Đêm Không Thể Sủng
|
|
Chương 4 "Mèo nhỏ, tránh ra một chút."
Một đạo tiếng nói thanh thúy đánh gãy sự ngây ngốc của nàng, hai bàn tay vươn ra ôm nàng chuyển tới chỗ trống khác, sau đó ngồi vào chỗ của mình, rồi lại đem đầu nàng nhét vào khỏa ngực to lớn của bản thân
Không suy nghĩ, thân thể nàng vô thức thuận theo nằm vào, đầu gối gác lên đùi Tả Hân Duyệt, nhìn cô đem laptop tới, giây tiếp theo quả nhiên nghe được bài ca rống giận:
"Y Thu Thủy, em cái nữ nhân này, không biết chơi tiếp thì thôi lại còn thoát của chị! Em có biết chị chơi bao lâu mới đến mức kia không?"
"Không biết."
Nàng thực rõ ràng trả lời, sau đó thân thủ chụp đùi cô ta
"Chị không cần lớn tiếng như vậy, làm em không thoải mái."
Nữ nhân này! Tả Hân Duyệt tuy rằng buồn bực, nhưng vẫn hạ âm lượng:
"Em xem em lãng phí bao nhiêu thời gian của chị." Hại cô phải chơi từ đầu.
"Chính là nếu lúc ấy chị đi giặt quần áo, em cũng sẽ không cần mệt mỏi như vậy."
Ai bảo tính cách Tả Hân Duyệt phiền toái, mỗi một quan cần phải mất 3 phút thông quan mới bằng lòng tiến hành quan tiếp theo, thế này mới kêu lãng phí thời gian được không? Chơi nghiêm túc như vậy sẽ có thưởng sao?
"Sao em không đem quần áo quăng vào máy giặt, chờ nó giặt xong thì mang lên ban công phơi, như vậy sẽ mệt? Dây dưa kéo dài, một chút việc nhỏ cũng làm rất lâu, em thật phiền toái."
Nàng hoàn toàn không để ý cô nói, dù sao cuối cùng vẫn là cô làm xong, hơn nữa nữ nhân này trời sinh có hiệu suất, xem, nửa giờ đã xong hết, không hổ là Tạ tổng "mau lẹ".
Đôi mắt từ dưới hướng lên trên, nhìn người kia chăm chú vào trò chơi, kỳ thực bộ dạng Tạ Hân Duyệt rất mĩ, chân mày lúc nào cũng khiêu khích nhướn lên, đại biểu tính cách bá đạo, mắt phượng gợi tình,đồng tử đen láy đầy thâm thúy,kiên nghị ,cái mũi thẳng cùng bờ môi mỏng hồng nhuận. Nhìn từ góc nào cũng cảm thấy người này vừa ngạo khí lại bướng bỉnh
Trên thực tế, Tạ Hân Duyệt xác thực như vậy bướng bỉnh nhưng đầy kiên trì, có nguyên tắc, còn có ... tính tình.
Nhưng đối với nàng, lại hết thảy không có.
"Y Thu Thủy, em cố ý, đúng không?"
Trong tiếng thấp giọng của Tạ Hân Duyệt, nàng phục hồi tinh thần, hiện tại mới phát hiện nguyên lai tay của mình cư nhiên bất tri bất giác ở trên eo cô từ từ vuốt ve...
Cho dù vô thức, nhưng nàng thừa nhận, động tác này tuyệt đối trần trụi khiêu khích! Ai, rõ ràng nàng chỉ nhìn cô ta thôi mà, sao...
Nàng mềm mại cười, đôi mắt như nước, rõ ràng thừa nhận
"Là cố ý, như thế nào?"
Laptop đáng thương rất nhanh bị ném đi, thân thể người kia lập tức xoay lại đem nàng nằm xuống sofa
Tạ Hân Duyệt tuyệt đối không phải nữ nhân có tính nhẫn nại hôn môi, nhưng nếu cô hôn Y Thu Thủy, thì mười phần đều nghiêm túc cùng ôn nhu, đầu lưỡi với vào quấn lấy lưỡi nàng, ôn nhu mà hút, vừa lôi vừa ma sát.
Trừ bỏ Tả Hân Duyệt, Y Thu Thủy chưa bị người khác hôn qua. Nàng hiểu được trên đời này chỉ có Tả Hân Duyệt mới có năng lực dùng một cái hôn hút bay hồn phách của nàng, để nàng mặc cô ta làm gì thì làm.
Thân mình mềm yếu triền miên mất đi khí lực, rồi trong mê mang lấy lại tinh thần mới phát hiện quần áo đã sớm bị người kia cởi sạch, da thịt quang lỏa nóng bỏng, làm người ta nổi da gà.
Tả Hân Duyệt cúi mặt hé miệng mút ngực Y Thu Thủy, bàn tay thon dài mềm mại đã đụng đến giữa đùi, ý đồ xâm lược rõ ràng.
"Ngô ... không cần ... " Nàng không thuận theo khép chặt hai chân, ở dưới thân Tả Hân Duyệt giãy dụa.
"Ngoan, rất nhanh."
"Không ... đau ... "
Động tác của Tả Hân Duyệt dừng một chút, ngẩng đầu nhìn nàng
"Nơi nào đau?"
"Nơi đó ..." Trên thực tế, không phải đau, là trướng!
Tối hôm qua các nàng lăn lộn rất lâu, buổi sáng lại tới một lần nữa, đã vậy còn đáng giận kéo dài, làm nàng có chút không khoẻ, loại cảm giác này vài giờ sau càng rõ ràng.
"Để chị nhìn xem." Thần sắc Tạ Hân Duyệt đột biến, khẩn trương kéo đùi nàng
Nàng cho cô ta xem mới là lạ!
"Không!" Không phải làm tình, không ở phòng ngủ, mà là trong phòng khách ánh sáng sáng ngời, cứ như vậy rộng mở chân cho cô ta xem, thì ...
"Mèo nhỏ, chị không có tính nhẫn nại."
Mặt Tạ Hân Duyệt lạnh xuống, không để ý nàng tùy hứng, dù sao cũng là thói quen, chỉ hơi dùng sức nàng đã không phải là đối thủ mà khuất phục.
A, cứ coi như nàng đã chết! Y Thu Thủy ôm gối bịt kín khuôn mặt, cảm giác được hơi thở nóng rực phả lên chỗ đó, nàng sắp bốc cháy rồi ~
"Xấu hổ cái gì mà xấu hổ, đều đã nhìn mười năm." Tạ Hân Duyệt tinh tế đánh giá chỗ mảnh mai kia, nhan sắc phấn nộn, cánh hoa cùng nhụy hoa điềm đạm đáng yêu, bởi vì bị cô kéo đùi mà bị bắt mở lớn, chỗ thần bí mất hồn triển lộ rõ ràng.
Nơi đó, từng vô số bị Tả Hân Duyệt bá đạo chiếm lấy, vừa chặt vừa ấm, lại vừa mềm mại, thấm ướt mẫn cảm, chính vì vậy 10 năm qua Tả Hân Duyệt vẫn luôn luôn mê luyến nó cùng chủ nhân của nó
Lãnh khí có phải hay không bị hư? Hô hấp của Tả Hân Duyệt trở nên gấp gáp, cổ họng không tự chủ nuốt một cái đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú nơi đó, không nỡ dời xa.
"Rốt cuộc muốn xem bao lâu a!" Tiếng nói kều kiều oán giận rõ ràng mang theo xấu hổ.
Tả Hân Duyệt nuốt khan, ý đồ nói chuyện, lại phát hiện cổ họng thực khô
"Có chút sưng, chị đi lấy thuốc."
Cứng ngắc rời sofa, cấp tốc tìm thuốc mỡ, sau đó chỉ dùng một ánh mắt liền chế trụ con mèo nhỏ muốn phản kháng, bắt nàng ngoan ngoãn nằm, vì nàng bôi thuốc.
Thuốc mỡ dễ chịu mát mẻ theo ngón tay Tả Hân Duyệt một chút lại một chúp thâm nhập vào cơ thể Y Thu Thủy, động tác rất quen thuộc, việc này từ lúc các nàng phát sinh quan hệ liền làm không thiếu.
Bởi vì thân thể các nàng không sai biệt, hơn nữa Y Thu Thủy ở trên giường quá quyến rũ quá câu người cho nên Tả Hân Duyệt muốn tận lực ôn nhu, cũng khó ... Ách......
Y Thu Thủy nhẹ nhàng thở hắt, hơi nhíu mày nhìn Tả Hân Duyệt chăm chú quan sát nơi đó, lại cảm thấy không được thoải mái, nhưng không nhịn được tò mò
"Em có chị cũng có làm gì nhìn đến nhập thần vậy?"
"Bởi vì của em nên chị mới nhìn" Tả Hân Duyệt cong môi
"Có hay không ... đổi ... " Hơi nóng vọt lên mặt, xấu hổ... nhưng muốn hỏi.
"Cái gì?" Tả Hân Duyệt nhất thời không hiểu, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng.
"Chính là ... so với lần đầu tiên ... hình dáng ... " Y Thu Thủy thật sự không nói được nữa, mặt đỏ như máu, xem trên tạp chí nói nơi đó bởi vì ma sát mà hình dáng sẽ từ từ đọng lại, kia nàng ...
Cô nở nụ cười, khóe miệng gợi lên đến bộ dáng hết sức gợi đòn
"Chị nghiêm túc nhìn, rồi nói cho em biết, được không?"
Được rồi, nàng óc đậu mới có thể hỏi cô ta vấn đề như vậy. Nhưng không kịp kháng nghị, nơi đó đã bị môi của Tả Hân Duyệt ngậm lấy
"Không ... Hân Duyệt... "
Kháng nghị đương nhiên không hiệu quả, hôn qua một hồi Tả Hân Duyệt mới cười rộ nói
"Rất xinh đẹp, bảo bối."
