Một Mảnh Phù Hoa
|
|
Chương 35: Kết tóc se tơ
Tối hôm đó, Bạch Dĩnh cầu tình Vịnh Thi. Vịnh Thi biết trước cũng vậy, sau cũng vậy, nàng cũng sẽ là người của Bạch Dĩnh, thế nên nàng đồng ý. Khi Bạch Dĩnh lần mò trong áo ngủ của nàng tìm nơi gò bồng đảo đầy đặn, nàng không đánh đuổi ra như mọi ngày. - Vịnh Thi.. Giọng Bạch Dĩnh trầm đục khác lạ, ban nãy trên đường về đã cưỡng hôn Bối Vịnh Thi không biết bao nhiêu lần, toàn viện cớ là sợ mất Vịnh Thi, sợ này, sợ nọ. Vịnh Thi cũng miễn cưỡng cho qua, coi như hôm nay Vịnh Thi bị Bạch Dĩnh lay động, nàng không thể không chiều theo Bạch Dĩnh được. Vốn chuyện xưa đối với Vịnh Thi cũng không phải bóng ma tâm lý, hay ám ảnh, nàng chỉ là.. muốn đợi mọi thứ chín mùi một chút. Không nghĩ nhanh như vậy liền phải nằm bên dưới Bạch Dĩnh. Bạch Dĩnh lật người, đem Vịnh Thi áp dưới thân. - Hôm nay nhé? Nói rồi cúi đầu ngậm lấy vành tai của Vịnh Thi, âu yếm mút nhẹ, Vịnh Thi cũng không ừ hử gì, chỉ để yên mặc Bạch Dĩnh chơi đùa mình. Để xem hồ ly này cao tay đến đâu. Mặc dù Vịnh Thi có thể xem được quá khứ của người, nhưng hồ ly thì Vịnh Thi không xem được, nên Vịnh Thi cũng không biết rõ trước mình Bạch Dĩnh có đã yêu cô gái nào chưa, có đã từng thưởng ngoạn qua nữ nhân nào chưa. Nghĩ đến gần hai ngàn năm Bạch Dĩnh sinh sống, nhất định nữ nhân xinh đẹp đã thấy qua không ít, càng nghĩ, Vịnh Thi càng thấy ghen tuông. Bạch Dĩnh mở cúc áo lót của Vịnh Thi ra, tay có chút run rẩy, không thể nào cởi được. Thế nên Bối Vịnh Thi mới nói: - Em chưa ngủ với nữ nhân nào à? Cởi có cái áo lót thôi cũng lâu. - Bà xã đại nhân, em chưa!- Bạch Dĩnh ngước đầu lên nhìn Bối Vịnh Thi, nghiêm túc nói. Vịnh Thi tuy rằng ngoài miệng hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại thư giãn hơn nhiều, ít nhất không phải ghen với ai. Nàng ôm cổ Bạch Dĩnh, nhu tình nhìn vào đôi mắt đen láy kia, đợi một nụ hôn từ Bạch Dĩnh. Nụ hôn của Bạch Dĩnh cũng nhẹ nhàng như tình yêu của nàng dành cho Vịnh Thi, nhẹ nhàng quấn quít, nhẹ nhàng khơi gợi. Bạch Dĩnh hôn xuống đôi môi mềm mượt của Vịnh Thi, ngậm vành môi của nàng ấy rồi cắn nhẹ, Bạch Dĩnh yêu Vịnh Thi không có bút mực nào tả hết. Nàng yêu Vịnh Thi đến độ một ngày Vịnh Thi kêu nàng quỳ xuống giao tính mạng của nàng cho Vịnh Thi, nàng cũng chẳng chần chừ suy nghĩ mà giao tất cả cho nàng ấy. Bạch Dĩnh cởi đi quần áo trên người mình rồi áp vào cơ thể thanh lạnh của Vịnh Thi, đầu óc Vịnh Thi như rối loạn trước những nụ hôn cuồng say của Bạch Dĩnh, trước hơi thở ấm nóng rạo rực. Vịnh Thi cũng nhiệt tình đáp trả, cho Bạch Dĩnh biết nàng cũng có bao nhiêu chờ mong, bao nhiêu hưởng thụ. Nếu nói Bạch Dĩnh là hồ ly, trời sinh quyến rũ thì Bối Vịnh Thi là vưu vật, ngàn năm có một. Cơ thể của Bối Vịnh Thi tuy gầy nhưng ba vòng tương đối, dáng vẻ cân đối, hợp lý, làn da trắng như bạch ngọc, lại mát lạnh, mùi hương nhẹ nhàng thanh thoát. Khi nàng ở bên dưới Bạch Dĩnh, nàng hệt như đóa lan đang chậm rãi tỏa sắc, tuy có chút ương bướng nhưng lại khiến người khác thưởng thức không thôi. Môi Bạch Dĩnh dời từ đôi môi hồng của Vịnh Thi xuống trước ngực, nàng hưng phấn ngậm lấy một bên ngực của Vịnh Thi vào trong miệng, như trẻ nhỏ mút lấy hương vị ngọt ngào nhất trên đời. Kích thích từ Bạch Dĩnh khiến Vịnh Thi không thể nào không phát ra tiếng được, nàng ưm một tiếng, muốn tránh đi nhưng không hiểu sao lại ưỡn người, đem trọn cả bầu ngực của mình dâng cho Bạch Dĩnh. Tiểu Dĩnh lại thập phần hưng phấn, một bên hôn mút, một bên sờ soạng, nâng niu. Ngực của Bối Vịnh Thi là tốt nhất, là tuyệt vời nhất, Dĩnh ta reo lên trong lòng, mềm mại co giãn, cắn nhẹ một cái còn phát ra tiếng! Đây chính là bảo bối chứ còn là gì? Tay của Bạch Dĩnh mon men tìm cách len lỏi vào bên dưới, tìm chỗ hổng mà tiến vào bên trong quần lót nhỏ của Bối Vịnh Thi. Cái này Bạch Dĩnh xem phim hôm kia, thu thập được không ít kinh nghiệm, nhưng Bạch Dĩnh sờ soạng lại thấy động khẩu nằm xa hơn nàng tưởng, nàng thì nghĩ chỉ cần cho tay vào quần liền thấy, không ngờ nằm gần nơi đại tiện thật nha... - Bạch Dĩnh ngu ngốc.. Vịnh Thi bị sờ soạng lung tung có chút đau, nhịn không được mắng Bạch Dĩnh một tiếng. Bạch Dĩnh liền nhanh nhẩu buông hai khỏa phấn nộn trước ngực ra, mặc dù nàng còn nghịch chưa đủ, nhưng có thứ kích thích nàng hơn. Bạch Dĩnh cởi đi chiếc quần lót màu hồng nhạt của Vịnh Thi ra, đây rồi, kho báu đây rồi!!! Bạch Dĩnh vui vẻ ngước mắt lên nhìn Vịnh Thi, thế là được Vịnh Thi ưu nhã tặng cho một cái tát. - Không nhìn chị là được chứ gì.. Hô hô.. Bạch Dĩnh ngắm nghía vùng tam giác kì bí của Bối Vịnh Thi, cảm thấy loài người thật là tuyệt tác của tạo hóa, này là.. đẹp quá.. Bạch Dĩnh ôm mũi mình lại ngăn nguy cơ chảy máu mũi. Nàng đưa chiếc lưỡi nho nhỏ ra nếm thử một chút. Đây rồi!! Thứ ngon nhất hành tinh đây rồi! Bạch Dĩnh hưng phấn ngước mặt lên nhìn Vịnh Thi, thế là được Vịnh Thi ưu nhã tặng cho một cái