Gả Cho
|
|
Chương 132 "Ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì vậy?" Tuyên Lưu Ly hỏi Thủy Khinh Linh đang tìm kiếm chung quanh trên mặt đất. Các nàng bị giam ở nơi âm lãnh ẩm ướt, cỏ khô trên mặt đất sớm đã ẩm mốc. Mấy ngày nay Thủy Khinh Linh không chê bẩn dùng tay không bới móc tìm cái gì đó. Thủy Khinh Linh: "Tìm nhanh nhanh là xong mà." "Để ta giúp ngươi, hai người cùng nhau tìm nhanh hơn mà phải không?" Đổi làm trước kia, chớ nói chạm đồ bẩn này nọ nhìn thôi cũng đã gớm rồi, bất quá trải qua nhiều chuyện như vậy, lại ăn nhiều khổ như vậy. Tuyên Lưu Ly sớm bỏ bớt khí chất đại tiểu thư nuông chiều từ bé . Thủy Khinh Linh lại như thế nào cũng không chịu, luôn cảm thấy Tuyên Lưu Ly vì nàng mà mới gặp lao ngục tai ương, có thể nào còn để nàng làm việc không thích, hơn nữa ngay cả nàng tìm không thấy huống chi Tuyên Lưu Ly. Toàn bộ nhà tù nàng đã lật tung lên mấy lần nhưng Thủy Khinh Linh chưa từ bỏ ý định. Nàng không tin các nàng trốn không thoát. Lại tiếp tục lục lọi ước chừng nửa canh giờ, Thủy Khinh Linh đột nhiên kinh hỉ nói: "Tìm được rồi!" Tuyên lưu ly đi qua nhìn, trước nhìn đến chính là ngón tay Thủy Khinh Linh đổ máu, vội vàng xé váy giúp nàng băng bó, lại nhìn trong lòng bàn tay Thủy Khinh Linh có một cây thiết(thiết tuyến) dài nhỏ, khó hiểu hỏi: "Này để làm gì vậy?" Thủy Khinh Linh mỉm cười không đáp, lập tức đi đến cửa lao, tả hữu nhìn nhìn, không thấy có người, liền đem thiết tuyến kia chọt vào bên trong ổ khóa. Đây là tuyệt kỷ của nàng lúc hành tẩu giang hồ. Bởi vì không lịch sự cho nên ngay cả Hạ Sí Mạch cũng không biết. Hiện tại là thời điểm đặc biệt, vừa lúc dựa vào nó để chạy trốn. Tọt tọt cỡ nửa nén hương, chợt nghe "Răng rắc" một tiếng, khóa mở, hai người nhìn nhau cười, trên mặt lộ vẻ vui mừng, việc này không nên chậm trễ, liền chuẩn bị chạy đi, thình lình nghe có tiếng âm theo cửa truyền đến. Thủy Khinh Linh giật mình, khóa lại ổ khóa, giấu thiết tuyến vào tay áo. Tiến vào ba bốn người, Thủy Khinh Linh nhận ra người cầm đầu kia chính là đầu mục đã bắt các nàng. Đầu mục nhìn hai người cao thấp mà đánh giá, ánh mắt dừng ở cổ tay Thủy Khinh Linh. Thủy Khinh Linh nghĩ đến bị nhìn ra cái gì, theo bản năng đưa tay giấu phía sau. Đầu mục kêu người mở cửa, đến gần Thủy Khinh Linh giữ tay nàng, dùng sức, kéo lấy vòng tay của Thủy Khinh Linh trên cổ tay. Vogn2 tay tuy cũng không đáng giá nhưng là vật bảo bối Thủy Khinh Linh mang từ nhỏ đến lớn, là lễ vật mẹ nàng đưa cho nàng từ khi nàng còn trong tã lót và cũng là lễ vật duy nhất. Thủy Khinh Linh tự nhiên phải cướp về, cùng người nọ qua mấy chiêu, tiếc rằng bị giam lâu, ăn không ngon ngủ không yên nên võ công yếu đi không ít, căn bản không phải đối thủ người nọ. Người nọ chế phục Thủy Khinh Linh, hung tợn ném lại một câu: "Không muốn gặp diêm vương sớm thì phải quy củ cho lão tử!" Khóa lại cửa lao, mang theo thuộc hạ nghênh ngang rời đi. Tuyên Lưu Ly xoa cổ tay Thủy Khinh Linh đỏ lên hỏi: "Vòng tay kia rất trọng yếu sao?" Nàng có chú ý qua vòng tay Thủy Khinh Linh đeo nhưng chưa hỏi qua lai lịch. Thủy Khinh Linh chỉ nói một câu "Mẹ ta tặng cho ta", Tuyên Lưu Ly liền hiểu được, đáng tiếc bị người đoạt đi, không biết còn có thể tìm lại được hay không, an ủi vài câu, nghĩ tới một chuyện, nghi hoặc nói: "Vòng tay đó là bạc, không đáng mấy đồng tiền, trâm trên đầu ta mấy cái đều đáng giá hơn vì sao bọn họ cố tình cướp vòng tay của ngươi?" Thủy Khinh Linh cũng thấy kỳ quái. Theo lý vòng tay thường thì đều giấu dưới tay áo, rất khó bị nhìn thấy, chỉ có người quen thuộc mới biết. cướp của nàng như thế , nói vậy có mục đích khác. Các nàng cũng có nhiều nghi hoặc muốn biết nhưng việc này không nên chậm trễ, đi ra ngoài trước nói sau. Kiên nhẫn đợi vào lúc canh ba, một lần nữa phá khóa. Thủy Khinh Linh ở phía trước, Tuyên Lưu Ly theo đuôi ở phía sau, đánh ngất vài ngục tốt đang ngủ gà ngủ gật, chạy đi ra ngoài, xem hoàn cảnh bốn phía, mới biết các nàng bị giam ở bên trong núi giả. Lẩn quẩn trong Bích Tuyền Sơn Trang ước chừng một cái lâu ngày thần mới tìm được cửa, chân chính đào thoát nhà giam. Khôi phục tự do, thứ nhất Tuyên Lưu Ly nghĩ đến đó là về nhà, mất tích nhiều ngày như vậy chỉ sợ làm gia gia cũng phụ mẫu sẽ lo lắng. Thủy Khinh Linh thì càng muốn biết rõ ràng Hạ Sí Mạch sống hay chết. Mang Tuyên Lưu Ly theo thì không tiện, liền trước đem nàng trở về phủ học sĩ, còn dặn dò nàng nếu bị ai hỏi ai bắt giữ chúng ta thì ngươi chỉ nói không biết, và càng không nói cho người ngoài biết hành tung của ta. Tuyên Lưu Ly khó hiểu nói: "Vì sao vậy? Ta còn muốn đem chuyện này nói cho cô cô, cho cô cô giáo huấn Dung Doanh Nguyệt." Thủy Khinh Linh biết Tuyên gia cùng Hạ Sí Mạch luôn luôn bằng mặt không bằng lòng. Hạ Sí Mạch bị người độc thủ cũng không biết có can hệ gì vời Tuyên gia hay không. Không thể tùy tiện nói ra. Nói ra chỉ sợ chuyện xấu, lại sợ Tuyên Lưu Ly đoán mò, nhân tiện nói: "Chuyện này điểm đáng ngờ rất nhiều, đợi ta điều tra xong rồi nói cho họ biết cũng không muộn." Nghĩ nghĩ lại nói, "Nếu Thái hậu hỏi, ngươi nói cho nàng đi, nhớ kỹ chỉ có thể nói cho một mình nàng." Tuyên Lưu Ly mặc dù chẳng biết tại sao nhưng là lời Thủy Khinh Linh nói, nàng tự nhiên nghe theo. Mấy tháng qua, mặc dù ăn không ít đau khổ, nhưng là cùng Thủy Khinh Linh luôn cùng nhau, trong khổ có ngọt. Hiện tại đột nhiên tách ra, Tuyên Lưu Ly thấy có chút luyến tiếc, nhưng biết Thủy Khinh Linh có đại sự phải làm, đi theo nàng chỉ liên lụy nàng thêm, liền nói: "Ngươi cẩn thận chút, xong việc liền tới đón ta." Thủy Khinh Linh gật gật đầu, cam đoan nói: "Nhất định." Hai người lưu luyến không rời chia tay. Thủy Khinh Linh nhảy nhảy vài cái, liền biến mất trong màn đêm. Tuyên Lưu Ly đập cửa đại môn, thủ vệ nhìn thấy nàng, đầu tiên là sửng sốt, nhìn một hồi lâu mới nhận ra là đại tiểu thư nhà mình. Vội vàng cao hứng đi báo cho lão gia, toàn bộ phủ học sĩ đều kinh động. Chỉ chốc lát sau, đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người tụ tập ở trong đại sảnh. Hỏi hỏi hỏi, ai cũng hỏi, Tuyên Lưu Ly chỉ nói mình quá mệt mỏi, có chuyện gì sáng nói sau. Mọi người thấy nàng gầy không ít, quần áo lại bẩn, cùng khi rời nhà quả thực như hai người, mỗi người đau lòng không thôi, làm sao còn làm nàng mệt nhọc nữa. Lệnh hạ nhân mang nàng đi tắm dùng cơm, hầu hạ nàng sớm đi ngủ. Tuyên Lưu Ly ngủ xong đã đến chiều. Khi tỉnh lại, chỉ thấy mẫu thân canh giữ ở bên người nàng, hai mẹ con tự nhiên một phen đừng sau gặp lại rất đúng nói. Tuyên Lưu Ly chỉ nói mình gặp nhiều ít tội, về phần bị ai bắt giữ cùng Thủy Khinh Linh đi đâu còn lại là không biết. Dùng