Ngày thứ hai rời giường, Lâm Tử Quỳ đang vội vàng chuẩn bị bữa sáng ở phòng bếp, nữ vương bệ hạ đang trang điểm chuẩn bị ra ngoài.
Mỹ nhân thiên sinh lệ chất mặc thế nào, mặc cái gì cũng xinh đẹp, đứng trước gương xoay hai vòng, trang điểm thanh nhã tinh tế, váy màu lanh nhạt phối với tây trang màu trắng, chuyên nghiệp lại thời trang, tràn đầy hương vị nữ nhân. Phương Y Ái ít nhiều có chút đắc ý, sinh con xong vóc dáng vẫn lả lướt như thế, vẫn có thể khiến Lâm Tử Quỳ si mê vì nàng.
Nghĩ đến tác giả Lâm đã đến dưới lầu làm điểm tâm cho nàng, trong lòng vụng trộm vui vẻ. Quyết định âm thầm xuống lầu đùa người nào đó.
” Tử Quỳ.” Từ phía sau ôm thắt lưng của tác giả Lâm, môi còn nghịch ngợm ngậm lấy vành tai của tác giả Lâm.
Giọng nói của Phương Y Ái không lớn không nhỏ, thanh lãnh ngược lại vẫn lộ ra vài phần thư thái ôn nhu, nhưng hành vi câu dẫn người này khiến tác giả Lâm toàn thân cứng nhắc, chén trong tay ‘loảng xoảng’ tiếp xúc thân mật cùng sàn nhà.
” Ôi, rơi hỏng rồi, quá đáng tiếc.” Lâm Tử Quỳ đau lòng nhìn cái chén vỡ vụn trên mặt đất, quá giày xéo tài nguyên rồi. Lâm Tử Quỳ cũng không quản hai tay vẫn ôm lấy thắt lưng nàng, xoay người muốn đến kho đồ sân thượng lấy chổi quét dọn.
Đây là bị Lâm Tử Quỳ trắng trợn bỏ qua sao, nàng còn chưa đến tuổi hoa tàn ít bướm, mị lực giảm mạnh đi, nữ vương bệ hạ cảm thấy sáng nay phản ứng của Lâm Tử Quỳ đã trắng trợn xúc phạm đến tự tin và kiêu ngạo của nàng, phải cứu chuộc trở lại.
Ôm thắt lưng Lâm Tử Quỳ không buông tay, trong mắt viết đầy quật cường, khiến tác giả Lâm không thể cử động nửa phần.
Tác giả Lâm bất đắc dĩ nhìn Phương Y Ái tính trẻ con lúc này, bất đắc dĩ mỉm cười: “Vợ đại nhân, chị còn không đi làm sẽ bị muộn.”
“Chị là chủ, người nào không hiểu chuyện dám tính toán chị đi muộn, chị đuổi việc người đó!”
Mỗi ngày đều bá đạo mười phần, nữ vương bệ hạ đối với tác giả Lâm chính là làm nũng tùy hứng như thế, cũng không quản bản thân đã tô son, ngửa đầu cắn ngặm chiếc cằm tinh tế của Lâm Tử Quỳ, động tác mềm nhẹ thong thả, tựa hồ đang chơi đùa lại tựa hồ đang thưởng thức tư vị trong đó, từ cằm kéo dài đến vành tai, trêu chọc cong người.
Lúc cảm thụ được đầu lưỡi nóng ướt của mỹ nhân chạm đến bộ vị mẫn cảm, tác giả Lâm nghẹn nửa ngày cuối cùng quỳ gối dưới váy mỹ nhân, ném cái muỗng trong tay, nghiêng đầu thô bạo bắt lấy đôi môi đỏ đang trêu cợt người của Phương Y Ái, thật lâu không được hưởng thụ Lâm Tử Quỳ thô bạo đối đãi như thế, phương thức yêu thương như vậy không nghi ngờ gì là cho người ta gia tăng cảm giác triền miên cùng kích thích.
