Hàng Xóm Tỷ Tỷ Thỉnh Trả Lời!
|
|
Chương 4: Quá khứ Ngụy Tử Nịnh từ nhỏ cũng rất ưu tú, thành tích vẫn cầm cờ đi trước, hơn nữa lớn lên xinh đẹp, người theo đuổi nàng vẫn rất nhiều, mà nàng đại đa số thời gian đều là hình dạng lạnh lùng. Thời gian hầu như ở trong nhà quản nghiêm, không có cơ hội yêu đương, lúc ở cao trung, Ngụy Tử Nịnh cùng một nữ sinh quan hệ tốt, nữ sinh kia gọi Vu Tâm, đồng dạng là một phi thường ưu tú nữ sinh, người ưu tú luôn luôn cô độc, gặp phải người đồng dạng ưu tú sẽ gặp lòng lòng luyến tiếc.
Lần đầu tiên gặp phải Vu Tâm là lúc năm nhất quân huấn, Vu Tâm cùng Ngụy Tử Nịnh đứng chung một chỗ, bởi khí trời quá nóng, Vu Tâm ngất ở bên cạnh, Ngụy Tử Nịnh không thể làm gì khác hơn là đem nàng đưa đến phòng y tế.
Nữ sinh trong lúc đó thành lập hữu nghị rất dễ dàng, huống chi là hai người cùng loại người. Cho dù hai người sẽ tranh đệ nhất danh, nhưng đối hai người mà nói, cũng không phải đối thủ, càng như là hợp tác đồng bọn, cùng nhau nỗ lực, cùng nhau tiến bộ.
Tới lúc năm hai một ngày nào đó, Ngụy Tử Nịnh lại thu được thư tình của học sinh giỏi lớp bên cạnh, Vu Tâm biểu hiện rất khác thường, Ngụy Tử Nịnh nghĩ vì Vu Tâm thích tên học sinh kia.
"Cậu thích hắn sao? Tớ không thích hắn, tớ sẽ không đáp lại, cậu thích người ta thì theo đuổi đi a, không theo đuổi người ta như thế nào biết."
Vu Tâm cũng không có phản bác, quay đầu đi, không để ý Ngụy Tử Nịnh, Ngụy Tử Nịnh không biết chuyện gì xảy ra, lần này chiến tranh lạnh chính là không sai biệt lắm một tháng.
Một tháng sau, tháng khảo thành tích, Vu Tâm thành tích rớt xuống hạng mười. Vu Tâm một tháng này biểu hiện vẫn rất khác thường, lúc đi học thì đờ ra, tan học thì như một người đi vào cõi thiên thai, cũng rất ít nói, khảo ra thành tích sau đó chủ nhiệm lớp tìm Vu Tâm nói chuyện, Vu Tâm chỉ là nói bản thân áp lực lớn, chủ nhiệm lớp hỏi không ra nguyên cớ, đã để cho nàng trở về phòng.
Ngụy Tử Nịnh đã sớm phát hiện Vu Tâm khác thường, vẫn không có nét mặt hòa hảo, liền vẫn kéo dài, lần này ra thành tích như vậy, Ngụy Tử Nịnh nhịn không được, ngay sau khi tại tan học ngăn cản lại Vu Tâm, hai người cùng nhau về nhà, trên đường về nhà, Ngụy Tử Nịnh hỏi Vu Tâm:
"Cậu làm sao vậy? Gần đây trạng thái không tốt, còn không để ý tớ. . ."
"Một mình suy nghĩ một số việc, hiện tại nghĩ thông suốt rồi, sẽ không còn không để ý tới cậu nữa, chúng ta chính là giống như lúc trước như vậy."
"Được, cậu nhanh lên một chút điều chỉnh tốt tâm trạng a."
Qua đi Vu Tâm cùng Ngụy Tử Nịnh quan hệ hòa nhã lại, chỉ là Ngụy Tử Nịnh phát hiện Vu Tâm biến đổi rất kỳ quái, đối với nàng dục vọng giữ lấy càng ngày càng mạnh, không cho nàng nhận thư tình của người khác, không cho nàng cùng những người khác cùng nhau ăn. . .
Ngụy Tử Nịnh cũng âm thầm thừa nhận, thẳng đến có một ngày, mẹ Vu Tâm tìm đến Ngụy Tử Nịnh, cầm nhật ký của Vu Tâm đến, Ngụy Tử Nịnh xem xong, phát hiện Vu Tâm đối với nàng cảm tình là không đồng dạng như vậy, là tình nhân cảm tình, cố chấp nhiệt liệt, Ngụy Tử Nịnh cảm thấy phi thường khiếp sợ.
Lúc Ngụy Tử Nịnh đi hỏi Vu Tâm, Vu Tâm không có phủ nhận, chỉ là hỏi nàng:
"Vậy cậu nguyện ý theo tớ cùng một chỗ sao?"
Ngụy Tử Nịnh cự tuyệt, bởi vì nàng chưa từng có đối với Vu Tâm có qua tâm tư khác, chỉ là biểu thị mong muốn có thể hảo hảo làm bạn bè, Vu Tâm cũng không có cự tuyệt.
Ngụy Tử Nịnh bắt đầu có ý vô ý cùng Vu Tâm bảo trì cự ly, bởi vì không thể đáp lại cảm tình của nàng, Vu Tâm là một người rất mẫn cảm, ngay từ đầu thì đã nhận ra, nhưng lơ đểnh, bắt đầu mỗi ngày phát tin nhắn tâm sự cho Ngụy Tử Nịnh, mỗi ngày quấn quít lấy Ngụy Tử Nịnh, Ngụy Tử Nịnh bất đắc dĩ nhưng cũng không thể tránh được.
Thẳng đến khai giảng năm ba, mẹ Vu Tâm lại tới tìm Ngụy Tử Nịnh, nguyên nhân là Vu Tâm uống thuốc ngủ tự sát. Một cái nghỉ hè này Ngụy Tử Nịnh cũng không có để ý tới Vu Tâm, tin nhắn không trả lời, điện thoại không tiếp máy, tới cửa tìm nàng, nàng cũng làm cho mẹ nói bản thân không ở, kỳ thực Ngụy Tử Nịnh là muốn làm cho có chút cự ly, làm cho Vu Tâm hết hy vọng, không nghĩ tới đổi lấy như vậy kết quả.
Cha mẹ Vu Tâm đem Vu Tâm đưa ra ngoại quốc, làm cho nàng bắt đầu một cuộc sống mới.
Mà Ngụy Tử nịnh sau đó ghi nhớ đến tận đây luôn phải bảo trì cự ly, ngoại trừ từ nhỏ đến lớn bạn tốt Cố Văn Ngôn, hầu như không có bạn bè khác. Sợ người khác đối với nàng cảm tình quá sâu, bản thân vô pháp chấp nhận, không thể đáp lại, càng sợ có người như Vu Tâm cố chấp tồn tại. Nàng không dám tưởng, nếu như Vu Tâm không có được người nhà đúng lúc phát hiện, mà tạo thành cái khác hậu quả nàng có thể hay không gánh chịu.
"Chuyện rất cẩu huyết* có đúng hay không?" Ngụy Tử Nịnh tục tục cằn nhằn nói thật lâu lại hỏi.
*(Cẩu huyết: 'máu chó': những tình tiết có thể nói là kinh điển của kinh điển, quen thuộc đến nỗi nhàm chán).
"Hóa ra chị Tử Nịnh là một người nhát gan, sợ trách nhiệm."
Nguyên vốn tưởng rằng Tô Cũng đã ngủ, không nghĩ tới còn nghe được nàng đáp lại.
"Đúng vậy, tôi chính là người nhát gan. Chuyện xưa tôi cũng nói, cô cũng nên ngủ đi."
