Chương 80 Lưu Bạch Ngọc nghe Mẫn Văn đột nhiên gọi mình cư nhiên có chút khẩn trương cùng xấu hổ, trực giác của nàng phản ứng chính là quay đầu nhìn Hàn Nại, Hàn Nại nhìn nàng gật đầu. Mắt thấy Lưu Bạch Ngọc hướng Mẫn Văn đi tới, Hoan Hi cười vui vẻ: "Cuối cùng cũng muốn hòa bình rồi, Tiểu Nại, chúng ta đi mua nước đi." Hàn Nại đạm đạm nhất tiếu: "Hay là chờ một lát đi." Nụ cười của Hoan Hi cứng đờ, nàng nhìn Hàn Nại, đây là ý gì? Hàn Nại không nói gì mà chỉ đưa mắt dừng ở trên người của Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cách đó không xa. Bởi vì là tiết thể dục, Mẫn Văn cố ý thay đổi một thân trang phục thể thao màu trắng, da nàng trắng, lại mặc màu trắng,tóc đuôi ngựa, dưới ánh nắng mỉm cười nhìn Lưu Bạch Ngọc, tú lệ thoát tục, lại mang một cổ xinh đẹp đặc hữu của thiếu nữ. Lưu Bạch Ngọc mang theo chút thấp thỏm đi tới bên cạnh nàng, làm bộ không thèm để ý nhưng lại không nhịn được hỏi: "Làm gì?" Kỳ thực từ ngày đó lỡ lời nói hai chữ "vô sỉ", nhìn thấy nước mắt của Mẫn Văn, Lưu Bạch Ngọc cũng đã hối hận, nhưng nàng chính là kiêu ngạo như vậy, từ nhỏ nàng đã thích khi dễ Mẫn Văn, còn quen khi dễ Mẫn Văn rồi còn bắt Mẫn Văn đến dỗ dành nàng, tuy rằng biết rõ lần này là nàng sai rồi, nhưng Lưu Bạch Ngọc chính là không thể buông tư thái chịu nhận lỗi. Hiện nay Mẫn Văn vừa gọi như vậy, nàng là vừa mừng rỡ vừa khẩn trương, hy vọng sớm một chút đem cục diện bế tắc này mở ra, tuy rằng ngày thường cùng với Mẫn Văn đấu võ mồm, nhưng đã nhiều năm như vậy từ lâu dưỡng thành thói quen, hiện nay chiến tranh lạnh, nàng cả người đều khó chịu. Mẫn Văn nhìn Lưu Bạch Ngọc, đôi mắt tuy rằng còn đang cười, nhưng trong lòng đã khổ sở đến hít thở không thông. Nàng nỗ lực bình ổn tâm tình, không biết hẳn là nên dùng loại ngữ khí nào tâm tình gì để nói những lời kế tiếp. Lưu Bạch Ngọc còn chưa thấy qua Mẫn Văn "thâm trầm" như vậy, không khí khẩn trương vô tình được nàng dựng lên, trong lúc nhất thời Lưu Bạch Ngọc cũng không nói, không nháy một cái nhìn chằm chằm Mẫn Văn. Hồi lâu sau, Mẫn Văn nhìn ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc, mỉm cười, nàng muốn dùng ngữ khí bình hòa nói chuyện với Lưu Bạch Ngọc, nhưng mở miệng chính là một tia nghẹn ngào: "Bạch Ngọc, ngày đó, thật xin lỗi." Trong lòng của Lưu Bạch Ngọc căng thẳng, cả người đều bởi vì lời xin lỗi của Mẫn Văn mà khó chịu. Mẫn Văn hít mũi một cái, nặn ra một nụ cười: "Mấy ngày nay cho ngươi thêm phiền não rồi, có một số việc, ta cũng không biết nên nói với ngươi thế nào. Nhưng nếu đã nói ra khỏi miệng, còn không bằng nói cho rõ ràng, tránh sau này nhớ lại trong lòng luôn mang theo tiếc nuối." Lưu Bạch Ngọc cắn môi, vẫn không nói, nhưng trong lòng lại giống như bị tảng đá lớn đè ép, áp lực đau nhức. "Chúng ta từ nhỏ đến lớn đã cùng một chỗ, nói thật ra, lúc ban đầu tình cảm của ta đối với ngươi, bản thân ta cho rằng chỉ là ỷ lại, dù sao, con người đều có tình cảm." Mẫn Văn cúi đầu không hề nhìn Lưu Bạch Ngọc, mà là theo thói quen đá hòn đá dưới chân mình: "Nhưng về sau ta phát hiện không phải chỉ là như vậy, Hi Nhi, Tiểu Nại chúng ta cũng đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thấy thấy người khác theo đuổi bọn họ, ta cho tới bây giờ cũng sẽ không có cảm giác tức giận như đối với ngươi, ngược lại sẽ bởi vì bạn tốt của mình nhân khí cao mà đắc ý....Có lẽ đây là bệnh đi, kể từ khi biết tình cảm đối với ngươi, ta chỉ nghĩ, vì sao ta không phải một nam sinh? Nếu như ta là một nam sinh, cao trung liền muốn ngươi, sau đó người khác cũng sẽ không dám dây dưa ngươi , trêu chọc ngươi nữa, có phải ngươi cảm thấy ta rất biến thái hay không?" Mẫn Văn ngẩng đầu lên nhìn Lưu Bạch Ngọc, trong hốc mắt đã chứa đầy nước mắt, hai mắt Lưu Bạch Ngọc cũng đỏ. "Cho nên, lời xin lỗi ngây thơ như vậy, là ta không nhịn được, mang đến phiền não rồi cho ngươi. Sau này....." Mẫn Văn sâu đậm nhìn Lưu Bạch Ngọc, giống như hạ quyết tâm, nói: "Sau này ta sẽ không quấn quít lấy ngươi nữa, sẽ không để cho ngươi cảm thấy không bình thường, ngươi yên tâm đi, ta nhất định nói được làm được." Nói xong câu cuối cùng này, Mẫn Văn giống như dùng hết khí lực toàn thân, nàng xoay người chạy về phía thao trường đối diện, nước mắt chảy thành hàng dài, mặt cũng bởi vì ẩn nhẫn bi thống to lớn trong nội tâm mà nữu khúc biến dạng, Lưu Bạch Ngọc muốn ngăn nàng lại, nhưng trong đầu vẫn là lời nói vừa rồi của Mẫn Văn, trong lúc nhất thời hồn phách như thoát khỏi thân thể, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mẫn Văn bỏ đi. Đến