cơm xong, sợ gia gia cùng phụ thân lại đây hỏi, trực tiếp tìm lấy cớ, nói hồi lâu không thấy cô cô, sợ cô cô lo lắng, muốn vào cung. Ngô thị ngăn không được nàng, đành phải để nàng đi, phái mười mấy gia đinh hộ tống nàng tiến cung, để tránh lại xảy ra sai lầm. Tuyên Cẩn cùng Hạ Du Lẫm tranh cãi nên ngủ không ngon, cả ngày đều xử lý đại sự trong triều, thật vất vả rảnh rỗi, liền suy nghĩ việc Hạ Sí Mạch, thình lình nghe người báo, Lưu Ly tiểu thư ở ngoài điện cầu kiến, mừng đến vội hỏi: "Mau chút để cho nàng đi vào." "Cô cô!" Tuyên Lưu Ly bước nhanh vào, thẳng đến trước mặt Tuyên Cẩn, nửa quỳ ở bên cạnh nàng. Tuyên Cẩn cẩn thận ngắm nghía nàng, mặc dù gầy không ít, may mà lông tóc không tổn hao gì, trong lòng trấn an, lúc này mới hỏi đã phát sinh chuyện gì. Tuyên Lưu Ly nhớ kỹ Thủy Khinh Linh dặn dò, không được hé miệng với bất cứ ai trừ Tuyên Cẩn. Đem chuyện nàng cùng Thủy Khinh Linh như thế nào bị bắt, như thế nào bị đưa đến kinh thành, ở Bích Tuyền Sơn Trang gặp Dung Doanh Nguyệt, lại như thế nào đào thoát đều nhất ngũ nhất thập nói cho Tuyên Cẩn, còn nói cho Tuyên Cẩn biết Thủy Khinh Linh đi thăm dò tăm tích Cảnh vương. Tuyên Cẩn sau khi nghe xong, tỉ mỷ cân nhắc, có một số việc nàng sớm đã biết, có một số việc thì làm cho nàng có cảm giác. Như mấy tháng trước Dung Doanh Nguyệt mượn bệnh xuất cung, Tuyên Cẩn nguyên là không đáp ứng, bất quá Dung Doanh Nguyệt đem Hạ Du Đan để lại trong cung, nàng mới đồng ý. Nghĩ đến Dung Doanh Nguyệt chính là không cam lòng trong cung tịch mịch, xuất cung rồi cùng Cao Hành cá nước thân mật, chỉ cần không uy hiếp được Lẫm Nhi, liền tùy nàng đi. Đương nhiên vậy trong đó Cao Hành cũng nổi lên không lớn không nhỏ tác dụng, làm cho nàng không làm không được nhượng lại bước, không nghĩ tới Dung Doanh Nguyệt đúng là bắt Thủy Khinh Linh cùng Tuyên Lưu Ly, như vậy chuyện ám sát Hạ Sí Mạch, nàng ta tự nhiên cũng thoát không khỏi liên quan. Cao Hành cùng nàng là thuyên ở một cái thằng thượng châu chấu, này chủ mưu quả nhiên là Cao Hành! Hiện giờ chứng cớ vô cùng xác thực, bọn họ không thể chối cãi. Nguyên tưởng rằng Cao Hành mọi cách lấy lòng nịnh bợ Lẫm Nhi, bất quá nghĩ muốn đường làm quan rộng mở, không nghĩ tới hắn lòng muông dạ thú, thế nhưng muốn đưa Hạ Sí Mạch vào chỗ chết. Hắn nghĩ như vậy là về sau ở trong triều một tay che trời sao? Thật buồn cười! Này Dung Doanh Nguyệt cũng thật nhẫn tâm, vì tình lang mà không để ý con trai ruột mình chết sống. Được, nếu bọn họ bất nhân, liền không thể trách nàng bất nghĩa. Một là vì báo thù Hạ Sí Mạch, hai là vì ngôi vị hoàng đế của Lẫm nhi mà suy nghĩ. Hạ Du Đan chỉ có thể đổ thừa hắn sinh sai ở đế vương gia, không tội gì mà đánh mất mạng nhỏ. Nàng tuyệt không thể cho Dung Doanh Nguyệt lưu nửa điểm hy vọng. Về phần Cao Hành, vẫn không thể tức khắc cùng hắn xé rách mặt, nếu không làm hắn chó cùng rứt giậu, chỉ sợ sẽ làm phản. Hiện giờ Hạ Sí Mạch không ở bên người nàng, nàng không trăm phần nắm chắc có thể cùng Cao Hành cứng đối cứng. Đối với âm mưu Cao Hành cùng Dung Doanh Nguyệt, Tuyên Cẩn cũng không thực lo lắng, dù sao bọn họ uy hiếp, giải quyết bọn họ bất quá là vấn đề thời gian. Nàng chân chính lo lắng chính là sự kiện khác. Nếu Lẫm Nhi cố ý khư khư cố chấp, muốn đối địch Hạ Sí Mạch, đó là chuyện nàng không muốn thấy nhất. Một bên là con, một bên là người yêu, Tuyên Cẩn chỉ cảm thấy rất khó xử.
|
Chương 133 Vìệc phát tang Cảnh vương chính là âm mưu, Tuyên Cẩn làm sao có thể ngồi chờ chết. Nàng so với Hạ Du Lẫm thì nhìn xa trông rộng hơn. Nếu thực làm như thế, chỉ có hai loại kết quả. Một là trên đời sẽ không còn Cảnh vương nữa, còn lại là giang sơn từ nay về sau đổi chủ. Vô luận kết quả nào cũng không phải là điều nàng mong muốn nhìn thấy. Mà nàng lại càng không nguyện nhìn đến bọn họ một trong hai gặp chuyện không may. Cho nên vô luận như thế nào, nàng đều phải cực lực ngăn cản đại quân vìễn chinh. "Ngâm Sương, ngươi đi tung tin, nói Nhị hoàng tử Hạ Du Đan đột nhiên thân nhiễm bệnh nặng tính mạng đe dọa, hơn nữa càng phải cho Dung Doanh Nguyệt ở Bích Tuyền Sơn Trang biết." Tuyên Cẩn bình tĩnh phân phó nói. Ngâm Sương lĩnh mệnh đi. Tuyên Cẩn hướng một bên Tuyên Lưu Ly nói: "Con kêu Thủy Khinh Linh chuyển cáo cho Hạ Sí Mạch, ai gia đêm nay ở Cảnh vương phủ chờ nàng." Nếu Hạ Sí Mạch nguyện ý chủ động hiện thân, vìệc phát tang không thể nào được thực hiện, tai họa cũng tiêu tan đi. Về phần Hạ Sí Mạch có chịu thấy nàng hay không, chỉ có thể nhìn ý nguyện Hạ Sí Mạch. Nếu trong lòng Hạ Sí Mạch đã không có nàng, chỉ sợ từ nay về sau sẽ không nguyện vì nàng làm bất cứ chuyện gì nữa. Trần thị nghe nói Tuyên Cẩn hồi cung, cho người lại đây gọi đến. Tới An Thọ Cung, Tuyên Cẩn cũng không giấu diếm, thậm chí đem thế cục trước mặt nói cho Trần thị. Trần thị nghe được nữ nhân còn sống tự nhiên cao hứng. Nghe tới có thể trong cung đổi chủ lại lâm vào trầm mặc. Lúc trước Mạch nhi nâng đỡ Lẫm Nhi đi lên ngôi vị hoàng đế đã dự đoán được sẽ có hôm nay. Từ xưa đến nay, công cao chấn chủ cho tới bây giờ đều không có kết cục tốt, cho dù Lẫm Nhi có thể chịu được nhất thời, cũng sẽ nhẫn không được một đời. Nếu Mạch nhi vẫn giữ triều chính không tha thì Lẫm Nhi sớm hay muộn gì cũng xuống tay với Mạch nhi. Chẳng qua không nghĩ tới nhanh như vậy. Đây là bức Mạch nhi lựa chọn, hoặc cam tâm tình nguyện buông tha cho hết thảy, hoặc không từ thủ đoạn đoạt lại hết thảy. Trận cờ này chỉ có một thắng một thua. Đứng ở góc độ của nàng, một là nữ nhi thân sinh, một là tôn tử, tự nhiên là thiên về nữ nhi. Mạch nhi muốn xưng đế kỳ thật cũng không khó, khó là khó như thế nào hướng thế nhân công đạo thân phận nữ nhân của nàng. Nếu giấu diếm, tương lai sẽ không con nối dòng kế vị. Nếu công khai thì sẽ mất đi lòng người, không được kết cục tốt. "Nếu là Mạch nhi thật sự bức Lẫm Nhi thoái vị, ngươi tính toán như thế nào?" Trần thị hỏi Tuyên Cẩn. Nàng là mẫu thân Lẫm Nhi, nhưng cũng là thê tử Hạ Sí Mạch cưới hỏi đàng hoàng. Nếu thật sự cho nàng chọn một trong hai, nàng nên làm cái gì bây giờ? Tuyên Cẩn đã hỏi qua chính mình vô số lần, nàng đều không thể nào chọn lựa. Nhưng nàng biết, chính là vô luận nàng chọn bên nào thì cũng sẽ mất đi bên còn lại. Nàng hiện tại duy nhất có thể làm chính là tận lực đừng để hai người chân chính đánh nhau. Trần thị nhìn ra nàng khó xử, nhưng không thể không bức nàng, đột nhiên nói: "Luận thực lực, Lẫm Nhi kế vị không lâu, mặc dù lung lạc được một nhóm người, bất quá so với Mạch nhi vẫn là kém khá xa. Mạch nhi nhìn như phần thắng rất lớn nhưng sinh tử lại ở trong tay ngươi. Nếu ngươi chọn Lẫm Nhi, ai gia chỉ sợ hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Bà vẫn luôn cho rằng Mạch nhi xử trí theo cảm tính thú Tuyên Cẩn là hạ sách. Tuyên Cẩn bỗng nhiên ngẩng đầu, nàng tự nhiên biết Trần thị ngụ ý, không khỏi cười lạnh. Nàng còn không đến mức dùng thủ đoạn hèn hạ như thế đối phó Hạ Sí Mạch, huống chi nàng căn bản không hy vọng Hạ Sí Mạch bị bất cứ thương tổn gì. Nếu không thì đâu có khó xử như bây giờ, thản nhiên nói: "Mẫu hậu quá coi thường thần thiếp, thần thiếp tuy là nữ lưu nhưng cũng biết nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt sẽ không lộ ra chuyện này, mẫu hậu cứ yên tâm đi." Người của nàng nàng tự nhiên quản được, nếu từ trong miệng những người khác truyền ra, ví dụ như Diêu Sương Nhã hay Hạ Chỉ Tuân, thì không phải trách nhiệm của nàng. Được Tuyên Cẩn hứa hẹn, Trần thị nhiều ít yên tâm, đi theo từ từ thở dài nói: "Ai gia cũng thực không muốn thấy thúc cháu bọn họ trở mặt thành thù, huống chi vừa mới mới tiêu diệt Bắc Xuyên Vương, thời cuộc vừa định, nếu như gây chiến, chỉ sợ nguy hiểm cho quốc gia. Ai gia thấy Mạch nhi thì sẽ khuyên nàng, ngươi cũng khuyên nhủ Lẫm Nhi, làm cho hắn không cần khó xử Mạch nhi. Nếu thực sự một ngày như vậy, Lẫm nhi cứ nhượng cho hoàng thúc hắn đi, dù sao ngươi đã gả cho Mạch nhi, con của ngươi cũng là con Mạch nhi, đối đãi các ngươi vẫn như cũ, tương lai hết thảy vẫn là thuộc về Lẫm Nhi ." Tuyên Cẩn cười khổ, đi một vòng lớn vậy vẫn về điểm ban đầu, mà lại có thêm nhiều khó khăn. Nếu khi tiên đế băng hà, Hạ Sí Mạch trực tiếp vào chỗ đi là không có gì rồi. Hoặc để nàng cùng Lẫm Nhi sớm được phái đến đất phong sống những ngày bình thản thì Lẫm Nhi sẽ không thay đổi như hiện tại tham luyến quyền vị như vậy. Nàng cũng sẽ không cùng Hạ Sí Mạch có cảm tình gút mắt, cho nên hiện giờ dứt bỏ không được. Chuyện cho tới thế cục bây giờ nàng đã không còn có khả năng nắm trong tay, nàng không thể quản được Hạ Sí Mạch, cũng thay đổi không được Lẫm nhi, nếu thật sự tới bước vạn bất đắc dĩ, kỳ thật nàng không có lựa chọn nào khác. Lẫm Nhi chỉ có một mẫu hậu nàng, nhưng nữ nhân Hạ Sí Mạch có được trừ bỏ nàng ra thì còn có tỷ như hiện tại ngay tại bên người nàng là Hạ Chỉ. Nếu đêm nay có thể nhìn thấy Hạ Sí Mạch, có lẽ là cơ hội duy nhất để vãn hồi. Tuy rằng Dung Doanh Nguyệt nói Hạ Sí Mạch đã chết, Thủy Khinh Linh cũng không tin, chờ nàng tìm được Hạ Sí Mạch ám hiệu lưu lại, càng thêm xác định Hạ Sí Mạch còn sống, bởi vì này ám hiệu chỉ có nàng cùng Hạ Sí Mạch biết. Dọc theo ám hiệu rất nhanh tìm được cứ điểm bí ẩn ngoài thành, quả nhiên gặp Hạ Sí Mạch ở trong trang viên, tự nhiên vui sướng vạn phần. Hạ Sí Mạch đang ở triệu kiến hơn mười vị bộ hạ cũ, những người này trong tay đều nắm quân quyền, toàn bộ chiếm hơn phân nửa binh lực Đại Sở, mà bọn họ đại đa số là từ một tay Hạ Sí Mạch đề bạt, đối Hạ Sí Mạch trung tâm không hai. Thủy Khinh Linh cũng không lập tức tiến lên, đứng ở phía cuối đám người nhưng lại nhìn đến Thành Dương quận chúa an vị ở bên cạnh Hạ Sí Mạch, ẩn ẩn có chút kỳ quái, lại nghe được Hạ Sí Mạch nói ra kế hoạch chuẩn bị phế đế tự lập, lại giật mình không thôi. Đợi cho mọi người tan lúc sau, Thủy Khinh Linh mới hiện thân. Hạ Sí Mạch nhìn đến Thủy Khinh Linh cũng là phi thường cao hứng, hai người đều đơn giản nói chuyện sau khi phát sinh, Hạ Sí Mạch nghe nói các nàng bị Dung Doanh Nguyệt bắt được, lập tức trầm mặc. Nhớ tới Tuyên Cẩn từng viết thư cho nàng, nói Dung Doanh Nguyệt cùng Cao Hành có gian tình, nếu thật sự là hai người này gây nên, như vậy người ám sát nàng tự nhiên cũng không thoát khỏi liên quan hai người này. Vậy là nàng hiểu lầm Tuyên Cẩn sao? Thủy Khinh Linh không biết nàng cùng Tuyên Cẩn đang lúc phát sinh chuyện, chỉ hỏi: "Có tra được hung thủ hay không?" Hạ Sí Mạch trong lòng có chút loạn, chỉ nói: "Chính là hoài nghi, chưa xác nhận." Thủy Khinh Linh gật đầu, liền muốn hỏi nàng cớ gì đột nhiên muốn phế đế tự lập, đã thấy Hạ Chỉ Tuân vẫn đứng ở bên cạnh, dù chưa nói bất quá thần sắc tựa hồ cũng không đem chính mình làm ngoại nhân. Không biết các nàng đã phát sinh quá cái gì, không dám suy đoán lung tung. Phế đế tự lập liên quan đến thân phận Hạ Sí Mạch, Thủy Khinh Linh không dám nhiều lời. Hạ Sí Mạch biết nàng cố kỵ, nói thẳng: "Chỉ Tuân biết rồi, ngươi có cái gì muốn hỏi cứ hỏi đừng ngại." Thủy Khinh Linh càng kinh ngạc, theo nàng biết Hạ Sí Mạch luôn luôn rất thận trọng. Trên đời này chỉ có ba người có thể cho Hạ Sí Mạch không hề cảnh giác, một là mẫu hậu Hạ Sí Mạch, Thái hoàng thái hậu. Một là người Hạ Sí Mạch quý mười năm cũng thú làm vợ, Thái hậu. Còn có một chính là từ nhỏ đã đi theo Hạ Sí Mạch, mình. Về phần Thành Dương quận chúa Hạ Chỉ Tuân, Hạ Sí Mạch luôn luôn khinh thường, huống chi Bắc Xuyên Vương còn tạo phản, hai người thế bất lưỡng lập như thế nào có thể đi cùng nhau? Xem bộ dáng các nàng, tựa hồ còn không chỉ mặt ngoài đơn giản như vậy. Hạ Sí Mạch cũng không gạt nàng, đem chuyện Hạ Chỉ Tuân cứu nàng đơn giản kể lại, bất quá trong lời nói chỉ có ý cảm kích chứ không có ý cảm tình gì. Thủy Khinh Linh lúc này mới sáng tỏ, nếu Hạ Sí Mạch không kiêng kị Hạ Chỉ Tuân, nàng tự nhiên cũng không, liền hỏi: "Cớ gì đột nhiên muốn phế đế tự lập?" Hạ Sí Mạch nếu có tâm tư này thì đã sớm làm hoàng đế rồi chứ làm gì chờ cho tới hôm nay. Ở trong lòng Hạ Sí Mạch, Tuyên Cẩn là quan trọng nhất, nếu phế đế tự lập chẳng phải cùng Tuyên Cẩn là địch? Hạ Sí Mạch thở dài, tên đã lên không thể không bắn. Đã có quyết định này là nàng không được phép do dự. Cứ việc thời điểm nàng hạ này quyết tâm, có chút hành động theo cảm tình, bất quá nói đến vẫn là tình thế bắt buộc, nếu không phải Hạ Du Lẫm cái tiểu tử chưa dứt sữa kia gây sự nàng cũng không đến mức bước đến đường này, vả lại nếu nàng không đoạt lại hết thảy chỉ sợ sẽ từ nay về sau sẽ mất đi Tuyên Cẩn. Chuyện lớn như thế, nếu Hạ Sí Mạch có quyết định, Thủy Khinh Linh tự nhiên không dám khuyên nàng, chỉ nhìn Hạ Chỉ Tuân, không biết Hạ Chỉ Tuân ở chuyện này thượng hay không trợ giúp. Nàng không phải người mù, tự nhiên nhìn ra được tình ý trong mắt Hạ Chỉ Tuân. Hạ Sí Mạch tiếp nạp Hạ Chỉ Tuân lại cùng Tuyên Cẩn là địch, quả nhiên thời điểm nàng không ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện. Thủy Khinh Linh không ở lâu, nàng đã có hẹn cùng Tuyên Lưu Ly. Gặp mặt, Thủy Khinh Linh chỉ nói tìm được Hạ Sí Mạch, cũng không nói chuyện Hạ Sí Mạch chuẩn bị phế đế tự lập, Tuyên Lưu Ly lại mang đến lời nhắn Tuyên Cẩn, nói Tuyên Cẩn đêm nay ở Cảnh vương phủ chờ Hạ Sí Mạch. Thủy Khinh Linh chuyền lời, Hạ Sí Mạch không có lập tức đáp ứng, mà là nhìn Hạ Chỉ Tuân nói: "Để ta suy nghĩ một chút."