Nàng run rẩy thật sự lợi hại, cao trào khoái cảm đánh sâu vào trong cơ thể, nàng ôm lấy cô, ngẩng đầu tìm được bờ môi quen thuộc, ở trong môi cô tìm hương vị của chính mình, hỗn độn cùng thuốc mỡ là vị bạc hà, rõ ràng quái dị, nhưng lại ngoài ý muốn liêu nhân.
Vừa hôn, Tả Hân Duyệt nắm xoay người để nàng nằm lên trên ý đồ rõ ràng. Nàng kiều kiều nở nụ cười.
Môi vừa đặt lên nhũ hoa còn chưa kịp làm gì, thì điện thoại đặt bên bàn đột nhiên dồn dập vang lên, đánh gãy động tác của nàng
"Mặc kệ nó." Tả Hân Duyệt thở gấp đầu lưỡi vươn ra liếm lấy môi, hai tay ôm lấy hông nàng không cho rời đi. Vậy thì tiếp tục đi.
Nhưng tiếng chuông như cố tình đối nghịch với Tả Hân Duyệt, vang lên liên hồi không dứt. Tả tổng chính thức phát hỏa cầm điện thoại ném ra xa.
Tiếc rằng chiếc di động này rất tốt, chẳng những không bị đập hư, ngược lại khi đụng xuống, một chuỗi âm thanh lưu loát trung khí mười phần lại từ bên trong truyền ra.
"Con, thế nào lâu như vậy không tiếp điện thoại? Có phải đang bận công tác? Ta đã nói với con rồi, cái công ty nhỏ kia mở hay không cũng không sao cả, trong nhà không thiếu chút tiền ấy ... " Tiếng nói Tả mẫu sáng ngời rõ ràng vô cùng.
TMD!
Tả Hân Duyệt vô lực hít một hơi, Y Thu Thủy nghe được người nào đó chửi thề, không nhịn được giật giật khóe miệng, này thật sự là ... có đủ khôi hài.
Nàng vỗ nhẹ mặt người kia, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói:
"Đứng lên, ân?"
Bàn tay Tả Hân Duyệt ôm eo nàng, rõ ràng không tình nguyện vùi mặt vào ngực nàng
"Ngoan, đi tiếp điện thoại."
Được rồi, nữ nhân này chính là tiểu hài tử, muốn dỗ thì phải dỗ.
"Tả Hân Duyệt, con có nghe mẹ nói chuyện không?" Niệm nửa ngày, Tả mẫu đột nhiên hoài nghi không có ai tiếp chuyện, ở đầu kia rống to hỏi.
"Đi thôi." Nàng kéo tay cô
"Tả Hân Duyệt! Hân Duyệt! Con!" Âm thanh liên tiếp dồn dập, tính cách mười phần Tả gia. Quả nhiên di truyền là một thứ đáng sợ.
Tả Hân Duyệt mi tâm nhíu lại, tâm không cam tình không nguyện rời khỏi Y Thu Thủy, nhặt lên di động trên đất, cả tiếng đáp:
"Nghe được a, con không điếc!"
"Ha ha, chỉ biết con ngoan nhất, sẽ không có chuyện không để ý lão mẹ ta." Tả mẫu đắc ý cười.
"Nói trọng điểm."
"Tâm tình không tốt?" Đối với cá tính của con mình, Tả mẫu phi thường hiểu biết, vừa nghe liền rõ cảm xúc, người mẹ luôn yêu con đến không thể yêu hơn lập tức thuận ý
"Con đã lâu chưa về Bắc Kinh, tuần sau trở về cho mẹ nhìn được không, vừa khéo các chị con cũng sẽ về."
"Nhìn gì mà nhìn, cũng sẽ không nhiều một miếng thịt." Không nói đến các chị thì có thể xem như miễn cưỡng hoàn hảo, nhưng nói rồi lại khiến cô càng thêm quyết tâm không muốn về! Vừa nghĩ đến trong nhà có một đống nữ nhân líu ríu, đầu Tả Hân Duyệt liền phát đau. (Cô không phải nữ nhân à??)
"Không được như vậy a, con có biết chúng ta đều muốn gặp con không?! Trở lại một chuyến thì sao, dù sao con không có bạn trai, cũng không phải không có thời gian, con, con ngẫm lại xem ... "
"Con đã bảo với mẹ bao lần rồi,bạn gái là bạn gái. Không cần nói thêm gì nữa,con biết rồi" Tính nhẫn nại của Tả Hân Duyệt luôn hữu hạn.
"Được rồi,bạn gái thì bạn gái. Con đáp ứng?"
"Ân."
"Thật tốt quá, con, mẹ thật cao hứng, mẹ sẽ nấu món con thích ăn nhất ăn ... "
"Được rồi, mẹ mau gọi cho các chị đi."
"Đúng a, các chị con nói nếu con đáp ứng nhất định phải nói cho chúng biết, con xem trí nhớ ta này, ta hiện tại lập tức đi gọi điện thoại, nói cho ... "
"Vậy đi gọi đi." Thực lưu loát cúp điện của Tả mẫu, Tả Hân Duyệt nhíu mày, xoay người nhìn Y Thu Thủy đã mặc xong quần áo, nằm trên sofa xem tivi, mi tâm càng nhăn lại không vui.
Y Thu Thủy liếc Tả Hân Duyệt, lập tức bật cười
"Chị thế nào còn ... kích động a."
Tả Hân Duyệt lõa thể đứng nơi đó tiếp điện thoại, điện thoại nói xong lửa tình còn chưa tắt, luôn như vậy ... thẳng thắn mà nói, này cũng quá khoa trương đi, có mệt không nha?
"Nhìn cái gì, đều do em!" Tạ Hân Duyệt liếc nàng, đi tới kéo vào lòng
"Lại đây cho dập lửa cho chị đi"
"Không." Hứng trí của nàng đã giảm.
"Em dám không!" Tả Hân Duyệt nghiến răng nghiến lợi, một phen ôm cô vào phòng ngủ
"Em còn chưa giúp chị dập lửa mà đã muốn phủi mông đi? Xem chị làm thế nào thu thập em."
Về phần phản kháng, nếu nàng phản kháng hữu dụng, vậy thì Tả Hân Duyệt có tác dụng gì?
------------ Đôi khi cảm thấy truyện đăng lên có chút biến thái. Không biết bản thân đã đầu độc bao nhiêu bạn nhỏ dưới 18+ == Bởi vì năm sau lên lớp 12 nên mình khá là bận rộn,thật may là có khoảng 2 tuần nghỉ hè để đào hố :)) (vô tháng 6 mình đã phải đi học thêm sml rồi). Yên tâm cái hố này rất nhanh sẽ được lấp vì mình còn muốn đào thêm cái hố nữa. Cảm ơn các bạn đã đọc và vote,mọi ý kiến gì cứ cmt phía dưới mình sẽ đọc và cố gắng sửa đổi cho phù hợp
• Lịch đăng truyện không ổn định,có thể mỗi ngày một chương nhưng cũng có thể cả tuần chỉ có 2-3 chương!
|
Chương 5 "Học tỷ, chị xác định hôm nay cùng em đi dạo phố, lão đại sẽ không mất hứng?" Viên Ấu Ấu tay phải cầm túi giấy, tay trái nắm tay học tỷ mình sùng bái, lần thứ n lo lắng.
"Yên tâm, sẽ không." Y Thu Thủy trấn an vỗ vỗ tay tiểu học muội, cho dù có mất hứng, cũng chỉ tìm đến nàng làm loạn mà thôi. Y Thu Thủy rất rõ ràng Viên Ấu Ấu có bao nhiêu sợ Tả Hân Duyệt, cho nên không muốn dọa cô nhóc.
"Không phải lần trước chị đã đáp ứng sẽ đi dạo phố cùng em sao, hôm nay vừa khéo."
"Nhưng là ... " Hôm nay là Chủ nhật nha, cô đoạt học tỷ của Tả tổng, khẳng định sẽ rất thảm a! Ô ô ô, người ta không muốn thứ hai phải nhìn mặt Tả tổng đen thui đâu ~
"Đừng nhưng là, em không phải nói muốn mua váy sao? Cái kia trông rất đẹp, hẳn sẽ hợp với em."
"Oa, thực sự đúng a, en muốn đi thử." Lực chú ý của tiểu nữ nhân đơn thuần lập tức bị dời đi, hưng phấn kéo nàng hướng vào tiệm quần áo.
Công ty bách hóa vào chủ nhật trước sau như một chật chội, rõ ràng nói kinh tế đang đình trệ, nhưng nhìn bách hóa này xem, thật sự sẽ hoài nghi về sự đình trệ đó. Hay là bởi vì nữ nhân trời sinh đã có tiềm chất cuồng mua sắm?
Y Thu Thủy vừa chờ Viên Ấu Ấu thay quần áo, vừa tùy ý đánh giá bên trong tiệm, lại bỗng nhớ tới khuôn mặt người nào đó đen xì khi nghe nàng nói hôm nay đi dạo phô cùng Viên Ấu Ấu, khóe môi không nhịn được nhướn lên, ai, nữ nhân gần đến tuổi 30 không tiết chế thật sự không thể chọc vào.
Bởi vì bị nàng làm tổn thương, cho nên ngày hôm qua nàng đã cho Tả Hân Duyệt ăn một lần. Nhưng tính cách nữ nhân này cố tình cổ quái, một lần liền muốn một lần ~ Ách ... sau một hiệp vì sợ ngày mai không có khí lực đi dạo phố, nàng liền kiên quyết mặc kệ, chẳng sợ Tả Hân Duyệt dụ dỗ hay uy hiếp đủ loại, cô vẫn cứ lăn ra giường ngủ.
Tả Hân Duyệt với Y Thu Thủy một chút biện pháp cũng không có, buồn bực, kết quả hôm nay lại biết nàng đi dạo phố, tính tình triệt để toàn diện bùng nổ.
