Oneshot Yulsic | Ôi Cô Giáo Dạy Toán
|
|
Ôi Cô Giáo Dạy Toán! [Preview]
Cre: ssvn. com
Au: Giangrin167
Disclaimer: học sinh và cô giáo tự do =.=
Pairings: Yulsic
Rating: PG ( chẳng biết nên nói nó nặng hay nhẹ...nhưng vì sự trong sạch học đường nên nó sẽ ko đến PG 15 đâu )
Category: humor + romence
Summary: Vắng bóng lâu quá. G cũng vào cấp 3 rồi, bận bịu rồi, vẫn đang tiến hành vẽ nốt các trang cuối của manga =..= Cơ mà quả thực hôm nay rất phởn chí nên viết fic ^^
Fic dựa trên 70% là cảm xúc thật nham nhở của G khi mới bước vào cấp 3! Rất tốt để đọc khi bạn muốn xả stress enjoy~
Ôi~ Cô Giáo Dạy Toán!
PREVIEW
.
.
.
Tại hành lang tầng ba, trước cửa lớp 12A. Bóng đám nữ sinh túm tụm lại như thường ngày. Ầm ĩ, ồn ào và thường là xuất phát điểm của những tin giật gân, giật cốt.
" Nghe tin gì chưa?"
" Rồi, đội ngũ giáo viên mới về trường >.<"
" U ổ ôi, thấy bảo toàn thầy cô trẻ "
" Tớ cũng nghe đồn rằng có người mới 23t"
" Tớ còn nghe được tin hót hơn!"
" Ui chộ ui chộ ôi, lại chém gió"
" Thấy bảo giáo viên trẻ đẹp nhất sẽ dạy thực tập ở lớp 12P"
" WTF? Sao lại vào cái lớp đấy....sao ko phải lớp chọn như mình"
" Ai mà biết, cái lớp Hâm từ đứa cầm đầu trở đi"
" Ừa, lớp trưởng lớp 12P, Kwon Yuri"
Cùng lúc ấy, ba tiếng trống vang lên, nó kéo đám nữ sinh hớt hải chạy vào phòng học, chuẩn bị cho tiết học đầu tiên. Đây là lớp 12A, nổi tiếng: kỉ luật cao. Một lớp có thể nói là trái ngược với trình độ vô kỉ luật đến vô thường của 12P
Nhắc đến 12P, thầy cô lắc đầu nguầy nguậy.
_______________
" Tùng...Tùng...Tùng"
Chết tôi rồi!
Đã vào lớp rồi! Tôi bình tĩnh, bước chậm rãi qua sân trường. Tội cho tôi, cấp ba soshi có sân trường rộng khủng khiếp, với 5 dãy nhà ba tầng là các phòng học bộ môn. Có lẽ để chạy từ đây vào tới lớp chẳng khác nào chạy việt dã. Riêng cái sân bóng đá tôi đang chạy qua đây cũng đủ ngốn hết năng lượng bữa sáng rồi.
Mệt thì tôi ko sợ mệt. Tôi vẫn đang đi bộ rất nhanh đấy chứ. Tôi sợ bà giám thị kìa. Bà ta có đôi mắt của một con quạ. Luôn rình rập và săn bắt những con mồi đáng thương chạy băng băng qua sân trường sau giờ truy bài. Nếu mà bị bắt thì sao á? Hạ hạnh kiểm, đưa xuông hội đồng kỉ luật, bêu đầu trước toàn trường và dọn vệ sinh phòng WC. Bạn có thấu hiểu nỗi kinh hoàng của tôi không? Khi mà hơn nghìn học sinh ra ra vào vào cái WC thì nó sẽ thơm tho phải biết. Tôi đã ko ít lần phải chui vào nơi được coi là " vườn địa đàng vàng" đó mà dọn dẹp. Lắm lúc cũng điên lắm chứ. Hễ tôi dọn dẹp xong là tên chết bụi chết bờ nào lại viết bậy lên cửa WC...Dù sao thì tôi cũng thấy nó hợp lí, nên chẳng tẩy nữa.
Wc đông " khách" hơn khi có thêm dòng viết nguệch ngoạc đó
" Nơi cảm xúc thăng hoa~
Nơi nỗi buồn giải tỏa ~"
Ai đó đã vui tính và dán cả hình thầy hiệu trường lên đấy. Trong ảnh thầy mỉm cười và chìa một tay như giới thiệu điều gì rất trang trọng =.= Người đến để giải tỏa thì ít mà đến hóng hớt cái họa tiết trang trí cửa Wc thì nhiều....tôi đang suy nghĩ đến việc sẽ thi vào thiết kế nội thất.
Đừng có hỏi sao tôi có thể điềm tĩnh mà đi vào hiên ngang như vậy. Đơn giản: chạy là bằng chứng phạm tội, còn đi bộ là thái độ của cán bộ. Thường thì có chạy với tốc độ ngang một chiếc xe đua cũng chẳng thoát dược bà ta, vậy nên tôi chọn cách đi bộ....Không phải để thoát thân, cũng ko phải tôi bất cần rồi tự cho mình cái quyền nghênh ngang như thế. Bạn có thấy đằng kia không, hơn mười đứa bị bắt đứng xếp hàng ở gần phòng giám thị. Để ý nhé, tôi sắp phân tích điều quan trọng đây. Thấy không, đứa nào đứa đấy mồ hôi nhễ nhại, chân tay bủn rủn, quần áo xộc xệch. Bảo rồi, chạy qua sân trường khác gì chạy việt dã.
Sao? Bạn thông minh ra rồi đấy.
Đằng nào cũng bị bắt đúng không? Lần nào bị bắt mà tôi chẳng trông cao ráo, sáng sủa và khỏe mạnh hơn cái lũ cắm đầu chạy =.= Đơn giản thế thôi. Là lớp trưởng, tôi không cho mình rơi vào trạng thái lôi thôi như thế =.=
___________
" Kwon Yuri"
" Dạ có em!"
Giám thị thở dài và chán ngán gương mặt tươi rói mỗi khi được đọc tên. Được đọc tên trong danh sách vi phạm kỉ luật đối với Yuri đã trở thành một thói quen khó bỏ. Cả đám những gương mặt hay đi học muộn quen thuộc cũng khiến Yuri nhớ.
" Đây là lần thứ chín trăm chín mươi chín cô đi học muộn rồi!"
" Vâng, em biết"
Bà giám thị nhấc gọng kinh lên, bà ta kéo sát gáy Yuri lại, mặt đối mặt. Bà ta gằm gè.
" Em có muốn thôi học không?"
Yuri vẫn bình tĩnh...
" Bố mẹ e sắp chuyển công tác"
Mắt giám thị long lên sòng sọc
" Cô đang thách thức tôi sao. Cô tưởng tôi không đủ sức cho cô cuốn xéo thẳng khỏi một trường cấp ba danh tiếng như soshi sao?"
" Em ko có ý đó, ý em là ba mẹ e sắp chuyển công tác. Vì vậy mà e cảm thấy rất buồn khi sắp phải rời trường học "
" Đừng có lí sự!"
" Em không lí sự. Em mất ngủ vì việc đó nên đã đi học muộn"
" Được rồi! Nể cô là lớp trưởng tích cực trong các hoạt động phong trào, lần này tôi sẽ ko bắt cô phải chịu kỉ luật. Tôi chỉ có một đề nghị"
Yuri lấy làm bất an hơn, các đề nghị của bà giám thị luôn nằm trong danh mục bất hạnh. Yuri đánh nước bọt cái ực chờ đợi.
" Hôm nay cô Jessica Jung sẽ chuyển tới lớp cô! Đó là một giáo viên thực tập môn toán. Cô ta là con gái của bộ trưởng bộ giáo dục. Hãy quản lí kỉ luật lớp cho tốt. Nếu tôi nhận dược bất kì một lời phàn nàn từ cô Jung. Đồng nghĩa...."
