Sinh Nhi Vi Yêu
|
|
Chương 5 "Làm sao vậy? Vẫn là bởi vì chuyện cũ kia mà mất hứng?" Trên bàn tinh dịch ngọc bày một bộ trà cụ bạch ngọc, nước trà đang phát ra tiếng sôi sùng sục, ngón tay thon dài của Khương Ương cầm lên một chén nhỏ đưa cho thiên đế, sau đó không nhanh không chậm mà hỏi thăm. Thiên đế ngồi đối diện nàng, nghe vậy nâng đôi mắt, tiếp nhận nước trà, thổi nhẹ nhàng một chút, nhấp một ngụm, cũng không nói tiếp. Khương Ương làm như đã quen, cũng không giận, khóe môi khẽ cong, tiếp tục chi phối một bộ bảo bối của nàng, pha trà, ngâm trà, lại mời thiên đế uống trà, màn che trước điện bị gió thổi qua thổi lại, hồ hoa sen ngoài điện lại trở nên ầm ĩ, mà ti trúc lại dường như càng thêm dễ nghe. Rốt cục, thiên đế mở miệng. "A Ương." Hắn để rất nhẹ giọng nói, như là đang tự quyết định. Đôi mắt của nữ tử vẫn rơi vào trên trản trà, trầm thấp lên tiếng: "Ân?" "Mấy ngày trước đây ta phái người thăm dò Côn Lôn Sơn." "Vẫn không bỏ xuống được?" "Không phải ta không bỏ xuống được, A Ương." Thiên đế cúi đầu, ngón cái cùng ngón trỏ chà xát cùng một chỗ, trên góc áo vuốt phẳng vài cái, cả người đều lộ ra một cổ vô cùng lo lắng không chịu nổi, nói: "Là ngươi không biết." Ngoài dự đoán lại không nhận được sự đáp lại của Khương Ương. Thiên đế vừa nhấc mắt, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Khương Ương, nàng ngũ quan ngày thường không tính toán quá tinh xảo, nhưng màu da cực bạch, chân mày lại rất đen, thình lình nhìn lên càng phát ra thu hút ánh nhìn, đặc biệt là lúc chăm chú nhìn vào một người, có vẻ chuyên chú cùng chăm chú. Trong lòng Thiên đế không khỏi chấn động một chút. Khương Ương: "Ta không biết cái gì? Nàng đã sớm chết, không phải sao? Năm đó chúng ta tận mắt thấy được nàng đã chết trên Trấn Yêu Đài, cũng là ngươi tự mình xác nhận, không nên buồn lo vô cớ nữa, A Tuấn." Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Ngươi là thiên đế, phải làm chính là hảo hảo quản lý tam giới, không nên để cho một số chuyện không liên quan tiêu hao tâm thần, nếu có chuyện gì cần làm, ta thay ngươi đi làm là được rồi, dù sao cũng đáng tin tưởng hơn so với ngoại nhân." "Hay là nói, ngươi không tín nhiệm ta?" "Không phải." Thiên đế cực nhanh phủ nhận. Hắn bỗng dưng đứng lên, Khương Ương lúc này mới nhẹ không thể phát giác mà nhíu mi, ở góc độ thiên đế không nhìn thấy lộ ra một biểu tình ảo não, sau đó bình tĩnh nói: "Ngươi lại muốn đi nữa sao? Ta cho người tiễn ngươi ra ngoài?" Thiên đế không đáp lời, bắt đầu ở trong phòng chậm rãi qua lại, gần đây càng lúc càng lo nghĩ, Khương Ương cũng đứng dậy, không coi ai ra gì mà đem trà cụ thu dọn, động tác của nàng phá lệ chậm rãi, lúc dọn xong chén trà cuối cùng thì đạt được kết quả nàng mong muốn. Thiên đế gắt gao mím môi, giống như hạ một quyết định vô cùng mạo hiểm, quả nhiên mở miệng chính là long trời lở đất: "Yêu nghiệt kia không chết." Động tác trong tay Khương Ương đầu tiên là chậm lại, sau đó con ngươi hơi rụt lại một chút, tiếp theo là lắc đầu: "Ta không tin." "A Ương, ta nói chính là sự thật, nếu không vì sao mấy năm nay ta ngày đêm không được an bình, sống trong lo sợ?" "Ngươi hồ đồ rồi." "Ta không hồ đồ, ta dẫn ngươi đến một nơi." "Đi nơi nào?" Thiên đế kéo tay Khương Ương: "Ngươi theo ta đến đó là được." Nhìn phía trước không còn bóng lưng của đế vương xưa nay bình tĩnh, Khương Ương hơi giãy tay ra , thiên đế quay đầu lại, Khương Ương nói: "Ta sẽ theo sau ngươi." Hai người đáp tường vân không biết lướt qua bao nhiêu trọng thiên, bay qua vài ngọn núi, bầu trời không trăng sao, nhưng Khương Ương bóp ngón tay tính toán ít nhất cũng đi một ngày một đêm, đập vào mắt đều là mênh mông một mảnh, bàn tay thiên đế nâng một kiện bảo vật phát quang, nhìn giống như la bàn của nhân gian, hắn mang theo Khương Ương lách phải lách trái trong phiến thiên địa trống rỗng, cuối cùng dừng lại ở một chỗ. Hắn dùng tay đặt trên trán mình, chậm rãi lấy ra một thanh đoản kiếm phát quang màu vàng chanh, trong miệng thao niệm, trước mặt Khương Ương bỗng nhiên hiện ra một cái Bát Quái Hạo Thiên Kính thật lớn, phát sinh quang mang chói mắt. Thiên đế kết kết giới xung quanh bản thân, đem Bát Quái Hạo Thiên Kính cùng nhau tráo vào kết giới. Hồi lâu. Cùm cụp - cùm cụp - Bát quái âm dương chậm rãi tách ra hai bên, trên mặt thiên đế đã có mồ hôi hột, hất cằm ý chỉ vào trong cửa, ý bảo Khương Ương cùng hắn đi vào, Khương Ương nâng chân nhìn thoáng qua cửa vào, đoản kiếm khảm vào một cái rảnh cao nhất trên bát quái kính. Nếu như nói trong cửa ngoài cửa có cái gì bất đồng, đó chính là sương mù bên trong dày đặc hơn so với bên ngoài, la bàn của thiên đế cũng không dùng được nữa, hắn dựa vào ký ức dọc theo một phương hướng mà đi thẳng về phía trước. Khương Ương rốt cục nhịn không được hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu?" "Xem yêu nghiệt kia." "Ở đây là nơi nào?" Thiên đế ngừng lại, đôi mắt nhắm lại, nghiêng tai dường như đang nghe động tĩnh sâu trong tầng mây, một hồi lâu mới một lần nữa xác nhận phương hướng, trả lời: "Nơi này là hỗn độn." "Ta nghe phụ thân cùng mẫu thân nói qua, năm đó Bàn Cổ đại thần một búa chém xuống, cũng không đem thiên địa hoàn toàn tách ra, có một số chỗ vẫn tiếp giáp với nhau, thiên địa cùng âm dương đổ vào cùng một chỗ gọi là hỗn độn. Ta cũng không biết đây rốt cuộc là ở phương nào trong thiên địa, chỉ là mẫu thân năm đó đã dẫn ta đến, nên ta vẫn nhớ kỹ." Hắn bỗng dưng im tiếng, nghiêm mặt nói: "A Ương, chúng ta đến rồi." "Ở đây nào có cái...." Sắc mặt Khương Ương cũng bỗng nhiên thay đổi, trong sương mù tựa hồ có vật gì đó, cao bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ, mặc dù nhìn không rõ hoàn cảnh, uy áp của thứ đó làm cho người ta lòng sinh cảm giác kính nể cùng sợ hãi khó có thể chống cự, Khương Ương đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống. Thiên đế thở dài một hơi, nhẹ nhàng mà nói: "Cảm giác được rồi sao?" "Cái.... Cái gì?" "Là yêu vật kia." Thiên đế nâng tay, trong hỗn độn nhẹ nhàng huy ống tay áo, vân vụ phút chốc tán đi, làm cho người ta thấy rõ thứ đó rốt cuộc là gì: "Có phải ngươi rất muốn quỳ xuống hay không, trong nội tâm khắc chế không được muốn đi thần phục nàng. Coi như là ta, ở trước mặt yêu vật này vẫn không đáng vào đâu, bốn vạn năm qua đi, mỗi lần ta nhìn thấy nàng đều sẽ cảm thấy bản thân giống như một con kiến hôi nên nào dám làm bá chủ cây cao?" Đó là một bộ hài cốt khuyển tộc thật lớn, lớn đến khó có thể tưởng tượng, thiên đế cùng Khương Ương lúc này đứng ở dưới chân nó, còn không bằng một chân của nó, đầu của nó vô cùng to lớn, giương răng nanh thật dài, cốt cách nghiêm nghị, lẳng lặng đứng giữa phiến hỗn độn, giống như một con cự thú ngủ đông, lành lạnh muốn ra. "Kiến