Hàng Đêm Sanh Ca
|
|
Chương 10: Đêm thứ mười....
Diệp Nhất trải qua sinh nhật mười lăm tuổi ở phòng bệnh.
Diệp Nhất sốt cao còn chưa bớt, cả người hôn mê lợi hại, chẳng qua ba ba mụ mụ đều đến đây, Tiểu Thất nhà các nàng ôm đến một con gấu mà so với thân người còn lớn hơn, muốn đến rồi lại không dám, bị Diệp Nhị kéo đi tới mới nhút nhát mà đem con gấu đến trước người tỷ tỷ, nói muốn đem quà sinh nhật tặng cho tỷ tỷ. Diệp Nhất thật sự mừng rỡ, nếu nhớ không lầm thì lúc này đây là lần đầu tiên Tiểu Thất chủ động cùng nàng nói chuyện, trước kia mỗi lần gặp mặt đều thấy Tiểu Thất cô nương chạy trốn mất, Diệp Nhất còn tự kiểm nghiệm xem có phải tướng mạo của chính mình quá mức cổ quái làm cho Tiểu Thất muội muội nhát gan sợ hãi hay không. Kết quả lần bệnh này đã đem Tiểu Thất đều thu thập trong túi, Diệp Nhị cũng chủ động đến thăm nàng, tuy rằng đầu còn váng vất, chính là lợi ích mang lại thật không sai a. Diệp Nhất tính kế, có phải hay không nên bệnh thêm nhiều lần.
“Nhị, lễ vật của ngươi ở chỗ nào a?” Diệp Nhất ôm con gấu đồ chơi, đem mặt vùi vào vùng lông mềm mại, ánh mắt cong lại mỉm cười nhìn Diệp Nhị.
“Ta….Lễ vật của ta….. Quên chuẩn bị”. Hảo mất mặt a! Đầu Diệp Nhị như muốn chui xuống đất.
“Ta nghĩ ăn bánh ngọt…… Bánh ngọt do đích thân Nhị của ta làm”. Diệp Nhất còn nhớ rõ, “Bánh ngọt nhỏ màu vàng cam cùng Nhị của ta rất giống nhau, khẳng định là rất thơm và mềm mại. Ta thực muốn ăn, Nhị ngươi mang đến được không?”
“Cái kia…… Khẳng định là bị nguội cũng cứng rồi nha, không thể ăn”.
“A…….. Hảo đáng tiếc a”. Diệp Nhất lôi kéo cái tay lớn của con gấu vỗ vỗ vào chăn, hảo oán niệm.
“Nếu như tỷ tỷ thích…………” Trên mặt Diệp Nhị nóng lên, nói những lời mà chính nàng cũng còn muốn không nghe thấy, “Ta mỗi ngày đều làm cho tỷ tỷ a”. Không biết vì cái gì mà thật thẹn thùng nói ra như vậy, rõ ràng là cảm tình thật bình thường, hơn nữa Diệp Nhị sau khi được học làm bánh ngọt xong cũng đã làm cấp mụ mụ ăn, chính là vì cái gì đổi lại đối tượng là tỷ tỷ thì cảm giác liền hoàn toàn bất đồng như vậy?
Mụ mụ là đương nhiên vậy, nhưng mà tỷ tỷ…….Cảm giác cũng hoàn toàn bất đồng.
Có một loại cảm giác mà Diệp Nhị chưa bao giờ biết qua nảy sinh trong lòng nàng, giống một cây đao chặt một nhát trong lòng của nàng.
“Muội muội đến đây, hôn tỷ tỷ một cái làm quà sinh nhật đi?” Diệp Nhất chỉ chỉ mặt mình, cười khanh khách chờ đợi nụ hôn của muội muội. Diệp Thiên, Ngải Dĩ Tình cũng những người khác ở đây xem hai đứa nhỏ thể hiện tình cảm tỷ muội vô tư hồn nhiên đều vui vẻ nở nụ cười, chính là Diệp Nhị một chút cũng cười không nổi. Cái đầu nàng vẹo sang một bên im lặng không lên tiếng.
Trong lúc nhất thời không khí có vẻ xấu hổ, chính bản thân Diệp Nhất đến giảng hòa: “ Nhị của ta cho tới bây giờ đều là như vậy thẹn thùng đây mà, đến để cho tỷ tỷ hôn một cái đi?” Diệp Nhất càng ngày càng lao tới gần chỗ cổ Diệp Nhị, Diệp Nhị vẫn là muốn trốn đi chỗ khác nhưng không có nhiều diện tích để mà giãy giụa, cuối cùng cái hôn của Diệp Nhất vẫn là dừng ở trên gương mặt hơi phiếm hồng của Diệp Nhị.
|
Chương 11: Đêm thứ 11....
