Ôm Đầu Ngồi Xuống!
|
|
Ôm Đầu, Ngồi Xuống!
Diệp Sáp
Nặc Nhất Nhất từ nhỏ đã có mơ ước vĩ đại là trở thành đệ nhất nữ hình cảnh của Trung Quốc! Sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát cô bị điều đến làm nữ tuần cảnh duy nhất ở sở cảnh sát trong thành phố..... Nhưng cô không nổi giận, dù làm tuần cảnh cũng phải làm một tuần cảnh được ghi vào sử sách! Lần đầu tiên cùng sư phụ xuống xã khu kiểm tra phòng cháy chữa cháy của doanh nghiệp, nhìn thấy sư phụ bị bao vây, vây cô giương cao cảnh côn xông tới, hét lớn một câu: "Ôm đầu, ngồi xuống, tất cả ngồi xuống!" Không sai cô giương cao chính là cảnh côn.... Kết quả là, một tiểu tuần cảnh không sợ trời không sợ đất lúc đó đã lọt vào pháp nhãn của Hàn tổng, mà vừa nhìn, tựa hồ đã nhìn không thể rời mắt.
|
[BH][Hoàn][Edit]Ôm đầu, ngồi xuống!_Diệp Sáp
Chương 1: (Vui lòng vote cho mình mỗi chương_Raamad) Mãi cho đến một khắc lúc bước vào, lý tưởng trong lòng Nặc Nhất Nhất vẫn chưa đứt. Trở thành đệ nhất nữ hình cảnh Trung Quốc, làm vẻ vang bản thân, làm vẻ vang đất nước, phá trọng án, vì dân trừ hại! "Đi chậm một chút a, phía trước năm trăm mét đang đào nền, có một cái hố, nếu như rơi vào đó lấp đất lại sẽ có thể thăng thiên." Dẫn Nặc Nhất Nhất vào chính là ủy viên trong sở, người khác nhìn rất ôn nhu, tựa hồ đem Nặc Nhất Nhất kéo đến một nơi không trước không sau cũng có chút băn khoăn, thỉnh thoảng có mấy người cười nhạt bàn tán, kích thích một chút nội tâm của thiếu nữ héo rũ. Hắn cười giải thích: "Sở của chúng ta vừa thành lập hai năm, kết hợp với bộ ở phụ cận, được rồi, ngươi cũng đừng xụ mặt nữa, ký túc xá điều kiện cũng không tệ, là mới xây nga." Nặc Nhất Nhất đi theo phía sau ủy viên, nếu chính ủy cũng đã nói như vậy, nàng chỉ có thể thu hồi tâm tình uể oải, chăm chú nhìn quang cảnh ngoại vi sở cảnh sát, cảm thán: "Ở Bắc Kinh nơi tấc đất tấc vàng này, sở của chúng ta quả thực cũng xem như khá lớn." "Không sai, hảo nhãn lực!" Ủy viên hướng Nặc Nhất Nhất giơ ngón tay cái lên, Nặc Nhất Nhất cười cười, hỏi: "Một nơi lớn như vậy lãnh đạo thành phố cho sở chúng ta chắc rất không dễ dàng ?" "Ác." Ủy viên che một bên mắt: "Cũng được, trước đây chỗ này là một nghĩa trang, thành phố không sử dụng, ta và sở trưởng cảm thấy không tệ, ta liền lấy đến dùng." Nghĩa, nghĩa trang......cảm thấy không tệ? Nặc Nhất Nhất nhìn khuôn mặt nhu hòa của ủy viên, cô theo bản năng che ngực, chính ủy cùng sở trưởng là làm sao cảm thấy nghĩa trang tốt, Nặc Nhất Nhất cảm giác mình tâm lạnh thế nào cũng không thể làm ấm lên. Đến trong sở, tất cả mọi người rất bận rộn, Nặc Nhất Nhất được chính ủy trực tiếp dẫn tới phòng làm việc của sở trưởng, sở trưởng họ Trương, xem ra phải có hơn bốn mươi tuổi, hơi hói đầu một chút, vừa nhìn chính lá đấu hiệu của người đặc biệt thông minh,đôi mắt hắn cười đến híp lại đảo qua Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất tận lực duy trì nụ cười. "Chuyên ngành Kỹ thuật trinh sát? Xuất thân chính quy, đến sở cảnh sát có chút đáng tiếc, xem như lấy kinh nghiệm đi." Nặc Nhất Nhất gật đầu, tiếp tục cố gắng duy trì mỉm cười, đến nghĩa địa học hỏi kinh nghiệm, cái này cũng đủ kinh nghệm đi. "Ân, muốn làm công tác nội bộ? Hộ tịch hay là nghiệp vụ miệng? Nghiệp vụ miệng chính ủy đã giới thiệu cho ngươi chưa?" Trương sở trưởng là một người thuộc trường phái làm việc quyết đoán, trong sở đang cần người, nhất là thiếu nữ cảnh sát, khó có được tổng cục điều một người đến, đây là hắn đã thương lượng thật lâu mới có một được một người tố chất khá một chút, đối với Nặc Nhất Nhất, hắn vẫn đặt kỳ vọng nhất định. Nặc Nhất Nhất nhìn sở trưởng Trương, nói: "Ta muốn làm ngoại cần, làm thổ địa cũng có thể." "Ngoại cần?" Không chỉ sở trưởng Trương, mà ủy viên cũng kinh ngạc, Nặc Nhất Nhất dùng sức gật đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng đối với tương lai mỹ hảo: "Nếu đã đến nơi này, ta sẽ không sợ chịu khổ, ta hy vọng có thể sử dụng kiến thức chuyên môn của mình." Sở trưởng Trương nhìn Nặc Nhất Nhất có chút buồn cười, nữ hài tử lần đầu tiên tới sở cảnh sát lại yêu cầu làm công việc mệt chết người ở bên ngoài, cũng là lần đầu nhìn thấy. Nhìn Nặc Nhất Nhất lớn lên thanh tú văn tĩnh thật không nghĩ tới, ủy viên trái lại có chút khẩn trương, hắn cảm giác mình nhìn người ấn tượng đầu tiên rất chuẩn, Nặc Nhất Nhất tuyệt đối là một tài năng có thể bồi dưỡng, dựa vào vẻ mặt của cô sau khi nghe được việc sở xây dựng trên nghĩa địa nhưng vẫn nhất thành bất biến cũng có thể nhìn ra tố chất tâm lý cao thâm, một khi không làm công việc văn phòng, chính ủy như hắn cùng Nặc Nhất Nhất cũng không có nghiệp vụ cụ thể nào để trao đổi, như vậy cũng có chút đáng tiếc. Hắn thử giữ Nặc Nhất Nhất lại, hy vọng cô có thể hồi tâm chuyển ý. Sở trưởng Trương cảm thấy thật vui vẻ, nữ hài tử làm ngoại cần mặc dù vất vả nhưng chính là bởi vì vật hiếm mới quý, chỉ cần làm tốt, sau này thăng tiến và vân vân đều không là vấn đề. Nặc Nhất Nhất dưới ánh mắt lấp lánh quan sát của hai vị lãnh đạo, dùng sức gật đầu: "Ta quyết định!" * * * * * * * Hành động anh dũng của Nặc Nhất Nhất rất nhanh đã dẫn đến sự chú ý của toàn bộ người trong sở, mọi người có chế giễu, có trố mắt, có bội phục, nói chung nghị luận ầm ĩ. Sở trưởng Trương đối với Nặc Nhất Nhất vẫn là chiếu cố có thừa, nói là phân công thổ đại có tư cách nhất xã khu dẫn dắt cô. Nặc Nhất Nhất đứng trước phòng làm việc, khẩn trương chờ đợi sư phụ của cô đến. Cô đang phát họa ra một bức tranh một thân cảnh phục xanh, tinh thần phơi phới, trung niên vóc dáng khôi ngô dễ nhìn. Không được một phút, một người thần sắc uể oải, khuôn mặt tái nhợt, cảnh phục phai màu thoạt nhìn đã có hơn bốn mươi tàn phá giống như lão cảnh sát từ trong mộ bò ra. "Nặc Nhất Nhất sao?" Nặc Nhất Nhất gật đầu, trong mắt mang theo vẻ khẩn trương, cô phát ra từ nội tâm cho rằng đây nhất định không phải sư phụ cô. "Đi thôi, từ nay về sau ta chính là sư phụ ngươi, ta là Triệu Vũ, ngươi gọi ta là Triệu ca hoặc sư phụ đều có