Thổ Công Chúa Là Vợ Của Ta
|
|
Chương 23 : Chuẩn bị tấn công Việc này không nên chậm trễ, ta mang Tiểu Tứ cùng Lệnh Hồ Tử Ngang đi tới núi hoang vu. Ta đem lựu đạn đốt, sau đó dùng sức ném ra để tránh lần đầu tiên thất thủ ta cố ý đem ngòi nổ làm cho dài hơn so với bình thường. "Vân Khuynh công tử chính là muốn cho chúng ta nhìn cái này?" Lệnh Hồ Tử Ngang buồn cười hỏi. "A, kịch hay ở phía sau. Các ngươi cũng đè lỗ tai đi." ta cảnh cáo. Tiểu Tứ cùng Lệnh Hồ Tử Ngang Hồ liền đè lỗ tai. Ba, hai, một. . . Đùng một tiếng, lựu đạn nổ, Tiểu Tứ sợ núp ở phía sau ta, ta đưa tay đem Tiểu Tứ ôm vào trong ngực. Lệnh Hồ Tử Ngang bị sợ trợn mắt hốc mồm, một cái núi hoàn hảo không sứt mẻ chỉ một giây xuất hiện một cái lỗ thủng to, chắc hẳn ai thấy cũng sẽ sợ ngây người đi. "Vân Khuynh, đây rốt cuộc là cái gì?" Li Tịch ở trong ngực ta hỏi. "Đây là để cho nàng không cần gả cho nam nhân man rợ đó để cứu lấy giang sơn." Ta ở bên tai Li Tịch nói. "Ngươi. . . Ngươi thế nào biết? " Li Tịch giật mình hỏi. "Ta không cho phép ở trước tên của nàng không phải họ của ta." Ta nói. "Vân Khuynh công tử, ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là người như thế nào?" Lệnh Hồ Tử Ngang phục hồi tinh lại tinh thần hỏi. "Ta nha. . . Ta là tướng công tương lai của Tiểu Tứ." Ta tự tin nói. "Ngươi. . . Ngươi chớ nói bậy bạ, ta mới không đáp ứng ngươi. " Li Tịch mặt đỏ tới mang tai đánh vào ngực ta. Hành động này để cho Lệnh Hồ Tử Ngang ném tới một biểu tình "Nguyên lai là như vậy", Li Tịch càng xấu hổ, cuối cùng trực tiếp vùi đầu ở trong ngực ta. "Vân Khuynh công tử, ngươi là thật sự thích Tiểu Tứ? " Lệnh Hồ Tử Ngang hỏi. "Đâu chỉ riêng ta, ta cùng Tiểu Tứ là yêu thương lẫn nhau. Chúng ta còn hẹn ước sẽ cùng nhau chung sống hài hòa." Ta sờ đầu một cái người trong ngực. "Thực không dám giấu giếm, ta là Tiểu Tứ đích huynh trưởng, cũng là hoàng đế quốc gia này. Nước ta quanh năm gặp nước nam quấy rầy, cuộc sống trăm họ khổ không thể tả. Vì để cho trăm họ an cư lạc nghiệp, chúng ta chỉ được nhẫn nhục gánh trọng trách, nước nam hướng nói lên thỉnh cầu kết thân. Ngươi cùng Tiểu Tứ yêu nhau, ta cũng không có ý chia rẽ uyên ương, nhưng ta không thể bởi vì những thứ tư tình nhi nữ này mà để nước ta trăm họ trong dầu sôi lửa bỏng. Có thể giải cứu Tiểu Tứ cùng nguy cơ nước ta, cũng chỉ có thần vật ngươi mới vừa rồi ném ra." Lệnh Hồ Tử Ngang nghiêm túc nhìn ta. "Nếu ta đồng ý giúp đỡ, ngươi có phải hay không sẽ gả Tiểu Tứ cho ta? " Ta mệt mỏi, cái này Lệnh Hồ Tử Ngang là Li Tịch đích hoàng huynh hay là hoàng đế, ta mục đích chỉ là muốn cùng Li Tịch vĩnh viễn chung một chỗ. "Dĩ nhiên, trẫm nhất ngôn cửu đỉnh. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta ngày mai sẽ trở về cung." Lệnh Hồ Tử Ngang cố ý dùng "Trẫm" tự xưng, là muốn ta tin tưởng hắn. Không quan hệ, dù sao vô luận hắn có đáp ứng hay không, ta cũng phải trợ giúp hắn, ta cũng không muốn Tiểu Tứ nhà ta gả cho cái gì nam vương. "Ta còn có một chuyện muốn nhờ. Lúc Trở về cung ta có thể hay không mang theo gia quyến?" Ta mới sẽ không bỏ rơi Du Nhã cùng Ngưng Thương đâu ~ "Dĩ nhiên có thể. Vậy ngày mai giờ Thìn chúng ta liền khởi hành đi, bây giờ đi về." Lệnh Hồ Tử Ngang xoay người rời đi. Chúng ta trở lại thanh lâu, ta lập tức đi thông báo Du Nhã cùng Ngưng Thương. Nhưng mà, Du Nhã không phải hỏi tại sao, mà là hỏi Kỳ Nhi sẽ hay không cùng đi chung. Ta có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Du Nhã nhà ta thích Kỳ Nhi kia sao? Ta nói cho nàng Kỳ Nhi cũng sẽ cùng chung khởi hành, nàng trong mắt xuất hiện một tia mâu thuẫn. Ta không có nói ra nghi vấn trong lòng ta, bởi vì ta biết, chỉ cần thời cơ thích hợp, Du Nhã tất chủ động đem hết thảy nói ra. Ta rời phòng Du Nhã, sau đó trở lại phòng mình bắt đầu thu thập đồ. Chỉ chốc lát sau, hết thảy cũng dọn dẹp thật chỉnh tề, kết quả là ta chuẩn bị lên giường ngủ. "Du Nhã, tối nay chúng ta còn phải giả bộ ngủ sao?" Ngưng Thương cắt tỉa tóc hỏi. "Ngưng Thương, ngươi có thể hay không đến phòng Vân Khuynh tạm đợi một hồi?" Du Nhã xin lỗi hỏi. "Dĩ nhiên có thể, nhớ cùng nàng nói một chút." Ngưng Thương cầm cái lược, thổi tắt cây nến, đi ra khỏi phòng cũng hướng phòng Vân Khuynh đi tới. Ngưng Thương đi không lâu, Kỳ Nhi lại lén lén lút lút vào phòng Du Nhã Nàng như cũ dựa vào mép giường và tập ứng trong giấc mộng Du Nhã nói chuyện. "Đêm nay sẽ là lần cuối cùng ta tới nói chuyện với ngươi. Ta ngày mai liền theo Li Tịch công chúa trở về cung, chỉ sợ sau này muốn xuất cung khó hơn. Du Nhã nha, cho dù là lừa gạt ta, ta cũng muốn nghe ngươi nói một tiếng ngươi thích ta. Ngày hôm qua hôn ngươi, ta trắng đêm khó ngủ. Cho dù chìm vào giấc ngủ trong mộng cũng là một đoạn cùng ngươi chung đụng. Ta thật rất hạnh phúc, nhưng là. . . Khi ta mở hai mắt ra trên giường của ta như cũ cũng chỉ có ta. Ta hy vọng, ta tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là Du Nhã. . . Du Nhã, ta phải đi, nếu như có một ngày hai ta có thể gặp lại, hy vọng ngươi sẽ còn nhớ ta tồn tại. " Kỳ Nhi chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng hôn lên trên môi Du Nhã liền rời đi, Du Nhã nằm ở trên giường đã rộ lên quyết định. "Ngưng Thương nha, ta thật là mệt nha, có cái gì chuyện ngày mai nói sau được không?" Cái này Ngưng Thương hơn nửa đêm chạy tới cùng ta kéo đông kéo tây, sớm đã vượt qua thời gian ngủ, ta ngoan ngoãn rất chính xác liền lên giường để ngủ, Ngưng Thương có thể kéo đến bây giờ đã là cực hạn của ta. "Ta có thể ngủ ở đây một đêm không?" Hay lắm. . . Hóa ra nàng hơn nửa đêm chạy tới cùng ta kéo đông kéo tây là muốn ở nơi này mượn ngủ một đêm sao?! "Ngươi tới nói một cái không phải tốt sao? Tới, ngươi ngủ ở bên trong, ta ngủ, ngủ ngon." Ta lập tức thổi tắt cây nến, bay nhào lên trên giường. Hôm nay Du Nhã rất sớm liền rời giường, nàng một sáng sớm ôm chăn, đi ở trên hành lang, tìm được mục tiêu thẹn thùng tiến vào. Vừa vào đến bên trong, nàng liền thấy Kỳ Nhi ngủ say. Nàng nhẹ nhàng đi đến Kỳ Nhi ngủ trên giường, nhìn dung nhan Kỳ Nhi lúc ngủ. Nàng đưa ngón tay ra, khẽ vuốt mi Kỳ Nhi, mũi, gò má. . . Cuối cùng, ngón tay dè dặt lướt qua trên môi của Kỳ Nhi. Du Nhã ngưng mắt nhìn khuôn mặt thanh tú này, từ từ đến gần, đến gần. . . Cho đến mặt Kỳ Nhi cùng nàng gần ngay trước mắt, nàng dừng lại. Đi theo mũi Kỳ Nhi thở ra hơi nhẹ nhàng đánh vào trên mặt Du Nhã, Du Nhã nhắm mắt hưởng thụ. Nhưng mà, đang lúc Du Nhã chơi được đang vui sướng thì Kỳ Nhi tỉnh lại. Kỳ Nhi vừa mở mắt, liền thấy một tấm tính khí trẻ em tức giận cùng mặt mình sát rất gần. Khi nàng muốn một chưởng đánh bay người kia, nàng bỗng dưng phát hiện đây là người mà nàng muốn vừa mở mắt liền có thể thấy gương mặt đó. Kỳ Nhi khó có thể tin nhìn người trước mắt, hô hấp cũng trở nên không quy luật. Du Nhã mở mắt, đập vào mi mắt là mặt đỏ tới mang tai của Kỳ Nhi. "Phốc xuy, tảo an (*), đần Kỳ Nhi." Du Nhã cười khẽ. "Sớm. . . Tảo an. . . Du. . . Du Nhã. . ." Kỳ Nhi phảng như đặt mình vào giữa tiên cảnh, ngượng ngùng đáp lại Du Nhã. " Thế nào bây giờ mới hiểu phải xấu hổ? Ngươi mỗi ngày buổi tối cũng tới cùng ta nói những chuyện kia sẽ không xấu hổ sao?" Du Nhã khứu Kỳ Nhi. "Ngươi. . . Ngươi đều nghe được. . . ?" Kỳ Nhi kinh ngạc hỏi. "Trời biết đâu ~ ta như thế nào ngủ ở trước mặt ngươi lại không nghe được chứ?" Du Nhã nhẹ nhàng hôn vào môi Kỳ Nhi một cái. Kỳ Nhi kinh ngạc vui mừng nhìn Du Nhã, Du Nhã không để cho Kỳ Nhi nói cái gì, nàng mở miệng nói: "Nhanh lên một chút thức dậy thu dọn đồ đi, một hồi chúng ta còn phải vào cung đấy." Khi Kỳ Nhi vẫn còn đang suy tư lời Du Nhã, Du Nhã đã trở về phòng đi. Mà nàng vừa vào phòng, liền thấy Ngưng Thương đang uống trà. Du Nhã hướng Ngưng Thương ném ra một nụ cười, hết thảy liền đều không nói. Đến giờ Thìn, tất cả mọi người đều thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị lên đường. (*) Tảo an : Chào (lời chào lúc gặp mặt nhau vào buổi sáng)
|
Chương 24 : Lên đường Ngựa. . . Xe ngựa? Lần đầu tiên ngồi qua xe ngựa, lạy nó ban tặng, ta mỗi lần thấy xe ngựa trong dạ dày đồ sẽ sôi trào. "Có thể hay không không ngồi xe ngựa?" Ta mặt lộ vẻ khó khăn nhìn Lệnh Hồ Tử Ngang. "Vân Khuynh, ngươi yên tâm đi, tối hôm qua ta liền sai người bọc bánh xe ngươi không cần sợ trên đường lắc lư." Li Tịch nhà ta thật là tỉ mỉ, hiểu được ý của phu quân.. Ta cảm động tiến lên chổ Li Tịch một chút, sau đó hoa tay múa chân nhảy lên xe ngựa. Nhưng mà Li Tịch đột nhiên bị ta xuất hiện cưỡng hôn, mặt đầy ngỡ ngàng ngây tại chỗ, cho đến Lệnh Hồ Tử Ngang vỗ đầu vai một cái , nàng mới tỉnh lại. "Tiểu Tứ, muội thật thích Vân Khuynh sao? Hắn lại có những hành động ngả ngớn? Hắn ngày có thể hay không cũng là như vậy với nữ nhân khác?" Lệnh Hồ Tử Ngang một mặt lo lắng cùng khinh bỉ nhìn Li Tịch. "Nam nhân khác ta không biết, nhưng ta khẳng định Vân Khuynh không phải cái loại đó. Nàng như vậy không nghiêm túc mặc dù không hợp lễ nghi, nhưng ít ra nàng chỉ hướng về ta một người mới có thể như vậy. Huynh nhìn nàng có tận hai muội muội, mặc dù Du Nhã cùng Ngưng Thương cũng không phải ruột thịt của nàng, nhưng nàng bởi vì thương hại hai nàng mà quyết định gánh vác trách nhiệm trách nhiệm chiếu cố hai nàng. Ban đầu nàng cùng Du Nhã hai người là ở trên đường ta cứu lại được, ta thuận miệng nói dùng dược liệu quý giá, muốn nàng trả tiền, nhưng một thường dân kia khó trả tiền nổi, vì vậy ta liền giữ nàng, mà nàng đáp ứng lập tức nhưng yêu cầu món nợ do nàng một mình gánh chịu, không cho phép chúng ta đỗ lên muội muội nàng. Như vậy có thể thấy, Vân Khuynh bề ngoài là một người bề ngoài ngả ngớn, nhưng trên thực tế là người tình thâm ý nặng, nàng là người xứng đáng để ta yêu. Hoàng huynh, ta cầu huynh tác thành chúng ta." Li Tịch lập tức vì Vân Khuynh giải thích. Lệnh Hồ Tử Ngang không trả lời Li Tịch cái gì, hắn rất kinh ngạc, kinh ngạc Li Tịch lại sẽ vì một nam nhân giải thích hiểu lầm của hắn. Xem ra Li Tịch thật rất thích người này, Tiểu Tứ hay thất thường nhà ta rốt cuộc tìm được ý trung nhân, không nghĩ tới năm năm này Tiểu Tứ lại thật có thể tìm được. Lệnh Hồ Tử Ngang trong lòng âm thầm hạ chỉ sau khi cuộc chiến sau khi kết thúc, phải lập tức vì Vân Khuynh cùng Tiểu Tứ làm hôn sự thật hảo! "Du Nhã, ngươi muốn ngồi chiếc xe ngựa kia? Ta bồi ngươi được không?" Sau khi Kỳ Nhi biết được Du Nhã cũng thích mình, quang minh chánh đại quấn lấy Du Nhã. Nhưng mà, Kỳ Nhi đây hết thảy hành động, làm Ngưng Thương đứng ở một bên vô cùng xem thường. "Ta. . . Ta muốn cùng Vân Khuynh ngồi cùng chiếc rồi, ngươi nhanh lên một chút trở về chiếc xe ngựa của Li Tịch tỷ đi." Du Nhã ngượng ngùng đi tới trước xe ngựa. "Ô. . . Ngươi cứ như vậy nhẫn tâm? Ngươi muốn ném ta xuống sao?" Kỳ Nhi! Ngươi chớ bán manh! Ngươi thật sự là phụ cái bề ngoài đẹp trai kia, lại còn muốn ở phố lớn đại hạng bán manh. . . Ai ai ai, ngươi làm gì một cái ôm đi Du Nhã nhà ta! ? Vân Khuynh theo cửa sổ nhỏ hướng ra phía ngoài nhìn, đem hết thảy cũng thu ở mi mắt. Ngưng Thương yên ổn lên xe ngựa, không để ý tới Du Nhã bị ôm. Ta thì miệng mở ra thật to, đáy lòng khâm phục sự bình tĩnh của Ngưng Thương. . . Mạc? Đang lúc ta muốn mở miệng hỏi phát sinh chuyện gì, Li Tịch leo lên xe ngựa ta. "Tiểu Tứ nàng không phải nên cùng Lệnh Hồ Tử Ngang ngồi chung sao? . . . Ác ~ biết rồi, nàng quá nhớ mong ta đi ~ tới, ba một cái." Ta chuẩn bị hôn Tiểu Tứ đáng yêu nhà ta. Nhưng mà, Li Tịch một tay cản trở mặt ta, mặt đầy chán ghét nhìn ta :"Ngươi không thể đứng đắn một chút sao?" "Đứng đắn. . . ? Cái gì là đứng đắn?" Ta da mặt dầy ngay cả Li Tịch cũng bái phục sát đất. Đột nhiên, một cá thể màu xám tro hơi lớn đi theo bên ngoài xe ngựa phi phác lên xe. Cẩn thận nhìn một chút, nguyên lai là Khôi Khôi. Nó nhào tới nằm trên đùi Li Tịch, mẹ kiếp, thật khiến cho người ta hâm mộ. Chậm. . . Chậm, đầu kia nhà ta vừa nặng vừa mập tiểu Bạch hồ đi nơi nào. Lúc Du Nhã bị Kỳ Nhi ôm đi không có cầm tiểu Bạch hồ, bây giờ Ngưng Thương ở trên xe, cũng không có tiểu Bạch hồ. . . Chúng ta quên mang đi tiểu Bạch hồ rồi! "Một hồi nếu là muốn khởi hành, các ngươi trước hết để cho một chiếc xe ngựa khác đi, ta đi tìm tiểu Bạch hồ." Ta ném xuống những lời này liền dùng hồn u bước nhảy ra xe ngựa, trở lại thanh lâu. Ta đi tới phòng Du Nhã tìm chung quanh, dõi mắt thấy, tiểu Bạch hồ không ở nơi này. Ta lại đi trở về phòng của mình, cũng không thấy người, đang lúc chuẩn bị rời đi, phát hiện chăn nhô lên không bình thường. Ta tiến tới kéo chăn lên, một con vừa mập đồng thời còn đang ngủ say tiểu Bạch hồ liền xuất hiện. Hóa ra còn đang ngủ, hơn nữa còn phải ngủ ở trên giường ta. "Thức dậy!" Ta rống to. Nhưng mà đầu này mập Hồ lại không tỉnh. Vì không nên để cho Li Tịch các nàng chờ, không thể làm gì khác, ta ôm tiểu Bạch hồ. Đi! Cái này thật nặng, rõ ràng là vật để cưỡi, tại sao ta tới cõng nó Ta khóc không ra nước mắt ôm nó trở lại trên xe ngựa. Ta cũng phát hiện, xe ngựa của Lệnh Hồ Tử Ngang đã không còn ở đây. Vừa lên đến xe, Li Tịch lại bật cười. Hừ, cười cái gì, ta bất quá là lượm một con vừa mập lại lười trở lại mà thôi. Ta đem tiểu Bạch hồ bỏ trên đất, nó liền tỉnh lại rồi. Ta. . . Ta đi! Hóa ra đầu này tiểu Bạch hồ giả bộ ngủ! ? Ta giận đến trên trán xuất hiện gân xanh. "Khởi hành đi." Li Tịch nhẹ nhàng hướng người phu xe phát ra chỉ thị. Ta nhịn, ta nhịn! Ta lấy ra túi đeo lưng, lấy điện thoại ra, hành động này đưa tới Li Tịch chú ý. "Vân Khuynh, đó là cái gì?" Li Tịch tò mò nhìn điện thoại trên tay ta. Trả lời ác, người cổ đại nào có biết điện thoại di động, vì vậy, ta liền nghĩ tới một chủ ý. "Đây là điện thoại di động, là đồ quê hương ta, tới đây, ta dạy nàng