Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng
|
|
Chương 137
Tuy rằng tân gia của Tô Lâm là y theo nhà Trương Tử Hề mà trang hoàng, nhưng đối với Trương Tử Mộng, cảm giác kia không đồng dạng, đến buổi tối nàng luôn cảm thấy ngượng ngùng, Tô Lâm cũng hiểu biết trạng thái của Trương Tử Mộng, tận lực cho Trương Tử Mộng thời gian đi thích ứng hoàn cảnh mới, cô để Trương Tử Mộng lẳng lặng ngồi ở sô pha, mình cầm quần áo đi tắm rửa. Bởi vì Tô Lâm là vừa nằm viện trở về, hơn nữa còn là ngày đầu tiên cô cùng Trương Tử Mộng ở chung, cho nên Tô Lâm tắm rửa nhanh hơn bình thường. Trong gương rành mạch phản chiếu vết sẹo ở bụng, màu phấn hồngphá lệ rõ ràng, đối với kỹ thuật mỹ dung ngày nay, tiêu trừ không khó, Tô Lâm mỉm cười vuốt ve vết sẹo, ánh mắt cũng không có chán ghét, cô cũng không có ý muốn tiêu trừ, vết sẹo này là một nhân chứng, nhân chứng rất trọng yếu. Tô Lâm bảo dưỡng rất khá, da thịt đều là nhu nhuyễn thuận hoạt, toàn thân chỉ có hai vết sẹo, một vết ở cổ tay, một vết khác chính là ở bụng. Hai vết sẹo này đều có ý nghĩa đặc biệt, đàn ông thường hay nói, hãy để vết sẹo trở thành huân chương của bạn, đối với Tô Lâm, tuy rằng cô không phải đàn ông, nhưng hai vết sẹo này cũng là huân chương của cô. Vết sẹo trên cổ tay, là nhân chứng cho tình hữu nghị giữa cô và Trương Tử Hề, mà vết sẹo ở bụng, chính là nhân chứng cho tình yêu giữa cô và Trương Tử Mộng, hai vết sẹo này cô đều phi thường yêu thích, không có một chút chán ghét. Có lẽ sẽ có rất nhiều người cảm thấy Tô Lâm hơi biến thái, nhưng Tô Lâm như vậy, mới chân chính là Tô Lâm. Tô Lâm tắm rửa xong đi ra, bên ngoài chỉ khoác áo ngủ tơ lụa rất mỏng, cái này nguyên bản là Trương Tử Mộng chuẩn bị cho Tô Lâm lúc cô còn nằm viện, cô về tới nhà, vẫn là luyến tiếc thay đổi, cho nên vẫn là mặc cái áo này vào, nếumuốn đổi, trừ phi Trương Tử Mộng đưa cho cô cái khác, nhưng về sau có lẽ cũng không khó thực hiện, bởi vì các nàng ở chung. Nữ nhân vừa tắm rửa xong luôn có vẻ đặc biệt thưởng mắt, bằng không cũng sẽ không có mấy câu ví vonnhư "hoa sen mới nở", cô đi đến thang lầu kêu một tiếng:"Mộng Mộng." Sau đó cười đến rất là xinh đẹp nói:"Mộng Mộng, lên tắm rửa đi em." Trương Tử Mộng và Tô Lâm ở chung đã lâu, không nên cảm thấy xấu hổ mới đúng, nhưng nàng lại xấu hổ, ngay cả chính nàng cũng không thể lý giải vì sao, có lẽ là bởi vì trước kia nàng chưa từng trải qua tình hình như vậy, cho nên mới rụt rè. Tô Lâm kêu nàng, nàng quay đầu lại, nhìn Tô Lâm ngỡ ngàng, sau khi trong lòng dung hạ người này, thì sẽ luôn lơ đãng chú ý tới ưu điểm của cô, lúc này Tô Lâm ởtrong mắt nàng đặc biệt mê người, Trương Tử Mộngđỏ mặt. Trương Tử Mộng như trước ra vẻ trấn định, lên tiếng xong liền đi đến thang lầu, cũng không dám trực tiếp nhìn Tô Lâm, nàng cảm thấy Tô Lâm có chút chói mắt, sợ linh hồn của mình sẽ bị hút đi. Tô Lâm dẫn Trương Tử Mộng lên phòng, Trương Tử Mộng nhất thời cũng không chú ý tới, phòng này là master room, bởi vì nơi này và nhà Trương Tử Hề bố cục hoàn toàn giống nhau, so sánh tương đối, phòng này chính là phòng của Trương Tử Hề và Chu Tư Y, Trương Tử Mộng nói qua, muốn Tô Lâm đối nàng giống Trương Tử Hề đối Chu Tư Y, thích nhà giống nhà Trương Tử Hề, Tô Lâm đều nhớ kỹ, cũng tận lực thực hiện tất cả những gì Trương Tử Mộng mong muốn. Trương Tử Mộng tiến vào phòng tắm, Tô Lâm đứng ở cửa một hồi, nhịn không được cười cười, cô cũng không biết vì sao mình cười,mình thích thì mình cười thôi, hệt như hồ ly gạt được tiểu bạch thỏ. Phát giác mình đang ngây ngô cười, Tô Lâm tự giễu lắc đầu, sau đó lại kìm lòng không đậu gợi lên khóe miệng, đi tới bên giường tọa hạ, xuất ra văn kiện Trương Tử Hề giao cho cô. Nhìn nhìn, Tô Lâm chậm rãi đắm chìm, ánh mắt trở nên thâm trầm. Sau khi xem xong, Tô Lâm đặt văn kiện lên giường, khẽ nhíu mày trầm tư, đây là kế hoạch của Trương Tử Hề, bên trong viết rất rõ ràng, Trương Tử Hề yêu cầu Tô Lâm làm gì, chuyện như vậy đối với Tô Lâm cũng không quá khó khăn, chỉ là trước kia cô không muốnlàm, nhưng vì giúp Trương Tử Hề, cô sẽ làm. Hiện tại lại bất đồng, mục đích nguyên bản của Trương Tử Hề là thoát khỏi sự khống chế của Trương gia, là vì Chu Tư Y, cũng là vì cùng Trương Tử Mộng đồng thời thoát khỏi Trương gia, Trương Tử Hề là vì Chu Tư Y, Tô Lâm đương nhiên cũng có trách nhiệm vì Trương Tử Mộng ra một phần lực, nếu ban đầu Tô Lâm giúp Trương Tử Hề, thì phải là tình cảm, mà lúc này cũng trở thành bổn phận của cô, không cần lại đi lo lắng cái gì, cô chỉ cần nghe theo Trương Tử Hề là được. Tô Lâm nhất thời đắm chìm trong suy nghĩ, cũng không phát giác Trương Tử Mộng đi ra. Trương Tử Mộng vừa tắm rửa xong đi ra, liền thấy Tô Lâm ngồi ở chỗ kia tựa hồ suy nghĩ cái gì, biểu tình kia đặc biệt thâm trầm, đồng thời nàng cũng phát hiện xấp văn kiện, là Trương Tử Hề đưa cho cô, nàng chậm rãi đến gần Tô Lâm, hỏi:"Tô tỷ, làm sao vậy?" Tô Lâm giờ phút này mới phát hiện Trương Tử Mộng đi ra, ánh mắt dời qua, sửng sốt một chút, Mộng Mộng của cô quả nhiên là đẹp nhất, vừa tắm rửa xong còn đẹp hơn, miệng kìm lòng không đậu liền tán thưởng:"Mộng Mộng, em đẹp quá." Thanh âm của cô có chút nỉ non, cảm xúc biểu hiện ra ngoài là say mê, không chuyển mắt nhìn Trương Tử Mộng. Trương Tử Mộng đang hỏi Tô Lâm chính sự, không nghĩ rằng Tô Lâm lại đáp câu này, sắc mặt ửng đỏ, giả vờ như không có nghe gặp, nhìn thoáng qua văn kiện phân tán, lại hỏi:"Tô tỷ, văn kiện là tỷ tỷ đưa cho chị hả?" Tô Lâm biết Trương Tử Mộng nhất định rất muốn biết trong văn kiện rốt cuộc viết cái gì, cẩn thận tưởng một chút, cảm thấy cũng có thể cấp Trương Tử Mộng xem, không chỉ có nhiệm vụ của cô, còn bao gồm Trương Tử Hề, Chu Tư Y, Trương Tử Mộng ba người, phân công cực kỳminh xác. Tô Lâm vỗ vỗ vị trí bên người, ý bảo Trương Tử Mộng tọa hạ, đồng thời cũng đem văn kiện đưa cho nàng. Trương Tử Mộng tiếp nhận văn kiện, liền ngồi xuống cạnh Tô Lâm, chuyên chú xem, nàng xác thực rất ngạc nhiên, Trương Tử Hề rốt cuộc viết chút cái gì,vì sao Tô Lâm vừa rồi lại có biểu tình như vậy. Trương Tử Mộng đang nhìn văn kiện, Tô Lâm liền thừa cơ hô hấp mùi thơm Trương Tử Mộng phát ra, hương vị này dễ ngửi hơn cả, hương vị của riêng Trương Tử Mộng. Cũng không biết có phải do Tô Lâm sinh ảo giác hay không, dầu gội và