Cô Giáo, Học Sinh Hay Thế Thân?
|
|
#Chocobai:mình cũng mong là như vậy.nếu không thì tội cho nó lắm.yêu cô tới như vậy mà
|
Vừa mới bước vào lớp thì nó nhìn thấy cậu đang xem gì đó nhìn mặt rất nghiêm trọng. -Nó: Hêy. Mày coi gì mà mặt kì vậy??? *vỗ vai cậu* -Cậu: Không... không có gì đâu- lật đật giấu điện thoại đi -Nó: Mày làm sao vậy??? Có chuyện gì dấu tao hả???? -Cậu: Không...không có đâu -Nó: Vậy mày đưa điện thoại đây cho tao mượn đi. -Cậu: .... Nó giật cái điện thoại từ tay cậu. Trên màng hình hiện ra một đoạn video, một người con trai đang tỏ tình với một cô gái xinh đẹp, không biết là ai đã quay lại mà đăng lên với dòng cap "Công chúa và hoàng tử là có thật". Và đoạn video đó chính là cảnh Phúc đang tỏ tình cô. Và cô cũng đã nhận lời tỏ tình ấy. Nhìn đoạn video mà lòng nó đau như cắt, cảm giác như là ai đó dùng dao đâm vào tim nó vậy. Tưởng chừng sẽ bên nhau hạnh phúc không ngờ chỉ toàn là dối trá. Nó chạy tới trường quý tộc X tìm cô. Nó muốn chắc chắn rằng cô sẽ sống thật hạnh phúc khi rời bỏ nó, nó muốn chính mình nghe cô nói là cô đã không còn tình cảm với nó. Nhưng khi chạy tới cổng trường thì nó lại gặp Phúc. -Phúc: Xin chào bạn học- hắn nở một nụ cười đểu giả -Nó: Xin chào- nó không muốn dây dưa với Phúc nên nhanh chóng bước đi. Nhưng Phúc đã chặn nó lại -Phúc: Đi đâu mà vội thế bạn hiền. Có thể nói chuyện một chút không??? -Nó: Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói -Phúc: Vậy còn chuyện về cô Vân thì sao??? Không có hứng thú???? -Nó: Có gì thì nói đi. -Phúc: Đừng nóng, đừng nóng. Tao chỉ muốn mày tránh xa cô ấy ra mà thôi -Nó: Mày là cái thá gì mà kêu tao tránh xa cô ấy. -Phúc: Mày không nghĩ đến bản thân mày thì cũng phải nghĩ cho cô ấy chứ. Nếu cô ấy dính líu tới một đứa bệnh hoạn, nam không ra nam nữ không ra nữ như mày thì mày nghĩ người ta sẽ nhìn cô ấy như thế nào??? Mày cũng biết gia đình cô ấy là một gia đình giàu có đến mức nào, mày chỉ là một đứa nghèo khổ thì có tư cách gì mà giữ lấy cô ấy. Mày đã bệnh hoạn thì cũng đừng mà kéo cô ấy vào cái vũng bùn của mày chứ *cười đểu* -Nó: *nắm lấy cổ áo hắn* Mày nói ai bệnh hoạn hả thằng chó. Chỉ cần cô ấy còn yêu tao thì tao tin rằng tao cùng cô ấy sẽ vượt qua được tất cả -Phúc: *Hất tay nó ra* Mày không thấy cô ấy đã chấp nhận làm bạn gái tao sao??? Mày nghĩ nếu còn yêu mày thì cô ấy sẽ đồng ý với tao sao??? Mày lấy cái gì để nắm tay cô ấy vượt qua định kiến bằng tấm thân gầy còm không có một xu dính túi của mày hay là tình yêu bệnh hoạn kia??? Mày biến ra khỏi cuộc đời cô ấy đi, hãy trả lại cho cô ấy một cuộc sống mà không bị mọi người nhìn bằng con mắt kì thị. -Nó: Mày nghĩ mày có thể làm cho cô ấy hạnh phúc hơn tao sao??? -Phúc: Đương nhiên, tao là một thằng đàn ông. Tao có thể bảo vệ cho cô ấy, có thể cho cô ấy một gia đình hoàn thiện. Còn mày chỉ là một đứa con gái, màu nghĩ mày có thể làm được bao nhiêu???