dùng." Ta nhân cơ hội dạy Li Tịch dùng điện thoại di động, ngồi dựa vào Li Tịch. Dùng một giờ chừng, Li Tịch đã hiểu được sao dùng điện thoại di động. Quả nhiên là một công chúa thông minh. Đang lúc ta muốn lấy lại, Li Tịch lại không cho! ! Không cho! ? "Tiểu Tứ, nàng rất thích điện thoại này?" Ta thương xót nhìn giống như đứa con nít. Li Tịch gật đầu. "Kia. . . Ta đưa nó cho nàng." Ta nói. "Thật có thể không?" Li Tịch vui vẻ đến mắt tinh cũng sáng lên. "Nhưng nàng hôn ta một chút, với lại cùng chụp hình." Ta đùa bỡn, nhìn nội tâm uốn nắn ở trong lòng Li Tịch. Không cần thiết một hồi, Li Tịch đỏ mặt, nhẹ nhàng ở trên mặt ta hôn ta một cái, nhanh chóng dời đi. Lần này đến ta ngây ngẩn, ta sớm không chuẩn bị tâm lý Li Tịch sẽ như vậy đột nhiên hôn ta. "Tiểu Tứ nàng có phải hay không quên chụp hình? Như vậy không thể được ác ~" Ta cười đễu, ngồi ở một bên Ngưng Thương hướng ta liếc một cái. Hừ, ta không thấy được ~ "Kia. . . Vậy ta tới." Li Tịch xấu hổ cầm điện thoại di động đem động tác hôn của nàng chụp lại. "Nàng hôn người ta phải chịu trách nhiệm nha~, nương tử." Ta nhân cơ hội nằm ở trên đùi Li Tịch. Li Tịch không trả lời, chẳng qua là để cho ta nằm ở trên đùi nàng Một bên Ngưng Thương quyết định coi thường hai ta, thật cao hứng cùng tiểu Bạch hồ và Khôi Khôi chơi. Ta mới phát hiện đầu này đáng ghét tiểu Bạch hồ chỉ biết nghe lời Ngưng Thương cùng Du Nhã.
|
Chương 25 : Kẻ cướp xe "Ai. . . Như thế nào đi đường này? Con đường này có thể tới hoàng cung sao?" Li Tịch nghi ngờ hỏi người phu xe. "Cái này. . . Đây là. . . Là đường tắt! Như vậy sẽ nhanh lên một chút đến hoàng cung." Người phu xe rõ ràng chột dạ đáp. Ta lặng lẽ gần sát bên tai Li Tịch tai, nhẹ giọng lời nói nhỏ: " người chăn ngựa này có chút kỳ quái, nàng có mang phấn kia chứ ? " "Có mang, nhưng không nhiều." Li Tịch học ta ở bên tai nói nhỏ. "Một hồi có chuyện gì, ta ra hiệu cho nàng, nàng mang Ngưng Thương đi. Nơi này có điểm phấn độc, nhớ lấy ngàn vạn lần chớ lấy tay đi rải bọn họ, trực tiếp cầm túi dùng nội công tung ra đi. Không đến lúc nguy cấp ngàn vạn lần chớ dùng, bởi vì loại độc này dính vào người nửa giờ không giải độc sẽ thổ huyết mà chết." Ta dè dặt đem phấn độc đặt vào trên tay của Li Tịch. "Ngươi. . . Ngươi như thế nào có đồ như vậy? Nếu chúng ta đi, ngươi phải làm thế nào?" Li Tịch lo lắng nhìn ta. "Đây là quyển kinh của sư phó cho ta, đây là phấn giải độc, nàng cầm đi. Thậm chí ta một người lưu lại nàng cũng đừng lo lắng, không cưới được nàng ta nhất định sẽ không chết." Ta đùa bỡn lưu manh nhân cơ hội hôn môi Li Tịch một chút. Lúc Li Tịch đang muốn nói cái gì, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Li Tịch cùng Ngưng Thương cũng chuẩn bị kịp té về phía trước. Ta lanh tay lẹ mắt, tay trái bắt Ngưng Thương, tay phải ôm Li Tịch. Bên ngoài truyền tới âm thanh va chạm của kim loại, xem ra đám người này đến có chuẩn bị. Ngưng Thương cùng Li Tịch ngồi tốt ở phía sau, ta nhìn đầu kia phần lưng bạch mao đã sớm đứng lên tiểu Bạch hồ . Ừ, xem ra vật này thật sự là chỉ ở trong lúc nguy cấp sẽ bảo hộ chủ nhân. Được ! Chuyện trước kia xóa bỏ ~ Đột nhiên, một tên to lớn lôi vải che đậy bên trong xe xuống. Trong nháy mắt, ta làm bộ nhát gan ngẩng đầu hỏi :"Cái này. . . Vị đại ca này là. . . Là có chuyện gì không?" Ta làm như vậy là vì để cho đối phương đánh mất phòng bị. Nghe giọng phỏng đoán, đối phương chừng đã hơn ba mươi. Một bên Ngưng Thương sững sờ nhìn hết thảy các thứ này. "Để tiền lại, còn các người mau cút, đừng để cho đại gia ta sinh khí, cút." Tên đó vừa mới bắt đầu liền nhìn chằm chằm vào ta. Ta ngồi bất động, tiếp tục làm bộ thư sinh, run rẩy. "Không nghe được ta nói cái gì sao! Cút!" Hắn hướng ta rống to. "Đại. . . Đại gia bớt giận. . . Ta. . . Chân ta có chút mềm. . . Không nhúc nhích được, đại. . . Đại gia ngươi có thể kéo ta một cái không?" Ta đưa tay. Hắn không nhịn được tiến lên kéo ta tay, chuẩn bị một chút ta té ra ngoài xe, nhưng mà không nghĩ tới, ta đột nhiên dùng sức đem hắn hướng mình kéo, hắn lập tức không đứng vững, hướng ta bên này ngã tới. Ta như tia chớp , đưa tay giữ lấy cổ họng hắn. Ta hướng hắn lộ ra một nụ cười ác ma, toàn thắng ~ "Đại gia, chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?" Ta đắc ý hỏi, cũng cố ý tăng thêm lực ở cổ hắn, để cho hắn cảm giác được nguy hiểm. "Đại. . . Đại ca, tiểu đệ có mắt không biết thái sơn, mong rằng đại ca ngươi thứ lỗi." Hắn thấy mình lép vế, bắt đầu hướng ta cầu xin tha thứ. "Ngươi tên là gì, tại sao muốn cướp xe chúng ta, các