Tuyệt Sủng Phu Nhân Của Ta
|
|
Trời ơi a Tại sao tại sao ngươi lại dừng ngay khúc này chứ huhu Ta khóc nè Ngươi nhìn xem ta khóc thật thảm thương
|
thấy cũng tội mà thôi cũng kệ
|
CHAP 22 HÔM NAY TRẠCH KHÔNG VỀ NHÀ “Các vị......” Trần Tiểu Lệ vỗ vỗ tay, đối với mọi người nói.. Hàn Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện mọi người giờ phút này ánh mắt đều phi thường nghiêm túc.. Sao lại thế này??? Phát sinh cái gì ư??? Trần Tiểu Lệ nhìn tất cả mọi người nghiêm túc nói “Tuyên bố một sự kiện, ngày mai có người của tập đoàn Mộ thị sẽ đến tham quan công ty chúng ta, ai cũng đều biết Mộ thị tập đoàn rất cường đại, là xí nghiệp lớn nhất thế giới, lần này đối phương đáp ứng cùng công ty chúng ta hợp tác, lần này là cơ hội tốt chúng ta không thể bỏ qua, cho nên, ngày mai mọi người đều phải sẵn sàng đón quân địch, cần phải đem mỗi chuyện làm cho hoàn mỹ để các nàng lưu lại một ấn tượng tốt.” TrầnTiểu Lệ dừng một chút, lúc này, Quách Kì thản nhiên nói “Lần này cơ hội khó được, các công ty khác cũng nhất định không có cơ hội này, cho nên, ngày mai phải thể hiện thật tốt. Lần này không được có bất cứ sai lầm nào.” “Mọi người nghe thấy được sao?” Trần Tiểu Lệ lớn tiếng nói. “Vâng tổng tài, nghe thấy được !” toàn thể đều hô to. Qủa là cách quản lí nhân viên của một công ty lớn. Không khí hoàn toàn không giống với... Hàn Hân Nghiên trong lòng có chút kích động.. Quả nhiên, tới công ty này là đúng rồi.. Nếu Hàn Hân Nghiên đến tập đoàn Mộ thị, năng lực làm việc chuyên nghiệp, phỏng chừng liền sẽ không cảm thấy nơi này có bao nhiêu lợi hại .. Bất quá......... Ngày mai người của tập đoàn Mộ thị muốn tớiđây? Đây là cái tình huống gì?? Tập đoàn Mộ thị không phải chỉ là sản nghiệp trong nhà của yêu nghiệt kia sao? Chẳng lẽ, ngày mai là Trạch muốn tới?? Hàn Hân Nghiên bị dọa. Nhưng lập tức nghĩ ‘cũng không sao a’. Trạch có thời gian như vậy sao? Hơn nữa, chính mình biết nàng là sẽ không khiến mình bị thân phận bại lộ trong khi thật vất vả để hoá trang, nàng vừa xuất hiện chính mình không phải sẽ mau bị bại lộ sao? Hàn Hân Nghiên cũng không cho rằng nàng có cái quyết định không liếc mình một cái? Ánh mắt kia..... Chắc chắn rất nhu hòa, mọi người tuyệt đối sẽ hoài nghi.. Hàn Hân Nghiên cười cười...... Kỳ thật, ánh mắt Trạch nhìn chính mình rất ngọt ngào .... Nghĩ nghĩ Hàn Hân Nghiên vẫy vẫy đầu’không đâu, không đâu’ ~~ ngày mai đến hẳn là không phải Trạch, chính mình không cần lo lắng ... Dù sao, hiện tại cái dạng này người khác cũng không nhất định nhận ra. Hàn Hân Nghiên nở nụ cười...... Quách Kì thấy được...... ...................................................... Hàn Hân Nghiên?? Nàng cùng người của tập đoàn Mộ thị có quan hệ gì? Tan tầm . Hàn Hân Nghiên đứng lên lấy giỏ xách, vui thích đi ra ngoài. “Kỳ quái, Hàn Hân Nghiên là làm sao vậy? Vui vẻ như vậy?” Trần Tiểu Lệ nhìn bóng dáng Hàn Hân Nghiên rời đi nghi hoặc hỏi. “......” Quách Kì cũng có chút đăm chiêu nhìn. -------------------- “Uy ~ bảo