Quan Hệ Nuôi Dưỡng
|
|
Chương 4: Người nhà "Có muốn ăn thêm gì đó không?" Giang Hoài Sương nhìn cô bé trước mặt, bắt đầu thật sự nghĩ từ trưa đến giờ, quán cà phê này còn có gì có thể ăn. Đương nhiên Giang Hoài Sương không nghĩ lâu lắm, bởi vì Hứa Đan Lạc đã yên lặng đem thẻ mua sắm để trước mặt cô, sau đó lắc đầu. Giang Hoài Sương nhíu mày một chút, nhận lấy thẻ, cầm túi chạy lấy người. Không ăn thì không ăn, đói cũng không phải bụng của mình. Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương không nói lời nào đã đi ra ngoài, đành cắn chặt răng đi theo. Bên ngoài đang là lúc mặt trời chiếu nóng nhất, Giang Hoài Sương ra ngoài đã gọi xe, mở cửa xe đằng sau ngồi xuống, cửa xe không đóng. Hứa Đan Lạc đứng ở sau cửa xe dừng lại một chút, giúp Giang Hoài Sương đóng cửa xe đằng sau cẩn thận, sau đó ngồi lên ghế phó lái. Giang Hoài Sương lãnh mắt thấy tiểu loli không được tự nhiên cố ý giữ khoảng cách với mình, lại không nói rõ là tức giận, chỉ là có chút buồn cười. Coi như suy nghĩ cẩn thận, đứa nhỏ này cùng mình khó chung sống, nói vậy thì đưa đến biệt thự ở ngoại thành là tốt rồi, cùng lắm thì thuê người giúp việc cho cô bé. Đỡ phải hai người nhìn nhau không thoải mái còn phải ở chung một chỗ, tự nhiên lại đảo lộn cuộc sống của nhau. Đối với thân thế của Hứa Đan Lạc, đồng tình thì đồng tình, nhưng Giang Hoài Sương không có chuẩn bị vì đồng tình mà hy sinh cuộc sống riêng tư nhàn nhã của mình. Nghĩ ra được biện pháp, trong lòng Giang Hoài Sương dần bình phục, khi xuống xe thì bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trong bữa ăn chỉ ăn một bát cháo nhỏ, Hứa Đan Lạc lặng lẽ đi theo đằng sau, không nhìn thấy hai gò má lạnh lùng của Giang Hoài Sương mang theo ý cười thoải mái. Về đến nhà, Giang Hoài Sương bỏ lại một câu cho Hứa Đan Lạc: "Em cứ tự nhiên." Tiếp theo thay giày, pha nước đi tắm. Đợi chừng một tiếng tắm xong đi ra, Hứa Đan Lạc cư nhiên vẫn ngồi ở ghế salon trong phòng khách. Ừm, ngồi nghiêm chỉnh, quần áo chỉnh tề. Giang Hoài Sương nhìn thế nào cũng thấy là cô bé cả một tiếng đồng hồ không hoạt động tí nào. Về đến nhà không phải là nên tắm rửa thay quần áo sao. Tiểu cô nương sạch sẽ mới khiến cho người ta thích. Hứa Đan Lạc nghe thấy tiếng Giang Hoài Sương mở cửa, ánh mắt liền chuyển đến. Rất khó để tưởng tượng ra Giang mẹ cùng với Giang Hoài Sương thật sự là mẹ con sao... Giang mẹ nhiệt tình, từ ái mà người trước mặt này giống như là không có độ ấm vậy. Khiến cho mình cảm thấy rất có khoảng cách cùng áp lực, hơn nữa cô bé theo bản năng cảm nhận được Giang Hoài Sương không thích mình. Vì thế khi gọi cơm cô bé muốn gọi đồ ăn giống Giang Hoài Sương, muốn kéo cảm giác lại gần nhau hơn. Chỉ mua vài đồ dùng vì không muốn để Giang Hoài Sương nghĩ mình là vì tiền mới bị nhận nuôi. Vẫn duy trì khoảng cách là vì không muốn Giang Hoài Sương chán ghét. Nhưng mà hình như chị ấy vẫn không thích mình... Hứa Đan Lạc thật sự cũng không phải muốn Giang Hoài Sương hòa ái, hiền lành, nhiệt tình giống như Giang mẹ. Cô bé chính là không muốn bị đuổi đi mà thôi. Đáng tiếc chính là tiểu loli đang tự mình ủy khuất không nhìn ra mặt lạnh nữ vương nhiều lần bày ra ý tốt. Bất đắc dĩ, mặt lạnh nữ vương cũng không nhìn ra ý đồ của tiểu loli là cố gắng tranh thủ hảo cảm của chính mình. Vì thế hai người đều cảm thấy đối phương đều rất không muốn ở cùng mình. Tâm tình của cả hai đều bứt rứt. Giang Hoài Sương nhận thấy ánh mắt có chút u oán của Hứa Đan Lạc, đầu tiên là hơi sửng sốt, tiện đó liền quyết định dao sắc chặt dây rối. Cầm lấy túi ở trên ghế salon, Giang Hoài Sương lấy ra tấm thẻ mua sắm của siêu thị Vinh Giang đặt lên bàn, mở miệng nói: "Nói đi, em rốt cuộc là không thích chị nhận nuôi em, không thích ở cùng chị, hay là không thích tiền của chị?" Trong lòng Giang Hoài Sương nghĩ nếu cô bé chọn số một, vậy đóng gói trả gấp lại cho ba mẹ đang không biết ở nơi nào; nếu chọn số hai, vậy đóng gói đưa đến biệt thự rồi thuê bảo mẫu; nếu chọn số ba, như vậy nàng thật sự chúc mừng bản thân nhặt được bảo bối, chúc mừng quay lại phương pháp hai. Trong lòng Hứa Đan Lạc rất buồn, hai loại trước hoàn toàn đúng nhưng mà sao có thể nói ra. Vì cái gì cảm thấy nếu mình một khi nói ra sẽ liền bị đuổi đi... Mình không muốn quay lại cô nhi viện. "Em không có..." Hứa Đan lạc cúi đầu không dám nhìn vào mắt Giang Hoài Sương nữa. Sợ Giang Hoài Sương cứ như vậy sẽ từ trong mắt nhìn ra được tâm tình của mình. Trên thực tế, Giang Hoài Sương không cần nhìn vào mắt Hứa dan Lạc cũng có thể biết được mình đoán trúng được ba phần hoặc hai phần. Ngón tay nhẹ nhàng gõ ở trên bàn hai cái, Giang Hoài Sương cảm thấy có chút không thú vị, còn tưởng rằng đứa nhỏ có thể nói thẳng ra đáp án chứ. "Hôm nay trước hết em ở đây một đêm, ngày mai chị đưa em đi đến biệt thự ở ngoại ô thành phố. Em ở đó đến trước khai giảng, sau khai giảng tiếp tục ở đó hay là ở trường chúng ta sẽ thương lượng lại. Ừm, chị sẽ thuê cho em một bảo mẫu chiếu cố cuộc sống ăn, ở hàng ngày của em. Về phương diện tiền bạc em không cần quan tâm." Giang Hoài Sương thản nhiên đem quyết định của mình nói hết, dừng một chút lại bổ sung: "Em hiện tại có thể đi tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi một chút." Giang Hoài Sương nói xong lời muốn nói, liền đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ trưa một giấc. Hứa Đan Lạc ngồi không có cử động. "..." Giang Hoài Sương cảm thấy sự khác biệt thật là đáng sợ, nàng hoàn toàn không biết ở trong đầu của tiểu loli đang có ý nghĩ gì đang chuyển động. Không phải cả ngày ở bên ngoài đi lại bằng ô tô, lại còn là mùa hè, tắm thư giãn thả lỏng không phải là chuyện mỗi người đều vội vàng làm sao. Lắc đầu, vào phòng đóng cửa, đi ngủ trưa. Đợi cho đến khi