ngươi quen biết người phu xe?" Ta coi thường lời của hắn. "Tiểu đệ là Lý Hổ, đến từ một cái thôn lân cận, người phu xe là người trong thôn chúng ta. Triều đình Đáng ghét lạm dụng thu thuế, hại chúng ta những nông dân cuộc sống nghèo rớt mồng tơi, nhưng ít ra chúng ta sống chung hòa hợp, toàn thôn khỏe mạnh. Nhưng là. . . Thôn trưởng đột nhiên dính vào bệnh lạ, từ đó bệnh không dậy nổi. Chúng ta cũng đem tiền dành dụm ra, nhưng không đủ chi tiền thuốc thang cho thôn trưởng. . . Không còn cách nào khác, chúng ta liền thực hiện kế cướp xe này." Lý Hổ vừa nói liền bắt đầu nước mắt. "Vân Khuynh. . . " Li Tịch kéo tay ta một cái. "Lý Hổ, ta hiểu sơ một ít y thuật, nếu ngươi không ngại, chúng ta theo ngươi trở về thôn, xem một chút bệnh tình của thôn trưởng." Ta buông Lý Hổ ra nói. "Tạ. . . Tạ ơn đại ca! Ta. . . Ta bây giờ dẫn đường ngươi!" Lý Hổ một cái liền nhảy xuống xe ngựa. Chỉ chốc lát, người phu xe mới vừa rồi lại bắt đầu khởi giá xe ngựa. Li Tịch nhìn qua có chút nghi ngờ, lại có điểm sợ hãi, kết quả là ta liền nhân cơ hội đem nàng ôm, an ủi nàng nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì. " Li Tịch vùi đầu ở ngực ta, âm thanh có chút nghẹn ngào nói :"Ta một mực cho là hoàng huynh thương dân như con, ai ngờ. . ." Lệnh Hồ Tử Ngang sẽ lạm dụng thu thuế? "Đứa ngốc Tiểu Tứ, nàng sao có thể không tin ca ca nàng chứ ? Do hoàng đế tới chỗ quan, những thứ khác quan cũng có thể từ trong được lợi nha, chúng ta trở lại hoàng cung, tra rõ chân tướng, nữa nghiêm trị tham quan kia đi." Ta ôm chặc Li Tịch. "Ưm. . ." Li Tịch lẳng lặng nằm ở trong ngực ta, ta hưởng thụ cảm giác này. Ta nhìn về Ngưng Thương. . . Phốc xuy, nha đầu này vẫn còn mặt đầy sững sờ ôm tiểu Bạch hồ. " Này, Ngưng Thương ~" Ta không khỏi tức cười kêu Ngưng Thương. "Phát. . . Phát sinh cái gì chuyện?" Ngưng Thương phục hồi tinh thần lại. "Ngưng Thương, ngươi phải học tập như thế nào cưỡi tiểu Bạch hồ. Tiểu Bạch hồ thích cùng Du Nhã, các ngươi học được cách cưỡi tiểu Bạch hồ chưa, sau này có cái gì nguy hiểm cũng có thể trước chạy trốn." Ta đàng hoàng nhìn Ngưng Thương. "Kia Vân Khuynh ngươi thế nào?" Ngưng Thương hỏi. "Ta nha, đương nhiên là thứ nhất chạy trốn rồi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy có cái gì so với mạng mình còn quan trọng hơn?" Ta tức cười Ngưng Thương nói. "Đó chính là ta, Du Nhã cùng Li Tịch nha ~ đừng nói không phải, ngươi không phải mới vừa không có trốn sao?" Ngưng Thương vạch trần lời nói dối của ta. Hóa ra cái này Ngưng Thương so với Du Nhã thông minh hơn nhiều, không thể đùa bỡn nàng, nếu không một hồi khóc nhè sẽ chính là ta mà không phải nàng. "Chậm một chút có thời gian ta dạy ngươi cùng Du Nhã võ công đi, không thể đánh cũng có thể trốn mà ~ " Ta tính toán hết thảy các thứ này. "Ừm! " Ngưng Thương trả lời, bên trong xe liền yên tĩnh. Ta xem một chút Li Tịch, không biết ở lúc nào liền ngủ, mắt bên còn giữ hai hàng nước mắt. Ta trong lòng thề, nhất định phải bắt tên tham quan kia đi ra nghiêm hình phục dịch! Hẹn nửa giờ sau xe ngựa dừng lại. Ta đem Li Tịch trong ngực nhẹ nhàng thả vào trên lưng tiểu Bạch hồ đang ngủ say, lặng lẽ đi theo Lý Hổ xuống xe. Khắp nơi cát bụi cuồn cuộn, ta cũng không cảm thấy như vậy, nơi hoang vu này chính là tất cả tài sản của Lý Hổ cùng thôn dân. Cho đến ta theo Lý Hổ đi tới cuối thôn, nhìn mọi thứ giống nhau như đúc, ta cũng biết Lý Hổ nói đều là sự thật. Lý Hổ đẩy một cánh lấy rơm rạ buộc thành cửa. Gió đi theo lổ nhỏ trên cửa xuyên qua, nhìn tới nơi này ở mùa đông nhất định rất lạnh. "Thôn trưởng, ta mang đại phu đến." Lý Hổ hướng về phía trên giường kêu. "Ho khan một cái. . . Mời hắn trở về đi. . . Ho khan. . . Tiền các ngươi giữ lại, ta mạng già. . . Ho khan một cái. . . Một cái, nhìn cũng là lãng phí tiền. . . Ho khan một cái ho khan. . . " Âm thanh khàn khàn từ trên giường truyền tới. "Lão tiên sinh người đừng lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không thu tiền thuốc thang, hơn nữa ta bảo đảm ta sẽ chữa khỏi cho ngươi." Ta có chút căm giận nói. Một ông lão như vậy cũng có tinh thần hy sinh mình, nơi này quan địa phương thật là hẳn cầm đi làm thịt, sau đó cho chó làm thức ăn. Ta vì ông lão bắt mạch một cái. . . Cũng không phải là bệnh lạ gì, bất quá bất là phong hàn tương đối nghiêm trọng thôi, xem ra ngay cả đại phu kia cũng vì kiếm tiền mà lừa dối những thôn dân hiền lành này. Ta rất tức giận, nhưng không thể làm gì, ta cái gì cũng không làm được để giúp thôn dân. . . Ta than nhẹ một tiếng, đi liền hái thuốc.
