Phất Huyền Thập Tam Khúc
|
|
Chương 120: Đêm trăng ấm áp
Đêm trăng thanh chiếu sáng mái hiên cung điện, trên dưới thành Cừu Trì, một mảnh thanh tịch. Dương Lan Thanh đứng ở trước cửa tẩm cung, ngơ ngác nhìn ánh trăng khuyết bên lầu các, thở dài một tiếng, dấu không được sự thê lương tràn đầy cõi lòng. Mộ Dung Yên vì Dương Lan Thanh châm một ly trà ấm, đi tới bên cạnh nàng, ôn nhu nói: "Mẫu phi, Hứa đại nhân nhất định là có chuyện quan trọng, cho nên mới bỗng nhiên không thấy bóng dáng." Dương Lan Thanh lãnh lẽo hít vào một hơi, tiếp nhận trà ấm của Mộ Dung Yên, thản nhiên nói: "Nhìn thấy công thành liền lui thân, lần này đi rồi, chỉ sợ không ai có thể tìm hắn trở về được nữa." "Làm trọng phụ của ta, sao có thể nói đi là đi?" Thanh âm của Trừng nhi vang lên ở ngoài cung, chỉ thấy nàng đỡ một nam tử trung niên đã say khướt gắng hết sức mà đi tới, "Mẫu phi, người nhìn xem là ai đây?" "Thất Cố?" Dương Lan Thanh vội vàng đem trà ấm giao lại trong lòng bàn tay Mộ Dung Yên, bước nhanh đến nghênh đón. Trừng nhi lắc lắc đầu, đỡ Hứa Thất Cố ngồi xuống bên cạnh bàn đá ngoài điện, nháy mắt với Mộ Dung Yên, nói: "Thanh Hà, sắc trời đã tối muộn, chúng ta vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi đi." Mộ Dung Yên gật gật đầu, đem trà ấm đặt lên bàn đá, đi tới bên người Trừng nhi, nhẹ nhàng mà kéo kéo ống tay áo Trừng nhi, "Lưu Hứa đại nhân lại đây, nếu như..." Trừng nhi lắc đầu cười nói: "Tối nay nhất định sẽ rất bình tĩnh, ngoại dặm nơi này nếu không phải là tâm phúc của mẫu phi, mẫu phi đã sớm cho lui." Nói xong, cầm lấy tay Mộ Dung Yên, "Mấy ngày nay ta mệt mỏi quá, tối nay rốt cuộc có thể hảo hảo ngủ một đêm, Thanh Hà, chúng ta hồi tẩm cung đi." "Ân." Mộ Dung Yên đau lòng cười cười với Trừng nhi, đi theo Trừng nhi một đường trở về tẩm cung. "Đứa nhỏ này...Chung quy là trưởng thành..." Dương Lan Thanh liếc mắt nhìn Trừng nhi đi xa một cái, khóe miệng thản nhiên mang theo chút ý cười, lúc này phân phó: "Đỡ Hứa đại nhân đến thiên điện nghỉ ngơi." "Dạ." Cung nữ hai bên đi tới bên cạnh Hứa Thất Cố, nâng đỡ thân mình nặng nể của hắn, dìu hắn vào thiên điện, cẩn thận đặt ngã xuống giường. "Các ngươi đều đi xuống đi." Dương Lan Thanh phất tay cho lui cung nữ, chờ tiếng bước chân đi xa, lúc này mới đóng kín cửa, lập tức đi đến bên người Hứa Thất Cố. "Thất Cố..." Dương Lan Thanh vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên tóc mai của Hứa Thất Cố, trong lòng đau xót, nước mắt cố nén một ngày, rốt cuộc yên lặng chảy xuống. "Công chúa yên tâm." Hứa Thất Cố kinh hoảng vội vàng từ trên giường ngồi lên, thân mình rụt lại phía sau, "Bên cạnh Công chúa còn có rất nhiều nguy hiểm, hạ quan sao dám rời đi chứ?" "Thất Cố." Dương Lan Thanh lắc lắc đầu, vươn tay nắm lấy tay Hứa Thất Cố, "Ta cũng không phải có ý này..." "Vài chén rượu, còn chưa khiến hạ quan say được." Trong mắt Hứa Thất Cố tràn đầy đau đớn, "Không muốn say, cho dù có uống nhiều hơn, cũng say không được." Thoáng ngừng một chút, nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt Dương Lan Thanh, Hứa Thất Cố đau lòng đến lợi hại, muốn vươn tay lau đi giọt lệ cho nàng, lại lo sợ hành động này quá mức đường đột, dù sao, giờ khắc này phu quân của nàng ngay ở bên trong Hoàng thành, chính mình sao có thể dĩ hạ phạm thượng như vậy? Nghĩ đến đây, trái tim Hứa Thất Cố càng đau đớn thêm một phần, thở dài một hơi, chuyển đề tài, nói, "Hôm nay nếu như hạ quan đã say, liền có thể bỏ lỡ canh giờ xuất phát ngày mai, liền có thể ở lại Cừu Trì, vì Công chúa mà bảo vệ đường lui cuối cùng này, cho nên, Công chúa không cần lo lắng." "Thất Cố, nhìn ta!" Dương Lan Thanh đột nhiên hung hăng quát lớn, lúc Hứa Thất Cố giật mình nhìn qua, liền gắt gao tựa vào ôm lấy hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng Hứa Thất Cố, bật khóc nói, "Vì chính mình mà trù tính một lần đi, được không?" "Công..." "Gọi ta là Lan Thanh!" Dương Lan Thanh tức giận quát lớn, ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên, "Hứa Thất Cố, ta nói cho ngươi biết, ngươi mơ tưởng rời khỏi bổn cung, cho dù có chết, cũng là người của bổn cung!" Hứa Thất Cố không thể tin được mà nhìn Dương Lan Thanh, đáy lòng vui mừng đến lợi hại, run giọng nói: "Lan...Lan Thanh..." Một tiếng gọi xong, trong lòng chưa kịp tràn đầy ý ngọt đã tán đi mất, liền lại nhíu chặt mi tâm, "Nhưng mà...Hắn...Hắn..." "Tư Mã Tử Triệt đã chết, Hoàng đế Đại Tấn cao cao tại thượng này, không phải là Tư Mã Tử Triệt mà Dương Lan Thanh ta nhớ mong hơn hai mươi năm nay!" Dương Lan Thanh nói xong, tựa vào trong lòng Hứa Thất Cố, "Nếu hắn ghét bỏ ta từng là Thanh phi Đại Tần, ta tất nhiên cũng sẽ không niệm tình hắn là phu lang của ta!" Trái tim Hứa Thất Cố phát lạnh, "Thì ra..." "Không!" Dương Lan Thanh ở trong lòng Hứa Thất Cố liên tục lắc đầu, "Không phải vì như vậy...Thất Cố, tối nay, mỗi một câu nói của Dương Lan Thanh ta, cũng không phải là nói dối...Không liên quan đến mưu tính, không liên quan đến oán giận, không liên quan đến đến quá khứ..." Ngón tay đột nhiên cầm thật chặt bàn tay Hứa Thất Cố, giờ khắc này tâm tình xao động của Dương Lan Thanh rốt cuộc bình tĩnh lại, giãn chân mày ngửi được mùi thuốc đặc hữu trên người hắn, "Hắn không xứng cùng ta nắm tay đến bạc đầu, Thất Cố, ngươi có bằng lòng vẫn luôn nắm tay ta như vậy, cùng ta đến già hay không?" Đôi mắt Hứa Thất Cố đỏ lên, nhất thời nghẹn ngào. "Không muốn sao?" Dương Lan Thanh nhíu mi giương mắt nhìn lên, "Chẳng lẽ ngươi cũng ghét bỏ..." "Không!" Hứa Thất Cố kiên định lắc đầu, hai tay gắt gao nắm lấy tay nàng, mang theo nước mắt, cười nói: "Lan Thanh, ngươi có biết không, cho dù thời khắc này người có dùng lời lẽ dối gạt ta, ta cũng cam nguyện vì ngươi trả giá mọi thứ." "Những câu này là thật, Dương Lan Thanh ta có thể lừa dối người trong thiên hạ, nhưng tuyệt đối không hề lừa dối ngươi một câu." Dương Lan Thanh cũng đồng dạng mang theo nước mắt nói xong, cười cười với Hứa Thất Cố, "Ngày mai sau khi ta rời đi, phải hảo hảo quý trọng bản thân, ta tin rằng, không bao lâu nữa, ta cùng Trừng nhi đều sẽ quay lại Cừu Trì." "Kiến Khang không phải nơi yên vui, khắp nơi cẩn thận." Hứa Thất Cố đem Dương Lan Thanh ôm vào trong lòng, ngàn vạn không đành lòng chỉ để lại một câu như vậy, "Ta chờ các ngươi...Trở về..." "Hảo..." Ánh trăng tràn đầy không gian, tuy rằng thô lạnh, nhưng làm cho người ta cảm thấy có vài phần ấm áp khó hiểu. Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên chậm rãi bước lên những phiến là rụng trong cung, thanh âm sàn sạt truyền vào trong tai, nhưng hai người lại cảm thấy có vài phần dễ nghe. "Thanh Hà..." Trừng nhi nhìn còn đường trong cung phía trước, đèn cung đình cháy tàn, sâu thẳm thâm tịch, "Con đường phía trước, không dễ đi, ngươi có sợ không?" Mộ Dung Yên mỉm cười nhìn con đường phía trước, lắc lắc đầu, "Xấu nhất bất quá là chết thôi, cả đời này của ta, chuyện sinh tử gì còn chưa từng trải qua? Ta còn gì để sợ nữa?" Trừng nhi nhẹ nhàng cười, đem bàn tay Mộ Dung Yên cầm lấy càng chặt, "Thật sự không sợ sao?" "Sợ cái gì?" Mộ Dung Yên đột nhiên dừng bước, chống lại đôi mắt mang theo một phần ý cười phá hư của Trừng nhi, không khỏi liếc nàng một cái, "Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ." "Sợ cái gì?" Nét giảo hoạt trong ý cười của Trừng nhi càng đậm vài phần. Mộ Dung Yên thoáng nâng cằm, thản nhiên cười nói: "Sợ tối nay có người vô lễ, gây rối với ta." Trừng nhi nhịn không được tràn ra một nụ cười, nói: "Thanh Hà, bổn vương là chính nhân quân tử, sao lại vô lễ với ngươi chứ?" Mộ Dung Yên vẫn là lạnh nhạt cười nói: "Vừa rồi ta cũng không nói là ngươi sẽ vô lễ với ta, sao, không đánh liền tự khai sao?" "Ha ha." Hai tay Trừng nhi nắm chặt bàn tay Mộ Dung Yên, áp lên ngực, cười nói: "Thanh Hà, ngươi yên tâm, ta sẽ không vô lễ với ngươi, bừa bãi khinh bạc ngươi." "Đứa ngốc." Ngữ thanh của Mộ Dung Yên mang theo một chút thẹn thùng, "Không phải ngươi nói mệt mỏi sao? Nếu như lại tiếp tục nói như vậy, chỉ sợ ngày mai cũng nghỉ ngơi không được." "Ha ha, ân, sáng sớm ngày mai liền phải khởi hành hồi Kiến Khang, dọc đường đi này không thiếu chuyện phải cưỡi ngựa xóc nảy, quả thật là khó có thể hảo hảo nghỉ ngơi." Nói xong, Trừng nhi đột nhiên buông lỏng tay Mộ Dung Yên ra, đi đến trước người Mộ Dung Yên, mạnh mẽ đem Mộ Dung Yên cõng lên, "Thanh Hà, để ta cõng ngươi trở về, được không?" Mộ Dung Yên ôm chặt lấy cổ Trừng nhi, gối lên đầu vai của nàng, sẳng giọng: "Cũng không sợ bị cung nữ nhìn thấy liền chê cười ngươi sao?" "Ha ha, đó không coi là chê cười, ta liền coi như các nàng đang hâm mộ." Trừng nhi bước ra một bước chân, đắc ý nhìn con đường phía trước, "Thanh Hà, chúng ta không cần lại chia tách, được không?" "Hảo..." Mộ Dung Yên nắm thật chặt hai tay, trong lòng đau xót, nhịn không được thấm ướt đôi mắt. Trừng nhi, ngươi có biết không, có ngươi ở bên cạnh, mới có thiên hạ ấm áp của ta... Trừng nhi cũng là thấm ướt đôi mắt, lại cười đến ngọt ngào, "Thanh Hà, nếu như tương lai ta làm Hoàng đế, ngươi có sợ hãi hay không, cả đời đều không thể rời khỏi Hoàng cung lạnh như băng này?" "Có ngươi ở đây, sẽ lạnh như băng được sao?" Mộ Dung Yên thản nhiên nói xong, nhẹ nhàng mà hôn lên sườn mặt Trừng nhi một cái, "Trừ phi ngươi không cần ta..." Trừng nhi vội vàng lắc đầu, nói: "Ta sao lại không cần ngươi?" "Ta chỉ có ngươi, Trừng nhi..." Lời nói giống nhau, lại một lần nữa từ trong miệng Mộ Dung Yên nói ra, làm cho trái tim Trừng nhi thắt lại đau đớn, "Ta không quan tâm thế nhân nhìn ta như thế nào, không quan tâm tương lai còn có thể gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, thứ ta quan tâm, chỉ có ngươi..." Trừng nhi cúi đầu mỉm cười, cũng không đáp lại lời nói của Mộ Dung Yên, chính là thoáng thả chậm bước chân một chút, nhỏ giọng nói: "Xin hỏi Phò mã điện hạ, có nhớ người còn nợ bổn cung chuyện gì không?" Hai má Mộ Dung Yên đỏ lên, "Ngươi..." "Không ai có thể đem ngươi từ bên người ta cướp đi, cũng không ai có thể đem người từ trong lòng ta cướp đi..." Trừng nhi kiên định nói xong, nghiêng mặt mím môi cười với Mộ Dung Yên, "Đồng dạng, ngươi cũng mơ tưởng âm thầm chạy thoát khỏi lòng ta." "Ha ha, Tề vương điện hạ thật bá đạo." Mộ Dung Yên nghe được trái tim ấm áp vô cùng, sau khi oán trách, tràn đầy yêu thương mà tựa lên đầu vai Trừng nhi, khóe miệng cong lên một nụ cười hạnh phúc. "Trước chợp mắt ngủ một chút đi, sắp đến tẩm cung rồi." Trừng nhi yêu thương nói xong, bước chân nhanh hơn, không đến một khắc, đã đi tới bên ngoài tẩm cung. "Tham kiến..." "Suỵt..." Trừng nhi vội vàng lắc đầu ý bảo cung nữ bên ngoài tẩm cung không cần làm ồn đến Mộ Dung Yên trên lưng, nhẹ bước đi vào trong tẩm cung. Nhóm cung nữ che miệng cười trộm một tiếng, khinh thủ khinh cước đóng cửa điện thay chủ tử. Từ lúc các nàng vào cung tới nay, còn chưa từng thấy một vị chủ tử nào yêu thương thê tử của mình như vậy, thế nhưng một đường cõng trở về tẩm cung, đủ thấy một mảnh thâm tình mà Tề vương điện hạ đồi với Tề vương phi. "Nhanh chóng để ta xuống, ngươi xem, này không phải là có người chê cười sao?" Mộ Dung Yên vội vàng từ trên lưng Trừng nhi đẩy nhẹ một chút, Trừng nhi chỉ có thể cẩn thận thả nàng xuống. "Cười liền cười, trái lại ta nghe được liền vui vẻ." Trừng nhi quay đầu cười cười với Mộ Dung Yên, xoay người sang chỗ khác nhìn cửa điện đã được đóng kín, xoay mặt qua, "Thanh Hà ngươi..." Chỉ thấy má đào của Mộ Dung Yên sáng quắc, bàn tay mềm mại giải khai vạt áo của mình, "Ngươi phải nghe cho rõ, thứ nhất, bổn cung cũng không phải là người nói không giữ lời, những việc đã hứa trên đầu tường, nhất định sẽ làm được..." Thanh âm vừa dứt, Mộ Dung Yên liền tiến đến, nhỏ giọng e thẹn nói, "Thứ hai, hôm nay là ta muốn cho ngươi, cũng không phải là nha đầu ngốc ngươi vô lễ..." "Thanh..." Bất ngờ, Mộ Dung Yên hôn lên đôimôi Trừng nhi, che lấp nhữnglời Trừng nhi muốn nói.
|
Chương 121: Đêm xuân túy
Vạt áo dần dần dứt khoát được mở rộng, sớm đã nhớ không rõ là xiêm y trên người làm sao trượt xuống khỏi thân mình, lại càng nhớ không rõ hai người làm sao song song ngã xuống giường. Màn che cửa sổ mềm mại nhẹ nhàng đung đưa, bao lấy một đôi thân mình tuyết trắng triền miên khó tách, giờ khắc này cảnh tượng như thêm vào một chút mơ hồ thơ mộng. Vẻ mặt Trừng nhi ửng đỏ, xoay người đem Mộ Dung Yên đặt ở dưới thân, một tay chống đỡ thân mình, không muốn đè nặng lên Mộ Dung Yên, một bàn tay khác ôm chặt lấy tay Mộ Dung Yên trong phút chốc rồi lại buông lỏng ra, trượt dọc theo cánh tay tuyết trắng của nàng nhẹ nhàng vuốt ve đến đầu vai của Mộ Dung Yên. Lọn tóc mai tuyết trắng sau vành tai lạc đến mặt sườn, ánh mắt Trừng nhi lộ ra vẻ mê loạn nóng cháy, ánh mắt như vì sao của Mộ Dung Yên mang theo sương mù liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy tâm thần rung động, giống như toàn bộ thể xác và tinh thần đều muốn hòa tan trong sự ôn nhu của nàng. "Trừng nhi..." Mộ Dung Yên nâng một tay lên, mềm nhẹ vô cùng đem lọn tóc mai tuyết trắng của Trừng nhi vén ra sau vành tai, thì thầm nói: "Nóng quá..." Trừng nhi cười cười, ngón tay xoa nhẹ vài vòng trên đầu vai của nàng, dọc theo xương quai xanh của nàng trượt đến nơi căng tròn quyến rũ của nàng, đầu ngón tay tham lam liên tục đảo quanh trên điểm nhỏ đỏ ửng, "Thanh Hà, ngươi có biết không, ngươi thật đẹp?" Mộ Dung Yên theo bản năng mà bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia, nũng nịu sẳng giọng: "Ngươi...Ngươi định làm cho ta...Làm cho ta khó chịu..." Trừng nhi tránh thoát bàn tay của Mộ Dung Yên, trên mặt mỉm cười nói: "Ha ha, ngươi như vậy càng đẹp hơn..." "Ngươi..." Mộ Dung Yên xấu hổ dùng hai tay ôm lấy trước ngực, cau mày nói, "Điện hạ quá mức vô lễ, coi chừng...Coi chừng ta hối hận..." Trừng nhi vội vàng lắc đầu nói: "Đường đường là Tề vương phi, sao có thể lật lọng?" "Ta...Ta chính là..." "Đã nói sẽ cho ta, ngươi liền mơ tưởng trốn thoát!" Trừng nhi nói xong, hôn lên đôi môi hồng nhuận ướt át của Mộ Dung Yên một cái, đầu lưỡi cạy mở cánh hoa của nàng, gắt gao trượt lên cái lưỡi đinh hương của Mộ Dung Yên. "Không được...Không được..." Khóe môi Mộ Dung Yên chỉ vừa hé mở thoát ra hai chữ "Không được", thở dốc dần dần dày đặc, da thịt tuyết trắng dần dần lộ ra thản nhiên sắc hồng. Ngón tay Trừng nhi yêu thương vuốt ve trên bụng Mộ Dung Yên, thử thăm dò mà sờ lên nơi chân tâm càng thêm nóng bỏng của nàng, đột nhiên buông lỏng đôi môi của nàng ra, nghiền ngẫm cười nói: "Thanh Hà là nói không được cái gì?" "Không được..." Mộ Dung Yên không muốn cho Trừng nhi cơ hội để chần chờ, sau khi nói ra ba chữ cuối cùng là "Ghét bỏ ta" này, chợt