bối, tan làm rồisao?” Mộ Vũ Trạch âm thanh có vẻ có chút hưng phấn nói chuyện điện thoại. “Ân ! ta vừa tan làm, sao vậy?” Hàn Hân Nghiên nghi hoặc hỏi. “Ân, hôm nay công ty có chút việc, buổi tối ta sẽ không về, cơm chiều ta đã chuẩn rồi, ở trên bàn đó, nhớ ăn, còn có trước khi ngủ nhớ uống sữa. Đã biết chưa?” Mộ Vũ Trạch một mặt dặn dò nói. “A?? Không về a??” Hàn Hân Nghiên mất hứng , môi phấn nộn chu chu. “Bảo bối, không nỡ xa ta a?” Mộ Vũ Trạch cười nói. “Mới, mới không có ! ai, ai không nỡ xa ngươi a” Hàn Hân Nghiên đỏ mặt nói xạo. “A ~ thì ra không có a, ai, thật thương tâm .” “Ta, ta......” “Được rồi, bảo bối, không nói , nhớ lời ta nói , buổi tối uống sữa rồi mới được ngủ, công ty còn có việc, ta gác máy đây~” “...... Nga. Được rồi!” Nghe ngữ khí Hàn Hân Nghiên thất vọng, Mộ Vũ Trạch cười cười. Bảo bối, ngày mai cho ngươi một kinh hỉ. Cho nên, hôm nay không thể cho ngươi biết kế hoạch của ta. “Ai, đêm nay trạch khôngvề.......” Hàn Hân Nghiên nhìn di động trong tay sững sờ. “A ! quên hỏi Trạch chuyện hôm nay. Ai...... Vừa nghe đến trạch nói không về nên quên rồi. Hàn Hân Nghiên, ngươi lụy đến không thể cứu.” Hàn Hân Nghiên nhếch nhếch khóe miệng, lại bất đắc dĩ lại ngọt ngào nói. “Lê Hiên, đêm nay ta ở lại công ty, đem văn phòng sửa sang lại đi. Ta không muốn ngửi được bất cứ cái gì. Một chút cũng không được.” Mộ Vũ Trạch di động điện thoại Lê Hiên thản nhiên nói. Mà một bên đầu Lê Hiên mặt đầy hắc tuyến nghe “Đúng vậy, lão đại, ta lập tức đi làm!” Sau khi lão đại của mình treo điện thoại, Lê Hiên lập tức chạy vội tới công ty, đi vào thang máy chạy vội đến văn phòng tổng tài của Mộ Vũ Trạch, nhẹ nhàng tay phải Mộ Vũ Trạch dọn ống đựng bút gõ 3 cái, tới trước ống đựng bút 30 li gõ tiếp 2 cái (1 li=1/3mm), trên bàn nhẹ nhàng chuyển động một quả con dấu. Tạp lạp một tiếng, vách tường sau ghế ngồi dựa lưng Mộ Vũ Trạch mở một cánh cửa. Lê Hiên chậm rãi đi vào. Thẳng đến khi thấy trước mắt thấy một phòng mới ngừng lại. Lê Hiên xoa xoa cái trán thở dài, bắt đầu dọn dẹp lên.. Nha nha , phòng này như thế nào lớn như vậy??? Một phòng lớn như vậy, nhớ tới nhà mình kia miễn cưỡng có chứa 6 người một phòng, Lê Hiên thở dài , phòng này tối thiểu có thể chứa cả trăm. Ai...... Đem bức màn đen đổi mới , giường cũng đổi mới, chăn gối cũng là kêu thủ hạ đi mua mới, vách tường cũng dán giấy từơng tươi mát , điều hòa cũng chà rửa, cuối cùng đem sàn lau đến tỏa sáng, trong không khí văng lên không khí tươi mát. Lúc này Lê Hiên mệt đã muốn xỉu, bây giờ hỏi Liên Hiên giống cái gì thì phải nói là bộ dáng cún lưu lạc ngồi bên đường le lưỡi kéo dài hơi tàn. Rốt cục cũng xong~ thiên a, mệt quá ,,,,, “Lão, lão đại, hảo, tốt lắm ~” Lê Hiên thở nói. “Ân, đã biết, ta ở lại đây, vất vả ngươi , cho ngươi nghỉ phép 1 tuần!” Lê Hiên vừa nghe, lập tức trở về bô dạng nghiêm túc, cũng không thở hổn hển “Vâng , tạ lão đại!” Mộ Vũ Trạch cười. Ngẩng đầu, phát hiện không khí thật tốt. Thực tươi mát ~ Đôi lời của tác giả: Thực ngắn nhỉ?
