Nhất Lộ
|
|
Chương 32: Là yêu
Mỗi ngày từng chút từng chút trôi qua, Trương Tử Đồng vẫn luôn kiên nhẫn chờ Triệu Thanh Khê suy nghĩ rõ ràng, mà Triệu Thanh Khê vẫn giống như lúc ban đầu, vẫn trải qua cuộc sống không hề có khoảng cách với Trương Tử Đồng. Nếu như muốn nói có cái gì biến hóa, thì đó chính là thức ăn trên bàn cơm càng ngày càng phù hợp với khẩu vị của Trương Tử Đồng, mà món cá hấp của Triệu Thanh Khê cũng dần dần tiệm cận với tiêu chuẩn của đầu bếp chuyên nghiệp. Trước khi Trần Hân Vũ cùng Hạ Hà trở về S thị, Trương Tử Đồng cố ý mở tiệc mời khách ở Thịnh Thế, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là không có mời La Phi. Từ sau sinh nhật của La Phi, Trương Tử Đồng vốn không có liên lạc với nàng, mà nàng cũng không có đi tìm Trương Tử Đồng, nếu như Trương Tử Đồng theo thói quen mà quên đi La Phi, vậy La Phi có thể chính là thật sự bị tổn thương sâu vô cùng. Ba nữ nhân ngồi trong ghế lô xa hoa ở Thịnh Thế, Trần Hân Vũ len lén liếc nhìn người bên cạnh một cái, Hạ Hà vẫn là mặt không chút thay đổi mà nhìn Trương Tử Đồng, không khí lúng túng. "Đối với chuyện đột ngột rời đi lần trước, hôm nay ta giải thích với các ngươi, thực xin lỗi." Trên mặt Trương Tử Đồng vẫn là mang theo tươi cười, làm như không biết Hạ Hà đang hờn giận. Hạ Hà nhìn thẳng vào Trương Tử Đồng, trong ánh mắt là dò xét cùng trào phúng, "Ngươi không cần nói xin lỗi với chúng ta, người ngươi thật sự cần phải xin lỗi là La Phi. Nàng không phải cún con ngươi bảo đến thì đến bảo đi thì đi, cho dù tình yêu của nàng không thể được xã hội lý giải nhận thức cũng không nên bị ngươi dùng để lợi dụng và chà đạp, nếu ngươi còn có lương tâm thì không nên làm tổn thương nàng." Gương mặt vốn đang tươi cười của Trương Tử Đồng lập tức trầm xuống, nàng cầm ly rượu trên tay để lên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Hà, "Ở trong mắt ngươi La Phi cũng chỉ có giá trị để bị lợi dụng thôi sao? Ta nói cho ngươi, mặc kệ La Phi nghĩ như thế nào, ta vẫn luôn coi nàng là bạn tốt của ta. Ta chưa từng nghĩ tới muốn chà đạp tình cảm của nàng, ta chỉ là không thương nàng cho nên không thể nhận mà thôi. Chẳng lẽ liền bởi vì La Phi thích ta, ta nhất định phải hồi báo đồng dạng tình cảm của nàng sao? Ta không cao thượng như vậy, ta làm không được." Sau khi Trương Tử Đồng nói xong vẫn như cũ mang vẻ mặt tức giận nhìn Hạ Hà, Hạ Hà bị nàng nhìn có chút sợ hãi, mà càng làm cho Hạ Hà cảm thấy khó chịu là những lời này của Trương Tử Đồng, bởi vì nàng nói không có sai, cũng không thể bởi vì La Phi si ngốc yêu Trương Tử Đồng liền yêu cầu Trương Tử Đồng phải đáp lại tình yêu tương tự, nhưng mà La Phi ở bên cạnh Trương Tử Đồng đau khổ trông ngóng mười năm, cơ hồ là tất cả tuổi thanh xuân đều dành cho Trương Tử Đồng, ngay cả những người đứng xem như các nàng đều cảm thấy đau lòng. "Giữa các ngươi thật sự không có một chút khả năng nào sao?" Nghe được khẩu khí của Hạ Hà không còn bén nhọn, Trương Tử Đồng cũng thu lại ánh mắt nói, "Không có khả năng, chúng ta chỉ có thể là bằng hữu." "Vậy tốt nhất ngươi nên nói rõ ràng với La Phi, không cần tiếp tục như vậy, nàng cũng không còn nhỏ, bị ngươi kéo lấy hơn mười năm, nếu tiếp tục như vậy ta sợ cả đời nàng đều không đi được." "Chuyện này ta đương nhiên biết." Trương Tử Đồng liếc mắt nhìn Hạ Hà một cái, nàng cũng không phải xấu xa như vậy, nàng chính là không biết nên nói với La Phi như thế nào mà thôi. Trần Hân Vũ thấy Hạ Hà cùng Trương Tử Đồng nhìn chằm chằm vào nhau, vì thế yên lặng một mình ăn các món đặc sản của đầu bếp nổi tiếng Thịnh Thế, thường thường liếc nhìn Trương Tử Đồng một cái thuận tiện phỏng đoán suy nghĩ của nàng một chút, sau đó đợi đến khi Trương Tử Đồng rốt cục nhịn không được phóng một ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lại đây, "Nhìn ta làm gì? Ta cũng không phải thức ăn, ngươi dùng ánh mắt như con chuột đó nhìn ta làm gì?" "Khụ khụ..." Đột nhiên bị giật mình khiến Trần Hân Vũ vội vàng dùng tiếng ho khan che dấu, đợi vài phút sau mới dám ngẩng đầu lên, kết quả vừa mới nâng ánh mắt lên liền nhìn thấy Trương Tử Đồng vẫn còn đang nhìn chính mình, gương mặt không chút thay đổi làm cho Trần Hân Vũ run rẩy. "Ta chỉ là muốn hỏi ngươi người gọi điện cho ngươi tối đó là ai...Bạn trai sao?" Dưới khi thế cường đại của Trương Tử Đồng, Trần Hân Vũ rốt cục hỏi ra vấn đề trong lòng nàng muốn hỏi nhất. Trương Tử Đồng không nghĩ tới nàng cư nhiên là muốn hỏi cái này, nhìn vẻ mặt tràn đầy tò mò của Trần Hân Vũ, ngay cả Hạ Hà lúc đầu vốn chỉ hứng thú với chuyện uống rượu lúc này cũng mang một bộ đáng chờ nàng trả lời, nàng chính là lắc đầu, sau đó bưng ly rượu đặt ở bên môi nhấp nhẹ, có chút chua cay, lại có chút vui vẻ. Không phải bạn trai thì là ai? Biểu tình rối rắm lại quyết tuyệt của Trương Tử Đồng đêm đó vừa nhìn liền biết có liên quan đến người có tình cảm, vì thế Trần Hân Vũ lại hỏi: "Như vậy, người kia là người ngươi