Y Thu Thủy cảm thấy khi rất kích động thì nên yên lặng bình tĩnh, cho nên nàng càng phải đi để người kia có không gian riêng! Xem, nàng thật hiểu nhân ý, thật biết săn sóc nha.
Bất quá nếu chuyện này bị Viên Ấu Ấu biết, sợ rằng tiểu nữ nhân sẽ bị dọa trắng mặt, vậy nên vẫn là quên đi.
"Học tỷ chị xem, đẹp không?" Viên Ấu Ấu sau khi đổi váy xong, liền đứng trước gương xoay một vòng.
"Ân, rất đẹp." Y Thu Thủy ôn nhu cười, tuổi trẻ thực tốt, mặc trên người Viên Ấu Ấu nhan sắc phấn nộn đúng là thanh xuân dào dạt.
Viên Ấu Ấu năm nay hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn nàng năm tuổi, là học muội ở sơ trung của nàng, tuy lúc học cùng không quen biết, nhưng về sau khi cơ duyên xảo hợp quen biết, mới phát hiện nguyên lai là cùng trường. Cái này cũng coi như hữu duyên, hơn nữa nàng thật sự thích học muội đáng yêu lại hiểu chuyện, ở cùng cô bé thực thoải mái.
"Học tỷ, chị cũng đi thử đi, em cảm thấy cái váy kia chị mặc vào khẳng định siêu đẹp." Viên Ấu Ấu chỉ một chiếc váy dài đỏ tươi, nhìn Y Thu Thủy nói.
"Nha, làn da vị tiểu thư này rất trắng, khí chất tốt như vậy, khẳng định hợp màu đỏ." Nhân viên bán hàng đứng một bên cũng thêm vào.
"Không cần, cám ơn." Y Thu Thủy mỉm cười khéo léo từ chối.
Tả Hân Duyệt không thích nàng mặc màu tiêm diễm, nói rằng rất chọc ánh mắt người khác, cô ấy vô cùng khó chịu. Kỳ thực nào có khoa trương như vậy, nàng rất rõ ràng mình tuyệt đối không phải mỹ nữ chỉ ưa nhìn chút thôi. Bất quá vừa khéo, đối với quần áo, nàng cũng không thích màu ấy, cho nên rõ ràng thuận ý Tả Hân Duyệt. Đối với chuyện này, ai kia phi thường tự đắc, phi thường vừa lòng, hoàn toàn thỏa mãn.
"Tiểu thư cứ thứ xem, màu này thanh lịch, cô khẳng định sẽ thích."
Được rồi, trông cũng không sai, thử thì thử, đã là dạo phố, tự nhiên không thể tay không mà về.
Cho nên nói, nữ nhân trời sinh đều có tiềm chất cuồng mua sắm, đằng đẵng sáu giờ dạo phố, hai nàng cư nhiên ôm bao lớn bao nhỏ trở về.
"Không được, không được, em thật sự không muốn động nữa." Viên Ấu Ấu ngồi phịch trên sofa mềm mại, ai oán kêu.
"Là ai luôn mồm nói lại dạo một chút, lại dạo một chút chút?" Y Thu Thủy đem khăn giấy đưa cho cô, "Lau mồ hôi đi, khí lạnh thổi vào dễ cảm."
"Học tỷ, chị làm sao có thể còn ... " Viên Ấu Ấu tựa trên sofa, đánh giá Y Thu Thủy ngồi chính diện, suy nghĩ nửa ngày không tìm được từ thích hợp để hình dung, "Tốt như vậy?"
Rõ ràng cùng nhau dạo phố, rõ ràng cùng nhau đi đằng đẵng sáu giờ không nghỉ ngơi, rõ ràng học tỷ cũng mệt mỏi, vì sao văn tĩnh nhàn nhã như vậy?
Đúng rồi, dịu dàng như nước, chính là từ này, ở lúc người bình thường mệt mỏi, đều sẽ không còn hình tượng, vậy mà học tỷ lại không nha, Y Thu Thủy ngồi ở chỗ kia, cười nhan nhợt nhạt, khiến cho người ta cảm thấy giống thanh lương cam tuyền, thấu triệt xinh đẹp.
Rõ ràng học tỷ xinh đẹp theo chiều hướng sắc sảo mĩ diễm thế nhưng khí chất lại hoàn toàn trái ngược, điềm đạm hết sức động nhân, càng nhìn càng thấy thoải mái. Mà chỗ lợi hại nhất của học tỷ chính là, trong khi toàn bộ mọi người đều nhượng bộ lui binh với Tả tổng, thì chỉ có nàng mới khiến Tả tổng hạ được hỏa, này thật sự quá mạnh mẽ!
"Em làm gì vậy." Y Thu Thủy bị Viên Ấu Ấu nhìn bằng ánh mắt nhiệt liệt sùng bái chọc cười, nàng tuy rằng cũng mệt mỏi, nhưng tính tình trời sinh trầm ổn làm nàng trừ bỏ ở trước mặt người nào đó ra, thì mọi thời điểm đều đoan trang thỏa đáng.
"Có phải quá mệt?"
Viên Ấu Ấu gật đầu.
"Có phải đi không nổi?"
Lại gật đầu.
"Không muốn đi tiếp?"
Mãnh liệt gật đầu.
"Có cần xe đưa về?"
Liều mình gật đầu.
Y Thu Thủy lấy di động ra bấm số, tiếng chuông vang đến lần thứ tám thì ý cười bên môi càng nồng đậm. Được rồi, người nào đó tuy tính tình khó chiều, nhưng nàng biết Tả Hân Duyệt sẽ không có chuyện không tiếp điện thoại của nàng.
"Làm sao?" Quả nhiên, đến tiếng thứ chín, người nào đó cả tiếng nói. Vẫn còn tức giận nha ~
"Em mệt quá." Nàng cúi đầu nói.
Viên Ấu Ấu sắc mặt nháy mắt thay đổi, liều mình xua tay lắc đầu.
"Xứng đáng! Ai bảo em chạy đi dạo phố, trả lại cho chị bảy giờ hai mươi ba phút đi! Loại thời tiết này mà còn chạy ra ngoài được, quả thực đầu óc có vấn đề!"
Miệng thực độc, xem ra tâm tình thật sự siêu không tốt. Nhưng Tả Hân Duyệt càng mắng, tâm tình Y Thu Thủy lại càng sảng khoái, khóe môi cười cũng càng đậm, đối với ánh mắt cầu xin của Viên Ấu Ấu coi như không thấy
"Mệt quá ~ "
Đầu kia điện thoại ngừng đủ 1 phút, sau đó
"Đang ở đâu?"
Hỏa đại, nhưng lại không khống chế được mở miệng hỏi.
Chỉ biết tuy tính tình Tả Hân Duyệt rất hư, nhưng phi thường tốt, Y Thu Thủy thực sung sướng báo địa chỉ rồi kết thúc trò chuyện, nhìn một khuôn mặt lã chã chực khóc.
"Học tỷ, chị rất xấu nha." Viên Ấu Ấu lệ quang lòe lòe "Chị cư nhiên là gọi điện thoại cho Tả tổng."
"Di, lần này sao thông minh như vậy, nhất đoán liền chuẩn?" Thật khó có nha. Nàng rõ ràng không gọi tên Tả Hân Duyệt, chỉ mới nói vài câu, Viên Ấu Ấu đã biết nàng gọi cho ai.
"Bởi vì chỉ khi cùng Tả tổng nói chuyện, chị mới dùng ngữ khí này nha!" Này thực rõ ràng được không, cô cũng không phải ngốc tử.
"Ngữ khí gì?"
"Mềm yếu, ngọt ngào, ai u, em thể không hình dung nữa a, dù sao đặc biệt yêu kiều là được rồi." Tuy rằng học tỷ bình thường nói chuyện với bọn họ cũng ôn ôn nhu nhu, nhưng mỗi lần cùng Tả tổng nói chuyện sẽ đặc biệt không giống.
"Vừa nghe liền biết chị thích Tả tổng, yêu Tả tổng."
Yêu? Y Thu Thủy hơi cười, nhưng đáy lòng lại sâu thâm trầm xuống, trong thời tiết nóng bức, đột nhiên cảm thấy cả người rét run.
Viên Ấu Ấu không phát giác Y Thu Thủy không thích hợp, tiếp tục nói: "Nhưng Tả tổng lại càng yêu chị hơn nha. Thật tốt quá, yêu thương lẫn nhau rất hạnh phúc."
Yêu thương lẫn nhau? Rõ ràng không phải như thế, vì sao Viên Ấu Ấu lại nói vậy?
Nàng cùng Tả Hân Duyệt, bất quá là vì, là vì ... vì sao lại cùng nhau?
Nếu nói khi Viên Ấu Ấu nhìn Y Thu Thủy gọi điện cho Tả Hân Duyệt là kinh hoảng, thì khi Tổng tài đại nhân đưa cô về tận nhà, thì chính là hoàn toàn hoảng sợ! Sắc mặt Tả tổng sau khi nhìn hai cô liền biến thành đen xì, hại cô khắc sâu cảm giác "ngồi trên bàn châm".
Sau ba mươi sáu phút trầm mặc dài lâu, rốt cục cũng đến cửa nhà, Viên Ấu Ấu vội vàng nói lời cảm tạ, cầm túi giấy như chạy trốn khỏi xe. Sau khi xuống xe mới phát hiện, nguyên lai không khí tự do quá ngọt ngào.
A a a, học tỷ, chị thật sự vô cùng lợi hại, sao có thể cùng Tả tổng ở chung lâu như vậy chứ ~
"Nói đi." Chạy cách nhà Viên Ấu Ấu một đoạn đường xa, Tả Hân Duyệt tìm một nơi có bóng cây che dừng xe lại, buồn thanh hờn dỗi mở miệng.
"Nói cái gì?" Y Thu Thủy chát chát nói.
