Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
|
|
CHƯƠNG 102: TRẬN CHIẾN TRANH ĐOẠT VŨ HÀM [1]
“Là có ý gì?” Dạ Ngưng sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Vũ Hàm. Từ khi nào mà mẹ biết được? Không phải là vừa mới biết sao?
Tiếu Vũ Hàm nhìn mẹ Dạ cười mà không nói, mẹ Dạ bị nhìn đến có chút lúng túng, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Gì chứ, chắc hai đứa đói bụng rồi nhỉ, tối mẹ sẽ hầm gà cho hai đứa ăn.”
“Mẹ, mẹ đã sớm biết rồi?” Dạ Ngưng căm tức nhìn mẹ Dạ, làm cái trò gì thế, khiến cho người ta sốt ruột lo lắng cả ngày như vậy, đùa giỡn người khác vui vẻ lắm à?
“Làm gì có.” Mẹ Dạ cười ngượng ngùng, ba Dạ ở một bên cười bồi theo, Dạ Ngưng thấy hai người như vậy cũng không tiện nổi giận, liền đè nén lửa giận trong lòng, kéo Vũ Hàm: “Mẹ, đừng đùa nữa, tối nay còn và Vũ Hàm sẽ về nhà.”
“Đã trễ thế này rồi còn về gì chứ? Không thể ở lại đây một đêm sao?”
“Sao thế được, là tại Phong tổng của con qua năm mới sẽ đến Bắc Kinh họp, thuận tiện sẽ dẫn theo đứa bạn tốt nhất của con, thư ký của mình cũng tới theo, cho nên con phải về gặp.”
“Thư kí, một đôi à?” Mẹ Dạ vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng trợn mắt liếc bà một cái.
Tiếu Vũ Hàm kéo kéo Dạ Ngưng, cười nhìn mẹ Dạ: “Mẹ, chúng con đi gặp xem, hẳn là ngày mai sẽ còn trở lại đây.”
“Aish, nghe xem, đều là nói chuyện mà Vũ Hàm nói ra cảm giác liền thay đổi ngay.”
“Mẹ, mẹ nói gì thế? Mẹ là mẹ của ai chứ!”
“Mẹ đây chỉ nghiêng về lý chứ không thiên về người.”
“Đúng đúng, mẹ chính là Diêm Vương gia tại thế.”
“Mày con thỏ nhỏ chết bầm này!”
“……”
Vũ Hàm và ba Dạ biểu hiện đầy bất đắc dĩ, hai người lại tranh cãi một hồi, liền khiến cho huyết áp mẹ Dạ tăng cao thì Dạ Ngưng mới kéo Vũ Hàm đi, trước khi đi còn thuận tay cầm theo luôn con vịt quay trong nhà. Lên xe, đóng cửa lại, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng: “……Làm sao vậy?”
“Em nói xem làm sao?” Tiếu Vũ Hàm không nói gì, không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng chột dạ, tiến lên ôm lấy cô, lại bị Tiếu Vũ Hàm đẩy ra.
“Ba mẹ ở đó, vậy mà em cũng không biết chừng mực?”
“Ai ui, đã ba mẹ rồi kia à.”
“Em còn lảm nhảm nữa?!”
“Được rồi, được rồi mà, không nói nữa, Vũ Hàm, không phải là em quá vui sao, đã lâu rồi không gặp ba mẹ, trêu chọc cho hai ông bà vui vẻ một chút.”
Nghe thế Vũ Hàm liền mềm lòng, mấp máy môi không nói gì. Dạ Ngưng cười cười, tiến lên ôm lấy Vũ Hàm, hôn lên mái tóc cô: “Lại nghĩ cái gì thế, em đâu có trách cô, được rồi chứ? Về sau hàng năm chúng ta đều sẽ trở về để mừng tất niên.”
“Ừ.” Vũ Hàm tiến lên nép vào lòng Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lại hôn hôn cô, nở nụ cười: “Vũ Hàm, cô nói xem giờ Tiểu Thảo đã bị Phong tổng tóm chưa?”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong cũng cười, lắc lắc đầu: “Hẳn là chưa.”
“Sao? Lại lâu như vậy cơ à.”
“Tiểu Thảo ngốc nghếch, không hiểu chuyện tình cảm, lại càng không hiểu lòng phụ nữ, Phong tổng luôn phải chịu đựng.”
“Vậy cô có phải nên thấy may mắn vì đã tìm được một người con gái thông mình cùng trí tuệ như em không.”
“Đúng vậy, tìm được một cô bé dịu dàng ngọt ngào như em.”
“Ai ui, miệng lưỡi trơn tru, Vũ Hàm, cô nghĩ…”
Vũ Hàm đỏ mặt, giận dữ lườm Dạ Ngưng một cái, đẩy nàng ra, thắt dây an toàn rồi lái xe: “Được rồi, không được làm loạn nữa, tới sân bay đón người đi, không phải Tiểu Thảo đã sớm ầm ĩ muốn gặp em sao.”
Dạ Ngưng lơ đễnh cười cười: “Haiz, con bé đó phỏng chừng là không ít lần bị Phong tổng bắt nạt.”
“Nghe em nói kìa, như thế nào mà Phong tổng lại không bắt nạt em chứ?”
“Em đâu có ngốc như Tiểu Thảo.”
“Phải phải.”
Hai người vừa nói vừa cười đi đến sân bay, mới vừa vào đại sảnh đợi một lát liền thấy Tiểu Thảo lôi kéo hai cái vali thật to đi ra, vẻ mặt đầy ủy khuất, Phong tổng vẫn dáng vẻ như cũ, lạnh như băng.
Dạ Ngưng vừa nhìn thấy hai người liền dùng sức vẫy tay: “Đằng này, Tiểu Thảo, Phong tổng!”
“Ngưng Ngưng!” Tiểu Thảo sắc mặt đỏ bừng như thể huyết gà chạy vọt lại, cái vali trong tay liền bị ném qua một bên, bổ nhào vào lòng Dạ Ngưng.
“Thế này là làm sao hả?” Dạ Ngưng bị ôm đến thiếu chút nữa là ngã nhào, kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo.
“Oa, nữ nhân xấu xa kia bắt nạt tôi.”
“……” Dạ Ngưng có chút lúng túng nhìn Phong Uyển Nhu đã tiến tới bên cạnh, Phong Uyển Nhu gật gật đầu với Vũ Hàm, căn bản là không thèm nhìn Tiểu Thảo.
“Được rồi, trước đứng lên đã, thế này là làm sao vậy?”
Tiểu Thảo nhìn Dạ Ngưng cùng Vũ Hàm, lại nhìn Phong Uyển Nhu ở bên cạnh, bĩu môi, không nói gì.
“Đi thôi, đến đây cũng đừng ở khách sạn làm gì, tới nhà tôi đi.”
“Nhà bà?” Tiểu Thảo hai mắt tỏa sáng nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cười gật đầu, đưa tay kéo tay Vũ Hàm: “Nhà của hai chúng tôi.”
“Thật tốt.” Tiểu Thảo hâm mộ nhìn hai người, sắc mặt Phong Uyển Nhu ở bên cạnh dần dần khó coi, hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Lên xe, Tiểu Thảo liền thay đổi thái độ, vui vẻ bám vào cửa kính nhìn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại tán gẫu vài câu với Dạ Ngưng, Vũ Hàm cùng Phong tổng ngồi ghế sau, ít nhiều cũng trò chuyện vài câu. Phong Uyển Nhi nhìn Tiểu Thảo ngồi ở ghế phụ lái, sâu kín thở dài: “Haiz…”
Tiếu Vũ Hàm cười cười, nhìn Phong Uyển Nhu: “Sẽ ổn thôi.”
Phong Uyển Nhu lắc đầu: “Cái đồ ngốc ấy.”
“Ngưng Ngưng, hôm nay trên máy bay tôi nhìn thấy một người dáng dấp rất giống Vương Phi.”
