Ngoại truyện: Con dâu nuôi từ bé
Thời Sướng lớn hơn Dịch Sanh hai tuổi, Thời Sướng tương đối trưởng thành sớm, cô bé ghét bỏ mấy người bạn nhỏ ở nhà trẻ quá ngây thơ, Dịch Nghiêu đáp ứng Thời Sướng trực tiếp để cho cô bé lên tiểu học. Vì vậy qua nghỉ hè, Thời Sướng bắt đầu học năm nhất, Dịch Sanh cũng vào nhà trẻ.
So với hùng hài tử Thời Sướng mà nói, Dịch Sanh thật quá mức hướng nội, trừ cùng người trong nhà còn có chút trao đổi, một khi ra khỏi nhà, trên căn bản liền ngậm miệng không nói lời nào. Thời Ngộ An rất lo lắng con gái nhỏ như vậy ở bên ngoài sẽ bị ủy khuất, lôi kéo cô giáo dặn dò nửa ngày mới bị Dịch Nghiêu lôi đi.
"Giữa mấy đứa nhỏ tự có phương thức trao đổi của bản thân, em không cần lo lắng như vậy, tiểu Sanh cũng cần thật nhiều bạn." Dịch Nghiêu nói như thế, Thời Ngộ An đi được một bước thì quay đầu lại nhìn, nhưng cũng cảm thấy nàng nói rất có lý.
Kết quả tan học, lão Ngô đón hai đứa bé về nhà, tình huống hai đứa bé hoàn toàn khác nhau. Gương mặt Thời Sướng đắc sắc, lôi kéo Dịch Nghiêu nói chuyện phát sinh ở lớp học mới của mình, còn nói giáo viên khen mình, bản thân có rất nhiều bạn mới vân vân. Mà Dịch Sanh cùng Thời Sướng vừa đúng ngược lại, một người an tĩnh nằm nhoài ở trên bàn làm bài tập, không nói tiếng nào.
Dịch Nghiêu ra dấu về phía Dịch Sanh, Thời Sướng lập tức hiểu ý, nằm ở đối diện Dịch Sanh, nhỏ nhẹ nói chuyện với Dịch Sanh: "Em gái, hôm nay là ngày đầu tiên em đi học, có khóc hay không a? Có cùng bạn nhỏ khác chơi không? Bọn họ có khi dễ em hay không nha? Tại sao em lại không để ý tới chị?"
Dịch Sanh ngẩng đầu nhìn cô bé một cái, ánh mắt hồng hồng, Thời Sướng ngậm miệng, đưa tay nhỏ bé ra sờ sờ mặt con bé, nghi ngờ hỏi: "Em làm sao vậy?" Dịch Sanh vẫn không nói lời nào, bất quá nước mắt lại lộp bộp chảy xuống, dọa cho Thời Sướng sợ đến mức co rụt tay lại, quay đầu cầu cứu Dịch Nghiêu: "Daddy, em khóc rồi!"
Dịch Nghiêu còn chưa kịp động thân, Thời Ngộ An mới vừa từ trên lầu đi xuống vội vã xông tới, xách Thời Sướng mắt trợn trừng trừng: "Có phải là con khi dễ em không!" Thời Sướng ủy khuất bĩu môi: "Con không có." Thời Ngộ An hiển nhiên không tin, hùng hài tử không thành thật này bình thường cũng không có việc gì liền yêu trêu cợt Dịch Sanh, nếu như không phải là Thời Sướng, sao con bé đột nhiên lại khóc?
"Chị không có khi dễ con." Dịch Sanh yếu yếu mở miệng, mắt to còn chảy nước mắt, rụt rè nhìn Thời Ngộ An. Thời Ngộ An vừa nhìn bộ dáng này của Dịch Sanh, đau lòng, bỏ lại Thời Sướng đi tới bế Dịch Sanh lên, dịu dàng hỏi con bé: "Vậy tại sao con khóc đây?"
Dịch Sanh cắn môi, trên mặt nghẹn đến đỏ bừng, hai tay Thời Sướng ôm mặt nhìn con bé: "Em nói mau đi nha, nếu không mami khẳng định cho là chị khi dễ em a." Dịch Sanh bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Con không muốn đi nhà trẻ."