dầu tắm rất nồng, nhưng Tô Lâm vẫn ngửi thấy được hương vị đặc thù của Trương Tử Mộng. Toàn bộ kế hoạch Trương Tử Hề đều viết rành mạch, cho nên cũng không khó hiểu, nhiệm vụ nặng nhất hẳn là thuộc về Trương Tử Hề và Tô Lâm, nhiệm vụ của nàng xem như nhẹ nhất, Trương Tử Mộng xem ra, kỳ thật Tô Lâm cũng không có nghĩa vụ tham gia, nhưng nàng lại hy vọng Tô Lâm có thể bang trợ Trương Tử Hề, nhất thời cũng không biết nói cái gì, thật sâu nhìn thoáng qua Tô Lâm, muốn nói lại thôi kêu một tiếng:"Tô tỷ......" Tô Lâm làm sao không biết Trương Tử Mộng nghĩ cái gì, cô mỉm cười, đột nhiên ôm lấy Trương Tử Mộng nói:"Mộng Mộng,em cảm thấy tôi sẽ không muốn làm việc này? Kỳ thật tôi là nguyện ý, hơn nữa tuyệt không mệt, trước kia là vì giúp Hề Hề, nhưng hiện tại là vì em. Kỳ thật a, tôi tuyệt không mệt đâu, làm như vậy, có thể chiếm được một đại mỹ nhân như em, tôi thật sự là quá tiện nghi, làm thêm nhiều chuyện nữa tôi cũng nguyện ý." Áo ngủ rất mỏng, cho dù là hai kiện trọng điệp cũng không có bao nhiêu tác dụng, Tô Lâm ôm chặt Trương Tử Mộng, hai người đều có thể cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương, Trương Tử Mộng còn cảm thụ được bộ ngực đầy đặn của Tô Lâm đặt lên cánh tay mình, vừa lúc đem cánh tay của nàng khoá ở tại trung gian. Trương Tử Mộng sắc mặt hồng nhuận, cảm giác có chút xấu hổ, vặn vẹo vài cái, muốn mình cách Tô Lâm xa một chút, nhưng chính là vặn vẹo như vậy, lại lơ đãng ma sát đến Tô Lâm mẫn cảm, Tô Lâm cảm thấy tâm cùng linh hồn đồng thời run rẩy, cô nhìn Trương Tử Mộng, ánh mắt kia bao hàm dục vọng. Trương Tử Mộng quay đầu lại thấy ánh mắt của Tô Lâm, chỉ biết Tô Lâm khẳng định là động tình, nàng muốn chạy nhanh cách Tô Lâm xa một chút, cũng không phải cự tuyệt, chỉ vì e lệ không chịu nổi mà thôi. Tô Lâm lại ôm chặt hơn nữa, Trương Tử Mộng đừng nghĩ đào thoát, Tô Lâm cứ như vậy nhìn Trương Tử Mộng, khàn khàn nỉ non một tiếng:"Mộng Mộng......" Trương Tử Mộng không biết đáp lại thế nào, ý đồ của Tô Lâm rất rõ ràng, giống như mèo cái ban đêm động dục, ai cũng biết là cô muốn làm gì. Trương Tử Mộng vặn vẹo từ chối một chút, nhưng động tác cũng là rất nhẹ, cuối cùng phát hiện căn bản chính là không thể giãy, nàng chỉ có thể nột nột đáp lại:"Tô tỷ, chị......" Tô Lâm không thể lý giải ý tứ Trương Tử Mộngbiểu đạt, Trương Tử Mộng kêu cô, cô nhẹ nhàng đáp lại:"Ừ." Nhưng động tác cùng ánh mắt một chút cũng không thay đổi, bây giờ Tô Lâm chỉ muốn cùng Trương Tử Mộng thân cận, thân mật, khăng khít. Bởi vì trong lòng cơ khát, Tô Lâm không nhịn được liếm liếm đôi môi cũng không có khô ráo cho lắm, nuốt nhẹ hai cái. "Tô tỷ......" Trương Tử Mộng thật sự khẩn trương, nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh sự tình gì, cũng không phải nàng không muốn, trong lòng đã sớm tiếp nhận Tô Lâm, nàng chỉ là rụt rè mà thôi, dù sao cũng chưa nhân sự, lần trước say rượu là ngoài ý muốn. "Hư, đừng nói, Mộng Mộng." Ánh mắt Tô Lâm chuyển qua đôi môi trương hợp khi nói chuyện của Trương Tử Mộng, thanh âm của cô có điểm khàn khàn, sau đó chậm rãi tới gần nàng, hôn lên. "Ngô......" Trương Tử Mộng nhất thời không kịp phản ứng, kêu rên một tiếng, thanh âm cuối cùng vẫn là bị Tô Lâm nuốt vào bụng, thời điểm vừa mới bắt đầu Trương Tử Mộng bị động tùy ý động tác của Tô Lâm, không có phản kháng cũng không có nghênh hợp, chỉ là đến cuối cùng nàng cũng kìm lòng không đậu. Giờ phút này, địa điểm này, làm chuyện này thật thuận tiện, hiện tại là buổi tối, hơn nữa các nàng cũng đang nằm trên giường rộng, kết quả là hai người quên hết tất cả, dây dưa cùng nhau, hai kiện áo ngủ một trước một sau bị ném xuống đất. Thiên tính thật kỳ diệu, rất nhiều này nọ cho dù không cần học, chỉ cần đến độ tuổi nhất định thì sẽ biết, Trương Tử Mộng tuy rằng chưa trải qua nhân sự, nhưng nàng có thiên tính rất tốt, còn có Tô Lâm dẫn đường. Tô Lâm lần đầu tiên biết, nguyên lai đây mới là tình yêu chân chính, chỉ có như vậy mới có thể đạt tới cảnh giới linh hồn xuất khiếu. Trương Tử Mộng lần đầu tiên biết, nguyên lai thủ duyệt người khác, mình cũng sẽ khoái hoạt như thế.
|
Chương 138
Có lẽ là bởi vì tình yêu dễ chịu, miệng vết thương của Tô Lâm hảo cực kỳ mau, trên cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của cô, chỉ cần không dùng lực ấn lên vết thương, thì sẽ không cảm thấy đau đớn. Tô Lâm hiện tại đã không cần có người thời khắc chiếu cố, Trương Tử Mộng tự nhiên cũng đi làm trở lại, chỉ còn lại Tô Lâm ở nhà. Đã nhiều ngày cô đặc biệt thoải mái, không cần đi làm, lại có thể cùng Trương Tử Mộng bồi dưỡng cảm tình, hưởng thụ thật sự. Nhưng Trương Tử Mộng vừa đi làm, cô liền bắt đầu nhàm chán. 2h chiều, Tô Lâm sáng sớm đi theo Trương Tử Mộng rời giường, tiễn nàng ra cửa đi làm, cứ ngồi yên ở phòng khách cho đến bây giờ, tuy rằng cô thành thành thật thật tuân thủ và đáp ứng Trương Tử Mộng hảo hảo ở nhà tĩnh dưỡng, lại quên Trương Tử Mộng yêu cầucô đúng giờ ăn cơm trưa. Tô Lâm nhìn cửa thở dài một hơi, ngay cả chính cô cũng không ý thức được, sau khi Trương Tử Mộng đi làm thì cô cũng không biết đã thở dài bao nhiêu lần rồi, trong lòng trăn trở, Mộng Mộng khi nào mới trở về a. Cô biết rõ thời gian Trương Tử Mộng tan tầm, lại chờ mong Trương Tử Mộng sẽ đột nhiên trở về, cấp cho mình một kinh hỉ. Tiếp qua nửa giờ, Tô Lâm rốt cục buông tha cho ý tưởng này, quyết định tìm sự tình gì đó để làm, phao đi nhàm chán, trong lòng oán giận Trương Tử Mộng không biết tình thú. Tuy rằng không có khả năng đột nhiên trở về, nhưng ít nhất đến điện thoại cũng phải biết gọi chứ. Biểu tình của cô lúc này, thật đúng như một phi tử bị quân vương lạnh nhạt, có chút ai oán. Tô Lâm cẩn thận suy nghĩ một chút mình nên làm chuyện gì mới tốt, chợt nhớ tới nguyên lai có chuyện rất trọng yếu còn chưa có làm,vừa thu lại biểu tình ai oán, vừa tự giễu mình thật sự là bận rộn, cước bộ vội vàng đi lên lầu hai. Tô Lâm thay y phục, trang điểm, cầm ví theo liền xuất môn. Cô lái xe đi tới tổng bộ của Tô thị, đỗxe dưới bãi, đi đến thang máy chuyên dụng của Tô Tử Phong, lại dừng bước ở cửa, nhất thời suy nghĩ rất nhiều. Cô nhớ tới trước kia Tô Tử Phong thường xuyên nắm tay cô đi vàothang máy này, nhưng sau khi mẫu thân mất, rốt cuộc không còn nữa, thậm chí tới gần nơi này cũng