thích?" Lúc này Trương Tử Đồng không có chút do dự, trong ánh mắt có sự kiên quyết thậm chí còn mang theo một chút kiêu ngạo, nàng trảm đinh tiệt thiết nói: "Đúng vậy." Hóa ra thật sự là Trương Tử Đồng đã có người thích, không biết đó là người như thế nào, thế nhưng còn có thể khiến cho Trương Tử Đồng có biểu tình như vậy khi nhắc tới, Hạ Hà ở trong lòng thở dài một hơi, nàng biết La Phi là hoàn toàn không có cơ hội. Mà lúc này suy nghĩ của Trần Hân Vũ là, người kia nhất định là một nam nhân rất năng lực rất nhiều tiền, cho dù không có năng lực không có nhiều tiền ít nhất cũng là rất tuấn tú, đối với nữ nhân mà nói vấn đề các làm quan tâm nhất về nam nhân nhất định là diện mạo, Trần Hân Vũ cũng không ngoại lệ, nàng mở to đôi mắt háo sắc hỏi: "Soái không?" Trương Tử Đồng ngẩn ra, nghiêng đầu vuốt vuốt tóc, hơi hơi cụp mắt, sau đó thản nhiên nói: "Không soái." Lại lập tức ngẩng đầu, trong ánh mắt là ôn nhu cùng ý cười có thể làm cho người ta hòa tan, "Nhưng rất được." Rất được? Có ý gì? Là có ý như nàng đang nghĩ sao? Trần Hân Vũ trừng mắt, cằm đều muốn rơi xuống. Hạ Hà sửng sốt, "Người ngươi thích..." "Người ta yêu, cũng là nữ nhân." Là yêu, không phải thích. Cho dù biết có một số việc nhất định phải nói rõ ràng, Trương Tử Đồng lại vẫn không có liên lạc với La Phi, không có nguyên nhân, chính là không muốn chủ động làm tổn thương La Phi, vì thế chuyện này liền vẫn kéo dài như vậy. Giống như từ sau khi yêu Triệu Thanh Khê nàng bắt đầu trở nên không quả quyết dễ dàng mềm lòng, Trương Tử Đồng nghiêng người ngồi ở trên sopha, tầm mắt bắt đầu nhìn chăm chú một tấc một tấc Triệu trên gương mặt Thanh Khê, khuôn mặt kia luôn là một bộ dáng lãnh đạm xa cách, nhưng cố tình nàng lại có thể từ trong ánh mắt của Triệu Thanh Khê nhìn thấy nồng đậm ôn nhu, có lẽ chính là phần ôn nhu này mới làm cho nàng quyến luyến Triệu Thanh Khê như vậy đi. "Ngươi thích chó không?" Trương Tử Đồng biết Triệu Thanh Khê rất ít khi xem các chương trình TV khác ngoài phim truyền hình, cư nhiên tối nay lại xem một chương trình thú cưng, có chút tò mò. Triệu Thanh Khê đang ôm một cái gối ôm chăm chú nhìn hai chú cún con lông xù tranh nhau trái banh cao su trong TV, nghe thấy Trương Tử Đồng hỏi nàng, chính là gật gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ đặt trên màn hình TV. Nghĩ nghĩ, Trương Tử Đồng chuyển động thân mình tới gần Triệu Thanh Khê, cùng nàng nhìn đám động vật bản thân cũng không cảm thấy đáng yêu trong TV, đột nhiên nói: "Chúng ta cũng nuôi một con đi." Triệu Thanh Khê rốt cục đem lực chú ý dời tới trên người Trương Tử Đồng, nàng thấy bộ dáng Trương Tử Đồng hơi hơi mang cười quay đầu nhìn mình, nói: "Nuôi chó không phải chuyện dễ dàng như vậy, nó cần tốn rất nhiều thời gian cùng tâm tư, nếu không thể hảo hảo chăm sóc nó vậy cần gì phải nuôi chứ?" "Công việc của ngươi cũng không quá bận rộn, muốn nuôi một chú cún con hẳn là không có vấn đề gì đi." Trương Tử Đồng nhíu mày, "Về phần thời gian cùng tâm tư, đừng nói với ta ngươi không muốn dành thời gian cùng tâm tư cho chuyện này đi?" "Ta chỉ là chó mà thôi, cũng không phải nhất định phải tự mình nuôi mới được." Triệu Thanh Khê nắm thật chặt gối ôm trong lòng, khóe miệng có mỉm cười. "Thích thì nuôi, cần nghĩ nhiều như vậy sao? Không phải ngươi nói trong nhà phải có một con thú cưng mới có cảm giác ấm áp sao?" Triệu Thanh Khê thích những thứ có sức sống, đặc biệt thích nuôi một chút những con vật nhỏ, Trương Tử Đồng biết lúc còn nhỏ Triệu Thanh Khê từng nuôi rất nhiều động vật linh tinh như chó mèo hay cá, cho nên đối với chuyện nuôi một chú chó nhỏ nhất định không có vấn đề gì. Quan trọng nhất là lúc này bản thân mình rất bận, bây giờ trong công ty cơ hồ là một mình nàng đang chiến đầu cùng một đám lão viên công, thời gian Thanh Khê đi làm lại ít, thường xuyên ở nhà một mình, có thêm thú cưng bên cạnh cũng tốt. Gương mặt Trương Tử Đồng dưới ngọn đèn đã không còn lóe ra vẻ minh diễm cùng khí thế như ngày thường, mà có vẻ nhu hòa dịu dàng, Triệu Thanh Khê có chút thất thần, chờ khi phản ứng lại thì ý cười trở nên càng sâu, "Bây giờ đã rất ấm áp rồi." Dừng một chút, nàng lại cúi đầu nhỏ giọng nói: "Huống chi, ngươi lại không thích cún con." Trương Tử Đồng có chút khiết phích, nhất là đối với những con vật nhỏ, Triệu Thanh Khê còn nhớ rõ vẻ mặt ghét bỏ của Trương Tử Đồng trong một buổi tối nào đó khi nói đến thú cưng, tuy rằng lúc ấy Trương Tử Đồng bởi vì nàng thích chó mà cố tình che dấu, nhưng Triệu Thanh Khê vẫn như cũ cẩn thận phát hiện ra. Nànglà vì mình không thích mới không nuôi sao? Trương Tử Đồng đột nhiên cảm thấymột trận ngọt ngào, giồng như là nữ nhân đang trong một tình yêu cuồng nhiệtnghe được người yêu thề non hẹn biển, hạnh phúc đến rối tinh rối mù. Nàng thấyTriệu Thanh Khê cúi đầu xuống, lông mi hơi hơi nhếch lên, tóc đen mềm mại rốitung tản ra, trong lòng có một cơn xúc động muốn áp cũng áp không được.