cuối cùng, nếu như không phải Hoan Hi đến đỡ Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc còn ngẩn ngơ đứng trong thao trường, người luôn thích làm đẹp lúc này cũng không cảm giác được ánh mặt trời đang thiêu đốt nữa, linh hồn tựa hồ theo Mẫn Văn cùng nhau rời khỏi. Mãi cho đến lúc trở về ký túc xá, Lưu Bạch Ngọc đều núp ở trong chăn không có phản ứng gì, Hoan Hi lo lắng sờ cái trán của nàng: "Không phải là bị bệnh đi?" Trong tay Hàn Nại cầm một quyển sách, dáng vẻ lạnh nhạt: "Sẽ không." "...." Tuy rằng Hàn Nại nói như vậy có vẻ lãnh khốc vô tình, nhưng không thể không nói, nàng chỉ cần vừa nói Hoan Hi sẽ không tự chủ tin tưởng. Nàng đi đến bên cạnh Hàn Nại, lôi kéo ống tay áo của nàng. Hàn Nại nhìn lướt qua tay nàng, nhíu mày: "Hảo hảo nói chuyện." Hoan Hi dán đến gần Hàn Nại, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói Bạch Ngọc có thể sẽ cứ như vậy không nói một lời mà hóa đá hay không a." "Sẽ không." Hàn Nại lắc đầu, Hoan Hi tò mò hỏi: "Vì sao a? Ngươi xem nàng rất thương tâm." Hàn Nại nhìn Hoan Hi, nghiêm túc phân tích: "Kinh nguyệt của nàng sắp đến, sẽ đói bụng." "....." Hoan Hi bị nghẹn, nửa ngày nàng thấy Hàn Nại lại muốn đem trọng tâm đặt vào trong sách, vội vàng hỏi: "Tiểu Nại, ngươi sẽ kỳ thị tình cảm của Mẫn Văn đối với nàng sao? Giống như Bạch Ngọc." "Sẽ không." Hàn Nại trả lời như cũ ngắn gọn lưu loát: "Giống như Bạch Ngọc? A, ngươi đừng quan tâm, tắm đi." Hàn Nại bất đắc dĩ nhìn Hoan Hi tràn đầy nhiệt tâm, Hoan Hi bĩu môi: "Ngươi xem Bạch Ngọc như vậy ta thế nào yên tâm đi a." Hàn Nại dùng sách gõ đầu nàng một cái: "Ngươi yên tâm, tâm lý của nàng cường đại hơn bất kỳ ai." Hai người đang nói, Lưu Bạch Ngọc vẫn giả chết trên giường cuối cùng cũng sống lại. "Hi Nhi...." Hoan Hi vội vã đi đến, nàng ngửa đầu nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Làm sao vậy? Ta ở đây." Lưu Bạch Ngọc trở mình, hư nhược nhìn nàng: "Ta đói bụng." "....." Trầm mặc chốc lát, Hoan Hi hỏi: "Muốn ăn cái gì?" Lưu Bạch Ngọc nhắm mắt lại, vẫn như cũ là dáng vẻ thống khổ: "...Thật sự đói bụng. Muốn một phần cơm trộn, một phần cơm đĩa đi.... Nếu có món kho, lấy cho ta một ít... Được rồi, đồ uống phải nóng, ta hiện tại chịu không nổi." Hoan Hi chớp chớp mắt không nói chuyện, Lưu Bạch Ngọc mở mắt ra nhìn nàng: "Hiểu chưa?" "... Hiểu." Nhìn Hoan Hi cất ví tiền đi, Hàn Nại thở dài, buông sách. Lưu Bạch Ngọc tựa hồ cũng rõ ràng nàng phải ngồi dậy, nàng chậm rãi ngồi dậy, đạp cây thang xuống giường, ngồi xuống trên ghế. "Ngươi thấy thế nào?" Tâm tình của Lưu Bạch Ngọc xuống thấp, giọng nói cũng trầm thấp. Hàn Nại liếc mắt nhìn nàng, không nói chuyện. "Đang nói chuyện với ngươi, để làm chi a? Có phải là bạn hay không a? Đến bây giờ còn bày ra dáng vẻ cao lãnh cho ta xem sao?" Lưu Bạch Ngọc có chút phẫn nộ rồi, vừa hô viền mắt đã đỏ. Hàn Nại lạnh lùng nhìn nàng: "Ta thấy thế nào? Ngươi xác định ngươi muốn nghe?" "Đương nhiên." Lưu Bạch Ngọc nhụt chí, không biết thế nào, mỗi lần ở trước mặt Hàn Nại, nàng luôn có cảm giác tức giận không thể phát tác. Hàn Nại đứng dậy, đến chỗ ngăn kéo lấy mật ong Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng đem mật ong rót vào trong ly, rót nước nóng, đưa đến bên miệng nàng. "Uống đi." Lưu Bạch Ngọc nhắm mắt lại, nhíu mày: "Không uống, khó uống." Hàn Nại giọng nói thấp hơn: "Ta không phải Văn Văn, không có tính nhẫn nại của nàng, không uống ta liền đổ đi." Trong nháy mắt, nước mắt chảy xuống, Lưu Bạch Ngọc mở to mắt, khóc nhìn Hàn Nại: "Ta uống ta uống! Ngươi làm gì còn dùng nàng để kích thích ta?" Nói xong Lưu Bạch Ngọc đoạt lấy ly nước mật ong, ngày thường bởi vì không chú ý bảo dưỡng, nàng thường bị đau bụng kinh, mỗi lần đều là Mẫn Văn đến pha nước mật ong, ở bên giường từng muỗng từng muỗng kiên nhẫn đút nàng uống, Lưu Bạch Ngọc giống như lão tổ tông còn phải đông chọn tây chọn, Mẫn Văn chỉ cười cái gì cũng không nói, thậm chí sẽ mang theo vẻ cưng chìu xoa đầu nàng, hiện tại được rồi, sau này cảm giác ấm áp đó sẽ không thấy nữa. "Ta uống xong, ngươi nói đi." Uống một ly lớn nước mật ong, trên trán của Lưu Bạch Ngọc chảy ra một gọt mồ hôi, sắc mặt cũng đã khá nhiều. Hàn Nại ngồi ở đối diện nàng, nhìn vào mắt nàng: "Tuổi trẻ phải trải nghiệm dằn vặt, ngươi thành công chứng minh hai chữ "tuổi trẻ rồi"." Thân thể Lưu Bạch Ngọc cứng đờ, cảm giác ấm áp nước mật ong vừa mang đến thoáng chốc trở nên lạnh lẽo: "Ngươi có ý gì? Cái gì gọi là ta dằn vặt? Ngươi nếu như bị cường hôn.. Ngươi -" "Ta không đần như ngươi." ".... Hôm