Quan Hệ Nuôi Dưỡng
|
|
Chương 84: Thẳng thắn Khắp toàn thân từ trên xuống dưới vây quanh đều chỉ là khăn tắm, Hứa Đan Lạc bụm miệng nhỏ, gương mặt chấn kinh ngơ ngác mà nhìn Giang Hoài Sương, hết sức hoài nghi mình có phải là ở phòng tắm ngâm quá lâu cho nên mới hoa mắt xuất hiện ảo giác. Thấy Hứa Đan Lạc gương mặt giật mình, Giang Hoài Sương không nói gì, phản ứng đầu tiên là bước nhanh tới cạnh cửa, nhanh chóng khép cửa phòng ngủ khóa kỹ, lại đi đến bên cửa sổ kéo rèm buông ra. Căn phòng vốn rất sáng sủa liền tối lại, may là tối nhưng ánh tà dương xuyên qua hai tầng cách trở còn có thể duy trì tầm nhìn bên trong, tuy không tính là rõ ràng. "... Chị muốn làm gì..." Hứa Đan Lạc có chút chột dạ nắm chặt ngực khăn tắm, nhút nhát lùi lại phía sau. Tuy trong phòng không sáng sủa, thế nhưng gương mặt không cảm xúc của Giang Hoài Sương mình vẫn là có thể nhìn ra rõ ràng, là điềm báo rõ ràng tức giận, Hứa Đan Lạc cảm giác mình gặp xui xẻo. Kỳ thực Giang Hoài Sương chỉ là vì phòng ngừa Hứa Đan Lạc chạy mất mới đóng cửa, khóa cửa, sau khi làm xong mới phản ứng được chỉ với cách ăn mặc hiện tại của Hứa Đan Lạc, mới không thể chạy mất. Có chút tức giận mình quan tâm tên kia lại bị loạn, lại càng là buồn bực cái văn kiện trên bàn kia, bất quá buồn bực nhất vẫn là một tên gia hỏa lại mặc thành cái dạng này mà cửa sổ thì vẫn mở. Tuy rằng mười lầu đã đủ cao, các căn lầu trong tiểu khu khoảng cách cũng coi như hợp lý thế nhưng Giang Hoài Sương nghĩ đến vẫn có khả năng bị người khác nhìn thấy bộ dạng bánh bao mới vừa ra lò của Hứa Đan Lạc, trong lòng liền không thoải mái. Kết quả Giang Hoài Sương chờ khi phản ứng lại thì đã hoàn thành series động tác cải tạo mật thất. Ở trong phòng có chút ám muội, quay về tiểu bạch bánh bao trước mắt đang mang theo vài phần khiếp ý cẩn thận nhìn mình, lại nhớ tới vấn đề của Hứa Đan Lạc vừa nãy, Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy mình làm những cử động hợp tình hợp lý kia, thực tại như một đại thúc cực kỳ háo sắc hèn mọn... "Nên hỏi em muốn làm gì mới đúng?" Giang Hoài Sương có chút tự mình liên tưởng, đưa tay chỉ chỉ mặt bàn quay mặt qua không nhìn Hứa Đan Lạc nữa. "Những văn kiện kia chị đã nhìn thấy?" Hứa Đan Lạc vốn là không biết Giang Hoài Sương tại sao đang tức giận, mới có chút thấp thỏm cùng hoang mang, khi biết nguyên nhân trái lại trấn định thoải mái đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy văn kiện: "Chính là nghĩ... Có thể trong lúc này giải trừ quan hệ nhận nuôi của chúng ta." "Đừng hòng!" Giang Hoài Sương gần như là từ trong hàm răng đem hai chữ phun ra, ngữ khí uất ức cùng oán giận. Nhưng mình muốn chính là cùng Hứa Đan Lạc giải thích hiểu lầm, cùng với nói cho em ấy biết ân oán hai nhà nhiều năm trước, Giang Hoài Sương ngữ khí lại mềm mại hạ xuống: "Tại sao?" "Bởi vì em suy nghĩ muốn đường đường chính chính cùng yêu nhau." Hứa Đan Lạc thả văn kiện trong tay xuống, đi tới bên người Giang Hoài Sương: "Em đã thành niên, không muốn lại dùng thân phận được nhận nuôi ở lại bên chị, cũng không muốn lại bị xem như là đứa bé mà đối xử. Em không muốn chị dùng thân phận trưởng bối, kiêng kỵ nhiều như vậy, lo lắng nhiều như vậy... Chị đừng tưởng rằng dùng danh nghĩa ở tương lai nào đó đem em hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa đến tay người khác!" Hứa Đan Lạc đến cuối cùng đã có chút không khống chế được tức giận cùng oán giận trong lòng. Hứa Đan Lạc giọng nói không cao nhưng Giang Hoài Sương không biết tại sao trong lòng thật sự có chút đau. Chính mình lo lắng, Hứa Đan Lạc lại kiên trì, phảng phất chẳng biết lúc nào đã mơ hồ bị đẩy thành hai trường phái đôi lập. "Chị biết mẹ cùng em ở tiệm cà phê bên cạnh dùng điện thoại nghe bọn chị nói chuyện, chị liền chạy tới, bất quá em đã đi. Như vậy em là bởi vì nghe được những câu nói kia, vì lẽ đó tức giận?" Giang Hoài Sương theo thói quen đưa tay muốn sờ tóc Hứa Đan Lạc nhưng người kia giận hờn tựa như chếch xuống dưới, né tránh. "Không tức giận." Hứa Đan Lạc tức giận phủi tay của Giang Hoài Sương đưa qua muốn sờ tóc mình: "Không phải chị không thích đụng chạm em sao? Tới gần làm cái gì?" Giang Hoài Sương dở khóc dở cười thu tay lại, ở mép giường ngồi xuống sừng sộ lên: "Chị ghét nhất bị người khác lừa gạt, nghe em nói như vậy còn không phải tức giận sao..." Hống... Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương xuất hiện hình dáng nhẹ như mây gió, trong lòng hỏa dược khố rốt cục ầm ầm nổ tung: "Là em tức giận, hơn nữa là rất tức giận, suýt bị tức chết. Nhưng là lẽ nào tức giận thì có thể thay đổi những ý nghĩ kỳ kỳ quái quái kia sao? Lẽ nào tức giận chị liền nguyện ý cùng em bắt đầu sao? Lẽ nào tức giận chị liền có thể đối với em tin tưởng hơn sao? Lẽ nào tức giận chị liền có thể tin tưởng những lời kia đều là thật lòng sao?" Hứa Đan Lạc vừa nói xong con mắt có chút hồng. "Tiết ra hết, thoải mái chưa?" Giang Hoài Sương chờ Hứa Đan Lạc phát tiết đủ, lúc này đưa tay ra nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón út Hứa Đan Lạc: "Được rồi, sau này nếu như tức giận đừng kìm nén, tức giận quá mức khó coi." Rõ ràng thứ yếu bày ra xong, tiếp theo nhất định phải kiên định lập trường mà đàm phán... Nhưng Hứa Đan Lạc liền bởi vì vài câu nhẹ nhàng của Giang Hoài Sương, cùng với kiểu động viên cũng không tính mờ ám, liền mềm nhũn hạ xuống. Quay lại không đẩy tay Giang Hoài Sương ra để chị ấy tùy ý ôm lấy mình, Hứa Đan Lạc dây dưa một chút ngồi xuống sát bên Giang Hoài Sương. "Còn không muốn bị người ta xem là tiểu hài tử, xem em mới vừa nói vài câu, con mắt liền hồng." Giang Hoài Sương ý đồ xấu ở trên mũi nhỏ của Hứa Đan Lạc nhẹ nhàng đánh: "Hay là vẫn có người suy nghĩ muốn khóc nhè tiếp nha?" "Chán ghét chết..." Hứa Đan Lạc mặt đỏ, nắm lấy tay Giang Hoài Sương còn muốn tiếp tục đánh mũi mình, chu cái miệng nhỏ nhắn: "Đánh tẹt liền không đẹp." "Đẹp, tẹt cũng đẹp..." Giang Hoài Sương bị gương mặt làm nũng của Hứa Đan Lạc chọc cười, hài tử chính là dễ dụ, sau khi đông kéo tây kéo liền quên trước đây vì sao tức giận. "Làm sao biết em ở đây?" Hứa Đan Lạc bị ngữ khí của Giang Hoài Sương trêu chọc làm cho khuôn mặt ửng đỏ, mau mau nhảy qua đề tài khác dời đi sự chú ý. "Đoán. Đúng là, em ra ngoài cũng không mang theo di động, khiến người ta tìm cũng không tìm được, bỗng dưng để chị lo lắng. Gọi điện thoại em cũng không nghe, giống như là muốn tránh ai đó?" Giang Hoài Sương dùng mũi chân lê trên sàn nhà, lại vỗ vỗ giường chiếu, buồn cười mở miệng: "Em quét dọn rất tốt, còn đổi đệm chăn, là chuẩn bị lại đây ở luôn sao?" "Em không tránh... Đại khái là trước ở nơi khác, sau đó lại đi tắm rửa vì lẽ đó không nghe thấy chuông điện thoại. Vốn là suy nghĩ chuẩn bị kỹ càng mới gọi điện thoại cho..." Hứa Đan Lạc cúi đầu, nhìn ngón tay. "Chuẩn bị kỹ càng?" Giang Hoài Sương nghe có chút mơ hồ, nhìn giường chiếu, nhìn lại trên người Hứa Đan Lạc một chút chỉ có cái khăn tắm, trong lòng ngơ ngác, nhanh chóng hướng về bên cạnh xê dịch chút, ho khan hai tiếng: "Kỳ thực gần đây trời cũng không quá nóng, trước tiên em đi vào phòng thay bộ đồ ngủ đi." "Giang Hoài Sương!" Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương có chút lúng túng, tất nhiên là biết kêu mình đi mặc áo ngủ vào là có ý gì. Mình là chuẩn bị sau khi tắm rửa sạch sẽ, lại gọi điện thoại cho Giang Hoài Sương tới ngả bài ký văn kiện, thuận tiện đem mình dâng hiến. Mình cũng biết Giang Hoài Sương không chịu chân chính chạm vào mình là bởi vì sợ sau này mình hối hận. Nhưng đối mặt với Giang Hoài Sương lúc này, thái độ kiên quyết từ chối, Hứa Đan Lạc vẫn là không khống chế được vừa thẹn vừa giận. Chính mình năm lần bảy lượt công khai ám chỉ, còn là loại đáng xấu hổ... Hứa Đan Lạc cảm giác mình quả thực là không ngừng tự làm tự diễn, hơn nữa người khác còn không cảm kích. Trong lòng chua xót, miệng nhỏ dẹt ra, hai hàng nước mắt theo khóe mắt liền chảy xuống. "Tại sao lại khóc rồi..." Giang Hoài Sương phiền muộn, vừa định đứng lên lấy khăn giấy, ống tay liền bị kéo lấy."Hay hay, không phải em muốn lớn lên sao? Đều thành niên còn khóc à?" Giang Hoài Sương bất đắc dĩ thuận thế ngồi xuống, đại khái cũng có thể đoán được Hứa Đan Lạc là bởi vì cái gì khổ sở, chỉ là có chút lời không thể lúc nào cũng nói ra, vì vậy chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ Hứa Đan Lạc, câu có câu không dụ dỗ. "~~~~(>_<)~~~~ chán ghét, chán ghét..." Hứa Đan Lạc ngoài miệng nói chán ghét Giang Hoài Sương nhưng thân thể là tự động tự giác hướng về Giang Hoài Sương, dựa vào trong lồng ngực: "Dù gì lớn lên thành niên chị cũng không muốn em, ô ô... Lớn lên làm cái gì?" "Đừng nghịch a?" Giang Hoài Sương muốn đến bên cạnh xê dịch, lại một chút liền phát hiện Hứa Đan Lạc hơn nửa thân thể đều dính ở trên người mình. Muốn đẩy ra nhưng nhìn cơ thể Hứa Đan Lạc da dẻ non non mềm mềm, lại không dám ra tay, sợ làm đau em ấy. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là chấp nhận, tùy ý Hứa Đan Lạc quấy rối. "Không muốn chạm vào em là bởi vì sợ chịu trách nhiệm có đúng hay không, cái kia... Em đem lần đầu tiên cho người khác, có phải liền không sợ nữa, liền chịu cùng với em?" Hứa Đan Lạc nức nở, bắt đầu bám vào quần áo Giang Hoài Sương trêu chọc: "Hay là ghét bỏ em... Chị ghét bỏ em vì lẽ đó không muốn có đúng hay không... Chị không thích em... Chị muốn đi yêu người khác..." "Càn rỡ cái gì đây!" Nghe được Hứa Đan Lạc muốn đi tìm người khác, dù cho biết là lời vô ích nhưng trong lòng Giang Hoài Sương vẫn là hồi hộp, cộng thêm có chút chua xót, đưa tay ngay ở trên lưng Hứa Đan Lạc không nhẹ không nặng đặt xuống. "Còn đánh em!" Vì vậy Hứa Đan Lạc khóc đến càng thảm hại hơn. Cái đánh kia căn bản là không nặng! Giang Hoài Sương bất đắc dĩ nhìn Hứa Đan Lạc trên người mình khóc đến nước mắt như mưa, còn nắm quần áo mình lau nước mắt, thở dài... Chính mình làm sao không biết Hứa Đa Lạc đang suy nghĩ gì, chỉ có điều ngay trong lúc này, giữa hai người khúc mắc quá nhiều, còn là cái thật lớn... "Không nên nháo, em nghe chuyện này trước." Giang Hoài Sương vỗ vỗ Hứa Đan Lạc, nghiêm mặt nói. Giang Hoài Sương nghiêm túc làm Hứa Đan Lạc không dám nháo nữa, an ổn lại, chỉ là vẫn là dựa vào Giang Hoài Sương, nhỏ giọng nức nở. Thả nhẹ động tác, dùng mu bàn tay chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương tiếp tục thở dài. Sau khi Hứa Đan Lạc biết sẽ rời mình đi sao... Giang Hoài Sương ôm Hứa Đan Lạc tay hơi nắm chặt. Có những chuyện trước sau cũng phải đối mặt, càng ẩn giấu thì càng lún càng sâu lại càng dễ bị vạch trần, còn không bằng thừa dịp cả hai còn có lý trí giải quyết hết. Bất luận lựa chọn ra sao, chính mình đều sẽ ủng hộ... Giang Hoài Sương nghĩ xong nhìn vào ánh mắt của Hứa Đan Lạc cảm thấy đa phần ôn nhu cùng quyến luyến.
|
Chương 85: Uy hiếp "Năm đó..." Giang Hoài Sương vững tâm, từ từ đem chuyện Giang mẹ kể nói lại một lần nữa với Hứa Đan Lạc. Hứa Đan Lạc không nói gì, nghiêm túc lắng nghe, nhíu mày lại như là đang suy nghĩ gì đó. "Tuy rằng năm đó Giang gia không có trực tiếp tham dự vào chuyện kia, thế nhưng vẫn từ chối vươn tay cứu viện Hứa gia và hủy hết các hợp đồng đang hợp tác lúc đó. Vì lẽ đó sau này mẹ chị mới có suy nghĩ nhận nuôi em, sau đó để em làm người kế thừa tài sản Giang gia để bù đắp..." Giang Hoài Sương dừng lại, cẩn thận từng li từng tí một mà nhìn Hứa Đan Lạc: "Không biết em đối với chuyện biết được bao nhiều, hiện tại chị đã đem những gì mình biết nói ra. Cũng biết tiếp theo chuyện không chỉ là vấn đề Hứa gia bị phá sản. Hiện tại bất luận em đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần có thể làm được, chị chắc chắn tận lực thỏa mãn..." Giang Hoài Sương buông tay Hứa Đan Lạc đang vây quanh ra, chậm rãi từ trên giường dời đi, đứng lên. Cái thời điểm này nên để Hứa Đan Lạc đơn độc ở lại, tỉnh táo suy nghĩ. Dù sao từ người yêu biến thành kẻ thù, cần có thời gian để chấp nhận đi. Giang Hoài Sương cười khổ, đối mặt Hứa Đan Lạc tư thái trầm mặc đột nhiên trong lòng có chút hối hận, hay là mình nên đem tất cả mọi chuyện giấu đi mới là đúng? Lắc đầu một cái, Giang Hoài Sương tự giễu, không ngờ mình lại cũng có lúc trỗi dậy tâm tình nhát gan như vậy. "Chị là biết chuyện này khi nào?" Hứa Đan Lạc hít sâu một cái, hỏi. "Buổi trưa sau khi gặp mẹ." Giang Hoài Sương tay trái siết chặt tay phải, lúc này lại có loại cảm giác đang chờ đợi hình phạt. "Vậy thì lúc trước khi biết chuyện này, tình cảm chị đối với em... Là thật?" "Uhm." "Vậy còn hiện tại?" "Cũng như vậy." Giang Hoài Sương đỡ trán, tại sao mình như là đang bị tra hỏi. "Để em biết hết chuyện của hai nhà, chị không sợ em trả thù? Không sợ em trả thù Giang gia? Chị đối với tình cảm này có còn như trước?" Hứa Đan Lạc đứng dậy, từng bước từng bước hướng về phía Giang Hoài Sương tới gần, rất có tư thế hùng hổ doạ người. "Tiểu Lạc..." Giang Hoài Sương khẽ gọi nhưng trong mắt tràn đầy thương tiếc. Nhìn thấy Giang Hoài Sương vẻ mặt lo lắng, Hứa Đan Lạc nhếch miệng, đứng ở trước mặt Giang Hoài Sương không có đi về phía trước nữa."Hiểu được rồi, lúc này bất luận em đưa ra yêu cầu gì chị cũng có thể làm thật không?" Hứa Đan Lạc cười cười, khóe miệng lại có tia giảo hoạt. "Uhm, nếu như là em muốn tất cả cổ phần của Giang thị, cũng có thể." Giang Hoài Sương trong lòng có chút bồn chồn, ngược lại không phải sợ Hứa Đan Lạc đưa ra cái gì quá đáng mà là sợ sẽ rời đi. Đặc biệt là bây giờ còn có nửa bản văn kiện kia đã kí tên vững chắc... Giang Hoài Sương ánh mắt từ trên bàn trong nháy mắt xẹt qua. "Được, em muốn..." Hứa Đan Lạc để sát vào bên tai Giang Hoài Sương, thấp giọng: "Em muốn làm thụ trong quan hệ với chị..." "Cái gì?" Giang Hoài Sương tưởng thính lực của mình xảy ra vấn đề, không khống chế lại hỏi lần nữa. "Không phải chị suy nghĩ muốn bồi thường em sao? Em không muốn tiền cũng không muốn cái gì khác, chính là muốn làm thụ, không phải chị cũng bất mãn chứ?" Hứa Đan Lạc ngoác miệng ra, nhẹ giọng Hừ tiếng: "Còn nói em bất luận đưa ra yêu cầu gì cũng có thể." "..." Giang Hoài Sương đỡ trán: "Em còn nhỏ, hiện tại không phải lúc." "Đầu tiên em đã đủ mười tám tuổi, cũng đã thành niên. Thứ hai hiện tại đây là yêu cầu của em. Thứ ba liền làm ngay lập tức được không?" Hứa Đan Lạc đếm trên đầu ngón tay, bắt đầu cho Giang Hoài Sương mấy cái hai, ba. "Không được..." Giang Hoài Sương không chút do dự mà từ chối yêu cầu của Hứa Đan Lạc. Đùa giỡn sao, hiện tại vào lúc này cả hai còn một đống vấn đề lớn cần giải quyết, biến cố bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể xảy ra, ngay cả ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì cũng rất khó đoán trước, thời điểm này mình còn nghĩ đến văn kiện kia, thực sự là đủ chuyện phải lo. Hứa Đan Lạc không nói, trấn định tự nhiên cầm lấy văn kiện nhét vào tay Giang Hoài Sương, xoay người liền muốn ra khỏi phòng ngủ. "Đi đâu?" Giang Hoài Sương kéo Hứa Đan Lạc, cảm thấy văn kiện trong tay là càng ngày càng phỏng tay. "Đi làm thụ." Hứa Đan Lạc quay đầu, nhẹ nhàng chuyển động tay tránh ra, lấy ngữ khí cực kỳ bình tĩnh trả lời Giang Hoài Sương, bình tĩnh giống như muốn đi uống nước. Đi làm thụ... Đi làm thụ... Giang Hoài Sương khẩu khí xông lên, suýt giơ cờ trắng đầu hàng. Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương tức đến nổ phổi, rồi lại không chỗ phát tiết, cũng không vội đi. Tựa hồ sợ Giang Hoài Sương tức giận không chết, Hứa Đan Lạc chậm rãi mở miệng: "Sẽ bồi thường, vậy tốt lắm, em yêu cầu chị liền ký văn kiện này để em đi tìm người khác, sau này chúng ta sẽ không liên quan đến nhau nữa. Nếu không chị tự mình đến..." Tuy rằng Hứa Đan Lạc bắt đầu là gương mặt lạnh lùng nhưng là đến mấy chữ cuối cùng, âm thanh vẫn không tự chủ được mà thấp xuống, bên tai hơi nóng nóng, che giấu sượt về bên giường, ngồi xuống cũng không nhìn tới Giang Hoài Sương. Trên thực tế Giang Hoài Sương xác thực rất tức giận nhưng cũng nhìn ra Hứa Đan Lạc để lộ cái sự ngượng ngùng cuối cùng kia. Khe khẽ thở dài, Giang Hoài Sương biết Hứa Đan Lạc là cố ý chọc giận mình, đều đến thời điểm này rồi vẫn còn cố chấp sao."Đừng vì giận hờn chị mà đi làm chuyện kỳ quái..." Cong cong khóe miệng, Hứa Đan Lạc khẽ mở bờ môi: "Không có giận hờn, chỉ là thực sự đang tức giận." Rất tốt, rất mạnh mẽ... Giang Hoài Sương bị thái độ của Hứa Đan Lạc tứ lạng bạt thiên cân làm cho nghẹn. "Không hiểu được tại sao em biết chuyện hai nhà chúng ta lúc trước, vẫn đề nghị loại yêu cầu này?" Giang Hoài Sương nhìn văn kiện đang bị mình nắm ở trên tay, do dự mở miệng hỏi: "Em làm sẵn bản văn kiện này, vậy sau khi được giải thoát sẽ chuẩn bị một đêm tình yêu, rồi cao bay xa chạy?" "Nghĩ quá nhiều..." Hứa Đan Lạc trao đổi phiền muộn. " Sau khi yêu cầu được hoàn thành thì sao đây?" Giang Hoài Sương có chút chịu thua. "Chuyện sau này, để sau này đi." Hứa Đan Lạc đúng là nửa phần không mắc câu, trả lời đến rất có kỹ xảo. "..." "Rốt cuộc chị quyết định cong chưa? Nếu như chị không muốn, em liền đi." Giang Hoài Sương trầm mặc nhìn ra Hứa Đan Lạc có chút sợ hãi, làm dáng liền muốn từ trên giường đứng dậy đi mở cửa. "..." Giang Hoài Sương không quản Hứa Đan Lạc, không lên tiếng, động đậy trước nhưng là đi tới cạnh cửa tủ quần áo bắt đầu lục lọi đồ. "Em đi..." Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương không phản ứng lại mình, trong lòng đột nhiên có chút hoảng. Nếu như còn không muốn, cái kia chẳng lẽ mình thật sự đi ra ngoài tùy tiện tìm một người khác sao..."Thật sự em đi đó..." Hứa Đan Lạc nắm tay nắm cửa, bắt đầu phô trương thanh thế, ánh mắt lại đang nhìn chằm chằm Giang Hoài Sương vẫn đang kiếm đồ trong tủ quần áo. Lặng lẽ... Lặng lẽ... Trong phòng chỉ còn lại âm thanh Giang Hoài Sương tất tất tác tác tìm kiếm đồ. Hứa Đan Lạc cắn cắn môi, trong lòng là vừa thẹn vừa giận, không nghĩ tới cho dù mình đi ra ngoài tìm người khác Giang Hoài Sương cũng có thể bình tĩnh giống như vậy. Thực sự là Giang Hoài Sương cái gì cũng đáng ghét nhất! Tìm được một lúc, Giang Hoài Sương mới dừng lại, eo động động thẳng lên. Chuyển động tầm mắt liền đối đầu Hứa Đan Lạc đang cắn môi, ngậm lấy lệ nhìn mình. "Chị biết là em chỉ dọa thôi, đàng hoàng về trên giường ngồi đi." Hứa Đan Lạc yếu sức, Giang Hoài Sương lập tức lại khôi phục hung hăng ngày xưa, lời nói hàm chứa cường ngạnh. "!" Hứa Đan Lạc không ngờ tới Giang Hoài Sương mở miệng càng là như vậy, trong lòng nhất thời vừa tức vừa vội, quay đầu liền mở cửa đang khóa, mở cửa phòng ra liền hướng ra ngoài đi. "Đi đâu?" Giang Hoài Sương giọng nói vẫn không nhanh không chậm, âm thanh tìm đồ vật tất tác cũng không ngừng. "Chị muốn xen vào!" Hứa Đan Lạc tức giận trả lời nhưng trong lòng có chút buồn rầu, mình đi ra ngoài chuyện về sau liền phiền phức. Nghĩ đi nghĩ lại không khỏi oán trách Giang Hoài Sương, không thể thử nửa lần theo dỗ mình sao, lỗ mãng muốn đem người đẩy đến đường cùng mới cao hứng sao. "Là chị không muốn quản." Giang Hoài Sương tạm dừng, vừa đúng lúc Hứa Đan Lạc trước khi tiếp tục tức giận nói: "Không biết trước khi em đi có thể giúp chị tìm xem trong nhà còn áo ngủ mùa hè hay không." "Ở sau cánh tủ quần áo ô thứ hai bên cạnh, bên trong có rất nhiều áo ngủ màu hè, còn bên ngoài đều là áo ngủ đông, đẩy ra liền có thể nhìn thấy." Hứa Đan Lạc bĩu môi, theo thói quen trả lời Giang Hoài Sương. Đến lúc đổi tủ quần áo sẽ thu dọn lại toàn bộ, Giang Hoài Sương ở ô quần áo mùa đông tìm quần áo mùa hè, cũng thật là làm khó dễ. "Cảm ơn." Giang Hoài Sương quả nhiên rất nhanh lấy ra cái váy ngủ. Hứa Đan Lạc mới phản ứng được mình còn chưa hết giận mà giúp tìm đồ vật làm cái gì! "Em muốn đi, còn cần tìm cái gì nữa không?" Hứa Đan Lạc nhìn thấy Giang Hoài Sương yên lặng lắc đầu, phẫn nộ. "Đúng vậy. Phải đi a, vậy còn tìm áo ngủ làm cái gì?" Giang Hoài Sương làm như bỗng nhiên tỉnh ngộ, đem váy ngủ bỏ lại tủ quần áo, đứng dậy đối với Hứa Đan Lạc cười cười: "Tạm biệt, không tiễn..." "... ý là?" Hứa Đan Lạc tức giận nhưng không phải ngu ngốc, lần này nhìn thấy Giang Hoài Sương trên mặt nụ cười ý vị thâm trường, đột nhiên phát hiện mình bị đùa giỡn. "Làm sao em lại không đi nữa?" Giang Hoài Sương khom lưng lấy ra váy ngủ, đi tới cửa phòng ngủ, cửa phòng một lần nữa đóng lại: "Chị không quen khi tắm rửa mà mở cửa." "Đùa cợt!" Hứa Đan Lạc trừng Giang Hoài Sương. "Ừm, đúng nha." Giang Hoài Sương thoải mái thừa nhận, thuận tiện trước lúc Hứa Đan Lạc tiếp tục oán giận, hôn: "Ngoan ngoãn, không nên chạy loạn." Xong, liền tiến vào phòng tắm. A... Hứa Đan Lạc nhẹ nhàng sờ dưới môi mình, có chút sững sờ, Giang Hoài Sương là đáp ứng sao? Làm sao nhanh thay đổi thái độ như vậy... Bất quá mặc kệ làm sao, rốt cục, có thể... Giang Hoài Sương cái ngu ngốc, không ai rõ hơn mình chuyện năm đó, chuyện của cha mẹ mình căn bản không liên quan chuyện Giang thị cắt vốn. Bất quá có thể hơi hơi lợi dụng tâm lý hổ thẹn của Giang Hoài Sương cũng không phải việc xấu. Hứa Đan Lạc khuôn mặt ửng đỏ nhìn giường chiếu. Giang Hoài Sương đóng lại cửa phòng tắm, tựa ở ván cửa nhẹ nhàng thở ra tức giận, mới vừa giương cờ trắng thì Hứa Đan Lạc ở bên ngoài thần sắc đã nhẹ nhõm. Hứa Đan Lạc không an lòng, Giang Hoài Sương biết. Đặc biệt là nghe được mình sẽ không động vào em ấy, Hứa Đan Lạc sẽ nghĩ mình muốn để em ấy hoàn chỉnh mà đưa đi, Giang Hoài Sương biết hôm nay nói ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Chỉ là không ngờ rằng nhanh chính là... Sau khi biết sự tình hai nhà sự, Hứa Đan Lạc lại đưa ra yêu cầu này, đến cùng là tha thứ Giang gia còn muốn cùng mình quan hệ? Hay là chuẩn bị qua cái đêm cuối cùng này sau đó phủi tay bỏ đi? Giang Hoài Sương có chút bối rối. Duy nhất hiểu được chính là nếu như hôm nay mình không đầu hàng, như vậy Hứa Đan Lạc thật sẽ bị thái độ của mình kích thích đến làm chút chuyện kỳ quái cũng không chừng. Hứa Đan Lạc càng yêu, tâm tình suy nghĩ bảo vệ em ấy của mình càng mạnh, Giang Hoài Sương tựa hồ có hơi hiểu được tại sao Hứa Đan Lạc tròn mười tám tuổi liền bắt đầu nghĩ cùng mình giải trừ quan hệ nhận nuôi. Muốn bắt đầu là lấy thân phận người yêu sao...