|
Chương 33: Ái muội
Bàn tay của Trương Tử Đồng đột nhiên vuốt ve lên gương mặt dưới ánh sáng thản nhiên màu lam nhạt của Triệu Thanh Khê, trái tim Triệu Thanh Khê bất ngờ nhảy lên, lại càng cúi đầu không dám nâng lên, nàng sợ vừa nhấc mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập ôn nhu của Trương Tử Đồng, chỉ có thể né tránh ánh mắt. Triệu Thanh Khê luôn là một bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cho dù là ở thời khắc này, Trương Tử Đồng vẫn như cũ không thể phân rõ cảm xúc lóe ra trong mắt nàng đến tột cùng là cái gì, kháng cự? E lệ? Nếu Triệu Thanh Khê cần thời gian để làm quen, Trương Tử Đồng tin tưởng bản thân tuyệt đối có dũng khí chờ đợi, nhưng đến giờ phút này, nàng không biết cái nàng gọi là tin tưởng có phải chính là nhất sương tình nguyện một mình nàng nghĩ đến mà thôi hay không. Triệu Thanh Khê quá mức thản nhiên, thản nhiên giống như mọi thứ không có liên quan đến nàng, yêu cũng được, rối rắm cũng thế, mọi cảm xúc làm người ta bất an đều chính là chuyện của một mình Trương Tử Đồng. Trương Tử Đồng gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, không thể tin được một phút trước bản thân còn đang vui sướng vì sự ân cần của nàng đối với mình, giây tiếp theo lại bắt đầu buồn rầu bởi vì trái tim không thể nắm bắt của nàng, nàng không thương mình sao? Thậm chí một chút cảm giác đối với mình cũng không có sao? Có phải bản thân mình nên làm một chút gì đó mới có thể khiến cho Triệu Thanh Khê bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa các nàng hay không? Sự xúc động ban đầu và sự phẫn nộ ngay lúc này hòa vào nhau, Trương Tử Đồng nghiêng người về phía trước, đôi môi mang đường cong hoàn mỹ gắt gao dán lên môi Triệu Thanh Khê, bàn tay vuốt ve trên mặt Triệu Thanh Khê trượt xuống nâng cằm của nàng lên, làm cho Triệu Thanh Khê hơi hơi ngửa đầu đón nhận nụ hôn có chút nóng rực của nàng, tay kia thì lướt qua thắt lưng của Triệu Thanh Khê, vết thương nơi đó đã sớm tốt rồi, vì thế nàng không ôn nhu chút nào mà chế trụ thắt lưng mảnh khảnh của Triệu Thanh Khê, làm cho Triệu Thanh Khê càng thêm dựa sát vào mình. Có lẽ là phần lửa giận mạc danh kỳ diệu mà nàng nhìn thấy kia quá mức mãnh liệt, Triệu Thanh Khê hoàn toàn không có phản ứng lại, nàng mở to mắt tùy ý Trương Tử Đồng dây dưa trên môi nàng. Bên tai còn đang quanh quẩn tiếng kêu đáng yêu của cún con trong TV, ngọn đèn vẫn là sáng ngời làm cho người ta mê huyễn, nàng cảm thấy bàn tay Trương Tử Đồng ôm trên lưng nàng càng ngày càng chặt, ngực của nàng cũng gắt gao dán trong lòng Trương Tử Đồng, cảm giác chèn áp trên ngực cũng truyền tới, dấu hiệu thiếu ô xy trở nên rõ ràng, nàng hé miệng muốn giảm bớt phần áp bách kia. Trương Tử Đồng không cảm thấy Triệu Thanh Khê chống cự, cũng không cảm thấy ý muốn thuận theo, chỉ có tê liệt tiếp nhận. Trong lòng nàng một trận kinh hoàng, không ngừng mà làm sâu cái hôn này, đôi môi đỏ mọng của nàng ma sát lên môi Triệu Thanh Khê, nhiệt độ không khí chậm rãi tăng lên, ý nghĩ của nàng cũng bắt đầu hỗn loạn. Môi Triệu Thanh Khê mềm mại, chóp mũi của nàng thậm chí nghe thấy được hương vị hoa quả ngọt ngào, nàng vô thức vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng lướt qua môi Triệu Thanh Khê, từng chút từng chút... Đôi môi Triệu Thanh Khê đột nhiên liền mở ra, như là đang hết sức hút không khí vào, đầu lưỡi Trương Tử Đồng nhẹ nhàng lướt trên môi cứ như vậy không hề báo trước mà xâm nhập vào khu vực ấm áp chua ngọt mang theo hương táo, đầu lưỡi đảo qua khoang miệng ẩm ướt, mang đến một trận lại một trận tê dại như bị điện giật, cho đến khi chạm vào một đầu lưỡi mềm mại khác, nàng mới không chút do dự quấn lên... Lưỡi cùng lưỡi quấn lấy, cảm giác tinh tế mà ôn nhuyễn long trời lở đất, tiếng hít thở dồn dập từ xoang mũi truyền ra, Triệu Thanh Khê đột nhiên bừng tỉnh, bật mở đôi mắt đã nhắm lại từ lúc nào, hai tay run run dùng sức đẩy, Trương Tử Đồng còn đắm chìm trong phần ngọt ngào hiếm có kia lập tức bị đẩy ra. Nếu nói vừa rồi mình còn đang ở trên thiên đường, vậy bây giờ chính là ngã xuống địa ngục, Trương Tử Đồng trống rỗng nâng lên đối mắt ý loạn tình mê, đồng tử mang hơi nước nhìn Triệu Thanh Khê sắc mặt ửng đỏ, hô hấp gấp gáp. Trong lòng giống bị hung hăng bóp chặt, Trương Tử Đồng kiềm nén phẫn hận, đến tột cùng Triệu Thanh Khê là có ý gì! Dục cự hoàn nghênh sao? Hay là thương hại nàng nên cho nàng một chút ngọt ngào? Triệu Thanh Khê nhẹ nhàng nhíu mày cùng biểu tình hối hận làm cho Trương Tử Đồng hoàn toàn bùng nổ, nàng cười lạnh một tiếng nói: "Hối hận sao? Cảm thấy ta ghê tởm sao? Vừa rồi sao không thấy ngươi đẩy ta ra! Không cần ở trước mặt ta làm ra một bộ dáng trinh tiết liệt nữ, nếu ngươi biết tình cảm của ta đối với ngươi là gì thì nên có chuẩn bị tâm lý, không tiếp nhận không từ chối là có ý gì? Cùng ta chơi trò mờ ám sao? Ta nói cho ngươi, ta không rẻ mạc như vậy! Ngoại trừ thật tình cùng toàn tâm toàn ý yêu, cái gì ta cũng không cần!" Triệu Thanh Khê nhìn ánh mắt có chút phiếm hồng của Trương Tử Đồng, im lặng đứng dậy tắt TV. Chiếc đĩa tinh xảo trên bàn trà còn lại vài miếng táo, đó là khi Trương Tử Đồng thấy nàng xem TV thì đứng trong phòng bếp gọt vỏ, ngay cả hạt cũng lấy ra. Không biết là từ ngày nào thì bắt đầu tạo thành thói quen, nàng sợ Triệu Thanh Khê xem TV nhàm chán, mỗi tối đều rửa cắt chút trái cây để trên bàn trà, sau đó im lặng cùng Triệu Thanh Khê xem TV, hoặc là một mình trở lại thư phòng làm việc. Do dự một chút, Triệu Thanh Khê vươn tay cầm lấy cái đĩa, đợi sau khi thu dọn chỉnh tề bàn trà và sopha, Trương Tử Đồng vẫn còn duy trì tư thế lúc trước ngồi trên sopha, ánh mắt bất định nhìn vào hư không. Triệu Thanh Khê nhẹ nhàng bỏ gối ôm xuống, sau đó thở dài một hơi nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm." Không nhận được Trương Tử Đồng đáp lại, nàng trực tiếp trở về phòng ngủ. Đánh răng xong nằm ở trên giường, trong bóng đêm Triệu Thanh Khê chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trương Tử Đồng, ta nên đối với ngươi làm sao bây giờ? Một mình ngồi trong phòng khách tràn đầy cô đơn, Trương Tử Đồng ngơ ngác nhìn bức màn, cửa sổ đóng chặt chặn gió, bức màn có thản nhiên hoa nhỏ mất đi động lực tung bay, lẳng lặng đứng lặng trong căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Nàng sợ hãi, cuộn mình lại, Trương Tử Đồng tựa vào một góc sáng sủa của sopha, mùa xuân ban đêm đã không còn rét lạnh, nhưng nàng vẫn như cũ cảm thấy bản thân đang run rẩy. Triệu Thanh Khê sẽ rời đi nàng, đêm nay phát sinh chuyện như vậy, chỉ sợ nàng sẽ một mình bỏ đi rất xa. Nếu nàng nói nàng hối hận sẽ như thế nào, có thể làm cho Triệu Thanh Khê lưu lại hay không? Kỳ thật khi nàng vừa nói ra những lời này liền hối hận, rõ ràng biết Thanh Khê không phải người như vậy, rõ ràng biết Thanh Khê không phải loại người sẽ đùa giỡn mập mờ, nhưng nàng vẫn là buộc miệng nói ra. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ làm tổn thương Triệu Thanh Khê, nàng cũng chưa từng hoài nghi Triệu Thanh Khê, nàng chính là quá mức đau lòng, quá mức khó chịu, sự oán giận tích tụ ở trong lòng ngực kia không phát tiết ra sẽ không thoải mái, vì sao sau khi bản thân nàng vừa bước ra khỏi sự sợ hãi và lúng túng của đoạn tình cảm này lại còn phải tiếp nhận nhiều sự hoài nghi cùng bài xích mà nàng không thể hiểu nổi đến như vậy. Nàng còn có thể làm sao đây? Triệu Thanh Khê vĩnh viễn là bộ dáng im lặng kín đáo, nàng không biết người kia nghĩ cái gì, không biết người kia có một chút yêu thích nàng hay không, không biết lòng của người kia. Có lẽ Trương Tử Đồng nói rất nhiều lời không lý trí không tỉnh táo, nhưng có một câu là thật, đó là bất luận khi nào cũng sẽ không thay đổi, thứ nàng muốn, ngoại trừ thật tình và toàn tâm toàn ý yêu, cũng không còn gì nữa. Chỉ cần Triệu Thanh Khê yêu thương , cho dù chỉ có một chút ít, nàng cũng sẽ có dũng khí có tin tưởng mà tiếp tục đến cuối cùng, nàng sẽ đợi cho đến khi kết thúc.