ôm lấy cần cổ Trừng nhi, hung hăng hôn lêm môi Trừng nhi, xoay người đem Trừng nhi đặt ở dưới thân. Trừng nhi kìm lòng không được nhếch miệng cười, tránh thoát nụ hôn sâu của Mộ Dung Yên, một bên mềm nhẹ xoa lên ngực của nàng, một bên tiến đến bên tai nàng, nhẹ nhàng mà thổi một hơi, "Chỉ sợ ngươi không cho ta..." Thân mình Mộ Dung Yên run lên, chỉ cảm thấy một loại cảm giác tê dại tràn ra toàn thân, nhịn không được khẽ cắn lên vành tai Trừng nhi một ngụm, "Chỉ cần Trừng nhi thương tiếc ta...Là tốt rồi..." Lúc này đổi thành thân mình Trừng nhi run lên, nhịn không được kẹp chặt hai chân, lo sợ nơi ẩm ướt giữa hai chân sẽ hiển lộ sự động tình khó nén của nàng. Ngón tay Trừng nhi theo bầu ngực vòng cung của Mộ Dung Yên vuốt ve xuống, đem Mộ Dung Yên đầm đìa mồ hôi đặt ở dưới thân, ngón tay mới trượt đến sườn chân của nàng, Mộ Dung Yên chợt cong hai chân lên, gương mặt vừa e lệ vừa rồi trong nháy mắt biến thành sợ hãi. Trong lòng Trừng nhi đau xót, biết rằng nàng nhất định là còn không quên được dấu răng kia, vì vậy mỉm cười với Mộ Dung Yên, ôn nhu nói: "Thanh Hà, ngươi đã nói sẽ cho ta, đừng sợ..." Mộ Dung Yên theo bản năng muốn mở hai chân ra, chung quy lại không thể quên được ký ức đáng sợ này, đôi mắt đỏ ửng lên, liền muốn rơi lệ. "Thanh Hà ngốc, đừng khóc." Trừng nhi đau lòng đến lợi hại, hôn nhẹ lên hai má của nàng, "Ta cứ như vậy ôm ngươi một cái, được không?" "Ta..." Mộ Dung Yên hổ thẹn lắc đầu, hít vào một hơi, cắn chặt môi dưới, chung quy là đem hai chân thoáng mở ra, chạm lên ngón tay Trừng nhi. Thật không ngờ nàng đã ầm ướt đến không chịu nổi như vậy, Trừng nhi muốn rút tay về, lại giống như bị ma chú mà luyến tiếc lui lại một phần, ngược lại là càng thêm tham lam xoa lên sườn chân Mộ Dung Yên, đụng đến vết sẹo hình dấu răng kia. "Thanh Hà, ta yêu ngươi." Trừng nhi kiên định gọi một tiếng, áp sát vào gương mặt Mộ Dung Yên, lặp lại một lần nữa, "Ta yêu ngươi, mặc kệ ngươi đã từng như thế nào, ngươi chính là Thanh Hà của ta..." "Nha đầu ngốc..." Mộ Dung Yên nén nước mắt, còn muốn nói gì nữa, chỉ cảm thấy ngón tay Trừng nhi đã không có hảo ý mà chạm vào nơi nóng rang khó giải tỏa của nàng. Dưới thân lại dâng lên một cảm giác tê dại, Mộ Dung Yên cuống quít khép chặt hai chân, chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm lại chảy ra khỏi thân mình, bất giác đỏ mặt nói, "Ta...Ta hôm nay thân thể này làm sao vậy? Thật sự là rất...Rất..." Nói xong, nâng mắt chống lại đôi mắt bỡn cợt mà cười của Trừng nhi, sẳng giọng, "Đều là...Do ngươi làm hại..." "Cho nên...Ta đến tạ lỗi..." Ý cười trên mặt Trừng nhi càng đậm, giờ này khắc này nhìn vào khuôn mặt Mộ Dung Yên, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy đều là Thanh Hà. Sự lạnh lùng của nàng, sự ngoan cường của nàng, nước mắt của nàng, nụ cười của nàng, sự xấu hổ của nàng, sự si mê của nàng, từng chút từng chút dâng lên trong lòng, ấm thấu tâm can Trừng nhi, cả đời này, làm sao có thể quên đi ngươi một phần, lại làm sao dám quên đi ngươi một phần? Không quan tâm ngoài điện này có bao nhiêu gió lạnh, cũng không quan tâm ngày sau sẽ có bao nhiêu âm mưu, chỉ cần có ngươi bên cạnh, bễ nghễ thiên hạ thì có làm sao? "Ân..." Giọng mũi nồng đậm của Mộ Dung Yên vang lên, kinh ngạc nhận thấy hai chân bị Trừng nhi dùng hai đầu gối thoáng tách ra một chút, thẹn thùng tràn đầy khuôn mặt muốn che lại phần xấu hổ kia, lại không kịp ngăn trở ngón tay mềm nhẹ của Trừng nhi trượt dọc theo nơi xấu hổ của nàng vuốt ve qua lại. "A..." Mộ Dung Yên nhịn không được ôm chặt lấy thắt lưng Trừng nhi, mồ hôi đồng thời trượt xuống, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy đều là vui sướng rung động, sự vui sướng rung động nàng chưa từng có. Việc giường đệ này không còn là đau đớn, thân mình lạnh như ngọc nay giống như than lửa nóng bỏng, Mộ Dung Yên xấu hổ cúi đầu, muốn đem bản thân hoàn hoàn chỉnh chỉnh đều cho Trừng nhi, không khỏi vặn vẹo thân mình, thầm nghĩ áp sát vào Trừng nhi, không muốn tách ra một khắc nào. Mộ Dung Yên tình động khó nén, kích thích Trừng nhi vong tình hôn lại Mộ Dung Yên một cái, không còn dùng khửu tay chống đỡ thân mình nữa, gắt gao áp lên thân thể của nàng -- Bầu ngực của hai người chạm vào nhau, mồ hôi đầm đìa, bởi vì hai người động tình mà hạt đậu đỏ thằng đứng vuốt ve thân mình đối phương, càng khiến cho hai người hồn nhiên quên hết mọi thứ, thầm nghĩ cứ như vậy vĩnh viễn tiếp tục triền miên. Mộ Dung Yên không muốn xa rời mà vuốt ve bờ lưng Trừng nhi, mỗi lần chạm vào một vết thương, lòng của nàng liền đau đớn một phần, lực đạo trên ngón tay không khỏi càng thêm mềm nhẹ vài phần. Có lẽ là do thường xuyên đàn khúc, mỗi một xúc cảm dừng ở trên lưng Trừng nhi, giống như phất qua dây đàn, như gày đàn tỳ bà, làm cho Trừng nhi nhịn không được khẽ ngâm một tiếng, sự cuồng loạn trong lòng hóa thành sự lỗ mãng nơi đầu ngón tay, trong phút chốc xâm nhập vào nơi ầm ướt của Mộ Dung Yên. "A!" Mộ Dung Yên cắn răng nhíu mi, bóng ma đã từng trải qua trong quá khứ lại dâng lên trong lòng, giờ khắc này, nàng run run ôm chặt lấy Trừng nhi, gắt gao cắn chặt khớp hàm, không cho bản thân khóc ra thành tiếng, sợ sẽ làm phá hủy sự vui vẻ của Trừng nhi trong giờ khắc này. Thực xin lỗi...Trừng nhi...Thực xin lỗi... Ký ức này...Rất đáng sợ...Rất đáng sợ... Nhiệt lệ của Mộ Dung Yên bừng lên, bỗng nhiên nghe thấy bên tai vang lên thanh âm ôn nhu của Trừng nhi, "Thanh Hà, đừng sợ, là ta..." Nhưng mà, làm sao có thể không sợ? Làm sao có thể quên được? Mộ Dung Yên không dám nhìn tới gương mặt Trừng nhi, sợ sẽ quét mất hưng trí của nàng, chính là gắt gao nhắm mắt lại, tùy ý nhiệt lệ chảy xuống khóe mắt. "Chỉ cần nhớ rõ ta, nhớ rõ ta đau thương ngươi, được không?" Trừng nhi sớm đã nén đầy nước mắt, nhiệt lệ rơi xuống bờ ngực Mộ Dung Yên, Mộ Dung Yên cả kinh mở to đôi mắt, xin lỗi nhìn vào gương mặt Trừng nhi, nghẹn ngào nói: "Ta sợ..." "Đừng sợ..." Trừng nhi vươn tay trái lên, nắm chặt lấy tay phải của nàng, rưng rưng cười nói, "Cảm thụ ta một chút, không giống như vậy, thật sự không giống như vậy..." Nói xong, Trừng nhi nhẹ nhàng chuyển động khởp ngón tay phải, mềm nhẹ giồng như người trong lòng là một mảnh đồ sứ quý giá tràn đầy vết rạn vỡ, chỉ cần chút bất cẩn liền sẽ vỡ thành ngàn mảnh vụn. Mộ Dung Yên run run gật gật đầu, thâm tình nhìn gương mặt Trừng nhi, thầm nghĩ: "Trừng nhi một lòng đau thương ta, nếu như ta không thể quên được mọi thứ trong quá khứ, vậy nhất định sẽ làm tổn thương nàng quá sâu...Mộ Dung Yên, ngươi có thể nhẫn nhịn mười năm đau khổ, sao không thể quên đi mười năm đau khổ chứ?" Trừng nhi yêu thương hôn lên hai má của nàng vài cái, "Nếu như khó chịu, có thể cắn ta vài cái." "Nha đầu ngốc..." Trong lòng Mộ Dung Yên ấm áp, hai tay quấn chặt lấy cổ Trừng nhi, đem hai chân tách ra, "Muốn ta...