Dịch Và Thời An
|
|
Chương 25: Quá độ
Dịch Nghiêu bồi Thời Sướng chơi cho tới trưa, tâm tình Thời Ngộ An không tốt lắm, không có chơ cùng hai người, một mình ngồi ở bên trong quán cà phê chờ các nàng. Thời điểm Dịch Nghiêu cùng Thời Sướng trở lại quán cà phê Thời Ngộ An đang ngồi một mình bên cửa sổ ngẩn người, cà phê trên bàn đã sớm nguội.
“Mami!” Thời Sướng chạy nhanh nhào vào trong lòng Thời Ngộ An, cô mới tỉnh thần, ôm Thời Sướng đặt ngồi trên đầu gối mình, rút khăn giấy lau mồ hôi cho cô bé: “Có mệt hay không a?” Thời Sướng lắc đầu một cái, mặt cười rực rỡ ngẩng đầu nhìn: “Daddy đều ôm bảo bảo nga, một chút cũng không mệt mỏi! Mami, bảo bảo đói bụng.”
Dịch Nghiêu ngồi ở đối diện, cúi đầu gởi tin nhắn, Thời Ngộ An nhìn nàng một cái, khóe miệng có chút cứng ngắc nói: “Muốn ăn cái gì?” Thời Sướng bỉu môi, đáng thương nhìn Thời Ngộ An: “Macaron có được hay không?” Thời Ngộ An từ từ lắc đầu: “Không thể, quá ngọt, răng của bảo bảo sẽ bị sâu ăn hết.”
Thời Sướng mếu máo, ngược lại nhìn về phía Dịch Nghiêu: “Daddy, người ta muốn ăn đồ ngọt.” Dịch Nghiêu ngẩng đầu lên, cười đưa tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Thời Sướng: “Ngoan, nghe lời mami.” Thời Sướng bỉu môi, ngạo kiều quay đầu đi, không để cho Dịch Nghiêu sờ mình “Daddy chỉ thương mami, không thương Sướng bảo bảo.” Khóe miệng Dịch Nghiêu nhẹ nhàng nhếch một chút, bỏ điện thoại vào trong túi, hai tay đặt ở trên bàn, nâng má nhìn Thời Sướng: “Bánh pút-đing có được hay không? Lại thêm một bánh gato matcha nữa?”
Thời Sướng vễnh cái miệng nhỏ nhắn lên, xoay mặt nhìn lên Thời Ngộ An, thấy cô lại đang ngẩn người, cố làm ra vẻ già dặn thở dài, miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng: “Vậy cũng được.” Dịch Nghiêu khen Thời Sướng một câu ngoan, kêu phục vụ sinh.
Thời Sướng ăn chút điểm tâm ngọt liền la hét no rồi, Dịch Nghiêu nói muốn đi ăn cơm, Thời Ngộ An bày tỏ không đói bụng, Dịch Nghiêu nhìn cô một lát, nhún nhún vai không lên tiếng. Thời Sướng tinh thần mười phần, nghỉ ngơi một lát lại lôi kéo Dịch Nghiêu chạy đông chạy tây chơi đùa, Thời Ngộ An tìm đến cái ghế dưới tàng cây,ngồi ở đó chờ hai người.
Thời gian giống như trôi qua rất chậm, lại giống như thật nhanh. Thời Ngộ An ngây ngốc ngồi ở đó, đến khi phục hồi tinh thần lại, nhìn xem một chút thời gian, đã hơn bốn giờ chiều. Lại đợi một lát, Dịch Nghiêu ôm Thời Sướng đầu đầy mồ hôi từ bên đu quay ngựa gỗ đi tới.
Dịch Nghiêu đặt Thời Sướng xuống, ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, Thời Ngộ An đưa bình nước cho nàng, nàng đưa tay nhận, lại không mở. Thời Ngộ An mím chặc môi, lấy tấm khăn giấy ướt từ trong túi xách ra lau mồ hôi cho nàng, Dịch Nghiêu nhíu mi nhưng cũng không có né tránh. Thời Sướng đứng ở dưới tàng cây quan sát con sâu nhỏ, Dịch Nghiêu nhìn Thời Ngộ An, nhàn nhạt mở miệng: “Mẹ tôi đã trở về, kêu em về nhà ăn cơm.”
Thời Ngộ An ừ một tiếng, ánh mắt Dịch Nghiêu chuyển qua trên người cô, có chút ẩn nhẫn run rẩy lông mi, lại cái gì cũng không có nhiều lời. Dịch Nghiêu gọi điện thoại cho lão Ngô, lúc lão Ngô đến cửa công viên trò chơi, nàng cũng nghỉ ngơi đủ rồi, không có gọi Thời Ngộ An, cũng không có gọi Thời Sướng, một người đứng lên đi ra ngoài. Thời Ngộ An khinh phiêu phiêu thở dài, gọi Thời Sướng nhắm mắt theo sau.
Thời Sướng chơi một ngày, đến trên xe liền ngủ thiếp đi trong lòng Thời Ngộ An, không có Thời Sướng líu ríu, trong xe an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở. Dịch Nghiêu cau mày, đang muốn mở miệng, điện thoại di động của Thời Ngộ An chợt vang lên, cô vội vàng nhét Thời Sướng vào trong lòng của Dịch Nghiêu, nhanh chóng nhận nghe điện thoại.
Dịch Nghiêu ôm Thời Sướng vỗ vỗ, cô bé có chút thức tỉnh rất nhanh đã ngủ lại. Thời Ngộ An nghiêng đầu nghe điện thoại, cố ý đè thấp thanh âm: “Khang Diệu, em cùng bạn ăn cơm tối, ừ, được, em biết.” Dịch Nghiêu vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm khóe miệng, trong mắt một mảnh âm trầm.
Thời Ngộ An cúp điện thoại, quay đầu đi xem Dịch Nghiêu, thấy nàng đã nhắm mắt lại. Xe lại chạy khoảng hai mươi phút, chậm rãi lái vào nhà để xe Dịch gia. Dịch Nghiêu mở cửa xe, ôm Thời Sướng đi cũng không quay đầu lại, Thời Ngộ An có chút lúng túng, vội vàng đi theo.
“Ba, mẹ.” Dịch Nghiêu vào phòng khách, hướng về phía Dịch Trữ cùng Túc Như Chỉ tùy ý lên tiếng chào liền ôm Thời Sướng lên lầu, Túc Như Chỉ còn không có biết rõ chuyện gì xảy ra, Thời Ngộ An mang theo vẻ mặt khiến người ta rất muốn khi dễ từ bên ngoài đi vào: “Chào chú, chào dì.”
Túc Như Chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Tiểu An tới đây ngồi.” Thời Ngộ An nghe lời đi tới bên cạnh ghế sa lon, đặt túi ở phía trên, ngồi ở bên cạnh Túc Như Chỉ. Túc Như Chỉ cười híp mắt lôi kéo tay Thời Ngộ An: “Cũng có hơn một tháng không gặp, Tiểu An lại đẹp ra.”
Thời Ngộ An có chút xấu hổ cười: “Dì đừng đùa con.” Túc Như Chỉ lại cùng cô hàn huyên mấy câu, lại kéo đến trên người Dịch Nghiêu: “Nghiêu Nghiêu là thế nào? Mặt đen như bao công.” Thần tình Thời Ngộ An ảm đạm xuống, khe khẽ thở dài: “Là con lại chọc a Nghiêu mất hứng đi.”
Thanh âm Thời Ngộ An mềm nhũn, vẻ mặt rất thất vọng, lại mang chút vẻ vô tội, tâm Túc Như Chỉ suýt tí là mềm nhũn: “Ai ô ô, tính tình Nghiêu Nghiêu có chút cổ quái, nhất định là chính mình nghĩ lẩn quẩn đi.” Thời Ngộ An miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, cười không nổi.
“Để cho tiểu An yên tĩnh một chút, đợi lát nữa lúc ăn cơm xong rồi hỏi nữa.” Dịch Trữ chậm rãi lên tiếng, không chớp mắt nhìn chằm chằm tờ báo. Túc Như Chỉ tán đồng gật đầu một cái, vỗ vỗ tay Thời Ngộ An: “Con xem con khuôn mặt nhỏ nhắn này này, liếc nàng cũng không dám. Sẽ không phải sợ Nghiêu Nghiêu tức giận đi?”
Thời Ngộ An lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, tròng mắt có chút đỏ lên: “A Nghiêu bây giờ đối với con rất lạnh nhạt, con thật sự có chút cảm thấy sợ...” Túc Như Chỉ nhìn bộ dáng này của cô, không nhịn được có chút đau lòng, nửa ôm cô dịu dàng dỗ dành an ủi: “Không có chuyện gì, Nghiêu Nghiêu thích con như vậy, làm sao có thể thật giận con đây? Con của dì sinh dì hiểu, nghe lời dì, chớ để ở trong lòng, Nghiêu Nghiêu nhất định là nhất thời hồ đồ, chờ nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
“Là vấn đề của con.” Thời Ngộ An đưa tay xoa xoa ánh mắt, vẻ mặt rất yếu ớt: “Là con khiến cho nàng ủy khuất.” Túc Như Chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Người trẻ tuổi a, không chịu chút khổ sao có thể biết quý trọng? Tiểu An ngoan, không cần biết Nghiêu Nghiêu thế nào, con phải tin tưởng, Nghiêu Nghiêu là thật lòng yêu con a.” Thời Ngộ An cắn môi dưới, dùng sức gật đầu: “Con biết.”
Túc Như Chỉ đưa tay, sờ sờ đầu của cô, không nói gì thêm. Dịch Trữ bỏ tờ báo xuống, nhìn qua hai người bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Dắt Tiểu An đi dạo trong vườn hoa một chút đi, a Thuấn a Vũ đều ở đó. Mọi người tuổi tác cũng không sai biệt lắm, cùng nhau trò chuyện, thả lỏng một chút.” Túc Như Chỉ trưng cầu ý kiến của Thời Ngộ An, cô gật đầu, Túc Như Chỉ liền dẫn cô đến vườn hoa.
Cho đến sắc trời đen xuống, mọi người mới từ trong vườn hoa cùng nhau trở lại trong nhà. “Rửa tay rồi đi ăn cơm đi.” Dịch Trữ từ phòng ăn nhô đầu ra: “Này trời mưa thật là tốt a, hôm qua ta mới vừa trồng thêm mấy cây nhỏ.”
