Rốt Cuộc Gặp Được Em
|
|
Chương 8 Chương 8: Mời người đẹp ăn mỳ cũng cần phải có kỹ thuật! Editor: Gyunen Beta: Esley Lương Vận Hàm chỉ mỉm cười tiếp tục công tác, một nữ tiếp viên hàng không bên cạnh trả lời dùm: "Bác gái, đây là tiếp viên trưởng trẻ tuổi nhất của chúng con, em ấy nghe nói chuyến bay lần này có đoàn hành khách người lớn tuổi, ngay lập tức liền đến đưa cơm hộp cho mọi người. Chính em ấy cũng còn chưa ăn cơm đây, đặc biệt là em ấy còn đang bị thương ở chân." Các bác chung quanh vừa nghe, liền bắt đầu quan tâm tới vết thương của Lương Vận Hàm, một bên khen một bên hỏi thăm. Lương Vận Hàm bất đắc dĩ nhìn nữ tiếp viên hàng không vừa trả lời hộ, cười nói không có gì. Văn Dư cúi đầu nhìn, cũng đã hơn 9 giờ tối. Cô đứng dậy đi về phía sau Lương Vận Hàm, kéo kéo áo của nàng, sau khi Lương Vận Hàm quay lại bắt gặp cô thì có hơi kinh ngạc, Văn Dư cười nhét thứ trong tay vào tay Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm cúi đầu nhìn, là hai viên kẹo. "Đừng sợ mập, giờ này mà còn chưa ăn cơm, cẩn thận hạ đường huyết." "Cảm ơn." Lương Vận Hàm cười trả lời, ánh mắt lần đầu tiên có một chút nhiệt độ. "Vết thương ở chân của em thế nào?" "Không có gì đáng ngại, mới vừa rồi còn chưa kịp cám ơn chị." "Đừng khách sáo. Cũng do mấy người đó quá đáng, tôi chỉ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Không có bị 'vẻ ngoài hùng hổ' của tôi dọa sợ chứ?" Lương Vận Hàm bị chọc cười. Văn Dư thấy nàng nở nụ cười, cũng tự nhiên cười theo. Văn Dư phát hiện mình rất thích nụ cười của Lương Vận Hàm, rất ôn nhu, thật giống lông vũ nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng, khiến lòng người rung động. "Em trở lại còn có đồ ăn không? Chỗ tôi còn có 2 hộp mì, nhìn vị mỹ nữ bên cạnh hẳn cũng chỉ lo làm việc, chưa kịp ăn cơm đi! Không ngại thì cùng ăn, thuận tiện cũng nghỉ ngơi một chút." Nữ tiếp viên hàng không bên cạnh vừa nghe hai mắt đều sáng lên, cô đã đói bụng nửa ngày rồi! Thế nhưng đang theo chân Lương Vận Hàm, nên lại không dám nói gì. Cô kỳ thực có chút sợ Lương Vận Hàm, bởi vì nàng luôn mang dáng vẻ rất lạnh lùng. Văn Dư nói hợp tâm ý cô, thời gian này đoán chừng đã sớm không còn cơm. Cho dù có, cũng không kịp trở lại ăn. Lương Vận Hàm cũng không từ chối nữa, nàng thực sự đói bụng. Đối mặt với công tác cường độ cao, vừa nãy cũng cảm thấy chân như nhũn ra, hai mắt có chút tối lại, đặc biệt là bàn chân bị thương đau có chút lợi hại. Nữ tiếp viên hàng không nọ đỡ Lương Vận Hàm đi tới vị trí của Văn Dư ngồi xuống, Ken đem hộp mì đã ngâm nước nóng tới. Văn Dư nhớ tới trong túi xách còn có thịt bò khô, lục tìm đưa cho hai người. Cô rất thích ăn thịt bò khô, thường xuyên sẽ để sẵn trong túi một ít. Lương Vận Hàm cười nói cám ơn, Văn Dư nói không cần khách sáo như thế, chờ hết rắc rối, hảo hảo mời cô ăn một bữa là tốt rồi. Lương Vận Hàm cười nói không thành vấn đề. Văn Dư không nói thêm nữa, cũng không nhìn Lương Vận Hàm chằm chằm, sợ nàng cảm thấy không thoải mái, liền cầm máy tính lên tiếp tục viết tài liệu. Lương Vận Hàm giờ khắc này cực kỳ mệt mỏi, nhưng đầu óc lại liên tục suy nghĩ. Ngoại trừ phiền lòng công tác, Văn Dư bên cạnh cũng làm cho nàng không cách nào xem nhẹ. Đêm nay nàng nhìn thấy thật nhiều mặt tốt của Văn Dư, có giỏi giang, có nóng nảy, có nghiêm khắc, có thông minh, còn có ấm áp. Lúc cô nhét kẹo cho nàng, ánh mắt nhìn nàng rất ấm, ấm đến tận trong lòng đi. Hơn nữa nàng thừa nhận, Sùng Hân nói rất đúng, Văn Dư rất thông minh. Ngay cả trong cách cô mời nàng ăn mì, không trực tiếp mời, mà là mượn đồng nghiệp bên cạnh để nói chuyện, vừa thể hiện tấm lòng thông cảm, lại khiến nàng không cách nào từ chối. Xem ra, ánh mắt Sùng Hân cũng không tệ lắm. Lương Vận Hàm bình thường rất ít khi ăn mì, đêm nay đại khái là do đói bụng, nên cảm thấy mì này thật ngon! Ken đứng một bên thỉnh thoảng nhìn Lương Vận Hàm vài lần, mới vừa rồi còn cùng Văn Tổng bình luận mỹ nữ, trong nháy mắt sao liền đến bên cạnh rồi! Có điều mỹ nữ chính là mỹ nữ, nhìn gần, Lương Vận Hàm ngoài đời so với trên hình chụp còn đẹp hơn. Ngũ quan rất cân đối, có chút cảm giác giống con lai, ngay cả ăn mỳ mà cũng tao nhã như vậy. Ken nhìn Văn Tổng, cô vẫn như cũ, chìm đắm trong công tác. Một đại mỹ nữ như vậy ngồi bên cạnh, ngay cả những người chung quanh cũng đều thỉnh thoảng nhìn về bên này, hiếm khi thấy Văn Tổng bình tĩnh như thường a! Kỳ thực Văn Dư giờ khắc này căn bản cũng không biết viết gì vào tài liệu, Lương Vận Hàm ngồi ở bên cạnh cô, cô không phải không cảm giác được ánh mắt chung quanh. Cô nhìn một chút chân Lương Vận Hàm, sưng hơi lớn. Nhớ tới lần trước đi xa mua một bình dầu thuốc hoa hồng bản xứ, sau đó liền quên ở một bên, hình như để trong túi hành lý. Nghĩ tới đây, Văn Dư đem máy tính đưa cho Ken, ngồi xổm người xuống lục lọi. Lương Vận Hàm nhìn nàng lục hành lý lung tung, xem ra Văn Dư trong cuộc sống cũng không câu nệ tiểu tiết. Văn dư tìm được bình dầu thuốc nằm ở đáy hành lý, sau đó quay lại chỗ ngồi, mở sách hướng dẫn ra xem chăm chú. "Ăn xong rồi à? Chân của em sưng thật lớn, đây là dầu thuốc hoa hồng, thoa lên sẽ tốt hơn." Văn Dư vừa nói vừa vặn nắp ra đưa cho Lương Vận Hàm. "À, không sao đâu. Vừa nãy tôi đã xịt thuốc." "Em mang giày cao gót đi lại nãy giờ, thuốc gì thì lúc này cũng đã hết tác dụng! Nhân lúc bây giờ có thời gian, mau nhanh thoa lên, tránh để vết thương nghiêm trọng hơn." Văn Dư bây giờ có chút cố chấp, bởi vì lúc này Lương Vận Hàm bày ra dáng vẻ "Tôi với chị không quen biết, thật không tiện làm phiền" , trong lòng lặng lẽ có chút không vui, ngữ khí cũng có chút lớn hơn. Lương Vận Hàm nhìn Văn Dư có chút nghiêm túc, thì có chút buồn bực. Thế nhưng người ta đã có ý tốt, tiếp tục từ chối thì có vẻ chảnh, liền nhận lấy rồi nói cám ơn. Văn Dư nhìn nàng chỉ nhận lấy mà không làm gì nữa, có chút không hiểu nhìn Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm nhìn ánh mắt Văn Dư thực sự không nhịn được bật cười, ánh mắt đó rõ ràng đang nói: "Em cầm thuốc mà không bôi, nghĩ gì thế!". Lương Vận Hàm có chút xin lỗi nhỏ giọng nói với Văn Dư: "Tôi đang mặc tất tơ tằm, hiện tại không tiện." Văn dư bỗng nhiên hiểu ra, có chút xin lỗi nở nụ cười. "Vận hàm!" Nữ tiếp viên hàng không bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Lương Vận Hàm, phía sau bên phải tất chân bị tưa chỉ, Lương Vận Hàm không thể làm gì khác hơn, để nàng đỡ mình đi thay đổi ở phòng vệ sinh gần đây. Văn Dư hỏi "Làm sao vậy?", lần này không do dự, Lương Vận Hàm trực tiếp nói cho cô biết nguyên nhân. Văn Dư nghe xong lại lục hành lý lấy một đôi tất tơ tằm mới đưa cho nàng, "Trời lạnh, mang vào đi." Lương Vận Hàm ngượng ngùng nhận lấy nói: "Tựa hồ đêm nay vẫn luôn làm phiền chị!" "Tiện tay giúp đỡ thôi, không cần khách sáo. Đúng rồi, vừa vặn em mang thuốc đi thoa luôn." "Ừm. Vậy chúng tôi đi, cũng sẽ không trở lại, còn phải đi làm