" Đồng nghĩa? " - Yuri ko nén nổi sự sợ hãi
" Danh tiếng của trường sẽ bị bôi nhọ...và ba mẹ cô sẽ chuyển công tác thật vì cô đấy, Yuri"
..............
" Vâng...em rõ rồi..."
Vậy là ngày hôm nay, báo hiệu một sự kiện lịch sử đánh dấu bước ngoặt lớn với lớp 12P sắp đến.
Lớp trưởng 12P sẽ giữ kỉ luật để đón chào giáo viên thực tập!
|
Thường thì giáo viên mới vào, cả lớp sẽ đứng lên chào một cách nghiêm túc.
Tôi chẳng bao giờ hô cả, thành ra giáo viên bước vào lớp mà mọi người vẫn thản nhiên đặt butt trên ghế đã trở thành thông lệ. Tôi có đọc nhiều sách. Họ đều có nói rằng muốn tiến lên thì phải thay đổi thói quen không tốt. Thói quen này không tốt ở điểm nào nhỉ =.=?
Nghe nói cô Jessica Jung gì đó mới 23t. Trời ạ, vẫn còn học, còn chẳng biết cô ta méo tròn ra sao =.= Nghe danh là cục cưng của bộ trưởng bộ giáo dục nên tôi cũng thấy có chút phân vân lưỡng lự. Dù sao thì bà giám thị tốt bụng chẳng bao giờ nói đùa cả. Sắp tới sẽ ko phải là dọn riêng Wc nữa đâu, mà còn gom cả đống rác trên trường cho tôi vinh dự đi đổ. Nào bánh nào kẹo nào bvs bla bla bô lô hết cả. Nghĩ thôi đã muốn đâm đầu vào thùng rác đột tử rồi. Nói vậy thôi, chết như thế không chấp nhận được, dù có chết cũng phải chết trong thơm tho một chút. Rủi cho có phân loài động vật nào rớt trúng thùng rác thì tôi chết không nhắm mắt. Giời ạ ~ lăng nhăng quá, tại sao tôi phải suy nghĩ nhiều chỉ vì một giáo viên thực tập mới đến nhỉ.
Lớp tôi chuyên Toán văn Anh, nói nôm na là khoa văn duy nhất của trường đi...thành ra chẳng có mấy mống con trai. Vậy càng tốt, có ba đứa thôi mà nghe tụi nó xuýt xoa miss Tiffany suốt ngày. Taeyeon là lớp phó kỉ luật. Hễ cứ thấy ai bàn tán gì đến cô giáo English là giờ sinh hoạt cậu ta lôi đủ thứ tội của mấy người đấy ra.
" Bạn A ăn quà trong lớp, bạn B mang điện thoại tới lớp, Bạn C chửi bậy trong lớp" và xyz mũ n những tội danh trong lớp.
Có hôm buột miệng khen butt cô đẹp mà cậu ta đã cho tôi vào sổ đen của mình rồi...Nói thế nào nhỉ...Lớp tôi không phải nghịch, chỉ là cả lớp luôn xao lãng trong các giờ học , nó khiến giáo viên bộ môn chỉ biết nuốt ngược nước mắt ghi giờ tốt vào sổ đầu bài mà thôi. Có lẽ đến môn english là khá khẩm nhất, cả lớp rất hào hứng với miss Fany. Chẳng biết tụi nó hào hứng vì yêu tiếng Anh hay yêu người đứng trên bục giảng=..=
" Hey! Yuri"
" Hả" - Tiếng gọi của Taeyeon đánh thức tôi khỏi những dòng suy nghĩ.
" Lớp trưởng có bị sao ko " - Giọng Seohuyn lo lắng.
Nãy tới giờ mải thả hồn vào thế giới riêng của mình, tôi đã quên mất hơn trăm con mắt đang nhìn chằm chặp vào mình. Sao hả? Thấy hôm nay madam của tụi bây suy tư nên lạ hả. Dù sao cũng là con người mà, phải lo lắng chứ. Có phải hôm nào tôi cũng nhảy nhót bày trò buộc giây giầy mọi người vào nhau đâu =.=
Vừa kết thúc giờ ra chơi. Giờ sẽ là tiết toán. Hoan hô, tôi sẽ chào đón sự xuất hiện của người mang nghiệp chướng đến cho mình. Liệu cô ta có khó tính không? Ôi thôi xin, tế bào da của tôi đã mẫn cảm với chất thải trong Wc rồi ~
Chớp cơ hội khi mới vào tiết, tôi đứng lên để thông báo.
" CHÚ Ý CHÚ Ý!"
" Gì? cậu lại định tuyên bố điều nhảm nhí gì hôm nay vậy? '' - Sooyoung nói leo từ bàn cuối. Đáng đời, cao lêu nghêu, xuống bàn cuối là đúng!
" Chắc lớp trưởng định tổ chức ngoại khóa cho cả lớp '' - Sunny ngồi bàn đầu cũng nói theo. hey Sunny, cậu nghĩ vì lí do gì mà cậu ngồi bàn đầu suốt 2 năm hả. Đồ chiều cao khiêm tốn.
Chỉ có mỗi Taeyeon là hiểu tôi, cậu ta cũng đứng lên và dẹp trật tự
" Cả lớp yên lặng nào, Nghe yuri truyền đạt việc hệ trọng"
" Ừm...Cũng không có gì quan trọng lắm. Chỉ tiết toán thôi, tớ đề nghị các cậu sẽ đứng lên nghiêm trang chào cô giáo"
Yoona cười khoái trá
" Tại sao lại chỉ tiết toán thôi?"
Khép cái miệng lại đi, cậu đang cười quá trớn rồi đó Yoona, tại sao cậu ta có thể cười vào tất cả tuyên bố của tôi dù là nghiêm túc nhất. Coi kìa, sắp nhét được hẳn một quả cam vào rồi.
" KHÔNG COMMENT, TẤT CẢ PHẢI LÀM THEO NHƯ ĐÃ CHỈ ĐẠO" - tôi đanh giọng lại. Tôi nhờn với mọi người quá nên giờ thành ra hễ muốn nghiêm túc lại phải đánh đổi cả một quá trình giả vờ giận dỗi thì mọi người mới nghe theo.
" Rập" O.O Đột nhiên cả lớp đứng dậy nghiêm trang. Ôi! Tôi làm được rồi! Tôi nhảy cẫng lên vui sướng vì ý thức của tất cả thay đổi chỉ sau một câu nói.
Tôi là ai nào! Kwon Yuri chứ ai! Yeah.
............
" Xin lỗi! Em có điều gì cần nói với tôi không?"
Một giọng nói rất mỏng, rất thanh và vang cất lên sau lưng. Tôi cứng họng lại. Nhìn trân trối xuống khắp cả lớp, mọi người đều đang đứng nghiêm túc, mắt dán lên bục giảng....
Thôi xong... có gì đó trên bục giảng.
Tôi thấy những ánh mắt thắp hình trái tim của đám bạn Nham nhở. Khẽ ngoái đầu lại, một tiên nữ hiện ra.......
AH STRESSS!!!!!!!!!!!!!!!!!!! DA TRẮNG, TÓC VÀNG, MẮT TO TRÒN, MẶC VÁY và...và... DÂY ĐIỆN ĐEN * hoocmon bùng nổ*
Một loạt những từ ngữ cụt ngủn dùng để miêu tả ồ ạt bật lên trong tôi. Cái quái gì thế này. Đây là cô giáo hay là một top model o.O Please! Ai đó vớt tôi ra khỏi ánh mắt giết chết mọi sinh vật ấy!
