Duyên Kiếp
|
|
Chương 6
Buổi chiều, Đường Nặc không có việc, an vị tại phòng làm việc đợi tan tầm, sau đó đợi Bách Nhan hẹn nàng đi ăn. Nàng một bên nhìn chân trời đang trút nước, một bên mở QQ. Đăng nhập thì thấy đại tỷ "Đều nghe ta." ở nơi đó phát cuồng khiến người khác cười sặc. Đường Nặc có điểm không chịu nổi phát ra một tin, "Đại tỷ, chị lại nhàn hạ sao, chúng ta đóng thuế cho ngươi, tiền không làm đúng sự tình? Còn không vội vàng đi làm việc! Cầm tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, không nên phụ lòng nhân dân." "Tiểu khu tử, lão nương chỗ nào phải xin lỗi nhân dân? Cút đi, biến mất khỏi tầm mắt ta trong vòng năm phút. Lão nhị, ngươi giúp ta nhìn, nếu như nàng dám ra đây nói bừa, ngày mai ngươi liền đi công ty bọn họ thúc giục hoàn tiền ngân hàng cho vay." "Đại tỷ, khi nào thì chính phủ móng vuốt thò đến ngân hàng." Đường Nặc cấp tốc gõ một loạt chữ, không chịu đại tỷ nàng uy hiếp. "Xem chị QQ tên." "Đều làm" "Đều nghe ta", "các ngươi còn có ý kiến a." Đường Nặc kéo kéo khóe miệng, gõ một loạt chữ, "Chị thế nào không goi là 'Địa bàn của ta tự làm chủ' nha?" Lão tứ nhanh chóng đem QQ avatar đổi thành, "Địa bàn của ta làm chủ." , sau đó gõ ra một loạt chữ , "Ta mới là đàn chủ." Lão tam lập tức phát đi một cái QQ biểu cảm, kia biểu cảm rõ là một người rất xấu dắt một con chó nhỏ, mặt trên đánh một loạt chữ hoa lệ vàng rực, "Dắt đàn chủ đi dạo." "Lão tam, ngươi thảo gõ!" Lão tứ phát đi một cái icon hình quả đấm một cậu nhóc máu văng tung tóe. Điện thoại vang lên, Đường Nặc trở tay vừa nhìn thấy một cái dãy số xa lạ. Không ngoài dự tính, số điện thoại cảu nàng vốn không có hay đối với người ngoài liên hệ. Ấn xuống, chợt nghe thanh âm của một người đàn ông truyền đến, "Alo, còn nhớ rõ anh không?" Rất quen thuộc cũng quá xa xôi xưng hô, thanh âm có chút xa lạ lẫn quen thuộc, "Khang Quân?" Hình như là hắn, liền lãnh đạm hỏi, "Có việc?" "Anh đã trở về." Thanh âm trầm thấp truyền đến, vài năm không gặp, thanh âm biến thành thục cùng tang thương. Cùng trong trí nhớ Đường Nặc, cái kia chàng trai khí suất rạng ngời khi ấy có chút liên hệ không hơn. "Em có khỏe không?" Khang Quân hỏi. "Vẫn tốt." Đường Nặc đáp, QQ chatroom trên đó, lão Tam và lão Tứ vừa đánh động, đang ở nơi ấy phát hỏa, đầu rơi máu chảy, khói súng nổi lên bốn phía. Đường Nặc một bên quay ddaaud đem điện thoại kẹp tại cổ, vừa gia nhập chiến trường, châm dàu vào lửa, thanh âm gõ bàn phím ào ào hưởng vang. Khang Quân nói cái gì đó, hướng tai phai đi vào liền từ tai trái đi ra. "Em đang bận việc?" Khang Quân hỏi. "Ân. Bận rộn." Đường Nặc đáp, nét mặt tươi cười như hoa. Tam tỷ cường hãn một lần nữa thua ở Tứ tỷ trên tay, đang ở bên trong room chat khóc lóc kể lể với Đại tỷ." "Kia buổi tối em có thời gian rảnh, chúng ta gặp mặt trò chuyện?" Khang Quân hỏi, thanh âm hòa nhã quan tâm như ngày xưa. Một cái "Tốt" vừa thốt ra, Đường Nặc mới giật mình lấy lại tinh thần, hỏi, "Anh mới vừa nói cái gì?" "Anh vừa nói buổi tối chúng ta hẹn gặp, em nói Được." Đường Nặc mặt tối sầm, chữ "Tốt" quả nhiên không thể nói lung tung, nhất nói lung tung liền thành "Không tốt". "Ngày hôm nay tan tầm, anh đến công ty đón em." Khang Quân nói. "Không có phương tiện, em hôm nay có hẹn mĩ nữ đi ăn." Đường Nặc lập tức nói. Nghĩ đén Bách Nhan, khóe miệng không tự giác hạ xuống. Nàng lấy tinh thần, nói, "Anh nếu thật muốn mời em ..." Vừa lật cuốn lịch trên bàn, "Ngày mai cuối cuần, vốn là hẹn cùng mấy tỷ tỷ gặp mặt, anh xem như đi được chứ." "Tốt, anh nhất định đến." Đường Nặc treo điện thoại, gõ chữ vào trong room chat, nói Khang Quân đi cuối tuần tụ hội. Chat room một thoáng liền nháo trở lại, la hét muốn bày Long Môn yến chờ hắn, liên tục nháo đến hi tan tầm mới yên tĩnh lại. Hạ ban, Đường Nặc mở cửa xe Chery QQ của nàng đi nhà hàng gặp Bách Nhan. Trong nhà hàng Âu, Bách Nhan một thân bạch sắc tây trang, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ kim loại sáng bóng, vòng dây mảnh khảnh tinh tế, chỗ ngồi bên cạnh đặt một cặp công tác , đầy hình tượng một nữ cường nhân công sở trang nhã. Đường Nặc ngồi xuống đối diện Bách Nhan, phát hiện Bách Nhan còn đang nhìn một phần tài liệu, tựa hồ khá bận rộn. Bên cạnh đặt một ly nước bỏ thêm vài lát chanh, đã uống hơn một nửa. "Gần đây tương đối bận rộn sao?" Nàng hỏi. Bách Nhan đem văn kiện thu hồi, hướng Đường Nặc dáng vẻ tươi cười cùng "Xin lỗi", nói, "Có chút". Gần đây công ty đang lưỡng bút kí hợp đồng, nếu có thể hoàn thành, công ty nghiệp vụ thể khởi tử hồi sinh. Bách Nhan gọi tới người phục vụ, đem menu đưa cho Đường Nặc, hỏi, "Muốn ăn cái gi?" Đừng Nặc trở mình nhìn xuống, chọn các phần tương đối rẻ. Bách Nhan xem xét Đường Nặc, xem nàng không có thêm ý khác liền gọi thêm mấy thứ ăn vặt và một phần salad hoa quả. Bách Nhan nói, "Rất cảm ơn, Đường tiểu thư, căn phòng bán đi được 98 vạn." Nàng nói, lấy từ trong cặp một cái bao giấy dày, hướng Đường Nặc. Đường Nặc tiếp nhận túi giấy, mở ra vừa nhìn thấy bốn xấp Mao gia gia thật đẹp đẽ, phòng chừng là bốn vạn khối. Nàng cười, đem tiền trả về trước mặt Bách Nhan. "Nói đùa chị, chị còn tưởng là thật a." Hướng Bách Nhan chớp mắt xuống, "Mời tôi bữa cơm này, coi như là cảm ơn qua đi." Bách Nhan khóe miệng cầu cười, nói, "Đây là của cô nên được, nếu như không có cô, ta khả năng bán cho Khang tiên sinh 85 vạn đi." "Cho nên chị hảo hảo mời tôi ăn bữa này là được." Bốn vạn khối quả thực rất mê người, nhưng tiền này nàng không có khả năng cầm lấy. Đường Nặc càng nguyện ý cùng Bách Nhan kết bạn. Nữ nhân này trên người có một loại khí chất đặc biệt, làm nàng rất thích tới gần. Bất quá, ngày hôm nay phát hiện, Bách Nhan vành mắt xung quanh có nhàn nhạt vết thâm, trong ánh mắt cũng đi động chút tơ máu, giống như thức đêm nhiều ngày qua. Nàng hỏi, "Bách Nhan, chị có hay không khó khăn gì?" "Hoàn hảo, công ty công tác không tốt, thiếu khuyết một ít tài chính, hôm nay tiền bán nhà đi vào, vừa vặn đủ." "Phòng ở đã bán, vậy chị nghỉ ngơi ở đâu?" "Tôi còn một phòng trọ đơn nhỏ vẫn để không, hiện tại thích hợp chuyển vào." Bách Nhan thấp giọng nói, nàng giương mắt phiêu hạ Đường Nặc, khóe miệng hơi giơ lên,nhưng ánh mắt lại ảm đạm nhìn xuống. Trên ngón áp út, không thấy nhẫn kim cương. Tình cảm như ném vào trong biển lớn. Tựa như đã từng thề non hẹn biển, đảo mắt đã hóa thành hư không. Mấy năm nay, đường đi tuy khó khăn vất vả, nàng cho rằng chỉ cần hai người kiên trì có thể đi xuống tới. Nàng khả dĩ vì hai người gần nhau, quyết cùng người nhà đoạn tuyệt, một mình ở lại trong nước, nàng có thể chấp nhận mọi lời