Tuyệt Sủng Phu Nhân Của Ta
|
|
CHAP 19 HÓA TRANG? “A a a a a a a! Đã trễ thế này, hỏng hỏng, muộn rồi, đều tại ngươi, Mộ Vũ Trạch!!!” Hàn Hân Nghiên kích động hét lớn, mặt tức giận. Mộ Vũ Trạch ngồi trên ghế sô pha rất là bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê trong tay không thèm để ý nói “Bảo bối, bình tĩnh.” Hàn Hân Nghiên cắn răng nói “Ngươi ngược lại là thực rảnh rỗi a! ta hôm nay là muốn đi làm!! Mộ. Vũ Trạch!” “Nga ~ ta biết a.” Mộ Vũ Trạch cười nói. Hô, hít sâu, bình tĩnh, bình tĩnh. Hàn Hân Nghiên nhịn xuống xúc động trước mắt, rặng cười nói “Ngươi đã biết? Vì cái gì buổi sáng không gọi ta dậy?” Hàn Hân Nghiên nói thực ôn nhu, nhưng vì cái gì Mộ Vũ Trạch nghe có như vậy một tia buồn rầu? “Ngạch, này nha, ta là sợ tối hôm qua bảo bối không có ngủ, muốn cho bảo bối ngủ nhiều thêm một chút, ta biết tối hôm qua nhất định là bảo bối mệt muốn chết rồi.” Mộ Vũ Trạch cười cười, không nhẹ không nặng thản nhiên nói. Nàng mới sẽ không ngốc như vậy thừa nhận chính mình là cố ý không gọi bảo bối dậy. Nghĩ đến bảo bối lập tức cùng chính mình tách ra lâu như vậy, Mộ Vũ Trạch trong lòng liền khó chịu đến cực điểm. Hàn Hân Nghiên mặt đỏ triệt để, không biết là do không khí ám mụi hay là bị câu nói kia làm xấu hổ. “Vậy ngươi cũng phải biết phân nặng nhẹ a, chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên phải đánh thức ta a!” Hàn Hân Nghiên bất mãn nói, mặt phấn nộn, Mộ Vũ Trạch một trận tim đập nhanh. Kiềm chế xuống nội tâm xúc động Mộ Vũ Trạch ‘Khụ’ một tiếng, mỉm cười “Được rồi, bảo bối, ngươi ăn sáng trước đi, ta cố ý vì ngươi mua , đợi lát nữa ta lái xe đưa ngươi đi công ty Kì Lâm, như vậy được rồi chứ?” Hàn Hân Nghiên thế này mới cười nói “Ha ha, đã biết Trạch tốt nhất!” “Bất quá, trước khi ngươi đến công ty Kì Lâm, ta có yêu cầu.” Mộ Vũ Trạch cười tà nói. “Yêu cầu gì?” “Ngươi không thể lấy bộ dáng này của ngươi đi đến công ty Kì Lâm.” Mộ Vũ Trạch nói. “A??” “Bảo bối bộ dáng rất câu dẫn dễ làm người khác phạm tội, đây là chuyện rất nguy hiểm, cho nên, vì tránh khả năng hồng hạnh vượt tường (ý là chỉ sẽ yêu người khác, ý chính là ngoại tình).” Mộ Vũ Trạch cười rất không vui. Hàn Hân Nghiên cũng là khóe miệng run rẩy. “Cái gì kêu, hồng hạnh vượt tường......” Hàn Hân Nghiên nhịn xuống xúc động đánh người kia, bình tĩnh, bình tĩnh...... “Sợ ngươi lơ đãng gian câu dẫn một nam nhân hoặc nữ nhân khác chạy theo ngươi đến nhà.” “Mộ - vũ - trạch!!!!!!!” -------------------------- phân cách tuyến ----------------------------- “Uy, Hải Đường, cho ngươi ba phút tới nhà ta.” Mộ Vũ Trạch lấy di động ra thản nhiên nói. “ Vâng lão đại.” Hải