Vợ Ngố Tổng Tài
|
|
Chương 11: Hội diễn văn nghệ Trên đường đi, hai người một lần nữa im lặng, đến phòng y tế, vì phòng cũng chỉ có một Bác sĩ, vì vậy nhìn Chu Ninh chỉ là chân bị bong gân, vị Bác sĩ mở chai thuốc mang đến đưa Lục Minh thoa cho Chu Ninh, bản thân mình thì chăm sóc cho nữ sinh bị xỉu khi nãy. Chu Ninh ngồi trên giường phòng y tế, nhìn Lục Minh cầm chai thuốc ngồi xổm trước mặt mình, có chút ái ngại nói: "Để tôi tự làm." "Không được, loại thuốc này trị bong gân cần nhất chính là xoa, cô làm sao có thể tự mình xoa tốt, vẫn là để em làm, cô ráng chịu đau một chút." Lục Minh cau mày, có chút bất mãn nhìn Chu Ninh nói, lòng tự nghĩ đến mức này mà còn khách sáo cái gì chứ. "Vậy được rồi.... cám ơn em..." Ngượng ngùng cởi giày cao gót, nhìn bàn chân được nắm giữ trên tay Lục Minh, Chu Ninh nhỏ giọng cám ơn. Chu Ninh chân đã sưng lên, làn da trắng tinh tế ở mắt cá chân đã chuyển thành màu tím, trông rất nghiêm trọng, Lục Minh nhìn thấy trong lòng tự dưng phát sinh một chút giận dữ, bị thương nghiêm trọng như thế mà vừa rồi lại còn muốn tự đi, trong lòng lo nghĩ, bàn tay xoa thuốc không tự chủ mà tăng thêm lực. Điều này làm Chu Ninh đau đến không kiềm được mà rít lên, cố chịu đựng đau đớn, giọng yếu ớt nói: "Có thể nhẹ tay một chút không...???" Bây giờ biết đau rồi sao, mới vừa nảy còn muốn gắng gượng mà, lòng Lục Minh tự nghĩ, nhưng miệng vẫn nói: "Không thể không dùng lực, như vậy sẽ không tan hết máu bầm." "Vậy...uhm.. cứ xoa đi." Không thể không nhắm mắt lại, Chu Ninh cố gắng ráng chịu cơn đau sẽ đến, đợi rất lâu, nhưng lại không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy trên chân truyền đến cảm giác nhẹ nhàng xoa bóp, mở mắt, Chu Ninh vô cùng ngạc nhiên nhìn Lục Minh, không biết đang nghĩ gì, khóe miệng hiện lên tia mỉm cười.... đứa trẻ này, rất biết cách làm người khác khổ. Quân huấn thời gian tuy rằng có gian khổ, nhưng thoáng cái qua rất nhanh, lần trước sự việc đánh nhau, Vương Phùng cũng đã rời khỏi quân đội, Đường Vấn cũng qua lần này mà trở thành tân sinh viên có tiếng, được mọi người còn gọi cho cái tên nữ anh hùng, cũng không màn danh xưng kêu gọi như thế nào, quan trọng chính là đa phần sinh viên đều đối với nàng đặc biệt có tình cảm, trong quân huấn, Đường Vấn nhận được một đống thư tình, nếu không phải một số người nhìn thấy trên tay nàng có đeo nhẫn, nói không chừng tuyệt đối không buông tha. Mà Lục Minh thời điểm cũng cảm thấy bản thân có chút không ổn, từ lần trước ở phòng y tế về sau, nàng luôn luôn không nhịn được mà tìm kiếm bóng dáng Chu Ninh, nhìn nàng nói chuyện cùng đồng nghiệp, nhìn nàng cười với các sinh viên, có chút kỳ quái vì sao bản thân như vậy lại quan tâm đến giáo viên, có lẽ nghĩ rằng cùng nhau trong 4 năm, bản thân tự cho mình một lý do, vì vậy bắt đầu tiếp cận Chu Ninh, cải thiện tốt mối quan hệ thầy trò. Ngày cuối cùng của quân huấn, tạm biệt giáo viên huấn luyện trong bảy ngày qua, tất cả mọi người ngồi xe bus trở lại trường học, lúc này Chu Ninh cầm lấy micro trên xe bus nói: "Hey... hey, được rồi, các bạn giữ yên lặng một chút, hàng năm trường đều tổ chức hội diễn văn nghệ cho các tân sinh viên, lần này hội diễn văn nghệ sẽ diễn ra vào đầu tháng tiếp theo, quy định mỗi lớp ít nhất phải có hai tiết mục, hơn nữa để nâng cao sự hưởng ứng nhiệt tình của mọi người, trường lần này còn có tăng thêm mức tiền thưởng cố định, hy vọng sinh viên có thể tham gia trổ tài khả năng của mình, vậy nên, trong số các bạn ai muốn tham gia thì đăng ký với tôi ngay bây giờ." Nguyên lai các sinh viên nghe đến tiền thưởng liền hưng phấn, bắt đầu thảo luận cùng với bạn bè, trong đó không thể không kể cả Lục Minh bên cạnh Đường Vấn, hai mắt sáng lên, lôi kéo tay Đường Vấn: "Vấn Vấn, Vấn Vấn, có tiền thưởng, chúng ta cùng tham gia đi." "Tiền thưởng là cái gì, có thể ăn không?" Đường Vấn nghiêng đầu một chút nhìn vẻ hưng phấn của Lục Minh, bây giờ nàng có chút mơ hồ hiểu ra cái gì là con sói muốn ăn thịt. "Giải thưởng là tiền, tiền không thể ăn, nhưng có thể mua được rất nhiều thức ăn, đại học G lớn như thế tiền thưởng chắc chắn không ít, đến lúc đó nếu như thắng, tiền thưởng chúng ta mỗi người một nữa, Vấn Vấn, cậu cùng với mình tham gia nhé." Lục Minh hai tay nắm chặt không kém phần kích động đứng lên, bắt lấy hai vai Đường Vấn dùng sức lắc lắc, biểu cảm nài nỉ. "Được rồi được rồi, mình sẽ tham gia cùng cậu, đừng lắc mình nữa, chóng mặt quá..." Bị lắc đến không chịu nổi Đường Vấn chỉ có thể đưa ra lời hứa, thế nhưng cũng không rõ ý hội diễn văn nghệ, vì vậy liền hỏi: "Dùng cái gì tham gia?" "Còn dùng cái gì, chương trình như vậy thì chỉ có thể hát, khiêu vũ để tham gia." Liếc Đương Vấn một cái, lại bắt đầu nói: "Mình biết chơi piano, Vấn Vấn cậu biết chơi gì, chúng ta cùng nhau thống nhất để tham gia." Nghe Lục Minh hỏi, Đường Vấn gãi gãi những loạn tóc quăn bị loạn của mình, cuối đầu đếm những ngón tay: "Mình biết đánh nhau, biết hát, biết khiêu vũ, biết vẽ... còn biết... còn biết.... á mình quên rồi......" "Choáng..." Gãi đầu xấu hổ: "Hình như mình còn biết rất nhiều, nhưng mà nhiều quá nên mình quên rồi..." "....Vậy cậu hát đi, mình sẽ chơi đàn cho cậu hát, tiết mục chúng ta như vậy nhất định có thể đứng hạng nhất." Vỗ nhẹ vào vai Đường Vấn, Lục Minh hào hứng nói. Nhìn Lục Minh như vậy phán đoán, Đường Vấn không hiểu vì sao lòng mơ hồ có chút bất an. Xe bus đến