nay thân thể cùng trong lòng ta đều chịu đả kích, ngươi thế nào còn khi dễ ta như vậy?" "Cũng không phải người rãnh rỗi thích khi dễ người khác như ngươi, ta bề bộn nhiều việc. Ngươi có việc gì không? Không có việc gì thì ta xem sách." "... Có việc, ta khó chịu, cả người đều khó chịu, Tiểu Nại, ngươi nói ta rốt cuộc làm sao vậy?" "Hỏi một chút tâm của chính mình, chuyện này không ai giúp được ngươi." "Ngươi nói thật dễ dàng, thật giống như không biết không biết Hi Nhi nàng -" Lời nói của của Lưu Bạch Ngọc còn chưa nói ra miệng, ánh mắt của Hàn Nại như dao bắn đến, nàng lắc đầu, thở dài: "Quên đi, xui xẻo, thật là xui xẻo." Đến buổi tối, vốn dĩ bốn người cùng nhau về nhà nay đã thiếu một người, Lưu Bạch Ngọc cúi thấp đầu không lên tiếng. Trái lại Hoan Hi kinh ngạc nhìn bốn phía: "Văn Văn đâu, thế nào không cùng về cũng không nói với chúng ta một tiếng?" "Nàng đã gọi điện thoại cho ta." Lời nói của của Hàn Nại khiến Lưu Bạch Ngọc thoáng cái ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng, Hàn Nại không để ý tới nàng, nhìn Hoan Hi nói: "Nàng đến nhà tiểu học muội dạy kèm." "A? Nàng làm gia sư?" Hoan Hi nuốt một ngụm nước bọt Lưu Bạch Ngọc nhíu mày, Hàn Nại vẫn như cũ là mặt không biểu tình: "Ý không ở trong lời." Một câu nói này khiến trong lòng Lưu Bạch Ngọc khó chịu, nhưng đây tựa hồ lại không phải lý do khiến nàng nổi giận, Hoan Hi mím môi nhìn nàng không nói gì, nhất thời đường về nhà trở nên vừa dài vừa áp lực. Đêm hôm đó, Lưu Bạch Ngọc lần đầu tiên mất ngủ, mãi cho đến sáng hôm sau lúc đến trường học, nàng nhìn thấy Mẫn Văn cư nhiên ở cửa trường học xoa đầu tiểu học muội không biết nói cái gì, ủy khuất trong lòng nàng trong nháy mắt bạo phát. Cơ hồ là lao vào WC, Lưu Bạch Ngọc đóng cửa khóc một trận, trong lòng nàng ủy khuất, ủy khuất vô cùng, dựa vào cái gì a? Mẫn Văn dựa vào cái gì đối với người khác tốt như vậy? Lúc tiểu học hai người không phải đã nói rồi sao, Mẫn Văn cũng chỉ đối xử tốt với một mình nàng, lời nói lúc nhỏ không coi là thật sao? Bầu không khí căng thẳng này giằng co tròn một tuần, cuộc thi giữa kỳ kết thúc, tất cả mọi người hưng phấn muốn đi KTV thư giản một chút. Tính tình của Hàn Nại tự nhiên là không muốn đi, nhưng không chịu nổi Hoan Hi tử triền lạn đả, mà Lưu Bạch Ngọc sau khi nghe nói Mẫn Văn muốn đi cùng tiểu học muội, nàng cũng nghiến răng mà đi. KTV là Hoan Hi tìm, đi cùng những bạn học có quan hệ tốt trong lớp, nhân số không ít, hi hi ha ha cũng rất náo nhiệt. Hàn Nại vẫn là như cũ, ngồi ở trong góc không nói lời nào, có chút thất thần, thẳng đến Hoan Hi lôi kéo tỷ tỷ Hoan Thần tiến đến, nàng mới bị gọi về hiện thực. "Tiểu Nại sao? Ha ha, đã lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp." Hoan Thần cùng Hoan Hi kém nhau nhiều tuổi, lúc Hoan Hi còn là một học sinh cao trung, nàng đã một thân váy dài rực rỡ, trang điểm tinh tế mang giày cao gót, nghiễm nhiên là dáng vẻ nữ nhân gợi cảm. Hàn Nại gật đầu, không có lên tiếng trả lời, Hoan Thần đánh giá nàng, trong mắt có ánh sáng kinh diễm tản ra. Hoan Hi hiển nhiên rất vui vẻ vì tỷ tỷ cũng thích Hàn Nại, chọc bài "Hồng Đậu" của Vương Phi, đem microphone đưa cho Hàn Nại, Hàn Nại cau mày nhìn Hoan Hi, Hoan Hi làm nũng lôi kéo tay nàng: "Hát một bài thôi, chỉ một bài." Không chịu nổi Hoan Hi làm nũng, Hàn Nại nhận lấy microphone, trầm thấp bắt đầu hát. Âm sắc của nàng rất giống Vương Phi, đều là loại trong trẻo có tình cảm, nhóm người vốn dĩ còn ầm ĩ trong nháy mắt an tĩnh, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Hàn Nại đang khẽ cúi đầu an tĩnh mà hát. Hoan Hi có chút si mê nhìn Hàn Nại, Hoan Thần nhìn một chút em gái của mình, lại nhìn Hàn Nại, nhíu mày. Một ca khúc hát xong, trong tiếng vỗ tay của mọi người, Hàn Nại lại trở về trạng thái thất thần, có lẽ là bình thường lịch sinh hoạt vô cùng phong phú, chỉ cần là có thời gian rỗi rãnh, Hàn Nại cơ bản đều sẽ thất thần. Hoan Hi hiểu tính cách của nàng, đem hoa quả nàng thích ăn đẩy đến bên cạnh nàng, lại rót cho nàng một ly nước ấm, bản thân cũng theo mọi người làm ầm ĩ. Hàn Nại vốn là yên tĩnh thất thần, nhưng luôn cảm giác có một đạo ánh mắt nóng rực rơi vào trên người nàng, nàng không cần mở mắt cũng biết là ai: "Tỷ tỷ, ngài đi làm việc đi, tự chúng ta là tốt rồi." "Đúng vậy, tỷ, ngươi đi chơi đi, không cần phải quan tâm bọn ta." Hoan Hi cũng dán đến, Hoan Thần lại nhìn Hàn Nại, vỗ vai Hoan Hi: "Nếu cần gì thì nói với tỷ tỷ, chơi vui vẻ nga." " Được." Mắt thấy Hoan Thần đi rồi, Hoan Hi tiến đến bên cạnh Hàn