Đường cung kính đáp, kỳ thật trong lòng không khỏi suy đoán, có việc gì nan giải mà tìm ta, sẽ là chuyện gì? Hai phút năm mươi tám giây. Hải Đường phụng mệnh đúng giờ tới nơi. Hàn Hân Nghiên không khỏi líu lưỡi 'lợi hại'. “Giúp ta đem nàng cải trang ai cũng đều nhận không ra.” Mộ Vũ Trạch ôn nhu nhìn Hàn Hân Nghiên, đối với Hải Đường thản nhiên nói. “...... Vâng lão đại!” “Khoan khoan, trạch, ngươi ngươi muốn làm gì?” Hàn Hân Nghiên mặt hoảng sợ nhìn Mộ Vũ Trạch. Cái gì kêu cải trang nhận không ra, nàng muốn làm gì. Chính mình có dự cảm không tốt. “Đem ngươi cải trang trở thành người không chút gì đặc biệt, như vậy sẽ không có nhiều ruồi bọ đi theo ngươi, ta cũng yên tâm!” Mộ Vũ Trạch cười nói. Thấy Mộ Vũ Trạch nhìn như ôn nhu cười, Hàn Hân Nghiên không khỏi rùng mình một cái. Trạch, vì cái gì cười khủng bố như vậy. Không chỉ có Hàn Hân Nghiên, Hải Đường nhìn lão đại của mình cười trong lòng không ngừng nổi da gà. Lão đại, nụ cười của ngươi có sát khí rất nặng. Kết quả cuối cùng chính là, Hàn Hân Nghiên bị Hải Đường trang điểm, thật sự liền cảm giác thấy mình rất bình thường, ban đầu kiều mỵ, dung nhan tuyệt mỹ giờ phút này trở thành người không đáng chú ý đến. “Ân, chính là như vậy.” Mộ Vũ Trạch vừa lòng gật đầu. Quả nhiên, kỹ thuật Hải Đường vẫn trước sau như một vi diệu như vậy. Hàn Hân Nghiên mặt kinh ngạc nhìn gương, mở to hai mắt nhìn: Này thật là chính mình sao, tóc đen mền mại cột đuôi ngựa, ban đầu khuôn mặt trắng noãn tuyệt mỹ giờ phút này mang một khuôn mặt đen mắt to, trên cũng không biết bị Hải Đường làm cái gì, trừ bỏ trắng ra thì tìm không thấy bất cứ điểm nào cho người khác cảm giác hấp dẫn. Hai mắt lấp lánh lanh lợi giờ phút này cũng không biết bị Hải Đường làm như thế nào không còn như trước. Hiện tại khuôn mặt này, nhiều nhất xem như người thanh tú, tuyệt mỹ kiều diễm ban đầu hoàn toàn bị che mất. Hoàn hảo, coi như thanh tú, ít nhất không phải bị biến thành lão nương a. Hàn Hân Nghiên ở trong lòng cảm khái nói. Hồi đầu nhìn nụ cười tà của Mộ Vũ Trạch, nàng bất mãn nghĩ đến: Vì cái gì chính mình phải cải trang, mà nàng lại có thể thanh nhàn như không có việc gì. Rõ ràng nàng so với chính mình càng yêu nghiệt hơn, càng câu dẫn người khác hơn. Bây giờ hai từ có thể miêu tả tâm trạng của Hàn Hân Nghiên đó là bất mãn Ba chữ đó là rất bất mãn.............. Bốn chữ là phi thường bất mãn............ Xem bảo bối bộ dáng đầy bất mãn, Mộ Vũ Trạch cũng đã đoán được suy nghĩ của Hàn Hân Nghiên. Vì thế gãi gãi lông mày, cười không nói. Nực cười, nàng Mộ Vũ Trạch là ai? là Mộ vương a! Ai không biết phân biệt dám công khai câu dẫn chính mình như vậy, huống hồ, chính mình trên người tản ra khí lạnh, Mộ Vũ Trạch không nghĩ sẽ có người có thể chịu nổi. Cho nên, chính mình hoàn toàn không cần hoá trang. Nhưng bảo bối không giống, nàng tuyệt mỹ, nàng yêu diễm, thật hấp dẫn cho nên rất nhiều người chú ý nàng, bảo bối tốt nhất chỉ có chính mình mới có thể mơ ước, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ... Lại nhìn bộ dáng này của Hàn Hân Nghiên, Mộ Vũ Trạch là càng xem càng vừa lòng. Một bên Hải Đường là lặng yên nhẹ nhàng thở ra. Nàng chỉ sợ lão đại không hài lòng, nếu không, chính mình xong rồi. “Tốt lắm, bảo bối, mau ăn sáng đi, bằng không bị muộn rồi.” Mộ Vũ Trạch cười cười. Hàn Hân Nghiên mặt bi phẫn. Cũng không nhìn xem rốt cuộc là ai làm hại, cư nhiên còn có thể cười vô hại như vậy.. Mộ Vũ Trạch tâm tình tốt quá rồi.. Hàn Hân Nghiên tâm tình không thể nào tốt được.. Hải Đường xem đúng thời cơ,chuồn mất. Chính mình cảm giác về sau càng ngày càng sợ hãi .. Hàn Hân Nghiên bất đắc dĩ nghĩ đến.. Nhất định phải khiến ruồi bọ tránh xa bảo bối. Người của nàng như thế nào có thể cho người khác đi nhìn trộm mơ ước, nói đùa. Mộ Vũ Trạch trong lòng căm giận nghĩ đến.
|
Ây da, Mộ Trạch đúng là có tính chiếm hữu cao nha. Còn không để yên cho Tiểu Nghiên đi làm nữa cơ. Lúc trước Mộ Trạch nhà ta có nói và được phát sóng trên toàn quốc hay toàn thế giới gì gì đó rằng Tiểu Nghiên là bảo bối của nàng nga, không ai có thể mơ ước mà chiếm nàng được nói gì đến việc chạm vào nàng a, nên nhớ Mộ Trạch như một vị vua mà ai cũng nể sợ nga. Nếu biết như thế rồi mà sao Mộ Trạch lại lo xa như zậy nhỉ, nếu có ai "vô tình" chạm vào nàng thì giết thôi, dễ mà.
|
yêu mà lo được lo mất z đó nên cứ bảo vệ từ đầu tới chân cho chắc
|
CHAP 20 BẢO BỐI TA CHỜ NGƯƠI VỀ NHÀ “Tốt lắm, trạch, tới đây được rồi, ngươi trở về đi !” Hàn Hân Nghiên nói. “A, bảo bối, ngươi cứ như vậy muốn ta đi a? Ngươi gần đây như thế nào cũng không đồng ý cùng ta ở một chỗ ......” Mộ Vũ Trạch ủy khuất nói. Chẳng lẽ bảo bối còn vì chuyện kia mà tức giận? “Ai bảo ngươi khi dễ ta.” Hàn Hân Nghiên tức giận nói. “Ta? Ta khi dễ ngươi? Như thế nào có thể, ngươi là bảo bối của ta, ta như thế nào khi dễ ngươi a !” “Kia bằng không ta hiện tại như vậy ngươi giải thích như thế nào? Ân?” Hàn Hân Nghiên cắn răng nói, “Ngạch, đó là, ta không phải sợ có người tâm muốn gây rối câu dẫn bảo bối nhà ta nha. Giúp ngươi ăn mặc thế này liền sẽ không có nhiều ruồi bọ đi theo a, ngươi phải nói tướng công ta thực chu đáo mới đúng, như thế nào có thể nói là khi dễ!” “Cái gì gọi là có người câu dẫn ta, ta dễ dàng bị người khác câu dẫn như vậy sao?” Vẫn là không tin