|
Chương 86: Giằng co Xúc cảm nhẵn mịn, da thịt ấm áp, rì rầm thầm thì, gần gũi mềm mại, vô tận triền miên khiến lòng người sinh quyến luyến khó rời đi hơn nữa. Muốn mê muội, muốn quấn quýt, vĩnh viễn vĩnh viễn... Giang Hoài Sương miệng uống cà phê, buồn cười nhìn Hứa Đan Lạc đang ngủ cùng chăn dính thành đoàn, ngủ thì cứ ngủ đi, làm sao còn có vẻ mặt cười đần độn. Sẽ không phải là mơ thấy món ăn ngon gì đi... Giang Hoài Sương kéo chăn lên đắp kín Hứa Đan Lạc, thuận tiện nhẹ nhàng đem tóc tán loạn ở giường vén qua một bên, để cho Hứa Đan Lạc ngủ thoải mái chút. Làm sao biết tên kia khi ngủ căn bản không cảm kích, xoay người lại trở tay đem chăn mền che trên mình ôm vào trong ngực, lộ ra phía sau lưng là mảng lớn da thịt trơn bóng. Giang Hoài Sương đang uống cà phê, trong nháy mắt bị cảnh sắc tốt đẹp làm cho sặc. Đăm chiêu mà nhìn người trước mặt ngủ rất say, Hứa Đan Lạc đối với mình không hề phòng bị, Giang Hoài Sương cảm thấy dù cho mình tối hôm qua chưa hề hoàn toàn đem Hứa Đan Lạc ăn sạch sẽ, cũng không thể như tự mình nghĩ lúc đó có thể khoan dung để em ấy đi yêu người khác. Có loại tâm tình muốn sở hữu mãnh liệt, lúc Giang Hoài Sương phát giác thì trái tim đã dao động. Đầu ngón tay theo đường sống lưng đi xuống, ở eo nhỏ dừng lại một chút mới rời khỏi. Thực sự là ngày càng vượt quá giới hạn, nghĩ mình đã từng nếm trải nhiều... Giang Hoài Sương hơi có bất đắc dĩ lấy remote máy lạnh đem nhiệt độ trong phòng hạ xuống mấy độ, gió thổi qua lành lạnh, lúc nãy Hứa Đan Lạc còn bá đạo chiếm tiểu chăn mền, giờ chủ động buông tay chân ra, run run thu về trong chăn. Thực sự là không hiểu tên gia hỏa này hôm nay làm sao có thể ngủ, Giang Hoài Sương lắc đầu một cái nhưng lặng lẽ ra khỏi giường. Tuy rằng không nhớ rõ trong giấc mộng đến tột cùng mơ cái gì, thế nhưng Hứa Đan Lạc tin tưởng cái kia nhất định là giấc mộng vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi chính mình căn bản không muốn nhanh tỉnh lại. Cùng ngày xưa bị đánh thức hoặc là tự nhiên tỉnh không giống, Hứa Đan Lạc hôm nay là bị từng trận mùi thơm của đồ ăn câu dẫn. Hứa Đan Lạc mũi ngửi ngửi, mở mắt ra chỉ thấy Giang Hoài Sương đang ngồi ở mép giường, bưng chén nhỏ cầm muỗng nhỏ nhàn nhã uống. "Tỉnh?" Giang Hoài Sương đem canh trong miệng nuốt xuống, "Có đói bụng hay không?" Hứa Đan Lạc ngẩng đầu, đẩy nửa người lên, tầm mắt từ trên người Giang Hoài Sương chuyển đến hai cái ghế đặt song song bên giường. Chỉ thấy trên cái bàn bày bốn cái đĩa, một chén canh còn có cơm. "Em tỉnh dậy thật là đúng lúc, chị vừa kêu thức ăn ngoài, đói bụng liền dậy ăn đi." Giang Hoài Sương chỉ chỉ cơm nước trên cái bàn, "Cà chua xào trứng, xương sườn muối tiêu, canh nấu hoa Zeeland, tôm đường giấm, gà nấu đương quy." "Tại sao... Ở trong phòng ăn cơm?" Hứa Đan Lạc tự nhiên là biết mấy món ăn đó, chỉ không hiểu chính là Giang Hoài Sương xưa nay không thích ở trong phòng ăn cơm, coi như là có hạn chế thì cũng chỉ là những thứ như bánh quy, nhiều lắm là uống cà phê. Thứ như bốn món ăn cùng canh và cơm cũng được đưa vào đây thực sự không phù hợp với Giang Hoài Sương tính thích sạch sẽ, huống chi trong phòng còn mở điều hòa, ăn cơm nước xong mùi cũng chưa tan hết. "Đây?" Giang Hoài Sương thả chén canh xuống, con mắt ở trên người Hứa Đan Lạc quét mấy lần, đột nhiên khóe môi hơi cong, giống như hời hợt mở miệng: "Lộ hết rồi..." Hứa Đan Lạc đang nằm ở trên giường chếch đầu nhìn, chỉ thấy bởi vì lấy cùi chỏ đẩy người lên một tí, phía trước người mình cùng giường chiếu cũng không nửa phần được che chắn, từ góc độ Giang Hoài Sương phỏng chừng ngay cả nơi đó của mình đều có thể nhìn thấy... Đỏ mặt, nhanh chóng nằm về trong chăn, đem mình gói kỹ lưỡng. Tỉnh lại tâm tư liền bị mùi thơm của đồ ăn toả ra bên giường hấp dẫn đi, Hứa Đan Lạc cũng quên trên người mình không một mảnh vải, còn có trước đó hai lần triền miên... Đêm qua chính mình hừ nhẹ ngâm nga, tất cả các loại phản ứng tình ái trong người... Hứa Đan Lạc nháy mắt trong đầu vù vù vo ve (tượng âm). "Chuyện yêu cầu ngày hôm qua, chi đã làm tốt. Tiếp đó, em tính thế nào?" Giang Hoài Sương mở miệng nhưng trong lòng cũng có chút thấp thỏm, sợ nhất chính là Hứa Đan Lạc hiếu học không học, học nhân gia chơi cái tình một đêm yêu hận chồng chất, sau một đêm liền như vậy rời đi, không gặp nhau nữa. Vì lẽ đó Giang Hoài Sương mới đem cơm và đồ ăn đem vào trong phòng, để đầu tiên khống chế cục diện. "Ngày hôm qua, ngày hôm qua đều không có..." Hứa Đan Lạc hận không thể liền đem đầu cũng co vào trong chăn. "Không có cái gì? Bắt đầu làm, sau đó đều làm tới hai lần, em còn chưa vừa lòng sao?" Giang Hoài Sương đương nhiên đắc ý, mình ngay từ đầu dường như có nửa ý lừa gạt. "Chị biết em nói cái gì mà..." Khi làm loại chuyện này thì tự mình kiềm chế khó khăn, lời thì cũng có ít nhiều phóng túng nhưng hiện tại thanh thiên bạch nhật, Hứa Đan Lạc nhát gan, trong lời nói cũng gập ghềnh trắc trở. "Tại sao em muốn chấp nhất như vậy đây?" Giang Hoài Sương đỡ trán: "Hài tử rụt rè chút không tốt sao?" Mặc dù là Giang Hoài Sương bất đắc dĩ cảm thán thế nhưng nghe vào tai Hứa Đan Lạc liền hoàn toàn thành ý khác, nói."... Có phải là chị cảm thấy em rất không rụt rè..." Hứa Đan Lạc co lại ở trên giường di chuyển, cách xa Giang Hoài Sương một chút: "Cảm thấy em năm lần bảy lượt bức chị chạm vào, rất phóng đãng... Cảm thấy em là loại thứ phẩm, là người hư hỏng chỉ muốn tìm thõa mãn... Thật không nghĩ tới... Chán ghét loại phóng đãng đó, vì lẽ đó ngày hôm qua chỉ có khả năng làm tới đó, chị vẫn là không chịu muốn em..." "Này..." Giang Hoài Sương biết Hứa Đan Lạc quá nửa là vì là kích thích mình, nhưng nghe nghe trong lòng lại không thoải mái. Rõ ràng là mình kiêng kỵ quá quá nhiều mà kéo dài để Hứa Đan Lạc trong lòng sinh bất an, vì vậy dù cho hiểu được Hứa Đan Lạc đang đào hố, Giang Hoài Sương vẫn nhảy xuống, đau lòng, tự trách. Tình huống bây giờ chính là Hứa Đan Lạc lần lượt lột sạch chính mình, đặt trên đĩa, chuẩn bị dao nĩa đầy đủ hết xin mời Giang Hoài Sương thưởng thức. Giang Hoài Sương đói bụng đến sắp chết còn phải kiêng kỵ không dám ăn. Rốt cục bị bức ép đến hết cách, nếm thử vỏ bánh bao, tình trạng càng ăn càng đói bụng, bánh bao còn chạy tới khóc tố tại sao chưa ăn tới nhân bánh liền ngưng. Là chuyện gì a, Giang Hoài Sương cười khổ. "Biết rõ chị không có ghét..." Giang Hoài Sương đưa tay đập vai Hứa Đan Lạc, trên thực tế trông rất giống một bọc kén, Giang Hoài Sương cũng rất khó xác định vỗ vào có phải là vai không."Cần gì phải nói chút lời nói để mọi người đều không thoải mái." Kén động động nhưng là trực tiếp lăn lộn từ lòng bàn tay Giang Hoài Sương trốn đi, hướng về mép giường khác lăn đi. Giường của phòng ngủ lớn hai bên đều không sát vào tường, Giang Hoài Sương còn chưa kịp kéo, Hứa Đan Lạc lăn liền trực tiếp từ trên giường lăn tới trên đất. Lúc rơi xuống đất âm thanh rầu rĩ "Ầm", còn có âm thanh của Hứa Đan Lạc "A...", để Giang Hoài Sương tâm