Hàng Xóm Tỷ Tỷ Thỉnh Trả Lời!
|
|
Chương 14: Nguỵ Tử Huyên
Ở bên ngoài chơi vài ngày, sau hai người về đến nhà. Lúc Nguỵ Tử Nịnh đến cửa cảm giác có gì đó không đúng, trong nhà có thanh âm truyền ra. Tô Cũng vội vã chạy tới nhìn cái gì tình huống, Nguỵ Tử Nịnh đem Tô Cũng đáng ở sau lưng, mở cửa, trên bàn tất cả đều là đồ ăn vặt túi, đồ uống, trên mặt đất còn vươn vãi lon bia đã uống, TV đang mở, mà tên đầu sỏ gây ra đang nằm trên sô pha ngủ. Tô Cũng nhu con mắt, chuyện gì xảy ra? Là một nam nhân! Chỉ thấy Nguỵ Tử Nịnh vọt tới sô pha, cầm lấy cái gối mà đánh nam nhân kia, "Ngụy Tử Huyên, ai cho em đem nhà của chị biến thành như vậy ? !" Ngụy Tử Huyên? ! Đó là ai a, Tô Cũng không rõ. . . Cái nam nhân gọi Nguỵ Tử Huyên kia từ trên sô pha nhảy dựng lên một bên né một bên tránh Nguỵ Tử Nịnh truy sát, "Chị. . . Chị. . . Chị, chị đừng đánh, em sai rồi, chị nhẹ chút a!" Ngụy Tử Nịnh phỏng chừng cũng là đánh mệt mỏi, ngồi ở trên sô pha, Nguỵ Tử Huyên xem thời cơ một cái đoạt lấy cái gối, trốn ở bên kia, cảnh giác nhìn Nguỵ Tử Nịnh. "Em nhìn chị làm gì, còn không đem những ... này dọn dẹp!" "Hảo hảo hảo, em lập tức dọn dẹp." Vừa nói vừa đi lấy thùng rác, đem trên bàn dưới đât chồng chất thu vào thùng rác. Ngụy Tử Nịnh kéo Tô Cũng qua sô pha ngồi, chỉ Nguỵ Tử Huyên nói: "Đây là em trai tôi, Nguỵ Tử Huyên." Nghe được Nguỵ Tử Nịnh nói, còn đang dọn dẹp rác chồng chất Nguỵ Tử Huyên ngẩng đầu lên, nhìn Tô Cũng vui vẻ nói: "Nhĩ hảo, tớ là Nguỵ Tử Huyên, em trai nàng." Nói chỉ chỉ Nguỵ Tử Nịnh. "Ân, nhĩ hảo, tớ là Tô Cũng, hàng xóm chị Tử Nịnh." Ngụy Tử Nịnh lại đánh cái gối, "Còn không mau dọn dẹp!" "Biết rồi, em dọn liền ngay." Ngụy Tử Huyên không tình nguyện tiếp tục thu dọn đống rác. "Em đến đây làm gì?" Nói đến cái này, Nguỵ Tử Huyên mạnh miệng , "Lần này em là phụng chỉ ý của mẹ đến, Mẹ để cho em đến là để xem xem chị có hay không kim ốc giấu nam!" "Vậy em thấy được." Ngụy Tử Nịnh căn bản bình tỉnh, mẹ bình thường thôi, cũng không có thể đem nàng ăn. "Ân, thấy được, một sợi tóc cũng không có, chị chính là một người cô đơn." "Cho nên em muốn như thế nào?" Nguỵ Tử Huyên dọn dẹp xong đống rác kia, đến ngồi bên sô pha nói: "Việc đã làm xong sẽ trở về phục mệnh với mẹ, có điều em định ở lại đây một thời gian, trở về mẹ cả ngày lải nhải, em cũng không muốn về!. "Ân, tùy em." "Vậy, chị Tử Nịnh, em về trước nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa em tới tìm chị." Tô Cũng đứng dậy đối với Nguỵ Tử Nịnh nói. "Ân, hảo." Tô Cũng đi rồi, Nguỵ Tử Huyên ngồi vào bên cạnh Nguỵ Tử Tịnh, "Chị, chị với Tô Cũng rất thân sao?" "Cũng không tệ lắm." Ngụy Tử Nịnh vẻ mặt cảnh giác nhìn Nguỵ Tử Huyên, vẻ mặt đều viết lên 'em hỏi để làm gì'. "Hắc hắc, vậy, nàng có bạn trai hay chưa." Ngụy Tử Nịnh gõ lên đầu hắn, "Em muốn làm gì, thu hồi cái tâm địa gian xảo kia của em cho chị." Ngụy Tử Huyên sờ sờ đầu, ủy khuất nói: "Em nào có cái gì tâm địa gian xảo chứ, chị, em muốn theo đuổi nàng!" Nguỵ Tử Nịnh nhìn hắn, lại nói không nên lời lý do ngăn cản hắn, liền thuận miệng nói: "Tùy em." Ngụy Tử Huyên nghe xong lời này, vui vẻ nói: "Chị, vậy chị phải giúp em a." Ngụy Tử Nịnh cũng không quay đầu lại đi vào phòng nàng, để lại Nguỵ Tử Huyên một người tại phòng khách ồn ào, "Này, chị, chị phải giúp e!" "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, cắt đứt âm thanh ồn ào của Nguỵ Tử Huyên, Trong lòng Nguỵ Tử Nịnh cuộn trào mãnh liệt nhưng thế nào cũng bình tĩnh không được. Tại trong phòng từ chối hồi lâu, cuối cùng nàng quyết định thuận theo tự nhiên, Vì vậy thu thập hảo thì đi ra, mới ra tới thì thấy Nguỵ Tử Huyên mang ra một ít đồ của mẹ bảo hắn đem tới, có nhân sâm, táo đỏ để Nguỵ Tử Nịnh bổ thân thể gì đó. "Đây là mẹ cho em mang tới sao?" Ngụy Tử Nịnh chỉ vào đống đồ kia đối Nguỵ Tử Huyên nói. "Đúng vậy." Ngụy Tử Huyên một bên kiểm kiểm nói. "Vậy em mang ra để làm chi?" "Mang qua cho Tô Cũng, chị, chị đi cùng e đi." "Trước giờ sao không thấy em như vậy ." Nói Nguỵ Tử Nịnh đem tất cả bỏ lại vào bao đưa Nguỵ Tử Huyên cầm nói."Đi thôi, đều mang cho nàng." "Chị, chị thật là ghê gớm a, dù biết nàng thời gian tới là em dâu, cũng không hùng hồn như thế đi. Ngụy Tử Nịnh nhịn không được lại gõ đầu của hắn, "Em nói cái gì đâu, những thứ này đưa chị thì thật lãng phí, đưa Tô Cũng được rồi, dù sao chị đã ở nhà nàng cọ cơm." Mang theo Nguỵ Tử Huyên gõ của nàng, một lát sau Tô Cũng liền mở cửa, Tô Cũng mới vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt, áo ngủ rất ngắn, chỉ đủ che khuất cái mông. Tô Cũng thấy ngoài cửa còn có Nguỵ Tử Huyên, có chút ngây người. Ngụy Tử Nịnh thấy em nàng đỏ mặt, vội vã ôm Tô Cũng, đối với Nguỵ Tử Huyên nói: "Nhìn cái gì vậy, quay chỗ khác!" Ngụy Tử Huyên vội vàng xoay người, Nguỵ Tử Nịnh ôm Tô Cũng vào phòng, "Mau thay quần áo đi, lao khô tóc rồi trở ra." "Ân, em cho rằng chỉ có chị nên mới như vậy đi mở cửa , em..." Tô Cũng chưa bắt tay vào làm chỉ bắt đầu giải thích. "Tôi biết, có điều lần sau vẫn là chú ý chút, để cho người khác thấy sẽ không được rồi." Ngụy Tử Nịnh giúp Tô Cũng xoa xoa tóc. "Ân. . ." "Tôi đi ra giáo huấn tên tiểu tử kia một chút, cô nhanh lên một chút đi ra!" Ngụy Tử Nịnh đi ra, thấy Nguỵ Tử Huyên tại phòng khách lắc lư, phòng khách Tô Cũng treo kỷ bức họa, Nguỵ Tử Huyên chỉ vào bức tranh hỏi Nguỵ Tử Nịnh, "Chị, này trên mặt kí tên đều là Tô Cũng, đây đều là Tô Cũng vẽ sao ?" "Đúng vậy, nàng là học vẽ tranh ." Ngụy Tử Nịnh mạn bất kinh tâm trả lời. "Nga, thảo nào, bức tranh thật không