càng sao có thể làm bá chủ cây cao?" Thiên đế trầm thấp lập lại một lần, cao cao ngẩng đầu lên, nhìn hốc mắt bỗ nghẽ trống rỗng của nó, bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười, hung hãn nói: "Ta càng muốn làm bá chủ thử xem! Năm đó cây này không phải cũng gãy trong tay ta sao?" "Đây là thi cốt của nàng? Ngươi vẫn nhớ kỹ năm đó, chúng ta không phải...." Khương Ương lòng có lo âu, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy, run giọng nói: "Không phải ăn hết huyết nhục rồi sao? Nên..... Nên hình thần câu diệt mới phải a." "Ta cũng hy vọng như vậy. Nhưng sự thực là không chỉ thi cốt của nàng còn lưu lại mà ngay cả Nguyên Thần cũng chạy đi phân nửa." Thiên đế thở dài, tiếc hận nói: "Ngươi còn nhớ rõ ngày ấy liên hoa giữa trán nàng tuôn ra hồng quang sao? Đó là Nguyên Thần của nàng, ta chỉ đoạn xuống phân nửa, phân nửa còn lại chẳng biết đã chạy đi nơi nào, là ta nhất thời sơ ý. Còn có, hồng hoang đại hỏa đốt tròn ba tháng, huyết nhục cởi ra chúng ta đã ăn, nhưng xương cốt của nàng chết sống thiêu không cháy, cuối cùng ta cũng chỉ đành đem thi cốt của nàng phong ấn tại hỗn độn." "Trước đây vị kia của Côn Lôn Sơn cùng nàng giao tình không cạn, cho nên ta đã phái Đỗ Hành đi Côn Lôn Sơn, nhìn xem có tung tích Nguyên Thần của nàng hay không." "Đỗ Hành?" Thiên đế khoát khoát tay, nói: "Một tiểu tinh quân không biết tên mà thôi, một vạn năm trước phi thăng ta đem hắn an bài ở Bách Hoa cốc, nơi đó có phong ấn dùng trấn áp yêu vật này, thân hắn dính khí tức của phong ấn, nếu như gặp gỡ nàng, nhất định sẽ có dị thường, chỉ là.... Ta nghe hắn hồi bẩm, tựa hồ cũng không có gì động tĩnh." "Có thể là vị kia của Côn Lôn Sơn đã dùng thủ đoạn gì đó hay không?" "Không bài trừ khả năng này." Khương Ương bỗng nhiên nghiêng đầu, thiên đế vô cùng bỡn cợt nở nụ cười, nói: "A Tuấn, nếu ngươi cũng đã nghẹn nhiều năm như vậy, thế nào hôm nay lại nhịn không được mang ta đến nơi này? Trước đây ta cũng là yêu, không sợ ta đem yêu vật này phóng xuất?" Thiên đế bị nàng cười đến thả lỏng vài phần, cũng cười nói: "Ngươi tuy rằng là yêu, mà năm đó vì hàng phục nàng ngươi ra khí lực nhiều nhất thiên đình, thiếu chút nữa mất cả mạng, huống hồ chúng ta bốn vạn năm giao tình, ta không tín nhiệm ngươi còn có thể tín nhiệm ai?" "Huống hồ...." Thiên đế xoay người nhìn hài cốt bị vân vụ che lấp, giữ kín như bưng nói: "Không ai có thể phá giải phong ấn này. Một cửa cuối cùng, sẽ có người thay ta ngăn trở." * * * * * * * * Khương Ương biết biểu tình này của thiên đế, chính là sẽ không có ý nói tiếp, ở hỗn độn không nhẹ không nặng nói vài câu về chuyện trước kia liền trở lại Tử Anh Điện ở ba mươi hai trọng thiên. Tay nàng dò vào một giá sách trong phòng ngủ, vặn vài cái, trên tường liền xuất hiện một cơ quan ngầm, đặt một pho tượng thuý ngọc vô giá. Bàn tay Khương Ương kết trọng trọng pháp án, sau cơ quan lại là cơ quan, rốt cục lấy ra một quyển trục. Nàng mở quyển trục ra, thân hình hóa thành một đạo thanh quang chui vào trong. Đó là bóng lưng của một nữ nhân, thon dài, thướt tha, bạch giày bạch cừu, tóc dài chấm đất. Sau khi Khương Ương đi vào người đó mới chậm rãi xoay người lại, nàng là một nữ nhân dáng vẻ vô cùng trẻ tuổi, tóc dài tản ra, ở giữa trán có một đạo văn đường hồng sắc, đúng là một đóa liên hoa. Khương Ương hơi gật đầu, kính cẩn nói: "Vương." Nữ nhân kia liền chậm rãi nở nụ cười.
|
Chương 6 Người đó chính là kiêng kỵ không gì sánh được trong miệng thiên đế, Sở Tỳ. Khương Ương không phải người bên ngoài, nếu nói đến giao tình, nàng cùng Sở Tỳ quen biết trước hơn cả thiên đế, lúc đó hồng hoang tứ hợp, Khương Ương vẫn còn là một con Tu Xà nho nhỏ, được một ngụm yêu khí của Sở Tỳ mới hóa thành hình người, lúc đó sau khi Sở Tỳ bị ám toán ở Côn Lôn Sơn, nàng liền sai Khương Ương tương kế tựu kế trở thành pháp bảo cuối cùng còn có thể khiến nàng trở bại thành thắng. Thiên đế tâm phòng bị quá nặng, Khương Ương ở thiên giới im lặng ngủ đông bốn vạn năm, không kết bè kết cánh không tham dự mọi việc, cách một nghìn năm sẽ vì thiên đế làm một lần người trút bầu tâm sự, thật sự là bị đè nén vô cùng, nhưng tốt xấu gì cũng không phải không làm được việc gì. Khương Ương đem những gì đã thấy ở hỗn độn giới cùng những gì đã nói cùng thiên đế tường tận bẩm báo cho Sở Tỳ, Sở Tỳ chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt của nàng ngày thường cực kỳ đặc biệt, dài mà không hẹp, độ cung của mí trên đặc biệt rõ ràng, kéo ra đuôi mắt thật dài, cũng không giống như Khương Ương xinh đẹp yêu mị mà nhếch lên, mà chỉ ôn nhuận kéo xuống một chút, cộng thâm hàng mi dài mà nồng đậm, nhãn thần đơn thuần trong suốt, lại phối với một thân bạch cừu, thế nào cũng không giống như một yêu linh. Mà ngay cả hồng liên ở giữa trán của nàng, nếu để cho kẻ không thể nhìn ra chân diện mục của tiên nhân nhìn xem thì hơn phân nửa còn tưởng rằng đây là liên hoa tiên tử gì đó. Bình sinh bình sinh rất khinh thường việc bị người ta đánh đồng với tiên đê tiện, vì vậy mỗi lần đi ra ngoài đều muốn để hai đạo hồng sắc yêu văn bên má hiện lên, sau đó lộ ra răng nanh thật dài, làm cho người khác vừa thấy nàng đã sợ đến thất kinh, chạy như cướp đường. Tuy rằng mỗi lần cuối cùng đều sẽ bị Côn Lôn giáo huấn, giáo huấn xong lại tiếp đi ra ngoài hù dọa người. - đám vật nhỏ yếu đuối không đáng nhắc đến có cái gì đáng giá ngươi bảo vệ? - ngươi cường đại như vậy vì sao còn muốn đi trêu đùa những phàm nhân này đây? "Vương?" Khương Ương nói xong, nhìn nàng không nói được lời nào, hỏi dò. "Ta nghe thấy." Sở Tỳ thu hồi tâm tư, ánh mắt cũng từ trên người Khương Ương dời đi, nhìn lối ra của quyển trục, nói: "Nói cách khác, tiểu tử kia đem thi cốt của ta giấu ở hỗn độn giới, sau đó kết một phong ấn hắn tự nhận là không ai có thể phá giải? Cuối cùng hắn nói một câu "Một cửa cuối cùng, sẽ có người thay ta ngăn trở'?" "Trên đời này không ai có thể ngăn trở ta, đã từng có, hiện tại thì sao?" Sở Tỳ dừng lại một hồi, nhếch miệng lộ ra một nụ cười có chút nguy hiểm: "Đã không có." Khương Ương: "Vương, với những gì ta thấy, điểm tựa duy nhất của thiên đế sợ là vị ở trong núi kia." "Nga?" Sở Tỳ cười híp mắt nhìn nàng, biết rõ cố hỏi: "Ngươi nói tới nghe một chút?" Khương Ương ngẩng đầu, nói như đinh đóng cột: "Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!" Sở Tỳ càng cười tươi hơn nữa: "A, hắn trái lại thích chơi loại trò trẻ con này, vậy cũng phải có ta phối hợp mới được, không phải sao? Đừng nói vị kia trong núi hiện tại pháp lực đã không bằng trước kia, cho dù là thời kì toàn thịnh, nàng cũng đánh không lại ta." "Vâng, ngô vương anh minh thần võ." Khương Ương gục đầu xuống, trừng mắt nhìn, ý trêu đùa đã rất rõ ràng. Năm đó Côn Lôn đã sắp chết, ngươi thế