" Xin lỗi, đây có đúng là lớp 12P không?"
Cô ấy lại xin lỗi, từng câu nói phát ra từ đôi môi đánh hồng chúm chím đánh bay hết đám hồng cầu trên mặt tôi. Chắc trông bản mặt tôi trắng bệch. Căng thẳng quá...tôi chẳng biết tra lời thế nào hết.
Tôi thấy Taeyeon nhăn mày và lẩm bẩm
" Lên tiếng đi. Cậu bị câm sao?"
Tôi vội vàng...
" Thưa cô, Em là Kwon Yuri, lớp trưởng lớp 12p. Chúng em rất hạnh phúc khi được đón giáo viên mới!"
Dứt câu tôi tự động vỗ tay phấn khởi. cả lớp thấy vậy mặt cũng ngu ngu vỗ tay theo. Cái cô xinh đẹp tên jessica gì gì đó trên bục giảng thật dễ khủng bố hệ tim mạch. Tim tôi đập rộn ràng như thể vừa trúng độc đắc vậy. Cô nhìn tôi, khẽ mỉm cười.
Ôi...cô ấy cười đẹp quá. What the ****?? o.O Sao cũng được, cô ấy có hơn tôi 4 tuổi chứ mấy.
" Mời cả lớp ngồi xuống" cô ấy nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc. Có gì đó thật lạnh lùng và pha chút bất cần trên khuôn mặt của Jessica. Tự lúc nào, tooic ho mình cái quyền gọi thầm tên giáo viên trong đầu.
Thật sự gương mặt của Jessica trông rất trẻ. Nếu cô ấy không bước vào lớp và đứng trên bục, có lẽ giờ tôi đã có số phone của cô ấy rồi. Cô ấy bắt đầu giới thiệu bản thân trước cả lớp. Tôi có thể nín thở mà nghe cô ấy nói và giảng bài hết tiết đây. Baby kill me! Làm thế nào mà Giáo viên lại đẹp hơn học sinh vậy T___T
" Tên cô là Jessica Jung. Có lẽ cô chỉ đáng tuổi chị các em, nhưng chúng ta sẽ vẫn xưng là cô và em nhé."
Tôi lập tức gật đầu lia lịa. Taeyeon bắt đầu cảm thấy những phản ứng bất thường của tôi rồi. Cô ấy tiếp tục với chất giọng đáng yêu đều đều
" Cô 23 tuổi. Đang là sinh viên Đại học Sư Phạm Seul. Bộ môn cô giảng dạy là Toán."
Thôi nào, xin cô đừng nói những điều hiển nhiên chứ. Hãy cho tôi biết một chút thông tin từ cô đi, Jessica! Chân tay tôi bắt đầu cảm thấy muốn nhảy múa. Nói sao nhỉ, được học và ngắm nhìn giáo viên xinh đẹp thật chỉ có trong mơ. Cô ấy còn hot hơn cả mis Tiff của Taeyeon.
" Không hơn đâu" - Đột nhiên taeyeon ghé tai tôi. Cậu ta lúc nào cũng để quên guốc trong bụng yuri này.
_________________
Buổi học cứ thế bắt đầu.Tại lớp 12P như có một phép màu xảy ra. Học sinh hăng hái phát biểu, chăm chú nghe giảng. Và đặc biệt người có số lần phát biểu nhiều nhất là tôi. Để tôi cho bạn biết tôi học được gì nhé. Tôi học được số đo ba vòng chuẩn, tôi học được một người không cần có butt đầy đặn nhưng cũng có thể heatshort bất kì ai bằng vòng một mời gọi. Tôi học được rằng chi có những người da trắng, tuyệt đẹp và baby như cô giáo jessica của tôi ( của chúng tôi) mới có thể để mái tóc vàng này. v....v Và tôi còn học được nhiều điều khác.
Tôi không để lạc ánh mắt dù chỉ một giây khỏi bục giảng. con ngươi tôi di chuyển khi cô ấy di chuyển trên bục giảng, từ trái qua phải, từ phải qua trái. Uyển chuyển và nhẹ nhàng như một con mèo. Hấp dẫn và quyền uy như một devil xinh đẹp. Ôi
She is a perfect teacher! =.=
Tôi không soi được một chút mỡ nào từ vùng bụng phẳng lì của cô ấy. Cô ấy quá hót. Giáo viên của tôi còn hót hơn cả thời tiết nóng nực bên ngoài.
Tuy nhiên cái gì quá cũng không tốt, sự nhiệt tình thái quá đưa tôi đến bờ vực khi làm trò cười cho cả lớp =.=
Cô ấy bắt đầu giảng bài, trong lúc giảng cô ấy hỏi rằng con số này có lấy hay không. Cô ấy kiệm lời, không hỏi đầy đủ. Jessica hỏi thế này
" LẤY HAY KHÔNG?" - Giết tôi đi....Jessica đang cầu hôn tôi.
Với bản mặt sáng sủa và hóng hớt nhất, cô ấy nhìn tôi và hỏi
" Mạnh dạn lên nào. LẤY HAY KHÔNG"
Không kiềm chế được nữa, tôi hô rõ to và quyết liệt
" LẤY!"
" Đúng rồi! lấy ^^" Cô ấy cười và nhìn tôi.
Tôi hăm hở, mũi tôi bắt đầu nở ra, da mặt trở nên đỏ hồng hào như thể đang bị cảm nắng một ai đó. Taeyeon ghé tai tôi
" Yuri! Hãy tưởng tượng cô ấy đang cầu hôn cậu" kèm theo đó là nụ cười nham nhở.
" không cần cậu phải nhắc!" Tôi đắc chí.
Tiếp tục với một con số đơn giản khác, Cô ấy lặp lại câu hỏi:
" LẤY HAY KHÔNG!"
Lần này tôi còn nói to hơn, gần như là hét lên
" LẤY!!!!"
Đột nhiên cả lớp nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ. Taeyeon gục mặt xuống bàn nín cười. Giọng cậu ta Run lên
" Đồ điên! Số đấy lấy sao được!"
.......
...
UỲNH!
Yuri! Hình tượng của mày trở về con số không rồi~
Công sức tiêu tan rồi~
Đi chết đi~
Nghĩ sao mà mày bảo mệnh đề 2 + 3= 6 là đúng =.=
|
Phần 2-1
Một tháng sau .
.
.
Tôi bước đến bình tĩnh, khẽ hé nhìn qua cánh cửa để dám chắc chỉ có mình cô ở đấy. Không gian yên lặng đủ để tôi biết con tim mình đang đập rộn ràng. Mặc dù đã cố trấn tĩnh nhưng nhịp đập của nó vẫn không ngừng tăng lên khi tôi bước gần đến chỗ cô hơn. Cô ngồi trên ghế, quay ngag về phía tôi. Ánh mắt chăm chú lướt theo những hàng chữ trên quyển sách. Cô tập trung và im lặng, cô không nhận ra tôi đã bước vào phòng. Đó là một cuốn sổ mỏng, tôi không nhìn thấy bìa của nó, vì nó đã áp sát lên vùng đùi hở ra bới chiếc váy khiêu gợi.
* chắc có lẽ nó là nhật kí của cô*
Tôi đoán thế .
Cô ngồi bên cửa sổ. Ánh nắng trượt dài lên vai. Mái tóc vàng phản chiếu lại ánh nắng khẽ rủ xuống, một vài chiếc tóc mai lơ phơ theo gió, khiến tôi say mê hơn sự thuần khiết trong cô. Gương mặt cô tỏa sáng dưới những ánh nắng dịu nhẹ, ánh sáng tôn lên làn da trắng hồng không chút tì vết. Nắng chạy dọc theo sống mũi cao. Chiếc mũi nhỏ nhắn, thi thoảng khi nhắc ai mất trật tự, cô lại chun mũi lên. Thật sự khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn hôn lên nó. Nhưng tôi không bao giờ làm vậy, bởi lẽ tôi chờ đợi một may mắn nào đó, một cơ hội mong manh nào đó, khi cô chót say ngủ trước mắt tôi....