|
CHAP 23 NGOÀI Ý MUỐN A “Mộ tổng, đây là bản tư liệu hạng mục quan trọng của công ty năm nay, năm nay ta có thể cam đoan với ngươi hạng mục này tuyệt đối là một khoản đầu tư rất tốt. Có lợi chứ không hại, Mộ tổng ta cam đoan sẽ không làm ngươi thất vọng .” Mộ Vũ Trạch cầm tư liệu tùy tay lật xem vài trang, đại khái liền thấy rõ , không thể không nói vị mỹ nữ tổng tài công ty Kì Lâm này nhất định có năng lực. Tại năm nay hạng mục này thật là có thể kiếm được một khoản khổng lồ. “Ân, ta tin tưởng năng lực của ngươi, chuyện hợp tác này ta đồng ý, ký hợp đồng đi!” Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói. “Thỉnh !” Quách Kì đem hợp đồng đưa tới trước mặt Mộ Vũ Trạch, sau đó mời Mộ Vũ Trạch kí tên. Nàng thật sự rất đẹp.. Tuấn mỹ anh khí tuyệt sắc mĩ. Dung nhan hoàn mỹ cơ hồ làm tâm Quách Kì say mê. Nàng cũng không biết chỉ là nhìn bề ngoài một người là có thể động tâm như thế. Mộ Vũ Trạch lấy ra cây bút máy đặt ở trong ống tay áo hạ bút kí. “Tốt lắm......” Mộ Vũ Trạch đem hợp đồng đưa cho Quách Kì. Ách.. Quách Kì ngẩn người, đỏ mặt đem kích động trong lòng đè ép xuống.. Đáng chết, nhìn đến thất thần .. Tiếp nhận hợp đồng, Quách Kì cẩn thận nhìn Mộ Vũ Trạch, Mạc Vũ Trạch sắc mặt thản nhiên giống lúc trước liền yên tâm. “Có thể hay không thỉnh Quách tổng cùng ta uống cà phê?” Mộ Vũ Trạch cười nói. “Ách, không thành vấn đề.” Quách Kì đi tới mở cửa liền thấy từng loạt nhân viên đứng ngay ngắn chỉnh tề. Mộ Vũ Trạch cũng nhìn ra cửa thấy bảo bối chính mình đứng tham gia vào nhóm nhân viên kia. “Ngươi phân người đi giúp Mạc tổng pha cà phê” Quách Kì nhìn trợ lý đứng ngoài ,nói xong liền xoay người vào phòng. “Vâng tổng tài” Trần Tiểu Lệ nói liền xoay người, thấy Hàn Hân Nghiên đứng sau không ngừng hướng cửa nhìn nhìn. “Hàn Hân Nghiên ngươi theo ta lại đây” Trần Tiểu Lệ âm thanh không lớn, nhưng vẫn để cho người kia nghe thấy.. “Ta?” Hàn Hân Nghiên chỉ chính mình.. “Đúng vậy công ty còn có người thứ hai tên Hàn Hân Nghiên sao?” “Nga, đã biết. Chuyện gì tìm ta a?” “Ngươi đang làm gì? Hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết hôm nay ngày rất quan trọng sao? Như vậy thất thần? May mắn tổng tài không có nhìn đến, bằng không ngươi cũng đừng nghĩ ở lại công ty.” Trần Tiểu Lệ nghiêm túc nói. “Ta......” Hàn Hân Nghiên há miệng thở dốc.. Bất đắc dĩ vẫn là cũng không nói gì. “Tốt lắm, hôm nay là tình huống đặc thù, không có lần sau. Đi giúp Mạc tổng pha cà phê đi.” Trần Tiểu Lệ nói. “Vâng ta đi liền” Hàn Hân Nghiên đáp. ………………………………………………………….Mà bên này................................................................................. “Quách tổng, có thể hay không mang ta tham quan công ty ngươi?” Mộ Vũ Trạch cười nói.. “Đương nhiên không thành vấn đề . Mộ tổng thỉnh......” Quách Kì đứng dậy, thay Mộ Vũ Trạch mở cửa, bên ngoài nhân viên thấy cửa mở, đầu đánh một tiếng cảnh báo, sẵn sàng trận địa đón quân địch a. “Ân, không sai!” Mộ Vũ Trạch hơi hơi gật đầu một cái. Xem ra Quách Kì huấn luyệnrất tốt, rất có trật tự. “Mộ tổng, bên này thỉnh.” Quách Kì dẫn theo Mộ Vũ Trạch đi, vừa đi