Diệp Quải Đông Nam Chi
|
|
Chương 4: Hôn thư
"Tần Ngọc Nương!" Thượng Quan Sách Vân khí cấp bại phôi (tức giận khó thở), một chưởng đánh nát xúc xắc trước mặt Lưu Trưng. Ba viên xác xắc biến thành bột phấn, bên trong cũng không xuất thứ gì không nên tồn tại. "Thế nào?" Tần Ngọc Nương không sợ chút nào, vẫn mang theo ý cười: "Thượng Quan thiếu chủ chính là quên đây là nơi nào? Nếu đã quên, ta nguyên ý nhắc nhở một câu. Đây chính là Kim -Ngọc- đổ - phường !" Bốn chữ này nói ra, cơn tức giận của Thượng Quan Sách Vân ngược lại được đè ép xuống. Cứ việc sắc mặt vẫn nhục nhã như trước, nhưng ngữ khí có mấy phần hòa hoãn. "Tần Ngọc Nương, ván cược này không thể tính." " Vì sao không tính?" Mồ hôi trên đầu Thượng Quan Sách Vân lại đổ ra. Hắn không thể nói Kim Ngọc đổ phường gian lận. Hắn đích xác không biết yêu tinh đầy yêu khí Tần Ngọc Nương đến tột cùng ra tay như thế nào, nhưng hắn cũng không thể cứ như vậy cam tâm tình nguyện chịu thua. "Thượng Quan thiếu chủ chính là đồng ý lấy vị hôn thê của mình là Nam Cung Nhã làm tiền đặt cược. Vừa nãy là muốn phủ nhận việc mình thua vị công tử này? Đã như vậy... Ván bài này nhất định phải thực hiện." Tiểu nha đầu đi lấy bút mực giờ phút này đã trở lại. Lưu Trưng rốt cuộc chú ý thấy nguyên lai lầu hai này là có vách ngăn. Ngay tại phía sau bình phong nửa lộ một bồn cây lớn , mà phía sau bồn cây ẩn dấu một bức rèm che. Sau khi nha đầu kia đi ra, bức rèm che nhẹ nhàng lay động, ẩn ở sau bồn cảnh cũng không thấy rõ ràng lắm. Lưu Trưng nhìn kỹ một lúc lâu, tuy rằng không phát hiện điều gì, nhưng nàng lại cảm thấy rằng sau bức rèm che nhất định thông với nơi nào đó, và có người từ đó nhìn ván cược này từ đầu tới cuối. Tần Ngọc Nương chấm bút vào nghiên mực, quét vài cái rồi nhanh chóng viết ra hai phần khế ước, một cái đẩy lên trước mặt Thượng Quan Sách Vân. "Thỉnh Thượng Quan thiếu chủ ký tên, điểm chỉ." Thượng Quan Sách Vân tay đang run rẩy. Lưu Trưng tạm thời cảm thấy việc này cùng mình không có liên quan mặc dù Tần Ngọc Nương nói Thượng Quan Sách Vân viết văn khế đem vị hôn thê cho nàng. Nàng đoán đại khái vị lão bản của Kim Ngọc đổ phường cùng Thượng Quan Sách Vân có thù hận gì đó? Hoặc chính là nhìn hắn không vừa mắt, muốn hạ thấp uy phong của hắn. Nhưng bất luận là trường hợp nào, đều không thể có khả năng thực sự đem vị hôn thê của hắn tùy tiện làm tiền đặt cược cho một người qua đường. Hơn nữa lại còn cho nàng, nhìn như một tên quỷ nghèo túng, lôi thôi. Lưu Trưng sở dĩ còn ngồi ở chỗ này là vì muốn chờ sau khi kết thúc ván cược này, nàng nhất định phải đưa ra yêu cầu gặp vị lão bản đứng đằng sau của sòng bạc. Nàng sở dĩ bước vào sòng bạc này cũng bởi vì vị hắc y nam tử nói câu kia: "Từ mười ba tỉnh, cho tới, châu, huyện..." Hẳn là... sẽ có tin tức nàng muốn biết. Thượng Quan Sách Vân không phải cũng muốn hỏi thăm tin tức của Lăng Vân kiếm từ người này sao. Suy nghĩ một lúc, Thượng Quan Sách Vân thế nhưng đã thực sự ký tên, điểm chỉ. Tần Ngọc nương hết sức hài lòng gật đầu, sau đó lại đem văn khế đẩy đến trước mặt Lưu Trưng. "Công tử đến phiên ngươi." "Ta?" Lưu Trưng có chút nghi hoặc. "Không sai, chỉ cần ngươi ký tên, điểm chỉ, chiếc xe ngựa dưới lầu..." "Là người trong xe ngựa!" Thượng Quan Sách Vân nghiến răng nghiến lợi. "Ôi, ..." Tần Ngọc Nương nở nụ cười: "Thượng Quan thiếu chủ thật sự quá dễ tức giận, tuyệt không hiểu thương hương tiếc ngọc. Vẫn là muốn để cho yểu điệu đại mỹ nhân xuống xe đi bộ ư? » Thượng Quan Sách Vân hừ lạnh một tiếng, căn bản là không tính toán "thương hương tiếc ngọc". Tần Ngọc Nương chớp mẳt, lại nói: "Đúng, xe ngựa cùng ngựa đương nhiên là của Thượng Quan thiếu chủ, bất quá... Nam Cung cô nương vốn là muốn cùng thiếu chủ về Cô Hồng sơn trang thành thân. Nhưng là nếu vẫn chưa thành thân, Thượng Quan thiếu chủ đã đem nàng thua cho vị công tử này, như vậy đồ cưới của nàng cũng không coi là của thiếu chủđược, vẫn là của cô ấy. Không, là cả người cùng đồ cưới đều là của vị công tử này." Lưu Trưng nhíu mày, xem ra việc này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng. Thượng Quan Sách Vân không phản bác được. Hai tay nắm nổi gân xanh, hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Trưng. Nhìn phong thái của công tử kia, Lưu Trưng không chút nghi ngờ nếu nàng thực sự cưới mỹ nhân Nam Cung Nhã kia. Chỉ sợ nàng ngay sau đó sẽ bị Thượng Quan Sách Vân đem chém thành mấy mảnh. Lưu Trưng thở dài ra một hơi, đứng lên: "Người trong xe ngựa kia... Ta chuyển tặng Thượng Quan công tử." Thượng Quan Sách Vân tức khắc nhẹ nhàng thở ra. Tần Ngọc Nương lại hừ lạnh một tiếng: "Công tử không có quyền chuyển tặng." "Vì sao?"Lưu Trưng nhàn nhạt nói: "Không phải nói thắng thì là của ta sao?" "Nga?" Tần Ngọc Nương một bên nở ra nụ cười vừa vô tội lại nghịch ngợm: "Khi nào? Ai nói như vây?" Đương nhiên là hắc y nam tử dẫn nàng vào đây nói. Nhưng thái độ của Tần Ngọc Nương là thái độ muốn bỏ qua. Lưu Trưng cũng liền không lên tiếng nữa. Tần Ngọc Nương thấy nàng không thèm nhắc lại, liền hợp thời bỏ thêm vài câu: "Ván cược này là chủ nhân của ta mở, thắng chính là do chủ nhân của ta định đoạt. Vẫn là ... công tử dám cãi ý của Kim Ngọc đổ phường?" Tờ văn khế lại bị đẩy lại càng gần. "Công tử, mời." Lưu Trưng bất đắc dĩ, nàng đây có tính là họa vô đơn chí? Nhưng đã đến nước này, nàng liền chỉ có thể cầm bút viết ba chữ "Diệp Lưu Trưng", sau đó thành thật điểm chỉ. Thượng Quan Sách Vân tức giận không nhẹ nhưng cũng không thể làm gì. "Thượng Quan thiếu chủ vẫn là nhanh chóng xuống lầu, đi nói cho Nam Cung cô nương tin tức tốt này đi." Tần Ngọc Nương là tát muối vào trên vết thương của hắn, nàng rút ra văn khế nhét vào lòng Thượng Quan Sách Vân, cười đến phá lệ vui vẻ. Thượng Quan Sách Vân rốt cục phẩy tay áo bỏ đi, đem sàn gác của sòng bạc đạp thình thịch. Tần Ngọc Nương cười đủ rồi, quay đầu lại phân phó nha đầu ở bên cạnh vài câu. Nha đầu kia rất nhanh liền xuống lầu. Tần Ngọc Nương tự tay rót chén trà bưng cho Lưu Trưng: "Diệp công tử, uống trước chén trà." Ý tứ này, tựa hồ là không tính toán thả nàng đi? Nhưng mà Lưu Trưng cũng không tính toán bước đi nhanh như vậy. Nàng uống hai hớp trà, nghe Tần Ngọc Nương nói vài câu nhàn thoại, đạng định mở miệng lại nghe thấy tiếng sàn gác vang lên thình thịch. Không bao lâu, chỉ thấy nha đầu vừa xuống lầu lúc nãy chạy tới, trong tay cầm một tờ giấy. "Làm xong?" Tần Ngọc Nương hỏi. "Vâng." Nha đầu xoa mồ hôi trên thái dương: « Nam Cung cô Nương khóc rất nhiều, nhưng nàng vẫn là ký." Nha đầu gãi gãi đầu có chút đần độn nói: "Đại khái...