chỉ trích, nàng cho rằng nỗ lực phát triển sự nghiệp, cho rằng đối tốt với Gia Vân liền có thể giữ lại nàng ấy. Thế nhưng, hết thảy lại không vượt qua được sức ép từ Trương gia, đến cuối cùng Trương Gia Vân tuyển gả cho Đường Quân. Quang minh chính đại, có được mọi người chúc phúc. Hôm nay, Bách Nhan ngoại trừ công ty này ra, gần như là hai bàn tay trắng. Thua một người đã từng là người yêu quan hệ, thua đi gia đình chính mình. Nàng không hối hận, cho dù để nàng chọn lựa một lần nữa, nàng vẫn sẽ yêu, chỉ là đi đến bước này, trong lòng không khỏi thương cảm. Bách Nhan nghĩ không ra hiện đang giúp nàng là em gái của tình địch nàng. Một nha đầu ngốc lỗ mãng. Bán căn phòng lớn rồi ở một cái nhỏ hơn, có thể tiết kiệm chút chi tiêu. Đường Nặc gật đầu, đổi là nàng, nàng cũng sẽ làm vậy. Thế nhưng nghĩ đến Bách hiện ở căn phòng nhỏ, lòng có chút khó chịu. Nàng thấy rõ người có thể từ xấu biến tốt, nhưng không nhận thức được người từ tốt thành xấu hơn. "Gia...Chị dâu của cô...Có khỏe không?" Bách Nhan vì chính mình mà quên mất, nhịn khong được hỏi một chút. Đường Nặc nhấp khóe môi, có vẻ không cho là đúng. "Thế nào?" Bách Nhan hỏi. "Có điều gì không ổn?" "Không có." Đường Nặc suy nghĩ một chút, là tự giễu cười. "Anh tôi không để ý là tốt rồi." "Cô lời này trái lại có ý tứ gì, rõ không tốt sao?" "Chị là bạn thân của chị dâu, lẽ nào lại không biết?" Đường Nặc nhíu mày suy nghĩ, có chút chần chờ thấp giọng hỏi, "Chị dâu có đúng hay không thích người khác." Bách Nhan nhíu mi, hỏi,"Cô nghĩ chị dâu cùng anh trai cô có cái gì không hòa hợp." "Không có gì." Đường Nặc nở nụ cười, sự tình trong nhà, không có phương tiện lấy ra nói tiếp. Vợ chồng son tân hôn nên ngươi nông ta nông, nóng lòng mỗi ngày cùng nhay một nơi. Chị dâu nàng trái lại có điểm cố ý lảng tránh anh trai nàng, cảm giác không rõ ràng, vẫn là nàng khiến sắc mặt nhìn ra được. Nàng nghĩ kì quái, nếu như chị dâu không thích anh trai nàng, vậy còn cướp người yêu của bạn thân làm cái gì a? Bách Nhan làm chị dâu nàng thật tốt, phóng về bên trong nhà, mỗi ngày nàng về nhà ăn cơm có thể nhìn chị dâu xinh đẹp. "Nói thật, ta nghĩ chị làm chị dâu của tôi thật tốt." Nàng nhún vai, "Nhưng chị cùng anh trai ta, chắc là thiếu chút duyên phận." Bách Nhan cười khẽ, nàng cùng anh trai nàng ấy nguyên bản không có duyên. "Nha đầu ngốc." Cái gì cũng không biết. Nhưng sự tình này, bọn họ không biết là tốt nhất sao? Đã biết, lại không nổi lên bao nhiêu gợn sóng cùng rắc rối. "Cô cùng Nhạc Tử Quân có quen thuộc?" Đều lấy chị em tương xứng, nhà nàng bên trong nâng khiêng, nàng nghĩ đều không phải giống nhau quen biết "Âu, quen biết, thật nhiều năm bằng hữu." Đường Nặc nhớ tới mấy vị tỷ tỷ của nàng nhịn không được cười như nở hoa. Bách Nhan có chút tò mò, "Các người như thế nào thành bằng hữu?" Nhạc Tử Quân không giống như một người tốt có thể ở chung, nghĩ thế nào cũng không có biện pháp đem Nhạc Tử Quân cùng Đường Nặc ở cùng một chỗ. "Tam tỷ và Tứ tỷ là xá hữu *, anh trai ta lúc trước thích Tứ tỷ, theo đuổi nàng. Kết quả bị người thích Tứ tỷ gọi người đánh, ngày đó tôi vừa vặc chạy đi đưa thức ăn cho anh trai, thấy được tự nhiên không đành lòng, vung tay xông lên đi, đem nam nhân kia ngã xuống đất. Tứ tý lúc đó cũng là do mấy người đo quấy rối, cho nên đặc biệt cảm ơn tôi, kéo tôi đi kí túc xá. Đại tỷ, Nhị tỷ, Tam tỷ cùng "điểu nhân" đều là xã hữu, ta lên đến đại học, sau đó theo bước bọn họ cùng một cái trường học, cùng các nàng kí túc xá, mỗi ngày đi. Mẹ Tứ tỷ làm đồ ăn , kí túc xá mỗi ngày đều có đồ ăn ngon. Nhà Tam tỷ có tiền, cái gì đồ chơi hiếm lạ đều có, Đại tỷ thật cường hãn, chủ tịch hội học sinh, Nhỉ tỷ rất đẹp, đặc biệt có tư duy kinh doanh, tôi theo nàng học đầu tư, từ năm nhất bắt đầu kiếm tiền." Đường Nặc cười muốn nheo mắt. Khi đó anh trai nàng mở công ty, thiếu tiền, Nhị tỷ nói với nàng, "Em đem mấy năm tích góp tiền toàn bộ đầu tư di, tương lai sẽ có lợi nhuận lớn. Sau đó Tam tỷ đem tiền cho nàng đầu tư vào, đến bây giờ lợi nhuận sinh sôi, gấp mấy lần hồi báo trở lại. *bạn cùng kí túc xá Bách Nhan cười hỏi, "Cô thế nào đem nam nhân kia đánh xuống tới đất?" Anh trai nàng đánh không lại, nàng một tiểu nha đầu thế nào lại đánh qua? Đường Nặc ngồi thật đoan chính, hình tượng đặc biệt thục nữ, nghiêm trang, phun ra năm chữ. "Đạp lão Nhị của hắn.*" Đến đây người phục vụ vừa nghe đến câu này, nhịn không được nhìn Đừng Nặc hai mắt. *đạp hạ bộ của hắn Bách Nhan nghe vậy, dáng tươi cười trên mặt hai giây có chút xấu hổ, quét mắt qua người phục vụ, nhìn Đường Nặc kia bình tĩnh tự nhiên thục nữ dáng dấp, nhịn không đước thấp giọng cười, "Thật mạnh nha." Nàng phục! Có thẻ lưu manh cùng thục nũ hình dáng như thế, Đường tiểu thư xem như là đầu tiên.
|
Chương 7
Đường Nặc thản nhiên nhìn Bách Nhan, này có cái gì thán phục, thiếu kiến thức. Nàng là thục nữ, không thể giống một mụ đàn bà đanh đá này nọ đánh người khác chứ? Hình tượng đều mất không nói, nhà chồng tương lai hội đem nàng tránh xa. Nàng là thục nữ, đương nhiên phải ưu nhã đi qua, tiếp đó nhấc chân đạp trực tiếp vào yếu bộ vị của nam nhân kia, một chiêu đem người giải quyết, còn có thể tự nhiên tạo dáng đứng ở nơi đó, nói lời ngông cuồng, "Ức hiếp người Đường gia, giết không tha!" Kia có nhiều dáng vẻ, Tứ tỷ lập tức đi tới, đem anh trai soái khí của nàng qua một bên, mời nàng đến kí túc xá. "Chủ nhân, tiếp điện thoại, điểu nhân điện thoại..." Tiếng chuông đặc biệt vang lên, người xung quanh không tự giác nhìn qua nàng. Đường Nặc ho nhẹ một tiếng, nhanh lấy ra điện thoại, tiếp nghe, nghĩ thầm lần sau nàng đem nhạc chuông chỉnh nhỏ. "Uy" "Ngũ muội thân ái." Tứ tỷ thanh âm buồn nôn như vậy truyền đến. "Chị phát hiện nhạc chờ điện thoại em rất êm tai, chị đánh vài lần, em đừng bắt a." "Chị..... Đây chính là quấy rối." Đường Nặc muốn cắn người. "Vậy em có cho chị quấy rối không?" Tứ tỷ thanh âm có phần đang yêu, lại lộ ra vẻ câu dẫn có chút hồ ly tinh ý vị. Đường Nặc nghĩ nghĩ, không biết làm sao mà trợn trắng mắt. "Vậy chị cứ quấy rối đí." Gác điện thoại, đem chuông báo thành âm rung. Điện thoại đặt trên bàn, sau đó chợt nghe đến một lần rồi lại lần khác rung không dứt. Bách Nhan nhìn xem Đường Nặc điện thoại, hỏi, "Cô không tiếp?" "Này không phải là điện thoại, là quấy rối, không cần tiếp." Đường Nặc đáp, cúi đầu ăn, không đếm xỉa gì đến điện thoại kia. Cuối cùng, di động rung lên tới lần thứ mười lăm, liền yên tĩnh. Đường Nặc nhanh chống cầm lấy di động, thay đổi tiếng chuông đặc biệt thành thanh âm một tiểu hài tử nói "Ngươi thế nào lại gọi tới, đều không