Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta
|
|
Chương 9: Nữ tổng tài bá đạo ⑨ "Ký chủ ngươi không cần lo lắng, ngươi bây giờ là nam nhân, không tồn tại tình huống cong hay không cong. Tâm tình cùng với sở thích là sẽ bị thân thể ảnh hưởng, cỗ thân thể trẻ trung này vẫn luôn tiết ra hoóc-môn phái nam, ngươi bị ảnh hưởng là chuyện rất bình thường."
Vậy à... Đào Nhiên lập tức liền không lo lắng nữa. Long Thu đưa thuốc cho Đào Nhiên, "Uống thuốc đi." Đào Nhiên nhìn thuốc, bụng nghĩ người không bệnh tật gì lại đi uống thuốc sẽ không xảy ra vấn đề chứ? Long Thu nhướn lông mày, "Tại sao không uống?" Đào Nhiên cầm thuốc khó khăn nuốt xuống, cái này đơn thuần là tự làm tự chịu, cho dù uống xảy ra vấn đề cũng không trách được người khác. Uống thuốc xong, Long Thu nhận lấy cái ly rót tiếp cho Đào Nhiên một ly nước, nghiêm túc nói: "Uống nhiều nước nóng." Đào Nhiên: "..." Nàng nhìn thời gian một chút, đã hơn bảy giờ, trời đã tối rồi. Long Thu nói: "Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi đây." "Đừng!" Lúc này Thôi Hiểu và Bạch Thiếu Huy chắc còn đang khanh khanh ta ta, không thể thả nàng đi. Long Thu quay đầu, Đào Nhiên toét miệng cười nói: "Tôi còn chưa ăn cơm tối." Long Thu: "..." Long Thu không ngờ công ty nàng lại tuyển vào một nghệ sĩ da mặt dày như vậy, lần sau phỏng vấn nhất định phải nhìn kỹ, tuyệt không thể tuyển kẻ nào hát trái táo nhỏ vào công ty. Trong lòng cằn nhằn, dưới chân không ngừng đi vào phòng bếp, Long Thu mở tủ lạnh ra phát hiện cái gì cũng không có. Long Thu không nói hai lời gọi điện thoại cho trợ lý, cho người đưa cơm tới. Trợ lý không biết cái nhà này đã cho Đào Nhiên ở, nàng tưởng giống như trước kia, liền nói: "Vâng, vẫn giống như trước kia sao?" "Không, lần này thanh đạm một chút." Long Thu cảm giác mình cũng có chút đói, liền nói: "Hai phần." Trợ lý: "..." Sao cảm giác có chỗ nào không đúng. Long Thu cúp điện thoại hỏi Đào Nhiên, "Cháo gà ăn không?" "Ăn." Đào Nhiên gật đầu như gà mổ thóc, "Là cháo gà mẹ nông gia sao?" "..." Đây là cái gì, cháo gà còn có nhiều chủng loại như vậy sao? Long Thu vì để giữ tôn nghiêm lão bản ở trước mặt Đào Nhiên, liền nói: "Phải, chính là cháo gà mẹ nông gia." Đào Nhiên đều sắp chảy nước miếng rồi, nghĩ bụng đại lão bản đúng là đẳng cấp khác, ăn một bữa cơm còn có ý tứ như vậy, còn gà mẹ nông gia. Nhớ năm xưa nàng vì để ăn được gà mẹ nông gia, năm mới ngồi xe mấy tiếng đến nhà thân thích ở nông thôn để mua, còn đắt muốn chết. Trợ lý cầm tiền lương cao, làm việc cũng đặc biệt lanh lẹ. Không lâu sau nàng liền mang theo thức ăn tới gõ cửa, Long Thu mở cửa cho nàng. "Long tổng, thức ăn còn nóng đây, không cần hâm lại." Trợ lý lau mồ hôi. "Làm tốt lắm." Long Thu gật đầu một cái, "Về nghỉ ngơi đi." Lúc này Đào Nhiên từ nhà cầu đi ra nghe được động tĩnh, bụng lập tức kêu rột rột, "Là cháo gà tới sao? Muốn ăn quá." Trợ lý nhìn Đào Nhiên mặc đồ ngủ chạy đến, lâm vào trầm mặc thật sâu. Long Thu ghét bỏ nói: "Rửa tay đi!" "Được được, chừa một chút, tuyệt đối đừng ăn hết nha." Long Thu cảm thấy đầu óc Đào Nhiên khả năng có vấn đề, thời gian rửa tay nàng có thể ăn bao nhiêu? Còn tuyệt đối đừng ăn hết nữa chứ. Đối thoại ấm áp như vậy, trợ lý cảm thấy mình đã biết chuyện gì đó vô cùng không ngờ được. Khó trách Long tổng muốn nàng đem tư liệu của Đào Nhiên đơn độc lấy tới, khó trách Long tổng muốn đem vai nam chính của một đại chế tác đưa cho Đào Nhiên người mới này, khó trách... Long Thu nhìn trợ lý biểu tình biến hóa nói: "Còn có chuyện gì sao?" "Hả? A, không có, tôi đi đây." Trợ lý kích động nói: "Long tổng ngủ ngon." Nhìn trợ lý trong nháy mắt như đánh máu gà, Long Thu nghi hoặc, mặc dù tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng nàng đôi lúc căn bản không thể hiểu được suy nghĩ trong đầu các nữ nhân cùng lứa. Đào Nhiên rửa tay xong đi ra ngồi xuống, mở thùng giữ ấm, một cỗ mùi thơm cháo gà bay ra. Thật thơm a... "Long tổng mau tới ăn a." Đào Nhiên múc cháo cho Long Thu, "Cháo gà đặc biệt bổ dưỡng, hơn nữa còn dưỡng nhan." Long Thu thầm nghĩ cái này còn cần ngươi nói sao, trong lòng nàng còn nhớ đến gà mẹ nông gia kia, ngày khác hỏi một chút xem đó là gà gì, nếu như có thể nàng muốn mua một con nếm thử. Long Thu ngồi xuống nhận lấy chén Đào Nhiên đưa tới, nói: "Hiện tại cậu có vẻ như tinh thần cũng không tệ lắm." Đào Nhiên tức thì thất kinh, mẹ ôi có hơi đắc ý vênh váo quá rồi. Hắn cười khan nói: "Đương nhiên rồi, tiểu tử trẻ tuổi như tôi bị cảm chút thì đã làm sao, uống thuốc rất nhanh sẽ khỏi." Long Thu gật đầu một cái, không nói gì nữa. Ăn xong Đào Nhiên cũng không còn lý do giữ lại nàng, nhìn thời gian cũng đã chín giờ, Thôi Hiểu và Bạch Thiếu Huy nếu như muốn làm gì hẳn đã làm. Vì vậy Đào Nhiên rất thân thiết đưa Long Thu đến cửa, Long Thu ở cửa quay đầu lại nói: "Chén cũng không cần rửa, ngày mai để Tony rửa chén." Thật thân thiết, Đào Nhiên sắp cảm động khóc rồi, hắn hướng Long Thu bảo đảm, "Cô yên tâm tôi chắc chắn sẽ không rửa chén, nhất định đợi đến ngày mai để Tony rửa." Long Thu hài lòng đi, còn Tony đang ở trên mạng khổ cực chọn xe cho Đào Nhiên đánh một cái hắt xì thật to. Hắn xoa xoa lỗ mũi nói: "Ai đang nói xấu ta?" Long Thu tâm tình không tệ trở về, hoàn toàn quên mất chuyện