....tôi sẽ hôn lên môi cô.
Cô nghiêm túc, có đôi chút lạnh lùng. Tiết học của cô không có sự pha trò nhưng đều được hưởng ứng mạnh mẽ. Bởi giọng nói của cô rất hay, tôi nghe nói vì truyền thống của gia đình nên cô đã ko thể theo học thanh nhạc.
Tôi men theo lối đi tạo ra từ hai dãy bàn, tiến tới gần cô hơn. Khoảng cách đủ để tôi có thể nghe rõ âm thanh xốp nhẹ từ những trang giấy cọ vào nhau. Cô vẫn chưa nhận ra tôi. Đôi mi dài vẫn hướng xuống. Nó đen láy và lâu lâu mới chớp. Tôi không biết cô có kẻ mắt không...nhưng nó thật sự rất đen và đẹp. Không hiểu tại sao, tôi biết Jessica chưa yêu ai khi nhìn vào mắt cô. Đôi mắt trong sáng và hồn nhiên của cô cho tôi đầy ắp sự tin tưởng. Tôi tin cô chưa ngã vào một cuộc tình nào đó. Tôi cũng tin cô chưa hề quan hệ với một người đàn ông nào. Chỉ là tôi tin thôi.....nhưng có lẽ nó là sự thật.
" Cô..."
Tôi khẽ cất tiếng gọi. Cô giật mình và bối rối. Mắt cô mở to nhìn tôi ngây thơ như một đứa trẻ. Chắc có lẽ cô cảm thấy khó xử khi không nhận ra sự có mặt của tôi.
Không phải chỉ lần này, còn nhiều lần khác. Tôi đã luôn nhìn cô vào cuối các tiết học. Khi tiếng trống tan tầm vang lên, cô không vội vàng ra khỏi lớp như những giáo viên khác. Jessica luôn ở lại, cô tìm kiếm một điều gì đó dưới những dãy bàn. Đôi khi đơn giản là ngồi ngắm nhìn những tán cây lao xao dưới sân trưởng. Đôi lúc cô ngủ quên vài phút. Cô ngủ say và thanh thản. Nhưng theo sự theo dõi của tôi, những ngày gần đây, cô hay đọc một cuốn sổ mỏng đó.
Cô thật kì lạ...Có lẽ sự lạnh lùng luôn chiếm hữu trên gương mặt cô, nhưng khi yên tĩnh có một mình, cô ấm áp và say mê như một mặt trời nhỏ.
Chất giọng thanh vang cất lên
" Xin lỗi, tôi không biết em còn ở lại"
Tôi cười ngây ngô
" Khi em quay lại lớp, em cũng không biết cô vẫn ở đây"
" Ừm, tôi hay nán lại hơn 15p khi các em đã về." - Cô mỉm cười nhẹ
Thoáng chút im lặng. Cô chợt hỏi
" Em để quên gì sao?"
" Vâng..." - Tôi buột miệng nói vâng và gật đầu.
Tôi quay lại lớp không phải để ngắm cô như mọi ngày nữa, nó chỉ là một phần trong kế hoạch. Lần này...tôi muốn nói rõ với cô.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Nhìn rất lâu...rồi tôi khẽ nói
" Em yêu cô "
....
" Rồi sao O.O" - Sooyoung hăm hở bò tới chỗ tôi.
" Hặc hặc" - Tiếng cười quái dị của Yoona cất lên khi cậu ta vừa ăn mì vừa hóng hớt câu chuyện - " Rồi cô ấy từ chối cậu chắc luôn"
Tôi tức giận. Chưa kịp kể tiếp thì taeyeon đã cắt lời
" Xin lỗi...chúng ta chỉ dừng lại ở quan hệ cô trò"
" Ôi...tôi rất tiếc. Hẳn em sẽ tìm được một người khác"
Cậu ta liên thanh những câu nói với giọng điệu tràn ngập sắc thái thương hại. Đoạn nói xong cả đám cười phá lên. Yoongie bò ra cười đến độ mì sắp sặc lên mũi cậu ta. =.= Giờ thì hay rồi, câu chuyện tình cảm thầm thương trộm nhớ, đơn phương đau khổ đang bị đám bạn tôi cười ầm lên. Chỉ có riêng Seo Huyn là không nói gì hết. Cậu ấy vẫn chăm chú nghe câu chuyện và tôn trọng tôi.
" Đó là điều em muốn nói sao?" - Tôi nhắc lại lời cô ấy nói
Cả đám nghe xong im bặt. Đấy thấy chưa. Đừng có chặn họng tôi.
" Mấy cậu đoán trật lất" - Tôi bĩu môi cười nham hiểm.
Yoona từ bỏ bát mì của cậu ấy, Soo Young cũng thôi màn kịch cười lăn ra đất, cả Taeyeon cũng tôi trò lắc butt trêu ngươi tôi. Còn Seo Huyn thì vẫn chăm chú =.=. Bốn gương mặt hóng hớt nhất có thể áp sát. Dồn tôi vào chân tường.
" Cái gì? Cô ấy bình tĩnh vậy sao?"- Yoona đằng hắng
" Chẳng lẽ cô ấy không bất ngờ khi một học sinh thích mình à, lại còn là con gái nữa????" - SooYoung ngạc nhiên
Taeyeon thì điềm tĩnh lại, tôi đoán cậu ta lại sắp phun ra một câu nói nham nhở
" Tớ nghĩ cô Jessica này có vấn đề!"
* nhà tiên tri Yuri =.=*
" Không, tớ nghĩ cô ấy cũng thích tớ " - Tôi vênh váo nhìn đám bạn.
" Vậy cô ấy còn nói gì với cậu không?" - Ngoại Seo nhẹ nhàng hỏi tôi
Tôi thở dài
" Đó là điều em muốn nói sao?"
" THẾ THÔI Á!" - Cả đám đồng thanh
" Phải, rồi cô ấy không nói gì nữa. Cô để lại cho tớ một tấm card rồi chào tạm biệt" - Tôi thở dài bất lực.
" Thế tấm Card đó là gì? '' - Cả lũ không dấu nổi tò mò. Nhìn tụi nó kìa. Tôi đang yêu hay tụi nó đang yêu =.=
" Tớ chẳng coi, tớ cứ thế mà thất vọng nhét nó vô cặp. Sau đó tiếp là ngồi đây nhìn các cậu hóng hớt"
Chẳng đợi tôi nói hết, Taeyeon đã lôi từ cặp tôi ra một tấm card màu xanh. Cậu ta xoay ngang xoay dọc tấm ca một hồi lâu rồi thốt lên.
" Chúa ơi Yuri! Đây là thẻ vip để vào khách sạn Generation"
|
phần 2-2 .
.
" Í ê í ê í ê ề, í ê í ê í ê ề ~~"- Chiếc điện thoại rung tít trên mặt bàn. Màn hình hiển thị ảnh của Fany - chị gái tôi.
Trùng hợp thật, đúng lúc tôi định điện thoại cho chị để hỏi vài điều. Quấn tạm bợ chiếc khăn tắm quanh người, một tay lóng ngóng bắt máy, một tay giữ cho chiếc khăn được cố định.
" A Nhô ~" - Giọng chị ngọt xớt từ phía dầu dây bên kia " Sica, cưng làm gì mà lâu bắt máy thế?"
Tôi luôn dị ứng với những ayego. Da gà sởn hết lên, tôi hắng giọng:
" Em vừa tắm xong."