|
Chương 134 So với lần trước cải trang, lần này Tuyên Cẩn trực tiếp lấy danh Thái hậu giá lâm. Hạ nhân Cảnh vương phủ sao dám chậm trễ, sớm đứng ở cửa cung nghênh phượng giá. Tuyên Cẩn phượng bào kim quan ngồi ở loan giá, trước sau hộ tống, thanh thế đồ sộ đi đến Cảnh vương phủ. Dọc theo đường đi, đưa tới không ít dân chúng vây xem. Thái hậu gả cho Cảnh vương mặc dù thiên hạ đều biết nhưng đáng tiếc Thái hậu luôn luôn thân cư hậu cung, bách tính tầm thường sao có thể nhìn thấy. Bọn họ đã muốn nhìn một chút vị Thái hậu "Không để ý luân thường" này rốt cuộc trông như thế nào. Đợi đến lúc nhìn đến mỹ nhân trong phượng giá, đều tâm thán, Cảnh vương nghĩ muốn dạng mỹ gì mà không có lại cố tình muốn lấy tẩu tử làm vợ, khó trách, khó trách. Chẳng qua Thái hậu rốt cuộc là mẫu thân hoàng đế, đường đường một quốc gia chi mẫu mà gả cho người khác thật là không trinh. Đại Sở chính là lễ nghi chi bang, nếu mỗi người noi theo Thái hậu, thiên hạ chẳng phải đại loạn? Trong lòng nhất thời thiếu vài phần kính trọng và có hơn vài phần khinh miệt. Không thủ nữ tắc mà vẫn công khai tiêu sái ở trên đường cái quả thực không để ý liêm sỉ. Có người quá khích, nhất thời xúc động phẫn nộ hướng phượng giá thượng ném đá, dù chưa trúng đến Tuyên Cẩn lại khiến cho một trận bối rối. Người ném đá bị ngự lâm quân bắt lấy sau không những không kinh hoảng cầu xin tha thứ mà còn chửi ầm lên, ngôn ngữ thật là khó nghe, đơn giản là mắng Tuyên Cẩn không biết xấu hổ linh tinh. Tuyên Cẩn tự nhiên nghe được, thần sắc không đổi, chỉ phân phó Ngâm Sương có thể giáo huấn một chút, chớ làm mất mạng. Tuyên Lưu Ly kế bên thấy tình cảnh này, lập tức căm giận nói: "Ngày đó rõ ràng là Cảnh vương cường thú người, vì sao những người này chỉ mắng người mà không mắng Cảnh vương? Này không công bằng!" Tuyên Cẩn ảm đạm cười nói: "Trong mắt người bình thường, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là bình thường, nữ nhân nếu không chung thủy thì là không tuân thủ nữ tắc, nói đến vẫn là nam tôn nữ ti thôi." Tuyên Lưu Ly nghĩ đến phụ thân mình cũng có hai tiểu thiếp, mà nương khúm núm, cả đời đối cha luôn phục tùng. Hít một hơi, mặc dù tức giận không chịu nổi cũng chỉ có thể từ bỏ, sau đó cảm thán may mắn nàng thích một nữ nhân, sẽ không có phiền não này, bất quá nếu một ngày kia Thủy Khinh Linh phụ nàng, nàng nhất định sẽ không tha Thủy Khinh Linh. "Nói như vậy, Cảnh vương có thể hay không thú ba vợ bốn nàng hầu?" Tuyên Lưu Ly từ chỗ Thủy Khinh Linh biết được, Thành Dương quận chúa hiện giờ đi theo Cảnh vương. Trong lòng Tuyên Cẩn cứng lại. Nàng biết Hạ Sí Mạch tuy là nữ nhân nhưng cũng không biết Hạ Sí Mạch có nguyện ý thấy nàng hay không. Cao Hành mang theo vài tùy tùng tránh ở trong đám người, đưa mắt đoán Tuyên Cẩn. Đối với Hạ Sí Mạch sinh tử hắn cũng không xác định được. Qua ngày mai, Hạ Sí Mạch sống hay chết cũng không trọng yếu nữa, bất quá để ngừa vạn nhất, hắn đã cho người bày thiên la địa võng phụ cận Cảnh vương phủ. Một khi Hạ Sí Mạch hiện thân liền giết ngay tại chỗ. Một người dáng vẻ vội vàng chen vào bên cạnh Cao Hành, đưa lổ tai đối hắn nói nói mấy câu. Cao Hành nhăn lại mi, "Lời này thật sao?" Người nọ gật đầu, lại nói: "Phu nhân nói tướng quân vô luận như thế nào cũng phải trở về sơn trang một chuyến." Cao Hành bởi vì chuyện Thủy Khinh Linh cùng Tuyên Lưu Ly chạy trốn giận chó đánh mèo Dung Doanh Nguyệt, nguyên không muốn gặp nàng bất quá Hạ Du Đan nếu thực xảy ra chuyện, Dung Doanh Nguyệt nhất định sẽ loạn, kế hoạch của bọn họ nhất định sẽ gặp trở ngãi. Vả lại hôm qua hắn mới thấy qua Hạ Du Đan, tại sao bệnh tình nguy kịch vừa nói, không thiếu được trở về an ủi vài câu, phân phó tùy tùng trành nhanh một ít, hắn đi một chút sẽ trở lại. Tới Cảnh vương phủ, không có Hạ Sí Mạch, Tuyên Cẩn đi ở hoa viên, nhớ tới những ngày ở Cảnh vương phủ, thấy bàng hoàng, vì sao nàng cùng Hạ Sí Mạch không thể như dân chúng tầm thường, không thể yên ổn sống qua ngày được sao? Đợi từ trưa cho đến mặt trời lặn, thủy chung không có nửa phần tin tức Hạ Sí Mạch. Tuyên Cẩn mặt ngoài không có gì nhưng trong lòng càng ngày càng mất mát. Theo kế hoạch, trước mặt trời lặn nếu không thấy Hạ Sí Mạch liền hồi cung, bất quá trong cung tình huống mặc dù khẩn cấp nhưng Tuyên Cẩn cũng cải biến chủ ý, quyết định lưu lại một đêm. Đáy lòng có thanh âm nói cho nàng, Hạ Sí Mạch sẽ trở về. Thám tử hồi báo, bốn phía Cảnh vương phủ mai phục ít nhất một ngàn người, trong đó có nhiều cao thủ. Hạ Chỉ Tuân cười lạnh: "Hiện tại ngươi còn có cái gì để nói?" Hạ Sí Mạch quanh thân nổi lên hàn ý, sắc mặt xanh mét, trầm mặc không nói. Thủy Khinh Linh một bên nói: "Nếu Cao Hành mai phục, Thái hậu hẳn là không biết." Hạ Chỉ Tuân phản bác nói: "Nàng nghênh ngang như thế