phài nói ngươi không cần cố gắng gọi tới sao? Ngươi gọi tới ta cũng không nghe, ngươi không gọi ta thì càng không cần nghe, ngươi gọi đi, gọi đi, ta gọi ngươi, ngươi gọi lại ta, ta còn không nghe..." Nàng chỉnh xong, nhờ Bách Nhan gọi nàng điện thoại. Bách Nhan hoài nghi nhìn mắt Đường Nặc, theo lời nàng, gọi đến, chợt nghe tiếng chuông đặc biết bất thường kia. "Ừ." Bách Nhan gật đầu, buồn cười, nàng đem điện thoại úp trên bàn, "Có phải các người trong lúc đó thường như vậy ác khẩu. "Không ác khẩu, không là chị em, không đánh không thành bằng hữu." Đường Nặc nói lời này thời điểm, có chút đắc ý khơi ngón út, trên mặt thần tình xinh đẹp quyến rủ, thần sắc khác thường. Bách Nhan trong nháy mắt mơ hồ, thầm nghĩ Đường Nặc coi như là một mĩ nữ hiếm thấy. Vô luận từ nét mặt cho đến khí chất, mọi nơi đều lộ ra vẻ đẹp mê người. Như vậy nữ nhân, tất có nhiều người thích đi. "Ách, được rồi, còn chưa hỏi chị làm việc gì?" Đường Nặc hỏi. "Quảng cáo." "Quảng cáo?" Đường Nặc sợ run, sau đó nhớ tới hạng mục hao tiền của bộ phận thị trường, lẽ nào công ty Bách Nhan cũng dự định đấu thầu?" "Ân, gần đây chính phủ đấu thầu một hạng mục chủ đạo, hiện nay có vài công ty chuẩn bị đấu thầu." Bách Nhan lúc nói, nhẹ nhàng rủ xuống vài sợi tóc. Ngón tay thon dài trắng nõn tinh tế đi qua làn tóc đen tuyền như thác nước, rất mê người, thật sự mê người. Đường Nặc bưng ly nước, ngậm xuống một ngụm, tim đập "Thình thịch" vài cái, nét mắt có chút không tự nhiên. Bách Nhan là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, nàng lại có thể bị một động tác vô ý của nữ nhân tác động đến. Nàng nhớ đến Tứ tỷ hét nàng, "Tiểu khu tử, em ít làm động tác trêu ghẹo người đến dáng vẻ lẳng lơ khoe khoang đi, sẽ chết người a." Nàng khi đó rõ ràng vô tội. Nàng tin tưởng Bách Nhan bây giờ cũng không có, thế nhưng hết lần này đến lần khác nhìn đến trong mắt nàng đều là câu dẫn người. Kết thúc nàng phải hướng tứ tỷ xin lỗi từng bước. Bách Nhan cúi đầu chuyên chú cắt miếng beefsteak trên dĩa, cảm giác được ánh mắt Đường Nặc, nàng ngẩng đầu, dùng khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, hỏi, "Làm sao vậy?" Đường Nặc nở nụ cười nhợt nhạt, nói, "Không, chỉ cảm thấy chị rất đẹp." Nàng suy nghĩ nói, "Sau này gọi em Đường Nặc, em gọi chị Bách Nhan, đừng gọi Đường tiểu thư hay Bách tiểu thư, nghe thực xa lạ." Vừa nói, vừa nhìn túi giấy đựng tiền ban nãy, nói, " Đem tiền cất vào đi, tuy em rất yêu tiền, nhưng không lấy tiền của bằng hữu." Nàng hướng Bách Nhan xinh đẹp chớp mắt, "Nếu như chị thật muốn cám ơn em, mời em một bữa cơm cùng tặng một lễ vật nhỏ là tốt rồi. Quà không cần quý, nhưng cần một chút tâm ý tinh tế." Bách Nhan cười, "Cô này lại làm khó tôi, kia không bằng cô nhận tiền liền đơn giản hơn." Đường Nặc "hắc hắc" cười, nét mặt giảo quyệt như hồ ly. Đối với người không quen, nàng thích lấy tiền; đối với người quen, nàng thích nhận lễ. Bách Nhan đem tiền bỏ lại trong bao, trán cười thành hình chữ Bát, nói, "Tốt thôi, trở lại tôi sẽ hảo cân nhắc như thế nào cảm ơn cô, việc này thật có chút đau đầu." "Ân." Đường Nặc gật đầu. "Em chờ thu lễ vật." Cùng Bách nhan một chỗ, cjho dù chỉ trò chuyện vài câu đơn giản, nàng thật vui vẻ đi. Đương nhiên, nếu như nữ nhân trước mặt có ít mệt mỏi, đem xung quanh mắt nhiều vết tích thanh sắc đạm nhạt mất đi, lúc đó càng thêm vui vẻ. "Bận rộn công việc cũng phải chú ý thân thể, chị phải hướng anh trai em học tập, bắt cấp dưới đi làm việc, bản thân Tổng giám nên mặc kệ." Nói nàng keo kiệt, anh trai nàng mới thật xấu hổ, mỗi tháng chuyện gì cũng không làm, chỉ nhìn chằm chằm báo cáo tổng kết và tài chính, báo cáo tổng kết không hài lòng liền tìm họ Thiệu, tài chính không tốt liền tìm nàng. Hắn NND*! Ách, quên đi, hắn NN cũng là nàng NN*, chửi tới chửi lui, cũng chửi bản thân trên đầu, đem vợ hắn đi mắng hắn đi. *mẹ bà nó (câu chửi thề)/ (cmn) Bách Nhan xòe tay, "?Kinh doanh cũng không có việc gì tốt!" Ngữ khí ra vẻ ung dung, nhưng ánh mắt tối sầm xuống. Ban ngày tại công ty kẻ đến người đi, mọi người đều bận rộn, cảm giác cô đơn chỉ trên mặt ngoài , vừa đến ban đêm, cái kia tịch mịch trong cốt tủy đều chui ra, Phệ hồn ăn cốt, nội tâm cực đau nhức. Thần tình thật cô đơn! Đường Nặc không khỏi vì Bách Nhan cảm thấy một tia thương tiếc. Trong lòng của người phụ nữ này, rốt cuộc chôn giấu bao ưu thương. Thế nhưng chuyên tình cảm, người ngoài không giúp gì được, chỉ có bản thân phải tự thoát khỏi, đạm nhạt nhìn lại. Từng trải bao nhiêu, có vài người trở nên kiên cường, cũng có vài người hoàn toàn trở nên bi thương. "Bách Nhan, có thể nói ra chuyện tình giữa chị và anh trai em không?" Bách Nhan ngẩng đầu, nói, "Tôi cùng hắn không có chuyện tình gì. Cô không tin?" Đường Nặc gật đầu, suy nghĩ một chút hỏi, "Vậy bí mật của chị và người kia..." "Chuyện tình của người kia không liên quan đến chuyện của tôi." Bách Nhan cười, trong nụ cười có phần tự giễu, ý tứ càng thêm hờ hững lạnh nhạt. "Từ nay vể sau, đường ai nấy đi, tôi cùng nàng ngay cả là kẻ qua đường cũng không bắng." Trái tim nhè nhẹ co rút, đau đớn, đôi mắt nổi lên ẩm ướt, hình dáng người kia bất giác hiện lên trong tâm trí, đã từng khắc ghi quá sâu. Yêu càng sâu, đoạn tuyệt càng phải quyết đoán! Đường Nặc từng trải qua tình yêu, cũng từng tận mắt nhìn thấy mấy tỷ muội của nàng bị tình cảm thiêu đốt, sau đó tan vỡ, chết đi sống lại quá vài lần, ít nhiều cũng có chút hiểu được. "Bách Nhan, chị đừng quá miễn cưỡng bản thân. Nếu yêu đến cùng, thì hận cũng như vậy tuyệt quyết. Đều là con người, không phải thánh nhân rộng lượng, chia tay còn muốn đối phương thật hạnh phúc, nếu như quên không được, trong lòng có oán hận, liền chính mình quang minh chính đại đi hận đi oán, đừng đem cái gì cũng đặt trong lòng." Bách Nhan trong mắt hiện lên lưng chừng nước mắt, nàng ngừng thở, đem nước mắt bức trở lại, sau đó liếc mắt nhìn Đường Nặc, khóe miệng phác ra dạng chế giễu cười. "Thế nào hận? Tôi nên đi hận ai?" Hận Gia Vân phụ bạc tình yêu của nàng, hận mẹ nàng ấy chia rẽ các nàng, hận thế tục xã hội không cho các nàng gần nhau? "Bách Nhan!" Đường Nặc nhịn không được nói xuống, chứng kiến đôi mắt kia tràn đầy lệ quang, vẻ mặt lộ ra vẻ không cam lòng cùng oán hận, nồng đặm ai oán cùng bi phẫn trên người tỏa ra. Đường Nặc nhịn không được thở dài, rốt cuộc là ai, phụ đi thâm tình của nàng. Lúc này, nàng cũng mong người kia không phải là anh trai nàng. "Xin lỗi, tôi thất lễ..." Bách Nhan thấp giọng nói, thu liễm tâm tình, lại khôi ohujc vẻ mặt đạm mạc "Chị trái lại không thể nói thất lễ." Đường Nặc nhún vai