|
Chương 34: Sợ hãi
Ngày hôm sau lúc Trương Tử Đồng đi làm vẫn có chút ngẩn ngơ, lúc cầm bút lúc xem văn kiện đều nghĩ đến Triệu Thanh Khê đang làm cái gì, có phải đang chuyên tâm đóng dấu tư liệu hay không, hay là đang lên kế hoạch khi nào thì dọn ra ngoài? Vừa nghĩ đến đây nàng liền cảm thấy một trận đau lòng. Thật sự đến lúc phải tách ra nàng nên làm sao đây? Muốn Trương Tử Đồng từ bỏ có lẽ không có khả năng, nhưng nếu muốn đem trái tim không ai có thể nắm bắt kia của Triệu Thanh Khê thu vào trong lòng, thật sự không dễ dàng. Bây giờ nàng đã không dám lại có bất kỳ hành động gì, chỉ có thể từ từ quan sát, về phần đợi đến khi nào, đại khái là phải đợi đến lúc Triệu Thanh Khê dọn ra khỏi nhà, dọn ra khỏi nhà của các nàng... Đã vài buổi trưa Trương Tử Đồng đều không có về nhà, nàng sợ nhìn thấy ánh mắt né tránh của Triệu Thanh Khê, lại lo lắng sẽ khống chế không được trái tim sắp nhảy ra ngoài của bản thân, đơn giản liền lười trở về, dù sao chuyện ở công ty cũng còn đọng lại rất nhiều, đến bây giờ áp lực của nàng lớn vô cùng. Cứ như vậy, mỗi ngày Trương Tử Đồng đi sớm về trễ, buổi sáng trước khi Triệu Thanh Khê rời giường liền chuẩn bị tốt sau đó vội vàng xuất môn, ngay cả bữa sáng cũng là sau khi đến công ty mới nhờ thư ký mua. Vì thế mỗi ngày thời gian ở chung duy nhất cũng chỉ còn lại buổi tối, mỗi ngày Triệu Thanh Khê vẫn đều làm xong cơm chiều chờ Trương Tử Đồng về ăn, mà sau khi cơm nước xong Trương Tử Đồng cũng sẽ giống như trước đây chủ động đi rửa chén. Tạo thành một cái thói quen thật sự không dễ dàng, nhưng đôi khi lúc ngươi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác ngươi đã có thói quen làm một việc gì đó, ví dụ một ngày nào đó khi Trương Tử Đồng về nhà vào lúc chạng vạng, mở cửa ra chuyện thứ nhất không phải bỏ túi xách xuống thay quần áo, mà là dùng ánh mắt đảo nhanh qua toàn bộ căn nhà một lần sau đó bất an đi đến trước cửa phòng Triệu Thanh Khê, giống như là phải đối mặt với một quyết định quan trọng mà đẩy cửa ra, sau đó nàng nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn, đồ vật này nọ đều còn đó. Tựa hồ mỗi ngày về nhà chuyện đầu tiên chính là xem xem Triệu Thanh Khê có còn ở đây hay không, sau đêm đó, thời thời khắc khắc Trương Tử Đồng luôn lo lắng Triệu Thanh Khê sẽ một mình lặng lẽ rời đi, tựa như tính cách của nàng, im lặng, luôn làm cho ngươi ta không thể nào cảm nhận được. Bất đắc dĩ thở dài một hơi, trước Triệu Thanh Khê Trương Tử Đồng chưa từng yêu thương người nào, người mà ngay cả yêu thích cũng không biết nay lại muốn một người, mọi thứ của nàng đều là mù quáng, không hiểu làm sao cố gắng, không hiểu làm sao theo đuổi, thứ duy nhất biết được chính là nàng bức thiết muốn cùng người kia trải qua cả đời. Tình yêu chỉ có mục đích mà không có phương pháp luôn làm cho người ta cảm thấy mỏi mệt và phí công, huống chi tình yêu này còn đặc thù như vậy, Trương Tử Đồng chống cằm nghĩ, có lẽ nàng hẳn là tìm một người hiểu biết loại tình yêu này để học hỏi, cho dù không thể giải quyết vấn đề, ít nhất có thể giải quyết áp lực cùng khủng hoảng trong nội tâm nàng, nàng đã sắp...Hoàn toàn không biết làm sao cho phải. Buổi tối đó đến khuya Triệu Thanh Khê mới về, nói là đã ăn bữa tối rồi, sau đó tắm rửa trực tiếp trở về phòng ngủ, trong quá trình đó cũng không liếc nhìn Trương Tử Đồng một cái, Trương Tử Đồng hé miệng, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị tiếng đóng cửa kia làm phải nuốt trở lại, lòng của nàng bị hung hăng đánh một cái, một cỗ khí nghẹn ở trong lồng ngực, cuối cùng nàng giận dỗi trở lại phòng ngủ, ngay cả bữa tối cũng không có tâm tình ăn. "Trương tổng..." Tiếu quản lý phòng Kế hoạch là do Trương Tử Đồng một tay đề bạt lên, cũng là một trong những thành phần cấp cao trẻ tuổi ít ỏi của công ty. Hắn coi như là tâm phúc của Trương Tử Đồng, thế hệ quản lý cấp cao trước đây trong công ty vẫn không hài lòng với một số trưởng phòng quản lý hiện tại, luôn làm khó dễ bọn họ. Nhưng mấy năm qua cũng không có ảnh hưởng gì đáng kể, trong đó chủ yếu vẫn là bởi vì thái độ quyết đoán của Trương Tử Đồng, không lưỡng lự, cũng không bốc đồng. Đối với vị Trương tổng còn nhỏ tuổi hơn hắn, hắn là bội phục từ tận đáy lòng. Đáng tiếc thời gian gần đây Trương tổng vốn luôn hăng hái, tinh thần sáng láng lại bắt đầu thường thường ngẩn người, ngay cả khi đang họp cũng thất thần. Hắn nhìn thoáng qua đám người Tống Ngôn An mang thần sắc không hài lòng, nhỏ giọng kêu Trương Tử Đồng một tiếng sau đó thấy nàng không có phản ứng gì, vì thế lại kêu, "Trương tổng..." Quả thật Trương Tử Đồng là đang ngẩn người, từ đêm qua trong đầu vẫn không bình tĩnh, các loại cảnh tượng trong tưởng tượng về Triệu Thanh Khê thay nhau xuất hiện, cho đến khi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, kết quả không quá hai giờ lại bị đói tỉnh, do dự một chút sau đó rốt cục phải đứng lên mở tủ lạnh ra, muốn xem xem bên trong có sẵn cái gì đó có thể ăn hay không, nào biết tìm nửa ngày ngoại trừ hoa quả cũng chỉ có một