Dạ Ngưng nhíu mày, nhìn nhìn cô: “Thế nào, vui không?”
Tiểu Thảo dùng sức gật đầu: “Đúng thế, tôi thích Vương Phi, đều luôn muốn chụp ảnh với cô ấy.”
“Thế à? Vậy sao lại không đi?” Tiểu Thảo nhìn Dạ Ngưng mím môi không nói, Dạ Ngưng thấy cô như vậy liền cũng đoán được bảy tám phần, thầm thở dài. Nhìn Tiểu Thảo hiện tại lại nghĩ tới mình năm đó, năm đó có phải mình cũng khiến cho Vũ Hàm âm thầm hao tổn tinh thần như vậy không? Tiểu Thảo à Tiểu Thảo, rốt cuộc đến khi nào thì bà mới có thể cảm nhận được tình yêu của Phong tổng đây, tôi nhìn mà cũng thấy sốt ruột.
Bởi vì là ngày lễ nên đường rất thông thoáng, vài người đi thẳng một đường là đến nhà.
Dạ Ngưng cùng Tiểu Thảo kéo hành lí vào, Vũ Hàm đi làm cơm, Phong Uyển Nhu đương nhiên sẽ không nấu cơm, ngồi ở sô pha xem ti vi.
Thu xếp hành lý xong, Tiểu Thảo liền kéo Dạ Ngưng ra ngoài tham quan: “Ngưng Ngưng, nhà thật đẹp, chắc không phải bà thiết kế đâu nhỉ.”
Dạ Ngưng cười cười nhìn cô: “Đúng vậy, là Vũ Hàm thiết kế.”
“Tôi đã nói mà, bà thiết kế làm sao đẹp được thế này.”
“……Dương Tiểu Thảo.”
“Làm gì chứ, tôi ăn ngay nói thật mà.”
Hai người đang nói thì chuông cửa vang lên, Dạ Ngưng nhíu nhíu mày, có chút kỳ quái, ai vậy, giờ này lại đến, chần chừ đi tới cửa, nàng nhìn vào mắt thần, liền hóa đá.
“Sao lại không mở cửa?” Vũ Hàm từ phòng bếp đi ra nhìn Dạ Ngưng, ai vậy, làm sao mặt lại biến sắc như thế?
Tiểu Thảo cũng tò mò nhìn Dạ Ngưng, cổ họng Dạ Ngưng như thể bị mắc cái bánh mật, nhìn nhìn Vũ Hàm, nói: “Kẻ phá đám tới.”
“……” Vũ Hàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đẩy Dạ Ngưng đi ra mở cửa, Tiểu Thảo tò mò đứng ở một bên, kẻ phá đám là ai thế?
“HAPPY NEW YEAR!”
Người còn chưa tới mà tiếng đã tới trước, một trận hương bạc hà xông vào mũi, một cơn gió ào ào không lớn không nhỏ thổi vào, một thân ảnh màu đen nhảy vào phòng, mắt thấy Tiếu Vũ Hàm bị người nọ kéo vào lòng, Tiểu Thảo sợ tới mức tóc tai đều dựng thẳng lên, quay đầu bối rối nhìn Dạ Ngưng, Ngưng, Ngưng Ngưng, đây là ai thế? Ôm vợ của bà! Bà còn đứng thất thần ra đấy làm gì?
Dạ Ngưng một bộ nhìn mãi thành quen, nhún vai: “Em nói này Tiêu tổng, năm mới tốt lành, ôm lâu như thế thì phải đưa tiền lì xì đấy nhé.” Aish, sẽ không phải là tất niên lại cãi nhau với nữ nhân nhà mình nên mới lại đây tìm Vũ Hàm nhà này nói chuyện phiếm giải buồn đấy chứ.
Tiêu Mạc Ngôn buông Tiếu Vũ Hàm ra, quay đầu vừa định cãi lại Dạ Ngưng thì không ngờ lại lập tức nhìn thấy Tiểu Thảo ở bên cạnh.
“Oa, con nhà ai đây, đáng yêu quá đi.” Tiêu Mạc Ngôn làm bộ như muốn xông tới, lại bị Dạ Ngưng kéo lại, Tiểu Thảo mặc áo ngủ in hình con heo hoạt hình béo tròn của Dạ Ngưng, ngơ ngác nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt một mảnh mơ hồ, tựa hồ có chút không biết người này là từ chỗ nào chui ra.
“Á…” Sau khi Tiểu Thảo kịp phản ứng liền chạy về phía phòng khách, lập tức ngồi xuống bên cạnh Phong Uyển Nhu, nắm lấy góc áo cô, khẩn trương nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Đây là ai vậy? Thật là khủng khiếp.
“Ái chà, dĩ nhiên lại còn có một đại mỹ nữ nữa.” Tiêu Mạc Ngôn hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu nhìn cô, lắc lắc đầu: “Tiêu tổng, lâu lắm không gặp, khỏe chứ.”
“Khỏe chứ? Sao lại có thể không có việc gì được, ngay cả ái tướng của tôi cô cũng bắt cóc, tôi còn có thể không có việc gì chắc?” Tiêu Mạc Ngôn cười đến nỗi đôi mắt đầy dụ hoặc híp lại, đá rơi đôi giày trên chân ra thay dép lê, đĩnh đạc tiêu sái tiến vào.
Tiểu Thảo ngồi trên sô pha, hơi chút hoảng sợ nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Giữa trời mùa đông mà Tiêu tổng còn không quên trang điểm, cời áo khoác ra chính là một chiếc váy dài màu đen bó sát, hở cổ lộ ra bộ ngực khêu gợi, dáng người cao gầy cùng đường cong chữ S rất hấp dẫn ánh mắt người khác, Tiểu Thảo nhìn mà chỉ lắc đầu.
Nữ nhân này thoạt nhìn thực sắc/ tình nha, quả nhiên Ngưng Ngưng nói đúng, thật đúng là kẻ phá đám mà.
“Tiêu tổng, chị đầu năm tới nhà của người ta mà cũng không biết đường mang theo chút quà cáp sao?” Dạ Ngưng nhướn mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn cười cười, xoay người vuốt vuốt má nàng, nhẹ giọng nói: “Ngoan.”
“Vũ Hàm!” Lần này Dạ Ngưng cũng không dám mạo phạm gì nữa, đỏ mặt chạy tới bên người Vũ Hàm trốn, Tiếu Vũ Hàm bất đắc dĩ nhìn Tiêu Mạc Ngôn: “Em hỏi này Tiêu, chị đến đây để làm gì?”
“Sao, không chào đón tôi à?” Tiêu Mạc Ngôn đi tới trước sô pha, nhìn Tiểu Thảo vẻ mặt đầy lo lắng: “Cô bé, dịch cái mông ra, tỷ tỷ xinh đẹp muốn ngồi.”
Thật sự quá vô sỉ! Ngay cả trẻ con mà cũng không tha!
Dạ Ngưng ở một bên căm tức trừng Tiêu Mạc Ngôn, nhìn Tiểu Thảo ngoan ngoãn dịch mông ra chừa chỗ mà trong lòng có chút không thoải mái, vừa định nói gì đó thì lại bị Tiếu Vũ Hàm kéo lại, Vũ Hàm nhìn nàng lắc lắc đầu. Em vội vàng gì? Phong tổng có thể để cho Tiểu Thảo bị bắt nạt sao?
Tiêu Mạc Ngôn vừa lòng ngồi xuống, xoay qua rất có hứng thú nhìn Tiểu Thảo, đưa tay nhéo nhéo má cô: “Thực đáng yêu nha, là con nhà ai thế.”