nói, "Chị dạng này nói thất lễ chuyện, kia trên thế giới sẽ không có người như thế ." Đang nói chuyện, đột nhiên thấy vài người quen thuộc từ cửa hướng vào. Đường Nặc cả kinh, quay đầu xem, nhìn xem trái phải, không có cái gì chắn, nhanh nắm cái túi, cúi đầu thấp, giả dạng trở mình thành cái túi. Bách Nhan bị Đường Nặc cử động làm cho kì quái, nàng nhìn lại, chỉ thấy Nhạc Tử Quân cùng ba dáng xinh đẹp, y phục không tầm thường, từ cửa đi tới, rẽ trái, hướng đến đối diện chỗ ngồi đi tới. Vừa nhìn trên bàn đặt bảng hiệu đặt bàn. Nàng hỏi, "Cô có mấy vị tỷ tỷ?". Vừa vặn bốn người nha, tuổi tác không sai biệt lắm, khí chất mỗi người một vẻ, nàng đoán không sai hẳn là mấy vị tỷ tỷ của Đường Nặc. Đường Nặc nhìn xem các hướng, nhìn thấy các nàng ấy không thấy nàng. Ngay sau đó, ngồi thẳng thân thể , thở ra một hơi, nói, "Ân." Nàng như thế nào lại xui xẻo, ở nơi này đụng bốn người các nàng. Nghìn vạn lần không thể khiến các nàng nhìn đến, nếu không các nàng hôm nay bữa cơm này nhất định bắt nàng tính tiền. "Cô trốn các nàng?" Bách Nhan thật sự là hiếu kì, không phải là chị em tốt của nhau sao? Thế nào lại như chuột thấy mèo? "Ân, trốn." Đường Nặc tựa trên người, nói thẳng trả lời. "Các nàng bắt em mời các nàng ăn, nên em mới nói hôm nay đi tiệc rượu với mẹ." Thảo nào! Đối với chị em nói dối, bị ngược đãi đến mức không chết cũng lột da. "Cô đi tiệc rượu, các nàng giúp cô đi xem xét đối tượng." "Em trung bình một tuần đi ăn với các nàng một lần từ lúc ban đầu thân quen cho đến bây giờ vẫn kiên trì." Đường Nặc muốn toát mồ hôi a. "Ách!" Bách Nhan cúi đầu không nhịn được hạ khóe miệng. "Cô buồn vì chưa gả đi được?" Có tài có dung mạo có khí chất có gia cơ. "Sầu. Rất sầu." Đường Nặc nhướng mày. "Bộ dạng tốt thì không cao hơn tôi, cao hơn tôi thì không đẹp trai, cao hơn lại vừa đẹp trai thì không có tiền, có tiền nhưng đẹp trai cao ráo, vừa cao lớn vừa đẹp trai lại có tiền còn đi xem mắt , kia phương diện nào đó có tật xấu." Bách Nhan nhịn không được, cúi đầu cười. "Là sầu, thật nên sầu." Đang nói chuyện, " Vậy cô không có khả năng đem bản thân đi khai thác, thế nào mà cần ohair đi xem mắt a?" Đường Nặc nâng cằm, ngửa mặt mơ mộng. "Vừa cao lớn vừa đẹp trai lại có tiền thêm phóng khoáng lại si tình lại không có tật xấu...." Chăm chú nhìn một lát, quay lại nói với Bách Nhan, "Được, ngày mai em sẽ đi hỏi thăm học tập thuật xuyên qua, khả năng muốn đi vào trong tiểu thuyết để tìm đi." Bách Nhan xem nhẹ đi tiếu ý, Đường Nặc nói là đang đùa giỡn đi, khả dĩ chứng tỏ Đường Nặc còn đang giữ vững mộng, tìm kiếm người lí tưởng. Nàng có điểm hiếu kì, Đường Nặc muốn tìm một người như thế nào. Nhẹ nhàng hỏi, "Cô thích dạng người gi?" "Có thể khiến em yêu người ấy, đồng thời có thể yêu em, nhưng sẽ không khiến em tổn thương hay đau lòng." Đường Nặc nói.
|
Chương 8
"Yêu và tổn thương, khoảng cách rất gần, yêu mà không thương tổn, rất khó. Ái tình là một con dao hai lưỡi, hạnh phúc càng nhiều, tồn thương càng sâu." "Đúng mực dựa vào chính mình nắm giữ, vết thương không đau đớn còn phải nhìn xem chính mình nguyện ý hay không, lại không ai cầm dao đâm ngươi. Tình yêu mù quáng như con thuyền ngược dòng, dễ dàng đi vào đá ngầm, tổn thương là điều tất nhiên. Đi yêu người giống như vừa cầm lái điều khiển vừa tiến lên, không chỉ muốn xem người dùng bao nhiêu tâm, còn phải nhìn người có hay không bỏ vốn đầu tư đúng đắn vào đối phương. Nếu như quan điểm của bản thân cho phép lỗ vốn, cũng không thể bởi vì vốn gốc hạ xuống liền vùi lấp hạng mục lỗ vốn nơi kia chứ? Sinh mệnh từng chút một trôi qua, chúng ta không có qua nhiều thời gian đi hối tiếc sai lầm của chính mình, sườn núi lớn, lại khó vượt qua, không bằng nhắm mắt xuôi tay." Đường Nặc chậm rãi tự thuật, thanh âm nhẹ nhàng yên ổn. "Lời này là Nhị tỷ nói với Tứ tỷ, em nghĩ cũng đúng với chị." Thân người Bách Nhan ngửa ra sau, tưa lên lưng ghế. Nàng lẳng lặng nhìn Đường Nặc, ánh mắt Đường Nặc vẫn như cũ sáng trong, lấp lánh ngân quang. Không giống đôi mắt Gia Vân, nhãn thần luôn che dấu, mê mang cùng nhàn nhạt ưu sầu. Đường Nặc nói tuy rằng thế tục, nhưng là một phen kiến giải. Chỉ là cảm tình không giống như việc kinh doanh, như bên trong con người có thứ dễ dàng nắm giữ nhưng lại rất khó nắm bắt...chính là "Tâm". Bất quá Đường Nặc có một câu nói sai, "Tái sườn núi lớn, lại khó vượt qua đều so với, bất quá không bằng nhắm mắt chết đi." Nàng là người luyến tiếc mệnh, sẽ không vì một đoạn tình cảm mà yếu ớt, tựa như thua toàn bộ thế giới." Phía trước , một nữ nhân đạp lên đôi giày da đắt tiền đi tới, người chưa đến, mùi nước hoa đã lan tới. Đường Nặc nghe được mùi nước hoa, nghĩ thầm mùi vị này rất quen thuộc. Nữ nhân kia hướng về phía Đường Nặc đứng vững, ngón tay ngọc thẳng dài vươn thẳng đến lỗ tai ai đó, móng tay được mài duỗi xinh đẹp vẽ một đường tròn, vân vê tạo hình. "Em không phải nói hôm nay buổi tối có buổi xem mắt sao? Đây là buổi xem mắt của em sao?" "Hách! Điểu nhân! Đau, Tứ tỷ, yếu đau." Vẻ mặt Đường Nặc lập tức hóa bi thương, khóc không ra nước mắt. Nàng làm gì thời điểm phát hiện bốn vị gia hỏa này lại không trốn a! "Tứ tỷ không đau." Thanh âm dịu dàng lên xuốn, ngón tay vẫn còn nắm lỗ tay, lỗ tai Đường Nặc đều nhanh bị vắt thành bánh quai. "Em đau a." Đường Nặc vừa ôn nhu kêu đau, vừa giữ gìn hình tượng thục nữ của nàng không thất thố, lỗ tay bị véo nóng bừng, nàng vẫn phải ngồi đoan chính, ngay cả đầu cũng không lệch một chút. "Em đau đâu có liên quan gì tới chị?" Tiếp tục nhéo. Nha nha, chạy đến cùng mĩ nữ hẹn hò, cư nhiên lại lừa các nàng đi xem mắt. "Nhưng do chị nhéo mà." Đường Nặc đau đến nóng người, thật muốn duỗi tay lấy cái nĩa từ Bách Nhan một nhát xuyên qua Điểu nhân này! Nữ nhân đáng chết, nhéo đau chết nàng. "Chị nhéo của chị, em đau của em, có cái gì liên quan? Thanh âm bay bổng nhẹ nhàng như cánh diều dưới bầu trời tháng Ba xanh thẳm, ung dung dương dương tự đắc còn có thể thấy nhiều mây trắng, a, hôm nay khí trời thật tốt nha. Hảo thảm! Thảo nào giống như chuột thấy mèo. Bách Nhan giả vờ như không thấy, nắm dao nĩa tiếp tục ăn phần ăn của nàng. Không liên quan chuyện của nàng, nàng chỉ là tới ăn beefsteak. "Tứ tỷ, em sai rồi, em mời khách ăn." Đường Nặc đầu hàng, cầu Tứ tỷ buông tha. Nàng nhìn hướng đối diện, Bách Nhan như người không có mắt, ưu nhã chỉ nhìn dĩa beefsteak, dính tương, hướng vào trong miệng. Tôi muốn nguyền rủa chị bị beefsteak nghẹn chết, chị thấy người chết mà không cứu.! "Ai nha, hôm nay ngày bao nhiêu nha, Ngũ muội cư nhiên bỏ tiền mời chúng ta ăn. Đều đừng là cặp lồng cơm