nào vẫn bại trong tay nàng, cuối cùng còn muốn một tiểu tôi tớ như ta đến cứu. Sở Tỳ: "...." Lỗ tai thú của nàng thình lình bắn ra, mang theo hai khối lông xù mà run rẩy, ho nhẹ một tiếng, nói: "Bản vương cũng không phải người nhiều cấm kỵ như trước, năm đó là ta không bố trí phòng vệ, mới khiến tiểu tử thiên đế nhân lúc cháy nhà hôi của. Đã nhiều năm như vậy, thiên đế dĩ nhiên còn muốn dùng lại chiêu này....." Sở Tỳ nâng tay sờ sờ lỗ tai thú đang dựng thẳng, thu trở lại, lạnh lùng thốt ra: "Coi như là ngọc thạch câu phần, ta cũng muốn lấy đầu hắn trước, đem thần gân của hắn rút ra phơi nắng, huyết nhục đút cho động vật ti tiện nhất an. Tính toán ta cũng thôi đi, bản tọa đường đường yêu vương không tính toán với hắn, nhưng vị kia trong núi là vật nhỏ như hắn có thể động đến sao? Một con đom đóm mà cũng dám tỏa quang hoa?" Sở Tỳ nghi hoặc nói: "Con người bán heo còn muốn cân đo phân lượng, Khương Ương, ngươi cùng hắn lâu như vậy, tiểu tử này rốt cuộc ở đâu ra tự tin?" Khương Ương bật cười. Thiên đế cao ngạo như vậy nếu như biết bản thân bị Sở Tỳ mang ra so với heo, nhất định sẽ tức giận đến nôn ra máu. Khương Ương nâng mi mắt, buồn cười nói: "Có lẽ là bởi vì Phục Hy cùng Nữ Oa đi? Hắn cảm thấy bản thân huyết thống cao quý, không thể chịu được thần mạnh hơn hắn? Nhất là yêu vương vượt ngoài tam giới không ở ngũ hành như ngài." "Phục Hy cùng Nữ Oa có phải là đôi huynh muội trước đây chơi bùn dưới chân núi Côn Lôn không?" Khương Ương cười đến thở không nổi nữa: "Lúc chơi bùn ta chưa thấy qua, lúc ấy vừa mới sinh ra không có ký ức, về sau ta lại biết Nữ Oa đã được nhân gian tôn sùng là thần tạo hóa, mà một trong Tam Hoàng, Phục Hy đại thần đã chết, cụ thể cũng không rõ lắm." "Nga." Sở Tỳ điều động ký ức xa xôi: "Côn Lôn dường như đã nói qua hai người bọn họ cũng không tệ lắm, người rất tốt. Về sau có một ngày ta cùng Côn Lôn ở trên núi chơi đùa, bọn họ ở chân núi lễ bái, trong miệng nói cái gì ' Nếu như thượng thiên đồng ý hai người bọn họ kết hợp, thì để mây trên Côn Lôn Sơn đều tụ lại, nếu như thượng thiên không đồng ý, thì để mây trên Côn Lôn Sơn phân tán đi', Côn Lôn còn đang suy nghĩ, ta đã nâng tay đem mây tụ lại." Nụ cười của Khương Ương cương cứng trên mặt: "......" "Ta khó khăn lắm mới phát ra thiện tâm, cảm thấy ta cùng Côn Lôn có bạn, cũng muốn để Phục Hy cùng Nữ Oa bầu bạn, nếu sớm biết hai người bọn họ sẽ sinh ra một thứ như thiên đế, ta ngay cả một đám mây cũng không chừa lại cho bọn họ." Sở Tỳ không thèm để ý nói. Khương Ương: "....." Sở Tỳ: "Bất quá trừ ra sinh ra một thứ không thú vị, Nữ Oa cùng Phục Hy coi như là.... Ngô, xứng đáng làm thần, Côn Lôn cảm thấy bọn họ kế thừa di chí của Bàn Cổ mới làm cho gian biến thành dáng vẻ phồn vinh hưng thịnh như bây giờ." Khương Ương thốt ra: "Vậy vương cảm thấy thế nào?" "Ta sao?" Sở Tỳ nhướng mày, làm càn nói: "Chuyện đó có liên quan gì đến ta? Ta cũng không phải thần, Bàn Cổ lại là thứ gì, cái gì di chí không di chí, hắn đã sớm chết, chỉ có những kẻ ngu dốt bọn họ mới có thể nhớ mãi không quên." Sở Tỳ sắc mặt lạnh đến muốn kết thành băng: "Thần là cái gì? Yêu lại là cái gì? Dựa vào cái gì muốn phân ra thần và yêu, dựa vào cái gì ta sẽ sinh trưởng ở vực sâu vạn trượng không thấy mặt trời, dựa vào cái gì bọn họ cao cao tại thượng sống an nhàn sung sướng hưởng thụ vạn người cung phụng! Dựa vào cái gì con dân của ta đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong Vạn Yêu Quật!? Dựa vào cái gì con dân của bọn họ ở nhân gian ốc dã thiên lý vũ lộ thần hi!! Dựa vào cái gì?! A? Con dân của ta nên là trời sinh đê tiện sao?! Nếu sinh ta trong thiên địa, cần gì phải trói buộc ta ở một phương, Bàn Cổ? A... Hắn coi trọng cái gì ta càng muốn ném đi cho hắn xem!" Phẫn nộ cùng không cam lòng nàng tích tụ hơn mười vạn năm dường như tất cả bộc phát ở giờ khắc này, ngân châu đính trên đuôi tóc chạm vào nhau phát sinh âm hưởng tăng thanh thúy, hồng liên giữa trán dường như muốn tích huyết. Sở Tỳ bước về phía trước hai bước, ánh mắt rơi vào trên người Khương Ương đang giật mình, Khương Ương phục hồi tinh thần lại, làm bộ muốn quỳ xuống, nhưng được đỡ dậy. Sở Tỳ chậm rãi vươn tay, vươn tay đặt trên đầu Khương Ương, động tác vô cùng mềm nhẹ, nàng từng chút vuốt ve tóc dài của Khương Ương, sau đó mềm nhẹ nói: "hài tử ngoan, không muốn các thân nhân của ngươi ra khỏi lòng đất sao?" Nàng nói: "Ta sẽ cho các ngươi một nhân gian, nhân gian thuộc về yêu, ta muốn cho con dân của ta sống tự do khoái lạc hơn bất cứ ai." Khương Ương ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt bỗng nhiên có nước mắt. Nàng quỳ xuống, nức nở nói: "Vương." "Khóc cái gì?" Sở Tỳ nâng ngón tay lau khóe mắt của nàng, ôn nhu nói: "Vốn dĩ chính là ta nên cho các ngươi, đã chậm trễ rất nhiều năm, hiện tại không có gì có thể ngăn cản ta nữa. Chỉ có đạo phong ấn này, chỉ cần còn phong ấn, thì ta vẫn không ra được." Khương Ương lau nước mắt, nói: "Xin vương yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ nghĩ biện pháp phá giải phong ấn, đến lúc đó thuộc hạ sẽ ở Vạn Yêu Quật suất lĩnh chúng yêu cung nghênh vương." Sở Tỳ đỡ nàng đứng lên, chợt thản nhiên cười: "Được, bản vương chờ ngươi." Tim Khương Ương đập nhanh, không hiểu sao không dám nhìn thẳng, cúi đầu nói: "Về phong ấn, thiên đế ngày gần đây đã từng phái Đỗ Hành Tinh Quân đến Côn Lôn Sơn, nói là trên người hắn có khí tức của phong ấn, thuộc hạ cảm thấy...Có cần ra tay từ chỗ Đỗ Hành Tinh Quân hay không?" "Cũng tốt, ngươi cẩn thận hành sự." "Vậy thuộc hạ xin cáo lui." "Mấy năm nay không phải ngươi đều tự xưng ta sao? Thế nào bỗng nhiên xưng thuộc hạ." Sở Tỳ chỉ chỉ cái lỗ tai của bản thân, cười lắc đầu nói: "Ta nghe khó chịu, trước đây thế nào hiện tại như thế đó đi." "Thuộc hạ.... Ta đã biết." Sở Tỳ: "Còn có, có phải ngươi đã quên một việc hay không?" Khương Ương nói: "Vị kia trong núi tất cả đều tốt, nghe nói gần đây bên cạnh nuôi dưỡng một tiểu oa nhi, mỗi ngày mang theo trên người, ngay cả ngủ cũng cùng một chỗ." Sở Tỳ vẻ mặt buồn bực, lỗ tai thú lập tức bắn ra, thấp giọng mắng: "Thứ không tiền đồ." Nàng đã biết một nửa Nguyên Thần kia sẽ chạy đến Côn Lôn Sơn, những năm trước đây không nghe tin tức còn tưởng rằng tự mình tìm một chỗ tu luyện, không ngờ lại quay trở về. "Nàng có thái độ gì?" "Xem như trân bảo." Sắc mặt Sở Tỳ dịu đi một chút, đem cái lỗ tai thu hồi trở lại, trầm ngâm nói: "Ngươi nghĩ biện pháp tiếp cận 'ta', sau đó trở về bẩm báo, Côn Lôn chỉ nhận ra nguyên hình của ngươi lúc nhỏ, cộng thâm dùng pháp lực ngươi hoàn toàn có thể qua mắt được nàng, không cần lo lắng bị phát hiện." "Vâng." Khương Ương đi rồi, Sở Tỳ mới mệt mỏi rã rời mà khép hờ đôi mắt, nhắm mắt dưỡng thần. Ngô, hảo một thuộc hạ trung tâm.