“Chị làm cái gì thế……” Tiểu Thảo dùng sức dịch sát vào bên người Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, mắt hơi hơi nheo lại. Cô biết Tiêu Mạc Ngôn tới làm gì, không phải là muốn thị uy với mình, sau đó lấy Tiểu Thảo ra để uy hiếp cùng cảnh cáo mình không nên động đến Vũ Hàm sao. Lòng dạ Tiêu tổng cũng quá hẹp hòi đi, thủ hạ có vô số người tài ba, quân tử hẳn là nên giúp người thành đạt mới phải.
“Chà, nhìn xem còn thẹn thùng này.” Tiêu Mạc Ngôn che miệng cười không ngừng, Dạ Ngưng cùng Vũ Hàm ở một bên xem mà lạnh gáy.
“Thật lâu không gặp Hạ tiểu thư rồi, hiếm khi mới đến một chuyến, Tiêu tổng còn không cho đưa tới để gặp sao?” Đặt điều khiển từ xa qua một bên, Phong Uyển Nhu nhướn mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nụ cười trên mặt Tiêu Mạc Ngôn kia giống như thể bị chặt đứt giữa chừng, lập tức im bặt.
_Hết chương 102_
|
CHƯƠNG 103: TRẬN CHIẾN TRANH ĐOẠT VŨ HÀM [2]
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tiêu Mạc Ngôn, Dạ Ngưng cười đến ngã vào lòng Vũ Hàm, Vũ Hàm ôm nàng lắc đầu. Phong Uyển Nhu vẫn như cũ mặt không thay đổi, Tiểu Thảo bên cạnh lại ngẩn ngơ, Hạ Hạ? Hạ Hạ là ai? Là mẹ chị ta sao? Như thế nào lại sợ hãi như vậy.
“Chậc chậc, tôi nói này, mấy nữ nhân nhỏ mọn như mấy người thực vô vị mà, lần nào cũng đều lấy Hạ Hạ ra làm lệnh tiễn*, còn có năng lực nào khác không?” Tiêu Mạc Ngôn chân đẹp bắt chéo khinh bỉ nhìn Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu nhướn mày: “Thế sao? Vậy lệnh tiễn này rốt cục có tác dụng hay không đây?”
“……” Đã sớm nghe nói Phong Uyển Nhu giỏi ứng biến, Tiêu Mạc Ngôn đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cô thực hối hận. Mấy người nói xem thời tuổi trẻ như thế nào lại không nhịn được đi tìm một cô vợ về quản mình làm gì chứ, vốn mình là đao thương bất nhập, nhưng giờ thì sao, ai cũng đều biết hễ có việc gì là liền nhắc tới Hạ Hạ.
“Không phải chứ tôi nói này, Phong tổng, cô cũng quá đáng quá đi, Vũ Hàm mới đi vài ngày đã bị cô đào vách tường đoạt mất rồi.”
“Tôi chỉ là không nỡ để cô ấy phải chia lìa với Dạ Ngưng mà thôi.” Phong Uyển Nhu thực bình tĩnh, Tiêu Mạc Ngôn sắp phát điên mất, nhìn đi, đây mới gọi là giỏi, nói láo còn không quên thể hiện mình là người tốt!
“Tôi bồi dưỡng Vũ Hàm đã một năm trời, cô ấy không thể đi được.” Tiêu Mạc Ngôn thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Phong Uyển Nhu.
Thật ra Phong Uyển Nhu không có phản ứng gì, mà Tiểu Thảo ở một bên đã tỏ ý không vui: “Chị hung dữ cái gì chứ?”
“Cưng là ai chứ?” Tiêu Mạc Ngông chuyển ánh mắt đầy dụ dỗ qua, Dạ Ngưng ở một bên thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, không phải chứ, Tiêu tổng? Nó là ai? Nó chính là đứa nhỏ bị chị đùa giỡn cả nửa ngày chứ ai. Tiếu Vũ Hàm kéo kéo Dạ Ngưng, lắc lắc đầu. Bộ dáng tức giận gì đó của Tiêu Mạc Ngôn cô là người hiểu rõ nhất, không cần đưa đầu lên trước họng súng.
“Tôi là thư kí của Phong tổng!” Tiểu Thảo lại nổi giận rồi, Phong tổng sao có thể để cho người khác bắt nạt được?
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo không nói gì, khóe môi khẽ nhếch, thân mình ngả về phía sau, miễn cưỡng tựa vào sô pha, chuẩn bị xem bảo bối nhà mình phát uy. Đây không phải là tự thổi phồng, mà nhiều năm qua như vậy rồi, trừ Tiểu Thảo ra cũng không ai có khả năng khiến cô tức giận đến nổi điên cả, đối phó với Tiêu Mạc Ngôn thì cũng có thể thừa sức.
“Thư ký? Thư ký thì giỏi lắm sao?!” Tiêu Mạc Ngôn thực sự cáu rồi, nhìn bộ dáng Phong Uyển Nhu như vậy xem ra là thật sự có lòng muốn giữ lại Vũ Hàm, lo lắng của cô không phải là thừa, may mà hôm nay đến đây, nếu không không thì có lẽ chưa qua năm mới thì Vũ Hàm đã bị mang đi mất. Vậy thì ý tưởng tốt đẹp trong đầu muốn cùng Hạ Hạ du ngoạn khắp đại giang nam bắc không phải bị chặt đứt sao? Trong Thiên Hoàng trừ Vũ Hàm ra, người cô vừa tín nhiệm lại vừa có năng lực thật đúng là không nhiều.
“Đúng vậy.” Tiểu Thảo còn thật sự gật gật đầu.
Tiêu Mạc Ngôn nhướn mày: “Cái gì?”
Đây là cái thể loại gì chứ!
“Chính chị nói đó thôi, thư ký thực sự rất giỏi mà, không cho phép chị lớn tiếng với Phong tổng!” Tiểu Thảo tức giận đến mặt mũi đỏ hồng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, một tay bảo vệ trước người Phong Uyển Nhu.
Tiểu Mạc Ngôn hơi ngẩn ra, nhìn nhìn Tiểu Thảo, lại nhìn nhìn Phong Uyển Nhu, mắt nheo lại.
Không đúng, có điểm mờ ám.
Vừa thấy cô như vậy, thân mình Vũ Hàm hơi cứng lại, kéo Dạ Ngưng nhỏ giọng nói: “Tiêu nghiêm túc đó.”
“Vậy trước nay chị ta không nghiêm túc chắc?” Dạ Ngưng không thèm để ý nói.
Tiếu Vũ Hàm lắc đầu, gõ đầu nàng: “Bình thường hết lần này tới lần khác toàn là đùa giỡn với mấy người thôi, em cho rằng chị ta thực sự không đối phó được em chắc?”
Sax…
Đối với chuyện này Dạ Ngưng vẫn luôn tự hiểu rõ, thủ đoạn Tiêu tổng đối phó với người khác nàng vẫn thường nghe nói qua, nhưng mà……
“Chị ta có thể đối phó thế nào chứ? Phong tổng lại đâu có nhược điểm gì.”
“Ừ, không có nhược điểm thật sao?” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng hỏi, Dạ Ngưng rụt cổ lại, nhịn không được nhìn nhìn Tiểu Thảo từ xa. Hôm nay bị “xử” chính là đồ ngốc kia rồi, bà phát uy thực không đúng lúc nha.
“Dương Tiểu Thảo nhỉ.” Đúng lúc tất cả mọi người đều đang nghi hoặc, Tiêu Mạc Ngôn liền mở miệng, đưa tay cầm lấy cái chén trên bàn, uống một ngụm nước trái cây, đôi mắt đẹp hẹp dài híp lại, nhìn Tiểu Thảo từ trên xuống dưới.
“Đúng vậy, chị muốn gì……” Tiểu Thảo bị ánh mắt kia của cô dọa, thân mình không tự giác mà lui lại phía sau, Phong Uyển Nhu ở bên cạnh mấp máy môi nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
“Không có gì.” Tiêu Mạc Ngôn một bộ vẻ mặt ôn hòa, trong mắt lấp lánh, thật giống như trong tay cô không phải nước trái cây mà là rượu vang vậy, uống vào rồi thực quyến rũ động lòng người.