mình muốn tìm Thôi Hiểu gây phiền phức. Nàng cảm thấy Đào Nhiên người này tuy rằng vừa ngốc vừa phiền, nhưng mà người cũng không tệ lắm, là người có thể làm bạn. Ngày hôm sau thời điểm Tony tới đập cửa Đào Nhiên còn đang ngủ, hắn đội đầu ổ gà mở cửa cho Tony, Tony liền bắt đầu ghét bỏ lèm bèm, "Đã lúc nào rồi còn ngủ, không quay phim nữa à?" Đào Nhiên trở về phòng thay quần áo, không muốn để ý hắn. Tony lại nói: "Chậc chậc, trên bàn còn có chén bẩn, còn không rửa chén nha? Sao lại có hai bộ chén đũa, tối hôm qua chú mang gái về nhà sao?" "Một bộ là của Long tổng." Đào Nhiên đi phòng vệ sinh đánh răng, nói: "Cô ấy nói tôi không cần rửa chén, chờ hôm nay anh tới để cho anh rửa." Tony: "..." Có ức hiếp người như vậy sao? Tony biểu tình kiên nghị lộ ra tí ti bi thương, hắn không hoài nghi chút nào việc một nữ nhân bị tiểu lang cẩu mê choáng váng sẽ nói như vậy. Lão bản và nghệ sĩ của mình thông đồng với nhau, chịu khổ chịu tội trừ mình ra có còn ai đâu? Tony vén tay áo lên bắt đầu ngậm đắng nuốt cay rửa chén, Đào Nhiên mặc quần áo tử tế xử lý tóc gọn gàng xong, nói: "Tony, sau khi nổi tiếng có phải sẽ bề bộn nhiều việc a?" Tony thả chén vào bồn tẩy trắng tinh, nói: "Đó là khẳng định, đến lúc đó cậu nhất định sẽ có hẹn với rất nhiều nơi, còn có đủ loại hoạt động đại diện quảng cáo, cùng với một ít show tiết mục mời..." Đào Nhiên nghe hồi lâu, cảm thấy bản thân có thể sẽ bận rộn không có thời gian hoàn thành nhiệm vụ, vẫn là thừa dịp bây giờ không nhiều việc, tăng tốc đi. Sáng sớm hôm nay Thôi Hiểu được Bạch Thiếu Huy lái xe đưa tới, Đào Nhiên nhìn bộ dáng nàng, có vẻ như đã không còn mất mát ngày hôm qua. Đào Nhiên đi tới chào hỏi: "Yo, bạn trai lái xe đưa a." Thôi Hiểu đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói: "Không phải, chớ nói bậy bạ." Sau đó liền chạy ra. Bạch Thiếu Huy bây giờ đối với Đào Nhiên cảm giác vô cùng tốt, nhìn Thôi Hiểu chạy đi, hắn nói: "Cảm ơn cậu ngày hôm qua nói cho tôi tình huống Hiểu Hiểu." "Aiz, tôi đây là giúp người làm niềm vui mà." Đào Nhiên nhỏ giọng nói: "Anh còn chưa đem nàng giải quyết sao?" Bạch Thiếu Huy khổ não cau mày nói: "Hiểu Hiểu... khác với nữ hài tử khác, nếu không phải ngày hôm qua cậu nói với nàng những lời kia, nàng hiện tại còn ghét tôi." Đào Nhiên đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Truy nữ hài không phải truy như vậy, anh phải để nàng biết anh vì nàng làm cái gì, bỏ ra bao nhiêu cố gắng. Như vậy nàng mới sẽ cảm giác mình được coi trọng, mới sẽ cảm giác được anh thật lòng, làm việc không được lén lén lút lút gạt nàng." "Ừm, là vậy hả? Cậu rất hiểu nữ nhân a." Bạch Thiếu Huy hưng phấn nói: "Có cơ hội hai ta cùng uống một ly?" "Được a." Đào Nhiên miệng đầy đáp ứng, thầm nói ta có thể không hiểu nữ nhân sao? Con mẹ nó ta chính là nữ nhân. Đào Nhiên biết phim trường có người của Long Thu, hắn không dám để Long Thu cho rằng mình lạnh nhạt Thôi Hiểu, vì vậy vừa rãnh rỗi hắn liền cùng Thôi Hiểu thảo luận kịch bản. Thôi Hiểu nói: "Cậu thật lợi hại a, tư tưởng tính cách của nhân vật phân tích tốt như vậy." "Có thể là bởi vì xem nhiều tiểu thuyết đi." Đào Nhiên nói: "Cậu cũng rất giỏi, đây là lần đầu tiên đóng phim, không quen là bình thường, quen là được." "Ừ." Thôi Hiểu còn muốn nói gì nữa, điện thoại Đào Nhiên liền vang lên. "A lô, chuyện gì?" "Trái táo nhỏ." Long Thu nói: "Sao ồn như vậy, bây giờ cậu ở đâu?" "Tôi ở phim trường." Đào Nhiên nói: "Vừa rồi quay xong một đoạn, hiện tại đang nghỉ ngơi." Long Thu ký một cái văn kiện, để cho quản lý ra ngoài, sau đó nói: "Bị bệnh sao không xin nghỉ, lui sốt chưa?" "Lui rồi." Đào Nhiên cười nói: "Ngủ một giấc liền khỏe, tôi hiện tại đặc biệt tinh thần." "Vậy thì tốt." Long Thu chuẩn bị cúp điện thoại, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu: "Uống nhiều nước nóng." Đào Nhiên: "..." Thôi Hiểu hỏi: "Bạn gái sao?" "Không phải." Đào Nhiên có chút rầu rỉ nói: "Là Long tổng." Thôi Hiểu trợn to hai mắt, nghĩ bụng Long tổng lại còn biết gọi điện thoại tới hỏi thăm hắn? Nàng mỗi lần thấy Long Thu đều sẽ cảm thấy sợ hãi, bởi vì Long Thu luôn là bộ dáng nói năng thận trọng vô cùng nghiêm túc, không ngờ lại cũng sẽ quan tâm nghệ sĩ a. Thôi Hiểu tâm tư vội chuyển, cảm thấy quan hệ giữa Long Thu và Đào Nhiên không bình thường. Bằng không đường đường vai nam chính của một đại chế tác, làm sao lại giao cho một người mới tốt nghiệp không có bất kỳ kinh nghiệm nào? Kết thúc công việc Tony hỏi hắn có weibo hay không, nếu như không có vậy thì mở một cái. Đào Nhiên nói: "Weibo là có thể muốn đăng gì thì đăng sao?" Tony trầm mặc một chút, nói: "Chú khai thông xong đem tài khoản đưa anh, anh xử lý weibo cho chú." "Thật là khổ cực anh Tony, loại chuyện nhỏ này chắc không cần làm phiền anh đâu." Đào Nhiên quan tâm nói: "Tôi sợ anh không chịu nổi." "Ta làm sao lại sẽ không chịu nổi?" Thanh âm the thé của Tony ở bên kia điện thoại cắm thẳng vào lỗ tai Đào Nhiên, "Lão nương ban đầu còn đồng thời quản lý cả năm nghệ sĩ, tất cả status weibo của bọn họ đều là ta làm, hiện tại phục vụ một mình thằng nhóc con nhà ngươi, lão nương làm sao sẽ chịu không nổi?" ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 10: Nữ tổng tài bá đạo ⑩ Đào Nhiên tâm tình phức tạp, "Lão nương...?"