" Vậy chị mong là em không khỏa thân rồi nghe phone~ " - Tôi dám chắc đầu dây bên kia chị đang cười tít mắt.
Chị gái tôi đó, luôn vui vẻ và ấm áp . Thật là trái ngược~ Tôi đang nghĩ xem liệu có thật chúng tôi là chị em ruột không. Chúng tôi chẳng giống nhau ở điểm nào cả. Nhưng giữa chúng tôi luôn có những sự trùng hợp. Tôi và chị cùng dạy một trường. Và như thể có thần giao cách cảm, hễ khi nghĩ đến chị là thảo nào cái giọng nhão nhoẹt đó lại vang lên.
" Chị điện em có việc gì vậy?" - tôi lờ tịt trò đùa của Fany.
Chị ấy đã nghiêm túc trở lại, chị hỏi tôi một cách thăm dò
" Bao giờ em định về nhà? "
" Ai mà biết, em chẳng về đâu."
" Thôi mà ~ em với ba vậy mãi sao được." - Lại đang cố thuyết phục tôi =.=
Vân vê chiếc khăn. Đầu óc tôi lơ đếnh. Giờ tôi chẳng muốn về nhà. Ba với tôi không hợp nhau. Tôi bảo quản gia Nim cho dẹp hết vườn dưa chuột sau nhà đi. Thế là ba đùng đùng nổi giận với tôi. Sao cũng được, tôi thà dọn ra đây ở còn hơn về với cái vườn xanh le xanh lét ấy. Mấy người bạn giàu có trong ngành giáo dục của ông đều chơi cây cảnh, vậy mà ba lại đi trồng dưa chuột. Tôi chẳng tốn hơi phàn nàn về sở thích kì quái đó. Chỉ là nếu ba thay đổi cây trồng thì tôi sẽ suy nghĩ lại. Tôi sẽ cho ba một cơ hội...
" Dù sao em cũng thích ở khách sạn, thoải mái lắm~ " - Đến lượt tôi làm điệu bộ với chị
Tôi ít khi dùng ayego, nhưng đã dùng ayego là không ai chống đỡ được.
Nghe quen không? Mọi người trên face hay tuyên bố kiểu đó =.=
" Thôi được rồi! Chị biết cũng chẳng thuyết phục được em. Nhưng chị điện cho em thật ra để hỏi một chuyện quan trọng. Sica à ~...e thật là~ ''
Tôi ngạc nhiên. Nghe giọng chị là biết có điều chẳng lành
" Chuyện quan trọng?"
" Phải! Chị nghĩ em nên dừng lại đi''
" Dừng lại chuyện gì ? " - máu tôi bắt đầu sôi lên.
" Yêu học sinh của mình ấy. Vụ cô bé lớp trưởng lớp 12P tỏ tình với em bị đồn ầm lên kìa "
Tôi nhăn nhó
" Sao lại thế? Rõ ràng lúc ấy không có ai mà. Em nghĩ chắc không phải Yul bị từ chối mà đổn thổi...."
" Vậy là thật sao? Sica baby~ chuyện nghiêm trọng rồi. Em còn gọi cô bé đó với tên thân mật kìa" - Cam đoan là cái mặt chị ấy đang hí hửng khi bắt thóp được tôi.
" Tại sao mọi người lại đều biết nhỉ? '' - Tôi đặt một câu hỏi vu vơ. Gần như là gắt lên
" Em có chắc là lúc đó không có ai không? Chị dạy lớp đấy bao năm, chị cũng tin cô bé đó không làm vậy."
" Chết rồi!!!!" - Tôi giật mình khi kí ức sáng nay xẹt qua.
" Sao O.O??"
'' Bà lao công!"
" Mấy người đấy truyện miệng cấp số nhân đấy baby!" - Đầu dây bên kia run lên bần bật. Thôi chị cứ cười thỏa mái cho em nhờ =.=
" Em cũng có chuyện muốn hỏi chị đây?"
" Ừm cứ tự nhiên ^^"
" Chị dạy lớp đấy lâu hơn em, chị thấy Yuri là người thế nào?"
" U ổ ôi, quan tâm người ta kìa"
" Nói =.="
" Là một lớp trưởng năng động trong các hoạt động phong trào. Văn nghệ là không thiếu được. Lễ phép với mọi người trừ thầy giáo và giám thị. Xinh, hiền lành, học cũng giỏi, nhưng nghe đâu bạn thân của em ấy là Taeyeon bảo e ấy không có cảm giác với con trai. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Chị nghĩ đó lại là thông tin tốt cho em đấy baby~ Chị trông con bé cao ráo và xinh xắn, có vẻ tốt bụng đó. Dù sao thì em cũng hơn cô bé 4 tuổi chứ mấy. Tiến tới đi~ "
Sau khi tuôn một tràng bộc lộc bản chất bà tám của mình. Tôi phân vân
" Rốt cuộc ý chị là sao? Đầu tiên chị bảo em dừng lại đi, bây giờ bảo em tiến tới đi. Rốt cuộc là bóp phanh hay thả ga??"
" Xăng em còn nhiều. Thả ga đi!!!"
" Vâng cảm ơn =.= Nếu mọi chuyện đơn giản như chị nói thì em đã chẳng đau đầu. Thôi bye. À còn nữa, xăng em còn nhiều nhưng máy móc chưa khởi động đâu "
" Chị biết, em vẫn chưa cả có first kiss"
" Dừng ở đây, bye chị"
Tôi vội vàng cúp máy trước khi bị chị làm cho đỏ mặt. Đường đường là sinh viên 23t đầu rồi mà y như một con nhóc tự kỉ. Chưa hề nghĩ đến chuyện yêu đương, ít nhất là sau khi học trò của tôi lại tỏ tình với tôi. Tôi cự tuyệt với tất cả lời tỏ tình...nhưng thật kì lạ. Tôi không thể từ chối em ấy được. Khi ấy tôi đã rất bất ngờ...thực sự bất ngờ. Cảm xúc của tôi bị lay động dữ dội , nó như một chai soda bị xốc và phun trào. Có lẽ một phần nhỏ trong những bọt nước phun ra ấy...tôi cảm thấy có những bọt nước mang hạnh phúc và vui mừng.
Về tuổi đời, tôi hơn Yuri. Tôi tỏ ra bình tĩnh như một người phụ nữ thực thụ. Tôi để lại cho em một câu hỏi bâng quơ. Không hẳn là từ chối. Cũng chẳng phải là chấp nhận. Lấp lửng. Sau đó là đưa số phone của mình cho em. Vì trong tâm trí đang rối lên nên tôi đã móc tấm các-vi-zít vội vàng =..= Tôi đưa cho em mà chẳng cần biết trến đó có số điện thoại của tôi hay không. Chỉ đến khi vội vã rời khỏi phòng học, tôi mới hớ ra mình đưa cho em một tấm thẻ khác.
Sao cũng được. Đưa nhầm thẻ thì quan trọng gì!
Tôi thả những suy nghĩ bâng quơ dạo quanh căn phòng, chẳng nhằm mục đích gì cả, đơn giản là tôi muốn nghĩ đến em ấy. Yuri sôi nổi trong các tiết học. Điều làm giáo viên thực tập sợ nhất là thái độ xao lãng của học sinh. Vậy nên ở một khía cạnh nào đấy.....tôi phải biết ơn Yuri. Khi em ấy tích cực, cả lớp cũng tích cực theo. Mỗi ngày bước lên bục giảng, tôi như thấy mình được tiếp thêm năng lượng. Em ấy luôn luôn theo dõi tôi bằng ánh mắt hào hứng, say mê...hay đôi khi tôi cảm nhận....đó là....gì đó....đại loại như muốn nói.... yêu tôi!
" Ding...dong" - Chuông cửa khách sạn vang lên.