“Em cảm thấy Bắc Kinh thế nào?” Phải, dụ dỗ tiểu bạch thỏ phải tuần tự từng bước một.
Phong Uyển Nhu ở một bên nhướn mày, căm tức trừng Tiêu Mạc Ngôn, Tiểu Thảo lại không suy nghĩ nhiều, nhìn Tiêu Mạc Ngôn nói: “Tốt lắm, nhiều đồ ăn ngon, nhiều chỗ chơi, còn có Ngưng Ngưng và Tiếu tỷ tỷ.”
“Vì sao bà gọi người ta là Tiếu tỷ tỷ mà lại gọi tôi là Ngưng Ngưng chứ, kém hẳn một bậc mà.” Dạ Ngưng nhỏ giọng than thở, vẻ mặt không vui, Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc nàng, lúc nào rồi mà em còn để ý cái này?
“Vậy em có muốn ở lại Bắc Kinh lâu dài không? Tỷ tỷ dẫn em đi chơi khắp nơi nhé, thế nào?
“Ở lại Bắc Kinh lâu dài?” Tiểu Thảo hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn Phong Uyển Nhu, đây là ý gì?
“Tiêu tổng, cô –”
“Aish, tôi đang cùng trẻ nhỏ nói chuyện phiếm mà, chắc Phong tổng sẽ không để ý chứ nhỉ.” Tiêu Mạc Ngôn lại uống một ngụm trước trái cây, cười nói.
Không ai đi đánh người mang vẻ mặt tươi cười, Phong Uyển Nhu ẩn nhẫn nhíu nhíu mày, không nói gì.
“Sống lâu dài sao –” Tiểu Thảo nhíu nhíu mày, vẻ đầy rối rắm không quyết được.
Hả? Dạ Ngưng run run, hai mắt trợn trừng thật to nhìn Tiểu Thảo, sao chứ, muốn đến Bắc Kinh thật? Chỉ bởi vì muốn trốn tránh Phong tổng sao? Tiểu Thảo à Tiểu Thảo, Phong tổng chắc chắn sẽ đau lòng lắm đó.
Tiếu Vũ Hàm cũng mím môi, trừng mắt với Tiêu Mạc Ngôn, chị nắm được lòng người khác chuẩn quá nhỉ? Nếu người khác mà chia rẽ chị và Hạ Hạ như thế thì chị đã sớm bùng nổ rồi ý chứ?
Sắc mặt Phong Uyển Nhu có chút khó coi, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt một bên sô pha, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Thảo. Cô cố gắng đã lâu như vậy rồi, đồ ngốc này thực sự vẫn không hiểu ra sao?
Nhưng thật ra Tiêu Mạc Ngôn lại thực vui vẻ, rất có hứng thú nhìn Tiểu Thảo, trẻ con mà, dụ dỗ một chút chắc chắn là không thành vấn đề.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cuối cùng Tiểu Thảo cũng mở miệng: “Tốt thì tốt, nhưng mà không có Phogn tổng thì em ở lại cũng chẳng có nghĩa gì.”
Một câu chân thành, lại làm yên lòng Phong Uyển Nhu, ánh mắt lập tức ấm áp đi rất nhiều, khóe môi hơi nhếch lên, cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn thật ra lại lơ đễnh chớp mắt nhìn Tiểu Thảo, gật đầu: “Cũng không tệ lắm, Phong tổng không nhìn lầm người.”
……
Náo loạn cả nửa ngày như vậy, hóa ra Tiêu tổng chị là đùa giỡn với tụi này hả?!
Tiêu Mạc Ngôn chọc cho nhiều người tức giận, mọi người liền hướng ánh mắt đầy phẫn nộ về phía cô, Tiêu Mạc Ngôn liền nhún vai, lắc đầu: “Cuộc sống không nhiều thứ thú vị lắm, tôi đến đây tìm ít trò vui, hơn nữa, Vũ Hàm là người thế nào chứ, có thể chỉ bằng vào việc người ta nói hai ba câu liền rời khỏi vòng tay của tôi sao?
“Vòng tay gì của chị chứ? Cái gì mà vòng tay của chị hả!” Dạ Ngưng ở một bên nóng nảy, Tiếu Vũ Hàm nhíu mày ấn vai nàng giữ lại, đang định nói thì chuông cửa vang lên.
“Ai chứ?” Dạ Ngưng tức giận làu bàu, từ trong lòng Vũ Hàm đi ra mở cửa, nhìn cũng chưa nhìn liền mở cửa ra.
Trong nháy mắt khi mở cửa, tiếng hô hấp của Tiêu tổng vang lên đặc biệt rõ ràng.
“Không phải chị nói đi mua đồ Tết sao? Mua đến tận nhà Vũ Hàm cơ à?” Hạ Linh Doanh đứng trước cửa, vẻ mặt lạnh lùng nở nụ cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
“Hạ Hạ, mau vào! Mau vào!” Dạ Ngưng nhiệt tình vội vàng, đưa tay kéo Hạ Linh Doanh, thật tốt quá, Bồ Tát trừ yêu đến rồi!
“Không phải là mẹ chị ta sao.” Tiểu Thảo nhìn Hạ Hạ lẩm bẩm.
Tiêu Mạc Ngôn nổi giận: “Mẹ ai chứ?”
Tiếu Vũ Hàm cùng Phong Uyển Nhu đều có chút buồn cười, Tiểu Thảo nghi hoặc nhìn cô: “Vậy sao chị lại sợ cô ấy như thế?”
Ở trong mắt Tiểu Thảo, có thể làm cho người ta sợ hãi như vậy thì trừ mẹ già ra thì chính là Phong tổng, hả? Phong tổng! Tiểu Thảo liếc Phong Uyển Nhu một cái, thấy cô đang nhìn mình liền cúi đầu rụt cổ, thì ra là người mình thích.
Hạ Hạ một thân áo da màu trắng, đôi bốt cũng màu trắng, hai má trắng nõn như tuyết, cả người tựa như tiên tử trên trời, không nhiễm một hạt bụi.
“Chị muốn gặp Vũ Hàm thì cứ nói thật đi, vì sao lại phải lừa người khác?” Xinh đẹp cùng thanh tú tập hợp chung một chỗ, Hạ Linh Doanh tiến lên trước, khí thế bức nhân nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Thân hình bé nhỏ của Tiêu Mạc Ngôn liền lùi lại, làm gì còn có bộ dáng đầy khí phách vừa rồi.
Không phải chứ……
Tiểu Thảo nhìn đến ngây người, thật đúng là một nữ vương mà!
Tiếu Vũ Hàm và Dạ Ngưng ở bên cạnh đã sớm quen nhìn hai người như vậy rồi, Dạ Ngưng bốc một nắm hạt dưa, đưa cho Vũ Hàm một ít, hai người ngồi một bên cắn hạt dưa. Phong Uyển Nhu cầm lấy hén trà bên cạnh thản nhiên uống.
“Gì chứ, tôi đây không phải là sợ khiến em sốt ruột sao?”
“Chị đi mua hàng Tết mua đến hai tiếng đồng hồ chẳng lẽ em không sốt ruột chắc?!” Hạ Hạ tức đến phát điên rồi, cô ở nhà chờ Tiêu Mạc Ngôn suốt hai giờ, biết tính tình thích làm loạn của người kia, chắc có lẽ là đến nhà người khác, nhưng bởi vì lo lắng cho nên luôn có phần không yên lòng, nhỡ đâu chị ấy lái xe bị đụng thì sao bây giờ, hiện tại nhìn thấy cô ở nhà Dạ Ngưng, lửa giận trong lòng liền bùng phát.
“Đây không phải là tại Uyển Nhu đến đây, cho nên tôi mới tới gặp sao.”