thể." "Nga, nga...." Nặc Nhất Nhất cảm thấy cuộc sống thảm đạm đã khiến giấc mộng hình cảnh vĩ đại trong nội tâm của cô nhiễm một lớp bụi trần. Hai người vừa đi vừa câu được câu không trò chuyện, mặc dù đang cái này thời đại nhìn mặt trước tiên này ấn tượng đầu tiên của Nặc Nhất Nhất đối với sư phụ rất "thống khổ", nhưng tốt xấu gì nói chuyện một lát cô cảm thấy Triệu Vũ cũng không tệ lắm, có chút quen thuộc, Triệu Vũ ánh mắt như đầu vừa bị kẹp vào của nhìn Nặc Nhất Nhất: "Nhất nhất a, ngươi nghĩ như thế nào lại muốn làm ngoại cần, không biết nữ cảnh sát làm ngoại cần rất nguy hiểm sao?" "Rất nguy hiểm sao?" Nặc Nhất Nhất kéo thẳng quần áo, nói: "Ta không nghĩ gì nhiều, sư phụ, thật sự đáng sợ như vậy sao?" Vừa nhìn dáng vẻ trong lòng run sợ đáng thương này của Nặc Nhất Nhất, Triệu Vũ cảm thấy hắn cần phải trấn an một chút, lắc đầu: "Cũng tạm, chỉ là chuyện xảy ra hai năm trước khiến cho nữ cảnh sát trên cơ bản đều không thích làm ngoại cần?" Nặc Nhất Nhất khẩn trương nhìn Triệu Vũ, Triệu Vũ cười cười, nói: "Hiện tại biết sợ? Sách, cũng không có gì, chính là một nữ cảnh sát lúc tuần tra bị người ta cưỡng bức." Nặc Nhất Nhất nghẹn lời, sửng sốt nửa ngày, hỏi: "Vậy còn một người nữa đâu?" Triệu Vũ lại cười, lộ ra hàm răng trắng bóng rất rợn người liếc nhìn Nặc Nhất Nhất: "Bị người ta giết chết, lăng trì, từng dao từng dao." Nặc Nhất Nhất:"....." Hai người đang trò chuyện, Trần cảnh trưởng trong ban đến, hắn lớn lên cao to uy vũ, đường nét rất sâu, là điển hình của rất có khí chất nam nhân, dễ nhìn: "Yêu, mới tới một tiểu muội muội a, lớn lên thật đáng yêu." Nặc Nhất Nhất hướng hắn ngọt ngào mỉm cười, Trần cảnh trưởng rất vui vẻ: "Thế nào, phân đến ban của chúng ta rồi? Đêm nay ca ca dẫn ngươi đi ăn dê nướng, uống máu rắn a, xông hết sát khí trong sở." Nặc Nhất Nhất: "...." Nặc Nhất Nhất cảm thấy lòng cô lần nữa bị thương, ở nơi này, nơi đầu tiên cô làm việc, cô cư nhiên không cảm thấy một chút "thiện ý", có phải mọi người đều..... Quá hung tàn rồi không? "Được rồi, lúc phân đến ký túc xá chính ủy đã nói với ngươi chưa? Ký túc xá của các ngươi có một cô gái họ Lưu là hình cảnh được điều tạm đến chỗ chúng ta, trước kia là pháp y, ân.... Chính ngươi chú ý một chút." Nói xong, Triệu Vũ lưu lại cho Nặc Nhất Nhất một vẻ mặt bí hiểm. Trên ót Nặc Nhất Nhất đều là dấu chấm hỏi? Chú ý một chút, vì sao? Chẳng lẽ không được ở chung sao? Đang buồn bực suy nghĩ, Nặc Nhất Nhất đẩy cửa ký túc xá ra, hành lý của cô còn ở dưới lầu cảnh khu, cô muốn xem trước một chút hoàn cảnh của ký túc xá. "Nha! Ngươi chính là Nặc Nhất Nhất muốn làm ngoại cần trong truyền thuyết, người sắp trở thành bạn cùng phòng đáng yêu của ta sao! Xin chào, ta là Lưu Bạch Ngọc, ngươi có thể gọi ta Bạch Bạch." Lúc Nặc Nhất Nhất còn không kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, thì tay cô đã bị Lưu Bạch Ngọc nắm lên bỏ vào trong tay của mình, nàng cười híp mắt đánh giá Nặc Nhất Nhất. Buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng thoải mái, bảy phân xinh đẹp, đôi mắt to ngơ ngác, còn có khuôn mặt trắng nõn, thật là quá đáng yêu. "Ngươi, xin chào -." Nặc Nhất Nhất bị nhiệt tình của Lưu Bạch Ngọc làm ngơ ngác, nhưng chỉnh thể vẫn là rất vui vẻ. Lưu Bạch Ngọc không phải mỹ nữ truyền thống, nàng là loại xinh đẹp đường hoàng, trong sở quy định không thể xỏa tóc, có thể là mới từ bên pháp y điều tạm đến nên còn không quen, nên vừa thả tóc vừa uốn tóc, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp hiện lên vẻ hưng phấn, vóc người cao gầy tinh tế, là một mỹ nữ nóng bỏng. "Hành lý đã dọn lên đây chưa? Ta cùng ngươi đi lấy." Nhiệt tình của Lưu Bạch Ngọc còn đang kéo dài, Nặc Nhất Nhất cũng không tiện từ chối nữa, gật đầu, lúc cô ở học viện hình cảnh đã biết, sở cảnh sát là nơi rất trọng nhân tình, dù sao xem như là mỗi ngày đều lăn lộn cùng một chỗ, sau này có lẽ sẽ quen thuộc như chị em ruột, nếu là chuyện sớm hay muộn hiện tại cũng đừng do dự nữa. Lưu Bạch Ngọc giúp đỡ Nặc Nhất Nhất xách hành lý, trên đường về gặp một nhóm cảnh sát mới vừa xong vụ án, bầu không khí thanh niên rất sôi nổi, mọi người chơi đùa một chút và vân vân cũng bình thường. Trong sở thật vất vả đến một mỹ nữ, có người thấy Nặc Nhất Nhất không khỏi huýt sáo một cái. Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất hơi nóng, cô có chút ngượng ngùng nhìn Lưu Bạch Ngọc, nhìn thấy Lưu Bạch Ngọc quay đầu nhìn nam cảnh sát kia: "Thế nào, không cần cái miệng nữa? Có cần tỷ dùng kỹ thuật cao siêu một dao không thấy máu cắt lấy rồi gởi cho bạn gái ngươi không?" "Yêu, ngươi đố kị cái gì? Người ta lại không ném mị nhãn với ngươi." "Người ta? Thế nào, ngươi đổi thành thái giám rồi? Dao của ta không ngại dời xuống dưới." Nặc Nhất Nhất một mực đứng bên cạnh giả làm xác ướp, hiển nhiên, hôm nay trải qua những việc này, hết thảy đã vượt quá tưởng tượng của cô. Trong tưởng tượng của cô mọi người không phải nên nghiêm túc thiết diện vô tư vì nhân dân phục vụ sao? Bạn bè nhìn thấy nhau gật đầu một cái, nói một chút về chuyện công việc, không phải sao? "Đi thôi, Nhất Nhất, không cần để ý tới bọn họ, một đám sắc lang." Lưu Bạch Ngọc an ủi hướng Nặc Nhất Nhất mỉm cười, Nặc Nhất Nhất có chút lúng túng gật đầu. Hai người mang hành lý lên lầu, Nặc Nhất Nhất rất nhuần nhuyễn cúi đầu khom lưng bắt đầu thu dọn, Lưu Bạch Ngọc từ bên cạnh lấy tới một túi ny lon lớn màu đen đưa cho cô: "Những thứ vứt đi và vân vân cho vào đây đi." "Nga, cảm ơn!" Nặc Nhất Nhất cảm kích hướng Lưu Bạch Ngọc mỉm cười, cô cảm thấy sư phụ có chút không đáng tin cậy, người ta Lưu Bạch Ngọc rõ ràng hiền lành khả ái giống một đại tỷ tỷ, làm gì bảo cô phải chú ý. "Túi thật lớn, ngươi cố ý mua?" Nặc Nhất Nhất đem những thứ cần vứt đi ném vào túi nilon, Lưu Bạch Ngọc đang chải tóc, nàng ôn nhu mỉm cười: "Ách, cái này a, đây không phải là túi đựng thi thể lúc ta đến trực tiếp lấy từ trong kho của sở chúng ta sao? Ta cố ý giữ lại hai cái, thuận tiện không." Nặc Nhất Nhất: "....."