trường, tất cả sinh viên đều cầm hành lý trật tự xuống xe, đa phần là trọ lại ở trường, chỉ có số ít là không vì có nhà tại thành phố G, tạm biệt Lục Minh, Tạ Ôn Xa nắm lấy Đường Vấn đi đến cổng trường, đã có một chiếc xe Porsche màu xanh đậu ở đó, thấy Đường Vấn đi ra, cửa xe liền được mở, bước xuống xe là một nữ nhân quần áo trang nhã, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, đúng là Mạc Đại Linh Đường Vấn vừa nhìn thấy Mạc Đại Linh xuất hiện, liền bỏ Tạ Ôn Xa cùng hành lý chạy vội đến, giang hai tay nhào ngay vào người Mạc Đại Linh, cọ cọ vào cổ nàng, Mạc Đại Linh hai tay choàng qua ôm lấy thắt lưng Đường Vấn xoa xoa, có chút đau lòng, kề bên tai nàng nói: "Gầy rồi." Lại đẩy Đường Vấn ra, hai tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Bất quá vẫn còn có thể xinh xắn... có ngoan ngoãn nghe lời Xa Xa không? Cùng bạn học ở chung có tốt không? Có kết thêm bạn mới không?" Giám định hoàn tất sau đó liền một tràn quan tâm hỏi. Đường Vấn kên nhẫn trả lời: "Vâng... em rất nghe lời Xa Xa, các bạn đối với em rất tốt, em còn có thêm người bạn mới tên Lục Minh." Lúc này Tạ Ôn Xa từ xa đi tới: "Chị Đại Linh, Vấn Vấn em trả lại chị không có vấn đề gì nhé, Vấn Vấn tuy rất đơn thuần, nhưng vẫn có thể thích nghi với môi trường này, trong thời gian huấn luyện đã làm được một điều tuyệt vời, bây giờ Vấn Vấn chính là nhân vật phong vân, là một nữ anh hùng của trường nha..." Đang nói đến biệt danh của Đường Vấn, Tạ Ôn Xa không thể không che miệng cười thầm. "Gì... nữ anh hùng, Vấn Vấn làm gì mà mọi người gọi là nữa anh hùng?" Mạc Đại Linh không nói gì nhưng nàng chính là có chút nghi hoặc, tiểu nha đầu nhà nàng có chuyện gì sao. "Chị đưa bạn ấy về tự mình mà hỏi đi, em còn phải về ký túc xá thu gom hành lý, nhưng mà Vấn Vấn rất là không đơn giản." Có chút ý vị hướng Mạc Đại Linh cười cười, Tạ Ôn Xa phất phất tay tạm biệt Đường Vấn, mà Mạc Đại Linh không biết làm thế nào, chỉ biết đè xuống nghi vấn trong lòng, chuẩn bị về nhà hỏi lại Đường Vấn. Về đến nhà, Đường Vấn tắm rửa sạch sẽ, hai người nằm trên giường, Mạc Đại Linh ôm lấy thân thể mềm mại của Đường Vấn, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhéo nhéo khuôn mặt nàng ngữ khí uy hiếp hỏi: "Thành thật khai báo, thời gian huấn luyện em đã làm cái gì, vì sao mọi người lại xem em là trọng điểm còn đặt cho em cái biệt danh như vậy?" Đường Vấn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt của Mạc Đại Linh, có chút thấp thỏm, đùa đùa hai tay mình: "Oh.... em và giáo viên huấn luyện đánh nhau." "Đánh nhau!!!! Như thế nào lại đánh nhau với giáo viên huấn luyện, có bị đau ở đâu hay không?" Không đợi Đường Vấn nói hết, hai từ đánh nhau cũng đã đủ làm Mạc Đại Linh thập phần khẩn trương, trong mắt nàng tràn ngập lo lắng, từ trên xuống dưới liền kiểm tra thân thể Đường Vấn xem có bị thương hay không. "Tên huấn luyện viên kia thật xấu, khi dễ nữ sinh, sau đó Vấn Vấn cùng hắn đấu một trận, Vấn Vấn rất lợi hại nha, không có bị thương, đem hắn đánh ngã, các bạn đều rất phục em." Đường Vấn vẻ mặt kiêu ngạo hướng Mạc Đại Linh khoe chiến tích của mình. Tuy rằng Đường Vấn bình yên vô sự, còn được bạn học xem trọng, thế nhưng Mạc Đại Linh chính là rất tức giận, giận Đường Vấn không biết bảo vệ bản thân, gõ vào đầu nàng nói: "Lần này không bị thương là tốt, thế nhưng lầu sau thì sao, mỗi lần đều may mắn như vậy sao?" Nghe ra trong lời nói Mạc Đại Linh có phần tức giận, Đường Vấn cẩn thận nhìn biểu tình Mạc Đại Linh, vẻ đáng thương kéo kéo tay nàng: "Xin lỗi, Vấn Vấn lần sau sẽ không đánh nhau." "Em còn dám có lần sau!!!" Xoa xoa thái dương, Mạc Đại Linh ngữ khí uy hiếp. "Không có lần sau... vợ, là em sai rồi..." Tiến đến phía trước Mạc Đại Linh vẻ mặt lấy lòng, giống như cún con làm sai hướng chủ nhân làm nũng. "Em đó nha....." không chịu nổi vẻ mặt làm nũng của Đường Vấn, Mạc Đại Linh bất đắc dĩ hạ giọng. Thấy nàng giảm bớt cơn giận, Đường Vấn liền nhắc tới muốn cùng Lục Minh tham gia hội diễn văn nghệ. "Vợ... vợ, cô giáo Chu nói trường muốn tổ chức hội diễn văn nghệ, Minh Minh lại muốn em cùng tham gia với bạn ấy. Minh Minh là bạn học mới của em, cậu ấy tên Lục Minh, vợ xinh đẹp, em có thể tham gia không? Minh Minh còn nói nếu đạt giải sẽ nhận được tiền thưởng, còn nói tiền thưởng có thể mua được rất nhiều đồ ăn, Vấn Vấn thắng có thể lấy tiền thưởng mua đậu không?" Đường Vấn mở ta mắt, nhìn Mạc Đại Linh chờ mong, nếu như nàng phía sau còn có cái đuôi nhỏ lắc lư, vậy liền giống y như cún con đòi thức ăn. "Được, tham gia đi, nhưng tiền thưởng không phải để dùng mua đậu." Ôn nhu cười cười, không muốn đứa trẻ này yêu thương ai khác ngoài bản thân, Mạc Đại Linh chỉ muốn chính mình mình là bầu trời riêng của nàng. Nghe đến không thể mua đậu, Đường Vấn có chút thất vọng, nhưng thất vọng cũng mau chóng bị phá vở bởi sự phấn khích khi tham gia hội diễn văn nghệ, có chút thấp thỏm hướng Mạc Đại Linh nói: "Vợ... vậy chị có thể đến xem chúng em biểu diễn không? Minh Minh nói để em hát tình ca, em muốn hát cho vợ xinh đẹp nghe." "Được tôi nhất định tham gia, Vấn Vấn có thể hát cho tôi nghe, tôi rất vui!" Mạc Đại Linh ôn nhu nhìn Đườg Vấn, vương tay nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Đường Vấn chôn đầu ở cổ nàng, cảm giác hạnh phúc liền nở nụ cười e thẹn. Một lát sau như nhớ ra cái gì đó, bật đầu dậy nhìn lên nói: "Vợ... vợ... một tuần rồi!!!!"