nha?" Tiếu ý dịu dàng, như phong cảnh nước non tươi đẹp. "Tối nay mấy chị muốn gì, em mua." Đường Nặc lòng bắt đầu rỉ máu, tiễn tiền đi. Nàng thật muốn nói, chị nhéo đi, chị nhéo chết em đi. Nhưng nàng chịu qua lão Tứ, phía trước còn có lão Tam, lão Nhị cùng lão Đại, mấy người các nàng thay phiên, kết cục của nàng sẽ càng thảm a. Bên cạnh, có ngươi chêm vào câu nói, "Tốt, đây chính là lão Ngũ chính miệng nói. Lão Tam, lập tức đặt một gian phòng lớn nhất, buổi tối hôm nay cho phép em tìm các anh trai đẹp chơi đùa." "Đại tỷ!" Đường Nặc bất chấp hình tượng, một tiếng rên từ miệng nàng thoát ra. Không cần quay đầu lại cũng biết chẳng ai khác ngoài Đại phật tam tôn. "Gọi cái gì đây? Còn chưa có xong." Một nữ nhân khôn khéo lão luyện đi tới, đem Đường Nặc ở trên ghế ôm vào lòng, sau đó ngồi xuống tại ghế sô pha cạnh Đường Nặc, nàng hạ đồng hồ nói, "Hiện tại bảy giờ rưỡi, chúng ta mười rưỡi đi đánh bạc. Lúc này ăn, tám giờ xuất môn. Lão Tam, em không phải nói Rolls-Royce có mẫu xe mới sao? Cho thuê đi, chị muốn tối nay thử mùi vị xe mới là cái gì tư vị. Lão Nhị, em đặt hàng cái trang sức kia chưa? Lát nữa chúng ta ngồi Rolls-Royce đem lên đeo thử, Ngũ muội không phải nói tối nay chị em chúng ta muốn gì nàng mua sao? Này hơn một vạn tiền đồ trang sức coi như là chút lòng thành, để Ngũ muội hào phóng một phen đi. Nếu đi đâu, đến khu trung tâm thương mại độc quyền bên cạnh...đi dạo mua sắm., khó có được Ngũ muội nguyện ý dùng tiền thay chúng ta mua quần áo mói, thuận tiện thêm vài món trang sức, nước hoa. Nga, được rồi, chị nhìn trúng một bộ sô pha bằng da sang trọng kia, một mực vẫn đang do dự đây, hôm nay nhân Ngũ muội hào phóng nói, chị cũng rộng rãi quyết định đem về, Ngũ muội, chị lát nữa gọi cho quản lý kêu họ ngày mai đem bộ sô pha đó đến nhà chị, em liền tối nay đem tiền thanh toán đi." "Phốc!" Đường Nặc muốn phun ra một ngụm đại khí, tròng mắt trợn ngược, tê liệt ngửa người phía sau ghế, "Đại tỷ, em đã thổ huyết mà chết, thỉnh ngài từ giờ không thấy được tồn tại của em, cảm tạ. Người này đã chết, có chuyện gì đốt vàng mã thỉnh đi." Thấy có người ngồi xuống, Bách Nhan nhịn không được ngẩng đầu lên. Chỉ thấy một người tóc ngắn xinh đẹo, khí chất thanh giản, tươm tất, cho người khác cảm giác giỏi giang mạnh mẽ. Không chút phấn son, nhưng có một loại hơi thở thiên thành* và mĩ lệ, giở tay nhấc chân mị lực đều thu hút ánh mắt người. *tự nhiên Quả nhiên không hổ là lão Đại của các nàng, lưu loát nói vài câu khiến hình ảnh thục nữ công phá hoàn toàn. May đây là sô pha, có thể ngồi tám người. Bách Nhan hướng vào trong ngồi xuống, mời mấy tỷ muội Đường Nặc ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu gọi nhân viên phục vụ. Đường Nặc bị ép đến tận trong cùng, nàng nhẹ nhàng xoa dịu lỗ tai bị người nhéo đau, ánh mắt lướt qua bốn vị tỷ muội, ngồi đoan chính nói, "Tối nay các người tùy ý, em đem ví tiền giao cho các người, mấy người yêu cái gì, đổi cái gì, đem em tùy mà lột da tước cốt ." Nàng nói xong những lời này mang theo hào hùng hơi thở, một bộ dáng nhất phó hoành đao* hí sinh, tuyệt không trả giá thêm. *một nhất chém ngang Lão Nhị đưa mắt nhìn sang Đường Nặc, cầm lấy ví tiền mở ra, lớp thứ nhất một chồng tiền giấy xếp ngay ngắn, đại khái có khoảng hai mươi tệ, lớp thứ hai, hai tờ đỏ au tương ứng hai trăm tệ. Toàn bộ tiền trong ví cộng lại không hơn hai trăm bốn mươi khối, không có thẻ tín dụng, không chi phiếu, ngay cả tiền một bữa cơm cũng không đủ trả, nàng không biết xấu hổ mà lấy ra! Lão tam Nhạc Tử Quân cầm ví tiền của Đường Nặc lắc lư trước mặt, "Em cũng không biết xấu hổ, tiền của em trong ví còn không bằng của tiền cái ví lão nương ta tặng em." Lão Tứ xem xét cái ví, "Tấm tắc" hai tiếng, hướng đầu về phía trước mặt Đường Nặc, "Tiểu Nặc, tiểu muội muội, em nói cho các chị, hai trăm bốn mươi tệ có thể làm gì? Em thế nào không mang hai trăm năm mươi tệ bên trong." Đường Nặc liếc mắt nhìn các nàng, cằm khẽ hướng lên, mí mắt khẽ liếc "Điểu nhân", không kiếm chế mà nói, "Có thể đếm đúng tiền không? Tổng cộng là hai trăm bốn mươi tám tệ!" Tận cùng bên trong còn tạp hai xu, một xu năm đồng cùng ba đồng. Bách Nhan ngồi đối diện Đường Nặc , đang cúi đầu uống nước, kết quả không dám đem nước uống vào miệng, đầu vai vừa run lên, nàng thật sự là không nhịn được cười. Buông chén nước, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Nặc, vị tổ tông kia dự tính ôm lợn chết không sợ nước sôi nóng, các ngươi làm khó dễ ta cũng phải tìm cách làm các ngươi cúi đần ăn bụi. Dù thế nào thì hai trăm bốn mươi tám tệ, các ngươi mua các gì, đổi cái gì chứ. Bên cạnh hai vị bị khí đến vẻ mặt lúc trắng lúc đỏ, hảo xem. Lão đại Trình Dịch đỡ trán, hít thở sâu, ngẩng đầu nhìn, dùng một ngữ khí bình ổn đặc biệt nghiêm túc nói với Bách Nhan, "Tôi nói với cô, Đường Nặc này, tôi không biết nàng, thực sự, chúng ta đều không biết nàng." Không nhận ra ta? Không nhận ra ta còn theo ta tiếp cận bàn của ta làm gi? Đường Nặc tiếp tục chôn đầu ăn bữa ăn của nàng, vị này nấu không sai, so vơi mẹ nàng làm còn tốt hơn. Bốn nữ nhân kia đều sinh khí, cố ý không để ý tới nàng, tận lực trò chuyện với Bách Nhan, đem nàng bỏ mặc một bên. Bỏ mặc ta còn hơn lấy tiền của ta? Nàng vừa ăn, một bên nhìn ví tiền bản thân ở trên bàn khong ai để ý. Tay còn chưa chạm được ví tiền, một tay từ bên cạnh thò qua, đem đồ trong ví lấy đi. Từ bên trong ví rút ra hai trăm bốn mươi tám tệ , đem ví lắc lắc , rớt ra hai đồng xu, sau đó đem toàn bộ tiền đến trước mặt nàng, rồi bỏ cái ví của nàng vào trong túi. " Ngũ muội, ví tiền của em Tứ tỷ tạm thời giúp em giữ, chờ em muốn làm thế nào tốt thì lại đến chuộc lấy." Thật đau lòng! Tam tỷ tặng nàng cái ví hơn năm ngàn tệ ni! Thật thương xót, bữa cơm này của Bách Nhan, nàng ăn thật mệt. Bách Nhan nhịn không được nhìn Đường Nặc, trong mắt chất đầy tiếu ý, Đường Nặc rất thú vị, một đám nữ nhân này rất thú vị. Đường Nặc xoay người qua....thấy Bach Nhan đang chê cười nàng.Thời điểm Tứ tỷ nhéo lỗ tai nàng, Bách Nhan giả bộ như không thấy, hiện tại lấy ví tiền của nàng, cũng không nói một câu công đạo. Tốt xấu gì đây cũng là bữa cơm Bách Nhan mời nàng, tại bàn của các nàng. Đường Nặc co lại ngẫm nghĩ, nàng cùng Bách Nhan gặp mặt hai lần thì khổ hai lần. Lần đầu tiên tại nhà Bách Nhan, té như vậy thảm, hình tượng hủy hoại, đến vài ngày không đi làm, bị tiểu muội cấp dưới thiết diện vô tư chấm công khấu trừ của nàng mấy ngày lương. Lần hai này, chạy tới bữa hẹn hai nàng, mất một cái ví tiền năm nghìn tệ, còn đắc tội một đám nữ nhân thâm nhãn còn nhỏ hơn lỗ kim.