Giang Hoài Sương tỉnh dậy là lúc trong phòng tối đen hoàn toàn, trên điện thoại di động hiện thời gian đã là gần chín giờ tối. Giang Hoài Sương vừa ngáp vừa đứng dậy cảm thán đứa nhỏ thật yên tĩnh, không làm ầm ĩ, ngoại trừ bên ngoài đáng yêu, tính cách cuối cùng cũng có chỗ chấp nhận được. Nghĩ trong nhà không có gì ăn, Giang Hoài Sương tăng tốc độ rửa mặt, chải đầu. Vì thế tổng thể mà nói, Giang Hoài Sương vẫn là một người có trách nhiệm, đương nhiên điều kiện tiên quyết là trách nhiệm vẫn còn ở trong tay. Bật đèn phòng khách lên, Giang Hoài Sương vừa muốn đi đến phòng cho khách ngủ, ánh mắt lại bị vật ở trên ghế salon phòng khách hấp dẫn qua. Chỉ thấy tiểu loli vẫn mặc chiếc váy liền áo màu đen từ sáng sớm, ngủ cuộn mình giống như con tôm nhỏ. Giang Hoài Sương âm thầm thở phào một hơi, may mắn cô bé đang ngủ, nếu mình bật đèn cô bé còn tĩnh tọa ở trong bóng đêm còn không khiến mình giật mình. Nhẹ nhàng đi đến gần xem, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Hứa Đan Lạc vẫn còn nước mắt chưa lau khô, cặp mày nhạt mặc dù đang ngủ nhưng cũng đang nhíu chặt lại, chữ "Xuyên" nho nhỏ hiện ra trên khuôn mặt còn đầy tính trẻ con, thấy như thế nào cũng không hòa hợp. Biểu tình lúc ngủ kia thật nghiêm túc, nhìn thế nào cũng rất có ý tứ. Nhìn Hứa Đan Lạc đang ngủ nhưng lại cực kỳ không thoải mái, Giang Hoài Sương mới rõ ràng ý thức được, kỳ thật Hứa Đan Lạc chỉ là một đứa nhỏ không hề có cảm giác an toàn mà thôi. Cô bé là khổ sở cái gì đây... Là bởi vì mình hôm nay không cẩn thận làm cho cô bé nhớ lại chuyện cũ sao... Giang Hoài Sương vươn tay chọc chọc nhẹ vào hai gò má của Hứa Đan Lạc, mềm mềm mịn mịn; ừm nhưng là không đủ thịt a, hơi gầy. Giang Hoài Sương một bên đem Hứa Đan Lạc đang ngủ so sánh với với tiểu manh vật năm tuổi mà mình chờ mong, một bên lại rút giấy ăn ở trên bàn trà lau mặt cho tiểu hoa miêu đang ngủ. Kỳ thật ngoài trừ tuổi mà nói, Hứa Đan Lạc hình như cũng không làm mình thất vọng. Đương nhiên nếu không phải không được tự nhiên mà nói liền càng tốt. Thẳng đến khi Giang Hoài Sương đem nước mắt trên mặt Hứa Đan Lạc lau được bảy tám phần mới đi vào phòng bếp tìm cà phê uống, Hứa Đan Lạc mới chậm rãi mở mắt. "Em tỉnh rồi? Ra ăn cơm đi." Giang Hoài Sương cầm cà phê đi ra phòng bếp liền nhìn thấy Hứa Đan Lạc muốn ngồi dậy. Trước là có chút kinh ngạc Hứa Đạn Lạc tỉnh dậy thật nhanh, tiện đà lại tuyên bố lịch trình tiếp theo một cách lạnh lùng. Chị lau mạnh như vậy không tỉnh mới là lạ, Hứa Đan Lạc oán thầm. Dụi dụi mắt, cũng là dịu ngoan nhẹ giọng mở miệng nói: "Bên ngoài nóng, chúng ta ở nhà nấu đi." Giang Hoài Sương thiếu chút nữa cầm không ổn lon cà phê. "Không cần. Trong nhà cái gì cũng không có." Giang Hoài Sương nói cũng là nói thật, trong tủ lạnh ngoại ngoài trừ cà phê, cái gì cũng không có. Cho dù có mình cũng không biết làm a. Chỉ tiếc Giang Hoài Sương quá mức kinh ngạc vì thái độ chuyển biến của Hứa Đan Lạc, lại không chú ý thấy tiểu loli cố lấy dũng khí nói "Chúng ta" cùng với "Nhà" ở trong câu. Giang Hoài Sương trước sau như một lạnh lùng khiến cho Hứa Đan Lạc có chút thất vọng, thật giống như mới vừa rồi lau mặt cho mình không phải là Giang Hoài Sương vậy. Đây là Giang Hoài Sương mà Giang mẹ nói ngoài lạnh trong mềm sao. Chính là vì cái gì mình đột nhiên không bài xích chị ấy nữa rồi. Thậm chí cái cách chạm khăn mặt không tính là mềm nhẹ nhưng lại khiến trong lòng có cảm giác ấm áp. Giang Hoài Sương như vậy chính là... Cái đó có thể tính là người nhà sao...
|
Chương 5: Lưu lại Vì thế Giang Hoài Sương cuối cùng vẫn là suy nghĩ đến nói của Hứa Đan Lạc "Bên ngoài nóng." Trời nóng gì gì đó, ghét nhất rồi. Thật sự là không muốn xoá cái cảm giác mát mẻ ở trên người. Giang Hoài Sương cuối cùng vẫn là gọi điện thoại gọi món ở ngoài về ăn. Bữa tối gọi bên ngoài là Lẩu tôm chua cay Tô Ức cho mình. Thịt bò bít tết, khoai tây kiểu pháp, canh gà quả hạch cùng với nước si rô phong của cơm tây Tô Ức cho Hứa Đan Lạc. Giang Hoài Sương đeo một cái găng tay, động tác tao nhã bắt tay vào bóc con tôm to, sau đó đem tôm đã bóc lăn qua một chút nước chấm cay để vào trong miệng, lại đột nhiên phát hiện Hứa Đan Lạc tay cầm dao dĩa, đang nhìn chính mình không chuyển mắt. Nuốt thức ăn trong miệng, uống một ngụm cà phê, Giang Hoài Sương cầm lấy một con tôm quơ quơ trước mặt Hứa Đan Lạc: "Em cũng muốn ăn? Hứa Đan Lạc lắc mạnh đầu, cúi đầu cắt miếng thịt bò. Thứ cay như vậy, mình mới không cần ăn. Có chút không thú vị thu hồi tay đang lắc lư con tôm to, Giang Hoài Sương tiếp tục bóc tôm cho mình. Nếu như là một đứa bé năm tuổi thì thật tốt, đương nhiên là chính mình cho cái gì thì ăn cái ấy, nhu thuận mà lại không có hành động phản kháng gì hay là không được tự nhiên. Ngày mai sẽ bị đưa đi biệt thự, như vậy lại là chính mình còn lại một mình, như thế nào mới có thể ở lại đây. Nguyên lai con người thật là tham lam, đầu tiên là không muốn bị đuổi về cô nhi viện, tiếp theo đó là không muốn bị đưa đi biệt thự. Cái đầu nhỏ của Hứa Đan Lạc hoạt động thật gấp nhưng như thế nào cũng nghĩ không ra phải mở miệng làm sao mới có thể làm cho Giang Hoài Sương đồng ý để mình ở lại. Nghĩ nghĩ, ánh mắt không tự chủ nhìn lại nhìn về phía Giang Hoài Sương. "Như thế nào, không hợp khẩu vị sao?" Giang Hoài Sương buông con tôm đã bóc đến một nửa trong tay xuống, bị người khác không hề cố kỵ nhìn như vậy, bữa cơm này còn nuốt trôi như thế nào được. Nếu là đàn ông Giang Hoài Sương đã sớm trở mặt còn nếu là phụ nữ Giang Hoài Sương tất nhiên cũng là không thích. Chính là người cứ thẳng tắp nhìn mình lại là một tiểu loli trong sáng, trong ánh mắt thật ra không có nửa phần tạp chất, chính là ánh mắt giống như nhìn cái gì đó xuyên thấu qua mình. Đây xem như thất thần hay