Vợ Ngố Tổng Tài
|
|
Chương 26 : Tình địch Đường Vấn chỉ vì Mạc Đại Linh một từ thích mà bắt đầu gia nhập làng giải trí. Chí ít thời gian nghỉ đông Đường Vấn không còn cảm thấy cô độc, bên cạnh liền có hai người, một Tiễn Như, một Tiễn Y, Tiễn Như biến thành người đại diện cho Đường Vấn, mà Tiễn Y chính là trợ lý của nàng. Đường Vấn từ đó mới biết hóa ra hai người là chị - em, đối với Tiễn Như khi tiếp xúc cũng có chút không quen, thế nhưng đối với Tiễn Y lại cho Đường Vấn cảm giác thật sự vui vẻ, dù sao cũng là quen biết nhau một thời gian, như vậy liền có người quen bên cạnh, điều này làm Đường Vấn cảm thấy không còn cô độc, cũng làm cho chính Đường Vấn cùng Tiễn Y mối quan hệ ngày trở nên thân mật. Mùa đông gió lạnh thấu xương, Đường Vấn làm người mẫu cho vài tập chí, sau đó liền có vài người hâm mộ, Tiễn Như nói với Đường Vấn, đem nàng đi quay MV cho một bài hát "giấc mộng", điều này làm Đường Vấn chút chờ mong, MV kia là như thế nào nhỉ? Đường Vấn mặc áo khoát dầy bao bọc, mập mạp, ọt ẹp đi theo Tiễn Như và Tiễn Y, lúc la lúc lắc y như con chim cánh cụt. Bởi vì có người nói hôm nay sẽ có quay phim, do đó trước cửa các phòng thu, một đám đông người hâm mộ, cầm bản tên chờ đợi thần tượng của mình, làm Đường Vấn hiểu rõ mị lực của một ngôi sao. "Aaaa.....Vũ.." một fan nữ đứng trước phòng thu hét lên. Từ trên xe đi xuống, nữ nhân tóc ngắn, mang theo kính mát, áo da màu đen, không để ý đến tiếng la hét hai bên trực tiếp đi vào phòng thu. Đường Vấn nhìn người được kêu gọi từ cửa đi vào, ngẩn ngơ cũng cất chân bước theo hướng đó đi đến, liền bị Tiễn Y kéo lại "Chúng ta không thể đi bên đó, chúng ta phải vào từ bên này" Tiễn Y chỉ về phía cửa lớn hai bên trái phải cách đó không xa có một cửa sắt nhỏ, Đường Vấn xấu hổ, gãi gãi đầu "Oh.." Vào đến phòng thu, hệ thống sưởi ấm cùng với áo khoát dầy làm nóng đến đổ mồ hôi, Tiễn Như cùng hai người đi về phòng chờ của các nàng, cởi ra áo khoát, Đường Vấn cảm giác dễ thở hơn chút, bắt đầu nghe Tiễn Như nói qua về cảnh quay ngày hôm nay. "À...bài hát trong MV giấc mộng này nói về hai cô gái lớn lên cùng nhau, đã đi theo con đường riêng của họ sau khi mâu thuẫn nhau, khi trở lại với nhau một lần nữa, lời hứa thời thơ bé tất cả chỉ là giấc mơ, Vấn Vấn vai của em chính là nữ nhân 1, em sẽ có vài cảnh quay riêng, sau đó cùng Vũ quay cảnh tranh chấp về sau, kịch bản là như vậy, em nắm rõ không?" Tiễn Như cầm quyển kịch bản màu trắng đánh vào đầu Đường Vấn "Em đọc qua rất nhiều lần, nhưng cũng có rất nhiều điều không hiểu..." khi nói đến đã từng xem qua nhiều lần, Đường Vấn tự hào ngẩng đầu lên, sau đó là một cái bũi môi hờn dỗi bực bội, sau tất cả, tâm trí Đường Vấn không trưởng thành, có rất nhiều điều không hiểu. "Ân... Tiễn Y, em xem giúp Vấn Vấn điểm nào không rõ, chị đi hỏi xem khi nào bắt đầu." Nói riêng một chút, Tiễn Như sắp xếp như vậy cũng phù hợp, Tiễn Y dù sao lúc ở hội thì ít nhiều cũng có kinh nghiệm. Tiễn Y đem kịch bản để lên bàn, xem Đường Vấn chổ nào không hiểu, hai người đầu kề sát vào nhau, Tiễn Y có thể cảm nhận hơi thở mang hương vị sữa của Đường Vấn, ngẩng đầu nhìn chuyên chú Đường Vấn đang tìm kiếm chổ không hiểu, Tiễn Y có chút sững sờ nhìn chằm chằm vào gương mặt Đường Vấn, nơi má mà mình đã từng hôn qua, bất tri bất giác Tiễn Y gương mặt đều đỏ lên. "Y y? cậu làm sao thế? Sao mặt lại đỏ lên vậy? có phải phát sốt hay không?" Đường Vấn hỏi nữa ngày cũng không nghe Tiễn Y trả lời, ngẩng đầu nhìn thấy Tiễn Y mặt đỏ bừng đang nhìn mình, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Sai lệch nghiêng đầu, Đường Vấn có chút lo lắng lấy tay đưa lên trán kiểm tra nhiệt độ Tiễn Y. "Không...không có gì." Bị động tác Đường Vấn làm giật mình, Tiễn Y né tránh cánh tay Đường Vấn, hơi mất tự nhiên, tâm trạng có chút rối loạn, mình vừa rồi cư nhiên lại nhớ đến lần hôn gương mặt Đường Vấn. Từ nhỏ đã phát hiện bản thân chính là thích nữ nhân, thế nhưng cũng chưa gặp qua ai làm cho bản thân động tâm, sau nụ hôn ngoài ý muốn kia, Tiễn Y phát hiện bản thân luôn đặc biệt quan tâm Đường Vấn, cho nên khi vừa nghe Tiễn Như nói về chuyện Đường Vấn, nàng liền xung phong nhận việc làm trợ lý, không biết là xuất phát điểm từ tình bạn hay là theo một hướng khác. Trải qua giải thích của Tiễn Y, Đường Vấn cuối cùng có chút thông, lúc này phòng chờ mở cửa, Tiễn Như từ ngoài bước vào nói "Vấn Vấn, gần bắt đầu rồi, cảnh đầu tiên quay trong nước" Cảnh này Đường Vấn diễn mình như bị chết đuối, Vũ là nhân vật chính sẽ nhảy xuống cứu Đường Vấn, thời tiết lạnh như vậy, chỉ cần rửa mặt thôi cũng là tra tấn, đừng nói các nàng đều là toàn thân trong nước, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn vì kịch bản vốn viết như vậy. "Xào...." thanh âm rơi xuống nước, Đường Vấn vừa rơi xuống liền cảm thấy lạnh thấu xương, nàng dùng sức giãy dụa trong nước, cách đó không xa một thân ảnh đang bơi tới, ôm Đường Vấn vào lòng, mang nàng lên bờ. "Cắt..", âm thanh truyền đến, Đường Vấn mở mắt ra, lúc này bản thân mới có cơ hội nhìn rõ gương mặt Vũ, rõ ràng là một nữ nhân lại toát ra nét đẹp nam tính, Đường Vấn ngẩn ngơ, liền nghe người đang ôm mình kêu tiếng: "Cô còn muốn nằm trên người tôi bao lâu....". Âm thanh lạnh băng, mà so với khí trời đang lạnh cơ hồ còn lạnh hơn. Vội vàng ngồi dậy, Đường Vấn thè lưỡi "xin lỗi..." Không có trả lời, con người lạnh lùng kia liền rời khỏi. Đường Vấn chớp chớp mắt, không biết bản thân làm sai cái gì. Bên kia Tiễn Y cầm cái áo khoác dầy chạy đến bao lấy Đường Vấn ôm vào, quan tâm "thế nào.....