tính thiện lương run mấy lần. Từ bên giường đi vòng qua, Hứa Đan Lạc đang giẫy giụa bò ra khỏi chăn, muốn ngồi dậy, thấy Giang Hoài Sương vòng tới bên giường, khuôn mặt đỏ hồng, lại lần nữa đem chăn bao lấy mình. "Xem, ngã trúng chỗ nào không?" Giang Hoài Sương cũng lười cùng Hứa Đan Lạc nhiều lời, trực tiếp đem chăn lột xuống, từ đầu đến chân đem Hứa Đan Lạc kiểm tra khắp nơi, xác định chỉ là đầu gối bị tím mới yên lòng. "Xem đủ chưa..." Hứa Đan Lạc thấp giọng nói thầm. Giang Hoài Sương lúc kiểm tra mình thì lo lắng thật lòng, không mang theo nửa điểm tà niệm để Hứa Đan Lạc cho dù là đỏ bừng mặt, nhưng cũng không nói được cái gì. Thấy Hứa Đan Lạc không có gì đáng ngại, Giang Hoài Sương ngồi thẳng lên, mới phát hiện đứa bé trước mắt trần truồng đang ngồi ở trên chăn trải trên mặt đất, tràn đầy e thẹn mà nhìn mình, thực sự là quá tà ác. Giang Hoài Sương quay mặt đi, che giấu chỉ chỉ cơm nước bên giường: "Em muốn ăn cơm không?" "Không ăn!" Hứa Đan Lạc hừ nhẹ, bao bọc chăn lại lên giường, nhìn thấy Giang Hoài Sương cau mày, Hứa Đan Lạc đắc ý: "Yêu thích sạch sẽ, Hừ." Nói thầm, Hứa Đan Lạc mang theo chăn mới từ trên đất vớt lên trên giường lăn lộn mấy cái. Giang Hoài Sương đúng là có chút quen Hứa Đan Lạc một bên rêu rao muốn bị mình ăn đi, một bên sẽ là tâm tình thẹn thùng đối lập, nhìn giường chiếu đã bị đạp đến rối tung, thở dài: "Đừng nghịch... Đúng là thoải mái, buổi tối còn làm phiền em bị dằn vặt tiếp." Hứa Đan Lạc hiếm thấy nghe được Giang Hoài Sương nhổ nước bọt, yên tĩnh lại, sượt tới hỏi: "Phiền cái gì?" Liền biết gia hỏa vẫn luôn căng thẳng với mọi chuyện của chính mình, Giang Hoài Sương quyết định sớm nay Hứa Đan Lạc cố tình gây sự, mình liền bắt đầu đi con đường ai oán, xem ai chịu được ai, Hừ... Ngón tay cuốn lên lọn tóc của Hứa Đan Lạc thưởng thức, Giang Hoài Sương vẫn quyết định cố gắng cùng Hứa Đan Lạc nói chuyện, cái sự tình đã rất quấy nhiễu mình. "Tiểu Lạc, em cũng đã mười tám tuổi đã thành niên, không còn là đứa bé. Chị không tin, hôm qua em biết được chuyện hai nhà năm đó một ý nghĩ đều không có." Giang Hoài Sương thở dài: "Chị chỉ muốn biết em dự định làm như thế nào... Có thể bởi vì chuyện đó mà rời đi hay không." Giang Hoài Sương ngữ khí rõ ràng có thể nghe ra lo lắng, Hứa Đan Lạc do dự. Nếu như hiện tại tự mình nói ra chuyện này, lần sau liền không còn cớ uy hiếp Giang Hoài Sương đi vào khuôn phép, như vậy chờ Giang Hoài Sương chủ động chạm vào mình sẽ phải chờ tới năm nào tháng nào a. Nhưng là hiện tại không nói ra Giang Hoài Sương sẽ luôn canh cánh, hai người coi như yêu nhau, chị ấy cũng sẽ không vui vẻ. Giang Hoài Sương chân chính là người tâm sự quá nặng... "Chị rất sợ em rời đi sao?" Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên có chút mâu thuẫn mở miệng hỏi. "Đang nói nhảm sao?" Giang Hoài Sương đỡ trán: "Tới bây giờ chị cũng không biết ra sao, nhưng chị không hy vọng em sẽ rời đi như vậy?" "Lại nói cho xong chuyện." Hứa Đan Lạc chu mỏ: "Sợ em rời đi, còn không mau mau nhíu mày nghĩ biện pháp, ví dụ như cái gì cái kia..." Một người là bởi vì lo lắng đối phương rời đi mà kiên trì không chịu làm. Một người cũng bởi vì lo lắng đối phương rời đi mà kiên trì muốn làm. Tuy rằng hai người mục đích không giống nhau thế nhưng ý nghĩ muốn cùng nhau là tương đồng. Giang Hoài Sương nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt nhẹ cằm Hứa Đan Lạc, mở miệng nói: "Chị sợ em rời đi thế nhưng chị không muốn nhíu mày. Nếu như thật sự em muốn rời đi, nhíu mày cũng vô dụng có đúng hay không?" "Vậy nếu như em nói cho chị biết em chọn rời đi, chị cũng sẽ để cho em chạy sao?" Giang Hoài Sương động tác nhỏ trong nháy mắt đình chỉ, ngón tay chống đỡ cằm của Hứa Đan Lạc liền mất khống chế dùng sức mạnh. Giang Hoài Sương ngón tay rất đau, Hứa Đan Lạc cằm cũng vậy, chỉ là giống như giằng co nhưng hai người đều là trầm mặc.
|
Chương 87: Ký tên (Hoàn) "Đau em..." Vẫn là Hứa Đan Lạc trước tiên không nhịn được lên tiếng, dù sao động tác kìm như vậy đau đớn trên ngón tay cùng đau đớn trên cằm cũng hoàn toàn không ở cùng đẳng cấp. Hứa Đan Lạc la lên, sức mạnh trên cằm liền đột nhiên giảm bớt, vì vậy Hứa Đan Lạc liền trơ mắt nhìn Giang Hoài Sương thu tay về, xoay người lại để tấm lưng hướng về mình, sau đó bắt đầu bưng bát đũa tiếp tục ăn cơm. Ăn cơm... Ăn cơm... Hứa Đan Lạc muốn tan vỡ, Giang Hoài Sương lại đang thảo luận đến một nửa thì đi ăn cơm. "..." Hứa Đan Lạc bị tức đến quá mức nhưng lại không biết nên làm cái gì, chính mình không khỏi bắt đầu hối hận, bất quá tam mình lại đi thử giới hạn của Giang Hoài Sương lần nữa. Bất quá Giang Hoài Sương cũng vậy... Luôn là tư thái người bảo hộ, yêu thích mình rồi lại không ràng buộc mình, chán ghét chết. Giang Hoài Sương càng là đối với mình tốt, vì mình mà suy nghĩ, Hứa Đan Lạc lại càng là lo lắng sẽ bị Giang Hoài Sương dùng danh nghĩa "muốn tốt cho mình" đẩy mình ra. Đặc biệt là hai người như là rơi vào một tuần hoàn cố định, một người liều mạng xông về phía trước, một người liền liều mạng mà đánh Thái Cực (dùng nhu chế cương). Miệng cơm, miệng thưc ăn, lại húp ngụm canh, tuy rằng cơm nước đều bị nguội, Giang Hoài Sương vẫn chăm chú ăn, dường như trong phòng này chỉ có một mình mình. Giang Hoài Sương bình tĩnh, Hứa Đan Lạc sốt ruột. Váy ngủ trên người nhẹ nhàng khẽ động, Giang Hoài Sương nuốt cơm nước trong miệng xuống, lấy khăn lau miệng, xoay người lại liền nhìn thấy Hứa Đan Lạc vô cùng đáng thương mà nhìn mình. Hứa Đan Lạc thăm dò đến rõ ràng như vậy, Giang Hoài Sương làm sao không biết kế vặt ấy, chỉ là ghét nhất chính là loại thăm dò "muốn rời khỏi"... Giang Hoài Sương trong lòng cỗ tức giận còn chưa hoàn toàn tiêu tan nhưng nghe được bên cạnh truyền đến âm thanh ùng ục. Tiểu trảo trong nháy mắt buông váy ngủ ra thu về trong chăn, Hứa Đan Lạc mặt trở nên hồng hồng. Thật là muốn chết, đói bụng cái gì, chết người nhất... Ngồi hướng về đầu giường dựa vào, bưng chăn cuộn thành một đoàn, chỉ còn lại cái đầu lộ ở bên ngoài, Hứa Đan Lạc phiền muộn hi vọng vừa nãy âm thanh ùng ục không thấp kia không có bị Giang Hoài Sương nghe được mới tốt. Giang Hoài Sương hai mắt nhìn Hứa Đan Lạc, xoay người lại nhưng trong tay kia là bưng chén nhỏ, còn là cháo gà. Ăn hay là không ăn... Hứa Đan Lạc nhìn muỗng cháo gà đã được đưa đến bên miệng, lại cẩn thận từng li từng tí nhìn Giang Hoài Sương mặt không hề cảm xúc, luẩn quẩn, ngoan ngoãn mở miệng, liền Giang Hoài Sương tay cầm muỗng cháo đút tới. Cơm đã nguội hòa lẫn trong canh gà ấm ấm, vừa vặn nuốt xuống. Mới vừa đem cháo trong miệng nhai nuốt, muỗng thứ hai lại nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt. Giang Hoài Sương rõ ràng chưa hề có ý đem bát giao cho Hứa Đan Lạc, vì vậy Hứa Đan Lạc cũng chỉ có thể lặng im, mở miệng được Giang Hoài Sương đút ăn. Mắt thấy bát cháo cũng gần hết nhưng Giang Hoài Sương vẫn chấp nhất đưa muỗng cháo đút tới, nửa món ăn khác đều không để Hứa Đan Lạc ăn. Đến miếng cuối cùng Hứa Đan Lạc ngậm miệng không ăn, con mắt liều mạng ngắm vào đĩa xương sườn muối tiêu. "Nguội rồi." Giang Hoài Sương đem cái muỗng hướng về trước đưa đưa: "Chỉ có cháo gà là còn nóng chút." Chẳng trách cho mình ăn cháo gà... Hứa Đan Lạc nuốt vào miếng cuối cùng, canh gà cùng hạt gạo nhàn nhạt nhưng trong lòng có chút ngọt ngào. "Không tức giận?" Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương sắc mặt chuyển biến tốt, sượt đi tới. Có thể là do từ lần đầu gặp, đều là đối mặt với khối băng kia nên tâm lý có bóng ma, thấy Giang Hoài Sương không có biểu tình gì Hứa Đan Lạc trong lòng liền nhút nhát, băng tan, liền đã đóng băng lại. "Không phải đi sao? Ăn no còn không đi?" Giang Hoài Sương thả bát đũa xuống, buồn cười nhìn Hứa Đan Lạc bắt đầu dáng dấp tiểu cẩu. "Đó là nếu như..." Hứa Đan Lạc kéo quần áo Giang Hoài Sương cúi đầu nhận sai. Mỗi lần gặp phải lúc đối lập chính mình cũng không có cách nào chịu đựng, Hứa Đan Lạc chịu thua. "Nếu như chính là có khả năng?" "Không có khả năng rồi... Chuyện năm đó cùng Giang gia không có liên quan gì, làm cái gì phải rời khỏi." Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo gương mặt biến thành rửa tai lắng nghe, thở dài: "Tuy rằng khi đó em mới mười tuổi nhưng cũng có thể nhớ tới một số chuyện. Tình cảm mấy năm của ba cùng mẹ đã không tốt lắm, lúc nào cũng ở nhà cãi nhau, mãi đến khi em mười tuổi trong nhà số lần ba mẹ cãi nhau càng ngày càng nhiều. Một buổi chiều kia em còn chưa tới giờ tan học, mẹ đã đến trường học rước em về, về đến nhà liền nhìn thấy ba đang thu dọn đồ đạc. Sau đó bọn họ liền bắt đầu cãi nhau, mẹ thẳng thắn nói ba bên ngoài có người khác, móc sạch tiền của công ty muốn cùng người kia bỏ trốn, ngay cả tiền bằng hữu ba đưa tới để giúp cả nhà vượt qua cửa ải khó khăn cũng đưa cho người kia. Bọn họ luôn tranh cãi vì lẽ đó trước hết đưa em lên lầu. Lại sau đó nghe được dưới lầu có tiếng vang, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy ba ngã vào cửa hoa viên, chú đang hướng về trong phòng đi tới. Sau đó liền nghe được tiếng thét chói tai của mẹ, cùng với âm thanh người chạy tới. Lại sau đó..." Hứa Đan Lạc cắn cắn môi: "Chú uống say, khi phát hiện ra thì đã bắn trúng mẹ, chú khóc. Chú xin lỗi vì không nghĩ tới mẹ cùng em lúc đó sẽ xuất hiện ở trong nhà, chú cho rằng sẽ là ba cùng tiểu Thiền, Ừ... tiểu Thiền là thím. Chú khóc lóc rất lâu, sau đó lại có tiếng vang..." Hứa Đan Lạc cố gắng tự trấn định nhưng là không ngừng được run một chút ."Sau đó là thím báo án, báo xong án liền đi... Mãi đến khi em lớn lên, mới suy nghĩ rõ ràng, có lẽ căn bản là không phải bởi vì chuyện làm ăn thất bại để bọn họ sản sinh khoảng cách. Bất quá vào lúc ấy chuyện cũng đã được kết án lâu rồi..." "Ổn... Không..." Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc sắc mặt hơi trắng bệch, tất nhiên là biết đã để nhớ lại đoạn chuyện cũ, thực sự là một việc quá mức tàn nhẫn. Bất quá nghe tới... Chuyện cũng thật sự không phải như Giang mẹ đã nói. "A..." Hứa Đan Lạc lên tiếng đáp lại, nằm sấp xuống trên đùi Giang Hoài Sương, thuận theo tùy ý nhẹ nhàng ở trên người mình vỗ. "Xin lỗi..." Giang Hoài Sương do dự vẫn là mở miệng nói. "Em cũng phải xin lỗi, rõ ràng hôm qua không nói rõ... Còn uy hiếp..." Hứa Đan Lạc thật không tiện hướng về eo Giang Hoài Sương chà xát, đem mặt giấu đi. "Sau này chị thật sự sẽ không thích người khác chứ..." "Ừm..." Giang Hoài Sương như đột nhiên nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, hôm qua mẹ nói gì cùng em?" "Không muốn để cho chúng ta yêu nhau, muốn cho em cổ phần cái gì, còn có thể đem chị đuổi ra khỏi cửa..." Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên nhìn Giang Hoài Sương: "Nếu như bọn họ thật sự đem chị đuổi ra khỏi Giang thị làm sao bây giờ?" Đuổi ra khỏi Giang thị... Giang Hoài Sương đỡ trán, loại lời nói này cũng chỉ có thể đem ra lừa gạt tiểu hài tử đi..."Vậy thì bị đuổi ra ngoài đi, đánh đuổi cũng không có cách nào a. Ai kêu chị yêu em đây?" Giang Hoài Sương đưa tay xoa bóp gò má mịn màng của Hứa Đan Lạc: "Chị không nỡ bỏ em, liền biết chị không cần công ty chứ." "Vừa nãy chị nói yêu?" Hứa Đan Lạc lên tinh thần. "Trước đây cũng từng trải qua giống vậy..." Giang Hoài Sương tìm cái remote, một lần nữa nâng cao nhiệt độ, Hứa Đan Lạc cuộn thành cái đoàn như cái kén để lâu cũng không tốt a. "Cái kia em muốn nghe thêm mấy lần nữa..." Hứa Đan Lạc duỗi ra tiểu trảo bắt váy ngủ Giang Hoài Sương: "Không ba mẹ, không công ty, chờ em tốt nghiệp liền đi ra ngoài kiếm tiền nuôi chị có được hay không? Giống như có thể mỗi ngày ở nhà ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao... Em còn có thể nấu rất nhiều món ăn ngon cho chị, rất đa dạng." Tuy rằng Hứa Đan Lạc xác thực là mong muốn mình trải qua cuộc sống thoải mái nhưng Giang Hoài Sương luôn cảm thấy Hứa Đan Lạc là muốn lấy phương thức nuôi heo để chăn nuôi chính mình. "Chờ sau khi chị trở về cùng bọn họ nói chuyện, bọn họ bằng lòng thì sẽ không phản đối." Giang Hoài Sương đem chăn trên người Hứa Đan Lạc kéo xuống chút, phòng ngừa ngộp chết. Suy nghĩ của ba mẹ mình, Giang Hoài Sương vẫn biết rõ. Nếu là không có chuyện Hứa gia năm đó, đúng là vì mâu thuẫn bên trong mà biến thành như vậy, vậy mình và Hứa Đan Lạc yêu nhau sẽ không có lực cản gì. Huống chi bọn họ hiện tại nên là đang vội vã nghĩ làm sao cùng mình giải thích chuyện Lâm Thanh Lam mười năm trước đi. "Thật sự?" Hứa Đan Lạc cũng cảm thấy nhiệt độ thay đổi, tùy ý Giang Hoài Sương đem chăn mền trên người mình kéo xuống."Nếu như bọn họ vẫn không đồng ý làm sao bây giờ?" "Vậy thì bỏ trốn đi..." Giang Hoài Sương nhìn vẻ căng thẳng của Hứa Đan Lạc mà đùa giỡn cười. Bỏ trốn nha, thật là cái đề nghị không tệ. "Nếu như chị nguyện ý cùng em bỏ trốn... Tại sao không muốn cùng em..." Hứa Đan Lạc mặt có chút nóng. Cũng thật là chấp nhất khác thường... Giang Hoài Sương mặc kệ, vỗ vỗ lưng Hứa Đan Lạc: "Ngồi dậy." "Tại sao? Em không muốn..." Hứa Đan Lạc gối trên đùi Giang Hoài Sương đến thật sướng, lại mềm mại lại thoải mái, không cam lòng di chuyển nửa phần. "Dậy đi tắm rửa, còn phải đem những chăn gối vừa nãy rơi xuống đất thay đổi đi, còn có ga trải giường." Giang Hoài Sương run run chân, muốn để đầu Hứa Đan Lạc trượt xuống. "Không muốn không muốn..." Hứa Đan Lạc cũng không kịp nhớ chăn trên người dần nới lỏng, đưa tay vòng lấy eo Giang Hoài Sương: "Để em nằm thêm chút nữa đi." "Vậy thì tiếp tục nằm đi." Giang Hoài Sương bất động nhưng âm thanh mang theo ba phần ý cười: "Ngược lại là chị không thích ngủ trên giường không sạch sẽ, chị cũng không có hứng thú chạm vào người chưa tắm rửa." Lời vừa ra khỏi miệng, Giang Hoài Sương liền cảm thấy được người đang gối lên chân của mình thân thể cứng lại, hai mắt chớp chớp mà nhìn mình, nhíu chặt tiểu lông mày như là lại phỏng đoán mình có phải đang lừa gạt nữa không. Giang Hoài Sương vừa định mở miệng nữa, liền thấy Hứa Đan Lạc nhanh chóng bò