Một hơi chạy đến sân thể dục, gọi cho Cẩn.
Điện thoại rất nhanh được bắt lên. Bên kia ồn ào và lộn xộn.
"Chờ một chút, ta ra ban công." Nghe được Cẩn đang bước ra ngoài.
"Nếu không tiện thì lát nữa ta gọi lại." Ai, phát hiện mình thật ngốc nghếch đến như thế, mỗi lần có chuyện đều để Cẩn xuất mã.
"Không sao, chờ ta một chút."
Chỉ chốc lát, bên kia đầu dây yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Đang bực mình sao?" Câu đầu tiên Cẩn nói, trực tiếp mà rõ ràng, làm ta xúc động.
"Cẩn, ta thất vọng quá!" Đứng ở sân thể dục, đá cát dưới chân.
"Ai đó huấn ngươi đi!" Cẩn cười nói, vừa thân thiết xong đã cười nhạo.
"Ân, là ai đó!" Vốn một bụng hỏa, vì sao nháy mắt liền tan thành mây khói? Thật sự là kì quái, thế giới thật kì diệu.
"Có tranh luận không?"
"Ân, một chút!" Ta cười nói.
"Ân, hảo, thực ngoan!" Cẩn ở bên kia cười đắc ý.
Lời này nghe giống như đang dỗ dành tiểu hài tử, nhưng ta hết lần này tới lần khác liền thích nghe những lời này.
"Cẩn... ta..." Muốn nói, há miệng thở dốc, lại không nói nên lời.
Cẩm trầm mặc một hồi. đơn giản nói ra hai chữ "Ta hiểu!"
"Ta cảm thấy mình như đang diễn kịch!" Cười bất đắc dĩ. Giống như phấn khởi chuẩn bị ra ngoài, vừa ra tới cửa liền bị tạt một thau nước lạnh vào mặt.
"Lúc ta thực tập cũng giống ngươi, tính tình bướng bỉnh, không chịu nhận thua." Cẩn cười nói. "Cùng tổ với ta chính là con trai nọ của bộ trưởng nọ của ngành nọ của thành phố nọ..."
Ta nở nụ cười, "Ngươi nói cũng thật xuôi nha, còn nọ nọ, ta ngất!"
Cẩn bên kia điện thoại cười "Ngươi nghe điểm mấu chốt thôi, cái này không quan trọng. Ngậm miệng, nghe ta nói!"
Ân!" Ta thành thật, Cẩn tiếp tục nói.
"Thành tích của ta so với hắn tốt hơn, công việc so với hắn cũng tốt hơn, danh tiếng cũng tốt hơn. Nhưng là, được chọn là thực tập sinh ưu tú, là hắn không phải ta. Chỉ là vì hắn là con của bộ trưởng nọ!"
"Ân!" Có chút buồn bực.
"Minh nhi. Thế giới này không hoàn mĩ. Chính là, ở trong lòng ta, ngươi luôn hoàn mĩ. Từ nhỏ lúc ngươi làm việc đã luôn truy cầu hoàn mĩ. Người như vậy, phải nhận được rất nhiều những thứ người khác không nhận được. Nhưng là, những phiền toái rắc rối ngươi gặp, so với người khác sẽ nhiều hơn rất nhiều!"
"Ân! Ta biết!"
"Ngươi rất may mắn." Cẩn cười nói.
"May mắn?"
"Đúng vậy a, gia đình giàu có, người nhà thương yêu, bằng hữu đông đảo, thân thể khỏe mạnh, tính cách thoải mái, lúc đi học lại thuận buồm xuôi gió, ngươi bất hạnh sao?"
"A... Là như thế." Nghe Cẩn vừa nói như thế, ta còn thực cảm thấy được ta thực may mắn.
"Lúc ngươi đi học, các lão sư đều che chở ngươi, bạn bè cũng đều giúp đỡ ngươi, điều này giúp ngươi cản trở không ít phong ba cùng áp lực. Cho nên trong ấy tượng của ngươi, trường học là nơi luôn tràn ngập yêu thương cùng thân thiện. Chờ ngươi đi làm, phải bao dung và dạy dỗ học sinh, phải đối mặt với cạnh tranh từ đồng sự, không thể rất vĩ đại, không thể rất đường hoàng. Đôi khi, với những lời nói xấu xa hãm hại ngươi cũng không thể thay chính mình biện hộ. Sau này còn phải đối mặt với những việc, những người sẽ chậm rãi đem toàn bộ góc cạnh của ngươi mà san phẳng."