|
Chương 2: (Vui lòng vote cho mình mỗi chương_Raamad) Nặc Nhất Nhất cảm thấy nhân sinh quan của cô sắp bị thay đổi rồi, nhìn nụ cười hiền lành hữu hảo của Lưu Bạch Ngọc, Nặc Nhất Nhất nuốt ngụm nước miếng gật đầu: "Thuận tiện." Buổi tối lúc ngủ, có lẽ là ngày đầu tiên ở trong sở, Nặc Nhất Nhất lật qua lật lại ngủ không yên, đối diện là Lưu Bạch Ngọc đang đeo tai nghe điện thoại, chắc là đang nghe âm nhạc êm dịu gì đó, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt. Một lát sau, Nặc Nhất Nhất không chỉ có không ngủ yên giấc, cô che kín chăn, trong mắt tràn đầy kinh khủng. Lưu Bạch Ngọc tháo tai nghe xuống, vuốt tóc dài, cười hỏi: "Có phải bị đánh thức không?" "Chó sủa sao?" Nặc Nhất Nhất bất an uốn éo người, Lưu Bạch Ngọc gật đầu: "Sân sau của chúng ta nuôi rất nhiều chó nghiệp vụ mỗi buổi tối đều sủa, này, cũng bình thường, người ta nói mắt chó có thể thấy rất nhiều thứ chúng ta không thấy được, nơi này vốn dĩ là nghĩa địa, mỗi nửa đêm chúng nó liền sủa không ngừng." Nặc Nhất Nhất lại rút sâu vào chắn, cô bắt đầu nhớ nhà. "Có muốn nghe bình thư* một chút cho dễ ngủ hay không" * Bình thư: kể một câu chuyện dài, dùng quạt và khăn làm đạo cụ. Lưu Bạch Ngọc vễnh lỗ tai nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng, kỳ thực Nhất Nhất cũng không muốn nghe Bình thư, cô muốn nói với Lưu Bạch Ngọc, cứ như vậy nói chuyện mới sẽ không quá sợ hãi. Nặc Nhất Nhất mỉm cười gật đầu, hỏi: "Tốt, ngươi định kể chuyện gì?" "Quỷ thổi đèn." "....." * * * * * * Sáng hôm sau vừa rạng sàng thì đã thức dậy, Nặc Nhất Nhất liền mang theo một vành mắt đen xuất hiện trong phòng làm việc cảnh khu, Triệu Vũ nhìn nàng, thẳng lắc đầu: "Có phải cô gái kia lại kể cho ngươi nghe chuyện ma quỷ gì hù dọa ngươi hay không?" "Không có, ta hơi lạ giường thôi." Nặc Nhất Nhất mỉm cười, Triệu Vũ gật đầu, hướng bàn làm việc chép miệng: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi đi xem một chút, ngươi vừa tới, làm quen hoàn cảnh ở khu vực một chút cũng tốt." "Bây giờ sao?" Nặc Nhất Nhất bật người lên tinh thần, Triệu Vũ nhìn nàng buồn cười nói: "Đương nhiên, mang theo giấy ghi biên bản, mặc cảnh phục mang trang bị." "Được." Nặc Nhất Nhất đi sang một bên trong ngăn kéo cầm trang bị cá nhân vừa quay đầu lại hỏi: "Sư phụ, súng ở nơi nào?" Triệu Vũ nở nụ cười: "Nha đầu ngốc, ngươi cho là cảnh sát địa phương chúng ta ra ngoài sẽ mang súng sao? Sở chúng ta tổng cộng có hai khẩu AK97, đạn thì mỗi viên điều cho ghi chép, súng ống cũng là bảo quản nghiêm ngặt, không phải hoạt động lớn sẽ không mang, mỗi ngày còn phải báo cáo với phân cục. Ta có cái này!" Nặc Nhất Nhất trợn mắt hốc mồm nhìn Triệu Vũ giơ lên một cây côn lên, hỏi: "Côn điện sao?" Triệu Vũ giảo hoạt cười: "Thiết côn!" * * * * * * * * Nặc Nhất Nhất cứ như vậy mang theo cảnh côn cùng sư phụ xuống xã khu. Vừa mới bắt đầu hai người tra xét chứng minh của một số người tạm trú, Triệu Vũ giới thiệu với Nặc Nhất Nhất về thường thức quản lý xã khu, lúc đến trước tòa nhà Ma Huy, Nặc Nhất Nhất dừng bước, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao vót khí vũ hiên ngang, hưng phấn: "Oa, sư phụ, đây cũng là phạm vi quản lý của chúng ta sao?" Triệu Vũ cười: "Đúng vậy, đây là tòa nhà khí khái nhất khu vực của chúng ta, công ty gia tộc." Nhìn ra Nặc Nhất Nhất cảm thấy hứng thú, Triệu Vũ cười nói: "Đi xem sao? Ta nghe nói Hàn tổng gần đây đi công tác rồi, ngươi sẽ không gặp được nàng, ta dẫn ngươi vào kiểm tra việc phòng cháy chữa cháy, phòng cháy chữa cháy đối với những tòa nhà như thế này rất quan trọng." "Tốt!" Nặc Nhất Nhất trong mắt có chút tia sáng rồi, dù sao cũng là thiên tính nữ hài tử, vẫn thích xem loại kiến trúc mới cùng hơi thở xa hoa hiện đại này. Vào tòa nhà Ma Huy, bởi vì là buổi xế chiều, người không phải phải rất nhiều, Nặc Nhất Nhất nhìn xung quanh, phần lớn là các quần chuyên doanh xa xỉ phẩm, còn có một phần là các dịch vụ hưu nhàn giả trí, cô tấm tắc nói: "Ăn uống vui chơi đều có a." Hai người rất nhanh đã dẫn đến sự chú ý của quản lý tiếp tân, hắn đi lên trước hỏi Triệu Vũ đến làm gì, Nặc Nhất Nhất vẫn dạo xung quanh nhìn đến hoa cả mắt. Quầy bar này sắp vượt qua một con đường cái rồi.... Quả nhiên khí phái..... Nhìn thức ăn trưng bày, Nặc Nhất Nhất nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, cô thích nhất là Pizza phô mai, phô mai thơm nồng, cắn một cái, còn có gà chiên, hợp với bia, cô quả thực có thể hóa thân làm nhân vật trong phim Hàn, cô lại cắn một cái - "Các ngươi muốn làm gì?!" Nặc Nhất Nhất mơ màng bị tiếng kinh hô của sư phụ quấy rầy, cô mạnh mẽ quay đầu nhìn, chỉ thấy sư phụ vừa rồi còn khí định thần nhàn không biết nguyên nhân gì lại bị một đám người mặc đồ đen của tòa nhà vây lại, bọn họ hiển nhiên biết đánh cảnh sát là phạm pháp, nên mấy người chỉ dùng thân thể đem Triệu Vũ vây lại, đơn giản là thân thể chống đối cũng đã làm cho lòng người sinh áp lực. Tâm thoáng cái nhảy tới ngực, Nặc Nhất Nhất theo bản năng tìm trang bị trên thắt lưng, sờ soạng nửa ngày từ trong túi cảnh trang lấy ra một bình xịt hơi cay, cô khẩn trương xông lên trước, hướng đám người xịt một cái, khí lực bú sữa mẹ đều sử xuất ra hết. Mọi người kinh ngạc nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất cũng giật mình, cô nuốt ngụm nước miếng, nhìn bình xịt hơi cay trong tay. ........ Ách, bình rỗng. Mắt thấy sư phụ bị mấy nam nhân áo đen vây lấy cô càng ngày càng chặt, cổ họng Nặc Nhất Nhất cũng khô rồi, rất sợ hắn xảy ra chuyện gì, cô lấy bộ đàm ra liên lạc về sở, sau khi gọi viện binh xong, cô cắn răng một cái, nhiệt huyết trong nội tâm bị kích phát, rút ra cảnh côn vẫn mang bên người, vung mạnh lên, Nặc Nhất Nhất giương cao cảnh côn, hướng về phía đám người hét lớn một tiếng: "Ôm đầu, ngồi xuống, tất cả ngồi xuống!" Giọng nói của Nặc Nhất Nhất kinh sợ người chung quanh, mà cách đó không xa, một nữ nhân khí chất nghiêm cẩn đang vội vàng đến cũng ngây ngẩn cả người, nàng nhìn Nặc Nhất Nhất dáng vẻ khẩn trương, lại nhìn cảnh côn giương lên trong tay cô còn hơi phát run, khẽ cong khóe miệng. Mà phía sau của nàng, bảy tám nam nhân mặc tây trang đen đi theo, mấy nam nhân còn đang vây bắt Triệu Vũ thấy nàng tất cả đều cúi đầu, cung kính đến cực điểm. "Ta bảo các ngươi ngồi xuống, không nghe thấy sao?! Muốn bạo loạn sao? Ta sẽ không khách khí!" Nặc Nhất Nhất nỗ lực khiến giọng nói trấn định, nam nhân áo đen cầm đầu đột nhiên cúi thấp đầu xuống, vài người vây quanh Triệu Vũ đều phân tán ra. Nặc Nhất Nhất thở dài nhẹ nhõm, xem ra cảnh côn có hiệu quả rồi. Mà động tác kế tiếp của nam nhân kia khiến Nặc Nhất Nhất kinh ngạc không ngớt, hắn ngẩng đầu đi lướt qua Nặc Nhất Nhất, hướng nữ nhân phía sau khom người xuống, một mực cung kính nói: "Tiểu thư." Thân thể Nặc Nhất Nhất cứng đờ, cô như là vòi nước rỉ sét, chậm rãi xoay người nhìn lại. Chỉ thấy ở sau lưng cô cách một mét, một nữ nhân cao gầy khí chất trác việt đang tự tiếu phi tiếu nhìn cô, chính xác là nhìn cảnh côn trong tay cô. Phải thế nào để hình dung dáng vẻ của nữ nhân này? Trang điểm tinh tế, khí chất trời sinh, mi tâm cũng mang một cổ khí chất vương giả trời sinh, nàng cứ như vậy nhàn nhã đứng ở đó, vài người đi theo phía sau, không cần lời nói, chỉ một ánh mắt chính là trác việt tao nhã ngôn ngữ không cách nào miêu tả. Nặc Nhất Nhất ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt của nàng tựa hồ có một loại sức mạnh vô hình, bất tri bất giác, cảnh côn trong tay Nặc Nhất Nhất chậm rãi hạ xuống. Mà lúc này, Triệu Vũ cũng từ trong đám người thoát ra, hắn đen mặt bước lên phía trước. Nữ nhân kia cong môi nhướng mày cười, rất là khách sáo chào hỏi: "Triệu cảnh quan, xin lỗi, người mới đến không biết quy tắc." Giọng nói dễ nghe, không khỏi làm Nặc Nhất Nhất nhớ đến giọng nói đầy truyền cảm của nữ chủ trì chương trình radio canh gà đêm qua. Sắc mặt của Triệu Vũ không tốt, đối với danh khí của tiểu thư Hàn gia hắn đã sớm có nghe thấy, gia thế hiển hách bối cảnh không phải một cảnh sát nhỏ như hắn có thể đắc tội nổi Tuy nói Triệu Vũ bình thường là người hiền lành, dễ nói chuyện, nhưng hắn đây là đang dạy đồ đệ, nếu như lần đầu tiên để Nặc Nhất Nhất thấy một mặt mềm yếu cúi đầu của người chấp pháp, sợ là đối với sự nghiệp cảnh sát sau này của cô sẽ có ảnh hưởng. "Hàn tổng, thiết bị phòng cháy chữa cháy ở lối thoát hiểm lầu ba bị hỏng, bảo an mới đến của ngươi cũng không lập tức khắc phục, theo ta quay về sở một chuyến đi." Thái độ của Triệu Vũ coi như bình thường, trái lại vài tên nam nhân áo đen cầm đầu nhíu mày, rõ ràng đè nặng lửa giận nhìn Triệu Vũ. Mà nữ nhân được giọ tiểu thư kia lại không biểu tình gì, nhàn nhạt nhìn Triệu Vũ. Nặc Nhất Nhất cũng không dám manh động, tiến lên một bước, trừng mắt nhìn nàng: "Sư phụ ta đang nói chuyện với ngươi." Một câu của Nặc Nhất Nhất khiến mồ hôi của Triệu Vũ cũng sắp chảy xuống, thật đúng là nghé con không sợ cọp, nhớ đến vừa rồi Nặc Nhất Nhất giương cảnh côn giống như giương trảm đao thấy chết không sờn, Triệu Vũ rốt cuộc đã hiểu vì sao Nặc Nhất Nhất nhất định phải làm ngoại cần rồi. Nữ nhân kia cũng không nói, nhướng mày thoàn chút kinh ngạc nhìn Nặc Nhất Nhất. Cô gái trước mặt thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tóc đuôi ngựa gọn gàng thoải mái, trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt rất đẹp, là loại hình rạng rỡ, mà trên mặt cô ngũ quan để cho người khác khắc sâu ấn tượng nhất là miệng. Môi rất mỏng, gợi cảm lại có chút bướng bỉnh vểnh về trước, có người nói qua, người có môi loại này trời sinh chính là để hôn môi. Trong mắt cô có một chút hoảng sợ cùng bối rối, nhưng càng nhiều hơn chính là quật cường cùng bất khuất, cảnh hàm trên vai là hai gạch, xem ra là đang thực tập. Nặc Nhất Nhất vỗn dĩ còn nổi giận đùng đùng đã bị ánh mắt quan sát không chút nào che lấp của nữ nhân trước mắt nhìn đến mặt chậm rãi đỏ lên, nhưng Nặc Nhất Nhất cũng không lui lại, kiên trì đối diện cùng nàng. Ánh mắt hai người giao nhau, cảnh lực viện trợ trong sở cũng đã đến rồi, một xe người đổ đến, khí thế ngược lại cũng khả quan, cảnh sát, phụ cảnh thoáng cái xông đến. Bảo an bên kia nhìn thấy vậy cũng xông tới, trong nháy mắt, hai lực lượng cùng mặc màu đen giao hòa cùng một chỗ, mà giờ này khắc này, bị vây ở giữa đám người nhất chính là Nặc Nhất Nhất cùng nữ nhân được gọi là Hàn tổng. Một bên là cảnh sát, một bên là bảo an áo đen, khí thế đối lập, tràng cảnh hoành tráng. Có một số tràng cảnh, một số kết cục, tựa hồ từ lúc ban đầu gặp nhau thì đã được định trước.