Nại, hỏi: "Tiểu Nại, ngươi không thích tỷ tỷ của ta sao?" "Không phải." Hàn Nại lắc đầu, uống một ngụm nước, Hoan Hi chớp mắt nhìn nàng: "Không phải?" Nàng hiểu Hàn Nại, tuy rằng nàng không giỏi ăn nói, nhưng lễ phép là một chút cũng không thiếu, nhưng đối với tỷ tỷ, nàng tựa hồ có một loại cảm giác xa cách. Hàn Nại nhìn nàng đạm đạm nhất tiếu: "Tỷ tỷ của ngươi, đối với ngươi rất không bình thường." "Đúng vậy, chúng ta kém nhau nhiều tuổi, đương nhiên không bình thường." Nhìn Hoan Hi cười ha hả, Hàn Nại không nói gì, mà chỉ cầm trái cây lên ăn, Hoan Hi nhìn nàng ấy không muốn để ý nàng, cũng cười rồi chọn bài hát. Mà những người trong phòng, ngoại trừ Hàn Nại chỗ này, còn có một chỗ cũng không hòa nhập vào bầu không khí vui vẻ. Lưu Bạch Ngọc tóc dài tản ra, trang điểm nên sườn mặt vô cùng tinh xảo, nàng cười yếu ớt giả thục nữ ngồi bên cạnh tiểu học muội, hỏi han ân cần. "Ngươi tên là Văn Phương đúng không?" Văn Phương tiểu học muội có chút thụ sủng nhược kinh: "Học tỷ, ngươi cư nhiên biết tên ta?" Lưu Bạch Ngọc che miệng cười: "Đương nhiên." Trên mặt mặc dù đang cười, nhưng nội tâm của nàng đã sớm gào thét, WTF?, ngươi tưởng lão nương nguyện ý quen biết ngươi a? Nếu không phải là bởi vì Mẫn Văn hoa tâm đại hỗ đản kia, tỷ tỷ sẽ nói chuyện phiếm với nhãi con ngươi sao? "Được rồi, Mẫn học tỷ của ngươi đâu?" Lưu Bạch Ngọc biết rõ còn hỏi, nàng là thấy Mẫn Văn đến WC mới đến đây, trước đó, ánh mắt của nàng gần như đốt cháy một lỗ lớn trên người Mẫn Văn cùng Văn Phương. "Nàng đi vệ sinh." Có lẽ là khí tràng của Lưu Bạch Ngọc vô cùng cường đại, Văn Phương có chút hơi xấu hổ. Lưu Bạch Ngọc uống một ngụm rượu, cười hỏi: "Ngươi rất thích nàng?" Văn Phương gật đầu: "Ân, Mẫn học tỷ là người tốt, thường giúp ta ôn bài." "A, để nàng giúp ngươi ôn bài, ngươi không sợ lưu ban sao?" "... Học tỷ nói đùa." Văn Phương rốt cuộc cảm giác được địch ý của Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc lại uống một ngụm rượu, hỏi: "Các ngươi bình thường học ở nơi nào?" Kỳ thực nàng muốn hỏi chính là hẹn hò ở nơi nào, nhưng hai chữ hẹn hò nàng thực sự không muốn nói. Vừa hỏi đã khiến Văn Phương hiểu sai, Văn Phương cười nói: "Đều là phòng ngủ phòng ngủ ôn bài cho ta, đôi khi quá muộn, Mẫn học tỷ liền ở lại." "....." " Đằng" một tiếng, Lưu Bạch Ngọc có thể nghe được nội tâm tuôn ra lửa giận, con mắt thoáng cái trợn tròn, Văn Phương thấy được thân thể cứng đờ, cái mông xê dịch sang bên kia, đúng lúc này Mẫn Văn vừa đi vệ sinh xong đã trở về, nàng nhìn Lưu Bạch Ngọc đã đến gần liền kinh ngạc, lại nhìn một chút rượu dâu trong tay nàng, nhíu mày. Nhưng không chỉ điểm ấy, ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc giống như con dao đâm vào người nàng, dáng vẻ tràn ngập sát khí, hận không thể đem ngực nàng đâm thủng mấy lỗ. Tiểu học muội Văn Phương không cách nào thừa thụ lực sát thương cường đại này, lúng túng cười thoát khỏi chiến trường, được rồi, ghế sô pha lúc này cũng chỉ có Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn hai người. Mẫn Văn nhìn Lưu Bạch Ngọc liền thống khổ quay đầu đi, nàng cầm lấy một ly thức uống, nỗ lực bình tĩnh tâm tình. Tuy rằng cũng không có bao nhiêu ngày, nhưng hai người tựa hồ đã thật lâu không có ngồi xuống hảo hảo nói chuyện rồi, mấy ngày nay, nàng vẫn đang nỗ lực khắc chế bản thân không nên nghĩ đến Lưu Bạch Ngọc, nhưng tưởng niệm lại là một thứ gì đó như hình với bóng ngấm vào trong máu, mỗi khi đêm khuya vắng người hình ảnh của Lưu Bạch Ngọc ngay cả dáng vẻ tức giận của nàng đều giống như một đoạn phim không ngừng lặp lại trong đầu nàng, Mẫn Văn sắp bị bản thân dày vò mà chết, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, nàng làm sao có thể thay đổi được? Lưu Bạch Ngọc lẳng lặng nhìn ánh mắt né tránh của Mẫn Văn, giọng nói nhàn nhạt: "Có phải không làm được nữ nhân của ngươi , ngay cả bạn bè cũng không thể làm hay không?"
|