không có. Tình huống như vậy vẫn duy trì cho đến bây giờ, khi cô chính thức tiến vào Tô thị làm việc, cũng là trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Tử Phong, trong tiềm thức cô tận lực tránh điđến tổng bộ. Tô Lâm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc, mới ấn mở cửa thang máy rồi đi vào, sau đó theo thang máy chậm rãi bay lên, thang máy này là trực tiếp thông đến văn phòng tổng tài trên tầng cao nhất. Đi ra thang máy, ánh mắt Tô Lâm có điểm thâm trầm, cô nhìn xung quanh một chút, mới mại mở cước bộ. Mà lúc này bí thư của Tô Tử Phong đã phát hiện Tô Lâm, nàng đầu tiên là kinh ngạc, giống như Tô Lâm trở về nơi này là chuyện bất khả tư nghị, nhưng tố chất chuyên nghiệp giúp nàng rất nhanh khôi phục bình thường, vội vàng đứng lên, cung kính kêu một tiếng:"Đại tiểu thư." Tô Lâm nhìn về phía bí thư, sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười gật gật đầu. Trong trí nhớ của Tô Lâm, trước đây Tô Tử Phong mang cô đến công ty, khi Tô Tử Phong bận rộn công sự, chính là vị bí thư này ở cùng cô. Mặc dù cách rất nhiều năm, nhưng Tô Lâm vẫn nhớ rõ ràng, trên mặt bí thư cũng đã có dấu vết của năm tháng. Lại nhìn đến nữ bí thư thân mật của ngày xưa, Tô Lâm cảm thấy thân thiết, nhưng mà dù sao nhiều năm không thấy, không khỏi có cảm giác mới lạ, trong lúc nhất thời Tô Lâm cũng không biết nên nói cái gì, hai người đều là ngây ra một hồi, Tô Lâm mới nghĩ, ôn chuyện cái gì vẫn là từ bỏ đi, hôm nay cô có chuyện rất trọng yếu muốn gặp Tô Tử Phong, vẫn là giải quyết đại sự trước rồi nói sau, vì thế cô vẫn duy trì mỉm cười, hỏi:"Cha...... Cha tôi có ở đây không?" Nữ bí thư đồng dạng nhớ rõ Tô Lâm, chỉ là Tô Lâm này cùng Tô Lâm trong trí nhớ kém quá xa, dù sao khi đó Tô Lâm chỉ là cô gái, Tô Lâm hiện tại lại thành thục ổn trọng, cũng càng thêm xinh đẹp, so với trước đây, hơn một phần tao nhã cùng quý khí. Nàng xem Tô Lâm ngỡ ngàng một hồi, thẳng đến Tô Lâm hỏi nàng, nàng mới thu hồi suy nghĩ, biết cha con Tô Lâm mâu thuẫn, nay Tô Lâm chủ động tìm đến Tô Tử Phong, nàng cũng vì Tô Tử Phong cảm thấy cao hứng, vội vàng đáp: "Có, tổng tài ngay tại bên trong." Tô Lâm nhìn thoáng qua văn phòng đối diện đóng chặt cửa, trầm tư một hồi, trong lòng vẫn là có chút do dự, tuy rằng Tô Tử Phong là thân sinh phụ thân của cô, nhưng là dù sao đã nhiều năm không thấy, ngật đáp trong lòng cô cũng còn tồn tại, cho dù cô trở lại Tô thị đi làm, cũng chưa bao giờ chủ động tới gặp hắn, mà Tô Tử Phong tựa hồ thật hiểu biết Tô Lâm, cũng không có bắt buộc yêu cầu Tô Lâm đi gặp hắn, hắn đang chờ Tô Lâm nguyện ý buông xuống chuyện cũ. Nữ bí thư gặp Tô Lâm bất động, nhìn ra cô đang do dự, suy nghĩ một chút nói:"Đại tiểu thư, có cần tôi thông truyền một tiếng không?" Nghe nói như thế, Tô Lâm mới ý thức được chính mình xuất thần, cô lắc lắc đầu: "Không cần, dì đi làm việc đi, con sẽ tự vào." Tô Lâm đi đến cánh cửa đóng chặt, kỳ thật trong lòng vẫn là có chút không được tự nhiên, đối với Tô Tử Phong, nhiều năm như vậy, cô vẫn không thể buông xuống khúc mắc, không thể đi tha thứ, dù sao mẫu thân chính là bởi vì Tô Tử Phong nhất thời phạm sai lầm, mà hương tiêu ngọc vẫn. Ở cửa trạm định một hồi, Tô Lâm mới giơ tay lên gõ cửa. Buông tay chờ đợi một hồi, Tô Lâm liền nghe thấy trong phòng truyền ra một thanh âm quen thuộc: "Mời vào." Tô Tử Phong ngồi ở ghế lão bản, nhìn cửa bị xao vang, đợi người gõ cửa tiến vào, cửa chậm rãi mở ra, hắn mới nhìn thấy Tô Lâm, trong lòng tựa hồ đột nhiên bị ngăn chặn, có chút sinh đau, hắn tưởng niệm nữ nhi, bị áy náy tra tấn, trong lúc nhất thời toàn bộ bừng lên. Tô Lâm nhìn Tô Tử Phong, có thể rõ ràng cảm giác được, Tô Tử Phong già đi rất nhiều, còn già đi nhanh như vậy, trong trí nhớ Tô Tử Phong là tóc đen, nay cơ hồ đều biến thành tóc bạc, trên mặt hắn cũng xuất hiện rất nhiều nếp nhăn. Hai cha con nhìn lẫn nhau sững sờ, Tô Tử Phong phản ứng lại đây, vội vàng đứng lên, động tác lại có chút mất tự nhiên, tay chân cũng không biết đặt ở đâu, một hồi lâu mới kích động nói:"Lâm nhi a, mau vào, mau vào." Nhiều năm như vậy, Tô Tử Phong biết Tô Lâm luôn luôn oán hận mình, không tha thứ cho mình, mà chính hắn cũng đồng dạng oán hận không tha thứ cho bản thân, Tô Lâm không muốn thấy hắn, hắn xem ra là Tô Lâm trừng phạt hắn, hắn cũng cam nguyện thừa nhận Tô Lâm trừng phạt, chỉchờ đợi có một ngày Tô Lâm có thểtha thứ cho mình, nay Tô Lâm đột nhiên đến, hắn cảm thấy mình đã chờ được rồi, kêu hắn làm sao không kích động. Biểu tình của Tô Lâm lại tự nhiên hơn, nhưng chỉ là bề ngoài mà thôi, chỉ có chính cô biết, lúc này tâm cô loạn thật sự. Cô trầm mặc đi vào, sau đó đưa lưng về phía Tô Tử Phong đóng cửa lại. Tô Tử Phong cảm thấy ánh mắt có chút lên men, lại liều mạng nhịn xuống, cắn chặt hàm răng, nhìn Tô Lâm chậm rãi đi tới, đối với Tô Lâm đột nhiên xuất hiện, thân sinh nữ nhi của hắn, hắn lại cảm thấy có chút sợ hãi, đây là bi ai cỡ nào, hắn chỉ oán mình lúc trước nhất thời hồ đồ, phạm vào sai lầm không thể tha thứ, không chỉ mất đi ái thê, cũng thiếu chút mất đi nữ nhi. Tô Lâm đi đến đối diện trạm định, hắn mới nhìn xung quanh một chút, sau đó nhìn đến ghế dựa, mới nói:"Lâm nhi, ngồi, ngồi xuống nói chuyện." Tô Lâm trong lòng đã có chút lên men, hơi cúi đầu trầm mặc, không tiếng động tọa hạ, ngồi xuống, lại như trước cúi đầu, bởi vì cô cũng không biết mình làm thế là đúng hay sai. Tô Tử Phong lòng mang kích động, lẳng lặng nhìn Tô Lâm, đã bao lâu hắn không có mặt đối mặt gần gũi Tô Lâm? Hắn thầm nghĩ hảo hảo nhìn xem nữ nhi. Tô Tử Phong trong lòng chỉ có kích động, Tô Lâm cũng là cảm thấy có chút xấu hổ. Dù sao cũng là lâu lắm không có ở chung, cho dù là hai cha con cũng trở nên có chút mới lạ, huống chi giữa hai người còn có khúc mắc. Hôm nay Tô Lâm trở về nơi này, kỳ thật là đối Tô Tử Phong có yêu cầu, cô muốn đòi lấy một thứ từtay Tô Tử Phong, cô không biết nên mở miệng thế nào, nhiều năm tị mà không thấy, lúc này đến đây gặp phụ thân cũng chỉ là vì đòi lấy, điều này khiến cô rất khó khai khẩu. Tô Lâm luôn luôn là người dám làm dám chịu, nếu trong lòng đã sớm nghĩ thấu triệt, vô luận như thế nào cô cũng phải đoạt đến, hơn nữa giằng co đi xuống cũng không phải biện pháp, vì thế cô trầm mặc hồi lâu, vẫn là mở miệng, ngẩng