Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng
|
|
Chương 14: Dấu tay của Nhan Nhan rất đẹp
Chương 14: Dấu tay của Nhan Nhan rất đẹp "A....Ngô a...." Ngâm khẽ không chút nào đè nén vang vọng ở trong gian phòng, làm cho không khí của cả phòng đều trở nên ám muội mà không thể cho ai biết. Ở trước hôm nay, Ông Lẫm Nhiên chưa hề biết thân thể của chính mình có thể nhạy cảm như vậy, cư nhiên đến mức độ chỉ là tùy tiện đụng vào thì cơ hồ lên đỉnh. Có thể thấy được, tay của chính mình và tay của Tư Hướng Nhan, cuối cùng là không giống Mặc dù Tư Hướng Nhan ngủ đi, lại cũng có chứa một ít ý thức của chính mình, cảm nhận được cô không thoải mái, còn đang phản kháng muốn đem tay rút đi, Ông Lẫm Nhiên bị dáng vẻ khả ái của cô chọc cười, nhẹ nhàng nằm sấp ở trên người Tư Hướng Nhan, hôn khóe miệng của cô. Đồng thời dùng bụng ngón tay xoa lấy ngón tay của cô, tới lui xoa lấy viên hồng mẫn cảm giữa chân tâm Lúc trước vô số ban đêm, Ông Lẫm Nhiên thường thường ảo tưởng Tư Hướng Nhan, vuốt ve lấy nơi đó có được khoái cảm và giải phóng của thân thể. Mà giờ phút này, Tư Hướng Nhan thì ở dưới thân nàng, tay của cô cũng đang ở giữa chân của mình. Thỏa mãn và sung sướng cùng kéo tới, để Ông Lẫm Nhiên hạnh phúc muốn chết đi. Nàng không ngừng vặn vẹo lấy vòng eo, để bụng dưới ma sát với phần bụng của Ông Lẫm Nhiên, tăng thêm tốc độ và lực đạo trên tay "A.... Không được.... Quá nhanh" Vừa mới thay đổi tiết tấu, Ông Lẫm Nhiên lại không thể không một lần nữa chậm lại. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng, nụ hoa bên trong đóa hoa kia đã đến thời khắc chín mùi, bất cứ lúc nào chuẩn bị nở rộ. Vốn dĩ chỉ là một viên nho nhỏ, lại theo tiếp xúc của Tư Hướng Nhan trở nên càng ngày càng sưng to lên, cũng đạt đến mẫn cảm Tùy ý đụng vào một cái, bụng dưới thì sẽ kịch liệt co giật, khoái ý tê dại kia theo tâm xẹt qua xương cột sống, lại truyền đến đại não, để lý trí của nàng trống rỗng. Mà những phản ứng này, chính mình vẻn vẹn chỉ là bị Tư Hướng Nhan sờ soạng một chút mà thôi. Thân thể của chính mình đến cùng có bao nhiêu mẫn cảm, nhiều không cách nào chống cự vuốt ve của Tư Hướng Nhan đây? Ông Lẫm Nhiên nghĩ như vậy, có chút hài lòng bật cười. Nếu chỉ là thích một người, tuyệt sẽ không đến trình độ như thế này. Cảm tình của chính mình đối với Nhan Nhan , thì đã ở trong lúc bất tri bất giác sâu dầy như vậy sao? "Nhan Nhan, để em hôn chị một cái, chỉ một chốc lát" Nhìn theo môi hồng hơi mím của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên nhẹ giọng nói qua, trì hoãn tốc độ, lấy tư thái tín đồ thành kín nhất hôn lên. Thời gian qua đi lâu như vậy, lần nữa hôn lên hai cánh môi này, đã sớm không còn cảm giác đã từng ngây ngô, mà là tràn đầy câu hoặc và * rừng rực Mặc dù trong lòng gấp đến muốn chết, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại không muốn quấy nhiễu người ngủ. Nàng lấy lực đạo ôn nhu nhất liếm lấy cánh môi của Tư Hướng Nhan, thưởng thức mùi của cô, lại dùng đầu lưỡi khơi lên khe môi của cô, từng chút từng chút liếm lấy răng của cô. Khi Tư Hướng Nhan vô ý thức mở ra đôi môi, Ông Lẫm Nhiên hài lòng cười lên, có chút thụ sủng nhược kinh đem cái lưỡi thăm dò vào đến trong cổ họng tràn ngập hơi thở ngọt ngào "Ân....ân ngô...." Tiếp hôn với Tư Hướng Nhan thật sự rất mỹ diệu, liếm lấy mỗi một tất địa phương trong miệng cô, Ông Lẫm Nhiên nhắm hai mắt lại, cảm thụ lấy phần thân mật này, đồng thời một lần nữa động lên ngón tay, lần thứ hai xoa lên quả hồng cực kỳ mẫn cảm nơi kia. Thân thể bị cả người Tư Hướng Nhan vây quanh, Ông Lẫm Nhiên yêu thảm cái cảm giác này, hô hấp trở nên càng ngày càng gấp rút Tay của Tư Hướng Nhan bảo dưỡng rất tốt, hoàn toàn không có cảm giác thô ráp của cầm súng. Được bụng ngón tay hơi nóng mềm mại của cô xoa lấy nơi đó, lần này Ông Lẫm Nhiên không có ở giữa đường dừng lại, mà là khát vọng triệt để phóng thích. Dần dần, tốc độ càng lúc càng nhanh, nàng cũng càng ngày càng không cách nào đè nén tiếng rên trong trong cổ họng, cuối cùng càn rỡ kêu ra "Cảm giác mình....đến rồi....ân....Chị xoa em rất thoải mái....đừng dừng lại" Ông Lẫm Nhiên vừa nói, đem bụng dưới kề sát trên phần bụng của Tư Hướng Nhan, cái mông vặn vẹo sớm đã bị dịch nhiệt của thân thể làm ướt. Thời khắc đó khi thân thể triệt để nở rộ, nàng một lần nữa hôn lên bờ môi của Tư Hướng Nhan, thân thể không ngừng run rẩy, lại không có sức chống đỡ ** lần này tới mãnh liệt mà nhanh chóng, là vui sướng Ông Lẫm Nhiên chưa bao giờ lĩnh hội qua. Qua một hồi lâu nàng mới từ trong dư vị bình phục lại, lại không nỡ buông tha tay của Tư Hướng Nhan, vẫn cứ đem nó đặt ở giữa chân của chính mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Thân thể vừa rồi cao triều còn mẫn cảm, tùy tiện vừa sờ, Ông Lẫm Nhiên lại cảm giác tới nữa rồi Nhìn mặt ngủ của Tư Hướng Nhan, nàng tà ác nghĩ đến, nếu như cứ như vậy đem thân thể cho Nhan Nhan, chắc cũng là một chuyện vui sướng chứ? Không biết Nhan Nhan lúc nào mới có thể thích nàng, lúc nào mới có thể muốn thân thể của nàng. Ông Lẫm Nhiên cảm thấy chính mình thật sự đợi không quá lâu, cảm giác mỗi một lần tự sướng đều chỉ có thể ở bên ngoài xoa, thật sự rất dục cầu bất mãn. Nàng khát vọng thân thể của chính mình được Tư Hướng Nhan tiến vào xuyên xỏ, khát vọng Tư Hướng Nhan từ trên cao nhìn xuống nhìn lấy chính mình, đem mình từng lần muốn đến phát diên Chỉ đáng tiếc, không biết phải đợi bao lâu họ mới có thể tiến triển đến bước này. Cũng có thể, bất luận chính mình làm sao nổ lực, nữ nhân này cũng sẽ không yêu nàng "Nhan Nhan, nếu như em có thể thấy được một tia hi vọng, em thì thì sẽ không làm như thế. Nhưng mà em đối với chính mình không có tự tin, cũng không có kiên trì chờ thêm mấy chục năm. Em đem thân thể của em cho chị, cho dù chị không biết, em cũng muốn cho chị" Ông Lẫm Nhiên vừa nói, nụ cười trên mặt dần dần ẩn đi, nàng thò đầu qua, dùng cái trán cọ nhẹ lấy gò má của Tư Hướng Nhan, lưu luyến khắp nơi mặt trên không nở. Qua rất lâu, giống như cuối cùng quyết định cái gì, Ông Lẫm Nhiên chống lấy thân thể, đem hai ngón tay của Tư Hướng Nhan nắm lấy, đặt ở dưới thân chính mình "Nhan Nhan, muốn em" Cầm lấy tay của Tư Hướng Nhan có chút run rẩy, mà thân thể của Ông Lẫm Nhiên cũng là đang run lên không ngừng. Sự chú ý của nàng toàn bộ đặt ở trên hai ngón tay của