Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị
|
|
Chương 169 Chương 169 :
Sau khi rời khỏi Dược tiên cốc, Phó Bạch Chỉ không có giống như con ruồi mất đầu đi khắp nơi tìm hành tung của Hoa Dạ Ngữ, mà là cẩn thận suy nghĩ một chút, về khoảng thời gian hai người ở chung không lâu. Nàng nhớ kỹ, Hoa Dạ Ngữ luôn nói hy vọng các nàng có thể tách khỏi giang hồ, không bao giờ quản cái nơi thị phi này nữa, hai người có thể tìm một chỗ bốn mùa như xuân mà ở, kề bên hồ, có núi có nước. Thỉnh thoảng có thể trở về Thương khung môn nhìn một cái, tuy rằng Thương khung môn để lại cho hai người những hồi ức không mấy ngọt ngào, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại xem Thương khung môn như là nhà của nàng, bởi vì ở chỗ này, nàng và mình mới có thể gặp nhau. Nghĩ tới những thứ này, Phó Bạch Chỉ không cho là bây giờ Hoa Dạ Ngữ sẽ mạo hiểm đến Thương khung môn, nói vậy nàng nhất định là đến nơi trước đây hai người rất muốn tới. Phó Bạch Chỉ dự định từ Lạc Thành tìm trước, nơi đó là quê nhà của Hoa Dạ Ngữ, trước đây Lục Uyên và Lục Quý Ly cũng là ở nơi đó tìm được Hoa Dạ Ngữ. Mà chủ yếu nhất là, khoảng thời gian này trong nguyên gốc, Hoa Dạ Ngữ và vai nam chính trước kia Hách Liên Thịnh chính là mới vừa đánh bại Diêm La bà, tuy rằng thắng, nhưng bản thân cũng bị trọng thương ở Lạc Thành tu dưỡng, rất nhiều nguyên nhân tụ chung vào một chỗ, để cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy mình nên đi Lạc Thành một chuyến. Nàng cưỡi ngựa đến bên bờ, vừa định tìm chủ thuyền, lại được biết con thuyền cuối cùng đi Lạc Thành trong ngày hôm nay đã bị một cái cô gái mướn đi, mới đi được không lâu, nếu nàng đang vội, có thể hỏi một chút có thể đi ké thuyền hay không. Phó Bạch Chỉ dĩ nhiên là vội vã, cho nên nàng liền nhìn về hướng con thuyền ở cách đó không xa, nhưng mà, cũng chính là cái nhìn này, lại làm cho ánh mắt mất mác của nàng nỡ rộ hào quang. Phó Bạch Chỉ đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, nếu như mình gặp lại Hoa Dạ Ngữ, sẽ có biểu tình như thế nào, sẽ kích động đến rơi lệ, hay là sẽ mừng rỡ như điên. Nhưng mà, đợi cho đến khi nàng thật sự thấy, lại phát hiện ra tâm tình của mình hoàn toàn không đủ để dùng bất kỳ cái từ ngữ gì để hình dung. Lâu như vậy không gặp, Hoa Dạ Ngữ đúng là lại gầy đi rất nhiều, y phục đã từng vừa người giờ mặc lên người nàng, lại có chút cảm giác chống đỡ không nổi. Nàng đứng ở đầu thuyền đón gió, mái tóc dài màu tím sẫm bị gió thổi tán loạn, rối tung che lại nửa khuôn mặt của nàng, nhưng không cách nào che khuất vẻ đẹp của nàng. Dường như nàng đang chuyên chú nhìn cái gì đó, mãi đến khi phát hiện đường nhìn của mình rơi vào trên người nàng, cơ thể có chút run nhẹ, Nàng không quay đầu lại, nhưng Phó Bạch Chỉ biết, nàng hẳn là có thể cảm giác được mình, sau một khắc, khi Hoa Dạ Ngữ xoay người lại, Phó Bạch Chỉ cũng thẳng tắp nhìn sang. Bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt Hoa Dạ Ngữ Phó Bạch Chỉ thấy được sự đè nén mừng rỡ, còn có chút kinh hoảng không cẩn thận lộ ra ngoài, trong lúc vô tình, Phó Bạch Chỉ đã đỏ vành mắt. Nàng phát hiện mình căn bản không cách nào buông Hoa Dạ Ngữ, một khi nàng khôi phục lại tình cảm, thì nàng cũng không cách nào buông tha cô gái quá mức tốt đẹp này. Hai người từ khi gặp nhau đến hiểu nhau, rồi đến khi Hoa Dạ Ngữ nảy sinh tình yêu với mình, bởi vì sự nhút nhát của mình buộc các nàng tách ra, lại bởi vì sự vô năng của mình để cho Hoa Dạ Ngữ một lần lại một lần bị thương tổn, mặc dù sau đó hai người ở cùng một chỗ, người này vẫn bởi vì mình mà nhận hết đau khổ. Phó Bạch Chỉ không có quên lúc ban đầu ở rừng Quỳ Hợi, mũi kiếm dứt khoát mà Hoa Dạ Ngữ đâm vào mình. Phó Bạch Chỉ hiểu nguyên nhân vì sao nàng làm vậy, nhưng lúc đó lại không cách nào trở nên khổ sở. Nhưng bây giờ nhìn Hoa Dạ Ngữ, nghĩ đến nàng vì mình làm những chuyện như vậy, nước mắt của Phó Bạch Chỉ đã không còn cách nào nhẫn nại nữa, nàng cũng không muốn nhẫn nại cái gì. Ngữ nhi, là thê tử của mình, nàng làm sao nỡ vứt bỏ nàng, lại tổn thương nàng. Cái tên Phó Bạch Chỉ trước đây luyện băng tâm bí quyết, rốt cuộc là có bao nhiêu vô sỉ? Mới để cho Ngữ nhi suy nghĩ nhiều biện pháp như vậy thoát đi chứ? Tình cảm của hai người các nàng, dường như vẫn luôn là Hoa Dạ Ngữ liều mạng đi bảo vệ, đến loại thời điểm này, Phó Bạch Chỉ không đành lòng để cho bờ vai gầy yếu của nàng chống đỡ gì thêm nữa, đây là thời điểm nàng nên dựa vào năng lực của mình mà dũng cảm, tuy rằng hiện tại nàng chỉ là một người võ công gà mờ. "Vị cô nương này, vị trên bờ cũng là muốn đến Lạc Thành, chẳng biết ngài có bằng lòng mang theo nàng một đoạn hay không?" Người lái đò tất nhiên là không có nhìn ra gút mắt giữa Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ, liền đi tới hỏi Hoa Dạ Ngữ, thế nhưng đợi đã lâu mà đối phương cũng không có phản ứng, lúc đang buồn bực, Hoa Dạ Ngữ lại xoay người, cúi đầu nói với hắn câu lái thuyền. Thấy Hoa Dạ Ngữ không muốn cùng thuyền với người khác, chủ thuyền cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là thủ thế xin lỗi Phó Bạch Chỉ, liền chèo thuyền đi. Nhìn mái chèo tạo nên gợn nước trên mặt hồ, Hoa Dạ Ngữ biết lòng mình sợ là còn rung chuyển hơn mặt nước. Nàng chẳng bao giờ hy vọng xa vời ở trước lúc rời đi còn có thể gặp lại Phó Bạch Chỉ một lần, thế cho nên nàng thậm chí cho rằng mọi thứ lúc nãy đều là một hồi ảo giác. Hoá ra a Chỉ thực sự không có việc gì, nàng phế đi võ công, khôi phục tình cảm, cứ như vậy đến tìm mình. Nghĩ tới đây, viền mắt Hoa Dạ Ngữ phiếm hồng, khóe miệng lại nhịn không được giương lên. Nàng thực sự không biết đây là ông trời cho ban cho hay là trừng phạt nàng, nàng nằm mơ cũng muốn gặp lại Phó Bạch Chỉ một lần, mà nay cứ như vậy bỗng nhiên biến thành hiện thực. Đáng tiếc là, nàng nào có nhiều thời gian có thể bầu bạn với a Chỉ, nàng làm nhiều như vậy, chính là không muốn để cho a Chỉ thấy dáng vẻ trong khoảng thời gian cuối cùng này của mình, nhưng thật sự vẫn là phí công vô ích sao? Cơ thể Hoa Dạ Ngữ run rẩy, nàng biết tâm tình của mình không thể chấn động quá lớn, như vậy sẽ tăng tốc độ phát độc, thế nhưng nghe tiếng nước im lặng ở phía sau, nàng lại không nhịn được muốn quay đầu nhìn Phó Bạch Chỉ một cái. Đè nén lại dục vọng, cơ thể Hoa Dạ Ngữ trở nên có chút cứng ngắc. Bỗng nhiên, nàng nghe được người lái đò trên bờ bỗng nhiên hô to cái gì, ngay sau đó đúng là nghe được từng đợt tiếng gió thổi. Hoa Dạ Ngữ vội vàng nhìn về phía sau, chỉ thấy Phó Bạch Chỉ đúng là vận khinh công, bay về phía chiếc thuyền của mình. Hoa Dạ Ngữ nhíu mày, cũng không phải là bởi vì Phó Bạch Chỉ tự chủ trương, mà là bởi vì, nếu nội công của người này đã phế, khinh công tự nhiên cũng không còn như trước. Thuyền đã đi được một khoảng cách, ngay cả mình muốn đuổi theo cũng là miễn cưỡng, huống chi là Phó Bạch Chỉ. Quả nhiên, lúc còn cách một đoạn, Phó Bạch Chỉ cứ như vậy mà rơi vào trong nước, dù cho biết nàng nắm rõ kỹ năng bơi lội, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn không tránh khỏi lo lắng. Nàng có bao nhiêu mong muốn để cho chủ đò dừng thuyền, hoặc là mình nhảy vào trong nước ôm lấy Phó Bạch Chỉ, nhưng Hoa Dạ Ngữ không thể làm như vậy, nàng nắm thật chặc đỉnh thuyền, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại Phó Bạch Chỉ đang giãy dụa ở trong nước, ngực đau đến mức như là bị xé rách, không để cho nàng biết đến tột cùng là độc phát tạo thành cơn đau, hay là vậy phần tình cảm dành cho Phó Bạch Chỉ đau. "Vị cô nương này, ngươi xem. . ." Thấy Phó Bạch Chỉ bơi đến mức lao lực, mà Hoa Dạ Ngữ vẫn không quay đầu lại, người lái đò có chút do dự hỏi Hoa Dạ Ngữ lần nữa. "Tiếp tục chèo thuyền, không cần. . ." Hai chữ để ý cắm ở trong cổ họng, để cho Hoa Dạ Ngữ không có biện pháp nói ra khỏi miệng. Nàng không ngừng hít sâu, hai tay run rẩy trắng bệch, mà vào lúc này, chủ thuyền lại mở miệng. "Vị cô nương kia giống như là sặc nước, ta xem hay là. . ." Còn chưa đợi chủ thuyền nói xong, trên thuyền đã không còn bóng dáng của Hoa Dạ Ngữ, nàng nhảy vào trong hồ, lo lắng tìm Phó Bạch Chỉ, liền thấy người này thật sự là uống nước, đang hết sức thống khổ bưng cổ họng. Nhìn dáng vẻ khó chịu của đối phương, Hoa Dạ Ngữ chỉ cảm thấy ngực lại thêm đau, nàng vội vàng bơi tới bên người Phó Bạch Chỉ, không hề nghĩ ngợi liền hôn lên cánh môi đang mở ra của nàng. Nụ hôn lâu ngày không có làm cho hai người đều run lên, Hoa Dạ Ngữ đem không khí trong miệng mình truyền cho Phó Bạch Chỉ, sau khi người này khôi phục, lại ôm nàng không chịu buông tay, thậm chí còn làm nụ hôn này thêm sâu. Đến tột cùng có bao nhiêu lâu không cùng Phó Bạch Chỉ thân mật như vậy, Hoa Dạ Ngữ căn bản không nhớ được. Cảm thấy cái lưỡi mềm mại của đối phương dò xét vào trong miệng mình, cảm giác quen thuộc đó để cho Hoa Dạ Ngữ có chút trầm luân, lại không thể sa vào. Nàng nhẫn tâm đẩy Phó Bạch Chỉ ra, xoay người bơi lên thuyền, mà sau đó một khắc Phó Bạch