|
Chương 7 Hạ giới, Côn Lôn Sơn. Tiểu Sở Tỳ vẫn ở tuổi ham chơi, ở trong viện của Côn Lôn thành thật đợi vài ngày liền tự mình chạy ra ngoài chơi, nàng trời sinh là yêu, cho dù chỉ có một nửa Nguyên Thần cũng sẽ thu nhận rất nhiều yêu vật, trước khi nàng ấy ra ngoài Côn Lôn đinh căn vạn dặn muốn nàng không nên chạy xuống dưới chân núi, tuy nói trên người có khí tức của nàng nhưng càng đi xuống chân núi lại càng không thuộc phạm vi chế ước của nàng, khó tránh khỏi có chỗ không thể chú ý đến. Tiểu Sở Tỳ vỗ ngực đáp ứng, sau đó nhanh như chớp bỏ chạy không thấy thân ảnh. Côn Lôn nhìn bóng lưng của nàng, nghiêng đầu, dường như có nghi hoặc gì đó: "Mạnh Triệu Trọng, ta hiện tại nên có tâm tình gì?" Mạnh Triệu Trọng: "Phàm nhân bình thường, hiện tại Tiểu Sở đại nhân một mình đi ra ngoài chơi, ngài ở nhà hẳn là lo lắng." "Lo lắng? Vậy có phải nên có vẻ sầu lo hay không? Giống như vậy?" Côn Lôn nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó trưng cầu ý kiến của Mạnh Triệu Trọng: "Lo lắng có vẻ nghiêng nặng hay là nghiêng nhẹ? Nàng trở về, ta hẳn là vui sướng, có phải hay không?" Nàng liên tiếp nói hai câu "phản ứng như thế nào", giống như nàng hoàn toàn không có bản năng phản ứng, chỉ là dựa vào kinh nghiệm để phán đoán. Mạnh Triệu Trọng: "Đúng vậy, sơn thánh." "Hảo." Côn Lôn nói: "Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi, hôm nay Sở Tỳ lại trưởng thành vài tuổi, thường ngày ta hẳn là cùng nàng làm những việc gì? Trong tộc ngươi cũng có đệ muội, trước đây ngươi làm như thế nào?" Mạnh Triệu Trọng gãi gãi cái ót: "Hắc hắc cười nói: "Đệ muội trong Tộc của ta lớn lên nào có chậm như Tiểu Sở đại nhân, một nghìn năm cũng đã thành niên, tuổi thơ cũng chỉ một hai trăm năm, ước chừng chính là mang theo bọn họ cưỡi sừng rồng, nghe long ngâm, sau đó ở trong nước chơi đùa. Có đôi khi còn đi nhân gian tìm một vài món đồ chơi của tiểu hài tử ở nhân gian cho bọn hắn chơi, hai trăm năm trôi qua rất nhanh." "Cưỡi sừng rồng? Lúc nhỏ ta trái lại từng cưỡi lên đầu của nàng. Ngô....." Côn Lôn suy nghĩ một chút, nói: "Bình thường còn được ngậm trong miệng, nàng nói là ngự phong gì đó." Mạnh Triệu Trọng cười ha ha: "Sơn thánh, ngài lại bị lừa, ở trên người thiết kết giới ngự phong thì tốt rồi, hà tất phải ngậm trong miệng. Thần long giống như bọn ta thể trạng là lớn nhất trong long tộc, trong miệng cũng khó khăn lắm mới chứa được một người. Nguyên hình của Tiểu Sở đại nhân lẽ nào còn lớn hơn so với thần long bọn ta sao?" Côn Lôn nhìn hắn, nói: "Ân, ngươi biến về nguyên hình cho ta xem, ta hảo đo đạc một chút." Vì vậy Mạnh Triệu Trọng rít gào biến thành bạch sắc cự long bay lượn cửu thiên, long tu của hắn bay phần phật, cuồn cuộn trong tầng mây, miệng rồng cực đại hé ra hợp lại dường như đất rung núi lở: "Sơn thánh, ta cùng với Tiểu Sở đại nhân, so ra thế nào?" Đôi mắt Côn Lôn cực nhanh đo đạc trong không trung, sau đó vẫy tay khiến hắn bay xuống, cười nói: "Chiều cao gấp đôi so với ngươi, tổng thể mà nói lớn bằng mười người. Đừng nói là Sở Tỳ, hồi lâu trước đây ta nhận thức một tiểu Tu Xà, nếu như không chết hiện tại cũng muốn lớn hơn so với ngươi." Mạnh Triệu Trọng: "......" Mạnh Triệu Trọng năm nay vừa mới ba vạn bốn nghìn chín trăm chín mươi chín tuổi, theo Côn Lôn ba vạn sáu trăm sáu mươi sáu nă, từ hắn, gia gia hắn, gia gia của gia gia hắn có ký ức tới nay, ngọn núi này vẫn thuộc sở hữu của Côn Lôn. Hắn còn nhỏ gặp nạn được Côn Lôn cứu giúp, gia gia của gia gia nói đó là một vô thượng thần, liền khiến hắn theo Côn Lôn tu luyện, quả nhiên hiện tại hắn đã là một con thần long lợi hại nhất thần long tộc. Chỉ là hắn tựa hồ vẫn chưa từng hỏi qua, về những sự tình thời thượng cổ. Lúc Mạnh Triệu Trọng đi theo Côn Lôn mới ba trăm tuổi, Côn Lôn cũng là một người đơn thuần không tâm nhãn, không làm giá như thiên đế, khiến Mạnh Triệu Trọng lớn lên cũng là tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, nói năng cũng không có gì cố kỵ, thẳng thắn mà hỏi thăm: "Sơn thánh, ngươi rốt cuộc đã sống được bao lâu?" "Ân?" Côn Lôn dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn đại ngốc này, nói: "Chưa từng có người dám hỏi ta vấn đề này. Nhân gian có một câu nói như thế này, tùy tiện hỏi tuổi tác của nữ tử là rất đường đột." Mạnh Triệu Trọng vò đầu. "Bất quá cũng không có gì phải kiêng kỵ." Côn Lôn bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ chỉ vào họa bố đã trải trước đó lúc bồi Sở Tỳ đùa trên mặt đất: "Đến, ngồi xuống nói. Ta đã lâu không nói về những chuyện trước kia, nếu không nói ta cũng sắp quên rồi." Côn Lôn đem tóc dài bó buộc, sau đó kéo vào trước ngực, ngồi xuống mặt đất, trái lại thuận tiện. Chỉ là khổ cho Mạnh Triệu Trọng tay dài chân dài, bởi vì muốn cùng Côn Lôn duy trì một chút cự ly, liền nỗ lực di chuyển qua bên cạnh, vóc dáng lại lớn cả người an vị đến bên ngoài họa bố, một bên bố một bên đất, hai ngày trước đúng lúc có mưa, lập tức khiến nửa mông trái lạnh lẽo. "Nếu như nói từ lúc chưa có ý thức, như vậy bắt đầu tính toán từ Bàn Cổ phụ thân chém khai thiên địa, ta cũng đã tồn tại. Nếu như từ hóa thành hình người bắt đầu tính toán, vậy hẳn là có...." Côn Lôn hé miệng, ngón tay tính toán, nói: "Sắp tròn hai mươi vạn năm rồi đi, nhưng ta mất mười vạn năm thời gian mới thành niên. Ngô, hẳn là lớn lên chậm nhất rồi đi, Cũng không biết Sở Tỳ ở dưới mặt đất mất bao lâu, hẳn là cũng không chênh lệch bao nhiêu so với ta." Mạnh Triệu Trọng há to miệng: "Ngài nói Tiểu Sở đại nhân? Nàng cũng già giống như ngài sao?" Côn Lôn: "....." "Mạnh Triệu Trọng a Mạnh Triệu Trọng, bảo ta nên nói ngươi thế nào mới tốt đây?" Nàng vỗ vỗ vai Mạnh Triệu Trọng, lời nói thấm thía: "Nhanh mồm nhanh miệng không có gì sai, ta thường ngày cũng thích ngươi nhanh mồm nhanh miệng, nhưng trong tộc của ngươi lẽ nào không có nữ tử sao? Đổi một từ, ta còn có thể tiếp tục kể cho ngươi nghe." Mạnh Triệu Trọng: "A, vậy.... Vậy phúc trạch lâu dài được không. Tiểu Sở đại nhân cũng phúc trạch lâu dài giống như ngài sao?" "Nào có cái gì phúc trạch lâu dài không lâu dài, thật lâu trước đây ta vốn nên tiêu vong, tựa như Phục Hy cùng Nữ Oa nhưng Sở Tỳ hết lần này tới lần khác không phục, dùng một chút thủ đoạn mới giữ được ta, nàng người này a, một thân phản cốt, hành vi xử sự thiên vị nghịch thiên mà đi. Hơn nữa ta khi đó...." Nàng nói: "Ta khi đó phạm vào một sai lầm, về sau nàng đã bị chúng thiên tiên phật liên thủ tru diệt, ta biết nàng là bất tử bất diệt, thiên đế người này ngược lại cũng không tính là xấu, nhưng hết lần này tới lần khác ngạo khí quá cao, có chút cực đoan, kéo dài hơi tàn bất quá diễn ra một vở hài kịch, khúc mắc nhiều năm như vậy sớm muộn sẽ bị Sở Tỳ trả thù gấp bội, đến lúc đó tất sẽ gây thành đại họa." Côn Lôn nói đến đây ngữ điệu chậm rãi, dường như cũng không tâm tư dao động: "Bất quá, lúc đó cho dù thiên đế không giở trò này, Sở Tỳ cũng sẽ không cho phép nhi tử của Phục Hy cùng Nữ Oa tạo ra thiên đình, mưu toan chưởng quản trật tự tam giới. Nàng không thích ước thúc người khác, cũng không thích bị người ước thúc, nàng cho rằng thiên hạ chúng sinh nên là chính là sinh tồn, trường kiếm chính là trật tự, pháp lực chính là trật tự, nàng, chính là trật tự." "Vậy....." Mạnh Triệu Trọng nói lắp: "Những người yếu thì nên chết sao?" Côn Lôn vô cùng kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Ngươi cảm thấy không nên chết sao?" Mạnh Triệu Trọng nghiêm mặt nói: "Dĩ nhiên không nên chết, thế gian chúng sinh vốn là có mạnh có yếu, nếu như người yếu chết hết, vậy mẫu thân của ta già rồi lẽ nào nên chết sao? Ta lúc đó vừa mới sinh ra cũng là một tiểu long nhu nhược lẽ nào cũng nên chết sao? Hiện tại trong tộc lão nhân càng ngày càng nhiều, lẽ nào đều nên giết chết bọn họ lúc bọn họ vừa mới bắt đầu già đi sau đó ném vào long trủng hay sao? Thượng thiên cho ta thân thể cường tráng không chỉ vì khiến bản thân ta sinh tồn, còn là để ta đi bảo vệ người nhà." "Nếu như sơn thánh già rồi." Hắn nói: "Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi." Côn Lôn nở nụ cười: "Cách nghĩ đáng khen ngợi. Chỉ là ta sẽ không gì, ta sẽ chết, ai cũng không giúp được ta." Mạnh Triệu Trọng ngây người một hồi, phát hiện đầu óc đơn giản căn bản xử lý không được vấn đề phức tạp như vậy, chỉ có bình tĩnh nói: "Ta đây cũng sẽ bảo vệ sơn thánh, cho dù là chết. Lúc ta còn là một tiểu long thì đã đi theo ngài, sau này cũng muốn theo ngài." Côn Lôn lắc đầu, chậm rãi nói: "Nói bậy bạ gì đó, chờ Sở Tỳ trở về, ngươi nên rời khỏi ta, vô luận đi nơi nào nói chung rời đi càng xa càng tốt." "Vì sao?" "Không vì sao." "Nga." Mạnh Triệu Trọng đáp ứng, trong lòng nghĩ đến lúc đó chân là mọc trên người hắn, sơn thánh đâu thèm quản hắn có đi hay không. Hắn lại nghĩ đến còn một việc muốn hỏi, vấn đề này một nghìn năm qua vẫn quanh quẩn trong lòng hắn: "Sơn thánh, vì sao ngươi luôn nói "hẳn là" đối với tâm tình hoặc tình cảm của bản thân? Tỷ như nhìn thấy Tiểu Sở đại nhân hẳn là cười, còn thường ở trong phòng nhìn bức họa luyện tập, tình cảm không phải là đến rất tự nhiên sao? Vì sao còn muốn hỏi ta?" "Bởi vì...." Côn Lôn thở dài một hơi, mí mắt buông xuống, nhẹ nhàng nói: "Ta không có tâm. Cũng bởi vì không có tâm, cho nên ta mới phạm vào sai lầm vào bốn vạn năm trước." Mạnh Triệu Trọng nói lắp đến sắp nói không ra câu: "Vì vì vì vì sao?" "Năm đó, Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Nữ Oa bất hòa, liền phái Cộng Công đi giúp Xi Vưu là kẻ địch của hoàng đế được Nữ Oa ủng hộ, Viêm Đế tranh giành Nam Dã tập kích quân đội của Xi Vưu, Cộng Công đi vào nghênh chiến, một mình đấu với tứ tọa của Viêm Đế là Chúc Dung, Lực Mục, Cú Mang, Anh Chiếu tứ viên đại tướng cũng không rơi xuống hạ phong, sau đó Nữ Oa lập đàn phong thiên trên Bất Chu Sơn, khiến quân đội của Xi Vưu không thể rút lui, Cộng Công giận dữ, nhìn trời mắng thiên thần bất công. Sau đó lao vào Tháp Bất Chu mà chết, phá phong thiên trận của Nữ Oa khiến quân đội của Cửu Lê tộc trốn thoát sau chiến bại." "Bất Chu Sơn sụp đổ, trụ trời cũng đổ, phía nam đại hạn, phương bắc lũ lụt, phương Đông đại hỏa, phương tây yêu nghiệt hoành hành, Nữ Oa nơi nơi tìm tài nguyên vá trời. Ta là linh thể của Côn Lôn Sơn, trời sinh thạch nhân, trải qua hơn vạn năm dựng dục ra trái tim có thất tình lục dục chính là vật liệu tốt nhất để vá trời - ngũ sắc thạch. Về sau, Nữ Oa tìm được ta, đau khổ cầu xin. Ta cảm niệm ân đức của Bàn Cổ phụ thân, không đành lòng để thiên địa bị hủy, vì vậy đã đáp ứng." Mạnh Triệu Trọng: "Vậy ngươi lại phạm vào sai lầm gì?" "Lâu lắm rồi." Ánh mắt của Côn Lôn trở nên mơ hồ: "Khi đó...." "Côn Lôn, ta đã trở về!" Là Tiểu Sở Tỳ. Côn Lôn im lặng, sau đó lộ ra vẻ vui sướng, từ trên mặt đất đứng lên. Tiểu hồ cừu bạch sắc mới vừa làm của Tiểu Sở Tỳ đều nhiễm bùn đất hắc sắc, động thủng một lỗ tây thủng một lỗ, không biết lại đi nơi nào, trong tay còn cầm một con rắn nhỏ, thân đen đầu xanh. Tiểu Sở Tỳ vài bước nhảy đến trước mặt Côn Lôn, đem người kéo ra rất xa Mạnh Triệu Trọng, sau đó lỗ tai cao cao dựng thẳng, hướng về phía hắn nhe răng nhếch miệng. Tiểu Sở đại nhân. Mạnh Triệu Trọng biết nghe lời mà lui lại mấy bước. Côn Lôn nhớ đến trước đó không lâu mới hỏi Mạnh Triệu Trọng: "Nếu như hài tử nhà mình từ bên ngoài mang về một ít thứ không sạch sẽ thì nên có tâm tình gì?" Mạnh Triệu Trọng trả lời: "Hẳn là tức giận." Vì vậy Côn Lôn kéo Tiểu Sở Tỳ đang giương hàm răng qua,' Phẫn nộ' nói: "Ngươi từ nơi nào mang về một thứ như vậy? Nếu như có nguy hiểm làm sao bây giờ?" Bất quá con rắn này dường như nhìn có chút quen mắt, có phải trước đây cũng có người nhặt qua hay không. "Thứ" Khương Ương: "....."