"Được, chị Tử Nịnh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nói xong ngủ ngon, Tô Cũng đã tiến vào trong lòng Ngụy Tử Nịnh, ôm Ngụy Tử Nịnh thắt lưng, tìm một thoải mái tư thế liền ngủ.
Ngụy Tử Nịnh nhưng ngủ không được, nghĩ trước đây, có thể bản thân thật là một người nhát gan, chỉ biết một mặt trốn tránh, nếu như ngay từ đầu cùng Vu Tâm nói rõ ràng, có thể đã không có nhiều chuyện như vậy. Thế nhưng nhân sinh chính là như vậy, tới lúc ngươi có thể quay đầu lại hy vọng một chút, nhưng vĩnh viễn cũng không có thể đi trở về.
Ngày hôm sau sáng sớm, Ngụy Tử Nịnh chuẩn bị rời giường đi làm, Tô Cũng còn đang phì phò ngủ, dù sao cũng là bệnh nhân.
Ngụy Tử Nịnh đi xuống lầu mua bữa sáng, đặt lên bàn liền đi làm.
Tô Cũng tỉnh lại, sờ sờ hai bên trái phải, phát hiện Ngụy Tử Nịnh đã rời giường, vội vã ngồi dậy, hô hai tiếng:
"Chị Tử Nịnh!" Không ai trả lời, nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn, biết Ngụy Tử Nịnh hẳn là đi làm rồi, thì định chuẩn bị lại ngủ một hồi, lúc này nhận được Ngụy Tử Nịnh tin nhắn:
"Tôi mua điểm tâm để trên bàn, bản thân ăn nóng một chút, ăn xong nhớ kỹ uống thuốc, không được ở trên giường lười biếng!"
Tô Cũng nhìn tin nhắn, bĩu môi, thật đúng là cho em là đứa trẻ a, nhưng chính là trở về tin nhắn:
"Ân, buổi sáng tốt lành, em mới vừa rời giường."
Ngụy Tử Nịnh không có trả tin nhắn, phỏng chừng tại bận, bạn nhỏ Tô Cũng rửa mặt xong thì vui sướng đi ăn điểm tâm, Ngụy Tử Nịnh biết Tô Cũng bệnh còn chưa hết, tri kỷ mua cháo cùng dưa muối, Tô Cũng hài lòng ăn.
Ăn xong điểm tâm, tại Ngụy Tử Nịnh trong phòng tham quan vài vòng, phát hiện Ngụy Tử Nịnh thật đúng là một người không có gì tình thú, phòng ở trang trí có nề nếp, không có dư thừa vật phẩm trang trí, chỉ là sân thượng có vài cây thực vật thoạt nhìn có chút không khí.
Tham quan xong Ngụy Tử Nịnh phòng ở, Tô Cũng liền về nhà, buổi trưa Ngụy Tử Nịnh gọi điện thoại cho nàng, dặn dò nàng nhớ kỹ ăn bữa trưa, thật đúng là đem nàng cho là đứa trẻ, Tô Cũng không phục nghĩ, sớm muộn sẽ có một ngày em sẽ làm cho chị biết em cũng không phải là trẻ con a!! (Pink: ta ủng hộ cái suy nghĩ này à nga).
Buổi tối, lúc Ngụy Tử Nịnh về nhà, Tô Cũng đã làm tốt cơm, Ngụy Tử Nịnh thấy một bàn thức ăn, tâm tình rất phức tạp, đã lâu không có ăn đến Tô Cũng làm cơm, bản thân không gì sánh được tưởng niệm, thế nhưng để cho một cái bệnh nhân làm cơm cho mình, thật đúng là có chút băn khoăn.
Tô Cũng không phát hiện Ngụy Tử Nịnh quấn quýt, lôi kéo Ngụy Tử Nịnh ngồi xuống ăn.
"Chị Tử Nịnh, chị có đúng hay không đem em xem như đứa trẻ."
"Cô vốn chính là đứa trẻ a.
"Em đã 22 tuổi !"
"Vậy chính là đứa trẻ a."
"Chị để cho đứa trẻ con nấu cơm cho chị sao? !"
"Ngạch. . ."
Một ván này, Tô Cũng thắng. Ngụy Tử Nịnh cái này háo ăn, không thể làm gì khác hơn là chuyên tâm ăn, không tiếp cái trọng tâm câu chuyện này.
|
Chương 5: Nảy mầm Cơm nước xong, Ngụy Tử Nịnh chuẩn bị về nhà ngủ. Tô Cũng không cam tâm.
"Chị Tử Nịnh, đêm nay không cho em với chị cùng nhau ngủ sao?"
"Tiếp tục làm gối ôm thịt người cho cô sao?"
"Nhưng mà bệnh của em còn chưa hết a."
"Lúc vừa rồi ăn rất có tinh thần mà, hẳn là không thành vấn đề đi."
Tô Cũng nghĩ thầm, hóa ra nữ nhân này đang dỗi mình đi, thực sự là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, có điều, để có thể cùng nhau ngủ, ta nhịn.
"Vạn nhất buổi tối em lại nóng rần lên thì làm sao bây giờ? Em không muốn biến thành kẻ ngu si!"
"... Đi đi, cùng lắm đêm nay tôi cũng không muốn làm gối ôm của cô."
"Không cần lo sẽ không làm."
Nói xong Tô Cũng đã chạy như bay đi lấy áo ngủ của mình, đi theo Ngụy Tử Nịnh về nhà.
Sau khi tới nhà Ngụy Tử Nịnh, bạn nhỏ Tô Cũng lại đi tắm, tắm rửa xong đi ra, cố ý làm cho tóc rơi nước, nhưng Ngụy Tử Nịnh căn bản không để ý tới cô, xoay người tiến vào phòng tắm đi tắm. Bạn nhỏ Tô Cũng chiêu này thất bại, không thể làm gì khác hơn là tự mình cầm lấy máy sấy sấy tóc, lại không biết tại phòng tắm Ngụy Tử Nịnh nghe tiếng máy sấy câu dẫn ra một nụ cười xấu xa.
"Tiểu Tô Cũng, chút tâm tư này của cô chị đây vẫn đoán không ra sao? cùng chị đây đùa giỡn tâm nhãn, cô còn ngốc một chút."
Tô Cũng thổi tóc xong, nằm ở trên giường chờ Ngụy Tử Nịnh ra, kỳ thực chính là chờ bức tranh mỹ nhân tắm xong...
Chờ Ngụy Tử Nịnh tắm rửa xong đi ra, trên mặt dán cái mặt nạ, đem Tô Cũng lại càng hoảng sợ, Ngụy Tử Nịnh nhìn Tô Cũng kinh hách biểu tình, bĩu môi.
"Cô nghĩ rằng tôi là cô a." nói xong nhéo nhéo mặt Tô Cũng.
"Quả nhiên tuổi còn trẻ chính là tốt, tràn đầy mềm mịn như lòng trắng trứng, căng bản không cần lo lắng."
Tô Cũng đắc ý cười: "Ước ao đi, ước ao không tới, thiên sinh lệ chất*, không có biện pháp."
*(Trời sinh ra xinh đẹp quyến rũ).
Tức giận Ngụy Tử Nịnh lại ngắt hai cái, nhìn mặt Tô Cũng từ từ biến hồng mới dừng tay, Tô Cũng xoa mặt, ánh mắt ủy khuất nhìn Ngụy Tử Nịnh, dáng vẻ kia quả thực đem Ngụy Tử Nịnh mê hoặc, nhịn không được lại nhéo nhéo. Tô Cũng một cái xốc chăn lên, hừ một tiếng, nằm xuống, Ngụy Tử Nịnh cười cười, cũng xốc lên chăn nằm xuống, Tô Cũng xoay người, không để ý tới nàng. Ngụy Tử Nịnh nhìn cô hình dạng tính trẻ con, vuốt vuốt lưng Tô Cũng.