sai." "Em biết cái gì a." "Em tốt xấu khi còn bé học qua vài ngày có được hay không, vừa nhìn thấy đúng là chuyên nghiệp ." "Đúng vậy, có học qua vài ngày, sau đó đánh chết cũng không đi." "..." Tô Cũng vừa ra tới thì thấy hai người đấu võ mồm, quả nhiên, Nguỵ Tử Nịnh cùng người quen thuộc sẽ sinh ra ấu trĩ, cãi nhau ầm ĩ liên tục, khi cùng người không quen biết chính là hình dạng nữ cường nhân, lạnh lùng muốn chết. Hoàn hảo Tô Cũng nghĩ cái dạng này cũng rất khả ái, tương phản cũng thật thú vị. "Tô Cũng, đây là mẹ tớ bảo tớ mang đến, chị của tớ nói đều mang tới cho cậu." Ngụy Tử Huyên thấy Tô Cũng vừa ra tới, thì vội vàng đi tới xum xoe. Ngụy Tử Nịnh bĩu môi, nhìn bộ dạng nịt nọt của Nguỵ Tử Huyên. Tô Cũng lăng lăng thần, vội vàng nói cảm ơn, sau đó đem một đống đồ kia ra phân loại. Ngụy Tử Huyên nhìn Tô Cũng bóng lưng, đối Nguỵ Tử Nịnh nói: "Chị, em thật sự nghĩ em muốn yêu cậu ấy , hảo khả ái a, hảo hiền lành a." "Em đem cái hình dạng mê gái đó thu hồi lại cho chị, đừng làm chị đây mất mặt." Ngụy Tử Nịnh nhịn không được xem thường hắn một phen. "Em nào có làm mất mặt a, chị không hiểu, nam nhân đối với người con gái mình thích, đều là như vậy." Ngụy Tử Huyên nói. "Thích, Tô Cũng mới không thích người như em vậy ." "Vậy, cậu ấy là thích kiểu người gì ?" Ngụy Tử Nịnh phiền táo nói: "chị thế nào biết a, em tự đi hỏi nàng đi." Tô Cũng đi ra, mang nước ra cho hai người, đưa Nguỵ Tử Huyên là ly thủy tinh, còn Tô Cũng và Nguỵ Tử Nịnh là một đôi ly gốm sứ rất dễ thương. Ngụy Tử Huyên yên lặng nhìn chi tiết này, đối với Tô Cũng nói: " "Xem ra cậu và chị tớ quan hệ thật là tốt a, còn dùng ly tình nhân nữa." Tô Cũng trong tư tưởng căng thẳng, rất sợ tâm tư giấu kín này bị phát hiện ra, còn chưa nghĩ ra thế nào giải thích, chợt nghe thấy Nguỵ Tử Nịnh nói: "Đúng vậy, chúng ta quan hệ rất tốt, Tô Cũng hảo , không giống em cái tiểu thằng nhóc này, chỉ biết gây sự." "Chị, chừa cho em một chút mặt mũi a." Ngụy Tử Huyên uỷ khuất nhìn chị hắn. Ngụy Tử Nịnh cùng Tô Cũng nhìn hắn bộ dạng đó, bèn nhìn nhau cười. Ngụy Tử Huyên nổi giận cúi đầu, nữ nhân trên thế giới, bản thân quả nhiên không hiểu.
|
Chương 15: Phát hiện ngoài ý muốn
Ngụy Tử Huyên ở thành phố B vài ngày đều theo Tô Cũng. Hoàn hảo hai người chạc tuổi nhau nên rất hợp. Nguỵ Tử Huyên mỗi ngày không có việc gì làm chính là hẹn Tô Cũng ra ngoài vui chơi, Tô Cũng sinh sống tại thành phố B lâu như vậy, cảm giác cũng không bằng Nguỵ Tử Huyên đi, mỗi lần Nguỵ Tử Huyên mang nàng đi ăn món ngon, đi một nơi nào vui chơi, Tô Cũng đều hiếu kỳ không thôi, bởi vì bản thân cho tới bây giờ chưa từng đi qua. Tô cũng âm thầm đem những ... Nơi này nhớ ở trong lòng, nghĩ lúc nào mang Nguỵ Tư Nịnh cùng đi. Ngụy Tử Nịnh mấy ngày nay mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, đi ra ngoài chơi vài ngày, thì có cả đống việc phải làm, mỗi ngày đều tăng ca thêm giờ để kịp tiến độ. Ngụy Tử Huyên lại mỗi ngày mang theo Tô Cũng đi ra ngoài chơi, làm cho Nguỵ Tử Nịnh trong tư tưởng rất phiền táo, lại không biết làm thế nào phát tiết, liền mỗi ngày lấy công việc ra trút giận. Bí thư tỷ tỷ nhìn thủ trưởng gần nhất sắc mặt rất kém, nghĩ trước đây rạng rỡ thủ trưởng, âm thầm cho ra một cái kết luận, thủ trưởng thất tình . Bí thư căn cứ vào những người thất tình tìm cách, mỗi ngày cùng thủ trưởng tăng ca, chịu mệt nhọc, Nguỵ Tử Nịnh nhìn nàng gần nhất công việc hiệu suất, vì thế tăng lương cho nàng. Hôm nay sáng sớm, Nguỵ Tử Huyên rời giường cùng Nguỵ Tử Nịnh nói: "Chị, hôm nay em muốn tỏ tình với Tô Cũng." "Em biết tâm ý của nàng sao mà tỏ tình, không sợ làm nàng bị hù doạ đi." "Mấy ngày nay ben nhau, em thấy Tô Cũng đúng là cô gái tốt, ôn nhu hiểu chuyện, cũng không có bệnh công chúa như những cô gái khác, còn đặc biệt đối với người khác rất tốt, em bây giờ không chóp lấy cơ hội, bị người khác cướp đi có hối hận cũng không kịp." Ngụy Tử Nịnh không biết nên nói gì, liền khoát tay áo, "Tùy ý em đi." Hôm nay Nguỵ Tử Huyên nói muốn dẫn Tô Cũng đi xem phim, Tô Cũng bản thân không muốn đi, nhưng không chịu nổi Nguỵ Tử Huyên năn nỉ, Tô Cũng đành cùng hắn đi. Phim gần nhất chiếu phim nhất bộ thanh xuân dẫy ái tình, rất hot trên mạng, nhưng Tô Cũng nhìn tìm không được cộng minh, xung quanh nữ sinh đều khốc thành một mảnh, Tô Cũng hai mắt vô thần nhìn chằm chằm màn ảnh, nghĩ nữ diễn viên thật khờ... Ngụy Tử Huyên vốn đang mong chờ Tô Cũng khóc ướt ác, sau đó hắn sẽ chứng tỏ là một người đàn ông, để cho Tô Cũng tựa vào lòng, và nói cho nàng nghe phim cũng chỉ là giả thôi, rồi giúp nàng lau nước mắt... Thế nhưng đều chỉ là tưởng tượng, Tô Cũng căn bản thờ ơ. Ngụy Tử Huyên không thể làm gì khác hơn là cảm thán, quả nhiên là cô gái hắn coi trọng, thật là có cá tính. Ngụy Tử Nịnh còn đang ở văn phòng tăng ca thì nhận được điện thoại của mẹ nàng. "Ta nghe em con nói hắn có để ý đến một cô gái, con biết không?" Ngụy Tử Nịnh phù ngạch, cái tên nhóc con không cai sữa này, thế nào cái gì đều nói a! "Biết, nàng là hàng xóm của con." "Vậy, cô gái ấy thế nào?" "Rất tốt ." "Cái gì rất tốt a, nói cụ thể một chút ." "Lớn lên xinh đẹp , cá tính cũng tốt, lại đối với người khác rất tốt, dù sao đều rất tốt ." "Em con đã cho ta xem hình rồi, đúng là rất xinh , thoạt nhìn thì đĩnh tư nhã nhặn văn , nghe con nói như vậy ta an tâm." "Ân, con cúp máy đây." "Chờ một chút, em trai con cũng đã có đối tượng rồi, còn con thì sao? Muốn cho ta lo lắng tới khi nào a..." Ngụy mụ lải nhải, Nguỵ Tử Nịnh cũng đã lớn... "Mặc kệ con , nhớ kỹ giúp e trai con, nhất định đem cô gái ấy về a." Nói xong Nguỵ mụ cúp điện thoại. Ngụy Tử Nịnh ngồi trên ghế, nhớ tới sáng sớm Nguỵ Tử Huyên cùng nàng nói, nhớ tới mấy ngày hôm trước Tô Cũng cùng Nguỵ Tử Huyên hai người vui vẻ bên nhau, trong tư tưởng thoáng cái hoảng lên, vội vàng thu dọn chạy về nhà. Về đến nhà, hai người cũng không có ở đây, gọi điện thoại cũng không ai tiếp, Nguỵ Tử Nịnh thất hồn lạc phách ngồi ở sô pha. Ngụy Tử Huyên cùng Tô Cũng đã xem xong phim, lại dẫn Tô Cũng đi ăn cơm, Tô Cũng vốn định trở về nhà nấu cơm, nhưng nghĩ lại gần đây Nguỵ Tử Nịnh toàn là tăng ca, không có thời gian trở về ăn, thì thôi , theo Nguỵ Tử Huyên cùng đi ăn vậy. Cơm nước xong, Nguỵ Tử Huyên nói muốn đi toilet, Tô Cũng ngồi lại chờ hắn, nghĩ Nguỵ Tử Nịnh hiện tại có đúng hay không còn đang tăng ca, đã ăn hay chưa. Trong túi điện thoại lóe ra, nhưng bởi vì lúc xem phim đã cài chế độ im lặng, cứ như vậy bỏ lỡ điện thoại của Nguỵ Tử Nịnh. Lúc Nguỵ Tử Huyên trở lại trên tay còn cầm bó hoa hồng, Tô Cũng nhìn thấy liền biết tình hình không ổn, nhưng không cho nàng có cơ hội chạy trốn, liền cười đối với Nguỵ Tử Huyên nói: "Cậu đây là để làm chi a?" "Tô Cũng, tớ thích cậu, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu thì đã thích cậu , trải qua thời gian bên nhau, càng thấy cậu là một cô gái tốt, đồng ý làm bạn gái tớ đi, tớ sẽ tốt với cậu." Ngụy Tử Huyên không có dáng dấp cợt nhã lúc trước, bộ dáng chân thành nghiêm túc nói với Tô Cũng. "Ngày hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư đi?" Tô Cũng khụ khụ, nghĩ muốn phá vỡ không khí xấu hổ này. "Đều không phải, tớ là chân thật thổ lộ với cậu, tớ thích cậu." Tô Cũng suy nghĩ một chút, chính là quyết định nghiêm túc trả lời lời tỏ tình này, liền thành thật đối với Nguỵ Tử Huyên nói: "Xin lỗi, tớ không thể làm bạn gái của cậu được. Tớ đã có người tớ rất thích, thế nhưng tớ còn chưa có dũng khí biểu lộ, tớ nghĩ, rồi sẽ có một ngày nàng sẽ hiểu được tấm lòng của tớ , cho dù nàng vự tuyệt tớ, tớ vẫn sẽ chờ ngày đó đến, tại đây trước, xin lỗi, tớ sẽ không nhận lời bất kể người nào tỏ tình." Hoàn hảo Trung Hoa văn hóa bác đại tinh thâm, "Nàng" "Hắn" phát âm cũng không có khác nhau, Tô Cũng cũng sẽ không lo lắng bị Nguỵ Tử Huyên biết tâm ý của cô. Ngụy Tử Huyên có chút ủ rũ, "Có thể cho tớ biết hắn là ai hay không?" Tô Cũng lắc đầu, "Không được." "Được rồi, tớ chấp nhận chuyện này, kia, vậy chúng ta còn có thể làm bạn sao?" "Đương nhiên có thể." "Ân, nếu có một ngày hắn cự tuyệt cậu, cậu nhất định phải cho tớ một cơ hội." "Hảo." Sau đó hai người lại hàn huyên rất nhiều, dù sao Nguỵ Tử Huyên cũng là đàn ông, quay đầu thì đem chuyện bị cự tuyệt thương tâm sang một bên, tiếp tục cùng Tô Cũng nói chuyện vui vẻ, nói một chút chuyện của Nguỵ Tử Nịnh khi còn bé, hai người đều cười nghiêng cười ngã, màn đeme cũng qua thật nhạn. Về đến nhà, Nguỵ Tử Nịnh thấy Ngụy Tử Huyên bộ dạng vui vẻ, hoàn toàn không có một tia gì thương tâm, nơm nớp lo sợ hỏi: "Em đã tỏ tình với nàng rồi sao ?" "Đúng vậy?" "Kết quả thế nào?" Ngụy Tử Huyên vừa cởi giày nói: "Chị nghĩ đi?" Ngụy Tử Nịnh không muốn cùng hắn đón già đón non, vội vã chạy đến sát vách, thấy Tô Cũng đang ôm một bó hoa chuẩn bị đóng cửa, Nguỵ Tử Nịnh vội vàng xông lên vươn một chân ngăn trở cửa, Tô Cũng cả kinh, "Chị Tử Nịnh, chị làm gì vậy? Có bị thương hay không?" Ngụy Tử Nịnh đi vào nhà Tô Cũng, lắc đầu, "Không có việc gì." Nhìn chằm chằm bó hoa hồng kia, nàng hỏi, "Ngụy Tử Huyên tỏ tình với cô ?" "Ôi chao, sao chị biết?" "Đúng, tôi biết, hắn ngay từ đầu đã nói muốn theo đuổi cô, ngày hôm nay sáng sớm thì theo tôi nói hắn phải tỏ tình với cô." "Nga." Tô Cũng có chút không vui. "Kết quả thế nào, cô đáp ứng hắn sao?" Ngụy Tử Nịnh cấp thiết muốn biết đáp án. "Vậy chị mong muốn đáp án là thế nào?" Tô Cũng nhìn chằm chằm Nguỵ Tử Nịnh xem, muốn biết Nguỵ Tử Nịnh nghĩ gì. Ngụy Tử Nịnh ánh mắt lóe ra, chính mở miệng nói: "Tôi không biết. rốt cuộc cô có hay không cự tuyệt hắn?" Tô Cũng cười trộm, "Những lời này của chị ý là mong muốn em cự tuyệt hắn sao?" Ngụy Tử Nịnh hoạt kê, kiên trì mở miệng, "Rốt cuộc thế nào, cô nhanh lên một chút nói cho tôi biết a!" "Vậy chị vì sao mong muốn em cự tuyệt hắn a?" Tô Cũng tiếp tục không vào trọng tâm câu chuyện. "Bởi vì tôi nghĩ Nguỵ Tử Huyên không xứng với cô. . ." Ngụy Tử Nịnh ngẩng đầu nhìn trần nhà, không dám nhìn Tô Cũng ánh mắt. "Phải không? Ở trong lòng của chị em tốt lắm sao?" Tô Cũng bật cười. "Đương nhiên! Nhanh lên một chút nói cho tôi biết kết quả!" Ngụy Tử Nịnh có chút phát điên. "Được rồi, em đã cự tuyệt hắn ." Tô Cũng quyết định không chọc Nguỵ Tử Nịnh nữa. "Thực sự?" "Ân, thực sự." Ngụy Tử Nịnh rõ ràng thở dài một hơi, Tô Cũng nhìn phản ứng của nàng, tốt lắm, thành công không còn xa rồi. Hỏi xong, đã biết đáp án nàng muốn, Nguỵ Tử Nịnh khôi phục hình dạng vốn có, nhìn Tô Cũng trên tay còn ôm bó hoa hồng kia, thấy thế nào thế nào cũng không vừa mắt, "Cô còn ôm cái kia để làm chi?" "Cũng đã tặng, bó hoa lớn như vậy, không nhận cũng không được rồi, nói như thế nào cũng là một phần tâm ý mà." "Ngụy Tử Huyên kia đúng là tên nhóc phá của, " nói xong đưa tay lấy bó hoa của Tô Cũng, "Dù sao cô đã cự tuyệt hắn , tôi giúp cô ném đi." "Đừng a, em còn định lấy cánh hoa hồng mang đi tắm đây, ném đi rất đáng tiếc a." "Không được tắm, tôi giúp cô mang đi ném." Nói xong đi ra nhà Tô Cũng. Tô Cũng nhìn Nguỵ Tử Nịnh bộ dạng mạnh miệng như vậy, thầm nghĩ hẳn là mình trong lòng nàng cũng có địa vị. . .