“Ông cái lão già này, trồng cây liền trồng cây đi, trong vườn hoa cũng không phải là không còn đất trống, ông làm gì mà đem mấy chậu mẫu đơn của tôi đi chỗ khác?” Gương mặt Túc Như Chỉ lộ vẻ mất hứng, chất vấn Dịch Trữ. Dịch Trữ trợn mắt một cái: “Chỗ đó tôi đã sớm chuẩn bị để trồng cây, có nơi dành riêng cho hoa mẫu đơn bà không chịu để vào cứ muốn đặt ở đó, bây giờ ngược lại còn trách tôi?” Túc Như Chỉ hừ một tiếng, cho Dịch Trữ một cái liếc mắt, xoay người đi rửa tay.
Túc Như Chỉ mới vừa vào phòng ăn, Thời Sướng liền giang hai cánh tay nhào vào trong lòng bà, khanh khách cười không ngừng: “Bà nội bà nội, con nhớ bà nội muốn chết! Bà nội có nhớ Sướng bảo bảo không a?” Túc Như Chỉ ngồi ở bên cạnh bàn ăn, ôm Thời Sướng đặt trên đầu gối, thật tốt trêu chọc một phen: “Dĩ nhiên nhớ nha, bà nội đây không phải là trở về thăm con sao?”
Người giúp việc cầm chén đũa dọn xong, Dịch Trữ phất tay một cái: “Cũng ngồi xuống ăn cơm đi, ăn cơm xong rồi hãy dỗ dành đứa nhỏ.” Túc Như Chỉ nhìn Dịch Trữ một cái, đặt Thời Sướng ngồi trên cái ghế bên cạnh mình: “Sướng Sướng muốn ăn cái gì, bà nội gắp cho con.” Thời Sướng sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, có chút vô tội: “Con không đói bụng a.”
“Không đói bụng cũng phải ăn một chút, buổi trưa ăn món ngọt, ban đêm sẽ đói bụng.” Dịch Nghiêu buông xuống ống tay áo xăn lên lúc rửa tay, bưng chén nhìn Thời Sướng, cô bé biển mếu máo: “Vậy cũng được.” Dịch Nghiêu ngoắc ngoắc khóe miệng, cúi đầu ăn cơm không có nói thêm gì nữa.
Thời Ngộ An ngồi ở bên cạnh Dịch Nghiêu, cũng vẫn cúi đầu xới cơm, ngay cả đồ ăn cũng không gắp. Mưa bên ngoài có khuynh hướng lớn hơn, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng sấm sét, trong phòng cũng rất tĩnh lặng, Dịch Thuấn cùng Dịch Vũ cũng không dám nói lời nào, nhìn mặt lẫn nhau.
Túc Như Chỉ ho khan hai tiếng, tìm đề tài: “Bên ngoài mưa lớn, Tiểu An cũng đừng đi về, tối nay ngủ cùng Nghiêu Nghiêu đi.” Thời Ngộ An còn chưa nói gì, Dịch Nghiêu chợt cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: “Trong nhà người ta còn có người chờ đây, mẹ giữ người lại trong nhà chúng ta làm sao được? Cũng không sợ trong nhà người ta lo lắng.”
“Ai u cái con bé này, đây là học của ai a?” Túc Như Chỉ buông chiếc đũa, nhìn một chút sắc mặt khó coi của Thời Ngộ An, lại nhìn một chút Dịch Nghiêu: “Con nói đùa kiểu này là có ý tứ gì a Dịch Nghiêu?” Dịch Nghiêu ngẩng đầu, mạn bất kinh tâm cười cười: “Con nói chính là lời nói thật a, Khang quản lý còn đang ở nhà chờ đây, mẹ giữ vợ con người ta lại nơi này làm gì?”
Túc Như Chỉ vừa muốn mở miệng mắng nàng, Thời Ngộ An đã đặt chén xuống đứng lên, tròng mắt phiếm hồng: “Em trở về là được.” Dịch Nghiêu giương mắt nhìn cô, trong lòng mơ hồ run lên một cái, tâm đau nhói. Thời Ngộ An hít sâu một hơi, trực tiếp xoay người rời đi.
“Tiểu An! Con đừng đi ra ngoài, bên ngoài trời mưa lớn lắm, Tiểu An!” Túc Như Chỉ kêu một tiếng, Thời Ngộ An cũng không quay đầu lại. Túc Như Chỉ trợn mắt nhìn Dịch Nghiêu một cái: “Con xem con đang làm gì kìa! Còn không vội vàng đuổi theo!” Dịch Nghiêu ngồi yên không động, Túc Như Chỉ đột nhiên đứng lên, cái ghế kéo trên mặt đất vang lên thanh âm bén nhọn, bà đưa tay ôm lấy Thời Sướng, nhìn lướt qua Dịch Nghiêu: “Lúc này mới có bao lâu, con có phải là đã quên lúc ban đầu nói cái gì với mẹ rồi?”
Dịch Nghiêu như cũ không nói gì, tay đặt ở dưới cái bàn đã nắm chặt thành quyền. Túc Như Chỉ sâu kín thở dài: “Đêm hôm khuya khoắt, trời lại đổ mưa, đáng thương cho một cô gái yếu đuối như tiểu An, nếu như xảy ra chuyện gì...” Dịch Nghiêu đứng lên, không nói tiếng nào bước nhanh đi ra khỏi phòng ăn, Túc Như Chỉ liếc mắt: “Tôi cũng không có khẩu vị, mọi người ăn đi, tôi mang Sướng Sướng trở về phòng ngủ.”
Thời điểm Dịch Nghiêu đi ra ngoài, vừa đúng thấy Thời Ngộ An ở ven đường chui vào một chiếc taxi, nàng vội vàng chạy đi nhà để xe. Lão Ngô đang rửa xe, thấy nàng tới có chút kinh ngạc, Dịch Nghiêu mở cửa xe ngồi xuống: “Bên ngoài trời mưa đây, chạy một vòng thì sạch sẽ.” Lão Ngô có chút mờ mịt, Dịch Nghiêu thở hổn hển mấy hơi, có chút nóng nảy nói: “Đến hoa viên Tứ Hải.”
=== ====== ====== ====== =========
Có lẽ tên chương có ý nói quan hệ hai người sắp chuyển sang giai đoạn mới ^^
P/s: do editor nghỉ Tết với bận đi làm sau tết nên giờ mới có chương. Để mấy b chờ lâu...ủng hộ b ấy nha '(
|
Chương 26: Một chương rất thuần khiết
“Chú về trước đi.” Đến hoa viên Tứ Hải, Dịch Nghiêu mở cửa xe, bỏ lại một câu nói liền vọt vào trong mưa. Lão Ngô quay cửa sổ xe xuống hô to: “Đại tiểu thư, cô cầm theo dù này!” Ầm một tiếng sấm vang, lão Ngô không có nghe được Dịch Nghiêu nói cái gì, lại nhìn qua, bóng dáng của nàng đã biến mất khỏi tầm mắt.
Trời mưa càng lúc càng lớn, Dịch Nghiêu lấy mắt kiếng xuống lau lau bọt nước, cũng không bao lâu lại đọng đầy. Chạy một lát ở bên trong tiểu khu, rốt cục ở trước mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc: “Ngộ An!” Nàng xông lên kéo lại cổ tay Thời Ngộ An, cưỡng bách cô xoay người đối mặt bản thân.
Thời Ngộ An hai mắt đều đỏ, trên khuôn mặt đầy nước mưa cùng nước mắt, Dịch Nghiêu đưa tay sờ sờ mặt cô, sau đó ôm cô thật chặt vào trong ngực. “Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, em đừng khóc, thật xin lỗi...” Thời Ngộ An ôm lại nàng, dùng sức lắc đầu, nức nở nói: “Đừng nói xin lỗi, chị không có lỗi gì với em hết. A Nghiêu, em thật sợ hãi, em cho rằng chị sẽ không bao giờ... muốn nhìn tới em nữa, a Nghiêu...”
Dịch Nghiêu đặt cằm ở trên trán Thời Ngộ An, sâu kín thở dài: “Tôi vốn không nên nghiêm túc như vậy, đều đã nói phải thương em yêu em, lại làm hại em khổ sở như vậy. Tôi sẽ đổi a Ngộ An, em đừng thương tâm, chúng ta sẽ giống như trước đây vậy, có được hay không?”
“Không được!” Thời Ngộ An dùng sức tránh thoát ra ôm ấp của Dịch Nghiêu, có chút thở gấp hướng về phía nàng rống to: “Em biết chị đối với Khang Diệu rất để ý rất để ý, Dịch Nghiêu, chị cần gì phải ép bản thân nhân nhượng em như vậy? Chị lại không có nợ em! Còn có a, em nói rồi em không thích Khang Diệu, em thích chị, chị có thể đừng luôn tự cho là đúng hay không a! Chị cái tên đại ngu ngốc này! Không phải là rất lợi hại sao, không phải chị là thiên tài sao, tại sao chị cũng không nhìn ra được? Dịch Nghiêu, em yêu chị a!”
Dịch Nghiêu có chút sợ run, tiếng mưa rơi tách tách vang ở bên tai, trong đầu lại trống rỗng. Thời Ngộ An cắn môi, đưa tay lấy mắt kiếng của Dịch Nghiêu xuống, ôm cổ của nàng áp xuống, ngửa đầu hôn lên. Dịch Nghiêu nháy mắt mấy cái, nước mưa trên lông mi rơi vào trên mặt Thời Ngộ An, cô có chút nảy sinh ác độc, gần như gặm cắn tàn sát bừa bãi ở trên môi Dịch Nghiêu.
Hôn một lát, Thời Ngộ An nghiêng đầu điều chỉnh hô hấp, Dịch Nghiêu cúi đầu, kéo khuôn mặt cô đến đối diện với mình: “Thời Ngộ An, vô luận em nói cái gì, tôi cũng nhất định tin tưởng.” Thời Ngộ An mang lại mắt kiếng cho Dịch Nghiêu, vùi đầu vào trên vai nàng hít sâu một hơi: “Chuyện khi còn bé phần lớn em đều không nhớ được, nhưng có một người luôn để cho em khắc sâu ấn tượng. Đại khái là ở tiểu học, bạn ngồi cùng bàn của em là một người đặc biệt lợi hại, trong mỗi cuộc thi cũng liền đứng thứ nhất, giáo viên cũng đặc biệt thích nàng, lúc ấy em cũng rất sùng bái nàng. Nói như thế nào đây, có lẽ cùng chị một dạng đi, nàng cũng được gọi là thiên tài. Nhưng là a, nàng cũng không có bạn bè gì, hoặc là có thể nói trực tiếp chút, nàng căn bản không hiểu cùng người khác trao đổi như thế nào, ở ngay lúc đó trong lớp chỉ có một mình em cùng nàng chơi đùa đi. Cho nên nói, thiên tài cũng không phải là cái gì cũng hiểu, chị cũng giống vậy, một người ưu tú như vậy, không phải là bị tình cảm trêu cợt thì cũng như một kẻ ngốc đó sao.”