"Tức giận a, cùng lắm thì tôi cho cô nhéo trở về a."
"Hừ!" Tô Cũng chính là không để ý tới Ngụy Tử Nịnh.
"Thật sự tức giận rồi a." Sửa lại vuốt Tô Cũng thắt lưng.
Tô Cũng mạnh xoay người đem Ngụy Tử Nịnh đặt ở dưới thân, nhãn thần không ý tốt nhìn chằm chằm Ngụy Tử Nịnh. Ngụy Tử Nịnh nhìn người nằm ở trên người mình, khóe miệng mang theo ý cười nhìn Tô Cũng.
"Không tức giận a, không bỏ được để ý đến tôi rồi."
Tô Cũng nhìn nụ cười mang theo sủng nịch này, mặt cùng mặt cự ly không tới 10cm, trong hơi thở quanh quẩn Ngụy Tử Nịnh hương vị, nhìn môi Ngụy Tử Nịnh rõ ràng, chẳng biết thế nào đã nghĩ cắn xuống phía dưới, hảo hảo chà đạp cái nữ nhân dưới thân này, xem nàng còn dám kiêu ngạo nữa hay không. Nghĩ như vậy Tô Cũng mặt lập tức đỏ lên.
Nhìn mặt Tô Cũng từ từ biến hồng, Ngụy Tử Nịnh nhịn không được cười ra tiếng. Tô Cũng nghe tiếng cười nhạo này, hừ một tiếng xoay người nằm xuống: "Ngủ!"
Ngụy Tử Nịnh cười nói ngủ ngon, Tô Cũng nằm nhưng không có buồn ngủ, tay trong chăn sờ sờ, mò lấy bàn tay Ngụy Tử Nịnh ngoéo... một cái, Ngụy Tử Nịnh không có phản ứng, Tô Cũng liền lớn gan cầm lấy tay Ngụy Tử Nịnh, nghiêng thân, nhìn mặt Ngụy Tử Nịnh. Ngụy Tử Nịnh nhắm hai mắt, lông mi dài cong, mũi không tính rất cao, nhưng đặc biệt đoan chính, sắc môi nhàn nhạt, thoạt nhìn thì hình dáng đặc biệt điềm tĩnh, phá lệ an tâm. Nghe Ngụy Tử Mịnh tiếng hít thở, Tô Cũng cũng đã ngủ, về phần ở phía sau là ai ôm ai trước, cũng nói không rõ.
Ngày hôm sau sáng sớm, thì Tô Cũng rời giường làm điểm tâm, giản đơn sandwich, trứng chiên, bánh kem, lúc làm xong tốt mới đi gọi Ngụy Tử Nịnh rời giường, nhìn bộ dạng Ngụy Tử Nịnh ngủ say, Tô Cũng vỗ vỗ Ngụy Tử Nịnh.
"Chị Tử Nịnh, rời giường a." Ngụy Tử Nịnh không có phản ứng, tiếp tục vỗ, chính là không có phản ứng, lắc lắc Ngụy Tử Nịnh cánh tay, Ngụy Tử Nịnh một cái kéo qua chăn chùm đầu mình lại, nỉ non một tiếng:
"Thật buồn ngủ a, tôi muốn ngủ."
"Nếu không rời giường sẽ không kịp thời gian ăn điểm tâm, mau đứng lên a!" Tô Cũng kiên trì tiếp tục gọi.
Cuối Ngụy Tử Nịnh không lay chuyển được Tô Cũng chấp nhất, chỉ phải rời giường, lúc đánh răng Ngụy Tử Nịnh nghĩ, có người gọi mình rời giường cảm giác kỳ thực cũng không tệ lắm nhỉ, lại còn có thể ăn bữa sáng, đột nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc, là chuyện gì xảy ra a...?
Ăn xong điểm tâm, hai người đi ra cửa, Ngụy Tử Nịnh tự nhiên giúp Tô Cũng mang dây an toàn, tới nơi, Tô Cũng phất tay tạm biệt, Ngụy Tử Nịnh đột nhiên phản ứng không tới, cái loại tình huống lão phu lão thê tưởng chỗ là chuyện gì xảy ra a? ! Rõ ràng trước đó không lâu chính mình một người cao lãnh a...
Lúc nhìn đến chỗ Tô Cũng ngồi có cái điện thoại di động, Ngụy Tử Nịnh đình chỉ cảm khái, bắt đầu oán trách tên Tô Cũng này vứt đồ bừa bãi đứa trẻ hư, oán trách thì oán trách, không có cách khác, chính là cầm lấy điện thoại di động, xuống xe đuổi theo Tô Cũng.
"Tô Cũng!" Thấy Tô Cũng, Ngụy Tử Nịnh một tay kéo nàng.
Bạn học Tô Cũng trong đầu nháy mắt có vô số nội dung trên phim thần tượng hiện lên, tỷ như nam chính một tay kéo qua nữ chính, sau đó nữ chính một cái không cẩn thận, chân nhuyễn ngã vào trong lòng nam chính, lại không cẩn thận vừa vặn hôn đến nam chính...
Nhưng mà, sự thực là cái gì cũng không có, bản thân không có chân nhuyễn, Ngụy Tử Nịnh mang giày cao gót, ngã vào trong lòng của nàng không chừng làm cho hai người cùng nhau té ngã xuống đất. Ngụy Tử Nịnh nhìn vẻ mặt tối tăm của Tô Cũng, cũng không rõ cho lắm, nắm lấy tay đưa điện thoại cho cô, gõ gõ đầu của cô.
"Đứa trẻ mãi không lớn này, cứ như vậy đến lúc nào mới có thể học được cuộc sống tự lập a."
Tô Cũng sờ sờ chỗ bị gõ, đối với Ngụy Tử Nịnh cười khúc khích. Nhìn dáng dấp này, Ngụy Tử Nịnh lắc đầu xoay người rời đi.
Lúc Tô Cũng ở chỗ nhà vẽ tranh, một bộ dạng không yên lòng, trên mặt lộ ra vẻ cười khúc khích. Bà chủ nhà vẽ tranh là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi thoạt nhìn rất có mị lực, thấy Tô Cũng cái hình dạng này, chỉ biết Tô Cũng xuân tâm nảy mầm, không khỏi cảm khái, cho dù đã tới cuối mùa xuân, nhưng chính là ngăn trở không được người tuổi trẻ bước tiến yêu đương.
"Tô Cũng, em gần đây hẹn hò sao?"
Tô Cũng nghe xong lời này, mặt trong nháy mắt phát hồng, ấp úng nói:
"Không có, không có a."
"Còn nói không có, chuyện này có cái gì chứ, là cái dạng người gì a, có thời gian dẫn đến cho chị xem, giúp em tham khảo."
"Ân. . ."
Bà chủ đi rồi, Tô Cũng rơi vào mê man, hẹn hò sao? Mình biểu hiện như vậy là đang hẹn hò sao? Hóa ra đây là cảm giác thích một người sao? nghĩ đến người kia sẽ không tự giác mỉm cười, bản thân phát hiện cái gì chơi vui sẽ nghĩ cùng người kia chia xẻ, muốn lúc nào cũng khắc khắc cùng người kia ở cùng một chỗ, thấy đối phương ăn cơm mình làm sẽ nghĩ rất hài lòng, thấy đối phương đối bản thân ôn nhu sẽ nghĩ ấm áp. . .
Có thể không biết tại lúc nào bắt đầu, Ngụy Tử Nịnh đã đi vào lòng Tô Cũng, mà Ngụy Tử Nịnh đối với Tô Cũng là như thế nào cảm giác đây, Tô Cũng không biết, cũng tạm thời không muốn quấn quýt, thầm nghĩ cứ như vậy ở tại bên người Ngụy Tử Nịnh, cùng nàng làm thân phận bạn bè, hưởng thụ ôn nhu của nàng.