là ngẩn người? Tóm lại là làm cho mình tìm không ra lý do tức giận. Hứa Đan Lạc lắc đầu, trong lòng có chút ảo não, rõ ràng chính mình nghĩ cách làm như thế nào mới có thể làm cho chị ấy nhận mình ở lại nhưng mà giống như là ngược lại thành khiến chị ấy không vui. Thấy bộ dạng Hứa Đan Lạc trở nên ủy khuất, Giang Hoài Sương lại nhớ tới bộ dạng cuộn mình ngủ đáng thương của cô bé. Vì thế nghĩ có phải nên tìm chút đề tài mà nói để phá vỡ bầu không khí có chút trở nên căng thẳng này hay không. Hỏi một chút cô bé thích ăn cái gì? Giang Hoài Sương vừa định hỏi lại nuốt trở vào. Ngày mai liền chuyển ra ngoài, cô bé ăn cái gì, uống cái gì, mặc cái gì tự nhiên có bảo mẫu quan tâm. "Trong thư nói, đợi đến tháng chín liền cho em đi học trung học, học lớp mười. Em không có vấn đề gì sao?" Tuy rằng Giang Hoài Sương lúc trước đây cũng là nhảy lớp, mười bảy tuổi liền lên đại học nhưng vẫn cảm thấy rằng Hứa Đan Lạc mới từ nước ngoài trở về, học thẳng lên lớp mười có phải quá nhanh hay không. Hứa Đan Lạc lấy tờ giấy ăn nhẹ nhàng lau miệng, lúc này mới trả lời: "Như vậy có thể nhảy qua kỳ thi trung học trong nước, hơn nữa chương trình học lớp mười em đã xem qua, hẳn là không có vấn đề gì." Dứt lời, lại lẳng lặng ăn đồ ăn. Thấy Hứa Đan Lạc trả lời bình tĩnh như thế, Giang Hoài Sương thật sự cảm thấy không có vấn đề gì, thấy cô bé cũng không có nhìn lại mình, vì thế cũng tiếp tục ăn. Tuy rằng không khí không được tốt lắm nhưng hai người thật ra ăn cũng không ít, có lẽ vì buổi trưa đều không có ăn nhiều. Giang Hoài Sương nhìn lướt qua đống hài cốt trên bàn, trong bụng rất hài lòng. Buổi trưa nhìn đứa nhỏ này ăn cháo nhưng ánh mắt vài lần nhìn về bát đĩa của Tề Tử Vũ, cũng biết mấy món ăn này tất nhiên cô bé cũng muốn, vì thế bữa ăn gọi về hôm nay thật sự viên mãn. Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương cởi găng tay, lau miệng, liền chủ động đứng lên thu dọn bàn. Giang Hoài Sương thật cũng không cùng cô bé khách khí, mở tủ lạnh, lấy cà phê ra tiếp tục uống. Trên bàn đều là đồ dùng một lần, chỉ cần cho vào túi rồi ném vào thùng rác là được rồi. Hứa Đan Lạc trong chốc lát liền làm xong, còn không quên rửa cái tay nhỏ bé, động tác lưu loát, làm cho Giang Hoài Sương nhìn xem hết sức hài lòng. "Em đêm nay ở phòng dành cho khách đi, ngày mai buổi sáng chị sẽ gọi dì Tề tới đón em. Hai người đi chọn bảo mẫu phù hợp, sau đó phải đi đến biệt thự bên kia. Phòng chừng quét dọn chút, buổi tối vào ở là không thành vấn đề." Thấy năng lực tự gánh vác của Hứa Đan Lạc không kém, Giang Hoài Sương nhưng thật ra càng yên tâm. Nhìn sắc mặt Giang Hoài Sương thoải mái, Hứa Đan Lạc chỉ cho là vì lập tức có thể đuổi đi gánh nặng là mình, trong lòng càng trở nên khổ sở. Mà Giang Hoài Sương thật ra không chú ý đến vẻ mặt tiểu loli âm trầm xuống, nhắc tới Tề Tử Vũ, nhớ tới chuyện khác, xoay người đi vào phòng dành cho khách. Hứa Đan Lạc chần chừ một chút, cũng đi theo. Mở ra tủ quần áo trong phòng dành cho khách, Giang Hoài Sương trong lòng im lặng hít một hơi, cũng được, coi như là có lợi cho cháu gái nhà Tề Tử Vũ đi. Tìm một cái túi sạch sẽ, đem từng bộ quần áo cho bé gái năm tuổi trong tủ cất vào trong đó, về phần trang trí trong phòng dành cho khách, vẫn là chờ trời mát một chút rồi nói sau. Giang Hoài Sương tính toán trong lòng, trên tay vẫn hoạt động không giảm nửa phần. Hứa Đan Lạc dựa vào cạnh cửa, nhìn Giang Hoài Sương nhồi vào túi, từng cái một... Vẫn nhét cho tới cái túi thứ ba mới đem hết quần áo trẻ em trong tủ dọn sạch. Xuân hạ thu đông, áo sơ mi, áo khoác, không một thứ nào không đầy đủ. Hứa Đan Lạc nhìn đến cái cuối cùng sắc mặt đã tái nhợt, hàm răng nghiến chặt, cô bé lúc này mới biết được cảm giác chênh lệch lớn như dòng sông với mặt biển cũng không phải chỉ có một mình mình mà thôi. "Những bộ quần áo này em mặc không được, ngày mai dì Tề sẽ đưa em đi mua một số đồ mới. Những món đồ chơi này em xem mà thích cũng có thể đem đi biệt thự. Còn lại liền cho dì Tề mang cho đứa bé ở nhà." Giang Hoài Sương chỉ chỉ mấy con thú bông, cầm túi trong tay kéo khóa lại. "Em... Có thể không đi được không..." Hứa Đan Lạc cúi đầu nhìn mũi chân của mình, giọng nói nho nhỏ rầu rĩ, giống như là phát ra từ trong bụng. "Gì?" Giang Hoài Sương vươn thẳng lưng ngồi xuống bên giường, không có nghe rõ Hứa Đan Lạc ở bên kia rầm rì nói cái gì đó. Hứa Đan Lạc càng khó chịu, lời nói khó mở miệng như vậy, chính mình thật vất vả nói ra, đối phương lại còn làm như không có nghe thấy. "Không có gì..." Tiểu loli oán giận nhìn Giang Hoài Sương vẫn đang mù mờ không hiểu, quay đầu vào phòng tắm trong phòng dành cho khách. Không biết đây là lần thứ mấy trong hôm nay bị tiểu loli dùng ánh mắt ai oán như thế nhìn mình, Giang Hoài Sương cảm thấy thật khó hiểu. Rõ ràng chính mình đã lo lắng thật sự chu đáo, Hứa Đan Lạc như thế nào lại vẫn cứ một dạng không có tình cảm. Xem ra thật sự là có khác biệt... Giang Hoài Sương đóng kĩ tủ quần áo, quyết đinh trở về phòng ngủ. Lúc nãy mới dẫn theo cô bé có một ngày, chính mình đã cảm thấy tâm lao lực quá độ. May mắn cũng chỉ phải ở bên một ngày như vậy. Nhưng mà chuyện vẫn chưa xong. Lúc nửa đêm ở trong phòng bếp truyền đến tiếng loạt xoạt, Giang Hoài Sương đầu tiên là trở mình vài cái nhưng tiếng động kia vẫn chưa hết. Giang Hoài Sương ngủ vốn nông, như thế này liền hoàn toàn tỉnh. Bóp bóp cái trán có chút không quá thoải mái, đứng dậy. Vùng này an ninh tốt, mình lại ở tận tầng mười một, tất nhiên không phải nửa đêm có trộm, chính là không biết đứa nhỏ này hơn nửa đêm không ngủ được lại gây chuyện gì. "Buổi tối không ngủ chạy đến phòng bếp làm cái gì? Còn không bật đèn." Giang Hoài Sương bị đánh thức, ngữ khí tự nhiên không tốt được chút nào. Hứa Đan Lạc yên