Dịch Nghiêu trầm mặc một hồi, sâu kín thở dài: “Tôi cảm thấy có chút lạnh.” Thời Ngộ An mới từ trong ngực nàng lui ra ngoài, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, lôi kéo nàng đi vào trong nhà. Đến trong nhà, Thời Ngộ An ở phòng ngủ lật nửa ngày, có chút im lặng: “Chị mặc áo choàng tắm đi, áo ngủ của em đối với chị mà nói có lẽ hơi ngắn một chút. Nhanh đi tắm, ngàn vạn lần chớ ngã bệnh.”
“Vậy còn em?” Dịch Nghiêu buông xuống tóc dài, xoắn một cái, vặn ra một vũng nước lớn. Thời Ngộ An cầm cái khăn lông ném cho nàng, không sao cả nhún nhún vai: “Này cũng tháng bảy, khí trời lại không lạnh, một lát nữa em tắm cũng không sao. Chị nhanh lên một chút a, em đi làm chút canh gừng chống lạnh.” Dịch Nghiêu lấy mắt kiếng xuống đặt ở trên bàn, để sát vào Thời Ngộ An: “Tôi cũng không ngại cùng em... tắm chung.”
Cũng giống như trong ngày thường, ánh mắt cũng mang theo chút lạnh lùng, không có mắt kiếng trở ngại, trở nên ôn hòa hoặc như là mang theo chút phong tình. Con ngươi của Dịch Nghiêu so với người bình thường đen hơn, cách gần như vậy, giống như hắc động muốn hút đi hồn phách người, mặt Thời Ngộ An có chút hồng, đẩy Dịch Nghiêu vào phòng tắm: “Ai nha nha chị đi tắm nhanh đi, ở đó còn nói nhảm nhiều như vậy!” Dịch Nghiêu còn chưa kịp phản kháng, Thời Ngộ An đã phanh một tiếng đóng cửa, xoay người đi về phía phòng bếp.
Dịch Nghiêu tắm xong ra ngoài, Thời Ngộ An đã nấu canh gừng xong, cô uống một chén, một chén để lại cho Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu bưng chén, vẻ mặt có chút rối rắm: “Cái này, mùi rất kỳ quái a.” Thời Ngộ An liếc nàng một cái, cầm áo ngủ vào phòng tắm: “Trước khi em đi tắm ra chị tốt nhất nên uống xong, nếu không a, tối nay chị cũng đừng nghĩ ngủ.”
Dịch Nghiêu cầm cái chén, yên lặng suy tư một lát, chỉ uống một hớp nhỏ, liền đi tới phòng bếp đổ canh gừng đi, còn cẩn thận xóa sạch dấu vết. Nàng cầm máy sấy Thời Ngộ An đặt sẵn trên bàn sấy khô tóc, cầm điện thoại lên nhắn cái tin báo bình an cùng trong nhà, rồi ngồi ở trên ghế sa lon rất nhàn nhã xem ti vi. Cũng không lâu lắm Thời Ngộ An liền ra tới, quả nhiên không ngoài dự đoán của Dịch Nghiêu, cô vén một chút mái tóc vẫn còn ướt, ghé đầu đến trước mặt Dịch Nghiêu: “Chị há miệng ra.”
Ở trong lòng Dịch Nghiêu thầm khen sự cơ trí của mình, ngoan ngoãn hé miệng, Thời Ngộ An hít hít mũi, đánh hơi được mùi canh gừng mới hài lòng gật đầu một cái. Dịch Nghiêu có chút đắc ý nhếch miệng, lôi kéo Thời Ngộ An bảo cô ngồi yên, rồi sấy tóc cho cô. Dịch Nghiêu mới vừa đặt máy sấy xuống, Thời Ngộ An từ phía sau ôm hông của nàng, tội nghiệp nói: “Sau này không cho chị suy nghĩ lung tung nữa, có cái gì không hài lòng chị liền nói ra, em nhất định sẽ cho chị một câu trả lời thỏa đáng. Chị mà đối với em lạnh nhạt như vậy nữa, một bộ dáng vẻ rất ghét em như vậy nữa, em thật liền... Không biết như thế nào cho phải.”
“Vậy em cùng Khang Diệu ly hôn a.” Dịch Nghiêu rất trực tiếp nói ra chuyện bản thân để ý nhất: “Trước đây tôi cũng đã sớm nói, Ngộ An, em cùng hắn ly hôn, tôi sẽ nuôi em cùng bảo bảo, không được sao?” Thời Ngộ An sợ mình nếu như không dứt khoát một chút, Dịch Nghiêu lại suy nghĩ lung tung, vội vàng nhân cơ hội biểu trung thành: “Em thật sự có nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, a Nghiêu, em nhất định sẽ ly hôn với Khang Diệu.”
Dịch Nghiêu tạm thời không muốn thảo luận cái vấn đề này, kéo Thời Ngộ An trở lại phòng ngủ: “Tôi có chút mệt, ngày mai còn phải đi làm, nhanh đi ngủ.” Thời Ngộ An ồ một tiếng liền đi về phía chiếc giường, Dịch Nghiêu sờ sờ đai lưng áo choàng tắm, đứng trên mặt đất cư cao lâm hạ nhìn Thời Ngộ An đã ngoan ngoãn nằm xong: “Tôi phải mặc cái này ngủ?”
“Nếu không đây?” Khuôn mặt Thời Ngộ An đầy vẻ vô tội: “Nếu là không có thói quen, chị có thể lựa chọn không mặc.” Thời Ngộ An chẳng qua là chỉ đùa một chút, Dịch Nghiêu lại thật thấp cười một tiếng, quỳ gối trên giường tiến tới bên tai cô, thấp giọng nói: “Tôi cũng không có mặc áo lót a.” Thời Ngộ An lập tức trợn to đôi mắt, bất khả tư nghị nhìn nàng: “Chị... chị còn có cái ham mê này a?”
Dịch Nghiêu im lặng, ở bên tai cô có chút nghiến răng nghiến lợi thổi ra hô hấp ấm áp: “Em căn bản, là không có đưa cho tôi đi?” Thời Ngộ An có chút lúng túng, đang muốn đứng dậy đi tìm áo lót cho nàng, Dịch Nghiêu đã ép cả người xuống tới. Thời Ngộ An đẩy đẩy bả vai của nàng: “Đừng làm rộn, mau dậy đi, em đi tìm áo lót cho chị.” Dịch Nghiêu cắn một cái ở trên cổ của Thời Ngộ An, tay cũng dời đi xuống nắm bên hông của cô.
Hôn chuyển qua trên càm, Thời Ngộ An có chút khó nhịn ngẩng đầu lên, hô hấp cũng thay đổi có chút dồn dập. Dịch Nghiêu vươn lưỡi liếm liếm, ngậm môi dưới vào: “Bây giờ, em có thể cự tuyệt tôi.” Thời Ngộ An không nói gì, càng không có cự tuyệt, ngược lại khẽ mở miệng, chủ động nghênh hợp. Dịch Nghiêu cũng không muốn hỏi nhiều hơn nữa, chuyên tâm cùng cô hôn tiếp.
[... Đoạn này bị khóa QAQ] => các bạn tự tưởng tượng hà hà ^.^
“Ngộ An?” Dịch Nghiêu kêu một tiếng, Thời Ngộ An rầm rì, chọc cho nàng bật cười. Thời Ngộ An dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu ngồi dậy, đắp kín chăn cho cô, mặc lại áo choàng tắm đi phòng rửa tay lấy chậu nước. Dịch Nghiêu bưng nước đến phòng ngủ, Thời Ngộ An đã ngủ thiếp đi, Dịch Nghiêu rón rén lau lau thân thể cho cô, lại trở về phòng tắm đi tắm, sau khi hết thảy đều chuẩn bị xong, mới bò lên giường ôm chặt nàng vào lòng, mỉm cười tiến vào mộng đẹp.
=== ====== ====== ====== =========
Đúng là rất thuần khiết nga ( ̄  ̄|||)
Đoạn H bị khóa mất rồi =)) Mấy b tự tưởng tượng nha...hoặc ai có raw có thể send cho mình =))))
|
Chương 27: Dĩ nhiên là nàng
Bị đồng hồ sinh học quấy phá, Dịch Nghiêu dậy thật sớm. Rón rén đi ra phòng khách, gọi điện thoại cho Tần Văn, bảo cô tìm người đưa một bộ quần áo cùng đồ lót theo size của mình tới. Trong lòng Tần Văn bách chuyển thiên hồi, nhưng căn cứ nguyên tắc của một thư ký tốt, cũng không có hỏi nhiều.”Dịch tổng còn có gì phân phó hay không?” Tần Văn rất tẫn trách, đúng chuẩn của một lão bản cần, Dịch Nghiêu suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Đừng để cho Khang Từ tới.”
“Dịch tổng, ngài cùng Khang trợ lý...?” Trong lòng Tần Văn hiểu, Dịch Nghiêu khẳng định cùng người nào đó xảy ra chuyện gì, nếu không cũng sẽ không để cho cô đi đưa quần áo tới, nhưng là cô vẫn cảm thấy tình cảm Dịch Nghiêu đối với Khang Từ cũng không phải tầm thường, không muốn lão bản của mình làm kẻ một chân đứng hai thuyền, thậm chí là một tên cặn bã... hơn nữa cô còn phải hướng chủ tịch báo cáo nữa là, rốt cục nhịn không được hỏi một chút.
Dịch Nghiêu trầm mặc một chút, đối với suy nghĩ mơ hồ của Tần Văn có chút hiểu: “Có phải chị Tần suy nghĩ nhiều quá rồi không?” Tần Văn ấp úng nửa ngày, cuối cùng quyết định nói thẳng ra, dù sao Dịch Nghiêu cũng không phải là người cô có thể qua mặt: “Dịch tổng, có phải cô có tình cảm khác biệt với Khang trợ lý?” Mặt Dịch Nghiêu tối sầm, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Chị nói hưu nói vượn cái gì? Tình cảm khác biệt? Tôi đối với nàng không có bất kỳ thứ tình cảm nào!”