Thầm mến mầm móng này, một khi phát hiện sẽ cấp tốc sinh trưởng, không có chút lịch sử yêu đương hẹn hò Tô Cũng che che giấu giấu bảo vệ chính mình một bí mật, thế nhưng cảm tình tựa như hắt xì, càng muốn che giấu, càng là giấu đầu hở đuôi.
|
Chương 6: Thẩm thấu Buổi chiều, Ngụy Tử Nịnh đúng giờ tan tầm về nhà, bí thư thấy thủ trưởng đầy mặt cảnh xuân, cười trêu ghẹo nói:
"Ngụy Tổng, đây là đi hẹn hò sao? Không biết là ai tốt số như vậy a."
Ngụy Tử Nịnh cười cười nói: "Đúng vậy, cũng không biết cái bạn nhỏ kia như thế nào tốt như vậy số, có thể theo tôi hẹn hò, bao nhiêu người đều cầu không được a, ha ha. . ."
"Bạn nhỏ sao? ! Hóa ra Ngụy tổng ngài có khẩu vị này a." Tiểu bí thư đã bị kinh hách. . .
Ngụy Tử Nịnh mang theo mỉm cười rời đi, cũng không giải thích. Để cho tiểu bí thư bà tám đi thôi, ha ha.
Về đến nhà, thay xong quần áo cấp tốc chạy đi sát vách cọ cơm, Tô Cũng còn đang ở trong phòng bếp làm cơm, Ngụy Tử Nịnh nhìn tình cảnh này, không hiểu sao nghĩ rất hạnh phúc, Vì vậy đi qua, từ phía sau ôm lấy vòng eo Tô Cũng, cằm đặt ở trên vai cô.
"Tiểu Tô Cũng cô như thế nào hiền thê như vậy a, sau này muốn lập gia đình nhất định phải chọn cho thật tốt, không thể để cho tùy tiện bị mang đi."
Tô Cũng chấn động, tùy ý Ngụy Tử Nịnh ôm, cười nói:
"Thế nào? luyến tiếc em a? Em xem là chị luyến tiếc không có người nấu cơm cho chị đi."
Ngụy Tử Nịnh cười ha ha: "Bị cô nhìn thấu rồi" Nói xong buông lỏng ra Tô Cũng, đi ra phòng bếp.
Chờ Ngụy Tử Nịnh đi ra phòng bếp, Tô Cũng mới thở dài một hơi, mặt từ từ biến hồng, chỉ sợ Ngụy Tử Nịnh ôm lâu một chút, bản thân trái tim đập kịch liệt sẽ bại lộ bản thân tâm ý. Hít sâu hai hơi, mới tiếp tục làm cơm.
Lúc cơm xong bưng lên, Ngụy Tử Nịnh cấp tốc chạy đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
"Tô Cũng, làm sao bây giờ? Tôi phải lòng cơm cô làm rồi, buổi trưa lúc ở bên ngoài ăn, đều không có muốn ăn, như vậy về sau phải làm sao bây giờ a? !"
Tô Cũng cười nói: "Mọi người đều nói, nếu muốn nắm giữa trái tim của một người, thì phải trước tiên nắm dạ dày của người đó, dạ dày của chị đã bị em bắt được rồi, chị nói xem vậy phải làm sao bây giờ?"
"Tôi đây mặc kệ, cô phải phụ trách."
"Tốt, em phụ trách."
Hai người bắt đầu ăn, ăn ý không đề cập tới trọng tâm câu chuyện này, Ngụy Tử Nịnh chỉ cho là vui đùa, Tô Cũng tuy rằng nghiêm túc trả lời, nhưng cô hiểu rõ Ngụy Tử Nịnh chỉ coi như là vui đùa, thời gian tới đường còn rất dài, muốn đánh hạ ngọn núi cao Ngụy Tử Nịnh này, tất nhiên còn có đường rất dài phải đi, thế nhưng không sao, mình thời gian tinh lực đều rất nhiều, có khi là thời gian dài từ từ sẽ thẩm thấu.
Ngụy Tử Nịnh ăn rất ngon, Tô Cũng yên lặng lắc đầu, trong lòng cảm thán, còn tự cho là nữ cường nhân a, chút nào cũng không biết bản thân đã bị theo dõi, không biết nên nói ngươi cái gì cho phải a.
Ngụy Tử Nịnh không biết Tô Cũng trong lòng cười thầm, chỉ có mục đích là ăn.
Cơm nước xong, hai người tự ai quay về nhà nấy ngủ, Tô Cũng tuy rằng rất muốn cùng Ngụy Tử Nịnh cùng nhau ngủ, nhưng sau khi biết bản thân tâm ý, lại không dám giống như lúc trước xấu tính như vậy, sợ là bại lộ bản thân tình cảm, Tô Cũng biết rõ, bây giờ còn không phải lúc thẳng thắn thành khẩn, chỉ có thể từ từ chờ thời cơ thôi.
Ngày hôm sau, lúc Ngụy Tử Nịnh đang đi làm, nhận được Cố Văn Ngôn điện thoại, hóa ra lần này là thật sự vào bệnh viện. Ngụy Tử Nịnh vội vã chạy tới bệnh viện, nhìn Vố Văn Ngôn trên đầu quấn băng gạc, tay trái còn bó thạch cao.
Cố Văn Ngôn đối với Ngụy Tử Nịnh mà nói, không thể nghi ngờ là một người đặc biệt, bản thân không có gì bạn bè, cho tới nay đều là Cố Văn Ngôn bồi tại bên người mình, từ nhỏ đến lớn làm bạn, Cố Văn Ngôn đã sớm trở thành giống như người thân của Ngụy Tử Nịnh rồi.
Thấy nàng hình dạng như thế này, Ngụy Tử Nịnh lo lắng biểu hiện tại trên mặt, sau đó hỏi ra nguyên do, Ngụy Tử Nịnh thầm nghĩ muốn cho Cố Văn Ngôn một cái tát trên mặt, cho cậu lêu lỏng, đáng đời!
Hóa ra trước một ngày buổi tối, Cố Văn Ngôn cứ theo lẻ thường đi quán bar câu tam đáp tứ, gặp phải một em gái nhỏ, hai người trò chuyện rất hợp nhau, lúc uống không sai biệt lắm, hai người ăn ý quyết định đổi một nơi khác tiếp tục giao lưu cảm tình.
Hai người kề vai sát cánh tiêu sái ra quán bar, một cái nữ sinh cùng em gái nhỏ kia không khác biệt lắm tức giận vội vã vọt đến, không phân tốt xấu đánh Cố Văn Ngôn một quyền, Cố Văn Ngôn uống có chút nhiều, không đứng vững bị té ngã, một lần té đã làm cho tay bị gãy xương. Hóa ra cái nữ sinh kia là bạn gái của em gái nhỏ này, hai người náo loạn, em gái nhỏ dĩ nhiên một mạch sẽ đi quán bar, chuẩn bị kích thích bạn gái của mình, kết quả một cái kích thích này, quá... Mà Cố Văn Ngôn, trở thành một cái đạo cụ vật hi sinh của người ta. Đối với việc này, Ngụy Tử Nịnh đánh giá là: đáng đời!
"Cậu không thể hảo hảo tìm một người chính thức nói chuyện yêu đương sao? Cả ngày lêu lổng như vậy còn ra cái dạng gì nữa, tớ cũng không muốn lúc nào đó lại tới bệnh viện thăm cậu." Ngụy Tử Nịnh một bộ dáng 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép' đối với Cố Văn Ngôn nói.
Cố Văn Ngôn cười ha ha: "Lần này chỉ là ngoài ý muốn, tớ ngang dọc giang hồ nhiều năm như vậy, mà chưa từng thất thủ qua. Tớ mới không cần để một thân cây mà buông tha cả rừng rậm. Hơn nữa, nếu tớ cùng một người nói chuyện yêu đương, lưu lại cậu một người cô đơn, ai cùng cậu a, cậu nói phải không?"