“Uyển Nhu?” Hạ Hạ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Uyển Nhu. Vừa rồi mọi dây thần kinh đều bị Tiêu Mạc Ngôn làm cho căng thẳng, căn bản không nhìn thấy người khác.
“Hạ Hạ.” Phong Uyển Nhu hơi hơi gật đầu với cô.
Hạ Hạ cười cười: “Đến từ lúc nào vậy?”
“Vừa tới hôm nay, mà chưa hết, còn chưa an ổn thì Tiêu tổng đã tới gặp tôi, cùng thư kí của tôi trò chuyện rất vui vẻ.”
Cô có cần thiết phải như thế không hả Phong tổng!
Tiêu Mạc Ngôn ở bên cạnh căm tức trừng Phong Uyển Nhu, nữ nhân này, lòng trả thù cũng mạnh quá đi!
Phong Uyển Nhu tiếp tục thưởng trà, nhưng thật ra Tiểu Thảo bị Hạ Hạ nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng cúi đầu.
“Tiêu.” Hạ Hạ lạnh lùng kêu một câu, người này có phải vài ngày không bị quản là lại gây chuyện chẳng bao giờ dừng được không?
“Hạ Hạ, em đừng nghe cô tai nói, tôi chỉ đến thăm thôi mà.”
“Chị lại bắt nạt ai, tất niên mà chị không thể an ổn chút được sao?” Hạ Hạ tức giận nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lễ tất niên ở nhà lằng nhằng thì cũng được rồi, dĩ nhiên lại còn cố ý đến nhà Vũ Hàm bắt nạt người, không biết Dạ Ngưng mới trở về, cần để cho hai người ngọt ngào bên nhau sao.
“Hừ, tôi có nói gì thì em cũng không tin.” Tính tình Tiêu tổng lại bộc phát, cảm thấy ở trước mặt nhiều người như vậy thật có chút mất thể diện, liền lạnh mặt không nhìn Hạ Linh Doanh. Hạ Hạ trợn mắt liếc cô một cái, không quan tâm đến cô, đi tới bên cạnh Phong Uyển Nhu ngồi xuống.
“……Mình về nhà đi.” Vừa thấy tư thế này, Tiêu Mạc Ngôn liền lập tức bật dậy từ sô pha, đưa tay ra tóm ấy Hạ Hạ.
Hạ Hạ nhìn cô cười cười, nói: “Nếu có việc gì thì chị về trước đi, em nhớ là chị đã nói Uyển Nhu đã quen biết mình từ nhiều năm trước rồi, em muốn để cô ấy kể cho em một chút về những ngày tháng vẻ vang trước kia của chị.”
“Đúng vậy đúng vậy! Em cũng muốn nghe.” Dạ Ngưng ở một bên hùa theo, Vũ Hàm giận dữ lườm nàng một cái, Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy thế ít nhiều cũng có chút vui mừng, không phải cô chiến đấu một mình, quả thực Vũ Hàm đúng là người của cô mà!
“Cũng phải, Hạ Hạ, ở lại đi, vừa đúng lúc, chúng ta vừa gói sủi cảo vừa nói.” Vũ Hàm mỉm cười với Hạ Linh Doanh, đứng dậy đi vào bếp lấy thớt.
_Hết chương 103_
|
CHƯƠNG 104: TRẬN CHIẾN TRANH ĐOẠT VŨ HÀM [3]
“Tôi cảm thấy nữ nhân mấy người thật đúng là không có ý tứ mà, năm mới mà còn khiến cho tâm tình người ta không thoải mái.” Tiêu Mạc Ngôn đối với thế giới tràn ngập phúc hắc này hoàn toàn tuyệt vọng, một chút hy vọng cuối cùng của cô cũng bị Tiếu Vũ Hàm dập tắt.
“Được rồi, Tiêu tổng, bên này còn có một cô bé đó, đừng có nói linh tinh dọa người ta sợ đi.” Dạ Ngưng chỉ chỉ Tiểu Thảo ở bên cạnh.
Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt lườm Dạ Ngưng: “Thôi đi, còn cô bé cái gì nữa, đã sớm bị Phong tổng ăn sạch đến cả bã cũng không còn ý chứ.”
Một câu nói khiến hai người đỏ mặt, Tiếu Vũ Hàm ở một bên mím môi cười khẽ, Dạ Ngưng hiếm hoi nhìn được bộ dáng Phong tổng đỏ mặt, liền cười đến vui sướng, mặt Tiểu Thảo cũng đỏ như mông khỉ, hướng đến bên người Phong Uyển Nhu trốn, nhưng vừa thấy Phong tổng, dĩ nhiên mặt còn hồng hơn mặt mình.
“Không phải chứ, hai người chơi trò Plato (1)?” Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc, tính cách Phong Uyển Nhu này như thế nào mấy năm trước cô đã thăm dò rồi, cái kẻ có dục vọng mạnh mẽ muốn khống chế người khác như vậy dĩ nhiên lại chưa “ăn” Tiểu Thảo sao, lừa ai chứ?
“Chị cho là ai cũng đều giống mình chắc?” Hạ Hạ liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, người này nói chuyện mà chẳng nể tình gì hết, không thấy mặt Uyển Nhu đỏ bừng rồi sao?
“Được rồi mà, cùng gói sủi cảo đi, còn có chị, Tiêu tổng, đừng chỉ mải ăn mải uống, tự mình làm đi biết không?” Dạ Ngưng cầm thớt cùng chày cán bột đi ra, Tiếu Vũ Hàm bưng một chậu lớn đầy vỏ bánh theo sau.
Tiêu Mạc Ngôn vừa thấy thế liền nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Hạ Hạ: “Kỳ thật tôi vốn là một người rất chăm chỉ, nhưng mà đối với thịt thà gì đó lại thực sự rất chán ghét, nhất định phải tránh xa sủi cảo gì gì đó.”
Tiếu Vũ Hàm cười cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, an ủi: “Không sao đâu, Tiêu tổng, đây là rau cần tây mà.”
……
Vũ Hàm, em có cần phải như vậy không chứ, nói thế nào thì em cũng là thủ hạ của tôi mà, em không thể chừa lại chút đường lui cho tôi sao?
Mắt thấy Tiêu Mạc Ngôn bắt đầu muốn nổi điên, Hạ Hạ ở một bên liền vội vàng kéo cô, nhẹ giọng nói: “Tiêu.”
Tiêu Mạc Ngôn mặt nhăn mày nhó còn chưa giãn ra, nghiêng đầu nhìn Hạ Hạ.
Hạ Hạ dịu dàng nhìn cô: “Em muốn xem chị gói sủi cảo.”
“……”
“……”
Bốn người ở bên cạnh đều kinh ngạc, cái gì gọi là “dạy chồng có cách”, Hạ Hạ à Hạ Hạ, trách không được Tiêu tổng bị cô ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn.
Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt, Tiêu tổng da mặt dày hạng nhất đỏ mặt, ngồi bên cạnh Hạ Hạ, kích động đến nỗi nói suýt cắn phải lưỡi: “Gói, tôi gói cho em!”
Hạ Hạ đã mở miệng rồi, thì có chết cũng phải gói thôi.
Rốt cục cũng áp chế người có thể gây loạn nhất xuống, vài người còn lại bắt đầu ra hình ra vẻ gói sủi cảo, khiến cho Dạ Ngưng phải giật mình là, cán bột mỏng và nhanh nhất tốt nhất dĩ nhiên lại chính là Tiểu Thảo ngốc nghếch.
Nhìn chằm chằm Tiểu Thảo cán bột, Dạ Ngưng không thể tin được lắc đầu: “Mày luyện từ đâu thế?”
Tiểu Thảo vén vén tay áo, cười nói: “Phong tổng thích ăn sủi cảo, tao cán bột làm cho chị ấy ăn một năm rồi.”
“……” Lại là một thê nô, Dạ Ngưng hoàn toàn hết chỗ nói, quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm ở một bên gói sủi cảo mà lòng mềm lại, xem ra vẫn là nàng hạnh phúc.