lặng đóng kỹ cánh tủ, lùi lại sau hai bước. Giang Hoài Sương vốn là có chút không thoải mái, lúc này thấy Hứa Đan Lạc cũng không trả lời, trong lòng khó tránh khỏi có chút giận. Quay đi lấy cà phê, chất lỏng lạnh lẽo từ họng xuống dạ dày mới thư thái được chút. "Nếu không có việc gì, trở về đi ngủ đi." "Em chỉ muốn lấy nước uống." Hứa Đan Lạc nhìn Giang Hoài Sương uống một ngụm cà phê, liếm liếm đôi môi hơi khô, vẫn là trả lời câu hỏi lúc trước của Giang Hoài Sương. Ai bảo cô bé không quen nơi này, tìm không thấy nước ở đâu. Giang Hoài Sương có chút choáng, chính mình lại không ngược đãi cô bé, như thế nào ngay cả miếng nước cũng không dám uống. "Tự mình lấy." Giang Hoài Sương chỉ tủ lạnh, quyết định lập tức trở về đi ngủ, phỏng chừng là mình đang mơ đi. "Em muốn hỏi... Ngoại trừ cà phê... Còn có... thứ gì để uống hay không..." Đúng rồi, tủ lạnh trong nhà mình ngoại trừ đựng cà phê sẽ không chứa thứ gì khác, mấu chốt là mình cũng không uống cái khác a. Giang Hoài Sương nhớ lại giữa trưa Hứa Đan Lạc gọi chén cà phê nhưng cũng không động đến chút nào, vì thế thật đau đầu. "Nếu không muốn cà phê thì trực tiếp lấy nước trong hệ thống cung cấp nước của phòng bếp uống là được, nó có lắp thiết bị lọc." Đối đáp quá nhiều lần làm cơn buồn ngủ của Giang Hoài Sương đã biến mất bảy tám phần, vì thế nhìn Hứa Đan Lạc tìm cốc, sau đó rót nước, uống hết, rót tiếp nữa, uống hết... "Uống ít chút, nước ở hệ thống cung cấp là nước lạnh." Thấy Hứa Đan Lạc rót đến cốc nước thứ ba, Giang Hoài Sương hảo tâm nhắc nhở. Hứa Đan Lạc cũng nghe lời, không đem cốc nước thứ ba uống vào bụng, liếm liếm giọt nước trên khóe miệng, còn nhìn thẳng tắp lon cà phê trong tay Giang Hoài Sương. Giang Hoài Sương bị động tác cùng vẻ mặt như chú cún nhỏ của cô bé chọc cho trong lòng vui vẻ. Mặt mũi bên ngoài vẫn lạnh như băng nhưng trong lòng cũng không có ý trách cứ cô bé đánh thức mình, ngược lại cảm thấy đứa nhỏ này có chút ý tứ. "Em và chị không giống nhau." Giang Hoài Sương hiểu rõ ý nghĩ trong ánh mắt của Hứa Đan Lạc, quơ quơ cà phê trong tay, lại cho vào miệng một hơi uống hết. "Tốt lắm, đi ngủ đi." "Em có lời muốn nói với chị..." Hứa Đan Lạc cổ vũ lấy dũng khí mở miệng. "Có việc ngày mai rồi nói sau." Giang Hoài Sương che miệng ngáp một cái, buồn ngủ lại dâng lên, xoay người trở về phòng. Ngày mai... Ngày mai, chính mình có lẽ sẽ phải cất bước. Ngày mai, chính mình lại một mình. Ngày mai, có lẽ sẽ không lại có cơ hội tới gần sự ấm áp lạnh như băng này. Tâm Hứa Đan Lạc như bị cái gì đó đâm thật mạnh. Còn chưa đi được hai bước, Giang Hoài Sương liền không thể không ngừng lại. Nhìn tiểu loli chặn ở trước mặt mình, trắng hồng, cắn chặt răng, trong con mắt xuất hiện ánh nước khả nghi. Giang Hoài Sương đột nhiên phát hiện có lẽ nhân sinh bi kịch chỉ vừa mới bắt đầu... (≧◡≦)
|
Chương 6: Mẹ kế "OK, nếu em nhất định muốn phải nói ngay lúc này." Giang Hoài Sương xòe hai tay ra, bất đắc dĩ nhún vai, ý bảo tiểu loli có thể bắt đầu nói. Thuận tiện lui về sau nửa bước, đem khoảng cách đang quá gần giữa hai người nới rộng ra. Hứa Đan Lạc hít sâu một hơi, giọng nói non nớt rõ ràng: "Em muốn ở lại chỗ chị." "NO." Giang Hoài Sương gần như không phải nghĩ ngợi mà thốt ra, mới vừa nói xong liền ngáp một cái. Giang Hoài Sương đã hạ quyết định thì rất ít khi thay đổi, huống chi lúc này mới ở cùng nhau một ngày tâm lý bản thân cũng đã mệt nhọc. "Tốt lắm, em nói xong rồi. Quay về đi ngủ đi, buổi sáng ngày mai dì Tề sẽ đón em. Biệt thư bên kia vừa lớn vừa đẹp, em nhất định sẽ thích." Giang Hoài Sương đưa tay sờ đầu tiểu loli, không quan tâm đến thỉnh cầu tiểu loli thật vất vả mới nói ra khỏi miệng. "Vì cái gì không thể để cho em ở lại chỗ này?" Hứa Đan Lạc không đự đoán được Giang Hoài Sương cự tuyệt dứt khoát như thế, thậm chí không muốn cho mình cơ hội tiếp tục nói đã giơ chân chạy lấy người. Hứa Đan lạc trong lòng thật ấm ức, đẩy tay đang sờ đầu mình của Giang Hoài Sương, rồi lại cố chấp kiến trì truy hỏi. Tiểu loli tuy tuổi nhỏ, khí lực tức giận cũng không nhỏ. Giang Hoài Sương không đề phòng bị đẩy một chút, tuy rằng đứng vững vàng, cà phê trong lon vẫn bị rớt ra trên tay không ít. Vì thế, Giang Hoài Sương giận, lời nói ra liền cứng rắn, không có nửa đường sống để quay lại: "Hiện tại chị là người giám hộ của em, cho em ở nơi nào là do chị quyết định không phải em. Em nhất định muốn biết, chị cũng thật muốn hỏi một chút, em thật ra vì cái gì nhất định phải ở nơi này?" Tuy rằng có chút tức giận, Giang Hoài Sương vẫn còn không đến mức nói trắng ra với một đứa trẻ mình cảm thấy em ấy thật phiền phức. Mặc dù hiện tại thật là có chút cảm thấy như vậy. Hứa Đan Lạc không phản ứng, cúi đầu trầm mặc, Giang Hoài Sương xoay người đem lon cà phê ở trên tay ném vào thùng rác, rửa sạch tay, lại lấy ra từ trong tủ lạnh ra một lon khác. "Tốt lắm, quay về ngủ đi." Giang Hoài Sương đi đến cửa phòng bếp, thấy Hứa Đan Lạc vẫn duy trì tư thế đứng cúi đầu chắn ở trước cửa, chậm rãi nói. Kỳ thật Giang Hoài Sương cũng không phải người dễ dàng tức giận như vậy, chính là biểu hiện ngày hôm nay của Hứa Đan Lạc thật sự đã khiêu chiến quá mức giới hạn. Lúc này chỉ hi vọng Hứa Đan Lạc muốn ở lại chỉ là nhất thời nảy lòng tham, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ, cùng nhau vượt qua một đêm bình an vô sự. Sau đó, ngày mai có thể cực kì sung sướng mà tiễn bước đi. Nguyện vọng của Giang Hoài Sương rất tốt đẹp, sự thật lại rất tàn khốc... Thân hình trước cửa hoàn toàn không có dấu hiệu vì lời của mình mà nửa phần tránh qua một bên, ngược lại cứng ngắc một chút giống như cái cây mọc rễ. Đây là thời kỳ nổi loạn trong truyền thuyết sao... Giang Hoài Sương bất lực nghĩ vậy. "Em thật thất vọng..." Ngay lúc Giang Hoài Sương