"Vì sao tâm tình không tốt?" Nữ nhân này khi gọi điện cho cô, rõ ràng ngữ khí còn nhẹ nhàng làm bản thân cắn răng. Nhưng khi chờ cô lái xe qua mới phát hiện, tâm tình của Y Thu Thủy rất tệ, mà trợ lý ngốc kia còn không biết chuyện, cứ liên tục líu ríu.
Nhìn Y Thu Thủy không vui, tâm tình Tả Hân Duyệt cũng theo đó càng bạo hỏa, có thể chịu đến khi đem tiểu trợ lý về nhà xong mới mở miệng, đã là quá hạn nhẫn nại.
Nguyên lai Tả Hân Duyệt đã nhìn ra, quả nhiên người này khôn khéo đến đáng sợ, một chút biến hóa nhỏ của nàng cũng trốn không thoát.
Y Thu Thủy toàn thân thả lỏng, mềm yếu tựa trên ghế ngồi, đôi mắt khép hờ, rất nhẹ thực nhu mở miệng:
"Hân Duyệt, em chỉ không ý thức được, nguyên lai chúng ta đã quen nhau mười tám năm."
Mười tám năm, thì ra đã mười tám năm, nhân sinh lâu dài như vậy, năm tháng thanh xuân trân quý như vậy, bọn họ đã cùng nhau vượt qua. Thời gian dường như lâu lắm rồi, bởi vì ngay cả lúc ban đầu quen biết thế nào, nàng cũng đã quên.
"Lại như thế nào?" Bọn họ quen nhau lâu như vậy, không phải đã sớm biết sự thật sao? Có cái gì đáng để tâm tình không tốt? Hay là nàng cảm thấy thời gian quá dài nên chán ngấy? Nghĩ đến đây, mặt Tả Hân Duyệt càng đen.
"Không như thế nào." Cảm xúc của Y Thu Thủy cho tới bây giờ chưa từng giấu Tả Hân Duyệt, cũng không thể gạt được Tả Hân Duyệt, "Em chỉ không nghĩ tới, trừ bỏ mẹ, em cư nhiên có thể cùng một người liên lụy nhiều năm như vậy."
Y Thu Thủy không giải thích, nhưng Tả Hân Duyệt hiểu được. Thân thể của nàng, hết thảy của nàng, Tả Hân Duyệt đều biết. Khó trách hôm nay tâm tình đột nhiên giảm, không phải chán ngấy là tốt rồi, cô yên tâm tiếp tục lái xe.
Bên trong xe một mảnh an tĩnh, chỉ có hai người, Tả Hân Duyệt vẻ mặt chuyên chú, Y Thu Thủy lẳng lặng dựa đầu vào cửa xe
Không có âm nhạc trầm nhẹ, không có âm ngữ bình thường của những đôi tình nhân, nhưng không khí trong xe lại là một mảnh an mật, thoải mái mà thả lỏng, chỉ cần các nàng cùng nhau, chỉ cần có Y Thu Thủy bồi bên người Tả Hân Duyệt, chẳng sợ một câu cũng không nói, Tả Hân Duyệt đều cảm thấy rất tốt.
Kỳ thực không chỉ là nàng, năm đó cô cũng vô pháp tưởng tượng sẽ cùng một tiểu nữ nhân nhu nhược liên lụy nhiều năm như vậy. Là từ khi nào thì bắt đầu cảm thấy Y Thu Thủy khác biệt? Tả Hân Duyệt cũng không nhớ.
Sâu nhất trong trí nhớ, là nàng luôn ngồi ở chỗ kia, an tĩnh đọc sách, nói chuyện nhỏ nhẹ với người khác. Nàng cùng đám nữ nhân ầm ỹ không dứt trong nhà cô hoàn toàn khác biệt.
Dần dần, Tả Hân Duyệt nguyện ý cùng nàng nói chuyện, dần dần quen thuộc, lại về sau, dần dần ở cùng nhau.
Câu chuyện của các nàng đơn giản không thể đơn giản hơn, không có sắc thái của tiểu thuyết tình yêu, không có chút khúc chiết phập phồng.
"Hoặc là, muốn trách AV?"
Rõ ràng tâm tình không tốt, nhưng khóe miệng không tự chủ được dương lên.
Đúng rồi, hoặc là muốn trách AV, hai kẻ ngu đần ở kỳ nghỉ hè năm thi đỗ đại học đã cùng nhau tò mò xem AV trong truyền thuyết, thuận tiện liền cùng nhau thể nghiệm.
Lần đầu tiên rất tệ, ngốc, trúc trắc, đau đớn, đổ máu.
"Sự thật chứng minh, AV không phải thứ tốt." Ấn tượng đó đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong Y Thu Thủy, cũng bởi vì lần thể nghiệm đó mà các nàng đột phá sự đơn thuần, mạc danh kỳ diệu ở bên nhau, cho đến tận hiện tại.
Tay phải Tả Hân Duyệt nắm tay Y Thu Thủy ái muội vuốt ve "Đúng, chị cũng nghĩ vậy."
Mặt nàng đỏ bừng, bị Tả Hân Duyệt đông kéo tây xả một phen, tâm tình đột nhiên tốt lên.
Tả Hân Duyệt kỳ thực ngẫu nhiên cũng có thể ôn nhu, chính rất ít gặp cô ấy ôn nhu, cho nên nàng trân quý, có phải hay không là may mắn, để năm đó Y Thu Thủy nàng gặp được Tả Hân Duyệt?
-----------
Dạo này đang tìm truyện xuyên thư,ai có cho tui xin vài bộ đi mà tui thích thể loại đã xuyên thư còn xuyên vào thế giới tu tiên cơ .-.
|
Chương 6 Kế tiếp là cuối tuần, vốn cho rằng Tả Hân Duyệt về Bắc Kinh thì nàng có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ai biết được nữ sĩ Y Ôn Ôn lại đại giá quang lâm, trực tiếp kéo nàng đi xem mắt.
Không sai, thực sự phải đi. Từ gội đầu, làm tóc, trang điểm, đến chọn váy dài, Y Thu Thủy chỉ biết bất đắc dĩ nhìn mẹ nhăn mày
"Mẹ, cho dù có trang điểm, thì tư sắc con gái mẹ vẫn chỉ thường thường mà thôi."
"Ít lời vô nghĩa, đi!" Xong xuôi, nữ sĩ luôn gấp gáp kéo nàng xuất môn.
Ở trong taxi, Y mẫu lo lắng dặn dò:
"Ta nói cho con biết, chút nữa phải thật hảo hảo biểu hiện, không được dùng chiêu giết người không thấy máu chặn bước người ta ... "
"Mẹ, đó là nhà ăn, không phải nhà của con, con nào có biện pháp chặn người khác."
"Dám tranh luận?" Nữ sĩ Y Ôn Ôn hung hăng gõ lên đầu Y Thu Thủy
"Ta dạy con thế nào? Cư nhiên dám tranh luận, đã nói nữ nhi không thể cách mẹ quá xa, đi xa sẽ học hư ... "
"Mẹ, con năm nay đã hai mươi chín, không cần đối xử với con như vậy nữa."
"Con cũng biết con hai mươi chín, a? Đều đã sắp ba mươi, đều sắp thành lão bà rồi, vậy mà đến bây giờ ngay cả một bạn trai cũng không có, A Hoa còn không biết làm mẹ bao đứa rồi... "
"Làm ơn đi mẹ, A Hoa là chó, có được không? Không cần mỗi lần đều lấy chó làm ví dụ."
"Phốc!" Lái xe taxi cũng bị nữ sĩ chọc cười.
"Anh cười cái gì mà cười? Như thế nào? Dám cười con tôi?" Con gái bà cũng chỉ có bà mới có thể mắng.
"Mẹ, không cần cùng lái xe cãi nhau a."
Y Thu Thủy lên tiếng ngăn cản, thuận tiện "ôn nhu dễ thân" đối lái xe nói:
"Phiền toái anh chuyên tâm lái xe, cảm ơn."
Rõ ràng tươi cười dịu dàng, nhưng lái xe lại khó hiểu rùng mình một cái, không dám tiếp tục phân tâm
Vì thế, một đường dài chỉ có nữ sĩ Y Ôn Ôn lảm nhảm, mãi cho đến khi ngồi trước bàn, nhìn nam nhân đối diện cười đến thẹn thùng, Y Thu Thủy mới cảm thấy không biết nên nói gì cho phải.
Y nữ sĩ thưởng thức, quả nhiên là trước sau như một ... hảo.
"Y ... Y tiểu thư, cô muốn ăn gì?"
Nam nhân lắp bắp, mặt đỏ đến tai, nửa ngày mới có dũng khí đem thực đơn qua.
Y Thu Thủy vừa muốn tiếp, lại bị Y mẫu dùng một ánh mắt hung ác trừng lớn.
"Con bé rất hiền hoà, không kiêng ăn, ăn cái gì cũng được." Cười meo meo nhìn nam nhân đỏ mặt, Y mẫu càng vừa lòng, hiện tại ở Thượng Hải mà còn thấy được nam nhân đỏ mặt, thì thật sự là hàng hiếm.
Ai u, đã nói kỹ sư trạch nam rất tin cậy, hướng nội thẹn thùng, kiếm tiền được nhiều, tương lai không dễ ăn phở bên ngoài, xem, bà làm mẹ thật biết suy nghĩ cho con gái nha.
"Kia ... tôi chọn ... " Khuôn mặt nam nhân kia càng hồng.
Hắn thực sự thích vị tiểu thư lần này cùng gặp mặt a, ôn hòa lịch sự, nói chuyện lại dịu dàng trái ngược hoàn toàn với ngoại hình mĩ diễm, vừa thấy liền biết hiền thê lương mẫu. Thật tốt quá, lần này xem mắt nói không chừng có thể thành công nha, nghĩ đến đây, tay hắn cầm thực đơn kích động phát run.
