Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta
|
|
Chương 128: Cao thủ hộ vệ tình địch ④ Đào Nhiên mang Diệp Ngạo Thiên về nhà, Diệp Ngạo Thiên đi vào trong nhà. Nhà một phòng ngủ một phòng khách cũng không tính nhỏ, nhưng mà nàng vẫn lên tiếng hỏi: "Tiên sinh, tối nay tôi ngủ ở nơi nào?" Nàng bây giờ đã bắt đầu hoài nghi Đào Nhiên là người tâm hoài bất quỹ, thân thể ruột gan đều căng thẳng, nếu như hắn dám làm gì, liền lập tức đánh hắn bể đầu chó. Đào Nhiên nói: "Cô ngủ ghế sa lon đi, ghế sa lon mới mua rất lớn, cô ngủ hoàn toàn không thành vấn đề." Diệp Ngạo Thiên nhìn ghế sa lon màu lửa đỏ bày trong phòng khách, màu sắc ghế sa lon này không cân xứng chút nào với phong cách toàn thể phòng khách. Nếu là trước kia sợ rằng ở chỗ này một khắc nàng cũng không chịu, nhưng nàng hiện tại không chỉ phải ở đây, còn phải ngủ trên ghế sa lon này. Đào Nhiên lấy ra một cái mền, nói: "Buổi tối cứ đắp cái này đi." Đào Nhiên tự rót một ly nước, sau đó nói: "Tôi mỗi ngày thức dậy tương đối trễ, cho nên cô có thời gian đến mười giờ sáng để thu dọn gian phòng này. Việc cô phải làm chính là quét dọn một lượt cả căn nhà, sau đó xử lý rác rưởi trong phòng vệ sinh và phòng bếp, tiếp đó đi ra cửa tiệm ở đầu tiểu khu mua cho tôi một phần bữa sáng." Hắn từ trong túi móc ra năm trăm đồng tiền, nói: "Đây chính là tiền ăn sáng tuần lễ này của hai chúng ta, còn lại cô cầm đi mua thức ăn, buổi trưa và buổi tối muốn ăn gì tôi sẽ nói với cô, trong phòng bếp cái gì cũng không thiếu, cô mua thức ăn xong liền có thể trở về nấu cơm." Diệp Ngạo Thiên cầm trên tay năm trăm đồng tiền kia, chút tiền như vậy trước kia nàng còn không thèm liếc mắt nhìn, nhưng mà một tuần lễ tới bản thân liền phải hoàn toàn dựa vào những thứ này ăn cơm. Trọng yếu nhất chính là nàng căn bản không biết nấu cơm, mà nàng vì để cho nam nhân này thu nhận mình, đã ở trước mặt hắn nói mình cái gì cũng biết làm. Đào Nhiên đi phòng tắm tắm xong liền trở về phòng, Diệp Ngạo Thiên một mình ngồi trong phòng khách, nàng muốn đi phòng tắm tắm, nhưng mà nàng căn bản không có quần áo thay đổi. Nàng giống như chó chết chủ chạy trốn tới Thần Chi Đế Quốc, trên người trừ một bộ chứng minh thư giả ra không còn gì cả. Diệp Ngạo Thiên nhìn năm trăm đồng tiền trong tay, lại nhìn một chút cửa phòng đóng chặt, sau đó nàng lặng lẽ ra cửa. Sáng sớm hôm sau Đào Nhiên còn đang ngủ, bỗng nhiên một thanh âm chói tai dọa tỉnh hắn. Hắn mãnh liệt mở mắt ra, vẫn còn đang nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ kẻ thù tìm tới sao? Lúc này bên ngoài lại thêm một tiếng vang thật lớn, Đào Nhiên mở cửa phòng, liền nhìn thấy ghế phòng khách ngã xuống đất, Diệp Ngạo Thiên quẫn bách cầm cây lau nhà đứng một bên. Đào Nhiên hai tay khoanh ngực tựa vào cạnh cửa, nhướn lông mày nói: "Cô đang làm gì?" Diệp Ngạo Thiên tỉnh táo lại nói: "Lau nhà." Đào Nhiên nhìn nàng, lại nhìn một chút phòng khách so với tối qua còn bẩn thỉu hơn, nói: "Tôi nhìn không ra." Hắn đi tới nhìn chung quanh một cái, nói: "Cô không phải nói cái gì cũng biết làm sao? Bụi bặm trên bàn ghế cùng với trên cửa sổ đều chưa sạch, cô hiện tại đã lau nhà, lát nữa há chẳng phải sẽ lại bẩn?" Diệp Ngạo Thiên cúi đầu nói: "Vậy để tôi đi chùi." "Còn nữa." Đào Nhiên nói: "Cô đánh thức tôi rồi, sau khi tôi tỉnh dậy liền muốn ăn điểm tâm." Diệp Ngạo Thiên chật vật ra cửa mua bữa sáng, trong lòng nàng đầy căm hận, bản thân lại sẽ bị người sai sử như vậy. Nhưng mà nàng không chút biện pháp nào, nàng đã không còn là Diệp Ngạo Thiên cao cao tại thượng trước kia, nàng bây giờ tên Diệp Thuần, chỉ là một nữ giúp việc không nhà để về. Nàng đi trên bãi cỏ trong tiểu khu, trong đầu vẫn là ánh mắt ghét bỏ vừa rồi của Đào Nhiên đối với nàng. Nàng cảm giác rất ủy khuất, bản thân mới vừa làm thì sao có thể làm tốt được. Nhưng mà nàng lại nghĩ, Đào Nhiên đã rất tốt rồi, hắn không có đuổi mình đi. Phải biết mình trước kia chỉ cần thủ hạ làm mình không hài lòng một chút, mình đều sẽ đuổi người. Nàng bắt đầu nhớ ba ba, ba ba không biết bị người nào hại chết, nếu hắn còn sống, căn bản sẽ không để cho bản thân chịu loại ủy khuất này. Nàng đi một hồi không nhịn được nổi lên nước mắt, có ma ma trẻ tuổi mang đứa nhỏ đi ngang qua nàng. Đứa trẻ kỳ quái chỉ Diệp Ngạo Thiên nói: "Ma ma. A di kia tại sao khóc a?" "Có lẽ là có chuyện gì thương tâm." "A di kia làm thế nào mới sẽ không khóc a?" "Có ma ma yêu liền sẽ không khóc nha." Diệp Ngạo Thiên hung hăng lau khô nước mắt, nàng sẽ không tiếp tục như vậy, sớm muộn có một ngày nàng sẽ đoạt lại hết thảy thuộc về mình. Nàng bây giờ không có ba, nàng sẽ không khóc nữa. Đào Nhiên ngồi trước bàn uống trà đặc vừa pha, chờ Diệp Ngạo Thiên đưa điểm tâm tới. Nghĩ thôi cũng thật sảng, Diệp Ngạo Thiên trước đó còn dám rống lớn gào to với mình hiện tại lại phải quét dọn vệ sinh mua điểm tâm cho mình, đây chẳng lẽ chính cái gọi là phong thủy luân lưu chuyển*? (*) phong thủy luân lưu chuyển: gió nước xoay chuyển tuần hoàn => đời có lên có xuống Tiểu Mỹ xuất hiện trên bàn, hắn nói: "Ký chủ ngươi nhất định phải đối xử với nàng như vậy sao? Ngộ nhỡ bị ngươi kích thích hắc hóa làm sao bây giờ?" Đào Nhiên không thèm để ý chút nào nói: "Nàng hiện tại ngay cả mặt Phùng Lộ Dịch cũng không gặp được, làm sao có thể hắc hóa. Chưa kể nàng hiện tại không tiền không thế, ta một tay là có thể đè chết nàng, nàng dựa vào cái gì hắc hóa nha." Tiểu Mỹ: "..." Ký chủ thật là càng ngày càng trực nam... Diệp Ngạo Thiên mua điểm tâm trở lại, đem điểm tâm để lên bàn nói: "Anh cũng chưa nói mình muốn ăn gì, tôi liền mua bánh mì sandwich còn có lạp xưởng và cà phê." Đào Nhiên gật đầu một cái, nhìn một phần khác nói: "Đó là cái gì?" Diệp Ngạo Thiên: "Đó là phần của tôi, là bữa ăn sáng kiểu Cộng Hòa, cháo loãng thêm chút thức ăn." Đào Nhiên đối với lạp xưởng một chút hứng thú cũng không có, hắn nói: "Cô sáng sớm chỉ ăn cái này sao? Có phải quá ít hay không, nhìn cô gầy như vậy." Nếu như có thể Diệp Ngạo Thiên cũng không muốn như vậy a, nhưng mà tối qua nàng cầm tiền đi mua một bộ quần áo để thay đổi, tuy rằng đã tận lực mua quần áo rẻ nhất, nhưng mà tiền còn lại vẫn không đủ mua thức ăn một tuần lễ, vì vậy nàng chỉ có thể sáng sớm ăn cái này tiết kiệm tiền. Nhưng mà nguyên nhân này nàng cũng không thể nói, Diệp Ngạo Thiên nói: "Có thể, tôi quen ăn cái này." Đào Nhiên đưa tay lấy cháo loãng đến trước mặt mình, đem bánh mì sandwich lạp xưởng đẩy tới trước mặt Diệp Ngạo Thiên nói: "Tôi đổi với cô, cô ăn cái này đi." Nói xong hắn liền mở nắp ra húp một hớp cháo loãng, sáng sớm uống cháo loãng cảm giác thật tốt a, thức ăn kèm cũng rất ngon miệng. Diệp Ngạo Thiên nhìn bánh mì sandwich cùng lạp xưởng, cháo đã bị Đào Nhiên uống qua một ngụm, nàng cũng không thể đổi trở lại. Nàng uống một hớp cà phê, bỗng nhiên có chút cảm động, bởi