- Phúc nhìn nó khiêu khích Vì một phút không kìm lòng được mà nó đã ra tay đánh Phúc. Cô đang đi từ lớp học qua phòng giáo viên, thấy nó đang đứng nói chuyện với Phúc. Cô sợ Phúc sẽ làm nó hiểu lầm chuyện hôm qua nên nhanh chóng chạy ra chỗ bọn họ. Nhưng cô vừa chạy tới cổng trường thì nó đã giáng một cú đấm trời giáng lên mặt Phúc. -Cô: Gia An. Em làm gì vậy hả??? Sao lại đánh người- cô chạy lại đỡ lấy Phúc Phúc nhanh chóng ra vẻ yếu ớt tựa vào người cô -Nó: Cô...emmm -Cô: Sao em lại hành xử côn đồ như vậy??? Em có sao không Phúc??? -Phúc: Em không sao đâu cô. Chỉ là em hỏi thăm bạn ấy vài câu mà bạn ấy thấy em chướng mắt nên mới đánh em một cái thôi -Nó: Mày im đi -Cô: Em im đi. Sao em có thể hành xử thô lỗ như vậy. Mau xin lỗi Phúc Nó thấy cô lo lắng cho Phúc như vậy thì cơn giận bắt đầu nổi lên -Nó: Tôi không có lỗi Cô nhìn nó ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên nó xưng tôi với cô. Dù trước đây cô có làm gì sai thì nó cũng không bao giờ như vậy. -Nó: Cô cứ ở đây mà lo lắng cho người yêu của cô đi. Coi như tôi đã nhìn lầm cô, không ngờ sau bao nhiêu cố gắng bao nhiêu tình cảm tôi dành cho cô thì giờ đây cô lại tin người khác mà không tin tôi. Cô có hỏi vì sao tôi lại đánh nó không hay chỉ biết trách móc tôi. Chúng ta từ đây chấm dứt. Tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô. Tạm biệt- nó chạy đi như thể nếu nó chậm một chút thì nó sẽ không quyết tâm được, nếu nó quay đầu lại nhìn cô một lần thì nó sẽ không thể nào rời xa cô được vậy -Cô: Gia An....Gia An... đứng lại nghe cô nói đã... Cô định đuổi theo nó nhưng Phúc đã níu cô lại. -Phúc: Cô ơi em choáng váng quá -Cô: Để cô dìu em vào phòng y tế- cô ngoái đầu nhìn về hướng nó chạy đi mà lòng cứ bồn chồn lo lắng Sau khi đưa Phúc vào phòng y tế thì cô lật đật chạy đi tìm nó. Cô tìm kiếm khắp nơi, từ trường học, đến nhà nó. Bây giờ cô mới phát hiện, mình không hiểu gì về nó cả. Cô không biết nó hay đi đâu cũng không biết nó có những người bạn của nó là ai. Nó luôn quay xung quanh cô nên cô tưởng như nó sẽ mãi mãi bên cô nên giờ đây khi nó biến mất cô không biết phải tìm nó nơi nào. Cô khóc, khóc cho sự bất lực của mình, cô khóc vì đã để lỡ mất người cô yêu thật sự. Cô cứ đi, cứ lang thang trong vô định và cô đã gặp được Gia Linh. -Gia Linh: Chị....chị đi đâu đây??? Sao mắt chị xưng húp lên vậy??? Chị khóc sao??? -Cô: Gia Linh, chị mất Gia An rồi. Chị đã để mất em ấy rồi Cô kể hết mọi chuyện cho Gia Linh nghe -Gia Linh: Có chuyện gì về nhà rồi nói, biết đâu em ấy đang ở nhà thì sao -Cô: Đúng rồi.