Chương 81 (Hoàn) Mẫn Văn đang uống thức uống hắng giọng, bị lời nói nóng bỏng của Lưu Bạch Ngọc hung hăng làm sặc, chật vật bồi. Lưu Bạch Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Ngươi cũng không cần giả văn sĩ với ta, lúc cầm đồ uống giả ưu sầu, chúng ta mông trần cùng nhau lớn lên, ai không biết, có mấy lời nói ra sẽ tốt hơn so với để trong lòng, ta không rảnh mỗi ngày dây dưa với ngươi." "Ta khiến ngươi buồn phiền sao?" Mẫn Văn nhíu mày, nghiễm nhiên đã mở ra hình thức cãi nhau thông thường của hai người. Lưu Bạch Ngọc nhìn tiểu học muội trốn đi cách đó không xa, thái độ vô cùng không tốt: "Được rồi, vậy ngươi trả lời ta vấn đề vừa rồi, ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào?" ".... Ta cảm thấy năng lực trả đũa của ngươi càng ngày càng mạnh, không phải ngươi mắng ta vô sỉ sao? Kẻ vô sỉ còn có thể làm bạn với ngươi?" Nhắc tới việc này Mẫn Văn liền phẫn nộ, Lưu Bạch Ngọc liếc mắt: "Ngươi chừng nào thì tính toán chi li lòng dạ nữ nhân như vậy? Lúc nhỏ ta mắng ngươi còn chưa đủ sao? Năng lực chống đỡ vì sao vẫn không tăng? Có từng tự mình kiểm điểm chưa?" "Ta và ngươi không thể nói chuyện." Mẫn Văn hai má phiếm hồng hiếm thấy, đứng dậy muốn đi, đột nhiên cổ tay bị người ta kéo lại. Thân thể Mẫn Văn dừng lại, nàng cúi đầu kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc. Lưu Bạch Ngọc cúi thấp đầu, tóc dài che hai má, cả người lộ ra một cổ chán chường suy nhược: "Nếu như...." Giọng nói của Lưu Bạch Ngọc rất run, ngay cả tâm của Mẫn Văn cũng theo đó run lên. "Nếu như ta nói ta hối hận, ta muốn cho ngươi quấn quít lấy ta, không muốn ngươi.... Không muốn ngươi cười với những người khác ngoài ta .... Không muốn ngươi đối tốt với bọn họ... Ngươi có thể tha thứ cho ta không?" Lưu Bạch Ngọc đã bao giờ ăn nói khép nép như vậy, Mẫn Văn khó nén rung động trong lòng, nàng ngồi xuống dùng sức đem Lưu Bạch Ngọc ôm vào trong ngực: "Nữ nhân xấu xa." Lưu Bạch Ngọc không nói lời nào, thân thể mềm mại thật chặt dựa vào Mẫn Văn. Cách đó không xa, Hoan Hi nhìn một màn kịch liệt, há to miệng: "Wow wow." Hàn Nại nhàn nhạt uống một ngụm nước, trong mắt mang theo vẻ tươi cười. Hoan Hi quay đầu nhìn nàng: "Ngươi thế nào một chút cũng không kinh ngạc." "Tại sao phải kinh ngạc? Người hữu tình sẽ thành quyến thuộc, sai sao?" Hàn Nại cười nhạt nhìn Hoan Hi, Hoan Hi nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, tim thoáng chốc đập nhanh, một lát sau, Hàn Nại vuốt tóc nàng: "Được rồi, sắp thi rồi, đừng suy nghĩ nhiều." "Nga...." Hoan Hi cúi đầu, cắn môi không nói,sâu kín nhìn nàng, tự đáy lòng thở dài. Có một số việc, nàng còn không có mười phần nắm chắc, thì làm sao dám động vào? * * * * * * * Từ sau khi Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn nói thông, hành vi ân ái của hai người mỗi ngày đều làm Hoan Hi cùng Hàn Nại buồn nôn. Tay kia trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ nắm chặt không rời, mà Lưu Bạch Ngọc vừa đứng bên cạnh Mẫn Văn thì liền giống như không có xương nép vào lòng nàng, ở bên ngoài còn đỡ, hai người còn biết thu liễm một chút, một khi chỉ có bốn người, thật sự là buồn nôn không để người ta yên. Hôn môi và vân vân đã thành việc hằng ngày, để cho Hàn Nại chịu không nổi là hai người cư nhiên miệng đối miệng đút thức ăn. "Các ngươi còn như vậy thì ra khỏi nhà ta ngay." Hàn Nại không thể nhịn được nữa nện sách trong tay xuống, Hoan Hi vừa cười, Lưu Bạch Ngọc được Mẫn Văn ôm trong lòng dương dương đắc ý nhướng mày: "Thế nào, ngươi đố kị a?" "Đúng vậy, đúng vậy a, ngươi đố kị thì cũng tìm một người đi, người xếp hàng nhiều như vậy, ngươi nói có đúng không Hi Nhi?" Lưu Bạch Ngọc có hàm ý cười nhìn Hoan Hi, Hoan Hi đỏ mặt dời ánh mắt, Hàn Nại nhíu mày Mẫn Văn nhìn nàng như vậy mới buông lỏng Lưu Bạch Ngọc: "Đi thôi, thân ái, ta cũng ôn tập đi thôi, không thể bởi vì tình tình ái ái làm trễ nãi tương lai của chúng ta, không phải sao?" Hiện tại Mẫn Văn mỗi ngày ngoài miệng đều giống như bôi mật, ngọt đến trong lòng Lưu Bạch Ngọc. Lưu Bạch Ngọc vui vẻ đứng dậy học bài, vừa mới bắt đầu còn ra dáng, đến cuối cùng lại tựa vào trong lòng Mẫn Văn, dùng giọng nói búp bê cùng nhau giao lưu thảo luận: "học tập", xương khớp của Mẫn Văn cũng sắp bị mài nhuyễn. Hoan Hi ở bên cạnh lấy làm kỳ lạ: "Bạch Ngọc, trước đây ngươi nói phải đăng ký học diễn xuất, ta còn không nghĩ là thật, ta bây giờ nhìn ngươi thật sự có loại thiên phú này, hơn nữa cảm thấy đặc biệt đặc biệt thích hợp diễn một loại nữ nhân." "Loại nào a?" Lưu Bạch Ngọc hất tóc, cười híp mắt nhìn Hoan Hi, Hoan Hi nỗ lực sử dụng từ ngữ: "Chính là loại đặc biệt thích quyến rũ người khác, tỷ như Ðát Kỷ trong Phong Thần bảng Bảng, còn có...." Lời của Hoan Hi còn chưa nói hết, Hàn Nại ở một bên lạnh lùng tổng kết: "Hồ ly tinh." .... "Thân ái, các nàng khi dễ người ta." Lưu Bạch Ngọc bắt đầu hướng Mẫn Văn xin giúp đỡ, Mẫn Văn liếc mắt nhìn Hàn Nại, ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thân ái, chúng ta đừng để ý đến loại mặt băng không hiểu được tình yêu này nga." Lưu Bạch Ngọc nhìn Mẫn Văn dáng vẻ sợ hãi thật sự muốn cười, nhưng dù sao cũng là trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, dù sao cũng phải cho nàng chút mặt mũi, nàng giả vờ ngoan ngoãn gật đầu, hôn cằm Mẫn Văn: "Đúng vậy, đại khối băng không hiểu tình yêu, người nào thích nàng thì người đó xui xẻo." Hàn Nại còn không nói gì, Hoan Hi đã không vui, nàng liếc mắt: "Hai ngươi đừng đắc ý như vậy, tục ngữ nói rất hay, càng ân ái càng chết nhanh, ngọt ngào cũng chỉ là tạm thời, cẩn thận sau này có vô số nước mắt chờ các ngươi." "Vậy cũng tốt hơn so với không chạm đến được." Lưu Bạch Ngọc ở trong lòng Mẫn Văn hướng Hoan Hi giơ nắm đắm, Hoan Hi liếc mắt, Hàn Nại lên tiếng: "Được rồi, đều đừng làm rộn, sắp thi rồi." "Ân, được rồi, Tiểu Nại, có phải ngươi lên đại học liền phải dọn nhà hay không?" Lời nói của Mẫn Văn khiến Hoan Hi cùng Lưu Bạch Ngọc đều có chút kinh ngạc, nhất là Hoan Hi, kinh ngạc nhìn Hàn Nại. Nàng thế nào không biết? Ánh mắt của Hàn Nại quét qua Hoan Hi, gật đầu: "Đúng vậy, ba cũng là gần đây mới nói cho ta biết." "Tại sao vậy chứ? Đã ở đây lâu như vậy." Hoan Hi cực kỳ thất vọng, ngay cả giọng nói đều trầm xuống. Lưu Bạch Ngọc đồng tình nhìn nàng, từ sau khi cùng với Mẫn Văn, nghe nàng nói những chi tiết nhỏ trong thời gian thầm mếm, Lưu Bạch Ngọc vừa đau lòng vừa cảm kích, cũng may hiện tại nàng chân thật có được hạnh phúc. Nhưng Hoan Hi thì sao? Nàng sợ là ngay cả cánh cửa trong lòng Hàn Nại cũng chưa bước qua được. "Không biết." Hàn Nại đơn giản trả lời vấn đề liền cúi đầu đọc sách, hiển nhiên không muốn lại tiếp tục đề tài này. Ba người không nói thêm nữa, đều tiếp tục đọc sách, chỉ là Lưu Bạch Ngọc nhạy cảm phát hiện Hoan Hi dùng sách che mặt len lén lau nước mắt. Nàng nhìn Mẫn Văn, Mẫn Văn hướng nàng lắc đầu. Hàn Nại không phải nàng, tính tình của nàng ấy các nàng đều đoán không ra, sợ là có rất nhiều việc đã quyết định sẽ không lại thay đổi. Bầu không khí vẫn rất trầm, thẳng đến Hàn Thiên Đức về nhà mới khá hơn, ý tứ của Hàn Thiên Đức là muốn giữ mấy đứa trẻ lại ăn cơm, nhưng Hoan Hi tâm tình không cao nói cái gì cũng không chịu, ba người liền đi hết. "Hi Nhi đây là thế nào? Biết chúng ta phải dọn nhà?" Hàn Thiên Đức đi đến trước ghế sô pha, ngồi xuống, Hàn Nại nhìn hắn một cái, mím môi không đáp lại. "Như vậy cũng tốt." Hàn Thiên Đức nhìn chằm chằm ánh mắt của Hàn Nại: "Ngươi cũng lớn, rất nhiều việc không cần ba quan tâm." "Ba." Hàn Nại nhìn Hàn Thiên Đức, Hàn Thiên Đức giật mình: "Ân?" Hàn Nại không nháy một cái nhìn chằm chằm Hàn Thiên Đức: "Ba, ngươi là người thân duy nhất trên đời này của ta, vĩnh viễn đừng dùng ánh mắt vừa rồi nhìn ta lần nữa." Một câu nói này của Hàn Nại thiếu chút nữa khiến Hàn Thiên Đức rơi nước mắt, người thân duy nhất trên đời, hắn làm sao không hiểu chứ? "Gần đây mệt mỏi không?" Hàn Nại nhìn Hàn Thiên Đức mặt mũi tiều tụy hỏi, cuối cùng là ba nàng, đã không có mẹ, nam nhân một mình nuôi nàng khôn lớn, tựa hồ trong lúc bất tri bất giác bản thân nàng đã lặng yên trưởng thành, mà ba nàng đã dần dần già đi. Hàn Thiên Đức giả vờ buông lỏng mỉm cười: "Tiểu Nại lớn rồi, biết yêu thương ba, không có việc gì, giải quyết xong chuyện của Thập Nhất Khu, ba dẫn ngươi ra ngoài nghỉ ngơi thư giản." Hàn Nại gật đầu, không nói thêm nữa. Từ năm đó nàng đã có thể cảm giác được biến hóa của Hàn Thiên Đức, trước đây chuyện của công ty Hàn Thiên Đức luôn luôn sẽ vô tình nói với Hàn Nại chút gì, muốn sớm rèn luyện năng lực suy nghĩ của nàng, nhưng từ năm nay, Hàn Thiên Đức cũng bởi vì chuyện của Thập Nhất Khu mà đối với nàng thủ khẩu như bình, Hàn Nại không hỏi thêm nữa, nhưng trực giác lại cảm giác được phụ thân đang che giấu gì đó. "Phải ghi danh vào trường đại học rồi sao?" Lúc ăn cơm, Hàn Thiên Đức hỏi Hàn Nại, Hàn Nại gật đầu: "Ân." "Không suy nghĩ đến việc du học sao?" Hàn Thiên Đức chưa từ bỏ ý định truy vấn, Hàn Nại buông chén đũa, nhìn hắn: "Ta sẽ không rời xa ngài." "... A, xem ngươi nói kìa, ta là người lớn, rất nhiều chuyện có thể độc lập giải quyết, trái lại là ngươi, đây là chuyện cả đời, ta -" "Ăn cơm đi, ba." Chính là chính là loại tính tình này, chuyện nàng đã quyết định, cho dù là có ý kiến phản đối nàng cũng sẽ không trực tiếp làm đối phương khó coi, mà là uyển chuyển nói sang chuyện khác. Hàn Thiên Đức gật đầu, sợ là không lay chuyển được Hàn Nại nữa rồi: "Hi Nhi đăng ký trường đại học nào?" Làm như vô tình, Hàn Thiên Đức hỏi chuyện của Hoan Hi, tay của Hàn Nại dừng lại: "Cùng trường với ta." "Thành tích của nàng kém một chút đi?" "Xông một cái một chút là có thể." "Nga." Hàn Thiên Đức như có điều suy nghĩ, gật