Trực tiếp ép mỹ nhân lên tường, cố sức cắn gặm xương quai xanh và cần cổ. Đồng thời kéo áo khoác màu trắng xuống đến khuỷu tay, tựa như một con sư tử thị huyết, hung hăng cắn xé con mồi.
“Ha…Nhẹ một chút, chồng, đau!”
” Đau?!” Lâm Tử Quỳ nhếch khóe môi, vẻ mặt cười xấu xa, trong lúc nữ vương bệ hạ thất thần lại nâng hai chân thon dài của mỹ nhân lên câu lấy thắt lưng nàng.
“A!” Cảm giác không trọng khiến mỹ nhân sợ đến kinh hô ra tiếng, sau đó lập tức gắt gao ôm cổ tác giả Lâm.
” Thích em đối với chị như thế sao?”
” Thích. Mặc kệ em là ôn nhu hay thô bạo, chỉ cần là em chị đều thích.” Trong mắt là chân tình, hai người đều có một chút vong ngã, không quan tâm hoàn cảnh và thời gian. Chỉ có thể cảm giác được nhiệt độ xung quanh lên cao, lập tức sẽ thiêu cháy các nàng. ”
” Đại Đại!”
“Phịch!”
“A!”
Hai người còn đang liều chết triền miên nghe giọng nói non nớt như thế cũng sợ đến giật mình, Lâm Tử Quỳ nhất thời không phản ứng kịp, phản xạ có điều kiện mà buông mỹ nhân đang ôm trong lòng ra.
Nữ vương bệ hạ còn muốn hoảng loạn hơn so với Lâm Tử Quỳ, nàng quần áo không chỉnh tề, ở trước mặt con còn giống cái gì? Còn có hỗn đản Lâm Tử Quỳ, đột nhiên buông nàng xuống, cũng may nàng tựa lưng vào tường, có chống đỡ, bằng không ngã thành bột rồi!
” Cẩm Mạt, hiện tại giỏi như vậy rồi, tự mình thức dậy!” Khuôn mặt cứng nhắc, nỗ lực kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, trong mắt là hoảng loạn vẫn chưa kịp che giấu, Lâm Tử Quỳ thế nào cũng không nghĩ đến con nhóc này cư nhiên sẽ tự mình rời giường, nàng âm thầm nhìn người vợ trốn sau lưng nàng một cái, trong lòng mặc niệm thay bản thân, việc này Phương Y Ái nhất định sẽ vô cùng không nói đạo lý mà đổ lên đầu nàng.
Động tác hoảng trương, Phương Y Ái mượn cơ hội trốn ở và cục cưng nhà mình nói chuyện trốn ở phía sau Lâm Tử Quỳ mặc quần áo, nâng tay chỉnh lại mái tóc có chút rối loạn, lúc này mới trong nháy mắt thay đổi khuôn mặt tươi cười, xoay người nói với cục cưng nhà mình: “Mạt Mạt, tại sao không ngủ thêm một chút!”ư
Cô bé kia mặc áo ngủ màu trắng, trong lòng vẫn ôm con gấu bông bản thân yêu thích nhất, mái tóc rối bời, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Phương Y Ái và Lâm Tử Quỳ không nói lời nào, đôi mắt không chớp một cái, nhìn đến hai người vốn xấu hổ muốn chết ra một thân mồ hôi lạnh. Rất sợ cô bé này thấy cái gì không nên thấy.
Phương Y Ái xấu hổ đỏ mặt, đẩy đẩy Lâm Tử Quỳ dùng ánh mắt ra hiệu nàng hỏi một chút.
Thu được mệnh lệnh của nữ vương, tác giả Lâm cũng không dám chậm trễ, lần thứ hai mỉm cười với cô bé: “Cẩm Mạt, nói cho Đại Đại biết con đến từ lúc nào?”
“…Theo sau mẹ cùng nhau xuống!”