|
Chương 26 : Cuộc sống thôn quê Ta vác thảo dược, phối hợ nhảy một cái, lúc hoàng hôn trở lại trong thôn. Ta ở cửa thôn thấ Ngưng Thương cưỡi tiểu Bạch hồ có chút ngạc nhiên mừng rỡ lại có điểm không biết làm sao. Hừ, đầu này tiểu Bạch hồ chỉ ở mỹ nữ mà khoe tài, dầu gì cũng là ta nhặt trở lại, lại không nghe lời ta! Ta hướng Ngưng Thương lên tiếng chào hỏi, sau đó cầm thảo dược đi về phía nhà thôn trưởng, đẩy cửa ra, thấy Lý Hổ cùng Li Tịch ngồi chung một chỗ trò chuyện nhiệt tình, hại lổ mũi của ta đều chua chát. "Các ngươi đang nói cái chuyện gì?" Ta ý đồ xen vào đề tài của bọn họ. "Vân Khuynh ngươi trở lại nha, ta cùng Lý Hổ đại ca đang nói chuyện thường ngày ở thôn này mà thôi. . . Đúng rồi, Vân Khuynh, ngươi còn ngây ngẩn ở chỗ này làm cái gì, nhanh lên một chút đi sắc thuốc cho thôn trưởng đi." Ánh mắt buồn bả của Li Tịch bán đứng nàng. "Ưm. Tiểu Tứ, nàng đến đây một chút." Chẳng biết tại sao, bây giờ ta thật rất muốn ôm chặc Li Tịch. Li Tịch đi tới bên ta, ta đưa tay nắm chặc tay bé nhỏ của Li Tịch, trực tiếp đi ra ngoài cửa sau đó đóng cửa lại, ta lập tức đem Li Tịch ôm vào trong lòng ngực. "Tiểu Tứ, đừng nghĩ về tình trạng bi thảm thôn này nữa, ta đáp ứng nàng, chúng ta chiến thắng nước nam sau đó, nhất định sẽ làm cho Lệnh Hồ Tử Ngang đi thăm dò ra tên tham quan kia, còn nơi này thôn dân một lời giải thích hợp lý cùng xin lỗi." Ta nhẹ nhàng sờ đầu Li Tịch. Li Tịch không trả lời ta cái gì, nhưng đi theo cổ truyền tới hơi ấm mang điểm ướt át, ta liền biết Li Tịch bây giờ mở miệng nhất định sẽ khóc, cho nên ta lẳng lặng để cho Li Tịch dựa vào ta khóc. Nhưng mà, thời khắc tốt đẹp như vậy vĩnh viễn đều sẽ có một người không hiểu phong tình xuất hiện, đem hết thảy bầu không khí phá hư. Lý Hổ đột nhiên đi theo thôn trưởng trong nhà đi ra, vừa ra tới liền thấy chúng ta ôm nhau. Dĩ nhiên, ta không chỉ "Vận khí" Như vậy, xa xa ngồi giống như tiểu Bạch hồ cùng Ngưng Thương đùa giỡn, không sai, kia mập phì tiểu Bạch hồ lại thật nhảy cởn lên, hơn nữa nhảy so với cây cao hơn!! Tiểu Bạch hồ hoàn toàn không có ý dừng lại, nếu thẳng tắp chạy tới bên này, nhất định sẽ đụng vào ta cùng Li Tịch. . . Còn có Lý Hổ ngây ngẩn. "Đầu này Bạch hồ thế nào? Không phải mới vừa thật tốt sao?" Ta sợ ngây người hỏi Ngưng Thương. Ngưng Thương phục hồi lại tinh thần, giống như là nhớ lại cái gì nhìn tiểu Bạch hồ. " tiểu Bạch hồ hẳn là đói bụng rồi, muốn cho ăn. Bởi vì ngươi mang thức ăn ngon, liền hướng về phía ngươi chạy tới như điên." Được lắm Ngưng Thương!! Quả nhiên ta là không thể đắc tội ngây ngô phúc hắc Ngưng Thương!! Ta thật thiếu chút nữa đã quên đi nàng là người để cho ta thiếu chút nữa bị Li Tịch hiểu lầm là người phóng đãng. Ta ngừng ở trên một cây đại thụ, nhìn một chút dưới chân, một con lại mập lại trắng tiểu Bạch hồ đã sớm dừng lại ở phía dưới hướng ta lè lưỡi, giống như một con chó nhỏ, không! Chó lớn mới đúng. Muốn cho ăn một con hồ ly như vậy, phương pháp tốt nhất chính là để cho nó tự mình đi kiếm ăn ( thuận tiện để cho giảm cân ), kết quả là ta nhảy đến trước mặt tiểu Bạch hồ nói núi kia đều là động vật nhỏ, muốn cái gì có cái đó. Đầu này tiểu Bạch hồ quả nhiên rất có trí thông minh, vừa nghe đến thức ăn liền cái gì cũng không hiểu chạy thẳng tới trong rừng núi kia. Tiểu Bạch hồ rời đi, ta ôm Ngưng Thương đi tới trước mặt trước mặt Li Tịch cùng Lý Hổ mới vừa trở lại trên đất. "Xin lỗi ác, nhà ta tiểu Bạch hồ thật thất lễ. Ta đi nấu thuốc, các ngươi tán gẫu đi." Ta buông xuống Ngưng Thương sau đó giống như một luồng khói chạy trốn. Ta đi tới phòng bếp, đừng hỏi ta thế nào biết phòng bếp ở đây, ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi nơi này căn bản không phải phòng bếp, cái ta gọi là phòng bếp bất quá là một đống lửa mà thôi. Ta thận trọng khống chế lửa này, nói chứ trời nóng bức ngồi ở trước đống lửa căn bản là đau khổ. Ta một bên lau mồ hôi, một bên oán giận. Một giờ sau đó, thuốc cuối cùng cũng nấu xong, ta đem thuốc bưng cho Lý Hổ, không sai sau đó lại chạy đi tìm thức ăn trở về làm cho hai vị đại nhân nhà ta ăn. "Thịt này là thịt gì? Ăn thật ngon." Ngưng Thương kẹp thịt heo hỏi. "Thịt heo rừng. Tiểu Tứ, nàng cũng ăn một chút." Ta kẹp một miếng thịt cho Li Tịch. "Cám ơn. Ngươi thế nào nấu nhiều như vậy? Chúng ta nơi này mới ba người, nhưng ngươi nấu tám đĩa. Không ăn vứt bỏ thật lãng phí nha!" Li Tịch giọng mang điểm trách cứ. "Ô, nếu không phải sợ hai người ăn không đủ no, ta sẽ không nấu nhiều như vậy, ăn không hết liền cho tiểu Bạch hồ ăn." Ta đột nhiên cảm thấy nuôi tiểu Bạch hồ là lựa chọn đúng. Cửa phòng đột nhiên mở