Diệp Nhị vốn không có muốn làm cái tư thế khó chịu như vậy, tất cả đều là do Diệp Nhất bắt buộc nàng như thế.
“Nhị, đến đây ngồi xuống”. Diệp Nhất thuận tay dừng ở cổ Diệp Nhị đem nàng từ trên giường kéo đến. Thân thể chỗ sâu trong còn bị Diệp Nhất lấp tràn đầy, động tác của Diệp Nhị rõ ràng có chút thong thả, động tác ngồi xuống càng tới gần Diệp Nhất thêm, mà thắt lưng của nàng thẳng ra một chút, thì Diệp Nhất liền xâm nhập thêm một tấc.
“Ân…..” Diệp Nhị từ từ nhắm hai mắt cắn nhanh môi dưới, hai tay chống dưới giường để chống đỡ thân trên có xu hướng nghiêng vẹo qua một bên, đã muốn không có biện pháp nhúc nhích.
“Làm sao vậy, ân?” Hơi thở Diệp Nhất gần trong gang tấc.
“Ta……………” Diệp Nhị không biết nên như thế nào để nói ra được cái cảnh khó xử hiện tại của mình, mở mắt ra nhìn Diệp Nhất, trong ánh mắt hàm chứa e lệ, thanh âm phóng buông ra ở mức thấp nhất, “Tỷ tỷ có thể lui về phía sau một tý được không?”
“Lui về phía sau? Ta không lui về phía sau”. Diệp Nhất đặt một bàn tay lên phần eo Diệp Nhị càng làm cho nàng tới gần mình, Diệp Nhị lại hừ nhẹ một tiếng, Diệp Nhất lại tiến vào càng sâu, “Ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là lui về sau. Hơn nữa ta cũng không có muốn lui về sau, ta không nghĩ sẽ buông tha ngươi, ngươi còn không hiểu sao?”
“A…………. Ngô…. Tỷ tỷ…. như vậy….. không được…………….” Hai tay Diệp Nhị gắt gao nắm chặt lấy đầu vai Diệp Nhất, sắp phát tiết kịch liệt muốn hét lớn lên nhưng bị nàng áp chế biến thành thân ngâm. Ngón tay của Diệp Nhất không ngừng va chạm ở chỗ sâu trong thân thể của Diệp Nhị, theo đầu ngón tay nàng tràn ra một loại chất lỏng kì lạ, làm cho Diệp Nhị quên đi động tác phản kháng, không biết là nên đẩy Diệp Nhất ra xa hay kéo nàng lại gần.
“Vừa nói không được, ngươi lại “cắn” ta càng chặt, ở phía dưới đó của ngươi, tựa hồ như là luyến tiếc ta rời đi”. Diệp Nhất hướng phía dưới thân Diệp Nhị nhìn lại cười xấu xa, cười đến thật xinh đẹp. Nàng ưỡn người lên, làm cho Diệp Nhất ngồi lên phía trên hai chân của nàng. Sự thoải mái đáng ngạc nhiên càng ngày càng mau, càng nhiều, tựa như vận sức chờ đợi khoảnh khắc kia tràn ngập đến, chỗ sâu trong yết hầu của Diệp Nhị phát ra tiếng nỉ non nức nở, nàng đã không còn muốn cố gắng nhiều hơn, hung hăng ôm lấy cổ Diệp Nhất, thân mình di chuyển lên xuống theo động tác của tỷ tỷ.
Sắp, cũng sắp muốn tới…………………
“Muội muội, ngươi thích không? Ân?” Thanh âm Diệp Nhất mang theo chút run rẩy, Diệp Nhị có thể nghe ra, thể lực của nàng đã giảm xuống rất nhiều. Thân thể Diệp Nhất cư nhiên bắt đầu nóng lên, làn da nàng chưa từng có mồ hôi nay đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng. Thân thể gầy yếu của nàng đang nỗ lực quá mức bình thường, chỉ vì muốn cho Diệp Nhị càng nhiều khoái hoạt.
“Ta………..Ta sắp………Ta sắp………….”
Diệp Nhất cười si ngốc. Diệp Nhị đã muốn vượt qua mái tóc dài phiêu đãng trên bả vai trước mắt của Diệp Nhất, khuôn mặt nàng vừa có biểu tình đau đớn khó nhịn lại vừa tản ra nét ngấm ngầm chịu đựng sung sướng.
|
Chương 12: Đêm thứ 12.....