vì mình nhìn rất gầy cho nên liền đổi bữa sáng với mình sao? Nghĩ đến trước đó bản thân muốn tập kích, Đào tiên sinh còn cho pizza ăn, nội tâm nàng cũng tốt hơn một chút. Đào Nhiên ăn xong điểm tâm phát hiện quần áo Diệp Ngạo Thiên mặc trên người không giống ngày hôm qua, lúc này mới nhớ ra thời điểm nàng tới trên người căn bản không có đồ vật như hành lý, quần áo như này làm sao mà có liền không khó tưởng tượng. Nhìn vải vóc chính là hàng vỉa hè, để nàng mặc cái này thật là ủy khuất nàng. Đào Nhiên lau miệng một chút, nói: "Cô... có muốn trả trước tiền lương đi mua ít đồ vật hay không?" Diệp Ngạo Thiên có chút kinh hỉ ngẩng đầu, "Có thể sao?" "Có thể." Sau đó Đào Nhiên liền lấy ra một ngàn đồng tiền nói: "Dùng tiết kiệm chút." Diệp Ngạo Thiên: "..." Diệp Ngạo Thiên có chút run rẩy nhận lấy một ngàn đồng tiền kia, không dám tin hỏi: "Đây là một tháng tiền lương?" "Phải." Đào Nhiên mỉm cười nói: "Không cần cám ơn tôi." Ai nghĩ cảm ơn ngươi... Diệp Ngạo Thiên nói: "Cái này liệu có hơi ít hay không?" "Ít? Tôi cảm thấy đã quá nhiều." Đào Nhiên nói: "Cô nhìn xem cô ở lại chỗ tôi không phải nên trừ tiền sao? Ba bữa ăn của cô đều cần tôi phụ trách, có phải cũng nên trừ tiền? Hơn nữa trình độ nghiệp vụ của cô thật sự là..." "Được rồi anh không cần nói nữa." Diệp Ngạo Thiên đau buồn phẫn nộ cầm tiền nói: "Tôi sẽ dùng tiết kiệm." Đào Nhiên gật đầu, vẻ mặt hết sức vui mừng. Thời gian tiếp theo Đào Nhiên vẫn luôn chỉ huy Diệp Ngạo Thiên, dạy nàng nên làm sao thu dọn nhà. Đến trưa Diệp Ngạo Thiên mới miễn cưỡng đem nhà quét dọn xong, Đào Nhiên giống như một lão gia ngồi bình luận: "Năng lực động thủ của cô thật sự là..." Diệp Ngạo Thiên mệt mỏi gần chết trợn mắt nhìn hắn, Đào Nhiên: "Kém cực kỳ." "Hừ!" Đào Nhiên nhếch mép một cái nói: "Buổi trưa sắp tới, cô có phải nên chuẩn bị bữa trưa cho tôi không? Cô là người Cộng Hòa Đế Quốc? Vậy hôm nay tôi liền thử thức ăn Cộng Hòa một chút đi." Diệp Ngạo Thiên cứng ngắc, nàng làm gì biết nấu ăn a? Đào Nhiên nói: "Không đi mua đồ sao?" Diệp Ngạo Thiên xoay người mở cửa, lại quay đầu nói: "Đi đâu mua?" Đào Nhiên mang nàng đi siêu thị, hai người vừa chọn đồ vật, Đào Nhiên vừa nói: "Nghe nói Cộng Hòa Đế Quốc có một loại địa phương gọi là chợ bán thức ăn, ở đó nhìn thế nào?" Ta làm sao biết, ta đã bao giờ đi chợ bán thức ăn đâu... Diệp Ngạo Thiên trong lòng không ngừng lầu bầu, ngoài miệng nói: "Có lẽ chính là chỉ địa phương bán thức ăn." Đào Nhiên lại nói: "Cô dự định làm gì cho tôi ăn?" Diệp Ngạo Thiên mờ mịt nhìn chung quanh, sau đó nói: "Rau... Rau xà lách?" Đào Nhiên mặt lạnh lùng nói: "Cái đó hình như không phải là thức ăn Cộng Hòa Đế Quốc, hơn nữa tôi ghét xà lách." Ta cũng rất ghét, nhưng ta chỉ biết làm rau xà lách. Diệp Ngạo Thiên nhìn đồ tươi trước mắt, món ăn ở đây nàng trên căn bản đều ăn qua, nhưng đều giới hạn ở chỗ làm xong đưa đến trước mặt nàng. Muốn nàng đem những thứ này làm xong đưa đến trước mặt Đào Nhiên, quả thực chính là không thể nào. Đào Nhiên đi về phía trước hai bước, xách một con gà nói: "Nghe nói Cộng Hòa Đế Quốc có một món ăn tên là Gà Cung Bảo, tôi muốn ăn cái đó." Diệp Ngạo Thiên: "..." Còn có gì so với cái này càng tuyệt vọng hơn sao? Đào Nhiên biết Diệp Ngạo Thiên không biết làm, nhưng mà hắn chính là muốn nhìn bộ dáng Diệp Ngạo Thiên nước mắt lưng tròng. Sau khi trở về hắn liền tránh vào trong phòng, còn cố ý đem máy vi tính để ở phòng khách. Diệp Ngạo Thiên nguyên bản còn rất tuyệt vọng, nhìn thấy máy vi tính trên bàn nàng lập tức mắt sáng lên, không có gì vặn ngã được Diệp Ngạo Thiên ta. Nàng ở trên mạng tìm tòi cách làm Gà Cung Bảo, sau đó đi phòng bếp đối mặt con gà kia. Gà tại sao lớn lên thành hình dáng này? Ta rốt cuộc nên cắt từ nơi nào? Đào Nhiên luôn tỉ mỉ chú ý động tĩnh bên ngoài, nghe bên ngoài có thanh âm xắt thức ăn, hắn thầm nghĩ Diệp Ngạo Thiên cũng không tệ lắm mà, hắn vốn cho rằng nàng sẽ bị làm khó ngay ải thứ nhất. Sau đó đến lúc ăn cơm Đào Nhiên mới biết mình sai lầm bao nhiêu, nhìn đĩa đồ vật ngăm đen trên bàn, Đào Nhiên mặt không chút thay đổi nói: "Đây chính là Gà Cung Bảo?" Diệp Ngạo Thiên nghiêm túc gật đầu, "Không sai, chính là nó." Đào Nhiên uyển chuyển nói: "Hình như không quá giống hình tôi xem trên mạng." Diệp Ngạo Thiên bên trong đôi mắt đều viết đầy thành khẩn, "Trên mạng đều là không chính tông, tôi làm chính là Gà Cung Bảo chính hiệu nhất của Cộng Hòa Đế Quốc, ngài nên tin tưởng người Cộng Hòa Đế Quốc là tôi." Đào Nhiên: "..." ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 129: Cao thủ hộ vệ tình địch ⑤ Đào Nhiên vẫn luôn cảm thấy kỹ năng trợn tròn mắt nói mò này không người nào vận dụng thuần thục hơn bản thân, hôm nay ở trên người Diệp Ngạo Thiên thấy được một lần, hắn mới biết cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn trời cao có trời cao hơn. Đào Nhiên trầm mặc nhìn món ăn nghe nói là Gà Cung Bảo kia một hồi, sau đó nói: "Cái này... cô nếm thử chưa?" "Tôi nếm thử rồi." Diệp Ngạo Thiên đến lông mi cũng không nhúc nhích một chút nói: "Vô cùng mỹ vị vô cùng chính tông." Đào Nhiên: "..." Diệp Ngạo Thiên nói: "Tiên sinh, tôi bới cơm cho anh." Nói xong nàng bới một chén cơm nấu thật sự là hơi quá nhão đem tới, "Gà Cung Bảo phối hợp cơm, mùi vị tuyệt nhất." "..." Trừ trầm mặc Đào Nhiên đã nói không ra lời, tại sao hệ thống nhất định phải muốn hắn ngăn cản nữ phụ hắc hóa? Cái bộ dáng này của nàng quả thực so với hắc hóa còn kinh khủng hơn biết không? Đào Nhiên đem cơm đẩy tới trước mặt Diệp Ngạo Thiên nói: "Cô ăn đi, cô quá gầy." Diệp Ngạo Thiên mặt khẽ co quắp một cái nhẹ đến không thể phát giác, sau đó kiên quyết nói: "Tôi làm sao có thể ăn trước tiên sinh được?" "Tôi bảo cô ăn thì ăn đi." Đào Nhiên trong nháy mắt ngữ khí trở nên kinh khủng, "Nếu như cô không ăn, tôi liền sa thải cô." Diệp Ngạo Thiên bình tĩnh nhìn Đào Nhiên rất lâu, sau đó hai tay chậm chạp cầm lên chén đũa, xới một miếng cơm vào miệng. Đào Nhiên kẹp một miếng gà ngăm đen cho Diệp Ngạo Thiên, biểu tình từ ái nói: "Tới, ăn nhiều gà một chút, cô xem cô thật gầy." Diệp Ngạo Thiên: "..." Cuối cùng ở dưới mí mắt Đào Nhiên, Diệp Ngạo Thiên một mình tiêu diệt xong đĩa gà rồi. Đào Nhiên nhìn ánh mắt nàng, luôn cảm thấy có ý tứ như sống chẳng còn gì lưu luyến. Thấy nàng ăn xong, Đào Nhiên nói: "Ăn xong thì thu dọn một chút đi, trong nhà phải thời thời khắc khắc giữ sạch sẽ ngăn nắp." Thấy Đào Nhiên đẩy cửa muốn đi ra ngoài, Diệp Ngạo Thiên nói: "Tiên sinh đi đâu vậy?" Đào Nhiên cũng không quay đầu lại nói: "Tôi đi ăn chút đồ ăn dành cho người." "..." Hóa ra hắn đều biết... Vốn cho rằng đây chỉ là một người Thần Quốc ngu xuẩn, không nghĩ tới cuối cùng mang đá đập chân mình. Diệp Ngạo Thiên cảm thụ mùi vị cổ quái trong miệng, dạ dày co quắp một trận, vọt vào phòng vệ sinh ói. Tuy nhân dân hai nước khinh