Đại khái bởi vì nàng bị Thượng Quan Thiếu chủ đuổi xuống xe ngựa đi. Nếu nàng không ký sẽ không có ai thu lưu nàng." Tần Ngọc Nương quả thực muốn cười thành kẻ điên: "Người này, nha đầu ngốc!" Đương nhiên, Tần Ngọc Nương một bên cười, một bên còn đem tờ giấy kia nhận lấy đẩy đến trước mặt Lưu Trưng: "Diệp công tử, nhanh ký đi." Lại ký cái gì? Lưu Trưng tập trung nhìn vào lại phát hiện tờ giấy này dĩ nhiên là hôn thư! Hôn thư này điều khoản viết cực kỳ chi tiết, thậm chí ngay cả quê quán xuất thân của Nam Cung Nhã cũng viết vô cùng tường tận. Chỉ riêng bên nhà trai một phần cũng không có, vừa nhìn đã biết là đã sớm chuẩn bị. Thật không hiểu sòng bạc này có chủ ý gì. Mà ở chỗ ký tên... "Nam Cung Nhã". Ba chữ viết có chút xiêu xiêu vẹo vẹo. Xem ra là khóc đến run rẩy, cầm khổng nổi bút. Thật đáng thương. "Ta không thể ký." Lưu Trưng trực tiếp cự tuyệt. "Không thể ký?" Tần Ngọc Nương đầu tiên là cả kinh, về sau lại cười. Bất quá nụ cười này rất lạnh làm cho người ta rất không thoải mái. "Diệp công tử sẽ không tính toán để cho Nam Cung Nhã là thiếp hay là nha đầu cho ngươi đi? Nàng chính là trưởng nữ của một trong tứ đại thế gia, chỉ có thể làm chính thê." Gặp Lưu Trưng sắc mặt bất động, Tần Ngọc Nương biết mình đoán sai, vì thế lại nói: "Chứ không phải ngươi vẫn không rõ sự thật? Ta chỉ ăn ngay nói thật cho ngươi biết. Ngươi nếu không chịu ký phần hôn thư này cũng đừng nghĩ ra được cửa của Kim Ngọc đổ phường!" "Nếu kí có đi thể ra ngoài?" Lưu Trưng hỏi. "Ngươi nếu ký, chẳng những có thể đi ra ngoài mà chủ nhân ta còn có thể bảo vệ ngươi một đoạn đường. Ít nhất trong Thanh Thủy thị trấn không có ái dám động tới ngươi." Tần Ngọc Nương cười khẽ: "Về phần cả đời...Vậy phải dựa vào bản thân Diệp công tử." Lưu Trưng lại thở dài. "Ta có một điều kiện." "Cái gì?" Tần Ngọc Nương cảm thấy buồn cười. Thế nhưng còn dám nói điều kiện? "Gặp mặt lão bản của ngươi một lần." "Không được." Tần Ngọc Nương không chút nghĩ ngợi nói ngay. Nhưng Lưu Trưng chú ý thấy, bức rèm ở đằng sau góc hơi giật giật. Đằng sau đó thực sự có người. Tần Ngọc Nương cũng nhìn thấy, liếc nhìn Lưu Trưng một cái liền đi vào. Chờ một lát, Tần Ngọc Nương lại đi ra, sắc mặt vui vẻ: "Được rồi, đáp ứng điều kiện của ngươi." Lưu Trưng gật đầu, rất nhanh điền đầy đủ vào hôn thư, ký tên, điểm chỉ. Điều này đối với nàng cũng không có ý nghĩa gì. Nếu là hôn thư, sớm hay muộn cũng phải đưa cho quan phủ đóng dấu lưu lại. Đến lúc đó nếu quan phủ tra ra nàng là một nữ tử, hôn thư này tự nhiên không có giá trị. Cho nên đây chỉ là tờ giấy vụn mà thôi, có ký hay không cũng không làm sao. Tần Ngọc Nương hớn hở cầm lấy tờ hôn thư, đưa qua tay cho nha đầu ở bên người. "Diệp công tửi yên tâm, hôn sự này do Kim Ngọc đổ phường làm mai. Thủ tục bên quan phủ không phiền công tử lo lắng. Chúng ta nhất định sẽ làm được thỏa đáng. Về phần tổ chức tiệc cưới, phiền Diệp công tử tự mình xử lý." "Ân." Lưu Trưng gật đầu: "Đi thôi." Tần Ngọc Nương hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu được nàng đang nói tới "điều kiện" vừa nãy, liền gật đầu dẫn nàng đi ra phía sau. Người gọi là đại lão bản chính xác ở phía sau bức rèm. Chính là Lưu Trưng không nghĩ tới, đại lão bản là một nữ nhân vô cùng trẻ tuổi. Nàng thoạt nhìn chỉ sợ chưa đến hai mươi. Nàng có một đôi hoa đào mắt cực kỳ quyến rũ, mặc một thân váy mỏng màu đỏ hạnh, đang ngồi trước bàn trang điểm chải tóc. Nàng nhìn đến Lưu Trưng thế nhưng ném lược, thần tình oán khí. "Thật sự là người định không bằng trời định! Vốn để cho Hắc Ưng tìm đến một kẻ nghèo hèn, càng bẩn thỉu càng tốt. Không nghĩ đến hắn bị mù, thế nhưng tìm đến một khối ngọc thô. Quả thực tiện nghi Nam Cung Nhã!" Lưu Trưng lập tức bắt được trọng điểm: "Ngươi chán ghét nàng?" "Nàng" tự nhiên là chỉ Nam Cung Nhã. "Đúng nàng trừ bỏ có bộ mặt còn chấp nhận được, còn chỗ nào ra hồn? Bất học vô thuật (Không học vấn không nghề nghiệp), một chút võ công cũng không biết coi như thôi, còn mỗi ngày chỉ biết tiêu tiền cho trang điểm ăn mặc, không hề nội có hàm! Hừ... Dựa vào cái gì lại được bọn người mù truy phủng, nói thành đệ nhất mỹ nhân, phi!" Nữ tử phát tiết một lúc lâu vẫn thấy Lưu Trưng đứng ở một bên không lên tiếng, không khỏi có chút ngạc nhiên đứng lên. "Đúng rồi, ngươi muốn gặp ta làm cái gì?" "Ngươi có biết Diệp Lâm Phong ở nơi nào không?" Lưu Trưng hỏi thực sự trực tiếp, Diệp Lâm Phong chính là tên cha nàng dùng hành tẩu trên giang hồ. "Yêu, ngươi cũng đang tìm Lăng Vân kiếm? Đừng uổng phí tâm tư. Ta căn bản không biết Lăng Vân kiếm ở nơi nào, cho nên mới không để cho Thương Quan Sách Vân thắng một ván. Về phần Diệp Lâm Phong... Lại càng không biết, hắn đã muốn biến mất từ lâu rồi." Nữ tử tính cách lanh lẹ, nói ra vô cùng thẳng thắn. Nói đến đấy, nàng liền giảo hoạt nháy mắt một cái: "Ngươi không hiếu kỳ ta làm như thế nào khiến Thượng Quan Sách Vân thua bởi ngươi ư?" "Tần Ngọc Nương nói qua." Lưu Trưng nói. "Ngươi... Làm sao ngươi biết?" Nữ tử rất là giật mình. "Đoán được." Sau khi ván thứ nhất kết thúc, Lưu Trưng đem toàn bộ chi tiết trước sau nhớ lại một lần. Điểm khác nhau duy nhất giữa ván thứ nhất và hai ván sau đó là trước mỗi lần mở chén, Tần Ngọc Nương lại nói một câu nói. Có lẽ là dùng một loại võ công vô cùng lợi hại. Lưu Trưng không hiểu lắm, cũng không hứng thú muốn biết. Nữ tử lại cẩn thận đem Lưu Trưng đánh giá một lần, lại giống cái oán phụ cảm thán một câu: "Thật sự là tiện nghi Nam Cung Nhã." Lưu Trưng nghĩ nghĩ, lại nói: "Ngươi thiết kế làm Thượng Quan Sách Vân đem nàng thua cho ta đã là thắng rồi." Nàng kia nghe xong cũng vô cùng nghiêm túc suy tư, tiếp theo liền gật đầu: "Đúng, ngươi nói đúng vậy. Nàng hiện tại đã gả cho ngươi. Ta lại vẫn còn cơ hội! Tương lai, ta nhất định sẽ có một nam tử tốt gấp trăm lần so với nàng. Như vậy liền thắng nàng!" Nữ tử này lý giải như thế nào vậy? Lưu Trưng có điểm bất đắc dĩ. "Nhìn ngươi người cũng không tệ lắm, ta liền từ bi nói cho ngươi biết một tin tức. Giang Nam Cẩm Quỳ sơn trang đưa thiếp, đầu tháng mười muốn mở võ lâm đại hội. Ngươi đến đó tìm hiểu tin tức, nói không chừng có thể tìm hiểu được chút tin tức. Mà không chừng Diệp Lâm Phong cũng sẽ tới đó đâu." "Đa tạ." "Đúng rồi, trên lưng ngươi đeo cái gì đó? Kỳ kỳ, quái quái, sẽ không là... Là một thanh kiếm đi?" Nữ tử nhìn chằm chằm vào Lăng Vân kiếm trên ngườiLưu Trưng. Lưu Trưng hơi ngẩn ra nói: "Là Lăng Vân kiếm." Nữ tử hoàn toàn ngây dại, sau đó cất tiếng cười to: "Ngươi... ha ha ha... Không nghĩ tới ngươi trông ngớ ngẩn vậy thế nhưng cũng biết nói đùa..." Đúng vậy, không ai sẽ tin. Chính bản thân Lưu Trưng cũng không nguyện tin tưởng đây là Lăng Vân kiếm.