Khi đó đồng phục của học sinh trung học trên cơ bản đều là quần áo thể dục, dài rộng thùng thình, bất kể là quần áo nam sinh hay nữ sinh đều là phi thường trung tính. Mà đồng phục trường quí tộc của Diệp Nhất và Trình An Ny hoàn toàn bất đồng, đóng tiền học nhiều, đãi ngộ cũng là khác biệt. Mỗi bộ quần áo của các nàng đều được lấy số đo, làm theo yêu cầu, đồng phục màu đen ở mặt trên được in huy hiệu màu vàng, phối hợp với váy ca rô nhỏ màu đỏ sậm, bít tất màu đen cùng với giày da, đi ở trên đường so với những học sinh bình thường thì bắt mắt hơn rất nhiều.
Nhưng là Diệp Nhất cũng không thích đồng phục của các nàng, nói rằng nếu nói đồng phục này có vẻ cao quí thì không bằng nói nó ngây thơ, có chút thực dễ thỏa mãn những đại thúc biến thái có hứng thú, cũng không phải phong cách mà nàng thích. Nàng thích phong cách ăn mặc thành thục giống như của mụ mụ, váy dài cùng tóc xoăn là trang phục mà nàng tha thiết mơ ước. Đồng phục váy ngắn giày da nhỏ v.v.… dường như vẫn là thích hợp với Diệp Nhị đi. Diệp Nhất tùy tiện tưởng tượng một chút bộ dáng muội muội mặc đồng phục trong lòng liền ngứa ngáy, tấm tắc, thật sự là đáng yêu. Diệp Nhất bất tri bất giác liền bước vào hàng ngũ “Đại thúc biến thái”, chỉ là chính nàng cũng không tự phát hiện mà thôi. Tưởng tượng lại còn tiếp tục ----- gương mặt quật cường của Diệp Nhị cùng so sánh với đồng phục thì rất giống nhau…………. Tiểu Thất bộ dáng nũng nịu cũng như vậy, như vậy mới làm tăng thêm sự hấp dẫn. Đối với hình ảnh Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện trong đầu, Diệp Nhất cũng hiểu được nó thật là mạc danh kì diệu mà trong lòng không yên, không khỏi che mặt, trong lòng đối chính mình hò hét -- uy, Tiểu Thất mới bốn tuổi a, bốn tuổi! Diệp Nhất ngươi vẫn là người sao!
Diệp Nhất cùng Trình An Ny đứng ở trạm xe buýt chờ xe, chung quanh không có những người khác, bởi vì vị trí ở góc chệch, chỉ có một vài người qua đường dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bảng hiệu trạm xe buýt rỉ sét và các nàng. Trình An Ny liếc nhìn Diệp Nhất một cái rồi quét mắt nhìn xung quanh, đêm tối đen yên tĩnh làm cho các cô gái có chút không yên: “Tiểu Nhất, ta như thế nào lại luôn cảm thấy được có người theo dõi chúng ta?”
Diệp Nhất đưa tay nắm lấy tay của Trình An Ny, bao bọc nó trong lòng bàn tay của chính mình, ánh mắt tự nhiên dừng lại nhìn về phía hướng mà xe buýt sẽ tới, mặt mang ý cười nói: “Không có việc gì, An Ny, còn mấy phút nữa thôi thì xe buýt sẽ đến, chúng ta còn chạy trốn kịp”.
Trình An Ny kinh hãi: “Chẳng lẽ là thật sự có……”
“Hẳn là lưu manh ở vùng lân cận đây đi”. Diệp Nhất đưa tay xốc lại túi xách trên vai, “Có thể một chốc nữa lại lên theo chúng ta để đòi tiền, ngươi nhớ rõ phải giữ kỹ túi xách sau lưng, nhìn thấy xe buýt thì chúng ta lập tức hướng về phía xe buýt chạy tới”.
“Tiểu Nhất……” Sắc mặt Trình An Ny đều tái rồi, muốn quay đầu xem nhưng lại không dám, gắt gao túm lấy cánh tay Diệp Nhất, nửa bước không dám rời nàng, “Làm sao bây giờ…………… Ta sợ……..”
Diệp Nhất “Phốc” một tiếng liền bật cười: “An Ny, nói như thế nào ngươi đều tin ta a”.
“Di?” Trình An Ny ngẩng đầu nhìn phía Diệp Nhất, đôi mắt to như nước trong veo đầy sợ hãi đã long lanh nước mắt.
|
Chương 13: Đêm thứ 13.....
“Trình thúc thúc đến tìm An Ny?” Diệp Nhất đứng lên, phủi phủi bụi đất ở phía sau.
Trình Vĩnh Cực mỉm cười, dừng ở bên Diệp Nhất một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ta đã thấy nàng”.