chưa được mấy bước, từ phòng nước trà Hàn Hân Nghiên lao tới đụng phải.. “Tránh ra tránh ra...” Hàn Hân Nghiên cầm ly cà phê nóng vừa pha, bước đi có chút sốt ruột.. Vừa ra cửa liền đụng phải mấy người.. “Mộ tổng, cẩn thận!!” “Bảo bối, cẩn thận!!” “A !! cẩn thận!!” Tê ~~~~~~~~~ cà phê nóng đổ hết lên người Vũ Trạch.... Các nhân viên giờ phút này đều ngốc.... vết đen lớn như vậy.... Nhưng lại là phát sinh trên người Mộ tổng.. Giờ phút này các nhân viên đều nín thở ngưng thần.. Toàn bộ làm không khí trong nháy mắt ngoài ý muốn đọng lại.. “Mộ tổng, ngươi không sao chứ?” Quách Kì trước hết lấy lại tinh thần.. Nhìn Mạc Vũ Trạch một thân tây trang trắng lại có kia vệt cà phê, gân xanh trên đầu thiếu chút nữa bại lộ.. Cái này xong rồi... Này Hàn Hân Nghiên hôm nay là chuyện gì xảy ra.. Ngày quan trọng như vậy.. Bất quá…khoan khoan.. chính mình vừa mới nghe thấy bảo bối?? Bảo bối????? Hàn Hân Nghiên cũng là ngơ ngác nhìn Mộ Vũ Trạch trên người có vết bẩn, hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào. Xong rồi, chính mình giống như gặp rắc rối . Mà Mộ Vũ Trạch cũng không để ý, chỉ là thấy bộ dáng bảo bối ngơ ngác có chút không yên lòng.. “Bảo bối, có hay không đau nơi nào?” Mạc Vũ Trạch lo lắng hỏi.. Câu hỏi phát ra ,hiện tạicó một trận hít khí... Thiếu chút nữa kèm theo hộc máu hàng loạt.. Đây là cái tình huống gì?????????? Bảo bối?????????, Mộ tổng cư nhiên kêu Hàn Hân Nghiên là bảo bối?????? Chính mình có phải hay không nghe nhầm? Quách Kì càng kinh ngạc nói không nên lời nói. Ngơ ngác nhìn Mộ Vũ Trạch.. “Không, không có việc gì. Ngược lại là ngươi.” Hàn Hân Nghiên nhìn trên người Mộ Vũ Trạch nhíu mày nói. “Ta không sao, ngươi không bị thương chứ? Không được, ta không yên lòng, ta phải kiểm tra.” Nói xong, Mộ Vũ Trạch bắt đầu kiên trì nhìn Hàn Hân Nghiên từ trên xuống dưới.. Hàn Hân Nghiên nháy mắt đỏ mặt, thế này mới ý thức được chung quanh còn có rất nhiều rất nhiều người!! vội vàng kéo Mộ Vũ Trạch.. “Ta, ta thật sự không có việc gì. Đừng như vậy, có, có rất nhiều người nhìn!” Hàn Hân Nghiên đỏ mặt nói.. Bị Hàn Hân Nghiên nói như vậy, Mộ Vũ Trạch thế này mới hoảng hốt lại đây là công ty Kì Lâm a... “Ân, chúng ta về nhà tái kiểm tra..” Mộ Vũ Trạch cười cười.. Lại là một trận hít khí lạnh... Về nhà???, “Khụ khụ.” Quách Kì sắc mặt không tốt nhìn hai người “Mộ tổng, không phải muốn tham quan sao?” “Ân, không được, như vậy ta cũng không tham quan được, lần sau đi.” Mạc Vũ Trạch thản nhiên nói. “Nhưng là......” “Bảo bối, chúng ta về nhà.” Mộ Vũ Trạch dắt tay Hàn Hân Nghiên bước đi... Cũng không quản người ở đây bị chấn động. “Lê Hiên !” Mộ Vũ Trạch kêu lên. “Vâng lão đại !” Không cần Mộ Vũ Trạch nói, Lê Hiên liền biết lão đại muốn cái gì, đây là nhiều năm qua ăn ý. “Về nhà!” Lê Hiên vung tay lên, hắc y nhân hạng nặng võ trang sĩ chỉnh tề thu trang lên xe. Động tác mau để người líu lưỡi. “Đến đây đi, bảo bối.” Dắt Hàn Hân Nghiên ngồi trên xe thể thao số lượng có hạn chính mình. Chạy vội mà đi.. Quách Kì mân môi, nhìn bóng dáng Mộ Vũ Trạch rời đi, lần đầu tiên nàng biết đến tư vị ghen tị..
