Tịch dương đỏ hồng nơi chân trời như lửa chiếu rọi những đóa Mạc Tang đón gió mà bay, lóe ra kim quang rực rỡ, như đem tất cả phong hoa đều hòa tan vào dòng khí hương điềm thoang thoảng lưu động này khiến người say mê.
Mà gương mặt tinh xảo của Nhan Y Lam gần trong gang tấc, lưu quang đẹp như một bức họa quyển, tĩnh như ánh dương sáng lạn, động như phượng vỹ chậm rãi bày ra trước mắt Khương Ngưng Túy.
Nụ hôn kịch liệt vừa rồi làm Khương Ngưng Túy có chút thở dốc chưa định, trên gương mặt trước giờ luôn thanh lãnh hiện lên phi sắc, đôi mắt đạm bạc như đầm nước, dường như bị ánh mắt quan sát không chút che giấu của Nhan Y Lam làm cho có chút ngượng ngùng, nàng khẽ cúi đầu, tiếp đó không biết nhớ đến cái gì, nàng lại nhẹ nở nụ cười.
"Đang cười cái gì?" Tiếng cười này rất nhỏ nhưng vẫn không tránh được lỗ tai Nhan Y Lam, nàng cũng rũ mắt hỏi.
Khương Ngưng Túy vốn cũng không định nói thật, nhưng tầm mắt dò xét nóng rực kia khiến nàng không nơi có thể trốn, vì vậy chỉ phải thành thực đáp:
"Chỉ là nhớ đến bộ dáng mờ mịt lúc bị lừa khi nãy thật sự thú vị."
Gân xanh trên trán thình thịch nhảy lên hai cái, Nhan Y Lam cũng không biết Ngưng Túy của nàng cũng học được trêu đùa ác liệt như vậy, nàng giận quá hóa cười nói:
"Những lời này, thứ cho ta không thể gật bừa."
"Vậy thật sự là đáng tiếc." Dường như căn bản không thấy Nhan Y Lam lúc này đang kiềm chế hỏa khí, Khương Ngưng Túy không biết sống chết mà phàn nàn.
"Ta cũng bất quá là nói đùa thôi, Trưởng công chúa sao lại trở thành một chút tình thú cũng không hiểu rồi?"
Nổi cáu trừng mắt nhìn người đang khẽ cười trước mắt, Nhan Y Lam chợt cảm thấy vị trí của các nàng dường như trong một đêm đã đảo ngược, một Khương Ngưng Túy đã có được trí nhớ kiếp trước lại còn muốn không biết sống chết hơn, ngày trước nàng bất quá chỉ là tâm tính cao ngạo không coi ai ra gì, bây giờ lại thêm mấy phần trực ngôn bất húy mục vô tôn ti, trêu đùa Nhan Y Lam cũng không chút nương tay.
Hỏa khí trong lòng Nhan Y Lam càng cháy càng lớn, các nàng vốn là đứng rất gần, dưới dạng tư thế thân mật ám muội, nàng cúi đầu, mở miệng nhẹ cắn lên bờ môi mỏng đang cười của Khương Ngưng Túy, hàm răng thoáng dùng lực, liền thấy Khương Ngưng Túy nhịn không được nhíu mày.
Có lẽ hiện giờ điều duy nhất đáng mừng chính là Khương Ngưng Túy tuy tính tình y hệt năm đó, nhưng vóc người lại sớm không như Khương Sơ Ảnh, bản lĩnh lộng thương vũ kiếm cũng mất hết, nếu không phải như thế, Nhan Y Lam sợ là khó tránh lại ăn không ít đau khổ. Dù sao năm đó, Nhan Quốc Sơ Ảnh tướng quân danh hào thiên hạ có mấy ai không biết, một bộ kiếm pháp Khương gia múa đến xuất thần nhập hóa, ai thấy qua mà không kinh tán kiếm của nàng lúc huy động như vũ bộ lưu chuyển, chỉ là vũ bộ nhu nhuyễn đó cũng không phải để lấy lòng, mà là đoạt mệnh người, trên chiến trường, kiếm của nàng vung lên hạ xuống, đầu người lôp bộp rơi.