|
Chương 5: Khách điếm
Lưu Trưng đi ra ngoài Kim Ngọc đổ phường, rất nhanh liền nhận ra Nam Cung Nhã. Nam Cung Nhã đích xác là vô cùng xinh đẹp. Mặt mày tươi đẹp, tuyết phu phấn tai (da trắng má hồng), là một mỹ nhân khó gặp. Chính là khóc có điểm khó coi. Ánh mắt đỏ hồng, còn hàm nước mắt. Cái mũi nhăn thành một nắm. Giống như chú chó nhỏ cầu xin thương xót. Nếu hỏi làm sao Lưu Trưng nhận ra nàng... Thì bởi vì chỉ có Nam Cung Nhã, một nữ tử tội nghiệp mang theo bên người một cái bọc đứng ở dưới mái hiên cạnh cửa Kim Ngọc đổ phường. Một bên trốn tránh ánh mắt kỳ quái của người qua đường, một bên không ngừng nhìn cửa sòng bạc. Chờ thấy Lưu Trưng đi ra, nàng có chút chần chừ bước về phía trước từng bước nhỏ, nhưng lại rất nhanh lui về phía sau. Thoạt nhìn giống như thật phiền toái. Nhưng dù có phiền toái như thế nào cũng phải đeo vào. Lưu Trưng trong lòng thở dài, lại nhìn nàng một cái lại nói: "Đi thôi." Nam Cung Nhã nhỏ giọng: "Ừm" một tiếng, cúi đầu thật cẩn thận đi theo phía sau nàng. Đi lâu như vậy, sắc trời đã có chút muộn. Xem ra không thể đi tiếp, chỉ có thể tìm chỗ nghỉ ngơi. Lưu Trưng nghĩ ngợi, lại quay về chỗ Phúc Lai khách điếm, nơi Long Hưng tiêu cục ở. Phúc Lai khách điếm thật ra khá lớn nhưng bởi vì xây ở trên đường cái, cho nên có rất nhiều khách từ Nam chí Bắc, có chút hỗn loạn. Lưu Trưng hơi suy nghĩ một chút liền tính toán đi vào. "Này..." Phía sau có thanh âm nhỏ như ruồi giữ nàng lại. "Gì?" "Chúng ta có thể không ở chỗ này được hay không?" Nam Cung Nhã hít hít cái nũi, mở miệng nói. "Sao lại vậy?" Lưu Trưng không rõ. "Bọn họ..." Nam Cung Nhã co người lại, ánh mắt nhìn về phía đại đường bên trong khách điếm. Trong đó phần lớn là dân giang hồ phóng khoáng, ba đến năm người ngồi cùng một chỗ hoặc là nói chuyện tào lao hoặc là uống rượu. Đột nhiên nhìn thấy Nam Cung Nhã, một mỹ nhân tế da nộn thịt, đại đa số tròng mắt của mọi người đều hướng về nàng nhìn vài lần. Ánh mắt này... khiến cho Nam Cung Nhã rất không thoải mái. "... Đang nhìn ta." Thanh âm càng thêm nhỏ. Lưu Trưng vẫn không hiểu lắm: "Nhìn ngươi? Thì tính sao?" Là bởi vì hai người bọn họ ăn mặc hết sức kỳ quái đi? Lưu Trưng ăn mặc cũ nát bẩn thỉu, Nam cung Nhã lại ăn mặc tinh xảo như một thiên kim tiểu thư. Hai người đi cùng một chỗ, Nam Cung Nhã vẫn thành thực theo sát phía sau Lưu Trưng. Thấy thế nào cũng thật... Thật quỷ dị, thật không thích hợp. "Ngươi--" Nam Cung Nhã tức giận không nhẹ, nhưng Lưu Trưng tựa hồ hạ quyết tâm muốn ở nơi này, xoay người liền vào khách điếm. Nàng vừa ủy khuất vừa khổ sở, nhưng đành phải theo vào. Cũng may tiểu nhị của Phúc Lai khách điếm thực thông minh, nhìn thấy Nam Cung Nhã bị mấy lỗ mãng hán tử nhìn không thoải mái, liềm mở miệng nói mang các nàng đi xem phòng trước. Chỉ là thần sắc của hắn vẫn không cẩn thận để lộ ra đáy lòng nghi hoặc. Hai người này ăn mặc quả thực khác biệt nhau quá lớn, thật sự nhìn không ra quan hệ của hai người là như thế nào. Trong khoảng thời gian này, người tới Thanh Thủy trấn buôn bán không ít, cho nên phòng của Phúc Lai khách điếm không còn nhiều lắm. Chỉ cón một gian lớn cùng hai gian nhỏ. Gian lớn rộng rãi, sáng sủa. Ngoài bàn, giường tủ ở bên ngoài thì còn có bàn trang điểm cùng nguyên bộ ghế đẩu. Thậm chí phía sau bình phong còn có một cái thụy tháp. Gian nhỏ thực ra không sai biệt lắm, đơn giản có giường và bàn. Nhưng giá một gian lớn hay là hai gian nhỏ thật sự có hơi đắt. Tiểu nhị hỏi: "Không biết khách quan muốn mấy gian phòng?" "Một gian." Lưu Trưng đáp, lại liếc mắt nhìn Nam Cung Nhã đang bất mãn, nói: "Nga, nếu ngươi có tiền liền thuê thêm một gian khác." "...." Nam Cung Nhã định mở miệng lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Nàng nhìn lại, cạnh cầu thang có một trung niên nam tử, vẻ mặt đáng khinh nhìn chằm chằm nàng. Thấy nàng quay đầu liền lập tức huýt sáo một cái. Nàng nhìn lại Lưu Trưng ở trước mặt, tuy nhìn có chút bẩn thỉu, quần áo cũng rách nát nhưng dáng người cao gầy, thật có vài phần khí chất. Lại nhìn khuôn mặt này cũng thanh tú, xinh đẹp, mi phong vi đĩnh, sắc bén mang theo chính khí, ánh mắt cũng trong suốt sạch sẽ... Nam Cung Nhã nhanh chóng làm ra quyết định, vẻ mặt kiện định nói với tiểu nhị: "Một gian!" Dừng lại một lúc lâu, nàng bỏ thêm một câu: "Muốn gian lớn!" Lời còn chưa dứt, Nam Cung Nhã liền vọt đi vào trước, đem bọc ném, cả người nằm xuống -- chiếm lấy giường trước. Khóe miệng Lưu Trưng run rẩy nhưng vẫn không nói gì. Tiểu nhị thật cẩn thận hỏi lại: "Một gian lớn?" "Ân." Lưu Trưng gật đầu đánh tay. Nam Cung Nhã không có hình tượng nằm ở trên giường nhẹ nhàng thở ra, lại đi đến cửa gọi tiểu nhị, đưa cho hắn một thỏi bạc: "Mang cho chúng ta đồ ăn cùng nước ấm lên đây." "Hảo!" Tiểu nhị thấy bạc, cười đến không nhìn thấy mắt. Nam Cung Nhã quay đầu lại, chính là thấy Lưu Trưng cau mày. "Bạc không phải để tiêu như vậy." "Bạc chính là dùng để tiêu đấy!" Quên đi, bạc của cô ta, muốn tiêu như thế nào liền tiêu như thế. Lưu Trưng không cùng nàng vô nghĩa. Nghĩ nghĩ, cuối cùng đi ra sau bình phong, thu thập thụy tháp một chút, chấp nhận chuẩn bị ngủ một tối. "Này..." Nam Cung Nhã "Này" xong, lại thấy Lưu Trưng nhăn mày thành một đoàn, vì thế nàng rất là cẩn thận hỏi một câu: "Ngươi... Ngươi tên là gì?" "Diệp Lưu Trưng." "Diệp ...Cái gì..." "Lưu Trưng." Lưu Trưng vốn cho là tính tình mình rất tốt. Đại đa số thời điểm đều gặp biến không sợ hãi, nhưng gặp Nam Cung Nhã, cũng không biết vì cái gì, luôn có thể kích thích đáy lòng nàng nôn nóng. Vì thế, Lưu Trưng dứt khoát kéo tay Nam Cung Nhã. Ở trên lòng bàn tay của nàng viết ra hai chữ "Lưu Trưng" cho nàng xem. Bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Nhã vừa mềm vùa ấm. Trong lòng bàn tay hơi có chút ẩm ướt. Tay của Lưu Trưng lại lạnh, cứng rắn viết mấy nét bút đã viết xong rồi. Nhưng nét bút viết ở lòng bàn tay Nam Cung Nhã khiến lòng bàn tay ngứa ngứa buồn buồn... Còn có chút cảm giác kỳ lạ a? Mới vừa rồi bị hắn cầm tay, còn... Còn viết chữ ở trong lòng lòng bàn tay nàng. Người trước mắt có chút lạnh lùng này có tên là Lưu Trưng... Diệp Lưu Trưng? Cũng cũng được. Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân a, cho dù có hôn ước. Cho dù có hôn ước nhưng mà, dù sao... Dù sao cái kia... Đây... Nam Cung Nhã không hiểu sao cảm thấy hai gò má có chút nóng, nhăn nhó đóng mở miệng cả ngày cũng không nói ra được một câu. "Lại làm sao vây?" Lưu Trưng vẫn không buông lỏng lông mày của mình. "Ngươi có biết..." "Ừ, Nam Cung Nhã." Lưu Trưng vô cùng rõ ràng. "À" Nam Cung Nhã tổng cảm thấy chưa nói hết lời định mở miệng nói tiếp, lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Tiểu nhị cầm bạc, làm việc rất lưu loát. Nam Cung Nhã lại hận nghiến răng. Nàng còn chưa nói ra suy nghĩ của mình đâu, thật vất vả mới lấy được dũng khí. Tiểu nhị kia như thế nào lại ở lúc mấu chốt cố tình đến đây? Lưu Trưng đứng dậy mở cửa, đem đồ ăn để trước mặt Nam Cung Nhã. Tiểu nhị trên mặt tràn đầy tươi cười: "Nhị vị ăn trước, nước ấm vẫn còn đang đun. Lúc cần chỉ việc gọi một tiếng, lúc nào cũng có thể mang lên." Cánh cửa lại bị đóng lại. Trong gian phòng nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ. Nam Cung Nhã tổng cảm thấy không khí trở nên có chút xấu hổ. Nhưng xấu hổ ở đâu, nàng cũng không nói lên được. Bất quá nàng thấy Lưu Trưng xoay người muốn đi ra sau bình phong, vội vàng đưa tay kéo lấy ống tay áo của Lưu Trưng. "Ngươi cũng... cùng ta ăn đi." Lưu Trưng hơi chút giật mình, à một tiếng, ngồi xuống đối diện Nam Cung Nhã. Trên bàn bày thịt xào xả ớt, cá kho tàu, dưa chuột tôm bóc vỏ (chắc là nộm), canh cà, còn có cháo rau cải, đều là mấy món ăn thường ngày. Lưu Trưng nếm thử, hương vị bình thường không ngon bằng Tôn bà bà làm. Rau quả cũng không tươi như hái từ vườn ra. Nhưng mà nàng thật sự đói bụng, cũng không nói gì, ăn được vô cùng ngon miệng. Nam Cung Nhã ở đối