|
Chương 16: Thử
"Chị! Chị! Chị!" Sáng sớm, Nguỵ Tử Huyên đã bắt đầu hô to gọi nhỏ. Ngụy Tử Nịnh đầy một bụng khí mà rời giường, hối hận sao lúc hắn còn bé không đem hắn vứt ra bên ngoài, hiện tại muốn cũng không được , không có biện pháp, chỉ tự trách mình làm bậy. Đêm qua từ nhà Tô Cũng trở về, biết Tô Cũng không có đáp ứng cùng em nàng hẹn hò, Nguỵ Tử Nịnh không thể nghi ngờ là đặc biệt hưng phấn . Chỉ là cũng bởi bì như vậy nên nhận ra một sự thật, Tô Cũng rất ưu tú, lớn lên nhu thuận, tính cách lại hảo, người như vậy khẳng định sẽ có rất nhiều người thích , bản thân đối thủ cạnh tranh rất nhiều. Nghĩ tới nghĩ lui, tại trên giường lật qua lật lại không ngủ được, nghĩ đến có một ngày Tô Cũng sẽ theo người khác đi vào giáo đường, thì lại càng ngủ không được . Đến hừng đông thật vất vả mới ngủ được, lại bị cái hỗn tiểu tử kia đánh thức , tự nhiên trong lòng có một cơn tức, tên đầu sỏ Nguỵ Tử Huyên còn không biết, chỉ có thể âm thầm vì hắn mà cầu khẩn . Ngụy Tử Nịnh xoay người rời giường, dự định nhìn Nguỵ Tử Huyên làm cái gì. Ngụy Tử Huyên tại phòng khách tập thể hình, giơ tạ tay xem TV. "Mới sáng sớm em kêu la cái gì a? !" "Gọi chị rời giường đi làm a, giờ cũng đã trễ , nếu không dậy thì sẽ đến muộn." Ngụy Tử Huyên vẻ mặt vô tội, không có chú ý tới Nguỵ Tử Nịnh ở phía sau hừng hực lửa giận. Ngụy Tử Nịnh nhặt lên một cái gối đánh lên người Nguỵ Tử Huyên, "Em có đúng hay không theo đuổi con gái đến đầu óc choáng váng, biết hôm nay là ngày nào trong tuần sao? Đại sáng sớm quấy rối chị ngủ, ngứa da rồi có đúng hay không? !" Ngụy Tử Huyên lúc này mới phản ứng đến ngày hôm nay là cuối tuần, nhấc tay đầu hàng, "Em sai rồi, em sai rồi, chị, chị đừng đánh!" Ngụy tử nịnh đem bão chẩm nhất đâu, "Em đi ra ngoài cho chị, không được quấy rối chị ngủ." Ngụy Tử Huyên ngồi chồm hổm trên sô pha, hai tay ôm chân, đặc biệt ủy khuất nói: "Này đại mùa hè chị kêu em đi chỗ nào a? Em mới thất tình có được hay không, rất khó qua , chị nên thông cảm em một chút." Ngụy Tử Nịnh không nói gì, một đại nam nhân làm ra như vậy động tác, không phải là thất tình thôi sao, không tiền đồ, hoàn hảo Tô Cũng không đáp ứng hắn. Nếu như Nguỵ Tử Huyên biết trong lòng Nguỵ Tử Nịnh nghĩ gì, phỏng chừng sẽ phun máu mà chết, bản thân là em của nàng mà lại bị nàng ghét bỏ hắn như vậy, quả thực không luyến tiếc sống a. . . Bất quá Nguỵ Tử Huyên nói nhưng thật ra nhắc nhở nàng, quyết định đi qua nhà Tô Cũng ngủ ké giường của nàng, miễn cho tên tiểu tử này quấy rối nàng ngủ. "Chị đây qua nhà Tô Cũng, em muốn ở đây ưu thương hay là theo chị cùng đi?" "Không đi, không đi, thật xấu hổ ." Ngụy Tử Huyên vội vàng xua tay cự tuyệt. Ngụy Tử Nịnh hiểu ý cười, đã biết là kết quả là như vậy, bản thân cũng đã lâu không cùng Tô Cũng đơn độc cùng một chỗ , mỗi lần đều có cái tên hỗn tiểu tử này đi theo, lần này tốt rồi, quăng cái đuôi này đi, có thể cùng Tô Cũng thế giới của hai người , ha ha. Tô Cũng đã rời giường làm điểm tâm, sớm như vậy chợt nghe Nguỵ Tử Nịnh đến gõ cửa có vài phần vô cùng kinh ngạc, bởi vì cuối tuần thông thường Nguỵ Tử Nịnh sẽ đánh một giấc , không phải đến trưa sẽ không rời giường, hiện tại giờ này, nàng xuất hiện tại trước cửa nhà cô, thật đúng là quỷ dị. "Tiểu Tô Cũng, tôi muốn tới nhà cô ngủ." Ngụy Tử Nịnh mặt nhăn thành một cái bánh bao, ủy khuất mười phần. "A? Làm sao vậy?" Tô Cũng vẻ mặt mờ mịt. "Ngụy Tử Huyên tên tiểu tử kia a, sáng sớm ở nhà gào khóc thảm thiết , bảo hắn đi ra ngoài cũng không chịu, còn nói bản thân thất tình và vân vân, quả thực không giống một đại nam nhân." Tô Cũng có chút xấu hổ, dù sao đều là bởi vì bản thân, bất quá Nguỵ Tử Nịnh không cho nàng thời gian xấu hổ, ôm Tô Cũng đi vào nhà. Xoay người đi vào phòng Tô Cũng, Tô Cũng ở phía sau nói: "Đến ăn điểm tâm đi, ăn xong ngủ tiếp!" "Không ăn , tôi thật buồn ngủ." Ngụy Tử Nịnh nói thì chui vào ổ chăn Tô Cũng. Phòng Tô Cũng và phòng của bản thân khác biệt rất lớn, dùng sắc đều là sắc màu ấm , cảm giác rất ấm áp. Nằm ở trên giường Tô Cũng, tràn đầy đều là mùi của Tô Cũng, nhàn nhạt vị bánh kem, Nguỵ Tử Nịnh cảm giác bản thân bị Tô Cũng bao lấy, chỉ chốc lát sau thì tiến vào giấc ngủ. Tô Cũng ăn xong điểm tâm đi vào phòng, Nguỵ Tử Nịnh đã đang ngủ, Nguỵ Tử Nịnh ngủ thật hảo, tóc dài trải trên gối, hai mắt nhắm nghiền, tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng , môi sắc như trước nhàn nhạt , cả người hơi nghiêng, trên mặt tựa hồ còn lộ một tia mỉm