dậy, bao bọc chăn chạy vào phòng tắm, trong miệng còn nói thầm: "Chị đừng đổi ý!" Không biết nên nói gì... Giang Hoài Sương kỳ thực chỉ là muốn nói có muốn mình lấy khăn tắm cho hay không mà thôi... Cửa phòng tắm kêu ầm một tiếng, Giang Hoài Sương lắc đầu một cái, tắt điều hòa, mở cửa sổ thông khí, thuận tiện thu dọn bát đũa, đổi ga trải giường cùng chăn đệm. Từng chuyện vặt vãnh nhưng Giang Hoài Sương đều làm cực kỳ cẩn thận. Đã thừa nhận Hứa Đan Lạc, vậy không cần phải nghĩ đến đường lui cho cả hai nữa. Thà nghĩ giữ Hứa Đan Lạc hoàn chỉnh phòng ngừa hối hận, còn không bằng tóm chặt lấy hạnh phúc thuộc về mình. Chỉ cần mình không buông tay thì sẽ không có cơ hội hối hận. Nếu Hứa Đan Lạc cố ý muốn cái gì đó để an lòng, chính mình đương nhiên là đồng ý cho. Giang Hoài Sương cảm giác mình trước đây có chút ngốc, thà chờ đợi Hứa Đan Lạc tương lai gặp được người càng tốt hơn, còn không bằng tin tưởng mình mới là người tốt nhất kia. Mắt thấy Hứa Đan Lạc càng ngày càng xinh đẹp, sau này cuộc sống sẽ rất bận rộn đi, bận đập con ruồi a (ý Hứa Đan Lạc sẽ có người theo), Giang Hoài Sương âm thầm cười. Cuộc sống giống như là một trận đánh cược, Giang Hoài Sương hi vọng là chính mình đánh canh bạc cuối cùng, đánh cược chân tâm của mình, cuối cùng cũng có thể thu hoạch kết cục viên mãn. Cầm bút, ở văn kiện giải trừ quan hệ nhận nuôi kí tên của mình, Giang Hoài Sương biết đây là thời điểm cả hai thành lập một mối quan hệ mới. -Chính hoàn văn
|
Phiên ngoại 1: Tề Tử Vũ ôn nhu Tề Tử Vũ khi còn nhỏ đã mất ba, trưởng thành trong một gia đình không trọn vẹn, có thể bởi vì có một người mẹ ôn nhu hiền lành và một người anh lớn hơn tám tuổi, vì lẽ đó cuộc sống tuy là đơn giản nhưng khắp nơi lại tràn ngập ấm áp. Đã từng cho rằng ở trong gia đình của mình, mẹ hiền con hiếu, anh em hoà thuận, hoàn toàn không có khả năng xuất hiện các loại chuyện chia rẽ hoặc là tranh chấp. Nhưng mà mùa thu năm Tề Tử Vũ mười sáu tuổi ấy, niềm tin đã bị đánh vỡ. Còn nhớ lúc dó là vừa mới khai giảng không bao lâu, mình vừa mới về đến nhà thì nhìn thấy anh hai ngồi trên ghế sôpha, cúi đầu ủ rũ cùng với mẹ đang mím môi gương mặt dữ tợn đứng ở bên cạnh. Nhìn thấy Tề Tử Vũ trở về, hai mẹ con đúng là rất ăn ý ai trở về phòng người nấy, người đi làm cơm, nửa câu cũng đều không nói. Tề Tử Vũ tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không có đi truy hỏi mẹ. Mãi cho đến bữa tối thì nhìn thấy má trái của Tề Ngạn đã sưng lên... Từ khi còn nhỏ, tình cảm anh em của Tề Ngạn và Tề Tử Vũ vô cùng tốt, nhìn thấy mặt của anh hai biến thành như vậy, Tề Tử Vũ đâu còn tâm trạng ăn cơm. Sốt ruột muốn đi muốn tìm nước đá cùng với hộp thuốc để giúp Tề Ngạn bớt sưng, đối mặt với Tề Tử Vũ lo lắng dò hỏi nhưng với Tề Ngạn thái độ khác thường không trả lời, chỉ là cúi đầu nhìn cơm trong chén, cũng không biết là đang suy nghĩ gì. Mà mẹ chỉ là hơi liếc mắt liền tiếp tục ăn cơm, không có nửa phần săc mặt tỏ vẻ quan tâm giống như trước. Nhìn thấy tình huống kỳ lại như thế này, anh hai thì trầm mặc, mẹ thì tức giận, Tề Tử Vũ mơ hồ cảm thấy chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn gì... Hôm sau là cuối tuần, buổi sáng khi Tề Tử Vũ thức dậy liền ngửi được cả nhà đều nồng nặc mùi gan heo. Loại nội tạng này từ trước đến giờ ở trong nhà không có ai yêu thích, Tề Tử Vũ tràn đầy nghi hoặc mà mở nồi ra, bên trong thực sự là nồi canh gan heo. Anh hai đã sớm không thấy bóng dáng, mẹ thì nhận điện thoại xong thì có việc phải đến bệnh viện, vì vậy chỉ còn lại một mình Tề Tử Vũ với nồi cánh heo chưa có nấu xong. Nghe theo lời mẹ dặn, sau khi tắt lửa, thêm muối, nhân lúc canh còn nóng đem bỏ vào bên trong bình giữ nhiệt. Mãi cho đến kho đem canh lúc còn nóng cất vào phích giữ ấm. Mãi đến khi ngồi trên xe taxi đi đến bệnh viện, Tề Tử Vũ đến cùng cũng không biết nồi canh này là cho ai uống, Người kia có liên quan gì đến vết thương trên mặt anh hai hay không. Mẹ là chủ nhiệm ngoại khoa của bệnh viện, Tề Tử Vũ trước đây cũng thường đi đến bệnh viện, vì vậy trên dưới mọi người ở trong khoa xem như đều biết Tề Tử Vũ. Cầm bình giữ nhiệt chạy đến bệnh viện, lại được báo là mẹ đang ở phòng phẫu thuật, có để lại tờ giấy nói nhân lúc canh còn nóng đưa đến phòng 406 trên lầu bốn. Lầu bốn, phòng bệnh đều là phòng môt người cao cấp, Tề Tử Vũ mới vừa đi đến cầu thang lầu bốn, phát hiện anh hai mình đang đứng cùng một cặp vợ chồng trung niên khuôn mặt buồn đầy vẻ lo lắng ở trước cửa phòng bệnh. Đối với sự xuất hiện của Tề Tử Vũ, Tề Ngạn vô cùng ngạc nhiên nhưng khi nhìn đến bình giữ nhiệt quen thuộc trong lồng ngực. Quả nhiên, Tề Ngạn nhận lấy bình giữ nhiệt, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, sau đó cửa phòng bệnh mở ra. Một đứa trẻ mái tóc dài đến thắt lưng, đôi mắt đỏ ngầu mở cửa, thở dài, sau đó nhận lấy bình giữ nhiệt. Dựa vào khe hở của cánh cửa, Tề Tử Vũ hướng mắt nhìn về bên trong phòng, chỉ là vừa nhìn thấy, liền bị hù doạ. Một cánh tay ở bên giường vô lực rủ xuống, cổ tay quấn đầy băng gạc tựa hồ bởi vì vết thương bị thấm ra ngoài mà loang lỗ đầy vết máu... Trái ngược với vết máu đỏ tươi trên băng gạc là những ngón tay trắng nõn tinh tế đến trong suốt... Phảng phất dường như có thể nhìn thấy sự ưu thương và vô vọng cửa người đó. Đứa bé nhận lấy canh xong, rất nhanh một lần nữa đóng cửa phòng bệnh lại. Đó chính là lần đầu tiên gặp mặt không chính thức của Tề Tử Vũ và Giang Hoài Sương. Về đến nhà, Tề Tử Vũ quấn lấy mẹ mình rất lâu, mới biết được vết thương trên mặt anh hai chính là kiệt tác của mẹ, cái bạt tai kia chính là nhắc nhở anh hai không được để cho đố kị trở thành lý do làm tổn thương người khác. Lúc biết được kỳ thật anh hai chỉ là nói mấy câu với người kia, là người kia suy nghĩ không thông, Tề Tử Vũ có chút bất bình vì anh mình...Nhưng Tề mẹ sờ sờ đầu Tề Tử Vũ, thở dài, chỉ là nói: "Chờ lúc con chân chính yêu thích một người thì sẽ hiểu được, từ trong miệng của người khác biết được mình thực sự bị vứt bỏ là chuyện tàn nhẫn cỡ nào." Khi đó Giang Hoài Sương đi vào ngõ cụt mà tự sát, tuy là được cứu trở về, ngoại trừ Tề mẹ là bác sĩ chính trông coi cùng Cố Thiên Dao cùng đi vào phòng giải phẫu, không bao giờ có thể nhìn thấy người thứ ba ở trong phòng bệnh. Nếu là có người lạ đi vào, người kia cũng sẽ không nói gì, chỉ là cầm lấy đồ ở bên người từng cái đập vỡ. Giang mẹ đã từng cố chấp ở lại trong phòng, dự định khuyên giải, ai ngờ được Giang Hoài Sương vừa đập hết các thứ trong tầm tay xong lại cầm lấy chai nước biển đang treo bên trên, đập vỡ. Tề Tử Vũ không biết loại tâm tình "bài xích gặp người" là cái gì, chỉ biết là mẹ mình ngoại trừ buổi sáng đi làm, tan tầm trở về ngủ được mấy tiếng, buổi tối còn phải đi bệnh viện trực. Mấy lần như vậy, Tề mẹ liền gầy đi rất nhiều. Tuy rằng nhớ đến cánh tay ở trong khe cửa thì trong lòng phát lên chấn động, thế nhưng Tề Tử Vũ càng đau lòng mẹ khổ cực. Vì một người không hề có quan hệ, thậm chí cũng không tính là do