Tư Hướng Nhan, cho nên nàng cũng không biết, vào lúc này, người bị nàng quấy rầy rất lâu lại hơi nhíu lên lông mày, đã có dấu hiệu tỉnh lại Trong giấc mộng, Tư Hướng Nhan cảm thấy thân thể rất nặng rất nóng, dường như bị đồ vật gì đè lên, để cô không cách nào thở dốc. Ngay sau đó, thân thể bị chạm đến, ướt át của giửa chân là rõ ràng như vậy. Tư Hướng Nhan mơ hồ cảm thấy, có thể là mình là mơ chuyện tình dục, mới có phản ứng như vậy Nghĩ đến người đàn ông kia của buổi đấu giá hôm nay, lại nghĩ đến người đã rời đi. Tư Hướng Nhan bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, chính mình rõ ràng đã quên đi đoạn chuyện kia rồi, tại sao còn có thể ở trong đêm mơ tới chuyện xấu hổ này, sản sinh phản ứng sinh lý không cần thiết. Nghĩ tới đây, Tư Hướng Nhan bài xích muốn kết thúc cái giấc mộng này, cô mở hai mắt ra, lại phát hiện cảm giác ngột ngạt của thân thể vẫn còn, một giây sau thì triệt để khôi phục ý thức tỉnh táo Trước tầm mắt là thân thể của nữ nhân xích lỏa mà hoàn mỹ vô khuyết, ngực so với mình còn muốn đầy đặn đứng thẳng, tóc dài màu đen mà nhu thuận, bụng dưới mang theo đường cong rõ ràng của người cá. Không nghi ngờ chút nào, nữ nhân giờ khắc này đang ngồi ở trên người mình, chính là Ông Lẫm Nhiên. Trên mặt nàng mang theo ửng hồng của*, hai mắt mê ly nhìn thân thể của chính mình, đồng thời, nàng đang cầm lấy tay của chính mình, hướng về vị trí bí ẩn nhất giữa hai chân nàng tìm kiếm Nơi bí ẩn của nữ tính kia mang theo ánh sáng ánh sáng lập loè của ánh trăng chiếu rọi xuống, bộ lông màu đen và nhị hoa phấn nộn bên trong đều mang theo chất lỏng óng ánh long lanh. Trong nháy mắt, Tư Hướng Nhan triệt để tỉnh rượu, lúc này mới nghĩ rõ ràng, cái gì mộng xuân đều là giả, căn bản chính là Ông Lẫm Nhiên thừa dịp chính mình say rượu mê man đang làm loại chuyện vô liêm sỉ này. Lửa giận trong lòng đến cực hạn, làm cho Tư Hướng Nhan không hề nghĩ ngợi nhanh chóng đưa tay đem Ông Lẫm Nhiên đẩy ra. Người sau hiển nhiên không nghĩ tới chỉ biết gây rối, lập tức ngã ngồi đến trên đất, vô cùng chật vật "Cô rất to gan" Ướt át giữa chân để Tư Hướng Nhan cảm thấy lúng túng không ngớt, mà để cô chán ghét nhất không gì bằng ướt át dinh dính trên bàn tay. Cô đứng trên mặt đất, nhìn Ông Lẫm Nhiên ngồi ở chỗ đó, hận không thể lấy khẩu súng bắn chết nàng. Không biết làm sao súng bị cô bỏ trong trong túi áo gió, mà quần áo cời ở dưới lầu. Quả nhiên, uống rượu sẽ làm lỡ chuyện, cư nhiên để cô say đến bị Ông Lẫm Nhiên sỉ nhục đến mức độ này mà hồn nhiên không biết Ông Lẫm Nhiên không nghĩ tới Tư Hướng Nhan sẽ bỗng nhiên tỉnh lại, còn thấy được tất cả chính mình làm. Dục hỏa dấy lên giữa chân còn đang kéo dài tăng trưởng, đặc biệt là ở sau khi Tư Hướng Nhan tỉnh lại, mà trở nên càng thêm khát vọng. Ông Lẫm Nhiên kẹp chặt hai chân, tội nghiệp nhìn Tư Hướng Nhan. Ân, dáng vẻ Nhan Nhan tức giận, cũng là cực kỳ đẹp rồi "Nhan Nhan, xin lỗi, em chỉ là quá yêu chị, mới sẽ không kìm lòng được, em....." Ông Lẫm Nhiên còn chưa nói dứt lời, một đạo bóng đen lóe qua, đầu của nàng đã bị đánh lệch đến một bên khác. Vuốt lấy mặt nóng lên, còn có khóe miệng bị đánh rách, Ông Lẫm Nhiên ngẩng đầu nhìn tầm mắt lạnh lẽo của Tư Hướng Nhan, trong lòng có chút ê ẩm, nàng bò lên, quỳ ở trước mặt Tư Hướng Nhan "Tất cả vừa rồi cô làm, đã đủ để tôi giết cô ngàn vạn lần" Đánh Ông Lẫm Nhiên một cái tát, nhưng tức giận trong lòng Tư Hướng Nhan không tăng hoặc giảm. Nữ nhân này đích thật là có can đảm, lại không biết xấu hổ đến mức độ như vậy. Nghĩ đến thân thể của chính mình ở lúc bất tri bất giác bị nàng làm những chuyện buồn nôn kia, Tư Hướng Nhan thật hận không thể bây giờ thì đi tắm rửa, dù cho rửa đi một lớp da cũng không đáng kể "Nếu như Nhan Nhan thật sự tức giận, giết em cũng được. Nhưng em vẫn là muốn nói, chuyện em làm đối với Nhan Nhan không có ác ý gì, yêu một người, làm khó chính mình, em muốn khống chế lại cũng cực kỳ không làm được" Ông Lẫm Nhiên vừa nói, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt của nàng đóng lại, nước mắt óng ánh nhỏ theo khóe mắt của nàng lướt xuống, nhìn đến lại có mấy phần đáng thương. Nhìn rất lâu, Tư Hướng Nhan suy nghĩ chốc lát, trong lòng đã có dự định Hành động của Ông Lẫm Nhiên để cô căm tức, nhưng nếu là vì chuyện như vậy giết nữ nhân này, cũng có vẻ chính mình có chút chuyện bé xé to. Nàng còn có tác dụng, hơn nữa có tác dụng rất lớn. Ông Lẫm Nhiên là một người, có thể bồi dưỡng, mà lời của nàng giờ khắc này nếu như là thật sự, vậy Tư Hướng Nhan thì càng không thể giết nàng. Trên đời này người trung thành nữa, cũng sẽ không so với một người cuồng dại còn trung thành hơn. Tư Hướng Nhan cô dùng người, cần nhất chính là trung thành Nghĩ tới đây, mặt của Tư Hướng Nhan vốn là lạnh lẽo cứng ngắc hoà hoãn lại. Cô nửa khom người, nắm lấy cái cổ của Ông Lẫm Nhiên kéo nàng qua. Thấy đối phương mở mắt ra, lưu luyến nhìn mình, đích thật là một cặp mắt không có đang nói dối. Nhìn qua, Tư Hướng Nhan buông lỏng lực đạo trên tay, tràn ngập ý tứ cảnh cáo nhìn Ông Lẫm Nhiên "Chuyện như vậy sẽ không có thêm lần thứ hai nữa, cút" Tư Hướng Nhan nói xong, quay người liền đi vào phòng tắm. Nhìn cô rời khỏi, lúc này Ông Lẫm Nhiên mới phát hiện mình tránh được một kiếp. Nàng muốn khóc lại muốn cười, cuối cùng vẫn là lau lấy nước mắt, chống lấy hai chân vô lực đứng lên. Thì ở lúc này, sự chú ý của Ông Lẫm Nhiên dịch đến trên giường, mắt thấy áo lót của Tư Hướng Nhan bị chính mình cởi đi còn an tĩnh nằm ở nơi đó. Ông Lẫm Nhiên nhíu mày, do dự một hồi, lại vẫn là không cách nào vượt qua mê hoặc, thấy Tư Hướng Nhan đã bắt đầu tắm rửa, nàng vội vàng đi tới, đem cái áo lót kia gói lại ở bên trong quần áo của chính mình, đi ra khỏi phòng Đương nhiên, Ông Lẫm Nhiên không thể cứ như vậy rời khỏi, chỉ có thể mượn phòng khách lần trước Tư Hướng Nhan để cho nàng. Đóng cửa khóa xuống, Ông Lẫm Nhiên đứng trước gương, nhìn lấy năm cái dấu tay trên gương mặt mình, có chút hài lòng cười lên. Nàng nhìn lấy chiếc gương, chiếu lấy địa phương đồng dạng lại nặng nề đánh một cái, mắt thấy năm dấu ngón tay càng thêm rõ ràng, Ông Lẫm Nhiên si mê nâng gò má của chính mình cười lên Dấu tay của Nhan Nhan.... Dấu tay của Nhan Nhan rất đẹp Hết chương 14 Edit: 5 chương nữa là đủ bộ rồi nhé hehe
|
Chương 15: Nhan Nhan muốn cưỡng bức mình sao?