|
CHAP 24 LẦN ĐẦU TIÊN NGĂN CÁCH “Trạch, ngươi...... Ngươi......” Hàn Hân Nghiên nhìn Mộ Vũ Trạch lái xe bên cạnh, khó xử mở miệng nói. “Ân? Làm sao vậy?” Mộ Vũ Trạch buồn cười nhìn Hàn Hân Nghiên “Có phải hay không không thể nghĩ rằng ta hôm nay sẽ ở công ty Kì Lâm?” “...... Ân.” Hàn Hân Nghiên cúi đầu, nhẹ giọng nói “Ngươi không phải đã nói sẽ không làm lộ thân phận của ta sao......” Hiện tại chính mình bị lộ , chính mình cũng không có khả năng im lặng trong hoàn cảnh thế này. Không phải chính mình muốn. Nghe Hàn Hân Nghiên thấp giọng nói, Mộ Vũ Trạch tâm nhẹ nhàng đau một cái. “...... Bảo bối, ngươi không hy vọng ta đến phải không?...... Thực xin lỗi.” Nghe Mộ Vũ Trạch nói như vậy, Hàn Hân Nghiên mạnh mẽ ngẩng đầu. Tầm quan sát che khuất mắt Hàn Hân Nghiên, nàng không thấy rõ ánh mắt Mộ Vũ Trạch.. Hàn Hân Nghiên đau lòng . Nhưng là lại mân môi không có trả lời. Nàng không phải không muốn gặp trạch, chỉ là nàng không hy vọng là gặp dưới loại tình huống này. Những người trong văn phòng ánh mắt cùng biểu tình chính mình không phải không thấy. Hâm mộ, khiếp sợ, ghen tị...... Nàng muốn chỉ là một người nhân viên thản nhiên làm việc cùng đồng nghiệp mà thôi...... Nhưng là Hàn Hân Nghiên lại quên gặp gỡ Mộ Vũ Trạch liền mặc định sẽ không thể bình thường... ‘Không nghĩ thấy mình sao, ha ha’ Mộ Vũ Trạch trong lòng cười khổ.. Chính mình chỉ là nhớ nàng, chỉ là muốn nhìn nàng một chút... Mộ Vũ Trạch kia tay lái bắt đầu chậm rãi trở nên trắng...... Từ ngày hai người quen biết đến giờ đây là lần đầu tiên ngăn cách...... Sau đó không lâu, đến nơi Hàn Hân Nghiên yên lặng xuống xe nhìn Mộ Vũ Trạch. Mộ Vũ Trạch vừa xuống xe, Lê Hiên cũng đến. Trực tiếp đem chìa khóa xe ném cho Lê Hiên, Mộ Vũ Trạch trầm mặc đi đến bên người Hàn Hân Nghiên.. “Đi thôi.......” “Ân.” Nhìn lão đại nhà mình cùng đại tẩu, giữa 2 người không khí khôngđược tốt, Lê Hiên thức thời không nói gì, đem xe lão đại vào bãi.. “Có đói bụng không? Ta bảo người làm cho ngươi chút gì đó để ăn ?” Mộ Vũ Trạch nhu thanh âm nói.. “Không cần, ta không đói bụng. Ta về phòng trước.” “...... Ân..” Hàn Hân Nghiên nhìn trên người Mộ Vũ Trạch, hơi hơi mang theo xin lỗi nói “Ngươi cũng đi tắm đi, trên người dơ như vậy rất khó chịu .” “Ân...... Ta đã biết.” Mộ Vũ Trạch thản nhiên cười nói. Trong lòng lại như trước chua xót ...... Trước dưới tình huống như vậy ngươi rất khổ sở cùng tự trách, hiện tại ngươi chỉ có xin lỗi sao? Mộ Vũ Trạch tắmxong, đổi y phục ở nhà mở cửa đi ra. Nhìn Hàn Hân Nghiên ngẩn người trước máy tính. “Suy nghĩ cái gì?” Mộ Vũ Trạch nhẹ giọng nói. “Ngạch...... Không có a, không nghĩ cái gì.” Hàn Hân Nghiên giật mình cười cười nói.. Mộ Vũ Trạch không lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh Hàn Hân Nghiên, sau đó lẳng lặng ôm lấy Hàn Hân Nghiên. Hàn Hân Nghiên cả