"Hảo."
"Rau dưa salad, hương tiên dương, rượu đế hấp tôm hùm ... "
"Cô ấy không ăn được tôm." Một đạo thanh âm thanh thúy vang lên đánh gãy lời nam nhân thật vất vả mới lưu loát nói 1 câu.
Mọi người nghe tiếng đều ngẩng đầu, nhìn người cao cao đứng cạnh bàn.
Dáng người phi thường cao 1m75 cùng với giày cao gót càng thêm lấn lướt người khác, đường cong cơ thể ẩn sau y phục vô cùng nóng bỏng khiến nam nhân phải phát cuồng,, tóc dài màu hạt dẻ được uốn xoăn càng làm tăng thêm hương vị nữ nhân thành thục
Nữ nhân này quá xinh đẹp, trên người lại mang một loại khí thế làm người ta không thể bỏ qua, khiến cho những người xung quanh trở nên tự ti.
Tả Hân Duyệt! Không cần ngẩng đầu, Y Thu Thủy cũng có thể biết người nói chuyện là ai, nhưng vấn đề là, cô ta sao có thể đến?
Sau một lúc lâu, nam nhân mới hồi phục tinh thần, ngây ngốc hỏi:
"Vì ... vì sao?"
"Vì bị dị ứng."
Tả Hân Duyệt nhướn môi, một tay chống cằm, tựa hồ muốn bổ sung thêm:
"Làn da sẽ biến thành màu hồng."
Nga..Toàn thân cao thấp mỗi tấc da thịt đều phiếm phấn, tựa như hoa đào mĩ lệ, Y Thu Thủy này ngay cả bị dị ứng cũng câu nhân.
"Cô ... làm sao mà biết ..." Nam nhân tựa như đột nhiên phản ứng
"Cô là ai?"
"Tôi?" Tả Hân Duyệt thực lưu loát kéo ghế, ngồi bên người nam nhân kia
"Tôi là đồng học kiêm chị em tốt của Y tiểu thư."
Quay đầu hướng Y mẫu mỉm cười
"Hi, bá mẫu, đã lâu không gặp."
"Duyệt Duyệt, con làm sao có thể đến?" Y Ôn Ôn cực kỳ thích đồng học kiêm cấp trên của con gái, nha đầu này tính cách rất giống bà, rất hợp khẩu vị, từ nhỏ đến lớn thường xuyên theo Thu Thủy về ăn cơm bà nấu.
"Thu Thủy đi xem mắt, con thân là bạn tốt nhiều năm, sao có thể không tới hỗ trợ?" Tả Hân Duyệt cười đến thực tự nhiên đem nguyên nhân mình tới giải thích rõ ràng.
"Tiểu Triệu, đây là đồng học từ thời tiểu học của Thu Thủy, đến tận đại học vẫn là đồng học a. Bây giờ cô ấy còn là cấp trên của nó nữa." Y Ôn Ôn đối nam nhân xem mắt giải thích.
"Nha." Nam nhân rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, là đồng học, hơn nữa còn nhiều năm như vậy, khó trách rất hiểu biết.
"Xin chào, tôi là Tả Hân Duyệt."
Tả Hân Duyệt chủ động cầm tay Triệu mỗ mỗ
"Triệu tiên sinh không để ý việc tôi đến chứ?"
"Không ... không để ý." Tiểu Triệu bắt đầu rơi mồ hôi lạnh, nữ nhân này đẹp thì đẹp nhưng làm hắn cảm thấy thật đáng sợ,sao khí thế lại cường đại như vậy? Hại hắn không tự chủ được khẩn trương.
"Tôi có vẻ biết nhiều về khẩu vị của bá mẫu cùng "đồng học", không bằng để tôi gọi cơm?"
Khi nói đến hai chữ đồng học, ngữ khí của Tả Hân Duyệt tận lực phóng hoãn, bàn chân lập tức bị nữ nhân đối diện hung hăng đá một cái.
Tả Hân Duyệt hoàn toàn không có phản ứng, con ngươi đen như trước nhìn Tiểu Triệu.
"Nha ... hảo." Khí thế nha khí thế, Tiểu Triệu liên tiếp bại lui.
Tả Hân Duyệt rất ôn hòa vì mọi người gọi cơm, sau đó mỉm cười
"Đồ ăn này, Triệu tiên sinh hẳn ok chứ?"
"A... ok." Hắn muốn lấy khăn tay lau mồ hôi a.
Tả Hân Duyệt như là thực tùy ý hỏi:
"Triệu tiên sinh làm ở đâu?"
"Ở khoa học kỹ thuật Lí thị."
Nói đến công tác, Tiểu Triệu cuối cùng cũng cảm thấy mình có thể hãnh diện, Lí thị là công ty điện tử rất có tiếng trong thời buổi kinh tế đình trệ hiện nay.
"Ân." Tả Hân Duyệt gật đầu
"Lí Nhu Uyên dùng người thật không sai, Triệu tiên sinh rất có tư chất."
"Lí ... " Nữ nhân này cư nhiên gọi thẳng tên tổng tài bọn họ, chẳng lẽ ...
"Nha, tôi cùng cô ta là đồng học đại học."
"Vậy Tả tiểu thư cũng làm ngành điện tử?"
"Tôi không tiến tới như vậy." Mỉm cười, phi thường lễ phép mỉm cười, hơn nữa lại đem vấn đề quăng trở về
"Triệu tiên sinh lương một năm bao nhiêu?"
"Ách ... "
"Gặp mặt không phải đều hỏi trước vấn đề này sao?" Tả Hân Duyệt quay đầu nhìn Y Ôn Ôn
"Bá mẫu, có phải không?"
Hảo nha đầu, thực thượng đạo, Y Ôn Ôn liếc mắt khen ngợi Tả Hân Duyệt một cái, nhưng lại tỏ ra ngượng ngùng trực tiếp thừa nhận
"Bình thường đều phải hiểu biết trước về nhau rất nhiều."
"Thì phải vậy." Tả Hân Duyệt nghiêng đầu tiếp tục nói:
"Lương một năm là điều kiện cơ bản nhất, cho nên, Triệu tiên sinh, của anh bao nhiêu?"
Có người như vậy trực tiếp hỏi sao? Bất quá nói đến lương một năm, hắn vẫn nắm chắc khí thế
"Tính cả tiền thưởng cuối năm, thì bình thường sẽ vượt qua hai trăm vạn."
"Nha, nguyên lai là hai trăm vạn."
Ngón tay Tả Hân Duyệt ở mặt bàn nhẹ gõ,khóe môi câu lên. Lúc này cô hệt như loài báo đang quan sát con mồi của mình
"Như vậy không được nha, Thu Thủy của chúng tôi một năm ít nhất gấp ba anh. Nam nhân kiếm ít hơn so với nữ nhân, thật không phải chuyện tốt."
Cái gì? Không phải nói nhà gái là kế toán sao? Hiện tại ở Thượng Hải làm kế toán mà kiếm tốt như vậy? Tiểu Triệu đáng thương trực tiếp há hốc mồm.
Y Thu Thủy lần nữa hung hăng đá Tả Hân Duyệt một cước, nàng nào có tiền lương cao thế?
Nhưng người nào đó như trước ngay cả mặt cũng không nhìn nàng một chút.
"Được rồi, lương một năm này tạm thời không nói." Rõ ràng đều đã nói, còn biểu hiện thật sự hào phóng!
Tiểu Triệu cư nhiên cũng cảm thấy cảm kích, vụng trộm nhẹ nhàng thở ra.
"Triệu tiên sinh có nhà ở không?"
"Có."
"Phải không? Ở đâu?"
"Thượng Hải." Hắn đang có một loại cảm giác bị thẩm vấn ~~~
"Là tự mua hay ở cùng cha mẹ?"
Choáng váng, "Cùng ... cha mẹ ..."
"Nói cách khác, nhà là của cha mẹ anh?" Tả Hân Duyệt mỉm cười.
Hắn đột nhiên cũng cảm thấy chính mình rất vô dụng.
"Kia có tự chuẩn bị tiền cưới, quà cưới?"
"Kết hôn...kết hôn mà nói,hẳn là ... "
Khăn tay, khăn tay ở nơi nào?
"Có từng nghĩ mua cả nhà ở Bắc Kinh?"
Tả Hân Duyệt cười rạng rỡ:
"Bá mẫu cùng Thu Thủy rất thích Bắc Kinh nha."
Cái gì? Bắc Kinh! Cây cột ở nơi nào? Đầu hắn thật choáng váng.
"Triệu tiên sinh đối với tương lai có kế hoạch cụ thể chưa?"
"Tôi... " Cố sức nuốt nuốt nước miếng, thật sự là chịu không nổi nữa, Tiểu Triệu mạnh mẽ đứng lên
"Tôi đột nhiên nghĩ ra công ty còn chuyện phải làm, ngại quá, xin phép đi trước."
"Cuối tuần mà Triệu tiên sinh vẫn có việc phải làm?" Tả Hân Duyệt cười đến càng trong sáng
"Lương một năm chỉ hai trăm vạn mà Lí Nhu Uyên đã mua được mạng người? Thật là, lần sau nhất định phải hỏi cô ta... "
"Tôi đi trước, gặp lại sau." Tiểu Triệu dùng tốc độ nhanh nhất trong đời chạy vội ra ngoài.
"Uy, Tiểu Triệu ... uy uy ... " Y Ôn Ôn kêu lại nửa ngày cũng không được, người ta căn bản đã bay nhanh không thấy bóng ~ Làm bà trực tiếp há hốc mồm nha ~
"Thực đáng tiếc, đồ ăn còn chưa đụng vào, Triệu tiên sinh đi thật nhanh." Người nào đó còn làm một bộ biểu cảm thực sự đáng tiếc.
"Tả..Hân...Duyệt!" Khuôn mặt xinh đẹp của Y Thu Thủy vì tức giận mà nhanh chóng trở nên vặn vẹo.