nghĩ có phải hay không giống như cảnh mẹ kế trình diễn tiết mục nửa đêm quát lớn trên trong phim truyền hình thì Hứa Đan Lạc lên tiếng. Giang Hoài Sương sửng sốt một chút, tiện đà buồn bực, đứa nhỏ này nhất định muốn nửa đêm tâm sự sao. Không thu được đáp trả, Hứa Đan Lạc hình như cũng không quan tâm, tiếp tục nói một mình: "Bởi vì không thể nhận nuôi được cô bé năm tuổi đáng yêu, đối với em sẽ thấy thật thất vọng đi." Căn phòng nhỏ màu phấn hồng, sàn nhà chống trượt trong nhà tắm, cả phòng toàn thú bông, một ngăn tủ toàn đồ trẻ con... Từng thứ một làm cho Hứa Đan Lạc thấy rõ ràng Giang Hoài Sương từng ôn nhu mà cẩn thận như thế nào chờ mong một cô bé đến đây. Chính sự xuất hiện của mình đem hết thảy phá hủy. Mà ánh mắt Giang Hoài Sương khi thu dọn tủ quần áo lại càng làm Hứa Đan Lạc đau đớn. Một người lạnh như băng như vậy lại lộ ra vẻ tiếc hận mang theo cả chút ảo não. Hứa Đan Lạc nói xong ngẩng đầu nhìn về hướng Giang Hoài Sương. Giang Hoài Sương sợ run một chút, cũng không phải bởi vì lời nói của Hứa Đan Lạc nói trúng lòng mình. Mà là bởi vì tiểu loli ngẩng đầu lên nhìn chính mình đã đem đôi mắt ngấn lệ kìm nén lại, trong hốc mắt đỏ, hai tròng mắt sáng ngời sắc bén, làm cho người ta âm thầm có cảm giác kinh hãi. "Đúng vậy không..." Hứa Đan Lạc cảm thấy được chỉ cần nhìn Giang Hoài Sương liền có thể nhận ra chị ấy có nói dối hay không, ánh mắt không hề rời đi khỏi mặt Giang Hoài Sương một chút nào. "Đúng vậy." Giang Hoài sương cảm thấy nếu bị nói trúng rồi thì không có gì phải giấu diếm. Trên thực tế, coi như mình phủ định, đứa nhỏ này vẫn là sẽ nhận định theo suy đoán ban đầu. Hiện tại trẻ con a, thật sự rất nhạy cảm và sâu sắc. "Mặc dù là vậy nhưng nếu chị đã quyết định nhận nuôi em thì sẽ không đem em tùy tiện bỏ đi. Em có thể yên tâm, biệt thự bên kia là chỗ ở của chị cùng với bố mẹ, chờ bọn họ về nước cũng sẽ qua đó ở. Nơi đó hoàn cảnh tốt lắm, cũng sẽ có người chăm sóc em." Giang Hoài Sương cuối cùng vẫn còn có chút không đành lòng, nói bổ sung một ít. Hứa Đan Lạc biết Giang Hoài Sương không có nói sai, chính là vì cái gì vì cái gì mình lại hi vọng Giang Hoài Sương không thừa nhận đã từng thất vọng... Như vậy ít nhất còn có thể tự nhủ chị ấy sẽ có chút để ý chính mình. Hiện tại xem ra quả nhiên là một người lạnh lùng rồi. "Em cũng thật thất vọng..." Hứa Đan Lạc cảm thấy trong lòng chua xót, rất là khó chịu, cũng không quản lời nói chính mình nói ra rốt cuộc có làm tổn thương Giang Hoài Sương hay không. "Nếu đã như vậy, chúng ta đều đối với nhau thật thất vọng, vì cái gì còn phải ở cùng nhau? Cho nên vấn đề đã giải quyết, chúng ta bây giờ đi ngủ đi." Lúc này Giang Hoài Sương lại lộ ra vẻ mỉm cười, ngữ khí cũng trở nên nhẹ rất nhiều. Ánh mắt Hứa Đan Lạc chậm rãi ảm đạm xuống. Người này là thật không cần chính mình. Cho nên bất luận chính mình nói gì đó, làm cái gì, cũng sẽ không làm cho chị ấy có cảm giác khó chịu như mình vừa rồi. Nếu như vậy chính mình kiên trì ở lại còn có ý nghĩa gì đâu... Đó là người nhà không có khả năng có được. Thấy đứa nhỏ trước mặt bộ dạng quật cường mà ẩn nhẫn, nếu nói là Giang Hoài Sương một chút xúc động cũng không có thì đều là gạt người. Tuy rằng không biết đứa nhỏ này vì cái gì đột nhiên cố ý muốn ở lại nhưng dù sao vẫn cảm thấy rằng tính tình hai người không hợp. Nếu như vậy, cần gì phải khiến cho hai bên thêm hai tháng đau khổ nhớ lại chứ. Kỳ thật Hứa Đan Lạc nói không phải không có lý, chính mình thật sự là bảo thủ. Nhưng đó cũng là chuyện không có cách nào khác không phải sao. "Ngủ đi, nếu không ngủ trời liền sáng." Giang Hoài Sương vô tình dựa ở cạnh tủ lạnh, bắt đầu tính toán sau khi đàm phán thất bại có phải hay không là bắt đầu dùng vũ lực trấn áp đây. Hứa Đan Lạc không nói gì, chính là dịch ra bên ngoài, nhường ra một chỗ đủ cho người đi qua. Giang Hoài Sương bóp hai đầu lông mày, một đêm bi kịch này cuối cùng cũng kết thúc. Đang cầm lon cà phê yêu thích, Giang Hoài Sương đi hướng phòng ngủ tâm tâm niệm niệm, trước khi vào phòng ngủ lại theo bản năng ngoái đầu lại nhìn đằng sau liền dừng bước. Vì thế, tối nay vốn là một đêm không ngủ sao... Giang Hoài Sương trong lòng cảm thấy vô cùng bi ai. Thân hình nho nhỏ dựa vào bên tường trượt xuống, hai tay còn ôm đầu gối ngồi xổm trên sàn nhà. Mái tóc màu đen rối tung xuống dưới, cả khuôn mặt đều úp ở trên đầu gối, tư thế gập người phòng bị. Rõ ràng chính mình đã lo lắng chu toàn, an bài thỏa đáng, vì cái gì giờ phút này lại cảm thấy mình là một bà mẹ kế ác độc không chịu trách nhiệm, rõ ràng mình muốn là một người mẹ kế hiền lành có trách nhiệm. Có nên hay không cắn răng cho rằng không thấy gì, vào phòng ngủ cho xong... Chính là hai tròng mắt thất thần đột nhiên lại không ngừng hiện ra lắc lư trước mắt. "..." Đi trở về bên người Hứa Đan Lạc nhưng Giang Hoài Sương không biết nên nói cái gì. Hình như những lời mau trở về ngủ chính mình đã nói cả đêm. Vì thế đứa bé mười lăm tuổi là sinh vật ngoài hành tinh không thể thấu hiểu sao. Bởi vì khoảng cách gần, ngược lại có thể thấy rõ tấm lưng cong lại của Hứa Đan Lạc hơi run rẩy. Ngồi xổm xuống, vỗ nhè nhẹ sau lưng Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương cảm thấy giờ phút này muốn nói nhất vẫn là câu kia: "Quay về ngủ đi." Lúc này Hứa Đan Lạc vốn đã quyết định buông tha cho sự cố chấp khó hiểu khiến người ta chán ghét nhưng không ngờ Giang Hoài sương lại chủ động quay lại. Đằng sau lưng không tính là ôn nhu, rõ ràng có độ ấm chạm vào, đem kiên trì bắt đầu tiêu tán của Hứa Đan Lạc tích tụ lại lần nữa. Một bên ngáp vỗ Hứa Đan Lạc như dỗ trẻ con, Giang Hoài Sương vừa nghĩ lý do thoái thác, căn bản không biết hành động lơ đãng này của mình làm cho tiểu loli đã rút lui lại dấy lên ý chí chiến đấu.