"Mặc kệ cậu, cậu thì toàn là lý do." Ngụy Tử Nịnh cũng lười phản bác.
Lúc này, bác sĩ đi vào, kiểm tra Cố Văn Ngôn tình huống, dặn dò một ít chú ý hạng mục công việc, cho dù cách cái khẩu trang, Cố Văn Ngôn cũng có thể nhìn ra được tới đây là một vị thanh tú giai nhân.
"Hắc hắc, bác sĩ, cô tên là gì?" Cố Văn Ngôn xả ra dáng tươi cười sở trường của nàng, đối với bác sĩ nói.
"Ngô Mặc." Ngô bác sĩ mặt không biểu tình trả lời. Đương nhiên, cũng có thể là cách khẩu trang nhìn không thấy biểu tình đi.
"Bạn của tôi nói bảo tôi tìm một người chính thức nói chuyện yêu đương, cô nghĩ tôi thế nào?" Cố Văn Ngôn da mặt dày nói. Mà bên cạnh Ngụy Tử Nịnh hận không thể tàn hình đi, nhưng mà tàn hình là thực hiện không được rồi, không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng mặc niệm: mình không biết người này, mình không biết người này...
"Bị đánh hình dạng có chút xấu." Ngô Mặc liếc mắt Cố Văn Ngôn, tiếp tục mặt không biểu tình trả lời.
Cố Văn Ngôn chán nản, Ngụy Tử Nịnh ở một bên nhịn không được cười ra tiếng, lúc này, Tô Cũng đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm cơm mang cho Cố Văn Ngôn.
Ngô Mặc nhìn thoáng qua Tô Cũng, đối với Cố Văn Ngôn nói: "Tôi thích như cô ấy vậy."
Cố Văn Ngôn kéo kéo khóe miệng, Ngụy Tử Nịnh ngưng cười, mặt không biểu tình, Tô Cũng không rõ cho lắm.
Ngô Mặc đi tới cửa, vươn tay, đối với Tô Cũng nói:
"Chào cô, tôi là Ngô Mặc."
Tô cũng không thể làm gì khác hơn là quay về cầm tay Ngô Mặc.
"Xin chào, tôi là Tô Cũng."
"Tin tưởng chúng ta sẽ gặp lại, tạm biệt nga."
"Tạm biệt."
Nói xong Ngô Mặc đi ra phòng bệnh, lưu lại Tô Cũng không rõ cho lắm.
Ngụy Tử Nịnh mặt không biểu tình nhìn Tô Cũng, Tô Cũng hướng nàng nhìn lại, ngượng ngùng cười cười.
"Cái này là cái gì tình huống a?"
Ngụy Tử Nịnh tiếp tục nhìn cô: "Cái gì tình huống cô nhìn không ra tới sao? Bác sĩ kia nói thích như cô vậy."
"Ả?"
"Nhìn không ra a, tiểu Tô Cũng mị lực cô thật lớn a."
"Không có, không có, em cũng không biết cái gì tình huống." Tô Cũng vội vàng giải thích.
"Cô như thế nào ở chỗ này?" Ngụy Tử Nịnh chuyển chủ đề nói.
Cố Văn Ngôn cuối cùng cũng được tìm cơ hội chen vào nói:
"Là tớ bảo em ấy tới, thuận tiện mang cho tớ chút cơm, đã lâu không ăn đến Tô Cũng làm cơm."
"Ân, chị ấy gọi tới." Tô Cũng nói xong đem cơm bản thân mang đến đặt xuống, cấp cho Cố Văn Ngôn mút cơm.
Ngụy Tử Nịnh nhìn Tô Cũng động tác, đối với Tô Cũng nói: "Tôi còn không có ăn cơm a, tôi hảo đói."
"Vậy chúng ta chờ một chút đi ra ngoài ăn đi."
"Không, tôi muốn ăn cơm cô làm, để cho Cố Văn Ngôn ăn bên ngoài đi." Nói xong đã đoạt lấy chén trong tay Tô Cũng.
"Ôi chao, đó là cơm của tớ." Cố Văn Ngôn không vui nói.
Tô Cũng gãi gãi đầu, không có ý tứ nói:
"Chị để chị ấy ăn đi, chị ấy ăn không quen cơm bên ngoài, đợi chút em đi mua cho chị a."
Cố Văn Ngôn suy nghĩ một chút, người này trước đây mỗi ngày đều ở bên ngoài ăn, từ lúc nào biến thành ăn không quen bên ngoài cơm rồi, vuốt vuốt bản thân cằm, hai người này có chuyện mờ ám!
|
Chương 7: Một chút dấu vết cũng không có Một ngày hai tháng sau, Tô Cũng cùng Cố Văn Ngôn, Ngô Mặc cùng nhau ngồi ở quán bar. Tại hai tháng này, Cố Văn Ngôn đã cùng Ngô Mặc có lửa nóng, đương nhiên, có lửa nóng chỉ là do chính cô ta cho rằng như thế, Ngô Mặc đối với nàng thái độ chính là không mặn không nhạt, tối đa chỉ là trở thành bạn bè mà thôi. Mà Cố Văn Ngôn là tên cho chút ánh sáng mặt trời thì liền rực rỡ lên, nếu trở thành bạn bè thì cùng nhau đi uống rượu đi, sau đó thì không quan tâm lôi kéo Tô Cũng cùng Ngô Mặc cùng đi quán bar, cũng mặc kệ cánh tay mình còn chưa có tốt. Tô Cũng lần đầu tiên đi quán bar, đối với tất cả đều cảm thấy hiếu kỳ, sau khi ngồi xuống bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó cô phát hiện cái quán bar này đều là nữ nhân... Vẻ mặt mờ mịt nhìn Cố Văn Ngôn, Cố Văn Ngôn ngoéo... khóe miệng một cái. "Không sai, đây là les quán bar." Tô Cũng trừng lớn mắt, vô tội nhìn Cố Văn Ngôn, Cố Văn Ngôn không để ý tới cô, theo mục đích của bản thân bắt đầu chút rượu. Rượu bắt đầu sau đó, Cố Văn Ngôn cũng đã không chịu nổi trong lòng mình quấy rối, chạy đến sân nhảy cùng một cô gái vóc người nóng bỏng nhảy nhót. Ngô Mặc cũng chỉ là nhàn nhạt nhìn tất cả những thứ này, nhìn đủ loại rượu, nhìn mắt đã chói lòe Tô Cũng nói: "Những... rượu này tuy rằng thoạt nhìn đẹp, cũng không nên uống nhiều, có tác dụng chậm." Tô Cũng khoát khoát tay: "Ân, em chỉ nếm thử, sẽ không say." Nói xong mượn một ly rượu thoạt nhìn màu sắc rực rỡ uống, ngọt, mang một chút vị rượu, Tô Cũng táp liễu táp chủy, hài lòng đem ly rượu kia xem như là nước trái cây mà uống. Ngô Mặc ngăn cản thất bại, đành để cho Tô Cũng uống. Cố Văn Ngôn sau khi trở về, nhìn thấy Tô Cũng uống như vậy, cũng không cam lòng thua thiệt, bưng cái ly lên uống, cuối cùng còn nghĩ uống như vậy không có ý nghĩa, ồn ào muốn cùng Tô Cũng chơi trò chơi. Tô Cũng này là bé ngoan cục cưng a, cho tới bây giờ chưa đi đến quán bar, cũng tự nhiên sẽ không biết cái gì loạn thất bát tao trò chơi, cuối cùng quyết định lắc xúc xắc. Tô Cũng dù sao cũng là mới ra đời tay mới, nhưng lại chơi với Cố Văn Ngôn cáo già kia, ngay từ đầu thì luôn thua, vẫn luôn cúi đầu uống. Ngô Mặc liếc mắt Cố Văn Ngôn một cái, Cố Văn