Lời của Cẩn làm ta lâm vào trầm tư.
"Nhiều lúc, nhiều chuyện cũng không công bằng. Lúc ngươi học lớp mười, ta từng nói với ngươi, tuổi trẻ phải có nghị lực, có dũng khí, phải tranh cường háo thắng. Nhưng là hiện tại, ta..." Cẩn đột nhiên ngập ngừng.
"Ngươi? Ngươi như thế nào? Ta đang nghe đây!"
"Ta có thể yêu cầu ngươi không?" Cẩn nói thực thận trọng, làm cho ta có chút không quen.
"Có thể, đương nhiên có thể! Không ai so với ngươi có tư cách hơn!" Ta cười cười. Ta ngốc thế này, đến cả lời nói cũng ngốc.
"Ta muốn yêu cầu ngươi, đạm bạc trữ tĩnh!" (1)
"Đạm bạc... Đạm bạc dĩ minh trí, trữ tĩnh dĩ trí viễn." [Giới tử thư] của Gia Cát Lượng, danh ngôn truyền thế, lời răn làm người.
"Ân, đúng!" Cẩn cười. Minh nhi, ngươi thực sự thông minh, nhưng là, ngươi lại quá thông minh, cái gì cũng thấy rõ ràng. Sống minh bạch mọi thứ đôi khi là chuyện mệt chết đi được, rất hao tâm tổn sức. Ta không muốn ngươi mệt mỏi như vậy. Hiểu ý của ta không?" Lời của Cẩn như nước chảy róc rách, chậm rãi chảy vào lòng ta.
"Chỉ lo thân mình, đúng không?"
"Chỉ cần không thẹn với tâm là được rồi. Từ từ mọi việc sẽ ổn. Ta tin tưởng, ngươi đi đâu đều có thể trở thành hạng nhất, điều kiện tiên quyết là ngươi dụng tâm đi làm!" Cẩn cười.
Nói nhiều như vậy, đều là vì an ủi ta, làm cho ta quên đi bất mãn, tiêu tan phẫn hận, bỏ xuống bất an.
"Cẩn!" Nhẹ nhàng gọi tên của nàng. Chữ này đã sớm khắc thật sâu vào tim ta, mỗi một lần gọi lên đều là gọi lên từ chính tim mình.
"Ân?"
Ta cười cười, cổ họng thực ngứa. Che miệng lại, cố nén không ho khan, không muốn nữ nhân bên kia lo lắng cho ta. Nếu biết ta không khỏe, nàng nhất định sẽ khổ sở.
Dừng một chút, "Ta là cháu gái của bộ trưởng nọ của quân đoàn nọ của thành phố nọ!" Nói xong chính mình liền nở nụ cười.
Cẩn ở bên kia đầu dây không ngừng cười to, "Thật là, ngươi vẫn còn ở đó mà nọ nữa? Ngu ngốc, còn học ta, vẽ hổ không thành lại thành chó (2), bắt chước bừa..."
"Chậc chậc... Biết ngươi một bụng văn thư rồi, nghe ta nói chút được không?"
"Ừ, hảo hảo! Tiếp tục!" Cẩn ngừng cười nghe ta nói, ta có thể hình dung được bộ dáng nín cười của nàng.
"Từ nhỏ, rất nhiều người cưng chiều ta. Trong nhà, ta tính khí lớn nhất; mặc kệ đúng sai, ta giọng cao nhất; cho dù biết mình sai, cho tới bây giờ ta cũng đều cứng cổ không thừa nhận!"
Nói xong, ngồi xuống, cầm một viên đá nhỏ lên, một bên vừa nhìn vừa nói.
"Sau đó, ta đi học, học tập lại không giỏi. Ông nội cũng vì chuyện học tập mà đánh mắng ta. Ta chưa từng biết là chính mình sai. Khi đó ta chỉ biết, ta là một người sẽ không nhận sai. Nhưng là hiện tại, ta lại cảm thấy được ta đã sai, thực sự đã sai rồi!"
Cẩn trầm mặc, đại khái là bị lời ta nói làm cho sửng sốt đi.