|
Chương 12: Ghen Bên kia Đường Vấn mỹ mãn tiến vào mộng đẹp sau khi hoàn tất xong hoạt động chu kỳ theo hàng tuần, mà bên này Lục Minh nằm trên giường cầm điện thoại nhìn đờ đẩn, chỉ mới vừa không gặp vì sao lại nhớ đến như vậy, cuối cùng là gọi hay không gọi? Trễ như vậy rồi mà gọi có thể hay không là quá đường đột. Trên mặt tràn ngập sự rối rắm, đột nhiên lăn qua, mặc kệ, gọi đi. "Beep....." Sau khi chờ đợi khá lâu, Lục Minh dự định gác máy, điện thoại bên kia được nhấc lên. "Alo....xin chào, cho hỏi là ai?" Giọng nữ nhẹ nhàng băng lãnh từ trong điện thoại di động truyền đến, Lục Minh một trận kích động, nàng có chút khẩn trương, nói năng lộn xộn trả lời: "À... Cô Chu... là em... Lục Minh, cái mà.... cô... cô ngủ chưa? Không làm phiền cô chứ?" "A... Lục Minh, không có không có, em tìm tôi có chuyện gì sao?" Ngữ khí chính là như bình thường nhàn nhạt, nhưng qua tai Lục Minh lại trở thành không kiên nhẫn, nàng có chút xấu hổ, bất quá vẫn kiên trì nói: "A... Cô Chu... em muốn hỏi vấn đề về hội diễn văn nghệ, có vài chỗ không rõ lắm." "Oh... vậy à." Chu Ninh giọng điệu chút do dự, nhưng vẫn nói: "Vậy bây giờ em rãnh thì đến ký túc xác tìm tôi, thuận tiện giúp tôi một chút." "À... được... được, em lập tức đến... khoan... Cô Chu, cô sống tầng mấy?" Trên đường chạy đến nơi Chu Ninh, Lục Minh nghĩ giống như đang nằm mơ, bước đi đều có chút phiêu phiêu, trên mặt lộ rõ vẻ cười, lòng nghĩ rốt cuộc cũng có thể tiến thêm một bước, bất quá chỉ là bản thân còn chưa rõ lắm vì sao lại muốn tiến thêm một bước rồi một bước. Đi đến công viên nơi ký túc xá, tìm được tầng nơi Chu Ninh ở, hít vào thật sâu, tâm tình mang theo chút khẩn trương đứng trước cửa: "Cô Chu, em đến rồi, cô có nhà không?" Không nghe một tiếng bước chân truyền đến "Cạch..." Một tiếng mở cửa. "Lục Minh... mời vào." Chu Ninh tay ôm một tiểu hài tử mấy tháng tuổi, thái dương mồ hôi thẳng tấp tuông còn dính trên mặt, rõ rãng là biểu hiện chật vật, mà tiểu hài tử kia trong lòng nàng chính là nhăn mặt khóc lớn. Nhìn thấy cảnh tượng Lục Minh thân thể nhất thời cứng ngắc, khóe miệng hơi giật, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào tiểu hài tử bé bỏng mũm mĩm đang khóc kia nói: "Cô Chu... đây là... con của cô??" Lục Minh hy vọng câu trả sẽ là không, nhưng thực tế lại phủ phàng, nghe Lục Minh hỏi đến đứa trẻ, Chu Ninh hưng phấn trả lời: "Đúng vậy, rất dễ thương á." Nàng nhìn tiểu hài tử trong tay Chu Ninh đang khóc đến nước mắt nước mũi chảy liên tục: "Đúng vậy... r...rất dễ thương" Lục Minh miễn cưỡng trả lời. Đi vào trong phòng, Lục Minh vẫn là khó chấp nhận việc cô giáo xinh đẹp trước mặt mình đã là nữ nhân của người khác, vì sao trong lòng thấy đau, như là bị đoạt thứ gì đó trân quý, các nàng hẳn nên là bạn bè tốt, thấy bạn bè hạnh phúc không phải nên vui vẻ sao, vì do gì bản thân như vậy mà muốn khóc, Lục Minh khóc không ra nước mắt. Không chú ý đến vẻ buồn bã của Lục Minh, Chu Ninh rốt cục cũng vỗ về được tiểu hài tử trong lòng nín khóc, thở phào nhẹ nhõm liền rót nước mời Lục Minh: "Ở đây tôi không có nhiều đồ uống, em dùng tạm nước lọc nhé." "Oh... cám ơn cô." Giống như vừa bị trút hết khí lực, Lục Minh yếu ớt trả lời. "Làm sao vậy?" Cảm giác có chút không ổn, Chu Ninh lo lắng nhìn nàng hỏi. "Không có việc gì, không có việc gì." Không muốn tâm tình bị bại lộ trước mặt Chu Ninh, Lục Minh nói sang chuyện khác hỏi về tiểu hài tử. "Cô Chu, đứa nhỏ của cô dễ thương như vậy, chắc nam nhân của cô rất tuấn tú, thật hạnh phúc nha..." giọng nói cuối cùng cũng khó nén thương tâm nên âm thanh càng ngày càng nhỏ. "Nam nhân của tôi...a em hiểu lầm rồi!" Ánh mắt ngạc nhiên nhìn tiểu hài tử, Chu Ninh đoán tình hình che miệng cười. "Đứa trẻ này là do tôi nhận nuôi, tháng trước tại cổng lớn trường đại học G tôi nhặt được hắn, không biết vì sao lại có cha mẹ như vậy, cư nhiên vứt bỏ đứa bé khải ái như thế này." Ánh mắt thương tiếc nhìn đứa trẻ trong lòng, Chu Ninh trên người tản ra một loại tình thương của người mẹ, làm cho người khác cảm thấm một loại ấm áp an tâm. Không phải sao, haha... không phải là tốt rồi. Trong lòng vô thức nghĩ như vậy, Lục Minh không biết vì cái gì bản thân lại như vậy. "Lục Minh?? Lục Minh?? em làm sao vậy?" Thấy Lục Minh khóe môi nhếch cười khúc khích, miệng lẩm bẩm Chu Ninh chút khẩn trương hỏi nàng. "A... không việc gì, được rồi cô Chu, cô cần em hỗ trợ cái gì á?" Lục Minh phục hồi tinh thần, nàng lần thứ 2 nói sang chuyện khác. "Ơ... em không phải có chuyện muốn hỏi tôi về hội diễn văn nghệ hay sao?" "A... cái đó không vội, ngày mai em lại đến cũng được, chuyện của cô quan trọng hơn..." Lục Minh ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng chính là đang nhảy múa, ngày mai lại có thể đến, Yeah!!! "Như vậy thì...!!" Chu Ninh có chút ngượng ngùng, gương mặt hơi phiếm hồng, ngại ngùng cuối đầu: "Đứa nhỏ này lúc nào cũng muốn tôi ôm, nới lỏng tay một chút liền khóc, đã trễ thế này rồi tôi còn phải giữ nó, sau đó... cái kia lại tới... mà cái đó dùng hết rồi, cho nên em có thể hay không giúp tôi đi mua cái kia được không?" Đoạn lời nói này làm Lục Minh mơ hồ, cái gì cái này, cái kia rồi cái đó: "Cô Chu, mua cái kia là cái gì?" "Haizzz... thì là cái kia á." "Cái kia á????" "Thì là.... thì là....????" "Băng vệ sinh đúng không!!!" ".............." Sau sự việc băng vệ sinh, mối quan hệ giữa cả hai gần hơn... gần đến mức trên cả mức giáo viên học sinh... trên bằng hữu. Trong thời gian này Lục Minh mượn cớ khác nhau tiếp cận Chu Ninh, có khi thì hỏi về vấn đề gì đó, khi lại là đến thăm tiểu mũm mĩm, mà Cô Chu của chúng ta lại chẳng thấy gì sai, phần Lục Minh bản thân lại không nói ra được mục đích vì gì. Kết quả đáng lẽ ban đầu còn cùng muốn Đường Vấn công khai tham gia hội diễn văn nghệ với việc đánh đàn kết hợp Đường Vấn hát tình ca, liền giục nàng luyện hát, và yêu cầu Đường Vấn giữ bí mật. Vì vậy Mạc Đại Linh phát hiện, gần