Nhân viên phục vụ? Lạ nhỉ. Tôi chưa gọi đồ ăn mà.
Khách sạn tốt thật đấy ^^
______________________
" Ực" - Tôi nuốt khan.
Vâng...tôi đang đứng trước cửa phòng 509. Tôi lo lắng đến độ không biết nên đứng bằng hai chân hay một chân. Tôi ngó nghiêng, mắt đánh ngang đánh dọc, mồ hôi lăn trên trán, không dám thở mạnh vì sợ ai đó nhìn thấy tôi. Sao lại phải sợ chứ. Mày là kwon Yuri mà!....Lại còn có thẻ vip nữa. ~.~ Thôi nào...cái cảm giác bị lôi vào những nơi không được trong sáng lắm như khách sạn, nhà nghỉ thật khủng bố thần kinh. Tôi nghĩ...mình chưa đủ tuổi để đặt chân vào những nơi hơi đen đen và tối tối như vậy.
Chị tiếp tân cứ nhìn tôi mãi.
Tôi phải cố day day thái dương, thở dài - những hành động hiếm có ở tuổi trẻ khí thế, chị ta mới chịu tin tôi trên 18t. Nhưng đấy không phải điều khiến tôi khó xử duy nhất. Cái cô tiếp tân bên cạnh thi thoảng lại nhìn trộm tôi. Rồi thủ thỉ thẩm thì với tiếp tân bên cạnh nữa. Yah! Cô ta tưởng tôi không nghe thấy sao?? Sao cô ta dám nghĩ tôi là một gái bao được khách đặt phòng chờ ở khách sạn chứ??? Nhìn đi! Thẻ vip đấy! Mau bỏ cái ánh mất đấy đi trước khi tôi hét lên
" CÔ GIÁO MUỐN GẶP TÔI! "
ok dừng đến đây.
Trải qua bao gian khó tôi mới cực nhọc đứng trước cánh cửa số 509. Tôi có nên ấn chuông không? Hay gõ cửa lịch sự như trong phim ảnh? Hay hồn nhiên gọi cửa như tôi vẫn là " học sinh của cô"?....Hay tôi bỏ về nhỉ?
Tôi nhăn mặt. Bỗng ngứa gáy kinh khủng. Da tay bỗng sởn da gà. Tôi không có vấn đề gì đâu. Đám bạn nham nhở của tôi mới là có vấn đề. Làm thế quái nào mà họ đang thập thụt ở góc kia giả như chăm chú ngắm cây cảnh nhỉ.=.=
" Taeyeon! cậu làm gì ở đây, cả các cậu nữa???"
Cả đám đứng khép lại sau lưng Tae yeon. Đồng bọn đang nhường nhịn cho tae tae cái vụ " ngắm cây cảnh gần phòng 509"
" Bọn tớ đến ngắm cây cảnh. Thật ra cây cảnh ở góc đó là do tớ trồng, tớ đến thăm lại nó"
Tôi đăm chiêu nhìn cái cây
" Ồ vậy sao? Theo tớ thấy thì cây đó làm bằng nhựa"
" Ô la lá! Taeyeon là chuyên gia về hoa và cây giả đó" - BIỆN MINh! BIỆN MINH!
Lượn đi =.= Các cậu nghĩ sao mà vào khách sạn để ngắm cây cảnh. Chẳng nhẽ tôi không đủ thông minh để hiểu độ tò mò của các cậu đến đâu sao?
" Sao cậu vào được đây? Khai thật di trước khi tớ bỏ về và không có cuộc gặp gỡ gì hết!"
" ...Miss....miss Fany có tặng tớ một tấm card như cậu...."
" Trùng hợp vậy sao? " - Tôi nhướn mày. Cả đám tròn mắt long lanh để cường điệu sự thật =.=
Tôi mỉm cười đặt hai tay lên vai Taeyeon
" Giờ thì ngắm thỏa thích rồi, tớ nghĩ các cậu về đi. Việc của tớ tự tớ sẽ lo liệu!"
" VẬY CẬU CÓ ĐỊNH BẤM CHUÔNG CỬA KHÔNG?''' - bọn họ đồng thanh
" Không....tớ đang cố ...."
Taeyeon tiến về phía cánh cửa:
" Vậy để tớ giúp"
Rồi cậu ta ấn vào chuông cửa!
" DING DONG"
ấn vào chuông cửa!
" DING DONG"
ấn vào chuông cửa!
" DING DONG
ấn vào chuông cửa!
" DING DONG"
.
.
.
" TAEYEON!!!!!!!!! TỚ GHÉT TẤT CẢ AI LÙN TRÊN THẾ GIỚI"
|
" Ding dong"
" Ding dong..."
" Dinggggggggg Dong..."
" Đợi tôi chút!" - Tôi hét lên.
Thật là bất lịch sự, tôi có bị điếc đâu. Tôi đang cố gắng mặc cho đủ vải để ra mở cửa đây. Để coi nào, trong những trường hợp khẩn cấp vậy thì tôi cứ lựa đại một bộ váy ngủ là nhanh nhất. Trời phù hội cho tôi, ngay khi cánh tủ mở ra, bộ váy ngủ đã nằm ở vị trí dễ lấy nhất. Quăng chiếc khăn tắm vắt qua thành salong, tôi mặc bộ váy lên người.
Có lẽ đây là bữa phục vụ thêm trong ngày chăng, như vậy có thể tính là miễn phí......Vậy nên tôi không được để vuột mất nó!
Chân thấp chân cao, tôi lóng ngóng chạy ra mở cửa. Tóc tôi vẫn còn khá ướt. Nước cứ nhỏ tong tong vương trên lối đi ra.
Đặt tay cầm vào nắm chốt cửa.
Tôi hào hứng đợi bữa ăn của mình
_________
" Đợi tôi chút!"
Đúng là giọng của cô Jessica.
Tôi phải làm sao đây????
Giờ thì tôi thực sự cần bạn bè yểm trợ khi này. Chân tôi nhũn ra rồi, tôi luôn cách xa cô giáo ít nhất một met tính từ bàn đầu đến bục giảng. Ngay cả khi nói chuyện tôi cũng không dám vượt quá khoảng cách cho phép này. Nhưng nhìn xem, chỉ ít phút nữa tôi và cô sẽ đi loanh quanh hay thậm chí ngồi đối mặt trong một căn phòng. Điều tuyệt vời nhất....à....không, ý tôi là khó xử nhất khi căn phòng được đặt ở khách sạn! Bạn hiểu không?? Là khách sạn đấy.
Chẳng nhẽ khi vào khách sạn bạn sẽ ngồi cộng trừ nhân chia???
Nói cho tôi biết...Một học sinh cấp ba nên làm gì khi này?
Tôi là người bắt đầu mọi chuyện mà. Vậy mà bây giờ tôi thấy sợ hơn là hứng thú. Tôi rất sợ nếu mình có những hành động thiếu kiềm chế. Ba mẹ tôi đã khổ lắm rồi, tôi không muốn gia đình bị đá khỏi Korea bởi tội có con gái cưỡng bức cục cưng của bộ trường bộ giáo dục ~ Nhưng chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Tôi đã nghe rất nhiều đài báo và giới truyền thông nói về quan hệ giữa thầy và trò. Họ ví học sinh cấp ba như cỏ non mới mọc, và những giáo viên là những con dê già. Một khi con dê được thả vào bãi cỏ, liệu nó có gặm cỏ không. Tôi đang xét trường hợp nó tươi và ngon như tôi ấy.=.=
Dừng ở đây! Có so sánh thế nào thì vẫn cứ khập khiễng. Cô Jessica không thể là một con dê già xấu xí và hiểm ác được! Và tôi thì không phải cỏ non! Xét về sức khỏe thì tôi mới là người có thể hại cô ấy hơn là ngược lại.... Được rồi, mấu chốt là ở đây
" Mày phải kiềm chế! Kwon Yuri !! "
Cạch.....