"Đỗ Cẩn, tới giờ phút này, ta mới biết được, ta từng tạo cho ngươi quá nhiều rắc rối, từng gây cho ngươi quá nhiều áp lực, làm cho ngươi chịu bao nhiêu chỉ trích!"
"Minh..." Cẩn muốn ngắt lời ta.
"Ngươi hãy nghe ta nói xong đã. Ta hiện tại không nói, lúc khác sẽ không thể nói nên lời. Đỗ Cẩn, ngươi vừa nói, ở trường học, không thể rất vĩ đại, không thể rất đường hoàng, không thể biện hộ mình trước ác ngữ của người khác, ngươi đang dạy ta, dùng chính trải nghiệm của mình để dạy ta! Có lẽ những kinh nghiệm này của ngươi, người khởi xướng cũng là ta a."
Ném đi cục đá trong tay, đứng lên, thở hắt ra. Lúc này đột nhiên muốn đốt điếu thuốc. Tự trách cùng hối ý đang đem ta cắn nuốt.
"Lúc học trung học, ta chỉ cảm thấy ta yêu thật sâu đậm, ăn không ngon, ngủ không yên, không gặp được ngươi sẽ hoảng hốt cảm thấy cái gì cũng không đúng. Mà cái ta mang lại cho ngươi, là cười không thể cười, khóc không thể khóc, không thể lý giải, không thể thanh minh. Cho dù là như thế, ngươi còn luôn an ủi ta, đứng vững trước tất cả áp lực lại còn không hề oán trách, luôn ở bên cạnh ta..."
Khóe mắt ươn ướt. Ý thức được đây là trường học, cuống quýt lấy tay lau. Đứng hoài một chỗ sẽ làm người ta chú ý đi, nhìn chung quanh một chút, hướng góc tường đi đến.
"Đỗ Cẩn, hiện tại ta thấy, ngươi không nói yêu ta là đúng. Ta không xứng với ngươi!" Ta nở nụ cười, cười một cách khổ sở.
Bên kia đầu dây như thế nào, ta nhìn không tới. Có lẽ rơi lệ, có lẽ thầm thán. Hồi lâu, thản nhiên trả lời ta:
"Lúc ta biết ngươi, ngươi là một tiểu hài tử tự tin, làm chuyện gì cũng giống như nắm chắc 120%. Làm sao vậy? Hiện tại cảm thấy không nắm chắc?"
"Không phải!" Ta nghĩ nghĩ, "Những điều ngươi từng chịu đựng trong quá khứ, ta cũng muốn trải qua một lần. Không như vậy, ta vĩnh viễn không thể nào đứng ở lập trường của ngươi mà nghĩ cho ngươi!" Đó cũng là lý do ta muốn làm lão sư, là lý do ta lại đi lựa chọn một nghề nghiệp hoàn toàn không phù hợp với ta.
"Đừng lấy chính mình đi so sánh với người khác, cũng đừng lấy chính ngươi so sánh với ta. Minh nhi, ngươi là không thể phục chế. Ở trong lòng ta, ngươi rất kiêu hãnh, bướng bỉnh; ta thích nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của ngươi. Ta không muốn làm cho ngươi phải nhận nhiều đau khổ."
"Cho nên ngươi nguyện ý giống như trước đây cứ như vậy che chở cho ta? Ta sẽ cảm thấy được ta vĩnh viễn đều không lớn lên nổi!"
"Không, ngươi đã trưởng thành rồi! Bất quá, cho dù ngươi không có lớn lên thì làm sao? Ngươi ngày trước luôn làm cho ta cảm thấy thực an tâm. Ta dù sao vẫn luôn nhớ tới bộ dáng nhỏ bé của ngươi vừa đứng nơi góc tường vừa nói, ngây thơ, nhưng là lúc ngươi nói lên lời thề đó, lại làm cho người tin phục và kiên định."
Lời Cẩn làm cho ta kinh hỉ và cảm động dị thường. Ta không phải là người dễ xúc động, nhưng lại luôn bị nàng làm cho xúc động cực độ.
"Ai, cả buổi sáng... Ngươi xem hai ta..." Ta cố ý đem lời nói làm ra vẻ không được tự nhiên.
"Còn không phải ngươi, mới sáng ra đã nháo chuyện xấu!" Cẩn nghe ra ta không sao, lại bắt đầu trước sau như một bắt đầu khi dễ ta.
"Thiết, ai? Ngươi nói... Có phải lúc học trung học ngươi đã thích ta a?" Ta cười đắc ý.