“Nhìn cái gì, gói nhanh lên.” Tiếu Vũ Hàm giận lườm Dạ Ngưng một cái.
Dạ Ngưng vừa thấy vậy liền vui vẻ: “Vũ Hàm, cô không nhìn em thì sao biết em nhìn cô chứ? Thì ra cô vẫn yên lặng để ý đến em như vậy a.”
Mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ lên, trừng mắt với Dạ Ngưng, dùng ánh mắt bảo nàng thu liễm lại.
“Được rồi được rồi đó, vợ chồng son hai người lâu ngày gặp lại, nếu không phải có sói đến nhà thì tôi và Hạ Hạ cũng sẽ không đến quấy rầy cả hai đâu, nên làm gì thì làm, hôn môi gì đó cũng đều được cả, cứ coi như bọn này không tồn tại là được.” Tiêu Mạc Ngôn tổng cộng cán được cai cái vỏ sủi cảo, đều thành hình tròn đồng tâm, không cái nào có thể sử dụng được cả, nhưng Hạ Hạ lại vẫn dịu dàng nhìn cô, ánh mắt kia, thực làm cho người ta phải say.
“Chị mới là sói.” Tiểu Thảo không vui, làm gì lại cứ thích nói Phong tổng là sói chứ.
Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày: “Đúng thế, tôi là sói, chuyên môn ăn cái loại tiểu bạch thỏ ngốc ngếch ngơ ngác như em.”
Tiểu Thảo bị chọc tức đến mặt mũi đỏ bừng, nghẹn khuất thật lâu cũng không biết nói cái gì, Tiêu Mạc Ngôn vừa lòng cúi đầu cán bột, chờ đến khi cô cán được cái vỏ bánh tốt đầu tiên đang muốn khoe khoang thì Tiểu Thảo mười phần phấn khích phán một câu: “Lão già không đứng đắn!”
“……” Kinh ngạc, mọi người cười vang, Dạ Ngưng cũng chịu không nổi, buông vỏ bánh trong tay ôm eo Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm cũng cười vui vẻ, liền ngay cả Phong tổng lẫn Hạ Hạ đều có chút buồn cười. Tiêu Mạc Ngôn chớp mắt nhìn Tiểu Thảo, cuối cùng một câu cũng không nói, cúi đầu yên lặng cán vỏ bánh. Cái này gọi là gì? Cái này gọi là có khả năng thì sợ tranh cãi nhiều, mà kẻ tranh cãi nhiều thì sợ kẻ ngốc trời sinh.
Tuy nói là gói sủi cảo, nhưng thật ra chân chính làm hết hơn nữa rất xuất sắc thì chỉ có Tiểu Thảo cùng Tiếu Vũ Hàm. Lúc sau thì vài người làm rõ ràng rất xấu liền mặc kệ, để hai người ở kia làm. Không biết sao Tiêu Mạc Ngôn và Dạ Ngưng lại gây lộn, mặt mũi đầy bột mì, hai người lại thành diễn kinh kịch (2).
Tiếu Vũ Hàm bất đắc dĩ nhìn mọi người, Tiểu Thảo lại không thế, tâm tư chỉ một, làm chuyện gì cũng đều phải nghiêm túc. Tầm mắt Hạ Hạ đương nhiên không dời Tiêu Mạc Ngôn, mà Phong tổng lại chỉ chăm chú xem ti vi, một lời cũng không nói.
“Tiểu Thảo, cũng sắp xong rồi, em gói cũng không tệ.”
“Lúc đầu cũng không tốt lắm.” Tiểu Thảo xoa xoa mồ hôi trên trán, cười nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Trước kia em cũng từng gói cho Ngưng Ngưng, nhưng nó lại không thích ăn.”
“Cám ơn em đã chiếu cố Dạ Ngưng những ngày qua.” Tiếu Vũ Hàm nhìn Tiểu Thảo, những ngày đó nếu không có Tiểu Thảo làm bạn, chắc chắn Dạ Ngưng sẽ lại càng thêm khổ sở.
Tiểu Thảo lắc đầu, cười với Tiếu Vũ Hàm đến nỗi đôi hàm răng nhỏ trắng tinh cũng lộ ra: “Tiếu tỷ tỷ, thật ra vẫn là Dạ Ngưng chăm sóc em, nó là một người rất quan tâm tới người khác.”
“Dạ Ngưng biết chăm sóc người khác?” Tiếu Vũ Hàm nhìn thoáng qua Dạ Ngưng đang bị Tiêu Mạc Ngôn bẻ tay đè trên mặt đất, lắc lắc đầu, Tiểu Thảo vừa thấy vậy liền vội vàng giải thích: “Là thật mà, nó thông minh lắm, học nấu cơm chỉ cần một tháng, sau lại còn học em cách giặt quần áo, chăm lo việc nhà, chăm sóc vật nuôi.”
Tiếu Vũ Hàm không nói gì, xem nhẹ học thuyết một tháng mà vẫn còn được coi là thông minh kia của Tiểu Thảo, không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng. Ở lúc nàng khó khăn nhất, mình lại không ở bên cạnh, Dạ Ngưng, một năm qua em đã trải qua thế nào?
“Mới đầu em cũng không thích dạy nó cho lắm, nhưng mà nó lại luôn hỏi cho bằng được, không dạy thì liền lằng nhằng dây dưa với em, em hỏi nó vì sao muốn học, nó liền nói về sau muốn chăm sóc người vẫn luôn chăm sóc nó.”
Một lời xuyên tim, ngón tay đang nắm đôi đũa liền run rẩy, khóe mắt Tiếu Vũ Hàm có chút ướt. Những lời này…những lời này Dạ Ngưng chưa từng nói với cô, cho tới nay, Tiếu Vũ Hàm đều luôn lấy thân phận người bảo vệ xuất hiện trước mặt Dạ Ngưng, bất kể là chuyện lớn nhỏ gì, đều là cô tận tâm hết sức.
“Tiếu tỷ tỷ, chị phải chăm sóc Dạ Ngưng thật tốt đấy, nó thực sự rất yêu chị.” Cuối cùng Tiểu Thảo cũng cán xong vỏ bánh, đem chày cán bột ném qua một bên thở phào một hơi, thực mệt quá đi.
Tiếu Vũ Hàm nhìn cô cười cười, gật đầu: “Tôi sẽ đối xử với em ấy thật tốt, còn em, Tiểu Thảo, có phải cũng nên để ý tới người bên cạnh một chút không.”
“Ai ui, mệt quá, Ngưng Ngưng, tôi muốn uống nước dưa hấu!” Tiểu Thảo vươn vai chạy trốn, Tiếu Vũ Hàm cười cười cũng không truy cứu, Dạ Ngưng bên kia bị Tiêu Mạc Ngôn thân thủ nhanh nhẹn đã từng luyện qua Taekwondo đánh cho gần chết, thở hổn hển ồn ào: “Bà cái đồ chết tiệt này, chỉ có biết ăn rồi uống thôi! Tôi sắp chết rồi đây này.”
Tiểu Thảo cười cười: “Vậy bà còn không xin Hạ tỷ tỷ ngồi ngoài giúp đỡ đi.”
Lần này mọi người đều nở nụ cười, ngay cả Tiểu Thảo cũng biết tử huyệt của Tiêu Mạc Ngôn ở đâu, Tiêu Mạc Ngôn đen mặt đá vào mông Dạ Ngưng một cú, đứng dậy không đè nàng nữa: “Không tự nhìn xem thân thủ mình thế nào mà còn dám tự kiêu với tôi, nếu không phải nể mặt mũi Vũ Hàm thì tôi đã đánh bẹp mũi em luôn rồi.”
“Ai ui, vậy Tiêu tổng tới đánh đi, không cần nhìn Vũ Hàm.” Dạ Ngưng mạnh miệng ngoan cố.