việc." Lời còn chưa dứt, điện thoại di động của nữ tiếp viên hàng không kia vang lên. "Vận Hàm đang ở đây, chút nữa tôi đến đó." Lương Vận Hàm gật gù, "Vậy chị đi đi." "Nhưng em. . . . . ." "Tôi sẽ đi cùng cô ấy!" Văn Dư cắt đứt lời của hai người. Lương Vận Hàm nhìn Văn Dư, có chút khó xử. Nữ tiếp viên hàng không vừa nghe liền vội vàng nói, "Tốt lắm, vậy tôi đi trước." Lương Vận Hàm gật đầu như trước. "Đi thôi! Đừng ngại ngùng!" Văn Dư bỗng nhiên muốn trêu chọc Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm nhìn Văn Dư một chút không lên tiếng, vẻ mặt lãnh đạm không đoán được. Văn Dư đỡ nàng đến một chỗ có thể dựa, Lương Vận Hàm cởi tất tơ tằm vừa định đổi mới, "Chờ một chút." Nói xong Văn Dư ngồi xổm xuống, đổ dầu thuốc lên trên tay xoa bóp một hồi, nắm lấy chân Lương Vận Hàm. Thân thể Lương Vận Hàm cứng đờ, có chút không biết làm sao. Văn Dư thoáng dùng sức xoa chỗ đau, chân Lương Vận Hàm tê rần, một tay đỡ tường, một tay nắm lấy vai Văn Dư. Văn Dư ngẩng đầu nhìn Lương Vận Hàm cau mày cắn môi, có chút mềm lòng. "Chịu đau một tí, vừa nãy đi tới đi lui sao không biết đau." Lương Vận Hàm liếc xuống dưới. Người này thiệt là thích dạy dỗ người khác! Xoa bóp một lúc, Văn Dư đứng lên, đỡ nàng đổi tất mới. Chân sưng mang giày cao gót có chút mất công sức, Văn Dư nhìn nàng cố gắng cắn răng có chút đau lòng. "Em mang số 36 hay là 37?" "36" "Vậy thì thật là tốt, tôi mang 37, em thử của tôi xem." Nói xong lại nhỏ giọng lầm bầm câu "Tôi không có bị bệnh phù chân." Lương Vận Hàm dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là thử một chút, thực so với vừa nãy thoải mái hơn. "Cám ơn. Có điều, chị mang của tôi sẽ không chật chân sao?" "Tôi còn có một đôi giày khác trong túi." "À, cám ơn. Vậy tôi mang đôi này, khi mọi việc xong xuôi sẽ trả lại cho chị." "Không cần khách sáo!" ''Chị có nhìn thấy Sùng Hân không?" "Có, vừa nãy em ấy tới tìm tôi. Rất bận, lại đi rồi." Lương Vận Hàm đột nhiên không biết nói thêm gì nữa rồi. Sự nhiệt tình của Văn Dư khiến nàng tạm thời buông xuống phòng bị, thế nhưng làm sao tiếp tục trò chuyện, hiển nhiên không phải điểm mạnh của nàng. Huống hồ bây giờ cũng không phải thời điểm tốt, một đống công việc còn đang chờ giải quyết. "Tôi phải đi làm việc tiếp. Hiện tại bên ngoài tuyết còn chưa dừng, nhiệt độ có khả năng ngày càng thấp, nếu như chị có cần gì có thể tìm Sùng Hân, để em ấy giúp ngươi sắp xếp một chút." "Đây coi như là cho tôi đi cửa sau sao?" Văn Dư cười nói. "Coi như thế đi!" Lương Vận Hàm nghịch ngợm trừng mắt nhìn. Hành động nghịch ngợm mờ ám này khiến lòng Văn Dư ấm áp. Lương Vận Hàm đối với cô tựa hồ không còn lãnh đạm, biểu cảm rất phong phú. Coi như cô cùng Lương Vận Hàm có quen biết sao? Nghĩ tới đây, Văn Dư sờ sờ mũi, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Sắc trời dần tối, màn đêm dần buông xuống, tiếng ồn ào trong sân bay cũng dần nhỏ hơn rất nhiều. Công nhân viên còn đang không ngừng bôn ba bận rộn, rất mệt mỏi. Văn dư cũng có chút mệt mỏi, Ken liên hệ khách sạn sân bay, thế nhưng bên ngoài bão tuyết cũng không thấy giảm, không cách nào đi bộ được, chỉ có thể bị vùi ở trong sân bay. Văn Dư rất mệt, thế nhưng ngủ không được. Qua nửa đêm, Sùng Hân đổi về đồ bình thường đến tìm Văn Dư, nhìn cô tràn đầy mệt mỏi nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ quật cường, Văn Dư bỗng nhiên có chút cảm giác mong muốn trốn tránh. Cô không đành lòng làm cho Sùng Hân thất vọng và khổ sở. Người xung quanh đa số đều đang ngủ gà ngủ gật, Sùng Hân ngồi ở bên cạnh cô, đang xoa chân."Sùng Hân, làm em gái của chị được không?" "Không được." . . . . . . Hai người cũng không tiếp tục nói chuyện. Văn Dư có chút tự trách mình nhất thời kích động, làm cho cả hai đều lúng túng. Sùng Hân vẫn không nói lời nào, chỉ chơi điện thoại di động. Văn Dư nghĩ, đều là tại thời tiết quấy phá! Chờ chuyến bay khôi phục, mọi người liền đều trở lại quỹ đạo sinh hoạt ban đầu, chuyện này tự nhiên cũng phai nhạt. Huống hồ, thực sự không nhìn ra giữa hai người còn có thể tiến triển cái gì nữa. Cần gì phải nói câu kia! Càng nghĩ càng hối hận. Sùng Hân kỳ thực đang cùng Lương Vận Hàm nhắn tin trên Wechat. Cô nói cho Lương Vận Hàm biết, cô đang ở cạnh Văn Dư, thế nhưng Văn Dư nói muốn cô làm em gái. Sùng hân biểu đạt đầy đủ sự khinh bỉ của mình, cũng đối với "hành vi ấu trĩ " của Văn Dư quở trách một phen! Cô giờ khắc này vừa mệt lại vừa mất tinh thần, chỉ có thể không ngừng càu nhàu với Lương Vận Hàm.
|
Chương 9 Chương 9: Lương Vận Hàm vừa mở mắt đã thấy Văn Dư đang cởi đồ trên người nàng! Editor: Gyunen Beta: Esley Nhân viên thay thế vị trí của Lương Vận Hàm đã đến. Theo sự sắp xếp công ty, nàng cùng với nhân viên phi hành đoàn đi đến khách sạn nghỉ ngơi, sau đó chờ thông báo cất cánh. Nhìn Sùng Hân không ngừng oán giận Văn Dư trên điện thoại, nàng cũng không biết nên nói cái gì. "Chị Hàm! Chị thu thập xong chưa? Thu thập xong tới chỗ em đi. Hiện tại em cùng tên ngốc kia đều không nói gì! Tình cảnh này thật khó xử!" "Vậy em còn ngồi đó làm gì!?" "Em chính là không muốn cho cô ta thoải mái!" "Thật ấu trĩ!" Lương Vận Hàm không muốn tham gia vào chuyện của hai người bọn họ lúc này, vừa nghĩ tới một màn không khí áp suất thấp đó, nàng vốn đã không giỏi trò chuyện, sợ là đến lúc đó ba người cũng không đỡ hơn được bao nhiêu. Hơn nữa, tình cảm vốn là chuyện người tình ta nguyện! Vì vậy nàng viện một cái cớ để tránh mặt. Ba giờ sáng, sân bay sắp xếp bộ phận nhân viên đến khách sạn thuộc sân bay gần đây nghỉ ngơi. Vì hành khách nhiều, khách sạn chỉ còn lại mười mấy phòng, căn bản không đủ ở. Lúc Lương Vận Hàm nhìn thấy Sùng Hân liền kinh ngạc, "Vành mắt em hơi thâm quá rồi đó!" "Chị mà ngồi với một kẻ vừa ngốc vừa cuồng công việc thì cũng sẽ như vậy!" Lương Vận Hàm thầm nghĩ, cần gì phải như vậy chứ! Thế nhưng nói ra cũng không giải quyết được gì, nàng đành sắp xếp cho Sùng Hân đi nghỉ ngơi trước. Chờ khi tất cả đều sắp xếp xong mới phát hiện đã không còn phòng cho nàng. Phòng của Sùng Hân thật ra là của nàng , thế nhưng một nữ tiếp viên hàng không thực tập khác cũng đang bị thương, Lương Vận Hàm không thể làm gì khác hơn là nhường cho cô ấy chiếc giường duy nhất. Lương Vận Hàm kéo lê thân thể mệt mỏi khập khễnh tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút. Vừa lúc nhìn thấy Văn Dư cùng trợ lý đi ra ngoài, nàng suy nghĩ một chút, gọi Văn Dư. Văn Dư nhìn thấy nàng, hơi kinh ngạc. "Không phải Sùng Hân nói mọi người về khách sạn sao? Sao em vẫn ở đây?" "Tất cả các phòng đều đầy." "Chỉ còn lại một mình em?" "Ừm. Tôi muốn nói cho chị biết chuyến bay của chị ngày hôm nay cũng chưa chắc có thể bay." "À, tôi biết rồi. Vì thế tôi đang định về nhà." "Nhà chị gần đây?" "Ừm, em cùng tôi trở về đi, còn có thể nghỉ ngơi một chút. Bình thường thì chạy khoảng 20 phút. Mặt đường thế này có lẽ khoảng một giờ." "Như thế thì làm