ta? Hàn Hân Nghiên bất mãn nghĩ. Lại nói vừa thấy liền câu dẫn ta? Trừ phi người đó so ngươi còn muốn yêu nghiệt hơn may ra có thể. Hôm nay Mộ Vũ Trạch ăn mặc thoải mái, da thịt trắng noãn, dáng người tuấn dật hoàn mỹ, kia khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo một ý cười tà câu hồn, hai mắt đen giống như cái động nhì vào không thấy một tia sáng nào, không cẩn thận sẽ trầm mê. Nha nha , trên đời này không có ai so với nàng yêu nghiệt hơn. Hoàn hảo là nhà mình , nếu ra ngoài, không biết có bao nhiêu tai họa cho bao nữ nhân và đương nhiên cũng có nam nhân. Thế giới sẽ hỗn loạn a. Thật sự là cảm thán tạo hóa bất công a, vì cái gì người này có thể yêu nghiệt thành như vậy.. Tai họa a tai họa a! “Bảo bối, nghĩ cái gì đấy, nếu không nhanh lên thật sự sẽ đến muộn !” Mộ Vũ Trạch buồn cười nói . “Nga ! đúng nga, đều tại ngươi a!” Nói xong, Hàn Hân Nghiên lập tức đánh nhẹ Mộ Vũ Trạch rồi liền chạy vội đi. Nhìn bóng dáng Hàn Hân Nghiên rời đi, Mộ Vũ Trạch trong lòng hơi đau. “Thật là, cũng không phải không trở lại , khổ sở cái gì !” Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ lẩm bẩm nói. “Bảo bối, ta ở nhà chờ ngươi trở về !” ------------------------------------ “Chào quản lý, ta gọi là Hàn Hân Nghiên, đây là lý lịch sơ lược cá nhân của ta cùng tư liệu.” Hàn Hân Nghiên cầm trong tay hồ sơ đưa tới cho người quản lý trước mặt. “Ân, Hàn Hân Nghiên? Tên rất đẹp nha, cũng không biết có phải hay không do ngoại hình có thể nhìn!” Kia quản lý không lấy hồ sơ Hàn Hân Nghiên đưa qua nói “Ngươi cũng không có cái gì giỏi cả.” Hàn Hân Nghiên áp chế lửa giận, thản nhiên nói “Ngài là nói về phương diện nào?” “Phương diện? Sở hữu phương diện, không biết ngươi có lấy giải thưởng gì không?” Kia quản lý châm chọc nói . Nha nha , có phải hay không nữ nhân đều ghen tị với người so chính mình xinh đẹp hơn? Hàn Hân Nghiên âm thầm nghĩ đến: Nếu để Trạch biết quản lý này tỏ thái độ với mình, phỏng chừng cũng không biết sẽ chết bao nhiêu lần. “Quản lý, tư liệu của ta đều viết trong hồ sơ, ngươi có thể xem!” “Nga, ta thời gian bề bộn nhiều việc, không rảnh để xem, ta cảm thấy ngươi rất trẻ , công ty chúng ta cần người có nhiều kinh nghiệm, ngươi không thích hợp với công ty chúng ta! Cho nên hồ sơ của ngươi ta nghĩ không cần phải xem!” Quản lý nói cũng không thèm nhìn tới Hàn Hân Nghiên một cái. Hàn Hân Nghiên trong lòng lửa giận tạch tạch tạch nổi lên. Bình tĩnh, bình tĩnh. Người như thế không đáng nổi giận. Hàn Hân Nghiên âm thầm áp chế lửa giận, đang muốn nói cái gì, thì nghe âm thanh quản lý bối rối truyền đến. “Tổng, tổng, tổng tài ! Ngài như thế nào đến