đầu lên, nhìn Tô Tử Phong nói:"Cha...... Cha, con......" Tô Lâm vừa mở miệng, lại đột nhiên dừng một chút, cô thực tại khó có thể nói ra, không còn bộ dáng đúng lý hợp tình yêu cầu Tô Tử Phong giống như trước đây. Tô Tử Phong rất hiểu biết nữ nhi của mình, hắn lăn lộn trên thương trường đã nhiều năm, tự nhiên nhìn ra Tô Lâm hẳn là có yêu cầu. Tuy rằng nhìn thấu điểm này, nhưng hắn vẫn là thật cao hứng cùng vui mừng, dù sao Tô Lâm đến đây yêu cầu mình, chính là đại biểu cô đã bắt đầu dần dần tha thứ cho hắn, bằng không, cho dù lâm vào khốn cảnh thì cô cũng sẽ không yếu thế trước mặt hắn. Tô Lâm về Tô thị công tác, là yêu cầu thứ nhất sau khi ngăn cách Tô Tử Phong, hôm nay là yêu cầu thứ hai, nhưng Tô Tử Phong không biết, nguyên nhân căn bản cũng không phải Tô Lâm quyết định tha thứ cho hắn, có lẽ là oán hận trong tiềm thức của Tô Lâm đã nhạt đi rất nhiều, chỉ là cô còn không tự biết mà thôi. Tô Tử Phong luôn luôn đối Tô Lâm là mọi cách cưng chiều, sau khi mẫu thân Tô Lâm qua đời, hắn càng thêm sủng nịch Tô Lâm, phải biết rằng tài khoản của Tô Lâm không bao giờ thiếu tiền, mà tiền đều là Tô Tử Phong cuồn cuộn không ngừng đưa vào. Gặp Tô Lâm tựa hồ có điểm không mở miệng được, Tô Tử Phong chủ động hỏi:"Lâm nhi, làm sao vậy? Có phải có chuyện gì cần cha hỗ trợ hay không?" Nếu Tô Tử Phong đã hỏi như vậy, Tô Lâm cũng không có lý do lùi bước, cô trầm mặc một hồi, nói:"Cha, con muốn Tô Luyến Thấm." Lần này Tô Lâm nói được rõ ràng lưu loát, nhưng kỳ thật cô lại không tin Tô Tử Phong sẽ đáp ứng. Tô Tử Phong xác thực cảm thấy kinh ngạc, hắn căn bản không nghĩ tới Tô Lâm sẽ mở miệng nói muốn "Tô Luyến Thấm", nhất thời ngây ra một lúc, sau đó trầm tư đứng lên. "Tô Luyến Thấm" là Tô Lâm phải lấy đến, đây là hạng mục rất trọng yếu trong kế hoạch của Trương Tử Hề, hơn nữa bởi vì Trương Tử Mộng, kế hoạch cũng không phải chỉ của riêng Trương Tử Hề, cô cũng cần đi làm, tự nguyện muốn đi trả giá. Gặp Tô Tử Phong đang lo lắng, Tô Lâm cũng không thúc giục, im lặng chờ đợi. Đưa Tô Luyến Thấm cho Tô Lâm, Tô Tử Phong khẳng định là nguyện ý, lúc này hắn vẫn cần tự hỏi, bởi vì trừ bỏ Tô Lâm nữ nhi này, còn có Tô Vân Trì nhi tử kia. Sau khi tự hỏi, Tô Tử Phong cũng hiểu được đem Tô Luyến Thấm giao cho Tô Lâm là chủ ý thật không tồi, dù sao hắn chỉ có một trai một gái, mấy thứ này về sau giao cho bọn họ là không thể nghi ngờ. Gần đây hắn cũng phát giác giữa hai tỷ đệ Tô Lâm và Tô Vân Trì xảy ra mâu thuẫn, hắn sợ nhất chính là loại tình huống này, hắn sợ sau khi hắn qua đời,hai người làm sao bây giờ? Hắn đương nhiên là muốn hai tỷ đệ có thể đồng tâm hiệp lực tiếp tục kinh doanh Tô thị, nhưng hiện tại đã có chút điềm báo, hắn không thể không đề phòng, biện pháp cuối cùng đương nhiên là tách ra cấp hai người phân biệt kế thừa. Mà về phương diện khác, Tô Tử Phong cũng tưởng, nếu đem Tô Luyến Thấm giao cho Tô Lâm, có thể sẽ khiến Tô Lâm thu liễm an phận. Vì thế, hắn liền đối Tô Lâm gật gật đầu, nói:"Tốt, có thể, con chờ đã......" Tô Lâm thật không ngờ Tô Tử Phong đáp ứng nhanh như vậy, nhưng cô không biết Tô Tử Phong kêu cô chờ cái gì, chỉ thấy Tô Tử Phong đứng lên, liền đi vào nội gian, chờ hắn đi ra trong tay đã cầm theo một túi văn kiện, một lần nữa ngồi vào vị trí, đem túi văn kiện đưa cho Tô Lâm, nhìn cô nói:"Nơi này là địa khế của những mảnh đất bị bỏ hoang xung quanh Tô Luyến Thấm, con cầm trước đi, ta sẽ công đạo luật sư mau chóng hoàn thành thủ tục." Tô Lâm mở cửa ngồi vào trong xe, nhưng không có lập tức khởi động xe, mà là ngồi ngẩn người, trên mặt cô có một chút mỏi mệt, không biết vì sao, rõ ràng đã đạt tới mục đích, nhưng cô lại không có nhiều cảm xúc vui vẻ, ngược lại cảm thấy có chút trầm trọng. Dĩ vãng cô xài tiền của Tô Tử Phong, chưa bao giờ cảm thấy áy náy, Tô Tử Phong cấp cô bao nhiêu thì cô liền xài bấy nhiêu, cô cầm tiền Tô Tử Phong cho mình, làm một ít chuyện hiện tại ngay cả chính cô đều cảm thấy ghê tởm. Dĩ vãng cô làm như vậy là muốn Tô Tử Phong thương tâm, muốn Tô Tử Phong khổ sở, nhưng lúc này, lại không biết cuối cùng là trừng phạt Tô Tử Phong, hay là trừng phạt chính bản thân cô. Tô Lâm nhắm mắt lại hồi lâu mới mở to, nhìn thoáng qua văn kiện đặt ở ghế phó lái, ánh mắt trở nên thâm trầm, hồi lâu sau cô dời tầm mắt, xuất ra di động, bát thông Trương Tử Hề dãy số, nói:"Hề Hề, tôi đã lấy được quyền sở hữu Tô Luyến Thấm, kế hoạch của em tùy thời có thể bắt đầu."
|
Chương 139
Một ngày sau khi nhận được cuộc gọi của Tô Lâm, Trương Tử Hề liền đem dự án khai phá khu đất xung quanhTô Luyến Thấm giao cho Trương Nghiêm Đình, mà lúc này Trương Nghiêm Đình đúng là đang cẩn thận đọc. Đối với kế hoạch này, Trương Nghiêm Đình cảm thấy có chút kinh ngạc, có bao nhiêu phòng điền sản nhìn chằm chằm Tô Luyến Thấm, nhưng chưa có ai có thể bắt được, bởi vì tập đoàn Tô thị chưa bao giờ có ý nguyện khai phá. Hiện tại Trương Tử Hề trình kế hoạch lên, cũngchỉ ra cô đã lấy được sự đồng ý của Tô thị. Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng Trương Nghiêm Đình cẩn thận tưởng, tựa hồ lại là tình có thể nguyên, y theo Trương Tử Hề cùng Tô Lâm quan hệ, Tô Vân Trì lại ái mộ Trương Tử Hề, hết thảy đều trở nên thuận lý thành chương. Trương Tử Hề làm sao đạt được Tô thị đồng ý, Trương Nghiêm Đình cũng không có nhiều lắm hảo kỳ, hắn chỉ coi trọng khả năng mang đến lợi ích. Lợi íchcũng rõ ràng, Tô Luyến Thấm ở H thị rất nổi tiếng, địa vị trong lòng dân cũng rất cao. Kế hoạch thật tường tận, trong đó bao gồm toàn bộ quá trình, quy hoạch khai phá, còn có đồ án tương ứng, có thể nhìn ra được, cũng không phải Trương Tử Hề mới hoàn thành gần đây, đối với điểm ấy Trương Nghiêm Đình cũng không nghĩ nhiều, hắn xem ra, thương nhân chính là như vậy. Trương Nghiêm Đình xem xong, hắn cũng không có lý dođể bác bỏ, nếu có thể khai triển theo kế hoạch, đối với Trương thị tự nhiên là ưu việt nhiều hơn, nhưng hắn cũng không có lập tức hồi đáp Trương Tử Hề, mà là xoay ghế dựa qua, cách kính thủy tinh nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ sâu xa. Kế hoạch thật sự rất hoàn mỹ, lại duy độc khuyết thiếu một hạng mục rất trọng yếu, là vẫn chưa vạch ra được phương pháp thừa kiến, Vu thị là công ty thiết kế, nhưng không có tổ thừa kiến cụ thể, cho nên