bỉ lẫn nhau, nhưng mà đối với thức ăn ngon lại không có thành kiến quá lớn. Người mở tiệm ăn Cộng Hòa Quốc ở Thần Quốc cũng không ít, Đào Nhiên vào một quán mì, gọi một bát mì sợi. Nhân viên phục vụ bưng lên một bát mì, cũng đưa lên một chiếc nĩa. Đào Nhiên nói: "Xin cho tôi một đôi đũa cảm ơn." Nhân viên phục vụ có chút kỳ quái nhìn Đào Nhiên, vị tiên sinh này có một đôi mắt màu lam u tối, tóc hơi dài còn là màu vàng sậm, vừa nhìn đã thấy chính là một người Thần Quốc, hắn cũng biết dùng đũa sao? Diệp Ngạo Thiên ói xong liền đi thu thập phòng, nàng ngồi trên ghế sa lon đếm một ngàn đồng tiền Đào Nhiên đưa cho nàng, bất kể nói thế nào số tiền này cũng thật sự là quá ít. Không nói số tiền này có thể dùng làm cái gì, chính là duy trì sinh hoạt đều không làm được. Nàng muốn có tiền, thật nhiều tiền, không có tiền nàng cái gì cũng không làm được. Nhưng mà thân phận Diệp Thuần hiện tại của nàng là giả, những giấy chứng nhận này giấu diếm người như Đào Nhiên thì còn được, nhưng nếu muốn đi công ty chính quy tìm việc làm, là tuyệt đối không được. Ngay lúc nàng đang gấp, Đào Nhiên trở lại rồi. Diệp Ngạo Thiên suy nghĩ một chút nói: "Tiên sinh?" Đào Nhiên quay đầu: "Ừ?" "À... Tôi có thể đi ra ngoài tìm một phần việc làm thêm không?" Diệp Ngạo Thiên sợ Đào Nhiên không đồng ý, liền nói: "Tôi bảo đảm sẽ không trễ nãi công việc nơi này." Đào Nhiên cởi áo khoác xuống, ngồi trên ghế sa lon nói: "Cô muốn làm thêm cái gì?" Diệp Ngạo Thiên yên lặng nhìn Đào Nhiên, lòng nói địa phương hiện tại ngươi ngồi là giường của ta. Bất quá nàng rất sáng suốt không có nói ra, Diệp Ngạo Thiên đối với công việc của nhân dân tầng dưới chót không biết gì cả, nàng nói: "Có công việc gì ừm... không yêu cầu cao với thân phận không?" Đào Nhiên: "Thân phận cô có vấn đề sao?" Mồ hôi lạnh trong nháy mắt rơi xuống, Diệp Ngạo Thiên khẩn trương nhìn Đào Nhiên nói: "Tôi dĩ nhiên không có vấn đề." "Vậy à." Diệp Ngạo Thiên liền thấy ánh mắt nam nhân này bỗng nhiên tràn đầy đồng tình, hắn nhìn mình nói: "Trình độ học vấn không cao quả nhiên rất đau khổ, tôi hiểu." Diệp Ngạo Thiên nhịn xuống xung động muốn hộc máu, cười khan nói: "Ha ha ha... Phải..." Đào Nhiên trong lòng cũng đang nín cười, hắn dựa trên ghế sa lon suy tư nói: "Làm thêm không yêu cầu trình độ học vấn thì..., cô có thể đi phát tờ rơi, hoặc giả là đến loại địa phương như khu trò chơi đóng vai nhân vật, hoặc là..." Diệp Ngạo Thiên: "Hoặc là cái gì?" Đào Nhiên: "Hoặc là vừa đóng vai nhân vật vừa phát tờ rơi." Diệp Ngạo Thiên: "..." "Loại công việc như vậy tiền lương đều là thanh toán trong ngày, hơn nữa thời gian làm việc cơ bản đều ở ban ngày." Đào Nhiên mặt khoan hồng độ lượng nói: "Tôi cho phép cô quét dọn vệ sinh buổi tối, điều kiện tiên quyết là đừng ồn ào đến tôi." Diệp Ngạo Thiên nghĩ đến những người phát tờ rơi đã từng gặp trên đường, bất luận phơi dưới ánh mặt trời bao lâu, bọn họ đều phải đứng trên đường mặt mày vui vẻ phát tờ rơi. Sắc mặt nàng có chút tái mét, bản thân cũng có ngày luân lạc tới loại trình độ này sao? Đào Nhiên kỹ lưỡng nhìn sắc mặt nàng, nói: "Nhà cô còn người thân không?" Ba ba chết rồi thì không còn người thân nữa, Diệp Ngạo Thiên lắc đầu nói: "Không có." "Nếu như vậy cô gấp gáp kiếm tiền làm gì? Cô thân thể khỏe mạnh, ở chỗ tôi ăn uống không lo, tại sao phải sốt ruột đi làm thêm? Hơn nữa đi làm thêm cũng kiếm không được bao nhiêu tiền." Diệp Ngạo Thiên cũng biết vậy, nàng nhìn Đào Nhiên, nam nhân Thần Quốc này xem ra rất trẻ tuổi, bộ dáng chừng hơn hai mươi. Diệp Ngạo Thiên nói: "Tiên sinh anh làm công việc gì? Là nghề tự do sao?" "Không phải." Đào Nhiên nói: "Tôi không có công việc." Không có công việc cũng có thể mỗi ngày nhàn nhã như vậy, còn có dư tiền mời người giúp việc? Đào Nhiên nói: "Tôi vừa mới thừa kế một phần di sản lớn." "..." Diệp Ngạo Thiên yên lặng cúi đầu, toàn thế giới chỉ có một mình mình xui xẻo sao? Đào Nhiên cũng không phải muốn ngăn cản Diệp Ngạo Thiên ra ngoài làm thêm, trên thực tế hắn cảm thấy để cho nàng đi ra ngoài làm việc cũng rất tốt, ít nhất nàng sẽ không có thời gian rảnh rỗi nghĩ chuyện linh tinh. Đào Nhiên lấy máy vi tính ra đưa cho nàng nói: "Đối với những chuyện làm thêm này tôi cũng không rõ lắm, cô tự tra một chút đi." Diệp Ngạo Thiên rất nghiêm túc lên mạng tra xét, thậm chí so với thời điểm nàng vừa đảm nhiệm người nắm quyền tập đoàn Diệp thị còn nghiêm túc hơn. Trải qua một đêm phân tích, nàng cuối cùng vẫn quyết định làm công việc phát tờ rơi này. Chỉ bởi vì công việc làm thêm này trả lương trong ngày, hơn nữa khắp nơi đều có, nàng không cần rời khỏi nhà Đào Nhiên quá xa, dẫu sao ngồi xe cũng phải cần tiền. Đào Nhiên sáng sớm hôm sau tỉnh dậy đã nhìn thấy bữa sáng trên bàn, Diệp Ngạo Thiên để lại một tờ ghi chú, trên đó viết nàng đi làm thêm, buổi trưa sẽ trở về giải quyết cơm trưa cho hắn. Đào Nhiên xoắn xuýt ăn bữa sáng, lòng nói ngày mai nhất định phải nhắc nhở nàng tuyệt đối đừng mua lạp xưởng nữa. Đào Nhiên mặc áo khoác ra cửa, sau đó đi đến khu vui chơi gần nhất. Quả nhiên ở khu vui chơi nhìn thấy Diệp Ngạo Thiên, không phải hắn biết Diệp Ngạo Thiên ở chỗ này, mà là địa phương này cung cấp việc làm thêm nhiều, hơn nữa nơi này lương cao nhất. Hắn xa xa nhìn Diệp Ngạo Thiên mặc một thân y phục cos gấu rất mập, trong tay còn ôm một con gấu rất lớn. Một nam nhân ở trước mặt nàng nói gì đó, Diệp Ngạo Thiên mặt không biểu tình, nhưng lại thỉnh thoảng gật đầu. Một lát sau nam nhân kia đi, Diệp Ngạo Thiên đeo đầu gấu vào trên đầu mình. Khí trời bây giờ không nóng, nhưng mà mặc bộ đồ này đi phát tờ rơi cũng không dễ chịu. Đào Nhiên nghĩ một chút, cảm thấy mình có chút hiểu Diệp Ngạo Thiên nghĩ thế nào. Thay vì mặt mày vui vẻ hèn mọn phát tờ rơi, không bằng đem bản thân che giấu, không người nào có thể biết được đằng sau khuôn mặt chú gấu khả ái sẽ là dạng biểu tình gì. Đào Nhiên cũng không có đi qua, chỉ như vậy nhìn Diệp Ngạo Thiên rất lâu. Đến buổi trưa du khách ít một chút, Diệp Ngạo Thiên đi tới bên cạnh vòi phun nước, nàng ngơ ngác ngồi xuống bệ. Có người nhìn thấy một con gấu nhỏ tịch mịch ngồi bên cạnh đài phun, cột nước sau lưng giống như nước mắt gấu, sau đó lặng lẽ chụp gấu con một tấm hình. Đào Nhiên cầm hai cây kem đi tới, cảm giác được có người đứng trước mặt, gấu ngẩng đầu lên. Sau đó Diệp Ngạo Thiên lấy xuống cái đầu, mê man nhìn Đào Nhiên. Đào Nhiên đưa cho nàng một cây kem nói: "Phần thưởng cho người làm việc chăm chỉ." Diệp Ngạo Thiên nhận lấy kem, ăn một miếng, sau đó nói: "Tôi vốn dĩ dự định nghỉ ngơi một hồi sẽ trở về nấu cơm." "Được rồi." Đào Nhiên ngồi xuống bên người nàng nói: "Cô căn bản không biết nấu cơm đúng không?" Diệp Ngạo Thiên cúi đầu, Đào Nhiên nhìn nàng, đưa tay sửa lại tóc mai lộn xộn của nàng một chút, nói: "Không sao, tôi cũng không phải cần người nấu