|
Chương 9
Từ nhà hàng đi ra, Bách Nhan nín cười đến mức dạ dày muốn co rút. Cái kia đứa nhỏ Đường Nặc lúc tính tiền thời điểm liền trốn đi toilet. Kế sách ông cha truyền lại, không nghĩ tới ngày hôm nay Đường thục nữ có thể vận dụng tự nhiên xuất thần nhập hóa. Ngươi chờ nàng tính tiền không xong, đợi đến lúc ngươi không đợi được nữa, trả tiền đến cửa nhà hàng, đã thấy nàng ở nào mang kem đứng đợi, rồi nói các ngươi mời ta ăn bữa cơm, ta mời các ngươi ăn kem. Nhạc Tử Quân tức giận , nhìn Đường Nặc hét, "Lão nương muốn cắn ngươi." Đoạt lấy cây kem trong tay Đường Nặc, "Ngươi không thể đứng đắn một chút sao." Hại nàng vừa thua năm trăm tệ! Lão tứ điểu nhân cười hì hì, tiếp nhận kem, nói với Nhạc Tử Quân, "Tam tỷ, đừng oán giận, đến đưa đây, năm trăm tệ." Nhạc Tử Quân từ trong ví tiền lấy ra năm trăm, đưa cho lão tứ, "Cho ngươi, chị thua." Một cái ánh mắt của Tần Hồng Yến phượng liếc nhìn người, "Cám ơn Tam tỷ cho ta cái phần thưởng này." Đem tiền vuốt vuốt, tiện tay bỏ vào cái ví tạm thời bị thu giữ của Đường Nặc, thần tình hào hứng, vô cùng đắc ý. Bách Nhan nhìn nhóm nữ nhân ý khí phong phát, không khỏi có chút đỏ mắt, so với các nàng thân thiện, nàng đứng thân một bên hơi nghiêng có phần lẻ loi một mình. Vốn là nàng mời khách, gặp phải tỷ muội Đường Nặc, lại bị đoạt chủ, đưa Trình Dịch tính tiền. Thật ước ao có được một thân tỷ muội giống như của Đường Nặc bên người làm bạn. Nhưng này Đường Nặc có được một nhóm tỷ muội tràn ngập niềm vui như này, lại làm sao không phải may mắn. "Đi." Nhạc Tử Quân hét một tiếng, ngoảnh mặt lại hướng các nàng đang đi tới. Bách Nhan cùng các tỷ muội đó khách khí tạm biệt, cũng hướng chính mình mà đi. Nhìn chiếc Audi rời đi. Đường Nặc nhìn lão Tứ đá một chân vào Cherry QQ của nàng. Đường Nặc cùng Bách Nhan là về cùng một hướng, Đường Nặc ở phía trước, Bách Nhan ở phía sau. Một chiếc container kéo tràn đầy hàng hóa hai bên đi tới, Bách Nhan vô thức theo sát Đường Nặc xe hướng đến bên cạnh. Bên canh có một công trình đang thi công, bụi đầy trời. Đột nhiên "Rầm." một tiếng va chạm nghe tới, Bách Nhan chỉ thấy môt bên thân xe Đường Nặc lệch xuống dưới. Nàng lập tức phanh lại, thò đầu xem, chỉ thấy bánh xe Đường Nặc kẹt vào cống thoát nước. Cống thoát nước mặt trên là một cái mảnh thiết lớn, cùng không biết ai đem mảnh thiết này đem đi, thay vào hai tấm ván gỗ phía trên. Người đi trên không có việc gì, nhưng xe đi vào, dù cho là một chiếc QQ cỡ nhỏ cũng không thể chịu nổi. Đường Nặc đẩy cửa xe, trên xe đi xuống, vẻ mặt tái nhợt, xem xét trái phải, một bộ hận không thể muốn cắn người. Ai thất đức đem nắp cống trộm đi! Du cho trộm đi, tốt bụng đặt một biển báo nhắc nhở, ngươi không mang lên đã đành, còn tìm vài tấm ván đặt lên trên biến thành bẫy rập. Nàng thật thương xót Cherry QQ, toàn bộ bánh phải lọt xuống, xe đều lệch về một bên , sàn xe kéo sát mặt đất ma sát. Bách Nhan ngồi trong xe, vừa cảm thấy thương cảm Đường Nặc, vừa buồn cười. Xuống xe đi qua, cẩn thận đánh giá xe này phải có cần cẩu mang đi. Toàn bộ bánh phải đều lọt xuống, đầu xe đều hư hỏng, ngay cả phía dưới gầm xe đều rớt xuống. "Tìm người chuyển xe đi." Đường Nặc thương xót nhìn Cherry QQ của nàng. Chứng kiến hoàn cảnh cảnh hiện tại của Đường Nặc, Bách Nhan không nỡ đi, gọi điện thoại kêu người chuyển xe đem xe đi, sau đó bồi Đường Nặc đưa xe đến tiệm sửa chữa. Từ cửa hàng đi ra, Bách Nhan lái xe chở nàng về nhà. Xe tiến tới khu nhà Đường Nặc ở, mới tiến vào cửa đã thấy Đường Quân cùng Trương Gia Vân cầm tay nhau, còn cầm vài túi siêu thị như vừa từ nới đó bước ra. Hai người cúi đầu vừa nói vừa cười, Đường Quân không biết nói gì mà chọc Gia Vân xoay người quá mức, Đường Quân đột nhiên tiến lại gần hôn địa lướt qua má Trương Gia Vân, lại lập tức né ra. Bách Nhan lái xe, thấy như vậy một màn, đại não trong nháy mắt trống rỗng, tâm trí đều cùng thân thể hút ra ngoài. Thẳng đến "Hách" một tiếng kêu sợ hãi truyền đến , nàng mới giật mình tỉnh lại, nhìn bên phó lái thấy người kia quay qua cầm lấy vô lăng cùng bóp kèn. "Chị làm sao thế? Phía trước có trẻ con!" Đường Nặc vẻ mặt đều trắng bệch. Bách Nhan lấy lại thần trí, tập trung nhìn, chính mình không biết khi nào đem xe đi lên cả lề đường, một cái kia đứa trẻ còn cầm bình sữa cách đầu xe hơn một mét, mở to con mắt hắc bạch phân minh nhìn nàng. "Tôi..." Bách Nhan cứng người ngồi trên xa, nàng không dám tưởng tượng nếu Đường Nặc không ở trên xe, nếu không phải Đường Nặc đúng lúc kéo vô lăng đem xe dừng lại, nàng sẽ phạm sai lầm thế nào. "Bách Nhan!" Đường Nặc lo lắng kêu lên, "Chị không sao chứ?" "Mặt trắng như tờ giấy" có thể dùng để hình dung Bách Nhan. "Không có việc gì." Bách Nhan lắc đầu, thì thào nói, "Không có việc gì." Này nói, nhìn bộ dáng này còn nói không có việc gì? "Khó chịu ở đâu?" Đường Nặc hỏi, thấy bên ngoài một người lớn chạy tới ôm lấy đứa trẻ, sau đó chửi lên, "Các ngươi lái xe kiểu gì vậy?" Bách Nhan mở cửa xuống xe, xoay người hướng cửa cổng chạy tới, đối với xung quanh như tai điếc mắt mù. Gia Vân đã có cuộc sống mới, nàng ấy sống rất tốt, chuyện tình các nàng giờ đây đã là quá khứ, tại thời điểm nàng làm phù dâu đem Gia Vân giao đến tay người khác chính là một màn kết thúc tất cả. Có việc gì đi nữa, cùng không liên quan tới nàng. Gia Vân kết hôn ngày đó, nàng không khóc, thấy Gia Vân cùng người khác cuộc sống thật tốt, nàng càng không nên khóc. Khóc, là hành vi của kẻ yếu đuối, Bách Nhan nàng không cần. "Bách Nhan!" Đường Nặc vội xuống xe, đuổi theo Bách Nhan. Bách Nhan hỗn loạn lảo đảo chạy ra ngoài, nàng liền như nhìn thấy quỷ. Lúc Bách Nhan muốn băng qua đường, Đường Nặc kéo lấy nàng, "Bách Nhan, chị làm sao vậy?" Bách Nhan quay đầu thấy người kéo nàng là Đường Nặc, nhìn nàng , hiện lên một tia cười, nói, "Tôi không sao, cô đừng lo lắng." Không có việc gì. Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt phập phồng dao động, hoang mang lo sợ, như vậy gọi là không có việc gì? Coi nàng là người mù sao! "Đi theo em!" Nàng kéo Bách Nhan trở về. "Đường Nặc, tôi không sao." Bách Nhan chăm chú nhìn cổ tay bị Đường Nặc nắm lấy, cố sức đứng một chỗ, không muốn trở về. Nàng không muốn thấy Gia Vân, không muốn thấy người đã từng bên cạnh nàng giờ đây bên cạnh người khác. Gia Vân buông tay, nàng cùng buông tay, các nàng hai người đều buông tay, tình yêu các nàng không có đường lui, cùng không có khả năng quay đầu lại, không thể lại nhìn thấy. "Cô đừng quản tôi." Nàng nhắm mắt lại, nỗ lực kiềm chế bản thân lãnh tĩnh. Nhắm mắt lại, thấy chính là cái thế giới kia, hắc ám xoay tròn, gào khóc thảm thiết. Đó là sâu thẳm thế giới nội tâm của nàng....một cái thế giới khác. Bách Nhan lần thứ hai mở mắt, bình tĩnh một phần, nàng nói, "Xin lỗi, tôi thất lễ." "Tiểu Nặc!" Đường Quân thanh âm vang lên phía sau Đường Nặc. "Xảy ra chuyện gì?" Đường Nặc nhìn lại, chỉ thấy Đường Quân cùng Trương Gia Vân đi tới, Đường Quân trong tay còn cầm một túi lớn nước hoa quả và đồ sinh hoạt. "Anh, không có việc gì." Ánh mắt từ Đường Quân nhìn qua Trương Gia Vân. Chị dâu ngẩn người, không chớp mắt nhìn Bách