Trương Nghiêm Đình tự hỏi. Trong quá trình đó, Trương Nghiêm Đình liên tưởng đến Lưu thị trước tiên, Lưu thị không chỉ có cùng Trương thị có quan hệ thông gia, ở bản thị cũng được xem như một thế hệ tân tú. Kế tiếp hắn lại nghĩ đến người thừa kế Trương thị, hắn đã không còn trẻ, con cái cũng không còn nhỏ, vấn đề này tự nhiên là không thể tránh được, hắn sẽ không vọng tưởng mình có thể trường sinh bất lão. Trong ba người con, hắn chỉ tuyển hai người, một là Trương Tử Hề, hai là Trương Tử Hiên, Trương Tử Mộng hắn hoàn toàn không nghĩ đến. Dựa theo lẽ thường mà nói, Trương Tử Hiên là nhân tuyển đệ nhất, nhưng sự thật là hắn chỉ vừa ý Trương Tử Hề, chỉ tiếc Trương Tử Hiên không thể khiến hắn hài lòng nhưTrương Tử Hề, chỉ tiếc Trương Tử Hề không phải nam nhi. Cho nên Trương Nghiêm Đình luôn luôn do dự, cũng luôn luôn quan sát, lại chậm chạp không thểđưa ra quyết định. Kế hoạch của Trương Tử Hề, đúng là một cơ hội để khảo nghiệm năng lựccao thấp. Trương Nghiêm Đình bát thông điện thoại nội bộ, kêu Trương Tử Hiên đến văn phòng, chờ đợi vài phút, Trương Tử Hiên liền đi vào, hắn biểu hiện thành thục ổn trọng, hỏi:"Cha, ngài bảo con đến có chuyện gì?" Trương Nghiêm Đình nhìn hắn một cái, ý bảo hắn tọa hạ, sau đó trực tiếp đem kế hoạch của Trương Tử Hề phóng tới trước mặt hắn, nói:"Con xem trước rồi nói sau." Trương Tử Hiên trong lòng nghi hoặc, tiếp nhận tư liệu, vừa mới bắt đầu, hắn chỉ là nghi hoặc, sau đó là kinh ngạc, tiếp theo liền tỉ mỉ nhìn, một chữ cũng không bỏ sót. Kế hoạch của Trương Tử Hề, Trương Tử Hiên rất rõ ràng nó đại biểu cho cái gì, đối với toàn bộ Trương thị mà nói, là không thể không coi trọng, hắn có chút ghen tị Trương Tử Hề và Tô Lâm quan hệ tốt đẹp, hắn dự đoán Trương Tử Hề sẽ hoàn thành kế hoạch, cũng chính vì nguyên nhân này, nếu hắn có quan hệ rộng, hắn tin tưởng mình cũng có thể làm được. Thời điểm Trương Tử Hiên xem kế hoạch, Trương Nghiêm Đình âm thầm quan sát vẻ mặt của hắn, nhưng Trương Tử Hiên hiểu được cách che giấu cảm xúc, lúc nào cũng khắc khắc duy trì cẩn thận, Trương Nghiêm Đình cũng không có nhìn ra cái gì, đối với điểm ấy Trương Nghiêm Đình có chút vừa lòng, đợi Trương Tử Hiên xem xong, hắn hỏi:"Con cảm thấy kế hoạch như thế nào?" Trương Tử Hiên buông kế hoạch, tựa hồ cũng không cần tự hỏi liền trả lời:"Con cảm thấy kế hoạch hẳn là thông qua." Kế hoạch thực thi, ưu việt rõ ràng, điều Trương Nghiêm Đình muốn hỏi cũng không phải cái này, hắn gặp Trương Tử Hiên tựa hồ còn có lời muốn nói, cho nên cũng không đánh gãy, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp, nhìn hắn có khiến mình thất vọng hay không. Trương Tử Hiên buông kế hoạch, điều chỉnh tư thế một chút, làm cho chính mình thoạt nhìn đoan chính một chút, mới nói:"Bất quá trong kế hoạch còn có chút vấn đề cần lo lắng." "A?" Trương Nghiêm Đình hứng thú, ánh mắt thoáng thâm trầm nhìn Trương Tử Hiên hỏi. Trương Tử Hiên đáp:"Kế hoạch có thể nói là tương đương hoàn mỹ, nhưng lỗi duy nhất là không có đề cập đến việc thừa kiến." Trương Nghiêm Đình nhìn Trương Tử Hiên mỉm cười, hắn quả nhiên đã phát hiện vấn đề này, thừa kiến rất trọng yếu, quan hệ đến vấn đề chất lượng của toàn bộ kế hoạch, đây là một dự án khai phá đất đai, thừa kiến sẽ trực tiếp ảnh hưởng, thậm chí là quyết định kết quả tốt xấu. Vấn đề trọng yếu như thế, hắn không tin Trương Tử Hề không nghĩ tới, hắn ngược lại cảm thấy là Trương Tử Hề cố ý không đi đề cập vấn đề này, đem quyền quyết định giao cho hắn. Đối với điểm ấy Trương Nghiêm Đình có lý giải riêng, công ty thừa kiến mà hắn thủ tuyển là Lưu thị, hắn tin tưởng Trương Tử Hề cũng nhất định có thể nghĩ đến, nhưng y theo mối quan hệ giữa Trương Tử Hề và Trương Tử Hiên, Trương Tử Hề không có đề cập, hắn xem ra đúng là một chiến lược thông minh, bởi vì mặc kệ có Trương Tử Hề nguyện ý không, quyền quyết địnhcuối cùng vẫn là ở trong tay hắn, Trương Tử Hề biết rõ như vậy mới không đề cập tới cùng. Trương Nghiêm Đình hỏi Trương Tử Hiên:"Vậy theo con, ta nên tìm công ty nào thừa kiến đây?" "Lưu thị." Trương Tử Hiên thật rõ ràng đáp, hắn là con rể Lưu thị, lại biết cách giải quyết việc chung, trước mắt, Lưu thịcùng Trương thị quan hệ tốt nhất, hơn nữa cũng có thực lực tương ứng. Trương Nghiêm Đình thu hồi kế hoạch, gật đầu nói:"Hảo, công ty thừa kiến liền quyết định là Lưu thị." Sau đó hắn lại dừng một chút, ánh mắt trở nên thâm trầm nhìn Trương Tử Hiên, tiếp tục nói:"Chuyện hiệp thương với Lưu thị ta giao cho con, sau khi kế hoạch khai triển, tiến độ công trình cũng do con tới giám sát phối hợp, đừng làm cho ta thất vọng." Nghe thế, Trương Tử Hiên tự nhiên vui sướng trong lòng, hắn vốn tưởng bị Trương Tử Hề đi trước một bước, không nghĩ tới Trương Nghiêm Đình đã cân bằng lại, cán cân còn nghiêng về phía hắn, tuy rằng giám sáttiến độ công trình không phải vị trí hoàn toàn có thể nắm giữ tất cả, hắn cũng biết người tổng phụ trách có thể là Trương Tử Hề, nguyên bản hắn không có cơ hội, mà hiện tại hắn không chỉ tham dự, còn đảm đương một nhân vật có vẻ trọng yếu, ít nhất để cho hắn có cơ hội cùng Trương Tử Hề phân tranh cao thấp. Trương Tử Hiên là người códã tâm rất lớn, vui sướng qua đi, hắn nghĩ lại câu nói "đừng khiến ta thất vọng" của Trương Nghiêm Đình, nghĩ đến việc Trương Nghiêm Đình đã nói qua với hắn, chỉ cần hắn có thể "ăn" Lưu thị, Trương thị sẽ là của hắn. Vì thế hắn cũng không có lộ ra nhiềubiểu tình vui sướng, mà là thật tự tin hồi đáp:"Cha, ngài yên tâm, con sẽ không khiến ngài thất vọng." Trương Tử Hiên rời đi, Trương Nghiêm Đình một mình ngồi ở chỗ kia trầm tư. Nói với Trương Tử Hiên một câu kia, hắn cũng không phải nói giỡn, nếu Trương Tử Hiên thật sự có thể hoàn mỹ nuốt chửng Lưu thị, hắn sẽ đem Trương thị giao cho Trương Tử Hiên. Nhưng nếu không thể, hắn sẽ đem Trương thị giao cho Trương Tử Hề mà hắn vừa ý nhất. Kỳ thật tình huống Trương Tử Hiên đối mặt lúc này, rất giống Trương Nghiêm Đình thời trẻ. Vu thị trước kia và Lưu thịhiện tại đều gặp chung một vấn đề, thì phải là hữu nữ vô nam. Lúc ấy Trương Nghiêm Đình cưới thiên kim Vu thị Vu Vận Nhiễm, nuốt chửng Vu thị, Trương Tử Hiên cưới thiên kim Lưu thị, có thể nuốt chửng Lưu thị hay không? Đây là khảo nghiệm Trương Nghiêm Đình dành cho Trương Tử Hiên.