tát. - Không nhìn chị là được chứ gì.. hihi.. Nâng hai chân của Vịnh Thi ra để quan sát được rõ ràng hơn, Bạch Dĩnh nếm tư vị của Bối Vịnh Thi như đang nếm được hũ rượu hoàng thượng ngự ban, thơm ngon đến không muốn tách rời. Làn da thanh mát của Vịnh Thi, đôi chân thon thả của Vịnh Thi, tất cả đều như vưu vật trên đời này, là của Bạch Dĩnh nàng, chỉ là của Bạch Dĩnh nàng! Tay của Bạch Dĩnh ngập ngừng ở động khẩu một chút rồi tiến vào, cái cảm giác ấm nóng bao bọc lấy ngón tay này khiến Bạch Dĩnh như muốn bay lên trời. Nàng quá cao hứng rồi, không thể nào kiềm nổi mình nữa. Bạch Dĩnh đổ ập người xuống người Vịnh Thi, hôn lấy hôn để bánh bao trắng mịn của nàng, hồ ly gặm màn thầu. Vịnh Thi nhịn không được rên rỉ thành tiếng, hồ ly này tuy trúc trắc một chút nhưng thật sự rất tìm hiểu, có thể nói chuyện ái ân thế này, Bạch Dĩnh hiểu biết hơn Vịnh Thi nhiều, cứ liên tục ra ra vào vào kích thích nàng. Không chịu được cảm giác dục tiên dục tử thế này, Bối Vịnh Thi bèn đẩy Bạch Dĩnh qua bên cạnh, giọng mang đầy dục tính, nói: - Đừng.. chị không muốn nữa đâu... Nhưng Bạch Dĩnh nào chịu dừng lại, nàng bị đẩy khỏi ngực Vịnh Thi liền bám dính dưới chân nàng ấy, hôn bắp chân thon thả, hôn lên đùi trong mềm mại rồi lại đáp xuống vị trí kho báu mà nàng đã khai phá. Lưỡi Bạch Dĩnh loạn động ở động khẩu của Vịnh Thi, khiến Vịnh Khi không kiềm được mà âm a trong miệng. - Dĩnh.. Mật dịch càng ngày càng nhiều, Vịnh Thi còn không thể mở mắt nổi, nàng chơi vơi trong cảm giác lạ lùng này, từng đợt Bạch Dĩnh tiến vào là từng đợt run rẩy, vui sướng, khó chịu đan xen nhau. Ngón tay của Bạch Dĩnh được Vịnh Thi bao bọc trong sự mềm mại, nàng khều ở đây một chút thì nghe tiếng kêu của Vịnh Thi, khều ở kia một chút thì bị Vịnh Thi ngại ngùng đánh vào vai một cái. Hưng phấn lộng động thì thấy được gương mặt xinh xắn của Vịnh Thi thay đổi từ thanh lãnh, cao cao tại thượng chuyển sang thấp giọng nỉ non, Bạch Dĩnh biết mình đi đúng hướng rồi. Mải miết chơi đùa Vịnh Thi một lúc, không nghĩ lại bị Vịnh Thi đẩy nàng ra, xoay người sang trái thở hổn hển. Bạch Dĩnh vội trườn lên nhìn Vịnh Thi một chút, lo lắng hỏi: - Vịnh Thi, chị có sao không? - Không.. không sao.. - Có! Chị bị đau chỗ nào?- Bạch Dĩnh lật ngang lật dọc Vịnh Thi xem thử Vịnh Thi bị đau chỗ nào, Vịnh Thi ngượng ngùng tát yêu vào mặt Bạch Dĩnh một cái, nói: - Ngu ngốc. Ngoài cửa, tuyết bắt đầu ngưng lại, có hai người nguyện ý cùng nhau kết tóc se tơ.
|
Chương 35: Kết tóc se tơ
Tối hôm đó, Bạch Dĩnh cầu tình Vịnh Thi. Vịnh Thi biết trước cũng vậy, sau cũng vậy, nàng cũng sẽ là người của Bạch Dĩnh, thế nên nàng đồng ý. Khi Bạch Dĩnh lần mò trong áo ngủ của nàng tìm nơi gò bồng đảo đầy đặn, nàng không đánh đuổi ra như mọi ngày. - Vịnh Thi.. Giọng Bạch Dĩnh trầm đục khác lạ, ban nãy trên đường về đã cưỡng hôn Bối Vịnh Thi không biết bao nhiêu lần, toàn viện cớ là sợ mất Vịnh Thi, sợ này, sợ nọ. Vịnh Thi cũng miễn cưỡng cho qua, coi như hôm nay Vịnh Thi bị Bạch Dĩnh lay động, nàng không thể không chiều theo Bạch Dĩnh được. Vốn chuyện xưa đối với Vịnh Thi cũng không phải bóng ma tâm lý, hay ám ảnh, nàng chỉ là.. muốn đợi mọi thứ chín mùi một chút. Không nghĩ nhanh như vậy liền phải nằm bên dưới Bạch Dĩnh. Bạch Dĩnh lật người, đem Vịnh Thi áp dưới thân. - Hôm nay nhé? Nói rồi cúi đầu ngậm lấy vành tai của Vịnh Thi, âu yếm mút nhẹ, Vịnh Thi cũng không ừ hử gì, chỉ để yên mặc Bạch Dĩnh chơi đùa mình. Để xem hồ ly này cao tay đến đâu. Mặc dù Vịnh Thi có thể xem được quá khứ của người, nhưng hồ ly thì Vịnh Thi không xem được, nên Vịnh Thi cũng không biết rõ trước mình Bạch Dĩnh có đã yêu cô gái nào chưa, có đã từng thưởng ngoạn qua nữ nhân nào chưa. Nghĩ đến gần hai ngàn năm Bạch Dĩnh sinh sống, nhất định nữ nhân xinh đẹp đã thấy qua không ít, càng nghĩ, Vịnh Thi càng thấy ghen tuông. Bạch Dĩnh mở cúc áo lót của Vịnh Thi ra, tay có chút run rẩy, không thể nào cởi được. Thế nên Bối Vịnh Thi mới nói: - Em chưa ngủ với nữ nhân nào à? Cởi có cái áo lót thôi cũng lâu. - Bà xã đại nhân, em chưa!- Bạch Dĩnh ngước đầu lên nhìn Bối Vịnh Thi, nghiêm túc nói. Vịnh Thi tuy rằng ngoài miệng hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại thư giãn hơn nhiều, ít nhất không phải ghen với ai. Nàng ôm cổ Bạch Dĩnh, nhu tình nhìn vào đôi mắt đen láy kia, đợi một nụ hôn từ Bạch Dĩnh. Nụ hôn của Bạch Dĩnh cũng nhẹ nhàng như tình yêu của nàng dành cho Vịnh Thi, nhẹ nhàng quấn quít, nhẹ nhàng khơi gợi. Bạch Dĩnh hôn xuống đôi môi mềm mượt của Vịnh Thi, ngậm vành môi của nàng ấy rồi cắn nhẹ, Bạch Dĩnh yêu Vịnh Thi không có bút mực nào tả hết. Nàng yêu Vịnh Thi đến độ một ngày Vịnh Thi kêu nàng quỳ xuống giao tính mạng của nàng cho Vịnh Thi, nàng cũng chẳng chần chừ suy nghĩ mà giao tất cả cho nàng ấy. Bạch Dĩnh cởi đi quần áo trên người mình rồi áp vào cơ thể thanh lạnh của Vịnh Thi, đầu óc Vịnh Thi như rối loạn trước những nụ hôn cuồng say của Bạch Dĩnh, trước hơi thở ấm nóng rạo rực. Vịnh Thi cũng nhiệt tình đáp trả, cho Bạch Dĩnh biết nàng cũng có bao nhiêu chờ mong, bao nhiêu hưởng thụ. Nếu nói Bạch Dĩnh là hồ ly, trời sinh quyến rũ thì Bối Vịnh Thi là vưu vật, ngàn năm có một. Cơ thể của Bối Vịnh Thi tuy gầy nhưng ba vòng tương đối, dáng vẻ cân đối, hợp lý, làn da trắng như bạch ngọc, lại mát lạnh, mùi hương nhẹ nhàng thanh thoát. Khi nàng ở bên dưới Bạch Dĩnh, nàng hệt như đóa lan đang chậm rãi tỏa sắc, tuy có chút ương bướng nhưng lại khiến người khác thưởng thức không thôi. Môi Bạch Dĩnh dời từ đôi môi hồng của Vịnh Thi xuống trước ngực, nàng hưng phấn ngậm lấy một bên ngực của Vịnh Thi vào trong miệng, như trẻ nhỏ mút lấy hương vị ngọt ngào nhất trên đời. Kích thích từ Bạch Dĩnh khiến Vịnh Thi không thể nào không phát ra tiếng được, nàng ưm một tiếng, muốn tránh đi nhưng không hiểu sao lại ưỡn người, đem trọn cả bầu ngực của mình dâng cho Bạch Dĩnh. Tiểu Dĩnh lại thập phần hưng phấn, một bên hôn mút, một bên sờ soạng, nâng niu. Ngực của Bối Vịnh Thi là tốt nhất, là tuyệt vời nhất, Dĩnh ta reo lên trong lòng, mềm mại co giãn, cắn nhẹ một cái còn phát ra tiếng! Đây chính là bảo bối chứ còn là gì? Tay của Bạch Dĩnh mon men tìm cách len lỏi vào bên dưới, tìm chỗ hổng mà tiến vào bên trong quần lót nhỏ của Bối Vịnh Thi. Cái này Bạch Dĩnh xem phim hôm kia, thu thập được không ít kinh nghiệm, nhưng Bạch Dĩnh sờ soạng lại thấy động khẩu nằm xa hơn nàng tưởng, nàng thì nghĩ chỉ cần cho tay vào quần liền thấy, không ngờ nằm gần nơi đại tiện thật nha... - Bạch Dĩnh ngu ngốc.. Vịnh Thi bị sờ soạng lung tung có chút đau, nhịn không được mắng Bạch Dĩnh một tiếng. Bạch Dĩnh liền nhanh nhẩu buông hai khỏa phấn nộn trước ngực ra, mặc dù nàng còn nghịch chưa đủ, nhưng có thứ kích thích nàng hơn. Bạch Dĩnh cởi đi chiếc quần lót màu hồng nhạt của Vịnh Thi ra, đây rồi, kho báu đây rồi!!! Bạch Dĩnh vui vẻ ngước mắt lên nhìn Vịnh Thi, thế là được Vịnh Thi ưu nhã tặng cho một cái tát. - Không nhìn chị là được chứ gì.. Hô hô.. Bạch Dĩnh ngắm nghía vùng tam giác kì bí của Bối Vịnh Thi, cảm thấy loài người thật là tuyệt tác của tạo hóa, này là.. đẹp quá.. Bạch Dĩnh ôm mũi mình lại ngăn nguy cơ chảy máu mũi. Nàng đưa chiếc lưỡi nho nhỏ ra nếm thử một chút. Đây rồi!! Thứ ngon nhất hành tinh đây rồi! Bạch Dĩnh hưng phấn ngước mặt lên nhìn Vịnh Thi, thế là được Vịnh Thi ưu nhã tặng cho một cái tát. - Không nhìn chị là được chứ gì.. hihi.. Nâng hai chân của Vịnh Thi ra để quan sát được rõ ràng hơn, Bạch Dĩnh nếm tư vị của Bối Vịnh Thi như đang nếm được hũ rượu hoàng thượng ngự ban, thơm ngon đến không muốn tách rời. Làn da thanh mát của Vịnh Thi, đôi chân thon thả của Vịnh Thi, tất cả đều như vưu vật trên đời này, là của Bạch Dĩnh nàng, chỉ là của Bạch Dĩnh nàng! Tay của Bạch Dĩnh ngập ngừng ở động khẩu một chút rồi tiến vào, cái cảm giác ấm nóng bao bọc lấy ngón tay này khiến Bạch Dĩnh như muốn bay lên trời. Nàng quá cao hứng rồi, không thể nào kiềm nổi mình nữa. Bạch Dĩnh đổ ập người xuống người Vịnh Thi, hôn lấy hôn để bánh bao trắng mịn của nàng, hồ ly gặm màn thầu. Vịnh Thi nhịn không được rên rỉ thành tiếng, hồ ly này tuy trúc trắc một chút nhưng thật sự rất tìm hiểu, có thể nói chuyện ái ân thế này, Bạch Dĩnh hiểu biết hơn Vịnh Thi nhiều, cứ liên tục ra ra vào vào kích thích nàng. Không chịu được cảm giác dục tiên dục tử thế này, Bối Vịnh Thi bèn đẩy Bạch Dĩnh qua bên cạnh, giọng mang đầy dục tính, nói: - Đừng.. chị không muốn nữa đâu... Nhưng Bạch Dĩnh nào chịu dừng lại, nàng bị đẩy khỏi ngực Vịnh Thi liền bám dính dưới chân nàng ấy, hôn bắp chân thon thả, hôn lên đùi trong mềm mại rồi lại đáp xuống vị trí kho báu mà nàng đã khai phá. Lưỡi Bạch Dĩnh loạn động ở động khẩu của Vịnh Thi, khiến Vịnh Khi không kiềm được mà âm a trong miệng. - Dĩnh.. Mật dịch càng ngày càng nhiều, Vịnh Thi còn không thể mở mắt nổi, nàng chơi vơi trong cảm giác lạ lùng này, từng đợt Bạch Dĩnh tiến vào là từng đợt run rẩy, vui sướng, khó chịu đan xen nhau. Ngón tay của Bạch Dĩnh được Vịnh Thi bao bọc trong sự mềm mại, nàng khều ở đây một chút thì nghe tiếng kêu của Vịnh Thi, khều ở kia một chút thì bị Vịnh Thi ngại ngùng đánh vào vai một cái. Hưng phấn lộng động thì thấy được gương mặt xinh xắn của Vịnh Thi thay đổi từ thanh lãnh, cao cao tại thượng chuyển sang thấp giọng nỉ non, Bạch Dĩnh biết mình đi đúng hướng rồi. Mải miết chơi đùa Vịnh Thi một lúc, không nghĩ lại bị Vịnh Thi đẩy nàng ra, xoay người sang trái thở hổn hển. Bạch Dĩnh vội trườn lên nhìn Vịnh Thi một chút, lo lắng hỏi: - Vịnh Thi, chị có sao không? - Không.. không sao.. - Có! Chị bị đau chỗ nào?- Bạch Dĩnh lật ngang lật dọc Vịnh Thi xem thử Vịnh Thi bị đau chỗ nào, Vịnh Thi ngượng ngùng tát yêu vào mặt Bạch Dĩnh một cái, nói: - Ngu ngốc. Ngoài cửa, tuyết bắt đầu ngưng lại, có hai người nguyện ý cùng nhau kết tóc se tơ.