Tiêu Mạc Ngôn trợn trừng mắt, Hạ Hạ ở một bên cười giữ chặt lấy cô, đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt cô: “Được rồi, thỉnh thoảng giãn gân giãn cốt một chút là được.”
“…..” Dạ Ngưng im lặng, khóc không ra nước mắt nhìn Hạ Hạ, quả nhiên mà, nữ nhân của ai thì sẽ hướng về người ấy, nói như thế này thì có nghĩa mình là bao cát để cho Tiêu Mạc Ngôn giãn gân cốt chắc?
Thế này khiến Tiêu Mạc Ngôn vui vẻ, cũng không cố kỵ gì, đầu gối lên đùi Hạ Hạ lẫm liệt nằm trên sô pha, Dạ Ngưng cùng Tiểu Thảo tập thể khinh bỉ đối với Tiêu Mạc Ngôn, Vũ Hàm lắc đầu đi nấu sủi cảo, Phong tổng đi trợ giúp, Tiểu Thảo cầm dưa hấu vừa ngồi xổm vừa ăn.
Sủi cảo nóng hôi hổi cuối cùng cũng được vớt ra, tính tình thích đùa giỡn của Tiêu tổng lại nổi lên, nói gì cũng không muốn ăn, giảm béo này, rồi có vị thịt một đống lí do gì đó, Dạ Ngưng tức giận đến cắn răng, Tiếu Vũ Hàm nhìn cô cười cười, nói: “Trong sủi cảo này có thả một đồng tiền.”
“Có gì lạ đâu.” Tiêu tổng lại cãi cố.
Tiếu Vũ Hàm liền cười nói: “Đồng tiền này khác với trước kia, là đồng tiền nhân duyên, ai ăn được sẽ bảo đảm người đó và người có tình sẽ thành thân thuộc, yêu nhau cả đời.”
Một câu nói ra, bốn phía không có ai còn nói nữa, tất cả đều cúi đầu ăn sủi cảo, Tiêu tổng lại thực sốt ruột, ăn nhanh hơn bất kì ai khác. Tiểu Thảo uống nước trái cây nhìn mọi người mà cười không ngừng, đều đang làm gì thế này? Căn bản Tiếu tỷ tỷ đâu có thả đồng tiền nào đâu, nàng ở một bên nhìn mà.
Mấy mâm sủi cảo đều vào bụng hết, mà đồng tiền một xu cũng chưa ăn thấy, sau khi Tiêu Mạc Ngôn biết mình bị lừa liền nổi bão đương trường, muốn sống mái một phen với Tiếu Vũ Hàm, bị Dạ Ngưng ở một bên đẩy vào lòng Hạ Hạ, sau cùng Tiêu tổng uống chút rượu mạnh nên hơi say được Hạ Hạ đỡ rời đi.
Tiểu Thảo và Phong Uyển Nhu bên này cũng trở về khách sạn, Dạ Ngưng ở ngoài thu dọn bát đũa, cười nói: “Vũ Hàm, cô đoán xem hôm nay ai ăn nhiều nhất?”
“Chắc là Tiêu rồi.” Tiếu Vũ Hàm ngẫm nghĩ rồi trả lời, với tốc độ của người đó thì người bình thường so ra phải kém hơn.
Dạ Ngưng lắc đầu: “Lần này cô đoán sai rồi, em nhìn kỹ, ăn nhiều nhất dĩ nhiên lại là Phong tổng.”
Nguyên bản lời nói mang theo chút vui đùa, Dạ Ngưng nghĩ Tiếu Vũ Hàm sẽ cười, nhưng Tiếu Vũ Hàm nghe xong lại có chút thương cảm, thở dài lắc đầu: “Phong tổng hẳn phải chịu rất nhiều khổ sở, em đó, còn cười nữa, em vĩnh viễn cũng không biết thầm mến khổ sở đến mức nào đâu.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Dạ Ngưng buông bát đũa trong tay ra, tiến lên ôm lấy Tiếu Vũ Hàm, dùng hai má mình nhẹ nhàng cọ cọ hai má cô.
“Bởi vì hiểu được, cho nên cảm thông, bởi vì hiểu, cho nên quý trọng, Vũ Hàm, đời này cô cũng đừng mong vứt bỏ em lần nữa.”
“Em thật tự tin đó.” Tiếu Vũ Hàm nhéo nhéo cái mũi Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng nhìn nhìn cô cười xấu xa: “Đúng vậy, em rất tự tin, như vậy đi, Vũ Hàm cô lại cho em thêm chút tự tin nữa nhé.”
Theo một tiếng thét kinh hãi của Tiếu Vũ Hàm, cô đã bị áp lên tường, còn không đợi cô kịp phản ứng, Dạ Ngưng đã hôn lên, vừa hôn vừa dịu dàng nói: “Đêm nay chúng ta nhất định phải đi tìm tự tin đấy nhé.”
_Hết chương 104_
—————————————-
(1) Plato: một nhà triết học vĩ đại thời Hy Lạp cổ đại, là người sáng tạo ra chủ nghĩa duy tâm Plato, là trường pháitriết học khẳng định rằng mọi thứ đều tồn tại bên trong tâm thức và thuộc về tâm thức.
-> có thể là trong truyện này thì nó có nghĩa là Phong Uyển Nhu và Tiểu Thảo chỉ mới “giao lưu” tình cảm về mặt tinh thần chứ chưa xyz.
(2) Kinh kịch là đánh phấn trắng toát diễn kịch của TQ đó
|
CHƯƠNG 105: PHIÊN NGOẠI: LÃO ĐẠI
Dạ Ngưng là bạn thân nhất của Mộng Điệp, việc này hễ là những ai quen hai người đều biết, đương nhiên chúng ta có thể tận lực coi nhẹ cái kẻ “thứ ba” Dương Tiểu Thảo kia.
Thời điểm Đại học năm thứ nhất khi Mộng Điệp gặp Dạ Ngưng, nói thật, vừa nhìn thấy mặt Dạ Ngưng Mộng Điệp đã thực lòng không thích nàng.
Rất nổi bật, rất kiêu ngạo, rất tự đắc, đây là ba từ mà Mộng Điệp tự đánh giá Dạ Ngưng.
Nhưng mà thời điểm “viên phẩn*” lại chính là kỳ quái như vậy, chán ghét ai liền sẽ nhìn chằm chằm kẻ đó không tha.
Đại học năm thứ nhất, Mộng Điệp mười phần tin tưởng rằng học bổng, các trận đấu diễn thuyết, trận đấu các hạng giữa các khoa các ban sẽ không thể thiếu mình. Bảo bối trong mắt thầy cô, cô gái thiên tài trong mắt bạn học, đó sẽ chính là mình.
Nhưng như thế nào cô cũng không ngờ tới, đang lúc con đường làm quan hết sức rộng mở đầy vui vẻ kiêu ngạo ở đại học thì công ty của ba cô lại phá sản với tốc độ còn nhanh hơn so với tai nạn xe cộ.
Cô còn nhớ rõ có một lần mình khóc đỏ mắt, và rồi những ánh mắt khác thường từ những bạn học xung quanh…Bởi vì thường ngày luôn vùi đầu vào học nên Mộng Điệp không có bạn bè, hoặc có thể nói là không có một người bạn chân chính nào. Cô không quên được, không quên được Dạ Ngưng từ chỗ nào đó lấy ra một chiếc khăn tay nhàu nhĩ đưa cho mình, cười nói: “Khóc gì chứ? Có gì mà phải khóc, lau đi.”
Không hỏi nguyên nhân, chỉ trực tiếp bảo cô lau nước mắt. Mộng Điệp nhìn Dạ Ngưng, cũng không cầm lấy chiếc khăn tay nhăn nhúm nhìn ghê tởm kia của nàng, cũng không tính để ý tới nàng, nhưng mà cô đã xem thường sức thuyết phục người khác của Dạ Ngưng.