“A, tôi xem thấy ngài rất là chiếu cố nàng a, tôi còn tưởng rằng...” Tần Văn có chút ngượng ngùng, Dịch Nghiêu ngồi ở trên ghế sa lon, lần đầu tiên cảm thấy Tần Văn không đáng tin cậy: “Tôi không có chiếu cố nàng, tôi chỉ sợ nàng kéo lại tiến trình công việc của tôi. Chị Tần, tôi hy vọng chị nhớ kỹ, trong lòng tôi sớm đã có người, không thể nào tùy tùy tiện tiện liền động tâm đối với trợ lý của mình.” Tần Văn vội vàng bảo đảm một phen, thề bản thân sẽ không bao giờ suy đoán lung tung nữa.
“Người yêu của Dịch tổng, có phải cái người lần trước, mẹ của con gái ngài không?” Tần Văn lại hỏi một câu, Dịch Nghiêu cũng không có ý giấu giếm, trực tiếp trả lời đúng rồi. Lại nói thêm mấy câu về phương diện công việc, Dịch Nghiêu cúp điện thoại, đi phòng rửa tay lấy ra bàn chãi đánh răng mới, đơn giản rửa mặt một phen, lại trở về phòng ngủ. Thời Ngộ An còn chưa có tỉnh, chẳng qua là đổi cái tư thế, nghiêng thân ôm chăn ngủ say, tấm lưng trắng nõn hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Dịch Nghiêu nằm ở sau lưng cô, vòng tay ôm cô vào trong ngực lại kéo chăn đắp kín cho cô. Thời Ngộ An rầm rì mấy tiếng, xoay người mơ mơ màng màng mở mắt ra, Dịch Nghiêu hôn một cái lên môi của cô, cười híp mắt: “Thời gian vẫn còn sớm, ngủ tiếp một chút đi.” Thời Ngộ An núp ở trong ngực nàng, ngáp một cái: “Chị không đi làm sao?” “Buổi chiều sẽ đi.” Dịch Nghiêu đưa tay vuốt vuốt mặt của cô, Thời Ngộ An bất mãn nhìn chằm chằm nàng, Dịch Nghiêu bày ra một vẻ mặt rất vô tội, Thời Ngộ An dùng dằng muốn đứng lên, lại bị ôm thật chặt.
“Làm gì nữa, em muốn dậy ăn chút gì, tối hôm qua bị chị tức giận không có khẩu vị, chết đói em bây giờ.” Thời Ngộ An đẩy cánh tay Dịch Nghiêu ra, đáng tiếc không có khí lực bằng nàng, làm thế nào cũng đẩy không ra. Dịch Nghiêu lật người áp xuống phía dưới, đâm đâm mặt của cô: “Tôi cũng chưa ăn cơm a.” Thời Ngộ An cầm cổ tay của nàng, phòng ngừa nàng lại đâm bản thân: “Vậy chị mau dậy đi, em đi nấu cơm.”
Dịch Nghiêu cúi đầu cọ a cọ ở trên người cô: “Em không mệt mỏi sao?” Thời Ngộ An hừ một tiếng, cúi đầu cắn một cái trên cổ tay Dịch Nghiêu: “Tối ngày hôm qua còn nói không cắn người đâu, em xem cái dấu răng này nè.” Dịch Nghiêu hút một ngụm lãnh khí, từ trên người Thời Ngộ An lật đi xuống, che dấu răng trên cổ tay oán trách. Thời Ngộ An vừa đưa lưng về phía nàng mặc quần áo, vừa có chút hả hê: “Đáng đời chị.”
Dịch Nghiêu bĩu môi, không muốn chấp nhặt với cô, đặt hai tay đệm ở dưới ót nhìn trần nhà: “Tôi muốn ăn trứng chần nước sôi, cùng với cháo thịt nạc trứng muối.” Thời Ngộ An mặc quần áo tử tế, quay đầu lại nhìn nàng: “Em không biết làm.” Dịch Nghiêu nghiêng đầu, buồn cười nhìn thẳng vào mắt cô: “Bình thường Sướng bảo bảo cũng ăn thức ăn mua bên ngoài?” Thời Ngộ An liếc mắt nhìn nàng: “Đại tiểu thư, chị yêu cầu quá cao, em không biết làm cái gì cháo thịt nạc trứng muối. Canh suông mì sợi, chị có ăn hay không.”
“Chưa nói không ăn a.” Dịch Nghiêu ngồi dậy, từ bên kia xuống giường, rất là đắc ý nhướng mày: “Em đi giặt quần áo của tôi, tôi nấu cơm cho em ăn.” Thời Ngộ An liếc mắt, hết sức không tín nhiệm nàng: “Chị biết nấu cơm?” Dịch đại tiểu thư thoạt nhìn vào là dáng vẻ mười ngón tay không dính nước mùa xuân, có điểm nào giống người biết nấu cơm? Dịch Nghiêu ôm cánh tay, khinh phiêu phiêu thở dài: “Dầu gì tôi cũng một mình ở nước ngoài ngây người bốn năm, thức ăn nơi đó tôi ăn không quen, lại không thể ngày ngày chạy đến phố người Hoa nên bản thân học nấu cơm.”
Thời Ngộ An chớp chớp mắt: “Vậy sau này chị đều phải nấu cơm cho em ăn a!” Dịch Nghiêu mỉm cười, ánh mắt rơi vào trên người cô mang theo cưng chìu: “tốt, sau này đều làm cho em ăn.” Thời Ngộ An chạy tới hôn một cái trên mặt nàng: “Vậy em đi rửa mặt, sau đó giặt quần áo cho chị, chị đi làm cơm nhanh lên một chút đi!” Thời Ngộ An hơi ngưỡng đầu, Dịch Nghiêu liếc nhìn ấn ký màu đỏ sậm trên cổ cô, cười càng ngày càng có thâm ý. Nàng cúi đầu, tiến tới bên tai Thời Ngộ An, nhẹ giọng nói: “Thuận tiện, giặt luôn tấm grap trải giường đi.”
“??” Thời Ngộ An còn không kịp phản ứng, Dịch Nghiêu đã lắc mình ra khỏi phòng ngủ, Thời Ngộ An xoay người nhìn trên giường, cúi người xuống đẩy chăn sang một bên, mấy vệt máu màu đỏ sậm rất rõ ràng bại lộ ở trong tầm mắt. Trên mặt Thời Ngộ An hiện ra một vầng mây đỏ, cô lầu bầu mấy câu, lấy gối đầu cùng cái ly ôm đến trên cửa sổ, rồi kéo tấm grap trải giường đi giặt.
Dịch Nghiêu còn chưa làm cơm xong, chuông cửa liền vang lên, nàng quay đầu lại nhìn một cái, kêu Thời Ngộ An đi mở cửa. Thời Ngộ An mới vừa treo quần áo ở ban công xong, lau khô tay đi mở cửa.”Chào cô, xin hỏi Dịch tổng có ở đây không? Tôi là nhị thứ ký của Dịch tổng, tôi mang quần áo đến cho cô ấy.” Bảo mẫu toàn năng Thành Nhai tiên sinh giơ lên hai túi giấy, cười híp mắt đứng ở cửa. Thời Ngộ An theo bản năng quay đầu lại kêu Dịch Nghiêu: “A Nghiêu, có người tìm chị.”
Gọi thân mật như vậy? Lông mày Thành Nhai run lên một cái, nghiêm túc quan sát Thời Ngộ An một chút. Ừ, một em gái rất xinh đẹp, bất quá xem vết hôn ở trên cổ kia, có lẽ cũng cùng Dịch tổng không thoát được quan hệ. Nói vậy, vị này chính là lão bản nương chính thức đi? Trong lòng Thành Nhai đang tiến hành phỏng đoán, Dịch Nghiêu đã mặc áo choàng tắm đi tới cửa, trong tay còn cầm cái muỗng to.
*vợ của lão bản
“Tần Văn thế nào lại để cho anh tới?” Dịch Nghiêu nhìn Thành Nhai một cái, đưa tay nhận lấy túi giấy trong tay hắn. Cái mặt Thành Nhai nhăn nhó, ánh mắt u oán nhìn Dịch Nghiêu: “Thư ký Tần bề bộn nhiều việc, ngài lại không để cho Khang trợ lý tới, cũng chỉ còn sót lại mình tôi.” Một đại nam nhân như hắn chạy tới đưa áo lót, cũng rất là không cam nguyện đi? Dịch Nghiêu ồ một tiếng, bắt đầu đuổi người: “Đồ đạc đã đưa đến, anh trở về tiếp tục công việc đi.”
Thành Nhai yếu yếu vâng một câu, Dịch Nghiêu cười cười: “Tiền xe trở về bảo chị Tần thanh toán, cuối tháng phát thêm tiền thưởng cho anh.” Thành Nhai lập tức nghiêm nghị, vỗ lồng ngực bảo đảm: “Vì lão bản tận trung tẫn trách, đến chết không thôi!” Dịch Nghiêu mắng hắn một câu ba hoa, Thành Nhai nịnh hót cười: “Kia Dịch tổng, vậy tôi đi trước.” Dịch Nghiêu gật đầu một cái, Thành Nhai nhìn nàng một chút, lại nhìn Thời Ngộ An một chút, mặt cười mập mờ, xoay người đi.
Thời Ngộ An đóng cửa lại, Dịch Nghiêu đưa túi giấy túi cho cô: “Cháo của tôi còn chưa có xong nha, tôi phải vào phòng bếp.” Thời Ngộ An nhìn nàng, ánh mắt có chút quái dị, Dịch Nghiêu không hiểu, đưa tay ngắt ngắt mặt của cô: “Ánh mắt này của em là sao a?” Thời Ngộ An bĩu môi, ôm túi giấy âm dương quái khí hỏi: “Từ lúc nào thì chị có thêm một Khang trợ lý a? Không phải là Khang Từ đi?”