cơm đến vậy." Diệp Ngạo Thiên an tĩnh ăn kem, bỗng nhiên nói: "Đời người liệu có số mệnh đã định hay không? " Đào Nhiên: "Tại sao hỏi như vậy?" "Không phải đồ vật của mình cho dù đã từng có, sớm muộn cũng sẽ mất đi." Ánh mắt Diệp Ngạo Thiên có chút hoang mang, "Có thể tôi trời sinh đã nên trôi qua sinh hoạt nghèo khổ như vậy?" Đào Nhiên không biết nên nói sao với nàng, nghĩ một chút, hắn nói: "Cô cảm thấy cuộc sống cô bây giờ rất thống khổ sao?" "Chẳng lẽ không thống khổ sao?" Diệp Ngạo Thiên nhìn Đào Nhiên. Đào Nhiên nói: "Có vài người vừa sinh ra đã không có cha mẹ, vì sinh tồn bọn họ từ lúc rất nhỏ đã bắt đầu dùng mạng đổi lấy cơ hội sinh tồn. Bọn họ không có người thân không có bạn bè, thậm chí không ai biết bọn họ tồn tại. Nhưng mà khi ánh mặt trời chiếu lên người, đương lúc ngửi được mùi thơm hoa cỏ, bọn họ vẫn sẽ cảm ơn trời xanh, cảm ơn trời xanh để cho bọn họ có cơ hội được nhìn thấy thế giới làm người ta lưu luyến này." "Mà cô thì sao? Tuy rằng cô khổ cực, nhưng mà lao động của cô đều có hồi báo. Cô có thể thỏa thích đứng dưới ánh mặt trời, nếu như cô nguyện ý cô còn có thể có bạn, về sau sẽ còn có người thân. Ăn đồ ăn ngon, chơi trò khiến mình vui vẻ. Có thể cô có chuyện thương tâm, nhưng mà điều này không nên biến thành trở ngại ngăn cản cô vui vẻ." Diệp Ngạo Thiên vòng hai tay quanh chân, yên lặng khóc lên. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 130: Cao thủ hộ vệ tình địch ⑥ Đào Nhiên vốn muốn để cho tâm tình Diệp Ngạo Thiên tốt hơn một chút, không nghĩ tới an ủi một phen xong Diệp Ngạo Thiên lại khóc. Thật là, thân là nữ phụ ác độc sao có thể tùy tiện khóc như vậy? Đào Nhiên nhìn chung quanh một chút, thấy không ai chú ý bên này, hắn thở phào nhẹ nhõm, nếu có người cho rằng hắn đang bắt nạt Diệp Ngạo Thiên thì không tốt rồi. Nhưng mà Diệp Ngạo Thiên cứ khóc như vậy cũng không được a, Đào Nhiên khổ não nghĩ một chút, nói: "Cô... khóc xong chưa? Tôi mời cô đi ăn cơm." Diệp Ngạo Thiên đưa tay bưng kín mặt, "Cái bộ dáng này của tôi làm sao đi ăn đồ a." Đào Nhiên nói: "Cô chờ tôi một chút." Nói xong hắn liền chạy ra, đến khi trở lại tay cầm mấy hộp thức ăn. Đào Nhiên đem hộp thức ăn đặt ở trước mặt Diệp Ngạo Thiên nói: "Đều là thức ăn nước Cộng Hòa, chắc cô sẽ thích." Sau đó hắn động tác thuần thục mở hộp, bên trong lộ ra Gà Cung Bảo, trứng xào cà chua cùng với bò xào ớt xanh. Đào Nhiên đưa cho Diệp Ngạo Thiên một đôi đũa nói: "Ăn đi, tôi cảm thấy thức ăn tiệm này rất tốt." Nhìn Đào Nhiên thuần thục sử dụng đũa, Diệp Ngạo Thiên nói: "Kỳ thực anh đã sớm ăn qua Gà Cung Bảo phải không, tại sao gạt tôi nói chưa từng ăn?" Đào Nhiên không thèm để ý chút nào nói: "Cô không phải cũng lừa tôi nói mình biết nấu cơm sao, đây coi như huề nhau." Được rồi, huề nhau. Diệp Ngạo Thiên cúi đầu ăn cơm, trước đó chú trọng lễ nghi bàn ăn cái gì tất cả đều quên ra ngoài chín tầng mây. Nàng ăn cơm xong, chủ động đem rác đi ném, sau đó ngồi về chỗ cũ nói: "Lần đầu tiên ăn đồ như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm." Đào Nhiên yên lặng ngồi, gió nhẹ nhàng thổi tóc hắn. Hắn hơi mỉm cười nói: "Rất nhiều lần đầu tiên đều là tuyệt vời, cô hẳn nên đi thử nghiệm nhiều thêm." Lúc này cao ốc đối diện chiếu một video, trong video Phùng Lộ Dịch đang cùng một MC chuyện trò vui vẻ. Không ít nữ hài nhìn thấy đều khẽ hô lên, xem ra mị lực của vị tình nhân quốc dân Thần Quốc này thật không phải dạng vừa. Đào Nhiên quay đầu, Diệp Ngạo Thiên cũng ngửa đầu nhìn màn ảnh. Đào Nhiên nói: "Cô cũng thích Phùng Lộ Dịch sao?" Hẳn là thích đi, bất quá Diệp Ngạo Thiên cũng không rõ loại cảm giác này lắm. Lấy thân phận nàng hiện tại có lẽ ngay cả cơ hội nói chuyện với Phùng Lộ Dịch cũng không có, trong lòng có chút buồn bã, lại cũng không quá thương tâm. Diệp Ngạo Thiên nói: "Tôi dựa vào cái gì thích hắn? Tôi là một nữ giúp việc phát tờ rơi." Đào Nhiên cười lên, nói: "Kỳ thực với tư cách là nam nhân, ưu thế lớn nhất của hắn chính là có tiền, trừ có tiền ra, hắn vẫn là rất bình thường." Diệp Ngạo Thiên không đồng ý nói: "Hắn còn rất anh tuấn mà." Đào Nhiên nhìn nàng một cái nói: "Chẳng lẽ tôi không anh tuấn hơn hắn sao?" Diệp Ngạo Thiên nhìn chằm chằm mặt Đào Nhiên, lần đầu tiên quan sát tướng mạo một nam nhân như vậy. Từ màu tóc vàng sậm cùng đôi mắt lam thâm thúy u tối, lại xuống phía dưới đôi môi hồng hồng, nàng không khỏi không thừa nhận nam nhân này có một trương mặt rất tuyệt. Nhưng mà nàng vẫn nói: "Tướng mạo không phải trọng yếu nhất, khí chất cũng rất trọng yếu." Đào Nhiên lòng nói lúc Phùng Lộ Dịch ở trong phòng làm việc mắng người nào có cái gì khí chất, bất quá Diệp Ngạo Thiên nói như vậy, chính là thừa nhận trị giá nhan sắc của mình. Đào Nhiên rất cao hứng, cảm thấy Diệp Ngạo Thiên thật rất tinh mắt. Sau đó hắn cười híp mắt nói: "Cô có phải nên đi báo công rồi? Nhiều tờ rơi như vậy lúc nào mới có thể phát hết?" Diệp Ngạo Thiên mặt thống khổ nói: "Không biết..." Đào Nhiên nói: "Nếu không thì cô cho tôi hết đi." Diệp Ngạo Thiên: "A?" "Truyền đơn không phải gửi cho người sao, cô đưa toàn bộ cho tôi, không phải cũng coi như toàn bộ phát ra ngoài sao?" Diệp Ngạo Thiên im lặng nhìn chòng chọc Đào Nhiên một hồi, sau đó nói: "Tôi cái này là dựa theo thời gian làm việc phát tiền lương." "À..." Cũng không biết có phải phụ đạo tâm lý của mình phát huy tác dụng hay không, lúc xế chiều Diệp Ngạo Thiên rõ ràng sáng sủa hơn. Đào Nhiên trầm tư đi về phía trước, thời điểm ngang qua siêu thị hắn thuận tiện mua chút thức ăn, nể tình Diệp Ngạo Thiên làm việc khổ cực như vậy, hắn không ngại làm một bữa cơm đãi nàng. Thức ăn mới mua về còn chưa xử lý, liền có người liên lạc hắn. Đào Nhiên trong điện thoại di động cài đặt hệ thống chống theo dõi, nếu không hắn làm sát thủ đắc tội vô số người sớm đã không biết chết đi nơi nào. Tin nhắn nói với hắn, hình như có người đặt đơn. Đào Nhiên trả lời tin nhắn nói tạm thời hắn không rảnh, đối phương lưu luyến không buông tha, cho rằng tiền đưa ít, liền bắt đầu tăng giá. Đào Nhiên phiền não cau mày, không tính để ý hắn. Kết quả đối phương liền hỏi hắn, không phải là dự định rửa tay gác kiếm chứ? Đào Nhiên nghĩ một chút, trả lời hắn nếu bản thân thật dự định rửa tay gác kiếm thì làm sao? Đối phương trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Ngươi sẽ không nói thật chứ? Sát thủ sao có thể nói không làm liền không làm, ngươi có biết một khi tin tức ngươi không làm nữa truyền đi, sẽ có bao nhiêu người muốn tìm ngươi sau đó giết ngươi không?" Cái này Đào Nhiên biết, không chỉ những người hắn từng đắc tội sẽ không bỏ qua hắn, ngay cả nhóm người đã từng thuê hắn cũng sẽ không bỏ qua hắn. Từ cổ chí kim có bao nhiêu sát thủ được chết yên lành? Bọn họ không phải chết trong quá trình làm nhiệm vụ, thì chính là sau khi thoát khỏi nghề này chết ở một địa