ít rau dưa linh tinh, hoa quả chỉ sợ càng ăn càng đói đi. Đang lúc nàng chuẩn bị từ bỏ đóng cửa tủ lạnh lại thì nghe được tiếng mở cửa, Triệu Thanh Khê mặc một thân áo ngủ hồng nhạt xuất hiện ở cửa phòng bếp, nhìn qua nàng vẫn là đang còn buồn ngủ, thân mình lắc lắc thấy Trương Tử Đồng ngây ngốc nhìn mình, chậm rãi đi qua, mở ra tủ lạnh lấy một túi sủi cảo đông lạnh ra. "Sủi cảo làm sẵn đông lạnh ăn không ngon lắm, ăn tạm một chút đi." Khi Triệu Thanh Khê đem một chén sủi cảo khói bay nghi ngút đặt trước mặt Trương Tử Đồng, Trương Tử Đồng chính là trầm mặc nhìn cái đồng hồ đang chạy tí tách trên tường, không biết suy nghĩ cái gì. Bộ dáng những chiếc bánh sủi cảo trong cái chén trắng bóng đáng yêu cực kỳ, nếp uốn trên mặt giống như là quạt hương bồ, rất đều và đẹp mắt, nàng cúi đầu nhìn kỹ hơn nữa mới cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng sủi cảo rau xanh, bỏ vào miệng, hơi nóng tỏa khói mờ mịt , làm cho ánh mắt đều nhuộm mềm mại. Trương Tử Đồng từng chút một từng chậm rãi ăn sủi cảo, đột nhiên liền nhịn không được muốn khóc. Triệu Thanh Khê vẫn là cái kia Triệu Thanh Khê, vô luận là khi nào đều có thể làm cho nàng cảm thấy ấm áp, làm cho nàng làm sao cũng không dứt bỏ được. Tính cách Triệu Thanh Khê thanh đạm có lẽ không biết biểu đạt, có lẽ không thích biểu đạt, nhưng nàng luôn có thể làm ra một ít hành đông thật nhỏ lại thẩm thấu vào lòng người làm lay động linh hồn tự cho là cứng rắn của Trương Tử Đồng, cho dù là một chén bánh sủi cảo đông lạnh bình thường, nàng cũng sẽ đặt thêm vài miếng rau xanh ở bên trong. Mà vài miếng rau xanh không có chút thu hút này tựa như một cây độc châm, một tấc một tấc tiến vào trong lòng Trương Tử Đồng, làm cho Trương Tử Đồng trầm luân hãm sâu vào một loại kịch độc tên là "Triệu Thanh Khê". Theo như lời nói của Triệu Thanh Khê, bánh sủi cảo làm sẵn đông lạnh một chút cũng không ngon, vỏ bánh dày lại bở, ăn vào còn dính răng. Nhưng như vậy thì có sao, trong mắt Trương Tử Đồng, nàng không quan tâm trong chén kia có phải cái gì mỹ vị hay không, nàng chỉ biết đó là phần ấm áp do tự tay Triệu Thanh Khê nấu cho nàng giữa đêm khuya thanh vắng mà không ai có thể thay thế được. Lúc Trương Tử Đồng cúi đầu ăn sủi cảo, Triệu Thanh Khê an vị ở đối diện nàng, im lặng nhìn nàng ăn, có lẽ là do khói nóng lượn lờ, nàng chỉ cảm thấy mọi thứ đều là hư ảo như vậy, bao gồm cả khuôn mặt xinh đẹp sớm đã khắc vào lòng nàng của Trương Tử Đồng, trong sự mông mông lung lông mờ nhạt, cũng xa xôi. Nàng nhìn thấy trong ánh mắt sáng ngời như ngọc của Trương Tử Đồng hàm chứa lệ rõ ràng, dường như muốn rơi xuống. Trong lòng thở dài một hơi, nàng chưa bao giờ biết một nữ nhân tự tin cao ngạo như vậy sẽ có một ngày ở trước mặt nàng lộ ra loại biểu tình làm người ta đau lòng này, nếu như không phải gặp mình, có phải nàng liền vẫn là một Trương Tử Đồng tùy tính mà tiêu sái hay không? Có phải sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần bị thương giống như bây giờ hay không? Đột nhiên liền cảm thấy khó chịu. Trương Tử Đồng, ta thay nàng ủy khuất. "Cám ơn." Trương Tử Đồng chậm rãi ngẩng đầu, bánh sủi cảo trong bát đã muốn ăn hết rồi, dạ dày no ấm, trái tim nhưng lại trở nên trống rỗng. Triệu Thanh Khê lắc đầu, từ khi nào nàng cũng bắt đầu nói cám ơn với mình, "Về sau chưa ăn tối thì nói cho ta biết, không cần để bản thân đói bụng giống như tối hôm qua, không có ý nghĩa." Thanh âm của nàng nhẹ nhàng ôn nhu, thong thả mà rõ ràng. Không có ý nghĩa sao? Sao lại không có ý nghĩa, ít nhất ta làm cho ngươi đau lòng, không phải sao? Trương Tử Đồng thật muốn nói: "Nếu có thể, ta cũng muốn sử dụng khổ nhục kế." Nhưng nàng vẫn là không có loại dũng khí này, nàng sợ nàng sẽ thật sự chạm vào cấm địa của Triệu Thanh Khê, sau đó Triệu Thanh Khê liền thật sự rời đi nàng. Bây giờ nàng rốt cục hiểu được vì sao La Phi có thể đè nén được tình yêu sâu sắc ở trong tim mà thành thành thật thật làm một người bạn thân ở bên cạnh nàng, thậm chí ngay cả quyết đoán thổ lộ cũng không dám, hóa ra không phải yếu đuối, chính là sợ mất đi. Chính như giờ phút này nàng đối mặt với Triệu Thanh Khê, cũng bắt đầu trở nên lo được lo mất, nàng không dám lại mạo hiểm tranh thủ, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại, nàng đánh cược không nổi, bởi vì luyến tiếc mất đi, cũng không đủ khả năng để mất đi. Nàng nghĩ, cho dù không thể tới gần, ít nhất cũng không muốn rời xa. Sau một trận trầm mặc, Triệu Thanh Khê thu dọn chén liền đi vào phòng bếp, lúc xoay người thanh âm của Trương Tử Đồng quẩn quanh đèn trần trầm bổng bay tới, "'Về sau', 'Về sau' có thể là bao lâu?" Triệu Thanh Khê dừng bước, hé miệng, lại phát hiện trong giọng nói của Trương Tử Đồng lộ vẻ mê mang tự hỏi tự đáp, vì thế nàng không lưu lại, mang theo bóng dáng dưới ngọn đèn sáng rõ trong nhà trốn trong tiếng nước của phòng bếp. Có lẽ nàng đang sợ hãi đáp án chưa thể nói ra khỏi miệng kia. Nàng sợ một khi nàng mở miệng, chính là thốt ra một từ "Vĩnh viễn" không thể giữ nổi.