Ngôn mới bắt đầu lão lão thật thật chơi, không dùng kỹ thuật, toàn bộ bằng vào may rủi, cô tới tôi đi, hai người có thua có thắng. Chơi một trò chơi, hai người đùa phi thường hài lòng, còn hô to gọi nhỏ, dẫn tới người bên ngoài đều ghé mắt nhìn xem, nhưng khi thấy hai người hình dạng, trong mắt ghét biến thành một loại khác quang mang. Cố Văn Ngôn lớn lên một bộ dạng hồ ly tinh, vóc người nóng bỏng, nhãn thần câu người, lúc uống có chút say càng có một phen thanh tao. Tô Cũng thì cùng nàng hoàn toàn tương phản, lớn lên một bộ dạng tinh khiết thuần chất, uống say cũng chỉ cố cười khúc khích, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ. Hai người này không cần nghi ngờ là rất được hoan nghênh, cho nên vẫn có người lãng vãng bên bàn, nếu không có Ngô Mặc ở bên cạnh, hai người này phỏng chừng sẽ trở thành món ăn của người khác. Uống đến cuối cùng, Tô Cũng đã sớm say bất tỉnh nhân sự, ôm Ngô Mặc không chịu buông tay, Cố Văn Ngôn cũng than thở ở một bên. Ngô Mặc không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy điện thoại di động gọi Ngụy Tử Nịnh xin giúp đỡ, bản thân một người nhưng là vác hai con ma men thật không có biện pháp. Không qua bao lâu Ngụy Tử Nịnh đã tới rồi, nhìn ra được hình dạng Ngụy Tử Nịnh rất sốt ruột, ăn mặc là quần áo ở nhà, tóc cũng không phải chỉnh tề, vội vã thì chạy đến. Nhìn Tô Cũng ôm Ngô Mặc không chịu buông tay, mị hí mắt, thầm nghĩ, tên nhóc kia giỏi lắm a, nhanh như vậy thì đã có lửa nóng rồi. Sau đó đưa tay đem Tô Cũng kéo qua. Nhìn một chút người còn than thở ở một bên Cố Văn Ngôn, Ngụy Tử Nịnh khó chịu nàng đem Tô Cũng đưa đi chính là les quán bar, liền đá nàng một cước, đối với Ngô Mặc nói: "Làm phiền cô đem Văn Ngôn đưa trở về đi, tuy rằng tôi không muốn để ý tới nàng, nhưng mà đã trễ thế này, lại uống say không còn biết gì, thật không an toàn." Ngô Mặc cười biểu thị OK. Tô Cũng mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của Ngụy Tử Nịnh, lầm bầm một tiếng: "Chị Tử Nịnh..." Sau đó đưa tay ôm Ngụy Tử Nịnh. Ngụy Tử Nịnh thấy nàng dáng dấp như vậy, không ngờ cô như thế thấy ai cũng là ôm đi! Nâng Tô Cũng đi ra quán bar, đem nàng bỏ vào ghế phó lái, Tô Cũng còn không chịu buông tay, Ngụy Tử Nịnh chỉ phải kiên trì hống cô: "Ngoan a, tôi mang cô về nhà." "Ân, không cho chị đi, chúng ta cùng nhau về nhà." "Tôi không đi, chỉ là đi lái xe mang cô về nhà." Nói xong Tô Cũng buông lỏng tay ra, Ngụy Tử Nịnh nhanh ngồi vào ghế lái, cúi người giúp Tô Cũng mang dây an toàn, Tô Cũng trái lại rất phối hợp, Ngụy Tử Nịnh nhìn cô bộ dạng như vậy, vỗ vỗ mặt của cô. "Đứa trẻ này uống nhiều rượu như vậy làm gì." "Em mới không phải đứa trẻ." Uống say Tô Cũng phản bác. "Hảo hảo hảo, cô không phải đứa trẻ." Nói xong lập tức khởi động xe, về nhà. Dọc theo đường đi Tô Cũng không ồn không nháo, oai đầu ngủ. Tới dưới lầu, thấy Tô Cũng đang ngủ say, nhưng Ngụy Tử Nịnh phải quyết đem Tô Cũng đánh tỉnh. Tuy rằng trên phim truyền hình đều là bế kiểu công chúa đem đối phương bế trở lên, nhưng mà Ngụy Tử Nịnh dù sao cũng là một nữ nhân a, bế kiểu công chúa và vân vân, đối với nàng mà nói đều thật là khó khăn. Đánh thức Tô Cũng, Tô Cũng tựa như tỉnh rượu rất nhiều, chỉ là cả người vô lực, phối hợp Ngụy Tử Nịnh, xuống xe, lên lầu. Dọc theo đường đi không có tranh cãi ầm ĩ, chỉ là tựa ở trên người Ngụy Tử Nịnh. Lên lầu, cho dù là đi bằng thang máy, Ngụy Tử Nịnh cũng mệt mỏi ra một thân mồ hôi. Đem Tô Cũng đưa tới nhà mình, Tô Cũng bắt đầu xả y phục của mình, ồn ào hô nóng, Ngụy Tử Nịnh không có biện pháp, chỉ phải mang cô đi phòng tắm để tắm. Lúc giúp Tô Cũng cởi quần áo, Ngụy Tử Nịnh không biết bản thân làm sao vậy, gương mặt nóng lên, nhìn Tô Cũng phiếm hồng thân thể, tim đập như trống. Đem Tô Cũng bỏ vào bồn tắm lớn, bảo cô phải tắm, Tô Cũng nghe lời đáp ứng, Ngụy Tử Nịnh mới đi ra phòng tắm, uống một cốc nước lớn, bắt đầu hít sâu, đem hình ảnh lỏa thể của Tô Cũng ném ra khỏi đầu óc mình. Qua một hồi lâu, cũng không nghe thấy trong phòng tắm có động tĩnh gì, Ngụy Tử Nịnh lo lắng đi vào xem, Tô Cũng đang oai đầu ngủ, Ngụy Tử Nịnh không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh đem Tô Cũng tha đi ra, từ từ nhắm hai mắt giúp cô choàng khăn tắm, phế đi sức của chín trâu hai hổ mới đem Tô Cũng đưa vào tới phòng ngủ, bởi vì Tô Cũng vẫn tựa ở trên người Ngụy Tử Nịnh nên hai người cùng nhau ngã sấp xuống trên giường. Trong lúc ngã sấp xuống xuống giường kia, Tô Cũng thành thịt người đệm lưng, mà Ngụy Tử Nịnh mặt vừa vặn gần kề hai bầu ngực của Tô Cũng, Tô Cũng khẽ hừ một tiếng, Ngụy Tử Nịnh vẻ mặt lập tức đỏ bừng lên, giúp Tô Cũng đắp kỹ chăn, vỗ vỗ cái mông Tô Cũng, ai cho cô uống nhiều như vậy ! Tô Cũng tại chăn củng củng, Ngụy Tử Nịnh phù một hơi, xoay người đi tắm. Tắm rửa xong đi ra, Tô Cũng đã ngủ say, nhéo nhéo mặt Tô Cũng, "Nhóc con kia, sau này không được uống nhiều như vậy, biết không?" Tô Cũng mơ mơ màng màng ừ một tiếng, Ngụy Tử Nịnh mới thoả mãn thu hồi tay lại, nằm xuống ngủ. Tô Cũng đầu lưỡi tại xương quai xanh Ngụy Tử Nịnh đảo quanh, muốn xuống phía dưới lại không dám tiếp tục, Ngụy Tử Nịnh ừ một tiếng, không kiên nhẫn vặn vẹo thân thể. Tô Cũng tựa như đã bị nào đó cổ vũ, tiếp tục đi xuống, hàm trụ một bên, tay kia