Nhan. Bách đại mĩ nữ, nhìn chị làm chuyện tốt, không chỉ đem nàng dọa, ngay cả chị dâu cũng bị kinh sợ tới. Bách Nhan thẳng người, cố gắng khiến chính mình không lộ vẻ yếu đuối, khí tức đạm mạc xa cách từ trên người nàng toát ra, nàng nói, "Tôi còn có chút việc, không quấy rầy các người, đi trước." "Nhan tỷ, nếu tới đây thì cùng nhau ăn bữa cơm được không?" Đường Quân khách khí mời, hắn cũng nhìn ra vẻ mặt của nàng không tốt. "Không cần, tôi chỉ tiện đường chở Đường Nặc về, hiện tại đã tới, nên trở về." Bách Nhan nói thời điểm, nàng hạ khóe miệng, hướng Đường Quân áy náy từ chối, xoay người đi về phía xe nàng. Đường Quân ngờ vực nhìn Đường Nặc, "Các ngươi không có việc gì chứ?" Cái gì bảo chúng ta không có việc gì? Đường Nặc liếc mắt nhìn Đường Quân, người này nói cái gì vậy, Bách Nhan đột nhiên thần kinh rối loạn mắc mớ gì đến nàng? Không để ý đến Đường Quân, xoay người..., đạp lên mấy tiếng giày cao gót, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi. Đường Quân khẽ xích một tiếng. "Cũng may hai ngươi là hai nữ nhân, bằng không anh còn tưởng là tình nhân cãi nhau đi. Cả kinh một hồi.!" Quay lại, nói với Trương Gia Vân. "Đi thôi." Thấy Trương Gia Vân thần tình mất tự nhiên, có chút thất hồn lạc phách. "Đang nghĩ gì?" "A, không có." Trương Gia Vân sợ hãi, hỏi, "Tiểu...Tiểu Nặc thế nào cùng Nhan chung một chỗ." "Nàng a, có luyến mẫu tình kết, từ nhỏ thích chơi cùng các nữ nhân so với nàng lớn tuổi hơn, nên tập thành thói quen rồi." Đường Quân thuận miệng đáp. Đường Nặc đi ở phía trước, nghe tới Đường Quân nói, ngay lập tức nổi khí! Lão bà anh cút, anh mới có luyến mẫu tình kết, anh cùng vợ anh đều có luyến mẫu tình kết. Nói nhảm! Bách Nhan xe đi qua trước mặt nàng, Bách Nhan ngồi trong xe, thần tình lạnh lung, không chớp mắt lướt qua bên người bọn họ, cũng không dừng một chút, trực tiếp lái đi. Đường Nặc...nghi hoặc nhìn Bách Nhan xe từ từ đi xa, vì sao lúc trước còn tốt, vừa đến cửa tiểu khu liền thay đổi sắc mặt, còn muốn đụng người, xuống xe bỏ chạy. Anh trai nói Bách Nhan cùng chị dâu là bạn thân, kia vì sao nhìn thấy nhau cũng không nói một câu, bắt chuyện cũng không đả một câu, tựa như kẻ thù của nhau. "Uy, hoàn hồn, nhìn cái gì? Người đã đi xa..." Đường Quan một tay xách túi, một tay lay cánh tay, xem xét Đường Nặc, vẻ mặt trêu đùa, "Em sẽ không muốn làm một cái đồng tính, vừa ý Bách Nhan chứ?" Bằng không thế nào qua nhiều năm như vậy cùng không thấy qua Đường Nặc hẹn hò, thân thiết không 70 cũng có 50 trở lại. không có thấy đối tượng của nàng đi? Đường Nặc bị Đường Quân làm tức giận muốn ứa ra, hảo ngươi một họ Đường. Anh cho là ngay dưới nhà mình cùng tôi không cần hình tượng thục nữ sao? "Giơ chân, một cước dùng gót giày đạp lên chân Đường Quân. "Ta..chết tiệt!" Đường Quân phản ứng chậm, bị Đường Nặc một cước giẫm nát ngón cái, đau đến nỗi hắn không nhếch nổi miệng, mồ hôi toát lạnh, phát tục chửi thề. Đường Nặc khẽ che nụ cười trên hai môi đỏ thắm, sau đó ác liệt dùng thanh âm nhu hòa nói, "Nha, chân không có ý tứ, không cẩn thận đạp lên thân già của anh!" Tròng trắng lộn ngược, xoay người đi. Dám chọc tôi, dám chọc, tôi liền đem xe của anh thay cho QQ của tôi. Vừa nghĩ đến Cherry QQ, Đường Nặc không nhịn được trong lòng than thở, nàng thương xót tiểu QQ của nàng.
|
Chương 10
Tỷ muội gặp gỡ, Khang Quân mời khách. Đường Nặc chăm chú trang diện một phen, biến thành phiêu phiêu lượng lượng, phải hoàn mĩ xinh đẹp mới xuất môn. Cho dù nàng không dự định cùng Khang Quân tái hợp, nàng cùng muốn khiến Khang Quân chứng kiến nàng xuân phong đắc ý, tao nhã vô hạn, làm Khang Quân trước đây phải hối tiếc. Không liên quan đến ân oán ái tình, chỉ vì tôn nghiêm kiêu ngạo của nữ nhân, nàng muốn để Khang Quân biết, không có hắn, Đường Nặc nàng sống đều thật thoải mái. Làm nữ nhân, tự mình cố gắng tự lập, mới có thể không khiến nam nhân xem nhẹ và tôn trọng. Xa cách đã lâu, gặp lại Khang Quân, Đường Nặc nháy mắt giật mình sửng sốt một chút. Đều nói hối hận là vì tình trạng không bằng lúc trước mới quay đầu, nhìn đến Khang Quân, Đường Nặc thầm nghĩ đến "Xưa nhớ Tiểu Kiều gả cho Công Cẩn* năm đó, một nam nhân khí khái anh hùng dào dạt, khí suất anh tuấn, ngồi ở bữa tiệc cùng hai tỷ muội đàm, khí vũ hiên ngang, thoải mái tự nhiên, "Đàm chuyện nhân gian, khói lửa tù binh." Hóa ra hối hận đều không phải ngày nay độc quyền a! Đường Nặc hạ khóe miệng, mang giày cao gót 10cm, chậm rãi đi qua, hướng bên cạnh Đại tỷ Trình Dịch ngồi xuống, sau phát hiện bên cạnh Khang Quân là hai vị nam sĩ, này khí chất hai người đều thanh lịch, nhưng so với Khang Quân, rõ thật khác biệt lớn. Không nghĩ nam nhân cũng thích tìm lá xanh sấn hồng hoa **? *Công Cẩn là tên tự của Chu Du, cưới một trong Nhị Kiều là Tiểu Kiều. ** ý hạ thấp người khác để làm nổi bật chính mình. Khang Quân thấy Đường Nặc đến, ánh mắt liền sáng, không chớp mắt nhìn Đường Nặc, đâu đâu cũng thấy kinh diễm. Đợi Đường Nặc ngồi xuống, Khang Quân mới lấy lại tinh thần, trên mặt lộ vẻ tươi cười. "A, không thể tưởng tượng vài năm không gặp, em lại càng ngày xinh đẹp." Đường Nặc bâng quơ nói, "Uhm."Ánh mắt của nàng từ Khang Quân lướt qua hai vị nam sĩ, hỏi, "Không để cho tôi biết nhị vị này là ai sao?" May là nàng hôm nay tận lực chuẩn bị trang phục, bằng không không so nổi với Khang Quân. "Xem, Khang Quân, Đường Nặc người ta chỉ nhớ rõ anh, đã quên chúng ta."Nam nhân bên trái Khang Quân cười nói. Nhận thức? Đường Nặc mới nhìn chăm chú, thật đúng là nhận biết, Khang Quân tập đoàn thiết tam giác, "Thì ra là Lôi Minh cùng Kim Kiện a, đã nhiều năm không gặp, thoáng một cái đã không nhận ra! Ai, hai người hiện ở nơi nào nha?Tốt nghiệp cao trung sau đó không ai biết hai người tin tức." Tỷ muội gặp mặt, thuận tiện đem Khang Quân tới cùng một lần, không ngờ Khang Quân cũng có chuẩn bị, kéo theo hai người giúp đỡ ngăn trận. Đi, nàng để Khang Quân nếm thử một chút bỏ mặc tư vị, lại gần Lôi Minh, Kim Kiện trò chuyện cao hứng, cao trung chuyện tình đêu kể đi ra. Khang Quân bên cạnh, ngay cả nói đều không quá hai câu, lén lút cấp Lôi Minh cùng Kim Kiện một cước dưới thân, cùng Trình Dịch thay đổi vị trí, ngồi bên cạnh Đường Nặc. "Nặc Nặc". Khang Quân nhìn về phía Đường Nặc, ra vẻ tự nhiên thân cận, phỏng hồ bọn họ chưa từng chia tay. "Ân" Đường Nặc ứng thanh, bưng ly nước trái cây khẽ uống, quay mắt quét hạ Khang Quân, ánh mắt liền vừa rơi xuống màn hình biểu thị lại đi lên. "Ăn trái cây này." Khang Quân từ trong bàn dùng cây tăm chọn một phiến thanh long cấp Đường Nặc. "Cảm ơn.Tôi có nước trái cây rồi."Đường Nặc khách khí cười, nhàn nhạt đáp.Nàng hỏi, "Nghe nói anh tại Bắc Kinh kinh doanh rất tốt, sao lại trở về?" "Tâm ở chỗ này, tất sẽ trở lại."Khang Quân nghiêng thân người, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Đường Nặc, hắn nói, "Nhiều năm như vậy, em vẫn là không thay đổi." "Anh không phải nói tôi đẹp hơn sao?"