người run lên...... “Bảo bối, chúng ta nhất định phải như vậy sao?” Mộ Vũ Trạch nhẹ giọng nói, nhưng Hàn Hân Nghiên lại nghe ra trong giọng nói Mộ Vũ Trạch mang chút đau lòng.. “Bảo bối...... Hôm nay là ta sai, không nói trước cho ngươi lại đột nhiên xuất hiện tại công ty, ngươi cho ta giải thích được không? Không cần thế này, ta sẽ thực đau lòng ..” Mộ Vũ Trạch ôm Hàn Hân Nghiên ngày càng chặt .. Nghe Mộ Vũ Trạch nói, Hàn Hân Nghiên trong lòng tràn đầy tự trách cùng khó chịu. Cao ngạo như Trạch, vì chính mình có thể ăn nói khép nép như vậy, sợ hãi như vậy.. Đều là bởi vì chính mình.. “Trạch...... Thực xin lỗi..” Hàn Hân Nghiên nghẹn ngào nói. Mộ Vũ Trạch ôm Hàn Hân Nghiên chặt hơn nữa.. “Bảo bối, không cần rời xa ta, ta thật sự sẽ đau lòng đến chết..” “Không, đều là ta sai, đều là do ta tùy hứng. Trạch, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Hàn Hân Nghiên xoay người gắt gao ôm Mộ Vũ Trạch...... “Bảo bối, lần sau ta nhất định có chuyện gì đều sẽ nói với ngươi,sẽ không như vậy nữa.” Mộ Vũ Trạch nhìn Hàn Hân Nghiên ôn nhu nói. Chỉ cần ngươi đừng rời xa ta, như thế nào ta đều có thể. Bảo bối.. “Trạch, thực xin lỗi, thực xin lỗi......” Nước mắt tràn ngập trên khuôn mặt tinh xảo Hàn Hân Nghiên.. Tâm Mộ Vũ Trạch hung hăng co rút đau đớn .. Chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đầy nước mắt của Hàn Hân Nghiên “Bảo bối, ta yêu ngươi, rất rất yêu ngươi.. Đừng xa ta.” “Trạch, trạch...... Ta không xa ngươi, vĩnh viễn cũng không rời xa ngươi...... Ta yêu ngươi” Chậm rãi hôn nhẹ môi Hàn Hân Nghiên, càng hôn càng kịch liệt, càng hôn càng nhan... “Ách...... Ân......” Hàn Hân Nghiên nhịn không được ngâm ra tiếng.. Khiến Mộ Vũ Trạch hung hăng rung một phen... Ôm Hàn Hân Nghiên vào giường lớn mềm mại. Nhưng nụ hôn cũng không có dừng.. “Ân...... Trạch...... Trạch..” “Bảo bối, ngươi hảo mê người......” Tay Mộ Vũ Trạch chậm rãi tiến vào cởi nội y phần trên Hàn Hân Nghiên. Nhẹ nhàngchơi đùa nơi gò bồng đến thẳng đứng.. “A !...... Trạch...... Ân..” Hàn Hân Nghiên thở nhẹ. Mộ Vũ Trạch từ môi hôn xuống, dọc theo cổ tiếp tục chậm rãi xuống.. Thẳng đến nơi mê người của Hàn Hân Nghiên trì trệ không tiến .. “A...... Ân.. Ách...... Trạch.. Trạch..” Hàn Hân Nghiên gắt gao nắm chặt ga giường, nhịn không được thở nhẹ.. Ân...... Thật là khó chịu, nóng quá.... Mộ Vũ Trạch không biết hôn bao lâu, thế này mới tiếp tục chậm rãi đi xuống, cho đến nơi thần bí kia... “Bảo bối, ngươi thật sự hảo mê người......” “Trạch điểm nhẹ............” “A!!!” Bỗng nhiên Hàn Hân Nghiên kêu lên sợ hãi.. Trạch, cư nhiên, cư nhiên...... hôn nơi đó của nàng...... Hàn Hân Nghiên toàn thân đều đỏ.. Thân thể cũng phát ra nhiệt .. “Bảo bối...... Ta yêu ngươi..” Mộ Vũ Trạch nói một câu, ngón tay cũng lặng lẽ đi vào.. “A......” “Trạch...... Chậm một chút...... Ân..”
|