|
Chương 35: Kết tóc se tơ
Tối hôm đó, Bạch Dĩnh cầu tình Vịnh Thi. Vịnh Thi biết trước cũng vậy, sau cũng vậy, nàng cũng sẽ là người của Bạch Dĩnh, thế nên nàng đồng ý. Khi Bạch Dĩnh lần mò trong áo ngủ của nàng tìm nơi gò bồng đảo đầy đặn, nàng không đánh đuổi ra như mọi ngày. - Vịnh Thi.. Giọng Bạch Dĩnh trầm đục khác lạ, ban nãy trên đường về đã cưỡng hôn Bối Vịnh Thi không biết bao nhiêu lần, toàn viện cớ là sợ mất Vịnh Thi, sợ này, sợ nọ. Vịnh Thi cũng miễn cưỡng cho qua, coi như hôm nay Vịnh Thi bị Bạch Dĩnh lay động, nàng không thể không chiều theo Bạch Dĩnh được. Vốn chuyện xưa đối với Vịnh Thi cũng không phải bóng ma tâm lý, hay ám ảnh, nàng chỉ là.. muốn đợi mọi thứ chín mùi một chút. Không nghĩ nhanh như vậy liền phải nằm bên dưới Bạch Dĩnh. Bạch Dĩnh lật người, đem Vịnh Thi áp dưới thân. - Hôm nay nhé? Nói rồi cúi đầu ngậm lấy vành tai của Vịnh Thi, âu yếm mút nhẹ, Vịnh Thi cũng không ừ hử gì, chỉ để yên mặc Bạch Dĩnh chơi đùa mình. Để xem hồ ly này cao tay đến đâu. Mặc dù Vịnh Thi có thể xem được quá khứ của người, nhưng hồ ly thì Vịnh Thi không xem được, nên Vịnh Thi cũng không biết rõ trước mình Bạch Dĩnh có đã yêu cô gái nào chưa, có đã từng thưởng ngoạn qua nữ nhân nào chưa. Nghĩ đến gần hai ngàn năm Bạch Dĩnh sinh sống, nhất định nữ nhân xinh đẹp đã thấy qua không ít, càng nghĩ, Vịnh Thi càng thấy ghen tuông. Bạch Dĩnh mở cúc áo lót của Vịnh Thi ra, tay có chút run rẩy, không thể nào cởi được. Thế nên Bối Vịnh Thi mới nói: - Em chưa ngủ với nữ nhân nào à? Cởi có cái áo lót thôi cũng lâu. - Bà xã đại nhân, em chưa!- Bạch Dĩnh ngước đầu lên nhìn Bối Vịnh Thi, nghiêm túc nói. Vịnh Thi tuy rằng ngoài miệng hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại thư giãn hơn nhiều, ít nhất không phải ghen với ai. Nàng ôm cổ Bạch Dĩnh, nhu tình nhìn vào đôi mắt đen láy kia, đợi một nụ hôn từ Bạch Dĩnh. Nụ hôn của Bạch Dĩnh cũng nhẹ nhàng như tình yêu của nàng dành cho Vịnh Thi, nhẹ nhàng quấn quít, nhẹ nhàng khơi gợi. Bạch Dĩnh hôn xuống đôi môi mềm mượt của Vịnh Thi, ngậm vành môi của nàng ấy rồi cắn nhẹ, Bạch Dĩnh yêu Vịnh Thi không có bút mực nào tả hết. Nàng yêu Vịnh Thi đến độ một ngày Vịnh Thi kêu nàng quỳ xuống giao tính mạng của nàng cho Vịnh Thi, nàng cũng chẳng chần chừ suy nghĩ mà giao tất cả cho nàng ấy. Bạch Dĩnh cởi đi quần áo trên người mình rồi áp vào cơ thể thanh lạnh của Vịnh Thi, đầu óc Vịnh Thi như rối loạn trước những nụ hôn cuồng say của Bạch Dĩnh, trước hơi thở ấm nóng rạo rực. Vịnh Thi cũng nhiệt tình đáp trả, cho Bạch Dĩnh biết nàng cũng có bao nhiêu chờ mong, bao nhiêu hưởng thụ. Nếu nói Bạch Dĩnh là hồ ly, trời sinh quyến rũ thì Bối Vịnh Thi là vưu vật, ngàn năm có một. Cơ thể của Bối Vịnh Thi tuy gầy nhưng ba vòng tương đối, dáng vẻ cân đối, hợp lý, làn da trắng như bạch ngọc, lại mát lạnh, mùi hương nhẹ nhàng thanh thoát. Khi nàng ở bên dưới Bạch Dĩnh, nàng hệt như đóa lan đang chậm rãi tỏa sắc, tuy có chút ương bướng nhưng lại khiến người khác thưởng thức không thôi. Môi Bạch Dĩnh dời từ đôi môi hồng của Vịnh Thi xuống trước ngực, nàng hưng phấn ngậm lấy một bên ngực của Vịnh Thi vào trong miệng, như trẻ nhỏ mút lấy hương vị ngọt ngào nhất trên đời. Kích thích từ Bạch Dĩnh khiến Vịnh Thi không thể nào không phát ra tiếng được, nàng ưm một tiếng, muốn tránh đi nhưng không hiểu sao lại ưỡn người, đem trọn cả bầu ngực của mình dâng cho Bạch Dĩnh. Tiểu Dĩnh lại thập phần hưng phấn, một bên hôn mút, một bên sờ soạng, nâng niu. Ngực của Bối Vịnh Thi là tốt nhất, là tuyệt vời nhất, Dĩnh ta reo lên trong lòng, mềm mại co giãn, cắn nhẹ một cái còn phát ra tiếng! Đây chính là bảo bối chứ còn là gì? Tay của