đây tiểu nha đầu nhà mình có chút thần bí, bản thân khi trở về lại không thèm ôm mình một cái, liền trốn trong phòng ôm máy tính gắn tai nghe rồi rên rỉ, hơn nữa bản thân nhìn thấy nàng liền khẩn trương nhanh chống tắt đi, giống như bản thân rất sợ bị phát hiện. Mạc Đại Linh chính là oán niệm, đứa trẻ nhà mình làm sao vậy? Rốt cục, trước đêm hội diễn một ngày, hai người cùng đến phòng âm nhạc của trường, chuẩn bị hợp nhất tình ca, âm thanh tiếng nhạc phát ra từ đầu ngón tay Lục Minh đổ xuống, này từ lâu nghe qua khúc dạo nhạc n lần, làm Đường Vấn liền hòa nhập trạng thái, không giống bình thường giọng nói non nớt, nhưng khi cất hát lại là âm thanh khàn khàn, tựa hồ như một thân thương đang thì thầm bên tai lời tình yêu, giọng hát cùng tiếng nhạc ăn ý kết hợp, có thể nói bản thân hai người đều chìm đắm. Một lần đi qua: "Quá tuyệt vời, Vấn vấn cậu hát thật là hay quá đi mất hahaha... nếu xếp về trình độ của chúng ta không phải là chiến thắng rất cao sao." Hưng phấn Lục Minh ôm Đường Vấn biểu đạt vui vẻ hiện rõ điều muốn của mình. Bị ôm chặt có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu Đường Vấn vui vẻ nói: "Minh Minh cậu đàn cũng rất tốt mà." "Đó là... mình nhớ khi mình... khụ... thôi đi không nói, đi về chuẩn bị tốt tinh thần cho hội diễn ngày mai." "Ngày mai v...à, chị của mình cũng đến xem!!!" nhớ tới Mạc Đại Linh dặn, vừa định thốt ra tiếng vợ, liền chuyển nhanh thành chị. Rơi vào mắt Lục Minh cũng không phát hiện ra lời nói Đường Vấn có vấn đề: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, đến xem thời khắc huy hoàng của chúng ta." Ngày hôm sau Mạc Đại Linh lái xe đi đến đại học G, nhớ tới ngày hôm qua Đường Vấn biểu tình nói cho nàng biết về hội diễn văn nghệ, nàng nhịn không được muốn cười, chính là biểu tình muốn ta đi cổ vũ, thật là... Dừng xe xong, Mạc Đại Linh đợi nửa ngày, rõ ràng tiểu nha đầu còn nói sẽ đến đón mình, thế nào hiện tại không nhìn thấy, nhìn đồng hèo đeo tay, nàng có chút nghi hoặc, quên đi tự bản thân đi vào, có thể là do nàng bận. Dọc theo đường đi hỏi rất nhiều sinh viên đi ngang qua, Mạc Đại Linh rốt cục cũng đi đến lễ đường của hội diễn văn nghệ, bởi hội diễn còn chưa bắt đầu nêu bên ngoài rất là náo nhiệt, ân, có người thổ lộ sao? Nhất ban học sinh làm thành một vòng tròn, vây quanh hai người trung tâm không ngừng hò hét: "đồng ý đi... đồng ý đi...." Nhìn cảnh tượng hạnh phúc này Mạc Đại Linh mỉm cười, không khỏi trong lòng cảm thán, sinh viên... đúng là tuổi trẻ. Mạc Đại Linh ánh mắt nhìn hai người đứng trung tâm, ánh mắt tập trung trên người nữ sinh kia, vì sao người kia nhìn quen mắt như vậy? Tóc quăn màu nâu!!! Đường Vấn!! Thảo nào không đi đón mình, cơ bản chính là ở đây nói chuyện yêu đương, ngực liền toát ra một cổ hỏa không rõ, ánh mắt u lạnh nhìn phía người nam sinh, khóe miệng nhếch cái cười lạnh, chậm rãi đi đến. Bên kia "Đường Vấn, em đồng ý làm bạn gái của tôi đi, tôi thật sự rất thích em." Dương Chiêu quỳ một gối xuống đất, trên tay giơ lên 99 đóa hoa hồng, hắn tin tưởng chỉ cần là nữ nhân ai cũng sẽ cảm động với chiêu này. Riêng ở chỗ này bài tỏ cũng chính là muốn Đường Vấn bị áp lực mọi người mà đáp ứng mình, như thế một cái cực phẩm khẳng định sẽ thuộc về bản thân hắn. Mà Đường Vấn có chút phiền não, đoàn người này vây bắt nàng không cho nàng đi, còn có một nam sinh cứ một mực muốn nàng đáp ứng, đáp ứng gì vậy!!! Làm trễ thời gian đi đón vợ, nếu không phải vì vợ không cho nàng đánh nhau, nàng nhất định dẹp hết những người chặn đường này. Hai bên đang giằng co, một thân ảnh trong trẻo, giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Thiệt ngại quá, Vấn Vấn nhà chúng tôi đã có chủ rồi, vị bạn học này cậu tìm người khác đi nhé!" "A... mỹ nhân này, xin hỏi cô là????" Dương Chiêu vừa định quay sang phía âm thanh phát ra mà chửi cho một phen vì dám phá đám, nhưng khi nhìn thấy là một mỹ nữ, vì vậy lập tức chuyển hẳn thái độ. Bên kia Đường Vấn thấy nàng liền bật người chạy tới: "... chị..." Chị???? Mặc kệ thân phận là chị hay không, trước tiên nên thiết lập mối quan hệ tốt, chị - em đều đẹp như vậy, nói không chừng có thể có hai chị - em cùng nhau... Dương Chiêu môi nhếch lên cười, trong lòng vui vẻ... yeah... Tự như nam nhân không hiểu được nữ nhân, chúng ta cũng không hiểu rõ những nam nhân kia, không biết họ lấy đâu ra mà tự tin, hắn tưởng hắn là quan trọng sao!! "Xin lỗi, tôi là đến xem em ấy biểu diễn, không biết chúng tôi có thể đi không?" Mạc Đại Linh hướng Dương Chiêu ôn nhu cười nhẹ, làm cho hắn tâm tình mê đắm, miệng vô thức mà trả lời: "Được... được." Lòng thầm nghĩ, thật đẹp... nhưng khi hắn hồi phục lại tinh thần mới phát hiện.... người đâu? Thoát khỏi sự phiền phức của đám nam nhân kia, Mạc Đại Linh nắm tay Đường Vấn đi hội trường, sờ sờ nhẹ đầu Đường Vấn, trong mắt hiện lên tia cảm giác mất mát: "Vấn Vấn, bình thường các nam sinh đều đối với em như vậy đúng hay không?" "A...? Có lúc có, có lúc bọn họ viết thư cho em." Đường Vấn trong mắt tràn ngập vẻ nghi vấn, vì sao nàng cảm thấy trong ánh mắt vợ nàng có chút lạnh lùng. "Vậy sao??" Cắn răng cố gắng thốt ra hai chữ này: "Vấn Vấn có thích mấy nam sinh đó không?" "Không thích, bọn họ rất phiền, Minh Minh nói bọn họ chính là con ruồi!!" Đường Vấn nghiêm mặt, có chút tức giận khi nói. "Vậy... Vấn Vấn có muốn loại bỏ bọn họ không?" Mạc Đại Linh trong ánh mắt hiện ra tia tính toán. "Muốn..." Không chút nào cảm kích Đường Vấn liền trả lời, có thể thoát khỏi phiền phức đó mà cảm thấy vui vẻ. "Vậy thì em nên...... cứ nói như vậy, hiểu không?" "Oh... Oh..." Lúc này, đến tiết mục của Đường Vấn và Lục Minh thì... Đường Vấn: "Bài hát này mình muốn hát tặng một người, cảm ơn tình yêu người đó đối với mình, ủng hộ mình, cảm ơn mọi người..." Lục Minh: "Không phải chứ, hóa ra còn có cả đoạn này sao!!!" Mạc Đại Linh: "Nhìn em xem chừng còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt."