Lúc này Dịch Nghiêu cũng đã tới, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Dịch Sanh, cúi đầu hỏi con bé: "Tại sao lại như vậy?" "Còn phải hỏi sao?" Thời Sướng liếc mắt: "Em gái nhát gan như vậy, nhất định là sợ hãi." Thời Ngộ An nhìn về phía Dịch Sanh, thấy con bé nhẹ nhàng gật đầu một cái.Thời Ngộ An ôm Dịch Sanh ngồi ở trên ghế sa lon, nhẹ giọng nhỏ nhẹ hỏi: "Có phải bị bạn khi dễ hay không?" Dịch Sanh lắc đầu một cái, Thời Ngộ An lại hỏi: "Ở chung với bạn học không vui?" Dịch Sanh vẫn là lắc đầu, Thời Sướng tiến tới, dương dương đắc ý nói: "Con biết là tại sao."
Thời Sướng ngồi ở bên Thời Ngộ An lôi kéo cánh tay mềm mại nhỏ bé của Dịch Sanh đung đưa: "Từ lúc em tới đây vẫn luôn ở chung với chúng ta, mami cũng biết em nhát gan, mami để cho em gái ở chung với nhiều người xa lạ như vậy, dĩ nhiên là em gái sẽ sợ nha." Nói xong, Thời Sướng lại bồi thêm một câu: "Hơn nữa mấy người bạn nhỏ ở nhà trẻ thật đáng ghét a."
"Sướng Sướng nói rất có lý." Dịch Nghiêu tán dương gật đầu một cái, Thời Sướng đắc ý hướng về phía nàng nhe răng nhếch miệng cười. Thời Ngộ An nhíu mi lại: "Vậy sao?" Dịch Sanh dạ nhỏ một tiếng, đáng thương nhìn cô, trong đôi mắt còn ngấn nước: "Con không muốn một mình ở nơi đó."
Thời Ngộ An thì lại rầu rỉ, đứa nhỏ luôn sẽ phải lớn lên, luôn phải đi học, nếu không, qua mấy năm hãy nói? Cô âm thầm gật đầu, chờ thêm mấy năm nữa, con bé hết nhát gan, cho đi học tiếp cũng tốt lắm, dù sao đứa bé còn nhỏ, cũng không gấp.
Thời Ngộ An suy nghĩ xong, Thời Sướng đột nhiên toát ra một câu: "Để cho em cùng lên học tiểu học với con đi, con có thể chăm sóc, bảo vệ tốt em gái. Nhà trẻ gì đó đều rất đơn giản, con có thể dạy em." Thời Sướng ngẩng đầu nhìn lên Thời Ngộ An, lời thề son sắt bảo đảm.
"Đừng nghịch, em con mới ba tuổi, làm sao lên học tiểu học được a." Thời Ngộ An quả quyết cự tuyệt, Dịch Sanh lại kéo kéo tay cô, giọng mềm nhũn: "Mami, con muốn cùng lên học tiểu học với chị." Thời Sướng hất cằm, dương dương đắc ý nhìn Thời Ngộ An, đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô: "Xem đi. Mami cứ yên tâm, con nhất định sẽ chiếu cố tốt em mà."
Thời Ngộ An nhìn về phía Dịch Nghiêu, muốn trưng cầu ý kiến của nàng, Dịch Nghiêu nhún vai, Thời Ngộ An trợn mắt nhìn nàng một cái: "Vậy chuyện này liền giao cho chị." Dịch Nghiêu ra dấu OK : "Được, buổi chiều tôi đưa hai đứa đi học, thuận tiện giải quyết chuyện này."
Cứ như vậy, người bạn nhỏ Dịch Sanh gần ba tuổi liền trở thành bạn ngồi cùng bàn của bạn nhỏ Thời Sướng, đồng thời trở thành học sinh nhỏ tuổi nhất trong trường tiểu học của thành phố. Từ đó về sau, Dịch Sanh và Thời Sướng cùng học tiểu học, trung học, cho đến thi tốt nghiệp trung học xong, hai người thi đậu đại học khác nhau mới lần đầu tiên tách ra.
Tính tình Dịch Sanh vẫn rất hướng nội, coi như là sau khi lớn lên cũng chỉ hơi sáng sủa một chút, đại đa số thời điểm đều an tĩnh không nói lời nào. Ngược lại với Dịch Sanh, từ nhỏ Thời Sướng đã làm một hùng hài tử, nghiễm nhiên một thiên tài giao tiếp, cùng ai cũng có thể trò chuyện, rất được mọi người hoan nghênh.