diện hình như há miệng thở dốc, lại nhắm mắt lại. "Nói đi." Lưu Trưng mặt không chút thay đổi nhìn nàng liếc mắt một cái. "Chúng ta..." Nam Cung Nhã lại không nói được nữa. Lưu Trưng gắp một miếng cà, bỏ vào trong miệng nhai rồi nuốt xuống, lại nhìn Nam Cung Nhã một cái: "Ngươi yên tâm, hôn thư kia không có giá trị." Lưu Trưng rất có lòng tin, vì nàng là nữ nhân. "Vì... Vì cái gì?" Đây vốn là chuyện đáng giá để cao hứng đi, nhưng nàng như thế nào lại cảm thấy có chút khó chịu? Diệp Lưu Trưng đây là có ý gì a. Nhìn khắp giang hồ, ai không muốn lấy nàng, đại tiểu thư của Nam Cung thế gia! Nhưng ở trong mắt của Diệp Lưu Trưng, nàng lại... lại có vẻ chướng mắt?! Nhất là nàng mới bị vị hôn phu được đính hôn từ lúc còn nhỏ tùy tiện lấy làm tiền đặt cược, lúc sau lại bị Diệp Lưu Trưng một kẻ không biết từ đâu đến ghét bỏ... Nam Cung Nhã càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất! Đặc biệt vô cùng ủy khuất! "Ta và cô giống nhau." "Giống nhau?" Nam Cung Nhã trừng to mắt, có ý tứ gì. "Nữ nhân." Lưu Trưng lời ít mà ý nhiều. Lại gắp cho mình một miếng cà. Nhưng mà Nam Cung Nhã ở đối diện lại nhảy dựng lên: "Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi là nữ nhân! ! !" "Ừ." Lưu Trưng nhíu mày: "Như thế nào?" Nam Cung Nhã cẩn thận nhìn chằm chằm mặt của nàng nhìn hồi lâu, tiếp theo lại nhìn xuống dưới, xem ngực của nàng. Hừm, nhìn có điểm đoán không ra a... Trên mặt Lưu Trưng mơ hồ có vẻ tức giận. Nam Cung Nhã quyết đoán thu hồi ánh mắt, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ: "Không... Không đúng a. Vậy ngươi... Như thế nào lại ký hôn thư?" Nam Cung Nhã đắm chìm ở trong khiếp sợ, một lúc lâu mới nói rõ ràng: "Không, không phải, cái kia... Có cái tiểu nha đầu xuống dưới bắt ta ký hôn thư nha!" "Cho nên cái hôn thư kia không tính." Lưu Trưng đưa xuống kết luận. Nam Cung Nhã thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Thẳng đến khi Lưu Trưng hỏi nàng: "Nhà ngươi ở đâu?" Nam Cung Nhã lại khiếp sợ, Diệp Lưu Trưng này thật sự là một tiểu tử, không biết cái gì cả ... A không, là một nữ nhân không biết gì cả a? ! Trên giang hồ có ai lại không biết tiếng tăm lừng lẫy của tứ đại thế gia? Nhưng nàng vẫn thành thật trả lời: "Ở phía đông, Hoài Diệp thành." "Chờ ta đi đến Giang Nam Cẩm Quỳ sơn trang trương rồi sẽ đưa ngươi quay về Hoài Diệp thành." Lần này Nam Cung Nhã càng giật mình. Trực tiếp quên vừa rồi mình đối với thân phận nữ tử của Lưu Trưng khiếp sợ, ngược lại trừng mắt hỏi: "Ngươi vì cái gì muốn đi Cẩm Quỳ sơn trang? Vì cái gì?" "Đi... nhìn xem." Lưu Trưng liền cho ra một cái đáp án mơ hồ. Tiếp theo, hai người vô thanh vô tức hoài các loại tâm sự ăn xong bữa cơm này. Cơm nước xong Nam Cung Nhã lại ngồi không yên. Nàng nhìn chằm chằm Lưu Trưng hồi lâu. Cuối cùng là nghẹn ra một câu: "Uy, ngươi... Tính toán một đường đều mặc như vậy?" Lưu Trưng ừ một tiếng, mặc nam trang phương tiện, lại có thể giảm chút phiền toái. Thật sự không tệ. "Ta trả tiền, sau đó... Sau đó cùng ngươi mua một bộ nam trang đẹp một chút thay ra có được không?" Lưu Trưng vừa nghe những lời này đã nghĩ đến lời của Đại lão bản Kim Ngọc đổ phường nói qua. Nói Nam Cung Nhã "Trừ bỏ tiêu tiền cho trang điểm ăn mặc, một chút nội hàm cũng không có", xem ra cũng không phải nói bậy. Vốn Lưu Trưng ăn mặc như vậy để khiến người không chú ý. Nhưng hôm nay mang theo một cái vừa dẫn theo chú ý lại phiền toái trên đường đi... Nếu nàng còn mặc kiểu rách rưới như thế này mới thật sự là dẫn người chú ý. Lưu Trưng thở dài: "Đi thôi." Nam Cung Nhã rất vui vẻ, lại có thể đi dạo phố còn có thể chọn quần áo. Thanh Thủy trấn vào đêm thật náo nhiệt Trong tiểu trấn này không cấm đi lại vào ban đêm. Trên đường đâu đâu cũng có người, còn có các quán nhỏ thân thiện mời khách, chào hàng các loại điểm tâm hoặc một chút thứ đồ trang trí thú vị. Nam Cung Nhã đi theo có chút cố sức, Lưu Trưng nhíu mày một lát. Ngừng chân chờ nàng vượt qua, rồi đưa tay cho nàng. "..." "Ân." Lưu Trưng nhíu mày. Nam Cung Nhã vẫn bất động. "Cầm tay áo." Lưu Trưng cuối cùng nghĩ ra bọn họ giả trang vẫn là "nam nữ có khác". Chỉ sợ Nam Cung Nhã sợ người qua đường nói xấu. Nam Cung nhã cắn cắn môi, cầm lấy. "Đi." Nam Cung Nhã liền cầm tay áo đi theo phía sau Lưu Trưng, bước từng bước xuyên qua ngã tư đường đầy tiếng náo nhiệt. Đi về phía trước sẽ không tự giác nhìn bóng dáng cao gầy trước mắt, có chút lạnh lùng, lại có chút không hiểu... Ừ, làm cho người ta an tâm. Ánh sáng ở những ngọn đèn dầu bên đường... Tiếng la hét ầm ĩ của những người xung quanh ... dần dần phiêu tán. Giống như trên thế gian này chỉ còn có hai người bọn họ. Người kia đi ở phía trước, nàng sánh bước theo ở phía sau. ... Ôi chao, giống như... Chỉ tiếc... Người nọ là nữ nhân! Nữ nhân! Nàng thế nhưng mạc danh kỳ diệu cùng cái nữ nhân có hôn khế! Nhưng mà hoàn hảo nàng là nữ nhân nên hôn khế này không có giá trị. Nữ nhân này... Nữ nhân này hẳn sẽ không khi dễ nàng hoặc chiếm nàng tiện nghi. Nói không chừng mình còn có thể khi dễ lại nàng. Tưởng tượng như vậy Nam Cung Nhã lại cao hứng lên.
|
Chương 6: Ngoài ý muốn
Lưu Trưng cho ra một kết luận: Kim Ngọc đổ phường thật sự là một người tinh mắt. Một lời thả đúng trọng tâm, lập luận sắc sảo. Nam Cung Nhã... Đúng, nàng là một kẻ chỉ biết loạn tiêu tiền vào trang điểm ăn mặc, không hề có chút nội hàm. Đúng, ngay cả loại người có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh như mình cũng bị gây sức ép sắp chết. Đêm hôm đó, Nam Cung Nhã lôi kéo nàng đi dạo đến nửa đêm. Chỉ riêng bộ đồ màu trắng đã mua liền ba bộ. Tiếp theo lại bày một đống đồ trước mặt Lưu Trưng. Mà đối với nàng tất cả chỉ là một màu. "Màu xanh trúc, màu xanh bích thủy, mầu xanh thanh lan, màu xanh cỏ, màu xanh tùng diệp... Đúng, còn có màu xám bụi, màu trắng sương, màu đen nhạt..." "Ân, cái nào cũng không lấy." Lưu Trưng rất là thô bạo ném toàn bộ quần áo Nam Cung Nhã lấy ra vứt vào trong lòng lão bản: "Chỉ cần ba bộ màu trắng kia thôi." "Chờ...chờ đã." Vẻ mặt Nam Cung Nhã vô cùng đau đớn. "Đi." Lưu Trưng lạnh lùng nhìn qua làm cho lão bản tiệm quần áo cùng với Nam Cung Nhã đang tràn đầy dục vọng mua sắm ngoan ngoãn câm miệng. Nhưng mà hết cái này vẫn chưa coi là hết. Ngay sau đó, đúng như theo quan niệm "Bạc là để tiêu" của nam Cung Nhã, nàng một đường càn quét, mua một đống thứ đồ mà ở trong mắt Lưu Trưng vừa xấu xí vừa không chút thú vị. Tiếp sau đó, Nam Cung Nhã nói đói bụng. Thế là khoai lang nướng, thịt xiên nướng, mì hoành thánh, bánh rán đều thử một lần. Lưu Trưng không thể nhịn được nữa. Kéo áo Nam Cung Nhã một phen, đem nàng tha trở về khách điếm. Đêm nay ầm ĩ, khiến Lưu Trưng suy sụp, đơn giản rửa mặt, chải đầu, thay quần áo, liền ngủ ở phía sau bình phong. Nhưng Nam Cung Nhã lại rất tỉnh táo. Đại khái bởi vì dạo phố thật là vui, lại ăn nhiều thứ. Lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được. Cuối cùng nàng có chút nhàm chán, liền tập trung nín thở lắng tai nghe -- Nghe tiếng hít thở của Lưu Trưng ở phía sau bình phong. Cảm giác này thật là kỳ diệu. Kỳ thật Nam Cung Nhã rất nhát gan. Lúc ở nhà cũng không dám ngủ một mình. Nàng luôn gọi nha đầu ngủ ở bên cạnh coi chừng dùm. Có đôi khi, nàng không ngủ được còn muốn nha hoàn nói chuyện với mình, hơn nữa còn vô cùng bá đạo mệnh lệnh cho nha hoàn phải đợi nàng ngủ trước mới được ngủ. Cho nên tình huống vừa không ngủ được lại không có ai nói chuyện là lần đầu tiên. Chẳng qua, nàng từ lúc rời nhà cũng đã gặp không ít "lần đầu tiên". Nghĩ như vậy, Nam Cung Nhã nhịn không được nhớ tới Thượng Quan Sách Vân, cái tên lấy nàng làm tiền đặt cược. Nếu nói oán hận cùng ủy khuất tự nhiên là có. Nhưng nếu nói là hận, hình như không tới nông nỗi đó. Nàng đối Thượng Quan Sách Vân cũng không có nhiều cảm giác. Nguyện ý đi theo hắn đến Cô Hồng sơn trang thành thân cũng vì phụ mẫu mất. Nàng lại không phải loại người thích