ấm hơn chưa?" Trái lại hoàn toàn vẽ quan tâm Tiễn Y chính là Đường Vấn bộ dáng tươi cười nói: "mình không sao.." Tiễn Y lần thứ 2 đỏ mặt. Trải qua một ngày quay, Đường Vấn cảm thấy rất buồn ngủ, lúc bắt đầu bản thân không để ý, cho rằng chỉ là cho quá mệt, nhưng khi trở về phòng chờ thì liền cảm thấy có chổ không đúng, đầu óc quay cuồng, hoa mắt, cả người không có chút khí lực. Nếu là lúc trước chụp ảnh, nàng đều vào buổi sáng mà nhắn tin nhắn cho Mạc Đại Linh, sẽ kể cho Mạc Đại Linh nghe cảm giác cũng như quá trình chụp ảnh, mặc dù Mạc Đại Linh không trả lời, nhưng nàng vẫn như vậy không nản. Xem ra tối hôm nay không hoàn thành đoạn tin rồi, Đường Vấn trong đầu đang cố tìm cách, lúc này liền cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê ngất xỉu. Tại thành phố L, Mạc Đại Linh đang chờ tin nhắn từ Đường Vấn, không biết từ lúc nào bắt đầu, việc cầm điện thoại và chờ tin nhắn đã nằm trong việc hàng ngày của cô, Mạc Đại Linh nhìn di động lần nữa, trong lòng lo lắng : 9h rồi, vì sao không có tin nhắn, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không. Mạc Đại Linh tìm số điện thoại Đường vấn, chần chừ không biết có nên hay không Đột nhiên điện thoại "rè..rè.." rung lên, dọa Mạc Đại Linh giật nảy mình, màn hình hiện ra người gọi là Tiễn Như. Cảm thấy chút bất an, Mạc Đại Linh tiếp điện thoại, nhẹ giọng hỏi "alo....Tiễn Như, có chuyện gì sao?" Sắc mặt Mạc Đại Linh tức thì tái đi, hướng đầu dây bên kia nói: "Tôi lập tức trở về." liền vội vàng kêu thư ký đặt vé máy bay. Mạc Đại Linh bay về thành phố G trong đêm, liền đi đến phòng bệnh Đường Vấn, nhìn thấy Đường Vấn nằm trên giường gương mặt tái nhợt, ngực trỗi lên một trận đau xót, đã bao lâu không nhìn thấy nàng, nghe Tiễn Như nói nàng chụp ảnh cho tập chí, đã từng mềm lòng rất muốn đi xem, thế nhưng lại sợ bản thân xem rồi lại không thể dằn xuống thương nhớ, vì vậy chỉ có thể nhịn, ép buộc bản thân không để ý đến bất cứ tin tức nào của nàng. Hiện tại nhìn đến Đường Vấn mới phát hiện nàng gầy đi rất nhiều, gương mặt mang theo chút trẻ con kia rõ ràng đã có phần thay đổi, xương quai xanh cũng chút nhô ra, cả người khí chất đều mảnh mai. Mạc Đại Linh cứ như vậy nhìn Đường Vấn ngủ quên mất thời gian, cho đến khi phía sau truyền đến âm thanh khụ khụ, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy phía sau người đi tới là Tiễn Như. "Vấn Vấn làm sao vậy?" Mạc Đại Linh nhìn thấy Tiễn Như, có chút gấp gáp hỏi tình trạng Đường vấn, thần sắc lúc này toàn là lo lắng. "Vấn Vấn chỉ vì lạnh nên phát sốt, hiện tại đã không sao, bất quá, Bác Sĩ nói cô ấy có chút suy dinh dưỡng, có thể là do ăn không đầy đủ" "Vậy sao...mấy ngày nay làm phiền các cô chăm sóc cho em ấy rồi." thở phào nhẹ nhõm, Mạc Đại Linh nhìn Đường Vấn trên giường, ánh mắt phát ra tia trìu mến. "Không có..., tôi chỉ là giúp Vấn Vấn sắp xếp công việc mà thôi, kể gì đến chăm sóc, em tôi mới đúng, nó rất thích Vấn Vấn, lần này Vấn Vấn sinh bênh, em của tôi chính là tự trách mình, cứ cho là do bản thân không chăm sóc tốt cho Vấn Vấn, nói đến thật buồn cười, có mấy lần đi đến nơi xa chụp ảnh, Vấn Vấn ở khách sạn lại theo thói quen rất khó ngủ, em tôi đành qua ngủ cùng, ôm Vấn Vấn dỗ dành giống như mẹ đang dỗ con vậy." Cùng nhau ngủ!!!, Mạc Đại Linh nhã thần nhất thời ngưng động, nói: "Vậy em của cô đâu? tôi thật rất muốn cám ơn cô ấy"
|
Chương 27 : Lừa dối Mạc Đại Linh vừa nói xong, cửa phòng bệnh cũng bị mở, Tiễn Y mang theo hai gà men đi vào. Nhìn thấy Mạc Đại Linh trong phòng, nàng vô cùng kinh ngạc nhìn Tiễn Như, đợi lời giải thích. "À.. đây là em tôi, Tiễn Y, còn đây là người giám hộ Đường Vấn, cô Mạc" Tựa hồ là tình địch trong lòng liền sinh bất hòa khi gặp nhau, hai người ánh mắt chỉ vừa chạm nhau thôi cứ như có ngàn viên đạn được bắn ra, bầu không khí đột nhiên căng thẳng hơn. Hai người đối diện hồi lâu, cuối cùng Tiễn Y vẫn là người khởi xướng, mở miệng nói: "Mạc tiểu thư đây sao, tôi từng nghe Vấn Vấn nhắc qua cô, nói cô đi công tác nên để lại cậu ấy một mình." Lời nói ra chính là ngữ khí khiêu khích, thể hiện rõ Tiễn Y đối với Mạc Đại Linh là bất mãn, mỗi lần Đường Vấn nhắc tới Mạc Đại Linh đều lộ ra bộ dáng tươi cười, nhưng sau khi cười xong chính là bộ dáng tổn thương, cả người tràn ngập sự cô đơn, điều này làm Tiễn Y đối với Mạc Đại Linh có ấn tượng không tốt. Nghe Tiễn Y nói, nhãn thần Mạc Đại Linh tối sầm, nhìn Đường Vấn trên giường trong mắt hiện rõ tia yêu thương, tuy rằng Đường Vấn chưa từng nói qua bất cứ điều gì là đối với nàng bất mãn, nhưng cô biết trong lòng Đường Vấn cũng có oán giận, giận cô cứ như vậy để lại mình nàng mà rời đi., Mạc Đại Linh trong nháy mắt có chút thất thần, nhưng cũng rất nhanh phục hồi bình tĩnh, xem giọng lạnh lùng tựa hồ cũng không để ý Tiễn Y " à..phải, Vấn Vấn cũng có nhắn tin cho tôi nói về cô, rất cám ơn cô những ngày qua chăm sóc Vấn Vấn, hiện tại tôi cũng trở về, vì thế không dám tiếp tục làm phiền đến cô" Gần đây nhất, trong tin nhắn Vấn Vấn có nhắc đến cái tên Tiễn Y này, ban đầu Mạc Đại Linh còn cho rằng chỉ là bạn bè bình thương, hiện tại xem ra, Tiễn Y này tâm tình đối với Đường Vấn không hề chỉ đơn giản như vậy. "Cô Mạc, tôi nhớ là tối qua chị tôi gọi điện thông báo cho cô, hôm nay cô liền có mặt, nhìn sắc mặt hẳn là trong đêm liền trở về gấp, tôi thấy cô nên về nghỉ ngơi trước, tôi chăm sóc Vấn Vấn được rồi." Tiễn Y hướng Mạc Đại Linh lộ ra bộ dáng chút gian xảo tươi cười, vì đối với Đường Vấn, cô sẽ không đơn giản mà buông tay. "Không cần, cả đêm chăm sóc Vấn Vấn, nếu vậy cô cũng mệt lắm, tôi trên máy bay còn có thể ngủ, cô suốt đêm bệnh viện thì làm sao mà nghỉ ngơi, hơn nữa tôi vốn là giám hộ Vấn Vấn, chăm sóc em ấy là trách nhiệm của tôi, sẽ không cần phiền đến cô". Gừng càng già càng cay, Mạc Đại Linh trực tiếp lấy thân phận người giám hộ ra nói, làm Tiễn Y một khắc không thể trả lời. Tiễn Y cắn răng, không muốn cùng Mạc Đại Linh khách sáo qua lại, thẳng thắng trực tiếp nói rõ: "Cô Mạc, tôi không muốn cùng cô vòng vo, tôi thích Vấn Vấn, muốn cùng Vấn Vấn một chổ, hy vọng cô mang Vấn Vấn giao cho tôi" Mạc Đại Linh nhãn thần băng lãnh nhìn chằm chằm Tiễn Y "Xin lỗi, điều đó không có khả năng, Vấn Vấn là của tôi, tôi không đem em ấy giao cho bất cứ ai" "Cô như vậy rốt cuộc là có ý gì, nếu cô thật sự thích Vấn Vấn thì sao không cùng Vấn Vấn một chỗ, lại bỏ lại cậu ấy một mình, cậu ấy từng nói qua cho tôi nghe chuyện hai người, theo như tôi biết, hôn nhân hai người cơ bản chỉ là giao dịch, cô cũng chỉ vì tiền của Vấn Vấn mà thôi, hiện tại cô đã có được thứ cô muốn, vì sao không cho Vấn Vấn tự do, còn muốn kèm kẹp cậu ấy!" Tiễn Y mặt giận dữ đỏ bừng chỉ vào Mạc Đại Linh Mạc Đại Linh đột nhiên như nghĩ về cái gì, một chút im lặng liền hiện ra ý cười "Không sai, hôn nhân chúng tôi chỉ là cuộc giao dịch, tôi vì sự nghiệp gia đình mà đồng ý, lúc mới bắt đầu, tôi đúng là không cam tâm, lại đi gả cho nữ nhân, mà còn là kẻ si ngốc...." Nói đến đây, Mạc Đại Linh xoay đầu nhìn sang giường Vấn Vấn, cũng không nghĩ đến vừa vặn nhìn qua cô bàng hoàng như sét đánh, trái tim chợt nhói lên... Chẳng biết Đường Vấn khi nào tỉnh lại, không thể tin nhìn Mạc Đại Linh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cắn chặt môi như muốn bật máu, gương mặt lộ ra vẻ yếu đuối làm Mạc Đại Linh nhất thời luống cuống, liền vài bước đi đến giường bệnh, muốn cùng Đường vấn giải thích: "Vấn Vấn....em nghe tôi nói...." "Em không nghe....em không nghe....., chị nói dối..chị gạt em!! đi...chị đi đi, em không muốn nhìn thấy chị." Đường Vấn hai tay bịt chặt hai bên tai, nước mắt như thác lũ tuông trào. "Vấn Vấn...." nhìn phản ứng kịch liệt của Đường Vấn, Mạc Đại Linh sửng sốt, không biết nên làm gì cho phải. "Vấn Vấn..đi theo mình được không?" Tiễn Y chạy đến bên giường, đem Đường Vấn ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, trán dán sát vào đầu nàng, tại bên tai Đường vấn nói. Đường Vấn không trả lời, thế như đầu khẽ gật, làm Mạc Đại Linh biết...nàng chính là đã đồng ý. Nhìn hai người thân mật ôm nhau, lòng Mạc Đại Linh giống như bị dao đâm vào, đau đến tận xương, chỉ một thời gian, ôm Đường Vấn như vậy chỉ có nàng, vì cái gì hiện tại biến thành như vậy, lẽ nào thật sự nàng đã sai, không nên để lại Đường Vấn một mình. "Mạc tiểu thư, Vấn Vấn đã nói rồi, mời đi cho, nếu cô không đi, chúng tôi sẽ đi." Tiễn Y ánh nhìn hung ác nhìn chằm chằm Mạc Đại Linh, ngữ khí băng lãnh. Mạc Đại Linh còn muốn nói gì nữa, lại bị Tiễn Như lôi kéo ra khỏi phòng bệnh. "Mạc tiểu thư, xin lỗi, tôi thật không biết sự tình sẽ biến thành như vậy, nhìn biểu hiện Vấn Vấn, sợ rằng hiện tại cô có nói gì em ấy sẽ không tin, nên để chính Vấn Vấn bình tĩnh một chút đi" Tiễn Như tại khi nãy cũng rõ ràng về mối quan hệ của ba người, là người ngoài cuộc chí ít sẽ có cách nhìn rõ ràng một chút, cho nên kéo Mạc Đại Linh và khuyên nàng. Mạc Đại Linh sắc mặt tái nhợt, tâm như một khoảng lớn trống trải, Đường Vấn không hề thuộc về nàng sao? Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng một trận đau đớn lan tỏa, giống như thể xác mất đi linh hồn, đôi mắt trống rỗng, lạnh lẽo nhìn Tiễn Y nói "Vấn Vấn...Vấn Vấn làm phiền cô rồi, tôi...tôi đi trước" Nói xong liền quay đi, tốc độ cước bộ cũng cực nhanh, như là để chạy trốn khỏi nơi này. Về đến nhà, nhưng lại thiếu đi câu nói mọi khi : vợ xinh đẹp về rồi..., phải, bởi vì Vấn Vấn không có ở đây, Mạc Đại Linh một mình ngồi trong phòng, nhớ lại từng kỷ niệm của mình cùng Đường Vấn. Cơ bản ngôi nhà đã rộng, chỉ có một người lại càng cảm thấy vắng vẻ, không cách nào hình dung được không gian tĩnh mịch bao trùm Mạc Đại Linh. Bản thân khi rời đi Vấn Vấn sẽ như vậy một mình trong phòng này. Nắm chặt hai tay thành nắm đấm, móng tay cấm vào lòng bàn tay trắng bệch, Mạc Đại Linh cắn môi, tiếp tục đi tới. Đi đến phòng sách, Mạc Đại Linh nhớ lại, đã từng bên trong phòng làm việc, Vấn Vấn luôn bên cạnh nhìn nàng, có khi còn lén lút vẽ nàng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách mở ra, chào đón Mạc Đại Linh chính là hình vẽ khắp mọi nơi, nhưng tất cả chỉ là một người, lúc Mạc Đại Linh cười, lúc đọc sách, lúc làm việc...tất cả đều là hình ảnh của nàng, Đường Vấn chính là dùng cách này để biểu hiện suy nghĩ của mình. Lòng mạc Đại Linh chạy qua nhiều cảm xúc khác nhau, cảm giác tội lỗi, đau lòng, tự trách, nàng vô lực tựa vào cửa rồi trượt xuống ngồi trên mặt đất, cuộn mình thành một đoạn, không thể không khóc ra cảm xúc bên trong "Vấn Vấn...Vấn Vấn....xin lỗi.."