phiền chị rồi! Tôi ở đây cũng được. Trời sáng tôi còn phải đến phòng trung tâm để kiếm tra." "Trời sáng? Còn có mấy tiếng mà! Nhanh tìm chỗ nghỉ ngơi một chút rồi hẵng nói. Không biết lúc trời sáng sẽ lại giao cho cô loại công việc gì đây!" Ken không nhịn được nói. Quả thực, vì thời tiết đột nhiên thay đổi, mọi người đều không ứng phó kịp. Những nhân viên khác đều bị bão tuyết ngăn cản, không có cách nào đến đây hỗ trợ. Chỉ có thể dựa vào nhân viên tại sân bay cùng nhân viên phi hành đoàn đến bổ sung nhân lực. Ngày hôm qua đến bây giờ nàng mắt cũng chưa chớp, nếu không nhờ có Peter trong phi hành đoàn, tổ của nàng còn không được nghỉ đâu! Nếu nàng ở lại sân bay, sợ rằng chân cũng phế đi luôn. Nghĩ vậy, nàng cố đứng dậy, quyết định đi cùng Văn Dư . Dù sao cũng đều là nữ, hơn nữa Lương Vận Hàm cảm giác được Văn Dư là thật tâm giúp đỡ. Văn Dư rất vừa lòng với quyết định của Lương Vận Hàm, "Hành lý của em đâu?" "Ở cổng G, phòng phục vụ." "Ken, cậu giúp Lương tiểu thư lấy hành lý, chân của cô ấy không tiện." Sau khi Ken đi lấy hành lý, Văn Dư đỡ Lương Vận Hàm đi chậm rãi về cửa. "Chân của em còn nghiêm trọng hơn hồi nãy." "Ừm, vẫn không kịp nghỉ ngơi. Cảm ơn Văn Tổng, giúp tôi nhiều như vậy, còn để tôi đến nhà chị." Văn Dư nhìn nàng một cái, "Đến nha đầu Sùng Hân kia đều gọi thẳng họ tên tôi, em cũng đừng khách sáo, gọi tôi là Văn Dư đi." Lương Vận Hàm cười cười, Sùng Hân lúc này phỏng chừng đã sớm ngủ thiếp đi. Nàng lại một mình đi đến nhà Văn Dư, Sùng Hân mà biết tám phần mười sẽ không vui vẻ gì. Lương Vận Hàm đột nhiên có chút hối hận khi đồng ý đi đến nhà Văn Dư, chỉ là nàng thật sự rất mệt, chân rất đau, không thể chờ đợi được nữa, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi. Ken rất nhanh mang hành lý lại, "Văn Tổng, tôi mang hành lý đi lấy xe trước, ngài cùng Lương tiểu thư đi từ từ. Xe đỗ ở dưới mái che." "Được, đi thôi." Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, thế nhưng gió vẫn rất lớn. Nhiều năm không gặp bão tuyết, không ít phương tiện công cộng đều bị hư hại. Ngoài sân bay, nhiều xe nghiệp vụ của sân bay cùng xe cảnh sát đang khắc phục đường xá và giải quyết các phương tiện bị hư hại. Gió lạnh thấu xương, thổi đến không đứng thẳng người được. Lương Vận Hàm chỉ mặc một bộ đồng phục, lạnh đến hàm răng cũng run lên. Văn Dư hỏi áo khoác nàng đâu rồi, Lương Vận Hàm nói nàng đã cho một cặp mẹ con mượn, qua nửa đêm nhiệt độ rất thấp, hai mẹ con lạnh run, Lương Vận Hàm không nỡ, đem áo khoác cho họ mượn, nói họ lúc rời đi giao cho quầy phục vụ của sân bay là được. Văn Dư nghe xong không nói gì, cô ôm sát Lương Vận Hàm, tận lực giúp nàng chắn gió. Lương Vận Hàm bị thương ở chân, không làm được gì. Nàng gần như tựa vào trong lòng Văn Dư, bị ôm nửa người đi về phía trước. Thân hình Văn Dư cùng nàng giống nhau, hơi cao hơn một chút, tuy rằng gầy, thế nhưng cảm giác rất có sức lực. Lương Vận Hàm có chút xấu hổ, nàng nhớ tới Sùng Hân nói Văn Dư khiến người ta có cảm giác an toàn. Lúc này gió lạnh quát vào mặt đến đau, thế nhưng Văn Dư bên cạnh thay nàng che chắn phần lớn lạnh lẽo, điều này làm cho lòng Lương Vận Hàm sinh ra một loại tin tưởng. Một đường cẩn thận mà đi, nguyên bản lộ trình gần 20 phút chạy đến hơn một giờ. Ken đem hành lý hai người kéo vào nhà, kiểm tra lần lượt các cửa sổ một lần rồi mới tạm biệt rời đi. "Trợ lý của chị rất cẩn thận." "Ừm, Ken đã theo tôi hai năm, cậu ấy rèn luyện rất tốt." Văn Dư đỡ Lương Vận Hàm ngồi xuống ghế sô pha, sau đó vội vàng bận rộn. Lương Vận Hàm đánh giá bốn phía một chút, lấy trắng đen làm màu chủ đạo, rất đơn giản. Hơn nữa, có vẻ thường không có người ở. Văn Dư đem tới một chậu nước nóng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đem khăn mặt thấm ướt sau đó chườm nóng vết thương ở chân cho Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm ngại ngùng muốn ngăn cản, Văn Dư không để ý đến nàng. "Chân của em mà không chịu chăm sóc, tôi đoán trong khoảng một khoảng thời gian nữa em cũng đừng nghĩ có thể bay." Giọng điệu Văn Dư có chút cứng rắn, nhưng lại lộ ra quan tâm, khiến Lương Vận Hàm không phản bác được. Văn Dư nhìn bàn chân sưng đỏ không khỏi cau mày. Chân Lương Vận Hàm rất đẹp, bàn chân càng hấp dẫn. Bàn chân của nàng rất thanh tú, ngón chân nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu. Nhưng mà bây giờ lại bị sưng phù, hơi đụng vào một chút đã khiến Lương Vận Hàm đau đến run lên. Văn Dư không biết tại sao lại có chút tức giận. Lương Vận Hàm nhìn Văn Dư cau mày tập trung nhìn vết thương của nàng, lòng có chút dịu xuống. Dáng vẻ của cô nhìn giống như đang tức giận gì ai đó "Tiểu Vương phòng y tế kiểm tra rồi, chỉ là bong gân một chút, chăm sóc một tí là không sao rồi." Lương Vận Hàm dịu dàng giải thích. "Nhưng mà bây giờ nhìn rất nghiêm trọng. Chườm nóng một hồi, chờ một lúc tôi sẽ thoa dầu hồng hoa cho em." "Ừm, tôi muốn tắm trước được không?" So với vết thương ở chân, sau một buổi tối bận rộn Lương Vận Hàm chỉ muốn ngâm nước nóng, rồi ngủ một giấc. "Được. Tôi đi mở nước nóng, em tiếp tục chườm nóng." Văn Dư nói xong liền đứng dậy đi đến nhà tắm. Chân cảm giác đỡ hơn, máy điều hòa thổi gió ấm khiến nàng thực thoải mái, Lương Vận Hàm lần đầu tiên không hề phòng bị, ngủ thiếp trên sô pha nhà người khác. Văn Dư chuẩn bị tốt nước tắm, cũng chuẩn bị khăn mặt cùng khăn tắm, đi ra lại thấy Lương Vận Hàm đã ngủ thiếp trên sô pha. Trên người nàng còn mặc đồng phục, quần áo bị đè có chút nhăn, váy bị đẩy lên, Văn Dư nhanh chóng dời mắt, Lương Vận Hàm như vậy mang sức hấp dẫn khiến người khác không thể kháng cự . Văn Dư đè xuống một số ý nghĩ không nên có, để cho Lương Vận Hàm ngủ thoải mái, cô định giúp nàng cởi áo khoác. Nghĩ vậy liền làm vậy. Nhưng mà, lúc Văn Dư cẩn thận cố mở nút áo đồng phục, Lương Vận Hàm đột nhiên mở mắt ra. Nhìn khuôn mặt Văn Dư được phóng to, Lương Vận Hàm sững sờ. Ngay lập tức cảm giác được tay của người kia đặt ở trên người mình. Cúi đầu nhìn, nàng liền thấy một đôi tay đang cởi nút áo của mình! Nhất thời ngồi dậy, tim đập có chút nhanh. Văn Dư cũng bị Lương Vận Hàm đột nhiên mở mắt làm sợ hết hồn! Nhanh rút tay lại, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp em cởi áo khoác." Lương Vận Hàm nhìn cô một cái, "Tôi biết." . . . . . . "Tôi sợ em ngủ không thoải mái, quần áo có chút chật." . . . . . . Văn Dư nói xong cũng hối hận, lời nói này có nghĩa khác a! Chật hay không chật đâu liên quan đến mình? Lại nói, chật cái gì chứ, chẳng lẽ chê Lương Vận Hàm mập? Lương Vận Hàm vén một sợi tóc ra sau tai, nàng kỳ thực cũng không bình tĩnh như biểu hiện, trong lòng có chút sợ. Nàng không biết như thế nào liền ngủ thiếp đi, sau đó đột nhiên tỉnh dậy. Khi tỉnh dậy mới nhìn thấy Văn Dư đang cởi áo của mình, lòng liền run lên. Nàng tin mục đích của Văn Dư trong sáng, chỉ có điều hiện tại hai người cũng không tiện nhìn nhau, nghe