dựa dẫm vào người khác hay là ngu ngốc, ngớ ngẩn. Vì thế nói đi là đi. Hơn nữa nàng cảm thấy, việc đính hôn từ thuở nhỏ dĩ nhiên là phải thực hiện. Nhưng hôm nay... Hiện giờ sao lại như thế này? Nam Cung Nhã có chút nghĩ không ra. Vậy đi được bước nào tính bước ấy. Dù sao như bây giờ tựa hồ... cũng không có thực hỏng bét? Nam Cung Nhã mơ mơ màng nghĩ, liền ngủ mất. Nam Cung Nhã ngủ muộn, vì vậy ngủ cũng rất say. Cho nên khi bị gọi dậy, nàng vô cùng bực mình. Là nha đầu nào không có mắt, thế nhưng dám quấy rầy nàng ngủ! Nam Cung Nhã mở mắt muốn chửi ầm lên, lại... Ngây ngẩn cả người. Đây ... là ai vậy ? Là một nam nhân. Đúng hình như là một nam nhân. Nhưng nàng cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua người này. Một thân áo trắng, tóc buộc lên một nửa. Cũng không giống như những đệ tử của thế gia mang theo ngọc quan mà chỉ đơn giản dùng dây buộc lại. Đúng là nói không nên lời nhẹ nhàng đẹp đẽ. Bộ dạng cũng xinh đẹp, mặt mày hơi dài, mi phong vi đĩnh, so với người thường hơn vài phần sắc bén. Nhưng ánh mắt lại vô cùng trong suốt, như là một người có tâm tư thuần khiết. Xuống chút nữa, mỏng môi... Lãnh huyết, bạc tình vô cùng. Người này thật không có mỹ mạo kinh người, nhưng nhìn thế nào cũng thấy được... Làm cho người ta có chút không muốn rời mắt. Nam Cung Nhã sửng sốt tinh tế đánh giá một lúc lâu. Hoàn toàn đã quên nguyện ước ban đầu của mình. Mà "nam nhân" đã chờ không kiên nhẫn, lông mày nhíu thành một đoàn: "Nhanh lên." "Nhanh... Nhanh cái gì?" Nam Cung Nhã không kịp phản ứng. "Chạy lấy người." Một câu nói ra, khiến Nam Cung Nhã lập tức tỉnh táo lại: "A" Hét to một tiếng. Đúng, đúng rồi, nàng giờ phút này không ở Nam Cung gia, bên người cũng không có nha hoàn, mà là... "Diệp Lưu Trưng!" "Nói!" Diệp Lưu Trưng không thể nhịn được nữa. "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là Diệp Lưu Trưng a?" Nam Cung Nhã bắt đầu nhiều lời. Mà Lưu Trưng hiển nhiên không muốn cùng nàng vô nghĩa. Nam Cung Nhã đành phải dụi mắt, thành thật rời giường chuẩn bị ra ngoài. Nhưng trong lòng nàng không bình tĩnh như ở bên ngoài, mà ở trong lòng niệm một trăm lần "Đây dĩ nhiên là Diệp Lưu Trưng!", "Đây dĩ nhiên là 'cái kia' Diệp Lưu Trưng", "Diệp Lưu Trưng thế nhưng so với nam nhân hảo nhìn... A không phải! Không đúng, là mặc nam trang so với nam nhân hảo xem... Cũng không đúng.."... Chờ nàng dần dần chấp nhận được sự thật này xong, nàng lại thật sâu nhận thức rõ ràng "Nhân kháo y trang" (người dựa vào ăn mặc tương tự như như người đẹp vì lụa). Đồng thời nàng cũng âm thầm tính toán trong lòng. Nguyên lai Diệp Lưu Trưng bộ dạng tốt như vậy, nếu không lát nữa đi ra ngoài thuận tiện mua vài bộ quần áo phối hợp chút? Nhưng Nam Cung Nhã lại mơ hồ nhớ lại ánh mắt giết người của Lưu Trưng buổi tối hôm trước. Vẫn ... vẫn là thôi đi. Nam Cung Nhã vẫn không muốn xuống lầu. Lưu Trưng đành phải để nàng chờ ở trong phòng. Tự mình đi xuống gọi đồ ăn. Chờ a, chờ a, chờ chờ, Nam Cung Nhã lại bắt dầu ngáp mấy cái liền mệt nhọc. Nàng vốn dựa vào bên giường, lúc này gật gà gật gù, cảm thấy sắp ngã xuống giường. Lúc này, cửa phanh một tiếng mở ra. Nam Cung Nhã nháy mắt tỉnh táo, ngồi thẳng dậy. Nhưng Lưu Trưng không mang theo điểm tâm, hơn nữa lại nhăn mặt đi lên: "Tạm thời không đi được." "Như thế nào... Làm sao vậy?" Nam Cung Nhã dụi mắt, bắt buộc chính mình tỉnh táo một chút: "Không có cơm ăn? Chúng ta đi ra ngoài mua đồ ăn đi. Ta tối hôm qua thấy phố đối diện có một hàng bánh chẻo, thoạt nhìn ăn rất ngon..." "Đã xảy ra chuyện." Lưu Trưng trực tiếp đánh gãy hưng trí của nàng đối với hàng bánh chẻo. Nói chính xác là Long Hưng tiêu cục đã xảy ra chuyện. Hôm qua, Long Hưng tiêu cục ở Phúc Lai khách điếm, vốn tính toán sáng sớm hôm nay ra đi. Nhưng không nghĩ rằng, lần cuối cùng kiểm hàng phát hiện thiếu một chiếc hòm nhỏ. Tổng tiêu đầu áp tải hàng lập tức biến sắc, ra lệnh cho thủ hạ bao vây toàn bộ khách điếm. Không cho phép người nào ra vào, từng bước điều tra thẩm vấn. "Là cái gì vậy a? Khẩn trương như vậy." Nói đến đây, Lưu Trưng trên mặt cũng có chút khó hiểu. "Giống như...: "Ân?" "Ai cũng chưa thấy qua, chỉ biết kêu là băng tằm y." "Nam Cung Nhã có chút buồn bực. "Vậy ... Có còn cho chúng ta ăn không vậy?" "..." "Ta thật đói bụng." "Phòng bếp đang làm, trong chốc lát sẽ mang lên." Lưu Trưng có chút đau đầu. "Nga!" Nam Cung Nhã hơi vui vẻ một chút: "Ta đây ăn xong rồi có thể ngủ tiếp hay không? Dù sao chúng ta không đi tiếp được đúng không?" "Không được. Hôm nay phải đi." "Vì... cái gì a..." Nam Cung Nhã kêu rên ra tiếng. Lưu Trưng cũng không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, không thèm phản ứng lại nàng. Kia... Quên đi. Nam Cung Nhã bĩu môi, ghé vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Quả thực thấy đại môn khách điếm có mấy tiêu sư cầm vũ khí, mỗi người thần tình đều là sát khí. Đao kiếm trong tay phiếm lãnh ý. "Bọn họ làm sao biết được kẻ trộm hàng còn ở trong khách điếm chứ? Vạn nhất tối hôm qua trộm, nói không chừng đã sớm chạy mất." "Sáng sớm hôm nay kiểm hàng, hàng vẫn còn. Chỉ sau khi ăn điểm tâm mới không thấy." Lưu Trưng cũng đi tới nhìn thủ vệ ở dưới lầu, lại nhìn con đường đối diện đó: "Trong lúc đó cũng không ai đi ra ngoài cửa." "A, vậy nhất định còn ở trong khách điếm." Nam Cung Nhã gật đầu: "Chúng ta làm gì bây giờ?" "Nghĩ biện pháp." Lưu Trưng chỉ nói ra ba chữ. Kỳ thật trong lòng Lưu Trưng vô cùng lo lắng. Thoạt nhìn không kéo dài được bao lâu, tiêu cục sẽ kéo đến gian phòng các nàng tra hỏi. Đến lúc đó, thân phận nữ tử của mình, thân phận của Nam Cung Nhã, còn quan hệ giữa các nàng, nơi đến cùng nơi đi, còn có ... Lăng Vân kiếm, mỗi cái đều là vô tận phiền toái. Nàng thở dài, nhất thời có chút thúc thủ vô sách - bó tay không biện pháp. Nhưng Nam Cung Nhã lại thực nhẹ nhàng, chờ tiểu nhị đem điểm tâm lên. Nàng một hơi ăn hết hai cái bánh bao lớn, ba cái bánh bao nhỏ, còn thêm mấy bát cháo hạt kê. "..." Nam Cung Nhã lau miệng, đặc biệt hào khí vỗ vỗ bả vai Lưu Trưng: "Yên tâm đi, ta có biện pháp, rất nhanh chúng ta có thể rời đi." "Biện pháp gì?" "Ta có thể tìm được tên trộm băng tằm y. Như vậy bọn họ còn không thả chúng ta đi?" Chờ lúc các nàng xuống lầu, người của tiêu cục đã lục soát phòng chứa trong hậu viện tìm được hòm đựng băng tằm y. Đương nhiên lúc này trong hòm rỗng tuếch, ngay cả một sợi tơ cũng không tìm được. Khóa hòm bị búa đập nát, một chút dấu hiệu của võ công cũng không lưu lại. Xem ra tên trộm hết sức cẩn thận. Sắc mặt Tổng tiêu đầu của Long Hưng tiêu cục ngày càng khó coi. Băng tằm y, thứ ngay cả hắn cũng chưa từng thấy là do đại đương gia của Long Hưng tiêu cục tiếp nhận. Không biết xuất phát từ cái gì lo lắng, chỉ có một mình đại đương gia chính mắt kiểm tra hàng. Lúc sau hàng vẫn được khóa trong hòm, chưa từng có người nào nhìn qua. Như vậy cũng thôi, cố tình bảo bối này là thứ quý giá nhất trong đám hàng áp tải. Đại đương gia của tiêu cục đã sớm công đạo đối với hắn, nếu đem hàng đánh mất chỉ sợ đem toàn bộ tiêu cục cũng không đền nổi. Cố tình lúc ấy hắn còn tin tưởng mười phần. Nghĩ dù sao cũng không ai biết, đem hòm đồ này thả cùng một chỗ với các hòm đồ khác áp tải khác, cũng không đặt riêng một mình miễn cho người khác mơ tưởng. Không nghĩ đến thiên tính vạn toán, thế nhưng vẫn bị người theo dõi. Lúc này hắn đơn giản nói ra, tìm không thấy băng tằm y, ai cũng đừng hòng ra ngoài. "Tổng tiêu đầu không cần nóng vội. Bổn cô nương đã biết kẻ trộm là ai." Nam Cung Nhã ăn no, uống đủ đã khôi phục lại tinh lực. Ăn nói trở nên hào khí mười phần. Nàng vốn tưởng rằng sẽ có chút phiền toái, nhưng vừa đến hậu viện... Lại đem ánh mắt dạo quanh một vòng, nàng liền tìm được đáp án mà mình cần. Tổng tiêu đầu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một tiểu nha đầu phiến tử đang đắc ý dào dạt. "Tiểu nha đầu, ngươi cũng biết mình đang nói cái gì?" "Đương nhiên." Nam Cung Nhã vô cùng xác nhận. "Hảo vậy ngươi đến nói cho bản tiêu đầu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Tổng tiêu đầu nhiều năm qua vào nam ra bắc, kiến thức rộng lớn, lại đã từng trải. Tuy trong lòng không mấy tin tưởng nhưng trên mặt không hiện nửa phần. "Giam thủ tự đạo." (Ý là kẻ trộm ở bên trong)