Chương 15: Nhan Nhan muốn cưỡng bức mình sao? Tựa hồ ngủ ở trong nhà của Tư Hướng Nhan, chính mình đều là có mộng đẹp liên tiếp không ngừng, nương theo ánh mặt trời rơi vào, Ông Lẫm Nhiên miễn cưỡng dùng đầu cọ cọ gối, nghĩ đến ngày hôm qua và Tư Hướng Nhan phát sinh tất cả, không kìm lòng được cười lên. Mặc dù mục đích cuối cùng của chính mình không có đạt thành, còn ngược lại tạo thành ấn tượng không tốt cho Nhan Nhan. Nhưng ít ra nữ nhận kia không có trong cơn tức giận giết mình, đó chính là nàng có lời rồi Tiến vào phòng khách, Ông Lẫm Nhiên phát hiện Tư Hướng Nhan đang ngồi ở trên ghế salông uống cà phê, mà Vọng ca không biết vào lúc nào đến đây rồi, đang cùng cô nói gì đó. Theo lễ phép, Ông Lẫm Nhiên không đi qua, mà là đứng chỗ khúc quanh, an tĩnh làm một người lắng nghe "Sự tình tra thế nào" Mặc dù tối hôm qua mới bị Ông Lẫm Nhiên "Quấy rối" qua, nhưng Tư Hướng Nhan sáng sớm hôm nay thì có dáng vẻ khôi phục đến bình thường. Nhìn cô thân mang một bộ váy dài màu đen lộ vai, trên bả vai khoác áo lông. Có lẽ là say rượu còn đang dằn vặt cô, cô có chút lười biếng tựa ở trên ghế sofa, như là con mèo uống cà phê trong ly, cuối cùng còn không quên lè lưỡi liếm môi dưới một cái Tư Hướng Nhan chính là có bản lĩnh như thế này, mặc kệ cô làm chuyện gì, nói lời gì, luôn có mùi vị thuộc về cá nhân cô. Cô cảm thấy tất cả mọi người nên nghe theo dặn dò của cô, trên thực tế cũng xác thực như vậy. Ông Lẫm Nhiên có chút thời điểm thật sự cảm giác mình vẫn thật như mấy nữ nhân hoa si không não kia, nàng cảm thấy tất cả Tư Hướng Nhan làm đều cực kỳ đẹp, cũng bao gồm bộ dáng ghét bỏ chính mình, khinh bỉ chính mình Nếu như đây cũng không tính là yêu? "Tôi đã phái mấy huynh đệ dưới quyền đi thăm dò tin tức trước, tập kích tối hôm qua không tránh khỏi có quan hệ với Trình gia, là ai chỉ thị, chắc hẳn chị cũng có thể đoán 8-9 phần. Cũng may người an bài thỏa đáng, ngoại trừ mấy cận vệ đi theo bên cạnh người xảy ra chuyện, những huynh đệ khác ngược lại không bị thương tích gì" "Ừm" Nghe được lời của Vọng Ca, Tư Hướng Nhan đơn giản trả lời, lông mày đẹp đẽ lại hơi nhíu lên. Thế lực của Tư gia cường đại, nhưng người Tư Hướng Nhan thực sự tín nhiệm cũng không nhiều. Tối hôm qua cận vệ hi sinh đều là chuyện cô mới vừa tiếp nhận Tư gia thì huấn luyện lên, thân thủ không tệ, người cũng có thể tin. Bây giờ không còn bọn họ, chỉ sợ phải ở trong thời hạn ngắn tìm được một nhóm người như vậy, có chút khó khăn "Tư tỷ, nếu như người đang đang lo lắng vấn đề cận vệ, tôi ngược lại có hai người đề cử cho người. Một là quanh năm đi theo bên cạnh tôi tiểu Phương, người linh hoạt, gia thế không thành vấn đề, hiệu suất làm việc cũng không tệ. Cái khác chính là tiểu Ông gần đây người xem trọng, vóc người xinh đẹp, trung thành với người, đem hai người họ sắp xếp ở bên cạnh người, chắc có thể chống đỡ một trận" Nghe qua lời của Vọng Ca nói, Tư Hướng Nhan suy nghĩ chốc lát, cảm thấy xác thực là biện pháp khả thi. Phương Kì cô có một ít ấn tượng, là người có thể giữ ở bên người. Chỉ là....một người lựa chọn khác, lại để cho Tư Hướng Nhan nhíu mày càng chặt. Ông Lẫm Nhiên trên nhiều khía cạnh để Tư Hướng Nhan hài lòng, nhưng nhân phẩm và tác phong của nàng thực sự để người không dám khen tặng Nghĩ đến chính mình tối hôm qua trong bồn tắm ngâm hơn hai tiếng, lại tắm mấy lần mới đem phần cảm giác khó chịu trong lòng kia xối đi. Mà kẻ cầm đầu, chính là cái nữ nhân vô liêm sỉ cực điểm kia. Làm vệ sĩ cận thân của chính mình, chính là muốn 24 giờ đều canh giữ ở bên người cô. Nghĩ đến muốn để nữ nhân kia chuyển tới ở nơi này, Tư Hướng Nhan chính là một trân đau đầu "Tư tỷ, chị xem sắp xếp của tôi thế nào?" Thấy được dáng dấp mặt ủ mày chau của Tư Hướng Nhan, Vọng Ca tuy không muốn nghĩ lung tung, rồi lại không thể không nghĩ lung tung. Tối hôm qua lời nói của Ông Lẫm Nhiên còn rõ mồng một, thấy Tư Hướng Nhan hiện tại tinh thần không tốt, mà Ông Lẫm Nhiên lại rất lâu không xuất hiện. Thân là một nam nhân hơn hơn bốn mươi, Vọng ca rất nhanh thì ở trong não vẽ ra một bức hình ảnh hoạt sắc sinh hương, nét mặt già nua nổi lên một trận đỏ ửng. Hắn đặc biệt đề cử Ông Lẫm Nhiên cho Tư Hướng Nhan, để thời gian chung đụng của hai người có thể nhiều một chút, nghĩ đến chính mình vì Tư Hướng Nhan suy nghĩ như vậy, Vọng ca đứng thẳng lên sống lưng, cảm giác mình thực sự là vì là Tư Hướng Nhan bỏ bớt không ít phiền phức "Long Vọng, Phương Kì có thể lưu lại, còn về Ông Lẫm Nhiên...." Tư Hướng Nhan vốn muốn tùy tiện tìm lý do từ chối yêu cầu của Vọng ca, thì ở lúc này, trong phòng khách bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Tư Hướng Nhan quay đầu lại chỉ thấy Ông Lẫm Nhiên đi tới hướng này, trên gương mặt trắng nõn còn mang theo dấu vết lưu lại chính mình tối hôm qua từng đánh "Đại tỷ, Vọng ca" Không có trắng trợn nghe trộm, Ông Lẫm Nhiên tự nhiên là đem đối thoại hai người vừa rồi nói thu vào trong tai. Khi nàng nghe được Vọng ca muốn chính mình làm vệ sĩ thân cận của Tư Hướng Nhan, kích động trong lòng khó có thể dùng lời diễn tả được. Đây là một cơ hội tuyệt vời, có lẽ là một bước chính mình đến gần Tư Hướng Nhan nhất. Nhưng mà, vui sướng như vậy còn không có duy trì bao lâu, liền bị đối phương giội xuống một đầu nước lạnh. Ông Lẫm Nhiên suy nghĩ, nếu như mất đi cơ hội lần này, chỉ sợ nàng sẽ cách Tư Hướng Nhan càng ngày càng xa "Tiểu Ông tỉnh rồi a" Vọng ca thấy được Ông Lẫm Nhiên qua đây, cũng nhìn thấy dấu tay trên mặt nàng. Thấy sắc mặt của Tư Hướng Nhan bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó coi, Vọng ca như là hiểu được cái gì, không nhắc đến chuyện của Ông Lẫm Nhiên nữa "Cút ra ngoài" Không ngoài dự đoán, Ông Lẫm Nhiên vừa qua, Tư Hướng Nhan liền mở miệng ra lệnh. Nghe ngữ khí lạnh lùng của cô, trong lòng Ông Lẫm Nhiên đau xót, nghĩ cũng không nghĩ liền nửa quỳ ở trước mặt cô "Đại tỷ, em biết tối hôm qua em làm không đúng, để chị không vui rồi. Nhưng em thật sự là không có cách nào khắc chế bản thân mới sẽ làm như