Thời Sướng thường nói giỡn nói Dịch Sanh là con dâu nuôi từ bé của mình, ban đầu Dịch Sanh còn đỏ mặt cãi cọ với Thời Sướng, đến sau làm bộ như không nghe thấy. Thật ra thì ở bên ngoài Thời Sướng vẫn rất khiêm tốn, hơn nữa cô bé không cùng họ với Dịch Sanh, mặc dù cả ngày hai người bọn họ dính với nhau, cũng có rất ít người biết hai người nhưng thật ra là chị em.Dịch Sanh vốn là cũng rất ít kêu Thời Sướng là chị, ngược lại Thời Sướng lại luôn treo hai chữ em gái ở khóe miệng. Bất quá đứa bé Thời Sướng này, có thể là trong ngày thường thời gian đi theo Dịch Hiên tương đối nhiều, rõ ràng là một cô gái, nhưng cả người cứ như là thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác tác. Cô bé nhìn thấy người xinh đẹp, lớn hơn mình liền kêu chị, nhỏ hơn mình liền kêu em gái.
Cho nên coi như cả ngày cô bé kêu Dịch Sanh là em gái, cũng không ai sẽ cho rằng hai người bọn họ thật sự là chị em, lại thêm dáng dấp của Dịch Sanh rất tốt, sau khi đến Dịch gia càng được Thời Ngộ An nuôi đến trắng trắng mềm mềm, giống như là búp bê, do đó mọi người cũng cho là Thời Sướng lại phạm bệnh mê gái. Thời Sướng là một người lười giải thích, bọn họ thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó đi.
Cũng là bởi vì có tiền lệ như vậy, đến năm thứ hai trung học, giữa hai người bọn họ xảy ra một chút biến hóa vi diệu. Thời Sướng không phải là người sống yên ổn, một đám người cũng nuông chiều nàng đã quen, bao gồm Túc gia bên kia cũng vậy, ban đầu Thời Ngộ An còn có thể quản nàng, thời gian dài hiện tại lại hữu tâm vô lực —— đứa nhỏ này quá hùng rồi.
Cho nên có thể nói Thời Sướng là dùng một tay che trời a, tuổi còn nhỏ liền là tiêu điểm, lên năm thứ hai trung học, biết mấy tên côn đồ cắc ké bất học vô thuật, lại trộn lẫn với bọn chúng. Thân thể Dịch Sanh không tốt, năm tám tuổi lại phải làm phẫu thuật thêm một lần, từ đó về sau cứ như Lâm muội muội*, Thời Sướng suy nghĩ phải bảo vệ Dịch Sanh, xung phong nhận việc muốn đi luyện triệt quyền đạo.
*Lâm Bảo Ngọc bạc mệnh. Wiki để biết thêm chi tiết
Cho nên dựa vào chút "võ công" ra vẻ này, Thời Sướng trở thành "Lão Đại" của trường trung học nàng đang học, cả ngày dẫn một đám tiểu đệ làm trò. Nhà trường biết Thời Sướng bối cảnh lớn, Thời Sướng lại không ngốc, nếu như thật sự quậy ra việc gì lớn chắc chắn Thời Ngộ An sẽ lột da nàng. Nhìn nàng cũng rất biết điều, không có làm ra cái gì quá đáng, nhà trường cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.
Lần đầu tiên Thời Sướng kéo Dịch Sanh đến trước mặt đám tiểu đệ của nàng, cứ như vậy giới thiệu: "Đây là con dâu nuôi từ bé của tôi, xinh đẹp phải không?" Hơn mười tuổi Dịch Sanh đã trổ mã, mặt mày như tranh vẽ, trong veo như nước đứng ở đàng kia cũng không nói gì, tựa như người từ trong tranh đi ra. Bọn tiểu đệ cũng sợ ngây người, hồi lâu có người toát ra một câu: "Lão Đại, chị yêu con nít a?"
Thân thể Dịch Sanh rất đơn bạc, khung xương cũng nhỏ, vóc dáng Thời Sướng lại cao, hai người đứng cùng nhau, Thời Sướng thoạt nhìn có vẻ lớn hơn so với Dịch Sanh không chỉ là hai tuổi. Thời Sướng đá một cước qua, tiểu đệ nằm trên mặt đất gào khóc gọi: "Lão Đại, chân quá độc ác, em sai lầm rồi có được không? Không phải là yêu con nít, Lão Đại với chị dâu thật xứng!"
"Ai là chị dâu?" Một tay Thời Sướng đáp lên vai Dịch Sanh, thật sâu cảm thấy hài lòng vì thân thủ của mình, em gái nhất định rất sùng bái bản thân đi! Tiểu đệ từ dưới đất bò dậy tới, cũng tìm một tên tiểu đệ khác ôm vai bá cổ, cười híp mắt nhìn Thời Sướng: "Không phải là vợ của Lão Đại sao.""Nói nhảm, vợ tôi ở đâu ra?" Thời Sướng xem thường.