cười. Tô Cũng không tự giác xem ngây người, "Thiên thu vô tuyệt sắc, vui mắt là giai nhân." Trong đầu không tự chủ được bính ra câu thơ. Lấy bàn vẽ ra, chăm chú miêu tả mỗi một chi tiết, một chút một chút đều rất tỉ mỉ, không dám nửa điểm hàm hồ, thời gian thì như thế chậm rãi trôi qua . Qua hồi lâu, Tô Cũng mới hoàn thành bức tranh, xoay xoay cái cổ cứng ngắt, nhìn một chút đồng hồ báo thức, đã mười hai giờ hơn, Nguỵ Tử Nịnh còn không thức, nhớ tới lúc trước tìm cách đánh thức người, Tô Cũng không khỏi bật cười. Thu thập hảo bàn vẽ, lấy ra điện thoại nhắm ngay Nguỵ Tử Nịnh chụp một tấm, mới cảm thấy mỹ mãn đi làm cơm. Lúc Nguỵ Tử Nịnh thức dậy đã là một giờ , là bị đói mà thức , trước một ngày đêm buổi tối không thế nào ăn, điểm tâm cũng không, đã đói bụng chịu không được. Vừa mở cửa ra đã nghe đến hương vị món ăn, xoa bao tử đi nhà bếp, quả nhiên thấy Tô Cũng tại nhà bếp bận bịu, tựa bên cạnh cửa nhìn Tô Cũng nêm nếm gia vị, cuốn vài cái, mang món ăn bưng lên bàn, quay người lại, thì thấy bản thân tựa bên cửa. "Ôi chao, chị dậy rồi sao?" "Ân." "Đứng đây lúc nào a, làm em giật cả mình." "Đứng có một lát , nhìn cô chuyên tâm làm, cũng không phát hiện ra tôi." "Nga, vậy chị đi thu thập một chút, lập tức ăn ." Nói Tô Cũng đem Nguỵ Tử Nịnh đẩy ra khỏi nhà bếp. Ngụy Tử Nịnh xoay người về nhà rửa mặt thay quần áo, kéo Nguỵ Tử Huyên đến cọ cơm, lúc Nguỵ Tử Huyên biết là tới nhà Tô Cũng cọ cơm, chính là cự tuyệt , thế nhưng đã đói bụng, vả lại, Nguỵ Tử Nịnh nhìn không cốt khí hắn, đá mông hắn một cước, Nguỵ Tử Huyên xoa cái mông, kia một chút xấu hổ cũng bị thành không có. Ba người cơm nước xong, Nguỵ Tử Huyên trái lại đi rửa chén, không dám có nửa câu oán hận. Ngụy Tử Nịnh tựa trên sô pha hỏi Tô Cũng, "Cô buổi chiều có làm gì không?" "Em có hẹn với bạn, hẳn phải đi ra ngoài một lát!" "Là bạn gì? Ai? Tôi có biết không?" "Chị khẩn trương như vậy làm gì a, em cũng không phải đi giết người phóng hỏa, chỉ là một người bạn mới quen a." "Tôi có thể cùng đi sao?" Tô Cũng do dự một chút, "Được rồi, cùng đi." Tới quán cà phê đã hẹn, Tô Cũng mang theo Nguỵ Tử Nịnh cùng nhau đi vào, Tôn Cẩn cùng một người nữ sinh ngồi cùng một chỗ đùa giỡn, Tô Cũng vừa vào cửa thì thấy được nàng. "Này, ở đây." Tôn Cẩn nhiệt tình chào hỏi. Hai người ngồi xuống, Tô Cũng hướng mấy người giới thiệu, khi giới thiệu đến nữ sinh ngồi bên cạnh Tôn Cẩn thì chẳng biết thế nào, bởi vì nàng căn bản không nhận ra, Tôn Cẩn cười nói: "Đây là bạn gái tớ, từng đề cập với cậu , Hứa Lộc Ngôn." Tô Cũng này mới hiểu được. Ngụy Tử Nịnh xoay người đi toilet, Tôn Cẩn vội vàng khều Tô Cũng hỏi, "Đây là cái người kia cậu thích sao?" Tô Cũng có chút mặt đỏ, chính là gật đầu, "Ân." "Khả dĩ a, ánh mắt thật không sai, ngự tỷ a." Hứa Lộc Ngôn đá đá Tôn Cẩn, "Cậu hưng phấn như vậy làm gì? !" "Hắc hắc, tớ chỉ là trong sáng thưởng thức." Nhìn hai người hỗ động, Tô Cũng cười trộm. Ngụy Tử Nịnh trở lại, bốn người nói chuyện phiếm một hồi, Tôn Cẩn đem tấm ảnh chụp Tô Cũng khi trước đưa cho cô, "Nhạ, đây là ảnh chụp cậu lúc trước tại thành phố Y, hiện tại giao cho cậu." Tô Cũng tiếp nhận bỏ vào túi, cùng Nguỵ Tử Nịnh đứng dậy cáo từ . Trở lại trong xe, Nguỵ Tử Nịnh bảo Tô Cũng lấy tấm ảnh đó ra xem, đó là lần đầu tiên Nguỵ Tử Nịnh nhìn thấy Tô Cũng đang vẽ tranh, rất chuyên chú, bối cảnh là một tảng hoa, Tô Cũng im lặng ngồi ở trước bàn vẽ, tóc tùng sụp vãn tại sau đầu, cùng phía bối cảnh dung hợp cùng một chỗ, hoàn toàn không gì là đột ngột, tất cả đều là như vậy tự nhiên. "Tấm ảnh chụp này đưa cho tôi đi." Ngụy Tử Nịnh cầm trong đó một cái ảnh chụp nói. "Hảo." Lần thứ hai nhìn thấy tấm ảnh chính là ở trên đầu giường của Nguỵ Tử Nịnh, Tô Cũng nhìn thấy Nguỵ Tử Nịnh cư nhiên đem ảnh chụp bản thân đặt ở đầu giường, kích động không thôi. "Cô như thế nào quen biết Tôn Cẩn a?" Ngụy Tử Nịnh một bên lái xe hỏi. "Chính là lúc ở thành phố Y, em đi ra ngoài vẽ tranh, thì gặp, nàng chụp ảnh em, vừa lúc đều ở cùng thành phố B, kết thành bạn bè ." "Ngồi bên cạnh nàng là bạn gái nàng sao? Các nàng là tình lữ quan hệ sao?" Tô Cũng nghe được Nguỵ Tử Nịnh hỏi như vậy, có chút khẩn trương, "Đúng vậy." "Cô thấy thế nào về quan hệ như vậy?" Ngụy Tử Nịnh hỏi tiếp. "Tình yêu chính là không phân biệt giới tính hay tuổi tác , yêu chính là yêu , nào có khác nhau." "Ân, tôi cũng cho rằng như thế ." Nghe xong đây đó trả lời, hai người đều thở dài một hơi, hoàn hảo, đối phương cũng không bài xích.