đây?” Tổng tài? Hàn Hân Nghiên xoay người. Trước mắt nữ nhân có thể dùng cao nhã xinh đẹp để hình dung. Trên người có loại khí chất lạnh lùng khiến Hàn Hân Nghiên kinh diễm. Nguyên lai tổng tài công ty Kì Lâm trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy? Chỉ là, như thế nào cảm giác có chút quen mắt??? “Hàn Hân Nghiên?” Quách Kì thản nhiên nhìn Hàn Hân Nghiên. “Ân.” “Đây là hồ sơ của ngươi?” Quách Kì lấy hồ sơ Hàn Hân Nghiên xem. “Lấy mấy chục giải thưởng?” Quách Kì thản nhiên nói . “Đúng vậy.” “Có thể làm cái gì?” “Công ty cần cái gì, ta sẽ cố gắng có cái đó ,ta có thể học. Này với ta mà nói không phải cái gì khó khăn ” Hàn Hân Nghiên tự tin nói . Liền chính mình sẽ không, trong nhà không phải còn có vị thần vạn năng nha! Quách Kì lại nhìn nhìn Hàn Hân Nghiên, khóe miệng hơi hơi gợi lên “Tốt lắm, ngày mai ngươi tới đi làm,3 tháng thử việc, tiền lương một vạn, làm chính thức tiền lương năm vạn, cuối năm có thưởng, mỗi hai ngày cuối tuần được nghỉ, được không?” “Có thể !” Tốt như vậy? Oa tắc. Hàn Hân Nghiên vui vẻ không thôi, đợi lát nữa liền nói cho Trạch tin tốt này. “Kia, ngày mai tám giờ đi làm, ta không muộn cấp dưới phạm sai lầm trong thời gian thử việc.” “Vâng ta biết !” “Tốt lắm, ngươi có thể về” Khi Hàn Hân Nghiên ra khỏi công ty, mơ hồ còn nghe thấy được âm thanh sợ hãi của quản lý. “Tổng tài, ta......” “Ngày mai ngươi không cần đến đây !” “Nhưng là, ta......” “Nếu ngươi cần tiền lương cũng không nói như vậy, nên vì ngươi ngu xuẩn tìm lấy cớ.” “Tổng tài......” “Cứ như vậy, ngày mai ta hy vọng không còn nhìn thấy ngươi trong công ty!” “Ta, ta đã biết. Tổng tài !” ------------------------------ Ân, thời tiết thật tốt, Hàn Hân Nghiên lấy di động ra gọi Trạch. “Trạch, TrạchTtrạch, ta thành công , ta được làm rồi, ha ha ha!” “Ân ân, biết bảo bối ta lợi hại nhất , thật tuyệt! Hôn một cái, chờ ngươi đã trở lại, tướng công làm món ngon thưởng cho ngươi!” “Ân ân, ha ha, ta đây lập tức trở về.” “Ân, trên đường phải cẩn thận, đừng chạy, không vội” “Ha ha, ta đã biết, chính là chạy nhanh trở về nha, hôm nay nhớ ngươi !” “Nhớ ta ? Kia hôn một cái, hôm nay còn muốn đuổi ta đi.” “Ha ha, mới không có đâu, ta nào bỏ được a.” “Được rồi, không nói , chậm một chút trở về đi. Trên đường cẩn thận, ngươi nên biết nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta có thể diệt toàn thế giới!” “Đã biết đã biết! Bà quản gia!” “Như thế nào, không thích ta quản nga ~” “Hì hì, dong dài bà quản gia ~ bất quá, ta thích.” “Bảo bối, ngoan, hiện tại rất muốn ôm ngươi, trước vẫn phải chờ ngươi về nhà ta, rồi chậm rãi đòi lại ~” “A a a, không cho, ngươi là