Đường Nặc nghiêng mắt nhìn Khang Quân.Tám năm, ngồi ở bên cạnh hắn, tựa hồ nhớ lại tám năm trước, loại ôn nhu săn sóc vẫn tồn tại, nhưng tâm tình lại không giống với. Một tia sầu não dâng lên trong lòng, tâm tình đột nhiên ngã tới đáy cốc. Khang Quân cười, hắn nói, "Anh chỉ là nói khí chất cùng tính tình." Đường Nặc ngồi ngay ngắn, dựa vào sô pha, từ mũi phun ra một tia "Hừ" cười, không đáp lại Khang Quân. Nàng quay đầu, hướng đối diện lão Tứ Tần Hồng Yến nói, "Tứ tỷ, em muốn đi toilet." Ra khỏi phòng tiệc hướng toilet đi đến, đến bên trong rửa tay, liền đi ra, ở góc rẽ ngồi nghỉ trên sô pha, châm một điếu esse để trên môi. Có vài người, ra đi, gặp lại, đã không muốn tái kiến." Một điếu đốt hết, thì thấy Khang Quân hướng nàng đi đến.Liền thượng một điếu nữa. Khang Quân ngồi xuống đối diện Đường Nặc, hơi nghiêng đầu, nhăn hạ mi, "Sao lại hút thuốc? Đối với sức khỏe không tốt." Đường Nặc thoáng nhướng mày, nghiêng đầu suy nghĩ, đem điếu thuốc bỏ xuống gạt tàn. Nàng tựa sô pha, nhìn chăm chú chậu Vạn niên thanh cách đó không xa, xanh um tươi tốt. "Khang Quân, sau này..." Nói được một nữa, nàng dừng lại. "Ân." Khang Quân vươn tay vén nàng sợi tóc vương trên trán, Đường Nặc quay đầu đi, tránh đi, nói, "Sau này.." Làm sao có thể nói? "Nặc Nặc."Vẻ mặt nàng hiện nên tia cô đơn bị Khang Quân nhìn được, có chút đau lòng, hắn nói, "Sau này để anh chăm sóc em, được không?" Đường Nặc nghe vậy khẽ cười, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Khang Quân hỏi, "Sau này anh chăm sóc tôi sao?" "Ân." Khang Quân nghiêm túc nói, "Anh sẽ khiến em hạnh phúc." "Trước đây anh nói với tôi, chúng ta sẽ năm tay nhau đi cả đời, anh sẽ cưới tôi, tôi tin tưởng, sau đó anh đi Bắc Kinh học đại học, anh đánh một cuộc gọi đường dài nói: Nặc Nặc, chúng ta đều còn rất trẻ, tương lai không có gì nắm chắc, không bằng bây giờ chia tay đi." Đường Nặc đứng lên, chăm chú nhìn Khang Quân nói."Tám năm trước, chia tay là anh chính miệng nói, tám năm sau, anh nói với tôi sẽ khiến tôi hạnh phúc." "Tám năm trước, anh hai bàn tay trắng, anh không có bất luận tư cách gì hưa cho em tương lai."Khang Quân nói. "Nhưng hôm nay không giống với, hiện tai anh có thể cho em một cuộc sống yên ổn đầy đủ giàu sang, có thể hứa với em một tương lai hạnh phúc. Nặc Nặc, anh biết em thích hàng hiệu, thích truy cầu cuộc sống hưởng thụ, nếu như anh không cấp em được cuộc sống như vậy, anh thà như vậy bỏ đi. Những năm gần đây, anh vẫn luôn nỗ lực công tác, dù cho em đã muốn có người khác theo đuổi, anh vẫn muốn một lần đứng trước mặt em, tiếp bên cạnh em cho em hạnh phúc. Nặc Nặc, cho tới nay, anh luôn yêu em, anh luôn nghĩ muốn cho em cuộc sống tốt nhất." Đường Nặc liếc nhìn Khang Quân, ánh mặt mị thành khe hẹp, khí tức nguy hiểm xuất ra, nàng lạnh giọng hỏi, "Kia nếu có một ngày anh phá sản, có đúng hay không sẽ đem tôi đá đi một lần nữa? Khang Quân, trong mắt anh, Đường Nặc tôi là loại này nữ nhân, ngại bần ái phú, chỉ có thể đồng cam không thể cộng khổ?" Cười lạnh một tiếng, đứng thẳng dậy, ngẩng đầu, ngạo liếc về hướng Khang Quân, nói tiếp, "Tôi muốn hạnh phúc, sẽ là chính mình đi tìm, không cần anh cấp. Nếu đã nói chia tay, thì đó chính là chia tay; nếu bỏ đi, đó chính là bỏ đi. Thời gian không thể quay lại, tình yêu cũng sẽ không quay đầu.Anh đi, tôi sẽ không đứng một chỗ chờ anh trở về.Hiện tại tôi không còn yêu anh, không thể cấp anh hạnh phúc nên tôi không cần anh cấp hạnh phúc." Nàng nói từng câu chữ thật rõ ràng, từng chữ ngữ khí tràn đầy, vẻ mặt cũng là nghiêm túc, cùng Đường Nặc lúc bình thường tựa như hai người. "Nặc Nặc!" Khang Quân đi tới trước mặt nàng, cách xa chỉ một thước, từng câu từng chữ nói, " Một lần nữa bắt đầu, chúng ta sẽ không buông tay, được không?" Đôi mắt hắn có chút hồng, nói ra cũng cực kì chăm chú cùng kiên nghị, hắn không muốn người yêu lúc đây gặp thoáng qua. Đường Nặc nói rất nặng, ý tứ trong lời cũng rõ rang, trong nháy mắt đem Khang Quân bức đến không còn đường lui. Đường Nặc ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Khang Quân.Tại Khang Quân đáy mắt, nàng xem đến được nghiêm túc cùng kiên định, đồng dạng cùng thấy bản thân thật tuyệt tình.Đường Nặc cười, nhất thời giống như gió Xuân giá lạnh, như một đao sắc bên đột nhiên hóa thành một phiến nhu tình, nở dưới gió xuân phơi phới, muôn tía nghìn hồng. Khang Quân nhìn Đường Nặc ban nãy không lãnh lệ, cùng thở phào nhẹ nhõm. Đường Nặc nhìn quanh bốn phía, nàng muốn tìm một tấm gương đập bể để Khang Quân hiểu rõ thế nào là "Phá kính nan viên"*, xem ra nhìn lại chỉ có vài đồ trang trí thủy tinh trên cửa sổ và hành lang. Đập bể kính nhà hàng, nàng phải bồi thường, vạn nhất thời điểm đập bể đồ không cẩn thận làm bị thương tay, kia còn phải ra tiền thuốc men, làm không tốt sẽ khiến Khang Quân nghĩ lầm hắn hiện tại trong lòng nàng đã đau thương đến đổ máu, ngẫm lại, thôi, không phá. Quay người lại, đi đến hướng bàn ăn.Đều là chuyện quá khứ, nàng còn tích cực cùng Khang Quân làm cái gì? Làm quá, không những bày ra nàng lòng dạ hẹp hòi mà còn lưu tâm quá khứ không bỏ xuống được! Tổn hại mặt mũi nàng! *Gương vỡ khó còn nguyên vẹn "Nặc Nặc!"Khang Quân kêu, đồng thời đi tới. Đường Nặc mở cánh cửa, quay đầu lại nói với Khang Quân, "Chẳng lẽ anh còn muốn tôi tìm một cái gạt tàn đập vào trán anh, rồi bắt anh làm cái đó trở về nguyên vẹn thì anh mới hiểu ý tôi sao?" Đầu thoán nhướng. "Đem trán anh đập đi không sao, gạt tàn bị hư hại tôi còn phải bồi thường. Nếu như anh nguyện bồi, tôi rất vui vẻ mà không nện trên trán của anh." Vừa quay đầu, hướng ghế đi đến, đi được hai bước như nhớ đến cái gì, quay lại nói, "Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày anh đi Bắc Kinh, tại toa tàu còn mượn tôi năm tệ." "Em..!" Khang Quân không nói gì. "Năm tệ còn nhớ rõ!" Vẫn còn nhớ rõ! Càng nhớ kĩ, càng muốn hắn trở về. "Trí nhớ của tôi luôn tốt." Đường Nặc cằm hướng về trước, ba phần lạnh tình, bảy phần ngạo khí. "Em liền..." Khang Quân vừa tức giận vừa buồn cười không nói gì, móc ra ví tiền, khẽ lật, chi phiếu, thẻ tín dụng, thẻ hội viên và một xấp tiền xanh, duy độc không có nhỏ hơn hai mươi tệ. Trở tới trở lui, lật được trong góc ví, một tờ một tệ nhăn nhúm. Suy nghĩ một chút, hắn cuối cùng không thể keo kiệt trả trước Đường Nặc một tệ đi? Rút ra một trăm tệ đưa nàng. Đường Nặc lấy được tờ tiền kia, liền trở về chỗ ngồi, tìm ví, rút 95 tệ đưa lại Khang Quân. Khang Quân cầm 95 tệ, dở khóc dở cười. Tại chỗ có mặt vài người hết sức kinh ngạc, hai người kia đi ra ngoài nửa ngày mới về lại, vừa tới thì làm nhừng hành động khiến người không thể hiểu nổi. "Các người là đang làm cái gì vậy?" Lão Tứ Tần Hồng Yến nhịn không được tò mò hỏi Đường Nặc. "Khang Quân tám năm trước nợ em năm tệ, hắn vừa trả lại cho em." Đường Nặc vừa trả lời, cúi đầu đem một trăm tệ kia bỏ vào ví, sau đó ngẩng đầu lên nói với Khang Quân, "Ân, sau này anh không còn nợ tiền của tôi nữa. Đều từng là bạn học, tôi cũng sẽ không thu lãi anh." Khang Quân cứng đờ, nắm chặt chín mươi lăm đồng trên tay, trán nhíu chặt. "Ô oa..." Trình Dịch chỉ cảm thấy một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu. Lão Nhị nhịn không được nói, "Em thật giỏi a..." Lời của editor : Nhờ chương này mà mình càng thích tiểu Nặc Nặc :))
|