|
Chương 140
Trương Tử Hề rất tin tưởng vào kế hoạch khai phá khu đất phụ cận Tô Luyến Thấm, thậm chí một chút cũng không lo lắng Trương Nghiêm Đình sẽ phủ quyết nó, kế hoạch có khả năng mang đến lợi ích rõ ràng, cho nên không có lý do để bị phủ quyết. Hơn nữa như cô sở liệu, kế hoạch rất nhanh được phê chuẩn, Trương Nghiêm Đình thật sự lựa chọn Lưu thị làm công ty thừa kiến, cô chỉ không nghĩ tới, Trương Nghiêm Đình thế nhưng còn an bài Trương Tử Hiên làm người giám sát phối hợp toàn bộ công trình, đối với điểm ấy, Trương Tử Hề cười lạnh, cô cũng không coi trọng thành quả khai phá, đây chỉ là một phần khai đoan thôi. Được thông tri, Trương Tử Hề lập tức báo cho Chu Tư Y, Tô Lâm và Trương Tử Mộng biết, kêu các nàng chuẩn bị ứng đối, về phần Tàng Huyền Thanh bên kia, Trương Tử Hề không có thông báo, bây giờ còn chưa phải thời gian để Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ xuất trướng. Kế hoạch này xác thực khiến cho Trương thị và Lưu thị đều coi trọng, chỉ trong thời gian rất ngắn, liền xác định thời gian ký ước, còn quyết định tổ chức công khai. Nhưng mà cũng không biết là phương nào để lộ tiếng gió, buổi lễ còn chưa khai triển,các tạp chí lớn ở H thị đã chiếm được tin tức, địa khu quanh thân Tô Luyến Thấm bị rất nhiều người chú ý không lâu sau sẽ bị khai phá, nhưng lại là từ bacông tylớn Trương thị, Tô thị, Lưu thị hợp tác khai phá. Một khi đưa tin, H thị lập tức oanh động, đầu tiên là bởi vì Tô Luyến Thấm rất nổi tiếng, còn có địa khu xung quanh Tô Luyến Thấm đã bị chú ý rất nhiều năm, kế tiếp là phân lượng của ba công ty tham dự khai phá. Đối với tin tức như vậy, Trương thị, Tô thị, Lưu thị lại cực kỳ ăn ý bảo trì trầm mặc, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Hiệu quả đạt tới,tăng thêm sự quan tâm của dân chúng, đề cao độ chú ý của kế hoạch. Trương thị cùng Lưu thị bảo trì trầm mặc, điều này không khó lý giải, có lẽ hiệu quả như vậy đúng là mục đích của bọn họ, phòng điền sản cũng giống như minh tinh, đều là cần trải qua sao chỉ, sự nổi tiếng càng cao, giá trị cũng tự nhiên càng tăng. Nhưng Tô thị hoàn toàn bất đồng, bởi vì trước khi tổng tài Tô thị Tô Tử Phong nghe đến tin tức, hắn hoàn toàn không biết gì cả, lúc ấy cảm giác đầu tiên của hắn là tin lá cải, nhưng lúc phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến hẳn là vấn đề của Tô Lâm. Tô Luyến Thấm đại hình thương trường cùng đất đai xung quanh đã chính thức chuyển tới danh nghĩa của Tô Lâm, dựa theo pháp luật quy định, Tô Lâm hoàn toàn có tư cách tự chủ xử lý mà không cần thông qua nguyên chủ Tô Tử Phong đồng ý. Nói như vậy xác thực phù hợp pháp lý, nhưng lại không phù hợp tình lý, Tô Tử Phong xem ra, mặc kệ như thế nào Tô Lâm đều phải hỏi ý kiến mình một chút, hoặc là thông báo mình một tiếng. Tô Lâm bên kia, có lẽ thật là bởi vì Tô Tử Phong đối cô thật sự là quá mức cưng chiều phóng túng, mới khiến cô tùy hứng làm bậy. Hiểu rõ điểm này rồi, Tô Tử Phong sắc mặt có chút khó coi, hắn cảm thấy mình giống như bị đâm một nhát, là bị thân sinh nữ nhi đâm. Nhưng mà, có lẽ bởi vì giữa hắn và Tô Lâm đã hình thànhhình thức nhất định, khiến hắn luôn bị vây nhược thế, hắn không có gọi điện thoại chất vấn Tô Lâm cái gì, mà là tĩnh tọa trầm tư. Suy nghĩ hồi lâu, Tô Tử Phong sắc mặt chậm rãi khôi phục, tức giận cũng là tiêu giảm không còn, càng nhiều là hư thán. Tô Lâm thực hiện như vậy, Tô Tử Phong có thể đi trách móc nặng nề cô cái gì sao? Quyền sở hữu đã chuyển nhượng cho Tô Lâm, cũng đại biểu đem quyền xử trí hoàn toàn giao cho Tô Lâm, hơn nữa hắn cũng tưởng Tô Lâm có thể phát triển Tô thị, không chỉ là một Tô Luyến Thấm. Bình tĩnh trở lại, Tô Tử Phong vẫn là quyết định gọi cho Tô Lâm. Tô Lâm sớm có dự cảm Tô Tử Phong nghe tin tức xong thì sẽ gọi điện thoại cho cô, cô thật sự đã đâm Tô Tử Phong một nhát, nhưng cô cũng có nỗi khổ của mình, có chút này nọ bây giờ còn chưa thể nói, cô biết Tô Luyến Thấm đối với Tô Tử Phong đại biểu cho cái gì. Cô nghĩ, cô chỉ là mượn Tô Luyến Thấm và Tô thị tạm thời mà thôi, bởi vì cô biết, kế hoạch khai phá này cuối cùng sẽ không thành công, đây chỉ là một cái ván cầu cho bước đi tiếp theo của Trương Tử Hề. Lúc này Tô Lâm cũng đang nhìn báo chí đưa tin, di động vừa lúc đặt bên cạnh tay cô, xem ra cô hẳn là có ý thức chờ đợi Tô Tử Phong điện thoại, quả nhiên, di động vang lên. Tô Lâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, màn hình biểu hiện thật là phụ thân của cô, Tô Tử Phong. Cô trầm mặc nghe tiếng chuông vang ba tiếng, mới cầm lấy di động, ấn hạ nút nghe, không đợi bên kia mở miệng, câu đầu tiên cô đã kêu một tiếng hồi lâu cũng không từng kêu lên:"Alô, cha." Tô Lâm sử dụng tâm cơ, cô hiểu biết phụ thân, biết làm thế nào có thể khiến hắn mềm lòng, không cần nhiều lắm hoa chiêu, chỉ cần xưng hô rất đơn giản là được. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng toàn cục, cùng phụ mẫu của chính mình sử dụng tâm cơ, rất nhiều thời điểm chúng ta có thể cho rằng một loại làm nũng, cho nên Tô Lâm xác thực cũng không có nhiều lắm hổ thẹn. Tô Lâm một tiếng "cha" đúng là thu được hiệu quả, làm cho khẩu khí của Tô Tử Phong trở nên thật nhuyễn, hắn trầm mặc một hồi, hỏi:"Lâm nhi, kế hoạch khai phá đất hoang phụ cận Tô Luyến Thấm là thật sao?" Đối với vấn đề như vậy, Tô Lâm còn có thể trả lời cái gì, có chút này nọ cô hiện tại không thể nói, một khi nói ra chỉ sợ toàn công uổng phí, do dự một hồi, cô vẫn là hồi đáp:"Vâng, cha, là thật." Tô Lâm vốn nghĩ đến Tô Tử Phong sẽ tức giận, ít nhất sẽ chất vấn cô vì sao, nhưng Tô Tử Phong lại không có, hắn chỉ là trầm mặc, trong lúc đó còn giống như thở dài một hơi, không hề dây dưađề tài này, mà là chuyển khẩu nói:"Lâm nhi, tuổi con cũng không nhỏ, là nên yên ổn xuống dưới." Một phụ thân nói với nữ nhi những lời này, xác thực rất bình thường rất đương nhiên, nhưng Tô Tử Phong lại tựa hồ không có tự tin, khẩu khí cũng không có uy nghiêm đông cứng, ngược lại là có điểm thỏa hiệp. Tô Lâm biết Tô Tử Phong sở chỉ là cái gì, đến tuổi này còn chưa kết hôn, yên ổn xuống dưới cũng là sự kiện kia mà thôi. Mà Tô Lâm cũng xác thực tính lập gia đình, nhưng cô không giống với suy nghĩcủa Tô Tử Phong, người có thể khiến cô dừng chân chỉ có một, thì phải là Trương Tử Mộng. Tô Lâm đương nhiên không có biện pháp cùng Tô Tử Phong biện luận, hơn nữa cô cũng không tính làm cho Tô Tử Phong hỏi đến việc chung thân đại sự, nghĩ đến Trương Tử Mộng, khoé miệng Tô Lâm theo bản năng hơi hơi giương lên, lộ ra nụ cười thật ấm áp, như một nữ nhân đang đắm chìm trong hạnh phúc, cô đáp:"Cha, ngài không cần lo lắng, con đã biết." Tô Lâm trả lời Tô Tử Phong, đó là một đáp án tốt lắm, ngăn cách Tô Lâm nhiều năm như vậy, hắn cũng không có trông cậy hai cha con lập tức hợp lại quan hệ, Tô Lâm có thể nghe hắn nói là được. Treo Tô Tử Phong điện thoại, Tô Lâm ngồi ngây người hồi lâu, cùng Tô Tử Phong đối thoại không thể tránh né nhớ lại một ít chuyện cũ, tốt có mà không tốt cũng có. Tô Lâm thật hy vọng chính mình có thể mất trí nhớ, trước kia hết thảy đều quên mất, chỉ nhớ rõ Trương Tử Mộng, đối với cômà nói, chuyện cũ thật là có chút nghĩ lại mà kinh. Nhưng cô biết không thể đơn giản là hối hận liền dễ dàng quên đi, nhắm mắt lại hít sâu một hồi, đem một ít trí nhớ lại áp tiến đáy lòng, không bao giờ suy nghĩ nữa. Đang đắm chìm ở tân sinh tình yêu hạnh phúc ngọt ngào Tô Lâm, trong lòng nghĩ đến nhiều nhất tự nhiên là Trương Tử Mộng không thể nghi ngờ, cô mở mắt ra nhìn thời gian, không sai biệt lắm là giờ ăn cơm trưa, suy nghĩ một chút, cô liền mỉm cười cầm lấy di động, trực tiếp bát thông Trương Tử Mộng di động. Tô Lâm thật sự là càng sống càng đi trở về, Trương Tử Mộng vừa bắt máy, cô liền giống như tiểu hài tử đòi kẹo, dùng thanh âm ngọt nị làm nũng nói:"Mộng Mộng a, hôm nay giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm có được hay không?" Trương Tử Mộng hẳn là cự tuyệt, tiếp theo liền nghe thấy Tô Lâm nói:"Kỳ thật lái xe đi qua cũng không xa, hơn nữa không ăn chung với em, tôi ăn không vô." ...... "Không ăn không được, tôi đói. Em nhẫn tâm sao?" ...... "Tốt, em chờ tôi, lập tức đi ra." Treo điện thoại, Tô Lâm cười đến giảo hoạt, động tác rất nhanh thu thập đồ đạc, cầm lấy chìa khóa xe liền đi ra văn phòng, cước bộ cực kỳ thoải mái vui vẻ, xem ra Trương Tử Mộng xác thực có năng lực làm cho Tô Lâm quên hết phiền não a.