Ầm ầm! Trên đỉnh đầu thiên lôi trận trận, đây là muốn đánh chết Lâm Tử Quỳ và Phương Y Ái, mặc kệ Lâm Tử Quỳ và nữ vương bệ hạ tố chất tâm lý tốt cỡ nào, năng lực kháng áp của trái tim mạnh cỡ nào, hiện tại cũng chỉ có thể là muốn khóc nhưng khóc không được.
Cô bé trái lại không thèm để ý, dù sao thì nàng cũng không biết mẹ nàng và Đại Đại rốt cuộc là đang làm gì, vẫn đang ngẩn khuôn mặt vô tội, ngây thơ nói: “Đại Đại, đói bụng.”
” A? đói bụng? Lập tức, cục cưng đến phòng ngủ chờ Đại Đại đến mặc quần áo cho con, mặc xong chúng ta ăn sáng, để tránh cảm lạnh, có được hay không?”
“Dạ được.” Có được đáp án bản thân mong muốn cô bé vô cùng hớn hở xoay người chạy về phòng ngủ. Tựa hồ không lưu ý những thứ nhìn thấy vừa rồi.
Nhìn theo bóng lưng cô bé đi xa, Lâm Tử Quỳ lúc này mới thở dài một hơi, vừa mới xoay người lại muốn nói chuyện với Phương Y Ái, chỉ thấy nữ vương bệ hạ dùng hai bàn tay mềm mại gần như vô lực đánh vào ngực nàng.
” Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, đều tại em, đều tại em, thực sự là thực sự xấu hổ muốn chết, cư nhiên bị Cẩm Mạt bắt gặp chúng ta…” Trong giọng nói là cảm thán hối tiếc không kịp, còn có chuyện gì đáng xấu hổ hơn bị cục cưng nhà mình nhìn thấy bản thân đang vong ngã triền miên cùng với chồng nhà mình?
“Là chị câu dẫn em trước nha, vợ ơi!”
” Vậy em, em, em không kiềm chế được, một chút định lực cũng không có, hận em chết đi được!” Đánh mệt mỏi, thẳng thắn trực tiếp bưng khuôn mặt hồng thấu, vùi vào lòng Lâm Tử Quỳ giống như một cô gái nhỏ bị nhìn thấu tâm sự nóng lòng đến giậm chân.
” Được rồi, được rồi, trách em, aiz, nhớ năm đó em và chị ở nhà bếp yêu một ngày cũng không có người quấy rầy, nhất thời chìm đắm đã quên chúng ta có Cẩm Mạt…”
“Em còn nói, chị cảnh cáo em, sau này không bao giờ cho phép cùng chị làm loại chuyện này trong phòng bếp nữa!”
“Chị cường liệt yêu cầu em cũng không làm!”
“Em… Tức chết chị rồi!” Phương Y Ái tức giận đến ngứa răng, miệng của Lâm Tử Quỳ cũng quá độc rồi, đây đã là lúc nào còn gợi đòn như vậy, Phương Y Ái xấu hổ, hung hăng giẫm lên Lâm Tử Quỳ một cước mới hết giận rời khỏi.
” Tê ~” Lâm Tử Quỳ đau đến hấp một ngụm lãnh khí, cúi đầu nhìn dép lên trắng tinh của bản thân, xuất hiện một vết bẩn vô cùng chướng mắt, không khỏi oán giận, Phương Y Ái chị không biết em có chứng ưa sạch sao!
…
Vào phòng của Lâm Cẩm Mạt thấy cô bá đang duỗi chân trên giường, tự tiêu khiển tự vui vẻ chơi rất hài lòng, Phương Ý Ái mỉm cười lắc đầu, thế giới của trẻ con chỉ có các nàng biết, động tác buồn chán như thế cũng có thể làm không biết chán.
“Mạt Mạt, mẹ đến mặc quần áo cho con có được không.” Đến bên giường, Phương Y Ái ngồi bên giường vẫy tay với cục cưng, ý bảo cô bé đến gần.