vậy, để em ở lại bên cạnh chị, có được hay không?" Ông Lẫm Nhiên vừa nói, khóe mắt càng là có nước mắt tràn ra. Thấy nàng lại giống như tối hôm qua tội nghiệp như vậy, giống như là con chó Nhật chính mình đã từng nuôi đang hướng về mình muốn đồ hộp, Tư Hướng Nhan không cảm thấy có nửa điểm thương tiếc, trái lại càng thêm căm ghét. Nữ nhân này thật là vô dụng, động một chút là khóc "Long vọng, cậu ra ngoài trước đi" "Vâng" Thấy Tư Hướng Nhan và Ông Lẫm Nhiên tư thế kia, Long Vọng không muốn gia nhập vào đó, vội vàng đi ra ngoài. Cùng với chân trước anh ta vừa rời đi, nước mắt của khóe mắt Ông Lẫm Nhiên nhanh chống biến mất không còn tăm hơi, trái lại nụ cười xán lạn lên "Đại tỷ còn đang tức giận sao? Chị đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi. Nếu bên người chị không có người có thể tin được, thì để em bảo vệ chị, có được hay không?" Ông Lẫm Nhiên nói qua, vẻ mặt tuy vẫn là một bộ dáng vẻ lấy lòng câu người, ánh mắt lại đặc biệt chăm chú. Nhìn nàng tràn ngập thành ý nhìn mình, Tư Hướng Nhan bỗng nhiên kéo qua thân thể của nàng, đem nàng đè ở trên bàn ở phía sau "Ân..." Thân thể và bàn dài bằng gỗ cứng rắn chạm vào nhau, Ông Lẫm Nhiên hừ nhẹ lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Hướng Nhan. "Cô nên xa tôi một chút" Tư Hướng Nhan không nghĩ tới Ông Lẫm Nhiên còn có mặt mũi đưa ra loại yêu cầu này với chính mình, ngữ khí càng là lạnh lùng "Thì ra đại tỷ là người người nhát gan như vậy sao?" Nghe qua nhắc cảnh cáo của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên cũng không e ngại, trái lại giơ tay nắm lấy cổ tay cô, một tay khác vén lên tóc dài của cô, ánh mắt đầy tràn chăm chú "Nếu như cô muốn sống ra khỏi đây, thì quản tốt tay và miệng của chính mình. Thủ hạ của tôi, không thiếu một người như cô" "Không sai a, đại tỷ không thiếu thủ hạ, lại thiếu hụt người có thể bồi ở bên người chị. Em a, là thật sự rất yêu thích chị, em có giá trị lợi dụng, em có thể vì chị làm rất nhiều chuyện, bất kể là giết người phóng hỏa hay là đoạt hàng cướp bóc, chỉ cần là chị để em làm, em đều sẽ đem hết toàn lực vì chị làm được. Như vậy, em cũng không thể ở bên cạnh chị sao?" Ông Lẫm Nhiên vừa nói, chậm rãi nhắm mắt lại, dùng gò má cọ lấy cổ tay của Tư Hướng Nhan. Cảm thấy thân thể của đối phương đang run rẩy, nàng mở mắt thì thấy Tư Hướng Nhan đang mỉm cười, con ngươi màu hổ phách tràn đầy nghiền ngẫm "Cô hiểu được như thế nào lợi dụng chính mình, đây là ưu điểm mới nhất tôi phát hiện. Nếu như cô có thể làm được tất cả lời cô nói, tôi có thể lưu cô ở nơi này. Nếu cô không cách nào định vị thân phận của chính mình, tôi sẽ lấy đi mạng tôi cho cô" "Được, đại tỷ nói cái gì chính là cái đó, sau này em có thể gọi chị Nhan Nhan không?" Điển hình của được đà lấn tới, chắc chính là loại như Ông Lẫm Nhiên này. Sau khi thấy chính mình hỏi qua vấn đề này Tư Hướng Nhan lại đem chính mình đè lại trên bàn dài, mép bàn cứng rắn kia chống lấy hông của mình, mà chân của Tư Hướng Nhan thì ở giữa giữa hai chân mình. Ông Lẫm Nhiên làm bộ lơ đãng động động thân thể, để đầu gối của Tư Hướng Nhan chạm đến chân tâm của mình. Nàng run nhẹ một cái, cố nén muốn kẹp chặt *của hai chân, không tự kìm hãm được suy nghĩ Nhan Nhan muốn cưỡng bức mình sao? Thô lỗ một chút nữa cũng được đó Hết chương 15
|
Chương 16: Nhan Nhan muốn xoa thì xoa
Chương 16: Nhan Nhan muốn xoa thì xoa Ông Lẫm Nhiên cuối cùng vẫn là có được phê chuẩn của Tư Hướng Nhan, chính thức trở thành vệ sĩ thân cận của cô. Chức vị này, tên như ý nghĩa, chính là phải cả ngày 24 tiếng canh giữ ở bên cạnh Tư Hướng Nhan, bảo vệ an toàn của cô, ngay cả sinh hoạt thường ngày cuộc sống cũng phải chăm sóc. Về đến nhà, Ông Lẫm Nhiên cười ngốc thu dọn hành lý, chỉ cần nghĩ đến chính mình ngày mai là có thể dọn đến Tư gia ở, mỗi ngày đều thấy được Tư Hướng Nhan, trong lòng liền một trận kích động Yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, giống như nữ nhân Ông Lẫm Nhiên này thích trang điểm thì càng không ngoại lệ. Trong căn phòng nho nhỏ, ngoại trừ nhà bếp và phòng tắm, mỗi nơi đều là vị trí Ông Lẫm Nhiên bày trí quần áo giày dép. Lấy ra tủ giấy đem hành lý của mình gói xong, Ông Lẫm Nhiên nhìn căn phòng trống rỗng, cuối cùng lấy ra chìa khóa để ở trên bàn, chậm rãi mở ra căn phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ Mới tiến vào phòng riêng, liền có từng trận mùi vị xông hương truyền đến, Ông Lẫm Nhiên nhắm mắt lại, vươn tay sờ đến đèn bên vách tường, tiếp đó cả căn phòng đều sáng lên, trên gò má trắng nõn của Ông Lẫm Nhiên nhuộm một tầng ửng hồng, ngay cả thân thể cũng bởi vì kích động mà run lên. Chỉ thấy khắp nơi trên vách tường của căn phòng nhỏ này đều dán các loại báo ngày, giấy báo bất luận lớn nhỏ, bất luận đen trắng hay là màu sắc, nhân vật chính trong đó đều chỉ có một, chính là Tư Hướng Nhan Ngoại trừ như thế, ở đỉnh phòng có một đèn treo thủy tinh rủ xuống, phía trên đèn treo không nhiễm một hạt bụi, hiển nhiên là mỗi ngày đều có quét dọn. Mà đèn thủy tinh treo ở trên dây xích, rõ ràng là quần lót nữ màu xanh lam vốn thuộc về Tư Hướng Nhan. Nhìn theo vải vóc non mềm sáng sủa kia, Ông Lẫm Nhiên mê say che lấy mặt, dường như thấy được người trong lòng, nhịp tim gia tốc, nhanh chóng nhảy lên không nhẫn nại được Trong căn phòng này tràn đầy khí tức của Tư Hướng Nhan, quả thực giống như là thế ngoại đào nguyên thấm ruột thấm gan, làm người say sưa. Nhìn theo đồ vật bên trong, Ông Lẫm Nhiên quyến luyến không nỡ nhìn mấy cái, cuối cùng lại giống như người đi nhầm vào kho bảo tàng, thận trọng tắt đèn, từng bước một lùi ra ngoài, làm xong tất cả, Ông Lẫm Nhiên ngồi trên sofa uống một ngụm nước, lấy tâm tình bình phục vừa kích động "Người giao hàng đến rồi" đỏ ửng trên mặt mới vừa rút đi, trước cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Ông Lẫm Nhiên cau mày, không nhanh không chậm đi mở cửa, thấy xung quanh không có khác thường, mới đem người giao hàng mời vào "Cô rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, không