Tay của Nhan Y Lam manh mẽ quấn lấy thắt lưng Khương Ngưng Túy, không cho phép nàng lui về sau, vừa nếm hương vị của nàng, vừa thấp giọng nỉ non:
"Ngươi có điều không biết, bản cung những thứ khác sẽ không, tình thú nhưng lại hiểu được không ít."
Trong tầm mắt chỉ còn hình ảnh của Nhan Y Lam, môi dưới Khương Ngưng Túy khi nãy bị Nhan Y Lam cắn đau, bây giờ đã trở nên tê dại, nàng ngửa đầu đón nhận những cái hôn sâu cạn như mưa từ Nhan Y Lam, vươn tay vòng qua vai nàng, đôi mắt luôn lạnh lùng lại lộ ra thanh diễm nhàn nhạt, mặc dù nhạt, nhưng đặc biệt mê người.
Thần tình lãnh diễm của Khương Ngưng Túy chọc cho Nhan Y Lam một trận tâm viên ý mã, thừa dịp khoảng trống, Nhan Y Lam cong khóe môi cười, thổ khí như lan.
"Thật muốn ở trong bụi Mạc Tang này áp đảo ngươi một hồi."
Lời còn chưa dứt, giữa môi chợt tê rần, đôi mắt đen như mực của Nhan Y Lam rũ xuống, nhìn thấy hình ảnh Khương Ngưng Túy cắn trả lại nàng.
"Ta xưa nay biết Trưởng công chúa không câu nệ tiểu tiết, nhưng không ngờ lại đúng là không cần thể diện như vậy."
"Sao vậy, vừa rồi còn chê ta không biết tình thú, bây giờ lại trách ta không cần thể diện rồi?" Nhan Y Lam ngoài miệng là chiếm hết tiện nghi, mặc dù bị ánh mắt của Khương Ngưng Túy uy hiếp, nhưng hai tay cũng không có ý định buông nàng ra, trái lại càng siết chặt.
"Nếu còn biết sợ, vì sao lại không biết sống chết dẫn dụ ta?"
Khương Ngưng Túy vốn cũng không phải thật nổi giận, cho nên tránh vài lần, phát hiện Nhan Y Lam cũng không định buông nàng ra, liền cũng từ bỏ ý định giãy dụa.
"Ta bất quá là vô tâm nói một câu, ai biết Trưởng công chúa lại keo kiệt như vậy." Khương Ngưng Túy nhìn một mảnh biển hoa trước mắt, chuyển dời trọng tâm câu chuyện.
"Trưởng công chúa đặc biệt mang ta đến đây, ngoại trừ tặng ta Mạc Tang, còn có mục đích gì khác?"
"Ngươi thông minh như vậy, lại luôn tự chủ trương suy đoán tâm tư của ta, vì sao không tự mình đoán thử xem?" Nhan Y Lam như đang oán giận, lại tựa như sủng nịch, đem Khương Ngưng Túy trong ngực quay người sang, cùng nàng nhìn cảnh sắc rực rỡ xa xa trước mắt.
Ánh mắt lãnh đạm dưới mỹ cảnh cực hạn này bắt đầu trở nên nhu nhuyễn, Khương Ngưng Túy hơi ngã người ra sau, nửa tựa vào lòng Nhan Y Lam, khẽ nở nụ cười.
"Ta muốn ngươi chính miệng nói cho ta biết."
"Ngưng Túy." Nhan Y Lam nhẹ cọ cằm vào gò má Khương Ngưng Túy, trầm thấp nói bên tai nàng.
"Ta dự định xây một phủ đệ ở đây, đến khi sau này tân vương đã vững chắc trong cung, ta sẽ cùng ngươi sống ở đây."