|
Chương 13: Tình thám "Đây là bài hát tình ca đơn giản..." Đường Vấn khi hát thần thái phi thường, đôi mắt vẫn hướng về Mạc Đại Linh, mà Mạc Đại Linh cũng là nhìn nàng mỉm cười. Tại hai người cho nhau cái nhìn âu yếm, Lục Minh lại cảm thấy lòng mình lành lạnh, ban đầu còn muốn cùng Đường Vấn hòa nhau làm cho điểm đạt cao, kết quả hiện tại là một phen tình cảm đến buồn nôn, làm cho nam nhân theo đuổi Đường Vấn nản lòng, thành công ngăn chặn những con ruồi phiền phức. Ca khúc sau khi kết thúc, tuy rằng đại đa số nam sinh phản ứng ảm đạm, nhưng ban giám khảo điểm chấm cực kỳ cao, nguyên nhân chính là giọng hát với cảm xúc chân thành tha thiết tình cảm, làm cho không khỏi say mê. Kết quả tiết mục hai người đoạt giải nhì. Trao giải, Lục Minh cầm tiền thưởng, Đường Vấn cầm giấy khen. Trao giải kết thúc, hai người đem tiền thưởng chia ra, Lục Minh vội vàng đi tìm Cô Chu, dĩ nhiên là mời nàng đi ăn, mà Đường Vấn cũng vội vàng trở về ôm ấp vợ, vì vậy hai người đi theo hai hướng khác nhau. Mạc Đại Linh tại lễ trao giải sau khi kết thúc liền rời đi đến bãi đỗ xe chờ Đường Vấn, lúc này một thanh âm truyền đến: "A... vị tiểu thư xinh đẹp, cô điều kiện rất tốt, có hay không muốn tham gia làng giải trí, tôi là người tìm kiếm tài năng của Cty Giải trí Stars, đây là danh thiếp của tôi." Một cái ăn mặc âu phục, tướng mạo cũng là dễ nhìn, nam nhân hướng Mạc Đại Linh đi tới, tự cho là rất tuấn tú, liền bắt lấy tay nàng hôn lên. Mà này nụ hôn vừa vặn bị Đường Vấn nhìn thấy, nàng liền một cổ tức giận, bản thân vợ vì sao có thể để cho người khác hôn, chính mình còn chưa hôn như vậy. Nhìn phía trước hai người cười cười, cảm giác như bảo vật mình sắp bị cướp đi, Đường Vấn trong ngực càng phát ra lửa giận nhưng ngoài mặt chính là không chút biểu tình. Đường Vấn chạy nhanh về hướng Mạc Đại Linh, mỉm cười, nhưng mục tiêu thật tế không phải là nàng. "Chị...." Mạc Đại Linh chỉ vừa nhìn thấy một bóng vượt qua, một cái bóng đánh vào trước mặt nam nhân kia, đem nam nhân đụng ngay một cái, ngã cách đó không xa, mà Đường Vấn chính là hì hì cười xuất hiện trước mặt Mạc Đại Linh, vừa vặn tiến vào lòng nàng cọ... cọ. Mạc Đại Linh không nói gì, nhìn tiểu nha đầu trong lòng, lại nhìn sang phía nam nhân, phiền não xoa nhẹ thái dương, ở trong lòng xác định: Đây chính là cố ý?? Mạc Đại Linh nhu liễu xoa mái tóc quăn Đường Vấn, có chút không hài lòng nói: "Được rồi, Vấn Vấn lần sau đừng vội vã như vậy, không cẩn thận đụng phải người khác là trẻ con, còn đem bản thân bị thương thì làm sao?" Thấy Mạc Đại Linh không có trách cứ mà còn lo lắng, Đường Vấn nhẹ nhàng âm thanh hài lòng trả lời: "Oh... được." "Vị tiểu thư kia... cô... chờ một chút...." lại một cái hổn hển giọng nữ từ phía sau Đường Vấn truyền đến. "????" Đường Vấn quay đầu, nhìn bốn phía, trên mặt mang theo nghi hoặc, dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào mình "Đúng đúng... chính là cô." Đây là nữ tử vẻ còn non nớt, tựa hồ chỉ mới tốt nghiệp đại học mà thôi, nàng hai bước liền chạy đến trước mặt hai nàng hướng Đường Vấn gật gật đầu. Bình ổn lại hô hấp, từ trong túi lấy ra cái danh thiếp đưa cho Đường Vấn: "Xin chào, tôi là người đại diện Cty Tinh Hải, cứ gọi ta là Tiễn Như khi nãy có nghe cô hát, cảm thấy cô rất có tiềm năng, cho nên chúng tôi muốn cùng cô hợp tác, không biết ý cô như thế nào?" Mạc Đại Linh đem Đường Vấn từ trong lòng ra, nhìn nàng với ánh mắt hiếu kỳ, thoáng suy nghĩ một chút, tiếp nhận danh thiếp nói: "Tôi hiện tại là người giám hộ của em ấy, đối với chuyện gia nhập làng giải trí, chúng tôi muốn thảo luận một chút, có kết quả sẽ cho cô câu trả lời." "Được... vậy các ngươi cứ bàn bạc thảo luận với nhau cho thống nhất, tôi xin đi trước." Quay sang Mạc Đại Linh lịch sự cuối chào, Tiễn Như dù khuôn mặt còn non nớt chưa trưởng thành, nhưng xử sự lại rất chính là tao nhã. Mạc Đại Linh nhìn Tiễn Như đi xa, lại nhìn về phía nam nhân té trên mặt đất không hề động tĩnh, liền lấy ra điện thoại gọi 120, sau khi lên xe cả hai cùng trở về nhà. Phía bên kia Tiễn Như, sau khi họ rời khỏi cũng lấy ra điện thoại di động bấm một dãy số: "Alo... Tổng tài, người cô nói tôi đã gặp qua." "Oh... phải, kết quả thế nào." "Bây giờ còn chưa biết, các nàng nói khi về sẽ thảo luận thêm, Tổng tài, vì sao đối với nữ nhân kia để tâm như thế, nhất định phải cùng cô ấy ký kết." Tiễn Như có chút do dự chính là không thể chống đối nên hiếu kỳ hỏi. "Bởi vì cô ta rất có tiềm năng!!! Không phải sao... hahaha" "Vậy sao...." Về đến nhà, Đường Vấn ngồi trên sofa, hai khuỷu tay chóng trên đầu gối, hai tay giữ lấy hai má, thở hì hì nhìn Mạc Đại Linh, dáng dấp sinh khí cực kỳ tức giận, Mạc Đại Linh nhìn vẻ Đường Vấn không nhịn được cười: "Hahaha, ai chọc Vấn Vấn nhà ta á." "Hummmm" Đường Vấn quay sang chổ khác không cho nàng đùa bỡn. "Làm sao vậy, không để ý tới tôi sao?" Mạc Đại Linh ngạc nhiên quay sang cùng phía Đường Vấn hỏi. "Hmm" Lần thứ hai chuyển sang hướng khác. "Được rồi, bảo bối... nói cho tôi biết, tôi đã làm sai cái gì?" Hành động rõ ràng như vậy cuối cùng Mạc Đại Linh nhận ra chọc giận Đường Vấn là chính mình. Bị Mạc Đại Linh truy hỏi, Đường Vấn rốt cục thở phì phì mở miệng: "Nam nhân kia hôn tay chị... em còn chưa hôn qua, hơn nữa vợ, chị còn đối với hắn cười tươi như vậy." Thì ra là vì chuyện đó, nàng có thể hiểu tiểu nha đầu nhà mình chính là ghen tỵ sao? Mạc Đại Linh nhịn không được cười khẽ trong lòng, chẳng rõ vì sao cảm giác hạnh phúc, Mạc Đại Linh kéo Đường Vấn vào trong lòng: "A... được rồi, đừng nháo, tôi hứa lần sau sẽ không như thế, Vấn Vấn có thể tha thứ cho tôi không?" "Humm... miễn cưỡng tha thứ cho chị." Đường Vấn nhăn mặt kiêu ngạo nói. "Hahaha..." Mạc Đại Linh ôm chặt Đường Vấn ở trong lòng, Đường Vấn thân thể mềm mại, mỗi lần ôm đều mang đến cho nàng cảm giác thoải mái, tựa hồ mất mác trong cơ thể đều được lấp đầy, làm nàng cả người tràn đầy thỏa mãn. Ngay lúc đầu không khí hài hòa này, nàng lười biếng nói: "Vấn Vấn thích hát sao?" Cơ bản tại trong lòng Đường Vấn gần như sắp ngủ, nghe Mạc Đại Linh hỏi, mơ hồ ngẩng đầu lên: "À... hát sao? Vấn Vấn thích." "Vậy muốn làm ngôi sao không? Ngôi sao là những người thường xuất hiện trên TV đó." Mang theo tia trìu mến, Mạc Đại Linh kỳ thật rất muốn Đường Vấn tham gia vào làng giải trí thử xem, có Đường Thị phía sau làm hậu thuẫn, không lo nàng bị khi dễ, Mạc Đại Linh muốn Đường Vấn có thể trải nghiệm thêm cuộc sống thú vị, để nàng có sự nghiệp và mục tiêu của chính mình. "Hả..." Không hiểu ý tứ Mạc Đại Linh, Đường Vấn nghiêng đầu nghi hoặc. "Làm ngôi sao, Vấn Vấn sẽ có thể hát cho rất nhiều người nghe, sẽ có rất nhiều người yêu mến em." "Vậy vợ, chị cũng có thể nghe em hát không? Có thích em không?" Nói đến cái này Đường Vấn hưng phấn đứng lên, hăng hái bừng bừng nắm lấy y phục Mạc Đại Linh. "Tất nhiên rồi" Mỉm cười gật đầu. "Vậy Vấn Vấn muốn đi làm ngôi sao!"