Hai tay Tả Hân Duyệt ôm ngực dựa vào ghế, nhàn hạ thoải mái nói: "Kỳ thực tự chúng ta tán gẫu còn vui hơn,nam nhân thế kỉ 21 mà còn rụt rè như vậy"
Vui hơn cái đầu cô! Tên hỗn đản này khẳng định đến quấy rối!
|
Chương 7 Tuy thiếu nhân vật nam chính, nhưng bữa cơm này lại cư nhiên vui vẻ, chủ yếu là Y mẫu cùng Tả Hân Duyệt tán gẫu thật vui vẻ. Hai người bọn họ hợp ý đến khó hiểu, rõ ràng tính tình kém đến đòi mạng, nhưng trước nay chưa từng gây gổ.
Y mẫu phi thường cực thích Tả Hân Duyệt, không phải vì bà là mẹ Y Thu Thủy, mà vì nữ nhân này chưa bao giờ nói lễ nghi này nọ. Còn Tả Hân Duyệt cũng thích Y mẫu, thuần túy bởi vì tính tình bà sảng khoái, hợp tính nết cô.
Cho nên trong bữa ăn, chỉ thấy một già một trẻ liên tục tán gẫu luyên thuyên. Y Thu Thủy tức giận đến đau dạ dày. Bọn họ hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của nàng, không thèm liếc nhìn một cái, vài giờ sau vẫn còn chưa ra khỏi nhà hàng.
Tả Hân Duyệt trước đưa nàng về nhà, sau đó trực tiếp lái xe đưa Y mẫu về nhà của bà, một đoạn thời gian dài như vậy, ngay cả một câu cũng không nói với nàng! Không nói thì không nói, so về tính nhẫn nại, Y Thu Thủy nàng cho tới bây giờ chưa từng thua ai!
Quả nhiên hơn tám giờ đêm, cửa nhà nàng liền vang lên tiếng chuông như nổi điên. Y Thu Thủy chậm rãi đi qua mở cửa, nhìn nữ nhân mặt xanh mét đứng ngoài, cùng tác phong nhanh nhẹn buổi chiều hoàn toàn khác nhau.
"Làm cái gì quỷ mà trễ như vậy mới ra..."
Cửa vừa mở, tiếng gầm nhẹ lại xuất hiện, rống được một nửa thì dừng
"Em điên rồi, mặc như vậy mà dám ra mở cửa! Tránh cho chị vào!"
Nữ nhân này cư nhiên dám mặc váy ngủ gần như trong suốt ra ngoài! Vạn nhất người ngoài cửa không phải cô thì ...
Chạy nhanh đẩy Y Thu Thủy đi vào, đứng chỗ này không cẩn thận bị người khác khác nhìn đến, Tả Hân Duyệt cô không phải sẽ mệt lớn?
"Thần kinh, mắt mèo để làm gì?" Y Thu Thủy xoay người đi vào phòng khách
"chị không phải có chìa khóa sao, sao lại ấn chuông?"
"Chị..."
Nói đến lại giận "Phanh" Một tiếng đóng sầm cửa
"Y Thu Thủy, em hôm nay làm cái quỷ gì!"
"Cái gì?" Nàng thoải mái ngồi trên sofa, lấy trà hoa cúc trên bàn uống một ngụm, lại cầm tạp chí tiếp tục xem.
Bộ dáng tự tại của nàng làm Tả Hân Duyệt giận đến sắp nhảy dựng. Tiến lên một phen đoạt lấy tạp chí ném ra xa.
"Chị hỏi em hôm nay làm cái gì!"
Nàng vừa muốn mở miệng, lại bị người kia rống một câu:
"Em dám giả ngu cho chị nhìn thử xem!"
"Làm cái gì thì chính chị không phải rất rõ ràng sao? Gặp mặt, xem mắt a." Nữ nhân này tính tình thật kém, nhưng mà kỳ thực khôn khéo lợi hại. Hơn nữa nàng lười hỏi cô ta sao không về Bắc Kinh, mà lại biết nàng đi xem mắt? Nàng tin tưởng với chỉ số thông minh của Viên Ấu Ấu, khẳng định bị người nào đó chụp mũ mà còn không biết.
Trách ai bây giờ, muốn trách thì cũng chỉ có thể tự trách Y Thu Thủy nàng. Nếu hôm nay trước khi ra ngoài, Viên Ấu Ấu không gọi điện, hơn nữa sau đó không vì bị dò hỏi mà nỡ nói ra chuyện đi xem mắt, thì sao Tả Hân Duyệt có thể xuất hiện được.
Bất quá nàng vẫn rất hiếu kỳ
"Hôm nay vì sao Ấu Ấu gọi điện cho chị?" Tiểu nữ nhân kia chỉ cần có thể không cùng tổng tài tiếp xúc là đã cảm tạ lắm rồi, sao lại chủ động gọi được? Về phần Tả Hân Duyệt, càng không có khả năng.
"Đột nhiên có tài liệu khẩn cấp cần xử lý ... " Tả Hân Duyệt mạnh miệng,
"Em cái đồ mèo hư này đừng nghĩ nói sang chuyện khác, chị hỏi em vì sao muốn đi xem mắt, em coi chị đã chết à!"
Xem ra vẫn là chuyển đề tài không nổi, nàng ngước mắt nhìn Tả Hân Duyệt, sau một lúc lâu mới lạnh lùng hỏi một câu:
"Chị là gì của em?"
"Chị cũng thật muốn biết, chị là gì của em? Không bằng em tự nói cho chị, ân?" Lửa giận của Tả Hân Duyệt càng rừng rực.
Quen biết mười tám năm, cùng nhau mười năm, cuối cùng nàng lại hỏi cô là gì của nàng??
Trái tim băng giá sao? Đúng vậy.
Phẫn nộ sao? Đúng vậy.
Những người quen biết Y Thu Thủy, đều nói Y Thu Thủy tính tình ôn hòa, tính cách ôn nhu. Nhưng kỳ thực, nàng lại lạnh bạc hơn bất kỳ ai, cố tình sự lạnh bạc của nàng không phải trời sinh, mà khi nàng càng trưởng thành, hoàn cảnh càng làm tính tình nàng trở nên như vậy. Điều này làm Tả Hân Duyệt muốn hận cũng hận không được. Rõ ràng tức giận, nhưng tâm lại đau.
"Hân Duyệt, chúng ta lúc trước không phải đã nói? Không phải tình nhân, không phải người yêu, chỉ bởi vì cần nên ở cùng nhau."
Y Thu Thủy không tiếp nhận được một đoạn tình cảm xác định mối quan hệ, ngay từ đầu chấp nhận ở với Tả Hân Duyệt, là bởi vì nàng có thể nắm chắc mọi thứ trong tay. Nhưng một khi cảm thấy không ổn tùy thời sẽ rời đi.
"Cho nên hiện tại em không cần chị? Ân?" Tả Hân Duyệt tới gần Y Thu Thủy, gần đến mức có thể thấy rõ đồng tử trong suốt chiếu ngược ảnh cô.
Thân thể Y Thu Thủy nghiêng ra sau, trong con ngươi đen rõ ràng là lửa giận, Tả Hân Duyệt lúc này rất giận, lại rất nghiêm túc. Nàng hiểu rõ nếu lúc này nàng nói không cần, người kia sẽ lập tức xoay người bước đi. Nàng chỉ cần ...
Nhướn môi, sau một lúc lâu mới mỏng manh không cam lòng phun ra một chữ:
"Cần."
Y Thu Thủy không gạt người, ít nhất, sẽ không gạt Tả Hân Duyệt.
Một khắc kia Tả Hân Duyệt mới phát hiện, chính mình cũng có lúc không giữ được bình tĩnh, Y Thu Thủy vì sao luôn đáng giận như thế?
Rõ ràng người thường đều sẽ kiên cường, vậy mà nàng lại nhu nhược. Lúc nên làm nũng, nàng lại cố tình đối đầu, nhưng chỉ có sự nhu nhược chết tiệt này của nàng, mới làm Tả Hân Duyệt cô mềm lòng, làm cô động lòng, làm cô không còn cách nào để tức giận!
Tả Hân Duyệt ôm thắt lưng Y Thu Thủy, mặt vùi vào cổ nàng ngửi ngửi mùi hương quen thuộc:
"Y Thu Thủy, sao em lại ép người như vậy!"
"Hân Duyệt." Lòng nàng nổi lên một mảnh đau đớn, xoa tóc cô ấy, thật mềm mại
Tả Hân Duyệt ngẩng đầu trừng nàng
"Y Thu Thủy, em có biết nhiều khi em đáng giận đến nỗi làm chị hận không thể một ngụm ăn em vào?!"
Nàng trực tiếp ác độc cắn lên môi cô
"Có phải như vậy không?"
Y Thu Thủy cắn rất mạnh, mạnh đến chảy máu, cảm giác đau đớn trên môi cùng vị tanh mặn lập tức kích thích Tả Hân Duyệt
"Em điên rồi."
"Ngô, em biết chị không nỡ cắn, cho nên em thay chị cắn." nàng cười đến ngọt ngào, vô tội tựa thiên sứ
"Em săn sóc nhé?"
"Lại săn sóc một chút, chị sẽ không đánh..." Chữ "đòn" cuối cùng còn chưa phát ra, đã bị hai bờ môi ép sát nuốt vào.
Cả hai đều nôn nóng giống nhau, cần giống nhau. Cần bị chiếm, cần ôm gắt gao, cần chứng minh đối phương ở bên mình
Ngón tay tinh xảo của nàng linh hoạt cởi đi sơ mi của Tả Hân Duyệt, đầu lưỡi câu dẫn cô, khiến cô lập tức quấn lấy nó, mang vài phần gấp gáp lại bá đạo lôi kéo váy ngủ mỏng manh.