Bạch Dĩnh mon men tìm cách len lỏi vào bên dưới, tìm chỗ hổng mà tiến vào bên trong quần lót nhỏ của Bối Vịnh Thi. Cái này Bạch Dĩnh xem phim hôm kia, thu thập được không ít kinh nghiệm, nhưng Bạch Dĩnh sờ soạng lại thấy động khẩu nằm xa hơn nàng tưởng, nàng thì nghĩ chỉ cần cho tay vào quần liền thấy, không ngờ nằm gần nơi đại tiện thật nha... - Bạch Dĩnh ngu ngốc.. Vịnh Thi bị sờ soạng lung tung có chút đau, nhịn không được mắng Bạch Dĩnh một tiếng. Bạch Dĩnh liền nhanh nhẩu buông hai khỏa phấn nộn trước ngực ra, mặc dù nàng còn nghịch chưa đủ, nhưng có thứ kích thích nàng hơn. Bạch Dĩnh cởi đi chiếc quần lót màu hồng nhạt của Vịnh Thi ra, đây rồi, kho báu đây rồi!!! Bạch Dĩnh vui vẻ ngước mắt lên nhìn Vịnh Thi, thế là được Vịnh Thi ưu nhã tặng cho một cái tát. - Không nhìn chị là được chứ gì.. Hô hô.. Bạch Dĩnh ngắm nghía vùng tam giác kì bí của Bối Vịnh Thi, cảm thấy loài người thật là tuyệt tác của tạo hóa, này là.. đẹp quá.. Bạch Dĩnh ôm mũi mình lại ngăn nguy cơ chảy máu mũi. Nàng đưa chiếc lưỡi nho nhỏ ra nếm thử một chút. Đây rồi!! Thứ ngon nhất hành tinh đây rồi! Bạch Dĩnh hưng phấn ngước mặt lên nhìn Vịnh Thi, thế là được Vịnh Thi ưu nhã tặng cho một cái tát. - Không nhìn chị là được chứ gì.. hihi.. Nâng hai chân của Vịnh Thi ra để quan sát được rõ ràng hơn, Bạch Dĩnh nếm tư vị của Bối Vịnh Thi như đang nếm được hũ rượu hoàng thượng ngự ban, thơm ngon đến không muốn tách rời. Làn da thanh mát của Vịnh Thi, đôi chân thon thả của Vịnh Thi, tất cả đều như vưu vật trên đời này, là của Bạch Dĩnh nàng, chỉ là của Bạch Dĩnh nàng! Tay của Bạch Dĩnh ngập ngừng ở động khẩu một chút rồi tiến vào, cái cảm giác ấm nóng bao bọc lấy ngón tay này khiến Bạch Dĩnh như muốn bay lên trời. Nàng quá cao hứng rồi, không thể nào kiềm nổi mình nữa. Bạch Dĩnh đổ ập người xuống người Vịnh Thi, hôn lấy hôn để bánh bao trắng mịn của nàng, hồ ly gặm màn thầu. Vịnh Thi nhịn không được rên rỉ thành tiếng, hồ ly này tuy trúc trắc một chút nhưng thật sự rất tìm hiểu, có thể nói chuyện ái ân thế này, Bạch Dĩnh hiểu biết hơn Vịnh Thi nhiều, cứ liên tục ra ra vào vào kích thích nàng. Không chịu được cảm giác dục tiên dục tử thế này, Bối Vịnh Thi bèn đẩy Bạch Dĩnh qua bên cạnh, giọng mang đầy dục tính, nói: - Đừng.. chị không muốn nữa đâu... Nhưng Bạch Dĩnh nào chịu dừng lại, nàng bị đẩy khỏi ngực Vịnh Thi liền bám dính dưới chân nàng ấy, hôn bắp chân thon thả, hôn lên đùi trong mềm mại rồi lại đáp xuống vị trí kho báu mà nàng đã khai phá. Lưỡi Bạch Dĩnh loạn động ở động khẩu của Vịnh Thi, khiến Vịnh Khi không kiềm được mà âm a trong miệng. - Dĩnh.. Mật dịch càng ngày càng nhiều, Vịnh Thi còn không thể mở mắt nổi, nàng chơi vơi trong cảm giác lạ lùng này, từng đợt Bạch Dĩnh tiến vào là từng đợt run rẩy, vui sướng, khó chịu đan xen nhau. Ngón tay của Bạch Dĩnh được Vịnh Thi bao bọc trong sự mềm mại, nàng khều ở đây một chút thì nghe tiếng kêu của Vịnh Thi, khều ở kia một chút thì bị Vịnh Thi ngại ngùng đánh vào vai một cái. Hưng phấn lộng động thì thấy được gương mặt xinh xắn của Vịnh Thi thay đổi từ thanh lãnh, cao cao tại thượng chuyển sang thấp giọng nỉ non, Bạch Dĩnh biết mình đi đúng hướng rồi. Mải miết chơi đùa Vịnh Thi một lúc, không nghĩ lại bị Vịnh Thi đẩy nàng ra, xoay người sang trái thở hổn hển. Bạch Dĩnh vội trườn lên nhìn Vịnh Thi một chút, lo lắng hỏi: - Vịnh Thi, chị có sao không? - Không.. không sao.. - Có! Chị bị đau chỗ nào?- Bạch Dĩnh lật ngang lật dọc Vịnh Thi xem thử Vịnh Thi bị đau chỗ nào, Vịnh Thi ngượng ngùng tát yêu vào mặt Bạch Dĩnh một cái, nói: - Ngu ngốc. Ngoài cửa, tuyết bắt đầu ngưng lại, có hai người nguyện ý cùng nhau kết tóc se tơ.