bắt đầu vuốt ve một chỗ khác, Ngụy Tử Nịnh hô hấp trở nên gấp gáp, một tiếng ưm truyền ra, Ngụy Tử Nịnh cắn chặt răng lại, không cho tiếng kêu cảm thấy khó xử kia tiếp tục truyền ra, tay Tô Cũng nhưng lại bắt đầu tiếp tục đi xuống, đi tới nơi nào đó... "A, không cần!" Ngụy Tử Nịnh mãnh liệt mở mắt ra, thấy Tô Cũng đang ngủ say bên cạnh, lau mồ hôi, nghĩ đến tràng cảnh trong mộng kiều diễm, mặt từ từ biến hồng. Nhìn Tô Cũng bởi vì ngủ không thành thật, khăn tắm không biết đã chạy đi nơi đâu, cho nên hiện tại Tô Cũng khỏa thân nằm ở bên người mình, tay còn không thành thật đặt ở trước ngực mình, còn nhéo nhéo, Ngụy Tử Nịnh bị động tác này khiến cho phi thường xấu hổ, đem tay Tô Cũng vứt ra, mặt càng đỏ như trái táo. Nhìn đầu sỏ gây nên đang ngủ say, Ngụy Tử Nịnh tức giận, quay đầu tại trên xương quai xanh của Tô Cũng cắn một ngụm, còn thuận thế hút một chút, nhìn da từ từ biến hồng, Ngụy Tử Nịnh rất thoả mãn với tác phẩm của mình. Quay đầu rời giường đi làm. Chờ khi Tô Cũng tỉnh lại, đã hơn 10 giờ, đau đầu muốn nứt ra, nhìn bố trí gian phòng không quá quen thuộc, mới chậm rãi phản ứng đến chính mình đang ở nhà Ngụy Tử Nịnh, vỗ vỗ đầu mình, mới phát hiện bản thân cái gì cũng không có mặc, đầu óc một chút cũng không có phản ứng, không thể nào, cái này là cái gì tình huống a?! Cầm khăn tắm đang nằm ở dưới giường, bao lấy thân thể của chính mình, xuống giường tìm nước uống. Tới phòng khách, phát hiện điểm tâm Ngụy Tử Nịnh đặt lên bàn, còn dán một miếng giấy tiện lợi: nhanh một chút ăn, cơm nước xong giải thích chuyện đêm qua cho tôi. Đêm qua là chuyện gì a, Tô Cũng đầu óc xoay chuyển không tới, uống nước xong đi rửa mặt, đi tới phòng tắm, cầm bàn chải đánh răng bắt đầu đánh răng, đột nhiên thấy trên xương quai xanh của mình có một khối ấn ký, Tô Cũng thoáng cái trừng lớn mắt, này là cái gì a? !
|
Chương 8: Lúc tỉnh rượu Tô Cũng một bên đánh răng, một bên hồi tưởng, đêm qua bản thân rốt cuộc đã làm cái gì a? !
Rượu vào sau đó loạn tính sao? Sẽ không phải cẩu huyết như vậy đi. . .
Đêm qua mình tại quán bar uống rượu, cùng Cố Văn Ngôn chơi trò chơi, sau đó uống say, loáng thoáng nhớ kỹ là Ngụy Tử Nịnh tới đón mình, sau đó thế nào?. . .
Tỉ mỉ nghĩ một chút, mình cũng không có khả năng sẽ làm ra cái gì chuyện không nên làm a, dù sao mình cũng không biết làm như thế nào. . .
Vậy nên, chị Tử Nịnh nói giải thích chuyện tối hôm qua là giải thích cái gì chứ?
Quên đi, mặc kệ, ăn xong điểm tâm rồi tính.
Lúc ăn điểm tâm Tô Cũng thử gửi tin nhắn cho Ngụy Tử Nịnh.
"Chị Tử Nịnh, em tỉnh rồi, đầu đau quá a. T_T "
Không quá vài phút, Ngụy Tử Nịnh trở về tin nhắn.
"Ngăn kéo có thuốc giải rượu, tự mình lấy ra uống đi."
Tô Cũng suy nghĩ một chút, xem ra chị Tử Nịnh không có tức giận, càng thêm vững tin bản thân mình không có làm ra chuyện gì quá phận, Vì vậy hỏi tiếp:
"Chị Tử Nịnh, đêm qua là chị đón em về nhà sao? Em có đúng hay không uống rượu điên rồi?"
"Cô cũng không nhớ rõ cô làm cái gì sao? Chờ tôi tan tầm trở về mới tính với cô."
Để lại Tô Cũng miên man suy nghĩ, rốt cuộc mình đã làm cái gì a? !
Bên này, lúc Ngụy Tử Nịnh nhận được tin nhắn của Tô Cũng, giỏi lắm, Tô Cũng cô, uống rượu say sau đó đùa giỡn lưu manh đùa giỡn xong còn quên đi sao? ! Còn nghĩ đến bản thân tối hôm qua nằm mộng, Ngụy Tử Nịnh xấu hổ đỏ cả mặt, như thế nào sẽ làm mộng như vậy a, lẽ nào bản thân thực sự tịch mịch đến loại tình trạng này sao?
Tô Cũng gọi điện thoại cho Cố Văn Ngôn, muốn hỏi nàng tối hôm qua là như thế nào, đợi đã lâu Cố Văn Ngôn mới tiếp điện thoại, nghe được giọng điệu buồn ngủ nồng đậm, Tô Cũng cũng dự định cúp điện thoại, ai nào biết nghe được "A" một tiếng thét chói tai, Cố Văn Ngôn đem điện thoại cúp. Tô Cũng cầm điện thoại di động khó hiểu, đây là cái gì, lẽ nào ngã xuống giường sao? Lắc đầu, buông điện thoại di động, rửa sạch chén dĩa, quay về nhà mình.
Cố Văn Ngôn nhìn hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm, nhìn nhìn lại người mình, đã đoán ra được phát sinh cái gì, dù sao bản thân cũng là giang hồ lãng tử, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, thế nhưng khi nhìn lại người bên cạnh khỏa thân là Ngô Mặc, Cố Văn Ngôn chấn kinh hồn vía rồi.
Ngô Mặc trở mình một cái, ôm lấy Cố Văn Ngôn tiếp tục ngủ, Cố Văn Ngôn vẫn không nhúc nhích, tùy ý Ngô Mặc ôm, nỗ lực hồi tưởng tối hôm qua xảy ra cái gì, cuối cùng cái gì cũng không nghĩ ra. . .
Một lát sau, Ngô Mặc chuyển tỉnh, Cố Văn Ngôn xấu hổ nhìn nàng cười cười, Ngô Mặc bình tĩnh nói:
"Sớm a."
Cố Văn Ngôn xấu hổ đáp lại: "Sớm. Cô như thế nào không đi làm?"
"Tôi ngày hôm nay nghỉ a, nếu không phải thì tối hôm qua như thế nào sẽ đi uống rượu với các cô."
"Nga, như vậy a. . ."
Ngô Mặc tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Văn Ngôn, Cố Văn Ngôn bị nhìn sợ nổi cả da gà, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng hỏi:
"Tối hôm qua. . . Tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?"
"Cô nói đi?" Ngô Mặc cười đến ý vị thâm trường.
Tối hôm qua mình khổ cực đem nàng khiêng trở về, kết quả nàng ói ra đầy người mình, mình lại có bệnh sạch sẽ, thù này nhất định phải báo a!
"Cô đừng nhìn tôi như vậy a, lẽ nào thực sự đã xảy ra cái gì sao?" Cố Văn Ngôn nhìn vẻ mặt Ngô Mặc, khẩn trương hỏi.