|
Chương 35: Tai họa
"Nàng thật sự là càng ngày càng kỳ lạ, cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn Hằng Tín sẽ bị hủy ở trong tay nàng!" Sau khi tan họp, Tống Ngôn An cùng đám người lão Tiền vẫn còn nán lại trong phòng họp, chuyện Trương Tử Đồng ngẩn người lúc đang họp quả thật làm cho bọn họ tức giận, bất quá như vậy cũng không tính là chuyện xấu gì, bọn họ vốn không ôm hy vọng gì đối với Trương Tử Đồng, ít nhất bây giờ chứng minh bọn họ cũng có không sai, tập đoàn Hằng Tín ở trong tay khuê nữ của lão Trương là không có tiền đồ. Nếu như Trương Tử Đồng nghe thấy những lời phê bình này của bọn họ phỏng chừng sẽ cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước đi. Đáng tiếc nàng không có nghe được, Trương Tử Đồng vừa tan họp liền vội vàng trở lại văn phòng lúc này đang gọi điện thoại cho Tô Viên. Hiện tại nàng hoàn toàn là thúc thủ vô sách đối với Triệu Thanh Khê, nàng sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi, sẽ lo được lo mất, nàng cũng có thể kiên nhẫn chờ đợi, có thể làm như không có việc gì mà chờ đợi, nhưng nàng sẽ không ngồi chờ chết. Trong phần tình cảm đầy bất an này, nàng đã sắp trở nên không giống chính mình rồi, bối rối dao động, mâu thuẫn nao núng, luôn lặp đi lặp lại không tìm ra thời co thích hợp để mở lời. Hiện tại nàng cần tìm được phương hướng cho mình từ một người khác, càng là người ngoài cuộc càng là có thể giải quyết lý trí, cho dù sẽ có chút phiến diện và có chút thiếu xót cũng không quan trọng, nàng chính là cần bình tĩnh ngay lập tức. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm Tô Viên, có lẽ Tô Viên chỉ có một tình yêu đơn phương còn thất bại hơn nàng và một lần thổ lộ không dám nhắc tới, nhưng ít ra Tô Viên có thể lý giải phần tình cảm này, cũng không hề có tâm cơ mà hết sức giải đáp tường tận cho nàng, cho dù đáp án kia không có quá nhiều giá trị trực tiếp. "A lô?" Thanh âm của Tô Viên thật cẩn thận truyền đến, hẳn là còn đang trong lớp. "Mấy giờ thì rảnh? Ta mời ngươi ăn cơm." Trương Tử Đồng gõ gõ bàn làm việc, không hề có chút cảm giác áy náy nào khi quấy rầy người khác đi học mà không có nguyên nhân rõ ràng. Lúc này Tô Viên đang trong lớp Tiếng Trung của Chủ nhiệm khoa, Chủ nhiệm khoa này nổi tiếng nghiêm khắc, trốn học đi trễ về sớm coi như là thi cuối kỳ thất bại, vào lớp không tập trung cũng bị trừ điểm, vì thế nàng chỉ có thể cúi rạp xuống bàn, cười nói: "Gần đây giảm cân, ghi sổ, chờ khi ta hết giảm cân thì lại mời ta." "Ăn hay không ăn thì tùy ngươi, dù sao quá thời hạn thì coi như xong, tự ngươi quyết định đi." Thanh âm của Trương Tử Đồng nghe ra dường như là không kiên nhẫn lắm, Tô Viên sợ mất bữa đại tiệc miễn phí, vội vàng la lên một tiếng: "Muốn! Sao lại không muốn!" Vừa kích động thanh âm quá lớn, Chủ nhiệm khoa đang giảng lập tức buông sách xuống, trừng mắt nhìn Tô Viên đang cúi xuống bàn chỉ lộ cái lưng lên. Lương Thanh Nhiễm liếc nhìn người đã bị phát hiện mà bản thân còn chưa biết cách đó không xa một cái, chậm rãi nhấc tay nói: "Giáo sư, ta nhớ ngài từng viết một quyển sách [Vết thương trong vết thương văn học], các nhân vật và nội dung bên trong hình như có chút bất đồng với những điều ngài vừa nói đến, ta chưa thể hiểu rõ, không biết ngài có thể giảng giải một chút nữa được không?" Giáo sư đang tính kêu tên Tô Viên chuẩn bị trừ điểm thì nghe thấy sinh viên yêu quý Lương Thanh Nhiễm khiêm tốn đặt câu hỏi cho mình liền dời tầm mắt, bắt đầu nghiêm túc giảng giải. Sinh viên bây giờ ngay cả tác phẩm nổi tiếng cũng rất ít xem, huống chi là loại văn liên quan đến học thuật mà sinh viên không có hứng thú này, không thể tưởng được thế nhưng Lương Thanh Nhiễm còn xem qua sách bản thân viết [Vết thương trong vết thương văn học], nghe câu hỏi của nàng thì nàng tương đối nắm rõ nội dung trong sách, vì thế sau khi giảng giải xong vần đề của nàng thì càng hài lòng với sinh viên này, về phần một sinh viên khác bây giờ đã ngồi đoan đoan chính chính nghiêm túc lắng nghe giảng bài, hắn cũng lười đi để ý trách mắng. Tô Viên rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà có tiểu Nhiễm. Nàng vừa nghe đến thanh âm của tiểu Nhiễm liền bị hoảng sợ, tám chín phần mười là mình đã bị phát hiện nghe điện thoại, vì thế nhanh chóng cúp điện thoại ngồi ngay ngắn. Nàng lén liếc nhìn Lương Thanh Nhiễm một cái, học kỳ này vừa khai giảng Lương Thanh Nhiễm liền dọn ngoài ra, Tô Viên không biết có phải nàng đang tránh mình hay không, chỉ biết là bản thân rất khó chịu, không thể nghĩ tới hôm nay Lương Thanh Nhiễm cư nhiên vì giúp mình mà lừa dối giáo sư. "Hình như lại có chút động lòng a." Cúi đầu, Tô Viên lầm bầm lầu bầu một câu. Buổi chiều Trương Tử Đồng liền sớm lái xe đến trường học của Tô Viên, từng cái từng cái sinh viên đi tới đi lui, một đám người tinh thần phấn chấn bồng bột, thanh xuân dào dạt, kỳ thật bất quá Triệu Thanh Khê cũng vừa tốt nghiệp nửa năm mà thôi, lại luôn làm cho người ta cảm thấy một loại ổn trọng nói không nên lời, làm cho người ta cảm thấy — có thể dựa vào. Nàng bất đắc dĩ cười cười, không thể tưởng được một tiểu nữ nhân văn văn nhược nhược lại còn nhỏ hơn nàng bốn tuổi lại làm cho nàng có cảm giác có thể dựa vào, bản thân thật sự là càng sống càng thụt lùi. Nhưng thụt lùi thì sao chứ? Nếu có thể, nàng kỳ thật cũng muốn trở thành người để Triệu Thanh Khê dựa vào a. Trương Tử Đồng đã sớm nhìn thấy Tô Viên, nàng đi cùng một nữ sinh có dáng người cao gầy, tóc dài tung