vào Cảnh vương phủ, rõ là mượn tay người khác, đặt bẫy, đưa Hạ Sí Mạch vào chỗ chết. Hạ Sí Mạch nếu thật sự nghe lời trở về gặp nàng, chẳng phải là chui đầu vô lưới?" Sau lại hừ lạnh, "Nàng thì không có gì lo ngại vì nhận định trong lòng Hạ Sí Mạch có nàng, nhất định sẽ trở về gặp nàng." Hạ Sí Mạch bị nàng nói trúng tim đen. Nàng xác thực biết rõ có mai phục nhưng muốn trở về gặp Tuyên Cẩn. Nếu bỏ qua hôm nay, một khi khởi binh, nàng và Tuyên Cẩn sẽ không còn đường quay lại. Trừ phi đoạt giang sơn, cường thịnh thú lại lần nữa. Thủy Khinh Linh cảm thấy Thái hậu làm vậy nhất định có đạo lý của nàng, bất quá đồng thời cũng hiểu được Hạ Sí Mạch nếu đi sẽ gặp nguy hiểm. Nàng so với Hạ Chỉ Tuân hiểu rõ Hạ Sí Mạch hơn, liền xin đi giết giặc nói: "Không bằng để thuộc hạ gặp Thái hậu trước đi." Thủy Khinh Linh là người Hạ Sí Mạch tín nhiệm nhất, nàng thay Hạ Sí Mạch đến là rất thích hợp. Thứ nhất có thể giúp Hạ Sí Mạch truyền lời, thứ hai là tránh được mai phục tại Cảnh vương phủ, vì tránh đả thảo kinh xà nên sẽ không xuống tay với nàng, như thế nhất cử lưỡng tiện. Hạ Chỉ Tuân lập tức tán thành. Hạ Sí Mạch vẫn trầm mặc, trong lòng luôn luôn cân nhắc dụng ý thực sự của Tuyên Cẩn. Nàng không tin Tuyên Cẩn thật sự cố ý thiết bẫy để nàng nhảy vào. Thủy Khinh Linh cùng Hạ Chỉ Tuân đều đang chờ quyết định của nàng. Hạ Sí Mạch đột nhiên linh quang chợt lóe, tựa hồ hiểu được cái gì, trầm giọng nói: "Không cần, bổn vương tự mình đi." Hạ Chỉ Tuân cả kinh nói: "Ngươi muốn chịu chết sao?" Thủy Khinh Linh nói: "Thuộc hạ đi cùng với ngài." Định đi chuẩn bị y phục dạ hành. Hạ Sí Mạch lại nói: "Cảnh vương phủ là phủ đệ của bổn vương, vì sao phải lén lút trở về? Ngươi mang khôi giáp bổn vương tới, triệu tập 5000 binh mã, bổn vương muốn coi coi ai dám ám toán bổn vương!" Hạ Chỉ Tuân cả kinh, "Ngươi buông tha cho kế hoạch?" Hạ Sí Mạch làm như thế không thể nghi ngờ là muốn chủ động hiện thân, vậy đó là buông tha cho phế đế tự lập, nàng vì Tuyên Cẩn quả nhiên cái gì cũng nguyện ý làm, vô luận Tuyên Cẩn như thế nào đối nàng, trong lòng không khỏi oán hận. Hạ Sí Mạch cười lạnh, tĩnh táo dị thường nói: "Ngươi không biết đây là cơ hội tốt để bọn họ mất cảnh giác sao?" Nói nàng xử trí theo cảm tính sao? Có lẽ nàng cũng có thể lợi dụng Tuyên Cẩn một lần, nếu Tuyên Cẩn cũng có cảm tình với nàng. Hạ Chỉ Tuân sửng sốt trong chốc lát, mới kịp phản ứng, thấy thần sắc Hạ Sí Mạch kiên quyết, biết nàng không thay đổi quyết định, trong lòng cũng yên tâm. Hạ Sí Mạch phế đế tự lập đối nàng mà nói, hữu ích vô hại. Nàng tình nguyện Hạ Sí Mạch đoạt thiên hạ, có nhiều nữ nhân, trong đó cũng có nàng chứ không nguyện Hạ Sí Mạch buông tha tất cả, chỉ giữ một mình Tuyên Cẩn. Hạ Sí Mạch đem kế hoạch của nàng nói ra, nàng muốn lợi dụng Tuyên Cẩn, trước làm cho bọn họ buông cảnh giác, sau đó nội ứng ngoại hợp. Hạ Chỉ Tuân nghe xong tất nhiên là sắc mặt vui mừng. Thủy Khinh Linh thì lại nhìn Hạ Sí Mạch như vậy, cảm thấy có chút xa lạ, bất quá cái gì cũng không nói, đáp ứng một tiếng, đi an bài. Tuyên Cẩn thay phượng bào ban ngày đã mặc ra, một kiện xiêm y bình thường, tóc đen dùng tơ tùy tiện cột lại. Đã khuya, nhưng vẫn không nghỉ ngơi, đang cầm thư ngồi ở dưới đèn, chờ người. Ngâm sương một tấc cũng không rời bồi ở bên cạnh nàng. Ở bên ngoài tự nhiên phải đề cao cảnh giác. Canh ba qua đi, rốt cục nghe được thị nữ ở ngoài cửa nói: "Nương nương, Vương gia đã trở lại, đang ở tiền thính chờ ngài." Tuy là trong dự kiến những vẫn thở phào một hơi, Hạ Sí Mạch không làm cho nàng thất vọng quả nhiên đến đây. Hơn nữa là ở tiền thính chờ nàng chứ không phải lẻn vào. Vậy là đường đường chính chính đi bằng đại môn. Vậy Cao Hành ở ngoài bố trí thiên la địa võng tự nhiên không có tác dụng. Ngày mai cái gọi là phát tang cũng không còn, một hồi đại họa rốt cục cũng tan biến. Khi đi ngang qua phòng Tuyên Lưu Ly, Tuyên Lưu Ly nghe bên ngoài có động tĩnh, lập tức mở cửa ra, nguyên lai nàng cũng không ngủ. Tuyên Cẩn liếc mắt một cái liền thấy được Hạ Sí Mạch. Một thân nhung trang, dài thân ngọc lập, mặc dù đưa lưng về phía nàng nhưng tâm đã không khống chế được mà nhảy dựng lên. Lần trước nàng ngay cả câu đầy đủ cũng không nói được, lúc này sẽ không như vậy nữa. Đợi đến lúc nhìn đến Hạ Chỉ Tuân một bên, tay ở trong nắm chặt lại. Hạ Sí Mạch bây giờ đi đâu cũng dẫn theo Hạ Chỉ Tuân sao? Cho dù là tới gặp nàng. Bước vào đại sảnh, Tuyên Cẩn không thân không sơ thản nhiên hô một tiếng: "Vương gia." Hạ Sí Mạch sớm nghe được tiếng bước chân, lại cố ý không quay đầu lại, đợi cho Tuyên Cẩn gọi nàng, mới chậm rãi xoay người lại. Nhìn đến thiên hạ duyên dáng yêu kiều tâm tâm niệm niệm ở đó, xinh đẹp nhỏ bé và yếu ớt, tâm cứng rắn trong nháy mắt cũng hóa thành nhiễu chỉ nhu.