“Thời gian dài cùng một chỗ với tôi, trở nên càng ngày càng thông minh.” Dịch Nghiêu buồn cười, Thời Ngộ An nhăn mũi: “Thật đúng là cô ấy sao?” Dịch Nghiêu vô tội buông tay: “Người là do chị Tần tuyển, chuyện này không liên quan đến tôi nha.” Thời Ngộ An liếc nàng một cái, chẳng qua là có chút ngoài ý muốn, không có thật để ở trong lòng: “Tốt lắm, chị nhanh đi xem cháo của chị đi.”
Dịch Nghiêu trở về phòng bếp, Thời Ngộ An mang quần áo của nàng vào phòng ngủ, ở phòng khách đợi một lát, Dịch Nghiêu cầm một tô cháo đi ra. “Đi lấy chén đũa.” Dịch Nghiêu đặt cháo ở trên bàn, lôi kéo Thời Ngộ An vào phòng bếp. Thời Ngộ An cầm hai bộ chén đũa, Dịch Nghiêu bưng tiếp mấy thứ còn lại, hết thảy chuẩn bị xong, hai người liền bắt đầu ăn cơm.
Cơm ăn đến một nửa, Dịch Nghiêu đột nhiên mở miệng: “Đừng để cho tôi chờ đợi quá lâu.” Thời Ngộ An sửng sốt một chút, Dịch Nghiêu không có nhìn cô, cúi đầu dùng cái muỗng khuấy khuấy cháo trong chén: “Tôi và Khang Diệu, đến cuối cùng em cũng phải lựa chọn thôi.” Thời Ngộ An nhếch miệng, cười nói: “Em chọn chị a. Tối hôm qua không phải đã nói sao, em nhất định sẽ ly hôn với Khang Diệu.” Dịch Nghiêu ăn một muỗng cháo, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh ẩn ở phía sau tròng kính, rồi lại giống như mang theo chút sắc bén: “Đều là chuyện sớm hay muộn, tôi không biết em còn do dự cái gì.”
Thời Ngộ An nhíu lại mi, cầm cái muỗng ở trong chén lay tới lay đi: “Sau khi em ly hôn với anh ấy xong thì sao?” Dịch Nghiêu đột nhiên cảm thấy buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu của cô: “Đứa ngốc, đương nhiên là ở chung một chỗ với tôi a, danh chánh ngôn thuận.” “Danh chánh ngôn thuận.” Thời Ngộ An lập lại một lần, ngước mắt nhìn nàng: “Tổng giám đốc Dịch thị là một người đồng tính luyến ái, nếu như bị phổ biến ra bên ngoài, a Nghiêu, chị có nghĩ tới điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với chị hay không?”
“Em suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?” Dịch Nghiêu thu tay lại, ôm cánh tay nhìn thẳng vào mắt cô: “Cho dù có ảnh hưởng thì thế nào, tôi căn bản là không quan tâm. Ngộ An, nếu như em thật sẽ vì vậy mà có điều cố kỵ, tôi hoàn toàn có thể buông xuống vị trí này.” “Chị bệnh thần kinh a!” Thời Ngộ An rống nàng: “Chị đã vì em bỏ ra nhiều như vậy, a Nghiêu, em đã nợ chị quá nhiều.”
Dịch Nghiêu hít sâu một hơi, nâng lên khóe miệng cười: “Tôi yêu em, em cũng yêu tôi, chuyện này rất công bình a, không có ai nợ ai cả.” Thời Ngộ An phiền não vuốt vuốt mặt, chăm chú nhìn nàng: “Giang Trừng nói cho em biết, chị đã giúp em trả tiền cho nàng.” “Em nhất định phải cùng tôi phân rõ ràng như vậy sao?” Dịch Nghiêu cũng trầm sắc mặt, Thời Ngộ An đưa tay nắm lấy cánh tay của nàng lắc lắc: “Em không phải là có ý này.”
“Em lúc nào cũng cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, căn bản có phải là em không muốn ở chung một chỗ với tôi? Thời Ngộ An, em muốn bội tình bạc nghĩa sao?” Dịch Nghiêu khó được cũng biết ăn vạ, Thời Ngộ An nghe được những lời này nhịn không được hai mắt trợn trắng: “Bội tình bạc nghĩa? Chị không phải là thiên tài sao, thế nào sẽ dùng sai thành ngữ. Tối hôm qua rõ ràng chính là chị... Ai nha nha, dù sao là chị nói không đúng!” Dịch Nghiêu một tay đè lại cái bàn, một tay đè lại lưng ghế của Thời Ngộ An, từ từ để sát vào cô, cong mắt cười: “Lúc tôi mười hai tuổi năm ấy, là em đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi nga.”
Phản ứng đầu tiên của Thời Ngộ An chính là Dịch Nghiêu đang nói hưu nói vượn: “Chị nói vậy là có ý gì nga, khi đó em biết chị sao?” Dịch Nghiêu cũng không giận, dù sao đã sớm biết Thời Ngộ An đã quên mình: “Khi đó tôi còn không có thói quen nhảy lớp, cùng một đám người bạn nhỏ ngốc học chung một chỗ. Khi đó bạn ngồi cùng bàn của tôi rất ngốc, người khác nói nàng không ai thèm lấy nàng liền bắt đầu buồn bực. Tôi đại phát thiện tâm dỗ dành nàng, nàng liền hôn tôi. Nga, đổi lại nàng cho tôi một viên kẹo, bất quá bị tôi ném đi rồi.”
Dịch Nghiêu vừa nói như thế, Thời Ngộ An giống như có chút ấn tượng: “Điều này, đây là chị đang nói em sao? Giống như có chuyện như vậy đi... Ôi chao, bất quá khi đó bạn ngồi cùng bàn của em là một người rất lợi hại đây, trong trường học của chúng em đều công nhận là thiên tài, thần đồng!” Dịch Nghiêu đưa tay đẩy xuống mắt kiếng, một tay đặt ở bụng, một tay nắm thành quyền chống cằm, ánh mắt lạnh sâu kín nhìn cô: “Vậy em suy nghĩ thêm một chút nữa, cái người bạn ngồi cùng bàn thiên tài-thần đồng đó của em, có phải gọi là Dịch Nghiêu hay không?”
Vẻ mặt Thời Ngộ An ngây ngốc, ánh mắt đăm đăm, không thể tin nhìn Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu tiến tới trước mặt cô, nghiêng đầu cười, Thời Ngộ An nuốt nước miếng một cái, một tay đẩy nàng ra: “Em muốn yên tĩnh một chút, chị đừng có nói chuyện với em nữa.” Dịch Nghiêu nhún nhún vai, hơi có chút đắc ý tiếp tục ăn cháo, còn Thời Ngộ An thì ôm đầu cố gắng hồi tưởng cái dáng vẻ của bạn học thiên tài ngồi cùng bàn ra sao. Dịch Nghiêu ăn cháo xong, khinh phiêu phiêu thở dài, cũng không có quấy rầy Thời Ngộ An đang cố gắng suy tư đằng kia, xoay người đi đến phòng ngủ thay quần áo.
|
Chương 28: Đại hôi lang lòng dạ hiểm độc
Dịch Nghiêu thay quần áo xong đi ra ngoài, Thời Ngộ An còn đang ngẩn người, nàng đi tới vuốt vuốt mặt Thời Ngộ An, cười nhẹ nói: “Không có chuyện gì phải rối rắm, nếu em có thời gian, còn không bằng suy nghĩ xem lúc nào thì ly hôn với vị Khang tiên sinh kia.” Thời Ngộ An bĩu môi, không nói gì.
“Tôi cũng không muốn bởi vì chuyện của Khang Diệu mà chiến tranh lạnh với em nữa, em cũng đừng ỷ vào tôi yêu em mà đối với tôi muốn làm gì thì làm. Nếu em thật sự chọc giận tới tôi, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Dịch Nghiêu tiến tới trước mặt Thời Ngộ An, kề sát mặt vào chóp mũi cô, chậm rãi uy hiếp. Thời Ngộ An nhăn cái mũi nhạo báng nàng: “Không trách được Giang Trừng nói chị là một đại hôi lang, rốt cục lộ ra cái đuôi rồi.”
Dịch Nghiêu nâng mặt của cô lên, hôn lung tung khắp nơi: “Tôi chính là đại hôi lang, phải trông chừng em con tiểu bạch thỏ này.” Thời Ngộ An đưa tay đẩy nàng ra: “Em mới không phải tiểu bạch thỏ gì.” Dịch Nghiêu thuận thế buông cô ra, vuốt phẳng vạt áo, lại đẩy mắt kiếng một cái, bày ra một bộ dáng vẻ nghiêm túc: “Tốt lắm, tôi phải đến công ty, còn có việc cần xử lý, tôi đi trước. Buổi trưa em đến tìm tôi đi, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà, nếu không mẹ tôi còn không mắng chết tôi mới lạ.”
Thời Ngộ An lười biếng đáp ứng một tiếng, Dịch Nghiêu cười cười, lại tiến tới kề cận cô: “Thân ái, ngày hôm qua tôi vội vã chạy ra ngoài đuổi theo em, điện thoại di động ví tiền cái gì cũng không có mang, dù sao em cũng không có bận việc gì, nếu không chúng ta trực tiếp cùng nhau đi công ty đi?” Thời Ngộ An liếc mắt, mặc kệ nàng, chậm chạp trở về phòng thay quần áo.
Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An ra cửa đã trễ lắm rồi, đón chiếc taxi chạy thẳng tới Dịch thị, đến nơi đã gần mười giờ. Tần Văn rất kinh ngạc lúc này Dịch Nghiêu lại đến công ty, nhìn lại một chút Thời Ngộ An phía sau nàng, vẻ mặt rất là ý vị thâm trường. Hai vị này xem ra đều là tay mới a, cứ như vậy liền ra cửa một chút biện pháp gì cũng đều không có làm.
Tần Văn thần kỳ lấy ra hai miếng băng keo cá nhân, đưa cho Thời Ngộ An: “Người trẻ tuổi a, có một số việc thỉnh thoảng nên chú ý một chút.” Thời Ngộ An cầm miếng băng keo, nghi hoặc nhìn Tần Văn, Tần Văn thể thiếp mở ra giúp cô, sau đó dán vào trên cổ cô, che lại một ít dấu vết mập mờ: “Như vậy là tốt rồi, có thể phòng ngừa rất nhiều phiền toái. Ngài nói có phải hay không a Dịch tổng?”