Tony: "... Không cùng ngươi nói chuyện, hứ!" Cúp điện thoại, Đào Nhiên nhìn thấy xe Bạch Thiếu Huy ở phim trường. Xem ra là tới đón Thôi Hiểu, Quan đạo cũng nhìn thấy, có phần khinh thường nói: "Nữ diễn viên đầu năm nay, người nào người này sinh hoạt thật loạn yo." Đào Nhiên lặng lẽ không nói lời nào, Quan đạo làm người cũng xem như chính phái, ít nhất nhiều ngày như vậy cũng không thấy hắn táy máy tay chân với nữ diễn viên nào. Hắn thân ở cái vòng này, khẳng định cũng thấy được không ít. Người mới trẻ tuổi không bối cảnh muốn thượng vị, trừ dùng thân thể trẻ trung làm trao đổi còn có thể thế nào? Cho nên Quan đạo cũng chỉ là nói một chút, thứ khác nên làm sao thì làm nấy. Công ty không phối trợ lý cho Thôi Hiểu, người đại diện của nàng cũng không phải chỉ quản một mình nàng, Thôi Hiểu đi làm đều là tự ngồi xe tới. Đào Nhiên xa xa nhìn thấy Bạch Thiếu Huy và Thôi Hiểu nói gì đó, Thôi Hiểu không ngồi xe hắn, tự đi. Bạch Thiếu Huy đứng tại chỗ có chút bất đắc dĩ, sau đó đi tới chỗ Đào Nhiên, nói: "Cùng đi uống một ly đi." Đào Nhiên cười đáp ứng, "Được a." Quan đạo: "..." Đã sớm nghe nói hiện tại con nhà giàu trẻ tuổi chơi đặc biệt lớn, hắn cuối cùng chơi chán Thôi Hiểu, quay lại hạ thủ Đào Nhiên sao? Quan đạo còn đang rất thưởng thức Đào Nhiên, hắn sợ Đào Nhiên đi lệch đường, liền khuyên nhủ: "Đào Nhiên a, mấy loại ăn chơi trác táng cậu ít lui tới thì hơn, bọn họ không có lòng tốt gì đâu." Đào Nhiên không biết Quan đạo não bổ cái gì, liền nói: "Tôi biết, Bạch tổng và tôi là bằng hữu." Xe Bạch Thiếu Huy dùng để đón Thôi Hiểu, cuối cùng lại chở Đào Nhiên. Xe chạy đến một quán bar, Bạch Thiếu Huy nói: "Nơi này tôi từng đến, lão bản biết pha chế một loại rượu rất đặc biệt." Đào Nhiên theo hắn xuống xe, bên trong bar lúc này người còn không nhiều, rất an tĩnh. Hai soái ca cao ráo đẹp trai lại có khí chất vừa tiến đến, liền hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người. Bạch Thiếu Huy gọi hai ly rượu mà hắn nói rất đặc biệt, cùng Đào Nhiên ngồi chung một chỗ tán gẫu. Bạch Thiếu Huy nói: "Cậu và Hiểu Hiểu là bạn học cao trung, nàng khi đó như thế nào?" Bất kể là Đào Nhiên hay nguyên chủ, đối với chuyện khi đó đều không đặc biệt ấn tượng gì. Đào Nhiên nói: "Khi đó rất bình thường, tôi cũng không chú ý tới, chỉ nhớ nàng hình như rất bận rộn. Mỗi sáng sớm đều sẽ tới trễ, tan học bao giờ cũng vội vàng rời khỏi." Bạch Thiếu Huy lộ ra ánh mắt thương tiếc, "Tôi nghe dì của Hiểu Hiểu nói, nàng không có ba ba, mẹ lại luôn bị bệnh, thời điểm trung học liền bắt đầu đi làm. Khi đó nàng chắc hẳn trôi qua rất khổ cực, nếu tôi có thể nhận biết nàng sớm mấy năm thì tốt rồi." Trong tiểu thuyết quả thật nhắc tới đoạn này, nguyên bản nam chính chẳng qua chỉ cảm thấy Thôi Hiểu không giống người khác, có chút hảo cảm với nàng. Sau đó biết hoàn cảnh gia đình của Thôi Hiểu, bị cô nương kiên cường này làm cảm động, từ đó dần dần đối với Thôi Hiểu không cách nào tự kiềm chế. Đào Nhiên uống một hớp rượu, lập tức nhướn mi nói: "Ừ, rượu này mùi vị rất đặc biệt a." "Đúng không." Bạch Thiếu Huy nói: "Tôi biết ngay cậu sẽ thích mà." Sau đó hai người trao đổi một chút tâm đắc trong vấn đề theo đuổi con gái, nói chính xác là Đào Nhiên nói, Bạch Thiếu Huy nhớ. Một trận rượu xuống, hai người đã xưng huynh gọi đệ. Đào Nhiên cảm thấy rất thú vị, hóa ra hữu nghị giữa nam nhân với nhau là như thế này. Bạch Thiếu Huy đưa Đào Nhiên trở về, Đào Nhiên ngồi trên xe không có cảm giác an toàn nói: "Vừa mới uống rượu, như vậy có được không?" "Đây có tính là gì?" Bạch Thiếu Huy tự tin nói: "Uống gấp đôi đi nữa, ta đây vẫn mặt không đổi sắc tim không đập mạnh." Đào Nhiên có chút sợ, bởi vì người bình thường uống say đều sẽ không nói bản thân đã uống say. Đào Nhiên ở trên xe vội gọi điện thoại cho Long Thu, "A lô, Long tổng." Long Thu nói: "Chuyện gì?" "Ừm, không có gì." Đào Nhiên cười nói: "Chỉ là muốn hỏi xem cô ngủ chưa." "May mà chưa ngủ, nếu không cũng bị cậu đánh thức." Long Thu thuận miệng nói: "Tôi còn ở công ty." "Trễ như vậy còn ở công ty a..." Bạch Thiếu Huy lái xe, nghe Đào Nhiên cùng Long Thu gọi điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười bà di. Vào lúc Đào Nhiên cúp điện thoại nói: "Chú và Long tổng nhà chú quan hệ rất tốt a?" Đào Nhiên: "Bọn tôi là bằng hữu." "Ồ, vậy à." Bạch Thiếu Huy nói: "Long tổng của các người rất tốt, người xinh đẹp lại có năng lực, ở trong giới được xưng là băng tuyết nữ thần." Trong lòng Đào Nhiên chuông báo động kêu vang, là sao? Bạch Thiếu Huy đối với Long Thu cũng có ý? Hắn lập tức nói: "Anh có ý gì? Anh không phải đã có Thôi Hiểu rồi sao?" "Ha ha ha ha..." Bạch Thiếu Huy sắp bị Đào Nhiên làm cười chết, hắn lắc đầu nói: "Cậu nha, nhạy cảm như vậy làm gì? Còn không thừa nhận mình thích Long Thu?" Đào Nhiên mới vừa nghĩ giải thích, đột nhiên nghĩ tới mình đã cùng Bạch Thiếu Huy làm bạn, có câu vợ bạn không thể đoạt, Bạch Thiếu Huy hẳn sẽ không mất nhân phẩm đến mức đi cấu kết người trong lòng của bằng hữu. Vì vậy hắn nói: "Đúng vậy, tôi thích Long tổng nhà chúng tôi, anh tuyệt đối không được dụ dỗ nàng." "Ha ha ha... Người tuổi trẻ đúng là chơi vui." Bạch Thiếu Huy nói: "Tôi có Hiểu Hiểu rồi, ai cũng không cần." Đào Nhiên: "Cho dù anh không có Hiểu Hiểu, cũng không được nghĩ đến Long Thu." Bạch Thiếu Huy năm nay hai mươi tám tuổi, so với Đào Nhiên lớn bảy tuổi, hắn cảm thấy tuổi trẻ mới tốt nghiệp như Đào Nhiên chơi thật vui. Đào Nhiên nghĩ đến Long Thu còn ở công ty, liền nói: "Đưa tôi đến Tinh Huy đi." Bạch Thiếu Huy mặt biểu tình ta hiểu nói: "Chú vừa rồi dạy anh, nửa đêm tham ban nhất định phải mang thức ăn ngon." Đào Nhiên: "..." Đào Nhiên đi ngang qua tiệm bánh ngọt mua hai cái bánh su kem lớn cùng một ly đồ uống nóng, sau đó xuống xe trong ánh mắt chế nhạo của Bạch Thiếu Huy. Ban đêm cao ốc Tinh Huy đã không còn người đến người đi giống như ban ngày, cho dù có người làm thêm giờ, cũng là yên lặng mở đèn trong phòng làm việc. Đào Nhiên xách bánh chờ thang máy, vừa vặn gặp phải trợ lý Long Thu xuống lầu. "Ý, cậu không phải là." Trợ lý chỉ Đào Nhiên, "Cậu là Đào Nhiên." "Ừ, là tôi." Đào Nhiên cười nói: "Cảm ơn cháo gà hôm đó của cô, ăn rất ngon." "Ồ, không cần cám ơn." Trợ lý nhìn thấy túi trong tay Đào Nhiên, lộ ra nụ cười bà dì giống y đúc Bạch Thiếu Huy, nói: "Tìm Long tổng chứ gì, mau lên đi, nàng sắp tan việc về rồi." "Được rồi." Đào Nhiên vào thang máy, bắt đầu lên lầu. Gần đây Tinh Huy cần đầu tư hơi nhiều hạng mục, Long Thu không chỉ phải xem nội dung, còn phải chờ kết quả đánh giá nguy hiểm của công ty. Cho đến chín giờ mới tính là chấm dứt, nàng đưa tay dụi mắt một cái, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào phòng làm việc. Tuy rằng nàng đã thành thói quen, nhưng mà nhìn phòng làm việc trống rỗng, vẫn cảm thấy có chút cô đơn. "Long tổng cô ở đâu?" Long Thu sợ hết hồn, quay đầu nói: "Ai?" "Là tôi." Đào Nhiên đẩy cửa ra, giơ túi trong tay nói: "Đưa quà thăm hỏi đến cho cô nè." Long Thu có chút giật mình, "Sao cậu lại tới đây?" "Biết cô làm thêm giờ khổ cực, cho nên tới nhìn xem." Đào Nhiên đem đồ bỏ lên bàn nói: "Đói bụng không, đồ ăn đây." Mùi thơm đậm đà nóng hầm hập từ trong ly tản ra, ngửi ở trong mũi ấm áp trong lòng. Long Thu bưng uống một hớp, cảm giác uống rất ngon, nàng nhìn hai chiếc bánh to trong túi, nói: "Đã trễ còn cho ăn thứ này, muốn béo chết tôi sao?" "Cô cũng không mập a." Đào Nhiên nói: "Nếu không thì cô chỉ ăn một cái, cái khác tôi ăn, sữa tươi và matcha, muốn ăn cái nào?" Long Thu: "Tôi muốn matcha." "Được." Đào Nhiên lấy bánh sữa tươi ra, cùng Long Thu ngồi chung một chỗ ăn. Long Thu an tĩnh ăn đồ, đánh hơi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Đào Nhiên. Nàng đoán Đào Nhiên có phải là mang Thôi Hiểu đi uống rượu, ý nghĩ này vừa xuất hiện, Long Thu cũng cảm giác có chút không thoải mái. Nhưng đây là bản thân yêu cầu hắn làm, hắn làm xong còn nhớ đưa đồ ăn cho mình, đã coi như là bằng hữu rất tốt rồi. Trong lòng Long Thu dâng lên cảm giác áy náy nhàn nhạt, nàng cảm thấy mình trước đó không nên uy hiếp Đào Nhiên như vậy. Long Thu nói: "Tại sao lại tới đây?" Đào Nhiên không dám nói mình cùng Bạch Thiếu Huy ra ngoài uống rượu bàn chuyện gái gú, hắn nói: "Tôi đón xe tới." "Tony nói muốn phối cho cậu chiếc xe, xe còn chưa tới tay sao?" "Chính đang chọn, hắn nói chọn một chiếc dã ngoại, cũng thuận lợi chiếu cố tôi." "Ừ, cũng được." Long Thu suy nghĩ một chút nói: "Xe phổ thông cũng chọn một cái đi, cũng không thể đi đâu đều chạy xe dã ngoại, tiền xe đi bộ tài vụ thanh toán." "Tốt như vậy?" Đào Nhiên hớn hở ra mặt, "Mỗi một nghệ sĩ trong công ty đều sẽ được phân xe sao?" Nghĩ đến là đẹp... Long Thu nghiêng đầu qua, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng vô cùng kiêu ngạo nói: "Công ty tiêu tiền trên người các ngươi, sớm muộn cũng sẽ từ trên người các ngươi kiếm về, chớ làm ra biểu tình chó nhỏ ngoắc đuôi." Đào Nhiên: "..." Cái đồ ngạo kiều chết tiệt này, không thể tử tế nói chuyện sao? Bộ phim này không có quang cảnh lớn, chủ yếu nhất là đạo diễn yêu cầu quá hà khắc, nhưng mà có hà khắc mấy cũng sẽ có ngày kết thúc. Đào Nhiên mặc một thân quần áo cũ rách, tóc bẩn thỉu rối bời, gò má gầy gò hiện vàng vọt. Hắn khập khễnh đi trên đường, ánh mắt tê dại lại không chút sinh khí. Đột nhiên hắn như nhìn thấy gì, xa xa có một nữ nhân từ trên xe kéo bước xuống. Nữ nhân kia dáng dấp đẹp mắt vô cùng, nhiều năm không gặp không chỉ không trở nên già, ngược lại càng thêm nhiều mị lực chỉ thuộc về nữ nhân thành thục. Hắn si ngốc nhìn nữ nhân kia, nhìn nữ nhân kia cười, nhìn nữ nhân kia khom người ôn nhu nói chuyện với bé gái. Nàng trôi qua rất tốt, hắn thầm nghĩ, rời khỏi mình nàng quả nhiên hạnh phúc. Nữ nhân như có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu lên, xa xa đối mặt Đào Nhiên. Đào Nhiên lấy làm kinh hãi, xoay người khập khễnh chạy trốn. Trong mắt nữ nhân tất cả đều là khiếp sợ và không thể tin, nàng giao con cho người làm, đuổi theo như phát điên, giày cao gót ở trong ngõ hẻm quanh co khúc khuỷu thật không dễ đi, may mà người kia khập khễnh cũng đi không nhanh. Đào Nhiên vọt vào một gian phòng rách nát, co rúc ở trong góc, hai tay che đầu. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 11: Nữ tổng tài bá đạo ⑪ Nữ nhân đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy người trong góc nhà. Nàng đạm định nhìn nam nhân lôi thôi gầy nhom lại tàn phế kia, từ trên người hắn không còn nhìn ra được chút nào của dáng vẻ phong hoa tuyệt đại ban đầu. Nàng còn tưởng rằng rời khỏi mình hắn sống rất tốt, trôi qua rất vui vẻ.
Một loại đau đớn nghẹn đã lâu giống như thủy triều trào lên ngực, cổ họng nàng khô khốc, không nói ra lời. Nàng thật giống như đang hỏi nam nhân kia, lại giống như đang hỏi bản thân, "Không ngờ anh hiện tại thành cái bộ dáng này." Nam nhân rúc ở trong góc không lên tiếng, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng được một lần. Nữ nhân từ trong túi xách tinh xảo lấy ra một xấp tiền, để dưới đất, nói: "Tôi tới Nam Kinh chúc thọ cha, ngày mai sẽ mang con gái trở về Bắc Bình. Số tiền này anh cầm đi, coi như tiếp tế từ người bằng hữu từng một hồi quen biết." Nói xong nàng liền đi, băng qua mái hiên thấp lùn, bước qua ngõ hẻm ẩm ướt. Lòng nàng một lần nữa đi qua thuở ban đầu, nam nhân đầu tiên và cũng là duy nhất mà nàng yêu bỏ lại nàng, từ đó lòng nàng giống như con hẻm ẩm ướt này, không còn ánh mặt trời chiếu qua nữa. Buổi tối nàng nằm trong lòng trượng phu, nhớ lại năm xưa, nước mắt từ khóe mắt quanh co xuống. Cùng lúc đó Hoa Tử Yên ở bên trong căn phòng nát cắt cổ tay tự sát, máu tươi chảy đầy giường đầy đất, hắn chết một cách đầy ô trọc như vậy. Ngày hôm sau Đỗ Kiều rời đi Nam Kinh, mà nàng cũng luôn không hay biết Hoa Yử Yên đã tự sát. Trận quay cuối cùng kết thúc, toàn thể nhân viên làm việc đều vui mừng kêu thành tiếng. Trên người Đào Nhiên bị bôi vẽ tro bụi, cảm thấy có chút ngứa. Quan đạo tới vỗ bả vai hắn, "Tiểu Đào, mau đi thu thập gọn gàng, buổi tối còn có tiệc hoàn công." "Aiz." Đào Nhiên đáp ứng, sau đó lên xe thay quần áo. Tony dùng khăn ướt chùi qua cổ và tay Đào Nhiên, "Aiz u, thật là bẩn nga, đạo diễn cũng thật là, muội tro bẩn như vậy đem bôi lên người, không tốt cho da." Đào Nhiên cười cười nói: "Hôm nay tiệc hoàn công Long tổng có đến không?" "Long tổng Long tổng chỉ biết Long tổng." Tony quệt mồm nói: "Chú cũng không biết quan tâm người ta một chút." Đào Nhiên nổi da gà rớt đầy đất, hắn chỉ là hỏi một chút thôi. Bởi vì Bạch Thiếu Huy nói sẽ đến, cho nên hắn phải trước thời hạn chuẩn bị sẵn sàng, nếu như Long Thu cũng tới hắn phải sớm sắp xếp không phải sao. Tóm lại không thể để cho Long Thu phát hiện mình và Bạch Thiếu Huy thành anh em tốt, cũng không thể để nàng biết mình và Thôi Hiểu cái gì cũng không có. Tony liếc mắt nói: "Sẽ đến, Long tổng sẽ đến, được chưa?" Đào Nhiên cười khan, xuống xe đi đến một nơi không người, nói với Bạch Thiếu Huy chờ lát nữa đến tiệc hoàn