|
Chương 8 Sau khi Côn Lôn sinh một cơn giận 'thật lớn' lập tức lại khôi phục vẻ tươi cười nhàn nhạt vốn có, sau đó bắt đầu hỏi Tiểu Sở Tỳ rốt cuộc đi nơi nào. Tiểu Sở Tỳ nói nàng vốn dĩ là ở trong đất đào yêu quái lên chơi, sau đó nghe được một đạo động tĩnh đặc biệt, giống như là vật gì đó cọ qua tầng lá rụng, còn tưởng rằng là bản thân đã đào ra yêu vật mới, vì vậy theo tiếng động tìm kiếm, chỉ là kỳ quái chính là tạo thành động tĩnh lớn như vậy lại chỉ là một con rắn nho nhỏ, nàng dưới mang trở về. Côn Lôn suy nghĩ một chút, nói: "Sai a, động tĩnh của Côn Lôn Sơn đều không thể gạt được được lỗ tai của ta, nhưng con rắn này.... Mạnh Triệu Trọng, ngươi ở trong núi gặp qua sao?" Mạnh Triệu Trọng lắc đầu. Côn Lôn lại hỏi Tiểu Sở Tỳ: "Cụ thể là nhặt ở chỗ nào?" Tiểu Sở Tỳ cười hì hì, đưa tay túm ngón tay của nàng, sau đó kéo người chạy đến chỗ cũ, những chỗ trên đường đều là đống hỗn độn , lùm cây bị nhổ tận gốc, cành nhánh cong vẹo tán trên mặt đất, ngân sam thụ cao to dường như bị một cổ lực mạnh vặn cong, giữa không trung xoắn thành dáng vẻ của một đóa liên hoa. - sơn thánh, sơn thánh cứu mạng a! - Tiểu Sở đại nhân nhổ bọn ta lên, nếu không trồng trở lại đạo hạnh sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát. - sơn thánh, tiểu thụ nếu không thẳng trở lại sau này cũng sẽ không thẳng lại được, cầu sơn thánh cứu mạng! Những cây cối này đều là thụ linh, vừa nhìn thấy Côn Lôn nhất tề kêu rên khóc rống, khắp núi tất cả đều là thanh âm cầu xin của thụ linh, Côn Lôn Sơn đã lâu không náo nhiệt như vậy. Côn Lôn: "....." Mạnh Triệu Trọng: "....." Khương Ương: "....." Tiểu Sở Tỳ trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, đối với công tích của bản thân biểu thị vô cùng thoả mãn, hai cái lỗ tai run rẩy đến hăng hái vô cùng: "Hì hì." Côn Lôn bị làm cho đầu sắp nổ tung, nàng xoa xoa cái trán, nói: "Mạnh Triệu Trọng, ngươi lưu lại, đem cây nên vặn thì vặn trở lại, nên trồng thì trồng lại, sau đó trực tiếp quay về trong viện, chúng ta trở về đi." Vốn dĩ Côn Lôn vẫn nghi hoặc Tiểu Sở Tỳ hiện tại mới lớn một chút, hơn nữa pháp lực cũng không khôi phục, làm sao có thể làm trời làm đất giống như trước kia, đem Côn Lôn Sơn giảo đến không được an bình. Nhìn thấy chỗ nàng nói - đống đất ở khắp nơi, còn có mấy cái hố lớn sâu đến không thể sâu hơn, mơ hồ có thể ngửi được khí tức còn sót lại của yêu vật, liền biết. Trước đây nàng thần thông quảng đại, bản thân đi làm, hiện tại nàng tay trói gà không chặt, có thể mệnh lệnh một đám lớn yêu quái tiểu yêu đi làm, coi như là một đại nhân tài. "Nhân tài" Lơ đểnh, giơ hai tiểu cánh tay dường như tranh công mà nhìn nàng. Côn Lôn tay không phất một chút, đem bạch cừu bẩn hề hề của nàng biến thành sạch sẽ, sau đó ngồi xổm xuống, vươn tay, Tiểu Sở Tỳ liền tự phát tự giác mà ôm cổ nàng, cả người bám trên người nàng, lập tức ném con rắn nhỏ trong tay xuống đất. Khương Ương: "...." Khương Ương là được nhặt ở một chỗ không xa hố lớn này, rừng cây rậm rạp đến gần như che thiên tế nhật, Côn Lôn vòng quanh khu vực này đi một vòng, sau đó đứng trên một mảnh đất, lấy một chút bùn đất đưa lên chóp mũi ngửi thử, mi tâm khẽ trầm xuống. - là khí tức của đại yêu pháp lực thâm hậu. Khương Ương cũng là không may, trước khi xuất môn không đến chỗ phúc tinh hỏi một chút hôm nay có thích hợp xuất môn không, vốn dĩ là dự định yên lặng tiến nhập Côn Lôn Sơn, sau đó dùng hình người tiếp cận Tiểu Sở Tỳ, ai biết sơn môn này nhìn đơn giản, rơi xuống đất tất cả đều là yêu vật, có chút vật nhỏ ở trên trời một khi không bay tốt ngã xuống nguyên lành bị yêu vật nuốt mất. Dùng pháp lực tất nhiên là không cần sợ hãi, chỉ là gặp gỡ đồng loại, thân thể sớm phản ứng mà hóa ra nguyên hình, yêu quái trái lại bị hù dọa chạy mất, đồng thời hành tung cũng bại lộ. Duy nhất đáng được ăn mừng chính là nàng đã sớm học được cách ngăn chặn kích cỡ của nguyên hình, mà ngay cả bản năng phản ứng cũng là cận hiện ra một phần mười nguyên hình, nếu như hoàn toàn biến hóa, sợ là Côn Lôn ở xa trong nhà bằng nhãn lực cũng có thể thấy, mà Mạnh Triệu Trọng cũng có thể kiến thức được Tu Xà còn muốn lớn hơn so với thần long rốt cục là dáng vẻ gì. Sau khi bị phát hiện, thẳng thắn hoặc là không làm, biến thành kích thước lúc còn nhỏ, khiến Tiểu Sở Tỳ lần nữa nhặt trở lại. Nói lại, sau khi Khương Ương bị Tiểu Sở Tỳ ném xuống lại bị Côn Lôn nhặt lên, Côn Lôn chăm chú nhìn mắt rắn hoàng sắc của nàng, một lát, môi hé mở, lại đem lời nói nuốt trở vào. - dường như ta đã gặp qua ngươi ở nơi nào? Nàng bởi vì đem trái tim cho Nữ Oa vá trời, cho nên ký ức của nhiều năm qua càng thêm trân quý. Mà thế sự thường không như ý người, ngươi càng là muốn nhớ kỹ, thì lại càng quên nhanh, một năm hai năm, ngươi nói ngươi còn nhớ rõ, trăm năm nghìn năm trôi qua, thật ra Côn Lôn ngay cả tướng mạo của Sở Tỳ cũng đã sắp quên, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ nàng ấy cực yêu sạch sẽ, lại cực ham chơi, đem bản thân dính một thân bùn đất, cũng không buông tha nàng, mỗi ngày đều phải kéo nàng tắm vài lần trong thác nước. Sau đó nàng ấy sẽ lắc sạch sẽ nước trên người, biến thành nguyên hình lớn hơn khổ người một chút, để nàng tựa vào cái bụng nhung mềm của nàng ấy mà ngủ. Thật ra Côn Lôn không thích chơi đùa, bất quá trái lại rất thích thời gian như vậy, liền tùy ý Sở Tỳ lên trời xuống đất lăn qua lăn lại. Ngay cả tướng mạo của âu yếm nhân đều nhớ không được, Côn Lôn làm sao có thể nhớ kỹ hình dạng của một con tiểu Tu Xà một ngày nào đó Sở Tỳ từ bên ngoài nhặt trở về sau khi các nàng quen biết năm vạn năm. Khương Ương lúc đó nhận được triệu hoán của Sở Tỳ, giả vờ cùng chư thiên thần phật bao vây tiễu trừ yêu vương, Côn Lôn từ lâu đã không thấy tăm hơi, chuyện vá trời trong thiên hạ ngoại trừ Côn Lôn, Mạnh Triệu Trọng, cũng chỉ có Nữ Oa cầm ngũ sắc đi vá trời mới biết được. Hậu thế nhớ kỹ hậu thổ Nữ Oa, lại không ai biết vị Thần Quân sống ở Côn Lôn Sơn vạn năm năm đó đã đánh đổi cái gì. Khương Ương nhìn ánh mắt mờ mịt thất thần của Côn Lôn, không hiểu sao cảm thấy người trước mắt thật đáng thương, trước