"Lúc ta học trung học ngươi còn mặc quần yếm a!" Cẩn cố ý lớn tiếng trách cứ ta.
Hôn mê! Biết rất rõ ràng ta là nói lúc ta học trung học, ngữ Văn lão sư này thật biết chọn chữ.
"Thiết, không thừa nhận? Quên đi, còn giả vờ sinh khí, lúc trở về sẽ mua cho ngươi cây quạt!"
"Mua cây quạt? Không được, dù thế nào cũng phải lập cái phong hỏa đài a!"
"Ân? Phong hỏa đài?"
"Đúng vậy a, xé một cây quạt (3) không thể đổi lấy nụ cười thiên kim, tối thiểu còn phải có phong hỏa hí chư hầu!" (4)
"Ý của ngươi là... Ngươi là Tình Văn ta là Bảo Ngọc? Hay... Ta là U vương ngươi là Ái phi a!" Ta cười, Cẩn a Cẩn, ngươi đào hầm cho ta lại chính mình bị rơi xuống.
"Nha, 8 giờ hơn rồi, ta phải đi các lớp thông báo một số chuyện, không nói không nói!"
"Thiết, lấy cớ! Chịu thiệt bỏ chạy!" Ta lớn tiếng cười, không ngừng giễu.
"Cười riết thành khỉ bây giờ!" Cẩn còn ở bên kia nói ta.
"Khỉ cười khỉ!" Ta đã cười đến ngồi chồm hổm trên mặt đất.
"Tiểu hầu tử, ngươi mau về lớp thôi! Lãng phí buổi sáng của ta!" Nói xong, tạm dừng một hồi, lại cười ôn nhu một tiếng.
Hảo một buổi sáng, đầu tiên là bị một trận phê bình cẩu huyết lâm đầu, sau đó lại bị cảm động đến thất điên bát đảo, cuồi cùng là một tiếng ôn nhu, tâm thần lay động...
May mắn ta tâm lý tốt, không thôi lúc này đã điên rồi.
Cúp điện thoại, ngồi trên mặt đất suy nghĩ một hồi, đứng lên, hướng lầu dạy học đi đến.
Còn chiêu thức gì, cứ việc đến đây đi, lão tử không sợ!
--------------
Chú thích:(1): Đạm bạc trữ tĩnh: Đây là từ "Thư dạy con" của Gia Cát Lượng, nguyên văn là "Phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi ninh tĩnh vô dĩ trí viễn." Ý là "Không đạm bạc thì không thể có trí tuệ sáng suốt, không yên tĩnh thì không có chí vươn xa."
(2): Vẽ hổ không thành, lại thành chó (畫虎不成, 反類犬 – họa hổ bất thành, phản loại khuyển): Câu này liên quan đến lời khuyên răn của Mã Viện đối với các cháu của mình. Ông khuyên đừng cố gắng bắt chước nhân vật anh hùng lừng danh thời kì nhà Đông Hán là Đỗ Bảo (杜保); có thể không thành anh hùng như Bảo, mà thành kẻ bỏ đi.
(3): Xé quạt đổi lấy nụ cười giai nhân: Vốn từ chuyện tình của Bảo Ngọc - Tình Văn (Hồng Lâu Mộng). Bảo Ngọc và Tình Văn tuy là thân chủ tớ nhưng đối xử với nhau không khác gì bạn bè . Tình cảm của Bảo Ngọc dành cho Tình Văn rất hồn nhiên và tự nhiên , phần cũng vì phục sự thông minh của Tình Văn . Vậy nên khi Tình Văn buồn, Bảo Ngọc đã không tiếc đem quạt cho nàng xé để làm nàng vui.
(4): Phong hỏa hí chư hầu: Trong các triều đại thời phong kiến Trung Quốc, nhà vua là người thống trị tối cao của nhà nước, có quyền lực cao nhất, nhưng nếu nhà vua coi quyền lực nhà nước là trò trẻ, muốn làm gì thì làm, thì cuối cùng chỉ có thể dẫn đến kết quả tự mình diệt vong.