“Nga...” Dịch Nghiêu xoa lỗ mũi: “Chị Tần bận rộn, tôi đi vào trước.” Nói xong cũng lôi kéo Thời Ngộ An vào phòng làm việc, không thấy Tần Văn đang ở phía sau kêu gọi nàng. “Gấp như vậy làm gì, bên trong có chút thứ dễ dàng gây ra hiểu lầm nha.” Tần Văn lầm bầm lầu bầu một câu, ở trong lòng lo lắng thay Dịch Nghiêu.
Dịch Nghiêu mới vừa đóng cửa lại, Thời Ngộ An liền tiến tới bên tai, sâu kín hỏi: “A nghiêu, chị thích huân y thảo nga?” Dịch Nghiêu buồn bực, xoay người nhìn cô, dư quang liếc về phía một bó huân y thảo to đặt trên bàn làm việc. Nàng có chút im lặng, đi tới cầm bó hoa lên nhìn một chút, từ bên trong lấy ra tấm thẻ.
“Cái tên Lưu Minh Hề này, thật là được voi đòi tiên a.” Dịch Nghiêu tiện tay xé rồi vứt chung với hoa vào thùng rác. Thời Ngộ An hé miệng, đang muốn nhạo báng nàng mấy câu, cửa phòng làm việc bị gõ vang.”Vào đi.” Dịch Nghiêu lôi kéo Thời Ngộ An ngồi ở trên ghế sa lon, đưa cuốn tạp chí cho cô.
Cửa bị đẩy ra, Khang Từ đi vào: “Dịch tổng, Hồ Tử Ngọc của Hưng Thịnh... Thời Ngộ An, tại sao cô lại ở chỗ này?” Khang Từ thấy Thời Ngộ An ngồi ở bên người Dịch Nghiêu, phản ứng đầu tiên là trợn to hai mắt, tiếp theo đó là ghen tỵ. Một cánh tay của Dịch Nghiêu khoác lên trên vai Thời Ngộ An, hai người không khỏi ngồi quá gần nhau đi.
“Tại sao tôi không thể ở chỗ này?” Thời Ngộ An nhìn Khang Từ một chút, rồi cúi đầu lật tạp chí Dịch Nghiêu vừa nhét vào tay cô. Khang Từ vốn là muốn mắng, nhưng lại ngại vì có Dịch Nghiêu ở đây, thế nào cũng không mở miệng được. Dịch Nghiêu nhướng mày nhìn Khang Từ: “Khang trợ lý, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Khang Từ yên lặng trợn mắt nhìn Thời Ngộ An một cái, cưỡng bách bản thân dời đi lực chú ý vào công việc “Hồ Tử Ngọc nói khu biệt thự số bảy sắp bắt đầu khởi công, ngài có muốn giữ một cái hay không?” Dịch Nghiêu sờ sờ càm, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt “Giang Trừng khẳng định đã chọn xong chỗ tốt, tôi cũng không cần phí khí lực đi thăm dò, giữ cho tôi cái bên cạnh nàng.”
Khang Từ đáp một tiếng vâng, Dịch Nghiêu phất tay một cái để cho Khang Từ đi xuống công tác, Khang Từ có chút không tình nguyện xoay người, thấy được bó hoa trong thùng rác. “Hoa này là Lưu Tổng giám đưa tới?” Khang Từ hỏi một câu, Dịch Nghiêu có chút lạnh nhạt nhìn Khang Từ: “Quên nói cho cô biết, lần sau nếu có người đưa thứ gì tới, liền trực tiếp cự tuyệt, cự tuyệt không được thì vứt bỏ, dù sao cũng không nên để cho những thứ đó xuất hiện ở trước mắt của tôi.”
Khang Từ đối với thái độ của Dịch Nghiêu rất là bất mãn, trong lòng khó chịu, có chút âm dương quái khí nói: “Lưu Tổng giám cũng coi như là một nhân tài, hơn nữa gia thế cùng Dịch tổng cũng tương xứng. Nghe nói hắn thích ngài rất nhiều năm, cuồng dại đối với ngài như vậy, ngài thật sự không suy nghĩ đến hắn một chút sao?” Dịch Nghiêu kéo khóe miệng, híp mắt cười: “Lưu Minh Hề cho cô bao nhiêu tiền a?”
“Anh ta không có cho tôi một phân tiền nào a, là tự tôi cảm thấy Lưu tổng giám và chị rất xứng đôi, Kim đồng Ngọc nữ ông trời tác hợp.” Giọng Khang Từ có chút chua chát, đáng tiếc Dịch Nghiêu không có nghe vào tai, chỉ lo cúi đầu quan sát Thời Ngộ An. Sắc mặt Thời Ngộ An như thường, nhưng Dịch Nghiêu có thể minh xác cảm nhận được cô có chút tức giận.
Dịch Nghiêu cau mày, không nhịn được mở miệng: “Chuyện riêng của tôi cũng không nhọc đến Khang trợ lý quan tâm, huống chi tôi sớm nói qua lòng đã có ngươi, Khang trợ lý loạn điểm uyên ương như vậy, sẽ làm tôi cảm thấy rất khổ não, đây cũng không phải là hành động của một nhân viên tốt nên có.” Khang Từ bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng nhìn tâm loạn như ma, cắn môi nói không ra lời.
“Cô có thể đi ra ngoài.” Dịch Nghiêu lạnh lùng ra lệnh, Khang Từ rốt cục không nhịn được bộc phát: “Chị có thái độ gì a Dịch Nghiêu! Đối với Thời Ngộ An dịu dàng như vậy, lại đối với tôi như vậy? Ngày hôm qua không phải là chị đối với cô ta lạnh như băng sao, cô ta đã cho chị uống thuốc mê gì a!” Chân mày Dịch Nghiêu nhăn chặt, cũng có chút tức giận: “Khang trợ lý, xin cô chú ý đến thân phận của mình một chút!”
Khang Từ cắn răng cười lạnh: “Thân phận? Đúng vậy, chị là lão bản của tôi mà, tôi phải rất cung kính đối với chị. À, nhưng rất tiếc bây giờ thì không phải, tổng giám đốc Dịch, tôi muốn từ chức!” Dịch Nghiêu đứng dậy, đi tới trước mặt Khang Từ, ánh mắt xuyên thấu qua tròng kính sắc bén mười phần “Tốt, cô lập tức đưa thư từ chức, tôi tùy thời đều có thể ký tên.”
Tròng mắt Khang Từ phiếm hồng, nặng nề hừ một tiếng, dùng sức mở cửa chạy ra ngoài. Dịch Nghiêu không vui dùng chân đá cửa, đi trở về ngồi xuống bên cạnh Thời Ngộ An: “Một trợ lý nho nhỏ, cũng vô pháp vô thiên như vậy.” Thời Ngộ An nhìn nàng một cái, cúi đầu tiếp tục lật tạp chí.
Dịch Nghiêu đưa tay kéo Thời Ngộ An vào trong ngực, rất tự giác chủ động giải thích: “Tôi với Lưu Minh Hề cũng không có chuyện gì, hắn nói cho hắn theo đuổi tôi một tháng nữa, nếu không được hắn sẽ buông tay, tôi chỉ đáp ứng hắn điều này.” Thời Ngộ An không có tiếp lời của nàng, ngược lại sâu kín toát ra một câu: “Khang Từ, cô ấy thích chị đi?” Dịch Nghiêu thiếu chút nữa bị cô chọc cười: “Đừng nói giỡn lung tung.”
“Ánh mắt của Khang Từ nhìn em, đơn giản cùng ánh mắt của chị lúc nhìn Khang Diệu giống nhau như đúc!” Thời Ngộ An nghiêm trang: “Bất quá Khang Từ so với chị càn rỡ hơn.” Dịch Nghiêu vẫn cảm thấy không yên lòng, vuốt vuốt tóc Thời Ngộ An mạn bất kinh tâm nói giỡn: “Em có cảm giác nguy cơ quá lớn không? Yên tâm, trong lòng tôi chỉ có em thôi.”
Thời Ngộ An đơn giản muốn đỡ trán, cô muốn hỏi Dịch Nghiêu một chút, chị không phải là thiên tài sao, thời điểm chị tỏ tình thoạt nhìn cũng không giống như người ngu ngốc về mặt tình cảm a, chị đây là ngốc thật hay là giả ngốc a? Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, vì sự không dứt khoát của mình đã để cho Dịch Nghiêu khó chịu không ít lần, vậy mình có tư cách gì đi tính toán chi li?
Dù sao Dịch Nghiêu cũng không thích Khang Từ, cũng sẽ không thích Lưu Minh Hề, vậy coi như xong đi. Trong lòng Thời Ngộ An tự mình thương lượng với mình, với Lưu Minh Hề coi như xong đi, ngay cả cái người hay khi dễ mình cư nhiên cũng thích người yêu của mình, người này còn mang bộ dạng lộn xộn, quả thực rất phiền a.
Thời Ngộ An vẫn còn đang rối rắm, Dịch Nghiêu đưa tay nâng mặt của cô, trực tiếp hôn lên. Liếm cắn mút làm liền một mạch, Thời Ngộ An còn đang suy tư liền bị hôn đến đầu óc choáng váng cả người như nhũn ra. Vừa hôn xong, Dịch Nghiêu tiến tới bên tai cô, ha hả cười có chút đắc ý: “Thời Ngộ An, nếu như em còn suy nghĩ lung tung nữa... Tôi cũng không ngại cùng em đến phòng nghỉ ngơi nói chuyện rõ ràng một chút.”
“Đại sắc lang!” Thời Ngộ An đỏ mặt, dùng sức đẩy nàng ra: “Chị tới công ty đến tột cùng là để làm cái gì! Làm việc a!” Dịch Nghiêu vô tội buông tay “Phản ứng của em lớn như vậy làm cái gì nga? Làm việc thì làm việc, em còn sợ tôi nuôi không nổi em sao?” Thời Ngộ An tức giận, đưa tay chỉ vào mũi nàng: “Sau này chị đừng tiếp xúc nhiều với Giang Trừng, em cảm thấy chị càng ngày càng vô lại!”
Giang nhị tiểu thư thật sự là nằm cũng trúng đạn a, nếu như cô ở chỗ này, nhất định sẽ khóc kêu đây là bộ mặt thật của đại hôi lang lòng dạ hiểm độc a, thật không có chuyện gì liên quan đến Giang Trừng cô a... Đáng tiếc nơi này chỉ có Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An, nên Dịch tổng lòng dạ hiểm độc như không có việc gì hướng Thời Ngộ An gật đầu: “Tốt, sau này ngoại trừ hợp tác trong công việc, tôi tuyệt đối sẽ cách Giang Trừng xa thật xa.”