công tuyệt đối không được biểu hiện chúng ta rất quen. Bạch Thiếu Huy không hiểu nói: "Tại sao?" "Bởi vì... Ai ya, tóm lại anh cứ nghe tôi là được." Bạch Thiếu Huy nói: "Chú không nói rõ ràng, anh đến đó liền đi qua cho chú cái ôm." "..." Cái thứ đồ phiền nhiễu này, Đào Nhiên chỉ có thể nói bậy nói bạ: "Bởi vì Long tổng hoài nghi tôi đồng tính luyến ái, tôi không thể để cho nàng nhìn thấy tôi cùng nam nhân nào thân thiết, được chưa? Coi như tôi cầu anh hỗ trợ một chút, làm bộ như không quen tôi được không?" "Tật xấu gì?" Bạch Thiếu Huy vẫn không thể hiểu, "Rốt cuộc cậu làm cái gì, để cho nàng có loại hiểu lầm này?" "Bởi vì tôi nói với nàng tôi không có hứng thú với nữ nhân, xem nàng như tỷ muội, khuyên nàng yên tâm can đảm cùng tôi ngủ một giường." Bạch Thiếu Huy: "..." Bạch Thiếu Huy trong lòng bội phục Đào Nhiên khỏi phải nói nữa, hắn ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: "Cậu yên tâm, tôi nhất định làm bộ như không quen cậu, nhìn một cái cũng không thèm." Bạch Thiếu Huy và Long Thu đều là nhà sản xuất phim, tham gia tiệc hoàn công là chuyện rất bình thường. Quan đạo cũng không mời gì nhiều, chỉ có đoàn phim cộng thêm hai nhà sản xuất phim, không còn người nào khác. Đào Nhiên thay quần áo tháo trang xong, cùng đi theo mọi người đến nhà hàng. Đào Nhiên người này có chút mặt dày, mới vừa vào đoàn phim không bao lâu liền trộn lẫn quen với tất cả mọi người. Hơn nữa hắn bây giờ là nam nhân, càng thêm không cố kỵ gì, một đám người khoát vai kéo lưng hùng dũng oai nghiêm đi về phía nhà hàng. Phó đạo diễn nói: "Tôi nhìn ngày thì thấy, thời điểm phim chúng ta chiếu không có đối thủ cạnh tranh nào đáng nói, cả năm nay cũng không có phim gì hay. Cho nên tôi cảm thấy đến lễ trao giải điện ảnh năm nay, đoán chừng có thể được giải." Quan đạo vỗ cái bép vào trên đầu hắn, mắng: "Nhìn ngươi kìa, chỉ có chút điểm tiền đồ này, cái gì gọi là không có đối thủ cạnh tranh là có thể trúng giải? Ngươi phải biết, ta trước nay đều không sợ cái gì cạnh tranh." Bộ phim này có giải, trong tiểu thuyết Thôi Hiểu và Đào Nhiên chia nhau giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất cùng nam chính xuất sắc nhất. Đây đối với hai người mới mà nói là vinh dự to bằng trời, ở trong giới giải trí có một khởi điểm tốt, quá trọng yếu. Từ nay về sau Đào Nhiên liền thuận buồm xuôi gió, nếu không phải bởi vì Long Thu mà xảy ra ngoài ý muốn, về sau thành tựu sẽ không nhỏ. Vừa nghĩ tới Long Thu sắp cùng Bạch Thiếu Huy gặp mặt, trung gian còn kẹp một Thôi Hiểu, Đào Nhiên cảm thấy sợ hãi. Tình cảm hiện tại của Thôi Hiểu và Bạch Thiếu Huy càng lúc càng vững bước, chờ Long Thu tới nhìn thấy hai bọn họ thân mật như vậy, liệu có cảm thấy mình làm việc bất lợi? Dẫu sao bản thân phụng mệnh câu dẫn Thôi Hiểu đã hơn hai tháng, không chỉ không tiến triển gì, ngược lại để cho Bạch Thiếu Huy và Thôi Hiểu tình cảm tốt hơn. Ngộ nhỡ Long tổng nổi giận, dưới cơn thịnh nộ đuổi bản thân trở về tiếp tục nhảy thì làm sao bây giờ? Hắn ở chỗ này sầu bi, Quan đạo ngồi xuống chỗ thủ tọa, gọi Đào Nhiên nói: "Tiểu Đào, tới bên này ngồi." Đào Nhiên nhìn vị trí đó, tức thì mắt sáng lên. Hắn nhìn xung quanh tìm tới Thôi Hiểu, sau đó kéo Thôi Hiểu nói: "Thôi Hiểu, đến ngồi xuống bên cạnh Quan đạo. Mấy ngày nay Quan đạo dạy cô nhiều như vậy, phải tử tế kính Quan đạo mấy ly." Thôi Hiểu không phát hiện chút nào, nàng rất cao hứng đi tới ngồi xuống bên cạnh Quan đạo. Đào Nhiên liền ngồi vào bên kia của Thôi Hiểu, cứ như vậy vị trí hai bên Thôi Hiểu đã chia nhau bị Quan đạo và Đào Nhiên chiếm lĩnh, Bạch Thiếu Huy có tới cũng không khả năng ngồi ở bên cạnh Thôi Hiểu. Không ngồi chung một chỗ sẽ không tỏ ra hai người thân thiết, cũng coi như có giao phó với Long Thu. Lúc Long Thu lái xe tới, vừa vặn đụng phải Bạch Thiếu Huy. Nàng lập tức có chút căng thẳng, trong lòng lo lắng mình trang điểm nhìn có được hay không, váy ăn mặc phối hợp mình hay không. Bạch Thiếu Huy cũng nhìn thấy nàng, hắn nhớ tới chuyện Đào Nhiên giả đồng tính lừa gạt Long Thu ngủ, không nhịn được cười lên. Hắn cười với ta... Hắn cười với ta! Trong đầu Long Thu đều là nụ cười của Bạch Thiếu Huy, Bạch Thiếu Huy nói: "Thật là đúng dịp a Long tổng, cô cũng tới tham gia tiệc hoàn công?" Long Thu nội tâm kích động, ngoài mặt vô cùng khéo léo cười nói: "Đúng vậy." "Vậy cùng đi đi." "Được." Hai người cùng tiến lên thang máy, Bạch Thiếu Huy nói: "Nghe nói phim có khả năng trúng giải rất lớn." "Ừ, phải, người đánh giá của công ty cũng nói như vậy." Long Thu nói: "Trái... Đào Nhiên mới bộ phim đầu tiên đã trúng giải, ta cũng sợ hắn sẽ kiêu ngạo." "Có cô thúc giục hắn, hắn sẽ tốt hơn rất nhiều." Bạch Thiếu Huy nói phát ra từ nội tâm: "Hắn có vẻ như rất coi trọng lời của cô." Long Thu không chút phát hiện ý tứ trong lời nói của hắn, liền nói: "Tôi là lão bản hắn, hắn dĩ nhiên sẽ coi trọng lời của tôi." Bạch Thiếu Huy vi diệu cười một tiếng, không nói gì. Hai người cùng nhau vào phòng, Long Thu liếc mắt liền thấy được Thôi Hiểu bị Quan đạo và Đào Nhiên kẹp ở giữa, trong lòng nàng cực kỳ hài lòng, chỉ cảm thấy Đào Nhiên đúng là người thiện giải nhân ý nhất mà nàng từng gặp. Đào Nhiên nhìn thấy nàng, liền nói: "Long tổng tới rồi, tới ngồi." Vì để cho khoảng cách giữa Thôi Hiểu và Bạch Thiếu Huy xa hơn, Long Thu cướp trước một bước đi tới, ngồi ở bên cạnh Đào Nhiên. Bạch Thiếu Huy liền mất hứng, Đào Nhiên biết rất rõ quan hệ giữa mình và Thôi Hiểu, còn cố tình muốn ngồi bên cạnh Thôi Hiểu, thật là quá không hiểu chuyện. Chỉ là Bạch Thiếu Huy đáp ứng Đào Nhiên, phải làm bộ như không quen hắn, cho nên hắn hiện tại cũng không tiện mở miệng muốn đổi chỗ ngồi. Vì vậy Bạch Thiếu Huy liền ngồi ở bên kia Long Thu, Long Thu cực kỳ hài lòng, quả thực không thể vui vẻ hơn được nữa. Rượu và thức ăn tất cả lên, Thôi Hiểu nhớ lời Đào Nhiên, đầu tiên nàng rót một ly rượu kính Quan đạo, "Quan đạo, cảm ơn ngài nhiều ngày dạy dỗ, tôi thật sự đã học được rất nhiều." Quan đạo hôm nay rất vui vẻ, hơn nữa Thôi Hiểu cũng quả thật rất cố gắng, hắn cũng không nhìn Thôi Hiểu không vừa mắt nữa. Cùng Thôi Hiểu đụng một ly nói: "Cô còn trẻ, tiền đồ không thể lường được, không nên so đo với lão đầu tử này." Thôi Hiểu đỏ mặt nói: "Quan đạo sao lại nói như vậy?" ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 12: Nữ tổng tài bá đạo ⑫ "Quan đạo rõ ràng còn rất trẻ." Đào Nhiên giơ cái ly nói: "Tôi cũng mời ngài một ly, cùng ngài hợp tác rất vui vẻ, hy vọng về sau còn có cơ hội hợp tác."