Cánh cửa bật mở.
Tim tôi thắt lại, lỡ một nhịp. Tiếp theo nó đập ra sao tôi cũng không còn quan tâm nữa. Mọi năng lượng dồn hết vào mắt. O.O
Tôi mở mắt to.
KILL ME BÂY BEHEHEHEHE * tiếng dê kêu* * máu tuần hoàn dữ dội*
Trời đất ơi??? Chuyện này là thật sao?/ Tôi có đang mơ không???
We will go to bed together. O.O
Cô ấy đã mặc sẵn váy ngủ. Mùi cơ thể thơm nhẹ gợi cho đầu óc tôi liên tưởng đến những cánh hoa hồng. Những giọt nước lăn trên xương đòn cô...rồi chúng hư hỏng buông xuống khe ngực, chui tọt vào bên trong - nơi được che đậy khiêu gợi qua chất vải voan trong suốt....Tôi quả thực không muốn suy nghĩ bậy bạ đâu. Này nhé, bây giờ chúng ta sẽ sắp xếp lại những chi tiết nhé: Cô giáo đưa thẻ khách sạn cho học sinh, học sinh đến khách sạn, cô giáo tắm và mặc váy ngủ =.=
Sao nào? Lầm tưởng sao? Tôi cũng đang cố không suy nghĩ lệch lạc đấy...nhưng mọi sự đã an bài rồi....
Con cảm ơn đức của pama...nhưng giờ thì con chẳng thể quay về được nữa~
_________
Em ấy rất bất ngờ khi nhìn thấy tôi...và tôi cũng bất ngờ không kém khi thấy Yuri đứng trước của phòng mình. Mắt em ấy mở to hết cỡ, con ngươi di chuyển theo hướng chảy của những giọt nước trên cơ thể tôi. Bắt đầu từ bờ vai hở ra hoàn toàn, đến xương đòn, và kết thúc là nơi tôi không tiện nhắc đến. Tôi có chút khó chịu khi em ấy dám nhìn tôi như vậy....Nhưng cũng không trách em ấy được. Tôi biết Yuri thích tôi, và việc tôi ăn mặc như vậy thừa sức biến một kẻ không có chủ ý thành thích thú, từ thích thú thành ham muốn điên cuồng.
" Chào em....Yuri?" - Tôi cao giọng, ý nhấn mạnh đại loại như " Làm thế quái nào mà em tới được đây???"
"...."
" Yuri. Em đến đây có việc gì?"
"....."
" Trả lời tôi đi, em đang nhìn đi đâu vậy?"
"......"
" YAH! KWON YURI! MẮT TÔI Ở TRÊN NÀY!!!!!"
Tôi tức tối và đã quát ầm lên.
Cửa phòng 609 đối điện đột ngột bật mở
" Cô Sica...làm ơn....đêm nay thôi cô đừng quát tháo nữa~" - nói xong ông bác phòng đối diện lọm khọm khép cửa lại.
Tôi ngượng chín mặt. Tôi đã mất kiên nhẫn trước ánh mắt chạy dọc cơ thể mình của Yuri. Em ấy đã đến tận đây, tôi không thể đuổi em ấy về được. Tôi cũng không muốn đôi co làm ảnh hưởng người khác. Tôi cắn môi, lườm em ấy rồi kéo Yuri vào cửa phòng.
Tôi chốt cửa lại.
Ít khi tôi ở gần Yuri như thế. Tôi biết thật khó để giảng đạo lí đúng sai trong khi tôi - 1 cô giáo mặc đồ ngủ khiêu khích và dung thân tạm bợ ở khách sạn. =.=
" Yuri, giờ thì trả lời đi, sao em lại đến đây?"
" Ơ...."
Em ấy mở to mắt ra nhìn tôi...Lại mở to măt hệt như một con nai ngơ ngác. Sao thế, tôi đâu có mời em ấy đến, lạ nữa, sao em ấy biết mà đến phòng tôi được. Khoan đã, tôi sẽ xem xét lại biểu cảm của yuri...xem nào.
Trông ngu quá =.=" Em ấy ngồi thộn ra trên ghế salon nhìn tôi.
Đúng là em ấy đến không có chủ ý....Hay Fany đã lấp liếm chuyện gì sau lưng tôi nhỉ...?
Tôi cúi xuống, một tay nắm lấy tay em ấy, tay còn lại xoa nhẹ lên nó.
" Rồi...cô sẽ không thắc mắc e đến đây làm gì, nhưng cô nghĩ em nên về đi, ba mẹ sẽ lo lắng cho em."
Xin cô đừng cúi xuống nữa...đừng cúi nữa....cổ áo rộng quá...em đang cố gắng đây
Em không đáp. Em còn quay đầu sang chỗ khác không nhìn tôi. Tôi cúi xuống hơn một chút, đủ để mặt tôi ngang với khuôn mặt em và nói chuyện một cách thẳng thắn
" Yuri, nhìn cô này"
Không, em không nhìn đâu, em thà chết còn hơn
Em ấy ngang bướng và vẫn quay đầu về phía cánh cửa. Tôi nóng giận lấy hai tay ôm lấy gương mặt Yuri. Một cảm giác mãnh liệt như dòng điện kích động tôi. Tôi có một chút hồi hộp khi chạm vào em ấy. Cố gắng kiềm nén những cảm xúc tội lỗi đó, tôi dùng tay xoay gương mặt em đối diện với mình.
" Xin em hãy nhìn cô!"
Không, Please!!! Em không thể, em không thể...e sẽ nhìn thấy mất
Giờ thì khi mặt đối mặt, em ấy lại nhắm tịt mắt mình lại. =.= Có chuyện gì xảy ra vậy.
" MỞ MẮT RA YURI!" - Một lần nữa tôi mất kiên nhẫn trước những thái độ kì quặc của em.
Em nín thinh. Tôi thấy em còn nhắm chặt mắt hơn trước. Môi mím lại. Em ấy làm như thể nói chuyện với tôi là một cực hình vậy.
Em ấy muốn gì ở tôi chứ? Em ấy nói thích tôi mà?? Em ấy có biết là tôi đã suy nghĩ rất nhiều tới em ấy không?? Yuri, em là người đầu tiên tỏ tình, tìm đến được tận khách sạn của tôi mà dám bơ tôi như vậy. Em thật trẻ con! Vì tôi chưa trả lời em nên em đến đây để trêu tức tôi sao???
" EM KHÔNG CHỊU MỞ MẮT RA THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI!!!"
CÔ CÓ BIẾT LÀ EM ĐANG MUỐN ĐIÊN LÊN VÌ....NGỰC CÔ KHÔNG??
Tôi tức giận, đầu óc trống rỗng. Yuri...tôi thích em rồi sao?
Tôi ấn mạnh môi mình lên môi em.
1 giây....
2 giây....
3 giây....
Mắt em mở to nhìn tôi. Tôi lờ đi, tiếp tục nụ hôn của mình.
Miệng em có vị dâu, cái hương vị mà tôi đam mê nhất. Sóng tình cuộn lên, những ham muốn trỗi dậy. Đã bao lâu rồi...những ham muốn với một cô gái giờ lại thức dậy và khuấy động tâm trí tôi mãnh liệt đến thế. Tại sao tôi lại bắt đầu việc này với học sinh của mình? Tôi không biết? Tôi chạm vào Yuri...và tôi không thể dừng lại được.