Phóng nhãn khắp sơn thế địa hình, ánh mắt Nhan Y Lam trong trẻo sáng lạn nhảy động, mang theo chút hứa hẹn, nàng dùng ngôn ngữ miêu tả, nói:
"Đến lúc đó quần sơn bao quanh, tựa núi kề sông, ở trong phủ từ cửa sổ là có thể ngắm cả mảnh Mạc Tang hoa, ở sườn đồi ngoài phủ còn có một hồ nước trong vắt xanh ngát, hồ nước lành lạnh không gợn sóng, bên hồ còn có hàng liễu uốn lượn, nơi đó quanh năm bóng mát, rất nhiều tảng đá kỳ lạ, cũng không kém cảnh sắc trong hoàng cung."
Lời của Nhan Y Lam như một cây cọ màu, tam ngôn lưỡng ngữ đã có một bức họa quyển cực kỳ bao la dần dần xuất hiện trong tim Khương Ngưng Túy, có chim chốc hót líu lo trong sơn cốc, có một mảnh núi xanh ngát, sương mù lượn lờ khiến cho cảnh sắc càng trở nên huyền ảo như tiên cảnh, đầy tầm mắt là núi xanh chập trùng.
Trong lòng vì khung cảnh Nhan Y Lam miêu tả mà tâm thần sảng khoái, nhưng Khương Ngưng Túy cũng không tỏ rõ ý kiến, chỉ là khoan thai trả lời:
"Nếu muốn đến khi đệ đệ tốt của ngươi thực sự có thể một mình đảm đương, có thể còn phải tốn vài năm."
Vài câu nói tốt đẹp, đột nhiên bị Khương Ngưng Túy hất một chậu nước lạnh, Nhan Y Lam bực mình hồi lâu, ngữ khí mới trở lại bình thường:
"Phủ đệ từ khi quy hoạch đến kiến thành, cũng không phải có thể chốc lát là xong."
Phát hiện Nhan Y Lam lúc này sắc mặt muôn hình vạn trạng, Khương Ngưng Túy hơi cong khóe môi, nhẹ giọng đáp lời:
"Được."
"Ta biết ngươi luôn không thích cuộc sống trong hoàng cung, ngày trước là vì ta cho nên ngươi mới nhẫn nại." Nụ hôn thanh thiển như mưa phùn rơi trên mặt Khương Ngưng Túy.
"Từ nay về sau, đổi thành ta theo bước chân của ngươi, ngươi muốn đi nơi nào, chúng ta sẽ đến nơi đó."
Nhẹ nhàng cầm tay Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy vẫn gật đầu, đáp:
"Được."
Lời thật lòng từ phế phủ chỉ đổi được câu trả lời đơn giản như vậy từ Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam bật cười, cánh tay thuận thế ôm chặt nàng vài phần, vờ như bất mãn nói:
"Chỉ là được?"
"Ân." Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn sang, mi nhãn khóe miệng đều mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Chẳng lẽ là Trưởng công chúa hi vọng ta nói không được?"
Nhan Y Lam nói:
"Lẽ nào ngươi không có gì muốn ta làm?"
Khương Ngưng Túy hơi rũ mắt tĩnh tĩnh suy nghĩ chốc lát, lập tức lắc đầu.
"Không có." Không đợi Nhan Y Lam nhíu mày oán giận, Khương Ngưng Túy cũng đã nở nụ cười, nàng chợt xoay người mặt đối mặt với Nhan Y Lam, ánh mắt luôn đạm nhạt lúc này dường như được phủ thêm một tầng ánh sáng, khóe miệng không ngừng giương lên:
"Thứ ta muốn, ngươi đều đã cho ta."
Nhan Y Lam chẳng bao giờ thấy Khương Ngưng Túy cười thỏa mãn như vậy, mà lời từ miệng nàng nói ra như ánh tà dương, như rượu ngon thuần liệt nhất thế gian, gảy vào lòng Nhan Y Lam, khiến nó không ngừng cuồng loạn, trong nhất thời thiên địa như ngừng lại, chỉ có ánh mắt nụ cười kia, lưu luyến ấm áp kia, giống như hoa đào rơi vào một bờ hồ mùa xuân, chợt hiện vô số gợn sóng lấp lánh.
Hô hấp hơi ngừng lại, Nhan Y Lam mỗi chữ mỗi câu hỏi:
"Chưa từng hối hận?"
Khương Ngưng Túy hơi cúi đầu, thanh âm thành kính như lập lời thề, nàng nói:
"Vĩnh không hối hận."
Nhan Y Lam, bất luận phải bỏ ra bao nhiêu thời gian, vượt qua bao nhiêu vòng luân hồi, ta chỉ muốn cho ngươi biết. Cả đời này, chỉ vì là ngươi, cho nên ta vĩnh viễn không hối hận. ---
Tác giả có lời muốn nói:
Ô ô ô, kỳ thực ta thật không quá biết viết kết cục, ngay cả kết cục sau cùng, không định viết quá nhiều thứ vụn vặt, để các nàng cảm thấy ngọt điềm không thể biết, nhưng lại không thể kết quá gấp, để mọi người cảm thấy đầu voi đuôi chuột, cho nên đọc đi đọc lại nhiều lần, thay thay đổi đổi vô số lần, rốt cuộc cảm thấy, như vậy dùng làm kết cục, đối với các nàng là tốt nhất, cũng phù hợp nhất với tính tình của hai người bọn họ.
Cuối cùng, toàn văn viết đến đây xem như chính văn hoàn, con dường kỳ thực đi tới đây, thực cảm khái, cảm tạ sự kiên trì của ta, cũng cảm tạ các ngươi vẫn luôn theo dõi, chính là sự hối thúc mỗi lần khiền người đáng giận rồi lại cảm động, áng văn này mới rốt cuộc có thể vẽ lên dấu chấm tròn.
Thừa dịp chính văn đã xong, ta cần nói vài lời muốn nói a. Áng văn này, nói thế nào đây, kỳ thực ngay từ đầu ta đã rất do dự có nên viết nó hay không. Thứ nhất, cổ văn với ta rất khó miêu tả, không giống với hiện đại, cổ văn càng là khảo nghiệm văn tự với tác giảm đương nhiên, đây là ý kiến của cá nhân ta. Thứ hai, là sau 'Thân mật', ta phát hiện dường như mọi người càng có hứng thú với cách hành văn hiện đại của ta hơn, thực ra ta cũng dự định buông tha cổ văn rồi. Nhưng sau khi hoàn thành bộ Thân Mật một năm, câu chuyện này luôn được ta nhào nặn trong đầu từng chút từng chút một, đến cuối cùng, ta thật sự muốn viết ra nó, cũng rất thích hai vị chủ giác trong chuyện này, ta cảm giác các nàng đã thực sống, có tính cách, có sinh mệnh, ta không có lý do gì do dự nữa, cho nên ta tùy hứng một lần.
Chậc, nói nhảm nhiều vậy, kỳ thực bản văn này, ta ban đầu muốn biểu đạt cũng không phải là tiểu Ngưng Túy thân thế, mà là muốn nương theo nhân vật Khương Ngưng Túy, từng tầng từng tầng đẩy ra Trưởng công chúa, loại người như nàng, lòng của nàng, cùng với chuyện cũ ẩn phía sau. Sau đó, sau khi trải đệm, lại mang thân thế của Ngưng Túy ra.
Một Trưởng công chúa cường đại lại cô độc, một Khương Ngưng Túy lãnh mạc lại cũng cố chấp, ta dùng hơn một trăm chương để phác họa tính cách của các nàng, từ đầu các độc giả ghét bỏ Khương Ngưng Túy không màng thế sự là một phế vật, đến cùng lại ào ạt thích nàng, đây với ta mà nói có lẽ là một chuyện cao hứng nhất, rất may mắn, ta cuối cùng không có cô phụ mỗi một nhân vật ta yêu. Đương nhiên, tiểu Túy là một tính cách đặc thù nhất, không phải si hán ha ha ha!
Sau cùng của sau cùng, chân thành cảm ơn các ngươi a!
----
Editor: Ta nghe đồn Mộ tỷ định viết thêm hố cho thím Trưởng với Sơ Ảnh, cơ mà không thấy đâu hết :[[[[[