“Không cần!” Lâm Cẩm Mạt không chấp nhận ý tốt của Phương Y Ái, tự mình bò về phía bên kia, dường như đang giữ khoảng cách với mẹ mình.
Là máu thịt của mình nên dù cho biểu hiện ra một chút không thích hợp người làm mẹ cũng có thể cảm thụ được, cử chỉ có chút bốc đồng của Lâm Cẩm Mạt khiến Phương Y Ái khó hiểu nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy đi đến bên kia, nhưng ai biết cô bé kia lại xoay người sang chỗ khác.
” Làm sao vậy? Mạt Mạt, không thích mẹ nữa?”
Trong lòng Phương Y Ái ít nhiều có chút phức tạp, Lâm Cẩm Mạt thế nào vô duyên vô cớ lại giận dỗi.
Nhưng cô bé cũng không nói thêm gì, vẫn vùi đầu chơi gấu bông của mình.
Bất đắc dĩ chống nạnh, đi qua ôm Lâm Cẩm Mạt vào lòng, hôn nhẹ lên trán, nhẹ giọng dỗ dành: “Là ai chọc giận cục cưng ngoan của mẹ rồi?”
“…Không muốn mẹ hôn, không muốn mẹ ôm…”
Lâm Cẩm Mạt bĩu môi, thoáng giãy dụa trong lòng Phương Y Ái, dường như rất bài xích.
” Vì sao không muốn mẹ ôm! Mẹ rất thương con nha.”
“Mẹ muốn sinh em trai em gái, mẹ không thương con.”
Dường như đang cáo trạng cùng người lớn, cô bé rất ủy khuất đỏ viền mắt, nước mắt rưng rưng rất động lòng người.
” Cục cưng ngoan, mẹ thương con nhất, không cần em trai em gái nữa có được không.”
Nàng buồn cười ôm con gái vào lòng lắc trái lắc phải, nữ vương bệ hạ làm như đưa nôi, nỗ lực muốn cho khuê nữ bảo bối hài lòng. Con nhóc này, thì ra còn đang canh cánh trong lòng vì việc tối qua.
Lâm Cẩm Mạt đột nhiên đặt bàn tay lên mặt Phương Y Ái, lúc Phương Y Ái âm thầm vui vẻ bản thân đã dỗ dành được tiểu bảo bảo, Lâm Cẩm Mạt đột nhiên há miệng, cố sức cắn lên mặt nữ vương bệ hạ.
Mỹ nhân bị đau kinh hô liên tục: “A!”
Thấy gương mẹ mỹ lệ của mẹ mình hoa lệ in một vòng dấu răng, cô bé thoả mãn mỉm cười, liên tiếp vỗ tay cho bản thân, ngoài miệng còn nói: “Ha ha, vừa rồi Đại Đại cũng là hôn mẹ như vậy!”
Oanh! Lần thứ hai đất bằng đậy sóng, Phương Y Ái xấu hổ đồng thời lại cảm thấy khó có thể tin, con nhóc này cư nhiên thấy tất cả, hơn nữa học được hữu mô hữu dạng. Phương Y Ái xin thề nàng sống đến tuổi này chưa từng thấy xấu hổ, hơn nữa còn bị con gái phá hỏng việc tốt, cho dù tố chất tâm lý của nàng tốt cách mấy, khả năng chịu áp lực của trái tim mạnh cách mấy cũng không đỡ nổi! Nàng quay đầu nhìn ra cửa, trong mắt tràn ngập ai oán, bất mãn của nữ vương bệ hạ đối với tác giả Lâm lại tăng thêm vài phần.
Giờ phút này đối mặt con gái bảo bối của mình, Phương Y Ái cảm thấy mất tự nhiên, cảm giác đó quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng vẫn phải kiên cường mặc quần áo cho Lâm Cẩm Mạt.
Bế con gái bảo bối xuống lầu, đặt lên ghế trước bàn ăn, chuẩn bị ăn bữa sáng.