anh hai hại, cần phải tận tâm tận lực như vậy sao... Lén lút bấm tắt đồng hồ báo thức của mẹ, Tề Tử Vũ chuồn ra cửa chính chạy thẳng đến bệnh viện. Tuy là muốn cho mẹ nghỉ ngơi nhiều một chút thế nhưng nếu như người ở bên trong thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ quay đầu lại thì bị chỉnh đốn khẳng định là bản thân mình. Đến bệnh viện, đẩy ra cửa phòng bệnh 406, người nằm, người ngồi, Tề Tử Vũ nhìn thấy một trong hai người duy nhất có thể ở lại phòng bệnh, gọi là Cố Thiên Dao, cũng chính là người lần trước nhận canh. Nhưng mà để cho Tề Tử Vũ bất ngờ chính là mới có mấy ngày mà Cố Thiên Dao đã gầy đi trông thấy, con mắt hơi có chút hơi sưng, mặt và môi đều rất trắng, cùng mái tóc ngang thắt lưng được buộc lên càng lộ ra hai má gầy gò. Nếu không phải đã sớm được chủ căn phòng bệnh này là ai thì cho rằng Cố Thiên Dao chính là bệnh nhân trong phòng bệnh này cũng không quá đáng. Nhìn thấy Cố Thiên Dao so với mẹ mình còn mệt hơn nhiều lần, Tề Tử Vũ trầm mặc. Mà Cố Thiên Dao nhìn thấy người tiến vào lại không phải là Tề mẹ liền kinh ngạc. Ngây người, cái chén ởi bên cạnh liền rơi xuống đất phát ra âm thanh, mảnh vỡ văng tung tóe... "Là ai, tại sao đi vào đây? Còn không đi ra..." Cố Thiên Dao sốt ruột , vừa đem Tề Tử Vũ đẩy ra bên ngoài, vừa quay đầu nhìn người trên giường nhẹ giọng trấn an: "Có thể là đi nhầm phòng, liền đi ra ngoài. Đừng đi xuống giường, trên đất có mảnh thủy tinh." "..." Tề Tử Vũ vừa muốn tự nhận mình là vì anh hai và người mẹ mấy ngày liền vất vả mà đến đòi công bằng, nhưng sau khi nhìn rõ cái người ở trên giường ngồi dậy, đột nhiên yên lặng. Mãi đến tận khi bị Cố Thiên Dao đẩy ra khỏi phòng bệnh nhưng Tề Tử Vũ vẫn chưa có hoàn hồn. Đó là đôi mắt thế nào... Trống rỗng tựa hồ không có thứ gì, rõ ràng là nhìn mình, rồi lại giống như là xuyên thấu qua mình nhìn ở nơi xa hơn, có một loại cảm giác đột nhiên bị xuyên thấu. Tròng mắt màu đen vô tận, cảm giác giống như là muốn đem người khác vào rồi nuốt chửng. Tề Tử Vũ cảm thấy hàn khí ở trên người đột nhiên phát sinh nhưng vẫn rất muốn... Lại nhìn một lần nữa. Chính là người bị người yêu cũ của anh hai mình vứt bỏ sao, cái người yêu thích đồng tính kia...Thật là đẹp. Tề Tử Vũ hít sâu một cái nhưng cuối cùng vẫn đem tay từ chốt cửa dời đi. Thế nhưng đứa trẻ kia, đã không thể dùng từ tuyệt vọng để hình dung ánh mắt đã lưu lại bên trong lòng của Tề Tử Vũ. Không giống như đôi mắt hơi hơi sưng đỏ của Cố Thiên Dao, ánh mắt của Giang Hoài Sương, chỉ nhìn liền biết chưa từng khóc qua. Đến cùng là phải chịu đau thương như thế nào, mới có thể khiến cho con người ngay cả khóc cũng không thể được... Sau đó lần thứ tư, Tề Tử Vũ thừa dịp anh hai gọi Cố Thiên Dao ra ngoài liền nhanh chóng đi vào phòng bệnh, lén lút đưa cho Giang Hoài Sương môt cái máy MP4, sau đó lại nhanh chóng bước ra ngoài trước khi Giang Hoài Sương bắt đầu đập phá đồ. Tuy rằng cũng không biết chuyện mình làm có hữu ích hay không, hoặc là có phải là rất dư thừa hay là vô dụng, thế nhưng Tề Tử Vũ luôn cảm thấy, đối mặt với kiểu người như vậy, nếu như mình cái gì cũng không làm thì giống như là làm sai. Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà mẹ nguyện ý đi chăm sóc Giang Hoài Sương. Sau đó nghe nói Giang Hoài Sương đã về nhà tĩnh dưỡng, mẹ cũng không cần phải đi chăm sóc, Tề Tử Vũ cũng mất đi liên lạc. Mối quan hệ giữa mẹ và anh hai dần dần trở lại hòa thuận như lúc ban đầu, chuyện của Giang Hoài Sương giống như là một trang lịch sử, cứ như vậy liền trôi qua, trừ việc Tề Tử Vũ bị lỗ mất một cái MP4. Lúc gặp mặt lại đã là ba năm sau. Giang Hoài Sương tốt nghiệp chính thức tiếp nhận Giang thị, đem Tề Ngạn đổi nghề đến Giang thị làm ở bộ phận pháp luật. Thời điểm Tề Tử Vũ ở nhà nhìn thấy Giang Hoài Sương suýt chút nữa không nhận ra, chính là đứa trẻ ba năm trước ở bệnh viện. Giỏi giang, thành thục, ôn hòa lịch sự... Sự trưởng thành của một người, thật sự cần tạo nên từ những vết thương hay sao... Mà Tề Tử Vũ sau khi tốt nghiệp đại học cũng đi vào Giang thị làm thư ký cho Giang Hoài Sương, chính là làm được một vài năm. Cho dù chỉ là làm một vài năm nhưng Tề Tử Vũ luôn chứng kiến Giang Hoài Sương đối với mọi người lãnh đạm, trên thương trường vô tình, thậm chí đối với tình cảm hoàn toàn không có thái độ thật lòng, vẫn là không cách nào quên chuyện cũ, lúc gặp gỡ ban đầu, người kia thì tình cảm mà hoàn toàn tan vỡ... Không đành lòng chỉ trích, hoàn toàn dung túng, giải quyết hậu quả thỏa đáng, đó là thái độ làm việc sau khi Tề Tử Vũ bắt đầu làm thư ký cho Giang Hoài Sương, Cũng chính vì như thế Tề Tử Vũ đối với Thang Biên Tâm, lúc nào trong lòng cũng mơ hồ tồn tại lo lắng. Lo lắng bản thân mình chưa đủ tốt, không có cách nào thay thế được vị trí của Giang Hoài Sương ở trong lòng Thang Biên Tâm. Cái loại lo lắng này, lúc Giang Hoài Sương biết được Lâm Thanh Lam trở về có chút không khống chế được mà rời đi, đến đỉnh điểm, Giang Hoài Sương mất khống chế, Thang Biên Tâm cũng là thất lễ, ngữ khí cứng nhắc, đối với Hứa Đan Lạc khiêu khích rõ ràng như vậy, nghe vào trong tai Tề Tử Vũ, cuối cùng cũng rơi vào trong mắt Giang Hoài Sương. Giang Hoài Sương gọi Tề Tử Vũ vào văn phòng, mở miệng hỏi: "Còn có nhớ, lễ vật đầu tiên em đưa cho chị là cái gì hay không?" Tề Tử Vũ lắc đầu. Giang Hoài Sương cười cười, lấy ra cái MP4 có chút cũ: "Năm đó, xua đuổi cha mẹ, để cho họ lo lắng và rầu rĩ quanh quẩn ở bên ngoài phòng bệnh, Tề Ngạn hối hận ở nhà ròng rã hút bao nhiêu thuốc lá, mẹ thì dậy sớm nấu món canh yêu thương, còn có Thiên Dao lúc nào ở sau lưng cũng khóc, sau đó giả vờ bộ dạng như người không có gì rồi trở về. Nhìn xem một chút, là tại sao, còn nhớ rõ không?" "Chị muốn nói cho em biết phải quý trọng người trước mắt." Tề Tử Vũ quay mặt đi, ho khan một tiếng: "Năm đó thật sự đã xem xong?" "Ở cuối đoạn phim, đoạn ghi âm, quá khứ, đều đã qua. Nếu như cuộc sống chỉ chìm vào quá khứ thì vĩnh viễn không có hiện tại hoặc là tương lai." Giang Hoài Sương cười cười: "Là nguyên văn. Chị muốn hỏi chính là em muốn sống trong quá khứ của người khác hay là sống trong hiện tại của người khác?" Tề Tử Vũ không nói. "Có một số người tuy rằng chúng ta không yêu, không thích, nhưng là dù sao cũng đã từng qua lại. Giống như là Lâm Thanh Lam..." Giang Hoài Sương tạm dừng: "Đối với anh của em tuy rằng không yêu, thế nhưng đã từng quen, nói hoàn toàn quên sạch sẽ là lừa người. Chính là vì cái gì, anh em còn nguyện ý giúp, hiểu không?" "Giống như là lo lắng như vậy..." Tề Tử Vũ nhếch miệng. "Xem em nghĩ như thế nào." Giang Hoài Sương không có nhiều lời. Có một số việc phải tự mình suy nghĩ mới có thể hiểu rõ ràng. Tề Tử Vũ yên lặng rời khỏi phòng Giang Hoài Sương nhưng trái tim thoáng buông lỏng chút. Bất kể là dã trải qua như thế nào thì cũng đều đã qua đi... Có một số người, đã đánh mất, tiếp theo như thế nào cũng đều sẽ tới... Có mấy người đã bỏ qua, mà bản thân phải giữ lại được người mình muốn...
|