|
Chương 14: Đường Kiều Mặc dù Đường Vấn bị lời Mạc Đại Linh làm cho cao hứng, nhưng Mạc Đại cũng không muốn cho Đường Vấn ngưng việc học, vì vậy tối Mặc Đại Linh liền gọi cho Tiễn Như, báo Đường Vấn đồng ý gia nhập làng giải trí, nhưng không phải lúc này, mà là sau khi nàng tốt nghiệp đại học. Tiễn Như sau khi nghe phân bổ của Tổng tài, bất cứ điều kiện gì đều đáp ứng, đối với yêu cầu của các nàng không suy nghĩ mà đồng ý, không rõ nàng như vậy có mục đích gì, Mạc Đại Linh lòng tuy chút nghi hoặc nhưng cũng không thể tìm ra lý do, tạm thời vẫn là quy tội do mị lực Đường Vấn. Kết quả việc để cho Đường Vấn tham gia và trở thành ngôi sao hãy còn là khoảng xa không hẹn thời điểm. Tại ngày thanh bình đầy ý nghĩa này, thời gian không nhanh không chậm trôi qua, từ biệt mùa hè oi bức, nghênh đón trời vào thu của mùa lá rụng. Hôm nay là thứ 7, khó có được thời gian rảnh rỗi để Đường Vấn liên lạc cùng bạn bè, Mạc Đại Linh mời Tạ Ôn Xa và Lục Minh đến chơi, cũng không nghỉ đến lại nghênh đón thêm một vị khách lạ. Trên lưng mang túi du lịch, quần Jean cùng áo thun, đứng ngoài cửa bấm chuông. "Tính... tong...." Nghe tiếng chuông, Mạc Đại Linh có chút nghi hoặc nhìn số người hiện diện phòng khách, giờ này ai lại đến nhỉ? Nàng đi hướng cửa lớn nhìn ra thấy một khuôn mặt thanh tú nữ sinh ở trước cổng, tuy rằng không rõ nàng đến đây làm gì, nhưng trước tiên vẫn là mở cửa. Nữ sinh làn da màu lúa mạch, mang theo chút rám năng, nàng nhìn thấy Mạc Đại Linh sau đó liền cười to: "Oh... đây chắc chắn chính là chị dâu!" Lời nói này làm Mạc Đại Linh không biết trả lời như thế nào. Lúc này nghe tiếng vang, Đường Vấn quay đầu nhìn vế phía cửa, đột nhiên nàng mang theo tia mừng rỡ dáng tươi cười hướng nữ sinh kia, nhưng cũng không khỏi phàn nàn: "Kiều Kiều, Kiều Kiều, em như thế nào bây giờ mới đến thăm chị." Mạc Đại Linh nhìn Đường Vấn trong lòng Đường Kiều, vẫn chưa hiểu rõ sự tình, chỉ là trong lòng không hiểu vì sao có chút đố kị cùng lửa giận: "Vấn Vấn, không được thô lỗ, qua đây. Xin hỏi... cô là??" Đường Vấn dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn là nghe lời đi đến bên cạnh Mạc Đại Linh. "Ai da... Vấn Vấn không nói về em cho chị biết sao?" Đối với câu hỏi Mạc Đại Linh, Đường Kiều vô cùng kinh ngạc, bất quá nàng vẫn là bắt lấy hai tay Mạc Đại Linh trịnh trọng nói: "Chị dâu, xin chào, em là em họ của Vấn Vấn, gọi em Đường Kiều, Vấn Vấn về sau làm phiền chị rồi." Lúc này Đườg Vấn không vui vẻ, nàng nhớ cái tên nam nhân kia tâm tình liền khó chịu, dùng lực gỡ lấy tay Đường Kiều ra, giận giữ nói: "Không được đụng." Nghe Đường Kiều giải thích, tâm Mạc Đại Linh liền nhẹ nhỏm, lại nhìn phản ứng Đường Vấn, nàng không khỏi có chút vui vẻ, hướng Đường Kiều cười cười nói: "Vào trong trước đi, đừng đứng bên ngoài." Tại phòng khách, hai người sớm bị Đường Kiều gọi chị dâu làm cho mơ hồ, nàng là em họ Đường Vấn, nàng gọi chị dâu Mạc, lẽ nào Đường Vấn còn có một anh trai? Đầu đầy nghi hoặc hai người nhìn Mạc Đại Linh có chút do dự nhịn không được hiếu kỳ, không biết có nên hỏi hay không, nhìn dáng dấp hai nàng, Mạc Đại Linh lòng sáng tỏ, trêu chọc nói: "Tôi là được Vấn Vấn cưới về làm vợ, mọi người sẽ không cảm thấy kỳ quái chứ?" Nhất trí lắc đầu, đối với việc nữ ái nữ, Tạ Ôn Xa không có gì là phản đối, trái lại còn nghĩ như vậy rất tốt, mà Lục Minh nghe qua lời này cũng liền hiểu ra, hóa ra nữ sinh cũng có thể có tình với nhau, ta và Chu Ninh có đúng hay không cũng có thể như vậy... giật mình trước suy nghĩ, lắc đầu loại bỏ ý niệm, nhưng khi trái tim đã gieo trồng hạt giống, lúc nào nảy mầm, ai cũng không biết trước. Cả hai cách nghĩ đều giống nhau cho rằng hôn nhân luôn xuất phát từ tình yêu, vì vậy cho rằng Đường Vấn và Mạc Đại Linh là yêu nhau mới có thể kết hôn, thứ nhưng cũng không rõ chân tướng chính là chỉ vì lợi ích. Lúc cả hai đang cứ ngây người, thì Đường Vấn và Đường Kiều đang trò chuyện. Đường Kiều có chút hưng phấn nói: "Vấn Vấn, nghe quản gia nói chị đi học tại trường đại học G, trường học của em cũng đang cùng trường đại học G trao đổi sinh viên, em sẽ đi xin chuyển đến học cùng chị được không?" Đường Vấn mở to mắt vẻ chờ mong nắm lấy hai vai Đường Kiều, chỉ còn thiếu chưa nhảy dựng lên: "Được được, em mau chóng chuyển đến, chúng ta cùng nhau đi học." Trò chuyện một lúc, Đường Kiều mới phát hiện có hai người khách lạ, vì vậy liền vương tay đến các nàng chào hỏi: "Xin chào, mình là Đường Kiều." Trả lời nàng cái mỉm cười, Tạ Ôn Xa bắt tay nàng: "Xin chào, tôi là Tạ Ôn Xa, bạn của Đường Vấn." Tay chạm tay trong nháy mắt, mà ngực Đường Kiều đột nhiên không hiểu vì sao có chút rung động, cảm giác như có luồng điện chạy qua... Lục Minh cũng thu hồi tinh thần: "Xin chào, mình là Lục Minh, cũng là bạn của Đường Vấn." Bốn người sinh viên cùng nhau thảo luận hàng loạt các chủ đề, Mạc Đại Linh hoàn toàn chỉ ngồi bên cạnh, điều này làm nàng cảm giác như mình đã già, nhìn thời gian cũng đã 5h chiều, liền đứng dậy nói: "Các ngươi cứ trò chuyện đi, tôi đi làm cơm." Rồi đi thẳng vào phòng bếp. Đối với Đường Vấn, Đường Kiều có chút ghen tị lại chút vui mừng, ghen tị là vì Đường Thắng thật sáng suốt, có thể tìm cho nàng nữ nhân tốt như vậy, tuy rằng là ép duyên nhưng nếu đó là Mạc Đại Linh thì đúng là không