Đêm nay ta là của ngươi...Sau này chính là của ngươi..." Trừng nhi ngơ ngác nhìn vào gương mặt của nàng, khóe miệng cong lên, "Chỉ có thể là của ta..." Nhìn nhau mỉm cười, ngưng mắt khinh ngâm, Mộ Dung Yên chỉ cảm thấy dưới thân dần dần dâng lên một cỗ khoái cảm ngọt ngào trước nay chưa từng có, trước mắt chỉ còn có Trừng nhi, chỉ còn lại nét tươi cười ấm áp của Trừng nhi. Cởi bỏ khúc mắt, thân mình vốn run run rốt cuộc mềm nhũn xuống, để Trừng nhi mang theo nàng mà say mê, chìm đắm trong đêm mộng đẹp thuộc về nàng và người kia. "A...Trừng nhi...Ta...Ta..." Mộ Dung Yên chỉ cảm thấy thân mình càng ngày càng mềm nhũn đến lợi hại, rốt cuộc ôm không được cổ Trừng nhi nữa, hai tay vô lực rơi xuống chăn gấm, thỉnh thoảng lại siết chặt chăm gấm, đề mặc Trừng nhi tùy ý khi dễ, cảm giác tê dại làm cho lòng của nàng càng thêm cuồng loạn. Trừng nhi nhìn thấy mi tâm cau chặt của nàng rốt cuộc giãn ra, đau thương áp sát vào thân thể không ngừng chuyển động của nàng, như si như say nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Thanh Hà...Đẹp quá..." Vẻ mặt Mộ Dung Yên ửng đỏ, trong lúc nùng tình mật ý, chỉ có thể dùng hơi thở gấp gáp vong tình đáp lại lời nói của Trừng nhi. Sao có thể làm càn như vậy? Sao có thể vong tình như vậy? Mộ Dung Yên càng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng mà ngón tay tác quái trong thân thể kia luôn có thể dễ dàng làm cho nàng mở miệng yêu kiều thân ngâm dừng không được, thậm chí còn làm cho nàng muốn cho Trừng nhi càng nhiều...Càng nhiều... "A..." Cánh hoa ướt át của Mộ Dung Yên càng ngày càng gấp gáp, theo bản năng muốn khép chặt hai, nhưng mà căn bản ngăn không được Trừng nhi tác quái loạn muốn nàng. Nơi sâu thẳm ướt át bị Trừng nhi vuốt ve càng thêm nóng bỏng, kịch liệt run run ngăn không được thân mình trào ra bọt nước, khi Mộ Dung Yên kinh ngạc nhận thấy có dòng nước ấm muốn trào ra khỏi thân mình, còn không kịp kêu to Trừng nhi, liền bị Trừng nhi hung hăng hôn lên môi, mặc cho bọt nước thấm ướt bàn tay Trừng nhi, thấm ướt sàn đan thêu hoa. Mộ Dung Yên nhịn không được phát ra một tiếng thư thán, giống như từ đám mây ngã vào trong cái ôm ấm áp của Trừng nhi, nàng còn đang đắm chìm trong sự ấm áp kiều diễm, thì thào nói: "Trừng nhi, ôm chặt lấy ta..." Thanh âm tinh tế thấm vào lòng người, giống như đang nói mê. Trừng nhi giống như đang say mà gắt gao ôm lấy thân mình nóng bỏng còn chưa lui của nàng, cười nói: "Ta làm sao đành lòng buông ngươi ra chứ?" Mộ Dung Yên gối lên trong lòng Trừng nhi, lắng nghe nhịp đập cuồng liệt của Trừng nhi, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, lẩm bẩm nói: "Trừng nhi, giấc mộng này, ta thật sự có thể mộng cả đời sao?" "Sao có thể chỉ là cả đời?" Trừng nhi cười đến vui vẻ, khẽ hôn lên trán của nàng một cái, "Là đời đời kiếp kiếp, ngươi đều mơ tưởng rời khỏi ta." Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Che mặt, viết suốt 4 giờ, thật đòi mạng! ---------- 27/04/2018 Đáng lẽ sẽ up thêm hai chương nữa nhưng lại edit không kịp mất rồi. Lần này đành mừng ngày 27 bẳng 1 chương nóng hổi vậy. Happy Taeny's Day
|
Chương 122: Hồi Kiến Khang
"Hi luật luật--" Con ngựa hí vang một tiếng, mọi người rời khỏi thành Cừu Trì, một đường nam hạ Kiến Khang. Hứa Thất Cố đứng trên đầu tường thành Cừu Trì, xa xa nhìn theo xe ngựa của Dương Lan Thanh rời đi, đột nhiên mỉm cười, cúi đầu vén ống tay áo bên trái lên, một cái dấu răng rất rõ ràng. "Lan Thanh, bất luận như thế nào, ta sẽ vì ngươi mà hảo hảo bảo vệ thành Cừu Trì." Trong lòng ấm áp quyết định chủ ý, Hứa Thất Cố khoanh tay đứng thẳng trên đầu tường, gió lạnh từ từ ùa tới, giữa trời đất không còn là một mình hắn rong rủi xuân thu. Dương Lan Thanh nhẹ nhàng nhấc một góc màn xe ngựa lên, không đành lòng nhìn nam tử trên đầu tường, khóe miệng như có như không cười cười, cuối cùng buông màn xe xuống, cúi đầu nhìn hộp gấm ôm chặt trong lòng. Tư Mã Yên tò mò nhìn hộp gấm trong lòng Dương Lan Thanh, "Lan Thanh tẩu tẩu, đây là cái gì?" Dương Lan Thanh nhẹ nhàng vỗ về hộp gấm khắc hoa, cười nói: "Đây là đường lui của ta cùng Trừng nhi, là đường lui mà Hứa Thái y tặng cho ta cùng Trừng nhi." "Đường lui?" Mộ Dung Yên ngồi ở bên cạnh nghe ra được một phần ẩn ý trong đó, "Con đường phía trước mờ mịt, có đôi khi muốn lui một bước, cũng không dễ dàng." "Mộ Dung Yên, bổn cung đột nhiên phát hiện, một câu mẫu phi này của ngươi là càng ngày càng dễ gọi." Dương Lan Thanh liếc mắt nhìn Mộ Dung Yên một cái, bỗng nhiên đem cái hộp mở ra, chỉ thấy trong đó có ba cái lọ sứ nhỏ màu hồng, đen, xanh. Tư Mã Yên kéo kéo góc áo Dương Lan Thanh nói: "Lan Thanh tẩu tẩu, ngươi xem Thanh Hà cũng đã là Thái tử phi, hai chữ mẫu phi này, gọi cũng không sai a." "Ai nói nàng là Thái tử phi?" Dương Lan Thanh hỏi xong, lấy cái lọ hồng từ trong hộp gỗ ra, đưa tới trước mặt Mộ Dung Yên, "Trừng nhi nay là Thái tử Tấn quốc, vị trí Thái tử phi này, chỉ sợ ngươi còn chưa thể làm được." Mộ Dung Yên thản nhiên cười nói: "Từ xưa Thái tử phi đều là nữ nhi của quyền thần, lới nói của mẫu phi rất đúng, Thanh Hà quả thật là đảm đương không nổi." "Bổn cung cũng không có nói ngươi đảm đương không nổi." Dương Lan Thanh chung quy là mỉm cười, đem lọ sứ hồng nhỏ để vào trong lòng bàn tay Mộ Dung Yên, sau đó ôn nhu nâng tay xoa lên mái tóc đen của nàng, "Ở đầu tường Cừu Trì, tỳ bà trợ chiến, đối với Trừng nhi bất ly bất khí, đúng là hiếm có." Nói xong, Dương Lan Thanh hít vào một hơi, "Nữ tử trong loạn thế, có mấy ai nguyện ý trải qua những thống khổ như chúng ta từng phải trải qua? Lại có mấy ai có thể có được may mắn như chúng ta, gặp được người chân tình đối đãi?" "Lan Thanh tẩu tẩu?" Tư Mã Yên nghe được trái tim ấm áp, vừa mừng vừa sợ nhìn nhìn Mộ Dung Yên, "Ýcủa ngươi là..." Dương Lan Thanh nhíu mi, "Hoàng thân tôn thất, sao có thể nói nhập liền nhập? Như vậy còn phải khiến Thanh Hà ủy khuất một trận rồi." Mộ Dung Yên mím môi, lắc đầu nói: "Người bên ngoài nói lời lạnh nhạt, ta không cần, cũng không quan tâm." Nói xong, cúi đầu nhìn lọ sứ hồng trong lòng bàn tay, "Mẫu phi, đây rốt cuộc là cái gì?" Dương Lan Thanh cau mày nói: "Tức phụ của bổn cung, sao có thể phải chịu một chút ủy khuất nào?" Nói xong, Dương Lan Thanh đem hộp gấm trong lòng đóng lại, cười nhìn nhìn Tư Mã Yên cùng Mộ Dung Yên, "Đây chính là hạ lễ Hứa Thái y đưa cho Trừng nhi, mặc dù nhất thời không thể làm Thái tử phi, cũng có thể bảo hộ ngươi có được tư cách ở lại Đông cung." Tư Mã Yên cẩn thận cân nhắc lại những lời nói của Dương Lan Thanh, "Từ xưa nữ tử có thể ở lại trong cung, hoặc là có gia thế bối cảnh, hoặc là người mang..." Nói tới đây, Tư Mã Yên cả kinh, hai má không khỏi đỏ lên, "Làm cho Thanh Hà có thai, này..." Dương Lan Thanh cười nói: "Yên nhi, không phải ngươi cũng đã từng làm mẫu thân sao?" "Ta..." Tư Mã Yên lại là cả kinh, "Nhưng mà...Hiện nay trong thành Kiến Khang, cũng không có Thái y có thể tin tưởng để bắt mạch cho Thanh Hà, lần mang thai này làm sao qua được?" Nói xong, đột nhiên ý thức được cái gì đó, kinh hãi mở to hai mắt bất động nhìn lọ bình sứ hồng trong lòng bàn tay Mộ Dung Yên, "Chẳng lẽ thuốc Hứa đại nhân đưa..." Mộ Dung Yên lại kinh ngạc vô cùng, "Thuốc này..." Dương Lan gật đầu nói: "Sau khi uống xong thuốc này, mạch tượng sẽ giống như có thai, trong vòng mười tháng, liền đoạn nguyệt sự, chỉ cần cần thận đừng để lộ dấu vết bụng giả, nhất định có thể vào lúc đủ tháng đủ ngày, diễn một tuồng kịch, sinh ra một tiểu Hoàng tử cho Trừng nhi." Mộ Dung Yên cùng Tư Mã Yên liếc mắt nhìn nhau, lọ sứ hồng này chứa đựng loại thuốc tuyệt hảo như vậy, vậy hai lọ thuốc kia không biết còn đặc biệt đến thế nào nữa? Giờ khắc này, hai người không thể không bội phục Hứa Thất Cố tâm tư kín đáo, lại càng không thể không bội phục y thuật siêu quần