|
Chương 7: Lên đường
"Giam thủ tự đạo." Nam Cung Nhã nói ra bốn chữ này. Lập tức mọi người đều thay đổi sắc mặt, tức giận căm tức có, mà kinh ngạc cũng có. Ngay cả luôn không có chút biểu tình như Lưu Trưng cũng có chút chấn động. Lời này không thể nói lung tung. Lưu Trưng có chút hối hận. Nàng mặc dù vừa mới nhận thức Nam Cung Nhã, nhưng Nam Cung Nhã như thế nào nàng cũng kiến thức không ít. Nàng đây có tính là bí quá hóa liều không (bệnh cấp loạn đầu y)? Thế nhưng liền thật sự tin Nam Cung Nhã có thể tìm ra tên trộm băng tằm y. Bất quá việc đã đến nước này liền không thể quay đầu lại. Cả người Lưu Trưng đều đề phòng, tập trung lưu ý. Nếu có chút nào không đúng, vậy cũng chỉ có thể lôi kéo Nam Cung Nhã chạy. Chính là không biết có chạy thoát được hay không. Tổng tiêu đầu nghe những lời này, lại cũng không giận. Hoặc là kỳ thật trong lòng hắn cũng đã mơ hồ đoán là như vậy. Hắn đối thủ hạ của mình tuy tin tưởng nhưng vẫn có chút phòng bị. Có thể thần không biết quỷ không hay đánh cắp băng tằm y, chỉ sợ thật có nội ứng. Nhưng nói đến nội ứng là ai, hắn lại không có đầu mối. "Vậy như cô nương chứng kiến, phải làm như thế nào mới tìm được tên trộm đồ?" Câu nói này đối với Nam Cung Nhã thật ra khách khí không ít. Nhưng đối với tổng tiêu đầu cũng chỉ coi như một câu đối thoại mà thôi. Thực hiển nhiên hắn không nghĩ là cái tiểu nha đầu sẽ giúp hắn tìm ra tên phản đồ. Nhưng Nam Cung Nhã lại nhanh như chớp nhìn quanh một vòng, rất nhanh liền tìm thấy mục tiêu. "Là hắn." Ngón tay nàng chỉ vào một tiêu sư cao gầy. Lưu Trưng cảm thấy người này có chút quen mắt. Hơi suy tư một chút, liền nhớ ra, là cái tiêu sư nghiện đánh bạc, vừa vào trấn liền nhét bánh mì vội vàng đi đến Kim Ngọc đổ phường. Tiêu sư mạc danh kỳ diệu bị chỉ vào, sắc mặt có chút xanh mét. "Tiểu nha đầu ngươi không nên ăn nói bậy bạ! Người nào tận mắt thấy lão tử trộm đồ nào!" "Ai, còn cần nhìn sao?" Nam Cung Nhã nhún vai: "Ai mặc quần áo dầy nhất người đó chính là kẻ trộm băng tằm y." Tổng tiêu đầu có chút nghi hoặc: "Tại sao lại nói như thế?" Các ngươi tìm cả ngày cũng không có kết quả. Như vậy chỉ có thể nói, kẻ trộm đã đem băng tằm y mặc ở trên người. Nhưng mà băng tằm y rất lạnh. Người này mặc dù mặc một tầng quần áo cũng không chống cự nổi hàn độc của nó. Lại nhìn sắc mặt của hắn, chắc là đã mặc thật lâu, cho dù vẫn âm thầm vận công vẫn không có tác dụng gì... Ngươi nhìn mặt hắn đều đã lạnh đến tím tái. Nếu còn không nhanh cởi nó ra, chỉ sợ ngươi bị nó đông lạnh chết." Nam Cung Nhã một bên vừa thở dài, một bên bước lại gần, tận tình khuyên nhủ: "Vì một chiếc áo mà lôi kéo cả mạng sống của mình vào, cũng không quá đáng giá, ngươi nói có phải không?" Băng tằm y được dệt từ tơ của băng tằm nên mang theo hàn độc. Lại dùng ngàn năm hàn ngọc mài thành phấn để nhuộm thành một chiếc áo lót. Nhìn qua chỉ là một chiếc áo bình thường, còn không mềm mại bằng quần áo bình thường, nhưng chỉ cần mặc vào liền có thể cảm nhận thấy hàn độc xâm nhập tận cốt tủy. Áo này không có đao thương bất nhập, cũng không thể bách độc bất xâm. Nói trắng ra là, nó chỉ có công dụng đối với người luyện nội công thuần dương. Nhất là khi luyện loại nội công cực kỳ cương mãnh, lúc luyện không cẩn thận có thể dễ dàng hủy đi sinh mệnh. Nhưng nếu mặc vào băng tằm y, vừa lúc có thể lãnh nhiệt hỗ thể, điều chỉnh nội khí. Đương nhiên, cũng có một vài người nội công thâm hậu cố tình tìm đầm băng, hàn ngọc giường để luyện công. Cũng không phải bởi vì nội công của họ là thuần dương mà là ở nơi thật lạnh luyện nội công, công lực sẽ tăng trưởng rất nhanh. Đầm băng cùng hàn Ngọc giường mang vác không tiện, cho nên bọn họ cũng sẽ muốn một chiếc băng tằm y. Nhưng những người này rất ít, toàn bộ trong giang hồ thật đúng là không có mấy cái dám luyện công như vậy. Nói tóm lại... Băng tằm y không phải là bảo bối đối với tất cả mọi người. Nó chỉ có tác dụng hỗ trợ đối với người luyện công. Chỉ bởi vì cực kỳ hiếm có mới trân quý phi thường. Chỉ tiếc tiêu sư này căn bản không hiểu điều đó. Chỉ đoán đây là bảo bối cực kỳ lợi hại, lại thấy bình thường không có gì lạ, liền mặc ở trên người tính toán lừa dối qua cửa. Chẳng qua chờ hắn mặc vào trên người cảm thấy được không ổn đã quá muộn. Hắn nội công bình thường lại không có tuyệt thế thần công dùng để hộ thể, đương nhiên duy trì không được. Nam Cung Nhã vừa nói xong, tiêu sư kia thật sự có chút khiếp, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, lại lập tức hóa thành sương. Hắn muốn mở miệng nói gì đó nhưng không dự đoán được lại tỏa ra hàn khí. Tổng tiêu đầu vung tay lên, tiêu sư bên cạnh nhanh chóng mở y phục của hắn ra. Bên trong áo qua nhiên là một kiện áo giáp, trong áo giáp chính là một chiếc áo đơn mỏng manh, nhìn rất bình thường. Nhưng khi tiêu sư bên cạnh đưa tay lại đã bị đông lạnh đến mức kêu ra tiếng. Tổng tiêu đầu nhíu mày, nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã. Nam Cung Nhã không giấu diếm, chỉ nói: "Tìm vài người luyện thuần dương nội công cùng nhau vận công hóa giải một ít hàn khí là có thể cởi ra. Tổng tiêu đầu trong lòng cảm kích tiểu nha đầu mạc danh kỳ diệu xuất hiện này. Vì thế hắn vừa chắp tay, khách khí nói: "Ít nhiều nhờ cô nương tuệ nhãn mới điều tra rõ được việc này, Liêu mỗ cảm kích vô cùng." Nam Cung Nhã cười hì hì nói: "Tổng tiêu đầu khách khí, ta cũng là... Cũng chính là vừa vặn biết." Nói đến đây, vị Liêu tổng tiêu đầu cũng ý thức được có chút không đúng. "Không biết cô nương là..." "Ta..." Nam Cung Nhã dừng một chút mới nói: "Nam Cung Nhã." Liêu tổng tiêu đầu sắc mặt liền thay đổi. Nam Cung Nhã xem như người ở trong giang hồ đều biết, chỉ có Lưu Trưng căn bản vẫn sống ẩn cư, không giao thiệp với giang hồ mới không biết. Cũng không phải bản thân Nam Cung Nhã cực kỳ nổi danh, chỉ bởi vì họ Nam Cung là một trong thế gia vọng tộc. Nam Cung thế gia là một trong tứ đại thế gia, lấy đao thuật nổi tiếng. Gia chủ hiện tại tên là Nam Cung Vô Nhai, phía dưới có hai nhi tử và một nữ nhi, lần lượt lấy âm điệu trong kinh thi đặt tên là "Phong", "Nhã", "Tụng". Trong đó "Nhã" là nữ nhi duy nhất - Nam Cung Nhã. Chẳng qua Nam Cung Nhã không phải Nam Cung Vô Nhai thân sinh, mà là con huynh trưởng của Nam Cung Vô Nhai. Có thể đem lai lịch cùng phương pháp hóa giải nói được tường tận như vậy, Liêu tổng tiêu đầu tự nhiên tin tưởng. "Nguyên lai là đại tiểu thư của Nam Cung gia, Liêu mỗ lúc trước nhiều lần thất lễ, còn mong kiến giải." Nam Cung Nhã là người có tính tình hiền hòa sáng sủa, vội vàng cười nói: "Liêu tổng tiêu đầu không cần phải khách khí. Ta bất quá là cái hậu bối, cái gì cũng không hiểu. Nếu luận đứng lên, ta còn phải xưng hô ngài một tiếng bá bá mới đúng." Lời này nói ra, Liêu tổng tiêu đầu miệng tuy rằng liên tục nói "Không dám", nhưng trong lòng đối với Nam Cung Nhã lại kính vài phần. Bất quá... Nếu vị trước mắt này là Nam Cung đại tiểu thư, như vậy thân phận của nam tử trẻ tuổi đi cùng nàng cũng không bình thường. Vì thế Liêu tổng tiêu đầu quay đầu hướng Lưu Trưng cười nói: "Xin hỏi, các hạ là..." Lưu Trưng nhíu mày, nhưng vẫn đáp lại: "Diệp Lưu Trưng." Tên này... Liêu tổng tiêu đầu cố gắng lục soát ở trong đầu, cũng không có một tí trí nhớ nào về cái tên này. Hay là... Đại khái... Có lẽ là tùy tùng hoặc hộ vệ của Nam Cung tiểu thư đi? Đúng nhất định là như vậy, trên lưng còn đeo một thanh kiếm, bao có chút kỳ quái. A... Nhưng toàn bộ Nam Cung gia đều dùng đao... Liêu tổng tiêu đầu trong lòng kinh ngạc sợ hãi. Nam Cung Nhã liếc nhìn khuôn mặt không chút sợ hãi của