"Cô nói đi?" Ngô Mặc tiếp tục tựa tiếu phi tiếu nhìn Cố Văn Ngôn.
Cố Văn Ngôn ngượng ngùng cười cười: "Thì dù là đã xảy ra cái gì cũng không sao đi, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, có đúng hay không?"
Rất hiển nhiên, Cố Văn Ngôn hiểu lầm, Ngô Mặc cũng không có giải thích, chính cô tự đào hố, tôi không cho cô nhảy xuống như thế nào không làm thất vọng bản thân đâu.
"Thế nhưng tôi không cho là như vậy. Ai nha, cô phải chịu trách nhiệm a."
"Chịu trách nhiệm sao? Chịu như thế nào a?" Cố Văn Ngôn khẩn trương hỏi.
"Ân, cũng không làm khó cô, ba tháng này coi như làm bạn gái của tôi đi, làm một cái bạn gái hợp tiêu chuẩn, hiểu chưa?"
Ngô Mặc nói xong câu đó thì rời giường mà đi, nhìn Ngô Mặc nhỏ nhắn thân thể, ưu nhã tiêu sái đi đến tủ quần áo, lấy ra một cái áo chậm rãi mặc vào, rõ ràng động tác rất bình thường, lại bị nàng làm ra phong tình vạn chủng, để Cố Văn Ngôn xem thẳng mắt. Ngô Mặc cũng lơ đểnh, xoay người đi vào phòng tắm.
Cố Văn Ngôn yên lặng rời giường tìm một cái quần áo của Ngô Mặc mặc vào, gửi tin nhắn cho Ngụy Tử Nịnh:
"Tử Nịnh, lúc này tớ thực sự chơi với lửa có ngày chết cháy..."
"Đáng đời!" Nhìn tin nhắn Ngụy Tử Nịnh trả lời, Cố Văn Ngôn thở dài, ai! Vì vậy, Cố Văn Ngôn nhảy vào cái hố tự mình đào.
Buổi tối, lúc Ngụy Tử Nịnh đúng giờ đến nhà Tô Cũng ăn cơm, phát hiện Cố Văn Ngôn đã ở đó.
"Ai nha, sao cậu lại tới đây?"
"Tớ tới cọ cơm a, chỉ cho phép cậu được cọ không cho tớ cọ a, xí."
"Tớ cũng không phải cọ cơm được không? Chúng tớ là kết nhóm a!"
"Mặc kệ, dù sao tớ cũng muốn ăn cơm Tô Cũng làm."
"Tùy cậu."
Tô Cũng bưng thức ăn đi ra, nhìn hai người đấu võ mồm, mãi cũng thành thói quen, lắc đầu, tùy hai người ầm ĩ, hai người này, tựa như cũng chỉ có ở lúc trước mặt đối phương mới như một đứa trẻ như vậy.
"Cậu sáng sớm gửi cái tin nhắn kia là chuyện gì xảy ra?" Ngụy Tử Nịnh đột nhiên nhớ tới sáng sớm Cố Văn Ngôn gửi cho nàng tin nhắn, liền mở miệng hỏi.
Nghe được Ngụy Tử Nịnh hỏi, Cố Văn Ngôn gục đầu xuống, nói:
"Tối hôm qua tớ uống say, đem Ngô Mặc ngủ. . ."
Nghe xong lời này, Ngụy Tử Nịnh ý vị thâm trường liếc nhìn Tô Cũng, Tô Cũng bị nhìn, sợ đến thoáng cái sặc, khụ khụ liên tục.
Cố Văn Ngôn khó hiểu nhìn thoáng qua Tô Cũng.
"Em khẩn trương cái gì? Lẽ nào em đối với Ngô Mặc có ý, chị đây đem cơ hội này nhường cho em a."
Nghe xong lời này, Tô Cũng vội vàng khoát khoát tay, "Em mới không có."
"Không tin em cũng không có." Cố Văn Ngôn cũng hình dạng cười bí hiểm.
Tô Cũng vội vàng cầm ly uống nước, che giấu bản thân mình khẩn trương.
"Sau đó thì sao, cậu giải quyết thế nào?" Ngụy Tử Nịnh làm bộ không thèm để ý tới hai người tương tác qua lại, tiếp tục hỏi.
"Cùng nàng hẹn hò." Cố Văn Ngôn một bên gấp thức ăn một bên trả lời.
Ngụy Tử Nịnh tay ngăn không cho ăn. "Thiệt hay giả, cậu cư nhiên sẽ hẹn hò sao? !"
Cố Văn Ngôn buông tay, "Không có biện pháp a, đều đến nước này, thử xem sao."
"Chị Ngô Mặc vì sao sẽ đối với chị có ý a." Tô Cũng ở một bên lo lắng nói.
Ngụy Tử Nịnh nghe xong lời này, cười ha ha, cũng phụ họa nói:
"Đúng, thực sự là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu a." Còn làm ra một vẻ mặt đáng tiếc.
Cố Văn Ngôn tức giận không nhẹ: "Tớ thì làm sao vậy? Phải biết rằng có biết bao nhiêu cô em nhỏ muốn theo tớ cùng một chỗ đâu, hừ!"
"Đó là các em gái trải đời chưa thâm." Ngụy Tử Nịnh tiếp tục bổ đao.
Cố Văn Ngôn đang muốn phản bác, điện thoại vang lên, vừa nhìn tên, là Ngô Mặc gọi tới, cầm điện thoại di động nhìn hai người lắc lắc.
"Xem đi, bạn gái của tớ gọi điện thoại."
"Alo, thân ái." Giọng điệu thân thiết đem hai người ác ý không được.
"Tôi hiện tại ở nhà Tô Cũng ăn cơm đây, cô ăn không? Hảo hảo hảo, tôi lập tức đến." Cúp điện thoại, Cố Văn Ngôn chuẩn bị muốn đi.
"Chị cơm nước xong lại hãy đi a." Tô Cũng hướng về phía bóng lưng đang vội vã của Cố Văn Ngôn nói.
"Cô ấy còn chưa có ăn đâu, chị phải đi bồi cô ấy, chúng ta hôm nào cùng nhau ăn." Nói xong thì đóng cửa lại đi. Để lại hai người kinh ngạc.
"Không nghĩ tới chị Văn Ngôn cư nhiên thực sự sẽ cùng chị Ngô Mặc hẹn hò a." Tô Cũng cảm khái nói.
"Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới."
Lại chuyển chuyện: "Cho nên nhằm vào tối hôm qua, cô không có gì nói sao?"
Tô Cũng sờ sờ mũi, khẩn trương hỏi:
"Tối hôm qua. . . Tối hôm qua làm sao vậy?"
"Vì sao uống rượu nhiều như vậy?"
"Cùng chị Văn Ngôn chơi trò chơi, một ... không ... chút thì uống say."
Nghĩ tới tối hôm qua lúc đi đón Tô Cũng, Tô Cũng ôm Ngô Mặc, người xung quanh nhìn chằm chằm, nên nói:
"Sau này không được lại cùng Cố Văn Ngôn đi quán bar nữa."
"Ân, hảo. Có điều tối hôm qua, em nói gì hoặc làm cái gì sao?"
Ngụy Tử Nịnh ngẫm lại tối hôm qua Tô Cũng ăn đậu hủ của mình cũng không phải cố ý, bản thân nằm mơ như vậy cũng không thể trách Tô Cũng, liền nói:
"Không có gì, chỉ là đem cô tha trở về làm tôi thê thảm, thắt lưng bây giờ còn đau đây, cô phải bồi thường tôi."
"Như thế nào bồi thường?"
"Đêm nay chén cô rửa."
"Hảo."
"Đợi lát nữa giúp tôi xoa bóp."
"Hảo."
Tô Cũng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không cố gắng lấy dũng khí hỏi dấu tích wtrên xương quai xanh của mình là chuyện gì xảy ra...
|