của hắn. "Trận chiến ở Cừu Trì, rước lấy không ít lời đồn đãi, nếu muốn ngăn chận lan đến Kiến Khang bên kia, khiến cho bọn họ không thể mượn thân phận Trừng Công chúa làm khó dễ, chỉ có một con đường như vậy." Dương Lan Thanh trầm giọng nói xong, vươn hai tay, một tay nắm lấy Tư Mã Yên, một tay nắm lấy Mộ Dung Yên, "Nay mặc dù Trừng nhi là Thái tử do chính miệng hắn thừa nhận, nhưng mà Thái tử chung quy chưa phải là Hoàng đế, chỉ cần một ngày chưa ngồi lên long ỷ, liền một ngày không thể khinh thường, huống hồ..." Thanh âm của Dương Lan Thanh lại trầm xuống một phần, "Trừng nhi từng nói với ta, Tát Tát Hoàng hậu kia nhất định không phải là nhân vật đơn giản, nay chúng ta trước dùng kế ám sát thân tử của nàng, sau lại đoạt lấy ngôi vị Thái tử, nàng thế nhưng lại dùng thái độ đau khổ khác thường tìm kiếm một Thái tử đã chết ở ven sông, thật sự là làm cho người ta không thể nắm bắt được." Tư Mã Yên gật đầu nói: "Này cũng là chỗ ta vẫn nghĩ không ra...Vốn nghĩ rằng nàng nhất định sẽ đại náo một phen, không ngờ thế nhưng nàng lại bình tĩnh như vậy?" "Cho nên, đứa nhỏ này của Thanh Hà, nhất định phải sinh ra." Dương Lan Thanh kiên định nói xong, nghiêm túc nhìn Mộ Dung Yên, "Thứ nhất có thể ngăn chặn lời đồn đãi này, thứ hai, Hoàng thất coi trọng nhất là con nối dòng, có con nối dòng, ngôi vị Thái tử này liền càng an ổn thêm một phần." Mộ Dung Yên hít vào một hơi, nói: "Mẫu phi, ta biết sau này nên làm như thế nào." "Thanh Hà, nếu như ngươi không biết nữ tử khi có thai nên đi đứng như thế nào, tiểu cô cô thật ra có thể chỉ ngươi một chút." Tư Mã Yên nhịn không được cười cười, "Bảo đảm không ai có thể nhìn ra ngươi đang giả mang thai!" "Tiểu cô cô, ngươi..." Gương mặt Mộ Dung Yên đỏ lên, cuống quít chuyển đề tài, "Giả vờ mang thai cũng không khó, khó là làm sao tìm được một đứa nhỏ đây?" Dương Lan Thanh đã tiên liệu trước mà cười nói: "Bổn cung có thể tìm được một tiểu Hoàng đế làm người đứng đầu Cừu Trì, tất nhiên cũng có thể tìm được một tiểu nam hài làm tôn nhi của bổn cung." "Cho nên a, Thanh Hà, đứa nhỏ này cùa ngươi, nhất định là phải sinh rồi!" Có lẽ là ở cùng một chỗ với Trương Linh Tố đã lâu, Tư Mã Yên cũng nhịn không được trêu ghẹo Mộ Dung Yên một chút, thấy nàng nhíu chặt mi tâm liếc mắt một cái, đáy lòng ngược lại là cảm thấy vui vẻ vô cùng, cảm thấy rất thú vị. "Ta..." Mộ Dung Yên bất đắc dĩ cúi đầu xuống, nhìn lọ sứ hồng trong lòng bàn tay, mỉm cười. Trừng nhi, ngươi sẽ thích đứa nhỏ này chứ? "Thế nhưng đã khao khát nghĩ đến những ngày trong tương lai rồi sao?" Tư Mã Yên nhếch miệng cười, chọc cho Mộ Dung Yên cuống quít nghiêm túc lắc đầu. "Thế nào...Nào có?" "Thật sự không có sao?" Tư Mã Yên cười đến càng đậm, khiến cho Dương Lan Thanh ở bên cạnh cũng nhịn không được bật cười. Hai gò má Mộ Dung Yên hồng thấu, âm thanh lạnh lùng nói: "Tất nhiên là không có!" "Không có liền đem thuốc uống trước đi, dựa theo cước trình như vậy, khi tới Kiến Khang, nhất định phải đi hơn hai mươi ngày, vừa vặn trong ngày hồi cung, có thể diễn một màn như vậy." Dương Lan Thanh thu liễm chút ý cười, nghiêm túc nói, "Sau này mỗi một bước đi, chúng ta đều phải từng bước cẩn thận." "Ân." Trừng nhi mặc trường bào kỳ lân của Thái tử cưỡi trên lưng bạch mã, cùng Tư Mã Diệp sóng vai mà đi, đi thật lâu, chung quy cũng không có lời nào để nói. Tư Mã Diệp cảm thấy không khí cứng ngắc, sau khi do dự thật lâu, rốt cuộc trước mở miệng nói: "Trừng nhi, ngươi có oán trách oán phụ hoàng không?" Trừng nhi thoáng cả kinh, nghiêng mặt nhìn Tư Mã Diệp, "Phụ hoàng, sao lại nói như vậy?" "Cảnh còn người mất, trẫm cũng không phải là người lãnh huyết vô tình, chỉ là có chút khúc mắc, vĩnh viễn khó tháo gỡ được." Tư Mã Diệp cô tịch nói xong, lắc đầu nói, "Yên nhi không thể hiểu được trẫm, Trừng nhi, ngươi có thể hiểu được trẫm sao?" Trừng nhi cười nhẹ, cảm giác thật lạnh lẽo, "Phụ hoàng, giang sơn mỹ nhân, vốn là khó có thể vẹn toàn, người có giang sơn, mỹ nhân buông bỏ một ít cũng tốt." "Trừng nhi?" Tư Mã Diệp sửng sốt. Trừng nhi kéo chặt dây cương, đột nhiên đem con ngựa ngừng lại, "Phụ hoàng, đáng tiếc nhi thần đành phải chọn mỹ nhân, giang sơn này vẫn là tạm gác lại để phụ hoàng chỉ điểm đi." Nói xong, kéo đầu ngựa qua, Trừng nhi thúc ngựa chạy về phía xe ngựa phía sau. "Ngươi..." Tư Mã Diệp muốn nói lại thôi, chung quy ngay cả ngươi cũng không hiểu nỗi khổ của ta? Tư Mã Diệp thê lương cười cười, buồn bã nhìn con đường phía trước. Cả đời này, đã trải qua rất nhiều chuyện, năm đó ở Cừu Trì cùng Lan Thanh yêu thương nhau, là thời gian đẹp nhất trong cả cuộc đời này của hắn...Chính là, thời gian như vậy, rốt cuộc không trở về được... Sau khi hắn bị dòng tộc Cừu Trì ám toán trải qua sinh tử, quân tử hiên ngang Tư Mã Tử Triệt kia liền đã chết... Nghĩ đến đây, Tư Mã Diệp đột nhiên nâng tay phải lên, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi một chút, mùi máu tươi khó có thể tẩy sạch xông vào mũi, làm cho thân mình hắn không tự chủ được mà run lên, "Trẫm...Chính là người đứng đầu thiên hạ, các ngươi muốn lấy mạng, kiếp sau đi!" "Mẫu phi, mẫu phi." Trừng nhi thúc ngựa quay về bên màn xe ngựa, mỉm cười kêu gọi. Dương Lan Thanh nhấc màn xe lên, cố ý tránh thân mình, để cho Trừng nhi nhìn thấy bộ dáng của Mộ Dung Yên, "Trừng nhi, cưỡi ngựa thật mệt mỏi đi, muốn lên xe ngồi một lát không?" Trừng nhi giật mình nhìn khuôn mặt tươi cười của mẫu phi, "Mẫu phi, con...Con thật sự có thể đi lên sao?" Tư Mã Yên cười nói: "Lan Thanh tẩu tẩu cho ngươi đi lên, một cửa của tiểu cô cô còn chưa qua được đâu." Nói xong, liếc mắt nhìn vào gương mặt Mộ Dung Yên một cái, "Trừng nhi, hảo hảo gọi ta một tiếng tiểu cô cô nghe xem, gọi dễ nghe, liền cho ngươi đi lên." "Tiểu cô cô..." Mộ Dung Yên vội vàng nắm lấy ống tay áo Tư Mã Yên, "Bên ngoài ánh nắng gay gắt quá..." Nói đến một nửa, khi ánh mắt dừng ở trên mặt Trừng nhi, một màng mộng mị đêm qua liền dâng lên trong lòng, chỉ cảm thấy hai gò má bắt đầu trở nên nóng rang. Dương Lan Thanh nheo mắt nhìn nhìn ánh mặt trời ngày thu bên ngoài, nói: "Quả thật là có chút gay gắt, người làm ngươi như ta cũng không nhẫn tâm." "Phốc." Tư Mã Yên nhịn không được che miệng cười, lúc này lớn tiếng hô, "Dừng xe, để Thái tử điện hạ lên xe." "Dạ!" Tiểu tướng đánh xe vội vàng kéo ngừng con ngựa. Trừng nhi nhìn thấy trên mặt Mộ Dung Yên đỏ ửng, nhịp tim nhất thời trở nên bối rối, theo bản năng phất tay áo nói: "Không...Không cần, ngươi tiếp tục đánh xe, ta cưỡi ngựa đi theo là được rồi." Nếu như lên xe làm cho mẫu phi cùng tiểu cô cô nhìn thấy nàng cùng Thanh Hà hai người ngượng ngùng, nhất định cũng bị các nàng chê cười đi! "Này..." Tiểu tướng sửng sốt một chút, không biết nên nghe theo ai? "Liền theo lời Thái tử điện hạ đi." Mộ Dung Yên cuống quít mở miệng, vừa nói xong những lời này, lại khiến cho Tư Mã Yên cười khẽ một trận. Dương Lan Thanh nhìn Trừng nhi bên ngoài xe, lặng yên thở dài. Thế gian này nam nữ còn khó có thể gần nhau đến già, huống chi các ngươi đều cùng là nữ tử? Nếu như nương lại tiếp tục cương quyết can thiệp, nhất định sẽ làm cho con đường sau này của các người càng thêm thống khổ... Thôi vậy, nếu như đã hoang đường, liền để nương cùng các ngươi hoang đường một đời đi. ------- Trưa nắng nóng quá không ngủ được. Dậy đọc truyện thôi kekeke...
|
Chương 123: Trên điện kích
Tấn binh khải hoàn, trên dưới thành Kiến Khang một mảnh vui mừng. Đoàn người Trừng nhi đánh ngựa đi theo Tư Mã Diệp đến trước cửa cung, văn võ bá quan sớm đã chờ đợi thật lâu, nhưng lại không nhìn thấy Tát Tát Hoàng hậu đi ra đón chào. Tư Mã Diệp còn tưởng rằng Tát Tát là vì đau đớn nhi tử vừa qua đời, cho nên mới không đi ra đón chào. Trừng nhi từng bước một đi dọc theo cung giai bước lên đại điện, mỗi một bước đến gần đại điện, tâm tình liền càng thêm trầm trọng một phần -- long ỷ này nhất định là nơi quy túc* cuối cùng của nàng đời này, cũng là nơi quy túc nàng không muốn nhất. (*Nơi để trở về, nời dừng chân) Mộ Dung Yên kinh ngạc nhìn bóng dáng của Trừng nhi, mỉm cười, giống như nhìn thấy một quân chủ thái bình thiên hạ của ngày sau, lên triều xử lý chính sự. "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Khi Tư Mã Diệp ngồi thẳng trên long ỷ ở trong đại điện, bách quan đồng thanh hô vạn tuế, thanh thế chấn thiên. "Bình thân." Bàn tay Tư Mã Diệp vung lên, nghiêm trang liếc mắt nhìn Trừng nhi một cái nói: " NayThái tử Thương Lang giang bắc gặp họa, tráng niên sớm thệ, may mắn ông trời ưu đãi Đại Tấn, trẫm có thể tự tay cứu mẫu tử Tề vương trở về. Nhưng mà, Đông cung không thể một ngày không có thái tử, Tề vương Tư Mã Trừng là huyết mạch duy nhất của trẫm, ngôi vị Thái tử, không thể không do hắn đảm nhiệm." "Hoàng thượng, khoan đã!" Thanh âm của Tát Tát Hoàng hậu bỗng nhiên vang lên từ ngoài điện, chỉ thấy nàng mặc hoàng phục của Hoàng hậu cất bước vào đại điện, cung kính khom người nói với Tư Mã Diệp, "Thương Lang nay vẫn còn ở nhân gian, sao có thể lập người khác làm Thái tử?" "Ngươi nói cái gì?" Tư Mã Diệp kinh hãi, lúc này nhìn thoáng qua hộp gỗ đàn đựng tro cốt của Tư Mã Thương Lang mà Tạ Huyền đang ôm lấy, ánh mắt hồ nghi dừng ở trên mặt Dương Lan Thanh, "Lan Thanh, ngươi nói, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hôm nay Dương Lan Thanh suy nghĩ ngàn vạn khả năng xuất hiện các loại cục diện, lại không nghĩ rằng Tát Tát Hoàng hậu thế nhưng sẽ nói Tư Mã Thương Lang còn ở trên nhân gian? Hai nữ tử dùng đôi mắt sắc bén liếc nhìn nhau một cái, trong lúc đối trận kịch liệt, chỉ có Dương Lan Thanh cùng Tát Tát Hoàng hậu hiểu được -- nàng tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản! "Hoàng huynh, Thương Lang là bị thích khách giết chết ở trước mắt thần muội, trừ phi trên đời này còn có chất nhi Thương Lang thứ hai, nếu không..." Tư Mã Yên nói chưa nói hết lời, khóe mắt thoáng nhìn qua Tạ Uyên cùng một thân ảnh quen thuộc bước lên điện, sắc mặt không khỏi thảm biến, "Như thế nào lại..." "Thương...Thương Lang nhi tử của!" Tư Mã Diệp vừa mừng vừa sợ, không thể tin được nhìn mà thiếu niên oai hùng bên cạnh Tạ Uyên, không phải Tư Mã Thương Lang, thì là ai? Tạ Uyên cung kính cúi đầu với Tư Mã Diệp, nói: "Thái tử điện hạ trên đường Bắc thượng, cảm thấy có người muốn ám sát hắn, cố ý an bài một tên phó tướng giả dạng thành hắn tiến vào thành Cừu Trì, cho nên mới tránh thoát được một kiếp này." "Nhi thần bái kiến phụ hoàng!" Tư Mã Thương Lang quỳ xuống với Tư Mã Diệp, thanh âm, bộ dạng thức đều giống nhau, không phải Tư Mã Thương Lang, còn có thể là ai? "Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi a!" Tư Mã Diệp nâng tay lau nước mắt nơi khóe mắt một chút, cất tiếng cười to nói, "Hôm nay trẫm một nhà đoàn viên, quả nhiên là việc vui mừng, truyền lệnh xuống, hôm nay trẫm muốn cùng các vị ái khanh đồng khánh!" "Hoàng huynh!" Tư Mã Yên mở miệng trước một bước nói, "Thương Lang trở về, quả thật là việc đáng ăn mừng. Chính là quân vô hí ngôn, ở trong thành Cừu Trì hoàng huynh rõ ràng từng nói trước ba quân tướng sĩ, Thái tử là Trừng nhi, Tướng quân Tạ Huyền có thể làm chứng." Tư Mã Yên biết những lời này không thể do Dương Lan Thanh nói ra, chỉ có thể để một trưởng Công chúa không liên quan đến quyền lực triều chính như nàng hỏi ra là thích hợp nhất, "Nay Thương Lang lại đã trở về, Đông cung không thể có hai chủ, rốt cuộc ai là Thái tử, thỉnh hoàng huynh cho một quyết định cuối cùng." "Này..." Sắc mặt Tư Mã Diệp trầm xuống, nay quả nhiên là khó giải quyết cực kỳ, quân vô hí ngôn, vừa rồi trước mặt bách quan, cũng nói Trừng nhi làm Thái tử, nhất thời trái lại không biết nên làm thể nào để xuống đài? Tạ Uyên mang vẻ mặt ưu sắc nhìn Tư Mã Yên, thầm nghĩ: "Đứa ngốc, vì người ta làm gả y, lúc này thật sự là không nên ra mặt a!" Tư Mã Yên tránh né ánh mắt của Tạ Uyên, dựa vào bên cạnh Mộ Dung Yên, gật đầu với Mộ Dung Yên một cái. Mộ Dung Yên biết ý tứ của nàng, hôm nay nếu như không thể đánh vỡ cục diện bế tắc này, có lẽ có thể lợi dụng thuốc của Hứa Thất Cố để tạm thời qua một cửa này trước. Dương Lan Thanh nghiêng mặt thoáng lắc đầu một chút, ý bảo Mộ Dung Yên trước đừng vội dùng một chiêu này, nay thế cục không rõ, nếu như dùng một chiêu này, chỉ sợ Tát Tát Hoàng hậu lại ra chiêu thức gì khác, liền trở thành vô kế chống đỡ. Tát Tát Hoàng hậu đi tới trước mặt Tư Mã Thương Lang, nâng nhi tử đứng dậy, cẩn thận nhìn nhìn Trừng nhi, cười nói: "Tề vương là trưởng tử của Hoàng thượng, kế nhiệm Thái tử, cũng danh chính ngôn thuận. Thương Lang là đích tử* của Hoàng thượng, lại là Thái tử do Hoàng thượng thân phong, không có sai lầm lại bị phế truất, cũng là chịu ủy khuất." (*Con trưởng của vợ cả, con trưởng của hoàng hậu) Mộ Dung Yên lạnh lùng nhìn Tát Tát Hoàng hậu nhíu mày cười mỉm, chỉ cảm thấy một trận hàn ý từ đáy lòng dâng lên. Nàng nghĩ cuộc sống cung đình mười năm nay, từng gặp qua không ít phi tần trong hậu cung, cũng từng khắp nơi dùng kế, nhằm vào Hiền phi Đại Tần nàng, muốn đem nàng từ vị trí sủng phi kéo xuống. Chính là, nàng còn chưa từng gặp qua một nữ tử giống như Tát Tát Hoàng hậu ở trước mắt này, lời nói, hành động, đều làm cho nàng căn bản là nhìn không thấu, cũng đoán không ra. Mộ Dung Yên không khỏi hít vào một hơi, lo lắng nhìn về phía Trừng nhi, liền nhìn thấy nụ cười trấn an của Trừng nhi, thì thào nhẹ giọng nói một câu, "Đứa ngốc." Trong lòng Trừng nhi ấm áp, nếu hôm nay không thể dung hòa được hai bên, chi bằng lui về phía sau một bước, đợi qua khỏi hôm nay, ngày sau lại trù tính. "Phụ hoàng." Trừng nhi bỗng nhiên mở miệng, "Từ xưa tuy trưởng ấu có tự, nhưng nếu xét thứ tự trước sau, hoàng đệ oai hùng, quả thật là có tài làm Thái tử, nhi thần nguyện ý tiếp tục làm Tề vương, thỉnh phụ hoàng hạ chỉ." "Trừng nhi." Trong lòng Tư Mã Diệp cảm thấy trấn an, vốn đã cảm thấy thua thiệt hắn rất nhiều, nghe Trừng nhi nói như vậy, lại trở nên do dự. "Hoàng thượng, Tề vương điện hạ lòng dạ rộng lớn, cũng là có tài làm Thái tử." Tát Tát Hoàng hậu nói xong, đột nhiên mỉm cười lôi kéo Tư Mã Thương Lang đi tới bên cạnh Trừng nhi, "Đều là huynh đệ, sao lại cần phân tranh lẫn nhau? Trừng...Công chúa...Không, Tề vương điện hạ, ngươi nói có phải hay không?" Sắc mặt Trừng nhi kinh biến, theo bản năng nhìn Tạ Uyên, chẳng lẽ Tát Tát Hoàng hậu đã biết thân thế của nàng? "Đừng trách bổn cung vừa rồi nói lầm," Tát Tát Hoàng hậu áy náy nói, "Trước đó vài ngày bổn cung luôn tìm kiếm hoàng nhi nơi ven sông, gặp được một vài ngư dân, phát hiện ra một chuyện rất ly kỳ." Dương Lan Thanh giật mình hiểu được Tát Tát Hoàng hậu rốt cuộc muốn làm gì, liền nói ngay: "Chính là nói Trừng nhi của thần thiếp, rất giống với bộ dáng của Trừng Công chúa Đại Tần năm đó đi?" So với ngồi yên chờ chết, không bằng xuất thủ trước một bước! "Không nghĩ tới tỷ tỷ cũng nghe được lời này?" Tát Tát Hoàng hậu lộ ra kinh sắc, "Ngư dân này là tướng sĩ của Tần quốc lúc trước từ trên chiến trường trốn đi, trong nhà có một bức họa, người trong bức họa cũng không phải là thần Phật gì, mà là Trừng Công chúa Đại Tần từng có đại ân đối với bọn họ. Sau khi bổn cung xem qua bức họa kia, chậc chậc, thật sự cảm thấy cực kỳ giống Tề vương điện hạ, cho nên vừa rồi mới có thể nhất thời hoa mắt ù tai, nói lầm Tề vương thành Trừng Công chúa." "Nga?" Tư Mã Diệp nghe được đến đây liền hưng trí, "Trừng Công chúa này rốt cuộc đã làm gì, thế nhưng khiến cho đào binh Tần quốc kính trọng như thế?" Nói xong, ánh mắt hồ nghi dừng ở trên mặt Trừng nhi, đứa nhỏ này quả thật ngày thường có chút gầy yếu, nếu nói là nữ tử... Tâm tư Tư