Chỉ cũng lên theo. Bây giờ đang là mùa đông, hồ nước lạnh buốt, hai người lại ở dưới nước ngây người lâu như vậy, cơ thể đã sớm ướt đẫm, bây giờ bắt đầu bị gió thổi qua, Phó Bạch Chỉ cóng đến lạnh run, mà sắc mặt của Hoa Dạ Ngữ cũng không coi được. "Ngữ nhi, ngươi sao rồi, có phải rất lạnh hay không?" Điều đầu tiên Phó Bạch Chỉ nghĩ đến không phải là mình, mà là Hoa Dạ Ngữ, y phục của nàng sau khi dính nước dán chặc vào cơ thể, bày ra đường cong lả lướt dịu dàng. Nàng vội vàng cỡi y phục của mình ra đắp lên người Hoa Dạ Ngữ, tuy rằng đều là ướt đẫm, nhưng nhiều một tầng vẫn tốt hơn là không có. Ai biết, Phó Bạch Chỉ vừa mới đem y phục khoác lên trên người Hoa Dạ Ngữ, gương mặt liền truyền đến một cơn đau rát, sau khi bị đánh Phó Bạch Chỉ mới phản ứng được, lại là Hoa Dạ Ngữ đánh nàng. Tuy rằng Phó Bạch Chỉ kinh ngạc, nhưng cũng không tức giận, nàng cũng cảm thấy mình nên bị đánh, dù sao nàng tổn thương Ngữ nhi sâu như vậy, đánh thêm vài lần nữa cũng không sao. "Ngữ nhi, xin lỗi, hiện tại ta đã mất đi băng tâm bí quyết, ta là Phó Bạch Chỉ mà ngươi nhận biết, ta. . . Bốp!" Lúc này đây, Phó Bạch Chỉ còn chưa nói xong, cái tát thứ hai của Hoa Dạ Ngữ theo nhau mà tới. Cảm thấy trên mặt đau đớn, Phó Bạch Chỉ trái lại nở nụ cười."Ngữ nhi, nếu ngươi tức giận, vậy thì đánh thêm vài cái, bên trái chưa đủ, bên phải cũng có thể đánh." Phó Bạch Chỉ là quyết tâm muốn giở trò vô lại, nghe được lời này của nàng, Hoa Dạ Ngữ nhàn nhạt liếc nàng một cái, vẻ mặt bất động dò xét mạch hướng của nàng. Phát hiện cơ thể của Phó Bạch Chỉ dường như vẫn chưa bị việc phế trừ võ công gây thương tích, chỉ là nội lực phù phiếm, trong đan điền một mảnh trống không, hiển nhiên là tất cả nội lực toàn thân đều giải tán hết. Nghĩ như vậy, Hoa Dạ Ngữ có chút áy náy, ngẩng đầu nhìn gương mặt bị mình đánh đỏ ửng của Phó Bạch Chỉ, xoay người không nhìn nàng nữa. "Ngữ nhi, vết thương ở ngực ngươi khỏi chưa?" "Ngữ nhi, vì sao trước đây ngươi muốn bỏ đi một mình mà không nói với ta?" "Ngữ nhi, ôi chao, ngươi đi đâu vậy a, đừng bỏ ta lại một mình." Dọc theo đường đi, Phó Bạch Chỉ luôn miệng hỏi han Hoa Dạ Ngữ không ngừng, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn không để ý tới nàng. Thật vất vả lên bờ, Phó Bạch Chỉ thấy Hoa Dạ Ngữ đứng dậy liền đi, để ý cũng không thèm để ý đến mình, nàng vội vàng đuổi theo, hai người cứ như vậy toàn thân ướt nhẹm làm nhảm mà bước, chỉ để lại một mình người lái đò trợn mắt há mồm nhìn hai cái người hình như có quen biết nhưng cũng không quen biết này. Lạc Thành phồn hoa hơn một năm trước rất nhiều, mấy ngày trước Hoa Dạ Ngữ cũng đã thuê được phòng ở một nơi yên tĩnh, nàng không nghĩ tới hôm nay mình nhất thời cao hứng muốn đi ngồi thuyền, đúng là sẽ đánh bậy đánh bạ đụng phải Phó Bạch Chỉ. Là ý trời trêu chọc cũng tốt, là trúng mục tiêu đã định trước cũng được, Hoa Dạ Ngữ bước nhanh đi ở phía trước, nghe Phó Bạch Chỉ ở sau lưng kêu gọi mình. Cho dù ngực đau hơn nữa, khóe miệng vẫn vô ý thức nâng lên. Hoa Dạ Ngữ biết, đã lâu rồi mình không vui vẻ như vậy. "Ngữ nhi, đây là nhà của ngươi sao? Mang ta vào được không? Toàn thân ta đều ướt đẫm, lạnh quá." Thấy Hoa Dạ Ngữ đi vào một gian nhà nhỏ liền muốn đóng cửa, Phó Bạch Chỉ vội vàng chen tới, làm bộ đáng thương nói. Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, Hoa Dạ Ngữ nghĩ đến y phục nàng khoác lên người mình, có chút tức giận mắng trả lại cho nàng, ai biết Phó Bạch Chỉ không những không mặc, còn ném y phục ra ngoài thật xa. "Ngữ nhi, y phục kia cũng đã ướt đẫm không thể mặc, còn rơi trên mặt đất dơ bẩn, ngươi cũng không giữ ta lại tắm rửa một chút thay quần áo khác sao?" Hiện tại Hoa Dạ Ngữ rốt cuộc đã biết, Phó Bạch Chỉ chính là đang ăn vạ với mình, nhìn ra mình không có biện pháp bỏ lại nàng. Nghĩ tới đây, Hoa Dạ Ngữ cau mày, giơ tay lên muốn đánh Phó Bạch Chỉ. Nàng đánh nàng không phải là bởi vì nàng đổ thừa mình, mà là bởi vì lúc này Phó Bạch Chỉ rất không quan tâm tới thân thể của chính mình. Bản thân nàng không đau lòng, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại yêu thương. Nhưng mà, tay này còn chưa có hạ xuống, Phó Bạch Chỉ đã trước một bước nhắm hai mắt lại. Nhìn dáng vẻ tùy ý để mình đánh của nàng, Hoa Dạ Ngữ làm sao nỡ xuống tay. Nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Phó Bạch Chỉ, thật muốn đưa tay sờ một cái, cuối cùng lại bởi vì ngực quặn đau, chậm rãi buông. Phó Bạch Chỉ không có đợi được cơn đau trong dự liệu, ngược lại là cảm thấy Hoa Dạ Ngữ không muốn. Nàng mở mắt ra, hai tròng mắt dẫn theo chút phấn hồng. Nhìn Hoa Dạ Ngữ ở hoảng cách gần như vậy, Phó Bạch Chỉ luôn cảm thấy ngực rất chua xót rất đau. Nàng và Ngữ nhi trải qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay vô luận là cái gì, nàng cũng sẽ không sợ hãi nữa, lại càng không rời bỏ Hoa Dạ Ngữ. "Vào đi." Cuối cùng, Hoa Dạ Ngữ vẫn không thể nào đánh đuổi Phó Bạch Chỉ, may mà trong sân khá lớn, nàng cũng có thể không cần liên tục mặt đối với người này. Hoa Dạ Ngữ chuẩn bị hai thùng nước nóng, một cái đặt ở phòng khách, một cái đặt ở trong phòng của mình. Thấy Phó Bạch Chỉ thành thật đến phòng khách tắm rửa, lúc này Hoa Dạ Ngữ mới trở về phòng, có chút thống khổ ôm cái bụng đang phát đau. Mấy ngày nay, mỗi lần độc phát đều dẫn tới một vài chỗ đau đớn kịch liệt, có đôi khi là đầu, có đôi khi là ngực, ngay cả bụng và dạ dày bộ cũng không buông tha. Hoa Dạ Ngữ có chút chật vật cởi đồ ướt, nàng nhìn dấu vết màu xám ở trên đùi lại nhiều hơn trước một chút, nghĩ tới Phó Bạch Chỉ, khổ sở nhắm mắt lại. A chỉ, vì sao ngươi phải tới tìm ta, vì sao lại để cho nỗi lòng chết lặng của ta dấy lên hy vọng. Thân thể này của ta bây giờ ngay cả chính ta cũng ghét bỏ, ta nên đối mặt với ngươi thế nào. Hoa Dạ Ngữ cười khổ, đi tới cạnh thùng nước, nhìn gương mặt phản chiếu trong nước, nàng chậm chạp đưa tay sờ, bỗng nhiên nghiêng đầu ho khan vài tiếng, máu đỏ sậm liền theo kẽ tay của nàng tràn ra. Thông qua mặt nước nhìn mình, Hoa Dạ Ngữ si ngốc nở nụ cười. "Thật tốt, gương mặt này còn xinh đẹp."
Bạn Chỉ giờ đến mức giả điên ăn vạ vậy luôn :))) Dự là ngọt ngào sắp tới rồi các cậu ạ :3
|
Chương 170 Chương 170 : Cuối cùng, Hoa Dạ Ngữ vẫn không thể nào đánh đuổi Phó Bạch Chỉ, dù sao nàng cũng đã để cho người ta vào nhà, đánh đuổi nữa sẽ không ổn. Tắm rửa xong, Hoa Dạ Ngữ đi ra ngoài, phát hiện Phó Bạch Chỉ đang đứng ở cửa chờ mình, nàng đến phòng bếp cầm hai cái bánh bao đưa cho Phó Bạch Chỉ, cũng không chờ đối phương nói cái gì đã muốn xoay người bỏ đi, thế nhưng Phó Bạch Chỉ lại vội vàng đuổi theo, ngăn ở trước người nàng. "Ngữ nhi còn đang giận ta sao?" Hai tay Phó Bạch Chỉ nắm hai bánh bao trăng trắng, trên mặt lại mang theo vẻ u sầu. Vì sao nàng luôn cảm thấy lần này gặp lại, Ngữ nhi đã thay đổi rất nhiều? Trước đây chưa bao giờ đánh mình, hôm nay lại đánh mấy cái, hơn nữa, hai cái bánh bao này rốt cuộc là thể hiện cái gì? Người ta đói bụng cả ngày, chỉ dùng hai cái bánh bao đuổi mình đi sao? "Tại sao ta phải tức giận?" Hoa Dạ Ngữ không đáp lại câu hỏi, ngụ ý chính là ngay cả tư cách khiến cho nàng tức giận Phó Bạch Chỉ cũng không có, nghe nàng nói như vậy, biểu tình của Phó Bạch Chỉ càng thêm ủy khuất. "Nếu Ngữ nhi không giận ta, sao lại đánh ta nhiều như vậy, lại cầm hai cái bánh bao qua loa tắc trách cho ta làm bữa tối? Ta thật là đói, Ngữ nhi cũng không làm chút đồ ăn cho ta sao?" "Có bánh bao còn chưa đủ?" Nhìn Phó Bạch Chỉ làm bộ đáng thương, Hoa Dạ Ngữ chỉ cảm thấy buồn cười, nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ ăn vạ của Phó Bạch Chỉ, trong lòng đã sớm tan thành một mảnh, nhưng nét mặt vẫn phải làm bộ như không có việc gì. "Chỉ có hai cái bánh bao mà thôi, đâu có đủ đâu? Hơn nữa ta cũng không thích ăn bánh bao, cho dù phải ăn bánh bao, ta cũng chỉ là muốn ăn hai cái bánh bao trên người Ngữ nhi." Phó Bạch Chỉ trực tiếp mở lời vàng, dẫn tới Hoa Dạ Ngữ hơi sững sờ, nàng thấy đối phương nhìn chằm chằm vào ngực mình hồi lâu, có chút né tránh tránh né, xoay người đi tới phòng bếp. Thấy nàng đi, Phó Bạch Chỉ cũng vội vàng cầm hai cái bánh bao đi theo sau, liền thấy Hoa Dạ Ngữ đã bắt tay vào rửa rau. "Ngữ nhi thật tốt, là làm cho ta sao?" Giờ đây Phó Bạch Chỉ đã từ bỏ cái gánh nặng gọi là giả bộ ôn nhu, căn bản ngay cả giả bộ cũng lười. Kể từ sau khi biết Hoa Dạ Ngữ một mình rời đi, không có cùng một chỗ với Ám Ảnh, nàng cũng đã quyết định, mặc kệ Hoa Dạ Ngữ nói cái gì làm cái gì, nàng sẽ không bao giờ rời khỏi người này nữa. "Ngươi đi ra ngoài chờ một chút đi." Thấy Phó Bạch Chỉ đi tới đi lui trong phòng bếp, Hoa Dạ Ngữ thấp giọng nói, giọng điệu trộn lẫn sự dịu dàng chính nàng cũng không hề phát hiện, Phó Bạch Chỉ ngược lại cũng nghe lời, thực sự đi ra ngoài ngồi ở trước bàn, chờ thức ăn. Liếc nhìn mì đang nấu trong nồi, Hoa Dạ Ngữ lắc đầu, không biết nên làm biểu tình thế nào. A chỉ, như ngươi vậy, bảo ta nên làm cái gì bây giờ. Phó Bạch Chỉ không có chờ bao lâu, Hoa Dạ Ngữ liền bưng một chén mì nước nhìn qua hết sức ngon miệng đi tới. Thấy nàng đặt xuống liền muốn đi, Phó Bạch Chỉ vội vàng kéo Hoa Dạ Ngữ lại, lôi người đến bên cạnh. "Ngữ nhi đi ngay sao? Ngươi cũng chưa ăn gì, tô mì này nhiều như vậy, hai chúng ta cùng nhau ăn được không?" Phó Bạch Chỉ cười hỏi, nhưng lực đạo trên tay không giảm mà lại tăng, căn bản là Hoa Dạ Ngữ nói không, nàng vẫn sẽ lôi kéo. "Ta vừa mới ăn rồi." Hoa Dạ Ngữ cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì, mấy ngày qua khẩu vị của nàng càng ngày càng không tốt, cái gì có chút xíu dầu nàng ăn xong cũng có thể ói, mì này là nàng cố ý chuẩn bị cho Phó Bạch Chỉ, nhưng chính nàng lại không muốn ăn chút nào. "Trong lúc ta tắm rửa Ngữ nhi thật sự lén ăn cái gì, chả trách chỉ cho ta hai cái bánh bao, vậy Ngữ nhi chờ ta ăn xong được không?" Giọng của Phó Bạch Chỉ căn bản không tính là giọng thường ngày, mà là mang theo vài phần nũng nịu, nghe nàng nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh, nhìn Phó Bạch Chỉ ăn mì. Lúc đầu nàng còn quay đầu lại nhìn mình, nhưng càng về sau, rõ ràng là thực sự đói bụng, cũng liền ăn ngấu nghiến. Nhìn sườn mặt của Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ có chút si mê ngưng mắt nhìn hồi lâu. Nhưng nhìn càng nhiều, nàng lại càng sợ, có ngày mình sẽ không nhìn thấy gương mặt này. Vừa ngồi hồi lâu, Phó Bạch Chỉ mới ăn xong một chén mì lớn, thấy nàng tự giác đi rửa chén, Hoa Dạ Ngữ liếc nhìn bóng đêm đã đen, liền trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi. Sau khi xác định cửa đã khóa kỹ, lúc này Hoa Dạ Ngữ mới lộ ra vẻ uể oải, nàng giật giật hai chân mỏi nhừ, cởi áo khoác ra, rồi vén quần lên, nhìn từng chấm màu xám tro trên chiếc đùi trắng nõn, nàng cười khổ, có chút chán ghét thả quần xuống. Mới mấy ngày mà thôi, những vết thối rửa này dường như lại nghiêm trọng hơn nhiều. Cơ thể nàng như vậy, chỉ sợ là sẽ dọa a Chỉ sợ đi. Hoa Dạ Ngữ mệt mỏi nằm ở trên giường, cảm thấy khí lực của cơ thể rốt cuộc đã tiêu hao hết. Vào lúc nàng chưa ngủ, lại nghe được cửa sổ bị ai đó nhẹ nhàng di chuyển, nghĩ cũng biết là Phó Bạch Chỉ. Lúc đầu Hoa Dạ Ngữ không muốn để ý đến nàng, nhưng người này đúng là đứng đó được nửa nén hương, sợ là nàng có chuyện gì quan trọng, Hoa Dạ Ngữ đứng dậy, lại nghĩ tới gì đó, vội vàng mặc thêm nhiều tầng y phục, lúc này mới đi tới mở cửa sổ. "Ngươi có chuyện gì?" Thấy Phó Bạch Chỉ chỉ mặc một cái áo trong đơn bạc cứ tới đây, mà bên ngoài lại là mùa giá lạnh, Hoa Dạ Ngữ không khỏi lạnh mặt. "À, Ngữ nhi, trong phòng ta có sâu." "Sao có thể có sâu, mùa này. . ." "Ngữ nhi, thật sự có sâu, một con rất lớn, ta sợ, đêm nay ta muốn ngủ với ngươi." Phó Bạch Chỉ đáng thương nói, nhưng ai cũng biết đây là lời nói dối, Hoa Dạ Ngữ muốn cự tuyệt, lại thấy người này đã mặt dày mày dạn bò vào cửa sổ, căn bản không cho nàng cự tuyệt. Hoa Dạ Ngữ có chút trợn mắt há mồm nhìn hành động của Phó Bạch Chỉ, căn bản không nghĩ tới nàng sẽ làm ra cử chỉ vô lại như vậy. "Ngươi đi ra ngoài, ta chưa từng nói muốn ngủ với ngươi." Thấy Phó Bạch Chỉ đã đứng ở trong phòng, còn đốt đèn, Hoa Dạ Ngữ có chút hốt hoảng đưa tay để ở trước ngực, lúc này mới nhớ tới mình đã mặc rất nhiều tầng y phục, mới yên lòng. "Ngữ nhi đừng đuổi ta đi nha, ta sợ ngủ một mình. Nếu ngươi không cho ta ngủ, ta liền đứng ở chỗ này không đi." Phó Bạch Chỉ nói xong, bầu không khí liền cứng lại, Hoa Dạ Ngữ nhìn nàng hồi lâu, nghĩ đến mình mặc nhiều như vậy, cũng sẽ không bại lộ cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Hai người cùng một chỗ lâu như vậy, Phó Bạch Chỉ tất nhiên là có thể nhìn ra Hoa Dạ Ngữ đã thỏa hiệp. Nàng chỉ biết, Ngữ nhi sẽ không cự tuyệt yêu cầu của mình. Nhìn cái giường kia, Phó Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ở ngay trước mặt của Hoa Dạ Ngữ, cởi bỏ toàn bộ quần áo. Áo khoác và váy ngoài nàng cởi cực nhanh, lúc đến cái yếm và quần lót, nàng lại thả chậm động tác, nàng có thể cảm giác được hô hấp của Hoa Dạ Ngữ có chút gấp gáp và mất trật tự, phản ứng như thế nàng cũng hài lòng. Thẳng đến khi đem mình cởi sạch, Phó Bạch Chỉ mới xoay người sang chỗ khác nhìn Hoa Dạ Ngữ. "Ngữ nhi lo lắng gì vậy, mau tới ngủ a." Phó Bạch Chỉ nằm lên giường, cố ý bày ra tư thế vô cùng mê hoặc. Nhìn gương mặt có chút câu người của nàng, còn có cỗ cơ thể luôn luôn đối với mình có vô số lực hấp dẫn này, Hoa Dạ Ngữ lại chần chừ. Nàng biết Phó Bạch Chỉ làm như vậy là muốn làm gì, thế nhưng mình. . . "Trước đây ngươi không phải như thế." Lẩm bẩm mở miệng, Hoa Dạ Ngữ cũng không dám nhìn Phó Bạch Chỉ, nghe nàng nói như vậy, Phó Bạch Chỉ tự nhiên biết trước kia mình sẽ không dùng đến thủ đoạn cởi quần áo mà câu dẫn, không phải là do Ngữ nhi lạnh nhạt với nàng, nàng mới chịu làm như vậy sao. "Ngữ nhi mau tới ngủ đi, ngươi nói xem ngươi đi ngủ còn mặc nhiều như vậy làm gì." Phó Bạch Chỉ vội vã kéo Hoa Dạ Ngữ lên giường, cũng không đoái hoài đến việc mình đang trần trụi liền lập tức đứng lên, là người hiện đại nàng cũng không có cái quan niệm thiếu lễ độ, nhưng Hoa Dạ Ngữ nhìn lại bị đỏ mặt. A Chỉ, sao lại trở nên càn rở như vậy. . . Trải qua một phen lăn qua lăn lại, cuối cùng hai người cũng cùng nhau nằm lên giường. Chẳng qua là Hoa Dạ Ngữ hiển nhiên không quá muốn đối mặt với một Phó Bạch Chỉ trần trụi, nàng cứng ngắc đưa lưng về phía nàng, dù cho Phó Bạch Chỉ kề sát qua đây ôm nàng, cũng không có quay đầu lại. Cơ thể Hoa Dạ Ngữ suy yếu, hôm nay lăn qua lăn lại lâu như vậy, nàng quả thực rất mệt mỏi. Hơi thở của Phó Bạch Chỉ quanh quẩn quanh người làm cho nàng cảm thấy an ổn, dần dần cũng buồn ngủ. Thế nhưng, ngay lúc nàng sắp ngủ, lại phát hiện có một đôi tay cách lớp y phục sờ nơi lồi lõm của mình, lực đạo không nặng không nhẹ, cũng không ngừng kích thích nàng, để cho Hoa Dạ Ngữ không khỏi ngược hít một hơi. Nàng biết là Phó Bạch Chỉ đang làm loạn, mặc dù cơ thể bởi vì những cái đụng chạm này mà kích động không thôi, nhưng Hoa Dạ Ngữ cũng rất rõ ràng, nàng và Phó Bạch Chỉ không còn là loại quan hệ đó. Hoa Dạ Ngữ muốn giả bộ ngủ kiềm chế cho qua, thế nhưng, cơ thể lại nổi lên một loại cảm giác khác. Bụng phát đau khiến cho nàng thở dốc, nàng cảm thấy từng đợt máu tươi gần như muốn từ trong cổ họng tràn ra. Thế mà hết lần này tới lần khác vào lúc này Phó Bạch Chỉ lại sờ lên eo của nàng, ý đồ dò xét vào bên trong. Hoa Dạ Ngữ vội vàng đứng dậy, mặc kệ Phó Bạch Chỉ kêu gọi liền rất nhanh xuống giường ra khỏi gian phòng. Nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong mắt Phó Bạch Chỉ lóe lên một chút mất mác. Hoá ra, Ngữ nhi đã chán ghét mình chạm vào nàng đến vậy sao? Một đường ra khỏi gian phòng, Hoa Dạ Ngữ không dám ở lại trong nhà, mà là trốn vào trong góc phòng thuốc, nàng khóa chặc cửa, có chút run rẩy cầm thuốc trên bệ đưa vào trong miệng. Theo viên thuốc vào miệng, cơn đau ở bụng rốt cuộc có chút giảm bớt, mà quần áo trên người Hoa Dạ Ngữ cũng đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Nàng có chút vô lực dựa vào cửa, không ngừng thở phì phò, lại nhịn không được cười khổ. Thân thể này, sao lại vô dụng như vậy chứ. Thật vất vả thả lỏng phần khó chịu này, Hoa Dạ Ngữ rửa sạch cơ thể lần nữa, tìm y phục mặc xong, lúc này mới trở lại gian phòng. Nàng thấy ánh nến trong phòng vẫn sáng, mà Phó Bạch Chỉ đang ngồi ở đầu giường đờ ra. Sự khổ sở trong đôi mắt kia làm Hoa Dạ Ngữ đau nhói, để cho lòng nàng nổi lên cảm giác tự trách. Nàng không nỡ làm cho Phó Bạch Chỉ khó chịu, thật sự có chút chuyện, không phải là nàng có thể khống chế. Đứng ở cửa hồi lâu, Hoa Dạ Ngữ không biết nên nói cái gì, ngược lại thì Phó Bạch Chỉ là người đầu tiên mở lời. "Qua đây ngủ đi, ta bảo đảm lần này sẽ không đụng chạm ngươi, nếu ngươi còn lo lắng, ta trở về phòng khách. Thực ra vừa rồi, cũng không phải là ta muốn làm cái gì, ta. . . Ta chẳng qua là cảm thấy ngươi gầy đi, muốn sờ ngươi một chút, ôm ngươi một cái. Nếu ngươi không thích, sau này ta sẽ không làm nữa." Phó Bạch Chỉ nói, âm thanh cũng có vài phần run rẩy, Hoa Dạ Ngữ nghe sửng sốt hồi lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng đi tới, nằm trên giường. Trải qua phen lăn qua lăn lại này, Phó Bạch Chỉ cùng Hoa Dạ Ngữ đều nề nếp nằm thẳng ở trên giường, có lẽ là mệt mỏi thật sự, Phó Bạch Chỉ dần dần ngủ mất, mà tư thế của nàng cũng từ nằm thẳng đổi thành vô ý thức ôm chặc Hoa Dạ Ngữ. Nghe nàng hít thở đều đều, lúc này Hoa Dạ Ngữ mới dám xoay người, nhìn về phía đối diện Phó Bạch Chỉ. Dáng vẻ khi ngủ của nàng vẫn giống như trước đây, nhíu mày mang theo chút không yên, mặc dù cố ý làm ra dáng vẻ vô lại như thế, thực ra trong lòng Phó Bạch Chỉ, e là cũng khổ sở. Nghĩ tới lời người này mới vừa nói, Hoa Dạ Ngữ yêu thương sờ lên trán của nàng, hôn nhẹ lên đó. "A chỉ, ngươi không nên cho ta hy vọng, cũng không nên để cho ta lưu luyến. Như ở bên cạnh ta ngươi vậy, ta sợ ta sẽ không nỡ rời đi." Nơi không có ngươi, chắc chắn là rất lạnh đi.