Vải dệt rất trơn, thế nào cũng không cởi được, Tả Hân Duyệt thật muốn một phát xé rách.
"Không được."
Nàng rất hiểu người kia, khoát tay liền biết cô muốn làm gì, lập tức đưa tay ngăn cản, đây chính là cái váy cuối tuần trước nàng cùng Viên Ấu Ấu dạo phố mua về, lần đầu tiên mặc đã bị Tả Hân Duyệt xé, nàng sẽ đau lòng nha.
"Hừ, phiền toái." Tả Hân Duyệt hỏa đại đem nó đẩy lên trên, hạ môi trên làn da tuyết trắng óng ánh trong suốt.
Quần lót mềm mại thuận lợi bị cởi, ngón tay thăm dò xuống dưới, chính là chỉ hơi ướt át. Đáy lòng Tả Hân Duyệt thở dài, môi rời khỏi nàng, trượt mình đi xuống.
"Ngô, tiếp tục hôn em." Nàng không thuận theo kéo lại, bắt đầu hôn môi cô
Nữ nhân này, kiều như vậy, quyến rũ như vậy, làm cô không nỡ cự tuyệt, chỉ đành hôn trở về.
Chân thon bóng loáng quấn lấy thắt lưng cô, Y Thu Thủy không ngừng cọ xát vòng eo
"A ... Hân Duyệt, em muốn."
"Em còn ..."
Ở trong trận hôn môi triền miên, Tả Hân Duyệt cúi đầu nói:
"Chưa được ... " Cô vốn vừa mới muốn dùng miệng, bởi nàng phi thường thích phương thức như vậy, ẩm ướt sẽ thật mau. Vậy mà kết quả nữ nhân này ...
"Không quan hệ." Ngón tay nàng cầm lấy tay cô hướng đến thân thể mình
"Em muốn chị, Hân Duyệt."
"Em sẽ bị thương." Tả Hân Duyệt tuy không kiên nhẫn, nhưng không muốn nàng bị thương.
"Không!"
Y Thu Thủy không kiên nhẫn bắt đầu nháo
Tả Hân Duyệt không còn cách nào,thở dài hôn lên trán nữ nhân dưới thân. Hai ngón tay chậm dãi tiến vào
Y Thu Thủy nhíu mày,khuôn mặt ăn đau vô cùng biểu cảm, thật sự làm Tả Hân Duyệt ... động lòng.
Ai, mèo nhỏ này chính là quật cường như vậy, cố gắng nửa ngày mới đi vào được, nếu lúc này còn nhẫn nại nữa, thì kia cô không phải Tả Hân Duyệt!
Tả Hân Duyệt bắt đầu chậm dãi di chuyển ngón tay "A!" Y Thu Thủy thỏa mãn thở ra thanh.
Một cái là thích, một cái là vừa đau lại vừa thích.
"Được sao?" Cô cắn môi nàng, cúi đầu hỏi.
"Được."
Có thể được là tốt rồi.
Một cỗ xuân thủy trơn ướt theo động tác kịch liệt của các nàng mà tràn ra, ẩm ướt dính lên sofa, Tả Hân Duyệt dùng tay tách hai chân Y Thu Thủy ra thật lớn khiến hoa huyệt ướt át càng thêm bại lộ thuận tiện cho cô có thể tùy ý khi dễ, đôi môi mềm mại ngậm lấy một bên tuyết nhũ no đủ không ngừng phập phồng thỏa thích liếm láp
"A ... " Y Thu Thủy kiều kiều rên lên, hơi thở hỗn loạn, đôi má minh diễm, môi đỏ nhẹ mân, sợi tóc đen bị mồ hôi ẩm ướt dính lên gò má, lộ ra yêu mĩ khác thường.
Thật sự là thế nào cũng không đủ xem!
Tả Hân Duyệt híp mắt, hưởng thụ một trận nối tiếp co rút từ nàng, sau đó ôm nàng ngồi dậy đổi tư thế. Tả Hân Duyệt bỏ hết y phục còn lại trên người sau đó trực tiếp gác chân Y Thu Thủy lên vai mình áp hoa huyệt đã ướt từ lâu của mình vào hoa huyệt nàng tùy ý đưa đẩy
Thân thể Y Thu Thủy đã mềm nhũn, dưới thân kia truyền đến từng trận khoái cảm, Tả Hân Duyệt nắm thắt lưng nàng, chống đỡ nàng khỏi ngã, động tác ma sát càng lúc càng nhanh
"Thoải mái,hửm?"
"Sảng ... khoái ..." Nàng nắm tay thành quyền gác lên thành sofa, móng tay thật sâu ấn vào lòng bàn tay, ngăn không được khoái cảm xâm nhập.
"Ô ... " Rốt cục cũng không nhịn được cúi đầu khóc ra.
Tả Hân Duyệt đưa tay lên trước nắm cằm Y Thu Thủy, thâm sâu hôn lên môi, hôn đến khi nàng mất đi hô hấp, mà động tác ma sát vẫn không hề ngừng lại
"Thật sự cứ muốn như vậy giết chết em."
"Vậy ... a ... giết em đi ... " Khoái cảm quá cường liệt, nàng sắp ... sắp ...
Một khi đã như vậy, còn cái gì phải cố kỵ?
Không cần 1 phút, xúc cảm thăng hoa mạnh mẽ truyền đến, Y Thu Thủy run run xụi lơ, rốt cuộc cũng vô lực chống đỡ.
-----------
|
Chương 8 Nào có dễ dàng như vậy kết thúc.
Tả Hân Duyệt còn chưa được thỏa mãn, chỉ có thể tiếp tục tự mình ma sát
Đêm thật sâu, sau khi kích tình qua đi, luôn đặc biệt an tĩnh...
Tả Hân Duyệt cúi đầu đánh giá nữ nhân trong lòng đã lâm vào giấc ngủ, ngón tay miêu tả mạt hồng hồng trên đôi mi thanh tú, mỗi lần khi kích tình đều sẽ lộ ra, càng sợ hãi càng động lòng người. Xuống dưới mi là mắt, ánh mắt cô ngày thường là tốt nhất, ôn nhu như nước, linh động sinh huy, bất quá lúc này đã bị lông mi che đậy.
Ngón tay điểm chóp mũi, mượt mà khéo léo... Kế tiếp là môi nàng, Tả Hân Duyệt không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn, môi nàng rất đẹp, tiêu chuẩn hình thoi, phiếm hồng nhàn nhạt...
"Ngô... " Cảm giác hơi ngứa trên môi làm Y Thu Thủy nhíu mày, thân mình cựa quậy
Trong đầu của Tả Hân Duyệt, không hiểu sao lại hiện lên những lời hôm nay Y mẫu nói.
"Nó kỳ thực là một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn."
Nàng không biết hôm nay khi cô đưa Y bá mẫu về nhà, đã cùng bà thân mật nói chuyện.
"Bá mẫu... Lần sau không cần làm chuyện như vậy nữa."
"Chuyện gì?"
"Muốn cô ấy đi xem mắt"
"Nha? Vì sao?"
"Bởi vì, cô ấy....." Tả Hân Duyệt vừa định nói liền ngừng lại
"Rốt cục cũng không dám thừa nhận sao?"
Tả Hân Duyệt không khỏi kinh ngạc quay đầu, nhìn trưởng bối mình luôn tôn trọng.
Y mẫu cười lạnh:
"Hai người các ngươi cho rằng có thể giấu ta? Cho dù các ngươi thông minh, nhưng ta dù sao cũng sống lâu hơn các ngươi vài chục năm. Có nhiều chuyện không cần làm rõ, chỉ cần thấy ánh mắt là đoán được."
Tả Hân Duyệt đã hết chỗ nói, nguyên lai mối quan hệ bọn họ luôn nghĩ thành công giấu diếm này, cho tới nay căn bản vô ích.
Ngạn ngữ quả nhiên không nói sai, gừng càng già càng cay!
"Là lỗi của con,con biết tụi con là đang đi theo lối mòn" Tả Hân Duyệt cười khổ
"Duyệt Duyệt, ta rất thích con, biết vì sao không?"
"Bởi vì tính cách chúng ta giống nhau?"
"Hừ, người có tính cách giống nhau trên đời nhiều như vậy, ta sao chỉ thích con?" Y Ôn Ôn không cho là đúng khinh bỉ
"Ta thích con, vì con là một người có chí cầu tiến,biết săn sóc. Thẳng thắn, cho tới bây giờ chưa từng gạt ta, nghĩ cái gì nói cái đó, không thích sẽ trực tiếp cự tuyệt. Nhưng hôm nay vì nữ nhi của ta, con lại nói dối ta."
"Nữ nhi là ta sinh, chẳng lẽ ta còn không biết? Nó từ nhỏ vì người ba bội bạc kia mà đối với tình yêu, đối với hôn nhân đã mất hi vọng. Ta nghĩ vì vậy mà nó không còn niềm tin vào nam nhân. Có đôi khi còn nghĩ, nếu tương lai nó có yêu nữ nhân, nữ nhân đó cũng yêu nó, thì chỉ cần nó vui vẻ, là nam hay là nữ, ta đều không để ý."
Nhớ tới đoạn hôn nhân năm đó điên cuồng thất bại mà chấm dứt, Y mẫu bây giờ đã thật bình tĩnh. Nguyên lai thời gian có thể xóa đi đau khổ... Nam nhân lúc trước bà hận thấu xương kia, giờ còn không bằng người qua đường.
"Thật may có con xuất hiện bên cạnh nó. Ta chỉ biết hết thảy sẽ không như vậy. Con đừng chỉ nhìn nó dịu dàng ngoan ngoãn, nói chuyện dễ nghe, kỳ thực nó là một đứa rất kiên cường, nghiền cũng không nát. Nhưng tính tình như vậy, chỉ có người thân cận nhất mới phát hiện."