ra, một đứa bé té vào. Hắn nhìn một bàn thức ăn thấy nước miếng cũng chảy ra. Li Tịch mặt mang nụ cười đi về phía đứa bé kia, cũng ôm lên hắn. "Muốn ăn không?" Li Tịch trong lời nói tràn đầy cưng chiều. Đứa trẻ gật đầu một cái. "Ngươi kêu thế nào?" Li Tịch hỏi lại. Đứa trẻ không trả lời, chẳng qua là gắt gao nhìn chăm chú vào thức ăn trên bàn. Li Tịch thuận tay cầm lên một đĩa cho hài tử, sau đó để cho hắn đi. " cầm đi ăn." "Hừ ~ cũng không hỏi một chút ta có nguyện ý hay không liền đem thức ăn cho người khác, tiểu Bạch hồ nhất định sẽ thương tâm phải trốn khóc." Lần nữa cảm thấy nuôi tiểu Bạch hồ là quyết định không sai. "Ngươi không phải nói muốn để cho tiểu Bạch hồ giảm cân sao? Ta là giúp ngươi." Li Tịch coi thường ta đang đập phá, đem một miếng thịt đưa đến trong miệng. Hừ, ăn cơm! Nhưng mà đứa bé kia vừa mới đi không lâu, một lớp đứa trẻ khác lại chen chúc tới. Được lớp một hùng hài tử, thật có thể cùng nhà ta tiểu Bạch hồ sánh bằng. Trong nháy mắt, trên bàn thức ăn cũng cho bọn họ quét sạch, đậu mé là đứa nào cơm của ta cũng cầm đi. Ta tức giận để đũa xuống, nhìn Li Tịch cùng Ngưng Thương vẫn còn ăn cơm trắng. "Tốt lắm tốt lắm, đừng nóng giận, ta tới đút." Li Tịch phát hiện ta đang sinh khí liền muốn đút cơm cho ta. Chửi thề một tiếng ! Thiên hạ thế nào có chuyện tốt như vậy!? Hài tử Nhà nào lạy ngươi mỗi ngày tới cướp cơm ăn của ta. Ta hạnh phúc ăn cơm Li Tịch đút Chỉnh đốn một chút, mặc dù xảy ra chút bất ngờ, chúng ta chỉ còn lại một chén cơm, nhưng ta cuối cùng cũng thể hiện cái gọi là " Tái ông thất mã, an tri phi phúc " (*) Buổi tối, bởi vì ta bây giờ là nam trang, không thuận tiện cùng Li Tịch và Ngưng Thương cùng đến bờ sông tắm, kết quả là ta ở trong thôn chờ các nàng trở lại lại đi tắm. Lý Hổ thấy ta đang bực bội liền đi tới cùng ta trò chuyện giết thì giờ. Đột nhiên, Lý Hổ hỏi ta một vấn đề rất kỳ quái: "Ngươi cùng Li Tịch là quan hệ gì?" Ta có chút hạnh phúc nhìn Lý Hổ nói: "Li Tịch là nương tử của ta." Ta nói xong không bao lâu, Lý Hổ liền cười lên. "Ha ha ha, huynh đệ, ngươi thật có phúc. Phải hảo hảo đối xử nàng nha, nàng là một cô nương tốt." Lý Hổ vỗ vỗ vai ta. Mới vừa tắm xong Li Tịch cùng Ngưng Thương cưỡi tiểu Bạch hồ trở lại. Ta thầm rất nhiều kiếp sau nhất định phải đầu thai làm Bạch Hồ! Diễm phúc vô biên nha! (*) Tái ông thất mã, an tri họa phúc : Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
|
Chương 27 : Hạnh phúc Ta tắm xong trở lại, Lý Hổ đã sớm xếp phòng cho chúng ta. Nhưng bởi vì nhà Lý Hổ chỉ có hai gian phòng, cho nên nữ nhi một gian phòng, nam sinh một gian phòng. Ta chuẩn bị theo Ngưng Thương cùng Li Tịch trở về phòng. Nhưng mà Lý Hổ bắt được ta bả vai. "Vân Khuynh đại ca, phòng của ngươi là bên này." Lý Hổ mất hứng nói. Cái quỷ gì !? Gặp quỷ đi, hóa ra ta tối nay. . . Không, là mấy đêm phải cùng con cọp này chung phòng? Ta mới không cần, người ta muốn là Tiểu Tứ. "Nhưng là. . . Ta không phải cùng nương tử chung phòng mới đúng hay sao?" Ta không cam lòng hỏi. "Nương tử. . . ?" Ngưng Thương mập mờ nhìn ta cùng Li Tịch. "Vân Khuynh đại ca, ngươi nếu cùng Li Tịch tẩu ngủ chung một chỗ, ngươi kêu Ngưng Thương cô nương đi nơi nào ngủ? Nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không thể để cho ta cùng Ngưng Thương cô nương cùng phòng? Vân Khuynh đại ca ngươi mấy ngày nay thì nhẫn nhịn đi, đại trượng phu phải có năng lực." Lý Hổ vỗ một cái bả vai ta. Cái gì đại trượng phu, nhưng người ta là một tiểu cô nương, ta mới không phải thụ thụ thân thân cái gì đó! Hiếm có thể cùng Li Tịch ngủ chung, đây chính là điều mà ta luôn cầu mong. "Tướng công, ngươi liền nhẫn nại mấy ngày đi." Li Tịch thuận miệng liền đem ta đẩy về phía vực sâu. . . Chậm. . . Chậm! Li Tịch kêu ta tướng. . . Tướng công !? Ta không dám tin tưởng lỗ tai mình. "Li Tịch tẩu kêu Vân Khuynh đại ca ngươi là tướng công có cái gì không đúng sao?" Lý Hổ nghi ngờ hỏi. Đi, nơi này Lý Hổ nhất định phải nói gì đó sao? Nói ít một đôi lời cũng sẽ không chết, vì sao hắn không thể khép miệng. "Tướng công ngủ ngon, các ngươi về ngủ sớm một chút đi." Li Tịch nói xong liền mang Ngưng Thương rời đi. Ta phơi phới dùng ánh mắt thâm tình đưa mắt nhìn Li Tịch rời đi, Li Tịch vừa biến mất, ta lập tức chán ghét xoay người đi theo Lý Hổ trở về phòng. Cái gọi là phòng Lý Hổ, một cái liền xem xong, so với động ở mị u cốc còn nhỏ rất nhiều. Xem ra kia tham quan thật tham không ít. Ta cỡi giày ra, phi thân đến trên giường, nằm sấp như hình chữ đại ở trên giường chuẩn bị ngủ. Bỗng nhiên, Lý Hổ lúng túng nói: " đại ca ngươi có thể nhường chổ cho ta một tí không? Nếu