Từ khi tài sản bị đóng băng cho đến lúc hoàn toàn phá sản, một đường này Mộng Điệp hết khóc oán thì cũng đành phải chấp nhận, những khi vỡ òa nước mắt, nhất định luôn có Dạ Ngưng làm bạn.
Kỳ thật ở trong mắt Dạ Ngưng, nàng bất quá chỉ là tinh thần anh hùng quá mãnh liệt, lòng đồng tình dâng trào cho nên mới nhịn không được đi giúp đỡ cô gái “sa chân” này, nhưng mà Mộng Điệp lại không quên được.
Là Dạ Ngưng, thời điểm khi cô một mình một người ngồi khóc ở sân thể dục, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh lo lắng đi tìm kiếm mình. Bởi vì trời tối, Dạ Ngưng nhìn không được rõ lắm, Mộng Điệp tận mắt thấy Dạ Ngưng ở trước mặt mình đi qua một vòng lại một vòng, đến khi đi đến vòng thứ mười, Mộng Điệp liền tiến lên túm lấy nàng. Dạ Ngưng hung hăng đấm cô một cú, không nói gì, nhưng hốc mắt cũng đỏ bừng.
Có lẽ, đây là bạn bè.
Đại học năm thứ hai hồi đó, Dạ Ngưng giới thiệu bạn trai cho cô.
Nói thật, Mộng Điệp thực sự không có cảm giác gì với tên con trai đó, nhưng mà thấy bộ dạng ân cần của Dạ Ngưng nên cũng liền tạm thời làm quen thử xem, nhưng tiếp xúc thân thể là tuyệt đối không thể, cô có tính khiết phích*, nên cứ như vậy không mặn không nhạt quen nhau, thoáng chốc đã lên thành nghiên cứu sinh.
(*thích sạch sẽ)
Đối với tình cảm giữa cô Tiếu và Dạ Ngưng, Mộng Điệp cũng không đánh giá gì nhiều.
Chỉ là đã quen với một Dạ Ngưng đầy vui vẻ, quen với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng, nên bộ dáng khi nàng khóc thực khiến lòng lão Đại đau đớn sâu sắc.
Quá tức giận, liền sẽ mắng nàng, bạn bè thật sự thì sẽ không để ý tới những chuyện đó.
Khi khổ sở, sẽ ôm nàng, khi nàng đau lòng, sẽ an ủi nàng, khi nàng vui vẻ, sẽ cùng chia vui.
Mộng Điệp cũng không cảm thấy mình trả giá nhiều nhặn gì, mà ngược lại, cô thực sự thấy đủ rồi, là Dạ Ngưng lấp đầy những mối quan hệ tình cảm của cô. Đời người có ba loại tình cảm, chính là tình thân, tình yêu, tình bạn, trừ bỏ cái ở giữa ra, cô đều đã có đủ cả.
Nói đến tình yêu.
Những năm qua người theo đuổi Mộng Điệp cũng có rất nhiều, nam nữ đều có, ấn tượng khắc sâu nhất chính là Hà Tích Nghiên.
Không thể không nói, Hà Tích Nghiên là một cô gái thực bá đạo.
Quả thực là xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Lúc nào cô nghỉ ngơi, đồng hồ sinh học của cô, mọi việc ăn mặc ngủ nghỉ của mình, không gì mà người đó không biết, đôi khi Mộng Điệp cảm thấy Hà Tích Nghiên như có năng lực biết trước vậy.
Đối với một mỹ nữ cường thế theo đuổi như vậy, nói chưa bao giờ từng động tâm, vậy tuyệt đối là nói dối.
Tuổi trẻ, ai lại chưa từng động lòng, ai không có dục vọng.
Hương thơm nhàn nhạt của cơ thể kia, kia ẩn ẩn ý cười, làm cho trái tim cô đập rộn ràng, nhưng lại chưa bao giờ từng rung động.
Hà Tích Nghiên nói cô quá mức cẩn trọng, căn bản không nhấm nháp được tư vị của tình yêu, không trải nghiệm được những rung động của tuổi trẻ.
Mỗi lần Mộng Điệp đều cười cho qua, tuy cô còn trẻ tuổi, nhưng lại cũng không có tiền vốn để tiêu xài, không có thời gian mà lãng phí.
Năm năm, dưới sự cố gắng của ba cô, công ty của ông đã khởi tử hồi sinh, nhưng một cô gái đã 24 tuổi như cô nào có thể diện gì để nhìn người ba đã gần 60 tuổi của mình vì toàn bộ gia đình mà bôn ba bận rộn khắp nơi.
Làm người nếu không tự tàn nhẫn với chính mình một chút, thì sẽ vĩnh viễn không làm được đại sự.
Hà Tích Nghiên, thật xin lỗi.
Nhớ rõ một lần cuối cùng, Hà Tích Nghiên khóc đến đỏ mắt, gắt gao giữ chặt tay cô, mong cô đừng rời xa, cánh mũi Mộng Điệp cay xè, lại cố nén nước mắt xuống.
Một câu ngày ấy — em là kẻ mười phần khốn nạn, làm cõi lòng Mộng Điệp đau đớn như bị đâm thủng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cô có trái tim lạnh giá, ai lại có thể biết được nỗi bất đắc dĩ của cô đây.
Là Dạ Ngưng, ở thời điểm mà cô bất lực nhất đã ôm lấy cô, nói cô không cần quá khổ sở như thế, lo được lo mất sẽ đau khổ cả đời, nếu muốn thì phải có được.
Cuối cùng lại vẫn tách ra, nhưng mà ngày ấy chia tay, đã có Dạ ngưng ở nhà đêm đêm cùng cô uống rượu hát ca thả cửa.
Đúng vậy, đây là bạn bè.
Tình yêu, cô còn chưa có tư cách có được.
Khi nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Mộng Điệp ôm lấy Dạ Ngưng òa lên khóc.
Dạ Ngưng im lặng, chỉ ôm lấy Mộng Điệp. Nàng biết mấy năm nay lão Đại phải chịu rất nhiều nỗi ủy khuất, nói gì nhiều đi chăng nữa thì cũng chỉ là dư thừa, chỉ có thể làm bạn cùng cô vượt qua hết thảy trong cuộc sống.
Hai người cùng nhau nắm tay trải qua bảy năm cuộc đời học sinh, cùng nhau tiến bước đi tìm việc, tình bạn đã dần dần biến thành tình thân.
Dạ Ngưng giống như máu thịt không thể dứt bỏ trên người cô, mà Hà Tích Nghiên có lẽ đã vĩnh viễn biến thành nỗi tiếc nuối nhàn nhạt trong lòng.
Xuân đi thu đến, từ một cô gái xinh đẹp như hoa đã biến thành Diệt Tuyệt sư thái lạnh như băng thứ hai, hiện giờ Mộng Điệp đã hoàn toàn có năng lực chống đỡ gánh nặng công ty, Dạ Ngưng vẫn ở bên cạnh cô, nhưng mà trong lòng lại vẫn luôn hiện hữu nỗi mất mát nhàn nhạt kia.
Lại đến một quý có thông báo tuyển dụng, nhìn phần lý lịch sơ lược trên bàn kia, cả người Mộng Điệp đều ngây dại.
“Mời vào.” Bí thư dẫn đến vị thí sinh tiếp theo, Mộng Điệp cúi đầu thủy chung không ngẩng lên, thẳng đến khi vị phó tổng ở bên cạnh hỏi người nọ: “Vì sao cô lại lựa chọn công ty chúng tôi?”, lúc ấy cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, in sâu vào đáy mắt chính là khuôn mặt mà năm tháng trôi qua cũng không thể nào làm phai mờ kia.
Hà Tích Nghiên bình tĩnh nhìn Mộng Điệp, nhẹ nhàng cười: “Vì một người.”
*** Toàn Văn Hoàn ***
|