"Được, nhất định còn có cơ hội." Bầu không khí náo nhiệt, mọi người đều mời rượu lẫn nhau. Bạch Thiếu Huy trong lúc nhất thời đều không rảnh đi chú ý Thôi Hiểu, Đào Nhiên hướng về Long Thu cười nói: "Kính Long tổng, cảm ơn cô cho tôi cơ hội tốt như vậy." Long Thu nói: "Cơ hội là chính cậu tranh thủ tới." Bạch Thiếu Huy chờ được cơ hội, nói với Thôi Hiểu: "Hiểu Hiểu, chúc mừng em." Thôi Hiểu trong nháy mắt đỏ mặt, thẹn thùng cùng hắn uống một ly. Long Thu ở dưới chân đạp Đào Nhiên một cước, ánh mắt tỏ ý, ngươi hiện tại nên làm cái gì trong lòng không biết tính sao? Đào Nhiên hiểu ý, lập tức mời rượu Thôi Hiểu, "Tới, cạn ly cho tình đồng học hữu nghị của chúng ta." Bạch Thiếu Huy thấy Thôi Hiểu một ly một ly đều không dừng lại, trong lòng liền có chút thương tiếc, hắn muốn khuyên nhủ: "Hiểu Hiểu, đừng uống nhiều." Long Thu lại ở dưới chân đạp Đào Nhiên một cước, Đào Nhiên đau đến toét miệng, lại kính Thôi Hiểu: "Nào, cạn ly cho hợp tác vui vẻ của chúng ta." Thôi Hiểu vừa cạn, Bạch Thiếu Huy tức giận. Bụng nghĩ giỏi cho ngươi Đào Nhiên, ngươi chiếm đoạt vị trí của ta không nói, còn dám ở trước mặt ta chuốc rượu bạn gái ta, thật nghĩ ta không dám trả thù? Dưới cơn tức giận, hắn liền bắt đầu mời rượu Long Thu: "Nào, Long tổng chúng ta cũng uống một ly đi, mừng chúng ta hợp tác lần này." A! Hắn chủ động mời rượu ta... Long Thu đầu óc choáng váng, liền cùng Bạch Thiếu Huy uống một ly. Bạch Thiếu Huy trong lòng còn bực tức, liền lại rót một ly nói: "Long tổng thật sảng khoái, tới, lại uống một ly." Đào Nhiên biết Bạch Thiếu Huy nghĩ thế nào, nhưng mà hắn cũng rất oan uổng a, ngươi cho là hắn muốn không ngừng mời rượu Thôi Hiểu sao? Hắn cũng chỉ là bị buộc bất đắc dĩ mà thôi. Cuối cùng kết quả chính là, Long Thu và Thôi Hiểu đều say té. Bạch Thiếu Huy trợn mắt nhìn Đào Nhiên nói: "Nhìn xem chuyện tốt cậu làm." Đào Nhiên nói: "Nói cứ như mình không làm gì." "Nếu không phải cậu luôn chuốc rượu Hiểu Hiểu, tôi sẽ như vầy sao?" Bạch Thiếu Huy chỉ Đào Nhiên, "Cậu chiếm chỗ ngồi của tôi, cậu có phải là huynh đệ hay không?" "Làm sao không phải?" Đào Nhiên ngôn từ chính nghĩa nói: "Tôi không chuốc say Thôi Hiểu, anh làm sao có thể có cơ hội đây?" Bạch Thiếu Huy: "..." Thiếu nam thuần khiết Bạch Thiếu Huy đỏ mặt, hắn ho khan một tiếng nói: "Cậu cũng thật là, sao không nói sớm chứ?" Đào Nhiên: "Anh cho tôi cơ hội sao?" "Khụ khụ, cậu nhìn xem..." Bạch Thiếu Huy chỉ Long Thu nói: "Tôi không phải cũng sáng tạo cơ hội cho cậu sao?" "Quỷ cơ hội a." Đào Nhiên khóc không ra nước mắt, "Tôi nào dám làm gì lão bản a." Bạch Thiếu Huy cười hì hì hai tiếng, sau đó đỡ dậy Thôi Hiểu nói: "Mọi người tiếp tục chơi đi, tôi đưa Hiểu Hiểu trở về." Đào Nhiên nhìn bóng lưng hai người bọn họ, lòng nói Bạch Thiếu Huy nếu ngươi biết tranh thủ, thừa dịp cơ hội lần này liền giải quyết Thôi Hiểu đi. Nhưng ngàn vạn lần không nên để Long Thu có không gian ảo tưởng, nữ nhân này não bổ rất lợi hại. Bạch Thiếu Huy đi, Đào Nhiên cũng không muốn ở lại, hắn hướng Quan đạo cáo từ sau đó liền mang Long Thu rời khỏi. Lên xe taxi hắn mời nhớ, bản thân căn bản không biết Long Thu ở đâu. Được rồi, cứ mang về chỗ mình đi, một gã mang trái tim nữ nhi như hắn cũng không khả năng làm gì nàng. Đào Nhiên đỡ Long Thu say như chết xuống xe, bảo vệ tiểu khu nhìn thấy, hướng về Đào Nhiên lộ ra mỉm cười mà nam nhân đều biết. Trong lòng Đào Nhiên đảo qua mười ngàn cái ĐMM, nhìn thấy cũng không biết giúp đỡ phụ một phen, ta đều sắp không đỡ nổi rồi. Đỡ Long Thu vào cửa, lại đưa nàng đến trên giường, Đào Nhiên đối với trọng lượng của nữ nhân có một đánh giá mới. Hắn cảm thấy nam nhân có thể tùy tùy tiện tiện bế bạn gái lên, nhất định không phải loại đơn giản. Gấu trúc Tiểu Mỹ điên cuồng kêu gào: "Ký chủ, cơ hội tới! Có câu muốn lấy được trái tim nữ nhân, trước tiên phải đi qua đường x của nàng. Tối nay ngươi liền nhân cơ hội đem nàng bắt lại, sáng mai tỉnh lại, Long Thu liền sẽ vứt bỏ Bạch Thiếu Huy quay lại yêu ngươi." Đào Nhiên một cước đạp gấu trúc Tiểu Mỹ lật ngã nhào mấy vòng, "Cút, ngươi đang nói chính là tiếng người sao? Những lời như vậy mà ngươi cũng dám nói ra với nữ hài tử đáng yêu như ta sao, đến bây giờ thứ gì đó của nam nhân trừ đi tiểu ra ta còn chưa mở công năng nào khác." Tiểu Mỹ ủy khuất ôm cuộn thân mình, nói: "Người ta vốn cũng không phải người mà, làm sao nói tiếng người được. Với lại, ngươi hiện tại rõ ràng là một thô hán tử, so với Bạch Thiếu Huy còn thô hơn." Đào Nhiên bỗng nhiên lệ chảy ròng ròng, hắn vọt vào phòng tắm. Gương phòng tắm phản chiếu lại một thân nam nhân trần truồng, nam nhân trong gương này cao ráo eo nhỏ chân dài, trên người phủ một tầng bắp thịt vừa vặn, là vóc người nam nhân hắn thích nhất trước kia. Thời điểm xuyên tới hắn còn nhìn gương chảy nước miếng, hiện tại hắn nhìn gương, nội tâm không có chút gợn sóng nào. Tiểu Mỹ an ủi: "Ký chủ, không sao, chúng ta có tiền là được. Chỉ cần có tiền vô luận thích nam hay nữ, đều không thành vấn đề." Đào Nhiên bưng trái tim nhỏ bé bị thương nằm trên ghế sa lon, trợn tròn mắt nhìn phòng khách mờ tối, "Tiểu Mỹ, nếu mỗi một nữ phụ đều khó giải quyết như Long Thu thì làm sao bây giờ?" Tiểu Mỹ trầm mặc một hồi, thở dài nói: "Ký chủ a, chúng ta phải làm nhiệm vụ với độ khó theo thứ tự, Long Thu coi như là đối tượng dễ công lược nhất rồi." Đào Nhiên biểu tình đờ ra một chút, sau đó nhận mệnh nhắm mắt ngủ. Long Thu tỉnh dậy đầu vô cùng đau nhức, ở trên giường mở mắt ra thật lâu sau cũng chưa phục hồi tinh thần lại. Trí nhớ hôm qua bắt đầu từ từ trở về, Long Thu nhớ Bạch Thiếu Huy muốn cùng mình uống rượu, sau đó đầu mình càng ngày càng choáng váng. Đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì, thoắt cái bật người ngồi