tệ, hơn nữa sau đó phát hiện bản thân là thích nữ nhân, nhưng bời vì bảo thủ mà không nói ra. Vui mừng là vì Đường Vấn rốt cục cũng có người chiếu cố, nhìn nàng ưu tứ như vậy, lúc trước chỉ nàng duy nhất làm bạn, hiện tại chính là có chị dâu chiếu cố, còn có thêm nhiều bằng hữu. Thấy Mạc Đại Linh rời đi, Đường Kiều lay khuỷu tay Đường Vấn: "Vấn Vấn chị và chị dâu sống chung như thế nào?" Đối với Đường Kiều hỏi, Đường Vấn hơi ngẩng cao đầu, tự hào nói: "Vợ xinh đẹp đối với chị rất tốt, cho chị ăn đậu, tuy rằng không phải mỗi ngày đều được ăn, cho chị đến trường, ngoài Xa Xa và Minh Minh còn có rất nhiều bằng hữu, còn có... còn có.. Vấn Vấn thích hát, vợ đã nói sau khi chị học xong đại học sẽ cho chị làm ngôi sao." Đậu?... nhưng đậu là cái gì? Đồ ăn vặt sao? "Cái gì ăn đậu?" Đường Vấn bàn tay che lấy miệng, âm thanh nho nhỏ thoát ra từ rào cản: "Vợ không cho chị nói." "E hèm... vậy hai người có cái kia không?" Đường Kiều lén nhìn nhà bếp, nhỏ giọng hỏi. Nói đến cái kia, Lục Minh tinh thần lại nâng cao, nàng kề sát Đường Kiều nhỏ giọng hỏi: "Là cái kia sao?" "Ngươi hiểu... hắc hắc..." "Nhưng mà họ tại sao muốn cái kia?" "Yêu nhau là không cần cái kia sao?" Trợn mắt quay sang nhìn Lục Minh, Đường Kiều khinh bỉ hỏi lại. Yêu nhau đều phải nói đến cái kia.... vậy ta và Cô Chu... nghĩ nghĩ, Lục Minh mặt liền đỏ lên. Nhìn hai người nói chuyện cứ như đố nhau, Đường Vấn và Tạ Ôn Xa nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau. "Cái kia là cái gì?" Đường Vấn kéo kéo góc áo Đường Kiều, quay đầu sang hỏi nàng. Nhìn về bộ dạng cùng nghi hoặc của Tạ Ôn Xa, không muốn đánh mất hình trượng trong lòng nàng: "Khụ... chờ lúc chỉ có hai người chúng ta, em sẽ nói chị biết." Ed: ráng chờ nhen, Đường Vấn về sau chẳng phải dạng vừa đâu hihi
|
Chương 15: Tư liệu giảng dạy Sau khi ăn cơm xong, Lục Minh và Tạ Ôn Xa cáo từ ra về, Đường Kiều bắt đầu giải đáp vấn đề nghi hoặc của Đường Vấn tại phòng khách. "Khụ... Vấn Vấn, em hỏi chị trước, chị và chị dâu tiến triển tới đâu rồi?" "Tới đâu là sao?" Đường Vấn càng mở to mắt, vẻ mặt mê hoặc nhìn Đường Kiều. "Ý là... hai người có hay không hôn nhau." Đường Vấn ngoẹo đầu sang 1 bên suy nghĩ uể oải nói: "Không có, chỉ có ôm thôi." "Gì chứ... chỉ mới đến đấy thôi sao." Đường Kiều không khỏi kêu thầm trong lòng, làm thế nào mà hai người này quan hệ thuần khiết như vậy chứ. Sau tiếng thở dài, chính là vẫn vui vẻ vỗ vỗ vai Đường Vấn hướng mục tiêu. "Vấn Vấn em nói cho chị biết, chị nhất định phải mang vợ chị đẩy ngã! Biết vì sao những người yêu nhau luôn muốn cái kia hay không? Cái kia là duy trì tình cảm hai người, không có cái kia không chân chính là người yêu, vì vậy chị nên tranh thủ cùng vợ hòa cái kia đi, có hiểu chưa?" "Nhưng mà.... cái kia là cái gì?" Chính là vẫn không rõ ràng lắm hàm ý cái kia, Đường Vấn vẫn như trước ngây thơ. "Cái kia... aida..khó mà nói rõ ràng, em có rất nhiều tư liệu dạy về cái kia, em đi lấy đến cho chị xem, chị cứ học theo trong đó, tranh thủ cùng vợ làm cái kia!! Hắc hắc..." Nói đến tư liệu Đường Kiều hèn mọn nở nụ cười, giọng cười làm cho người khác khi nghe không khỏi ớn lạnh. Cơ bản Mạc Đại Linh thấy hai chị em cứ lén lút tại phòng khách, cũng không để ý cho lắm, chỉ đơn giản nghĩ lâu ngày không gặp nhau sẽ rất nhiều chuyện cần nói. Thế nhưng hai người đã ở trong đó ngây người mấy tiếng đồng hồ, đều qua luôn thời gian Đường Vấn thường hay nghỉ ngơi, điều này làm Mạc Đại Linh rất nghi hoặc, đi nhanh đến chuẩn bị gọi Đường Vấn về phòng nghỉ, kết cục, mới vừa tiếp cận chợt nghe thấy âm thanh xì xầm kỳ quái, vừa nghe tiếng gõ cửa bên trong liền nhộn nhịp bước chân, nhưng âm thanh kỳ lạ cũng đột nhiên biến mất. Cửa được mở ra liền để lộ bộ mặt đỏ bừng cùng nụ cười toe toét của Đường Vấn và Đường Kiều, Mạc Đại Linh vừa muốn nói với Đường Kiều để Đường Vấn nghỉ ngơi, Đường Kiều cũng liền mở miệng nói: A... chị dâu, chị đến là muốn mang Đường Vấn về nghỉ ngơi!! Thật ngại quá, nói chuyện quên mất thời gian, chị dẫn chị ấy về đi nhé, Vấn Vấn đừng quên chuyện mà em giải thích với chị đó." Đường Kiều quay lại trừng mắt nhìn Đường Vấn, điều này làm Đường Vấn không khỏi mắc cỡ cúi đầu, càng làm Mạc Đại Linh tăng thêm nghi hoặc, hai cái người này muốn làm cái gì đây? Nhìn Mạc Đại Linh dẫn Đường Vấn rời đi, Đường Kiều thở phào nhẹ nhõm, bản thân chỉ có thể vì Đường Vấn mà làm như vậy, vì muốn quan hệ lâu dài của hai người để Mạc Đại Linh yêu thương Đường Vấn. Đường Vấn đới với Mạc Đại Linh tình cảm tự bản thân có thể nhìn ra được, mà chính chị dâu ngày ngày kề cận Đường Vấn, khẳng định khả năng là đối với Đường Vấn cũng có cảm giác, chỉ là chính bản thân còn chưa nhận ra. Nắm tay Đường Vấn về đến phòng ngủ, Mạc Đại Linh cũng không có hỏi nàng là chuyện gì để Đường Vấn đi tắm, liền lấy văn kiện ra vừa xem vừa chờ, chỉ chốc lát phòng tắm mở cửa, Mạc Đại Linh quay đầu nhìn lại chỉ thấy đi ra một Đường Vấn cư nhiên trần trụi, làn da tựa tuyết trắng phía trên hai điểm hồng mai, phía dưới tùng lâm thưa thớt, khiến Mạc Đại Linh không khỏi miệng lưỡi khô khốc, trong lòng cũng phát ra ngọn lửa đang dần đốt cháy không rõ, mím môi, ép buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại, giả vờ trấn định nói: "Vấn Vấn, sao không mặc quần áo mà