tiếng tim đập thùng thùng mà không biết là của mình hay là của đối phương, làm sao đều cảm thấy tình cảnh này có chút loạn. Văn Dư điều chỉnh tâm trạng, đứng dậy nói, "Nước nóng chuẩn bị rồi, em tắm rồi lên giường ngủ tiếp. Chân bị sưng, đừng ngâm trong nước, để lên thành bồn tắm ấy." Lương Vận Hàm gật đầu, chuẩn bị đứng dậy. Văn Dư nâng nàng dậy, lại nghĩ đến chuyện quần áo và đồ để tắm . "Em có đem theo đồ để tắm chứ?" "Ừm, chị không cần chăm sóc tôi, mau nghỉ ngơi đi. Tôi tự mình làm được rồi." "Thật sự không có vấn đề?" "Thật sự." "Tốt lắm, tôi bận một tý, có việc gì thì gọi tôi." Lương Vận Hàm cầm đồ dùng đi vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, một gương mặt tiều tụy. Đồng phục trên người bị vò tới nhăn nheo, nhớ tới lúc nãy Văn Dư định cởi áo khoác giúp mình, trên mặt lại có chút hồng. Văn Dư liên lạc tập đoàn, do không xác định được thời gian chuyến bay khôi phục nên không thể làm gì khác hơn là bàn bạc thay đổi thời gian hội nghị. Dự án mới này Văn Dư đã có bảy tám phần nắm chắc, chỉ là thời gian cấp bách, có chút chi tiết nhỏ chưa xong. Hiện tại nhờ thời tiết khắc nghiệt ở thành phố S, vừa vặn có thể hoàn thiện phần cuối đó. Văn Dư làm việc thường thích chuẩn bị chu đáo đầy đủ. Lương Vận Hàm tắm xong, Văn Dư sắp xếp cho nàng đến phòng khách để nghỉ ngơi, sau đó cô cũng đi ngâm nước nóng. Lương Vận Hàm quan sát một chút phòng khách này. Nói là phòng khách, không bằng nói là phòng riêng của người nào đó. Tông màu ấm, phong cách Châu Âu, rõ ràng không phù hợp với phong cách chủ đạo của ngôi nhà. Bàn trang điểm để ảnh Văn Dư cùng một người con gái. Nụ cười của cô gái vô cùng rạng rỡ, còn Văn Dư chỉ nhàn nhạt cười. Thế nhưng cảm giác cô rất cưng chìu người phụ nữ bên cạnh. Là bạn bè à? Lương Vận Hàm không đủ sức để suy nghĩ, giờ khắc này nàng chỉ muốn ngủ. Đôi Lời: ờm thì tên chương hơi ám muội cơ mà trong sáng lắm, mấy chế đừng bị tác giả cho mắc bẫy hihi
|
Chương 10 Chương 10: Hóa ra Lương Vận Hàm sợ tối! Editor: Gyunen Beta: Esley Lúc tỉnh lại bên ngoài trời đã tối, Lương Vận Hàm cả người mệt mỏi. Nàng đưa tay định bật đèn, thế nhưng mở không được. Bị cúp điện? Hay là đèn hỏng rồi? Lương Vận Hàm không thể làm gì khác hơn là bước xuống giường, định ra ngoài xem xem. Bỗng nhiên dưới chân vấp đến một sợi dây, ầm một tiếng, có đồ vật bị hất đổ rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng thủy tinh vỡ. Hỏng bét! Làm vỡ đồ gì đó rồi! Lúc này đột nhiên cửa bị mở ra, "Lương tiểu thư? Làm sao vậy!" Văn Dư tỉnh sớm hơn Lương Vận Hàm một lúc, cũng phát hiện không mở đèn được, liền đi phòng khách tìm đèn pin. Nghe thấy phòng khách vang lên tiếng động lớn, liền chạy tới xem. "Tôi không cẩn thận làm bể đồ." "Hình như bị cúp điện, em có bị thương không?" Mặc dù không có ánh sáng, thế nhưng Văn Dư rất nhanh biết món đồ bị bể là chiếc đèn kiểu treo tường. Cô mua món đồ đó khi cùng Tiêu đi Vân Nam, nàng ở một cửa tiệm nhìn vừa ý. Sau khi nhận được qua bưu điện, hai người mất hơn nửa ngày mới gắn lên được. Tiêu mỗi lần ở phòng này đều sẽ đem đèn đặt ở bên giường, nàng rất ưu thích cái đèn này. "Thật xin lỗi!" "Chỉ là cái đèn thôi, em có bị thương không?" "Không có, nhưng mà đèn bể rồi." "Em đừng di chuyển, coi chừng đạp phải mảnh vỡ. Ở đây chờ tôi một lát." Văn Dư muốn tìm cái chổi, thế nhưng không tìm được, không thể làm gì khác hơn là cầm khăn lau đến. Lương Vận Hàm oán giận chính mình quá bất cẩn, lại lo lắng Văn Dư sẽ bị cắt tay, trong lòng càng thêm tội lỗi, vội vàng nói : "Trời tối không thấy rõ, đừng dùng tay, chờ có điện tôi sẽ thu dọn." Văn Dư cầm đèn đứng dậy, trên đất rải rác đầy mảnh vỡ, trong phòng tối đen, đúng là không tiện thu dọn. Kỳ thực Văn Dư cũng không nghĩ nhiều lắm, dù sao cũng đã rất lâu cô không vào căn phòng này. Còn Tiêu, đã bao lâu nàng chưa đến đây? Bây giờ Văn Dư chỉ lo lắng cho Lương Vận Hàm, sợ nàng dẫm phải mảnh vỡ, lại tổn thương chính mình. "Em xác định không có bị thương gì chứ?" "Ừm, không có. Vừa nãy ngủ cả người mệt mỏi, không mở được đèn, nên tôi muốn đi xem một chút. Không chú ý tới dưới chân, lỡ kéo đèn vỡ mất." "Không sao đâu, một món đồ mà thôi, em không có chuyện gì là tốt rồi." Văn Dư an ủi. "Bị cúp điện sao?" "Ừm. Vừa nãy tôi định đi tìm đèn pin, còn chưa tìm được thì nghe thấy phòng em có tiếng động. Như vầy đi, tôi dìu em đến phòng khách trước, em giúp tôi gọi điện thoại cho ban quản lý, tôi đi tìm đèn pin." ""Được. Tôi tự mình đi là được rồi." "Đừng, dưới đất đầy mảnh vỡ, bây giờ còn không thấy rõ. Em đưa tay cho tôi." "Chân của tôi không có nghiêm trọng như vậy." "Dài dòng!" Văn Dư cười đáp, trong bóng tối nắm chặt tay Lương Vận Hàm, đỡ nàng đến bên cạnh mình. Tay Lương Vận Hàm rất tinh tế, cảm giác rất tốt. Văn Dư bỗng nhớ tới Tiêu, nàng luôn thích mười ngón tay đan vào nhau cùng với cô. Hai người tới phòng khách, Văn Dư bấm số điện thoại phòng quản lý sau đó đưa cho Lương Vận Hàm, còn bản thân lại tiếp tục tìm đèn pin. "Alo? Chào ngài. Tôi ở phòng 2, lầu 7. Xin hỏi bị cúp điện sao?" Giọng của Lương Vận Hàm rất ôn nhu, Văn Dư rất yêu thích. Kỳ thực chỉ cần nghe giọng nói của nàng, cũng sẽ cảm thấy đây là một cô gái dịu dàng như nước, tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến Lương Vận Hàm với khí chất lạnh lẽo như mọi khi. ". . . . . . Nghiêm trọng vậy à? . . . . . . Vậy lúc nào thì có thể sửa xong? . . . . . . À, vậy được rồi. Cảm ơn ngài." "Họ nói thế nào?" "Họ nói bởi vì bão tuyết, đường dây điện trong tiểu khu bị hư. Toàn bộ đường dây diện đều ngưng hoạt động. Máy phát điện của tiểu khu cũng không cung cấp được lượng điện lớn như vậy, chỉ có thể chờ sửa chữa. Khó nói lúc nào có thể sửa xong, họ đang liên hệ người của công ty điện." "Bên ngoài gió còn rất lớn, đêm nay có thể không sửa kịp." "Tìm được đèn pin rồi sao?" "Không tìm được." ". . . . . ." "Bình thường có bảo mẫu định kỳ tới dọn dẹp, mọi khi tôi không tìm được đồ đều hỏi cô ấy, thế nhưng vừa nãy gọi điện thoại cho cô ấy không được." "Trên điện thoại di động của tôi có ứng dụng, có thể dùng làm đèn pin tạm thời.'' "Vẫn nên tiết kiệm điện một chút đi, khi cần hãy xài." "Chị đang làm việc ở thành phố S?" "Trước đó vẫn luôn ở đây, gần đây thì hay chạy tới chạy lui nhiều nơi. Số lần về nhà cũng không cố định." "Chị là người địa phương?" "Không phải. Tôi sinh ở thành phố A. Cha mẹ đều ở đó. Em thì sao?" "Chúng ta cũng ở gần nhau, tôi ở thành phố D." "À, một thành phố ven biển, rất đẹp! Mấy năm qua phát triển rất nhanh!" "Ừm." Bên ngoài cuồng phong gào thét, một màu đen kịt bao phủ toàn bộ căn phòng, thế nhưng hai người không có chuyện gì khác để làm, liền ngồi trên ghế sô pha trò chuyện. "Em có đói bụng hay không?" Văn Dư hỏi. "Có chút." Ngủ lâu như vậy, Lương Vận Hàm xác thực có chút đói bụng. "Tôi đi xem trong nhà xem có gì ăn không." Môi Lương Vận Hàm giật giật, dường như muốn nói gì, thế