Nếu như đổi làm bình thường, bữa sáng hôm nay vẫn như cũ là vui vẻ hòa thuận, ấm áp hài hòa, nhưng hiện tại ngoại trừ tiểu bảo bảo khả ái Lâm Cẩm Mạt ăn vui vẻ như trước, thì hai người khác đều là vùi đầu không nói, ăn uống cảm thấy nhạt như nước lã.
” Đại Đại, Đại Đại.”
“Huh?”
” Vừa rồi con cũng cắn mẹ giống như Đại Đại.”
Nỗ lực ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của mình, ngữ khí mang vài phần tự hào, tựa hồ đang muốn tác giả Lâm khen ngợi, dùng đó cổ vũ bản thân.
Lâm Tử Quỳ vừa nghe lời này, ngụm sữa vừa uống vào miệng đã bị một ngụm phun ra.
” Phốc!” Dịch thể màu trắng đục phun đầy bàn, Phương Y Ái ở một bên nhìn thấy vợ mình như vậy cũng không quản bản thân khuôn mặt đỏ bừng, kéo khăn giấy trên bàn cẩn thận lau thay nàng.
“Khụ khụ khụ…khụ…” Tác giả Lâm bị sặc đến đỏ mắt, vỗ ngực thuận khí, đôi mắt gắt gao nhìn tiểu hài tử xấu xa gần như hoa chân múa tay vui sướng ngồi đối diện.
“Ha ha…Mạt Mạt, chuyện này, Đại Đại cảm thấy, trò chơi này tuyệt không vui, sau này chúng ta cũng đừng chơi nữa có được không?”
“Dạ được.” Là một đứa bé ngoan, Lâm Cẩm Mạt giương cằm gật đầu với tác giả Lâm. Lâm Tử Quỳ nhận được tiểu tổ tông cam đoan, trong lòng ít nhiều dễ chịu một chút, sợ là sợ con nhóc này ở bên ngoài là ra hành động khác người đến lúc đó danh dự của nàng sẽ hỏng hết. Nói đến danh dự, Lâm Tử Quỳ âm thầm liếc nhìn nữ vương bệ hạ bên cạnh, đoán không sai Phương Y Ái hiện tại đang dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là vỗ bàn tay Phương Y Ái thay nàng thuận khí, bất quá tác giả Lâm biết đêm nay nhất định phải dỗ dành nữ vương một phen mới được!
Nuốt xuống miếng bánh mì cuối cùng trong tay, Lâm Cẩm Mạt lại lần nữa đột nhiên cho ra một câu: “Chơi trò này thật nguy hiểm a, mẹ và Đại Đại sau này cũng đừng chơi nữa!”
Nói xong là vẻ mặt chăm chú, hai người lớn nghe thấy không hiểu ra sao, cũng buông bữa sáng trong tay, vẻ mặt nghi hoặc, dĩ nhiên đồng thời lên tiếng hỏi: “Nguy hiểm?”
” Đúng vậy, trên cổ Đại Đại còn có thật nhiều máu!”
” Máu?” Vừa nói như thế Phương Y Ái đầu tiên là bị hù dọa, nàng có cắn tác giả Lâm vài cái không sai, nhưng không mạnh như vậy đi, nàng nghiêng người đến gần Lâm Tử Quỳ, khẽ nâng mặt Lâm Tử Quỳ lên, nghiêng đầu kiểm tra cần cổ, không khỏi kinh ngạc, sau đó lập tức hạ giọng trách cứ: “A! Lão công, sao em không lau sạch son môi a!”
” Son môi? Sáng sớm trước khi ăn sáng chị chưa từng thoa son môi a?!”
Nữ vương bệ hạ đẩy khuôn mặt tác giả Lâm ra, hờn dỗi trừng nàng một cái, trong lòng yên lặng nói thầm, còn không phải là vì câu dẫn em! Thực sự là không hiểu phong tình!