Tôi đổ cả người về phía em, thân nhiệt của chúng tôi cộng hưởng với nhau, nóng. Theo tự nhiên, em nằm ra ghế salon, chúng tôi nằm lên nhau. Ngực của tôi và Yuri áp sát. Tôi có thể tận hưởng sự ấm áp trọn vẹn từ nơi lồng ngực ấy. Em không đáp lại nụ hôn của tôi như tôi nghĩ. Em khẽ hé môi, rồi lại mím lại. Em vụng về và e ngại...em vẫn còn bất ngờ...và tôi cũng vậy. Tôi không cố gắng tách bờ môi em ra...tôi để những chuyển động diễn ra theo sự đồng điệu.
Nó chỉ là một cái chạm môi....chờ đợi, thăm dò...và tận hưởng nhau bởi sự va chạm đơn giản nhất.
Mềm mại...tuyệt vời. Tôi không muốn dứt ra. Hơn 15 giây, tôi vẫn nằm lì như một con mèo trên người Yuri, chúng tôi giữ nguyên tư thế đó.
Có điều gì đó rất lạ...nơi phía lồng ngực của em, một thứ cảm xúc trong sáng, vụng về nhưng cháy bỏng đang đập rộn ràng. Tôi khẽ rời khỏi môi em, tôi ghé đầu xuống, im lặng và chăm chú. Em khễ vòng tay ôm lấy tôi, ghì tôi vào trái tim đang loạn nhịp của mình.
" Tim em đập mạnh quá Yuri..."
" Cô có nghe thấy gì không?"
" Em hạnh phúc lắm..."
....
" Thình thịch"
" Em đã luôn nhìn cô trong suốt các tiết học"
" Thình thịch"
" em cần cô như hơi thở của mình"
" Thình thịch...thình thịch"
" Xin cô....hãy làm em hạnh phúc"
.
.
Yuri không nói một từ nào cả. Tôi đón nhận mọi điều dễ dàng qua nhịp đập trái tim em. Nép mình vào ngực em như một đứa trẻ, tôi dụi đầu và tìm kiếm sự ân cần một cách tham lam. Em ôm tôi không một chút đắn đo. Hơi ấm, mùi hương, cách em chạm vào tôi....khiến tôi thoải mái, hạnh phúc và bình yên. Tôi tưởng chừng có thể khép mắt lại và ngủ quên trong vòng tay yul.... Tôi thỏa mãn với những sự đụng chạm đơn giản nhất đến từ cô gái này.
" thình thịch"
"Em yêu cô"
...
.. " Thình thịch"
" Cô yêu em chứ?"
Tôi đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang ôm sau lưng mình, đặt nó lên trái tim tôi. Tôi ngước mắt lên, tôi nhìn em. Lần này chẳng đợi tôi phải cất tiếng nào, em cũng nhìn tôi một cách chăm chú nhất. Ánh mắt em kiên nhẫn
" Em biết nó nói gì không?"
" thình thịch...."
" Cô yêu em"
.
.
.
______________
Tôi ngáp. Tôi đạp chăn. Tôi ném gối. Tôi vật lộn với tấm ga giường. Yoongie vẫn ngủ như chết bên cạnh ...nói sao nhỉ, cậu ta thuê trọ ở nhà tôi đấy =.= không có gì đâi.
Bây giờ là 6h sáng, chút nữa cả trường sẽ có buổi ngoại khóa leo núi.
Điện thoại tôi đầy ắp những tin nhắn gửi từ đêm qua.
" From Soo: Kwon Yuri! Đồ hèn! Đồ chết nhát! Tại sao lại không ngủ ở khách sạn tối qua ...đồ x y z abc đầu lâu xương chéo a còng yahoo chấm com " =.=
" From Taetae: Ai đó mạnh miệng lắm cơ mà * lắc butt* Dù tớ có ấn chuông hộ hay bế cả cô giáo lên giường giúp thì cậu vẫn chỉ là đồ cỏ non xanh tận chân trời * vỗ butt* " =_____=
" From Seohuyn: LỚp trưởng quyết định đúng lắm, với đạo đức của một học zinh 123455%$#@=*&~ tớ thấy quyết định của cậu rất ^%#$R((^*))^#@#( " =..=""
" From Yoongie: máy tớ hết tiền rồi, đừng lấy máy tớ rep lại mấy người kia." O.O
Tôi thở dài và xóa hết hộp thư đến. Tôi lay yoongie dậy để cả hai kịp chuẩn bị cho buổi leo núi trong tiếng sau.
Bỗng điện thoại reo....ừm..xem nào...Đây là chữ..." Cô Giám thị" nhỉ =.=. Bà ta dở người à, h mới có 6h. Chẳng nhẽ bà ta kiêm luôn cái chức phận đánh thức tôi dậy để khỏi đi trễ.
" Alô "
" Em nghe đây ạ..."
" Em được lắm!"
Thôi xong...chẳng nhẽ đến việc tôi đi vào khách sạn gặp Sica bà ta cũng biết sao???
" Dạ vâng...có chuyện gì thưa cô?"
" Tôi...lần này thì tôi không thể không nói với em được..."
Tôi sẽ bị đình chỉ học tập sao? Nhưng trước khi bị đuổi học, tôi muốn băm vằm tên thám tử nào đã đi theo dõi Kwon yuri này!
" Vâng...cô cứ nói"
" KWON YURI! GIỎI LẮM! CÔ SICA ĐÃ KHEN NGỢI LỚP 12P VÀ TRƯỜNG TA VỚI NGÀI BỘ TRƯỜNG"
O.O What?????
Đầu giây bên kia có vẻ quá kích...bà ta làm màng nhĩ của tôi sắp rách tới nơi
" Em mau đến sớm! Chuyến leo núi này chúng tôi đặc cách cho em được ngồi cạnh cô Sica!"
" Dạ vâng! ..Vâng em đến ngay"
Cúp máy. Tôi lập tức chạy vút ra khỏi nhà khi hoàn thành xong thủ tục sinh hoạt.
Đến trường rồi tôi mới biết là khóa quần chưa kéo =.=
____________________
Chúng tôi leo núi. Tiết trời mát mẻ quả thật phù hộ cho những cặp hẹn hò ^^
Tôi mang một đống hành lí cộng với cả balo của Sica. Tôi mỏi nhừ hai vai...
" Em mỏi quá ~"
" Em tự muốn cầm cơ mà " - Cô lạnh tanh
" Nhưng em mỏi quá rồi " - Tôi phụng phịu
" thế thì đưa bớt đây, cầm cho " - Cô nói cộc lốc.
" Nè!"
" Đâu, cầm gì?" - Cô tò mò hỏi nhìn bàn tay trống.
" ..cái tay nặng thật đấy" - Tôi vờ nhìn bóng nhìn gió để tránh ánh mắt ngơ ngác của cô.
Cô nắm lấy tay tôi. Cúi đầu bật cười. Rồi chúng tôi nắm tay nhau lên đến đỉnh núi.
Dù có mệt mỏi ra sao...chỉ cần có cô, tôi chắc chắn sẽ vượt qua tất cả.
.
.
.
Sica, em yêu cô!
________
Bóng đám bạn Yuri theo sau hai người ở lưng chừng núi
" Tớ không ngờ Yuri lại khờ đến vậy" Soo khó chịu và ra vẻ tiếc nuối
Taeyeon ngán ngẩm
" Cũng không trách cậu ấy được, dù sao chúng ta vẫn là học sinh mà"
" ưm, Tae nói đúng đó, yuri là một người rất biết kiềm chế mà ^^"
Cả ba người túm tụm nói chuyện rôm rả, chỉ riêng mình Yoona cứ chậc lưỡi mãi
" Cậu bị gì vậy " - Cả ba đồng thanh!
" Thôi chẳng nói đâu..."
" NÓI ĐI " - Tam ca hợp bích
" Thì...sáng nay...lúc thay đồ...
Tớ thấy có vết cắn của ai đó trên đùi Yuri!
.................
............
.......
...
THE END
|