|
Chương 17: Làm bạn gái chị đi
Tô Cũng gần đây rất phiền muộn, bởi vì Nguỵ Tử Nịnh đã nhiều ngày không có ở cùng cô, ba ngày hai ngày đều đi công tác, thật vất vả đi công tác trở về, nàng lại còn nói có hẹn với bạn, một ngày hai ngày, rồi liên tục hai tháng đều là như vậy, Tô Cũng có chút không yên . Hôm nay buổi tối, Tô Cũng đứng trước cửa sổ hống gió, chợt thấy Nguỵ Tử Nịnh từ bên ngoài trở về, nhưng lại đi cùng một nam nhân, người nam nhân kia mở cửa xe, Tô Cũng tận mắt thấy Nguỵ Tử Nịnh lúc xuống xe trên mặt còn tươi cười xán lạn, trong tay còn cầm một bó hoa hồng, đứa ngốc cũng biết là chuyện gì xảy ra, Tô Cũng âm thầm thương tâm. Hai người xuống xe sau đó còn nói chút gì đó, Tô Cũng không nghe được, nhưng nhìn hai người trên mặt dáng tươi cười, Tô Cũng cũng không biết như thế nào biểu đạt cảm nhận của bản thân. Mắt thấy Nguỵ Tử Nịnh muốn xoay người lên lầu, nam nhân kia còn lưu luyến không rời, Tô Cũng trong lòng nghĩ, nếu như hắn dám làm một cái Goodbye kiss cô nhất định là xách dao xuống tới! ! Hoàn hảo, Nguỵ Tử Nịnh xoay người lên lầu, nam nhân nhìn theo một hồi liền cũng xoay người lái xe đi, oán giận của Tô Cũng mới giảm đi một chút. Nghe tiếng giày cao gót của Nguỵ Tử Nịnh trên hành lang, tiết tấu trước sau như một, mở khoá, đóng cửa một loạt động tác liền mạch lưu loát. Tô Cũng ngồi trên sô pha phát hoả. Hình như đã hơn nửa năm rồi một chút tiến triển cũng không có a, Tô Cũng lo lắng thở dài. Ngoại trừ lần trước lúc xem mặt trời mọc không cẩn thận hôn rồi, có thể cũng không thể nói là hôn đi, cũng nhìn không ra đối phương có thái độ, không còn có tiến triển . . . Tô Cũng ngẩng đầu nhìn đèn, có chút chói mắt, đau đớn cảm giác nước mắt muốn rơi . Sát vách lại có tiếng mở cửa, có tiếng giày cao gót có đi trên mặt đất. Tô Cũng hồi thần, đã trễ thế này còn có hẹn hay sao? Một lát sau, Tô Cũng ngồi trên sô pha đang muốn ngủ, lại bị bên ngoài tiếng mưa rơi đánh thức, Tô Cũng vội vàng đứng lên nhìn cửa sổ. Không biết Nguỵ Tử Nịnh đã về chưa, suy nghĩ một chút, quyết định điện thoại cho nàng. "Alo." "Chị Tử Nịnh chị đang ở đâu?" "Tôi hiện tại đang ở siêu thị." "Trời mưa rồi, chị có mang dù không?" "A, trời mưa sao? Không mang a." "Ân, em đây tới đón chị, chị chờ em a." Nói xong thì cúp điện thoại, Tô Cũng mặc áo khoác cầm lấy cây dù ra ngoài, lúc tới siêu thị, Nguỵ Tử Nịnh đã đứng ở cửa , trong tay cầm 2 túi đồ. Tô Cũng chạy nhanh tiến lên, đem dù che cho Nguỵ Tử Nịnh rồi cầm lấy 2 túi đồ. "Cô có đúng hay không đã chạy tới ?" Ngụy Tử Nịnh hỏi Tô Cũng, bởi vì cúp điện thoại chưa được mười phút thì Tô Cũng đã tới đây. "Ân, đúng vậy, sợ chị chờ lâu mà." "Kỳ thật tôi nghĩ có thể mua cây dù nhưng cô cúp điện thoại nhanh như vậy." "A?" Tô Cũng không có ý tứ cúi đầu, "Ân. . . Cái kia, dù sao em cũng là nhàn rỗi." "Ha ha, bất quá cô tới đón tôi tôi rất vui." Ngụy Tử Nịnh nghiêm mặt nói. "Hắc hắc, phải không?" Tô Cũng cười khúc khích , trước u buồn đảo qua cái sáng lạng. "Khuya như vậy chị còn ra ngoài để làm gì?" Tô Cũng lại hỏi tiếp. "Đi ra mua một ít đồ dùng a, thuận tiện mua vài gói mì, thật đói a." Ngụy Tử Nịnh nói còn nhíu nhíu mày, hình dạng hình như thật sự đói. "Chị đói vì sao không tới tìm em, em làm cơm cho chị ăn a, để làm chi phải đi mua mì gói? !" Tô Cũng có chút tức giận. "Giờ này không phải sợ cô ngủ sao, cũng đã hơn mười giờ, gần đây trở về đều đã khuya, định dự phòng một ít." Tô Cũng không nói gì, hai người yên lặng đi dưới mưa, Tô Cũng một tay cầm dù một tay cầm túi đồ, Nguỵ Tử Nịnh đưa tay kéo vai Tô Cũng, làm cho hai người sát lại gần một chút, Tô Cũng vốn đang không vui lại bị hành động này làm kích động, Tô Cũng thầm mắng bản thân không tiền đồ. Về đến nhà, Tô Cũng bảo Nguỵ Tử Nịnh mang đồ về cất hảo còn cô thì đi nấu mì cho Nguỵ Tử Nịnh, Nguỵ Tử Nịnh cũng cười đáp ứng. Mì bưng lên, Nguỵ Tử Nịnh một bộ dáng thèm ăn, "Tiểu Tô Cũng, đã lâu không đươc ăn cơm cô làm a !" "Hứ!" Tô Cũng không để ý nàng. "Để làm chi, cáu kỉnh a." Ngụy Tử Nịnh là đang dỗ dành đứa trẻ đang dỗi, Tô Cũng vẫn không nói gì. Ngụy Tử Nịnh thật sự là đói bụng, cúi đầu bắt đầu ăn mì. Tô Cũng nghẹn nửa ngày, rốt cục nhịn không được , đối với Nguỵ Tử Nịnh nói: "Chị có đúng hay không đang yêu ?" Ngụy Tử Nịnh ngẩng đầu, "Không có a." "Vậy chị gần đây buổi tối đều có hẹn, còn có lúc nãy người đưa chị về hắn là ai?" Tô Cũng khẩu khí bất thiện. "Ai ui, ghen à?" Ngụy Tử Nịnh nghe ra Tô Cũng khẩu khí bất thiện, nhưng vẫn là tiếp tục trêu chọc cô. Tô Cũng trừng nàng liếc mắt, "Em có lý do gì để ghen." "Tôi chính là lý do đi." Ngụy Tử Nịnh sửa lại bộ dáng vui đùa, vẻ mặt nghiêm túc nói. "Chị có ý gì?" Tô Cũng vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng có chút kích động sắp kìm chế không được . "Cô nói đi?" Ngụy Tử Nịnh nhìn Tô Cũng cười, cười đến ý vị thâm trường. "Uy, chị rốt cuộc có ý gì? !" Tô Cũng có chút gấp gáp, sợ bản thân hiểu lầm ý của nàng, càng sợ Nguỵ Tử Nịnh là đang chọc cô. Ngụy Tử Nịnh ngẩng đầu không nhẹ không nặng hôn Tô Cũng, không có dừng lại lâu lắm, cũng chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái, Tô Cũng đầu có chút say. "Như vậy em đã hiểu rõ sao?" Tô Cũng vô thức gật đầu, còn chưa phản ứng là gì, Nguỵ Tử Nịnh nhìn bộ dạng kia của cô, không khỏi bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Cũng, hai tay ôm bên hông, đầu tựa vào vai Tô Cũng, nhẹ nhàng nói: "Chị thích em, làm bạn gái chị đi. Như vậy em hiểu rõ ý của chị rồi chứ?" "Ân." Tô Cũng thanh âm truyền đến. "Vậy em có đồng ý không?" "Chị đều như vậy , em có thể không muốn sao." Tô Cũng nói xong Nguỵ Tử Nịnh buông cô ra, trên mặt Tô Cũng còn đỏ ửng, trong mắt còn ngấn lệ , Nguỵ Tử Nịnh lại càng hoảng sợ, "Em làm sao vậy, đừng khóc a? Là không muốn sao?" "Không phải không muốn, chỉ là có chút kích động." Tô Cũng nhanh lên giải thích nói. "Này, không phải không muốn lại như vậy, làm chị hoảng sợ. Ân, đi rửa chén đi." Ngụy Tử Nịnh cầm chén đưa cho Tô Cũng. Qua một hồi, Tô Cũng mới có chút phản ứng, lăng lăng nhìn chén trong tay. "Ôi chao, không đúng, em nấu thì chị phải rửa chén a." "Giúp bạn gái rửa chén em cũng không muốn sao, quả nhiên tiểu Tô Cũng em chính là không muốn rồi." Ngụy Tử Nịnh còn làm bộ vẻ mặt ủy khuất, đáng thương nhìn Tô Cũng. Tô cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cầm chén đi rửa, trong lòng âm thầm cảm thán, đây là bị nàng ăn hiếp a, Tô Cũng à cô không thể không tiền đồ như vậy! Kết quả tiếp theo vẫn là phải nghe lời. . . Rửa chén xong đi ra, Nguỵ Tử Nịnh đang ngồi trên sô pha xem TV, Tô Cũng ngồi vào bên cạnh, Nguỵ Tử Nịnh tay vòng qua thắt lưng, đầu tựa vào vai Tô Cũng. "Chúng ta hiện tại là tình lữ quan hệ ." Ngụy Tử Nịnh đối Tô Cũng nói. "Cho nên kế tiếp chị nói em không được tức giận." Tô Cũng không rõ cho nên gật đầu, "Ân." "Chị trước xác thực rất bận, nhưng là không đến mức mỗi ngày không ở nhà, sở dĩ đáp ứng người khác hẹn, là bởi vì Văn Ngôn nói cho chị biết phải lạt mềm buộc chặt, làm vậy để xem phản ứng của em thế nào, em biết không vừa nãy em ghen bộ dạng thực sự là thái khả ái !" Nghe xong Nguỵ Tử Nịnh nói, Tô Cũng cả người cũng không được rồi, hại bản thân phiền muộn lâu như vậy, cư nhiên là bị đùa giỡn! ! ! "Chị cùng Cố Văn Ngôn hai người, lại làm ra cái chủ ý bỡn cợt!" "Ân, đây đều là Văn Ngôn ra chủ ý, không phải chị, chị đi đây." Nói đi Nguỵ Tử Nịnh nhanh chân chạy đi , lưu lại một người không có phản ứng Tô Cũng.