|
Chương 141
Dự án khai phá địa khu quanh thân Tô Luyến Thấm vẫn bị truyền thông chú ý, nhưng thủy chung không có đương sự nào đứng ra xác nhận hoặc là phủ nhận, tương phản lại hấp dẫn nhiều ánh mắt cùng chú ý hơn, thẳng đến một tuần sau, Trương thị mới tuyên bố tin tức này là thật, lập tức sẽ cử hành một buổi lễ ký ước công khai. 3h chiều nay chính là thời gian Trương thị quan phương công bố ký ước, địa điểm là ở đại sảnh Vu thị. Lần này Trương thị làm đủ công phu, hấp dẫn phần đông truyền thông tiến đến tham gia. Buổi lễ sắp bắt đầu, Tô Lâm là người sở hữu Tô Luyến Thấm, ngồi ở vị trí trung gian, trên mặt mang theo mỉm cười, bình tĩnh tao nhã đối diện màn ảnh không ngừng loang loáng, hai người hợp tác ngồi ở hai bên sườn của cô, bên phải là đại biểu thiết kế toàn bộ kế hoạch, Trương Tử Hề, bên trái tự nhiên làcông ty thừa kiến Lưu thị. MC vừa tuyên bố lễ ký ước bắt đầu, các phóng viên liền khẩn cấp đưa ra vấn đề, trong lúc nhất thời làm cho không khí náo loạn cả lên. Trương Tử Hề trời sinh không thích hoàn cảnh ồn ào, mày hơi nhíu lại, mà Tô Lâm và Lưu Tổ Thông vẫn là mỉm cười, đồng dạng duy trì im lặng, cũng không có mở miệng trả lời. Trương Tử Hề dùng ánh mắt ý bảo MC, MC phản ứng rất nhanh khuyên can mọi người chờ ký ước hoàn thành rồi hỏi sau, cũng hứa hẹn nhất định sẽ có cơ hội để cho bọn họ phỏng vấn, các phóng viên mới chậm rãi im lặng xuống dưới. Nghi thức kỳ thật rất đơn giản, tam phương dĩ vãng đã thảo luận xong, hiện tại chẳng qua là hình thức mà thôi. Ba ngườiký tên lên hiệp ước, Tô Lâm và Trương Tử Hề mỉm cười bắt tay nhau, dừng lại một hồi để các phóng viên chụp ảnh rồi mới buông ra, sau đó Tô Lâm quay đầu lại cùng Lưu Tổ Thông bắt tay. Đây vốn là một hiệp nghị tam phương, ấn theo lễ nghi, tam phương thay phiên bắt tay mới là phù hợp quy củ, Lưu Tổ Thông bắt tay Tô Lâm xong, hắn vươn tay về phía Trương Tử Hề, Trương Tử Hề tựa hồ cũng không muốn bắt tayvới hắn. Tay Lưu Tổ Thông treo ở giữa không trung,Trương Tử Hề lúc này vẫn đang cúi đầu nhìn hiệp ước vừa ký kết, chưa ngẩng đầu lên. Lưu Tổ Thông trên mặt nhìn không ra xấu hổ, hắn vẫn duy trì mỉm cười, nhưng khóe mắt cũng rất mịt mờ co rúm hai cái, tay hắn vẫn duỗi thẳng, kêu một tiếng:"Trương quản lý." Trương Tử Hề ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Lưu Tổ Thông, thẳng đến khi nhìn thấy hắn vươn tay mới phản ứng lại, vẫn không có vươn tay đi nắm, chỉ giải thích:"A, Lưu tổng, thật sự là ngượng ngùng, vừa rồi nhất thời không có chú ý tới." Nghe Trương Tử Hề giải thích, Lưu Tổ Thông có chút không tin, hắn không tin Trương Tử Hề sẽ không hiểu lễ nghi, hơn nữa đã không phải là lần đầu tiênTrương Tử Hề lảng tránh cùng hắn bắt tay, hắn hoài nghi căn bản chính là Trương Tử Hề cố ý muốn cho mình nan kham. Hắn đoán hẳn là do con rể Trương Tử Hiên, khiến côlàm vậy. Lưu Tổ Thông trong lòng cười lạnh thầm hận, nhưng bề ngoài lại không lộ ra một tia cảm xúc, như trước là mang theo mỉm cười, trả lời:"Không quan hệ. Bất quá...... Tayta có điểm ê ẩm, Trương quản lý có thể thông cảm một chút hay không?" Trương thị cùng Lưu thị đám hỏi, là chuyện tình mọi người đều biết, Trương Tử Hề cùng Lưu Tổ Thông tính đứng lên thật sự là thân thích, nhưng lúc này hai người đều chọn dùng xưng hô công sự, bởi vì lần này là tam phương hợp tác, như vậythì có vẻ công chính hơn, về phương diện khác, Lưu Tổ Thông tự mình hiểu lấy, Trương Tử Hề sợ là cũng không hiếm lạ thân thích như hắn, nếu Trương Tử Hề không hiếm lạ, hắn cũng không thèm. Nghe Lưu Tổ Thông nói thế, Trương Tử Hề vẫn là có chút do dự, hơn nữa cũng không che giấu, tựa như tay Lưu Tổ Thông mang theo ôn dịch. Điều này khiến hận ý của Lưu Tổ Thông đối với Trương Tử Hề càng thêm sâu nặng, hắn híp mắt, để lộ ra một tia âm ngoan mịt mờ. Trương Tử Mộng đi tới, đứng bên cạnh Trương Tử Hềnói:"Chị, nơi này giao cho em đi." Trương Tử Hề đãi ngộ khác biệt, nghe thấy thanh âm của Trương Tử Mộng, cô mỉm cười thân thiết quay đầu, đối Trương Tử Mộng gật gật đầu, liền đứng lên, vỗ nhẹ bả vai Trương Tử Mộng, xoay người ly khai. Lưu Tổ Thông xấu hổ thả tay xuống, hắn nhìn bóng dáng Trương Tử Hề rời đi, ánh mắt càng thêm âm lãnh. Trương Tử Mộng xử lý hết thảy sự vụ cần đối ngoại, Trương Tử Hề đứng ở mặt sau chỉ huy, hai tỷ muội rất ăn ý quyết định, nếu không phải ký ước cầnđương sự Trương Tử Hề ra mặt, vẫn duy trì thần bí Trương Tử Hề tuyệt đối sẽ không xuất hiện tại đây. Giờ phút này Trương Tử Hề đã hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên liền từ Trương Tử Mộng tiếp thượng. Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng, tươi cười càng thêm ngọt ngào, ánh mắt nhìn Trương Tử Mộng ngọt nị có thể nặn ra mật, Trương Tử Mộng chống lại Tô Lâm tầm mắt, nhăn mi lại, trong lòng thầm nghĩ Tô Lâm chẳng phân biệt được trường hợp, phải biết rằng ở trước mặt đều là phóng viên, nàng trừng Tô Lâm một cái, cảnh cáo cô thu liễm một chút. Hai người"mắt đi mày lại" lần nữa bỏ qua Lưu Tử Thông. Trương Tử Hề trở lại văn phòng, ngồi trầm tư một hồi, lấy di động ra bát thông một dãy số, một lát sau, chỉ nghe thấy cô nói:"Thanh tỷ, ta bên này tiến hành không sai biệt lắm, kế tiếp liền nhìn ngươi...... Bất quá, nắm bắt hảo thời cơ mới là trọng yếu nhất." Nội dung cụ thể, Trương Tử Hề cùng Tàng Huyền Thanh đã sớm thương thảo tốt lắm, cho nên lúc này Trương Tử Hề căn bản không cần câu nệ, chỉ cần một câu đơn giản, cô tin tưởng Tàng Huyền Thanh thông minh nhất định có thể hiểu được. Không ngoài sở liệu, đối với Trương Tử Hề dặn dò, Tàng Huyền Thanh chỉ dùng một câu rất tự tin liền đánh mất sự nghi ngờ: "Ngươi yên tâm, làm chuyện này, ta tin tưởng ở H thịkhông có ai rành rẽ hơn ta." Nghe nói như thế, Trương Tử Hề lắc đầu bật cười, cuối cùng nói:"Vậy phiền toái ngươi, Thanh tỷ." Sau đó liền cáo biệt treo điện thoại, đối với Tàng Huyền Thanh, cô thật sự có thể yên tâm rồi. Trương Tử Hề rời đi, chuyện tình còn lại hoàn toàn giao cho "đôi vợ chồng son" Trương Tử Mộng và Tô Lâm, đối với vấn đề của phóng viên, hai người cũng chuẩn bị đầy đủ, rất ăn ý mỗi người đáp một câu, ứng phó hoàn hảo. Đối với ba xí nghiệp lớn nổi danh của thành phố, các phóng viên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đặt rất nhiều câu hỏi, mãi cho đến 5h chiều, đã gần thời gian tan tầm, các phóng viên còn chưa có hỏi xong. Trương Tử Mộng ý bảo MC tuyên bố bởi vì vấn đề thời gian, chấm dứt buổi lễ ký ước công khai lần này, bọn họ mới lần lượt rời đi. Sau khi buổi lễ chấm dứt, Tô Lâm cũng không có lập tức rời đi, mà là đi theo Trương Tử