dậy. Nàng cẩn thận kiểm tra y phục, quần áo mặc tử tế. Lại nhìn một chút phòng đang ở, đây không phải là bộ phòng đưa cho Đào Nhiên sao? Long Thu xuống giường đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Đào Nhiên ngủ trên ghế sa lon phòng khách. Hắn co ro nằm trên ghế sa lon chép miệng ngủ, ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào trên người hắn, tóc mềm nhũn thật giống như lông bồ công anh. Long Thu nhìn một chút, phục hồi tinh thần lắc đầu một cái, thầm nghĩ mình đây là chuyện gì xảy ra, nhìn Đào Nhiên cũng có thể chăm chú như vậy. Nhất định là ngày hôm qua uống nhiều rượu, tổn thương đầu óc. Đào Nhiên nghe được động tĩnh, mở mắt ra nhìn thấy Long Thu, híp mắt nói: "Tỉnh rồi a?" Vừa tỉnh ngủ thanh âm hắn còn khàn khàn rất trầm thấp, Long Thu nghe mà lòng giật mình, nói: "A... Đúng vậy." Đào Nhiên ôm chăn ngồi dậy, dựa vào ghế sa lon nghẹo đầu nhìn Long Thu, "Đói không?" Ai nha, làm sao bây giờ? Bộ dáng này của hắn nhìn thật giống một con mèo a, trong lòng Long Thu tất cả đều là bộ dáng lúc này của Đào Nhiên. Nghe nói thiếu niên giống mèo tính cách đặc biệt tốt, chắc là giống như Đào Nhiên đi? Thật muốn sờ một cái a, chuyện gì xảy ra? Thấy Long Thu không chớp mắt nhìn mình, Đào Nhiên đưa tay lau mặt một cái nói: "Làm sao vậy? Trên mặt tôi dính nhọ?" "Không, không phải." Long Thu che giấu nói: "Tôi nói là, tôi đói." "À." Đào Nhiên đứng lên nói: "Cô rửa mặt đi, tôi làm điểm tâm cho cô, mì sợi ăn không?" Long Thu: "Ăn." "Trứng muốn chín hay là non?" Long Thu: "Non." "Muốn hành không?" Long Thu: "Muốn." Đào Nhiên nấu mì tốc độ thật nhanh, Long Thu rửa mặt bôi mỹ phẩm dưỡng da hoàn tất, mì cũng đã sắp nấu xong. Long Thu đi đến phòng chứa tủ quần áo, ở bên trong phát hiện y phục trước khi ở đây để lại, nàng chọn một bộ thoải mái mặc vào. Đi tới cửa phòng bếp nói: "Y phục của tôi còn chưa ném đi sao?" "Ừ." Đào Nhiên thuận miệng nói: "Nói không chừng lúc nào cô đến liền dùng tới." Đào Nhiên thả muối dầu hành vào trong bát, sau đó dùng nước sôi trụng một bát canh thịt. Lúc sau đem sợi mì bỏ vào, nước dùng óng ánh sợi mì trắng sáng hành lá xanh biếc, lại đem trứng ốp la vàng óng để ở phía trên, Long Thu nói: "Thật là đẹp." Đào Nhiên khẽ mỉm cười nói: "Trước kia lúc tôi đi làm, sáng sớm thích nhất ăn một tô mì như vậy." Long Thu kỳ quái nói: "Đi làm? Cậu không phải mới vừa tốt nghiệp liền tới Tinh Huy sao?" Mẹ nó, thiếu chút nữa nói lỡ miệng. Đào Nhiên cưỡng ép giải thích: "Tôi nói là thời điểm thực tập năm thứ tư đại học." "Ồ." Long Thu gật đầu một cái, Đào Nhiên bưng mì đến trên bàn, sau đó xoay người đi đến phòng vệ sinh. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|
Chương 13: Nữ tổng tài bá đạo ⑬ Long Thu: "Hm, sao không ăn chung?"
Đào Nhiên phất tay, "Tôi còn chưa rửa mặt." Long Thu ngồi tại chỗ, nhìn bát mì sợi thơm ngát trước mắt. Bất tri bất giác liền lộ ra nụ cười, nàng đặc biệt thích loại cảm giác này, sáng sớm thức dậy trong nhà không phải không có một bóng người, có người làm điểm tâm cho nàng ăn. Lúc nàng còn rất nhỏ, khi sự nghiệp của ba mới vừa bước đầu, mẹ cả ngày chỉ biết ăn mặc thật xinh đẹp đánh mạt chược. Mỗi ngày chỉ ăn hai bữa buổi trưa và buổi tối, cho đến khi nàng lên tiểu học, nghe bạn học nói chuyện mới biết còn có thứ gọi là điểm tâm này. Nàng ngày đó khóc thật lâu, về nhà hỏi mẹ, tại sao không làm điểm tâm cho nàng ăn. Mẹ rất kỳ quái nói: "Trước nay đều không ăn điểm tâm sao? Ngươi nghĩ mẹ cho ngươi tiền xài vặt là vì cái gì?" Vì vậy Long Thu lại bắt đầu kiếp sống mua điểm tâm ăn, sau đó ba ba thành chủ tịch công ty giải trí, trong nhà mời bảo mẫu, nàng mới xem như thử nghiệm đến cảm giác ăn cơm ở nhà. Nhưng mà trên bàn cơm vẫn chỉ có một người, cha mẹ luôn luôn bề bộn nhiều việc trước nay đều không cùng nàng ăn điểm tâm. Đào Nhiên rửa mặt xong đi ra, hỏi: "Tại sao không ăn, ăn không ngon sao?" Long Thu nói: "Chờ cậu ăn chung." Đào Nhiên ngồi xuống ăn mì, hút sợi mì vùn vụt. Long Thu nghe không cảm thấy phiền, cảm thấy rất thú vị, nàng nói: "Cậu ở trước mặt nữ sĩ ăn đồ, đều là thô lỗ như vậy sao?" "..." Phải. Từ lúc Đào Nhiên còn là nữ nhân, thời điểm cùng khuê mật ăn cơm đều đã là thích phóng khoáng thế nào thì cứ thế nấy, chỉ có ở trước mặt nam sinh ăn đồ mới thu liễm. Lâu ngày hắn dưỡng thành một thói quen, ở trước mặt con gái ăn đồ tương đối tùy ý, lại quên mình bây giờ là con trai. Đào Nhiên ngại ngùng cười cười nói: "Cũng không phải... tôi không xem cô như người ngoài." Long Thu nhìn rõ hết thảy cười một tiếng, cũng không thèm để ý. "Ta từ xa nhìn ngắm, trăng sáng trên..." "A lô, Tony a." Đào Nhiên nói: "Chuyện gì?" Tony muốn tới thương lượng với hắn chuyện kịch bản, phim của Quan đạo đã hoàn công, tuy rằng phim còn chưa chiếu. Nhưng mà người trong giới đều biết có một người mới diễn nam chính của phim Quan đạo, hơn nữa Quan đạo khen hắn không dứt miệng. Người mới như vậy nổi danh là chuyện rất nhanh, một ít đạo diễn trong công ty liền nghĩ thừa dịp Đào Nhiên còn chưa nổi hồng nổi đỏ vội vàng cùng hắn ký bộ phim. Lúc này Đào Nhiên chưa phải rất đắt giá, nhưng mà tương lai nhất định sẽ hot lớn, hiện tại ký hợp đồng là có lợi nhất. Đào Nhiên cúp điện thoại nói: "Tony nói có rất nhiều đoàn phim muốn tôi diễn nam chính, tôi về sau đều sẽ bận rộn như vậy sao?" "Bận liền có nghĩa là nổi tiếng." Long Thu là chuyên gia của phương diện này, "Khi một diễn viên bắt đầu rãnh rỗi, liền chứng tỏ hắn đã hết thời, không có lịch trình, điều này đối với diễn viên mà nói là chuyện rất đáng sợ." "Tôi cũng biết đạo lý này." Đào Nhiên có chút cảm khái nói: "Nhưng mà tôi không thích bận rộn như thế." "Cậu không muốn nổi tiếng sao?" Long Thu hỏi. Đào Nhiên phát ra từ phế phủ nói: "Thành thật mà nói, không