|
Chương 135 Tuyên Cẩn nhìn đến Hạ Chỉ Tuân như hình với bóng đi theo Hạ Sí Mạch trong lòng rất không thoải mái, bất quá giờ phút này không phải thời điểm tranh giành tình nhân, nàng có việc phải cùng Hạ Sí Mạch thương lượng. Nhẫn nhịn buồn phiền trong lòng, đối Hạ Sí Mạch nói: "Có thể theo ta trở về phòng hay không, ta có mấy câu quan trọng muốn nói với ngươi." Hạ Sí Mạch chưa mở miệng, Hạ Chỉ Tuân chen vào: "Nơi này không có ngoại nhân, có lời gì không thể nói?" Tuyên Cẩn vốn cũng có chút buồn mà thấy nàng tự cho là đúng như thế, lúc này mặt lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Vợ chồng người ta nói chuyện riêng bộ muốn nghe nghe là nghe được hả?" Mặt Hạ Chỉ Tuân nhất thời lúc đỏ lúc trắng, lại nói tiếp, các nàng đã bài thiên địa rồi. Cho dù Hạ Sí Mạch là nữ cũng không thay đổi được chuyện thực này. Nàng mặc dù không oán không hối đi theo Hạ Sí Mạch nhưng Hạ Sí Mạch vẫn luôn cự tuyệt, chứ chưa cho nàng bất kì danh phận nào. Nàng bất quá là ỷ vào mấy ngày nay cùng Hạ Sí Mạch xuất sinh nhập tử thôi. Tuyên Lưu Ly tự nhiên đứng bên cô cô, không thèm để Hạ Sí Mạch ở trong mắt, huống chi tình địch của cô cô. "Ha. Ha." cười nhạo hai tiếng, châm chọc khiêu khích nói thầm: "Bộ tưởng ngang hàng với cô cô ta sao, cũng không suy nghĩ một chút thân phận của mình." Thủy Khinh Linh là người của Hạ Sí Mạch, tuy có chút không quen nhìn Hạ Chỉ Tuân làm khách mà làm như chủ nhà, còn tại trước mặt nàng diễn vai nữ chủ nhân. Tại nhịn Hạ Chỉ Tuân rốt cuộc đối Hạ Sí Mạch có ân, Hạ Sí Mạch cũng có vài phần kính trọng nên chỉ hơi hơi dương khóe miệng một chút, thoáng phát tiết một chút bất mãn trong lòng. Hạ Sí Mạch nghe Tuyên Cẩn nói trở về phòng nói chuyện, tâm bắt đầu ngứa ngáy. Nàng ước gì tìm cái chỗ không người cùng Tuyên Cẩn thân mật một phen mới phải. Trước mắt trên người Tuyên Cẩn không chỗ nào mà không hấp dẫn nàng, hận không thể đem nàng một hơi nuốt vào mới tốt. Bất quá nghĩ đến trước mặt nhiều người như vậy mà định lực còn không đủ, nếu thật sự cùng Tuyên Cẩn một chỗ chỉ sợ lập tức rơi vào tay giặc, ở nhu tình mật ý của nàng không thể tự kềm chế nghe theo Tuyên Cẩn nói cái gì thì là cái đấy. Nàng sở dĩ đem Hạ Chỉ Tuân theo là muốn thời khắc nhắc nhở chính mình chớ quên đại sự, liền hắng giọng một cái nói: "Chỉ Tuân nói không sai, nơi này đều là người một nhà, có lời gì cứ nói đừng ngại." Nói xong còn chọn ghế ngồi xuống, thái độ bỏ qua. Hạ Chỉ Tuân thấy Hạ Sí Mạch giúp mình, trong lòng mừng rỡ, khiêu khích nhìn Tuyên Cẩn liếc mắt một cái, ngồi vào bên cạnh Hạ Sí Mạch. Tuyên Cẩn trước mặt người khác luôn luôn kiêng dè quan hệ cùng Hạ Sí Mạch, dù sao đó cũng là không có luân thường cho nên rất ít chủ động nhắc tới. Mới vừa rồi cũng là bị Hạ Chỉ Tuân kích đến nên mới nói như thế. Không nghĩ tới Hạ Sí Mạch lại không lĩnh tình, công nhiên duy trì Hạ Chỉ Tuân, thái độ so sánh với trước kia với quả thực cách biệt một trời một vực. Hạ Sí Mạch đã thay đổi tình cảm sao? Tim như bị chém nhiều nhát, đau đến độ nàng không thể không theo ngồi xuống. Ngẩng đầu nhìn hình ảnh Hạ Sí Mạch cùng Hạ Chỉ Tuân ngồi với nhau, ánh mắt lại là một trận đau đớn. Thầm hít một hơi, từ từ bình tĩnh lại. Mặc kệ Hạ Sí Mạch cố ý diễn trò giận nàng hay thật mến thương Hạ Chỉ Tuân, thì nàng đều chỉ có thể làm bộ như không thấy. Nếu không, muốn tâm bình khí hòa cùng Hạ Sí Mạch nói chuyện đều làm không được. Tuyên Lưu Ly thở phì phì đứng ở bên cạnh Tuyên Cẩn, Thủy Khinh Linh khẽ lắc đầu, vẫn như cũ đứng ở phía sau Hạ Sí Mạch. Tuyên Lưu Ly thấy Thủy Khinh Linh đứng vị trí đối địch, tự nhiên cũng đem Thủy Khinh Linh thành thù. Hướng nàng trừng mắt oán hận liếc mắt một cái. Thủy Khinh Linh rất là bất đắc dĩ. Tuyên Cẩn trải qua vô số lần sóng to gió lớn, sớm đã luyện được thấy biến không sợ hãi, nửa điểm cũng không để người ta nhìn ra ý tưởng trong lòng. Nếu Hạ Sí Mạch muốn giải quyết việc chung vậy nàng là Thái hậu mẫu nghi thiên hạ, giơ tay nhấc chân đều đoan trang, chậm rãi nói: "Trước đây nghe nói Vương gia hi sinh cho tổ quốc, ai gia cùng Hoàng Thượng thương tâm khổ sở cho người chung quanh hỏi thăm tin tức Vương gia, đáng tiếc mấy ngày liên tiếp đều không có kết quả mà nản lòng thoái chí, mới chuẩn bị ngày mai cấp Vương gia phát tang quốc táng. May mà Vương gia cát nhân thiên tướng, hiện giờ bình an trở về. Là quốc gia chi hạnh. Là Hoàng Thượng chi hạnh. Vương gia tiêu diệt phản tặc có công, nhất định phải luận công ban thưởng. Chính là Vương gia hiện giờ đã vị cực nhân thần, vinh hoa phú quý lại càng không để ở trong mắt, ai gia cùng Hoàng Thượng nghĩ không ra như thế nào để thưởng Vương gia cho nên tới đây một chuyến, muốn nghe xem Vương gia ý tứ, nhìn xem Vương gia còn có tâm nguyện gì. Ai gia cùng Hoàng Thượng nhất định kiệt lực đạt thành." Tuyên Cẩn lần này nói trong khuôn phép lễ nghi đầy đủ. Giảng thuật xong việc thực, lại biểu lộ lập trường, giống như không tồn tại âm mưu gì. Chính là một hơi ai gia cùng Hoàng Thượng một cái ai gia cùng Hoàng Thượng, đem nàng cùng Hạ Du Lẫm đặt ở đầu, nào có nửa điểm quan tâm thân làm vợ nên có. Hạ Sí Mạch nghe xong liên tiếp cười lạnh. Mục đích Tuyên Cẩn tìm nàng Hạ Sí Mạch tự nhiên rõ ràng, đơn giản là muốn cho nàng buông tha phế đế tự lập, ở trong lòng Tuyên Cẩn, đứa con vĩnh viễn xếp thứ nhất. Vô luận nàng vì Tuyên Cẩn làm gì cũng đều không thay đổi được Tuyên Cẩn. Cũng may nàng không phải Hạ Sí Mạch trước kia, lúc nhất sương tình nguyện biến thành si tâm vọng tưởng. Muốn hoàn toàn có được Tuyên Cẩn, chỉ có cao cao tài giỏi hơn nàng mới được. Hạ Du Lẫm chỉ là đứa nhỏ chưa dứt sữa mà đã đối nàng như hổ rình mồi. Vậy một khi chấp chưởng thực quyền, nàng còn có đường sống sao? Càng miễn bàn tương lai nàng cùng Tuyên Cẩn. Hạ Sí Mạch lại một lần nữa kiên định ý chí. Cho nên lại một lần nữa ngoài Tuyên Cẩn dự kiến, Hạ Sí Mạch không có táo bạo như sấm, mà là cười ha ha, "Cẩn nhi khẩn cấp muốn gặp ta như vậy là vì những lời này sao? Nói ta chê vinh hoa phú quý, chớ không phải là ngài nghĩ rằng ta sẽ đoạt ngôi vị hoàng đế của cháu chứ?" Tuyên Cẩn ngẩn người, sắc mặt Hạ Sí Mạch khi nói lời này làm nàng không biết Hạ Sí Mạch đang nghĩ gì. Không che dấu, chỉ nhìn Hạ Sí Mạch, chờ câu sau. Hạ Sí Mạch đứng dậy đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng trên cao nhìn xuống, trên mặt tựa tiếu phi tiếu nói: "Nếu ta thực làm như thế, ngài sẽ đối đãi ta như thế nào đây?" Hạ Chỉ Tuân cùng Thủy Khinh Linh nghe được đồng thời chấn động, lấy Hạ Sí Mạch cuồng vọng, thực mớicó thể hướng Tuyên Cẩn nói thẳng ra, sau đó công nhiên khiêu khích. Nhưng Tuyên Cẩn trấn tĩnh tự nhiên, thản nhiên nói: "Vương gia đã muốn cái gì thì ai có thể ngăn cản được, huống chi đó vốn chính là của Vương gia, bất quá là vật quy nguyên chủ thôi." Cảm thấy hiện tại Hạ Sí Mạch nói thật. Hạ Sí Mạch vẫn như cũ không đứng đắn nói: "Nếu ta là Hoàng Thượng, nàng là hoàng hậu, như thế ta và nàng càng thêm danh chính ngôn thuận, dù sao Lẫm Nhi còn nhỏ, 20 năm sau lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện?" Tuyên Cẩn ngẩng đầu cùng nàng đối diện, dùng thanh âm chỉ có Hạ Sí Mạch mới nghe được nói: "Ngươi hoàn toàn có thể làm như thế, chẳng qua đừng quên ước định chúng ta." Nói xong liếc mắt một cái nhìn Hạ Chỉ Tuân. Một Hạ Chỉ Tuân nàng đã không dễ dàng tha thứ, huống chi còn toàn bộ hậu cung. Chính cái gọi là ăn no tự phát dục, nàng không tin Hạ Sí Mạch một ngày kia nếu thật sự làm hoàng đế còn có thể chỉ chung tình đối với một nữ nhân. Hạ Sí Mạch tự nhiên không quên, càng nghe ra ngụ ý Tuyên Cẩn, giang sơn và nàng chỉ có thể chọn một mà thôi. Lửa giận trong mắt bùng lên, cùng Tuyên Cẩn so định lực, nàng sợ là vĩnh viễn đều không sánh bằng. Nàng chán ghét Tuyên Cẩn luôn làm như không đếm xỉa đến, nếu đã không có Tuyên Cẩn thì giang sơn có được có ích lợi gì? Có chút hối hận khi nãy không cùng nàng trở về phòng, hiện tại nghĩ muốn đối nàng hành hình thể xác một chút cũng không thể. Mặt càng ngày càng đen, rốt cục không thể nhịn được nữa, một phen bắt giữ cổ tay Tuyên Cẩn, nộ khí đằng đằng nói: "Đi theo ta!" Cổ tay Tuyên Cẩn bị nàng nắm đau, chỉ có thể thân bất do kỷ đi theo nàng, không nghĩ mới vừa tới cửa, lại bị một người cản đường. Hạ chỉ tuân sợ nàng thất bại trong gang tấc, đành phải ngăn trở một hồi. Hạ Sí Mạch theo bản năng rống lên một câu: "Tránh ra!" Hạ Chỉ Tuân lại đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, Hạ Sí Mạch nhìn đến ánh mắt Hạ Chỉ Tuân quật cường, mới khôi phục chút lý trí. Nàng quả nhiên là vừa thấy Tuyên Cẩn liền cử chỉ điên rồ, lại đã quên ước nguyện ban đầu. Chậm rãi buông tay Tuyên Cẩn. Cổ tay Tuyên Cẩn bị nắm đỏ lên, tâm lại một lần nữa rơi xuống đáy cốc. Hạ Chỉ Tuân có thể ảnh hưởng Hạ Sí Mạch một lần, coi như tình huống đặc biệt gì đó. Nhưng Hạ Sí Mạch năm lần bảy lượt bị khống chế, vậy cũng chỉ có một lời giải thích. Hạ Sí Mạch chưa đối nàng vong tình nhưng không còn thuần túy như lúc trước nữa. Đang giằng co, thình lình nghe một trận tiếng bước chân, ba người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy Cao Hành dẫn một đội quân hướng đại điện đi tới. Hạ Sí Mạch lập tức rét lạnh nói: "Ta còn chưa đi tìm hắn, hắn dám đưa lên cửa!" Thân binh Hạ Sí Mạch nguyên bản đều canh giữ ở ngoài đại điện, thấy Cao Hành thế tới rào rạt, lập tức tụ lại đến bên cạnh Hạ Sí Mạch, toàn bộ nắm chặt đại đao bên hông . Cao Hành đi Bích Tuyền Sơn Trang một chuyến, khi trở về liền nghe nói Hạ Sí Mạch đã nghênh ngang tiêu sái vào Cảnh vương phủ, tức giận chỉ có thể mắng to, "Một đám phế vật!" Bất quá mắng chửi người cũng vô dụng, chỉ có thể vào hành sự theo hoàn cảnh. Cao Hành trước hướng Tuyên Cẩn thi lễ, nhìn đến một thân nhung trang Hạ Sí Mạch, cũng chỉ có thể đầu gối chấm đất, "Mạt tướng tham kiến Vương gia." Hạ Sí Mạch đã khôi phục tầm thường thần sắc, cười nói: "Cao Tướng quân ban đêm xông vào vương phủ bổn vương, không biết có chuyện gì a?" Cao Hành sớm đã chuẩn bị, "Mạt tướng chịu Hoàng Thượng nhờ vã, nghe nói Vương gia đã trở lại, đặc biệt đến thăm." Hạ Sí Mạch nói: "Kia thật là làm phiền Cao Tướng quân, bổn vương hiện tại bình yên vô sự, ngươi có thể trở về hướng Hoàng thượng phục mệnh ." Cao Hành thấy Hạ Sí Mạch được trọng binh che chở, Tuyên Cẩn lại đứng ở một bên, biết hôm nay không có chỗ tốt, đành phải ôm quyền, nói: "Mạt tướng cáo từ." Đợi Cao Hành đi rồi, Hạ Sí Mạch quay đầu hướng Tuyên Cẩn nói: "Nương nương mới vừa rồi không phải nói về luận công ban thưởng? Bổn vương vốn không biết muốn cái gì nhưng mà nhìn đến Cao Tướng quân, đột nhiên có chủ ý." Dừng một chút, sau đó dùng thanh âm vô cùng lạnh từng chữ nói ra, "Ta muốn nương nương tự mình hạ chỉ xử tử Cao Hành." Tuyên Cẩn rùng mình, hỏi: "Lý do?" "Ám sát bổn vương, tội đáng chết!" Tuyên Cẩn cũng đã đoán được là Cao Hành gây nên nhưng chưa có chứng cớ xác thực, lại sợ hắn chó cùng rứt giậu làm phản, cho nên không dám coi thường mà vọng động. Hiện tại Hạ Sí Mạch đã trở về, giết Cao Hành dễ như giết chết một con kiến, huống chi nàng đã xuống tay từ Dung Doanh Nguyệt. Liền đáp ứng Hạ Sí Mạch. Nghĩ đến cùng Cao Hành rốt cuộc có một hồi sâu xa mà kết quả thế này, nhiều ít có chút đau lòng. Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn đáp ứng giết Cao Hành, tâm tình khoái trá, dắt tay Tuyên Cẩn nói: "Tốt lắm, bây giờ không ai dám làm phiền nữa, chúng ta trở về phòng tự ôn chuyện đi." Tuyên Cẩn nhìn vẻ mặt nàng không đứng đắn , mặt đúng là đỏ lên.
|
Chương 136 Hạ Sí Mạch phải cùng Tuyên Cẩn ở một chỗ, Hạ Chỉ Tuân còn muốn ngăn trở Hạ Sí Mạch ngăn nàng lại, nói: "Ngươi không cần nhiều lời, bổn vương đều có tính toán." Lại phân phó thân binh đưa Hạ Chỉ Tuân trở về. Không cần nghĩ cũng biết Hạ Sí Mạch muốn làm cái gì, Hạ Chỉ Tuân tự nhiên không muốn, rồi lại không thể tránh được. Chỉ trách nàng ngay cả tư cách ghen cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Sí Mạch ôm ấp nữ nhân khác. Tuyên Cẩn thấy Hạ Sí Mạch nhân nhượng Hạ Chỉ Tuân như thế cũng thập phần chú ý, giống như nàng cùng Hạ Sí Mạch làm chuyện gì phải được Hạ Chỉ Tuân gật đầu mới được nên trong lòng bắt đầu thấy khó chịu. Tuy rằng cũng muốn cùng Hạ Sí Mạch tâm sự nhưng sự tức giận đã chiếm thượng phong, dù sao lời nàng muốn nói cũng nói rồi, về phần Hạ Sí Mạch chọn như thế nào cũng không phải do nàng quyết định. Thản nhiên nói: "Ai gia xuất cung đã lâu cũng cần phải trở về." Nói xong cũng không thèm nhìn tới Hạ Sí Mạch, đi ra đại điện. Hạ Sí Mạch như thế nào dễ dàng cho nàng đi, liếc mắt ra hiệu, vài thân binh cản đường Tuyên Cẩn. Tuyên Cẩn chỉ có thể quay đầu lại tức giận trừng mắt Hạ Sí Mạch. Tuyên Lưu Ly gào to, quát: "Các ngươi thật lớn mật dám cản đường của Thái hậu!" Hạ Sí Mạch đi lên, ôm Tuyên Cẩn vào trong ngực, cười hì hì nói: "Cẩn nhi đừng quên, ở trong cung nàng là Thái hậu, còn ở đây, nàng chính là Cảnh vương Vương phi, là do ta định đoạt." Tuyên Cẩn nhất thời nghẹn lời, không tìm được lời phản bác. Hạ Sí Mạch đột nhiên ôn nhu nói: "Đêm nay lưu lại đi, sáng mai ta và nàng cùng nhau hồi cung." Tuyên Cẩn lăng lăng nhìn nàng, lời này nghe giống nửa khẩn cầu, nửa uy hiếp. Hạ Sí Mạch hướng sau phất phất tay, thân binh lập tức thối lui đến một bên, Hạ Chỉ Tuân mặc dù không cam lòng cũng chỉ có thể thức thời rời đi. Khi đến đại môn không cam lòng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Sí Mạch chỉ lo Tuyên Cẩn, chưa từng quan tâm nàng đi, oán hận dậm chân chạy vội ra phủ. Tuyên Lưu Ly lo lắng cô cô, Thủy Khinh Linh giữ chặt nàng, hướng nàng lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, Vương