|
Chương 171 Chương 171 : Sáng ngày thứ hai, đã không thấy bóng dáng của Phó Bạch Chỉ. Nhìn bên giường trống rỗng một mảnh, Hoa Dạ Ngữ cảm thấy nói không ra lời. Có chút mất mác, cũng có chút vui mừng sáng sớm thức dậy không cần phải đối mặt với Phó Bạch Chỉ, cái ảo giác này làm cho nàng tưởng rằng tất cả mọi thứ ngày hôm qua đều là mộng. Nàng không mặc y phục đi ra ngoài, mãi đến khi thấy cái bóng dáng kia đang bận rộn trong phòng bếp, mới xác định tất cả mọi thứ là thật. "Ngươi làm gì ở đây?" Thấy Phó Bạch Chỉ luống ca luống cuống chạy tới chạy lui trong phòng bếp, làm mấy cái đồ đạc ngăn nắp biến thành ngổn ngang, Hoa Dạ Ngữ không khó nhìn ra nàng đang làm thức ăn. "Ngữ nhi, ngươi đã tỉnh a, ta nghĩ tối hôm qua ngươi chưa ăn cái gì, cho nên làm chút bánh điểm tâm cho ngươi, tuy nhiên đây là lần đầu tiên ta làm, có thể không ngon lắm." Phó Bạch Chỉ nói, như là dâng báu vật đặt một mâm chỉ có bốn năm cái bánh điểm tâm xuống trước mặt Hoa Dạ Ngữ, chúng nó màu vàng nhạt, nhưng hình dạng kỳ quái lại làm cho Hoa Dạ Ngữ nói không nên lời bánh điểm tâm này rốt cuộc là làm bằng cái gì, vả lại chỉ có mặt trước là có thể nhìn, mặt sau căn bản là bị khét nghẹt. Hoa Dạ Ngữ quét qua những cái bị vứt bỏ trong bếp, liền biết năm cái bánh điểm tâm này, sợ là mấy cái tốt nhất Phó Bạch Chỉ có thể tìm ra. "Ngươi nếm thử đi." Thấy Hoa Dạ Ngữ chậm chạp không động, Phó Bạch Chỉ có chút dỗ dành nói, nhìn khuôn mặt có chút bẩn thỉu của nàng, còn có mấy giọt mồ hôi trên trán. Hoa Dạ Ngữ không phải là không muốn ăn, chỉ là trong lòng dâng lên nỗi ấm áp. Nàng há mồm cầm một cái bánh điểm tâm đưa vào trong miệng, tuy rằng không biết nó làm bằng cái gì, nhưng vị mặn quá trớn quả thực để cho Hoa Dạ Ngữ thiếu chút nữa bị sặc. Thế nhưng ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt tràn ngập mong đợi của Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ liền gắng gượng nuốt vào mấy cái bánh điểm tâm khó mà nuốt xuống này. "Thế nào? Ăn ngon không?" Phó Bạch Chỉ nhìn Hoa Dạ Ngữ ăn, có chút vui vẻ sờ lên bả vai của nàng, nhìn dáng vẻ hưng phấn của nàng, Hoa Dạ Ngữ gật đầu, định lấy đi những cái bánh điểm tâm này, nhưng Phó Bạch Chỉ đã nhanh tay cầm mâm lên, cũng lấy một cái ném vào trong miệng, nhưng mà một giây tiếp theo nàng liền vội vàng phun ra, một bộ mặt ủ mày chau. "Ngữ nhi, có phải ta lại làm hư hay không, bánh điểm tâm này thật sự khó ăn, có lẽ ta nhầm muối là đường rồi bỏ vào, vừa nãy ngươi còn ăn hết." Phó Bạch Chỉ nói xong liền không nói nữa, mà là an tĩnh nhìn Hoa Dạ Ngữ ở trước mặt nàng, cảm giác được đường nhìn chuyên chú này, Hoa Dạ Ngữ có chút né tránh, nhưng Phó Bạch Chỉ lại ôm chặt nàng vào trong ngực. "Ngữ nhi, cám ơn ngươi không có phun mấy thứ khó nuốt này ra. Ta biết ngươi còn đang nghi ngờ ta, đừng cáu kỉnh với ta nữa, có được hay không?" Phó Bạch Chỉ nhẹ nhàng sờ gò má của Hoa Dạ Ngữ, nghiêng đầu liền muốn hôn nàng, ngay lúc hai người kề sát vào nhau, Hoa Dạ Ngữ lại lui về sau một bước, lần nữa tạo ra khoảng cách. Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên có chút xấu hổ, Phó Bạch Chỉ cứng đờ tại chỗ, liếc nhìn bánh điểm tâm trên bàn, miễn cưỡng nở một nụ cười."Ngữ nhi, những cái bánh này đừng ăn nữa, ta biết phía tây có một tiệm bánh điểm tâm rất nổi tiếng, ngay bây giờ ta sẽ đi mua cho ngươi." Phó Bạch Chỉ nói, cũng không chờ Hoa Dạ Ngữ trả lời đã cầm dù đi ra ngoài, nàng biết, mình không đơn giản chỉ là muốn đi mua bánh điểm tâm, mà nhiều hơn, là muốn trốn tránh tâm lý khó chịu. Cúi thấp đầu rời khỏi phòng, sau khi Phó Bạch Chỉ đi không lâu sau, mưa cũng dần dần lớn lên. Nhìn cơn mưa như trút nước, thực ra Phó Bạch Chỉ vẫn luôn chán ghét những ngày mưa, cũng rất ít khi ra ngoài vào ngày mưa, nhưng nàng biết, nếu tiếp tục ở lại trong ngôi nhà kia, chỉ sợ nàng sẽ càng thêm không thoải mái. Che dù bước nhanh trong cơn mưa, Phó Bạch Chỉ chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng la rất đau đớn. Lúc đầu nàng cũng không thèm để ý, lúc sau nghe được người qua đường ào ào nói là cầu sụp, nàng mới tò mò quay đầu lại liếc nhìn. Hồ nước nối liền với biển, vốn là sâu, tốc độ của nước cũng không chậm. Hôm nay trời mưa xối xả, nước cũng sâu thêm vài phần. Phó Bạch Chỉ vốn muốn đi qua nhìn, ai biết người qua đường chen lấn tới đây, khiến cho dù của nàng rớt xuống hồ, Phó Bạch Chỉ tâm tình vốn đã không tốt, bây giờ thấy dù không còn, trong nháy mắt cả người bị mưa xối, tự nhiên sẽ không có tâm tình đi qua. Mà là nghĩ nhanh nhanh mua bánh điểm tâm, trở lại bên người Hoa Dạ Ngữ. Có lẽ là do mưa to, cả ngày hôm nay, tâm trạng của Hoa Dạ Ngữ cũng không mấy bình tĩnh, nhất là sau khi Phó Bạch Chỉ đi rồi, ngực như là bị treo lên, không bình yên được. Nhìn đồng hồ, Phó Bạch Chỉ đã đi gần hai canh giờ, nhưng vẫn chưa có trở về. Hoa Dạ Ngữ không ngừng nhìn về phía cửa, nhưng mỗi lần nhìn đều là thất vọng. Hoa Dạ Ngữ có chút lo lắng đứng ở cửa sân nhìn ra ngoài, ôm trái tim có chút nhảy loạn. Lúc này, tiếng người nói chuyện ven đường lại thu hút sự chú ý của nàng."Ôi chao ôi, sao cây cầu kia bỗng nhiên lại sụp xuống chứ, ta thấy không ít người bị thương, còn bị cuốn vào trong nước, thực sự là năm xui tháng hạn a." Người nói chuyện là hai phụ nhân lớn tuổi, nghe thấy các nàng nói như vậy, lúc này Hoa Dạ Ngữ mới hoảng sợ, cây cầu kia, không phải là nơi Phó Bạch Chỉ phải đi ngang qua sao. Một loại cảm giác chẳng lành đang lan ra, khiến cho tứ chi của Hoa Dạ Ngữ lạnh lẽo, không chút suy nghĩ liền vội vã chạy về phía cây cầu sập kia. Hoa Dạ Ngữ không có mang dù, nàng cũng không có lòng dạ nào đi tìm dù, mặc dù cơ thể đã không còn cách nào để cho nàng tùy tiện sử dụng võ công, nhưng nàng vẫn không quan tâm dùng khinh công nhanh chóng chạy tới. Đến chỗ cây cầu sập kia, đúng như lời phụ nhân nói, chung quanh đây đứng đầy người. Khắp nơi đều là tiếng gào khóc, một ít trẻ nhỏ bị tảng đá bự đập vào đầu, tính mạng mỏng manh liền biến mất. Hoa Dạ Ngữ nhìn máu trên mặt đất, chỉ cảm thấy hô hấp càng khó khăn. Nàng cố nén sự khó chịu trong cơ thể, không ngừng tìm thân ảnh màu trắng kia. Đường nhìn bỗng nhiên dừng ở một hình ảnh, một cây dù bay trong hồ, tuy rằng hình thức rất phổ thông, nhưng Hoa Dạ Ngữ nhớ rất rõ, vừa rồi Phó Bạch Chỉ ra ngoài, chính là cầm cây dù này. Giờ này khắc này, tán dù có chút tơi tả bay trên mặt hồ, mặt trên dính đầy bùn lầy và vết máu bắn tung tóe. Hoa Dạ Ngữ ngơ ngác đi tới, nàng cảm giác tim mình đã không còn là của mình nữa, nó chợt nhanh chợt chậm mà đập, đau đớn kịch liệt theo buồng tim khuếch tán ra, dần dần đi đến tứ chi, để cho cả người nàng đều cứng ngắc. Nàng không nên để cho a Chỉ ra ngoài mua đồ, không nên bởi vì sự nhát gan và nhu nhược của mình mà không ngừng xa lánh người này. Mưa lớn như vậy, tại sao mình lại để nàng đi ra ngoài, nàng không có võ công, nội lực cũng không còn như trước đây, nếu bị thương cũng không có biện pháp tự bảo vệ mình thì nên làm cái gì bây giờ? Thầm suy nghĩ kết quả xấu nhất, Hoa Dạ Ngữ chợt đứng dậy, lảo đảo chạy dọc theo bờ sông. Nàng phải tìm được Phó Bạch Chỉ, phải nhanh một chút tìm được người kia. Nàng không thể để cho Phó Bạch Chỉ gặp chuyện không may, nàng muốn nàng bình an. Bởi vì chuyện lần này thương vong quá nhiều, rất nhiều người đều vây quanh, Hoa Dạ Ngữ đi rất gian nan, nàng cũng không quan tâm mình đụng phải bao nhiêu người, y phục có bị xối ướt đẫm hay không, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, tìm được Phó Bạch Chỉ. Ngay lúc nàng lo lắng như vậy, cổ tay lại bị một người kéo lại, ánh mắt của Hoa Dạ Ngữ ngưng tụ, nàng quay đầu lại muốn nhìn xem là ai làm lỡ thời gian của mình, khi cái gương mặt quen thuộc kia lọt vào đường nhìn, lại làm cho nàng sửng sốt hồi lâu. "Ngữ nhi, sao ngươi lại ra đây, còn không thèm che dù đã chạy loạn ở chỗ này, ngộ nhỡ nhiễm bệnh làm sao bây giờ?" Phó Bạch Chỉ không nghĩ tới sẽ gặp phải Hoa Dạ Ngữ, nhưng mái tóc tím của đối phương ở trong đám người thực sự rất chói mắt, chỉ cần liếc nhìn, thì sẽ không nhận sai. Phó Bạch Chỉ tưởng mình làm lỡ thời gian quá lâu, mới làm cho Hoa Dạ Ngữ sốt ruột như vậy. "A Chỉ? Ngươi. . . Ngươi không có việc gì. . ." Hoa Dạ Ngữ nhìn khuôn