Mã Diệp đột nhiên trầm xuống, cực kỳ băng hàn mà nhìn về phía Dương Lan Thanh. Trái tim Dương Lan Thanh thắt lại, không nghĩ tới cuối cùng Tư Mã Diệp vẫn là không chịu buông tha cho quá khứ của nàng, không khỏi tự giễu cười cười, nói: "Thần thiếp đương nhiên biết lúc trước Trừng Công chúa rốt cuộc đã làm gì? Chung quy là nữ nhi của thần thiếp, sao lại không chút để ý chứ?" Nói xong, đi tới bên người Trừng nhi, nói, "Nếu như không phải là cùng mẹ sinh ra, sao lại giống nhau? Nếu Trừng nhi không phải là nhi tử của Hoàng thượng, sao lại có tóc mai sớm bạc? Không sai, Dương Lan Thanh ta quả thật từng là phi tần của Phù Kiên Tần đế, quả thật đã từng sinh ra một Công chúa cho Phù Kiên, Phù Trừng." "Này..." Trong nháy mắt sắc mặt bách quan trầm đi xuống, nếu đã làm nữ nhân của người khác, sao có thể lại vào cung làm phi? Luận thân mẫu sinh ra, Tề vương Tư Mã Trừng quả thật là thua một bậc. Tư Mã Diệp nghe đến đây, không muốn lại nghe Dương Lan Thanh nói thêm gì nữa, lại càng không muốn nghe đến đề tài này, lập tức phất tay nói: "Ai quan tâm Trừng Công chúa rốt cuộc đã làm gì? Trẫm đã có quyết định! thân mẫu của Trừng nhi là Dương Lan Thanh, là thê tử của trẫm khi còn trẻ, tuy rằng trải qua nhiều năm tháng cảnh còn người mất, nhưng mà niệm tình khổ tâm bảo vệ nhất mạch cốt nhục của trẫm, nay trẫm đặc phong Dương Lan Thanh làm Trữ phi, ban thưởng Nguyệt Hoa điện." Tư Mã Diệp phong thưởng xong, Tát Tát Hoàng hậu liền như thắng lợi mà cong khóe miệng lên, người trong cung đều biết, Nguyệt Hoa điện bất quá là lãnh cung đã lâu không có người ở mà thôi. Lúc trước Dương Lan Thanh bày bố nhân mạch tai mắt ngầm khắp thiên hạ, sao lại không biết đến chuyện này? Chỉ thấy nàng chua xót lại tự giễu cười cười, khom người bái tạ nói: "Tạ chủ long ân." Tình duyên, cuối cùng cùng đoạn. Trong thiên hạ này, người chân chính đau thương ta, chỉ còn lại có mình ngươi, Hứa Thất Cố. Trừng nhi biết mẫu phi bị ủy khuất, sao có thể để cho nàng đau xót như vậy, liền nói ngay: "Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu để cho mẫu phi cùng ta ở Tề vương phủ ngoài cung." Tát Tát Hoàng hậu làm sao để cho mẹ con các nàng được tụ hợp cùng nhau? Lúc này lên tiếng nói: "Hoàng thượng cùng Lan Thanh tỷ tỷ cửu biệt gặp lại, làm sao có thể để cho tỷ tỷ xuất cung chứ?" "Ngươi..." Trừng nhi lạnh lùng trừng mắt nhìn Tát Tát Hoàng hậu một cái, Tư Mã Thương Lang nâng đầu đứng chắn trước người Tát Tát Hoàng hậu. "Hoàng huynh, ngươi đây là có ý gì?" Tư Mã Yên biết hôm nay nhất định là bố cục Tát Tát Hoàng hậu đã sớm chuẩn bị trước, từ mỗi một lời nói hành động của nàng, có thể rõ ràng nhìn ra được, nàng nhất định đã biết được thân phận của Trừng nhi. Tư Mã Yên cố gắng làm cho bản thân trấn tĩnh xuống, lạnh như băng chống lại đôi mắt của Tạ Uyên, thì ra cái gọi là thủ tín, chỉ là thế này thôi. Tạ Uyên, quả nhiên đã nhìn lầm ngươi rồi! "Mẫu phi..." Thân mình Mộ Dung Yên đột nhiên lay động, dường như muốn ngã xuống, thuận thế tựa vào trên người Dương Lan Thanh, vội vàng thấp giọng nói một câu, "Không thể không đi một bước này." Dương Lan Thanh hơi gật đầu, lo lắng đỡ lấy thân mình Mộ Dung Yên, kinh hô: "Thanh Hà, con làm sao vậy?" "Thanh Hà!" Trừng nhi lại khẩn trương, vọt tới bên cạnh Mộ Dung Yên, từ trong lòng Dương Lan Thanh ôm lấy nàng, gấp giọng hỏi, "Ngươi làm sao vậy?" "Ta..." Hai mắt Mộ Dung Yên đột nhiên khép lại, dường như đã ngất đi. Trừng nhi tưởng rằng thân mình nàng gầy yếu, hơn nữa trên đường đi dừng lại nhiều lần, mới khiến cho hôm nay đột nhiên ngất xỉu trên điện! Không quan tâm được quá nhiều, Trừng nhi quát một tiếng: "Nhanh truyền Thái y!" Nội thị trên điện liếc mắt nhìn Tư Mã Diệp một cái, thấy hắn nhẹ nhàng phất phấttay, lúc này nội thị mới lên tiếng,bước nhanh đi thỉnh Thái y đến điện chẩn mạch.
|
Chương 124: Dưới điện hỉ
Lão Thái y tóc trắng xoá đeo hòm thuốc đi vào trong điện, vội vàng xem xét mạch đập của Mộ Dung Yên, sắc mặt vốn lo lắng đột nhiên biến đổi, hướng về phía Trừng nhi mà hỏi, "Xin hỏi Tề vương điện hạ, nữ tử này là người thế nào của điện hạ?" "Thể tử của bổn vương." Trừng nhi không muốn nói những chuyện khác với hắn, gấp giọng hỏi, "Thái y, Thanh Hà rốt cuộc sao lại như vậy?" Lúc này lão Thái y mừng rỡ nói: "Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ, Vương phi đây là có hỉ mạch!" "Hỉ...Hỉ mạch?" Trừng nhi đứng ngây người tại chỗ, bất khả tư nghị mà nhìn Mộ Dung Yên đang mê man bất tỉnh trong lòng, làm sao lại... Khóe miệng Dương Lan Thanh cong lên, vỗ vỗ đầu vai Trừng nhi nói: "Xem bộ dạng ngây ngốc này của người, sắp làm phụ thân, còn không vui mừng sao?" Cố ý nhấn mạnh một từ "phụ thân" kia, nghiêng mặt liếc nhìn Tát Tát Hoàng hậu một cái. "Mẫu phi...Ta..." Trừng nhi chỉ cảm thấy trong lòng hỗn loạn, nhất thời không kịp phản ứng, điều duy nhất hiều đuọc, chính là mẫu phi nhất định là biết rõ nội tình! Tư Mã Yên nhân cơ hội nói: "Hoàng huynh, nay trong người Thanh Hà mang đế duệ, có phải hoàng huynh nên nói chút gì đó hay không?" "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Tề vương điện hạ." Bách quan đồng thanh hô vàng, hướng tới Tư Mã Diệp tiếp tục cùng hô vạn tuế. Tư Mã Diệp biết rằng nay cho dù không thích Mộ Dung Yên, cũng phải quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng nàng, lưu cho nàng một danh phận, trầm giọng nói: "Nếu đã có đế duệ, liền ở lại bên cạnh Trừng nhi làm trắc phi đi." Việc rối rắm trong lòng bách quan cũng được giải tỏa, nếu trắc phi có thể mang thai, tất nhiên Tề vương điện hạ cùng Trừng Công chúa chỉ là giống nhau thôi, cùng mẹ sinh ra, dung mạo tương tự, cũng không phải chuyện lạ. Thái tử Tư Mã Thương Lang tuy có mấy người cơ thiếp, nhưng vẫn chưa truyền đến tin tốt, Tề vương điện hạ tuy chỉ có một trắc phi nạp, nhưng mà người này liền đã mang thai, coi như là thắng một ván. Hai người mỗi người thắng một bước, lại trở về vấn đề khởi điểm, ngôi vị Thái tử này, thực sự là làm cho mọi người khó khăn, không biết nên đứng về phía vị Hoàng tử nào? Tư Mã Diệp làm sao lại không biết những tính toán trong lòng chúng bách quan, hắn cũng rối rắm đến lợi hại, biết hôm nay nếu như không giải quyết xong việc này, ngày sau tất sẽ sinh họa! Tát Tát Hoàng hậu lạnh lùng hít vào một hơi, biết rằng kết quả của hôm nay, lại bị một Mộ Dung Yên chưa từng để mắt tính toán tới phá hỏng mất! Từ đáy lòng buồn bực, nhưng trên mặt vẫn là không gợn sóng sợ hãi, tròng mắt vừa chuyển, dường như đã có chủ ý mới. "Hoàng thượng, thần thiếp bên này đã có biện pháp, có thể giải quyết việc phiền nhiễu trong lòng Hoàng thượng." Tát Tát Hoàng hậu đột nhiên mở miệng, làm cho Tư Mã Diệp thở phào nhẹ nhõm. "Ngươi nói." "Hoàng thượng quân vô hí ngôn, nếu đã từng nói để cho Tề vương làm Thái tử, tất nhiên cũng không thể nuốt lời." Nói xong, ánh mắt của Tát Tát Hoàng hậu đảo qua Dương Lan Thanh, "So với việc để cho hai huynh đệ vì chuyện này mà tâm sinh rạn nứt, không bằng để cho hai người bọn họ tỷ thí một hồi ở trước mặt bách quan? Người thắng liền làm Thái tử, người thua tất nhiên tâm phục khẩu phục." "Biện pháp này rất tốt!" Tư Mã Diệp quyết đoán quyết ý, "Hôm nay mọi người vừa trở về, thân mình đều mệt mỏi, việc tỷ thí liền gác lại sau này, trẫm cũng phải hảo hảo suy nghĩ một chút, nên tỷ thí như thế nào?" "Hoàng thượng anh minh." Mọi người tán thành cúi đầu, Tư Mã Diệp cảm kích mà cười với Tát Tát Hoàng hậu, nụ cười ôn nhu vô cùng, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Dương Lan Thanh. Thì ra, ở trong lòng ngươi, chỉ có nàng là thê tử của ngươi. Dương Lan Thanh thê lương lạnh lùng cười, khom người nói với Tư Mã Diệp: "Thanh Hà hôm nay vừa mới mang thai, còn kinh hãi bối rối chưa biết phải làm sao, cho nên hôm nay thần thiếp đặc biệt hướng Hoàng thượng thỉnh cầu một ân điển, chấp thuận cho thần thiếp đến Vương phủ ở lại mấy ngày, chờ sau khi cuộc tỷ thí của Trừng nhi cùng Thương Lang chấm dứt, lại vào cung thị quân." Tư Mã Diệp vừa nghe đến hai chữ "thị quân ", trái tim liền giống như bị đâm một chút, xanh mặt phất tay nói: "Ngươi thích ở bao lâu, trẫm liền cho phép ngươi ở bấy lâu, các ngươi đều lui xuống đi." "Dạ." Một ván cờ này, có thắng có bại, nhưng cũng lui chút gian nan. Trong lòng