|
Chương 18: Sinh nhật
Lúc Tô Cũng phản ứng được mình là bị bỡn cợt, Nguỵ Tử Nịnh đã chạy trốn mất tích, nổi giận đùng đùng xoay người đi tắm, quyết định ngày khác lại trả thù. Tắm rửa xong ngồi ở trên giường, đột nhiên nhớ đến Nguỵ Tử Nịnh cùng nàng biểu lộ a! Biểu lộ ! ! Biểu lộ ! ! ! Khó có thể khống chế bản thân tâm tình kích động, nhịn không được ở trên giường lăn qua lăn lại, "Ha ha ha ha, ta thực sự là hạnh phúc !" Lúc ấy chuông điện thoại vang lên , một tin nhắn đến, "Đừng vì vui mừng quá mà ngủ không được nga ~ " Cái gì a, Tô Cũng tay dơ nấm đấm, còn dám chọc ghẹo mình, ghê tởm! Nhanh tay trả lời: "chị mới đúng nga, không cần thật là vui đi." "Chị xác thực rất vui, làm sao bây giờ?" "Em đến cùng chị nga." "Ân, đến đây đi." Tô Cũng vội vội vàng vàng mang dép chạy qua, lúc Nguỵ Tử Nịnh mở cửa cười trêu nói: "Gấp như vậy sao? Hả?" Tô Cũng hừ một tiếng, đi đến giường Nguỵ Tử Nịnh nằm xuống, lúc nằm xuống mới chợt nhớ, hiện tại các nàng là tình lữ quan hệ a, ngày đầu tiên thì ngủ cùng nhau có đúng hay không tiến triển quá nhanh... Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, Nguỵ Tử Nịnh tắt đèn ở bên cạnh nằm xuống, chỉ chừa một cái đèn ngủ. Toàn bộ căn phòng đột nhiên an tĩnh lại, Tô Cũng đột nhiên nghĩ bầu không khí có chút quỷ dị. "Ngủ rồi sao?" Ngụy Tử Nịnh nhẹ giọng hỏi. "Không có." "Đang nghĩ gì đó?" "Cảm thấy thắc mắc, chị thế nào sẽ theo em cùng một chỗ chứ?" Tô Cũng rất nghi hoặc, trong lòng cô lúc nào cũng nghĩ Nguỵ Tử Nịnh là một người phi thường ưu tú, thông minh có khả năng, lớn lên xinh đẹp, có chút phúc hắc, còn rất ôn nhu... Nói chung chính là rất hoàn mỹ , không biết vì sao lại coi trọng bản thân. Ngụy Tử Nịnh ôm lấy Tô Cũng, "Có lẽ là vì em chăm sóc, có lẽ là vì em ôn nhu, có lẽ là vì em đối với người khác rất tốt, dù sao tất cả của em đều làm cho chị thấy rất an tâm. Như vậy em còn nghi hoặc sao?" Tô Cũng ngẩng đầu hôn lên môi Nguỵ Tử Nịnh, chỉ là nhẹ nhàng hôn lên, không được ba giây thì rời ra, sau đó cai đầu chôn ở trong lòng Nguỵ Tử Nịnh, như một con mèo nhỏ, "Ân, em đã hiểu, em cũng thích chị, tất cả đều thích." Ngụy Tử Nịnh khẽ cười một tiếng, "Ân, ngoan, ngủ đi, ngủ ngon." "Ân, ngủ ngon." Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến mùa đông. Hôm nay là sinh nhật Tô Cũng, Tô Cũng mời Cố Văn Ngôn cùng Ngô Mặc, còn có Tôn Cẩn cùng Hứa Lộc Ngôn, tất cả đều đến nhà Tô Cũng ăn lẩu, mừng sinh nhật Tô Cũng. Khi Nguỵ Tử Nịnh biết nhiều người tới như vậy, nàng là không muốn , nhưng Cố Văn Ngôn biết hôm nay là sinh nhật Tô Cũng, nhất định phải tới giúp vui, không có biện pháp Nguỵ Tử Nịnh đành thỏa hiệp , Tô Cũng nhìn nộ dạng nàng mất hứng, cười khổ, chỉ phải nói lần sau sinh nhật Nguỵ Tử Nịnh, nhất định chỉ có hai người cùng nhau, Nguỵ Tử Nịnh mới miễn cưỡng đáp ứng. Cố Văn Ngôn cùng Ngô Mặc mang theo một cái bánh kem tới, Nguỵ Tử Nịnh nghe được chuông cửa, thấy là cố Văn Ngôn, vẻ mặt khó chịu, Cố Văn Ngôn cũng không cùng nàng tính toán, trực tiếp chạy đến nhà bếp quấy rối Tô Cũng. "Trời à, Nguỵ Tử Nịnh ngược đãi em có đúng hay không a, hôm nay sinh nhật em còn bắt e phải xuống bếp!" Cố Văn Ngôn cố ý nói lớn tiếng, để bên ngoài Nguỵ Tử Nịnh nghe được rõ ràng. "Không có a, nấu lẩu rất đơn giản , đem những ... này là xong rồi." Ngụy Tử Nịnh đi vào nhà bếp, một cái ôm chầm Tô Cũng, khiêu khích đối với Cố Văn Ngôn nói: "Thế nào, thấy có người nấu cơm cho tớ, không ai làm cho cậu cậu đố kị à?" "Xía, tớ mỗi ngày đều cùng các em gái đi ăn nga, tớ có cái gì phải đố kị ." Cố Văn Ngôn cũng tỏ ra không yếu kém. "Hai người các chị đi ra ngoài sảo, đừng làm phiền em nấu nướng." Tô Cũng nói xong thì đem hai người đẩy ra ngoài, trước khi đi Nguỵ Tử Nịnh còn hôn Tô Cũng một cái, "Ân, khổ cực em ." "Các cậu đừng ớn lạnh như vậy , ai chẳng biết các cậu yêu nhau a, " cố Văn Ngôn chà chà cánh tay, "Thật nổi da gà." "Hứ, cậu quản được tớ." Ngụy Tử Nịnh cũng không quay đầu lại đi ra nhà bếp. Tôn Cẩn cùng Hứa Lộc Ngôn cũng tới, các nàng ở bên ngoài nói chuyện phiếm, Tô Cũng bên này cũng rất nhanh đem lẩu chuẩn bị cho tốt , các nàng cùng nhau đem lẩu dọn lên, bắt đầu ăn . Cố Văn Ngôn là con sâu rượu, không rượu không vui, ồn ào kêu Nguỵ Tử Nịnh đem rượu lấy ra, Nguỵ Tử Nịnh cũng hiểu được cần trợ hứng, liền đi lấy rượu , ân, hồng rượu phối với lẩu thật đúng là hảo . . . Ngụy Tử Nịnh vốn định không cho Tô Cũng uống rượu, nàng tửu lượng kém, sợ uống nhiều thì say, sau đó bánh kem cũng không cắt được. Nhưng không chịu nổi ánh mắt trông mong Tô Cũng nhìn nàng, liền đưa cô một ly, căn dặn: "Chỉ cho phép uống một ly, không được uống nhiều." Tô Cũng biết bản thân tửu lượng kém cũng liền gật đầu đáp ứng. "Ai ui, Tô Cũng tay nghề của em thật không sai a." Cố Văn Ngôn vừa ăn vừa tán thưởng. "Dĩ nhiên, cũng không nhìn xem là nhà ai a ." Ngụy Tử Nịnh tiếp nhận lời nói vẻ mặt kiêu ngạo. "Hắc, cậu không khoe là chết à? !" "Vậy cậu cũng khoe một cái xem." Cố Văn Ngôn nhìn người ngồi kế bên Ngô Mặc, im lặng . Từ lần kia cùng Ngô Mặc nháo sau đó, hai người vẫn không có bao nhiêu liên hệ, Cố Văn Ngôn không chủ động liên hệ Ngô Mặc, thì Ngô Mặc cũng không chủ động liên hệ nàng, hai người thì vẫn cương . Ngày hôm nay hai người cùng nhau tới, chính là tại dưới lầu gặp nhau. Ăn xong, Có Văn Ngôn đề nghị chơi trò chơi, mọi người phụ họa, cuối cùng quyết định chơi trò 'thật hay thách' cái này là trò chơi truyền thống, bởi vì chỉ có cái này thì tất cả mọi người mới đều biết chơi. Trò chơi quy tắc rất đơn giản, rút lá bài, mỗi người một lá, ai lớn điểm nhất được hỏi, ai nhỏ nhất là người bị hỏi, người lớn điểm sẽ hỏi người nhỏ điểm là thật hay thử thách, nếu không muốn thì có thể chọn uống rượu, mỗi người có ba lần cơ hội. Vòng thứ nhất, Hứa Lộc Ngôn trúng chiêu, Tô Cũng lấy mẫu bài lớn nhất. "Thật hay thách"? "Thật." "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?" "24." "Nhìn không ra a, như 20." Cố Văn Ngôn một bên không vui , "Cái này là hỏi cái gì a, không có một chút kịch tính! Không được cố ý buông tha." "Đến lượt chị em sẽ tuyệt đối không buông tha." Tô Cũng cùng Hứa Lộc Ngôn ăn ý nhìn nhau cười. "Trở lại chơi tiếp!" Này một vòng, Cố Văn Ngôn lấy mẫu bài lớn nhất, chính là dào dạt đắc ý, bài nhỏ nhất lại chính là Ngô Mặc, Cố Văn Ngôn mất hứng. "Tôi chọn 'thật'." Ngô Mặc nhẹ giọng nói. "Hảo, gần đây khỏe?" "Ân, rất tốt." Tô Cũng không cam tâm , "chị còn nói em, chị đây là hỏi cái gì hả? ! "Học theo em !" Này một vòng, như trước Cố Văn Ngôn lại lấy mẫu bài lớn nhất, Nguỵ Tử Nịnh trúng chiêu. Ngụy Tử Nịnh thầm kêu không tốt, biết Cố Văn Ngôn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Chỉ thấy Cố Văn Ngôn cười một tiếng, "Ha ha , chọn đi." "Thật." Ngụy Tử Nịnh kiên trì chọn, nghĩ thầm chuyện của bản thân, không có gì không thể nói. "Hắc hắc, hai người các cậu đã làm chuyện ấy chưa?" Cố Văn Ngôn vẻ mặt chờ mong nhìn Nguỵ Tử Nịnh, Tô Cũng ở bên cạnh trong nháy mắt đỏ mặt. Ngụy Tử Nịnh mặt vô biểu tình nói: "Không có." Tô Cũng cùng Nguỵ Tử Nịnh hai người, ngoại trừ ngày biểu lộ ngủ cùng nhau, còn lại thời gian đều là nhà ai nấy ngủ. Ngụy Tử Nịnh chính là ba ngày hai ngày đều đi công tác, thật vất vả trở về một chuyến, Tô Cũng xót Nguỵ Tử Nịnh mệt nhọc như vậy, cũng không có ý làm ra hành động quá phận. Ngụy Tử Nịnh thì sợ Tô Cũng sợ, cũng không có ý nói cái gì. Hai người thì vẫn như thế tương kính như tân , ngày hôm nay bị Cố Văn Ngôn như vậy không hề cố kỵ hỏi ra, hai người đều nghĩ xấu hổ. "Không phải chứ, Nguỵ Tử Nịnh cậu thật vô dụng, các cậu bên nhau cũng đã ba tháng rồi, cậu sẽ không phải là bị lãnh cảm chứ?" "Chỉ có thể hỏi một vấn đề, tiếp theo đi." Này một vòng, chính Cố Văn Ngôn lấy mẫu bài lớn nhất, Tôn Cẩn trúng chiêu. Tôn Cẩn nói: "Thật." "Các em lần đầu tiên là ở chỗ nào?" Cố Văn Ngôn không chút nào cố kỵ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. "Đại học ký túc xá." "Wow, kích thích như vậy!" Tất cả mọi người cũng kinh ngạc. "Không phải như mọi người nghĩ , chỉ có hai chúng tôi, mọi người suy nghĩ nhiều, chúng tôi không có trước mặt người khác làm ra chuyện gì." Tôn Cẩn vội vàng giải thích, Hứa Lộc Ngôn tại một bên không lên tiếng. Cố Văn Ngôn cứ như vậy tạo không ít nghiệt, đợi được nàng trúng chiêu, tất cả mọi người xoa tay, có oán báo oán có thù báo báo thù. Cố Văn Ngôn vốn tưởng rằng nàng không có gì phải sợ , kết quả hai ba lần trúng chiêu. Người thứ nhất hỏi, "Hiện tại có người thật lòng thích sao?" Hỏi đề chính là Ngô Mặc. "Có." Mọi người kinh ngạc, rồi lại suy đoán trong dự liệu. Người thứ hai hỏi, "Người kia là ai?" Cố Văn Ngôn đáp không được, chọn uống rượu, mọi người thổn thức. Người thứ ba hỏi, "Người kia có trong bàn này sao?" Chính là lại đáp không được, tiếp tục uống rượu. Lúc này cố Văn Ngôn trong lòng như có mấy vạn cây cỏ cuồn cuộn, các ngươi vì sao đều phải phá ta? ! Đương nhiên, không ai nghe được Cố Văn Ngôn trong lòng rống giận. Lại một vòng, Cố Văn Ngôn chính là trúng chiêu. "Tình một đêm gần đây nhất là khi nào?" Thời gian trước toàn cùng Ngô Mặc gặp gỡ , sau đó cùng Ngô Mặc chia tay thì không có tâm tình đi tìm các em gái nhỏ, nhưng mới nãy vừa cùng Nguỵ Tử Nịnh nói khoác, nói mỗi ngày đều có người bên cạnh, này tự nhiên không thể nói ra, tiếp tục uống rượu. . . Ba lần cơ hội đã dùng xong, Cố Văn Ngôn ồn ào đòi nghỉ chơi, mọi người mục đích chỉnh nàng đã đạt được, tự nhiên quyết định phóng nàng một con ngựa, quyết định nghỉ chơi. Tôn Cẩn cùng Hứa Lộc Ngôn đứng dậy cáo biệt, Ngô Mặc cũng theo ra cửa, Cố Văn Ngôn ồn ào nói uống say , lại không chịu đi, đối với Nguỵ Tử Nịnh nháy mắt, biểu thị "cậu hiểu ", Nguỵ Tử Nịnh bất đắc dĩ, cũng tại do nàng , sau đó mang theo Tô Cũng trở về nhà bản thân.
|