|
Chương 3: Vui lòng không xem chùa, vote cho mình mỗi chương...!!! Nặc Nhất Nhất không ngờ Lưu Bạch Ngọc cũng đến, nàng đẩy ra tầng tầng lớp lớp người đi đến bên cạnh Nặc Nhất Nhất, trước mặt mọi nơi nhìn cô một cái, nhẹ giọng hỏi: "Không sao chứ?" Nặc Nhất Nhất lắc đầu Lưu Bạch Ngọc cười nhéo lỗ mũi cô: "Có bản lĩnh a, lá gan không nhỏ, dám khi dễ Hàn tổng của chúng ta?" "A?" Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc, các nàng quen biết? Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng lắc đầu cười khẽ, ánh mắt ngược lại rơi vào trên người Hàn tổng vẫn đang nhìn chăm chú hai người. Hàn Nại rõ ràng có giáo dưỡng và phong độ rất tốt, làm như không nghe đến nhưng thần sắc lại lạnh nhạt. Trong mắt hiện lên hàn lãnh kinh hãi lòng người, tuy rằng rất nhanh nhưng Nặc Nhất Nhất đã thấy được, mang đến cảm giác rất áp bách. "Hàn, đã lâu không gặp." Hàn Nại khẽ vuốt càm, trên mặt không có gì biểu tình, thần sắc cũng không thân cận cũng không bất hòa. "Các ngươi quen nhau? Xảy ra chuyện gì?" Trần cảnh trưởng dẫn đội từ trong đám người chen lấn đến, sau khi thấy Hàn Nại sửng sốt một chút, nhếch miệng cười: "Này, là Hàn tổng a, ta còn tưởng rằng là ai. nhiều năm không gặp, ngài lại thêm xinh đẹp." Hàn Nại nhìn hắn, môi mỏng đạm phấn khẽ mím : "Trần cảnh trưởng vẫn như trước, chị dâu, cũng như trước đi." Nhắc tới hai chữ "chị dâu", Trần cảnh trưởng có chút xấu hổ, hắn gãi đầu một cái, nhìn về phía Triệu Vũ: "Triệu ca, không sao chứ?" Triệu Vũ lắc đầu, sắc mặt không phải tốt. Triệu Vũ ở trong sở xem như cảnh sát tương đối lâu năm, từng trải nhiều kinh nghiệm không ai dám cứng rắn với hắn, ngay cả sở trưởng cùng chính ủy đều phải cho hắn vài phần nhân nhượng, tính tình quật cường có tiếng, vừa nhìn sắc mặt hắn hiện nay Trần cảnh trưởng có chút khó xử. Trái lại Lưu Bạch Ngọc có ý định giải vây, cười nói với hắn: "Người trong đội đều trở về đi, đây không phải ca trực của Nhất Nhất sao, Vừa lúc Hàn tổng ở đây, ta dẫn nàng cùng Hàn tổng nói chuyện." Lưu Bạch Ngọc vẫn hào hiệp như vậy, mặc dù là một thân nghiêm cẩn, nhưng ngực rõ ràng quá lớn, nghiêm cẩn cũng không cách nào ngăn cản vẻ phong tình của nàng. Nặc Nhất Nhất nghe xong lời này, len lén liếc nhìn Hàn Nại, bất thình lình ánh mắt hơi lạnh của Hàn tổng vừa lúc rơi vào trên người cô, Nặc Nhất Nhất có chút co quắp. Nặc Nhất Nhất từ nhỏ trực giác đã mạnh mẽ hơn người bình thường, hơn nữa thời đại học mặc dù cô học kỹ thuật điều tra, nhưng thời gian còn lại trên cơ bản đều lao đầu vào học ngôn ngữ hành vi. Lúc đó ở trường học còn viết một bài luận có tiếng vọng nhất định. Trực giác của cô nói cho cô biết trên người Hàn tổng tán phát khí tràng vô cùng cường đại, loại cường đại này khiến cô có chút không được tự nhiên, mang theo một tia băng lãnh, khiến cô xuất phát từ bản năng muốn chạy trốn. Cảnh sát của Sở cảnh sát đa số đều là nguyên lão, nhất là Trần cảnh trưởng loại làm việc nhiều năm, thấy Lưu Bạch Ngọc cho một bậc thang, có chút có chút kinh ngạc quan sát Lưu Bạch Ngọc một phen, vừa mới bắt đầu hắn đã cảm thấy cô gái này không đơn giản, sau khi đến sở độc lai độc vãng, không sợ trời không sợ đất dáng vẻ mụ phù thủy, hiện tại xem ra có quen biết Hàn Nại, nhất định là có chút bối cảnh. Nhìn Trần cảnh trưởng cùng sư phụ dẫn theo một đống người đi ra ngoài, Nặc Nhất Nhất nhấc chân lặng lẽ muốn trà trộn vào trong đội ngũ, lại bị Lưu Bạch Ngọc kéo ra ngoài. "Ngươi đi đâu?" Lưu Bạch Ngọc không chút khách khí kéo lại Nặc Nhất Nhất, giương mắt nhìn cô. Nặc Nhất Nhất có chút lúng túng nhìn nàng, cô cũng không thể nói cho Lưu Bạch Ngọc biết cô sợ, lần đầu tiên thấy Hàn tổng thì đã không muốn tiếp cận người này? "Thế nào, hiện tại biết sợ? Hào khí vừa rồi đi đâu rồi?" Lưu Bạch Ngọc buồn cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nghẹn lời, nhìn nàng: "Làm sao ngươi biết?" Lưu Bạch Ngọc ngược lại cũng không cho cô mặt mũi, đưa tay chỉ vào bộ đàm, phun ra từng chữ: "Vừa rồi không tắt bộ dàm, không chỉ có ta biết, toàn bộ mọi người trong sở đều nghe được ngươi là như thế nào lấy một địch trăm, không thua kém nam nhi giương cảnh côn chế phục kẻ cơ bắp." ....... Nặc Nhất Nhất hoàn toàn xám xịt, Lưu Bạch Ngọc nhìn cô không chạy nữa, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Hàn Nại: "Tìm một chỗ ngồi một chút đi?" Hàn Nại gật đầu, dùng khóe mắt nhìn lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của Nặc Nhất Nhất, gật đầu: "Được." * * * * * * Cùng hai ngự tỷ đi uống cà phê là cảm giác gì? Nặc Nhất Nhất đã lâu không có loại cảm giác dày vò nghẹn khuất này. Hàn Nại tuyệt đối là là một mỹ nữ khí chất cùng bên ngoài cùng tồn tại. Nàng phải là một thiên chi kiêu tử được bồi dưỡng từ một đại gia đình, Nặc Nhất Nhất len lén quan sát Hàn tổng. Dáng người của Hàn tổng rất cân xứng, giở tay nhấc chân ưu nhã tự nhiên, phần eo xinh đẹp được quần dài vàng nhạt ôm sát tinh tế gợi cảm, hai má của nàng cũng rất đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật được nghệ thuật gia tinh tế khắc từng dao một. Uống cà phê khiến đôi môi càng thêm no đủ mê người, hiện lên một tia thủy quang, phối hợp với ánh đèn khiến nàng tựa như nghệ nhân trên ti vi, màu da rất tốt khiến người ta ước ao. Tựa hồ nhận thấy được Nặc Nhất Nhất đang quan sát mình, ánh mắt của Hàn tổng thoáng cái nhìn sang, Nặc Nhất Nhất cả kinh, tay đụng phải ly cà phê nóng hổi, nóng đến cô hít sâu một hơi. "Ai u uy, tổ tông!" Lưu Bạch Ngọc kinh ngạc: "Ngươi không biết tránh a, nơi đó có cà phê nóng ngươi chỉ biết nhe răng nhếch miệng không biết tránh xa?" Hàn Nại nhìn thoáng qua Nặc Nhất Nhất, nói một câu "xin lỗi", liền đứng dậy tạm thời rời khỏi. Thấy Hàn tổng đi, Lưu Bạch Ngọc cười như không cười vỗ một cái vào gáy Nặc Nhất Nhất: "Ngươi không phải là bị sắc đẹp của người ta làm cho mờ mắt đi?" "Mới không có!" Nặc Nhất Nhất mạnh miệng: "Nàng khi dễ sư phụ ta, ngay cả ta cũng làm khó." "Ai u, không nhìn ra ngươi còn rất biết bao che khuyết điểm." Lưu Bạch Ngọc híp mắt nhìn cô, Nặc Nhất Nhất bĩu môi, cô cảm thấy Lưu Bạch Ngọc thật sự là một người tốt, giúp cô giải vây, nhưng từng cử chỉ của nàng lúc này có phải hơi quá yêu nghiệt rồi không? Đôi mắt hoa đào thực sự là câu người. "Vậy ngươi giả câm điếc cái gì, làm quen Hàn tổng đối với ngươi mà nói chỉ lợi không hại." Lưu Bạch Ngọc trêu chọc Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhỏ giọng nói với nàng: "Ta không biết nên gọi nàng ấy thế nào, cảm thấy tên nàng ấy rất kỳ quái, ngươi không cảm thấy sao?" "Kỳ quái?" Lưu Bạch Ngọc suy nghĩ một chút: "Hàn Nại làm sao sẽ kỳ quái?" Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất có chút hồng, có chút thẹn thùng nói: "Không phải - có chút sắc tình sao?" "A?" Lưu Bạch Ngọc kịp phản ứng, trong lúc nhất thời cười đến ngã trái ngã phải: "Nhất Nhất a, là hàn của Hàn Quốc, thế nhưng là nại, không phải ngậm sữa (nãi - nại gần âm), có được hay không? Cái đầu nhỏ của ngươi thật không giống như người thường a." Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất thoáng cái đỏ bừng, cô vừa định kéo Lưu Bạch Ngọc bảo nàng đừng cười lớn tiếng như vậy, nhưng đã nhìn thấy gương mặt đen của Hàn Nại đang đứng ở bên cạnh ghế dài. Nặc Nhất Nhất: "....." "Ai u, cười chết ta." Lưu Bạch Ngọc còn đang chụp đùi e sợ thiên hạ không loạn, Nặc Nhất Nhất thiếu chút nữa chui xuống gầm bàn, Hàn Nại hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống, đối diện Nặc Nhất Nhất không nháy một cái mà nhìn cô. Mà trong tay nàng đang cầm một lọ thuốc cao trị bỏng màu xanh biếc, Nặc Nhất Nhất nhìn thấy cả người co quắp, bất an né tránh. Trong đôi mắt màu hổ phách mang theo đích tình tự khiến người ta đoán không ra, Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, nàng về nước lâu như vậy vẫn cảm thấy không có gì thú vị, khô khan chán nản, trái lại một tiểu dân cảnh không biết từ đâu chui ra lại khiến nàng có một tia cảm giác mới mẻ. Bởi vì ba nàng, đại đa số mọi người thấy Hàn Nại đều là tất cung tất kính, duy chỉ có cô gái trước mắt, mỗi một lần cùng nàng tiếp xúc tựa như con chuột đụng phỉa cái rập, sợ hãi tránh né, bây giờ còn đặt một biệt danh như vậy cho nàng quả thực thú vị. "Ngươi về nước khi nào?" Kết thúc niềm vui nhỏ, Lưu Bạch Ngọc uống cà phê nhìn Hàn Nại, Hàn Nại đạm đạm nhất tiếu: "Có nửa năm rồi." "Tiếp nhận việc làm ăn của Hàn tổng?" Ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc mang theo một tia quan sát, Hàn Nại không có trả lời, mà là nhìn nàng một cái, hỏi lại: "Lưu thúc vẫn khỏe chứ? Ngươi thế nào đến sở cảnh sát? Lại ngại ngày tháng nhàm chán?" Lưu Bạch Ngọc như có như không liếc nhìn Nặc Nhất Nhất, gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy, cuộc sống nhàm chán như vậy, ta phải hảo hảo thể nghiệm sự tốt đẹp của cuộc sống." "Tướng quân đồng ý thả ngươi, sợ là cũng gặp không ít trắc trở." Nụ cười của Hàn Nại mang theo một tia nghiền ngẫm, Lưu Bạch Ngọc nhướng mày, cũng mỉm cười nhìn nàng: "Hàn tổng sợ là cũng luyến tiếc bảo bối thiên kim đến nơi này đi, đường xá xa xôi, con đường phía trước gập ghềnh, tiểu thư đi cũng sẽ không thuận lợi." "Cảm ơn quan tâm." "Thực sự là khách khí." Trên mặt Lưu Bạch Ngọc có một nụ cười xã giao không thể xoi mói: "Hàn tổng thật là rộng lượng, không để tâm chuyện vừa rồi, còn khoản đãi bọn ta như vậy, bọn ta rất vui vẻ, có đúng hay không, Nhất Nhất?" Lưu Bạch Ngọc chuyển đề tài, rơi xuống trên người Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất đang ăn bánh cũng bị nghẹn, nhìn nàng: "Cái gì?" Lưu Bạch Ngọc nở nụ cười, cười đến tâm Nặc Nhất Nhất đều mềm nhũn, nàng vươn tay chỉ vào trán Nặc Nhất Nhất một cái: "Ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi." Nặc Nhất Nhất rất vô tội, cô là một người mới vừa đi làm, cả ngày hôm qua đã cảm nhận được sự hung tàn của sở, hôm nay lại thấy hai vị nữ cường nhân khí tràng cường đại thần thương khẩu chiến, cô một chút cũng không muốn dính vào. Đề tài đến cuối, Hàn Nại lịch sự đứng dậy ra bên ngoài tiễn hai người, lúc đến cửa, Hàn Nại đạp giày cao gót tiến lên một bước, gọi Nặc Nhất Nhất lại: "Nặc cảnh quan." Nặc Nhất Nhất thân thể cứng đờ, cô còn chưa từng nghe qua người khác gọi cô như vậy, vẻ mặt giống như đạp phải phân, nhìn Hàn Nại: "Chuyện gì?" Hàn Nại lắc lắc thuốc trị bỏng trong tay, Nặc Nhất Nhất thở phào nhẹ nhõm, từ bàn tay thon dài của nàng nhận lấy thuốc cao, lịch sự gật đầu: "Cảm ơn." "Không cần cảm ơn. Sau này, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc. Ngày mai, không phải ta còn phải đến tìm ngươi ký biên bản xử phạt phòng cháy chữa cháy, nộp tiền phạt sao? Có phải không Nặc cảnh quan?" Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất nở nụ cười, nụ cười mang theo mê người cùng phức tạp. Nặc Nhất Nhất nghẹn lời một lúc, đem thuốc cao trong tay trả lại, nhíu mày: "Cái này vẫn là trả lại ngươi, ta không có gì, da dày." Lần này không chỉ Hàn Nại, ngay cả Lưu Bạch Ngọc cũng có chút không rõ Nặc Nhất Nhất tại sao lại làm vậy. Mặc kệ nói như thế nào, tâm tình của Lưu Bạch Ngọc không tệ, khó có được lúc nhìn thấy Hàn đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn đều được vạn người phủng trong lòng bàn tay bị cơn giận này, thật đúng là thoải mái. Hàn Nại không nói lời nào, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn Nặc Nhất Nhất, hai tay ôm ở trước ngực, không nhận thuốc cao trong tay cô. Nặc Nhất Nhất tuy rằng trong lòng còn có chút khiếp sợ, nhưng ngẫm lại vừa rồi đám người kia vây công sư phụ, cô hít sâu một hơi, ưỡn ngực nói: "Ta nghĩ chúng ta vẫn nên giải quyết việc công là được rồi, ta không thể nhận ân huệ của ngươi, phải có tác phong liêm khiết." "Phốc!" Lưu Bạch Ngọc bật cười, nhìn loại thuốc cao trong tay Nặc Nhất Nhất đã hoàn toàn bái phục, Nặc Nhất Nhất quả thực là đổi mới nhân sinh quan của nàng. Mà Hàn tổng "tặng quà" bị cự tuyệt trên mặt cũng có chút chấn động, nàng cong khóe môi, nhìn Nặc Nhất Nhất, tiếu ý trong mắt điểm tinh quang nhìn khuôn mặt trắng nõn đã phiếm hồng của Nặc cảnh quan mới vừa bắt đầu làm việc.