người xấu ~” “Nga? Ta đây xấu chỗ nào rồi a?” “Nơi nào cũng đều xấu !” “Phải không, chờ ngươi trở về, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là xấu.” “Đã biết. Bà quản gia, ta không cùng ngươi nói nữa. Chờ ta nga, ta muốn ăn món ngon.” “Hảo hảo hảo, đều tùy ngươi.” “Ân,mua~ lão công, chờ ta!” “Bảo bối, ta chờ ngươi” Hàn Hân Nghiên về nhà, nhìn Mộ Vũ Trạch đeo tạp dề tại phòng bếp bận việc không thôi. Đường đường là Mộ vương, nay cũng vì muốn chính mình vui vẻ mà tự mình xuống bếp, thật ngọt ngào như mũi tên cắm thật sâu ở trong lòng Hàn Hân Nghiên, không thể rút ra. Hàn Hân Nghiên nhẹ giọng đi qua, kiễng mũi chân nhẹ nhàng lau lau mồ hôi trên trán Mộ Vũ Trạch. “Mệt sao?” “Không mệt, bảo bối đợi lát nữa, sắp xong rồi!” Mộ Vũ Trạch cười cười, hạnh phúc thỏa mãn như vậy. “Ân, Trạch, ta yêu ngươi ~” in lại một nụ hôn. “Ta đã trở về, Trạch !” “Bảo bối, hoan nghênh về nhà ~” Tác giả có lời muốn nói: buổi tối ta lại đăng chap mới.
|
CHAP 21 BẢO BỐI THỰC CHỜ MONG BIỂU TÌNH CỦA NGƯƠI “Lạp lạp lạp lạp lạp lạp lạp ~” Hàn Hân Nghiên miệng ngâm nga một khúc nhạc, vừa tìm kiếm bộ đồ phù hợp. Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức đi làm, hình tượng tốt rất quan trọng~ chỉ là..... Hàn Hân Nghiên không nói gì nhìn kính khuôn mặt kia vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Ai, bất đắc dĩ a. “Tốt lắm, đừng lựa nữa,đồ của người đã chất thành một đống rồi.” Mộ Vũ Trạch tựa vào trước cửa, hai tay giao nhau. Mặt khó chịu. “Hừ ! Ngày đầu tiên đi làm chính thức .” “Ăn mặc xinh đẹp như vậy, coi chừng bị người xấu theo dõi.” Mộ Vũ Trạch bất mãn nói. Hàn Hân Nghiên giật giật khóe miệng, đi đến trước mặt Mộ Vũ Trạch đắc ý nói “Như thế nào, thân ái ? Ngươi ghen hử?” Mộ Vũ Trạch cười cười “Đương nhiên, ngươi tốt đẹp như vậy, câu người như vậy, ta đương nhiên không yên lòng !” Hàn Hân Nghiên bị Mộ Vũ Trạch nói mặt đỏ lên, gắt giọng “không cùng ngươi nói, không đứng đắn .” “Ta nơi nào không đứng đắn ?” “Nơi nào đứng đắn ?” “Nơi nào không?” “Nơi nào?” “......” “Được rồi, không cãi với ngươi nữa, đợi lát nữa lại bị ngươi làm cho đến muộn.” Hàn Hân Nghiên đô đô miệng. “......” Mười phút sau, Mộ Vũ Trạch an toàn đem Hàn Hân Nghiên đến, mục đích vốn là tự mình đưa bảo bối vào trong, lại bị Hàn Hân Nghiên ngăn cản. “Ngươi làm gì?” Hàn Hân Nghiên vội vàng giữ chặt Mộ Vũ Trạch đang muốn đi tới. “ Đưa ngươi đi vào a?” Mộ Vũ Trạch nghi hoặc nói. “Ngươi đi vào làm gì?” “Ngạch, vì cái gì ta không thể vào?” “Không được, ngươi không thể vào !” Hàn Hân Nghiên nghiêm túc nói. “Vì cái gì !” “Ngươi đi vào ta không phải sẽ bại lộ ?” Nhìn bảo bối mặt sốt