lại đi ra, mau mặc quần áo vào nếu không sẽ cảm lạnh bây giờ." Thấy biểu hiện Mạc Đại Linh Đường Vấn có chút thất vọng, yếu ớt trả lời: "Oh..." Bước thứ nhất: Câu dẫn => Thất bại. Trở lại phòng tắm mặc xong quần áo, Đường Vấn tự cho mình thêm dũng khí, Kiều Kiều nói bước thứ nhất thất bại không có việc gì, mình còn 2 bước. Bước thứ hai: Nhõng nhẽo. Đến lúc hai người nằm ở giường, Mạc Đại Linh theo thói quen ôm Đường Vấn, nhưng thật ra Mạc Đại Linh nhận ra Đường Vấn hôm nay có phần hiếu động, ở trong lòng nàng liên tục cọ xát, vừa rồi nhìn thấy nàng lõa thể đã làm Mạc Đại Linh có chút khó nhịn, hiện tại còn trong lòng nàng mà làm loạn, cứ như lửa đang cháy đổ thêm dầu. Vẫn là không nhịn được vỗ đầu Đường Vấn, Mạc Đại Linh nghiêm giọng: "Không được động nữa, còn động đi ra phòng khách mà ngủ, mau ngủ đi." Bước thứ 2 => Thất bại. Chỉ có 3 bước, cả hai đều thất bại. Bước thứ 3: Tăng độ mạnh. Mạc Đại Linh thấy Đường Vấn yên tĩnh lại mới thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ rằng, nàng cư nhiên nghiêng người trườn lên người Mạc Đại Linh cuối đầu hôn nàng, đầu lưỡi nghịch ngợm, tinh tế tìm kiếm lối vào, cuối cùng vẫn là tìm được sau đó cùng nàng dây dưa triền miên hôn nhau. Cứ như vậy hôn không biết bao lâu, Đường Vấn bởi vì không thở nổi mới tạm thời buông ra, sau đó liền muốn tiếp tục, chỉ là một khắc Mạc Đại Linh lấy lại tinh thần, một cái tát lạnh băng rơi xuống Đường Vấn. "Oh... vợ... vì sao đánh em?" Đường Vấn cảm thấy thất vọng, vừa nảy còn tốt mà, rõ ràng là vợ rất thích. "Vấn Vấn... em... vì sao em muốn làm vậy?" Mạc Đại Linh che miệng, ánh mắt phức tạp nhìn Đường Vấn. Ân... Kiều Kiều dặn khi vợ hỏi không được nói là nàng dạy, nói là học trên tivi. Đường Vấn cuối đầu, hai tay nắm chặt lo lắng nói: "Ah.... trên TV không phải những người yêu nhau đều hôn nhau sao?" Người yêu...? Chúng ta làm gì có khả năng, cắn cắn môi, Mạc Đại Linh quay đầu không nhìn tới Đường Vấn, ép buộc bản thân ngữ khí lãnh đạm nói: "Em hôm nay ra phòng khách ngủ." Nói xong liền trực tiếp nằm xuống không để ý đến Đường Vấn. Đường Vấn ngẩn người, nhìn Mạc Đại Linh trực tiếp ngủ, khóc không ra nước mắt nghĩ: "Vì sao, kịch bản của Kiều Kiều đâu phải như vậy đâu???" Bước thứ 3: Vẫn như vậy => Thất bại. Buổi sáng hôm sau, Đường Vấn mắt đen thâm quần, muốn lấy lòng tiến đến bên Mạc Đại Linh, mà Mạc Đại Linh chính là xem Đường Vấn như không khí, trực tiếp không nhìn đến, bữa sáng cũng không ăn đi đến Đường Thị, Đường Vấn đứng ở bàn ăn sáng không sao lấy lại được tinh thần. Đường Kiều tới nhà nhìn thấy Đường Vấn đôi mắt thâm đen, nghĩ thầm ngày hôm qua nhất định thành công, mang theo dáng tươi cười hèn mọn, trực tiếp đến bên cạnh Đường Vấn, nhỏ giọng hỏi: "Vấn Vấn ngày hôm qua thế nào, hai người có phải trải qua rất tốt đẹp." Nghe Đường Kiểu hỏi, nhớ đến ngày hôm qua Mạc Đại Linh khác thường, Đường Vấn vẻ mặt phẫn nộ quay sang Đường Kiều hét lên: "Kiều Kiều, đều là do em hại, vợ không thèm để ý đến chị!!!" Bị quát cách giận dữ làm giật mình, Đường Kiều trong lòng nghĩ cái này.... đã biết chị dâu cũng khó mà chấp nhận, mất mặt quá, không biết nói cái gì an ủi nàng đây. "Cái này... Vấn Vấn, chị phải biết rằng, những người yêu nhau thường hay có những mâu thuẫn nhỏ, qua vài ngày sẽ ổn thôi." Miễn cưỡng nói ra như thế, bản thân Đường Kiểu cũng không tin. "Có thật không?" "Đương nhiên... em là rất có kinh nghiệm." "Được rồi..." Cả ngày Đường Vấn có vẻ lơ đãng, Tạ Ôn Xa cũng cảm thấy kỳ lạ, cũng may CD hôm hội diễn văn nghệ vừa được đưa tới, vì vậy liền hẹn với Đường Vấn buổi tối đến nhà nàng xem chủ yếu làm Đường Vấn vui vẻ. Buổi tối, Mạc Đại Linh từ Đường Thị sắp xếp ổn định mọi thứ thì cũng đúng giờ tan tầm, về nhà cũng là 6h, Đường Vấn cơ bản muốn chờ nàng về cùng xem CD, nhưng hôm nay nàng lại không về đúng giờ, Đường Vấn ngồi xổm tại ban công tầng hai nhìn những ngôi nhà dọc theo con đường, lòng nghĩ về chuyện ngày hôm qua, vợ chính là không thích cùng mình cái kia sao? Vợ là ghét mình sao? Lòng càng nghĩ càng cảm thấy chán nản. Tạ Ôn Xa nhìn Đường Vấn dáng dấp thương tâm có chút yêu thương, liền nói: "Được rồi Vấn Vấn, chị Đại Linh có thể có chuyện nên về trễ tý, chúng ta xem trước đi." Đường Vấn yếu ớt gật đầu: "Uhm" một tiếng. "Vấn Vấn nhà có máy tính không?" Lúc này Đường Kiều cũng đi đến, đưa máy tính xách tay của mình: "Mình có, dùng của mình đi, mình cũng muốn xem Đường Vấn hát!" "Được...." Đường Kiều thời điểm mở máy tình để chuẩn bị cho CD vào, đột nhiên "Uhmm... áaa..." âm thanh liền phát ra toàn phòng, một thân hình lõa thể trắng bóng đập ngay vào mắt Tạ Ôn Xa. Đường Kiều chính là mắt chữ A mồm chữ O, nói năng lộn xộn hướng Tạ Ôn Xa giải thích: "Cái này... cái này, cậu tin mình, chỉ là tư liệu dạy học mà thôi á..." Tạ Ôn Xa ngực phập phồng vài cái, liền tắt đi máy tính, hai tay nắm lại hét lên: "Đừng, cậu không cần nói nhiều, tôi đã biết rồi!!" "Thật ra.... tôi rất trong sáng." Đường Kiều quay sang nàng cười lấy lòng, chân chó dáng dấp hèn mọn đến miễn bàn. "Kỳ thực... kỳ thực cậu chính là hèn mọn, lưu manh!!!" Đem máy tính quăng lên người Đường Kiều, Tạm Ôn Xa liền bỏ đi. Đường Kiều khóc không ra nước mắt, còn đâu hình tượng của nàng, kỳ thực... cái này đúng chỉ là tài liệu dạy học thôi mà.
|