|
Chương 4: (Vui lòng đọc xong vote cho mình_Raamad) Nặc Nhất Nhất lần thứ hai xám xịt. Nhưng cô vẫn tuân theo phản ứng đầu tiên, nhất định phải tránh xa nữ nhân mà cô cho rằng nguy hiểm này. Ngày vẫn cứ đang tiếp tục, chỉ là đối với Nặc Nhất Nhất mà nói đã biến hóa long trời lỡ đất. Có thể dùng một câu nói khái quát - cầu vồng trong lòng ta và cầu vồng trước mắt có sự khác biệt rất lớn, lúc ta vươn tay cho rằng có thể chạm đến cầu vồng thì oạch một cái ngã vào vực sâu vạn trượng, ngã một cái mất xác. Mười hai giờ đêm, cô bị chuông điện thoại đánh thức, Trần cảnh trưởng nói cho cô biết đang vây bắt một đường dây mại dâm, bảo cô đến soát người. Cô gật đầu đáp lời, quay đầu nhìn một chút chiếc giường của Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc còn đang cầm ipad không biết xem cái gì, trên mặt vẫn như trước có nụ cười quỷ dị. "Thức dậy làm gì?" Lưu Bạch Ngọc tháo tai nghe xuống, Nặc Nhất Nhất chỉ chỉ điện thoại: "Nói bắt người, bảo ta đi soát người." Lưu Bạch Ngọc nhíu mày: "Một mình ngươi vừa tới làm sao có thể đơn độc chấp pháp, những đại hình cảnh này có phải não đều vào nước không, ngươi chờ một lát, ta cùng người xuống dưới." Nặc Nhất Nhất không hé răng, kỳ thực cô không dám nói cho Lưu Bạch Ngọc biết, Trần cảnh trưởng ở trong điện thoại len lén nói cho cô biết, phải nghĩ hết tất cả biện pháp kéo theo Lưu Bạch Ngọc xuống, tổ tông này không ai dám sai sử. Nghe ý của mọi người, đều là rất sợ Lưu Bạch Ngọc, nhưng Nặc Nhất Nhất lại cảm thấy nàng thiện lương lại đáng yêu. Nghĩ vậy, Nặc Nhất Nhất cười híp mắt nhìn về phía Lưu Bạch Ngọc, muốn nói vài câu cảm kích, bất thình lình, cô nhìn thấy, nhìn thấy màn hình ipad của Lưu Bạch Ngọc đặt ở trên giường có một nữ quỷ đang bò ra bên ngoài, tim vừa nhảy, không lên tiếng. Lưu Bạch Ngọc mặc cảnh phục, quay đầu nhìn Nặc Nhất Nhất liền nở nụ cười: "Muốn xem không? Phi kinh dị bản mới nhất." "...." Nặc Nhất Nhất nuốt ngụm nước miếng, trừng mắt lớn chuông nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc cười càng sáng lạn hơn, không sai, tiểu bạch thỏ cũng có lúc tức giận, mở rộng tầm mắt rồi. Chờ sau khi xuống lầu, Nặc Nhất Nhất mới hiểu được vì sao nhất định phải có một cảnh sát nhiều kinh nghiệm đi theo. WOw, một hàng tiểu chân dài ngực lớn váy ngắn tiểu muội muội dán tường đứng, Nặc Nhất Nhất nhìn thấy sửng sốt, một người xinh đẹp hơn một người. Trần cảnh trưởng mang theo người trong đội đang kiểm kê vật phẩm, thấy Nặc Nhất Nhất xuống đến cười gật đầu, thấy sau lưng nàng là Lưu Bạch Ngọc, miễn cưỡng cười cười. Nặc Nhất Nhất quả nhiên không giống bình thường, thật sự có thể gọi được tổ tông này. "Từ đâu mà bắt về? Mỗi người mỗi đẹp." Lưu Bạch Ngọc mạn bất kinh tâm hỏi, Nặc Nhất Nhất lại cảm giác được xung quanh nàng tán phát khí tràng hàn lãnh, dưới đáy lòng Nặc Nhất Nhất cảm thán, Bạch Bạch thật có dáng vẻ cảnh sát. "XX hội quán." "Khó trách." Lưu Bạch Ngọc gật đầu, lại nhìn thoáng qua Nặc Nhất Nhất: "Theo ta." "Nga." Nặc Nhất Nhất liền vội vàng gật đầu, cơ hội học tập này cô phải quý trọng, lần sau không thể lại để cho Lưu Bạch Ngọc nửa đêm còn phải mệt nhọc. Mới vừa nói với Nặc Nhất Nhất xong Lưu Bạch Ngọc liền biến sắc, đưa tay chỉ một mỹ nữ chân dài trong đó, nhíu mày lớn tiếng nói: "Ngươi theo ta lại đây." Một màn này từ ôn nhu đại tỷ tỷ biến thành Mẫu Dạ Xoa vun roi khiến Nặc Nhất Nhất nhịn không được hít một hơi, ngoan ngoãn đi theo. Lưu Bạch Ngọc dẫn theo nữ nhân kia vào toilet nữ, dùng nháy mắt ra hiệu cho Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất đóng kỹ cửa lại. "Soát người, cởi quần áo, từng cái từng cái cởi ra!" Lưu Bạch Ngọcz giọng nói của Lưu Bạch Ngọc như trước vân đạm phong khinh, biểu tình cũng là một bộ thành thói quen, tim Nặc Nhất Nhất vừa nhảy, cởi quần áo? Nữ nhân trước mắt tựa hồ cũng là tái phạm, biết quy trình của sở cảnh sát, cũng không có phản kháng, từng cái từng cái mà cởi ra. Dưới quần áo thật mỏng che giấu dáng người cho tới bây giờ Nặc Nhất Nhất chưa thấy qua, ngực quả thực lớn như quả bóng chuyền, Nặc Nhất Nhất nuốt ngụm nước miếng. Ruột của Lưu Bạch Ngọc cũng sắp nghẹn cười đến đứt, nàng vẫn len lén quan sát Nặc Nhất Nhất, lúc cô xem người ta cởi áo, Nặc Nhất Nhất cúi đầu nhìn ngực của mình, lúc người ta cởi váy, Nặc Nhất Nhất cúi đầu nhìn chân mình, chờ đến người ta toàn bộ cởi sạch Nặc Nhất Nhất tuyệt vọng nhìn mình chằm chằm chân của mình, dáng vẻ bối rối đó còn mang theo ngượng ngùng, quả thực đáng yêu muốn chết. Giằng co đủ một giờ, mới đem lục soát hoàn tất, điều này làm cho Nặc Nhất Nhất thất kinh, thật sự có người giấu tiền trong quần lót, nội y. Chờ soát người hoàn tất, chính là đến hỏi cung ghi chép, trong quá trình Nặc Nhất Nhất theo một cảnh sát mới mới vừa chuyển công tác một năm làm ghi chép, Nặc Nhất Nhất còn kém chảy nước mắt. Những nữ nhân này đều là số khổ, khiến cô khắc sâu ấn tượng là một người trong nhà có bốn đứa trẻ chờ nuôi, bị chồng hành hạ, mẹ bị bệnh đục tinh thể, là vì không còn cách nào nên mới làm chuyện như vậy. Đại Bảo hút thuốc cảm khái, hai người đang chuẩn bị đóng dấu ghi chép ký tên, Lưu Bạch Ngọc ôm cánh tay lạnh lùng bước vào, nàng vươn tay chỉ chỉ Đại Bảo bên cạnh Nặc Nhất Nhất: "Ngươi, mau biến mất cho ta." Đại Bảo hoả tốc biến mất, Nặc Nhất Nhất trợn mắt hốc mồm nhìn Lưu Bạch Ngọc ngồi xuống, mắt lạnh nhìn nữ nhân trước mặt. Ánh mắt kia quả thực có thể giết người, như hàn đàm băng phong, liếc mắt nhìn là có thể cắt lấy một miếng thịt của người khác. Một màn kế tiếp cũng để cho Nặc Nhất Nhất muốn rớt quai hàm, người vừa nói trong nhà có bốn đứa bé cần nuôi biến thành tiểu tam phá hoại gia đình người ta, sau khi bị nguyên phối phát hiện thì đi bán dâm, người bị chồng ngược đãi, chồng cô ta là một nông dân lương thiện, cô ta đến Bắc Kinh bán dâm rất nhiều năm, nói cái gì mẹ bị mù mấy năm trước đã qua đời. Mãi cho đến Lưu Bạch Ngọc mặt âm trầm nhìn vài người ký tên lăn dấu tay, Nặc Nhất Nhất đều ở đây kinh ngạc hồn phách chưa trở về. Chờ tất cả kết thúc, đã là sáu giờ sáng. Lưu Bạch Ngọc dẫn theo Nặc Nhất Nhất lên lầu, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng dáng vẻ mệt mỏi, trong lòng chua xót: "Xin lỗi, Bạch Bạch, có phảu ta cho ngươi thiêm phiền phức hay không." Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng một cái, đạm đạm nhất tiếu: "Không có, ta thật vui vẻ khi quen biết ngươi." "Vì sao?" Nặc Nhất Nhất nghi hoặc nhìn Lưu Bạch Ngọc, cô có thể cảm giác được sự quan tâm của Lưu Bạch Ngọc, tựa hồ từ sau khi cô đến, Lưu Bạch Ngọc vẫn giống như một người chị lớn, chiếu cố cô. Lưu Bạch Ngọc xoay cánh tay mỏi nhừ: "Ngươi là cánh sát mới, không cảm nhận được, thời gian lâu dài ngươi sẽ hiểu rõ, bất kể là người nào, người sạch sẻ quá ít, Nhất Nhất, ngươi phải giữ vững bản thân, không quên ước nguyện ban đầu." Nhìn nỗi băn khoăn trong mắt Nặc Nhất Nhất, Lưu Bạch Ngọc nở nụ cười, rửa tay, áp lên gương mặt của cô: "Tỷ tỷ thích ngươi không được sao?" Nặc Nhất Nhất bị đau nhíu mày, trong lòng nàng có chút không vui, cũng không phải vì nghe được những lời này của Lưu Bạch Ngọc mà không vui, mà là cô ở trong mắt Lưu Bạch Ngọc thấy được sâu đậm chán ghét cùng cô đơn. Nàng rốt cuộc đã trải qua cái gì mới có thể che giấu đến sâu như vậy? * * * * * * * * Mấy ngày kế tiếp, trong sở an bài Nặc Nhất Nhất làm quen các loại thiết bị trong sở, nhập liệu đơn giản. Nhịn mấy ngày Nặc Nhất Nhất cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cô ngồi ở trong phòng làm việc, vừa ăn bánh mì vừa tra xét thông tin trong hệ thống, Lưu Bạch Ngọc ở một bên lướt Taobao. "Nhất Nhất, ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu thích mặc bộ cảnh phục này, tên trên Taobao cũng gọi là Nặc cảnh quan?" Nặc Nhất Nhất cười trả lời: "Bạch Bạch, ngươi không cảm thấy chúng ta mặc cảnh phục đặc biệt suất sao? Từ nhỏ ta đã có một ước mơ, ta -." "Ngươi đăng nhập cho ta đi!" Lưu Bạch Ngọc liếc nàng một cái, Nặc Nhất Nhất bĩu môi: "Ngươi ghét bỏ như vậy sao còn dùng tên Taobao của ta?" Lưu Bạch Ngọc xoắn tóc, mỉm cười: "Đây không phải là mỗi ngày Taobao cũng có hạn ngạch sao, một cái không đủ mua." "......" Nặc Nhất Nhất trầm mặc, Lưu Bạch Ngọc lại đi dạo một hồi, làm như nhớ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất: "Được rồi, Nhất Nhất, mấy ngày gần đây xã khu thế nào?" "Nga, cũng tốt, có mấy người gọi đi ăn cơm." Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm màn hình nhíu mày, quy đinh công việc của sở thật rườm rà, Lưu Bạch Ngọc ngừng ta, nhìn nàng: "Đi không?" "Còn không có, ta ngay cả khu vực còn chưa quen thuộc, sao có thể nhận lời đi ăn cơm." * * * * * * * * * Hàn Nại một thân áo da màu đen đơn giản lưu loát xuất hiện trước cửa sở cảnh sát, nàng nhìn chằm chằm cửa lớn sở cảnh sát, nhíu mày. "Tiểu thư, ta không hiểu, một cảnh sát khu vực thì có gì đặc biệt hơn người, Phó tổng gọi điện thoại nói muốn mời nàng ăn cơm, nàng chưa từng để ý, gọi lại cũng không tiếp, gọi lần nữa thì trực tiếp cho vào blacklist, cô gái này quá không hiểu chuyện rồi." Phía sau nàng là một nam nhân cao lớn nhíu mày không nhịn được oán giận, Hàn Nại nhìn hắn lắc đầu: "A Khôn, ta nói rồi, có một số việc phải mẫn cảm, có một số việc, diêm vương cũng không bằng tiểu quỷ. Cảnh sát xã khu đối với khu vực mình quản lý xem như chúa tể một phương, có một số lúc, lời nói so với sở trưởng nói còn có trọng lượng hơn." A Khôn áo não sờ mũi: "Tiểu thư, ngươi còn đang trách ta ngày đó không trông chừng bọn họ? Ta đã đuổi việc mấy người mới đó rồi." Hàn Nại lãnh đạm nhìn hắn một cái: "Chuyện như vậy, đừng làm cho ta nhìn thấy lần thứ hai." "Vâng." A Khôn gật đầu, Hàn Nại suy nghĩ một chút, cầm lên điện thoại. Nếu tất cả mọi người đều không mời nổi Nặc Nhất Nhất, vậy để nàng tự mình đến mời. Gọi vào số điện thoại của Nặc Nhất Nhất, tiếng chuông vang dội truyền ra. Phương đồng màu hồng, mặt trời lên, Trung Hoa một ngày mới, nàng vì nhân dân.... "Uy, ai a?" Hàn Nại trầm mặc chỉ chốc lát, nhẹ giọng nói: "Là Nặc cảnh quan sao?" "Đúng vậy, ngươi là ai a?" "Hàn Nại, ta ở ngoài cửa sở cảnh sát." "Ai? Ngoài cửa?" Theo giọng nghi ngờ của Nặc Nhất Nhất, điện thoại "ba" một tiếng, cuộc gọi kết thúc. Tay cầm điện thoại của Hàn Nại bắt đầu xiết chặt, Hàn tổng luôn luôn bình thản rốt cục không thể nhịn được nữa xiết chặt nắm đắm. Trong khu Sở cảnh sát, Nặc Nhất Nhất hướng Lưu Bạch Ngọc lắc lắc điện thoại: "Bạch Bạch, ngươi mua cái gì? Sắp chuyển đến rồi, đang ở dưới lầu." Lưu Bạch Ngọc sửng sốt một chút: "Không a, làm sao có thể, ta vừa mới tiền trả, bay cũng không nhanh như vậy." Nặc Nhất Nhất cũng có chút ngân ngốc: "Sẽ không a, người ta nói đã đến trước cửa sở." "Làm sao có thể, ngươi nói cho ta biết số điện thoại, ta tra một chút." "Nga." Nặc Nhất Nhất đọc số điện thoại cho Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nghe xong liền nhíu mày: " Số này thế nào có hơi quen? Sai, ngươi chờ một chút -." Lưu Bạch Ngọc nhập số điện thoại vào di động, khi thấy điện thoại hiện lên một chữ "Hàn", khóe mắt Lưu Bạch Ngọc giật một cái, nhìn Nặc Nhất Nhất đang nhìn máy vi tính cắn bánh mì đến ngon lành, ho khan một tiếng, hỏi: "Nhất Nhất, ngươi xác định là là chuyển phát nhanh sao?" "Làm sao vậy?" Nặc Nhất Nhất nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nén cười, hỏi: "Nàng không nói nàng là ai sao?" "Cái gì đó Hàn, không có nghe rõ." Nặc Nhất Nhất mạn bất kinh tâm đáp, cúi đầu tiếp tục công việc, khuôn mặt Lưu Bạch Ngọc đã nhịn cười đến có chút biến dạng, nàng cười xấu xa hỏi: "Ta khuyên ngươi vẫn nên cẩn thận suy nghĩ lại một chút." Nặc Nhất Nhất giống như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu nhấn bàn phím, ba mươi giây sau, cô ngừng động tác, ngẩng đầu, Nặc Nhất Nhất mở to hai mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, con ngươi khẻ trượt, tràn đầy đều là kinh hoảng cùng kinh ngạc. Lưu Bạch Ngọc đã cười đến ôm bụng, ai u, nàng thật muốn biết Hàn tổng tự phụ đệ nhất thiên hạ bị xem là chuyển phát nhanh mà ngắt điện thoại là tư vị thế nào? Một giây sau, Nặc Nhất Nhất đẩy ra bàn phím chạy ra ngoài cửa, chờ lúc cô oạch một cái chạy đến ngoài cửa, Hàn Nại đang hai tay chấp sau lưng, sắc mặt ngưng trọng nhìn bầu trời. Áo khoác cùng tóc dài của Hàn tổng theo gió tiêu sái phiêu động, cộng thêm nàng dáng người cao gầy cùng khí chất bất phàm, Nặc Nhất Nhất nhìn thế nào cũng có một loại cảm giác sợ hãi như đắc tội "Đại tỷ hắc bang."
|