|
Chương 36: Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên
Buổi sáng hôm sau hai người lại tiếp tục đi đến trại tâm thần, Bạch Dĩnh cảm thấy tình yêu của hai người họ quá gắn kết, nàng đem chúng đạp đổ cũng không cam lòng. Thế nhưng người và quỷ vốn không thể sống cùng nhau, miễn cưỡng cũng không đem lại kết quả tốt. Nhưng Bối Vịnh Thi của nàng, nàng phải giữ không cho ai đụng đến nàng ấy nữa. "Đừng đánh Tuệ Tuệ.. Xin cô.. Tôi đi theo cô.." Trong gió loảng thoảng tiếng nói của Thư Diệp, Bối Vịnh Thi hơi băn khoăn một chút, rõ ràng nàng còn chẳng động đến Tuệ Tuệ? Chắc là vì Bạch Dĩnh đánh vào gáy Tuệ Tuệ khiến Tuệ Tuệ ngất xỉu hôm đó. - Hm? Cô nói gì? Rõ ràng là Thư Diệp không thể xuất hiện nếu Bạch Dĩnh cứ kè kè bên Vịnh Thi lúc này. Nhưng Bạch Dĩnh cố tình bám dính, Vịnh Thi cũng hết cách, ai mượn Thư Diệp đem nàng dìm xuống nước. "Đừng đánh Tuệ Tuệ nữa.." - Tự nhiên lại đánh Tuệ Tuệ làm gì? Cô muốn nói gì vậy Thư Diệp?- Vịnh Thi có chút cáu bẳn, nàng đẩy cửa phòng của Tuệ Tuệ bước vào trong. Bạch Dĩnh nghe đến vậy bèn đánh trống lảng: - Trời lạnh quá, đã bảo chị mang găng tay. - Đeo găng tay sao mà làm việc?- Vịnh Thi lườm Bạch Dĩnh một cái, nàng thấy Tuệ Tuệ sắp bắt đầu giả điên bèn giơ tay ra dấu hiệu bảo nàng ấy ngừng lại, nói: - Không cần diễn nữa, chị biết hết rồi. Tuệ Tuệ trân người nhìn Vịnh Thi, chị ấy biết rồi thì sẽ ra sao? - Chị muốn tách bọn em ra đúng không? Nếu chị làm vậy, em chết cho chị xem!- Tuệ Tuệ bắt đầu tự cắn vào cổ tay mình, Vịnh Thi bước lên một bước cản lại, nàng nhanh chóng chụp vào cổ tay Tuệ Tuệ, hốt hoảng. - Em làm gì vậy? "Cứu em ấy.. xin cô.. tôi đi, tôi đi!" Giọng Thư Diệp cứ nỉ non trong gió, Vịnh Thi nghe tiếng khóc ai oán đó, lòng nàng cũng mềm nhũn ra, vành mắt ngay lập tức tràn đầy nước mắt. Nàng quá nhạy cảm rồi. - Em có cố gắng sống cuộc đời như vậy thì hai năm sau em cũng chết, mà chị nói em biết, khi em chết cũng sẽ không được gặp Thư Diệp. Thư Diệp sẽ sớm bị lôi về Minh giới thôi. Hàm răng đang cắn cổ tay của Tuệ Tuệ cũng ngưng trọng, nàng rơi nước mắt nhìn Vịnh Thi: - Chị.. em đau quá.. Em chỉ muốn được yêu.. Sao khó quá vậy chị? Nước mắt của Tuệ Tuệ rơi càng lúc càng nhiều, nàng buông thõng người như kẻ thơ thẫn, vừa rơi nước mắt vừa oán trách. - Tại sao cũng là yêu mà chị với người kia hạnh phúc.. Còn em.. Em có cần gì đâu, hai năm nữa em cũng vui lòng, em có cần gì nhiều đâu? Không nhịn mà nước mắt đầy mặt, Tuệ Tuệ đã lâu rồi không vuốt mái tóc rối bù của mình, nàng cứ ngỡ trốn vào một góc tối tăm như vậy sẽ không ai chia cách hai nàng, hóa ra là không thể. Nàng cũng chỉ muốn được ngày ngày đêm đêm được ở bên Thư Diệp, mặc dù tình yêu của hai nàng còn không có nổi một cái nắm tay, một hành động âu yếm, chỉ nhìn nhau thôi Tuệ Tuệ cũng thấy đủ đầy rồi. Nhưng ông trời lại trêu đùa hai nàng, người ma khác biệt. - Vậy chị về! Chị cũng không nỡ chia cắt hai em, hai năm này.. em hãy sống cho thật vui. "Không được! Cô không được về! Giúp tôi về Minh giới nhận tội đi, xin cô" Tiếng Thư Diệp bỗng chốc như thét gào, Bối Vịnh Thi chưa kịp bước ra khỏi phòng đã thấy bên ngoài trời tối sầm, xám xịt cả một góc. Nàng thở dài một hơi, nói: - Dĩnh, đi ra ngoài một chút đi. - Không!! Dĩnh ta đương nhiên không chịu để người yêu mình lại đó, lần trước đã đủ dọa nàng thót tim rồi. Bối Vịnh Thi dỗ dành một lúc Bạch Dĩnh mới chịu đi ra bậc tam cấp ngồi, với một điều kiện là Vịnh Thi không được ra khỏi phòng, có chuyện gì phải hét thật to. Vịnh Thi hứa rồi thì Bạch Dĩnh mới chịu đi ra chỗ khác ngồi. - Bây giờ xuất hiện được rồi, chúng ta ba mặt một lời đi. Một cơn gió lướt qua cửa sổ, Bối Vịnh Thi vô thức rùng người một cái, oan hồn này cũng thật lạnh lẽo, không hiểu hai người này làm cách nào yêu nhau, rõ ràng là khác biệt đến thế kia. - Tuệ Bảo Bối.. Để chị đi nhé?- Thư Diệp bay lại gần chỗ Tuệ Tuệ, chỉ thấy Tuệ Tuệ cắn chặt răng lắc đầu. - Đừng đi.. em xin chị! Ở lại với em đi. Bối Vịnh Thi đi lại gần giường ngồi xuống, hai người này.. Vịnh Thi không muốn tổn thương họ. Không hiểu sao Vịnh Thi lại thấy thương hai người vô cùng, có vẻ như nàng đã hiểu khi yêu người ta sẽ như thế nào, nàng còn yêu một nữ nhân, cảm giác này của hai người họ, nàng nghĩ là nàng hiểu được. - Em phải ăn uống đúng giờ, đi ngủ không được tung chăn ra, em cũng nên ra khỏi đây.. Tuệ Tuệ.. Chị..- Thư Diệp cũng không nhịn được mà khóc nấc lên, mười mấy năm nay ở bên cạnh Tuệ Tuệ, nói rời đi, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý, còn chưa chuẩn bị cả tình cảm của mình. Nàng phải rời xa Tuệ Tuệ ư? Rời xa trái tim của mình, rời xa tất cả còn xót lại trên đời mình. Tuệ Tuệ từ lâu không phải chỉ là một cái tên, Tuệ Tuệ là tim, là phổi, là tất cả của nàng.. Tuệ Tuệ đứng lên đi lại gần Thư Diệp, quả quyết nói: - Chị mà đi, em sẽ chết theo chị. - Như vậy đi, tôi giúp hai cô cầu tình Diêm đế. Bối Vịnh Thi thấy một màn này, lòng nàng cũng không cứng nổi. Thư Diệp nghe đến đó bèn quay sang nhìn Vịnh Thi, ngạc nhiên hỏi lại: - Chị có thể? Vịnh Thi ậm ừ trong miệng một vài chữ không ai hiểu rõ, vừa ậm ừ vừa gãi cằm suy nghĩ: - Tôi giúp cô chuyển kiếp, nhưng Thư Diệp, cô nên nhớ cô giết ba người rồi. - Phải, tôi giết ba người rồi- Thư Diệp đứng đó, trong bóng tối lại tịch liêu hơn hẳn. Vịnh Thi gật đầu: - Vậy nên nếu cô chuyển kiếp, cô phải chịu hết cực khổ của ba người bị cô giết trả lại cho cô. - Như thế nào?