phương không ai biết. Đào Nhiên thở dài, hắn không phải sát thủ Ôn Nhu nguyên bản, hắn vừa không thích nghề này cũng không cần làm cái này để nuôi bản thân. Nhưng mà hắn cũng không ngây thơ đến mức cho rằng người khác thật không tìm được mình, vì vậy hắn chỉ có thể nói với người kia: "Không phải không làm, mà là nghĩ muốn nghỉ ngơi một trận." Đối phương vội nói như vậy cũng tốt như vậy cũng tốt, sau đó dặn dò Đào Nhiên nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ ngơi xong tiếp tục công việc. Ôn Nhu đại khái là nhân vật có hồi ức tối tăm nhất mà Đào Nhiên từng xuyên, hắn không biết cha mẹ mình là ai, cũng không biết bản thân tên gì. Từ khi hắn bắt đầu có trí nhớ liền đã ở trong trại huấn luyện sát thủ bí mật, nơi đó đều là những đứa trẻ tuổi xấp xỉ hắn. Một đám con nít như vậy đều vì sinh tồn mà giết người, bọn chúng mỗi ngày đều có rất nhiều hạng mục huấn luyện. Cùng với tuổi càng ngày càng lớn, đám trẻ cũng càng ngày càng ít, mà hung thủ sát hại đám trẻ chính là chính bọn chúng. Muốn còn sống, thì nhất định phải giết chết người khác. Ở thời điểm Ôn Nhu hắn mười hai tuổi lần đầu tiên bị phái ra ngoài giết người, ngày đó hắn giết người xong một mình núp trong một ngõ hẻm. Hắn không khóc, cũng không bởi vì giết người mà có gì khó chịu. Hắn chỉ là nhìn trời sao dầy đặc, lần đầu tiên hô hấp được không khí tự do, nếu hiện tại hắn chạy đi, hắn có thể thật sự đạt được tự do. Lúc này có một người phụ nữ rất đẹp phát hiện hắn, nhìn thấy khắp người hắn máu me cho rằng hắn bị thương, muốn mang hắn đi bệnh viện trị liệu. Ôn Nhu bị nàng dắt tay, tay nữ nhân kia rất mềm rất ấm, không giống với tất cả mọi người ở chỗ huấn luyện. Ngay khi hắn mờ mịt không biết phải làm sao, nữ nhân phát hiện thanh đao hình dáng kỳ lạ dính đầy máu tươi trên tay hắn. Sau đó trong ánh mắt sợ hãi yếu ớt của nữ nhân kia, Ôn Nhu giết nàng, rồi lại trở về trại huấn luyện. Thủ lĩnh phụ trách huấn luyện vì để khống chế bọn họ, làm cho mỗi người đều dính vào nghiện ma túy. Cho đến khi Ôn Nhu mười tám tuổi hắn giết thủ lĩnh, lại tốn nửa năm cai nghiện. Không ai biết trong nửa năm đó hắn trôi qua những ngày như thế nào, chỉ biết sau khi hắn xuất hiện lần nữa, liền trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ. Bởi vì bất luận người khó giết bao nhiêu hắn đều giết được, bất luận hoàn cảnh hà khắc bao nhiêu hắn cũng có thể chống đỡ. Đào Nhiên bị ánh đèn chiếu tỉnh, lúc này mới phát hiện mình lại ngủ trên ghế sa lon. Diệp Ngạo Thiên nhìn thấy Đào Nhiên ngủ trên ghế sa lon, rất muốn nhắc nhở hắn giường của nữ hài là không được đụng vào. Tâm tình của Ôn Nhu có hơi quá cường liệt, Đào Nhiên một lúc lâu sau mới hoàn toàn thanh tỉnh, hắn hướng về Diệp Ngạo Thiên cười một cái nói: "Trở lại rồi à, để tôi nấu cơm cho." Diệp Ngạo Thiên cảm thấy hắn có chút kỳ quái, nhưng mà cũng nói không ra kỳ quái chỗ nào. Hôm nay tan việc có một nữ nhân nói với nàng, có công việc so với phát tờ rơi càng kiếm nhiều tiền hơn cũng thích hợp hơn muốn giới thiệu cho nàng, nàng cảm thấy đây là một cơ hội. Cho dù không thể đoạt Diệp thị trở lại, nàng cũng phải tra rõ nguyên nhân cái chết của ba ba mới được. Nhưng bất kể làm gì, đều phải cần tiền. Diệp Ngạo Thiên nhìn về phía phòng bếp, Đào Nhiên là người tốt, nhưng mà bọn họ không phải người cùng một thế giới. Nàng không thể nào vĩnh viễn ở lại chỗ này, rời đi là chuyện sớm muộn. Chỉ là tiên sinh tốt bụng này dẫu sao cũng từng ở thời điểm mình khó khăn nhất giúp đỡ mình, trước khi đi nàng nghĩ đưa cho Đào Nhiên một món lễ vật. Trong phòng bếp dần dần có mùi thơm bay ra, Đào Nhiên bưng mấy đĩa dọn ra, nói: "Rửa tay ăn cơm đi." Diệp Ngạo Thiên khiếp sợ nhìn mấy món ăn Cộng Hòa Đế Quốc đặc sắc kia, bộ dáng xem ra rất chính tông. Nàng kẹp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, lập tức liền bị mùi vị chính tông này chinh phục. Sau đó nàng nhìn về phía phòng bếp, tại sao một người Thần Quốc lại làm ra được một bàn thức ăn Cộng Hòa rất ngon? Mang nghi ngờ trong lòng Diệp Ngạo Thiên trầm mặc ăn cơm, nàng muốn hỏi Đào Nhiên có phải đã từng đến nước Cộng Hòa, nhưng mà bản thân và hắn chỉ là quan hệ chủ tớ. Tuy buổi trưa hôm nay hai người cùng nhau tán gẫu qua ngày, nhưng cũng không thể nói là bằng hữu có thể chia sẻ bí mật. Diệp Ngạo Thiên trong lòng cồn cào, cuối cùng nàng dùng ý chí mạnh mẽ nhịn được. Hơn nữa uyển chuyển nói: "Tiên sinh, đoạn thời gian tiếp theo tôi có thể sẽ tương đối bận rộn." Đào Nhiên: "Bởi vì cô làm thêm phát tờ rơi sao?" "Không phải." Diệp Ngạo Thiên nói: "Hôm nay có một đồng sự nói có thể giới thiệu cho tôi một công việc thích hợp hơn, tiền lương cũng càng cao hơn. Tôi nói là nếu như cuối cùng tôi quyết định tiếp nhận công việc kia, tôi khả năng liền phải rời khỏi nơi này." Ý nghĩ đầu tiên của Đào Nhiên chính là Diệp Ngạo Thiên bị người lừa, trên đời nào có loại chuyện tốt này. Có loại công việc này đồng nghiệp kia tại sao không đi làm? Diệp Ngạo Thiên tuy rằng không ngu, nhưng mà nàng đối với loại hiểm ác trong thế giới người bình thường thật sự không hiểu rõ, có thể do cha nàng trước kia đem nàng bảo vệ quá tốt rồi. Đào Nhiên cũng không đâm phá, liền nói: "Ngày mai phải đi khảo hạch sao? Có muốn tôi đưa cô đi hay không?" "Không cần." Diệp Ngạo Thiên nói: "Đồng nghiệp kia đáp ứng cùng tôi đi." ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 131: Cao thủ hộ vệ tình địch ⑦ Kỳ thực Diệp Ngạo Thiên có để mình đưa đi hay không đều không có gì khác biệt, dẫu sao ai có thể ngăn được thiên hạ đệ nhất sát thủ. Nhưng mà hắn vẫn tính toán nhắc nhở một câu, "Vậy cô có hỏi là công việc gì không?" Diệp Ngạo Thiên nói: "Nàng nói ngày mai đi thì biết." "Tiểu Diệp a, với tư cách lão bản tôi không thể không nhắc nhở cô một câu." Đào Nhiên nói: "Bên ngoài bây giờ kẻ lường gạt rất nhiều, cô phải cẩn thận một chút mới được." Diệp Ngạo Thiên suy nghĩ một chút nói: "Tôi ngày mai chỉ là đi khảo hạch, nếu có vấn đề gì tôi bỏ đi là được, không sao." Lời đã nói đến đây, Đào Nhiên cũng sẽ không dự định nói tiếp, nàng rõ ràng là không nghe khuyên bảo. Sáng hôm sau Diệp Ngạo Thiên ra cửa từ sớm, Đào Nhiên sau đó đi theo. Liền thấy Diệp Ngạo Thiên cùng một nữ nhân trẻ tuổi hội họp, sau đó hai người cùng nhau lên xe buýt. Ở trên xe Diệp Ngạo Thiên nhớ tới lời Đào Nhiên nói tối hôm qua, nàng lại hỏi: "Công việc mà cô nói rốt cuộc là gì a?" "Công việc tốt á." Đối phương nói: "Cô hỏi nhiều như vậy làm gì, đến nơi chẳng phải sẽ biết sao." Chờ xe buýt dừng lại, Diệp Ngạo Thiên liền thoáng yên tâm, bởi vì đây là một con phố buôn bán sầm uất. Nếu đồng nghiệp này thật muốn giở trò quỷ gì, cũng sẽ không chọn ở loại địa phương này mới đúng. Đồng nghiệp Lilith xuống xe, chỉ một tòa cao ốc bên cạnh nói: "Chính là chỗ này." Đào Nhiên luôn luôn đi theo sau lưng các nàng, thấy mục đích các nàng là nơi này, trong lòng cũng có chút kỳ quái. Chẳng lẽ Diệp Ngạo Thiên thật tới vận may rồi, tùy tiện đi làm thêm liền có người giới thiệu công việc tốt cho nàng? Diệp Ngạo Thiên cầm sơ yếu lý lịch đã ngụy tạo tốt, theo Lilith đi vào. Vừa đến đại sảnh liền phát hiện người nơi này thật đúng là không ít, không ít cô gái trẻ tuổi đều cầm sơ yếu lý lịch. Diệp Ngạo Thiên nói: "Các nàng cũng tới xin việc?" "Phải đó." Lilith nói: "Cô thì khác, có tôi giới thiệu, cô tiết kiệm được rất nhiều phiền toái." Không nói thì thôi, nói xong Diệp Ngạo Thiên thật đúng là có điểm cảm kích Lilith. Trong này nhiều người như vậy, mặc dù nói bản thân căn bản không sợ bọn họ, nhưng mà sơ yếu lý lịch cùng thân phận của nàng dù sao cũng là giả, có người giúp nàng đi cửa sau hiển nhiên là tốt. Lilith mang Diệp Ngạo Thiên đi lên lầu, sau đó gõ cửa một gian phòng làm việc. Bên trong có thanh âm nam nhân nói: "Mời vào." Lilith mang Diệp Ngạo Thiên đi vào, Diệp Ngạo Thiên nhìn thấy nam nhân ngồi phía sau bàn làm việc kia. Tầm bốn mươi năm mươi tuổi, vóc người mập ra giống như đại đa số nam nhân trung niên Thần Quốc, còn hơi hói đầu. Nam nhân từ khi Diệp Ngạo Thiên vừa tiến đến liền nhìn Diệp Ngạo Thiên, Lilith nói: "Ngài Smith, đây chính là Diệp Thuần ngày hôm qua tôi nói." "Diệp tiểu thư." Smith mang nụ cười ấm áp trên mặt, "Có thể đem sơ yếu lý lịch của cô cho tôi nhìn một chút không?" Diệp Thuần gật đầu, sau đó đem sơ yếu lý lịch đưa cho Smith. Smith xem xong nói: "Rất tốt, vậy là Diệp tiểu thư dự định nhậm chức ở bổn công ty sao?" Diệp Ngạo Thiên nói: "Tôi đối với tình huống của quý công ty còn chưa hiểu lắm, tiên sinh có thể nói một chút về chức vị tôi khảo hạch không?" Smith nhìn về phía Lilith, "Cô không nói cho Diệp tiểu thư sao?" Lilith lộ ra nụ cười lúng túng nói: "Bây giờ nói cũng được vậy." Nàng nói với Diệp Thuần: "Ngày hôm qua tôi nhìn thấy cô liền cảm thấy ngoại hình cô đặc biệt tốt, cho nên liền muốn giới thiệu cô đến công ty này. Công ty này là công ty giải trí, những người bên ngoài kia đều là người mẫu đến khảo hạch, cô điều kiện tốt như vậy, công ty nhất định sẽ trọng điểm bồi dưỡng, đến lúc đó trở thành minh tinh cũng là có thể." Diệp Ngạo Thiên nhíu mày, nếu sớm biết việc làm Lilith giới thiệu chính là như vậy, nàng nói sao cũng không tới. Cũng không phải nàng có thành kiến gì với người mẫu, mà bởi vì bản thân hiện tại là tội phạm bị truy nã ở nước Cộng Hòa, trăm ngàn cay đắng chạy tới Thần Quốc mai danh ẩn tính, làm sao có thể chủ động đem bản thân ra ngay giữa ánh sáng trong tầm mắt công chúng. Nàng rất lãnh đạm nói: "Thật ngại quá, tôi không định tham gia nghề nghiệp này, quấy rầy ngài Smith rồi." Nói xong nàng liền muốn lấy về sơ yếu lý lịch, Smith mặt phiền não nhìn Lilith, "Cô rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?" Lilith cúi người gật đầu nói xin lỗi, đem Diệp Ngạo Thiên kéo qua một bên nói: "Diệp Thuần cô làm gì vậy? Làm người mẫu có gì không tốt? Vừa rạng rỡ lại kiếm nhiều tiền, không phải tốt hơn phát tờ rơi nhiều sao?" Trước nay chưa từng có ai dùng loại ngữ khí trách móc này với mình, Diệp Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn Lilith, nói: "Nếu ngày hôm qua cô nói với tôi, công việc cô giới thiệu chính là việc như thế, tôi cũng sẽ không vì vậy mà trễ nãi một ngày. Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không đem bản thân ra ngoài ánh sáng trước mặt truyền thông, tôi... gia đình tôi rất bảo thủ, không cho phép tôi làm người mẫu." Lilith vòng vo tròng mắt mấy vòng, sau đó nàng liền cười nói: "Hóa ra là nguyên nhân này a, sao cô không nói sớm, Diệp Thuần tôi là thật muốn giúp cô." Thấy nàng thái độ tốt hơn, Diệp Ngạo Thiên cũng hòa hoãn thái độ, liền nói: "Không sao, nhưng tôi phải đi đây." "Diệp Thuần." Lilith bỗng nhiên nói: "Người mẫu cũng chia mấy loại, nếu như cô chỉ làm người mẫu thử đồ thì không cần ló mặt, chủ yếu nhất là làm nổi bật y phục." Diệp Ngạo Thiên có chút hoài nghi nói: "Thật không cần ló mặt sao?" "Thật, không tin cô hỏi Smith." Lilith nở nụ cười quay đầu nói: "Diệp Thuần nói nàng muốn xin việc làm người mẫu thử đồ." Smith ngồi trên ghế, tâm tình dường như có điểm không tốt nói: "Ở đây không phải nói cái gì chính là cái đó, chi bằng Diệp tiểu thư đi trước thử một chút, nhìn xem bản thân có thích hợp công việc này hay không." Lilith liền mang Diệp Ngạo Thiên ra ngoài, Diệp Ngạo Thiên nói: "Làm sao thử?" "Rất đơn giản à, chính là đổi mấy bộ quần áo chụp mấy tấm hình nhìn xem hiệu quả à." Diệp Ngạo Thiên: "Xác định không cần ló mặt sao?" "Xác định a." Lilith mang Diệp Ngạo Thiên đi vào một gian phòng hóa trang, bên trong không có người, chỉ có một nữ nhân trung niên ngồi hút thuốc. Tâm tình Diệp Thuần có chút không tốt, nhưng tiền thù lao làm người mẫu không tệ, nếu như không cần ló mặt nàng nguyện ý thử một chút. Lilith nói với nữ nhân trung niên kia: "Đây là Diệp tiểu thư tới khảo hạch, Smith nói..." Hai người nói một hồi, nữ nhân trung niên buông thuốc xuống, quan sát trên dưới Diệp Ngạo Thiên một chút, sau đó nói: "Vóc người không tệ." Sau đó cầm một kiện váy cho Diệp Ngạo Thiên, nói: "Đi vào thay quần áo đi." Diệp Ngạo Thiên cầm y phục vào phòng thử quần áo, cái váy này có chút bại lộ. Đối nàng mà nói cũng không phải cái gì không thể tiếp nhận, trước kia nàng cũng đã gặp không ít người mẫu, biết những người mẫu này đều là cái gì cũng có thể xuyên. Nàng nhìn y phục này, cũng biết muốn mặc đẹp mắt là không thể mặc đồ lót. Y phục đang cởi đến một nửa, lại phát hiện tấm áp phích sau cửa có điểm không đúng. Trong lòng nàng có loại dự cảm xấu, xích lại gần nhìn, phát hiện mắt nhân vật trên tấm áp phích có vấn đề. Diệp Ngạo Thiên đưa tay chạm mắt nhân vật một chút, sau đó liền mò tới cái gì hơi nổi lên. Trong lòng nàng nổi trống, đưa tay xé tấm áp phích xuống, phát hiện giấu sau tấm áp phích là ống thu hình lỗ kim. Trong nháy mắt đó Diệp Ngạo Thiên thiếu chút nữa bị phẫn nộ trào choáng đầu óc, nàng gắt gao siết chặt quả đấm thở hổn hển, thật lâu mới đè nén xuống lửa giận. Loại thời khắc hiện tại quả thực không phải thời điểm để bản thân phát tính tình, bản thân đã không còn là Diệp Ngạo Thiên cao cao tại thượng trước kia, vạch rõ tất cả ở chỗ này, ai biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì. Lilith và nữ nhân trung niên bên ngoài không biết đang nói cái gì, Diệp Ngạo Thiên đẩy cửa đi ra, hai người quay đầu nhìn nàng, Lilith nói: "Sao cô không thay quần áo?" Diệp Ngạo Thiên sắc mặt bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ lại rồi, vẫn là không dự định làm cái này, cảm ơn ý tốt của cô, tôi phải rời đi." Sắc mặt Lilith cực kỳ khó coi nói: "Cô đang đùa tôi sao? Tôi vì cô lãng phí nhiều thời gian như vậy." Diệp Ngạo Thiên bình tĩnh nhìn Lilith nói: "Tôi cũng không ép cô làm như