Lưu Trưng, nhất thời nổi hứng trêu trọc, vì thế tiến lên giới thiệu: "Liêu bá bá, vị này chính là phu quân của ta." "Phu...phu cái gì?" Liêu tổng tiêu đầu mở to hai mắt nhìn. "Phu, quân." Nam Cung Nhã cười hì hì đi qua phía Lưu Trưng. Nàng vốn là người dễ dàng cùng người khác thân cận, trải qua một đem ngắn ngủi ở chung, nàng không đối với Lưu Trưng phòng bị như lần đầu. Thật sự giống như tỷ muôi cùng một nhà ôm ấp thân thiết, khoác lấy tay Lưu Trưng: "Bá bá xem hai người chúng ta có xứng hay không?" "Tự ... tự ... tự nhiên là xứng, xứng đến cực điểm." Nguyên bản vẫn trầm ổn tổng tiêu đầu có chút không nói nên lời. Lưu Trưng nhíu mày càng chặt hơn, nhưng cũng không giải thích. Chính là đem cánh tay bị Nam Cung Nhã khoác lấy rút ra ngoài... Không rút được, quên đi, kệ nàng thôi. "Liêu bá bá, phu thê chúng ta cần gấp rút lên đường, xin cáo từ." Nam Cung Nhã cười nói. "Hảo... Hảo, hảo." Mãi cho đến khi nhìn các nàng "thân thiết" rời viện, lại nghe tiếng các nàng lên lầu thu dọn đồ đạc, xuống lầu tìm tiểu nhị hỏi thăm nơi mua ngựa. Tiếp theo nghe hai người các nàng rời đi khách điếm, Liêu tổng tiêu đầu mới chậm rãi thở ra. "Tổng tiêu đầu, cái kia..." "Cái gì?" "Nam Cung đại tiểu thư không phải từ nhỏ đã đính hôn cùng Thượng Quan gia sao?" "Ừ..." "Hơn nữa nàng không búi tóc, vẫn để kiểu tóc của cô nương!" "Ừ..." "Kia, đây là ... đây là... Bỏ trốn?" "Câm miệng! Nói hưu nói vượn gì đấy! Nhanh nhanh dùng bồ câu đưa thư đưa tin cho đại đương gia... Đã nói...đã nói..." "Nói cái gì?" "Quên đi, ngươi vẫn là tự mình quay về, đem chuyện này cẩn thận nói cho đại đương gia. Thuận tiện đem kẻ dám cả gan làm loạn áp tải về cho đại đương gia xử trí!" "Rõ." Nếu Nam Cung Nhã biết mình bị mọi người nói thành lẻ lẳng lơ, không để ý liêm sỉ cùng người bỏ trốn, chỉ sợ sẽ lập tức trở về cùng kẻ đó liều mạng. Mà một đương sự khác cũng không nghĩ tới sau chuyện này, cái tên Diệp Lưu Trưng rất nhanh sẽ truyền khắp giang hồ. Nguyên nhân tự nhiên là lừa gạt đại tiểu thư của Nam Cung thế gia. Mà vị Nam Cung đại tiểu thư cố tình lại là một đóa kiều hoa mà đại đa số thanh niên tài tuấn muốn hái. Lúc này hai người đang chọn ngựa. Tiêu chuẩn chọn ngựa của Nam Cung Nhã là phải xem nhan sắc cùng diện mạo. Bạch mã tuấn dật xuất thần, hắc mã lãnh khốc suất khí (đẹp trai), hồng mã tựa hồ cũng không sai, cùng xiêm y mình mặc hôm nay rất xứng... Lưu Trưng dựa ở một bên, tâm trạng suy tư. Nàng đối với băng tằm y hay Nam Cung thế gia không lớn hứng thú. Nàng chính là thắc mắc một vấn đề mà nghĩ mãi vẫn không thông: "Ngươi thật ra làm sao biết người nọ còn mặc một tầng áo giáp?" "A?" Nam Cung Nhã cuối cùng hồi thần, nghĩ nghĩ nói: "Nhìn cổ tay áo, còn có trình tự vạt áo cùng hình dạng... Đánh giá ra." "..." "Thế nào? Rất lợi hại phải không?" Nam Cung Nhã đắc ý dào dạt: "Ta nói cho ngươi, ta có bản lãnh quá mục bất vong. Trên đường bất cứ y phục hay linh kiện trang sức, ta chỉ cần liếc mắt qua là nhớ kỹ." Đã gặp qua là không quên? Lưu Trưng nhíu mày. Nguyên lai hai người bọn họ đều có bản lãnh qua mục bất vong. Chẳng qua... Nam Cung Nhã chỉ đối với quần áo trang sức là gặp qua không quên được. Vậy đại khái nàng luyện ra được nhờ "Tiêu tiền vào trang điểm ăn mặc" đi? Lưu Trưng dở khóc dở cười. "Phu quân, chúng ta mua một bạch mã, một hồng mã được không? A, bất quá hắc mã cũng không sai, nếu không..." "..." Nam Cung Nhã mím môi, nước mắt lưng tròng. Nam Cung Nhã tươi cười như hoa, một hơi gọi "phu quân" cũng không gượng mồm. Lưu Trưng chỉ làm như không nghe không thấy, hướng người bán ngựa nói: " Lấy hai con ngựa lai màu xám." "..." "Đi." "Từ từ." Nam Cung Nhã lại "thuận tay" kéo lấy cánh tay Lưu Trưng: "Còn... Còn có xe ngựa! Còn chưa có mua xe ngựa !" "Xe ngựa?" Lưu Trưng nhíu mày, lại nhìn bộ dáng Nam Cung Nhã có chút chột dạ, thế nhưng đã hiểu: "Ngươi không biết cưỡi ngựa?" "Ách, ... Ân.." "...." Lưu Trưng thật không biết nói gì. Ngay cả nàng lớn lên ở nông thôn cũng biết cưỡi ngựa thế nhưng Nam Cung Nhã, bản thân hình như từ cái gì rất lợi hại thế gia lại không biết cưỡi ngựa! "Còn ... Còn có ta cũng không biết võ công!" Nam Cung Nhã đơn giản nói tiếp một hơi: "Một chút...Một chút cũng không biết! Ngươi khẳng định biết đúng không? Nếu trên đường gặp phải người xấu, ngươi nhất định phải bảo vệ ta." Lưu Trưng rất muốn nói cho Nam Cũng Nhã. Ta cũng không biết.
|
Chương 8: Linh tà
Cuối cùng Lưu Trưng cũng lui bước, mua một chiếc xe ngựa nhỏ nhét Nam Cung Nhã vào. Chính mình thì ngồi ở bên ngoài đánh xe. Bất quá Nam Cung Nhã mới không thành thật ngồi một mình trong xe. Trong chốc lát nàng thò đầu ra hỏi Lưu Trưng khát hay không khát, trong chốc lát lại chui ra, nhét một khối điểm tâm cho Lưu Trưng. Cuối cùng đơn giản đem liêm xe kéo lên, đặt mông ngồi cạnh Lưu Trưng, thì thầm cùng nàng nói chuyện. Đương nhiên, đại đa số thời điểm đều là Nam Cung Nhã nói, Lưu Trưng thực ngẫu nhiên mới "Ân" một tiếng. Hai ngày sau đi được thật sự thuận lợi. Dọc đường đi đều là trấn nhỏ, có thể tìm được khách điếm ngủ trọ. Mà nhát như Nam Cung Nhã từ khi biết Lưu Trưng là nữ tử liền hoàn toàn dính lấy nàng, không dám đi loạn. Thậm chí buổi tối cũng muốn đồng giường cộng chẩm... Chẳng qua đều bị cự tuyệt một cách vô tình. Nhưng càng đi về phía trước, người ở liền càng dần thưa thớt. "Nơi này thoạt nhìn thật đáng sợ..." Nam Cung Nhã ôm cánh tay lui vào trong xe ngựa. Kỳ thật cái nơi gọi là "đáng sơ" chỉ là một rừng cây nhỏ. Chính là lúc này sắc trời đã tối, trong rừng lại không có người ở, có vẻ có chút âm trầm. Chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa lăn trên sỏi đá vọng lại trong rừng cây. "Chúng ta đêm nay ở chỗ nào? Nếu qua cánh rừng này vẫn không tìm được nhà nào đâu?" Chẳng được bao lâu Nam Cung Nhã lại nhô đầu ra hỏi. "Vậy ngủ ngoài trời." Mặt Lưu Trưng không đổi sắc. Nam Cung Nhã run rẩy lên. Nhưng mà vận khí của các nàng không tệ lắm. Ra khỏi rừng cây nhỏ, tiện đường đi thêm một đoạn. Lưu Trưng nhảy xuống xe ngựa, đẩy ra cỏ dại ven đường, nhìn thấy một tảng đá lớn trên mặt đất. Trên tảng đá có khắc hai chữ to "Linh Tà", cũng không biết có ý gì. Đi tiếp lên phía trước, là một thôn nhỏ. "Đây... Là địa phương nào?" Nam Cung Nhã nhô đầu ra khỏi trong xe. Lưu Trưng lắc đầu, nàng cũng không biết. Nhưng không hiểu vì sao, nàng tổng cảm thấy khối đá có khắc hai chữ "Linh Tà" có chút cổ quái. Nhưng nếu nói cổ quái ở chỗ nào, nàng lại không nói ra được. Trực giác? Lưu Trưng thở dài, dắt xe ngựa đi lên phía trước một đoạn. Vào trong thôn, đi chưa được bao xa, các nàng liền gặp được người. Đó là một cô gái mặc quần áo vải thô, nhìn nhiều nhất chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, có một đôi mắt to lúng liếng. Trên tay cầm một rổ rau xanh, tò mò nhìn chăm chăm vào xe ngựa của các nàng. Lưu Trưng không lên tiếng, ho nhẹ một cái. Lúc sau hướng bên trong xe gọi: "Xuống xe." Nam Cung Nhã là người thực giỏi giao tiếp. Nàng từ trên xe ngựa nhảy xuống đất, nói ba xạo trước mặt thôn cô, đã tìm hiểu được hết thảy. Thôn này gọi là Linh Tà thôn. Trong thôn có rất ít người, phần lớn là người sống ở trên núi. Cơ bản là tự cung tự cấp, cách mươi ngày nửa tháng mới phái người đi thị trấn đổi chút nhu yếu phẩm trở về, còn lại hoàn toàn phong bế ở trong khe núi này. Mọi chuyện trong thôn do một lão tộc trưởng quản lý. Mà cô gái này tên Lý Nhị Nha, chính là cháu gái của tộc trưởng. Nhị Nha nghe các nàng muốn tìm chỗ tá túc, rất nhiệt tình đem hai người về nhà mình. Vị Lý tộc trưởng này cũng là một người vô cùng hiếu khách. Một bên đón các nàng vào nhà, một bên gọi hàng xóm lại hỗ trợ giết gà chuẩn bị cơm tối. Các nàng thế mới biết, nguyên lai cha mẹ của Nhị Nha lên núi, phải vài ngày sau mới có thể trở về. Nam Cung Nhã vẻ mặt tò mò, kéo tay Lưu Trưng đi khắp nơi xem xét, cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Lưu Trưng vốn ở nông thôn lớn lên, tự nhiên không nhiều hứng thú. Nhưng ngồi ở trong nhà cũng bị vị tộc trưởng nhiệt tình kia lôi kéo nói chuyện, cũng như nhau không được thoải mái cho nên nàng bất đắc dĩ chọn đi xung quanh cùng Nam Cung Nhã. Nhưng mà khi các nàng tính toán đi ra ngoài ngao du, thì Nhị Nha cản lại các nàng. "Đến canh giờ này không thể ra ngoài." "Vì sao?" Nam Cung Nhã khó hiểu nói. "Thôn này của chúng ta..." Nhị Nha có chút ấp úng: "Thôn của chúng ta tổ truyền xuống quy củ, bầu trời tối đen liền không thể xuất môn.