“Kia………….” Diệp Nhất không rõ cho nên nhún nhún vai, muốn bản thân Trình Vĩnh Cực tiếp tục nói. Trình Vĩnh Cực chưa mở miệng, thì cái mũi đã phì ra tiếng cười:
“Diệp tiểu thư có rãnh không? Có thể ra ngoài và ngồi uống cà phê không?”. Hẳn là không có bất kì kẻ nào đối với bạn học của nữ nhân mình lại dùng danh xưng “tiểu thư” như vậy mà xưng hô với nhau, mà Trình Vĩnh Cực nói như vậy thực rõ ràng biểu lộ lập trường của chính mình là Diệp Nhất ở trong lòng hắn là nhân vật quan trọng như thế nào. Diệp Nhất có chút đăm chiêu, trong lòng nắm lấy từ “Diệp tiểu thư” không tha, ánh mắt như là dừng lại trên gương mặt Trình Vĩnh Cực nhưng kì thật là nhìn xuyên qua phía sau bờ vai của hắn nhìn xem - An Ny thân mến, bình thường ta ngủ lâu như vậy ngươi liền lo lắng chạy đến tìm ta, hôm nay ngươi như thế nào ý chí sắt đá như vậy còn chưa chịu đến đây?
“Ta buổi chiều còn có lớp học”. Diệp Nhất tận lực làm cho chính mình cười tự nhiên một tí.
“Thật không? An Ny nói nàng buổi chiều không có lớp học”. Trình Vĩnh Cực thật ra là bước thêm một bước nữa tới gần, Diệp Nhất đối với thân thể và ngôn ngữ của hắn khi tới gần không biểu hiện ra sự khiếp đảm - tối thiểu là bề ngoài không có thể hiện - nàng đứng ở một chỗ, trong tay còn nắm cuốn sách, dừng ở ánh mắt của Trình Vĩnh Cực, đột nhiên phát hiện ánh mắt của hắn lại như thế nào quen thuộc đến vậy. Đã gặp qua ở nơi nào? Trong đầu tự nhiên xẹt ra một tia chớp, ánh mắt này cùng với đôi mắt tham lam ở trong bụi đêm đó tại trạm xe buýt không phải là rất giống nhau sau?
Chẳng lẽ hắn là người theo dõi? Trong lòng Diệp Nhất thật không thoải mái, còn tưởng là miêu miêu cẩu cẩu si tình nào chứ………..
“Tốt lắm, kêu An Ny cùng nhau đi? Ta nghe An Ny nói Trình thúc thúc hay đưa nàng đến SUNKISS uống cà phê, nàng phi thường thích trái cây cắt lát ở nơi đó, buổi sáng còn ồn ào muốn ăn”. Diệp Nhất bên ngoài bất động thanh sắc nhưng nội tâm thì lại bồn chồn, nàng có điểm hối hận vì sao mình lại lựa chọn địa phương hẻo lánh này để ngủ một mình, chung quanh im lặng đến đáng sợ, chỉ có những tiếng động của bóng được chuyền qua lại. May mắn bên cạnh chính là một trận bóng rổ, nếu lớn tiếng la to thì chắc chắn các nam sinh này sẽ nghe thấy được. Trước kia Diệp Nhất thấy phiền nhất chính là tiếng âm thanh chơi bóng làm ầm ĩ đến giấc ngủ của nàng, bất quá hiện tại tiếng “Thùng thùng đông” này cũng tương đối dễ nghe.
“An Ny nói nàng không đi”. Trình Vĩnh Cực nói, “Chỉ có hai chúng ta đi thôi”.
Diệp Nhất cười ra tiếng: “Trình tiên sinh rõ ràng nói thẳng không phải tốt hơn sao? Bất quá là muốn một mình ta ở chung với ngươi, phải không?”
Trình Vĩnh Cực đoán được Diệp Nhất khẳng định sẽ đi thẳng vào vấn đề, mặt không đổi sắc liền nói: “Đúng vậy, ta chính là muốn hẹn ngươi”.
Diệp Nhất xoay người đưa lưng về phía Trình Vĩnh Cực, đứng ở lưới sắt phía trước nhìn trận đấu bóng rổ. Vừa vặn huấn luyện viên bóng rổ vừa cho bọn họ một chút thời gian nghỉ ngơi, cùng tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Nhất.
|
Chương 14: Đêm thứ 14.....