ruột, Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ cười nói “Bảo bối, ngươi hiện tại cái dạng này ai nhận ra a, không bại lộ đâu!” “Vậy cũng không được!!” “Vì cái gì!” Hàn Hân Nghiên cắn môi, trên mặt có đôi chút hồng. Đánh chết nàng cũng sẽ không nói bởi vì thân ái nhà mình rất yêu nghiệt . Đi vào tuyệt đối sẽ nổi phong ba. Chính mình tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình ghen . “Không vì cái gì, tóm lại ngươi không thể vào đi. Nếu ngươi đi vào, vậy ngươi liền chuẩn bị buổi tối ngủ phòng khách đi !” “Không phải chứ???” “Chính mình nhìn bạn đi!” “Bảo bối ~......” “......” ............................phân cách......................... “Ngài hảo, ta là Hàn Hân Nghiên, ngày hôm qua đến xin việc, hôm nay đến làm việc!” “Ân, ta mang ngươi đi” Một vị thoạt nhìn như là nữ trợ lí nói. “Cám ơn.” “Không có việc gì, về sau chính là đồng nghiệp!” “Ân !” Hàn Hân Nghiên cười cười. Kỳ thật, vẫn có một số người tốt a. Giống quản lý ngày hôm qua hẳn là số ít. “Ta gọi là Trần Tiểu Lệ, là trợ lý tổng tài.” “Ta gọi là Hàn Hân Nghiên.” “Về sau có cái gì không hiểu có thể tới hỏi ta. Nếu có thể giúp đỡ, ta sẽ giúp ngươi.” Trần Tiểu Lệ nói. “Hảo, cám ơn ngươi!” Hàn Hân Nghiên vui vẻ nói. “Vậy ngươi trước làm đi, ta đi tìm tổng tài !” Trần Tiểu Lệ nói. “Hảo!” Sau khi Trần Tiểu Lệ đi, Hàn Hân Nghiên mới bắt đầu đánh giá chung quanh. Rất đơn giản thực thoải mái, chung quanh thực im lặng, hơn nữa phòng trà cách chỗ mình không xa, như vậy chính mình về sau uống nước cũng thuận tiện. Hàn Hân Nghiên cười cười. “Tổng tài!” Trần Tiểu Lệ cung kính đối nữ nhân mĩ lệ trước mặt nói. “Hàn Hân Nghiên đến đây?” Quách Kì thản nhiên nói. Tùy tay lật xem văn kiện. “Đúng vậy! Ta đã đem nàng đến vị trí làm của nàng.” “Ân, không có việc gì ngươi đi xuống đi!” “ Vâng tổng tài.” Quách Kì hạ mắt, đôi môi phấn hồng kia hơi hơi nhấp đứng lên. Đây là thói quen của nàng, chỉ cần có nghĩ không rõ vấn đề, Quách Kì sẽ như vậy. Hàn Hân Nghiên? Vì sao chính mình cảm giác một loại quen thuộc? ………………………………………………..TA LÀ ĐƯỜNG PHÂN CÁCH…………………………………………………………........ Mà bên kia, Mộ Vũ Trạch là ở bên ngoài công ty Kì Lâm đợi một chút mới bất đắc dĩ rời đi. Nếu chính mình lén không được. Vậy quang minh chính đại đi. Mộ Vũ Trạch trong lòng cười thầm nói. “Lê Hiên!” Mộ Vũ Trạch cầm lấy máy tính, tâm tình tốt gọi nội bộ cho thuộc hạ thân cận. “Lão đại?” Máy tính đầu kia Lê Hiên có chút nghi hoặc. Lão đại thật lâu không có tìm mình . Hôm nay là có chuyện gì? “Ân, ngươi giúp ta tra công ty Kì Lâm, nhìn xem công ty các nàng, tìm một cơ hội phía công ty Kì Lâm đưa ra hợp tác.” Mộ Vũ Trạch