|
Chương 7: Ôm một cái Thời gian trôi qua, Giang Hoài Sương cảm thấy được chuyện lần này có chút lớn. "Em vì cái gì nhất định muốn ở lại đây vậy?" Đây là lần đầu tiên Giang Hoài Sương có ý nghĩ tìm tòi đáp án nên hỏi ra những lời này. Tình hình này có lẽ không phải giống như mình suy nghĩ là đứa bé này chỉ là nhất thời nảy lòng tham. "Em thật thích nơi này..." Hứa Đan Lạc úp mặt ở trên đầu gối cọ cọ, tiện đà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn dính nước mắt chưa khô, vẻ mặt nghiêm túc nói. Những lời này tự nhiên là nói thật nhưng mà ý nghĩ thật tâm đến mãnh liệt chính là muốn một gia đình. Không biết vì cái gì Hứa Đan Lạc không muốn đem khát vọng trong nội tâm mình lộ ra trước mặt Giang Hoài Sương. "Như vậy sao, chẳng lẽ muốn chị đi ở biệt thự..." Giang Hoài Sương còn bắt đầu thật sự nghiêm túc suy nghĩ khả năng mình đi ở trong biệt thự. Hứa Đan Lạc chấn động trong lòng. Giang Hoài Sương thì thào nói một mình tuy rằng giọng không lớn nhưng cũng không có kiêng dè Hứa Đan Lạc. Vì thế theo khoảng cách của hai người trước mắt, câu nói kia tất nhiên Hứa Đan Lạc nghe được rõ ràng. Ngay tại lúc Giang Hoài Sương nghĩ để tránh cho hai người xung đột mà chuyển đi biệt thự có lợi hay không là lúc thân hình đang ở dưới vỗ về rõ ràng run rẩy hơn: "Làm sao vậy? Còn nữa, chúng ta nhất định phải ngồi xổm ở đây nói chuyện sao?" Giữ nguyên tư thế này chân thật tê. "Chị thật sự ghét em sao..." Cho nên thà rằng chính mình chuyển đi cũng không muốn cùng em ở nơi này. "Nếu như vậy lúc trước chị vì cái gì muốn nhận nuôi em chứ!" Cho em hi vọng, sau đó đập phá nó sao. "Là mẹ chị muốn chị nuôi em, cũng không phải là chị." Giang Hoài Sương theo lẽ thường nói ra sự thật, thoáng nhìn sắc mặt Hứa Đan Lạc dưới ánh đèn càng thêm tái nhợt, chỉ đành phải nói bổ sung thêm một câu: "Tuy rằng như vậy, chính là chị chưa từng nói rằng ghét em không phải sao, không cần suy nghĩ linh tinh, đứng lên đi ngủ đi." Lời nói đều là nói thật, tuy rằng cảm thấy Hứa Đan Lạc không được tự nhiên lại phiền toái, chính là thật sự nói chán ghét thì vẫn là chưa tới mức đó. Trái lại, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, bộ dáng khi ngủ cũng được cho là đáng yêu. Nếu bỏ qua một bên không nói đến cảm giác mất mác của mình lúc trước cùng với tính cách không được tự nhiên của cô bé, hai người ở chung hòa thuận cũng không phải là việc gì khó. "Chị nói dối." Hứa Đan Lạc kiên định tin tưởng rằng nếu không muốn ở chung cùng với mình còn không phải là chán ghét mình? Người trưởng thành luôn dối trá như vậy sao. Giang Hoài Sương bị ánh mắt có chút ai oán mang theo một chút địch ý nhìn nên rất khó chịu. "Em cảm thấy chị cần phải nói dối lừa gạt em sao?" Nhưng mà nếu đứa nhỏ này tiếp tục dây dưa nữa, chính mình khó nói có thể hay không sẽ bắt đầu chán ghét em ấy. "Chị thật sự không ghét em?" Địch ý trong mắt tiểu loli chậm rãi biến mất, ngược lại trở nên ai oán lại đáng thương, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào. Đối với ánh mắt tràn ngập mong chờ, Giang Hoài Sương chỉ có thể yên lặng gật đầu. "Chứng minh như thế nào?" Hứa Đan Lạc được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Câu nói khiến Giang Hoài Sương biến sắc, nhìn trước mắt muốn giận. "Vậy chị ôm em một cái được không?" Tiểu loli nhanh chóng khôi phục dáng vẻ đáng thương như chú chó con bị bỏ rơi, vươn móng vuốt nhỏ bé nhẹ nhàng kéo tay áo Giang Hoài Sương một chút. Không được! Giang Hoài Sương theo bản năng sẽ phun ra hai chữ này nhưng là đối với bộ dáng ra vẻ làm nũng thực ra lại u oán của tiểu loli làm thế nào cũng không nói nên lời. "Chúng ta không phải rất thân thuộc." Thay đổi số lượng câu chữ, thêm chút lý do uyển chuyển từ chối, Giang Hoài Sương cảm thấy chính mình sẽ bị tra tấn đến chết. "Chính là chị nhận nuôi em ." Hứa Đan Lạc thật kiên trì. "Chị nhận nuôi em, cũng không phải là nợ em tiền!" Giang Hoài Sương là thật sự giận, mình là nhận nuôi cô bé cũng không phải là thiếu cô bé tiền. Cho dù là thiếu cô bé tiền, cũng không cần đền bằng người. Xoa xoa cái trán do bị làm choáng váng, Giang Hoài Sương thật sự nghĩ muốn mặc kệ đứa nhỏ này. Con bé thích ngồi dưới đất an vị một đêm cũng tốt thôi, dù sao sáng sớm ngày mai lúc Tề Tử Vũ đến là có thể đem đóng gói gửi đi. Nghĩ vậy liền đứng lên, xoa xoa hai chân có chút tê dại, Giang Hoài Sương cứng rắn quyết tâm xoay người muốn đi. Vì thế lần này bị kéo chính là ống quần. Tiểu loli cũng không ầm ĩ, cũng không cãi cọ, liền như vậy ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nắm chặt ống quần Giang Hoài Sương, hai mắt đẫm lệ trong suốt nhìn lên cô. Từ góc độ của Giang Hoài Sương nhìn xuống phía dưới, kia thật sự là cùng với con chó nhỏ bị vứt bỏ không khác đi mấy. Các thể loại lương tâm khiển trách thật sự là có tồn tại, tuy rằng Giang Hoài Sương cảm thấy lương tâm khiển trách gì đó, còn lại thật đúng là không nhiều lắm. "Chỉ ôm một chút, em trở về phòng ngủ, ngày mai dì Tề sẽ đưa đi biệt thự." Giang Hoài Sương vẫn không thể nào ác độc đến đá văng Hứa Đan Lạc đang đau thương buồn bã. Nhìn thấy tiểu loli do dự một chút, tiện đà ngoan ngoãn gật đầu, Giang Hoài Sương lúc này mới thở phào một hơi. Nghĩ đến quá khứ của Hứa Đan Lạc được đề cập đến trong thư, Giang Hoài Sương cảm thấy chính mình đúng là đủ máu lạnh, dĩ nhiên ngoại trừ đồng tình, không sinh ra nổi nửa phần dịu dàng. Nhưng mà mấy năm nay đối với ai cũng không có dư thừa dịu dàng. Tính ra cũng là Hứa Đan Lạc không may mắn lại bị một người không chịu bỏ tình cảm ra nhận nuôi. Mà đứa bé này nhất định là rất muốn sự ấm áp... Giang Hoài Sương dường như có điều suy nghĩ nhìn Hứa Đan Lạc đã buông mình ra. Quên đi, ôm một chút thì ôm một chút, coi như là chính mình làm hết nghĩa vụ nhận nuôi là được, dù sao ôm một cái cũng không mất miếng thịt nào. "Lại đây đi." Trong lòng Giang Hoài Sương nhẹ nhàng hít một hơi, cảm thấy được đứng hơi mệt một chút liền