|
Chương 28 : Quyết Tâm Cuối cùng Mạc Đại Linh cũng hiểu rõ, giữa nàng và Đường Vấn. Cái gì là sợ Đường vấn quá nhỏ, thiếu thành thục, cái gì sợ nàng sau đó sẽ hối hận khi cùng chính mình một chổ, những điều này.....tất cả chỉ là bản thân tự mình mượn cớ mà thôi, nghĩ cho cùng chính là tự bảo vệ chính mình mà hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận Đường Vấn, Mạc Đại Linh thất thần đi đến phòng ngủ, con gấu vàng đơn độc nằm trên mặt đất, đó là của nàng tặng cho Đường Vấn, hiện tại chủ nhân bỏ lại nó, tựa như lúc trước Mạc Đại Linh bỏ lại Đường Vấn. Mạc Đại Linh tiến đến nhặt lên, nhìn thấy nó Mạc Đại Linh tựa hồ nhớ đến khi Đường Vấn làm nũng, nhớ lại lúc bệnh viện nàng còn nói ra Đường Vấn là kẻ si ngốc, lời nói này đã làm tổn thương Đường Vấn, tâm trạng có chút hối hận, lại có chút sợ hãi, Đường Vấn có thể tha thứ cho mình không? Trong đầu một trận hỗn độn, tay nắm chặt con gấu, hai tay ôm gọn vào lòng như muốn từ món đồ này tìm chút hơi ấm quen thuộc của Đường vấn, cảm thấy có chút thoải mái. Tay phải lại lơ đãng rờ vào chiếc nhẫn trên tay trái, Mạc Đại Linh ngẩn người, đem nó cởi ra, đưa lên trước mắt ngắm nhìn một hồi, liền đem nhẫn để vào lòng bàn tay, nắm chặt, nhãn thần kiên định đứng lên, mặc kệ thế nào, bản thân chính là vợ Đường Vấn, cho dù khó khăn cở nào cũng phải mang nàng trở về. Tại nhà Tiễn Y.. Đường Vấn đã ngừng khóc, ngồi trên giường Tiễn Y, hai tay ôm chặt hai đầu gối mình, như thể xác không linh hồn, hai mắt trống rỗng chỉ nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân, không biết suy nghĩ cái gì. Mạc Đại Linh rời đi không lau Đường Vấn yêu cầu xuất viện, nhưng cũng không muốn về nhà, vì vậy hai chị em họ Tiễn đành mang Đường Vấn về nhà hai người. Cửa phòng mở ra, Tiễn Y bưng chén cháo đi vào, thấy bộ dáng Đường Vấn, lòng nàng vừa cảm thấy yêu thương vừa cảm thấy không cam lòng. "Vấn Vấn...vì người như vậy mà đau lòng, không đáng" Đường Vấn không trả lời, như vậy duy trì bộ dáng, bất đắc dĩ thở dài, Tiễn Y hướng nàng ôn nhu nói: "Vấn Vấn, đừng nghĩ nữa, ăn chút gì đi được hay không?" Nâng bát, múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Đường Vấn "Cậu một ngày đêm không ăn gì, ăn một chút đi..một chút thôi, có được không" Đường Vấn gật đầu, hé mở ra đôi môi tái nhợt, để Tiễn Y đúc nàng, cháo vào đến miệng cũng không cần nhai trực tiếp nuốt xuống, vẻ mặt thống khổ như ăn phải độc dược. Tiễn Y nhìn Đường Vấn, chăm chú mím môi, dù rằng đau lòng, nhưng vì sức khỏe của Đường Vấn, nàng chỉ có thể tiếp tục đúc. Cuối cùng cũng đúc xong hết một bát cháo, thở dài một hơi, Tiễn Y tựa như vừa trải qua thế kỷ dài đăng đẳng, nàng nhìn Đường Vấn bộ dạng không biểu tình, cũng không biết nói gì, chỉ giúp nàng nằm xuống, cẩn thận đắp chăn dặn dò một tiếng nghỉ ngơi cho tốt. Tiễn Y vừa rời đi, Đường Vấn sau đó bịt miệng, vộ vàng chạy vào phòng tắm, tay chống tường, ọe một tiếng, liền ói ra tất cả, nàng không rõ bản thân vì sao ăn không vô, chỉ biết khi cháo mới vào miệng liền cảm giác muốn nôn ra, tuy rằng rất khó chịu nhưng không muốn làm người khác lo lắng, chỉ có thể cố nén chịu đựng, đợi Tiễn Y rời đi mới lộ ra. Sau khi nôn xong, Đường Vấn lắc lư cơ thể yếu đuối, tập tễnh trở lại giường, khí sắc càng yếu hơn. Mạc Đại Linh chịu khó nhịn xuống vài ngày, nhưng tâm tình chính là dồn hết vào công việc mà trút xuống, chỉ là vẫn không chịu được lòng cứ miên man suy nghĩ, một phần tức giận, lại một phần lại lo sợ Đường Vấn ở cùng Tiễn Y sẽ xảy ra chuyên. Hôm nay vẫn là nhịn không được đi đến bệnh viện, tưởng có thể cùng Đường Vấn giải thích, lại được Bác Sĩ cho biết Đường Vấn đã xuất viện, trong lòng có chút mất mác cùng lo âu, không khỏi nghỉ đến, Vấn Vấn ghét mình đến vậy sao? Đành gọi điện thoại cho Tiễn Như, hỏi Đường Vấn ở đâu, sau đó biết ngay đáp án, Mạc Đại Linh lái xe đến, để Đường Vấn như thế ở cùng Tiễn Y, ai biết được cô ta làm ra chuyện gì với Đường Vấn. Xe đến trước cửa, Mạc Đại Linh lấy lại bình tĩnh, gỏ cửa, chỉ trong chốc lát cửa mở ra, người mở cửa chính là Tiễn Y, vừa thấy Mạc Đại Linh hai mắt liền trợn to ra, ngữ khí phẫn nộ hướng Mạc Đại Linh quát: "Cô tới làm gì? cô làm Vấn Vấn ra nông nổi này còn chưa đủ thê thảm sao?" Nói xong liền muốn đóng cửa, ai mà biết Mạc Đại Linh trực tiếp đưa tay vào khe cửa, nếu Tiễn Y muốn đóng cửa phải kéo tay Mạc Đại Linh ra, điều này làm cho sắc mặt Tiễn Y chút bất định. Không để ý đến thái độ Tiễn Y, Mạc Đại Linh nhìn chằm chằm cô, mỗi một từ đều nói ra rất rõ "Tôi muốn gặp Vấn Vấn...." "Cô còn ở đây mà muốn gặp Vấn Vấn, cô có biết cô hại Vấn Vấn thành ra bộ dạng gì hay không, vậy mà còn mặt mũi muốn gặp Vấn Vấn" Nói đến tình trạng Vấn Vấn, Tiễn Y tâm tình càng kích động, hận không thể đem Mạc Đại Linh bầm thành vạn đoạn Nhìn biểu hiện Tiễn Y, Mạc Đại Linh nhăn mày, bất an dò hỏi "Vấn Vấn làm sao?" Nghĩ đến tâm trạng cùng sức khỏe của Đường Vấn, Tiễn Y cắng răng, quay Mạc Đại Linh nói: "Cái này cô không cần biết" Ánh mắt lạnh băng, không có mặt Đường Vấn, Mạc Đại Linh cuối cùng cũng lộ ra khí chất của một Mạc Tổng, cô khuôn mặt không chút biểu tình, ngữ khí khinh miệt giống như Tiễn Y không là cái gì "Cô Tiễn, tôi nghĩ cô hình như chút lầm thì phải, tôi muốn gặp Vấn Vấn, cơ bản không cần thông qua sự cho phép của cô, tôi là người giám hộ của Vấn Vấn, còn cô chỉ là thân phận bạn của em ấy, mở cửa, để tôi vào, tôi muốn đem Vấn Vấn trở về" Không chỉ bởi vì khí chất Mạc Đại Linh, mà còn là vì ý tứ trong lời nói, Tiễn Y không cam lòng tay nắm chặt cửa, cô biết, cô đối với Đườg Vấn mà nói chỉ có thể là hơn tình bạn một chút đồng dạng chỉ là bạn thân, Mạc Đại Linh mới chính là người nhà Đường Vấn, mặc dù hai người kết hôn cũng không tính là thật, nhưng đều được gia đình hai bên chấp nhận. Đối với lời nói khinh miệt của Mạc Đại Linh, Tiễn Y nhãn thần trở nên dữ tợn, cô nắm lấy tay Mạc Đại Linh đẩy ra, trực tiếp liền muốn đóng cửa, ai ngờ Mạc Đại Linh phản ửng lại rất nhanh, tại lúc cử gần đóng lại cô không chút do dự mang tay phải chen vào, một tiếng kêu rên, Mạc Đại Linh sắc mặt tái xanh, vài giọt mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, tựa vào cửa, tay