"Là người trong lòng Lão Đại." Tiểu đệ rất nghiêm túc.
"Là con dâu nuôi từ bé." Thời Sướng cải chính.
"Nuôi lớn không phải là vậy sao!" Tiểu đệ phản bác.
Thời Sướng nhéo cằm suy nghĩ một chút, hắn nói cũng rất có đạo lý nga, hình như thật sự là như vậy. Thời Sướng lọt vào suy tư, Dịch Sanh kéo kéo ống tay áo của nàng, Thời Sướng cúi đầu nhìn nàng: "Thế nào?" Dịch Sanh ho khan một cái: "Về nhà." Lúc này Thời Sướng mới nhớ tới em gái bị cảm, phải nhanh chóng mang nàng trở về uống thuốc.
Tùy ý phất tay một cái bọn tiểu đệ, Thời Sướng lôi kéo tay Dịch Sanh đi, hoàn toàn vứt vấn đề vừa mới suy tư ra sau ót. Thẳng đến tối lúc đi ngủ, nghiêng người nằm ở trên giường, nhìn gò má Dịch Sanh đang ngủ say, mới lại bắt đầu tự hỏi.
Từ trước đến nay Thời Sướng là một đứa bé trưởng thành sớm, lúc nàng bảy tuổi liền nằm dán góc tường nghe được Túc Cẩm Dung nói chuyện với Thời Ngộ An, biết chú Cẩm Dung nguyên lai là cha ruột của nàng. Chẳng qua là nàng vẫn làm bộ như không biết, bởi vì nàng biết, Dịch Nghiêu với Thời Ngộ An còn không có dự định nói cho nàng biết sớm như vậy, các nàng không muốn nàng biết sớm như vậy, nàng vẫn cứ không biết là được.
Lúc chín tuổi, Dịch Nghiêu còn không có nghĩ tốt sau này nên giải thích với bọn nhỏ như thế nào về cấu tạo gia đình đặc thù của các nàng, thì Thời Sướng đã thăm dò xong về điểm quan hệ này của mami và daddy của nàng rồi. Làm một đứa nhỏ căn bản được nuôi thả, trời mới biết cả ngày Dịch Hiên nhồi nhét cho nàng cái gì, Thời Sướng như cũ làm bộ như một đóa hoa sen trắng thuần khiết không tỳ vết cái gì cũng không biết, cho đến năm nàng mười hai tuổi khi Dịch Nghiêu tốn một ngày nghiêm chỉnh giải thích, nàng mới chậm rãi ồ một tiếng.
Bây giờ Thời Sướng nhìn Dịch Sanh bạn học kiêm em gái, đang suy tư một vấn đề rất nghiêm túc. Kể từ khi còn bé Dịch Hiên đùa giỡn nói Dịch Sanh là con dâu nuôi từ bé của nàng, cho tới nay nàng cũng cho là như vậy, coi như là trưởng thành biết Dịch Hiên nói giỡn, nàng vẫn nói Dịch Sanh là con dâu nuôi từ bé của nàng.
Em gái mình nuôi từ nhỏ đến lớn chẳng lẽ không phải hẳn là nên thuộc về mình sao? Tư duy của Thời Sướng bắt đầu lệch đi một góc độ rất quỷ dị, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
"Bộ dáng em gái rất xinh đẹp, lại ngốc như vậy, sau này bị nam nhân xấu lừa làm sao bây giờ?" Thời Sướng lầm bầm lầu bầu một câu: "Vẫn là đi theo mình tương đối khá, đi theo mình cả đời, thì cả đời sẽ không bị thương tổn." Thời Sướng nghiêng người hôn một cái lên mặt của Dịch Sanh, rốt cục thiếu nữ mười lăm tuổi cũng động chút tâm tư nên có của thiếu nữ, giống như nàng, đã thích em gái nhát gan nhà nàng rồi.
Thời Sướng giương miệng ngáp một cái, nhắm mắt lại đi ngủ, chuyện như vậy phải từ từ tới, nàng tin tưởng Dịch Sanh trốn không thoát lòng bàn tay nàng. Cho đến khi hô hấp của nàng trở nên vững vàng, Dịch Sanh đáng lẽ đang ngủ say từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên.
Ai trốn không thoát lòng bàn tay của ai còn chưa biết đâu.
--- ------oOo HOÀN oOo---- -----
|