hồi tin của tôi, cũng không có nói cho tôi biết tình hình mới nhất. Ông Lẫm Nhiên! Không chịu trách nhiệm cũng phải có mức độ!" Người giao hàng này đương nhiên sẽ không phải nhân viên phục vụ thật, mà là cộng tác của Ông Lẫm Nhiên, một thành viên của hình sự trinh sát trấn Đồng Hỗ. Hắn vào cửa liền bắt đầu chỉ trích cộng tác không phải, thật không rõ khi cục cảnh sát làm sao sẽ tuyển người như thế đến đảm nhiệm nằm vùng. Đặc biệt không biết, năm đó cục cảnh sát căn bản không ai đồng ý chấp hành loại nhiệm vụ nguy hiểm vạn phần này, mà Ông Lẫm Nhiên là duy nhất chủ động xin "Không có gì phụ hay không phụ trách, chỉ là bên kia nhìn chăm chú quá chặt, tôi muốn cho anh tin tức cũng không có thời gian rãnh" "Được, lần này cho dù cô không có lơ là. Tôi nghe nói cô đã đánh vào bên trong, trở thành cận vệ của Tư Hướng Nhan. Bất luận dùng cách gì, đem máy nghe lén này đặt ở trên người cô ấy, thời khắc chú ý hành động của Tư gia, có bất kỳ manh mối nào, lập tức phát tới tín hiệu cho tôi" "Nga" Nghe nam nhân nói liên miên, Ông Lẫm Nhiên thiếu kiên nhẫn gật gật đầu. Thấy nàng đem máy nghe lén thu xong, nam nhân do dự một chút, đem hàng giao bỏ xuống thì đi ra ngoài. Nhìn cơm rang vạn năm bất biến bên trong, Ông Lẫm Nhiên ghét bỏ đem nó ném vào trong thùng rác, lấy ra bóp tiền đặt trước tivi đờ ra Hình dạng của bóp tiền này rất cũ kỹ, thậm chí ngay cả da phía ngoài cũng đã rơi đi, trong bóp tiền không có vật phẩm quan trọng gì, chỉ để một bức hình hai tấc nho nhỏ. Nhìn đứa trẻ đầu cua lưu lại bên trong, khuôn mặt tươi mát, nhìn qua chỉ có sáu, bảy tuổi, Ông Lẫm Nhiên không tự giác câu lên khóe môi, nhẹ nhàng vuốt ve lấy bức ảnh "Cuối cùng... Đợi được chị rồi" Thu thập xong đồ vật, Ông Lẫm Nhiên không có suy nghĩ yêu lung tung kia, mà là ngủ rất sớm, bởi vì ngày mai nàng không chỉ có phải dọn nhà, còn phải đi gặp một người rất quan trọng. Chạy xe đến hướng bệnh viện Vọng Ca phân cho chính mình, mặc dù đã tới rất nhiều lần, lại vẫn là không quá thích ứng mùi nước khử trùng gay mũi. Ở trước bàn đăng ký xong xuôi, Ông Lẫm Nhiên đi vào phòng bệnh quen thuộc, sau khi nhìn thấy nữ nhân ngồi bên trong, nở nụ cười lên "Mẹ, đang suy nghĩ gì" Tên của nữ nhân tên là Ông Vân, là mẫu thân của Ông Lẫm Nhiên. Từ lúc còn rất nhỏ, Ông Lẫm Nhiên thì không biết phụ thân của nàng là ai, hai mẹ con cũng luôn sống ngày rất cực khổ, cho đến Ông Lẫm Nhiên vào Tư gia, điều kiện mới có chuyển tốt, cũng mới đem Ông Vân đón đến bệnh viện này an dưỡng. Có lẽ là khi còn trẻ quá mức vất vả, Ông Vân qua tuổi 50 thì mắc bệnh ung thư gan, tuy không phải thời kì cuối, lại cũng cần phải bó lớn tiền đi an dưỡng, mỗi một lần thấy được mẫu thân, Ông Lẫm Nhiên thì cảm thấy chuyện chính mình làm còn rất nhiều "Nhớ ngươi a" Thấy Ông Lẫm Nhiên đến rồi, Ông Vân có vẻ rất vui vẻ, bà ấy sờ sờ đầu của Ông Lẫm Nhiên, thấy được nàng mua trái cây, ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại đang oán giận lãng phí "Đương nhiên rồi, con đây xinh đẹp như vậy, mẹ nhớ con là nên, hôm nay muốn ăn trái cây hình thỏ không?" Từ trong rổ trái cây lấy ra một quả táo, Ông Lẫm Nhiên cười, thấy Ông Vân gật đầu, nàng quay người đi tới phòng rửa tay. Chỉ là, rửa một chút, nàng nghe được bên ngoài có động tĩnh, mới đi ra ngoài thì thấy được Ông Vân đã đem rổ trái cây đánh ở trên đất, nhìn giường chiếu đờ ra "Mẹ, làm sao vậy?" "Hôm nay là thời gian làm việc chứ" "Đúng vậy a" Ông Lẫm Nhiên không hiểu Ông Vân làm sao bỗng nhiên hỏi như vậy, còn không kịp đợi nàng trả lời, trên mặt liền trúng một cái bạt tay. Lực đạo này tuy không lớn bằng Tư Hướng Nhan, lại vẫn là đau buốt "Ta cũng nói rồi, để ngươi cố gắng làm việc, tại sao ngươi không nghe lời! Hôm nay là thời gian làm việc, ngươi làm cảnh sát không có ở trên cương vị canh gác, chạy tới chỗ ta làm gì! vừa rồi ta còn nói với người của bệnh viện, con gái của ta là cảnh sát, tên nghe tới thì vang dội, kết quả ta mới vừa nói xong, ngươi bây giờ thì trốn làm với ta!" "Ách...." Nhìn dáng vẻ tức giận của Ông Vân, Ông Lẫm Nhiên thực không biết nên nói cái gì cho phải. Xác thực, nàng là cảnh sát, lại không phải cảnh sát. Sau khi Ông Vân mắc bệnh ung thư gan, không chỉ là thân thể, ngay cả tinh thần cũng biến thành có chút hỗn loạn. Thần trí bà ấy không rõ, một chút cảm thấy chính mình là là cảnh sát, một chút lại cảm thấy chính mình là lão bản của công ty lớn, nhìn theo Ông Vân một bộ dạng chỉ tiếc mài sắt không nên kim, Ông Lẫm Nhiên không ngừng mà dỗ dành bà ấy, lúc này mới đem mẹ già dỗ dành đến vui vẻ, ăn trái cây hình thỏ nàng gọt Làm chắc tất cả những thứ này, Ông Lẫm Nhiên cuối cùng cũng coi như có thể đem hành lý của mình chuyển đến Tư gia, bắt đầu tiếp theo cùng Tư Hướng Nhan sinh hoạt chung. Nghĩ đến mỗi ngày đều có thể thấy được Nhan Nhan, cùng Nhan Nhan hô hấp lấy cùng một không khí trong nhà, Ông Lẫm Nhiên thì đặc biệt hưng phấn. Chỉ là, xe mới chạy đến Tư gia, nàng thì thấy được Tư Hướng Nhan đang ngồi ở trong hoa viên của biệt thự, mà bên người cô ngồi lấy chính là bạn trai trên danh nghĩa cô, tên cái gì Trầm Lạc Thấy nam nhân kia như chó Nhật nhìn theo Tư Hướng Nhan, muốn hôn môi Nhan Nhan lại bị Nhan Nhan dùng một ngón tay đẩy ra. Ông Lẫm Nhiên đầy mắt hưng phấn nhìn theo, chỉ cảm thấy Tư Hướng Nhan hôm nay cực kỳ xinh đẹp. Chị ấy mang theo mắt kính màu đen to lớn, hưởng thụ trái cây nam nhân đưa tới, đem tất cả đều cho rằng chuyện đương nhiên, thậm chí ngay cả một cái hôn keo kiệt cho đối phương. Nhìn hình ảnh như vậy, Ông Lẫm Nhiên tự động tự phát đem Trầm Lạc lờ đi, tưởng tượng giờ khắc này người quỳ gối bên người Tư Hướng Nhan đút cho cô ăn trái cây là chính mình Ừm, quả nhiên vẫn là tình cảnh mình và Nhan Nhan chung một chỗ hài hòa hơn. Nam nhân có gì tốt, vừa già vừa xấu lại thối. Chính mình sẽ không như thế, thân thể mềm, bộ ngực lớn, Nhan Nhan muốn xoa thì xoa, muốn bóp cũng có thể bóp. Mình có thể ở thời điểm Nhan Nhan muốn hầu hạ Nhan Nhan, cũng có thể dâng ra thân thể của chính mình để Nhan tùy ý phát tiết, không chỉ có như vậy, nàng còn có thể sinh con cho Nhan Nhan, làm người yêu và áo bông nhỏ của Nhan Nhan, làm băng vệ sinh mỗi tháng cô đều phải dùng đến. Càng nghĩ Ông Lẫm Nhiên lại càng phát giác bản thân nàng chính là người yêu chuyên thuộc của Tư Hướng Nhan, quả thực chính là nữ nhân vì Tư Hướng Nhan mà sinh "Mình tốt như vậy, Nhan Nhan làm sao còn không muốn mình chứ. Bị lạnh nhạt như vậy nữa, hoa của người ta thuộc về Nhan Nhan thì muốn khô héo rồi đó" Hết chương 16