Giang Trừng nếu như biết Dịch Nghiêu cư nhiên nói như vậy nhất định phải khóc ngất ở trong lòng Ngụy Sở Ca... Thời Ngộ An liếc Dịch Nghiêu một cái, đi tới vỗ vỗ đầu của nàng: “Ngoan, em đi ngủ, chị làm việc cho giỏi nga.” Khóe miệng Dịch Nghiêu mơ hồ méo một chút, bất quá vẫn là bày ra dáng vẻ thật là cao hứng: “Ừ, tốt.” Thời Ngộ An che miệng ngáp một cái, xoay người nhẹ nhàng đi vào phòng nghỉ ngơi, Dịch Nghiêu xoa xoa huyệt Thái dương, đi tới phía sau bàn làm việc ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Một phần văn kiện mới vừa xem được hai phần ba, điện thoại trên bàn sôi nổi kêu vang, Dịch Nghiêu tiếp điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm Giang Trừng: “Chuyện gì xảy ra a Dịch Nghiêu, điện thoại di động của cô sao lại không gọi được đây?” “Điện thoại di động để ở nhà quên mang.” Dịch Nghiêu nghiêm trang, Giang Trừng cũng không có để ở trong lòng, bắt đầu balabala: “Vị trợ lý kia của cô là có chuyện gì xảy ra nha, điện thoại cũng không gọi được. Công việc trước đó bảo cô ta hỏi cô mà còn chưa thấy trả lời đây. Dịch tổng nha, khu biệt thự kia của tôi cũng bắt đầu khởi công rồi, rốt cuộc cô có muốn tôi để phần lại cho cô không?”
“Muốn a, bên cạnh cô là được.” Dịch Nghiêu vừa cùng Giang Trừng nói chuyện, vừa nhìn văn kiện, nhất tâm lưỡng dụng cũng không lao lực. Giang Trừng ở bên kia bắt đầu mắng nàng: “Cũng biết sẽ bị cô lòng dạ hiểm độc tính toán, tôi thăm dò bao lâu a, tìm được khu đất phong thủy tốt, lập tức bị cô chiếm đi một nửa linh khí.” Dịch Nghiêu ha hả: “Người tin tưởng khoa học sẽ không mê tín a Giang tổng.”
Giang Trừng lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu, Dịch Nghiêu ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: “Công sự nói xong rồi thì cúp máy đi, Ngộ An không cho tôi tiếp xúc nhiều với cô, cô sẽ dạy hư tôi.” Giang Trừng không nói, Dịch Nghiêu rất có kiên nhẫn chờ cô bạo phát, quả nhiên, trong chốc lát, Giang Trừng bắt đầu bạo phát: “Tôi? Dạy hư cô? Cô xác định nhân xưng không sai chứ! Cô không biết xấu hổ cùng Tiểu An nói hưu nói vượn cái gì! Tôi làm sao có thể dạy hư cô! Rõ ràng chính là cô lòng dạ hiểm độc, còn lúc nào cũng phải giả bộ vô cùng nghiêm chỉnh! Cô cái tên chết tiệt này, tôi nói cho cô biết Dịch Nghiêu, tôi không...”
Dịch Nghiêu để điện thoại xuống, tiện tay rút luôn dây điện thoại: “Đường đường Tổng giám đốc của Hưng Thịnh, hơn nữa người đã lớn như vậy rồi, thế nào cứ thô lỗ như vậy đây.” Dịch Nghiêu lầm bầm lầu bầu một câu, xoa xoa cái lỗ tai, tiếp tục nghiêm túc xem văn kiện.
=== ====== ====== ====== ========
Nghiêu Nghiêu thật là nham hiểm. Tội Giang Trừng quá
(-‿‿-)
|
Chương 29: Nửa năm
Ngày tháng không nóng không lạnh trôi qua, rất nhanh đến cuối tháng tám, khí trời thành phố X nóng nực lợi hại, theo như cách nói của Giang Trừng là ngày như vầy nếu như ra cửa đi bộ, không khác nào ra đường làm thịt nướng.
Thời Ngộ An vẫn không có nhắc lại chuyện của cô cùng Khang Diệu, chẳng qua là cũng không có dẫn hắn trở về nhà nữa, Dịch Nghiêu biết trong lòng Thời Ngộ An vẫn cảm thấy có lỗi với Khang Diệu, Dịch Nghiêu cũng không có ép cô, làm bộ như mất trí nhớ. Nguyên nhân chính là như thế, Thời Ngộ An đối với Dịch Nghiêu càng ngày càng cảm thấy áy náy, chẳng qua là đúng như Dịch Nghiêu suy nghĩ, cô vẫn cảm thấy, Khang Diệu giúp cô nhiều như vậy, vì cô bỏ ra nhiều như vậy, cô không thể vong ân phụ nghĩa. Nhưng mà Thời Ngộ An quên, trên phương diện tình cảm, ai cũng không miễn cưỡng được.
Ngày đầu tháng chín, Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An đưa Thời Sướng đi học nhà trẻ. Đây là ngày đầu tiên Thời Sướng đi học, Thời Ngộ An lo lắng thật lâu, thậm chí đến núp ở ngoài cửa sổ nhìn Thời Sướng thật lâu, thấy vẫn không có vấn đề gì xảy ra, mới yên tâm đi về. Dịch Nghiêu đưa Thời Ngộ An về nhà, sau đó trở về công ty.
Mở ra email, xem qua một chút, Dịch Nghiêu ngoài ý muốn thấy được email của vị giáo sư dạy nàng lúc đi du học ở nước ngoài gửi đến. Mở ra nghiêm túc nhìn xong, nguyên lai là giáo sư Sử Mật Tư muốn mời nàng tham gia hạng mục nghiên cứu học thuật trong nửa năm.
Ban đầu Dịch Nghiêu muốn trực tiếp cự tuyệt, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi lại cảm thấy đây có thể xem như một cơ hội. Nàng cùng Thời Ngộ An, có lẽ nên tách ra một đoạn thời gian sẽ tốt hơn. Không có gì là chuyện đương nhiên, hai người các nàng cũng nên suy nghĩ thật kỹ một chút, trong cuộc đời của nhau, rốt cuộc đứng ở vị trí nào.
Dịch Nghiêu gọi điện thoại cho Túc Như Chỉ, tham khảo ý kiến của bà. Sau khi Dịch Nghiêu và Thời Ngộ An hòa hảo trở lại, Túc Như Chỉ đã sớm đi du lịch khắp nơi, bây giờ đang nước ngoài. Bởi vì vấn đề sai giờ, Túc Như Chỉ bên kia đang là đêm khuya, vốn Túc Như Chỉ bị Dịch Nghiêu đánh thức vô cùng oán niệm, nhưng sau khi nghe ý tưởng của Dịch Nghiêu xong, cũng thay đổi nghiêm chỉnh lại.
“Con phải suy nghĩ kỹ, người trẻ tuổi có quá ít kiên nhẫn, vạn nhất tiểu An chờ không được, trong vòng nửa năm đó thích người khác, vậy con làm sao bây giờ?” Túc Như Chỉ hiểu rõ con gái mình, xác định nàng không thể nào thay lòng trước, nhưng Thời Ngộ An thì cũng không nhất định. Dịch Nghiêu xoa trán, xem thường nhẹ giọng nói: “Con tin tưởng Ngộ An yêu con, nhưng cũng có thể tình cảm có lúc cũng thật cần được chứng minh. Mẹ, con không muốn ép Ngộ An, nhưng con thật không thể rộng lượng đến mức vẫn chịu được người yêu của con là vợ của người khác.”
Túc Như Chỉ thở dài: “Con đã có quyết định, vậy thì đi làm đi. Cùng ba con thương lượng một chút, gọi anh con về đi, bàn giao lại chuyện của công ty.” “Con biết, mẹ nghỉ ngơi thật tốt đi.” Dịch Nghiêu cúp điện thoại, ngồi ngây ngốc một lát, rồi gửi mail trả lời lại cho giáo sư Sử Mật Tư.
Buổi trưa Dịch Nghiêu về nhà, cùng Dịch Trữ nói chuyện bản thân muốn đi Anh quốc nửa năm. Dịch Trữ nhìn nàng một cái, không hỏi tại sao, chỉ gật đầu: “Chốc nữa ba sẽ gọi điện thoại cho Kính Viễn.” Dịch Nghiêu gọi điện thoại cho Thời Ngộ An, hẹn cô buổi chiều đưa Thời Sướng đi học xong sẽ cùng nhau đi xem phim.
Phim là Dịch Nghiêu chọn, phim khoa học viễn tưởng thật sự đối với Thời Ngộ An mà nói là vô cùng nhàm chán, cô chỉ nhìn được phần mở màn, thời gian còn lại đều là ngủ. Dịch Nghiêu cũng không nghiêm túc xem phim, nàng cúi đầu, nhìn Thời Ngộ An cùng mình mười ngón tay trong tay, chợt có một chút hối hận.
Rõ ràng là đã hạ quyết tâm, bản thân vẫn như trước không bỏ được. Dịch Nghiêu đột nhiên có chút buồn cười, nhưng thế nào cũng cười không nổi. Thời gian sẽ không quay đầu lại, nàng không biết mình còn có thể chờ bao lâu, chỉ mong, quyết định của mình đúng đi.
Xem điện ảnh xong rồi, Dịch Nghiêu đánh thức Thời Ngộ An. Cô xoa ánh mắt, bị Dịch Nghiêu lôi kéo tay, mơ mơ màng màng đi theo phía sau nàng ra khỏi rạp chiếu phim. Dịch Nghiêu lái xe tới, lôi kéo Thời Ngộ An đi ra bãi đậu xe, trên đường đi cô luôn luôn lầm bầm: “Chị chọn phim gì vậy a, em xem cũng ngủ thiếp đi. Người ta hẹn hò đều đi xem phim tình cảm, tại sao chúng ta phải xem phim khoa học viễn tưởng? Dì Túc rõ ràng nói qua chị thích xem phim văn nghệ...”
Ngồi vào trong xe, Thời Ngộ An vẫn còn ở oán trách, Dịch Nghiêu chợt nắm chặt tay của Thời Ngộ An, chăm chú nhìn ánh mắt của cô: “Tháng sau tôi sẽ phải đi Anh quốc.” “Công ty của chị tại sao luôn luôn là Đại lão bản ra mặt a?” Thời Ngộ An nháy nháy mắt, hiểu lầm ý tứ của Dịch Nghiêu.