mặt của Phó Bạch Chỉ, có chút ngơ ngác sờ lên. Nhìn nàng thận trọng đụng vào mình, trong lòng Phó Bạch Chỉ có vài phần mừng rỡ. Từ khi gặp lại đến bây giờ, nàng nhớ rõ Hoa Dạ Ngữ vẫn chưa từng gọi mình là a Chỉ, bây giờ gọi mình như vậy, có phải là biểu thị, nàng đã tha thứ cho mình hay không? Nghĩ như vậy, tâm tình của Phó Bạch Chỉ thật tốt, nụ cười cũng rạng rỡ hơn rất nhiều. "Ta không sao, nhưng thật ra ngươi, y phục đều dính ướt, mau trở về thôi." Phó Bạch Chỉ đắm chìm trong nỗi vui sướng Hoa Dạ Ngữ chịu gọi nàng là a Chỉ, hoàn toàn không có phát hiện đối phương khác thường, phát hiện hai người lại đứng ở trong mưa thảo luận nhiều như vậy, liền vội vàng lôi kéo nàng về nhà. Hai người rất nhanh quay trở lại, đứng ở trong nhà, Hoa Dạ Ngữ trầm mặc không nói đi ở phía trước, mà Phó Bạch Chỉ cũng không biết vì sao bầu không khí thoáng cái lại trở nên kỳ quái như thế. Nhìn mâm bánh điểm tâm đã bị mưa xối ướt trong nhà, Hoa Dạ Ngữ mới vừa bước ra một bước, toàn thân đều chợt nổi lên một trận đau đớn mãnh liệt. Cơn đau ở ngực đã sớm không là gì, bụng và xương sườn lại như là có người đang dùng dao nhỏ mài xát qua lại, gần như đau đến nỗi nàng không có biện pháp thẳng lưng. Cơ thể càng khó chịu, thì Hoa Dạ Ngữ càng cảm thấy thê lương cùng bi ai. Cơ thể này rốt cuộc còn có thể làm cái gì, vô dụng như vậy, chỉ đi nhanh mấy bước đã không chịu nổi rồi sao? Hoa Dạ Ngữ, giờ đây ngươi chỉ là cái phế vật, lại dựa vào cái gì đi tham luyến lòng tốt mà a Chỉ dành cho ngươi đây. "Vừa rồi ngươi đi đâu? Vì sao lâu như vậy vẫn chưa trở lại?" Đưa lưng về phía Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ cố ý hạ thấp giọng hỏi. Nàng không dám quay đầu lại, lại không dám lộn xộn, rất sợ đi thêm vài bước, sẽ bại lộ thân thể nàng đang run rẩy và yếu đuối. Nàng không muốn để cho a Chỉ thấy dáng vẻ bây giờ của mình, đúng vậy. . . nàng phải đuổi nàng đi. . . chỉ có người này đi. . . mình mới có thể trốn đi, trốn đến nơi không có ai, liếm liếm vết thương. "Trên đường đi ta nghe nói cầu sụp, cố ý đi đường vòng mới làm lỡ thời gian. Ngữ nhi, ngươi làm sao vậy? Về phòng trước được không? Ta sợ ngươi mắc mưa sẽ bị lạnh." Phó Bạch Chỉ không rõ tại sao Hoa Dạ Ngữ phải dùng loại giọng điệu này nói chuyện với mình, chỉ thấy nàng không thèm quay đầu lại liếc mắt nhìn mình, mà là dùng sức giãy khỏi tay mình đang chạm nàng. Cảm giác nóng và đau đớn theo mu bàn tay bị đánh truyền đến, Phó Bạch Chỉ cau mày, muốn tiếp tục mở miệng, chỉ là nàng chưa kịp nói, Hoa Dạ Ngữ đã cướp trước một bước. "Phó Bạch Chỉ, rốt cuộc ngươi còn muốn ở lỳ tại chỗ này bao lâu? Ngươi có biết ta rất ghét cảm giác ngươi ở bên cạnh ta hay không. Ta đã sớm nói, chúng ta đã chia tay, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, cũng không muốn nghe ngươi gọi ta là Ngữ nhi, ngươi đi ngay bây giờ!" Hoa Dạ Ngữ chẳng bao giờ dùng thanh âm lớn như vậy nói chuyện với Phó Bạch Chỉ, thế cho nên người nọ sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được. Phó Bạch Chỉ không rõ mình rốt cuộc đã làm sai điều gì. Nàng bất quá là yêu thương Ngữ nhi ăn không ngon, cố ý đi mua món ngon trở về, tuy rằng thời gian hơi lâu, nhưng nàng đã dùng hết khả năng mình có để làm cho Hoa Dạ Ngữ hài lòng, Phó Bạch Chỉ không rõ rốt cuộc Hoa Dạ Ngữ đang tức cái gì, vì sao trở lại liền vội vã đuổi mình đi. "Ngữ nhi, rốt cuộc là ta làm không tốt chỗ nào? Ta đã sửa lại, ta muốn đối xử tốt với ngươi, muốn bù lại những thương thế lúc trước ta gây ra cho ngươi, ta. . ." "Phó Bạch Chỉ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Bù đắp, ngươi nghĩ ta cần ngươi bù đắp sao? Ngươi bây giờ cái gì cũng không phải, không có võ công, không có thân phận và địa vị, ngươi còn không bằng cái phế vật trước đây. Ta thực sự không biết ngươi còn mặt mũi gì tới tìm ta, ngươi có biết hay không, bộ dáng của ngươi bây giờ, tựa như một con chó vẩy đuôi mừng chủ, để cho ta khinh thường." Hoa Dạ Ngữ nói, rồi cười, nàng có thể cảm giác được cổ họng mình đã có mùi máu tanh, lại cố nén đem phần bết dính và khó chịu đó nuốt xuống. Nàng biết mình nói những lời này sẽ làm Phó Bạch Chỉ khó chịu, thế nhưng trong lòng của mình, sao lại không đau. Nàng không muốn tổn thương Phó Bạch Chỉ, cũng chỉ có thể dùng phương pháp cực đoan đuổi nàng ra khỏi người mình. "Ngươi đi đi, để cho ta yên lặng một chút." Hoa Dạ Ngữ ôm ngực, nhẹ giọng nói, so với thanh âm mới vừa rồi đã suy yếu không ít. Thấy nàng thủy chung không chịu quay đầu lại nhìn mình, cũng không muốn cùng mình nói gì nữa, Phó Bạch Chỉ cười khổ, có chút mất mác xoay người. "Ngữ nhi, xin lỗi, ta biết mình rất vô dụng, cũng biết bất kể là ta trước kia hay là ta bây giờ, đều là người nhát gan vô dụng. Ta biết ngươi phiền lòng, mấy ngày nay, ta sẽ không tới quấy rầy ngươi. Ta chỉ là hy vọng, ngươi đừng chán ghét ta là tốt rồi." Phó Bạch Chỉ nói, cuối cùng liếc nhìn bóng lưng lạnh lùng của Hoa Dạ Ngữ, chậm rãi đi ra ngoài. Nghe được nàng bỏ đi, lúc này Hoa Dạ Ngữ mới vội vàng lấy thuốc trong lòng ra đưa vào trong miệng, nhưng cơ thể lại như là không có ăn được, vẫn đớn đau đến nỗi khiến cho nàng không có nửa phần khí lực. Lấy tay chật vật đỡ bàn, Hoa Dạ Ngữ nghiêng người, nhìn theo Phó Bạch Chỉ một bước lại một bước đi xa, cảnh tượng như vậy, sao mà tương tự. Mỗi lần đều như vậy, mình cuối cùng vẫn là người đứng tại chỗ nhìn Phó Bạch Chỉ rời đi, là mình đuổi nàng đi, mà nàng, cũng vĩnh viễn không nhớ rõ quay đầu lại. Đường nhìn trở nên mờ nhạt, cũng không biết là nước mưa làm loạn hay là hai tròng mắt đã hóa thành đồ bỏ đi. Hoa Dạ Ngữ chậm rãi đi về phía gian phòng, lại cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng không giống mình. Cảm thấy hô hấp càng ngày càng trắc trở, nàng té trên mặt đất, che miệng lại, nhưng vẫn có máu tươi màu đen theo khe tay của nàng chảy xuống. Nhìn đống màu đen máu này, Hoa Dạ Ngữ cảm nhận được lỗ tai và mũi của mình cũng đang chảy máu, cơ thể nàng run rẩy, cảm giác mình không thể cứ như vậy chết, bằng không a Chỉ trở về, thấy chính là mình chật vật lại xấu xí. Hoa Dạ Ngữ không ngừng tự nói với mình phải đứng lên, nàng nên trốn đến một nơi không ai nhìn thấy, nhưng là ngay cả sức nhúc nhích một ngón tay cũng không có. Nước mưa lạnh lẽo giội vào mặt, Hoa Dạ Ngữ khổ sở cười, loại cảm giác này, chính là sắp chết sao? Như vậy cũng tốt, mình chống đỡ lâu như vậy, rốt cuộc không cần cứng rắn chống đỡ nữa. Lão Thiên đối xử với nàng không tệ, đúng là trước khi chết, còn có thể để cho nàng gặp lại a Chỉ. "Ngữ nhi, ngữ nhi ngươi làm sao vậy? Có phải chỗ nào bị thương hay không? Đừng dọa ta được không? Ngươi rốt cuộc làm sao vậy!" Phó Bạch Chỉ không nghĩ tới khi mình quay lại dĩ nhiên sẽ thấy cảnh tượng như vậy, nàng vốn muốn đem bánh điểm tâm đã mua được cho Hoa Dạ Ngữ, nhưng mà mới vừa đi tới cửa, liền thấy người này ôm ngực ngã xuống mặt đất, lỗ tai và lỗ mũi của nàng đều là máu, máu này không phải là màu đỏ giống người bình thường, mà là màu đỏ đen. Phó Bạch Chỉ không biết làm sao ôm Hoa Dạ Ngữ, nàng nghĩ đều do mình không tốt, nếu không phải nàng chọc cho Ngữ nhi tức giận, Ngữ nhi cũng sẽ không như vậy. "Ngữ nhi, cầu ngươi, van cầu ngươi đừng làm ta sợ, ta dẫn ngươi đi xem đại phu, đi ngay!" Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ muốn đi ra ngoài, lại bị đối phương kéo lại áo. "A Chỉ. . . Đừng sợ. . . Ta không sao. . ." Hoa Dạ Ngữ đứt quãng nói, vả lại còn không ngừng hộc máu. Nhìn dáng vẻ khó chịu của nàng, Phó Bạch Chỉ làm sao sẽ tin tưởng, nàng ôm Hoa Dạ Ngữ vào trong phòng, không ngừng sờ mặt của nàng. Cảm thấy một giọt nước nhỏ lưu lạc trên mặt mình, Hoa Dạ Ngữ thật tò mò, vì sao đã vào trong phòng, lại còn có mưa chứ? Mưa này, quả nhiên là mặn. Nhìn nước mắt trên mặt Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ biết, có lẽ tình huống của mình đã không còn dối gạt được. Thực sự là đáng tiếc, nàng diễn kịch lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị a Chỉ thấy được. A Chỉ, ngươi sẽ trách ta hù dọa ngươi sao? Sẽ trách ta vừa rồi mắng ngươi, nói chuyện lớn tiếng với ngươi như vậy sao? Đừng tin ta, tất cả sự không tốt, trách cứ đối với ngươi, đều là giả. "A Chỉ. . . Xin lỗi."
Vị nào còn thức thì đọc luôn chương này nha. Chả hiểu sao hôm nay thím Bạo cao hứng làm liền 2 chương :)))) Thím ấy cũng cho hay chương sau sẽ nói rõ, rồi làm hòa, rồi ngọt ngào ân ái các thứ :))))
|
Chương 172
Chương 172 : Khi Hoa Dạ Ngữ tỉnh lại, có loại cảm giác không rõ ràng, nàng cảm giác như mình đã chết đi, mà tất cả những gì xuất hiện lúc này đều là những gì sau khi chết nàng thấy. Dù sao cảm giác trước khi hôn mê quá mức đau đớn, cái loại đau giống như là toàn thân đều bị xé rách, như đi vào địa ngục một vòng, làm cho bây giờ nàng cũng không nâng được nửa phần khí lực. Nghe cửa truyền đến tiếng bước chân, thấy khuôn mặt mang theo vẻ tức giận đó, Hoa Dạ Ngữ liền biết, mình còn sống. Phó Bạch Chỉ ngồi xuống bên giường, liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Hoa Dạ Ngữ, nhẹ nhàng thay nàng đắp kín chăn, sau đó liền trầm mặc xoay người, một câu cũng không nói. Bầu không khí yên tĩnh để cho hai người càng thêm không lời chống đở, Hoa Dạ Ngữ thậm chí không dám xê dịch cơ thể, rất sợ động tác xoay người sẽ đánh vỡ phần trật tự này. Cuối cùng, vẫn là Phó Bạch Chỉ mở miệng trước. "Ngươi không muốn giải thích gì sao? Hay là nói, đến bây giờ ngươi còn muốn gạt ta?" Thanh âm của Phó Bạch Chỉ không phân rõ vui mừng tức giận hay là ưu sầu, Hoa Dạ Ngữ nhìn không thấy mặt của nàng, cũng không biết nên trả lời vấn đề của nàng như thế nào. Nàng nên nói như thế nào, nên làm thế nào nói với người yêu của nàng. . . mình sẽ chết? Quá tàn nhẫn, không phải sao. "A Chỉ. . . Xin lỗi. . . Ta. . ." Hoa Dạ Ngữ chẳng biết nên nói cái gì, vô lực xin lỗi vào lúc này càng lộ vẻ tái nhợt. Nàng nhìn thấy Phó Bạch Chỉ cúi đầu thấp hơn, bờ vai gầy gò của nàng không ngừng run rẩy, nàng luống cuống lấy tay lau mặt, nhưng lại càngrun rẩy nghiêm trọng hơn. Theo sườn mặt nhìn qua, Hoa Dạ Ngữ thấy một giọt nước nhỏ lóng lánh rơi lên vạt áo của nàng. "A Chỉ, đừng khóc." Đến lúc này, Hoa Dạ Ngữ trái lại thở phào nhẹ nhõm, nàng không cần kiềm nén sự quan tâm cùng tình yêu mình dành cho Phó Bạch Chỉ nữa, cũng không cần che giấu sự đau lòng của mình đối với nàng. Giờ này khắc này, trơ mắt nhìn Phó Bạch Chỉ khóc bất lực như thế, nàng làm sao không khó chịu. Nàng sợ nhất chính là chuyện này, nàng rất không bỏ được, chính là a Chỉ khổ sở. "Ngữ nhi, bây giờ ngươi nói xin lỗi rốt cuộc có gì hữu dụng chứ? Ta thực sự không nghĩ tới ngươi sẽ giấu diếm ta lâu như vậy, vừa rồi ta tìm đại phu tới, hắn nói ngươi không còn nhiều thời gian, ta không tin, ta để cho hắn chẩn đoán cho ngươi một lần rồi lại một lần, đến nỗi dọa hắn chạy mất. . . Hắn nhất định coi ta là kẻ ngu si điên khùng, ta thà rằng bị mọi người xem như kẻ ngu si điên khùng, nhưng duy chỉ có ngươi là không thể." "Ta không có." Nghe lời Phó Bạch Chỉ nói, Hoa Dạ Ngữ đứng dậy ôm lấy nàng, khi hai cơ thể dính sát vào nhau, Hoa Dạ Ngữ dùng gương mặt dán lên lưng của Phó Bạch Chỉ, người này, để cho nàng lưu luyến không thôi. "Ngươi không có, nhưng tại sao ngươi phải giấu diếm ta lâu như vậy? Độc trong người ngươi là chuyện gì xảy ra? Là đã sớm có đúng không? Cho nên lúc đầu ngươi gặp phải ta mới không nhận thức ta, sau cùng lại tìm mọi cách rời khỏi ta. Tất cả mọi thứ đều là bởi vì mạng của ngươi không còn lâu, không phải sao?" Phó Bạch Chỉ đỏ mắt hỏi, nàng xoay người, dùng hai tay đè vai Hoa Dạ Ngữ xuống, hiện tại nàng thầm muốn một cái đáp án, mặc dù nó đã xảy ra rất rõ ràng trước mắt, nàng vẫn muốn nghe chính miệng Hoa Dạ Ngữ nói ra. "A Chỉ, ngươi nói không sai, thân thể này của ta, từ sáu năm trước đã chết rồi, là Diêm La bà đã cứu ta, nhưng cũng biến ta thành một con quái vật. Trong thân thể này có trên trăm loại độc, khó giải cũng không thể cứu." Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, mặc dù giọng nói của nàng nhẹ nhõm, nhưng Phó Bạch Chỉ nghe lại kinh hồn táng đảm. Hoá ra, độc trong người Hoa Dạ Ngữ, đã theo nàng tròn sáu năm, nói vậy mỗi ngày nàng đều bị đống kịch độc này giày vò, một ngày rồi lại một ngày, cho tới bây giờ. Nàng ẩn núp mình, đẩy mình ra, cũng không phải là bởi vì không thương, mà là nàng sợ mình biết tình hình thân thể của nàng, mới chọn phương pháp cực đoan này sao? "Hoa Dạ Ngữ, ngươi lừa gạt ta thật thê thảm. Liễu Tĩnh Mạt biết, Ám Ảnh cũng biết, tất cả người thân cận với ngươi, đều biết tình huống của ngươi, duy chỉ có ta - cái người rất nên biết này, lại là người biết trễ nhất. Ở trong lòng ngươi ta rốt cuộc là cái gì? Ngươi luôn miệng nói là vì ta, thế nhưng ngay từ đầu, ngươi cũng đã lựa chọn con đường tự chủ trương, không phải sao?" "Ban đầu gặp mặt xa cách là như thế này, trong rừng Quỳ Hợi bị ta đả thương cũng là như thế này, ngay cả sự kiện của Ám Ảnh sau đó, cũng như vậy. Ở trong lòng ngươi, có phải ta vẫn luôn rất vô dụng hay không? Ngươi thủy chung cũng chỉ coi ta là người có thể cùng nhau hưởng lạc, nhưng không cách nào cộng khổ. Ta là người yêu của ngươi, là người muốn cùng ngươi vượt qua cả đời, vì sao ngươi không nói cho ta biết chứ?" "Ngươi có biết nỗi đau bị vợ lừa dối giấu giếm hay không, ngươi có biết ngày hôm nay thấy ngươi té trên mặt đất, ta có bao nhiêu sợ hãi hay không? Ta rất cố gắng truy đuổi bước chân của ngươi, ta không ngừng để cho chính mình trở nên lợi hại, để có thể bảo vệ ngươi, thế nhưng ngươi đã sớm xử tử hình cho chúng ta, bất kể ta làm như thế nào, ta đuổi theo ngươi thế nào, ngươi vẫn muốn đẩy ta ra." "Ta. . . Ta chưa từng nghĩ tới ta sẽ yêu một người đến ích kỷ như thế, rõ ràng ở thế giới này ta muốn sống cũng đã phải nỗ lực một trăm phần trăm, thế nhưng ta muốn nỗ lực thêm nữa, liều mạng muốn ở cùng ngươi, nhưng ta thủy chung không có biện pháp đuổi theo ngươi, không phải sao?" Phó Bạch Chỉ nói giọng khàn khàn, mà nước mắt đã sớm làm gương mặt nàng trở nên mơ hồ. Nhìn nàng khó chịu, Hoa Dạ Ngữ ôm ngực, rốt cuộc biết, chuyện nàng sợ nhất đã xảy ra. Quả thực, nàng vẫn luôn tự cho là đúng thay Phó Bạch Chỉ làm ra quyết định, tất cả những điều nàng cho rằng thật là tốt, đều là một loại tổn thương khác với a Chỉ. Thế nhưng, tính cách của Hoa Dạ Ngữ đã là như vậy, nàng nhìn giống như là rất nhu nhược, nhưng lòng của nàng so với ai khác đều mạnh mẽ hơn, cho dù đối với chính nàng cũng không ngoại lệ. Nếu như cho Hoa Dạ Ngữ cơ hội lựa chọn một lần nữa, có lẽ nàng vẫn sẽ chọn một mình gánh chịu những thứ này. "A Chỉ, ta biết nói cái gì ngươi cũng sẽ khổ sở. Ta. . . làm sao không muốn ở cùng với ngươi, thế nhưng ngươi muốn nói với người yêu của mình thế nào, mạng của ta không còn bao lâu, thế nhưng ta yêu ngươi. Tất cả sự thay đổi của ngươi ta đều nhìn thấy, ngươi càng trở nên ưu tú, thì ta lại càng không có dũng khí nói ra. Bởi vì ta không có tư cách để ngươi vì ta mà tiêu hao cái gì, con đường của ta sẽ nhanh chóng bị chặt đứt, nhưng ngươi còn phải đi rất xa." "Ngươi quá tốt, mà ta lại không đủ tốt. Mỗi một lần độc phát, ta đều sẽ sợ, sợ mình lại mất đi một lần nhìn thấy ngươi, thậm chí có đôi khi ta sẽ vì tư lợi mà có ý nghĩ đáng sợ, nếu ngươi có thể cùng ta chết đi, thì tốt biết bao. Nếu ta có thể giết ngươi, như vậy chúng ta có thể có thể vĩnh viễn không xa rời nhau. Thế nhưng ta không nỡ, cái thế giới kia ta chưa từng đến, nhưng ta biết, nhất định nó sẽ không tốt đẹp như thế giới này." Hoa Dạ Ngữ không khóc, nhưng viền mắt lại hiện lên màu đỏ tươi, nghe nàng nói những lời này, Phó Bạch Chỉ an tĩnh đứng ở bên giường ngưng mắt nhìn nàng. Qua hồi lâu, nàng giật giật cơ thể, bỗng nhiên nửa quỳ trên giường, lấy ngọc bội Hoa Dạ Ngữ cất giấu bên trong áo ra ngoài. Ngọc này từ ban đầu hoàn chỉnh đến không trọn vẹn, nhưng hôm nay. . . nhìn cái vết nứt giữa ngọc bội, Phó Bạch Chỉ khẽ dùng sức, liền bẻ gẫy ngọc bội dọc theo vết nứt, tiện đà dùng sợi dây khác cột chắc. Nàng đeo một cái lên cổ mình, một cái khác, thì dịu dàng vén mái tóc dài của Hoa Dạ Ngữ lên, đeo ngọc bội lên lại. Cứ như vậy, một khối ngọc nhưng hai người mang, mà hành động như vậy đại diện cái gì, không cần nói cũng biết. "Ngữ nhi, Liễu Tĩnh Mạt cũng đã bó tay với ngươi, phải không?" Phó Bạch Chỉ thấp giọng hỏi, nàng sờ gò má gầy gò của Hoa Dạ Ngữ, giọng điệu khôi phục ôn nhu. "Ừ, Tĩnh Mạt cũng không có cách nào, trừ khi có kỳ tích xuất hiện, tìm được cỏ lung mê có thể giải được trăm độc." Nói đến hy vọng duy nhất của mình, nhưng cũng là hy vọng xa vời, nét mặt của Hoa Dạ Ngữ cũng không mang nhiều lắm tiếc nuối, mà là có chút hưởng thụ vùi vào lòng Phó Bạch Chỉ. Nàng cảm thấy giờ khắc này, có lẽ là trời cao ban thưởng cho nàng lần sau cùng. "Không sao, ta sẽ không từ bỏ hi vọng cuối cùng, ta sẽ gọi người của Hàn tuyệt viện hỗ trợ tìm kiếm. Có thể tìm được là hay nhất, nếu không tìm được, cũng không sao." Phó Bạch Chỉ ôm lấy Hoa Dạ Ngữ, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của nàng. Xa cách mấy tháng, hai người lần thứ hai hôn nhau, Phó Bạch Chỉ hôn rất nồng nhiệt, mà Hoa Dạ Ngữ cũng ôm chặc nàng, đáp lại y như vậy. Hai người thở hổn hển ngã xuống giường, Phó Bạch Chỉ sờ y phục có chút ẩm ướt trên người Hoa Dạ Ngữ, lúc này mới nhớ tới mình vẫn chưa thay quần áo ướt sũng trên người Hoa Dạ Ngữ. Vừa rồi mới thấy Hoa Dạ Ngữ thổ huyết, Phó Bạch Chỉ vẫn nhớ kỹ, thời khắc đó đại não của nàng căn bản là ngừng vận chuyển, sau khi lấy lại tinh thần nàng mới đi tìm đại phu, nhưng chưa từng nghĩ đại phu tốt nhất trong thành này lại nói, Ngữ nhi của nàng không cứu được. Phó Bạch Chỉ làm thế nào cũng không nghĩ tới người lúc nãy còn thật khỏe tại sao lại đột nhiên thổ huyết, lại còn không cứu được. Ai biết đại phu đó lại còn nói độc trong người