đầu, với ánh mắt nhìn vô số người của hắn, làm sao sẽ nhìn không ra tình cảm khác thường của Hoan Hi đối với Hàn Nại. "Có rất nhiều chuyện, ba cũng không hỏi đến, nhưng có một số chuyện phải tự mình suy nghĩ nhiều lần, ba chỉ có một đứa con là ngươi, sau này Hàn thị cần nhờ ngươi, nếu như ngươi không thích kinh doanh, ba liền đem công ty chuyển đổi, còn dư lại cũng đủ ngươi không lo ăn mặc. Ha ha, ngươi đừng nhìn ba như vậy, tất cả ba mẹ đều không muốn con gái mình bị ủy khuất, ba cũng là như vậy, ngươi còn là hòn ngọc quý trên tay ta, sau khi mẹ ngươi mất, ngươi chính là toàn bộ của ba, nhưng ba nghĩ, nếu như mẹ ngươi còn sống, nàng cũng sẽ nghĩ giống như ta, muốn thấy ngươi trưởng thành, thành gia lập nghiệp." Lời nói của Hàn Thiên Đức đã rõ ràng một nửa, Hàn Nại lẳng lặng nhai cơm, không nói nhiều lời, mãi cho đến hai người ăn cơm xong, nàng thu dọn chén đũa, nhẹ giọng nói: "Ba, ta trưởng thành rồi, có tư duy độc lập, tôn trọng là sự thương yêu lớn nhất đối với ta." Lời nói của Hàn Nại khiến Hàn Thiên Đức ngây ngẩn hồi lâu, hắn cười khổ lắc đầu, thật đúng là con gái lớn không thể giữ bên người. * * * * * * * Số phận chính là quanh co như vậy, vốn dĩ với thành tích của ba người thì không cách nào cùng Hàn Nại vào một trường đại học, nhưng bằng vào nỗ lực chạy nước rút sau cùng cùng với nghệ thuật ngoại giao, bốn người cư nhiên có thể như nguyện học cùng trường đại học. Lôi kéo hành lý đi vào sân trường đại học, Lưu Bạch Ngọc vui sướng giống như một con chim nhỏ: "Oa, thật nhiều mỹ nữ soái ca nha." "Uy uy uy, ngươi đang nhìn cái gì a?" Mẫn Văn không vui, Lưu Bạch Ngọc cười tựa vào người nàng: "Làm gì phải nhỏ mọn như vậy, tâm thích cái đẹp mọi người đều có, ta liếc mắt nhìn cũng không được?" "Đương nhiên không được, ngươi thấy không ta chưa từng nhìn." "hừ, ấu trĩ." "Vậy ngươi có thích ta ấu trĩ không?" "Thích a." "Đáng ghét." ....... Hoan Hi cùng Hàn Nại hiển nhiên đã miễn dịch đối với hai người, Hoan Hi một tay lôi kéo hành lý, một tay kia kéo cánh tay Hàn Nại, nàng nhìn bầu trời trong xanh cùng sân trường rộng lớn, tâm tình thật tốt: "Tiểu Nại." "Ân?" Hàn Nại quay đầu nhìn nàng, Hoan Hi hướng nàng cười vui vẻ, đôi mắt hịp lại như bán nguyệt: "Chúng ta lên đại học rồi." Hàn Nại không nói lời nào, nàng biết Hoan Hi sau đó nhất định nói ra suy nghĩ của mình. Hoan Hi bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu lưu luyến: "Ta chờ rất nhiều năm rồi." Hàn Nại mím môi: "Ngươi lúc nào thì nói chuyện trở nên quanh co như vậy?" Hoan Hi mỉm cười, nụ cười có chút khổ sáp: "Vì ngươi, tựa hồ thay đổi rất nhiều." " A...." Hàn Nại mỉm cười, lôi kéo hành lý tiếp tục đi về phía trước, Hoan Hi nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng hồi lâu, tâm tình cũng tốt lên, ít nhất không có cự tuyệt, không có hất tay của nàng ra, không phải sao? Bởi vì lên đại học rời xa nhà, trong trường học rất nhiều người mua xe, gia đình Lưu Bạch Ngọc không cho phép, nàng là vì có thể có nhiều thời gian hơn cùng Mẫn Văn. Mà Hàn Nại thì đã bắt đầu hướng ra xã hội, tuy rằng Thập Nhất Khu của Hàn gia chưa bao giờ để Hàn Nại đụng vào nhưng dù sao cũng đã lên đại học, Hàn Thiên Đức vẫn đem một phần nhỏ xí nghiệp dần dần để Hàn Nại tiếp nhận. Ngày vui như nước chảy, bốn người từ tình bạn dần dần thành tình thân, các nàng bởi vì từ sơ trung tướng mạo và khí chất hầu như đã nổi tiếng trong trường, nên không ai không biết thiết tứ giác này. Lễ tình nhân, Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn đắc ý nắm tay đi mất, trước khi đi, Lưu Bạch Ngọc còn hướng Hoan Hi nghịch ngợm trừng mắt nhìn, Hoan Hi có chút khẩn trương mỉm cười. "Tiểu Nại, buổi chiều ngươi có sắp xếp gì không?" "Ân, ta muốn đến công ty xem thử." "A? Lễ tình nhân cũng muốn đi ra ngoài sao... Vậy ta đi chung với ngươi." "Ngươi đi làm gì?" Hàn Nại buồn cười nhìn Hoan Hi, Hoan Hi bĩu môi: "Ta không muốn một ngày lễ lãng mạn như vậy lại cô đơn một mình, hơn nữa ta có lời muốn nói với ngươi." Hàn Nại vừa đi ra ngoài vừa nói, Hoan Hi vui vẻ kéo cánh tay của nàng: "Ta không hiểu, tại sao ngươi luôn đỗ xe ở bãi đỗ xa ngoài trường học." Hàn Nại nhíu mày: "Phô trương cũng không là một chuyện tốt." "Hừ, ta nói không lại ngươi." Lên xe, Hàn Nại liếc mắt nhìn Hoan Hi: "Thắt dây an toàn." "Nga, kỳ thực không cần đâu, ngươi lái xe tốt như vậy." Hoan Hi cười nhìn Hàn Nại, Hàn Nại hí mắt nhìn nàng, Hoan Hi vội vàng thắt dây an toàn. Xe bình ổn lái trên đường, Hoan Hi tâm tình nhảy nhót nhìn ngoài cửa sổ: "Nha, thật nhiều nơi bán