nhưng không lên tiếng. Văn Dư đứng dậy đi đến nhà bếp. Kỳ thực Lương Vận Hàm sợ tối, siêu cấp sợ tối. Chuyện này có liên quan đến một câu chuyện xảy ra khi nàng còn bé. Có một lần, bé Vận Hàm cùng mẹ đi đến trường, mẹ đi dạy học, nàng lén lút chạy ra khỏi văn phòng đi chơi. Kết quả đi vào một phòng chứa đầy đồ vật kỳ lạ cùng một đống quần áo sáng long lanh, đó là phòng đạo cụ. Trong lúc một mình chơi hăng say, đột nhiên đèn tắt, sau đó xoạt xoạt một tiếng, cửa đã bị khóa. Xung quanh tối đen như mực, hô vài tiếng, không ai trả lời, bé Vận Hàm trong lòng sợ muốn chết. Nàng di chuyển đến góc tường, ngồi dưới đất, bỗng nhiên cảm giác bên chân đụng phải vật nào đó có lông, Vận Hàm nhìn kỹ, một chiếc mặt nạ hình người! Sợ đến nàng la to một tiếng! Sau đó lớn tiếng kêu khóc. Qua một hồi lâu, mới nghe thấy tiếng động, cửa mở ra, đèn sáng, mẹ và một vài học sinh vẻ mặt vội vàng xuất hiện trước mặt nàng, Vận Hàm lúc đó đã khóc đến sưng họng tắt tiếng. Sau khi được mẹ mang về nhà, trấn an một hồi, suốt đoạn thời gian đó mỗi đêm mẹ đều sẽ dỗ nàng ngủ xong rồi mới rời khỏi phòng, nhưng nàng vẫn tiếp tục mang căn bệnh sợ tối. Sau nhiều năm trôi qua, tuy nàng đã quen sống một mình, thế nhưng vẫn cứ sợ tối, trong phòng nhất định phải luôn có ánh sáng mới yên tâm. Trong nhà nàng thứ có sẵn nhiều nhất chính là đèn pin, hầu như trong ngăn tủ nào cũng có một cái, nàng sợ cúp điện. Thậm chí móc chìa khóa của nàng cũng có gắn một cái đèn pin mini, thế nhưng mấy ngày trước Sùng Hân xin, còn chưa kịp mua cái mới. Giờ khắc này Văn Dư nói muốn đi nhà bếp tìm đồ ăn, Lương Vận Hàm vốn dĩ sợ tối, còn đang ở một nơi xa lạ, trong lòng càng căng thẳng, nàng hận không thể đứng dậy đi theo Văn Dư. Văn Dư ở nhà bếp mò mẫm tìm kiếm nửa ngày, cũng không nói một lời. Lương Vận Hàm thực sự không nhịn được, hỏi: "Tìm được rồi sao?" . . . . . . Không có trả lời. Nhịp tim Lương Vận Hàm có chút tăng nhanh. "Tìm được rồi sao?" Nàng lại hỏi một câu. . . . . . . Vẫn không trả lời, âm thanh tìm đồ cũng dần dần không còn, Lương Vận Hàm toàn thân đều căng thẳng. "Văn Dư? Chị có ở đó không?" . . . . . . "Văn Dư?" . . . . . . "Văn Dư! Chị đừng làm tôi sợ!" Đột nhiên, bịch một tiếng, tiếp theo là tiếng Văn Dư kêu thảm thiết --"A!" Lương Vận Hàm bị dọa đến giật mình. Bất chấp mọi thứ, nhảy dựng lên, chạy về phía phòng bếp. Nàng nhìn thấy một bóng đen ngồi chồm hỗm trên mặt đất, liền nhào tới. "Văn Dư! Chị làm sao vậy!" Văn Dư một tay bưng đầu, kinh ngạc, sao Lương Vận Hàm lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa hai tay nàng còn nắm lấy cánh tay của cô, giọng nói cũng run rẩy. "Tôi bị đụng đầu. Em, làm sao vậy?" Lương Vận Hàm nghe xong sững sờ nhìn Văn Dư, trong lòng cảm thấy thắt lại. "Hồi nãy tôi gọi sao chị không trả lời?" "Hả? Tôi không nghe thấy mà." Lương Vận Hàm trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần. "Tôi gọi chị đến mấy lần." "Tôi thật sự không nghe." Văn Dư có chút buồn bực, không hiểu vì sao khi nghe thấy trong giọng nói Lương Vận Hàm có chút oán giận, cô lại cảm thấy áy náy. Nhưng cô cũng không rõ cảm giác áy náy này từ đâu ra. "Tôi định đi lấy bình rượu đỏ, tủ rượu nằm trên kệ cao. Có thể lúc tôi tìm quá chăm chú, không nghe thấy tiếng của em." Văn Dư giải thích. Lương Vận Hàm không biết nên nói gì, tóm lại không thể nói cho Văn Dư biết thật ra nàng sợ tối, bởi vì không nghe thấy tiếng cô trả lời mà căng thẳng quá mức, sau đó khi chợt nghe tiếng kêu của cô, vì muốn biết cô xảy ra chuyện gì mà bất chấp tất cả chạy tới. Đành phải nói: "Không có chuyện gì thì được rồi." Văn Dư không nói thêm gì, nhìn chằm chằm Lương Vận Hàm. Dù cả gian phòng tối đen như mực, nhưng cô vẫn nhận ra được ánh mắt né tránh của Lương Vận Hàm, sau đó nhịn không được bật tiếng cười: "Em không phải là sợ tối đó chứ?" ". . . . . ." "Xem ra bị tôi đoán trúng rồi!" ". . . . . ." Lương Vận Hàm có chút tức giận, lúc này nàng mới phát giác do bản thân quá căng thẳng mà vẫn nắm lấy cánh tay Văn Dư, vội vàng buông tay ra, đứng dậy muốn quay về chỗ ngồi, thì bỗng nhiên tay bị người nọ nắm chặt, "Giận rồi à?" "Không có." "Không có sao em bỏ đi?" ". . . . . ." "Tôi cùng em đi, kéo tôi một chút." Lương Vận Hàm vẫn không thèm nhúc nhích, nàng đột nhiên có cảm giác bị chế giễu. Trong lúc nàng đang rối rắm, trên tay lại bị người nào đó lắc lắc, "Kéo tôi một chút." Lương Vận Hàm bất đắc dĩ dùng sức. Kỳ thực Văn Dư ngại vết thương ở chân của nàng, căn bản cũng không muốn nàng tốn sức khi kéo cô dậy, bất quá là do Lương Vận Hàm tựa hồ giận hờn, muốn quay người bỏ đi, nên cô mới sốt ruột không chút suy nghĩ liền giữ nàng lại. Văn Dư tự nhận bản thân đối với cảm xúc của phụ nữ rất mẫn cảm, đây đều là nhờ Tiêu ban tặng. Tiêu là một người vui giận đều biểu hiện ra ngoài, thế nhưng chuyện làm nàng hoặc vui hoặc giận thường không phải chuyện vừa xảy ra, đa số là do chuyện xảy ra trước đó tích lũy mà thành. Hai người hồi mới quen còn là học sinh cấp ba, Văn Dư muốn dỗ Tiêu vui vẻ, nhưng không biết để ý chừng mực. Thường thường cô cố gắng nửa ngày, cũng không thấy hiệu quả gì. Càng tệ hơn chính là, cô căn bản không biết từ lúc nào, vì điều gì mà chọc Tiêu mất hứng, Tiêu đang bình thường đột nhiên phát hỏa, làm cho hai người thường ra về trong không khí mất vui. Tình trạng như vậy kéo dài đến đại học, Văn Dư đột nhiên có một ngày liền hiểu ra. Từ đó về sau, quan hệ của hai người dễ chịu hơn nhiều. Hơn nữa, rất nhiều chuyện cũng từ đó mà bắt đầu biến hóa, phát sinh. . . . . . Văn Dư giả bộ được kéo đứng lên, nhưng không chịu buông tay. Cô lôi kéo Lương Vận Hàm chậm rãi quay về phòng khách. Vừa rồi Lương Vận Hàm chạy vội, khiến chân lại bắt đầu đau nhức âm ỷ. "Chân do chạy nên đau à?" ". . . . . ." "Không trả lời chính là đau rồi." "Không phải." "Bị thương ở chân vẫn đừng nên uống rượu đỏ." "Không sao cả." "Bình thường em hay uống rượu đỏ sao?" "Ừm. Trước khi ngủ sẽ uống một chút." "Tại sao em sợ tối?" ". . . . . ." "Tại sao không trả lời?" "Khi còn bé đã từng bị dọa." "À, hóa ra là di chứng lúc nhỏ." ". . . . . ." Văn Dư không nhịn được vui vẻ hiện ra hết trên mặt, Lương Vận Hàm không hiểu chuyện này có gì vui, có gì đáng cười chứ! "Ha ha, xin lỗi. Tôi không phải cười nhạo em, chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ." "Giữa đêm khuya tối đen như mực thế này, mà Văn Tổng còn có thể vui vẻ về chuyện tâm lý của tôi từng bị chấn thương." "Ấy. . . . . ." Văn Dư sờ sờ mũi, Lương Vận Hàm miệng lưỡi thật bén nhọn mà. Đôi Lời: mai lại 2 chương nhỉ? ai ủng hộ giơ tay Esley xem nào
|