gia sẽ không khó xử nương nương." "Nhưng mà..." Tuyên Lưu Ly bụng đầy không tình nguyện nhưng rốt cuộc cũng tin tưởng Thủy Khinh Linh đi theo nàng đến Tây Sương. Ngâm Sương đã được Tuyên Cẩn ám thị đi phủ học sĩ báo tin Hạ Sí Mạch trở về cho Tuyên thủ phụ, nhờ cho ông tiến cung gấp để khuyên can Hoàng Thượng tránh ngày mai làm ra chuyện chê cười. Hạ Sí Mạch ở phòng trong tắm, Tuyên Cẩn thì ngồi yên lặng tại gian ngoài, nghe tiếng nước ào ào nghĩ đến Hạ Sí Mạch đang ở bên, tâm bỗng chốc trở nên mềm mại, khóe miệng không khỏi giơ lên từ từ lẳng lặng nở nụ cười ôn nhu, nhất thời nhập thần ngay cả Hạ Sí Mạch đi ra cũng không biết. Hạ Sí Mạch thấy vẻ mặt Tuyên Cẩn ôn nhu nhìn xem mà ngây người. Cảnh tượng chỉ ở trong mộng mới có giờ phút này chân thật phát sinh ở trước mắt thì như thế nào mà không động dung. Không tiếng động đi qua, nâng mặt nàng lên, ở môi nàng nhẹ nhàng ấn một nụ hôn, thâm tình gọi một tiếng: "Cẩn nhi." Tuyên Cẩn đang trong mơ mà cảm giác được, ngẩng đầu nhìn Hạ Sí Mạch, chỉ thấy nàng tóc đen buông xõa, trên người chỉ mặc kiện quần áo mỏng như cánh ve. Tuyên Cẩn quan sát cảnh xuân như ẩn như hiện, chân trần đứng ở trước mặt thật lâu mới từ từ hít một hơi. Sớm không còn không khí giương cung bạt kiếm, Hạ Sí Mạch ở bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, cầm hai tay của nàng, cảm khái nói: "Ta nghĩ đời này sẽ không thấy được nàng nữa." Trong lòng còn dâng lên một cỗ ủy khuất, ngay cả hốc mắt đều đỏ. Từ ngày Hạ Sí Mạch lãnh binh xuất chinh Tuyên Cẩn vẫn sống trong lo lắng và sợ hãi. Sau khi nghe được tin dữ, nàng cũng đã vòng từ quỷ môn quan trở về, nếu không phải còn ôm một tia hy vọng thì suýt nữa sẽ đi theo Hạ Sí Mạch thật. Thật vất vả mới tìm được Hạ Sí Mạch còn sống lại thấy nàng cùng nữ nhân khác dây dưa không rõ, thậm chí làm trò trước mặt nàng khanh khanh ta ta, đây quả thực là đâm một đao vào vết thương ở trái tim mới vừa lành lại của nàng. Nghĩ đến thái độ Hạ Sí Mạch đối với Hạ Chỉ Tuân, Tuyên Cẩn lại nóng giận, bỏ tay Hạ Sí Mạch ra, quay lưng lại: "Có Thành Dương quận chúa tiểu mỹ nhân nũng nịu bên người như vậy, làm sao còn nhớ rõ cám bã chi thê trong nhà." Hạ Sí Mạch nhìn ra nàng ở ăn vị, một chút cũng không tức giận, xoay nàng lại đối mặt chính mình, trong lòng nàng cũng có rất nhiều ủy khuất, dứt khoát một lời nói ra: "Ngày xuất chinh, ta ngóng trông mãi mà không thấy nàng ra đưa tiễn. Ta xuất chinh bên ngoài lâu như vậy, cũng không thấy vài câu đôi lời thăm hỏi, nàng có biết trong lòng ta có bao nhiêu khó chịu?" Ngày xuất chinh, nàng sợ ảnh hưởng uy tín Hạ Sí Mạch trong quân cho nên mới trốn không gặp. Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể chấp nhận cho quan hệ của các nàng, mà nàng chỉ là bởi vì luyến tiếc nên mới đuổi theo mấy chục dặm nhưng chỉ đứng từ xa nhìn theo mà không có hiện ra trước mặt Hạ Sí Mạch thôi. Còn về thư nhà, nàng làm sao mà không viết nỗi nhớ của nàng vào giấy? Chỉ là không có gửi đi. Nàng không thể để cho Hạ Sí Mạch quá mức vướng bận, tránh phân tâm ở trên chiến trường nên thà làm như vô tình, nhưng ngược lại có thể để nàng tập trung giết địch. Tuyên Cẩn há miệng muốn nói nhưng lại thôi, đây không phải là lý do Hạ Sí Mạch thay đổi tình cảm, thản nhiên nói: "Ta luôn luôn như thế ngươi cũng biết rõ như vậy, ta không phải như Thành Dương quận chúa ôn nhu săn sóc." Hạ Sí Mạch nghẹn họng. Tuyên Cẩn xác thực đúng là như thế. Lạnh lùng như băng, như thế nào cũng không nóng lên nổi. Hạ Chỉ Tuân so với Tuyên Cẩn giống như lửa và băng. Ngay cả nàng cũng thúc thủ vô sách với Hạ Chỉ Tuân nhưng đáng tiếc, nàng chỉ thích Tuyên Cẩn, dù Hạ Chỉ Tuân làm nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được tâm ý của nàng. Tuyên Cẩn châm chọc vậy rõ ràng là ghen với Hạ Chỉ Tuân, điều này làm cho Hạ Sí Mạch lại cao hứng. Tuyên Cẩn càng như thế thuyết minh trong lòng là có nàng. Hạ Sí Mạch cố ý nói: "Chỉ Tuân là cô nương tốt, hơn nữa nàng đã cứu mạng của ta, ta còn thật không biết báo đáp nàng như thế nào mới tốt." Tuyên Cẩn nghe nàng gọi khuê danh Hạ Chỉ Tuân vô cùng thân thiết, trong lòng càng giận hơn, hừ lạnh nói: "Nghĩ chi cho nhiều, lấy thân báo đáp luôn đi. Không đúng, phải thú luôn mới đúng. Người ta bởi vì ngươi mà không còn nhà để về, ngươi hẳn là nên cho người ta chỗ ngủ yên." Hạ Sí Mạch lại khoa trương nói: "Cẩn nhi nguyện ý ủy khuất thành toàn?" Tuyên Cẩn cả giận nói: "Chuyện của ngươi có quan hệ gì tới ta đâu?" Hạ Sí Mạch: "Woah~, mỹ nhân hai bên mọi người đều ca tụng." Tuyên Cẩn lại cười lạnh hai tiếng: "Hạ Sí Mạch, ngươi đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, ngươi nếu thích người khác thì xin mời thả ta ra. Mỹ nhân cũng được, hậu cung 3000 giai lệ cũng thế, đều cùng ta không quan hệ." Hạ Sí Mạch đột nhiên hỏi: "Vì sao nàng có thể mặc cho hoàng huynh có nữ nhân khác?" Tuyên Cẩn không chút suy nghĩ, thốt ra: "Bởi vì ta không yêu hắn." Nói xong mới nhớ tới cái gì, sắc mặt ửng đỏ, ngoảnh mặt đi. Hạ Sí Mạch lập tức cười gian, giang hai tay ôm Tuyên Cẩn lại, tới gần mặt của nàng, hơi thở trực tiếp phun vào bên môi nàng, ôn nhu nói: "Cẩn nhi rốt cục thừa nhận là yêu ta sao?" Tuyên Cẩn phản xạ có điều kiện trả lời: "Không có." Hạ Sí Mạch không tin, vẫn cười hì hì như cũ nói: "Thật muốn lấy cái gương cho nàng xem xem, bộ dáng nàng nói láo có bao nhiêu đáng yêu." Tuyên Cẩn mặt đỏ bừng, nhìn Hạ Sí Mạch gần trong gang tấc, thở dài, rốt cục không phản bác. Nàng cũng muốn thẳng thắn thành khẩn đối mặt Hạ Sí Mạch, nhưng mà có nhiều cố kỵ làm cho nàng không dám. Như hiện tại, trong lòng Hạ Sí Mạch có người khác, thậm chí có thể sẽ xung đột vũ trang. Nàng nếu không thừa nhận thì còn có thể lừa gạt mình được. Nhưng nàng nếu thừa nhận là chỉ còn có thể thương tâm khổ sở thôi. "Tâm ý của ta như thế nào, có cái gì trọng yếu đâu?" Tuyên Cẩn giống đang hỏi Hạ Sí Mạch, cũng giống như tự hỏi mình. "Đương nhiên trọng yếu!" Hạ Sí Mạch động dung nói, "Cẩn nhi, chờ ngươi yêu ta, ta đã đợi mười năm." Tuyên Cẩn muốn nói, đáng tiếc hiện tại trong lòng ngươi chỉ có Hạ Chỉ Tuân, mà chống lại ánh mắt Hạ Sí Mạch lập tức biết là mình nghĩ nhiều. Ở trong mắt Hạ Sí Mạch, nàng chỉ có thấy chính mình. Hết thảy không cần ngôn ngữ, Hạ Sí Mạch một tay nâng vòng eo Tuyên Cẩn, hôn lên môi của nàng, theo ôn nhu thiển chước đến kịch liệt triền miên, đem tưởng niệm, tình ý hết thảy đều biến thành nụ hôn này, thẳng đến không thể hô hấp mới lưu luyến không rời buông nàng ra. Tuyên Cẩn ánh mắt mê ly, môi đỏ mọng, cùng với mặt lạnh không biểu tình trong ngày so với giờ phút này nhưng lại có chút mê hoặc, Tuyên Cẩn còn đang mê ly trong nụ hôn. Hạ Sí Mạch không có chút do dự, ôm nàng đang ngồi đó đặt lên giường mềm mại, ôn nhu giúp nàng cởi thắt lưng.
|