hoa." Chuyên tâm lái xe, không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy xe hôm nay có chỗ là lạ, nàng thử đạp phanh xe cùng chân ga, cũng không có vấn đề. "Đường rất xa sao?" Hoan Hi quay đầu nhìn Hàn Nại, Hàn Nại gật đầu: "Có một đoạn cao tốc, ngươi nếu mệt liền nằm nghỉ một lúc." "Cùng với ngươi làm sao sẽ mệt mỏi." Hàn Nại đã thành thói quen hình thức nói chuyện phiếm của Hoan Hi, mà Hoan Hi cũng thích ứng phương thức đối xử của Hàn Nại, mặc kệ thế nào, chỉ cần bên cạnh Hàn Nại nàng liền rất vui vẻ. "Tiểu Nại, hôm nay là lễ tình nhân." "Ân, làm sao vậy?" Hàn Nại chuyển hướng lái vào đường cao tốc, bên ngoài có mưa nhỏ, Hàn Nại nghiêm túc lái xe. Hoan Hi nhìn nàng dáng vẻ không yên lòng, bĩu môi: "Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta đợi bao lâu nữa?" "Ngươi lại nói cái gì rồi? Ngươi -" ....... Sống hay chết thường chỉ trong một cái chớp mắt, xe vận tải chạy ngược hướng trước mặt đột nhiên lao đến, Hàn Nại phanh xe, nhưng trong một khắc đạp phanh thì phanh lại không nhay, giữa tiếng thét chói tai của Hoan Hi, một tiếng vang thật lớn vang lên, Hàn Nại cảm giác được có dịch thể lành lạnh theo gò má của mình chảy xuống, dần dần ý thức bắt đầu không rõ, trước khi hôn mê, động tác sau cùng của nàng là muốn nắm tay Hoan Hi, nhưng bàn tay lại vô lực buông xuống. Chờ lúc Hàn Nại tỉnh lại, xung quanh đứng một vòng người, Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cũng đứng ở bên giường, mắt hai người sưng đỏ, nhất là Lưu Bạch Ngọc mắt gần như híp lại thành một đường, thấy Hàn Nại mở mắt, Hàn Thiên Đức vội vã đi tới: "Tiểu Nại, thế nào, có thể thấy ba không?" Hàn Nại nói không ra lời, khóe miệng cố sức mở ra nói gì đó, Hàn Thiên Đức cúi đầu chăm chú nghe, sắc mặt của hắn biến đổi, không nói nên lời. Mà chỉ nhìn Mẫn Văn cùng Lưu Bạch Ngọc đang khóc bên cạnh, trong nháy mắt đó, Hàn Nại tâm như tro lạnh. Sau đó, chính là thời kỳ dưỡng bệnh kéo dài.. Bác sĩ nói Hàn Nại khôi phục cũng không tốt, trạng thái tinh thần của nàng thật không tốt, sẽ thường nhìn ra cửa sổ mà khóc. Từ nhỏ Tiểu Hàn Nại đã không thích rơi lệ, nhưng trong mấy tháng này, nàng tựa hồ đem nước mắt của một năm đều tuôn ra,. Ngày xuất viện, vì sợ Hàn Nại khổ sở Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn đều đến, thân thể Hàn Nại tuy rằng đã không sao, nhưng vẫn rất suy yếu. Ánh mắt của nàng trống rỗng nhìn Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn, nhìn bên cạnh các nàng nhưng lại không nhìn thấy người nàng muốn thấy. Viền mắt trong nháy mắt phiếm hồng, Lưu Bạch Ngọc cúi đầu nước mắt chảy xuống, Mẫn Văn cũng mặc cho nước mắt yên lặng chảy dài. Đoạn thời gian đó, Hoan Hi hai chữ này tựa hồ trở thành cấm kỵ. Ngày vẫn còn tiếp tục, chỉ là mỗi lần bước đi Hàn Nại luôn vươn tay chờ, tựa hồ là chờ người đến nắm lấy, nhưng chung quy cũng là đợi không được người kia. - ta không nắm tay người khác sẽ không dám bước đi. - nếu như ngươi không để ta nắm tay, đêm nay ta sẽ nhảy về nhà! - vì ngươi, tựa hồ thay đổi rất nhiều. - ta chờ rất nhiều rất nhiều năm rồi. - hôm nay là lễ tình nhân.... Về sau, cái gọi là cạm bẫy cùng âm mưu, Hàn Nại rốt cuộc minh bạch Hàn Thiên Đức vì sao tuyệt đối không cho phép nàng động đến Thập Nhất Khu. Ngày ra nước ngoài, trước khi lên máy bay, Hàn Thiên Đức nắm tay con gái mình, khẩn trương hỏi: "Ngươi hận ba sao?" Hàn Nại nhàn nhạt cười: "Ngài là ba của ta, ta không hận ngươi." Mang theo câu nói này, cùng đau đớn trong tim, Hàn Nại ngồi trên máy bay. Nàng không hận bất luận kẻ nào, chỉ là chưa từng bước qua cánh cửa của bản thân. Nàng thường xuyên nghĩ, nếu như ngày đó, nàng nghe theo lời Hoan Hi, không cùng nàng ra ngoài thì tốt bao nhiêu, hoặc là nàng cự tuyệt Hoan Hi, rốt cuộc là sai ở chỗ việc nàng ra ngoài, vô luận sau này là ngươi lừa ta gạt như thế nào, nàng là con gái của Hàn Thiên Đức, hưởng thụ tình thương của hắn, nhất định phải chấp nhận rủi ro trên thương trường do ba nàng mang đến, nhưng Hoan Hi vì sao phải gặp chuyện này? Nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ nhìn thẳng vào tình cảm của hai người, mà người kia? Bởi vì sủng ái đối với nàng, ân nhẫn chịu đựng, chờ rồi lại chờ, tâm tâm niệm niệm chờ đợi, đến cuối cùng nàng không có gì để cho Hoan Hi. Không cách nào tha thứ cho bản thân, không cách nào bù đắp, nếu như có thể, nàng muốn nắm lấy bàn tay mềm mại đó nhiều hơn, muốn lại nhìn thấy nụ cười ấm áp đó. Đáng tiếc không có nếu như....... p/s : cuối cùng đã đi đến chương kết, cảm ơn các nàng đã theo dõi ~
|