Chương 11 Chương 11: Một nụ hôn nhẹ nhàng Editor: Gyunen Beta: Esley Hai người ngồi trên sô pha, cùng ăn một hộp sushi. Văn Dư rất thích ăn sushi, nhưng cô không biết làm. "Thật ngại. Nhà tôi không còn đồ ăn khác, hôm qua phải bay đi Đài Bắc, cho nên không dám mua đồ ăn sẵn cất vào tủ lạnh, sợ để lâu quá sẽ hư." "Ừm, có đồ ăn là tốt rồi." "Em thích ăn sushi sao?" "Bình thường, chị rất thích ăn?" "Ừm, vô cùng thích." Lương Vận Hàm cùng Văn Dư nói chuyện, liếc nhìn điện thoại cảm thấy khó hiểu, tại sao im lặng như vậy? Ngay cả Sùng Hân cũng không gọi nàng. Có điều điện thoại sắp hết pin, mong là không chậm trễ công việc. Văn Dư cũng cầm điện thoại lên nhìn, kết quả phát hiện điện thoại không có tín hiệu. "Điện thoại di động của em có tín hiệu không?" Văn Dư nhắc Lương Vận Hàm, nàng cúi đầu vừa nhìn, đúng là điện thoại bị mất tín hiệu, hèn gì! Đây cũng không phải chuyện gì tốt lành, cả ngày không ai liên lạc được, đặc biệt là nha đầu Sùng Hân kia, không tìm được nàng chắc chắn sẽ lo lắng. Văn Dư cầm điện thoại đi tới đi lui tìm tín hiệu, đến bên cửa sổ một lúc mới bắt được. "À, bên này có tín hiệu." Lương Vận Hàm cũng đi đến, Văn Dư cầm hai cái đệm đặt ở bên cửa sổ, lại lấy một tấm chăn mỏng từ trong phòng. Lương Vận Hàm đang liên hệ sân bay, từ khi có tín hiệu, điện thoại nàng không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở, rất nhiều người tìm nàng. Văn Dư khoác tấm chăn mỏng lên người Lương Vận Hàm, Lương Vận Hàm một bên nói điện thoại một bên nở nụ cười toả sáng với Văn Dư. Dù trời rất tối, thế nhưng dựa vào ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ, Văn Dư đã bị nụ cười này đả động rồi. Cô bỗng nhiên có chút vui mừng khi có trận bão tuyết này. Liên hệ sân bay xong, Lương Vận Hàm rối rắm không biết trả lời Sùng Hân như thế nào, lẽ nào nói cho cô biết nàng và Văn Dư đang ở bên nhau? ở nhà Văn Dư? Cô có phải sẽ suy nghĩ nhiều hay không? Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gian nan. "Văn Dư, tôi nghĩ hay là đừng nói cho Sùng Hân biết hai chúng ta đang ở cùng nhau tại đây đi. Tôi sợ em ấy suy nghĩ nhiều." "Ừm, cũng được." Văn Dư đột nhiên cảm thấy mình và Lương Vận Hàm giống như đang vụng trộm. "Alo, . . . . . . ở đây không có tín hiệu, Chị mới vừa phát hiện. . . . . . Không còn phòng ngủ, đúng lúc gặp bạn, nên chị đi nhờ xe đến nhà cô ấy. . . . . . Chị mới ngủ một giấc đến bây giờ. Ừm, thật không? . . . . . . Chị cũng không nhìn thấy. . . . . ." Lương Vận Hàm cúp điện thoại, hai người ai cũng không lên tiếng, chuyện Sùng Hân để cho hai người đều cảm thấy có chút lúng túng. Một lát sau, Văn Dư mở miệng trước, "Hai người đang sống ở thành phố nào?" "Thành phố T." "À, dự án mới của tôi cũng ở Thành phố T." "Thật không?" "Trước đây tôi đến đó rất nhiều lần, nhưng đều là để khảo sát, tới lui vội vàng. Nếu như dự án lần này thành công thông qua xét duyệt, tôi sẽ lưu lại thành phố T một đoạn thời gian." "Tốt, đến lúc đó tôi mời chị ăn cơm. Cảm ơn chị giúp tôi nhiều như vậy." "Không cần khách sáo." Hai người trò chuyện câu được câu không. Không biết có phải vì rượu hay không, Văn Dư ngửi được trên người Lương Vận Hàm tỏa ra một mùi hương mê người. Hai người dùng cùng loại sữa tắm, thế nhưng Văn Dư lần đầu cảm thấy mùi này rất dễ chịu. Văn Dư một bên đong đưa ly rượu, một bên suy nghĩ buổi tối ở nơi này cúp điện cảm giác có chút trêu chọc lòng người. Văn Dư vô thức muốn tới gần Lương Vận Hàm, thế nhưng lý trí đã dừng ý nghĩ to gan này lại. Hai người không tiếp tục nói chuyện, chỉ tựa người bên cửa sổ uống rượu đỏ. Bên ngoài gió tựa hồ đã nhỏ hơn. Thời tiết như vậy, ở một nơi xa lạ tối tăm, lẽ ra nàng nên căng thẳng hoặc không dễ chịu. Thế nhưng giờ khắc này Lương Vận Hàm không cảm thấy một chút khó chịu, ngược lại còn thư giãn vừa uống rượu vừa trò chuyện. Là bởi vì Văn Dư sao? Văn Dư rất điềm tĩnh, nhưng cũng có lúc nghịch ngợm . Cô cũng rất biết chăm sóc người khác, cùng cô trò chuyện rất thoải mái. Dù có lúc cường thế, nhưng Lương Vận Hàm không cảm thấy phản cảm, trái lại cảm thấy rất đáng tin. Văn Dư như vậy khiến Lương Vận Hàm tăng hảo cảm rất nhiều. Hơn nữa Văn Dư làm việc vô cùng hợp ý nàng, ví dụ như mời nàng ăn mì; cường thế dẫn nàng về nhà, trên đường thay nàng chắn gió; giúp nàng chườm nóng vết thương ở chân; hoặc ví dụ như cô không đề cập tới chuyện đèn vỡ mà quan tâm nàng có bị thương hay không trước; lại như, cô lẳng lặng khoác tấm chăn mỏng lên người nàng. . . . . . những chuyện này lướt qua như lông vũ khuấy động lòng Lương Vận Hàm, chỉ là nàng không dám suy nghĩ sâu xa hơn. Nàng tự nhủ, Văn Dư là một người bạn đáng kết giao, vậy là đủ rồi. Thời gian trò chuyện trôi rất nhanh, nháy mắt đã qua 8 giờ tối. "Haizz, không có chuyện gì làm, có muốn đi ngủ không ?" "Ngủ cả một ngày, lúc này tôi còn không mệt. Chị mệt sao?" "Không có, bị cúp điện nên không làm được gì. Nếu như ở nông thôn, lúc này mọi người cũng đều chuẩn bị đi ngủ rồi." "Chị từng ở nông thôn sao?" "Không có, có điều từ nhỏ theo cha mẹ đi qua nhà người thân. Tôi rất thích mùi củi cháy lúc nấu cơm ở nông thôn." "Ừm, tôi cũng có ấn tượng với mùi đó. Có một lần đi du lịch ở nông thôn, mặt trời chiều ngã về tây, xa xa mỗi nhà đều bốc lên khói bếp, một đám con nít chạy về nhà. Tôi đến bây giờ cũng còn nhớ tới cảnh tượng đó, đẹp như trong tranh." "Em biết tại sao ở nông thôn nhiều con nít không ?" "Tại sao?" Khóe miệng Văn Dư nhếch lên, có chút xấu xa nói: "Buổi tối không có chuyện gì khác có thể làm, chỉ có thể lên giường vận động a!" Lương Vận Hàm xì một hơi, cười liếc Văn Dư một chút. Ánh trăng chiếu vào mắt Lương Vận Hàm sáng lấp lánh, giống như có sóng nước đang dập dờn. Văn Dư nhìn chằm chằm mắt nàng, hít lấy mùi hương trên người Lương Vận Hàm, cô cảm giác mình có chút say rồi. Văn Dư đột nhiên im lặng khiến Lương Vận Hàm tò mò nhìn cô, phát hiện cô đang nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt Văn Dư tựa hồ nước, giờ khắc này như sóng ngầm cuồn cuộn, có gì đó đang không ngừng chuyện động. Lương Vận Hàm chăm chú nhìn, hoàn toàn không chú ý tới bản thân đang càng ngày càng gần Văn Dư. Bỗng nhiên trên môi mát lạnh, chưa kịp phản ứng, cảm giác mát lạnh kia liền nhanh chóng biến mất. Lương Vận Hàm sững sờ nhìn Văn Dư, tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo giác. Văn Dư cảm giác bản thân chắc chắn đã bị Lương Vận Hàm mê hoặc, cư nhiên cứ như vậy hôn nàng. Khi môi cô dán lên môi đối phương, trong nháy mắt đó, tim phảng phất như bị cái gì mạnh mẽ đánh một cái. Cô có chút sợ, nhanh chóng chạy trốn. Giờ khắc này cô không dám nhìn Lương Vận Hàm, cảm giác mình vô lễ với người ta, cũng không biết nên giải thích hành vi càn rỡ này như thế nào. Lương Vận Hàm khôi phục lại từ trong sự kinh ngạc, nàng thấy Văn Dư cúi đầu không nói lời nào, chắc hẳn cũng đang hối hận. Quên đi, cả hai đều là người trưởng thành, có một số việc không cần thiết nói quá rõ, coi như nhất thời mê loạn là được rồi. "Em có chút buồn ngủ, nếu không chúng ta cùng đi nghỉ ngơi đi." Văn Dư nghe xong đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm bị kinh ngạc bởi động tác của cô. Văn Dư chợt nghe Lương Vận Hàm nói như vậy, có cảm giác không biết làm sao, đương nhiên tưởng là Lương Vận Hàm định ngủ cùng cô. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Lương Vận Hàm lộ vẻ nghi hoặc, mới bỗng nhiên hiểu ra. Người ta chỉ vì muốn lảng tránh bầu không khí ngột ngạt này nên mới đề nghị đi nghỉ ngơi . "À! Em mệt sao, vậy thì nghỉ ngơi đi. Em ngủ giường của tôi đi." "Hả?" "Ý của tôi là tôi sẽ ngủ phòng khách, trên đất trong phòng khách có mảnh vỡ, chân em còn đang bị thương, sợ em không chú ý lại bị thương nữa." Văn Dư vội vàng giải thích, cô cảm thấy gương mặt có chút nóng ran. "À, không sao." Câu nói trước của Văn Dư khiến Lương Vận Hàm kinh ngạc một hồi, nghe xong lời giải thích của cô, Lương Vận Hàm lại có một chút thất lạc không rõ. Lương Vận Hàm không biết bản thân đang bị gì, lần đầu tiên có một người phụ nữ hôn nàng, trong lòng cư nhiên lại không có chút bài xích nào, ngược lại có chút thất vọng vì Văn Dư lại nhánh chóng rời đi cúi đầu trốn tránh. Chẳng lẽ mình cũng thích phụ nữ? Cũng không phải Lương Vận Hàm chưa từng hôn ai, nàng cũng có mối tình đầu, cũng từng nghĩ sẽ bên nhau trọn đời. Chỉ có điều tình yêu ngây thơ trong những năm tháng thanh xuân cuối cùng vẫn không thắng nổi hiện thực và thời gian. Người con trai đã từng thích chạy xe đạp chở Lương Vận Hàm đi khắp mọi nơi đã sớm theo thời gian trôi qua mà dần dần biến mất trong những hồi ức. Sau đó Lương Vận Hàm cũng không động tâm nữa, cũng có gặp gỡ vài người, thế nhưng cũng không có tiến triển thêm. Lương Vận Hàm cảm thấy bản thân mắc bệnh ưa sạch sẽ, ít nhất là bệnh ưa sạch sẽ trong tình cảm. Văn Dư có chút ảo não, đêm nay cô tựa hồ đã thật sự say rồi. Đầu tiên là suy nghĩ lung tung, sau đó ý loạn tình mê, tiếp theo thật sự làm chuyện khiến người ta khó chịu. Đối với một cô gái vừa mới quen biết không lâu, vì sao lại đột nhiên không thể kiềm chế đây? Nhưng cô thật không cách nào quên sự vui mừng tận đáy lòng. Cô đã hôn Lương Vận Hàm, một người đẹp đến nỗi khiến người khác kinh diễm. Ban đêm bị cúp điện ở nơi này, khi hai người nhìn nhau, dục vọng nơi đáy lòng Văn Dư căn bản không thể nào khắc chế, cũng không muốn khắc chế. Đột nhiên động tâm, khiến Văn Dư cảm giác dường như cô đang đi vào một giấc mộng. Lương Vận Hàm nhất định đã nhận ra sự trốn tránh của cô, nên nàng mới khéo léo hiểu ý đổi đề tài. Trước đó ở trong sân bay, hình tượng một Lương Vận Hàm ôn nhu, mạnh mẽ, yếu đuối từng hình ảnh thoáng lướt qua trong tâm trí Văn Dư, bây giờ còn có thêm hình ảnh Lương Vận Hàm sợ tối, cùng với ánh mắt Lương Vận Hàm đang nhìn cô, trong đáy mắt lưu quang gợn sóng . . . . . . Văn Dư đột nhiên cảm thấy hình như ...cô thật sự thích Lương Vận Hàm mất rồi. Đôi Lời: xin mọi người tính post sáng sớm mà hơi bận giờ mới có thời gian post, tối nay 8-9h tối sẽ có chương 12, mọi người canh giật tem nha haha yêu mọi người
|
Chương 12 Chương 12: Chiếm tiện nghi của người ta! Editor: Gyunen Beta: Esley Văn Dư nhớ tới chân của Lương Vận Hàm, "Chân của em còn đau không?" "Cũng không có gì, không dùng sức sẽ không cảm thấy đau." "Để tôi xoa thuốc giúp em." "Tôi tự mình làm được rồi." "Em làm được sao?" ". . . . . ." Lương Vận Hàm có chút mờ mịt, xoa thuốc khó như vậy sao? "Đây là dầu hồng hoa đặc hiệu, phi thường nổi tiếng ở địa phương. Cùng với loại thường bán trên thành phố không giống nhau. Tôi không phải là người tuỳ tiện mua đồ ở địa phương, thế nhưng một người bạn cố ý đề cử cho tôi. Có một lần anh ấy bị trẹo chân, đi bệnh viện xem, bác sĩ nói phải dưỡng thương ba tháng. Khi đi tới một tiệm đông y, thầy thuốc đông y đề cử cho anh ấy thuốc này, nói với anh ấy cùng lắm thì hơn một tháng là khoẻ. Thế nhưng phải phối hợp kỹ thuật xoa bóp một chút." "Kỹ thuật?" "Đương nhiên! Bằng không ngày hôm qua chân em sưng to như vậy, em còn có thể tiếp tục đi lại sao? Bây giờ dù vẫn chưa hết sưng, thế nhưng cũng không cảm thấy đau đúng không? Một nửa nguyên nhân là nhờ thuốc đặc hiệu, nửa còn lại chính là kỹ thuật xoa bóp!" ". . . . . ." Lương Vận Hàm không biết nói gì, Văn Dư nói không phải nàng không tin. Tình trạng vết thương như vậy mà nàng còn liên tiếp đi lại, nhưng hiện tại chân lại không trở nên nghiêm trọng, thật sự liên quan tới kỹ thuật sao? "Này, nếu không chị dạy tôi đi. Cũng không thể mỗi lần đều nhờ chị làm." "Dạy em? Được. Thế nhưng hiện tại không được, tối thui như vậy, nhìn còn không rõ nữa là...." "Thế nhưng như vậy lại làm phiền chị, tôi cũng ngại." "Không cần ngại, chờ tôi đến thành phố T, em chỉ việc mời tôi ăn một bữa thịnh soạn là được." "Ha ha, chị rất thích ăn à?" "Đúng vậy a, rất rất thích. Tôi luôn lợi dụng cơ hội khi đi đi công tác, tìm kiếm đồ ăn đặc sản ở địa phương." "Hẳn là sẽ có nhân viên địa phương đi cùng!" "Kỳ thực tôi không muốn bọn họ đi cùng, gây phiền phức cho người ta. Hơn nữa bọn họ bị áp lực, tôi cũng gò bó. Vì lẽ đó tôi thường tìm cớ đuổi bọn họ đi, sau đó một mình tìm chỗ ăn khắp nơi!" "Ha ha. . . . . ." Văn Dư chọc Lương Vận Hàm cười, nguyên lai Văn Dư còn có một mặt tự nhiên cùng thoải mái như thế. Kỳ thực dầu hồng hoa đặc hiệu, kỹ thuật xoa bóp này đều là do Văn Dư cố ý nói quá. Cô chỉ muốn tiếp cận Lương Vận Hàm, thậm chí muốn thân mật một ít. Thế nhưng không thể doạ Lương Vận Hàm, dựa theo tính tình lạnh lùng của nàng, sẽ rất dễ dàng cự tuyệt cô. Sau khi chuyến bay được khôi phục lại bình thường, nàng sẽ lập tức lấy cớ rời đi. Còn có một yếu tố không thể không tính tới -- Sùng Hân. Lương Vận Hàm cùng Sùng Hân là bạn tốt, nàng tuyệt đối không phải là loại người đoạt người mà bạn mình yêu thích, cho nên bây giờ là cơ hội hiếm có, Văn Dư không muốn bỏ qua. Văn Dư bỗng nhiên bắt đầu hối hận, tại sao vừa nãy không hôn sâu hơn nữa! Văn Dư cầm dầu hồng hoa, làm bộ tự nhiên nói: "Em nằm lên giường đi, tôi giúp em xoa, ngồi đây không thoải mái." "Không cần phiền phức như vậy, tôi ở chỗ này là được rồi." "Nhưng thật ra là tôi cảm thấy có chút lạnh, trong phòng so với nơi này ấm hơn một chút. Em không cảm thấy cửa sổ có khe hở sao?" "Vậy chị khoác chăn đi, tôi không lạnh." Lương Vận Hàm nói xong liền muốn trả lại tấm chăn mỏng cho Văn Dư. "Nếu cho tôi thì em sẽ lạnh! Tôi lạnh nãy giờ chỉ có điều nãy giờ không nói ra thôi, ngồi bên cửa sổ thế này vẫn có chút lạnh ." Văn Dư nói xong cố hít hít mũi, cô muốn Lương Vận Hàm cảm thấy áy náy. Quả nhiên, Lương Vận Hàm có chút gấp gáp, "Sao chị không nói sớm! Vậy thì chúng ta vào phòng đi." Văn Dư nín cười, nhanh chóng đứng lên nâng Lương Vận Hàm dậy, cẩn thận đi về phòng. Lần này Văn Dư không cố ý tới gần, cô sợ Lương Vận Hàm nhìn ra. Trong phòng cũng rất tối, thế nhưng Lương Vận Hàm vẫn nhìn ra một cái giường cực lớn. Chăn chưa xếp, Văn Dư đỡ nàng ngồi xuống mép giường, lấy gối lót phía sau, để cho nàng ngồi dựa vào đầu giường. Sau đó mình cũng ngồi xếp bằng ở trên giường, hai tay xoa dầu thuốc, danh chính ngôn thuận chiếm tiện nghi người ta. Lương Vận Hàm