mọi người còn trấn kinh mà lui xuống điện, không biết Tát Tát Hoàng hậu ở trên điện nhìn các nàng đi xa, khóe miệng cong lên một nụ cười càng âm lãnh khó đoán. "Mẫu thân!" Tiếng kêu to quen thuộc vang lên, trong nháy mắt khi sắp bước ra khỏi cửa điện thân mình Tư Mã Yên run lên, ngây người đứng nguyên tại chỗ. "Mẫu thân!" Một tiếng kêu gọi của Khánh nhi lại vang lên, trong lòng Tư Mã Yên đau xót, nhịn không được quay đầu lại, chỉ thấy Khánh nhi nghiêng ngả lảo đảo muốn chạy đến trước mặt mình, chính là chỉ đi được vài bước, liền bị lạnh lùng bế lên, ủy khuất bĩu môi, vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại, khóc nói: "Mẫu thân, ta muốn mẫu thân." Tư Mã Thương Tâm ôm lấy Khánh nhi đứng ở trên thềm bạch ngọc, vẻ mặt tức giận, nâng tay đánh lên mông Khánh nhi một cái, "Bổn cung mới là mẫu thân của ngươi, ngươi đừng gọi người khác bậy bạ!" "Đứa bé còn nhỏ, sao ngươi có thể đánh hắn chứ?" Tạ Uyên đau lòng ôm lấy Khánh nhi từ trong lòng Tư Mã Thương Tâm, xa xa nhìn Tư Mã Yên đang run run đứng ở trước cửa cung, trong mắt tràn đầy không đành lòng, "Khánh nhi ngoan, đừng khóc, đừng khóc." Cảnh tượng quen thuộc dâng lên trong lòng, Tư Mã Yên bối rối xoay mặt đi, xoa xoa hốc mắt ướt hồng, tự nhủ nói: "Ta không phải là Tạ Tửu Tửu, đã sớm không phải là Tạ Tửu Tửu..." "Mẫu thân--!" Khánh nhi tê tâm liệt phế kêu gọi một tiếng làm cho trái tim Tư Mã Yên khó chịu như đáo cắt, nắm chặt hai nắm tay, vội vã bước ra khỏi cửa cung. Tư Mã Thương Tâm tựa hồ ý thức được gì đó, thê lương cười nói: "Phò mã, ngươi nói bổn cung mang Khánh nhi tới đây, chẳng lẽ vì muốn diễn một tuồng kịch cho nàng xem sao?" Tạ Uyên bị nói trúng tâm sự, trầm mặc cúi đầu xuống, thật lâu sau mới nói: "Tâm nhi, chúng ta về nhà đi." "Tạ Uyên, trước ngày hôm nay bổn cung đã từng nói, nếu như ngươi còn dây dưa không rõ với nàng, bổn cung nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!" Tư Mã Thương Tâm hung hăng bỏ lại một câu, phất tay áo đi trước. Tạ Uyên nhìn bóng dáng của nàng, đột nhiên cảm thấy có vài phần xa lạ, dỗ dành Khánh nhi trong lòng, lại nhớ đến cảnh tượng ấm áp khi chơi đùa cùng Khánh nhi lúc trước, trong lòng không khỏi đau xót, lẩm bẩm nói: "Khánh nhi đừng khóc, phụ thân nhất định sẽ đưa mẫu thân của ngươi trở về." "Phụ thân..." Bàn tay nhỏ bé của Khánh nhi gắt gao ôm lấy cổ Tạ Uyên, khóc càng thêm lợi hại, "Ta muốn mẫu thân, lập tức muốn mẫu thân!" "Nhịn nhẫn một chút, chờ một chút nữa, Khánh nhi..." Tạ Uyên ôm chặt lấy Khánh nhi, đáy lòng bắt đầu quyết tâm định một việc. Khi Trừng nhi rời đi mấy ngày này, Tề vương phủ sớm đã được sửa chữa xong, nay chờ chủ tử đến đây, trong phủ trên dưới đều bận tối mày tối mặt. Trừng nhi tùy ý phân phó vài câu, đem sự tình lớn nhỏ đều giao cho tiểu cô cô tạm xử lý trước, nay chuyện duy nhất nàng muốn biết chính là, vì sao Thanh Hà lại có thai? Dương Lan Thanh biết rằng lúc này đây nàng đã gặp phải đối thủ khó khăn nhất trong đời, cần phải hảo hảo suy nghĩ một chút, con đường sau này, nên đi như thế nào? "Không nên hỏi mẫu phi chuyện gì cả, việc này Thanh Hà cũng biết, con hỏi nàng là được." Dương Lan Thanh vội vàng lưu lại những lời này, xoa xoa huyệt thái dương, phân phó nha hoàn trong phủ đi nấu một ấm trà nóng, đưa đến trong phòng của nàng. Tư Mã Yên gật gật đầu với Trừng nhi, nói: "Mau cõng Thanh Hà đi nghỉ ngơi một chút, cùng sắp làm phụ thân rồi, phải quan tâm đến Thanh Hà nhiều hơn một chút, hỏi han ân cần, cũng không thể thiếu được." Trừng nhi nghiêng mặt nhìn Mộ Dung Yên vẫn mê man bất tỉnh ở trên lưng một chút, chỉ có thể gật gật đầu, vừa muốn cõng Mộ Dung Yên đi đến phòng Vương gia nghỉ ngơi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cho lui hạ nhân nha hoàn xung quanh, nói với Tư Mã Yên: "Tiểu cô cô, có thể giúp ta làm một chuyện không?" "Ngươi nói đi." Tư Mã Yên thấy sắc mặt của nàng nghiêm túc, nhất định là việc trọng yếu. Trừng nhi tiến sát đến Tư Mã Yên, nhỏ giọng nói: "Tiểu cô cô, hôm nay nếu như có thể, đi đến nhà trọ Thái Bình xem xét một chút hai vị cô nương của Thái Phượng ban, nếu như các nàng còn ở đó, trước hết tìm cách đưa vào phủ, ta nghĩ, sau này còn có chút chuyện cần làm phiền hai người bọn họ đi làm." "Hảo, sau khi trải qua những chuyện này, thiếu chút nữa tiểu cô cô đã quên mất còn có hai người này tồn tại." Tư Mã Yên gật gật đầu. Trừng nhi hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Ban đầu ta nghĩ rằng sau khi đến Cừu Trì gặp mẫu phi, ta liền có thể âm thầm phái người đưa các nàng rời khỏi thành Kiến Khang, không ngờ sau đó vẫn là phải trở về đây." "Được rồi, không cần phải nói nữa, tiểu cô cô biết nên làm như thế nào, ngươi cứ yên tâm chiếu cố tốt Thanh Hà trước đi." Tư Mã Yên mỉm cười, "Này một đường trở về, Tố Tố luôn luôn ở bên ngoài âm thầm bảo hộ chúng ta, hôm nay thật ra cũng là cơ hội tốt để nàng cùng nhập phủ, hảo hảo nghỉ ngơi một đêm." "Ân, ta sẽ ghi nhớ mà thành tâm gọi nàng một tiếng, tiểu cô cô." Trừng nhi gật đầu cười, "Tiểu cô cô, ta cõng Thanh Hà trở về phòng trước." "Đi đi." Tư Mã Yên gật đầu cười. Trừng nhi một đường cõng Mộ Dung Yên đi tới phòng Vương gia nghỉ ngơi, cẩn thận đem Mộ Dung Yên đặt ở trên giường, phất tay cho lui nha hoàn hầu hạ trong phòng. "Thanh Hà..." Trừng nhi gọi một tiếng, nhịn không được khẽ thở dài một chút, đứng dậy đóng kín cửa phòng, xoay người qua, liền nhìn thấy Mộ Dung Yên đã ngồi dậy. "Ngươi...Ngươi vừa rồi là giả vờ?" Trừng nhi vừa kịp phản ứng đến. Mộ Dung Yên cau mày cười nói: "Vậy điện hạ nghĩ sao?" "Mau nói cho ta biết, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Trừng nhi vội vàng đi tới bên giường, cầm lấy bàn tay nàng, ngồi ở bên cạnh nàng, "Ngươi...Ngươi làm sao lại có thai?" Mộ Dung Yên cười nhẹ, "Này cần phải hỏi lại trước đó ngươi đã làm gì ta?" "Ta...Ta rõ ràng là nữ tử, làm thế nào...Làm thế nào..." Trừng nhi trăm tư không thể giải, "Thanh Hà, ngươi...Ngươi sẽ không! Ngươi tuyệt đối sẽ không!" "Ta sẽ không làm sao?" Sắc mặt Mộ Dung Yên trầm xuống, nhìn thấy ánh mắt đau thương của Trừng nhi, nhịn không được bật cười, nép vào trong lòng Trừng nhi, "Trừng nhi ngốc, chẳng lẽ ngươi đã quên trọng phụ là ai sao?" "Trọng phụ?" Trừng nhi dường như đã hiểu được một chút, nhưng mà chính là chưa thể nghĩ rõ ràng được, nếu nói hỉ mạch này là giả, cùng là Thái y làm sao không chẩn ra được? Mi tâm Mộ Dung Yên cau lại, thâm trầm nói: "Ngươi thế nhưng không tin ta?" Trừng nhi vội vàng ôm lấy hai má của nàng, kiên định mở miệng nói, "Thanh Hà, ta sao lại không tin ngươi?" "Ha ha." Mộ Dung Yên nhìn bộ dáng nghiêm túc của Trừng nhi, trong lòng ấm áp đến lợi hại, hôn lên gương mặt Trừng nhi một cái, "Thuốc này có thể làm cho mạch tượng của ta cực kỳ giống như hỉ mạch, nguyện sự đoạn mười tháng, là lễ vật trọng phụ tặng cho chúng ta." "Dựa vào y thuật của trọng phụ, quả thật liền có năng lực như vậy." Chân mày Trừng nhi giãn ra gật đầu, "Các ngươi cũng thật là quá kín đáo, tiểu cô cô cùng mẫu phi nhất định đã sớm biết, có phải hay không?" "Nếu sớm nói cho ngươi biết, hôm nay ở trên điện, màn diễn này liền không thể chân thật như vậy." Ý cười trên gương mặt Mộ Dung Yên càng đậm, bỗng nhiên nhướng mày liễu lên, nói, "Nhìn thấy người gấp gáp vì ta, lo lắng vì ta, thật tốt..." "Hảo a, ngươi dám có chuyện giấu diếm bổn vương, bổn vương nhất định phải trừng phạt lại!" Trừng nhi giảo hoạt cười, đem Mộ Dung Yên áp ở dưới thân, quyến luyến nhìn vào gương mặt của nàng, si ngốc nói, "Dọc đường đi, ta rất nhớ ngươi." Mộ Dung Yên liễm liễm dáng tươi cười, nói: "Ta không phải luôn luôn ở bên cạnh điện hạ sao?" "Nhìn thấy được, nhưng mà..." Hơi thở của Trừng nhi gần trong gang tấc, tâm thần Mộ Dung Yên rung động, biết nàng đang muốn làm cái gì. "Lúc này rõ như ban ngày, điện hạ cũng không thể vô lễ." Mộ Dung Yên vươn một ngón tay lên, chặn lại đôi môi của nàng sắp hạ xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn vào Trừng nhi, tâm tình của mình cũng trở nên nóng rát. Trừng nhi nhíu nhíu đầu mày, "Chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sap?" "Không nhớ..."Mộ Dung Yên thản nhiên nói xong, thâm tình mỉm cười với Trừng nhi, nâng tay ôm lấy cần cổ Trừng nhi, nhỏ giọng nói, "Là nói dối..."
|