Dịch Nghiêu khinh phiêu phiêu thở dài một cái: “Giáo sư lúc tôi ở Anh quốc du học, mời tôi đi làm một học thuật nghiên cứu, trong nửa năm.” Dịch Nghiêu ngừng một chút, tiếp tục nói: “Tôi đồng ý.” Thời Ngộ An nghe nàng nói, nhất thời hiểu được, cô mím môi, nửa ngày mới hỏi ra một câu: “Vậy em, làm sao bây giờ?”
“Ngộ An.” Dịch Nghiêu vươn cánh tay ôm Thời Ngộ An đang ngồi bên ghế phó lái vào trong lòng, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Chúng ta tách ra một đoạn thời gian đi.” Thời Ngộ An an tĩnh nằm ở trong ngực nàng, vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì. Dịch Nghiêu cau mày, nhẹ nhàng buông cô ra, phát hiện vành mắt phiếm đầy nước.
Dịch Nghiêu lập tức đau lòng, lại ôm người vào trong ngực, lời nói nhỏ nhẹ dỗ dành: “Tôi không phải là không yêu em, càng không phải là muốn buông tay. Ngộ An, chúng ta cũng cần yên tĩnh một chút, thật tốt suy nghĩ một chút không phải sao? Tôi có rất nhiều không cam lòng, tôi không muốn lừa gạt em, tôi sợ những thứ không cam lòng này có một ngày sẽ nổ tung mà thương tổn đến em. Em tin tưởng tôi, nửa năm sau tôi trở lại, nhất định cho em, cũng cho bản thân tôi một công đạo, có được hay không? Chỉ cần khi đó em vẫn còn yêu tôi, vậy chúng ta liền vĩnh viễn ở chung một chỗ, không bao giờ tách ra nữa, được không?”
Thời Ngộ An núp trong ngực nàng nhẹ giọng nức nở, nửa ngày mới hòa hoãn “A Nghiêu, thật xin lỗi. Em vẫn luôn biết, tình cảm giữa chúng ta vẫn luôn không công bằng. A Nghiêu, em có tài đức gì, chị là người ưu tú cỡ nào, vì một người như em mà phải ẩn nhẫn như vậy, ủy khuất như vậy. Là em quá ích kỷ, em không thể dễ dàng tha thứ mình là một người vong ân phụ nghĩa, rồi lại không nỡ bỏ đi sự dịu dàng của chị. Em yêu chị a, nhưng mà, em căn bản không xứng với chị...”
“Tôi từng nói qua với mẹ, em là người duy nhất trên thế giới này xứng với tôi. Hoặc giả em còn chưa đủ tốt, nhưng tôi, chỉ nguyện ý thích một mình em.” Dịch Nghiêu hôn lên một giọt nước mắt sắp rơi xuống trên mắt Thời Ngộ An, cười hết sức dịu dàng: “Coi như cho lẫn nhau một không gian, có được hay không? Thời Ngộ An, em có nguyện ý chờ tôi trở lại, ở cùng tôi đầu bạc đến già hay không?”
Thời Ngộ An cắn môi, nặng nề gật đầu: “Chị nhất định, nhất định phải trở lại tìm em. Em sẽ vẫn luôn chờ chị, cũng sẽ cố gắng cho chị một công đạo. A Nghiêu, chị không được thích người khác nha.” Dịch Nghiêu giơ lên ba ngón tay: “Mặc dù lời thề cũng không nói lên được cái gì, nhưng mà Ngộ An, tôi thề, đời này của tôi chỉ yêu một mình em.”
Việc Dịch Nghiêu ra khỏi nước đã là chuyện ván đã đóng thuyền, Dịch Trữ gọi điện thoại cho Dịch Kính Viễn, bảo hắn trở lại tiếp nhận công ty. Dịch Kính Viễn cùng Lâm Tương Nhã ở bên ngoài chơi cũng không ít thời gian, rất nhanh liền trở về nước mà không có một câu oán hận nào.
Đây là lần đầu tiên Thời Ngộ An nhìn thấy Dịch Kính Viễn, hắn là một người đàn ông trung niên rất có sức quyến rũ, mặc dù không còn trẻ, nhưng dấu vết của năm tháng càng làm cho hắn có vẻ trầm ổn. Dịch Kính Viễn cũng được xem là tuấn tú, dáng dấp của hắn và Dịch Nghiêu cũng không giống nhau, Dịch Nghiêu giống Túc Như Chỉ, còn hắn thì như Dịch Trữ. Bất quá dáng vẻ khi Dịch Kính Viễn cười lên ngược lại sẽ làm Thời Ngộ An nghĩ đến Dịch Nghiêu, anh em hai người đều không phải là người thích cười, nhưng khi cười lên đều đồng dạng là ôn hòa mềm mại.
“Đây chính là Tiểu An a, thường nghe A Nghiêu nhắc tới, thật là một cô gái xinh đẹp.” Lâm Tương Nhã trước nắm tay Thời Ngộ An, quan sát thật kỹ một phen. “Cảm ơn chị khích lệ!” Thời Ngộ An có chút khẩn trương, đỏ mặt cúi chào Lâm Tương Nhã, chọc cho Lâm Tương Nhã cười không ngừng. Dịch Kính Viễn cũng cười nhàn nhạt, ôn hòa nhìn Thời Ngộ An: “Tiểu An không cần quá khẩn trương, theo A Nghiêu kêu chúng ta anh hai, chị dâu là được.”
Thời Ngộ An có chút lúng túng, nhỏ giọng kêu câu: “Anh hai, chị dâu.” Dịch Nghiêu cũng ở một bên cười, một chút tự giác giúp Thời Ngộ An hóa giải lúng túng cũng không có, Thời Ngộ An bất mãn len lén trợn mắt nhìn nàng một cái. Dịch Nghiêu lúc này mới đi tới, lôi kéo tay của cô quơ quơ: “Chị dâu cũng sẽ không làm khó em, làm gì khẩn trương như vậy?”
“Đúng vậy a. “ Dịch Hiên cũng tham gia náo nhiệt: “Ba mẹ là người thật tốt a, chị Tiểu An, ba mẹ chúng ta rất thích con gái, cho nên đặc biệt thương Đại tiểu thư, mấy anh em chúng ta đều bị ghét bỏ đây. Chị cứ nhìn xem đi, sau này bọn họ khẳng định cũng sẽ đặc biệt thương chị giống như Đại tiểu thư vậy.”
Dịch Kính Viễn đưa tay nắm lỗ tai của Dịch Hiên, kéo đến nỗi Dịch Hiên gào khóc thẳng gọi: “Ai u ba, đau a! Con vừa mới nói qua ba là người tốt nha, ba lập tức liền khi dễ con! Ai ô ô, ba, ba mau buông con ra!” Dịch Kính Viễn buông lỗ tai của Dịch Hiên ra, vỗ một cái tát để cho Dịch Hiên đứng ngay ngắn lại, tức giận nói: “Người lớn nói chuyện, con nít chen miệng cái gì? Còn có, lúc ba không có mặt ở đây, có phải mày lại gây họa? Càng ngày càng có khả năng a, trước khi đi ba đã nói cái gì với mày?”
“Con không nhỏ!” Dịch Hiên lầu bầu một tiếng: “Làm sao ba biết con lại đã gây ra họa, có phải là anh hai cáo mật hay không!” Dịch Kính Viễn nhấc chân đạp một cái vào mông Dịch Hiên: “Còn cần anh hai mày mật báo? Ba chỉ thuận miệng vừa nói không phải chính miệng mày liền thừa nhận sao, cút đi lên viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ cho ba, viết không xong không cho ăn cơm!”
“Nếu không phải dáng dấp của con và Dịch Vũ giống nhau như đúc, con tuyệt đối sẽ cho rằng con là do ba nhặt được!” Vẻ mặt Dịch Hiên đưa đám: “Con xảy ra tai nạn xe cộ, ba không quan tâm con, còn phạt con nữa!” Dịch Kính Viễn lại muốn đưa tay nhéo lỗ tai của Dịch Hiên: “Mày còn dám nói! Còn dám nói! Ba phạt mày bao nhiêu lần, cũng không nhớ được bao lâu!”
Dịch Hiên né tránh tay Dịch Kính Viễn, che lỗ tai chạy lên lầu, vừa chạy vừa kêu la: “Mưu sát con ruột a! Thảm tuyệt nhân hoàn a!” Dịch Kính Viễn tức giận thở khì khì, Lâm Tương Nhã vội vàng đi đến giúp hắn thuận khí: “Tốt lắm tốt lắm, Tiểu Hiên không phải là tính tình kia sao, từ nhỏ đến lớn nó đều như vậy, anh không phải đã nhìn quen rồi sao. Đừng tức giận a, thân thể quan trọng.”
“Anh sớm muộn gì cũng bị nó làm cho tức chết!” Dịch Kính Viễn dùng sức hừ một tiếng, Thời Ngộ An nhịn không được cong lên khóe miệng, một Dịch Kính Viễn thoạt nhìn rất lợi hại, rất có khí tràng, khi đối mặt với đứa con trai nghịch ngợm cũng liền giống như một người cha bình thường, Thời Ngộ An cũng buông lỏng thật nhiều.
Dịch Nghiêu tiến tới bên tai Thời Ngộ An, nhỏ giọng nói: “Cũng may Sướng bảo bảo của chúng ta tương đối ngoan, nếu không chắc tôi cũng phải tức chết.” Thời Ngộ An có chút đắc ý, cũng nghiêng đầu cùng nàng kề tai nói nhỏ: “Cũng phải xem đứa nhỏ là do ai dạy dỗ a!” Dịch Nghiêu thấp giọng cười cười, phụ họa cô nói: “Đúng vậy đúng vậy, em dạy thật là tốt a.” Thời Ngộ An liếc nàng một cái, từ từ cong khóe miệng.
Lâm Tương Nhã nhìn Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An ở trước mặt mình và Dịch Kính Viễn lén lén lút lút nói thầm, nhịn cười không được, cũng nói khẽ với Dịch Kính Viễn: “Em xem Nghiêu Nghiêu như vậy, quả thật tốt vô cùng.” Dịch Kính Viễn cũng nhìn Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An một cái, cười gật đầu.
=== ====== ====== ====== ====== ======
Do bạn editor bận việc riêng nên chương ra chậm. Các bạn thông cảm nha:D
|