luôn cảm thấy là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì không nói ra được, chỉ có thể mặc cho Văn Dư một bên xức thuốc một bên xoa bóp. Nhưng nàng bị thương ở mắt cá chân, tay Văn Dư lại xoa đến cẳng chân, chuyện này là sao đây? Văn Dư cảm giác mình như con mèo trộm thịt, xoa qua xoa lại, Văn Dư bắt đầu không thỏa mãn với chân Lương Vận Hàm rồi. Cô nhớ tới cặp đùi đẹp, cấp bách muốn sờ một chút. Nghĩ vậy liền sờ lên cẳng chân người ta. Da Lương Vận Hàm rất mềm mại, sờ lên trơn láng, Văn Dư một bên từ từ xoa bóp một bên thưởng thức, tay sẽ vô tình trượt đến nơi khác. Tim Lương Vận Hàm đập nhanh, xoa bóp kiểu này làm cho nàng có chút chịu không nổi. Bình thường nàng cũng hay cùng Sùng Hân hẹn nhau đi spa, cũng có xoa bóp, thế nhưng giờ này tay Văn Dư xoa đến cẳng chân nàng, xoa kiểu gì cũng có cảm giác như bị người khác vuốt ve. Toàn thân nàng nổi hết da gà. Ngay lúc nàng định kêu dừng, bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Văn Dư, lộ ra ý cười: "Thả lỏng một chút." Văn Dư cảm giác được chân Lương Vận Hàm càng ngày càng căng, cô cũng không muốn làm quá. "Gần xong rồi. Cảm giác thoải mái hơn không?" "Ừm, cám ơn chị." "Không cần nói khách sáo như thế." "Vậy tôi trở về phòng, chị cũng nghỉ ngơi đi." "Em ở một mình không sợ sao?" ". . . . . ." "Nếu không em ngủ ở đây đi, giường này rất lớn, ngoài hai người chúng ta còn có thể ngủ thêm hai người!" Lương Vận Hàm cười, "Sao chị mua giường lớn như vậy?!" Nói xong lại có chút hối hận, giường là món đồ đặc biệt, người ta mua xuất phát từ nguyên nhân gì thì người ngoài cũng không nên hỏi. "À, ngủ thoải mái." Thật ra là do Tiêu thích giường lớn, khi đó cô cùng Văn Dư thường xuyên ngủ chung trên chiếc giường này. Nàng thích ở trên giường trở mình lăn qua lăn lại, Văn Dư cũng chìu nàng. Văn Dư là người đối với vật chất không có đòi hỏi cao, cô chỉ yêu thích chìu chuộng người ở bên cạnh, làm hết sức để thỏa mãn yêu cầu của đối phương. Lương Vận Hàm chợt nhớ tới tấm hình chụp chung trong phòng khách, nàng có chút ngạc nhiên, thế nhưng cũng không hỏi gì. Nàng nhìn nhìn điện thoại di động, có tín hiệu nhưng không có tin nhắn. Lúc này Sùng Hân đang làm gì? Sao lại yên tĩnh như vậy? Nghĩ đến Sùng Hân, lại nghĩ đến nụ hôn bất ngờ vừa nãy, còn có hiện tại nàng và Văn Dư đang ở trên cùng một chiếc giường, Lương Vận Hàm cảm thấy có chút mất tự nhiên. Văn Dư biết Lương Vận Hàm nhất định không bỏ xuống được chuyện Sùng Hân, cô cảm thấy không bằng nhân dịp bây giờ nói luôn. "Sùng Hân bao nhiêu tuổi?" "24." "Vừa nhìn đã biết là một tiểu cô nương." "Nói như chị rất lớn vậy." "Em không cảm thấy tôi lớn tuổi?" "Tuy rằng chị luôn mang cho người khác cảm giác trầm ổn thành thục, thế nhưng tuổi tác tựa hồ cũng không quá lớn." "Tôi 31 rồi." "Hả? Thoạt nhìn không giống." "Ha ha, vậy phải xem là so với ai." Lương Vận Hàm có chút buồn bực, hình như Văn Dư không biết nhiều về Sùng Hân, trước đó nàng còn cho rằng hai người bọn họ quen nhau, bây giờ nhìn lại e là không phải như vậy. "Kỳ thực thời gian tôi quen biết Sùng Hân chỉ hơn thời gian tôi quen biết em có năm phút đồng hồ." "Hả?" "Hôm đó ở sân bay, khi tôi xuất hiện cùng Sùng Hân, em không phải cho rằng chúng tôi đang quen nhau trước đó?" "Không phải sao?" "Đương nhiên không phải, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau khi ở ngoài sân bay." ". . . . . ." "Vận hàm, em hiểu rõ Sùng Hân. Có phải Sùng Hân đối với tôi có suy nghĩ khác?" Lương Vận Hàm rất bất ngờ khi nghe Văn Dư trực tiếp hỏi chuyện này, nàng lập tức không biết trả lời như thế nào. "Em không nói lời nào nghĩa là phải.'' . . . . . . Lương Vận Hàm do dự nửa ngày, đành quyết định hỏi thay Sùng Hân: "Chị...không thích phụ nữ?" "Chuyện tôi thích hay không thích phụ nữ không quan trọng. Nếu như thật sự yêu thích một người, tôi cũng không để ý tới giới tính của đối phương." . . . . . . "Sùng Hân rất đẹp." Lương Vận Hàm nói. "Em cũng rất đẹp." ". . . . . ." Lương Vận Hàm phát hiện, nàng rất khó nói chuyện này với Văn Dư. "Tôi biết Sùng Hân rất đẹp, tôi cũng rất thích em ấy, thế nhưng không hề có ý gì khác. Hai người các em rất thân thiết, em xem em ấy như em gái đúng không? Nếu đã như thế, tôi cũng sẽ xem em ấy như em gái." Lương Vận Hàm không nghe ra chỗ nào không đúng trong lời nói của Văn Dư, chỉ lạc trong suy nghĩ của mình. Văn Dư không thích Sùng Hân, nhưng mà Sùng Hân đối với Văn Dư tựa hồ rất cố chấp, phải làm sao bây giờ ? "Em không nên suy nghĩ làm sao có thể khiến tôi yêu thích Sùng Hân, mà nên suy nghĩ làm sao có thể khiến Sùng Hân mau chóng quên hết cỗ nhiệt tình. Người trẻ tuổi, đều dễ xúc động." "Em ấy rất nghiêm túc." "Tôi cũng rất nghiêm túc." ". . . . . ." Lúc này Văn Dư có chút dứt khoát, có lẽ cô cũng không phải người thích vòng vo nhiều lời. Lòng Lương Vận Hàm có chút bế tắc, liền nói: "Vậy chuyện của hai người, tôi không muốn tham dự." "Vậy tại sao em luôn hoài nghi tôi?" "Tôi nào có?" "Không có sao?" ". . . . . ." Lương Vận Hàm không nói gì nữa, nàng có chút bực mình. Văn Dư tựa hồ cũng cảm thấy giọng điệu cô lúc này có hơi nóng nảy, liền chậm rãi nói: "Vận Hàm, tôi cùng Sùng Hân tuyệt đối không thể. Em ấy còn quá trẻ." "Chị chỉ bởi vì em ấy còn trẻ nên không thích sao? Em ấy sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành." "Trưởng thành được bằng em không?" ". . . . . ." Lương Vận Hàm đột nhiên hiểu ra, Văn Dư đang ám chỉ cô thích nàng! Nhịp tim Lương Vận Hàm tăng có chút nhanh. Văn Dư tin tưởng, dựa vào sự thông minh của Lương Vận Hàm, nhất định sẽ rõ ràng ý của cô. Văn Dư cũng không lo lắng Lương Vận Hàm sẽ bài xích tình yêu đồng giới. Sùng hạn thích cô, nàng lại là chị em tốt của Sùng Hân, nếu có thể tiếp nhận Sùng Hân, đương nhiên cũng có hiểu biết đối với tình cảm nữ nữ, hơn nữa còn có thể tiếp nhận. Huống hồ, lúc cô hôn nàng, nàng không đẩy cô ra! Văn Dư không biết Lương Vận Hàm có từng yêu phụ nữ hay không, nhưng tình cảm nảy sinh giữa cô và nàng, dù sao cũng tới quá đột ngột. Vì vậy cô cảm thấy cần phải cho đối phương một chút thời gian để suy nghĩ kỹ lưỡng. Qua một lúc lâu, Lương Vận Hàm không nhịn được mở miệng: "Văn Dư, tôi cùng Sùng Hân là bạn rất thân. Tôi xem em ấy như em gái vậy." "Tôi biết." . . . . . . "Ý của tôi là. . . . . ." Lương Vận Hàm dừng lại không nói thêm gì nữa, nàng có chút loạn. Không thể phủ nhận, Văn Dư khiến cho người khác có cảm giác rất đặc biệt, nàng cũng rất thích Văn Dư. Thậm chí khi nàng hiểu rõ sâu sắc hơn về cô, nàng càng ngày càng có hảo cảm với cô. Nàng thật không biết tình cảm ấy có gọi là thích hay không, nhưng nàng thừa nhận, đối với nàng, Văn Dư có một sức hấp dẫn vô hình không cách gì cưỡng lại. Song Sùng Hân phải làm sao bây giờ? Hiện tại, Lương Vận Hàm có chút rối rắm, rốt cuộc là nàng chen giữa Sùng Hân và Văn Dư, hay Sùng Hân chen giữa nàng và Văn Dư đây. Đôi Lời: mai gặp lại mọi ng
|