bay, cúi đầu bước đi, thường thường nghiêng đầu liếc nhìn đối phương một cái. Mà cô gái có mái tóc dài kia lại cầm một quyển sách, tư thái tao nhã mà tùy ý đi về phía mình, trên gương mặt có thể tùy thời làm cho người ta kinh diễm tản ra hơi thở lạnh lùng. Đây chính là Lương Thanh Nhiễm "Siêu cấp phúc hắc khoác áo nữ thần" trong miệng Tô Viên, Tô Viên từng nói mình cùng Lương Thanh Nhiễm có chút giống nhau, nhưng nàng lại cảm thấy Lương Thanh Nhiễm cùng Triệu Thanh Khê mới giống nhau, đều là người lý trí bình tĩnh làm cho người ta không thể nhìn thấu, đạm mạc đến cực điểm. Mà khác biệt là, trong sự đạm mạc của Triệu Thanh Khê có bao lấy nồng đậm ôn nhu, nhưng ẩn sâu trong sự đạm mạc của Lương Thanh Nhiễm là một thế giới chỉ có chính nàng mới có thể hiểu được. Lương Thanh Nhiễm, thực đáng sợ. "Tô Viên!" Thấy Tô Viên sắp lướt qua mình mà còn chưa phát hiện ra chỗ này còn có một người xinh đẹp như hoa đang đứng, Trương Tử Đồng chỉ có thể kêu nàng một tiếng. "A?" Trương Tử Đồng thấy Tô Viên còn mang một bộ dạng thất thần thì trong lòng mắng một tiếng "Đồ ngốc", không khỏi nhìn qua Lương Thanh Nhiễm đi cùng nàng lúc này cũng đã dừng lại. Tô Viên nói mình là nữ yêu tinh, chỉ sợ Lương Thanh Nhiễm của nàng mới là nữ yêu tinh, đem linh hồn của nàng câu đi mất rồi. "Tan học rồi chứ? Có thể đi chưa?" Trương Tử Đồng chỉ liếc mắt nhìn Lương Thanh Nhiễm một cái liền dời tầm mắt hỏi Tô Viên. Tô Viên nghe thấy lời nói của Trương Tử Đồng, lúc này mới nhớ tới buổi sáng có hẹn trước với Trương Tử Đồng, "Nga! Có thể, có thể đi rồi." "Nói bạn học của ngươi cùng đi." Trương Tử Đồng hất cằm chỉ hướng Lương Thanh Nhiễm, nói. Tô Viên rốt cục có thể quang minh chính đại nhìn Lương Thanh Nhiễm, nàng thử nói: "Tiểu Nhiễm, ngươi có muốn cùng chúng ta đi ăn cơm không?" "Xin chào, ta họ Lương, Lương Thanh Nhiễm." Lương Thanh Nhiễm không có trả lời Tô Viên, mà là gật gật đầu với Trương Tử Đồng, trực tiếp nói với Trương Tử Đồng, "Xin nhận hảo ý của ngươi, bất quá ta có hẹn người khác phải đi thư viện." Trương Tử Đồng vốn muốn nói với Tô Viên về chuyện của nàng và Triệu Thanh Khê, nếu như Lương Thanh Nhiễm cùng đi thì bản thân nhất định không có cơ hội nói ra, mà Tô Viên lại càng không có tâm tư để giúp nàng giải đáp vấn đề, cho nên nàng không có giữ Lương Thanh Nhiễm lại, chính là cười nói: "Xin chào Lương đồng học, ta tên là Trương Tử Đồng. Ngươi đã muốn đi thư viện ta cũng không quấy rầy ngươi, lần sau có cơ hội ta lại mời ngươi." "Được." Lương Thanh Nhiễm cũng cười nhẹ, "Vật ta đi trước." Tô Viên ngơ ngác nhìn bóng dáng xinh đẹp của Lương Thanh Nhiễm, vẻ mặt cô đơn, giống như là muốn khóc. Trương Tử Đồng đứng ở một bên thở dài một hơi, hồng nhan họa thủy, Lương Thanh Nhiễm là họa thủy trong số họa thủy. Vềphần Triệu Thanh Khê, đó là hồng nhan Trương Tử Đồng tình nguyện chịu cả đời họathủy.
|
Chương 36: Dũng khí
Nói là ăn đại tiệc, kết quả cũng chỉ là đến một nhà hàng đồ nướng. Bỏ qua chuyện giảm cân, kỳ thật hai người cũng không có tâm tình để đi tế miếu Ngũ tạng*. (*Là lục phủ ngũ tạng – ý nói lấp đầy cái dạ dày) Bộ dáng Tô Viên một hơi uống hết ly bia làm cho Trương Tử Đồng sinh lòng cảm khái, ngay cả loại người ngày thường ngây ngốc như Tô Viên còn muốn mượn rượu tiêu sầu, có thể thấy được tình yêu thật sự không phải là thứ gì tốt, đáng tiếc chính nàng rõ ràng là người sợ bị ngược còn cố tình đi tìm ngược. "Hỏi ngươi chút chuyện." Khi Tô Viên uống xong ly bia thứ hai, Trương Tử Đồng rốt cục mở miệng. "Cái gì a?" Tô Viên liếc mắt nhìn Trương Tử Đồng một cái, hỏi. "Nếu nữ nhân ngươi thích lại không thích nữ nhân thì ngươi phải làm sao?" Trương Tử Đồng hiển nhiên đã quên mất chuyện Tô Viên thích Lương Thanh Nhiễm, cho nên liền dẫm một phát vào miệng vết thương còn đang đổ máu của Tô Viên, Tô Viên còn đang ngậm một ngụm bia trong miệng, nuốt cũng không được, không nuốt cũng không được. "Người ngươi thích cũng thẳng sao?" Khó trách lúc trước cũng mua say ở quán bar. Trương Tử Đồng lắc lắc ly bia, có cảm giác uống bia như uống rượu vang đỏ, "Ta không biết, trước kia hẳn là như vậy đi." "Ách? Có ý gì?" "Trước kia nàng không có thích nữ nhân, cũng sẽ không muốn ở cùng les." Nàng còn nhớ rõ lúc mới quen Triệu Thanh Khê bị Triệu Thanh Khê hiểu lầm là les, sau đó khi làm việc cùng Triệu Thanh Khê mang một bộ dáng lễ phép khách khí, còn trong cuộc sống cá nhân thì trốn nàng rất xa. Khi đó mình còn cười nói với nàng mình không phải les, không nghĩ tới chưa đến một năm, mình thật sựm đã thành les, mà còn là bởi vì nàng mới cong, thật sự không biết là nên cười hay nên khóc. "Vậy còn bây giờ?" "Bây giờ... Bây giờ ta cũng không biết, có lẽ không có quá bài xích đi." Ít nhất nàng có thể chấp nhận mình một lần lại một lần hôn nàng, thậm chí sau khi biết rõ mình phát sinh tình cảm đặc thù với nàng cũng không có rời khỏi mình, vẫn là trước sau như một quan tâm mình. Cho dù nàng cũng không nói gì, nhưng Trương Tử Đồng biết, có lẽ Triệu Thanh Khê đối với bản thân cũng có một chút thích giống như vậy, cũng có thể còn nhiều hơn so với từ một chút, về phần nhiều hơn bao nhiêu, Trương Tử Đồng không thể biết hết. "Không bài xích thì sao, tiểu Nhiễm không phải cũng không bài xích sao, nhưng không phải cũng không có chấp nhận ta sao." Tô Viên lại cầm ly bia lên uống một ngụm lớn. "Ta cảm giác được, đại khái nàng cũng thích ta, chính là ta không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì, vừa không rời xa, lại