vậy, tôi phải đi." Nói xong nàng xoay người rời đi, Lilith ở phía sau giận đến giậm chân, "Nữ nhân ngu xuẩn này, đáng kiếp cả đời làm quỷ nghèo!" Nữ nhân trung niên không biết suy nghĩ gì, nàng mở cửa phòng thử quần áo, nhìn thấy tấm áp phích kia bị xé xuống. Nàng lập tức quay đầu chỉ Diệp Ngạo Thiên nói: "Bị phát hiện rồi, chớ để cô ta đi!" Diệp Ngạo Thiên lúc ấy hướng về cửa chạy như điên, Lilith không nói hai lời liền đuổi theo, nữ nhân trung niên bắt đầu gọi điện thoại. Diệp Ngạo Thiên ở trên hành lang chạy như điên, theo cầu thang chạy xuống. Trước đó nàng đi thang máy lên nhưng mà loại tình huống này nàng đi thang máy rất có thể bị bắt. Diệp Ngạo Thiên xuống hai tầng lầu, bỗng nhiên có bóng người từ trong góc nhào tới, Diệp Ngạo Thiên né người một cái tránh khỏi. Lilith mặt mày nhăn nhó nói: "Ngươi đừng hòng chạy trốn." Diệp Ngạo Thiên ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, không lùi mà tiến tới, vọt tới trước người Lilith đá một cước vào trên bụng. Lilith ôm bụng té xuống đất, Diệp Ngạo Thiên vọt qua nàng chạy trốn. Nàng mặc dù không phải cao thủ gì, nhưng từ nhỏ đã học không ít thuật phòng thân, đối phó một Lilith vẫn là đủ. Tuy rằng nàng đánh ngã Lilith tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn làm trễ nãi chút thời gian. Cuối cùng nàng vẫn là ở một hành lang bị năm tên đại hán chặn lại, Diệp Ngạo Thiên nhìn năm gã cơ bắp cao hơn mình hai cái đầu, siết chặt quả đấm khẩn trương nhìn chằm chằm bọn họ. Năm tên cùng nhau nhào tới, Diệp Ngạo Thiên tốc độ cực nhanh lộn mèo trên đất, từ khe hở giữa hai người lăn ra ngoài, sau đó một phát cá chép nhảy bật lên hai chân đồng thời đạp trên lưng một tên. Gã bị đạp nhào tới trước một cái, tranh thủ được cơ hội cho Diệp Ngạo Thiên, nàng giống như chó điên chạy ra ngoài. Phía sau là năm tên lực điền đang truy đuổi, phía trước không biết có cái gì đang chờ bản thân. Nhưng mà Diệp Ngạo Thiên tuyệt sẽ không thúc thủ chịu trói, kết cục của nàng tuyệt đối không phải như vậy. Ngay thời điểm nàng sắp chạy tới lầu một, có một người đã ở chỗ này chờ nàng thật lâu. Smith mỉm cười mặt lộ vẻ ấm áp, súng trong tay chỉ Diệp Ngạo Thiên. Diệp Ngạo Thiên thoáng tuyệt vọng nhìn hắn, Smith cười nói: "Diệp tiểu thư đúng là làm cho người cảm thấy vui mừng, công ty chúng ta chính là thiếu người giống như Diệp tiểu thư." Diệp Ngạo Thiên nói: "Ngươi như vậy là phạm pháp, ngươi để ta đi, ta bảo đảm sẽ không đem chuyện nơi này nói ra." Smith nháy mắt một cái nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Nước Cộng Hòa các ngươi là giảo hoạt nhất, ta không thể bỏ qua ngươi như vậy được." Tiếng bước chân đến gần, năm gã cơ bắp cuối cùng truy đuổi tới, Diệp Ngạo Thiên không đường có thể trốn. Smith nói: "Dáng dấp Diệp tiểu thư thật là mỹ mạo động lòng người, ta muốn đem ngươi trói ở trên giường, để cho mỗi một tấc da thịt trên người ngươi đều lưu lại dấu vết mỹ diệu. Sau đó đem tư thái động lòng người ở trên giường của ngươi quay xuống, mỗi khi ta cảm thấy nhàm chán liền lấy ra từ từ thưởng thức." Diệp Ngạo Thiên cắn răng nói: "Ngươi là đồ biến thái!" ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 132: Cao thủ hộ vệ tình địch ⑧ "Rất nhiều người đều nói như vậy." Smith vẫn duy trì nụ cười kia, "Nhưng đến cuối cùng, các nàng đều trở thành biến thái giống như ta." Diệp Ngạo Thiên biết một khi bị Smith bắt, bản thân khả năng vĩnh viễn không tìm về được thứ mình muốn. Nàng lui về phía sau một bước, đụng phải người một tên to con. Nàng còn chưa kịp trốn ra, bả vai liền bị một cánh tay vai u thịt bắp giữ lấy. Smith nói: "Không được phản kháng nữa, bởi vì ngươi phản kháng cũng vô ích." Ngay vào lúc này hắn phát hiện ánh mắt sáu người đối diện đều không đúng, giống như vượt qua bản thân nhìn về nơi nào đó phía sau mình. Smith xoay người nhìn, liền thấy một nam nhân toàn thân bọc đồ đen bó sát người đứng ở phía sau. Hắn nhìn nam nhân kia, ánh mắt xuyên thấu qua mắt kiếng nhìn mình. Smith miễn cưỡng cười nói: "Lão huynh, đùa gì thế? Ngươi đang đóng vai sát thủ Ôn Nhu sao?" Nam nhân kia dùng thanh âm khàn khàn nói: "Smith phải không? Có người tiêu tiền mời ta giết ngươi." Nói xong liền giơ tay lên, trên tay đang cầm một thanh đao hình dáng kỳ lạ. Trên mặt Smith lộ ra sợ hãi, "Không... Ngươi không thể như vậy, ta cũng có tiền... Các ngươi mau cứu ách..." Máu tươi từ trên cổ Smith phun ra ngoài, Đào Nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn năm tên kia, Smith tuyệt vọng ngã xuống. Lão bản đều chết rồi, bọn họ còn tiếp tục sống ở chỗ này làm gì? Năm gã lực lưỡng chạy té cứt té đái, Diệp Ngạo Thiên nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên xoay người đi. "Chờ đã!" Diệp Ngạo Thiên đuổi theo. Đào Nhiên không nói gì, chỉ thả chậm bước chân. Hai người một đuổi một chạy, bất tri bất giác Diệp Ngạo Thiên liền bị Đào Nhiên dẫn tới một ngõ hẻm. Đào Nhiên đứng ở trong ngõ hẻm, hướng về Diệp Ngạo Thiên nói: "Tại sao đuổi theo ta?" Diệp Ngạo Thiên thở hào hển nói: "Ta muốn thỉnh ngươi làm một chuyện, không phải bảo ngươi giết người, ta là muốn ngươi..." Đào Nhiên xoay người nhìn nàng, "Tiền đâu?" Diệp Ngạo Thiên trầm mặc một chút, nói: "Nếu ngươi làm xong chuyện này, ta sẽ trả cho ngươi một tờ chi phiếu trống." "Ta trước nay không miễn phí làm việc cho người." Nói xong Đào Nhiên muốn đi. Diệp Ngạo Thiên bước nhanh về phía trước bắt lấy cánh tay Đào Nhiên, "Ngươi biết ta là ai mà, đừng làm bộ như không nhận thức ta. Chuyện của ta ngươi biết rồi đúng không, ta bị hãm hại, chỉ cần ngươi giúp ta tra ra chân tướng, vậy thì ta sẽ có tiền, ta sẽ không để ngươi thua thiệt." Đào Nhiên không nhìn biểu tình của Diệp Ngạo Thiên, hắn đẩy tay Diệp Ngạo Thiên ra, sau đó leo tường đi. Sau khi Đào Nhiên đi Diệp Ngạo Thiên ngơ ngác đứng trong ngõ hẻm, nàng không biết bản thân phải làm gì, cũng không biết bản thân nên làm như thế nào. Thực tế đả kích nàng thành một khối sắt không biết rơi lệ, nàng ngồi chồm hổm dưới đất hồi lâu, không chảy ra một giọt nước mắt nào, sau đó nàng gọi một cú điện thoại. Đào Nhiên chạy một khoảng cách thì nhận được điện thoại của Diệp Ngạo Thiên, hắn cởi ra trùm đầu dùng thanh âm của mình nói: "A lô." Diệp Ngạo Thiên nói: "Tiên sinh, là tôi." "À, hôm nay vẫn thuận lợi chứ?" "Không thuận lợi lắm." Diệp Ngạo Thiên nói: "Tiên sinh anh có thể tới đón tôi không?" "Dĩ nhiên có thể, cô ở đâu?" ... Đào Nhiên cúp điện thoại, cởi xuống bộ đồ bó sát người, sau đó tìm xe mình rồi mới lái đi đón Diệp Ngạo Thiên. Thời điểm hắn tìm được Diệp Ngạo Thiên, nàng đang đứng ở ven đường, dưới ánh mặt trời buổi trưa bóng nàng rất ngắn. Đào Nhiên lái xe ngừng ở bên cạnh nàng, hắn cố ý nhìn một chút, Diệp Ngạo Thiên sắc mặt bình tĩnh, mắt không thấy sưng đỏ chút nào, chứng tỏ sau khi mình rời khỏi nàng cũng không khóc hay phẫn nộ gì đó. Đào Nhiên quay cửa xe xuống nói: "Lên đây đi." Diệp Ngạo Thiên ngồi ở đằng sau, Đào Nhiên chỉ có thể từ trong gương nhìn mắt nàng, hai người trong chốc lát đều không nói gì. Sau đó Diệp Ngạo Thiên chủ động mở miệng nói: "Anh nói đúng." Đào Nhiên: "Cái gì?" "Đồng sự kia của tôi quả nhiên là kẻ lường gạt, hôm nay tôi bị lừa đi khảo hạch, kết quả bọn họ đặt máy thu hình lỗ kim trong phòng thử đồ. Cho dù là người nhận thức cũng sẽ lừa gạt nhau, càng huống chi là người không nhận thức, tôi sẽ không mắc lừa nữa." Diệp Ngạo Thiên hiện tại trạng thái rất không đúng, Đào Nhiên không dám tiếp tục kích thích nàng, liền nói: "Vậy cô còn ổn chứ? Cần tôi giúp một tay không?" "Anh có thể tới đón, tôi đã rất cảm tạ rồi." Diệp Ngạo Thiên ngừng một chút nói: "Tiên sinh, có thể gặp được anh là vận may của tôi." Đào Nhiên nhếch mép một cái không nói gì, sau khi hai người trở về Diệp Ngạo Thiên bắt đầu quét dọn cho ngày hôm nay. Nàng làm việc vô cùng nghiêm túc, một chút cũng không phiền não hay không tình nguyện như trước đó. Đào Nhiên cảm thấy bầu không khí có điểm lạ, hắn đến phòng bếp: "À, tối nay vẫn là để tôi nấu cơm đi." Diệp Ngạo Thiên thu thập xong dụng cụ quét dọn, đi theo Đào Nhiên vào phòng bếp nói: "Dạy tôi làm cơm đi." Đào Nhiên chính đang lấy ra mấy quả trứng gà từ trong tủ lạnh, nghe vậy có chút bất ngờ nói: "Cô xác định?" "Tôi xác định, đây vốn chính là công việc của tôi, mặc dù tôi không biết, nhưng mà có thể học." Diệp Ngạo Thiên rất nghiêm túc đứng ở bên cạnh Đào Nhiên. "Được rồi." Đào Nhiên lòng nói cô học được tôi cũng có thể tiết kiệm chút việc, hắn nói: "Cô muốn học món ăn gì?" "Anh làm gì tôi liền học cái đó, mỗi ngày học một chút, sớm muộn tôi có thể học được toàn bộ." Đào Nhiên đem thịt rửa sạch sẽ cắt thành khối, nói: "Vậy món ăn đầu tiên cô học chính là thịt kho, cô thích ăn thịt kho không?" Làm thịt kho trọng yếu nhất là độ lửa, độ lửa không tới thịt không thể nấu chín nhập vị, ăn không ngon. Độ lửa quá mức, thịt nấu lỏng ra cũng không dễ ăn. Đào Nhiên rất nghiêm túc dạy Diệp Ngạo Thiên, Diệp Ngạo Thiên cũng rất nghiêm túc học. Nàng nhìn gò má Đào Nhiên bị ánh lửa chiếu lên, hỏi: "Tại sao anh lại biết làm thức ăn nước Cộng Hòa?" Đào Nhiên mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: "Bởi vì tôi đã từng ở nước Cộng Hòa sinh sống một đoạn thời gian rất dài, tôi thích thức ăn ngon nơi đó, cho nên có chuyên môn đi học qua." Diệp Ngạo Thiên gật đầu một cái, nói: "Thức ăn tối nay rất phong phú." Đào Nhiên: "Ừ, đúng vậy." "Hay là cùng uống một chút đi." Diệp Ngạo Thiên nói: "Trong nhà có rượu không?" "Có." Đào Nhiên từ trong ngăn kéo lấy ra một chai rượu chát, Diệp Ngạo Thiên là người biết hàng, nàng nhận lấy rượu nhìn một chút, nói: "Rượu ngon a, tại sao không thấy anh uống?" "Nói thật tôi không quá thích uống rượu." Đào Nhiên nói: "Nếu không có bằng hữu cùng nhau, tôi căn bản sẽ không uống rượu." Diệp Ngạo Thiên cười nói: "Nói như vậy anh xem tôi là bằng hữu rồi?" Đào Nhiên hé miệng cười nói: "Không biết cô có xem tôi như bằng hữu hay không?" Diệp Ngạo Thiên liền cười, "Nếu như anh chịu đem phòng nhường cho tôi, tôi liền đem anh làm bằng hữu." Trên bàn ăn hôm đó là thức ăn hai người cùng nhau nấu, Diệp Ngạo Thiên thường xuyên rót rượu cho Đào Nhiên, nàng mang nụ cười trên mặt, đây là một lần cười nhiều nhất từ khi nàng đi tới nhà Đào Nhiên đến nay. Đến chạng vạng tối nắng chiều chiếu qua cửa sổ, Diệp Ngạo Thiên đã uống vô cùng nhiều rồi, Đào Nhiên cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm với người trung gian kia. "Không phải nói muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian sao, nghe nói hôm nay ngươi lại làm một đơn?" "Phải, tiện tay làm." Đào Nhiên nói: "Chờ ta chính thức trở về liền thông báo ngươi." Diệp Ngạo Thiên uống rượu gục trên bàn, Đào Nhiên đi tới lấy ly khỏi tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Đừng uống nữa, tôi đưa cô đi ngủ." Nói xong hắn liền đỡ Diệp Ngạo Thiên đến bên ghế sa lon, Diệp Ngạo Thiên hai tay vô thức đỡ bả vai Đào Nhiên, ngay lúc Đào Nhiên đem nàng thả vào trên ghế sa lon, nàng bỗng nhiên mở mắt ra nói: "Tôi có phải rất vô dụng hay không?" Đào Nhiên vừa gỡ tay nàng vừa nói: "Cô hữu dụng, cô xem trong nhà được cô quét dọn sạch bao nhiêu." "Tôi biết bọn họ vẫn luôn không phục tôi, nếu không phải bởi vì ba tôi, bọn họ căn bản sẽ không nghe tôi." Diệp Ngạo Thiên đưa tay ôm cổ Đào Nhiên nói: "Hiện tại ba ba chết, bọn họ liền lập tức liên hiệp đuổi tôi đi." "Ngoan." Đào Nhiên nhè nhẹ vỗ lưng nàng, "Buông tôi ra, cô cần nghỉ ngơi cho khỏe." Lúc này Đào Nhiên cúi người xuống trên người Diệp Ngạo Thiên, giữa hai người khoảng cách quá gần, hắn có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở của Diệp Ngạo Thiên phả ra trên mặt mình. Diệp Ngạo Thiên như cũ ôm cổ Đào Nhiên, nàng mở đôi mắt mông lung, mê man nhìn trương mặt gần trong gang tấc kia. Sau đó nàng hôn lên. Đào Nhiên cảm thụ nụ hôn này của Diệp Ngạo Thiên, trong mùi rượu có một vị đắng. Hắn đưa tay đẩy Diệp Ngạo Thiên, Diệp Ngạo Thiên nhìn hắn, "Anh không muốn như vậy sao?" Đào Nhiên: "Cô say rồi." "Tôi trước nay chưa thanh tỉnh như vậy bao giờ." Diệp Ngạo Thiên giữ lại đầu Đào Nhiên hôn lên, hai người khí tức tương giao, màu vàng nắng chiều từ sân thượng chiếu vào, vẩy lên trên người cả hai. Trong phòng khách rất an tĩnh, trừ thanh âm hai người hôn phát ra, không có gì cả. Diệp Ngạo Thiên đưa tay cởi nút áo Đào Nhiên, Đào Nhiên đè xuống tay nàng, "Cô say rồi." Diệp Ngạo Thiên: "Ở loại thời khắc này phương thức duy nhất để tôn trọng một nữ nhân chính là, hung hăng chiếm nàng làm của riêng." Đào Nhiên nhìn Diệp Ngạo Thiên dưới người áo quần lộn xộn, hắn đưa tay sờ tóc Diệp Ngạo Thiên nói: "Là một thân sĩ, tôi cảm thấy hiện tại hẳn nên xuống khỏi người cô, sau đó đem cô ném một mình trong phòng khách." "Tôi ghét thân sĩ." Diệp Ngạo Thiên vừa hôn má Đào Nhiên vừa nói: "Hơn hai mươi năm trước tôi căn bản không phải vì chính mình mà sống, hiện tại tôi nên vì bản thân sống một lần." Đào Nhiên cảm giác món đồ kia của mình bị Diệp Ngạo Thiên bắt, hắn cười khổ một tiếng nói: "Loại chuyện này hẳn là nam nhân chủ động mới đúng chứ, nếu như cô thật muốn, vậy chúng ta vào trong phòng đi." Diệp Ngạo Thiên khẽ cười ra tiếng, "Tôi chính là muốn ở đây." "Ở đây thì ở đây vậy..." Đào Nhiên cũng không kiểu cách, hắn hạ quyết tâm xong liền chiếm thế chủ động. Diệp Ngạo Thiên toàn thân nóng lên nằm ở dưới người Đào Nhiên, thân thể này của Đào Nhiên vẫn là lần đầu tiên làm chuyện loại này, hắn cảm giác rất kích động, không cẩn thận liền lăn lộn có hơi lâu. Hai người uống rượu lại mệt nhọc rất lâu ôm nhau ngủ cùng một chỗ, lúc này trời đã hoàn toàn tối, chỉ có ánh đèn bao phủ tòa thành thị này. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|