muốn lắm. Long tổng, cô có công tác nào ít việc nhiều tiền giới thiệu cho tôi?" Long Thu mặt không biểu tình nhìn hắn, "Có loại công việc này tự tôi đi làm cho rồi, bao giờ mới đến lượt cậu?" Đào Nhiên thở dài, bây giờ phải bận rộn, nào còn có thời gian làm nhiệm vụ a? Long Thu thấy dáng vẻ Đào Nhiên thật giống như rất khổ não, liền nói: "Kỳ thực bận cũng chỉ tương đối, cậu có thể chọn một ít kịch bản tốt. Giống như kịch bản của Quan đạo lần này, có chất lượng có thể nổi. Hằng năm chỉ nhận một hai bộ, như vậy vừa sẽ không quá bận, cũng bảo đảm nhiệt độ cùng đề tài." Đào Nhiên tiếp nhận ý kiến của Long Thu, hắn đưa ý tưởng này nói với Tony. Tony sau khi nghe im lặng hồi lâu, nói: "Loại phương thức làm việc này, không phải là cách làm của những nghệ thuật gia lớn tuổi sao? Cậu còn trẻ như vậy, không sáng tạo kiếm lời cho công ty, công ty sẽ cho phép như vậy sao?" Đào Nhiên gật đầu, "Dĩ nhiên, đây là đề nghị Long tổng nói với tôi." "Chao, thật là quá cảm động." Tony bưng ngực túm thân hình như rắn nước của hắn nói: "Boss vì không để người yêu khổ cực, lại làm ra hy sinh lớn như vậy. Cậu có biết Long tổng vì để đưa cậu vào đoàn phim Quan đạo, tốn bao nhiêu tiền không?" Đào Nhiên nói: "Chỉ cần vé bán không lỗ vốn, nàng cũng có thể kiếm về mà." "Nhưng mà thời điểm ban đầu Long tổng là ôm tâm tình lỗ vốn để đầu tư." Tony khoa trương nói: "Ai mà thèm đến xem hai người mới đóng phim?" Nói cũng phải... Cái này chỉ có thể nói rõ Long Thu yêu Bạch Thiếu Huy điên cuồng cỡ nào, vì để sáng tạo cho bản thân cơ hội câu dẫn Thôi Hiểu, nàng tình nguyện thiệt hại nhiều tiền như vậy. Tưởng tượng đến đây Đào Nhiên càng vô lực, Long Thu yêu Bạch Thiếu Huy như vậy, hắn thật có thể khiến Long Thu từ bỏ ý định với Bạch Thiếu Huy sao? Bất kể nói thế nào, vẫn là càng sớm càng tốt. Trong tiểu thuyết Bạch Thiếu Huy bởi vì hiểu lầm Thôi Hiểu và Đào Nhiên có cái gì, hắn thương tâm mất mát một đoạn thời gian, Long Thu nhân cơ hội đến gần Bạch Thiếu Huy. Sau đó Bạch Thiếu Huy ý thức được bản thân căn bản không bỏ được Thôi Hiểu, liền nói chia tay với Long Thu. Long Thu từ nơi này bắt đầu hoàn toàn hắc hóa, cuối cùng lại cảm thấy chỉ cần không có Thôi Hiểu, mình chính là chân ái của Bạch Thiếu Huy, cho nên nàng mới sẽ mất trí muốn đi giết Thôi Hiểu. Đào Nhiên lòng mệt mỏi gọi điện thoại cho Bạch Thiếu Huy, "A lô, đi ra uống một ly đi." Vẫn là quán bar lần trước, vẫn là loại rượu lần trước. Bạch Thiếu Huy nói: "Cậu xem ra có vẻ rất khổ não, vẫn còn chưa giải quyết Long tổng nhà cậu sao?" Đào Nhiên không trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại: "Anh và Thôi Hiểu thế nào rồi? Nàng đã đáp ứng làm bạn gái anh chưa?" Nói đến đây, Bạch Thiếu Huy hưng phấn. Mặt sáng rực nói: "Nói tới cái này tôi còn phải đa tạ cậu, nếu không phải cậu ngày đó chuốc say nàng sáng lập cơ hội, nàng cũng sẽ không đáp ứng tôi mau như vậy." "Chúc mừng." Đào Nhiên thành tâm thành ý nói: "Thôi Hiểu tôi vẫn tương đối hiểu, Thôi Hiểu rất thích anh, nhưng bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ tạo thành tự ti. Anh và nàng cùng một chỗ nhất định không thể để cho nàng bất an, nhất định phải để cho nàng có cảm giác an toàn." Bạch Thiếu Huy rất tự tin nói: "Nam nhân như tôi mà còn để cho nàng không có cảm giác an toàn sao?" Đào Nhiên hướng nhìn hắn liếc mắt khinh bỉ nói: "Chính là anh như vậy nàng mới sẽ không có cảm giác an toàn, nếu như Long Thu là bạn gái anh nàng dĩ nhiên sẽ không cảm thấy bất an. Bởi vì gia đình các người học thức địa vị xã hội đều là ngang hàng, nàng đối với hết thảy của anh đều rất hiểu. Mà Thôi Hiểu thì khác, tuy rằng nàng rất cố gắng, nhưng cái này cũng không thay đổi được sự thực nàng lên cao trung liền thôi học, cũng không thay đổi được hoàn cảnh gia đình nàng." Bạch Thiếu Huy có chút hiểu ra nói: "Ý cậu là tôi ưu tú làm cho nàng bất an?" "Phải." Đào Nhiên nghĩ tới kiều đoạn máu chó kinh điển bên trong, nói: "Tôi biết anh yêu Thôi Hiểu, anh không để ý tới gia đình và khuyết điểm của nàng. Nhưng mà người nhà anh, anh có thể bảo đảm bọn họ không khinh bỉ Thôi Hiểu, từ đó giấu anh trộm đối phó nàng không?" Bạch Thiếu Huy sửng sốt rất lâu, sau đó uống một ngụm rượu trong ly nói: "Cậu nói đúng, là tôi nghĩ đơn giản, tôi cho rằng chỉ cần tôi và Hiểu Hiểu yêu nhau thứ khác đều không thành vấn đề." Cụ thể làm sao còn phải xem chính bọn họ, Thôi Hiểu là một nữ hài không tệ, Đào Nhiên hy vọng nàng có thể hạnh phúc. Bạch Thiếu Huy ánh mắt kiên định, nói: "Vô luận xảy ra cái gì tôi cũng sẽ không buông bỏ Hiểu Hiểu, thành thật mà nói tôi hiện tại còn thật vui mừng. May mà công ty Hiểu Hiểu ký chính là Tinh Huy, nếu không sự nghiệp của nàng cũng có thể bị tôi ảnh hưởng." Nàng ký hợp đồng với Tinh Huy mới là bị ngươi ảnh hưởng lớn nhất, CEO Tinh Huy chính là tình địch số một của nàng. Đào Nhiên yên lặng chửi rủa, nhắc nhở: "Thôi Hiểu về sau sẽ càng ngày càng bận, anh nếu không nghĩ sau này giảm bớt cơ hội gặp mặt, cũng nhanh làm chuẩn bị cho tương lai đi." Bạch Thiếu Huy khiêm tốn thụ giáo, sau khi hai người tách ra Đào Nhiên tự mình lái xe trở về. Kết quả ở trên đường bị cảnh sát giao thông ngăn lại, hắn quay kiếng xe xuống, xoắn xuýt nhìn đồng chí cảnh sát giao thông. Đều là say rượu lái xe, tại sao lần trước Bạch Thiếu Huy không bị bắt? Không thể xem như đồng nghiệp được sao? Đồng chí cảnh sát giao thông trẻ tuổi đưa máy đo rượu cồn tới, "Tới, ngậm thổi một ngụm." Đào Nhiên nhìn chòng chọc món đồ kia mấy giây, sau đó ngậm trong miệng, nhẹ nhàng thổi một hơi. Cảnh sát giao thông giờ thì không kiên nhẫn nga, "Anh kia, bảo anh thổi hơi, anh nhẹ nhàng hà một ngụm như vậy có ích lợi gì? Phổi anh lủng lỗ sao?" ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
|