- cô tức tốc chạy về nhà nhưng khi cô về đến nhà thì cánh cửa vẫn đóng im, căn nhà tối om. Không còn hơi ấm của người ấy, không còn mùi hương của người ấy căn nhà trông thật lạnh lẽo Cô ngồi bệt xuống sàn mà bật khóc. Cô khóc, khóc vì sự ngu dốt của mình mà để cho người mình yêu phải đau khổ, phải thật vọng. Cô hận mình không thể nhận ra tình cảm của mình sớm hơn để rồi giờ đây nó đã không còn bên cạnh cô nữa. Không còn vòng tay ấm áp để cô tựa vào mỗi khi cô mệt mỏi nữa. Tại cánh đồng bồ công anh -Nó: Ba con muốn đi du học -Ba nó: Sao đột nhiên con lại thay đổi quyết định vậy??? -Nó: Không sao cả con muốn đi thôi -Ba nó: Được. Con muốn khi nào đi??? -Nó: Ngay ngày mai -Ba nó: Được Nó nhìn lên bầu trời đầy sao và nhớ lại hình bóng mà nó đã yêu rất sâu đậm -Nó: Tạm biệt. Tình yêu đầu của em
|
Tại nhà cô -Gia Linh: Chị đừng như vậy. Khi suy nghĩ thông rồi em ấy sẽ quay về thôi -Cô: Chị có một cảm giác gì đó rất bất an. Chị cảm thấy em ấy sẽ rời xa chị mãi mãi -Gia Linh: Không có đâu. Em ấy yêu chị như vậy mà, em ấy sẽ không bỏ rơi chị đâu -Cô: Không được. Chị phải đi tìm em ấy Do cả ngày chưa ăn gì cộng với việc lang thang ngoài đường tìm nó quá lâu nên cô vừa mới định đứng dậy đã ngã xuống mà ngất xỉu. -Gia Linh: Chị...chị ơi.... chị tỉnh lại đi #######!?!?!?!?!?!?##### Tại sân bay thành phố X -Cậu: Tại sao lại đột ngột như vậy??? Mày ra đi như vậy sao??? -Nó: Mày ở lại nhớ bảo trọng, nếu rãnh thì qua chơi với tao -Cậu: Mày đi rồi còn cô thì sao??? Mày bỏ rơi cô như vậy hả??? -Nó: Cô giờ đã có người tốt hơn tao bên cạnh. Cô ấy đã không cần tao nữa. Tao đã suy nghĩ rất kĩ rồi tao không thể ích kỉ mà cứ giữ lấy cô bên mình để rồi cô phải gánh chịu những định kiến. Còn về gia đình cô nữa, đó là một gia đình danh giá tao không thể làm ô uế thanh danh của cô được. -Cậu: Mày nói gì vậy hả??? Mày là đứa tốt nhất tao từng gặp. Cô có được mày là may mắn của cô. Làm sao mày có thể tự ti như vậy??? Có thể buông bỏ dễ dàng như vậy??? -Nó: Mày không hiểu được đâu -Cậu: Thôi được rồi. Tao tin mày đã có suy nghĩ rõ ràng. Dù sao tao vẫn luôn ủng hộ mày. -Nó: Bạn tốt. Tao muốn nhờ mày một việc -Cậu: Việc gì??? Chỉ cần tao làm được tao sẽ giúp mày -Nó: Hãy giữ kín chuyện tao đi người ngoài. Tao không muốn ai biết cả kể cả cô -Cậu: Mày đã suy nghĩ kĩ??? -Nó: Ừm Chuyến bay từ thành phố X đến nước A sắp cất cánh xin mời hành khách nhanh chóng di chuyển lên máy bay. -Nó: Tạm biệt bạn tốt. Hẹn gặp lại -Cậu: Bảo trọng Khi nó bước lên máy bay thì chuông điện thoại của cậu vang lên -Cậu: Alo??? -Cô: Thiếu Dương có phải em không??? -Cậu: Là cô??? -Cô: Em làm ơn có thể nói cho cô biết Gia An đang ở đâu không??? Cô tin chắc là em biết em ấy đang ở đâu. Xin em hãy nói cho cô biết chỗ ở của em ấy -Cậu: Xin lỗi cô. Muộn rồi -Cô: Em nói vậy là sao??? Hiện giờ em ấy đang ở đâu. Xin em hãy nói cho cô biết -Cậu: Nó đã lên máy bay rồi. Em cũng không biết nó đã đi đâu nữa Tút...tút...tút...- chiếc điện thoại rơi tự do xuống sàn Cô không nói năng gì mà điên cuồng chạy tới sân bay. -Gia Linh: Chị....chị mới tỉnh lại. Chị đi đâu vậy??? -Cô: Không chị không thể để em ấy đi được. Chị phải ra sân bay, phải đi tìm em ấy Cô không chú ý tới đầu tóc rối bù, mang đôi dép lê mà chạy ra khỏi nhà. Trên đường không biết rằng cô đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, chiếc siêu xe đắt tiền lành lặng cũng đã bị những cú va chạm làm cho móp méo. Tới sân bay cô vứt chiếc xe bên vệ đường mà chạy như bay vào tìm kiếm nó. Cô hy vọng sẽ thấy được bóng dáng thân thuộc, nụ cười ấm áp của nó. Nhưng đổi lại cô chỉ thấy những khuôn mặt xa lạ, những con người xa lạ. Cô khuỵ xuống bật khóc giữa sân bay, cô mặc kệ hình tượng, mặt kệ những con mắt nhìn mình chế giễu cô chỉ biết giờ đây trái tim cô như muốn vỡ vụn. Cô đã mất đi người mà cô thương yêu, mất đi những cái ôm ấm áp, bờ vai gầy yếu nhưng lại mang lại cho cô một cảm giác vững chải. Cô bước đi lang thang trên con đường mà cô và nó thường hay đi ngang qua, nhưng sao giờ đây chỉ còn lại mình cô độc bước. Cô còn nhớ những lúc cô làm nũng, bắt nó cõng nó vẫn ngoan ngoãn cõng cô, nó còn nói nguyện ý cõng cô đi hết cuộc đời nhưng sao giờ đây điều ấy chỉ còn lại là những hoài niệm. Cô bước về nhà, những hình ảnh quen thuộc của nó lại ùa về. Nụ cười toả nắng mỗi khi nó thấy cô về, bóng lưng chăm chú, tỉ mỉ nấu từng mà cô thích ăn, những cái ôm ấp áp mỗi khi cô mệt mỏi. Những khi cô mất ngủ nó sẽ ôm cô vào lòng xoa nhẹ lưng cô, canh chừng cho cô ngủ để rồi mai nó vác đôi mắt gấu trúc đi học. Những điều đẹp đẽ ấy đã biến mất chỉ vì cô không biết quý trọng nó, không biết trân trọng những thứ mình đã có để giờ đây khi nhận ra thì đã quá muộn màn. -Cô: Gia An, em hãy về bên cô được không??? Cô xin em cầu xin em đừng bỏ cô- cô ôm cái áo sơmi của nó vào lòng mà bật khóc -Cô: Cô sẽ không làm em buồn nữa, sẽ không thức khuya để em lo nữa. Cô sẽ ăn đúng bửa, sẽ cố gắng học nấu ăn để em không phải vất vả nữa. Cầu xin em quay về bên cô có được không??? Có được không??? Cô sẽ không để ý cái nhìn của mọi người xung quanh nữa, cô sẽ cùng em vượt qua hết thẩy, sẽ luôn tin tưởng không la mắng em nữa. Em đừng bỏ cô, đừng rời xa cô mà Gia An- cô cứ ngồi nhìn ra cửa mà chờ đợi trong vô vọng, chờ đợi nó sẽ mở cửa ra và nói với cô "Em về rồi" nhưng cô đợi mãi đợi mãi vẫn không đợi được hình bóng ấy.
|
Buồn cho một mối tình . Không có lòng tin ở nhau không thể bền lâu được đâu
|
|