Chu U Vương là nhà vua cuối cùng của triều đại nhà Chu thế kỷ 8 trước công nguyên. Trong thời gian trị vì, Chu U Vương ngu đần, không quản lý đất nước, hàng ngày chỉ biết chơi với người đẹp ở hậu cung. Chu U Vương đặc biệt chiều chuộng một phi tần tên Bao Tự, Bao Tự đòi gì vua cho nấy, nhưng Bao Tự luôn không vui, rất ít khi cười. Chu U Vương nghĩ nhiều biện pháp để Bao Tự vui, mong Bao Tự mở miệng cười, nhưng Chu U Vương càng muốn Bao Tự cười, thì Bao Tự càng sa sầm nét mặt, cố tình không cười. Để Bao Tự cười, Chu U Vương thấy nhức óc quá.
Một hôm, Chu U Vương dắt Bao Tự đến đài phong hỏa Ly Sơn chơi. Chu U Vương cho Bao Tự biết tác dụng của đài phong hoả, bảo Bao Tự đây là kiến trúc truyền tin tức chiến tranh. Thời đó, từ biên cương đến kinh đô, cứ cách một khoảng cách nhất định thì có một bệ đất cao, triều đình cử binh sĩ đóng ở đó suốt ngày đêm, nếu có địch xâm phạm biên giới, thì binh sĩ đóng ở đài phong hoả đốt khói lửa ngay, truyền tin báo động cho đài phong hỏa láng giềng biết, như vậy tin được truyền từ đài phong hoả này sang đài phong hỏa kia, tình hình ở biên giới được truyền đến kinh đô một cách nhanh chóng. Và một khi kinh đô bị đe dọa, thì đài phong hoả Ly Sơn đốt khói lửa làm hiệu, truyền tin cho các nước chư hầu thuộc nhà Chu biết, như vậy các nước chư hầu sẽ lập tức cử quân đội đến giúp đỡ.
Sau khi nghe lời giới thiệu của Chu U Vương, Bao Tự không tin chỉ cần đốt một ngọn lửa ở bệ đất cao này, thì quân cứu viện ở chỗ xa cách hàng nghìn dặm sẽ đến kịp thời. Để Bao Tự vui, Chu U Vương lập tức ra lệnh binh sĩ đốt lửa ngay. Khói lửa được đốt cháy ở từng đài phong hỏa, chư hầu các nước nhận được tin một cách nhanh chóng, họ tưởng kinh đô bị tấn công, tới tấp dẫn quân đội đến cứu viện.
Nhưng sau khi các chư hầu vội vã đến chân núi Ly Sơn, lại nhìn thấy Chu U Vương đang uống rượu mua vui với Bao Tự trên bệ đất cao, hoàn toàn không có địch, họ mới biết mình bị nhà vua đùa giỡn. Các chư hầu không dám nổi cáu, đành phải hậm hực dẫn quân đội trở về. Khi nhìn thấy các chư hầu ngày thường phong độ phi phàm đó có vẻ lúng túng sau khi bị lừa bịp, Bao Tự cảm thấy rất thú vị, không nhịn được cười. Nhìn thấy phi tần sủng ái tươi cười, Chu U Vương cảm thấy vui lắm.
Sau khi các chư hầu trở về, Chu U Vương lại ra lệnh binh sĩ đốt lửa, các chư hầu lại vội vã dẫn quân đội đến. Khi nhìn thấy các chư hầu bị mắc lừa lần nữa, Chu U Vương và Bao Tự cười ha hả trên phong hoả đài. Như vậy, Chu U Vương nhiều lần đốt lửa, đùa giỡn với các chư hầu. Cuối cùng, khi lửa lại bị đốt cháy, không còn một chư hầu nào bị mắc lừa nữa.
Sau đó không lâu, Chu U Vương muốn lập Bao Tự làm hoàng hậu, lập con trai của Bao Tự làm thái tử. Để đạt tới mục đích này, Chu U Vương phế truất hoàng hậu và thái tử. Bố của hoàng hậu là nhà vua nước Thân, được tin con gái mình bị phế truất, hết sức tức giận, và liên lạc ngay với những nước khác, dẫn quân đội tấn công nhà Chu. Chu U Vương vội vã ra lệnh đốt lửa truyền tin cho các chư hầu.
Nhưng các chư hầu đã không còn tin ở Chu U Vương nữa, dù khói lửa không ngừng, cũng không có một chư hầu nào đến cứu viện. Rất nhanh, kinh đô nhà Chu bị đánh chiếm, Chu U Vương bị giết, Bao Tự bị bắt, nhà Chu diệt vong.