đây nàng đã gặp qua Côn Lôn, nàng sinh hoạt tại ở Côn Lôn Sơn thanh giận lượn lờ, không một tia tà ác cùng không sạch sẽ, nụ cười của nàng trong sáng trong trẻo, so với tất cả sự vật trên đời đều sạch sẽ, trên tay áo thanh sam dường như luôn luôn mang theo hương thanh trúc cùng tuyết mới, lúc ở sơn gian chim chóc luôn vây lấy nàng hót vang, phồn hoa dần dần nở rộ. Nếu như nói người bên ngoài nhìn thấy Sở Tỳ là từ trong lòng phát sinh kính nể cùng thần phục, như vậy đối với nàng chính là nhịn không được muốn thân cận, muốn đi kính yêu nàng. Tựa như gió mát yêu lưu vân, vạn vật yêu đại địa, đơn thuần mà chân thành. Người này chính là có mị lực như vậy, cho nên cao ngạo cuồng vọng như Sở Tỳ cũng sẽ muốn đem người này hảo hảo mà cất dấu trong lòng bàn tay của mình. Nhưng hiện tại không phải như thế, Khương Ương nghĩ, nàng tựa hồ đã già rồi, dáng vẻ của nàng không có biến hóa, nhưng sinh khí lại bị rút đi từng chút một. "Côn Lôn?" Tiểu Sở Tỳ thấy nàng trầm mặc, đi lay động cổ của nàng, sau đó thu hoạch chính là..... Ba - Tiểu Sở Tỳ: "!" Khương Ương: "!" Vương - tuy rằng hiện nay vẫn là tiểu tiểu vương - cư nhiên! Bị! Đánh vào mông! Sự tình lúc này sau khi về thiên đình rốt cuộc có nên bẩm báo cùng đại vương hay không? Tiểu Sở Tỳ hiển nhiên không phản ứng kịp, mục trừng khẩu ngốc giằng co một nén nhang, Côn Lôn ôm nàng trở về, Khương Ương theo ở phía sau, vui đùa cái gì, coi như là không vì nhiệm vụ vương căn dặn, cho dù là việc tiểu tiểu vương bị đánh đòn thì nàng cũng phải đi theo xem sao a. Rất ngạc nhiên a! Hồi lâu, sơn lâm tạc ra một tiếng hét của hài đồng, phi điểu phịch phịch bay lên tứ tán: "Họ côn tên lôn, ngươi dám đánh ta!" "Họ Sở tên tỳ, ta đánh ngươi thì sao? Lúc trước dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên chạy xuống chân núi, không nên chạy xuống chân núi, ngươi xem ngươi cũng đã chạy rất xa. Vừa rồi nơi này có khí tức của một đại yêu quái ngươi có biết hay không? Ít nhất cũng có mấy vạn năm đạo hạnh, may mà chỉ là đi ngang qua, nếu như an cư ở Côn Lôn Sơn, ta đều trấn không được nó!" " Ngươi đánh ta ta cũng muốn nói, Mạnh Triệu Trọng nói, tiểu hài tử như ngươi phải giáo dục cho tốt, không thể mặc kệ. Không nên ỷ vào trước đây ngươi là yêu vương mà không biết sống chết đi trêu chọc người ta. Tiểu yêu ranh con nhỏ như ngươi, người ta nuốt ngươi rồi trốn xuống Vạn Yêu Quật, ta ngay cả xương cốt của ngươi cũng tìm không được." "Tê - ngươi cắn đi, dù sao thì từ nhỏ đến lớn ngươi không biết đã cắn rách bao nhiêu quần áo của ta rồi. Nguyên thân của ta là một tảng đá, cắn ta đau chính là hàm răng của ngươi." Tiểu Sở Tỳ liếm liếm máu trên cổ nàng, thấy vết thương của nàng nhanh chóng khép lại, sau đó thu hồi răng nanh, an phận mà tiếp tục nằm sấp trên người nàng. Khương Ương nghĩ thầm: đoạn này lần sau có cần nói cho đại đại vương biết hay không? Nàng còn đang vì những chuyện cần nói khi trở về thiên đình mà suy nghĩ sâu xa, liền bị Côn Lôn làm bất ngờ không kịp đề phòng. "Mạnh Triệu Trọng, Tu Xà này thuộc về ngươi. Ngươi nuôi đi, không phải muốn nhìn một chút rốt cuộc có bao nhiêu lớn sao? Sau này sẽ biết." Khương Ương: "....." Chờ một chút, vì sao hoàn toàn không giống với suy nghĩ của nàng? Đã nói là được tiểu tiểu vương lần nữa thu dưỡng ? "Cảm ơn sơn thánh." Mạnh Triệu Trọng nói: "Nhìn đầu của ngươi là thanh sắc, ngươi cứ gọi là Tiểu Thanh đi. Ta là Mạnh Triệu Trọng, tên này là sơn thánh đặt. Bởi vì toàn thân là bạch sắc cho nên người trong tộc cũng gọi ta là Tiểu Bạch."
|
Chương 9 Mạnh Triệu Trọng tiếp nhận Khương Ương, đem rắn cuốn đến, sau đó nhìn trái nhìn phải, đem lưng rắn đặt trên một tảng đá lớn ở góc sân, sau đó mỉm cười dự định vươn "ma trảo" đến, Khương Ương trong lòng sợ hãi, rốt cục ý thức được hắn muốn làm gì, mạnh mẽ từ bàn tay to lớn của Mạnh Triệu Trọng giãy ra ngoài, nó điên cuồng mà lắc cái đuôi rắn dưới chân Sở Tỳ, chỉ còn kém vặn thành bánh quai chèo. Thực sự là hù chết rắn. Giới tính của rắn từ bề ngoài nhìn vào rất khó phân biệt, đây là phương pháp thường dùng để phân rõ rắn là công hay mẫu, đem lưng rắn đặt trên một mặt phẳng, sau đó dùng tay đè lên phần phía sau hậu môn đẩy về phía trước, có bộ phận sinh dục nhô ra chính là công, không có chính là mẫu. Tiểu Sở Tỳ ngồi xổm xuống, trạc trạc lưng nàng, chậc lưỡi nói: "Nhất định mẫu." Khương Ương cũng sắp cảm động đến rơi nước mắt: vẫn là ngô vương tốt nhất. Nàng nhặt Khương Ương lên, đưa cho Mạnh Triệu Trọng, cằm khẽ nhấc, tiếp tục nói: "Không tin ngươi kiểm chứng xem." Khương Ương: "!" Nàng gắt gao quấn quít trên tay Mạnh Triệu Trọng, chết sống không chịu giãn thân ra. Mạnh Triệu Trọng lại chết sống muốn đem nó kéo ra, không ngờ một vật nhỏ dĩ nhiên lại có khí lực như vậy. Chỉ có Côn Lôn nhìn không được nữa, nói: "Mạnh Triệu Trọng, ngươi là ngốc sao? Tu Xà là loài lưu lại từ thời kì thượng cổ, cũng không biết nàng năm nay bao nhiêu tuổi, có lẽ đã có linh tính rồi, ngươi tùy tiện động thủ nào có đạo lý nàng không phản kháng, dùng linh nhãn của ngươi để nhìn." "Nga." Mạnh Triệu Trọng dừng tay, hai ngón tay lau qua trước mắt ánh mắt lam sắc mơ hồ phát sinh quang mang, Khương Ương lập tức dùng thủ thuật che mắt, mặc kệ là lộ ra nguyên hình khổng lồ không gì sánh được hay là dáng vẻ đã tu luyện thành người đều rất khó giải thích. Đạo hạnh của Mạnh Triệu Trọng hiển nhiên là không đủ dùng trước mặt Khương Ương, hắn nhìn một hồi trên mặt bỗng nhiên xuất hiện nhàn nhạt đỏ ửng, nho nhỏ một tiếng nói: "Mẫu... Mẫu. Còn là một con rắn nhỏ mới ra vỏ năm trăm năm." Côn Lôn "ân" một tiếng, Sở Tỳ đắc ý nhúc nhích cái lỗ tai. "Sơn thánh, ta đây......" Mạnh Triệu Trọng nhăn nhó một chút, nói: "Ta còn phải nuôi sao?" "Nuôi a, vì sao không nuôi." "Nhưng....." Mạnh Triệu Trọng chỉ vào Khương Ương nói: "Đây là xà mẫu!" "Mẫu thì làm sao vậy? Ngươi coi thường xà mẫu sao? Đối với Tu Xà, xà mẫu ngược lại hình thể lớn hơn rất nhiều so với công xà, không phải ngươi muốn lớn sao? Vậy rất đúng lúc." Mạnh Triệu Trọng: "....." "Ta nói chính là công mẫu thụ thụ bất thân." Côn Lôn: "....." Nàng nhéo nhéo mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Ngươi coi như là muội muội trong long tộc nhà ngươi là được rồi, nuôi một con rồng còn được, nuôi một con rắn ngươi sợ cái gì? Được rồi, cứ như vậy đi, nếu như ngươi không nuôi thì ném về trong núi đi." Côn Lôn cúi đầu nhìn Tiểu Sở Tỳ lại bắt đầu lay ống tay áo của nàng, nàng bế người lên, có chút đau đầu: "Ta thực sự không có tâm tư nuôi thêm người thứ hai nữa." Tiểu Sở Tỳ nghe lời này cảm thấy rất không hài lòng, căm giận chăm chú nhìn Côn Lôn, làm bộ muốn cắn, Côn Lôn biết nghe lời phải đổi giọng: "Một người là đủ rồi." Sau đó vỗ vỗ đầu Tiểu Sở Tỳ, dẫn người trở về phòng. Mạnh Triệu Trọng cũng mang theo Khương Ương trở về nơi ở của hắn, hắn ở dưới đáy nước, không biết từ nơi này tìm đến một đống đá thật lớn chất thành một tòa thạch cung, khó khăn lắm mới đủ để buổi tối hắn biến thành nguyên hình mà nằm vào. Buổi tối hôm nay không biết tại sao bỗng nhiên trở nên xấu hổ. Tu Xà là biết bơi, cho dù không biết, Mạnh Triệu Trọng cũng có thể dễ dàng kết một kết giới, nhưng Mạnh Triệu Trọng nói là để ngự thủy, liền ngây ngốc đem Khương Ương đặt ở trong miệng của bản thân, sau đó mới nhanh chóng biến thành bạch long nằm vào trong thạch cung, cuối cùng muốn thả Khương Ương ra. Hắn bỗng nhiên nhớ đến lời Côn Lôn nói với hắn, trước đây Tiểu Sở đại nhân bình thường cũng đem nàng bỏ vào trong miệng, lẽ nào cũng có tâm tư như hắn? Buổi tối lúc đi ngủ Mạnh Triệu Trọng thiết kết giới khiến Khương Ương nằm ở một chỗ bằng phẳng giữa đôi sừng của hắn, thiên căn vạn dặn nói nghìn vạn lần nghìn vạn lần không nên từ thân thể hắn bò xuống, nếu không sẽ bị quái thú trong nước ăn tươi. Khương Ương: "....." Con rồng ngốc này rốt cục suốt ngày đang suy nghĩ cái gì. Nếu như rắn cũng có thể mắt trợn trắng, bạch nhãn của Khương Ương đã trợn lên đến tận trời. Buổi tối Mạnh Triệu Trọng giật mình tỉnh giấc vài lần, ngày thứ hai lúc nhìn thấy Côn Lôn hắn buồn bã ỉu xìu như cà gặp sương xuống. Hắn hành lễ với Côn Lôn, nhiều năm như một ngày, hỏi: "Tiểu Sở đại nhân lại đi ra ngoài chơi sao?" Côn Lôn gật đầu, nghi hoặc nói: "Ngươi làm sao vậy?" Khuôn mặt Mạnh Triệu Trọng đột nhiên xoay sang một bên, nói như đinh đóng cột: "Không có gì." "Không có gì...." Côn Lôn nhìn theo ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: "Là.... Cái gì?" Mạnh Triệu Trọng vội vàng đem khuôn mặt chuyển tới bên kia, đỏ mặt nói: "Chính là không có gì a, còn có, ta vừa rồi đã nhìn sai hướng." "Đúng vậy." Côn Lôn phụ họa gật đầu: "Nơi này quả thật cái gì cũng không có, ngươi cái gì cũng chưa từng nhìn." "Cáp?" Mạnh Triệu Trọng vừa quay đầu nhìn, Khương Ương mới vừa rồi vẫn nằm trên mặt đất xoay quay xoay lại ngã chỏng vó bỗng nhiên đã không thấy tăm hơi, hắn liền chạy đi: "Sơn thánh, ta đi tìm nàng. Nàng nhỏ như vậy nếu như bị yêu quái ăn thì thì làm sao bây giờ?" Côn Lôn khoát khoát tay với hắn: "Ngươi đi đi." Thấy dáng vẻ của Mạnh Triệu Trọng, Côn Lôn mới hậu tri hậu giác nhớ đến rồng của thần long tộc lớn như Mạnh Triệu Trọng vậy sớm đã có hậu đại rồi, có người hậu đại của hậu đại cũng đã có, chỉ có hắn vẫn theo nàng, dường như hoàn toàn quên việc này. Trước đây hỏi đến hắn cũng chỉ sẽ ngốc nghếch vò đầu. - a? Không không nghĩ tới chuyện này, theo sơn thánh thì tốt rồi. - a? Ta còn là long thanh niên, sau này hãy nói đi. - a? Sơn thánh ngươi muốn đuổi ta đi sao? Trong viện người, rồng, rắn nhất thời đi sạch sẽ, Côn Lôn đứng ở tại chỗ một hồi bỗng nhiên thở dài một hơi, thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu như đây thực sự chỉ là một con rắn nhỏ mới nở năm trăm năm thì tốt rồi." Nàng vừa nói Sở Tỳ đi ra ngoài chơi, thì nàng ấy liền không thấy tăm hơi nữa. Hôm qua trong rừng đột ngột xuất hiện khí tức của một đại yêu, tuy rằng cực lực che giấu nhưng phức địa hữu thiên, rõ ràng là một con xà yêu. Xà yêu kia mới vừa đi, tại chỗ liền có thêm một con tiểu Tu Xà mới nở năm trăm năm? Lẽ nào là xà yêu mộ danh Côn Lôn Sơn nên không ngại xa xôi cố ý đem hài tử của mình đưa đến Côn Lôn Sơn sao? A..... Côn Lôn tiện tay kết một pháp ấn, trong viện liền trống rỗng xuất hiện một cánh cửa, nàng đi về phía trước, thân ảnh biến mất trong không khí. Lọt vào trong tầm mắt là một tòa lầu các khéo léo đơn giản, núi vây sông uốn, hoàn bội leng keng, Côn Lôn theo thập cấp mà lên, hai bên thập cấp thủy thảo màu bích lục vươn cao, ôn nhu ngoắc ngoắc, Côn Lôn đến cửa, đẩy cửa mà vào. Ký ức là sẽ quên đi, mà văn tự sẽ không, lầu các này cất chứa là tất cả ghi chép về ký ức những năm gần đây của vị Thần Quân này, nàng từ thiên địa sơ mở nhớ lại, người nàng nhận thức qua, vật đã gặp qua, chuyện đã trải qua, nỗ lực ghi lại, mãi cho đến bốn vạn năm trước. Mà ở một nghìn năm trước nhặt được Sở Tỳ nàng đã phong kín nơi này, nhiều năm chưa từng đặt chân. Nghĩ không ra còn có ngày lần nữa bước vào. Nàng dùng linh thức cực nhanh tìm kiếm trong thư các, một quyển lam tập liền bay đến trên tay nàng, tự động lật sang một trang. "Thân đen, đầu xanh, bụng trắng, có chu ấn." Đây là ghi chép về bề ngoài của con rắn năm đó nhặt được nhặt được, may mà rắn rắn năm đó theo Sở Tỳ không ít năm, lúc nàng ghi lại ngược lại còn nhớ rõ dáng vẻ. Côn Lôn nhìn họa đồ phối bên cạnh văn tự, đó là nàng nhất thời hưng khởi vẽ ra, nhìn thực sự là xấu đến người người oán trách, nhưng điểm đỏ dưới bụng trái lại rõ ràng vô cùng. Con rắn hôm qua - bụng cũng có điểm đỏ. Côn Lôn đóng lầu các, trở lại trong viện, sơn gian long ngâm hổ gầm, xa xa có thể thấy được mây trắng cuồn cuộn, ngay cả Mạnh Triệu Trọng cũng cùng nhau lăn qua lăn lại, thụ linh.... Ngô, còn giống như có sinh vật khác lại tiếp tục kêu rên khắp nơi, không biết ba con vật kia đang làm ầm ĩ cái gì. Côn Lôn tâm thần thả lỏng chốc lát, trong lòng nói đều là một đám hài tử trẻ tuổi, dù sao thì Côn Lôn Sơn cũng sẽ không bị phá hủy, mặc kệ bọn họ đi. Nàng ngửa đầu nhìn một phương hướng trên bầu trời, đưa tay đặt ở vị trí trước ngực, ngón tay vuốt ve một chút, trống rỗng một mảnh, cái gì cũng không có. Nhưng nét mặt vẫn có nụ cười rất rõ ràng. Ngươi sắp trở về rồi.
|