Đều... đều phải ở trong phòng." "A?" Nam Cung Nhã càng không rõ, nàng trời sinh tính tình hoạt bát, tự nhiên là muốn ngụy biện: "Chúng ta không phải là người trong thôn, sẽ không cần phải tuân theo quy củ trong thôn." "Không ... Không được!" Nhị Nha gấp đến độ mặt đỏ rần. Lần này ngay cả Lưu Trưng cũng có chút kỳ quái, mắt lạnh đảo qua, nhẹ nhàng nói một chữ: "Nói." Nhị Nha bị dọa đến run run, thành thật nói thật: "Trong thôn này của chúng ta có tà linh... Nghe nói là một nữ quỷ tu thành. Khi bầu trời tối đen sẽ từ trong rừng cây nhỏ bên kia chạy tới. Nếu... nếu có người xuất môn khi trời tối, sẽ bị bắt đi hút dương khí... Còn có thể bị ăn thịt." Tà Linh? Nữ quỷ? Hút dương khí còn muốn ăn thịt người? Nhị Nha nói quả thực là ông nói gà bà nói vịt. Lưu Trưng có điểm không tin. Nhưng Nam Cung Nhã lại sắp bị hù chết, nhanh chóng đem chân đang định bước ra thu trở về, gắt gao nắm lấy tay Lưu Trưng, nhỏ giọng nói: "Thật sự có quỷ ! Làm sao bây giờ! Không ra ngoài có phải sẽ không bị ăn đúng không?" "Đúng, không ra liền không có việc gì."Nhị Nha cũng đè thấp thanh âm, nói như đinh đóng cột. "Lưu Trưng, chúng ta nhanh chóng đi trốn thôi!" "Đúng, trốn thôi!" Hai nữ tử mỗi người một câu, nói đến thập phần náo nhiệt. Lưu Trưng cảm thấy được buồn cười nhưng cũng không phản bác. Gật đầu liền cùng nhau vào phòng. Hôm nay cơm chiều vô cùng phong phú, thậm chí so với lúc các nàng ở trong trấn nhỏ ăn còn tốt hơn. Trên bàn đầy ắp thịt gà thịt bò, đều là món chính. Rau củ cũng không có nhiều. Nam Cung Nhã đoán thôn trang này chắc sống dựa vào sông, thôn dân chủ yếu là săn thú bắt cá mà sống. Người trong thôn tính cách sang sảng hiếu khách. Hàng xóm xung quanh mọi người đều đến góp vui. Một bữa cơm cả khách lẫn chủ đều vui vẻ. Nam Cung Nhã hai ba câu đã cùng mấy phụ nhân nhà bên quen thuộc, trên bàn cơm vẫn không ngừng mở miệng, không phải nói giỡn chính là không ngừng ăn. Bất quá nàng cũng vài phần cảnh giác không đem đại danh "Nam Cung Nhã" nói ra, chỉ tự xưng là "Nam Nhã". Trên bàn, trái một câu "Nam cô nương", phải một câu "Nam tiểu thư", phi thường náo nhiệt. Mà Lưu Trưng chỉ cúi đầu ăn cơm, rượu một hơi cũng không uống. Các nam nhân tuy muốn mời rượu nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lưu Trưng uy hiếp, chỉ nói vài câu rồi thôi. Ăn uống no xong, Nhị Nha mang theo các nàng đi đến một gian ở hậu viện: "Gối cùng đệm chăn, ta đều thay sạch sẽ rồi. Các ngươi chấp nhận ở một đêm đi." Bởi vì Nam Cung Nhã luôn cường điệu nói với Nhị Nha nàng cùng Lưu Trưng là phu thê, vốn nên ngủ cùng phòng, cho nên Nhị Nha mới an trí các nàng ở cùng một phòng. Nam Cung Nhã vào trước thăm dò một vòng. Phòng ở này cũng không lớn, liếc mắt một cái có thể xem toàn bộ. Chỉ có một chiếc giường, chăn đệm trải ở trên thoạt nhìn như mới, thập phần sạch sẽ. "Đã muốn tốt lắm." Lưu Trưng thản nhiên nói: "Đa tạ cô nương khoản đãi thu lưu." "Đây... đây không có gì." Nhị Nha không ngờ Lưu Trưng sẽ nói lời cảm tạ, khuôn mặt bị Lưu trưng nhìn qua toàn bộ đều đỏ lên: "Không cần...Không cần khách khí." Nói xong câu cuối cùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ. Chẳng biết tại sao Nam Cung Nhã cảm thấy có chút là lạ, liền đi đến giữa hai người họ, cười hì hì hướng Nhị Nha nói: "Sắc trời cũng không còn sớm, ngươi cũng sớm về nghỉ ngơi đi." Nhị Nha ngọt ngào đáp ứng, liền quay đầu đi rồi. Nam Cung Nhã nhìn người đi đến không thấy mới quay đầu lại, vẻ mặt xấu xa nhìn Lưu Trưng: "Trong phòng này chỉ có một cái giường." "Ừ." Lưu Trưng đi vào phòng. Phản ứng này khiến cho Nam Cung Nhã có chút thất vọng. Một đường đi với nhau, nàng đối Lưu Trưng coi như là có chút hiểu biết. Biết Lưu Trưng tính cách lạnh lùng, không thích nói chuyện, lại càng không thích bị người đụng chạm. Mặc dù hai người bọn họ quen thuộc nhau như vậy, ngẫu nhiên Nam Cung Nhã chọc nàng một chút hoặc kéo tay nàng, Lưu Trưng đều lạnh lẽo nhìn nàng. Tiếp theo Nam Cung Nhã liền run run lùi trở về. Nhưng tình huống trước mắt, các nàng muốn "đồng giường cộng chẩm", Lưu Trưng tự xưng "Từ nhỏ ngủ một mình quen" thế nhưng mặt không đổi sắc. Khiến cho Nam Cung Nhã đối với chuyện sắp phát sinh không hiểu có chút chờ mong. Chờ mong như vậy khiến Nam Cung Nhã nhìn chằm chằm xem Lưu Trưng. Nhưng Lưu Trưng không có một chút ngượng ngùng. Thoải mái ở trước ánh mắt nóng bỏng của Nam Cung Nhã cởi áo khoác, giải khai tóc. Nam Cung Nhã thế này mới phát hiện Diệp Lưu Trưng chính xác.... Chính xác là một nữ tử. Tuy nói vóc dáng của nàng so với nữ tử bình thường cao hơn không ít. Khuôn mặt cũng lạnh lùng hơn một chút. Ánh mắt còn sắc bén hơn một chút. Ngực cũng ...bằng hơn một chút. Nhưng nàng chân chính vẫn là một nữ tử. Áo trắng, tóc đen. Tóc đen như thác chảy xuống triền miên cùng với vẻ lạnh lùng làm tăng thêm vài phần phong tình. Lại thêm xương bả vai nhô ra, khớp xương rõ ràng khiến qua lớp áo cũng nhìn thấy. Nàng tuy gầy nhưng không yếu, khí chất thanh tĩnh động lòng người. Xuyên qua tóc có thể nhìn thấy đường cong dịu dàng, hơn nữa ẩn dấu ở trước vạt áo có thể nhìn thấy tinh xảo xương quai xanh, mĩ đắc kinh người, thậm chí còn có cảm giác thần bí mê người. Lại nhìn đến hai gò má của nàng cùng hai tai, cái cổ, chỉ thấy một mảnh trắng nõn nhẵn nhụi, giống như mĩ ngọc trơn nhuận sáng bóng. Nam Cung Nhã trong đâu toát ra một đống từ để khen ngợi mĩ nhân như là: băng cơ ngọc cốt, nhu thể sinh hương.. Chính là... Không biết xúc cảm có giống như mĩ ngọc bóng loáng, lành lạnh. Nam Cung Nhã mạc danh kì diệu toát ra ý tưởng, nhưng lại nhanh chóng bị ý nghĩ của mình dọa đến. vội vàng mở to hai mắt đem đầu thanh tỉnh. "Xem đủ chưa?" Lưu Trưng con mắt lưu chuyển, thần sắc lạnh lùng. "Xem... Không... A không phải, ta là nói...' Nam Cung Nhã nói năng lộn xộn. Nhất là đối diện với cặp mắt lạnh như băng dường như xem thấu hết thảy của Lưu Trưng, đại não của nàng nháy mắt liền trống rỗng. Vì thế nên nàng rất nhanh cúi đầu nhìn xuống, tầm mắt dừng ở trên áo khoác Lưu Trưng vừa mới cởi ra. Quả nhiên rất nhanh tìm trở về tỉnh táo, vì thế nhanh chóng nói lại : « Ta chính là cảm thấy được... Ngươi vừa xinh đẹp lại có ... dáng người tốt như vậy, quả thực là trời sinh như như cái mắc áo, mặc cái gì cũng hảo nhìn, ta... Ngay cả ta cũng có chút hâm mộ... « Đúng, còn có điểm ghen tỵ ! Đúng, nàng có cảm giác « Châu ngọc ở bên, mình người ô uế » Nàng quả thực liền... Ai, đều là nữ nhân, như thế nào chính mình còn kém nhiều như vậy ? Nam Cung Nhã đem ý niểm chuyển quá mười lần, chờ phục hồi lại tinh thần, di nhiên quên lúc trước mình thất thố. Toàn bộ đầu óc cũng chỉ nghĩ "Mình rốt cuộc vì cái gì kém như vậy"... Lưu Trưng thế nhưng còn thật sự cân nhắc một chút. Cũng thật sự đánh giá Nam Cung Nhã một lượt. Nam Cung Nhã ngày thường tươi đẹp động nhân, cười rộ lên mi nhã cong cong. Trong ánh mắt tựa hồ còn luôn mang theo ánh sang long lanh. Cả người từ trên xuống dưới đều mang theo sức sống bừng bừng, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không suy yếu hay mệt mỏi. Như vậy không tốt sao? Cho nên Nam Cung Nhã nói hâm mộ thậm chí ghen tỵ mình. Lưu Trưng không qua tin tưởng. Nàng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Còn không ngủ? Ngày mai sáng sớm đã phải đi." "A, Sáng sớm? Sớm là bao nhiêu?!" Nam Cung Nhã sốt ruột, thực hiển nhiên đã quên mất vấn đề quan trọng « Rất sớm » Lưu Trưng đáp như thế.
|