|
Chương 17: Chị cười một cái với em, em thì sẽ cao triều
Chương 17: Chị cười một cái với em, em thì sẽ cao triều Tuy lúc trước chỉ gặp qua một lần, nhưng ấn tượng của Trầm Lạc và Ông Lẫm Nhiên đối với lẫn nhau cũng không tốt. Ông Lẫm Nhiên dung mạo xinh đẹp, vóc người càng là tốt bậc nhất, cặp mắt phượng hẹp dài kia dường như thời khắc đều đang câu người, ánh mắt cũng tràn đầy mùi vị hormon nữ tính dày đặc. Nếu như là bình thường gặp phải một nữ nhân xuất chúng như vậy, Trầm Lạc tự nhiên sẽ huýt huýt sáo một hơi, nghĩ tất cả biện pháp chiếm được Nhưng mà, chính là một nữ nhân như vậy, lại dám ở ngay trước mặt hắn luôn mồm luôn miệng nói muốn làm tình nhân của Tư Hướng Nhan. Từ sau đó, Trầm Lạc đều sẽ nghĩ tới Ông Lẫm Nhiên, không cách nào dằn xuống đem nàng và Tư Hướng Nhan gắn liền với nhau. Sau đó nghĩ đến lúc nàng nhìn Tư Hướng Nhan dục vọng quá khát vọng, chỉ sợ là nam nhân sẽ không vui "Ngươi tới làm cái gì?" Thấy Ông Lẫm Nhiên đi xuống xe, tiến vào cửa lớn của Tư gia, còn không đợi Tư Hướng Nhan mở miệng, Trầm Lạc liền cướp đề tài câu chuyện. Hắn cho rằng mình là bạn trai của Tư Hướng Nhan, ở Tư gia thì có vị trí nhất định. Không biết, sau khi khi hắn mở miệng, sắc mặt của Tư Hướng Nhan đã từ bình thường chuyển thành bất mãn "Đại tỷ, em đến rồi" Ông Lẫm Nhiên đem Trầm Lạc coi là không khí, xuống xe cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, liền đi thẳng tới trước mặt Tư Hướng Nhan. Nhìn quen nàng mặc mấy quần áo gợi cảm kia, mà hôm nay Ông Lẫm Nhiên lại ăn mặc đặc biệt đoan trang. Áo sơ mi cao bồi màu lam nhạt đơn giản, bên trong phối hợp áo trắng đơn giản, nàng đem vạt áo áo sơ mi thắt ở eo thon quá mức nhỏ, lộ ra mông vểnh lên. Quần bò dưới thân đem chân dài của nàng có vẻ càng thêm thẳng tắp tinh tế, hơn nữa đôi giày cao gót màu đen kia, để nàng nhìn lên giống như người mẫu ra ngoài mua sắm, ăn mặc tùy tùy tiện tiện cũng có thể được nàng mặc ra ý vị và điểm sáng "Ừm" Hai người giống như hẹn xong, tất cả đều đem Trầm Lạc coi là người trong suốt đối xử. Thấy Tư Hướng Nhan không để ý tới chính mình cũng thôi đi, hắn đã quen thuộc từ lâu bị bạn gái cường đại của chính hắn phớt lờ. Nhưng khi nhìn đến Ông Lẫm Nhiên thân là thuộc hạ cũng dám phớt lờ hắn, Trầm Lạc thân là công tử nhà giàu, tự nhiên lên tính khí. Hắn bất mãn đứng lên, che ở trước mặt Ông Lẫm Nhiên, một bộ dáng vẻ không chịu bỏ qua "Ta đang hỏi ngươi tại sao muốn qua đây, lẽ nào đây chính là thái độ ngươi đối xử chủ?" Trầm Lạc bất mãn chất vấn, gương mặt đẹp trai trở nên có chút dữ tợn "Ta là người của Nhan Nhan, cũng chỉ nhận một mình chị ấy làm đại tỷ. Còn về chủ là đồ vật gì, thật ngại quá, ta còn thực sự không hiểu đâu" Ông Lẫm Nhiên ngoại trừ sẽ nhượng bộ đối với Tư Hướng Nhan , thời gian còn lại đều là đá cứng không dễ trêu. Thấy Trầm Lạc một bộ dáng vẻ hùng hổ doạ người, Ông Lẫm Nhiên hoàn toàn không đem hắn để ở trong mắt. Nàng đã sớm nhìn ra Tư Hướng Nhan căn bản không thích tên tiểu bạch kiểm này, cái gọi là bạn bè trai gái cũng chỉ là làm dáng một chút. Nghĩ đến bộ dạng Nhan Nhan vừa rồi từ chối Trầm Lạc hôn môi cô, Ông Lẫm Nhiên thực sự là yêu chết rồi, hận không thể hiện tại thì quỳ xuống đến ôm chân Nhan Nhan để cô khinh bỉ nhìn chính mình "Ta là bạn trai của Hướng Nhan, tự nhiên cũng là chủ của ngươi, hiện tại ngữ khí của ngươi lẽ nào chính là thái độ ngươi đối xử chủ?" Nghe Ông Lẫm Nhiên gọi Tư Hướng Nhan thân mật như vậy, Trầm Lạc càng thêm bất mãn, hắn cố ý kéo qua bờ vai của Tư Hướng Nhan, đem cô ôm lấy, căn bản không phát hiện, sau khi khi hắn làm động tác này, Tư Hướng Nhan vốn là gương mặt xem cuộc vui trong nháy mắt chuyển biến màu tro "Bỏ tay của ngươi ra" "Bỏ tay của ngươi ra" Trăm miệng một lời, ngữ khí đều là bất mãn. Thấy Tư Hướng Nhan từ trên vị trí đứng lên, không nhìn Trầm Lạc cũng không nhìn chính mình, quay người liền đi đến trong phòng. Ông Lẫm Nhiên trừng gã bỉ ổi chán ghét chọc cho Nhan Nhan nhà mình tức giận, vội vàng đi theo. Thấy nàng đi qua, Trầm Lạc cũng vội đuổi theo, kết quả Ông Lẫm Nhiên lại được vệ sĩ trước cửa Tư gia cho qua, mà hắn vẫn cứ bị ngăn ở ngoài cửa "Tránh ra! Các ngươi dựa vào cái gì ngăn ta! Các ngươi có biết ta là ai hay không!" "Xin lỗi, Trầm tiên sinh, không có sự cho phép của đại tiểu thư, chúng tôi không cách nào để người vào" "Dựa vào cái gì nữ nhân kia có thể đi vào?" Trầm Lạc dùng sức cắn chặt hàm răng, hung hăng trừng bóng lưng của Ông Lẫm Nhiên, hận không thể đem nàng ngàn đao bầm thây "Ông tỷ là vệ sĩ cận thân của đại tiểu thư, tự nhiên ở trong phạm vi cho đi" Nghe ngữ khí của vệ sĩ chính thức, Trầm Lạc nắm chặt nắm đấm, cảm giác như là đã trúng một quyền lại không thể nói ra, chỉ có thể đem máu và khổ nuốt về bụng. Cuối cùng, hắn liếc nhìn Tư Hướng Nhan và Ông Lẫm Nhiên không thấy bóng người, tức giận rời khỏi Tư gia, gọi điện thoại tìm nữ minh tinh hắn gần đây mới cám dỗ được. Chẳng qua là nữ nhân mà thôi, Trầm Lạc hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, Tư Hướng Nhan, ta sớm muộn muốn ngươi trở thành người của ta Trở về phòng của chính mình, Tư Hướng Nhan có chút căm ghét cởi đi áo khoác bị Trầm Lạc chạm qua, chuẩn bị đến phòng tắm tắm rửa. Chỉ là, cô vừa có ý định này, cửa phòng liền bị người nhẹ nhàng gõ vang. Ở Tư gia người đều biết, biệt thự Tư gia có ba tầng, tầng thứ nhất là chỗ ở của người làm và vệ sĩ, mà tầng thứ hai và tầng thứ ba thì là lĩnh vực tư nhân của Tư Hướng Nhan. Không có sự cho phép của cô, ai cũng không