trái giữ nguyên cửa đang mở, khuôn mặt hiện rõ sự chịu đựng đau đớn nói: "Tối muốn gặp Vấn Vấn" Lúc này Tiễn Y ngây người, buông cửa cho Mạc Đại Linh vào, Mạc Đại Linh tay trái nắm chặt tay phải tiến vào trong, Tiễn Y cũng không nghĩ tới bản thân lại xúc động đến như vậy, lòng không khỏi có chút hối hận. Nhưng thấy Mạc Đại Linh đang đi vào, Tiễn Y đè xuống cảm xúc theo sau Mạc Đại Linh. Nhà Tiễn Y chỉ có ba phòng, hai phòng đầu khi mở không thấy Đường Vấn, đến phòng thứ 3, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy bên trong thân ảnh, trái tim Mạc Đại Linh dường như ngừng đập. Đường Vấn ngồi trên giường như con rối, hai má hỏm vào, mắt đỏ sưng lên, cơ bản dáng dấp đứa nhóc hoạt bát khả ái lại biến thành ra như vậy, Mạc Đại Linh tim thắt chặt có chút hít thở không thông. Đường Vấn nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Mạc Đại Linh cắn chặt môi, đôi mắt ngấn nước nhìn mình, ánh mắt hai người giao nhao, Đường Vấn nhận ra sự đau thương từ ánh mắt Mạc Đại Linh, nguyên bản không biểu tình liền có chút giật mình, Đường Vấn đôi mắt trống rỗng lần hai rưng rưng nước mắt. "Vấn Vấn...." Mạc Đại Linh che miệng, đi đến bên cạnh Đường Vấn, có chút chần chừ đưa hai tay muốn xoa đôi má gầy gò của Đường Vấn, lại bị Đường Vấn lùi về phía sau hành động tránh né. "Vấn Vấn không muốn nhìn thấy chị...chị là kẻ lừa dối..lừa dối..", nóng xong lời này Đường Vấn đem chăn chùm kín người cuộn tròn lại như con óc sên, tựa hồ chăn có thể làm cô trốn được Mạc Đại Linh. Cho dù chăn ngăn trở, thế nhưng thân thể trong chăn một chút lại rung lên, Mạc Đại Linh biết Đường Vấn là đang khóc. "Vấn Vấn....em nghe tôi nói , tất cả đều không phải..không phải như vậy.." nhìn thấy Đường Vấn đối với chính mình là bài xích, tâm mạc Đại Linh lại nổi lên trận đau đớn. Mạc Đại Linh vươn tay, dù cách chăn nhưng vẫn đen Đường Vấn đang cuộn tròn ôm vào trong lòng nói: "Lúc trước..lúc trươc tôi đích thật là nghỉ như vậy, nhưng về sau tôi phát hiện, tôi là gả cho một đứa trẻ rất đáng yêu như em, sẽ tận tâm chăm sóc tôi, sẽ vì bảo vệ tôi mà không sợ thương tổn, mỗi tuần ... mỗi tuần đều sẽ quấn quít bên tôi muốn ăn đậu, Vấn Vấn.. xin lỗi, xin lỗi nói những lời làm tổn thương em, xin lỗi vì lúc trước buông bỏ em, hiện tại tôi rốt cuộc cũng rõ..Vấn Vấn..tôi thích em, tha thứ cho tôi được không? Vấn Vấn.." Mạc Đại Linh lần đầu tiên buông bỏ hết cái gì là khí chất, hạ thấp mình chân thành thú nhận cùng xin lỗi, đây là điều từ trước tới nay đối với Mạc Đại Linh là không thề, nhưng vì Đường Vấn, cô ấy nguyện ý. Nghe những lời Mạc Đại Linh vừa nói xong, Đường Vấn thân thể đang co rúm cũng buông lỏng một chút, không biết nên phản ứng thế nào. "Vấn Vấn...em theo tôi trở về được không?", Mạc Đại Linh thanh âm mềm mại, nhìn Đường Vấn thái độ có chuyển biến, cô không ngừng cố gắng thuyết phục Đường Vấn trong chăn, lắng nghe những lời chân thành của Mac Đại Linh, cũng nhớ lại những chuyện lúc trước, Mạc Đại Linh chính miệng nói thích cô cũng làm tâm tình Đường Vấn vui vẻ lên, nếu nói không cảm động là không đúng, nhưng nói tha thứ Đường Vấn trong lòng có chút khó xử, lại nhớ đến lúc ở bệnh viện nghe được "sự thật", bây giờ đối mặt với lời giải thích của Mạc Đại Linh, Đường Vấn thật không biết có nên tin tưởng hay không. Hai người trong lúc đó sự tinh tưởng mất đi thì rất khó mà xây dựng lại. Từ trong chăn chỉ thấy đầu lắc qua lắc lại, nhìn thấy Mạc Đại Linh đau lòng, nửa ngày không có phản ứng, Mạc Đại Linh có chút khó nhịn kêu "Vấn Vấn...." Tiễn Y đứng ở cửa, nhìn Mạc Đại Linh giải thích cùng Đường Vấn, còn nghĩ Đường Vấn sẽ tha thứ cho Mạc Đại Linh cùng cô ta trở về, ai biết Đườg Vấn cư nhiên cự tuyệt, điều này làm Tiễn Y không khỏi vui mừng, cô tiến lên từ trong lòng Mạc Đại Linh đoạt lấy Đường Vấn, quay Mạc Đại Linh nói: "Vấn Vấn không muốn cùng cô trở về, mời đi cho"
|
Chương 29 : Thật lòng Trong lòng Tiễn Y, Đường Vấn trong chăn lộ ra cái đầu, không nhìn qua Mạc Đại Linh, trái lại hai tay nắm chặt y phục Tiễn Y, giống như đứa trẻ thất lạc vừa tìm được người thân. Hành động này của Đường Vấn làm trong lòng Mạc Đại Linh như dao cắt, cố gắng giữ cho mình dáng dấp bình tĩnh, nhìn Đường vấn không nói gì. Bắt đầu từ khi nào, Vấn Vấn của cô lại ỷ vào người khác, cơ bản cứ nghĩ cuộc sống Đường Vấn, ngoài những người thân ra sẽ không cùng ai thân thiết, cho đến lúc này, những hiểu lầm Mạc Đại Linh cho rằng chỉ cần giải thích rõ ràng là được, thế nhưng hiện tại xem ra, nàng nghĩ quá đơn giản. Mạc Đại Linh nghĩ Tiễn Y đối với hai người bất quá cũng chỉ là người ngoài, nên khi vào cửa đã mạnh dạn tuyên bố chủ quyền, bản thân mới là người sở hữu Đường Vấn, thế nhưng hiện tại, đối với lựa chọn của Đường vấn, nghỉ đến lời tuyên bố bản thân khi nảy mà buồn cười, giống như lời nói dối lại bị chính người trong cuộc vạch trần, Mạc Đại Linh cao ngạo khí chât giờ đây có chút chật vật. Mạc Đại Linh cũng nhận ra, thời gian rời khỏi Đường Vấn, có thể Tiễn Y trong lòng Đường Vấn đã có vị trí hơn. Nhìn cảnh hai người ôm nhau trước mắt, Mạc Đại Linh khuôn mặt bình tĩnh càng khó duy trì, Mạc Đại Linh lộ ra nụ cười khổ sở "Vấn Vấn...tự chăm sóc bản thân....tôi....sẽ lại đến thăm em" Biểu hiện Đường Vấn cũng làm cho Mạc Đại Linh biết rõ, bản thân cô hoàn toàn chưa quên câu nói xem Đường Vấn như kẻ ngốc đã làm Đường Vấn tổn thương quá sâu. Tuy rằng Đường Vấn lựa chọn ở lại nhà Tiễn Y, điều này làm Mạc Đại Linh thương tâm, nhưng cô cũng không ý định từ bỏ, mặc kệ thế nào, cũng sẽ chờ....chờ thời gian Đường Vấn nguôi ngoai. Bất quá trước đó cô còn một việc muốn biết rõ, Tiễn Y nói đến tình trạng Đường Vấn, cũng không giống bản thân mình đơn giản buồn như vậy, đi vào phòng nhìn thấy Đường Vấn, cô biết thân thể Đường Vấn càng ngày càng gầy. Mạc Đại Linh đè nén lại cảm xúc lo lắng, ngồi trên xe gọi điện thoại cho Tiễn Như Qua điện thoại giọng Tiễn Như có chút nghiêm trọng nói: "Bác Sĩ cho biết Đường Vấn bị chứng biến ăn nguyên nhân là do não bộ, có vẻ lúc trước Đường Vấn từng bị qua, cho nên khi kiểm tra mới phát hiện, hai ngày nay em ấy đều không muốn ăn bất cứ gì, ăn vào một chút liền lập tức nôn ra" Mạc Đại Linh cuối đầu, im lặng một hồi lâu, sắc mặt trở nên tái nhợt, vừa nghĩ tới Đường Vấn thân thể gầy yếu, lòng cô lại cảm thấy đau. Cúp điện thoại, lúc này Mạc Đại Linh mới hiểu vì sao thái độ Tiễn Y đối với mình lại kịch liệt như vậy, bản thân cô nghĩ tới còn cảm thấy câm giận chính mình, huống hồ gì Tiễn Y đối với Đường Vấn là có tâm ý. "Vấn Vấn..nói cho mình biết, vì sao Vấn Vấn không cùng cô ta trở về", nhìn Mạc Đại Linh đi rồi, Đường Vấn lập tức rời khỏi cái ôm Tiễn Y, tinh thần càng thêm sa sút, Tiễn Y nhịn xuống có chút miễn cưỡng hỏi. "Mình không biết...mình sợ....những lời đó....tất cả cũng đều là giả". Đầu gối vào giữa hai chân, lúc này Đường Vấn tựa hồ vì bản thân mình mà cố tạo cho mình vỏ ngoài bảo vệ, cự tuyệt bất cứ ai tiến vào thế giới riêng mình. Tiễn Y bây giờ mới rõ, hóa ra trong lòng Đường Vấn, cũng chỉ có một mình Mạc Đại Linh mà thôi. Đối với Mạc Đại Linh, Tiễn Y ban đầu là chán ghét. Cô ta chiếm được trái tim Đường Vấn mà không biết quý trọng, trái lại xem như không biết, bỏ qua nổ lực của Đường Vấn. Nhưng vừa khi nảy, vì muốn gặp Đường Vấn, cô không màng nghĩ đến bản thân mà lấy tay chắn cửa, điều này làm cách nhìn của Tiễn Y về Mạc Đại Linh có chút thay đổi. Trong lòng cô ta là có Đường Vấn, Tiễn Y trong lòng bất đắc dĩ nghĩ đến, tuy rằng bản thân cũng thích Đường Vấn, thế nhưng từ biểu hiện Đường Vấn cũng biết, một câu nói của Mạc Đại Linh đều tác động đến Đường Vấn, lúc này cũng rõ người Đường Vấn thích là ai. Tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng nhớ đến Đường Vấn bộ dáng tươi cười, lòng liền nhẹ nhõm, chỉ cần Đường Vấn có thể vui vẻ, như vậy là đủ rồi, không phải sao!!, tình cảm là không thể miễn cưỡng, vì sao không vì thế mà chúc phúc hai người họ. "Vấn Vấn..có muốn biết lời nói cô ấy là thật hay giả không?", trong lòng nghĩ thông suốt, Tiễn Y biết rõ vị trí bản thân, trong lòng âm thầm thở dài, cố gắng đè nén cảm xúc bên trong xuống, giả vờ không có gì hướng Đường Vấn nói. Quả nhiên, vừa nhắc đến Mạc Đại Linh Đường Vấn lập tức ngẩng đầu, tinh thần chút khôi phục, đôi mắt chờ mong nhìn Tiễn Y, kéo thật dài một tiếng "muốn~~~~" Nếu như quá dễ dàng tha thứ cho Mạc Đại Linh, cô như vậy sẽ không biết gì là quý trọng, Tiễn Y trong đầu liền nghỉ ra một ý tưởng, có lẽ nên khiêu khích cô ta, Tiễn Y cũng vì Đường Vấn thở ra một hơi, tìm cách "Muốn biết sao?....nếu muốn biết thì bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Vấn Vấn đều phải ăn cơm, không được nôn ra, được không?". Trước vấn đề tình cảm cần giải quyết, thì việc sức khỏe Đường Vấn vẫn là quan trọng hơn. Sau khi nhìn thấy Đường Vấn gật đầu, Tiễn Y kề bên tai nói nhỏ "chúng ta sẽ thế này.......lại thế này.....có hiểu không?" "Nhưng mà....." Đường Vấn có chút do dự, ấp a ấp úng nói không nên lời, bảo cô làm như vậy với Mạc Đại Linh, Đường Vấn thật sự không đành lòng. "Không nhưng mà! Nếu muốn biết rõ cô ta đối với cậu có thật lòng hay không thì chỉ có làm như vậy!" "Oh.." nhìn vẻ kiên quyết của Tiễn Y, Đường Vấn đành miễn cưỡng đáp ứng. Bắt đầu từ hôm đó, Mạc Đại Linh mỗi ngày đều ghé qua Tiễn gia một chút, có khi còn ở lại dùng cơm tối, nhưng thái độ Đường Vấn đối với cô vẫn không có chuyển biến gì, trái lại với Tiễn Y càng thêm thân mật. Nhìn thấy tình huống đó làm Mạc Đại Linh vừa đố kỵ lại vừa thương tâm, nhưng cũng không có biện pháp, ai bảo người tạo ra sự việc này thành ra như vậy chính là cô. Lại thêm một buổi tối, Mạc Đại LInh đi đến nhà Tiễn Y dùng cơm, đối với Tiễn Như thì cũng không có gì, từ lúc cảm giác được lãnh khí trong nhà, sau đó liền rời đi đến nhà Sư Tuyền mà ở. Vì vậy, cái nhà nhỏ cư nhiên trở thành chiến trường đầy mùi thuốc súng của ba người. Trên bàn cơm, Tiễn Y gắp một miếng thịt bò đưa đến bên miệng Đường Vấn, Đường Vấn vui vẻ tiếp nhận, còn đáp trả lại bằng bộ dáng tươi cười sáng lạng. Mạc Đại Linh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm sự thân mật của hai người, ăn một miếng cơm vào miệng liền ra sức nhay, hận không thể một cái nhai nát bọn họ. Đường Vấn ăn ít lại không muốn ăn nữa, Mạc Đại Linh biết rõ bệnh tình Đường Vấn, trong lòng đau xót cố gắng năn nỉ nữa ngày, thế nhưng Đường Vấn một chút cũng không cảm kích, nữa ngày cũng không mở miệng, bất đắc dĩ chịu buông, ai ngờ Tiễn Y khi đó lại cầm lên bát cơm Đường Vấn, bắt đầu từng muỗng từng muỗng đút cô, càng giận hơn chính là Đường Vấn cư nhiên ăn hết mà còn lại lộ ra vẻ cười ngọt ngào. Mạc Đại Linh nhìn màn này, đừng nói là ăn, tâm trạng muốn lưu lại cũng không có. Cô bộ dáng ráng tươi cười buông bát, nhẹ nhào chào tạm biệt liền rời đi. Trên đường về nhà, Mạc Đại Linh không ngừng suy nghĩ, có phải bản thân cô quá tự cao hay không, Đường Vấn từ lâu trong lòng đã không có mình, nhìn Đường Vấn cùng Tiễn Y tình tự thân mật, có phải hay không hai người đã cùng nhau. Nghĩ như vậy, lòng Mạc Đại Linh nổi lên một mảnh tuyệt vọng, không còn Đường Vấn bên cạnh cô nên làm gì bây giờ, mất mát này ép cô đến không còn khả năng hít thở, đáy lòng đau đớn hòa chua xoát bao phủ Mạc Đại Linh. Đột nhiên muốn phóng túng chính mình một chút, muốn quên đi bao nhiêu phiền não, quên đi chuyện tình khổ sở, Mạc Đại Linh lấy ra điên thoại di động gọi cho Tạ Phong, rũ Tạ Phong cùng đến quán bar uống rượu. Buổi tối, trai gái đều đi đến quán Bar, đèn nhấp nháy, vô số cậu ấm cô chiêu, hay các quý ông quý bà say sưa trong niềm đam mê mà thi nhau chuyển động, lắc lư, cơ hồ cũng là rủ bỏ bản thân để quên phiền muộn. Mạc Đại Linh hôm nay cũng nằm trong một số đó, cô đã uống rất nhiều rượu mạnh, lộ vẻ lạnh lùng, không biết trong mắt hiện lên bao nhiêu nỗi buồn, điều này đối với ai có kinh nghiệm có thể nhìn ra Mạc Đại Linh chính là đang bị thương, vì vậy, không ít nam nhân gần đó bao quanh cô, mong muốn có thể lọt vào mắt xanh của Mạc Đại Linh. Đối diện với nhiều người tiếp cận, Mạc Đại Linh cũng không hề chuyển biến, lạnh lùng nghiêm mặt, mục đích ban đầu vẫn là một mình uống rượu, một ly rồi lại một ly, đợi đến khi Tạ Phong xuất hiện trước mặt đã thấy không ít chay rượu được uống cạn, đồng thời số lượng chay đang có chiều hướng duy trì mức độ tăng thêm. "Nè..