đi tới ghế salon trong phòng khách ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Hứa Đan Lạc. Hứa Đan Lạc chống tường đứng lên, có lẽ là do ngồi xổm quá lâu, lúc đứng lên cảm thấy hai cái đùi đã chết lặng, chỉ có thể dựa vào tường miễn cưỡng đứng dậy. Thấy Hứa Đan Lạc dựa tường không đến, có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Em còn muốn ôm hay không? Không ôm em trở về ngủ đi." Nghe Giang Hoài Sương nói như thế, Hứa Đan Lạc vội vàng buông tay dựa tường đi về phía trước, không nề hà hai chân vẫn như cũ không thể dùng sức, ngược lại lảo đảo một chút. Giang Hoài Sương lúc này mới nhận ra có chút không ổn, rồi lại không khỏi buồn cười nhưng nhìn bộ dạng Hứa Đan Lạc sốt ruột, Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Không lâu trước đây, chính mình cũng từng muốn hướng về ai đó lao tới, cuối cùng lại mệt mỏi chết non. Ngón cái nặng nề đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cho Giang Hoài Sương miễn đi trầm mê vào hồi ức trong quá khứ. Đem lon cà phê đặt ở trên bàn trà, Giang Hoài Sương đi đến bên người Hứa Đan Lạc, cúi người nhẹ nhàng nắm lấy hai chân nàng, một bên mở miệng nói: "Cũng không biết em là vì cái gì." Hứa Đan Lạc cúi đầu nhìn Giang Hoài Sương kiên nhẫn xoa bóp hai chân cho mình, trong lòng ấm áp. Các loại ủy khuất lúc trước liền bị bay lên chín tầng mây, chỉ còn lại giờ khắc này. "Em cảm thấy được..." Giang Hoài Sương bóp trong chốc lát, đứng thẳng dậy vừa muốn hỏi Hứa Đan Lạc cảm thấy ổn chưa, bên hông liền bị cánh tay mảnh khảnh ôm lấy, một thân hình mềm mại dựa gần vào. Giang Hoài Sương có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ tiểu loli trong lòng: "Tốt lắm, ôm rồi, quay về đi ngủ đi." "Ôm thêm lát nữa..." Hứa Đan Lạc tựa đầu chôn trong lồng ngực Giang Hoài Sương, giong nói nhẹ nhàng. "Em đứng còn không vững, ôm cái gì mà ôm." Giang Hoài Sướng có chút thô bạo kéo Hứa Đan Lạc ra, đỡ khuỷu tay làm cho em ấy đứng vững, sau đó đem dìu đến cạnh salon, tức giận nói: "Ngồi xuống trước rồi nói sau." Giang Hoài Sương vốn là một người không thể làm việc dùng thể lực, lúc này đem Hứa Đan Lạc an bài tốt, chính mình cũng mệt đến ngất ngư, liền ngồi xuống cạnh Hứa Đan Lạc. Còn chưa có ngồi vững đã bị tập kích. Nhìn đứa nhỏ dán sát mình, Giang Hoài Sương không biết nên nói cái gì. Hiện tại Giang Hoài Sương đã có thể xác định đứa nhỏ này đối với mình cực kỳ ỷ lại cho dù bản thân đã sinh ra bộ dáng chớ gần, mới được có một ngày như thế nào đã... Hướng salon dịch ra, làm cho mình ngồi thoải mái một chút, vỗ về nhẹ nhàng, tiểu loli ở trong lòng đằng sau lưng hơi run rẩy. Giang Hoài Sương cảm thấy rằng được một tấc lại tiến thêm một thước vân và vân vân, quá đáng ghét...
|
Chương 8: Chợp mắt Giang Hoài Sương đêm qua ngủ không tốt, ngay cả nằm mơ cũng là mơ mình bị bóp cổ, bị đè nén gần như hít thở không thông, sợ rằng là đêm qua bị đứa nhỏ này dây dưa, ngay cả ngủ thì trong lòng vẫn còn bóng ma. Có chút đau đầu mở mắt ra, mơ hồ lúc mới dậy chợt biến mất. Chúa ơi, ai tới nói cho mình biết đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra... Giang Hoài Sương hít một hơi. Hứa Đan Lạc nằm ở trong lòng liền tùy theo đó dụi đầu. Có chút choáng váng vỗ vỗ cái trán, đêm qua đứa nhỏ này ngồi xổm lâu quá nên chân đã tê rần, chính mình đỡ cô bé ra ghế sa lon ngồi xuống, sau đó... Giang Hoài Sương cố gắng nhớ lại, ừm, sau đó lại bị đòi ôm thêm một chút... Tiếp theo chính mình bởi rất buồn ngủ mà ngủ quên đi. "Hứa Đan Lạc!" Giang Hoài Sương cau mày vỗ vỗ Hứa Đan Lạc vẫn đang ngủ trong lòng còn đang ôm thắt lưng mình. Nghĩ đến chính mình dựa ở salon ngủ ngồi một đêm, trong lòng Giang Hoài Sương rất là không vui. Nhìn Hứa Đan Lạc đang cuộn mình trên ghế salon đem mình làm gối đầu, ngay cả rất kiềm chế như Giang Hoài Sương cũng khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu. Lọt vào tập kích, Hứa Đan Lạc lại giống như không hề có cảm giác, tùy ý ở trên người Giang Hoài Sương cọ cọ, tay ôm eo buộc chặt hơn một ít. Nói thật Hứa Đan Lạc lúc ngủ khiến người khác trìu mến, im lặng phảng phất như con mèo nhỏ rúc vào người, làm cho người ta không sinh ra được nhiều ý trách cứ. Chỉ tiếc Giang Hoài Sương cho tới bây giờ cũng không phải là người bình thường. Ngón tay mảnh khảnh tiến tới hai má trắng nõn của tiểu loli, ở đấy nhẹ nhàng gãi gãi, tiểu loli phối hợp chui hướng vào trong lòng Giang Hoài Sương. Bộ dáng hơi cau mày chu miệng, thực dễ dàng khiến cho người quấy rầy giấc ngủ của cô bé sinh áy náy. Đương nhiên người hiểu ý áy náy sẽ không bao gồm cả Giang Hoài Sương. "Hứa Đan Lạc, giả bộ ngủ rất thú vị sao?" Trong lòng Giang Hoài Sương bình tĩnh như nước, không chút nào vì tư thái nhu thuận này mà giảm bớt ngôn ngữ nghiêm khắc, không nặng không nhẹ véo má Hứa Đan Lạc một cái làm trên làn da trắng nõn lập tức hiện ra một vết hồng nhạt. Hứa Đan Lạc bị đau không giả vờ nổi nữa, đành phải mở hai mắt chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Giang Hoài Sương. "Buông ra!" Giang Hoài Sương thu tay phải véo má Hứa Đan Lạc, chỉ chỉ cánh tay còn ôm bên hông. Hứa Đan Lạc đỏ mặt lên, nhanh chóng ngồi dậy. Giang Hoài sương chỉ cảm thấy tay để ở sau thắt lưng biến mất, nhất thời cảm thấy thư thái rất nhiều. Xoa bóp vòng eo có chút nhức mỏi, Giang Hoài Sương mở miệng nói: "Em một đêm không ngủ?" Chính mình giấc ngủ xưa nay nông, đừng nói có người ngủ ở trên người mình, cho dù là ngủ cùng giường nếu có động tĩnh cũng làm cho mình bừng tỉnh. Một đêm qua tuy rằng ngủ không thoải mái nhưng cũng là ngủ tới hửng sáng, hơn nữa Hứa Đan Lạc đã muốn tỉnh lại, lại muốn giả bộ ngủ để xem xét tình hình. Đứa nhỏ này chắc là một đêm không ngủ... Chính là vì cái gì chứ? Hứa Đan Lạc nghe Giang Hoài Sương hỏi có chút mơ hồ, chưa tự hỏi đã lắc đầu đáp lại. Giang Hoài Sương không hờn giận: "Chị ghét nhất người khác lừa dối mình." Ở chung càng lâu càng cảm thấy rằng đứa nhỏ này không đơn giản, tâm sự quá nặng. Nếu cô bé đối với mình không thành thật như vậy liền đừng trách mình quá mức vô tình. "Em không có lừa chị..." Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương tức giận trong lòng thấy ủy khuất, như thế nào lại nhất định chính mình một đêm không ngủ đâu. Giang Hoài sương hừ lạnh, thân thể của chính mình tự nhiên chính mình rõ ràng nhất. Hứa Đan Lạc nếu không phải vẫn duy trì tỉnh táo, dựa ở trên người mình một đêm, cô bé cho dù là tùy tiện nhúc nhích chính mình sẽ lập tức bị tỉnh. Thấy Giang Hoài Sương tuy rằng không có mở miệng, biểu tình trên mặt lại rõ ràng tỏ vẻ không tin chính mình nói, Hứa Đan Lạc không khỏi có chút sốt ruột lên. Nói ra lúc này đã là sáng sớm, nói không chừng thì cái người ngày hôm qua sẽ đến đón mình đi. Như vậy nguyện vọng muốn ở lại thật sự là không thể thực hiện. "Em chỉ là dậy sớm hơn so với chị một chút mà thôi..." Tuy rằng vẫn là không rõ Giang Hoài Sương vì cái gì có thể chắc chắn điểm này như vậy, Hứa Đan Lạc vẫn không hi vọng sẽ sinh thêm hiểu lầm gì nữa. "..." Giang Hoài Sương nhìn vào vẻ mặt chân thành của Hứa Đan Lạc. "Chẳng lẽ thật sự có sinh vật khi ngủ không động đậy sao..." Vốn là nghi hoặc tự nghĩ trong đầu lại không biết làm sao nói ra miệng, giọng nói không to nhưng vẫn rõ ràng. "Em ngủ rất ngoan, sẽ không lộn xộn." Hứa Đan Lạc nghe vậy mới biết Giang Hoài Sương đang suy nghĩ cái gì. Giang mẹ đã nói qua một số chuyện với mình, trong đó có việc Giang Hoài Sương thính ngủ. "Bởi vì trước kia ở cô nhi viện có rất nhiều người, nơi ở lại nhỏ, cho nên giường của mỗi người đều làm rất hẹp, còn có thành bảo vệ. Nếu mà ngủ nghiêng thì gần như không có không gian để động đậy. Ngủ vài năm như vậy, tư thế ngủ đã bị cố định rồi." Hứa Đan Lạc sợ Giang Hoài Sương không tin vội vàng nói bổ sung. Trên khuôn mặt trẻ con mang theo chút khẩn trương, Giang Hoài Sương nhất thời cũng không nhìn ra dấu hiệu nói dối. Nếu muốn lúc này thừa nhận chính mình oan uổng Hứa Đan Lạc cũng là không nói nên lời. Giang Hoài Sương tránh đi vẻ mặt viết 'Tin tưởng ta đi' khẩn thiết của Hứa Đan Lạc, nghĩ muốn đổi đề tài, lại đúng lúc thấy tay trái Hứa Đan Lạc nhẹ nhàng xoa tay phải, bàn tay mềm mại đã bị xoa bóp thành vệt đỏ. Hứa Đan Lạc muốn rụt tay về, cuối cùng không địch lại sức của Giang Hoài Sương. "Bị chị đè?" Giang Hoài Sương cầm tay của Hứa Đan Lạc, nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay tê dại đến vô lực, có chút chần chừ hỏi han. Hứa Đan Lạc trầm mặc. "Ai bảo em đòi chị ôm một cái. Tốt lắm, bị đè cho hỏng tay, xứng đáng." Giang Hoài Sương nghiêm mặt như một con cọp, xoa móng vuốt nhỏ của tiểu loli, không hiểu sao có chút tức giận, lực bóp trên tay cũng lớn hơn trước rất nhiều. Hứa Đan Lạc vẫn trầm mặc như trước. "Chị ngủ quên trước?" Thấy Hứa Đan Lạc vẫn không nói, Giang Hoài Sương thay đổi chủ đề. Biết được câu trả lời, trong tay lại dùng lực nhiều hơn, đau đến mức tiểu loli méo miệng, thiếu chút nữa khóc lên. "Vì cái gì không gọi chị dậy?" "Giang mẹ nói chị thính ngủ, ngày hôm qua đã làm chị tỉnh một lần..." Hứa Đan Lạc không dám trầm mặc để khiêu chiến kiên nhẫn của nữ vương nữa, thành thành thật thật ngoan ngoãn mở miệng. "Cho nên để cho chị đè một đêm?" "..." Giang Hoài Sương thấy Hứa Đan Lạc không trả lời, tất nhiên biết chỉ sợ là chính mình ngủ quên liền đè nặng tay phải của cô bé. Nguyên lai không phải cô bé ôm mình ngủ cả đêm, mà là chính mình đè cô bé ngủ cả đêm. Kể ra như vậy, người sai lại là mình. Chính Giang Hoài Sương chắc là cũng không chấp nhận cái sai này, vốn là cô bé ồn ào đòi ôm một cái, xem như được giáo huấn. Nói với mình như thế xong, lương tâm của Giang Hoài Sương đem mọi chuyển đẩy đi không còn một mảnh, lại xem nhẹ sự tức giận trong lòng từ đâu đến. Nhiều năm về sau khi Giang Hoài Sương nhớ lại lần đêm đầu tiên hai người ngủ chung, mới rõ ràng hiểu được, sự tức giận kia là do cáu giận đứa nhỏ này như thế nào lại không thương tiếc cơ thể của mình như vậy. Có chút khoảng cách đã bị kéo lại gần, lúc này Giang Hoài Sương cũng không biết được. "Đau..." Bàn tay vốn bị đè đã tê rần, hiện giờ bị xoa bóp sưng lên, tiểu loli rốt cuộc không thể thừa nhận lực đạo càng ngày càng mạnh của Giang Hoài Sương, run một cái nước mắt liền rơi xuống, nhẹ nhàng tan ở trên mu bàn tay đang liên tục dùng sức của Giang Hoài Sương, hóa thành hai vệt nước. Giang Hoài Sương sửng sốt, thấy tiểu móng vuốt suýt nữa tàn phế giờ phút này không sai biệt lắm đã có thể động đậy, liền thả lỏng tay, cũng không quên đưa một câu: "Còn dám kêu đau, còn không phải chính em đòi được ôm, đáng đời." Lời vừa ra khỏi miệng liền có chút hối hận, có phải hay không nói nặng quá, dù sao không chịu được buồn ngủ mà ngủ quên mất, chính mình hình như cũng có trách nhiệm. Giang Hoài Sương nhìn thoáng qua Hứa Đan Lạc đang ủy khuất ngồi co ro trên ghế salon, nghĩ có phải hay không nên nói những lời ôn hòa để làm giảm tổn thương một chút. Ngay lúc hai người tiếp tục trầm mặc, chuông cửa vang lên như cứu mạng. Hứa Đan Lạc giống như con thỏ nhỏ bị sợ hãi nhảy dựng lên chạy tới mở cửa. Giang Hoài Sương nghiêng người chú ý thấy, mở cửa là dùng tay trái. Đứng ở cửa tất nhiên là vị khách được liệt kê trong danh sách khách tới thăm ngày hôm nay: Tề Tử Vũ. Hứa Đan Lạc kinh ngạc nhìn người ngoài cửa, chính mình thấy được Giang Hoài Sương tức giận nên định tránh đi, lại quên mất sáng sớm hôm nay Tề Tử Vũ sẽ tới đón mình rời đi. "Thất thần làm gì, em quên ngày hôm qua đã đáp ứng chị cái gì?" Giang Hoài Sương nhìn tiểu loli đỏ mắt bộ dáng ngơ ngác đứng ở cạnh cửa suy nghĩ, trong lòng đột nhiên tràn ngập cảm giác khó chịu không nói nên lời. Hứa Đan Lạc sửng sốt một chút, nhìn Giang Hoài Sương mấy lần. Quả nhiên, ôm ấp ấm áp đêm qua chính là Giang Hoài Sương vô thức cho đi trong lúc ngủ, đợi đến khi tỉnh dậy vẫn là người mặt mày băng sương làm cho người ta không tìm ra nổi nửa phần ôn nhu. (╥﹏╥)
|