- Tuệ Tuệ cũng không lau đi nước mắt trên má mình đi, chỉ đứng đó ngây ngô nhìn Vịnh Thi. Nếu nói hẳn ra kiếp số của Thư Diệp, Vịnh Thi không thể. Dù sao công việc sắp xếp đời người này cũng không phải việc của Vịnh Thi, nàng chỉ nói: - Cái này còn tùy, chẳng hạn như người bị cô giết sẽ là con của cô, sẽ là mẹ của cô, sẽ là cha của cô. Cô phải trả nghiệt mà cô gây ra, đương nhiên, Tuệ Tuệ cô cũng có thể đợi Thư Diệp, bù đắp lại cho cô ấy. - Tôi có thể đợi Thư Diệp?- Đôi mắt u buồn của Tuệ Tuệ lại ánh lên một tia rạng rỡ, Vịnh Thi gật đầu, nàng có thể giúp họ chuyện này, đương nhiên cuộc đời về sau của họ đều do tạo nghiệt của họ gây ra. Chí ít, nàng có thể giúp họ gặp lại nhau. - Vậy em để chị đi đi, nếu em không đợi được chị, em nên đến với ai đó yêu em.- Thư Diệp yêu thương nhìn gương mặt bé bỏng của Tuệ Tuệ, không nỡ rời xa. Tuệ Tuệ lắc đầu: - Em đợi chị, hai mươi năm, ba mươi năm, em đều đợi được. - Ngốc. Em biết ba mươi năm dài cỡ nào không? – Thư Diệp mỉm cười, sau đó ngoan ngoãn đi lại gần Bối Vịnh Thi: - Cô giúp tôi về đi, đời này tôi nợ cô một ân tình. - Được!- Bối Vịnh Thi đem lá bùa trong tay mình đốt lên, sau đó đem lại gần ảo ảnh của Thư Diệp, đốt một mảng trên cánh tay Thư Diệp. Thấy đủ, nàng dập lá bùa đi, giải thích với Tuệ Tuệ: - Cô thấy vết thương rồi chứ? Người có vết bớt như vậy là Thư Diệp. - Em chờ chị, Thư Diệp!- Tuệ Tuệ nhìn đôi mắt đen láy của người thương lần cuối, nhủ lòng không được rơi nước mắt, nàng phải mạnh mẽ hơn. Ba mươi năm này, nàng phải chuẩn bị tốt chờ ngày quay lại của Thư Diệp. Vịnh Thi cũng mau chóng đem Thư Diệp trở về Minh giới, chỉ e đường đời của Tuệ Tuệ và Thư Diệp phải chịu không ít nghiệt chướng mà hai người tạo ra. Nhưng Vịnh Thi cũng không can thiệp quá sâu được, làm như vậy, nàng cũng đã quá phận rồi.
|
Chương 37: Hồ ly tìm hoan
Sau lần trừ tà cho Tuệ Tuệ, Vịnh Thi cùng Bạch Dĩnh lại quay về thành phố X, trên máy bay, Bối Vịnh Thi khẽ đan bàn tay nàng vào tay Bạch Dĩnh, tận hưởng một vài tiếng cuối cùng trước khi quay về thành phố cũ. Với Bạch Dĩnh, thành phố này mãi mãi là kỷ niệm đầu tiên, thân thương, là nơi nàng cả đời không quên. - Năm sau mình lại quay về đây nhé?- Bạch Dĩnh nhu tình nhìn gương mặt xinh đẹp của Vịnh Thi, nếu được ở bên nàng ấy, đời đời kiếp kiếp nàng cũng chẳng muốn rời xa. Từ khi hồ ly nàng buông lời yêu với Bối Vịnh Thi, Thiên giới đã tính cho nàng một đoạn đào hoa, đem dây tơ hồng buộc vào tay nàng và Vịnh Thi. Đời này kiếp này cả đời sau kiếp sau, lúc nào nàng cũng sẽ ở bên Vịnh Thi. Có những người cùng tộc nàng đã phải trải qua ngàn vạn luân hồi tìm kiếm người thương của mình, chung quy cũng bởi vì sợi tơ hồng nối giữa hai người quá chặt, kiếp trước đã quá yêu, kiếp sau chỉ cần gặp mặt liền động tình. - Cũng tốt. Vịnh Thi mỉm cười, có Bạch Dĩnh của nàng ở cạnh, đương nhiên chỗ nào cũng tốt. Sau khi quay về hai người lại vào guồng quay cố định, Bạch Dĩnh thì quay về kí túc xá của trường học hành, có lúc Bạch Dĩnh xin Vịnh Thi cho nàng nghỉ học, chỉ thấy Vịnh Thi mắng cho tối mặt. Kết quả phải ấm ức đi lên trường. Hồ ly thì cần gì phải đi học chứ! Dĩnh ta một bụng ấm ức không thể phát tiết. Thế nhưng những giây phút cùng học yoga với Vịnh Thi lại là khoảng thời gian ấm áp nhất của Bạch Dĩnh, bây giờ nàng đã là người của Vịnh Thi rồi, thế nên ai tiếp xúc nàng nàng đều không đồng ý. Bây giờ đây trong mắt Bạch Dĩnh chỉ có mỗi Bối Vịnh Thi, duy nhất một mình nàng ấy. Sau khi học xong hai người lại cùng cước bộ về nhà, trên đường đi, đôi khi hai người sẽ ghé một quán ăn nào đó để hẹn hò. Hôm nay hai người lại chọn một quán pizza làm nơi hẹn hò, tiệm bánh pizza này không phải là chuỗi nhà hàng mà chỉ là một quán ăn nhỏ, Vịnh Thi ngồi vào bàn, mỉm cười nhìn cô bé phục vụ, nói, "Cho chị một phần như mọi ngày". Vốn dĩ nàng cũng không thích ăn nhiều đồ ăn nhanh, nhưng ngày xưa Bạch Dĩnh bám dính nàng đòi ăn cơm nhà, nhưng Bối Vịnh Thi không đồng ý, thế nên toàn dắt nhau vào tiệm bánh pizza, ăn một cái rồi về. Mãi rồi phục vụ cũng quen hai nàng. Hai người kể nhau một số chuyện xảy ra trong ngày, không khí hài hòa như bất kì cặp đôi yêu nhau nào khác. Ăn xong lại đi bộ về nhà, trên đường đi, Bạch Dĩnh thử nắm lấy tay Vịnh Thi. Lần này Vịnh Thi không ngượng ngùng đẩy ra nữa. Đến trước cửa nhà, Vịnh Thi hơi ngại một chút, mặt cũng đỏ lên không ít. - Đủ rồi- Vịnh Thi nho nhỏ nói. Đủ rồi! Nhưng Bạch Dĩnh vẫn tìm cách len lỏi vào nhà nàng được. Đủ rồi! Nhưng Bạch Dĩnh vẫn có thể đè nàng ra hôn thắm thiết. Đủ rồi! Cho đến khi Bối Vịnh Thi mệt mỏi nằm phủ phục trên giường, Bạch Dĩnh vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng tìm hoan. Đủ rồi! Mặt trời đã ló dạng sau một đêm quần thảo. Vịnh Thi chân chính cảm nhận được, hồ ly không hề hết sức, khả năng tìm hoan của hồ ly thật vô hạn. Thảo nào ngày xưa lưu truyền trong nhân gian rằng hồ ly ăn hết nguyên khí của người phàm, bắt họ ái ân đến còn xương khô. Vịnh Thi hiểu rồi, nhưng không thể tránh được. Cho đến khi ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa rọi vào bên trong nhà, Vịnh Thi mới biết được rằng mình và Bạch Dĩnh cả đêm không ngủ. - Em có thể ngừng lại chưa? Bối Vịnh Thi cúi người nhìn vết hôn ngang dọc cơ thể mình, có chút tự thương xót bản thân. Hồ ly.. nàng đụng phải hồ ly rồi. Khó khăn nhất của Vịnh Thi đó chính là mang Bạch Dĩnh ném ra khỏi nhà nàng, thường thì nàng sẽ nghiêm mặt giáo huấn bắt Bạch Dĩnh phải đi học, mặc dù hồ ly cũng không cần học nhiều làm gì. Thế nhưng đó là chiêu bài cuối cùng của nàng, bằng không, nàng sẽ không cách nào đem Bạch Dĩnh để xa khỏi nàng một hai ngày. Bối Vịnh Thi đương nhiên cũng yêu Bạch Dĩnh và mong mỏi được ở bên ái nhân, nhưng làm yêu mãi cũng mệt, thứ lỗi nàng tuổi không còn sung mãn, nhiệt huyết đương nhiên không bằng người kia. Đuổi đi một hai hôm dưỡng sức đó là quyết định đúng đắn, ngày xưa chấp nhận Bạch Dĩnh, nàng cũng không biết mình bị ẩm dây thần kinh nào. Nhà không có tiếng nói ồn ào của Bạch Dĩnh lại trở nên yên lặng đến lạ, Bối Vịnh Thi ngồi ở ghế sô pha xem tivi, cũng không thể lừa bản thân nàng không nhớ Bạch Dĩnh. Nàng nhớ, nỗi nhớ nhỏ như chú kiến vàng, nhưng chú kiến vàng này cứ mãi chạy lung tung trong lồng ngực, nàng nhớ đến cồn cào, xao động trong lòng. Đang xem giữa chừng thì Bối Kỳ ló đầu ra khỏi bếp, nói với nàng: - Mẹ, vào ăn cơm! - Ừ, mẹ vào ngay. Nàng xỏ chân vào đôi dép bông màu xám nhạt mà Bạch Dĩnh mua, đi trên sàn nhà Bạch Dĩnh lau, ăn cái bát mà Bạch Dĩnh chọn, nàng phát hiện ra, thứ gì trong nhà của mình cũng bị Bạch Dĩnh thay từ từ. Báo hại nàng không thể không nghĩ đến Bạch Dĩnh được. Bữa cơm không quá đặc sắc, dạo gần đây Bối Kỳ với nàng đã có chuyển biến tốt hơn, hai mẹ con có thể thường xuyên dùng cơm. Bối Vịnh Thi cũng kể cho Bối Kỳ cách nào để đuổi ma quỷ đi, dần dà hai người cũng giống như hai mẹ con bình thường. Đang ăn thì có tiếng chuông cửa, Vịnh Thi gác đũa lên chén, sau đó đi ra ngoài mở cửa. - Thi Thi, sinh nhật vui vẻ!- Hạ Tình đứng trước mặt nàng với một bó hoa lớn, Vịnh Thi hơi ngạc nhiên một chút, sau đó cười xòa. - Nay còn bày đặt mua hoa, vào nhà đi, Kỳ Nhi cũng đang ở nhà đó. Hạ Tình hơi cười cười đi vào trong nhà, chưa vào được ba bước thì Bối Kỳ đã chạy từ trong bếp ra ôm chầm lấy nàng, vui mừng: - Dì Tình, dì Tình mới về tới hả? - Dì về hôm qua rồi, coi nào, Kỳ Nhi cao hơn cả dì rồi!- Hạ Tình xoay ngang xoay dọc Bối Kỳ, từng câu từng chữ đều thể hiện tình yêu thương dành cho con bé. - Dì Tình, vậy tối nay mình tổ chức sinh nhật cho mẹ luôn nha. - Vậy sao?- Hạ Tình hơi hơi gật đầu, vốn từ năm mười bốn đến giờ, chưa năm nào Hạ Tình rủ được Bối Kỳ tổ chức sinh nhật cho mẹ nàng. Năm nay lại chủ động, thật lạ. - Sinh nhật gì chứ, Tiểu Tình cậu ăn cơm chưa? Ăn với mẹ con mình đi- Vịnh Thi bỏ mặc hai người tay bắt mặt mừng đó, trực tiếp đi vào nhà bếp ăn cơm tiếp. Năm nào Hạ Tình cũng về một hai lần, về nhiều đến mức dây thần kinh bất ngờ của Vịnh Thi cũng chai sạn. Hạ Tình len lén lấy ra một giỏ đồ, nói nhỏ với Bối Kỳ: - Kỳ Nhi, dì mua cho con laptop với điện thoại mới, đừng để mẹ con thấy. - Tôi thấy rồi- Vịnh Thi hừ một tiếng, nhưng nhìn liếc qua đôi mắt mong chờ của Bối Kỳ, nàng lại thôi. Nhắm mắt cho qua cũng được. - Cơm ngon thế? Thi Thi nấu sao?- Hạ Tình đi lại bàn, vui vẻ gắp một cọng rau lên cho vào miệng. Vịnh Thi thấy cho dù có trải qua mười tám năm Hạ Tình cũng không chững chạc lên nổi, nhìn thế nào cũng thấy trẻ con, nàng rõ đũa vào tay Hạ Tình, mắng: - Ngồi xuống dùng đũa mà ăn, lớn rồi có phải trẻ con đâu. - Mẹ con là vậy đó, để con lấy chén cho dì. Bối Kỳ vui vẻ chạy đi lấy bộ chén đũa cho Hạ Tình, nhưng Vịnh Thi đứng lên, nàng đem bộ chén mà Bối Kỳ vừa mang ra cất vào kệ, lục lọi trong tủ lấy ra một bộ chén dành cho khách, đem rửa sạch. - Cũng không cần phiền cậu lựa chén bát đẹp cho mình đâu- Hạ Tình ý tứ liếc qua chỗ Vịnh Thi, nhu hòa nói. - Thôi, đại đầu bếp ăn cơm, mình không thể không chu đáo nha. Vốn cũng không phải Vịnh Thi chu đáo, bộ chén kia là của Bạch Dĩnh, nàng ăn chung thì được, để Bạch Dĩnh biết nàng đem chén của nàng ấy cho khách ăn, không chừng lại đố kị đến đỏ mắt. - Còn trêu chọc mình!- Hạ Tình nhận bộ chén đũa sạch từ Bối Vịnh Thi, nhanh chóng gia nhập bữa cơm.
|