Đại Linh cậu điên rồi sao, uống nhiều như vậy, muốn đem dạ dày từ bỏ á, rốt cuộc là làm sao vậy huh?" Tạ Phong nhìn Mạc Đại Linh vẻ chán chường, có chút phẩn nộ lại có chút đau lòng. "Cậu đừng quản, chỉ cần lúc mình uống say đưa mình trở về là được", Mạc Đại Linh ngữ khí rõ ràng nhưng lạnh lùng, giống như là còn rất tỉnh, nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng một mảnh cũng biết rõ là đã say. "Cậu....aiii thật là", nhìn người bạn tốt của mình như vậy, Tạ Phong cũng rất muốn khuyên, nhưng chỉ là không biết làm sao mở miệng. Càng về khuya, Mạc Đại Linh hai mắt mê ly, rõ ràng đã say đến lợi hại. Lúc này chớp lấy thời cơ, mấy tên ôn thần cũng vì thế mà xuất hiện, một vài tên mặc âu phục đen cầm ly rượu đi tới, dùng ngữ khí một chút uy hiếp nói "Người đẹp, cậu chủ chúng tôi mời cô một ly, có thể hay không mời cô sang bên kia ngồi" Mạc Đại Linh một chút không để ý đến bọn họ, vẫn chăm chú uống rượu, ngược lại Tạ Phong bên cạnh liếc mắt nhìn qua mấy tên hung thần kia, môi đỏ kiều diễm khẻ động, hô ra một tiếng "Cút" "Không sai, còn không mau cút đi, hai cô em đẹp gái này, có hứng thú hay không tối nay cùng tôi một chỗ a" một giọng nói tồi tệ khác vang lên mà nội dung thốt ra càng làm cho người ta chán ghét. "Tiểu tử, ngươi là có ý gì?" "Lão tử ta là ý như vậy đó...các ngươi thế nào chưa cút đi" Nhìn cảnh tình trước mắt như muốn bùng nổ chiến tranh, Tạ Phong suy nghĩ một chút, nhìn biểu hiện Mạc Đại Linh, những người này cô cũng không quan tâm, rõ ra thì chắc không có việc gì. Có điều vì cái gì mà đau khổ như vậy, Tạ Phong có chút nghi hoặc, có khả năng khiến Mạc Đại Linh như vậy, chỉ có thể là Đường Vấn mà thôi, chẳng lẽ hai vợ chồng nhà này lại mâu thuẫn. Liếc mắt nhìn Mạc Đại Linh, Tạ Phong trong ánh mắt mang theo chút tính toán, đi đến một bên, lén lút gọi điện thoại cho Đường Vấn. "Alo...tên tiểu ngốc kia, vợ của cô tại quá bar uống đến say mèm, bị một đám đàn ông vây quanh, cô còn không mau đến". Điện thoại liền nói ra một tràn làm Đường Vấn bên kia tinh thần lập tức khẩn trương. Nhận được điện thoại, Đường Vấn không chút suy nghĩ, trực tiếp đánh thức Tiễn Y, lối kéo cô chạy đi. Editor: cái tình hình là từ chương này, toàn là mì ăn liền nhen mấy mes êu, hồi trước edit chương nào, còn có 1 papi phụ check lại, giờ thì ko, nên chổ nào sai sót, mấy mems thương mà lướt luôn đi nhé.. hih chân thành cảm mơn lém ^^
|
Chương 30: Thân mật Trên xe, Đường Vấn vẻ mặt đầy lo lắng, thúc giục Tiễn Y "nhanh lên một chút..." Bất lực đảo mắt, Tiễn Y trong lòng than thở : nhiều ngày nỗ lực như vậy, đều bị một cuộc điện thoại làm rối loạn, thật đáng tiếc, cô còn chưa nhìn đủ Mạc Đại Linh như thế nào liên tục thay đổi sắc diện. Bên ngoài Đường Vấn liều mạng với bảo vệ quán bar ngăn cản, bên trong những tên vây quanh Mạc Đại Linh cũng bất đầu thiếu kiên nhẫn, một tên đi đến trước mặt Mạc Đại Linh hỏi: "Người đẹp, cô bây giờ là có nể mặt hay không?" Cơ bản Mạc Đại Linh trong tay vẫn đang cầm ly rượu, lúc này "loảng xoảng" một tiếng, ánh mắt băng lãnh nhìn đến tên nam nhân bên cạnh, môi đỏ khẽ mở, giống như Tạ Phong như nhau, một tiếng thốt ra "Cút" Điều này làm cho sự giằng co mâu thuẫn giữa hai bên đột nhiên chuyến hướng về phía Mạc Đại Linh, tên nam nhân cầm đầu thẹn quá hóa giận mắng: "Cô..đúng là không biết tốt xấu, bổn đại gia ta coi trọng cô là phúc của cô" "Đem bọn chúng quẳng ra ngoài" ngữ khí lạnh lẽo, không có gì nghi ngờ. Lời vừa nói xong, xung quanh nhân viên bảo vệ cũng nhiều hơn. Đồng dạng tình huống, Mạc Đại Linh không muốn mình sai lầm lần nữa, lần trước chính là cô quá chủ quan, do đó dẫn đến Đường Vấn bị thương. Lần này lúc tới quán bar đã sớm giao phó cùng quản lí, phòng trừ tình huống cấp bách còn có bảo vệ quán kịp thời xử lý. Kết quả, nháo nhào một trận, bảo vệ trong quán mang từng người từng người quẳng ra ngoài như quẳng gà, làm người đi trên đường nhịn không được chê cười. Hoàn thành nhiệm vụ, các nhân viên bảo vệ cũng không rời đi, mà vẫn đứng xung quanh Mạc Đại Linh, trừ trường hợp lại bị quấy rối lần hai. Nhìn sự tình như vậy được giải quyến, Tạ Phong có chút buồn chán, chậc lưỡi nói: "Chắc chắc....thật vô dụng, cứ như vậy mà xong" Cô chính là còn muốn xem Đường Vấn tới một mình anh dũng cứu vợ. Đương nhiên câu này cô không dám nói ra trước mặt Mạc Đại Linh. Vừa một ly rồi lại một ly uống hết, Mạc Đại Linh trở nên triệt để mơ hồ, khuôn mặt đỏ bừng lúc này hướng Tạ Phong kêu to: "Mình muốn về nhà...mình muốn về nhà" "Được được được..về nhà, chúng ta về nhà" Tạ Phong biết rất rõ, một khi uống say, Mạc Đại Linh không khác gì một đứa trẻ, bao nhiêu tính xấu trẻ con đều lộ ra, vì thế khi bên ngoài làm việc, cả hai đều rất chú ý bản thân vì sợ uống say, ngày hôm nay không biết thế nào, lại điên cuồng uống, không còn cách nào khác Tạ Phong chỉ có thể ở bên cạnh trông chừng, nếu không không biết cô ấy làm nên chuyện gì điên rồi, cuối cùng cũng chỉ có mình giải quyết. "Đứng đó hết làm cái gì, qua đây phụ một tay đi." Mạc Đại Linh chính là rất nhẹ, tuy nhiên sau đó cũng có tăng lên vài cân, hơn nữa chính cô không muốn cử động, toàn bộ trọng lượng dồn hết lên người Tạ Phong, làm Tạ Phong chống đở không nổi, nhìn một đám bảo vệ đứng đó bất động, cô có chút giận dữ quát. Ngay khi một nam nhân viên bảo vệ từ tay Tạ Phong tiếp nhận Mạc Đại Linh, Đường vấn cùng lúc chạy đến. Cơ bản Tạ Phong đang đở lấy Mạc Đại Linh, nhân viên bảo an chỉ muốn giúp nâng cô lên một chút thì cũng chỉ có thể nắm lấy cánh tay Mạc Đại Linh, cái này động tác giúp đỡ cũng xem như là không có gì, thế nhưng cảnh tình mập mờ trước mắt xem ra như là muốn từ trên người Tạ Phong đoạt lấy nhân tình. Vừa vặn nhân viên an ninh vây quanh Mạc Đại Linh, che mất tầm nhìn Tạ Phong, cho nên Đường Vấn cứ như vậy mà hiểu lầm, bản thân chính mắt nhìn thấy vợ mình trong tay người khác, Đường Vấn lòng như lửa đốt. Nghĩ cũng không cần nghĩ liền vọt đến, bắt lấy cánh tay nam nhân đang giữ lấy Mạc Đại Linh bất thình lình như mưa rền bão táp, nhìn thấy đồng nghiệp bị tạp kích, các bảo an khác cùng lên hổ trợ, Tạ Phong cuối cùng cũng bị hành động Đường Vấn làm ngây người, cái này... có được xem là "anh hùng cứu vợ" không ? Đợi Tạ Phong