Hoa Dạ Ngữ đã lan ra toàn thân, coi như là Hoa Đà còn sống cũng không có biện pháp. Phó Bạch Chỉ nghe xong chỉ cảm thấy đại não một trận trống không, nàng không ngừng xin đại phu kia xem lại lần nữa, nhất định là có chỗ nào sai lầm, Ngữ nhi của nàng rõ ràng là bách độc bất xâm, làm sao có thể trúng độc, thế nhưng đại phu đó lại nhìn nàng như là người điên, vội vàng chạy ra ngoài. "A Chỉ. . . Không được. . ." Cảm thấy tay của Phó Bạch Chỉ sờ lên cổ áo mình, Hoa Dạ Ngữ vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn suy yếu, nàng nghĩ lấy cơ thể của mình bây giờ, sợ là không có sức lực cùng Phó Bạch Chỉ làm chuyện này. "Ngữ nhi đang suy nghĩ gì vậy? Ta không phải là muốn như vậy với ngươi, ta chỉ muốn giúp ngươi lau người mà thôi, vừa rồi dầm mưa, ta vội vàng tìm đại phu, đã quên giúp ngươi thay lớp áo trong." Nghe Phó Bạch Chỉ nói nàng chưa giúp mình thay quần áo, Hoa Dạ Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến lúc này nàng lại muốn cởi y phục của mình, không khỏi gặp khó khăn. Thân thể của mình bây giờ ra sao, Hoa Dạ Ngữ rất rõ ràng. Nàng không dám để cho Phó Bạch Chỉ nhìn, không phải sợ đối phương sẽ ghét bỏ mình, mà là sợ Phó Bạch Chỉ nhìn rồi sẽ buồn bã. "A Chỉ, ta tự mình làm là tốt rồi, ngươi còn là. . ." "Ngữ nhi, từ giờ trở đi, đừng giấu diếm ta bất cứ chuyện gì nữa, được không? Nếu ngươi không để cho ta xem, nhất định là có cái gì gạt ta." Phó Bạch Chỉ nói chắc chắn, giống như là đã sớm xác nhận. Hoa Dạ Ngữ chẳng biết nên nói cái gì, chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng bỏ qua chống cự. Thấy nàng nhắm mắt lại, tùy ý mình rút tầng che chắn cuối cùng trên người nàng đi. Phó Bạch Chỉ chậm rãi kéo áo trong và cái yếm của Hoa Dạ Ngữ xuống , rồi lại cởi tiết khố của nàng ra, theo cổ thân thể này bại lộ ở trước mắt, mặc dù cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng Phó Bạch Chỉ vẫn cảm thấy ngực bị kiềm hãm. Nàng nén nước mắt, nở nụ cười, nhưng vẫn đỏ mắt. Nàng vốn cho là Hoa Dạ Ngữ chỉ gầy đi chút ít mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ, đối phương bất quá là mặc y phục dầy thêm chút, liền như vậy lừa gạt mình. Người này đâu chỉ là gầy chút ít, thân thể này của nàng, căn bản là gầy đến mức tong teo. Trước ngực là dấu vết dử tợn, hai vết thương sâu đậm do kiếm tạo thành trườn ở phía trên, thời khắc nhắc nhở Phó Bạch Chỉ, bởi vì mình, mà Hoa Dạ Ngữ chịu đau đớn thế nào. Mà ở trên da thịt trắng noãn của nàng, mấy dấu vết màu xám xanh trên đùi đặc biệt rõ ràng, Phó Bạch Chỉ biết, nghĩ cũng biết, đây chính là nguyên nhân quan trọng mà Hoa Dạ Ngữ sợ để cho mình thấy. Tuy rằng không khó nhìn, lại nói rõ thân thể này đã sắp thối rửa. "Có đau không?" Nhẹ nhàng sờ lên vị trí hư tổn trên đùi Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ rất cẩn thận, rất sợ sẽ làm Hoa Dạ Ngữ đau, còn đối phương chỉ là lắc đầu, sắc mặt mang theo chút phấn hồng."Vì sao muốn xăm lên vậy?" Kiểm tra qua cơ thể Hoa Dạ Ngữ không còn nơi nào khác có chuyện, Phó Bạch Chỉ cầm lấy khăn mặt, giúp nàng lau người. Đóa hoa màu lửa đỏ trên vai đập vào trong mắt, Phó Bạch Chỉ có chút si mê sờ sờ, da của Hoa Dạ Ngữ vốn là trắng, mà cái hình xăm rừng rực như lửa này càng tôn lên vẻ đẹp làn da của nàng. Tuy rằng không biết đây là hoa gì, nhưng lại làm cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy rất thích hợp với Hoa Dạ Ngữ. "Hoa này, là khi ta đang suy nghĩ về ngươi mà vẽ ra, là cố niệm" Hoa Dạ Ngữ nằm lỳ ở trên giường nhẹ giọng nói, hoa này cũng không có thực thể chân chính, chỉ do nàng tưởng tượng ra. Mỗi khi nàng nhớ Phó Bạch Chỉ quá nhiều, thì sẽ đi vẽ chân dung của Phó Bạch Chỉ, mà một ngày nào đó, liền vẽ ra đóa hoa này. Cố niệm, cố chấp tưởng niệm, nhưng lại không thấy. "Ta sẽ không sẽ rời khỏi ngươi, bất kể phát sinh cái gì." Nhìn tấm lưng xinh đẹp của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ nói chắc chắn. Tất cả mâu thuẫn và hiểu lầm của hai người rốt cuộc vào giờ khắc này đã cởi ra, tuy rằng ngực vẫn còn giận Hoa Dạ Ngữ giấu diếm mình lâu như thế, nhưng cho dù tức hơn nữa, khi đối mặt với dáng vẻ bất lực của người này, còn có thân thể hư nhược của nàng, Phó Bạch Chỉ cũng không đành lòng phát giận. Nói cho cùng, Hoa Dạ Ngữ làm mọi thứ, đều là vì mình. Bởi vì đưa lưng về phía nàng, Hoa Dạ Ngữ tự nhiên không nhìn thấy sự dứt khoát trong mắt Phó Bạch Chỉ, chỉ khẽ ừ. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy khăn lông biến thành bàn tay của Phó Bạch Chỉ, mà hơi thở của người này cũng phun lên thân thể của chính mình. Hoa Dạ Ngữ nhạy cảm run rẩy, thoáng chốc, Phó Bạch Chỉ đã đem nàng lộn lại, đè xuống giường. "Bây giờ Ngữ nhi còn mệt không?" Trong mắt của Phó Bạch Chỉ mang theo chút dục vọng, càng nhiều hơn nhưng là cưng chìu và ôn nhu. Nghe được câu hỏi của nàng, Hoa Dạ Ngữ lắc đầu, thân thể của nàng luôn mệt, nhưng bị Phó Bạch Chỉ dịu dàng nhìn như vậy, giống như bất cứ nỗi đau xót nào cũng không đáng kể. Nàng và a Chỉ, đích thật là đã lâu không có thân mật. "Yên tâm, ta sẽ không đi vào, cũng sẽ không làm ngươi mệt, nhưng ta sẽ khiến ngươi thoải mái." Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng nói, hạ người xuống, sau khi tách hai chân của Hoa Dạ Ngữ ra nhìn đến chỗ hơi hơi ẩm ướt, có chút chế nhạo liếc mắt nhìn Hoa Dạ Ngữ. Nhận thấy được ánh mắt sâu xa của nàng, Hoa Dạ Ngữ đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác, mà Phó Bạch Chỉ đã hôn lên. Nơi đó nhận tất cả thương yêu, cái lưỡi vốn mềm mại so với thường ngày còn phải dịu dàng gấp mấy trăm lần. Hoa Dạ Ngữ nhìn Phó Bạch Chỉ vùi vào giữa hai chân mình, nhẹ nhàng ôm lấy đầu của nàng, đã có nước mắt theo vành mắt của nàng rơi xuống. A Chỉ, ta chịu thua, không bao giờ lẫn trốn nữa. -- Chương này thím Bạo thay hơi bị nhiều từ nhạy cảm bằng các từ lãng giang trong ngoặc. Chẳng hạn như từ 【 níu kéo kéo 】 khúc cuối ý. Tui đã cố gắng dùng cái tâm hồn trong sáng của mình [ahihi] liên tưởng và nghĩ từ thay thế. Nhưng cái chỗ 【 níu kéo kéo 】 tui bó tay rồi :< Các vị huynh đài có ý tưởng gì không gợi ý cho tui chỉnh lại cho nó trọn vẹn đi :'( À quên, thím ấy nói phiên ngoại 12000 từ được in thành một cuốn riêng lẻ hẳn hoi cơ, ghét ghê. Chương sau là ngọt ngào nối tiếp ngọt ngào nga. Chương này người ta đa như vậy rồi mà thím Chỉ cũng không tha nữa, kỳ ghê :)))
|
Chương 173 Chương 173 : Ôn nhu triền miên mang đến một đêm yên bình ngủ ngon không mộng mị, theo ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào trong phòng, Hoa Dạ Ngữ sờ bụng của mình, trong chốc lát mới phản ứng được mọi thứ tối hôm qua đều thật sự phát sinh, chứ không phải là do mình nằm mơ. Cảm giác sót lại trong cơ thể còn sờ sờ ở trước mắt, cảm thấy da thịt và áo ngủ bằng gấm dán vào nhau, Hoa Dạ Ngữ tự nhiên nghĩ đến những gì tối qua Phó Bạch Chỉ mang đến cho mình, không thể không đỏ mặt. Cầm một bộ quần áo mới để thay, tuy rằng cơ thể đã bị Phó Bạch Chỉ nhìn sạch, Hoa Dạ Ngữ cũng không cần che giấu cái gì nữa, nhưng nàng vẫn mặc y phục tương đối dày như trước. Mấy ngày qua nàng luôn luôn sợ lạnh, nghĩ cũng biết là do thân thể này không bằng trước kia, đi được vài bước sẽ mệt, mặc nhiều hơn nữa, tứ chi và cơ thể này cũng lạnh buốt. Thay đồ rửa mặt xong, Hoa Dạ Ngữ đẩy cửa ra đi tìm Phó Bạch Chỉ, lại thấy người nọ đang bưng cái chậu gỗ, ngồi ở trong sân giặt quần áo. Hai người ở chung như vậy lâu, việc giặt quần áo từ trước đến nay đều là Hoa Dạ Ngữ làm. Cũng không phải là do Phó Bạch Chỉ lười biếng, mà là vì phương pháp giặt quần áo của người này thực sự không dám khen tặng, Hoa Dạ Ngữ sợ nàng giặt không sạch, cũng yêu thương nàng, nên vẫn nhận việc này vào người mình. Hiện nay, ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa chiếu vào trong nhà, rọi vào mái tóc dài đen nhánh của Phó Bạch Chỉ tạo ra một quầng sáng màu vàng. Nàng tỉ mỉ nghiêm túc giặt y phục, sườn mặt mang theo nụ cười yếu ớt nhìn qua đặc biệt xinh đẹp, Hoa Dạ Ngữ lẳng lặng nhìn, thật sự hy vọng thời gian có thể dừng lại tại đây. Nàng nguyện ý làm người đứng lặng ở một bên nhìn Phó Bạch Chỉ, cho dù nhìn mười năm trăm năm, cũng sẽ không chán ghét. Giữa lúc Hoa Dạ Ngữ nhìn ngây người, lại thấy nụ cười trên mặt Phó Bạch Chỉ càng thêm sáng lạn, phát hiện nàng cầm món đồ trong cái giỏ quần áo ở bên cạnh lên, Hoa Dạ Ngữ nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó cũng không phải là áo khoác, mà là cái quần lót tơ lụa mình mặc tối qua vẫn chưa có giặt. Mắt thấy vật thiếp thân của mình bị Phó Bạch Chỉ cầm đi giặt, mặt của Hoa Dạ Ngữ ửng đỏ, nàng đang muốn đi tới nói gì đó, lại thấy Phó Bạch Chỉ đem mảnh vải nho nhỏ ấy che ở trên mặt, nhẹ nhàng ma sát. Hành động này làm cho Hoa Dạ Ngữ cứng đờ, nàng thật sự không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ sẽ làm ra việc này với quần áo thiếp thân của mình. Nhìn Phó Bạch Chỉ nhắm hai mắt lại, khẽ ngửi quần lót của mình tựa như ngửi hương thơm. Hoa Dạ Ngữ đi qua cũng không được, xem tiếp cũng không xong, nàng có chút không biết mình nên làm thế nào mới tốt, a Chỉ dường như rất vui vẻ, mình không nên quấy rầy, nhưng ban ngày ban mặt làm việc như vậy, không khỏi cũng quá mắc cở. "A, quần lót của Ngữ nhi quả nhiên rất thơm." Phó Bạch Chỉ tất nhiên là không biết hành động của nàng đều bị Hoa Dạ Ngữ nhìn thấy hết, cho nên vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình. Hôm nay nàng vốn muốn đem y phục ngày hôm qua của hai người đi giặt, thuận tiện ôm ra, cũng không ngờ tới sẽ cầm theo quần lót của Hoa Dạ Ngữ. Là một người hiện đại, Phó Bạch Chỉ đã thấy qua rất nhiều kiểu dáng quần lót vừa gợi cảm lại phức tạp, mà sau khi đến cổ đại, nàng mới phát giác được, quần lót ở cổ đại cũng đặc biệt xinh đẹp. Quần nhỏ của Hoa Dạ Ngữ hiển nhiên là được chế tạo đặc biệt, chất vải và hoa văn đều vô cùng tốt, mảnh tơ lụa nho nhỏ này ôm trọn mông nàng, dùng một sợi dây thắt ở ngang hông, tuy rằng đây là kiểu quần nhỏ cơ bản của cổ đại, nhưng mang đến hiện đại, quả thực chính là thuộc kiểu quần ren khêu gợi nha. Ngửi quần lót của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ suy nghĩ đến xuất thần. Bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng ho khan lúng túng, xoay người liền thấy Hoa Dạ Ngữ đang đứng ở cửa, đỏ mặt nhìn mình. "Ngữ nhi, ngươi dậy rồi." Thấy Hoa Dạ Ngữ đi ra, Phó Bạch Chỉ vui vẻ nghênh đón, lại quên mất tay nàng còn đang nắm quần nhỏ của người ta. Thấy Phó Bạch Chỉ cứ như vậy mà qua đây, Hoa Dạ Ngữ e lệ nhìn nàng. "A Chỉ, ngươi. . ." Hoa Dạ Ngữ không biết nên làm sao nhắc nhở Phó Bạch Chỉ, chỉ có thể đem đường nhìn rơi vào khối vải vóc trong tay đối phương, theo tầm mắt của nàng, Phó Bạch Chỉ cũng phát hiện không ổn. Nghĩ đến những chuyện mình vừa làm đều bị Hoa Dạ Ngữ nhìn thấy, nàng vội vàng giấu quần nhỏ vào trong ống tay áo, cả một động tác sợ là chỉ có thể dùng câu giấu đầu hở đuôi để hình dung. "Ngữ nhi, ngươi dậy rồi, cái kia. . . Ta. . . Ta chỉ là dậy sớm một chút giặt quần áo mà thôi, ta còn ra ngoài mua cháo cho ngươi, gần đây ngươi chớ có nấu cơm, nếu như muốn ăn cái gì ta đi mua ngay cho ngươi." Phó Bạch Chỉ quay lại trước chậu giặt quần áo, thận trọng bỏ cái quần nhỏ bằng tơ lụa trong tay vào trong nước. Thấy nàng lại bưng một chén cháo nóng đặt ở trước mặt mình, Hoa Dạ Ngữ làm sao có thể yên tâm ăn một mình, rồi để cho Phó Bạch Chỉ giặt quần áo chứ. "A Chỉ, ta không sao, cũng không có yếu ớt giống như ngươi nghĩ. Thức ăn mua bên ngoài tuy rằng thuận tiện, nhưng rốt cuộc vẫn không tốt như mình làm." Xuất phát từ tư tâm, Hoa Dạ Ngữ cũng không muốn để cho Phó Bạch Chỉ mua thức ăn bên ngoài. Nàng cũng biết thời gian còn dư lại của mình không nhiều lắm, nàng muốn dùng hết khả năng làm thêm nhiều món ngon cho a Chỉ, bởi vì sau này đã không còn cơ hội. "Vậy cũng tốt, chờ ta giặt quần áo xong liền đi mua ngay chút đồ ăn được không? Ngữ nhi muốn ăn cái gì? Thật ra ta nhớ thương mấy món ăn của ngươi đã lâu." Phó Bạch Chỉ sao lại không rõ ý đồ của Hoa Dạ Ngữ, nhưng nàng càng hiểu, lại càng không muốn vạch trần. Nguyện vọng của người này, làm sao mình nỡ tước đoạt. "Nhẹ là được, không bằng ta đưa ngươi đi." Thấy Phó Bạch Chỉ vừa muốn đi ra ngoài mua thức ăn, Hoa Dạ Ngữ vội vàng nói, nhưng Phó Bạch Chỉ lại vội vàng qua đây đặt nàng xuống ghế trở lại."Mua thức ăn không mất bao lâu, Ngữ nhi cứ ở nhà chờ ta." Phó Bạch Chỉ không muốn để cho Hoa Dạ Ngữ đi cùng mình, nói xong liền rời khỏi nhà. Nàng như vậy là còn có những nguyên nhân khác, ngoại trừ mua thức ăn ra, nàng còn muốn làm một chuyện khác. Đi đến một góc hẻo lánh của Lạc Thành, Phó Bạch Chỉ liếc nhìn cái quán trà không người hỏi thăm ở đó, chậm rãi đi tới. Người nọ thấy nàng, thập phần cung kính gọi nàng viện thủ. Phó Bạch Chỉ liền biết, người này hẳn là đệ tử của Hàn tuyệt viện. Cho tới nay, rất nhiều người đều cho rằng Hàn tuyệt viện đoạn tuyệt với nhân thế, không để ý tới việc giang hồ, nhưng lại không biết, đệ tử của Hàn tuyệt viện rải rác ở các nơi, bọn họ biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra trên chốn giang hồ, chỉ là mặc kệ mà thôi. Chuyện Phó Bạch Chỉ phế bỏ võ công bọn họ cũng không biết, nhưng nếu biết được cũng sẽ không làm gì. Nàng vẫn là viện thủ, mà nay, nàng muốn vận dụng phần thế lực này, đi tìm hi vọng cuối cùng. "Phân phó, mọi người trong Hàn tuyệt viện, mau chóng đi tìm xem cỏ lung mê ở đâu, bất kỳ chỗ nào cũng không thể bỏ qua." "Dạ, viện thủ." "Ừ, có bất kỳ tình huống gì, bất cứ tin tức gì, đều phải gửi chim bồ câu hồi báo cho ta trước tiên." Phó Bạch Chỉ phân phó xong xuôi, liền thực sự đi mua thức ăn, nàng biết bây giờ Hoa Dạ Ngữ ăn không được mấy thứ đầy dầu mỡ, nên hết thảy đều dùng rau xanh làm món chính. Mang theo túi thức ăn trở về, Phó Bạch Chỉ phát hiện Hoa Dạ Ngữ vẫn còn ở trong nhà, chẳng qua là nằm ở trên trường kỉ, dường như ngủ thiếp đi. Nhìn gương mặt không có chút máu của nàng, ngực Phó Bạch Chỉ tê rần, không kiềm chế được hôn lên trán nàng một cái. "A Chỉ, ngươi đã trở về." "Xin lỗi, là ta đánh thức ngươi sao?" Thấy Hoa Dạ Ngữ mở mắt ra, Phó Bạch Chỉ có chút áy náy, nhìn phản ứng của nàng, Hoa Dạ Ngữ đưa tay ôm lấy nàng, lắc đầu."A Chỉ không có đánh thức ta, ta chỉ là chờ đến nhàm chán, liền tới nơi này ngồi một chút. Ngươi mua thật nhiều món ăn, ta sẽ đi làm ngay bây giờ." Thấy Phó Bạch Chỉ đích xác mua rất nhiều món ăn trở về, Hoa Dạ Ngữ đứng dậy nói, rồi lại bị Phó Bạch Chỉ ngăn lại. "Ngữ nhi, nếu ngươi mệt, thực ra không cần làm, ta. . ." "A Chỉ lại đang nói cái gì vậy, làm đồ ăn mà thôi, sao lại bị mệt. Huống chi cả ngày nay a Chỉ cũng không có ăn cái gì, ta đói bụng, lẽ nào a Chỉ không đói bụng sao?" "Ừm, vậy ta đi với ngươi, còn có thể giúp đỡ một chút." Phó Bạch Chỉ làm sao lại không biết cái gọi là đói bất quá là do Hoa Dạ Ngữ kiếm cớ, cho tới bây giờ người này đều không phải là người ham ăn, muốn làm đồ ăn, cũng bất quá là vì mình mới làm. Hai người cùng nhau vào phòng bếp, thấy Hoa Dạ Ngữ thuần thục phân loại thức ăn, Phó Bạch Chỉ cái gì cũng không biết, cũng chỉ có thể vụng về rửa rau, xắt đồ ăn, lại còn xắt lung tung, vừa xấu xí lại vừa chậm. Nhưng Hoa Dạ Ngữ cũng rất hưởng thụ nhìn dáng vẻ thái rau của Phó Bạch Chỉ, nàng vẫn luôn nghĩ, mỗi khi Phó Bạch Chỉ chăm chú lại nỗ lực đi hoàn thành một việc mà nàng không biết làm, thực sự làm mình rất mê muội. Hai người làm bốn món ăn cùng một chén canh, đích thật là có chút nhiều, ôm Hoa Dạ Ngữ ngồi ở trước bàn, rõ ràng hai người có thể tách ra ngồi, nhưng Phó Bạch Chỉ lại yêu thích ôm lấy Hoa Dạ Ngữ. Nàng cầm lấy chiếc đũa, gấp món ăn mà mình xào tốt đưa đến trong miệng Hoa Dạ Ngữ, thấy đối phương cắn cắn, nói món ăn mình xắt đúng là ngon, Phó Bạch Chỉ nhịn không được hôn lên Hoa Dạ Ngữ, là kìm lòng không đậu, cũng là để che dấu trái tim chua xót của mình. Mình a, luôn luôn hậu tri hậu giác, cuộc sống như thế sao mà hạnh phúc, đáng tiếc, các nàng đều đạt được quá muộn. "A Chỉ, ngươi đừng chỉ lo đút ta ăn, ngươi cũng ăn một chút." Hoa Dạ Ngữ nói, cầm lấy chiếc đũa, gắp một con tôm bóc vỏ, nhưng giữa lúc nàng muốn đưa vào trong miệng Phó Bạch Chỉ, cơ thể bỗng nhiên run lên. Cơn đau kéo tới, như là trái tim bỗng nhiên bị gọt đi phân nửa, đau đến mức Hoa Dạ Ngữ cong người. Mặc dù nàng không ngừng nói với mình, nhịn một chút, đừng để cho a Chỉ nhìn ra, thế nhưng đường nhìn lại mờ nhạt vô cùng, ngay cả hình bóng của người trước mặt mình cũng nhìn không rõ lắm. "Ngữ nhi, ngươi làm sao vậy? Có phải chỗ nào lại đau hay không?" Phó Bạch Chỉ cảm thấy Hoa Dạ Ngữ run rẩy, nàng lo lắng hỏi, lập tức liền phát hiện hai cái lỗ tai của người này lại chảy ra dòng máu màu đỏ sẫm. Máu này màu rất sậm, cơ hồ là gần đến màu đen. Chúng nó men theo lỗ tai của Hoa Dạ Ngữ mà tràn ra, nhỏ lên trên cổ và cổ áo, nhuộm ướt quần áo của Hoa Dạ Ngữ. "A Chỉ. . . Ta không sao, đừng sợ. . . Ta không sao." Hoa Dạ Ngữ có thể cảm giác được khí lực của mình đang từ từ xói mòn, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ, nàng cảm thấy cơ thể rất đau, rồi lại nói không được là đau ở chỗ nào. Nàng rất muốn ngất đi, nhưng nàng không có cách nào quên được thanh âm lo lắng của Phó Bạch Chỉ, nàng không thể cứ như vậy mà ngất xỉu, như vậy a Chỉ sẽ khó chịu, cho nên nàng không thể. "Ngữ nhi, ta đỡ ngươi trở về giường, không có chuyện gì, ngươi ăn chút thuốc liền không sao." Phó Bạch Chỉ hoảng loạn luống cuống nói, nàng vội vàng lấy thuốc cất ở trong ngực Hoa Dạ Ngữ ra, lại phát hiện thuốc kia đã không còn dư lại bao nhiêu, Phó Bạch Chỉ cắn răng lấy một trong hai viên đút cho Hoa Dạ Ngữ, cũng không đoái hoài đến một bàn cơm nước, vội vàng ôm Hoa Dạ Ngữ trở về phòng. Sau khi đặt người lên trên giường, Phó Bạch Chỉ vội vàng lấy khăn mặt lau chùi vết máu trên lỗ tai Hoa Dạ Ngữ, lại phát hiện mình lau hồi lâu, nhưng vẫn không lau hết đống máu ấy. Hai mắt Phó Bạch Chỉ mang theo màu đỏ tươi, nàng không dám để cho mình khóc ra. Nàng biết Hoa Dạ Ngữ chống đỡ rất gian nan, nếu tâm tình của mình lại tan vỡ, Ngữ nhi sẽ càng khó khăn. "A Chỉ, ta thực sự không có việc gì, ngươi đừng sợ, ta còn rất nhiều sức lực, ta còn có thể làm rất nhiều chuyện, có thể cùng ngươi, có thể. . . Làm vài thứ cho ngươi ăn." Hoa Dạ Ngữ không nhìn nổi dáng vẻ khổ sở của Phó Bạch Chỉ, nàng chỉ có thể tận lực làm cho mình nhìn như không sao. Cơn đau trên người sau khi ăn thuốc kéo dài tánh mạng mà Liễu Tĩnh Mạt cho cuối cùng cũng tốt hơn nhiều, nghĩ đến thuốc kia không còn dư lại bao nhiêu, Hoa Dạ Ngữ cũng bùi ngùi. Thuốc này Tĩnh Mạt vốn là dùng để cứu mạng người, bây giờ đều cho mình hết, còn bị nàng coi như thuốc giảm đau mà ăn, quả thật là có chút lãng phí. "Ngữ nhi, có khá hơn chút nào không? Thuốc này là Liễu Tĩnh Mạt đưa cho ngươi sao? Có thể nói nàng cho thêm một ít hay không." Phó Bạch Chỉ thấy vẻ mặt của Hoa Dạ Ngữ sau khi ăn thuốc xong tốt hơn nhiều, nàng liền cho rằng thuốc này có công dụng, Hoa Dạ Ngữ nghe xong lắc đầu, trước đây Liễu Tĩnh Mạt đều đem hết loại thuốc này cho mình, sợ là hôm nay trên tay nàng cũng không có đi. "A Chỉ, ta muốn tắm rửa, ngươi giúp ta được không?"
Lễ lộc sao trôi qua nhanh quá các vị ạ
|