không tới gần. Ta nghĩ nàng cũng giống như ta, chính là đang sợ hãi do dự, chính là cần thời gian để làm quen, nhưng bây giờ ta thật sự hoài nghi có phải ta nghĩ sai rồi hay không, nàng căn bản không có một chút dấu vết giãy dụa bồi hồi, vẫn bình tĩnh như cũ làm cho ta tuyệt vọng. Ta cũng không biết nàng có phải là người có mấy loại thất tình lục dục này hay không nữa, mặc kệ ta khổ sở cũng vậy, sinh khí cũng vậy, nàng luôn là một bộ dáng thản nhiên mà đứng một bên nhìn, tùy ý ta giống như đồ điên mà diễn trò cười." Trương Tử Đồng tận tình thổ lộ những chuyện khúc mắc nàng đè nén bấy lâu, hận không thể đi đến trước mặt Triệu Thanh Khê, chính miệng chất vấn Triệu Thanh Khê. "Nếu như vậy, vậy ngươi liền thổ lộ đi, có cái gì thì nói ra, ngươi cũng không cần lại đoán tới đoán lui." Tô Viên suy nghĩ rất trực tiếp, nếu đoán không trúng, vậy thì ngả bài đi. Không phải Trương Tử Đồng không nghĩ đến chuyện nói thẳng ra, nhưng nếu như biểu đạt rõ ràng như vậy còn bị né tránh bỏ qua, thì thổ lộ trực tiếp có bao nhiêu tác dụng chứ. Huống chi có vết xe đổ khi Tô Viên thổ lộ với Lương Thanh Nhiễm, làm sao nàng còn dám thử, thứ khác nàng đều có thể đánh cược, bởi vì không sợ mất đi, nhưng phần tình cảm này, nàng quả thật rất không dám. Lắc đầu, Trương Tử Đồng nói: "Những người ngươi quen thì sao? Các nàng làm sao theo đuổi được bạn gái?" "Rất nhiều phương pháp a, giống như nam sinh theo đuổi nự sinh, tặng hoa, bữa tối dưới ánh nến, cường hôn, đều có thể." Lúc nói cường hôn, Trương Tử Đồng nhìn thấy trong mắt Tô Viên đột nhiên ảm đạm một chút. "Những thứ này không có tác dụng, chúng ta cũng đã hôn vài lần, nếu có tác dụng thì sẽ không như bây giờ." "Vậy còn biện pháo nào chứ?" Tô Viên giật mình nhìn Trương Tử Đồng, đều đã như vậy còn chưa chịu cùng một chỗ, người Trương Tử Đồng thích thật đúng là khó theo đuổi, "Ta thấy nếu thật sự không được thì ngươi trực tiếp sex đi!" Vốn Tô Viên chính là thuận miệng trêu chọc một chút, căn bản không nghĩ tới sau khi Trương Tử Đồng ngây người một lát liền mở to hai mắt nhìn mình, giống như là nuốt phải ruồi bọ, "Ngươi nói cái gì? Sex?" "A?" Tô Viên cũng không hiểu rốt cuộc Trương Tử Đồng muốn biểu đạt ý gì. Khóe miệng Trương Tử Đồng giật giật, biểu tình rối rắm hỏi: "Hai nữ nhân cũng có thể...sex?" "Không thể nào, ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết!" Bây giờ Tô Viên quả thật bắt đầu bội phục Trương Tử Đồng, rõ ràng chính là một bộ dáng hoa hoa nữ, cư nhiên như vậy...Thuần khiết, ngay cả loại chuyện này cũng không biết còn có thể vì một nữ nhân mà buồn bực thành như vậy, "Ngươi sẽ không vẫn là...Cái kia cái kia đi." Đương nhiên Trương Tử Đồng biết Tô Viên nói cái kia cái kia là cái gì, cúi đầu, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng. Tuy rằng Trương Tử Đồng rất sớm đã biết đến les, cũng biết La Phi chính là les, sau khi 'Thâm Thâm' khai trương cũng thường xuyên đến đó uống rượu, sau khi yêu Triệu Thanh Khê còn xem mấy bộ phim điện ảnh nghệ thuật, nhưng đối với một chút chuyện tình có vẻ mịt mờ này nàng thật sự một chút cũng không biết, La Phi không có nói này nọ với nàng, mà những khách hàng trong "Thâm Thâm" có ý tứ với nàng khi tới gần nàng liền sớm bỏ mình dưới những lời nói ác độc của nàng, căn bản không chưa kịp giúp nàng tiếp thu những tri thức kia, cho nên đến nay ngoại trừ yêu thương Triệu Thanh Khê, nàng coi như là hoàn toàn không biết gì cả. "Ngươi cư nhiên thật là! Chuyện này thật đáng sợ!" Tô Viên kích động đến thiếu chút nữa làm đổ bia ra ngoài, chỉ có thể cảm thán liên tiếp. Trương Tử Đồng lãnh nghiêm mặt liếc mắt nhìn Tô Viên một cái, thật buồn cười, chẳng lẽ nàng không thể là một người giữ mình trong sạch sao. Có thể là ánh mắt của Trương Tử Đồng quá mức sắc bén, sau khi Tô Viên bị nàng liếc mắt một cái liền thành thật, không dám lại có hành vi gì kích động, chỉ có thể một mình yên lặng ăn đồ nướng nghĩ đông nghĩ tây. Trương Tử Đồng không để ý đến hoạt động tâm lý lúc này của Tô Viên, nàng chính là từng chút từng chút nhấm nháp nửa ly bia còn lại, hương vị bia không đủ nặng, lại có thể kích thích thần kinh người ta, giờ phút này nàng có chút ngẩn ngơ. Suy nghĩ một chút, Trương Tử Đồng lại hỏi: "Vậy, ngươi có biết hai nữ nhân làm sao...làm sao sex không?" Trương Tử Đồng ngập ngừng nói xong những lời này, trong nháy mắt Tô Viên liền cảm thấy hình tượng nữ vương lãnh diễm của Trương Tử Đồng trong một giây trước đã thoát phá không còn một mảnh, nàng đang ngượng ngùng sao? "Ngươi không cần ngượng ngùng, kỳ thật những chuyện này đều rất bình thường nha, khi tình yêu mãnh liệt tất nhiên là muốn càng tiến thêm một bước, mọi người đều là như vậy." "Vậy sao?" Trương Tử Đồng không có cảm xúc mà hỏi lại làm cho Tô Viên quyết định phải hảo hảo dẫn đường cho nàng, "Ngươi có biết ở Trung Quốc có một loại thần khí gọi là Baidu không? Có biết một thứ được coi là giáo viên toàn thời gian tên là internet không? Ngươi lên xem một cái liền biết rõ ràng." "Ta đã biết." Trương Tử Đồng nhìn tốp năm tốp ba người đang ngồi cùng nhau ăn đồ nướng, uống bia, ấm áp đơn giản như vậy, nàng cũng muốn có được. "Cho nên ngươi tính gạo nấu thành cơm?" Tô Viên thấy nàng mang một bộ dáng trăng sáng sau khi xua tan mây mù, tò mò hỏi. Tầm mắt Trương Tử Đồng dừng lại trên những hành động nhịp nhàng ăn ý của các cặp vợ chồng, ánh mắt ôn nhu mà cố chấp, "Ta nghĩ ta đã có cũng đủ dũng khí để yêu nàng, ta nghĩ muốn cùng nàng, cả đời."
|