kịp phản ứng, Đường Vấn liên tiếp hạ 5,6 bảo an, đã thế càng đánh càng hăng. "Dừng dừng..hiểu lầm rồi!!, người một nhà, đêu là người một nhà", nghe được tiếng Tạ Phong, cả bảo an cùng Đường Vấn hành động đều ngưng lại, Tạ Phong nhìn chằm chằm mấy người nằm trên mặt đất kêu than, sai lệch nghiêng đầu nhìn Đường Vấn, thật sự dở khóc dở cười. "Mình muốn về nhà...Mình muốn về nhà..", vẻ mặc mơ hồ của Mạc Tổng bây giờ cũng làm ầm ỉ lên, làm Tạ Phong đầu càng nhức, cô vẫy vẫy ngụ ý bảo Đường Vấn, đem mạc Đại Linh trên người giao cho Đường Vấn, hướng cô nói vài lời thấm thía: "Đường Vấn, tôi không biết hai người các người làm sao, thế nhưng tôi cũng muốn nói, Đại Linh nếu thật sự chọn cô, vậy thì cô ấy cũng có rất nhiều áp lực, cho nên mau trưởng thành một chút, trở nên thành thục, đừng làm gì mà không suy nghĩ, cô xem cô, hỏi cũng không cần hỏi liền động thủ, lại làm cho cuộc diện càng thêm rối rắm. Được rồi, mau đưa vợ xinh đẹp của cô về nhà đi, còn ở đây để tôi xử lý, thực sự không biết kiếp trước có thiếu nợ các ngươi cái gì." Không biết rõ sự tình, Đường Vấn chút mơ hồ mở miệng, bất quá nghe Tạ Phong dặn cô cũng chính chắn gật đầu, kiên định "ân.." Ngồi trên xe Tiễn Y đưa về nhà của mình, Mạc Đại Linh đã ngủ, cho nên Đường Vấn ngồi băng ghế sau ôm lấy cô, đi đến trước phòng ngủ, lúc trước tuy rằng Mạc Đại Linh có uống say, nhưng bất quá cũng chỉ là chút choáng thôi, không giống hôm nay say đến bất tỉnh nhân sự, Đường Vấn nhìn đến Mạc Đại Linh hai má đỏ bừng, đôi mày cau lại vẻ đau thương, đi đến phòng tắm lấy cái khăn ướt, bắt đầu giúp Mạc Đại Linh lau mặt. Cái lạnh trên mặt làm Mạc Đại Linh giảm chút khó chịu, cô mê man mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt thân thiết Đường Vấn, nhất thời nước mắt như lũ vỡ đê tràn ra "oa.." một tiếng, Mạc Đại Linh như là bị đại ủy khuất, khóc càng lớn hơn. Đường Vấn khẩn trương nhìn Mạc Đại Linh khóc, không biết làm sao, sửng sốt nửa ngày, không nghĩ ra biện pháp gì, không làm gì khác hơn là học bộ dáng Mạc Đại Linh khi trước, ôm Mạc Đại Linh nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi "Ngoan...đừng khóc...đừng khóc" Tại trong vòng tay Đường Vấn, bao quanh là hơi thở cô, Mạc Đại Linh cũng dần dần bình tĩnh, nhưng vẫn còn lưu chút nức nở. Nhìn biểu hiện chút kỳ lạ của vợ, Đường Vấn không hiểu hỏi: "Làm sao vậy?" Vì một câu này, Mạc Đại Linh lại khóc nhiều hơn "..em không cần tôi..em chỉ cần Tiễn Y thôi", khóc thút thít, Mạc Đại Linh chỉ Vào Đường Vấn lên án kể tội. Đường Vấn lúng túng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể xin lỗi: "Vợ..vợ....em xin lỗi" "Hức hức.... Vấn Vấn, em đừng không cần tôi được hay không" Lúc này Mạc Đại Linh như một trẻ con yếu đuối, cô mở to hai mắt khóc đến đỏ lên, chăm chú níu chặt vạt áo Đường Vấn, lo sợ Đường Vấn bỏ lại chính mình. Đường Vấn luống cuống giải thích: "Vấn Vấn sẽ không rời bỏ vợ, là...là Y Y kêu em làm như vậy, là cậu ấy bảo em...chọc tức chị, xem chị có thể nhịn được hay không." Nói ra tên đầu sỏ, Đường Vấn cúi đầu, nhưng đứa trẻ làm việc sai trái. Nghĩ đến những chuyện chướng mắt Tiễn Y cố ý, Mạc Đại Linh ngừng khóc, mở to hai mắt nở nụ cười: "Thật sự?" Nhìn Mạc Đại Linh ngừng khóc mỉm cười, Đường Vấn trong đầu liền hoản động. Hiện tại hai người như chiềm đắm trong ánh mắt nhau, đều là hoàn mỹ "Vấn Vấn...tôi thích em, rất thích", thương yêu vuốt ve hai má gầy gò Đường vấn, Mạc Đại Linh chấn thành nói Cơ bản đối với tính tình lạnh lùng, những lời này nhất định không thể nào nói ra. Nhưng thời điểm này, rượu một phần làm tâm trí tê liệt, vì vậy cô vứt bỏ hết tất cả, bỏ qua cái gì là Mạc tổng cao cao tại thương, hiện tại chỉ là thân phận vợ Đường Vấn...Mạc Đại Linh "Hì hì....em cũng rất thích vợ xinh đẹp,..rất thích rất thích a", Đường Vấn cười ngọt ngào, đáy lòng vui mừng đem Mạc Đại Linh ôm vào trong lòng, hai gương mặt kề sát nhau. Ánh mắt hai người lần nữa đan vào nhau, ai cũng không muốn rời, Đường Vấn đưa tay lau đi nước mắt còn đọng lại trên mặt Mạc Đại Linh, nhìn động tác Đường Vấn, Mạc Đại Linh nâng tay chạm vào gương mặt Đường Vấn, tinh tế thon dài ngón tay lướt qua từng điểm trên đó, từ đôi mắt trong trẻo, cái mũi cao thẳng,....Mạc Đại Linh bá đạo tuyên bố: "Ở đây...là của tôi, ở đây....cũng là của tôi..." Cuối cùng là đi đến đôi môi phiến hồng, ánh mắt Mạt Đại Linh có chút biến đổi, ngón trỏ nhẹ nhành lướt trên đôi môi để lộ hàm răng trắng ẩn Đường Vấn, Mạc Đại Linh giọng khàn khàn gọi: " Vấn Vấn...." "Ân....?" Đường Vấn có chút mê hoặc lên tiếng Mạc Đại Linh đột nhiên giữ lấy hai vai Đường Vấn ra sức đẩy, đem Đường Vấn đẩy ngã trên giường, bản thân cúi người ép tới, tóc đen thẳng tắp lướt trên trán Đường Vấn, làm Đường Vấn một trận tê dại. "Vợ..ngô...", Đường Vấn vừa định mở miệng hỏi, lời nói chưa kịp thốt ra liền bị đôi môi Mạc Đại Linh chặn lại, đem hết thảy lời muốn nói Đường Vấn nuốt vào, cái lưỡi linh hoạt như con rắn nhỏ cại mở hai hàm răng Đường Vấn liền chui vào như tìm kiếm được bạn tình, cuồng nhiệt cùng nhau nhảy múa. Không biết hôn đến bao lâu, chất lỏng trong suốt theo khóe môi khẻ chảy ra, Đường Vấn cảm giác người đang trên người mình dần không còn động tĩnh, lúc này mới từ trầm mê một trận mà thanh tỉnh, đẩy người trên ra, môi hai người tách ra mang theo vài sợi chỉ bạc, làm Đường Vấn mặt đỏ đến mang tai, dùng sức thở hổn hển mấy hơi, quay đầu lại mới phát hiện, hóa ra Mạc Đại Linh đã ngủ. Xoa xoa đôi môi, Đường Vấn che miệng nhìn Mạc Đại Linh ngây ngô cười. Ngày hôm sau, cảm giác sau khi say rượu luôn rất khổ sở, Mạc Đại Linh cảm giác đầu như muốn nổ tung, hai tai ôm trán không thoải mái, lăn qua lăn lại trên giường rên rỉ vài lần. Cảm giác trán truyền đến một mảnh lạnh lẻo, giảm bớt phần khó chịu, liền nghe bên tai truyền đến giọng nói chút giận hờn: "Biếtp khó chịu, làm gì mà uống nhiều như vậy". Âm thanh này....Mạc Đại Linh trong đầu xoẹt qua cái tên, Vấn Vấn. Cô lập tức mở mắt, bật ngồi dậy, nhưng không biết động tác quá nhanh này làm đầu cô càng thêm đau, Mạc Đại Linh cúi đầu hai tay ôm lấy đầu mình. Lúc này thái dương truyền đếm cảm giác êm dịu nhẹ nhàng xoa, giương mắt nhìn, đúng là Đường Vấn.
|