nhếch nhếch khóe miệng nói. “Ngạch? Hảo, lão đại!” Lê Hiên đáp, trong lòng càng thêm nghi hoặc , lão đại đây là làm sao vậy? Tập đoàn Mộ thị là lớn nhất thế giới, luôn luôn không mở lời hợp tác cùng công ty khác, bởi vì hợp tác, như vậy công ty kia thực rõ ràng sẽ kiếm được không ít, toàn bộ các công ty đều muốn hợp tác cùng tập đoàn Mộ thị, cho nên cùng công ty khác hợp tác loại sự tình này lão đại luôn luôn không nghĩ tới, hôm nay như thế nào lại nghĩ đến còn chủ động cùng công ty khác hợp tác? Mộ Vũ Trạch treo điện thoại, nhìn công ty Kì Lâm, nhíu nhíu tuấn mi xinh đẹp tuyệt trần công ty. Kì Lâm? Ha ha, ngươi gặp may mắn, gặp được bảo bối ta. Mộ Vũ Trạch đem máy tính tùy tay ném vào trong xe, ngồi trên xe nhìn một vòng đảo quanh, tiêu sái lái xe rời đi. “Lê Hiên, một phút, ta muốn toàn bộ tư liệu công ty Kì Lâm.” Mộ Vũ Trạch đi đến công ty cười nói. “Vâng!” “Lão đại, đây là tư liệu công ty Kì Lâm.” Lê Hiên đem tư liệu giao cho Mộ Vũ Trạch, liền cung kính đứng ở một bên nghe Mộ Vũ Trạch phân phó. “Ân.” Mộ Vũ Trạch xem tư liệu trong tay, thuận miệng hỏi “Đúng rồi, tiểu tử Bắc Huyền Hạo kia đâu?” “Ngạch, hắn......” Lê Hiên xấu hổ không biết nên nói hay vẫn không nên nói? “Lại đi nơi nào với nữ nhân?” Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói, tay vẫn là luôn luôn lật xem tư liệu. Có thể làm như vậy đến nhất tâm nhị dụng , chỉ sợ cũng liền lão đại lợi hại như vậy . “Ngạch, hẳn là, là đi !” Lê Hiên xấu hổ nói, việc này cũng khó mà nói. Vì cái gì khó nói? Bởi vì Bắc Huyền Hạo hắn, gần đây rất đào hoa, nếu bình thường tiểu tử kia phỏng chừng vui vẻ không biết đông tây nam bắc , mấu chốt là tiểu tử kia đào hoa với nam nhân! Nam nhân a!! Cho nên Lê Hiên xấu hổ . Bởi vì, hắn thấy nam nhân kia hôn tiểu tử Bắc Huyền Hạo mà tiểu tử kia mặt đầy hưởng thụ lại còn không thừa nhận. Cứng rắn nói chính mình yêu nữ nhân. Này không, phiền toái là đây, phỏng chừng tối hôm qua bị ép buộc đủ thảm. Mộ Vũ Trạch cũng không hỏi lại. Vẫn đang nhìn văn kiện trong tay. “Ba !” một tiếng, Mộ Vũ Trạch đưa tay lấy văn kiện đứng lên, đối Lê Hiên nói “Ngày mai, thông báo công ty Kì Lâm cho ta, nói công ty chúng ta cố ý cùng bọn họ hợp tác, ngày mai ta cũng sẽ đi công ty Kì Lâm hảo hảo ‘Tham quan’ một lần” Mộ Vũ Trạch cười tà nói. “ Vâng lão đại!” Lê Hiên không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Thật không biết công ty Kì Lâm là cái vận gì, không chỉ khiến lão đại chủ động hợp tác, cư nhiên còn tự mình tham quan? Công ty Kì lâm? A, bảo bối, ngày mai, ta thậtchờ mong biểu tình của ngươi! Tâm tình Mộ Vũ Trạch tốt. “Đi !” Mộ Vũ Trạch nói. “Vâng lão đại!”
|