Mộng vào văn phòng, Trương Tử Mộng tự nhiên biết cô suy nghĩ cái gì, cũng không ngăn cản cô, tự cố thu thập này nọ, tùy ý Tô Lâm lượn qua lượn lại trước mặt. Trương Tử Hề đã rời đi, thời gian của cô là mỗi ngày cố định không thay đổi, đơn giản là vì cô tan tầm cùng lúc với Chu Tư Y. Trong văn phòng chỉ còn lại Trương Tử Mộng và Tô Lâm, Tô Lâm đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn Trương Tử Mộng xử lý văn kiện, thần thái kia xác thực rất đẹp, nhưng...... Sao em ấy không ngẩng đầu lên nhìn mình một cái chứ? Chẳng lẽ văn kiện kia còn đẹp hơn mình à? Tô Lâm bất mãn, cô khẽ nhíu mày hỏi:"Mộng Mộng, còn không chuẩn bị tan tầm?" Trương Tử Mộng cũng không ngẩng đầu lên đáp:"Vâng, xử lý văn kiện xong sẽ hạ ban." Tô Lâm còn chưa khiến Trương Tử Mộng chú ý, trong lòng lại bất mãn, em ấy thật sự là khó hiểu phong tình a, bất quá cô yêu nàng, cũng chỉ yêu mỗi nàng, nhất tưởng, lập tức tự đắc lên, nàng đã thuộc về cô. Suy nghĩ một chút, Tô Lâm nói:"Mộng Mộng, chúng ta cùng nhau trở về được không?" Trương Tử Mộng nghe nói như thế mới ngẩng đầu lên, nàng khó hiểu, nàng cảm thấy Tô Lâm hỏi hơi kỳ quái, hơi dư thừa. Chẳng lẽ cô không biết nàng chuyên tâm xửlý văn kiện, chính là tưởng chạy nhanh hoàn thành không để cô phải chờ lâu sao? Nàng hỏi:"Chị ở trong này chẳng lẽ không phải vì chờ em cùng nhau trở về?" Tô Lâm chỉ biết Trương Tử Mộng không lý giải lời mình nói,bất quá rốt cuộc hấp dẫn được lực chú ý của Trương Tử Mộng, cô vẫn là thật tự đắc, thản nhiên cười nói:"Tôi nói cùng nhau trở về, chính là chúng ta ngồi xe tôi trở về, xe em để ở công ty đi." "Vì sao?" Trương Tử Mộng theo bản năng liền hỏi, quả nhiên là khó hiểu phong tình, không lý giải Tô Lâm tiểu tình thú. Tô Lâm ngầm lắc đầu, chẳng lẽMộng Mộng của cô ngu ngơ đến thế, tuy rằng nói là cùng nhau trở về, nhưng một người một xe cùng hai người một xe có thể giống nhau sao? Cùng nhau trở về,ngày mai còn có thể cùng đi làm, ngọt ngào cỡ nào a. Tô Lâm cũng không chuẩn bị giải thích, lại hỏi:"Tôi muốn về chung xe, có được không hả?" Trương Tử Mộng nhíu mày suy nghĩ một chút, hỏi:"Vậy ngày mai em đi làm bằng cách nào?" "Em còn hỏi, đương nhiên là tôi đưa em a." Tô Lâm có điểm bất đắc dĩ nói, xem Trương Tử Mộng quả nhiên là khó hiểu phong tình, nói trắng ra như vậy, tình thú đều giảm bớt vài phần. Trương Tử Mộng nhíu mày, nàng cảm thấy quá phiền toái, nhìn thoáng qua Tô Lâm biểu tình chờ mong, nàng vẫn là gật đầu, Tô Lâm liền mặt mày hớn hở. Trong tình yêu của hai người, Tô Lâm quả nhiên là nhược thế, Trương Tử Mộng chỉ thả chút thính, Tô Lâm liền vui vẻ quên đường về. Trương Tử Mộng xử lý công vụ xong, cùng Tô Lâm đi đến bãi đỗ xe, Trương Tử Mộng sắc mặt bất cẩu ngôn tiếu đi tới, ngược lại là Tô Lâm chim nhỏ nép vào người kéo nàng đi trước, xem ra Tô Lâm muốn xoay người là không có khả năng, sợ là cả đời đều sẽ bị Trương Tử Mộng ăn gắt gao, bất quá cô khoát hoạt không phải sao? Tô Lâm phi thường nguyện ý, cô thậm chí cảm thấy cả đời cứ như vậy là tốt nhất. Tô Lâm không phải nhân viên của Vu thị, cho nên đỗxe ở bãi công cộng, chính là bởi vì điều này, hệ thống bảo an không có nghiêm khắc như địa phương riêng tư của Trương Tử Mộng. Trước khi lên xe, Tô Lâm nhất thời quật khởi trộm hươngtrên mặt Trương Tử Mộng, Trương Tử Mộng đỏ mặt lên, sau đó trừngTô Lâm không nói gì, chị ấy cũng không ngẫm lại đây là chỗ nào, nếu như bị người khác thấy thì làm sao bây giờ? Nàng lập tức nhìn xung quanh, cũng may hiện tại không có ai. Trương Tử Mộng trừng mắt nhìn Tô Lâm, sắc mặt ửng đỏ, bộ dáng có điểm hờn dỗi, mà Tô Lâm tự nhiên là rất đắc ý, khanh khách cười không ngừng. Hai người lái xe rời đi, nhưng không có chú ý tới chiếc xe đằng sau, một nam tử trẻ tuổi đeo kính mát đang trợn mắt há hốc mồm, hắn là một phóng viên, nguyên bản hắn phải rời đi sau khi buổi lễ kết thúc, nhưng mà hắn tưởng chờ đợi một chút, xem có thể đợi được một nhân vật trọng yếu hay không, sau đó săn tin độc nhất vô nhị, không nghĩ tới thật sự làđộc nhất vô nhị, lại còn rất kinh bạo nữa, thiên kim Trương gia và thiên kim Tô gia cư nhiênlà một đôi đồng tính luyến ái. Hắn cực độ hưng phấn, tay mắt lanh lẹ bấm camera, vừa vặn chụp được cảnh hai vị thiên kim thân mật. Nhìn Tô Lâm lái xe ra ngoài, hắn cũng buông camera, chuẩn bị tiếp tục truy tung, nếu vận khí của hắn tốt, hắn sẽ có khả năng chụp đến cảnh các nàng ở chung. Nhưng phóng viên vừa khởi động xe, còn chưa kịp lái đi, một chiếc xe khác ở chỗ cuối vừa vặn chắn trước xe hắn, làm cho hắn không thể đi tới, lúc nàyhắn lo lắng trong lòng, cũng không nghĩ nhiều, ấn kèn vài cái, muốn xe kia chạy nhanh nhường đường, để hắn đi truy tung tin tức trọng đại. Xe kia một chút cũng không di động, ngược lại là mở ra cửa xe, hai bênđi xuống hai người, đều là đầu bóng lưỡng, tây trang màu đen, đeo kính màu đen, hắn mới ý thức được không tốt. Rất có kinh nghiệm, hắn nhanh chóng giấu camera, nhưng hai người kia cũng không phải dạng vừa, không nói hai lời, lấy súng ra, từ ngoài cửa sổ chỉ vàohắn nói:"Giao nó ra đây!" Tính mạng đương nhiên là quan trọnghơn tin tức rồi, phóng viên thành thành thật thật giao ra camera, mà hắc y nam tử tiếp nhận camera xem cũng chưa xem, trực tiếp nện xuống đất, còn không quên đạp thêm hai cái, sau đó lại nhặt lên rút phim ra. Phóng viên thật sự là khóc không ra nước mắt, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, hết thảy thành quả hôm nay đều không có, trở về làm sao công đạo với sếp đây. Hai hắc y nam tử làm xong, cái gì cũng chưa nói, một lần nữa lên xe nghênh ngang chạy đi. Phóng viên sửng sốt hồi lâu, mới nhớ tới hai người kia, tựa hồ là người của Thanh Liên Hội. Nghĩ đến Thanh Liên Hội, phóng viên sắc mặt kinh hoảng, chạy nhanh khởi động xe, chạy trối chết lái xe rời đi. Đêm đó, Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y gắn bó ngồi ở sô pha, Chu Tư Y oa ở Trương Tử Hề ôm ấp, Trương Tử Hề hứng thú quấn ngón tay thon dài quanh tóc Chu Tư Y, hai người đang xem hình ảnh buổi lễ chiều nay trên tivi. Hai người đều không có nói chuyện, im lặng nhìn, tin tức kết thúc, Trương Tử Hề hỏi:"Y nhi, em chuẩn bị thế nào?" Chu Tư Y thả lỏng thân thể, đem sức nặng hoàn toàn giao cho Trương Tử Hề, thoải mái nằm vào lòng cô hồi đáp:"Đều an bài tốt lắm, tài chính đã đầu tư đúng chỗ, bao gồm Thanh tỷ bên kia, viên công nghỉ ngơi cũng an bài rồi." Ánh mắt Trương Tử Hề hơi mị một chút, ngón tay quấn quanh tóc Chu Tư Y càng thêm chặt chẽ, cô cười đến tự tin nói:"Hảo, chờ Thanh tỷ bên kia hành động xong, là chúng ta có thể bắt đầu.
|