không một hồi ta ngủ sẽ rơi xuống đất. " "Cái gì !? Ngươi muốn cùng ta ngủ chung !?" Ta kinh sợ từ trên giường bật dậy. "Không phải sao?" Lý Hổ có chút nghi ngờ hỏi. "Lý Hổ, ngươi ngủ trước, ta nhớ lại ta có chút việc phải đi làm." Ta vội vội vàng vàng đem giầy mang vào, cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài. Thật đáng ghét, muốn ta cùng Lý Hổ cùng phòng, lại còn muốn ta cùng hắn cùng giường, ta đánh giá như vậy cũng không tồi, nhưng cái khó bảo Lý Hổ cũng giống vậy, ta cũng không muốn đang ngủ lại bị người một cước đạp xuống đất. Không không không, ta chả ngu, không liên quan chuyện ngủ, trai gái thọ thọ bất thân! Hừ, Li Tịch bảo bối một câu tướng công ngủ ngon ta liền bị bán, bây giờ ta phải đi nơi nào ngủ mới là một cái vấn đề. Ta một bên trầm tư, vừa đi đến phòng của các nàng, thấy một con bị nhốt ở ngoài cửa là bạch hồ. Hắc hắc, hóa ra nó cũng bị chê. Đột nhiên, trong lòng ta nảy sinh một ý xấu. Ta đem tiểu Bạch hồ ôm đến trong phòng Li Tịch, để dưới đất, mình đi lên ngủ. Hắc, không có uổng công nuôi tiểu Bạch hồ mềm mại , ta quyết định lấy tiểu Bạch hồ làm gối tốt lắm! Sáng sớm thứ hai, ta liền bị Li Tịch một cước đá bay xuống giường. Đừng hỏi ta Li Tịch hạ chân có nặng hay không, ta chẳng qua là cảm thấy ta sắp đem đồ lòng phun ra. Li Tịch đạp một cái đến trên người ta, trọng tâm không vững liền rơi ngã. Ta nào để cho bảo bối Li Tịch rơi xuống đất, ta nhịn đau, một cái đem Li Tịch kéo đến trên người. "Tảo an, nương tử. " Ta nào sẽ bỏ qua cơ hội có thể chiếm tiện nghi Li Tịch, ta nói xong nhanh chóng ở trên môi Li Tịch mà hôn một cái. Li Tịch mặt lập tức hồng thấu. Hắc, được như ý. "Ngươi sao lại ở chỗ này?" Li Tịch từ từ rời khỏi người ta. "Ta cùng nương tử nàng cùng phòng có vấn đề gì?" Ta ủy khuất nhìn Li Tịch. "Hừ hừ, ai là nương tử của ngươi, ta còn là khuê nữ, chưa có xuất giá ~ " Li Tịch nhấn mạnh nói. "Hắc hắc, nàng rất nhanh sẽ là nương tử của ta ~ ta đi trước hái thuốc cho trưởng thôn, sau đó chúng ta liền trở về cung, ta không thể ở chỗ này đợi quá lâu. " Ta đứng lên, ôm Li Tịch một cái liền rời đi. Ước chừng hai giờ sau đó, ta hái một đống tràn đầy thuốc trở lại cũng chia làm bảy phân. Ta đã dạy Lý Hổ cách tìm dược liệu sau đó liền hướng Lý Hổ cáo từ. Chúng ta không ngồi xe ngựa nữa, ta cùng Li Tịch cưỡi cùng một con ngựa, mà Ngưng Thương thì vui vẻ cưỡi tiểu Bạch hồ rời đi. Bên kia ~ "Kỳ Nhi, Vân Khuynh các nàng có thể hay không xảy ra chuyện?" Du Nhã lo lắng nhìn Kỳ Nhi. Kỳ Nhi đau lòng đem Du Nhã ôm: " không có chuyện gì, tin tưởng ta, Mạc Vân Khuynh không phải một cá người ngu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem tánh mạng mình mà đánh rơi. " "Ưm!" Du Nhã không biết tại sao, gần đây chỉ cần ở Kỳ Nhi bên người liền sẽ cảm thấy rất an tâm, muốn ỷ lại nàng. Chẳng lẽ đây là " thích " như lời của Kỳ Nhi? "Đúng rồi, ta mang ngươi đến trong cung đi chung quanh một chút được không?" Kỳ Nhi đột phát kỳ tưởng, muốn để cho Du Nhã đi giải sầu một chút. "Ta không muốn đi, ta muốn đợi ở chỗ này." Du Nhã dựa vào Kỳ Nhi. "Ừm, ta vĩnh viễn sẽ chỉ vì người mà mở lòng, ngươi muốn đợi bao lâu liền đợi bấy lâu." Ta thích ngươi, một câu Kỳ Nhi không dám nói ra nữa. Kỳ Nhi vừa thương yêu, lại thương tiếc sờ đầu người đáng yêu đang ở trong lòng ngực. Có thể cùng ngươi đợi thêm một giây, ta tuyệt sẽ không dễ dàng buông tay. Chỉ mong thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này, ta không muốn ngươi vội vả đáp lại cái gì, ta thật sự rất có lòng tin, một ngày nào đó, ta sẽ thực lấy được lòng nàng. Nếu mà... Sau đó ngươ không phải chọn ta, ta cũng sẽ chấp nhận để ngươi cả đời vui vẻ. . . "Sao, Kỳ Nhi. . . " Du Nhã kêu Kỳ Nhi đang chìm đắm trong tưởng tượng. "Ừ ?" Kỳ Nhi phục hồi tinh thần lại.
"Tại sao ngươi gọi là Kỳ Nhi?" Du Nhã tiểu ngốc nghếch lại đang hỏi vấn đề vô lý. "Ai. . . Kỳ Nhi là sư phó chọn, ta cũng chẳng biết tại sao." Kỳ Nhi nói. " vậy có phải hay không còn có Cầm Nhi, Thi Nhi, Họa Nhi? " Du Nhã buồn cười hỏi. "Đúng nha, bất quá Cầm Nhi so với chúng ta cũng lớn, cho nên chúng ta gọi nàng Cầm tỷ, nhưng nàng nói kêu Cầm tỷ lộ vẻ già, cho nên sống chết cũng phải bắt chúng ta kêu nàng Cầm tỷ tỷ, nàng rõ ràng đã hai mươi bốn, còn không thừa nhận mình già." Kỳ Nhi có chút than phiền nói. Phốc, Du Nhã nhẹ nhàng che miệng lại cười lên, Kỳ Nhi bởi vì thấy mới vừa rồi mặt mày ủ dột Du Nhã cười lên, cũng yên lòng cùng cười. Hạnh phúc có thể rất đơn giản, cũng có thể rất phức tạp, hạnh phúc hay không, quyết định bởi cách nhìn của ngươi. Tác giả có lời muốn nói: lâu vậy mới có, thật xin lỗi ^^
|