Diệp Nhị ngồi ở trong sân, trên tay chính là cây kem đã chảy gần hết, nhưng nàng lại không ăn miếng nào. Trăng tròn màu cam thật lớn ở trên đỉnh đầu của nàng, càng làm cho bóng dáng của nàng trở nên đơn bạc. Kem màu trắng chảy xuống phía dưới bãi cỏ tí tách, thẩm thấu vào bên trong mặt cỏ nhưng Diệp Nhị lại không hề phát hiện, chỉ một lòng hướng nguyệt.
Ngải Dĩ Tình đi ngang qua hậu viện, gặp đứa con thứ hai của mình đang lãng phí thức ăn, muốn tới gần lại phát hiện nữ nhân đang chùi đi nước mắt, dùng nhánh cây đào một cái hố đem cây kem đã chảy vùi vào trong mặt đất, còn thật cẩn thận đem đất phủ lên trên, dùng ngón tay non nớt nhỏ bé mà vỗ cho nó bằng phẳng.
Ngải Dĩ Tình không rõ, người ta là Đại Ngọc chôn hoa, cỡ nào nhu tình lãng mạn, con của ta lại đem kem thay cho hoa mai? Mùa thu đem kem chôn xuống đến thời điểm mùa xuân sẽ mọc ra thật nhiều kem hay sao? Đứa nhỏ này, có một số hành động thật không thể nào hiểu được……………
Diệp Nhị tự nhiên có suy nghĩ của chính mình, chẳng qua là ý tưởng của trẻ con ---- bởi vì kem là của con nít hay ăn, nàng không muốn chính mình làm tiểu hài tử, nàng nghĩ muốn lớn lên, nàng nghĩ muốn mai táng sự ngây thơ, vì thế đem cái tượng trưng cho ngây thơ là cây kem vùi vào trong đất. Ý tưởng này nàng sẽ không nói ra, bởi vì cái chuyện như thế này chính nàng cũng cảm thấy nó thật sự quá mức ngây thơ không đáng tin, nói ra thì ma quỷ cũng đập tường mà chê cười a.
Về phần nàng nghĩ cái gì mà muốn lớn lên, nàng tự nhiên hiểu được cái kia thành thục mạc danh kì diệu cùng việc không bị người khinh nhờn thật sự chẳng có liên quan. Nàng nghĩ muốn lại gần khoảng cách với người kia, muốn nàng cùng người kia giống nhau, có thể là người lớn giống nhau, sặc sỡ lóa mắt.
Ngải Dĩ Tình xem Diệp Nhị ở trong sân bận rộn nửa ngày, cho đến khi trên đầu đầy mồ hôi mới đem cây kem mai táng xong, trong lòng lắc đầu --- Nhị ơi Nhị, nói ngươi hồ đồ hay phải nói ngươi cá tính tột cùng mới phải đây? Cùng tỷ tỷ ngươi thật sự là thua kém cách xa vạn dặm có thừa. Luận tâm kế ngươi không được, luận thực lực ngươi cũng không được, xem ra Bách Mộc Bang liền nhất định phải đưa cho đại nữ nhân quản lý rồi.
Nghĩ đến người thừa kế thì trong lòng Ngải Dĩ Tình đã lựa chọn chính là Diệp Nhất. Tục ngữ nói ba tuổi xác định được tám mươi phần trăm, trong chín huynh đệ muội thì chỉ có mỗi mình Diệp Nhất có điều kiện phù hợp với người thừa kế, thành thục ổn định, thỉnh thoảng bụng dạ nham hiểm, là người làm đại sự, chẳng qua tâm tính có chút khác thường, có thể là một người rất dễ xúc động.
Ngải Dĩ Tình một mực hoài cảm lúc sau liền không hề rình coi sinh hoạt cá nhân của Nhị tiểu thư, đang định trở về phòng, khi đi ngang qua phòng của đám nữ nhân thì nghe thấy tiếng mở cửa sổ, thanh âm rõ ràng phát ra từ phòng của Diệp Nhất.
“Ai?” Ngải Dĩ Tình lớn tiếng quát. Diệp Nhất ở trọ trong trường, có kẻ trộm nào có thể phá tan tầng thủ vệ bên ngoài Diệp gia mà lẻn được vào phòng của nữ nhân?
Trong bóng đêm “kẻ trộm” kia đừng lại, trầm mặc nửa ngày mới run giọng nói: “Mụ mụ……..”
“Tiểu Nhất? Ngươi như thế nào trở lại?” Ngải Dĩ Tình tiến tới phía trước, bầu không khí kì quái này làm cho nàng hiểu được đang có sự tình khác thường, ánh trăng chiếu vào làm cho nàng nhìn thấy cả người Diệp Nhất đều là máu nhất thời liền bị dọa đứng sững sờ một chỗ: “Ngươi thế này là như thế nào?”
|