"Nữ nhân Y gia chúng ta, chính là đáng buồn như vậy. Nếu gặp được người chân chính yêu, thì tự nhiên sẽ rất hạnh phúc. Còn nếu không phải ... " Y Ôn Ôn cười khổ lắc đầu
"Chính là bắt đầu của bi kịch... Ta là ví dụ tốt nhất đây. Nhưng lại thật không ngờ, hôn nhân thất bại năm đó của ta lại ảnh hưởng sâu sắc với nó như vậy."
Cái đêm kinh hoảng như vậy, chỉ sợ cả đời Y Thu Thủy cũng không thể quên.
"Cá tính của cô ấy rất kỳ quái, càng là chuyện thống khổ, thì càng khắc càng sâu, cũng sẽ vĩnh viễn không quên... Cô ấy luôn tự làm khổ mình." Bên môi Tả Hân Duyệt nổi lên nụ cười yêu thương đau lòng.
"Cho nên ta nghĩ rằng, nó may mắn hơn ta. Nhỏ như vậy đã gặp con. Mà con cũng may mắn, có thể ở lúc nó nhỏ như vậy phòng bị không sâu, dùng thân phận nữ nhân tiến vào thế giới của nó. Lúc ta nhìn nó phát giận với con, kỳ thực đã biết chuyện này hôm nay sẽ lộ."
Tả Hân Duyệt thừa nhận.
"Ta luôn hy vọng nó có thể vui vẻ, mặc kệ nó ở với ai, mặc kệ nó lựa chọn thế nào. Ta cũng không phải là người cổ hủ sẽ nháo nhào như những người khác. Cuộc sống này là của chính mình không nên vì lời đàm tiếu thế nhân mà bận lòng"
"Bá mẫu là một mẫu thân tốt."
"Ta không phải." Ý cười bên môi Y Ôn Ôn mang sự tự trách thật sâu
"Nếu được, thì đừng để nó tiếp tục mang theo bóng ma ấy."
"Lỗi lầm không hoàn toàn là của người."
"Nhưng do tính cách của ta tạo thành." Bà hiện tại rốt cục đã hiểu được một chút việc
"Nếu ta không cương liệt như vậy, năm đó nam nhân kia cũng sẽ không phản ứng mãnh liệt như thế." Đêm đó nếu bà thật sự điên cuồng, thì sẽ là rất ngốc đi? Nhưng may mắn bà không làm vậy. Bởi vì cho dù bà có chết, nam nhân kia cũng sẽ không hối hận, mà người hối hận, chỉ có thân nhân của chính mình.
Cố tình ở chỗ tính cách của nữ nhi chết tiệt giống hệt bà, yêu hận rõ ràng.
Y Thu Thủy không dám yêu cầu một mối quan hệ ổn định, bởi nàng sợ sẽ đi lên vết xe đổ điên cuồng của mẹ, vạn nhất nếu người nàng yêu rời đi, nàng sẽ phải làm gì tiếp theo?
"Thật đáng buồn vì lá gan của em rất nhỏ, nhưng sao chị lại đau lòng?" Tả Hân Duyệt ở bên má cô nhẹ hôn,l
"Là em không tin chị,không tin tình yêu của chúng ta hay là vẫn không tin mình?"
Trong đầu vang lên lời Y mẫu nói trước khi xuống xe.
"Duyệt Duyệt, nếu con yêu nó, thì nên suy nghĩ tốt về chuyện tương lai. Hôn nhân mặc dù không phải vĩnh viễn, nhưng nếu ngay cả hôn nhân cũng không có, thì đừng nói đến vĩnh viễn. Huống chi đoạn đường của hai đứa vốn không dễ dàng"
"Mẹ em nói rất đúng." Tả Hân Duyệt cười cười cắn kích thích má nàng
"Ngô ... chị làm cái gì!" Một tiếng tức giận nũng nịu vang lên từ miệng Y Thu Thủy đang trầm ngủ, ủ rũ cùng khàn vì bị đánh thức
"Hơn nửa đêm không ngủ, vì sao còn muốn em không ngủ cùng?"
Y Thu Thủy tức đòi mạng, nữ nhân này trên giường luôn như sói như hổ, ép nàng sắp thành nước luôn. Ok, tuy là nàng đã quen, nhưng sau đó cô ta đều cho nàng hảo hảo ngủ nha! Hôm nay không biết phát điên gì mà luôn ở trên mặt nàng cắn tới cắn lui, vừa ngủ được một chút đã bị cô ta đánh thức.
"Y Thu Thủy."
"Hân Duyệt, em cảnh cáo chị..."
"Chúng ta đi Hà Lan kết hôn đi."
Cái gì? Nàng trừng mắt nhìn Tả Hân Duyệt một lúc lâu, sau đó xoay người đưa lưng về phía cô
"Em mệt, muốn đi ngủ."
"Em trốn tránh không có nghĩa là em không nghe được, chị biết em nghe rõ."
Không để ý tới.
"Ngày mai em mang theo giấy chứng nhận cùng tư liệu, tuần sau chúng ta tới đi Hà Lan."
Tả Hân Duyệt nghiêm túc!
"Tả Hân Duyệt!" Nàng xốc chăn mỏng xoay người ngồi dậy nhìn cô
"Lúc trước chúng ta đâu có gì, không kết hôn, không con cái, cứ như vậy cùng nhau, thẳng đến không thể mới thôi, không phải vẫn rất tốt sao."
"Đúng." Tả Hân Duyệt nắm vai Y Thu Thủy, trong con ngươi đen có sự cố chấp
"Trước kia chúng ta không có gì, không hôn nhân, không con cái, nhưng là hiện tại chị muốn kết hôn với em."
Tả Hân Duyệt thừa nhận, chính mình ghét bị trói buộc, ghét những vật nhỏ hay khóc nháo lên, cảm thấy hôn nhân rất phiền toái, chỉ cần nghĩ đến cảm giác bị trói buộc không thể nhúc nhích là da đầu lại phát run. Cho nên Tả Hân Duyệt luôn cảm thấy có thể tìm được Y Thu Thủy chung ý tưởng, là một chuyện vô cùng may mắn.
Khi đó cô rất thỏa mãn về mối quan hệ này, cảm thấy thực không sai, nhưng, đó là trước kia.
Các nàng ở cùng nhau mười năm, bất tri bất giác cô đã thay đổi. Hơn nữa qua chuyện ngày hôm nay, Tả Hân Duyệt đột nhiên phát giác, nguyên lai Y Thu Thủy không thuộc về mình, nàng tùy thời đều có khả năng sẽ yêu thương người khác, cùng một nam nhân khác kết hôn rồi sinh con. Chỉ cần nghĩ như vậy, cô đã không thể bình tĩnh
Tả Hân Duyệt phát hiện ý niệm kiên trì của mình cho tới nay hình như đã sai, là Y mẫu đánh thức cô, hôn nhân không phải vĩnh viễn, nhưng nếu ngay cả hôn nhân cũng không có, thì đừng nói đến vĩnh viễn.
Tả Hân Duyệt phát hiện, cô muốn Y Thu Thủy là của cô, luôn thuộc về cô, nếu hôn nhân có thể làm được, Tả Hân Duyệt cô phi thường phi thường nguyện ý.
"Chúng ta kết hôn, tuần sau liền đi nếu không có thể đi ngay trong ngày mai." Tả Hân Duyệt trước giờ nói làm liền làm, hơn nữa bản thân cô phát hiện quyết định này làm tâm tình mình vô cùng sung sướng.
Vừa nghĩ đến sau khi kết hôn Y Thu Thủy liền hoàn toàn thuộc về mình, sẽ ở bên cạnh cùng mình sinh hoạt, mỗi ngày có thể ôm nàng ngủ, vui hay không vui đều có nàng, cảm giác như vậy làm khóe miệng Tả Hân Duyệt không nhịn được dương lên.
"Em không đồng ý." Y Thu Thủy bình tĩnh tựa như băng thủy, nháy mắt dội tắt nhiệt tình của Tả Hân Duyệt.
"Em không muốn kết hôn với chị?"
"Chuẩn xác mà nói, em sẽ không kết hôn với bất luận kẻ nào." nàng nhìn cô
"Như vậy chị an tâm chưa?"
Y Thu Thủy hiểu Tả Hân Duyệt như vậy, đương nhiên biết vì sao cô đột nhiên nói muốn kết hôn. Có lẽ chuyện xem mắt đã kích thích Tả Hâm Duyệt, trước kia Y mẫu cũng nói qua sẽ dẫn nàng đi xem mắt, chính là đều bị nàng đẩy đi, lần này thật sự ngoài ý muốn. Nhưng lần duy nhất ngoài ý muốn này, lại khiến Tả Hân Duyệt có thay đổi rất lớn.
"Không, chị muốn cùng em kết hôn."
"Vậy thật đáng tiếc, em không cần." Nữ nhân này cố chấp đến đáng giận, nói thế nào cũng không nghe.
Lòng nàng bắt đầu thấy phiền, vì sao nhất định phải lấy đề tài mẫn cảm nhất, chán ghét nhất làm trọng tâm?
"Y Thu Thủy, chuyện năm đó. Chẳng phải em ... "
"Không được nhắc tới chuyện đó!" Nàng cơ hồ cắn răng đem lời nói ra
"Một chữ cũng không được nhắc."
"Em không muốn đề cập không có nghĩa là nó không phát sinh." Tả Hân Duyệt hoàn toàn không để ý tới lửa giận của nàng
"Rất nhiều năm đã qua rồi, đừng để nó tiếp tục ảnh hưởng đến em."
"Buồn cười! Em không bị nó ảnh hưởng."
"Gặp quỷ mới không có!" Tính tình Tả Hân Duyệt cũng không khống chế được, cúi đầu quát:
"Nếu năm đó em không chính mắt nhìn thấy ..."
"Câm mồm!" Nàng kích động đánh gãy lời cô
"Chị dám nói một chữ nữa thử xem!"
------++-------
|