thể tùy ý quấy rối hoặc tiến vào Nghe tiếng gõ cửa kia, Tư Hướng Nhan ngay lập tức thì đoán được người tới là ai, nghĩ tới đây là lần thứ hai Ông Lẫm Nhiên xông vào gian phòng của chính mình. Cô mặt lạnh mở cửa, nhìn thẳng người trước cửa "Đại tỷ đang đang tức giận sao?" Sắc mặt Tư Hướng Nhan tối tăm để Ông Lẫm Nhiên trong lòng run lên, nàng cẩn thận từng li từng tí một hỏi, tầm mắt lại không chịu từ trên người đối phương dời đi. Cởi đi áo khoác, Tư Hướng Nhan giờ khắc này cũng chỉ mặc một bộ áo thun màu đen bó sát người. Bờ vai của cô trắng nõn mượt mà, xương quai xanh cũng là bại lộ ở địa phương mình có thể thấy. Vải vóc đàn hồi bao bọc lấy nửa người trên tinh tế mà cân xứng của cô. Bụng dưới bằng phẳng, vòng eo một cái tay là có thể ôm chầm đến, còn có bộ ngực bị áo ngực bao quanh lấy, đứng thẳng như vậy, tròn trịa no đủ như vậy "Ngươi muốn chính mình đi hay là ta tìm người đem ngươi đuổi ra ngoài" Phát hiện tầm mắt không có quy tắc của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan tuy cảm giác vóc người của mình không có địa phương không thể phô ra, nhưng * trong mắt Ông Lẫm Nhiên thực quá mức, làm cho cô cực kỳ không thoải mái "Người ta vừa mới đem hành lý đưa đến, đại tỷ thì muốn đuổi em đi sao? em đã làm sai điều gì, chị có có thể đánh em mắng em, nhưng em sẽ không đi" Ông Lẫm Nhiên cười nói, trên mặt bày ra vô tội, ngữ khí lại là chân thành. Tư Hướng Nhan đánh giá nàng hồi lâu, bỏ đi ý nghĩ tắm rửa, mà là thay đổi một bộ quần áo chuẩn bị đi ra ngoài. Đêm nay Trầm Lạc hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm, tuy người đã bị tức giận bỏ đi, nhưng bữa bữa tối này chính mình vẫn là nên đến hẹn, đem quan hệ của hai người triệt để chấm dứt "Đại tỷ đi đâu?" Thấy Tư Hướng Nhan thay đổi quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, Ông Lẫm Nhiên muốn đưa tay đi kéo cô, cuối cùng lại ở dưới bài xích rõ ràng của đối phương thu tay về "Cô chỉ là vệ sĩ" ý dưới lời nói, Ông Lẫm Nhiên không có tư cách hỏi đến nơi đi của cô "Chính là bởi vì em là vệ sĩ của chị, mới nên thời khắc theo bên chị a. Chị muốn đi đâu? Là cùng nam nhân kia hẹn hò?" Thấy Tư Hướng Nhan luôn đi còn không để ý chính mình, tính tình Ông Lẫm Nhiên không nhẫn nại được, bỗng nhiên đưa tay kéo cô, đem cánh tay của Tư Hướng Nhan kéo vào trong lòng. "Buông tay" Bị Ông Lẫm Nhiên tới gần như thế, tuy không buồn nôn như Trầm Lạc, lại vẫn là để Tư Hướng Nhan buồn bực. Cô rất lâu không có cùng người tiếp xúc quá thân mật, càng đáng ghét Ông Lẫm Nhiên tùy tùy tiện tiện nhích lại gần mình "Nhan Nhan đến cùng không thích em chỗ nào đây? Con người em xinh đẹp, vóc người cũng tốt. Em biết làm cơm, biết quét dọn phòng, cũng có thể bảo vệ chị. Chị muốn em có thể hầu hạ chị, chị muốn phát tiết cũng có thể hung hăng muốn em. Em chỗ nào không bằng mấy nam nhân kia? Nhan Nhan chị cũng không nhìn thấy cái tốt của em sao?" Ông Lẫm Nhiên thao thao bất tuyệt nói một chuỗi lớn ưu điểm của bản thân nàng, Tư Hướng Nhan nghe xong cảm thấy không nói gì lại buồn cười. Cho dù nàng nói là thật lại có thể thế nào? Tư Hướng Nhan chưa bao giờ cảm giác mình thích nữ nhân, cũng bởi vì cô sẽ không yêu người nói năng tùy tiện như Ông Lẫm Nhiên như vậy. Không sai, bất luận Ông Lẫm Nhiên là nam hay nữ, cũng không phải loại hình mình thích "Tôi không thích cô, bây giờ không thích, sau này cũng sẽ không" Tư Hướng Nhan vừa nói, cũng không quay đầu lại vặn ra tay của Ông Lẫm Nhiên, vẫn đi về phía trước. Nhìn bóng lưng của cô, Ông Lẫm Nhiên có chút xuất thần, cuối cùng lại là bật cười. Nàng bước nhanh theo sau, ở trước khi Tư Hướng Nhan sắp ra ngoài ôm lấy cô, nhẹ nhàng ở trên lưng cô hạ xuống một nụ hôn "Nhan Nhan đừng đem lời nói đến chết như vậy, em sẽ nỗ lực cho chị thích em, để chị yêu em giống như em yêu chị. Trên đời này không còn ai sẽ yêu chị hơn em nữa, em yêu chị yêu đến chị cười một cái với em, em thì sẽ cao triều" Hết chương 17 Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực, Nhiên Nhiên tuy bề ngoài rất phóng đãng, bên trong lại cũng là một mỹ nữ năm tháng yên tĩnh, thâm tình chuyên nhất
|
Chương 18: Quần lót này, vừa rồi Nhan Nhan dùng tay chạm qua đó
Chương 18: Quần lót này, vừa rồi Nhan Nhan dùng tay chạm qua đó Đưa Tư Hướng Nhan đi rồi, toàn bộ biệt thự Tư gia trở nên đặc biệt yên tĩnh, bọn cận vệ vội vàng lười biếng, mà người làm cũng quét dọn qua căn phòng sau đó trở về phòng nghỉ ngơi. Gian phòng của Ông Lẫm Nhiên chính là cái nàng vừa bắt đầu ngủ nhờ, Tư Hướng Nhan không có gọi người thu thập, còn duy trì bộ dạng ngày hôm qua rời đi. Đem hành lý mang đến từng cái mang vào, rồi đem căn phòng quét dọn một phen. Nhìn theo đỉnh nhà trắng toát, Ông Lẫm Nhiên bỗng nhiên có loại cảm giác thuộc về không nói ra được Ở trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chính mình có ngày tiếp xúc với Tư Hướng Nhan khoảng cách gần như vậy, nhiều nhất chính là dáng vẻ ở qua báo chí nhìn thấy, nghe thấy báo cáo không thiết thực trên tin tức đối với cô. Nghĩ đến vừa rồi người kia xem thường đối với tỏ tình của mình, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại liền trực tiếp đẩy cửa rời khỏi, Ông Lẫm Nhiên có chút thất vọng trầm xuống con mắt, chỉ chán nản một chút thì lại lên tinh thần Ưu điểm của nàng nhiều như vậy, chỉ cần sớm chiều ở chung, Nhan Nhan một ngày nào đó sẽ phát hiện cái tốt của mình, sau đó lựa chọn sống chung với mình. Nghĩ tới đây, Ông Lẫm Nhiên vội vàng ngồi dậy đứng ở trước gương, từ bên trong tủ quần áo chọn bộ áo ngắn màu trắng, lại cầm lấy một cái váy ngắn đổi lên. Nhìn chính mình hoàn mỹ trong gương, Ông Lẫm Nhiên cười cười, ra ngoài hướng về nhà bếp mà đi Tư Hướng Nhan trước khi ra cửa đã thông báo người làm đêm nay không cần chuẩn bị bữa tối, nhưng Ông Lẫm Nhiên biết, đối mặt nam nhân buồn nôn như Trầm Lạc kia, Nhan Nhan có thể ăn được đồ mới là lạ. Mở ra tủ lạnh, nhìn bên trong đầy đủ mọi thứ nguyên liệu nấu ăn, Ông Lẫm Nhiên cười lấy đem ống tay áo cuốn lại, lại dùng dây đem tóc dài cột xong. Bắt đầu chuẩn bị cái gọi là bữa tối tình yêu của nàng Tuy mang theo một gương mặt hại nước hại dân bất an với nhà bếp, nhưng Ông Lẫm Nhiên đối với trù nghệ của mình từ trước đến giờ là phi thường tự tin. Nàng từ lúc còn rất nhỏ thì bắt đầu học tự mình làm cơm, sau đó sau khi nổi lên loại tâm tư kia đối với Tư Hướng Nhan, thì càng thêm nghiêm túc nghiên cứu trù nghệ. Nàng dùng kỹ thuật cắt rau thành thục đem từng con từng con tôm bốc đi đầu để vào trong nồi, quay đầu lại thành thục đem cải xanh cắt thành sợi nhỏ đều đều. Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng gương mặt giật mình của Tư Hướng Nhan trở về thấy được những thức ăn này, Ông Lẫm Nhiên thì cười càng ngày càng vui vẻ Qua hơn một giờ, một bàn món ăn cũng đều dồn dập lên. Nhìn theo sắc trời đã biến thành đen, Ông Lẫm Nhiên thời khắc đều đang nhìn trước cửa, hi vọng Tư Hướng Nhan có thể trở về nhanh lên một chút, nhưng đợi rất lâu cũng không động tĩnh gì. Tựa ở trên ghế sofa, Ông Lẫm Nhiên đưa tay vuốt mặt ngoài mềm mại của sofa, đồng thời đánh giá tấm thảm len da cỏ lông xù bên cạnh kia Bờ vai của Tư Hướng Nhan đã từng bị thương, khi ngồi ở sofa đều sẽ khoác một cái thảm len. Bàn tay nhẹ nhàng đè xuống, lập tức mà đến chính là kẻ tay và toàn bộ lòng bàn tay đều tê dại rã rời. Tính chất da cỏ này thật tốt, càng trí mạng là mỗi một tấc của nó mang theo khí tức đầy tràn của Tư Hướng Nhan. Đem thảm ôm vào trong ngực, Ông Lẫm Nhiên dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, dường như nàng sờ cũng không phải thảm, mà là người thật Tư Hướng Nhan "Nhan Nhan....Em thật sự rất yêu chị, chị khi nào mới có thể tiếp nhận em chứ? Ân... Thật thoải mái....đừng dừng...." Nghĩ đến Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên không kìm lòng được đưa tay sờ về phía chân tâm, không ngoài dự đoán, chỉ cần là nghĩ đến Tư Hướng Nhan, chạm được đồ vật có liên quan với cô, chính mình sẽ đặc biệt rung động. Chậm rãi đem quần lót cởi đi, đem thảm len đặt ở giữa hai chân kẹp chặt, rồi ma sát tới lui Ông Lẫm Nhiên cảm giác mình thực sự là đói khát chết rồi, cư nhiên đối với thảm len cũng sẽ động tình "Cái gì? Em muốn chia tay với anh ?" nhà hàng kiểu Tây trang trí xa hoa, nam nhân kinh ngạc mà mang theo tiếng nói chuyện hoang mang đưa tới cái liếc mắt của mọi người, làm cho nữ nhân ngồi ở đối diện hắn nhíu mày. Thu được ánh mắt bất mãn của Tư Hướng Nhan, Trầm Lac không cam lòng ngồi trở lại đúng vị trí, tay nắm lấy ly nước liên tục run rẩy "Trầm Lạc, trước kia qua lại ngươi nên biết" Đem nhất cử nhất động của Trầm Lạc thu ở trong mắt, mặc dù dáng vẻ giờ khắc này của đối phương rất sat sút, Tư Hướng Nhan vẫn duy trì thong dong trước sau như một. Nàng uống rượu đỏ trước mặt, đôi môi tô vẽ son đỏ hơi mím, mỗi cái cử động đều câu hồn phách người. Trầm Lạc lại làm sao không hiểu, từ khi vừa vừa bắt đầu qua lại, Tư Hướng Nhan thì không có xem hắn là bạn trai mà đối xử, chính mình ở trong lòng cô chẳng qua là sủng vật tiêu khiển thời gian, tùy ý bị cô kêu đến kêu đi, mà chính mình thậm chí ngay cả tay của nữ nhân này đều không có nắm qua Kỳ thực Trầm Lạc đã sớm mệt mỏi loại hình thức ở chung nữ cao nam thấp này rồi, nhưng Tư Hướng Nhan quá đẹp, lại quá mức mê người, vì có thể đứng ở bên người nữ nhân này, chính mình từ bỏ tôn nghiêm, dùng các loại tâm tư muốn lấy lòng cô, có được cơ hội cùng cô thân mật, nhưng cuối cùng, lại chỉ chờ đến kết cục thối nát này. Không cần nói chính mình, chỉ sợ thay đổi bất cứ người nào cũng sẽ không vui vẻ "Hướng Nhan, anh biết anh có rất nhiều chỗ làm không tốt, nhưng anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội nữa! anh cái gì cũng có thể nghe lời em, chuyện em không thích anh cũng chắc chắn sẽ không đi làm, anh không muốn chia tay, cũng tuyệt không đồng ý chia tay, anh...." "Trầm Lạc, ngươi lại sai rồi, ta chỉ là báo cho ngươi biết chúng ta kết thúc rồi, mà không phải đang trưng cầu sự đồng ý của ngươi" Đã nói đến nước này, Tư Hướng Nhan đã không có tâm tình gì lãng phí thời gian nữa, cô đứng dậy đi về phía cửa, cũng cảm giác được Trầm Lạc đuổi theo. Cô không quay đầu lại, vệ sĩ vẫn đợi ở một góc của nhà hàng đã có tự giác. Bọn họ đem nam nhân chật vật phía sau nhấc lên, để hắn không thể động đậy, điều này làm cho Trầm Lạc triệt để không còn lý trí, hắn ra sức đá vệ sĩ bên cạnh, hung hăng trừng Tư Hướng Nhan "Tư Hướng Nhan, con mẹ nó cô lại dám chơi tôi, cô được lắm, cô thực sự là khá lắm. Trầm Lạc tôi muốn nữ nhân gì không có? tôi có thêm cô không nhiều, thiếu đi cô cũng không ít!" Nghe những ô ngôn uế ngữ kia, Tư Hướng Nhan không những không giận mà còn cười, dừng lại bước chân. Cô quay đầu lại nhìn dáng vẻ chật vật của Trầm Lạc, một lần nữa đi trở về đến trước mặt hắn, dùng móng tay sơn màu đen nhẹ nhàng cạo lấy gò má của hắn. Bỗng nhiên dùng sức, liền phá vỡ khối da thịt kia "Câu nói này nên ta nói với ngươi mới phải" Tư Hướng Nhan nói xong, cười khinh thường, quay người rời khỏi. Nhìn xe của cô càng chạy càng xa, Trầm Lạc ngẩn người hồi lâu, lúc này mới chú ý tới tầm mắt của người chung quanh, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi, người phục vụ cũng ở lúc này đi qua, tìm hắn tính tiền "Tiên sinh, người vẫn không có trả tiền" "Cút!" Nhìn gương mặt thành khẩn của người phục vụ, nhưng Trầm Lạc làm sao nhìn cũng cảm thấy hắn đang cười nhạo mình, tức giận mắng một tiếng liền đi trở lại phòng ăn, đàng hoàng tính tiền Bữa tối đêm nay không vui không có mang đến bất kì ảnh hưởng không tốt nào với Tư Hướng Nhan, cô chỉ có một loại cảm giác giải quyết** phiền phức. Ngồi ở trong xe, lật xem danh sách thuôc hạ đưa tới, trong danh sách đều là nam nhân có mặt mũi của trấn Đồng Hỗ, tướng mạo và gia đình của họ đều rất xuất sắc, mà mục đích giờ khắc này của Tư Hướng Nhan, chính là lựa chọn một đối tượng tiêu khiển mới cho chính mình Chỉ đáng tiếc, từ đầu lật tới đuôi, lại cũng không có ứng cử viên để cô hài lòng, xoa xoa hai mắt có chút mệt mỏi, Tư Hướng Nhan từ trong xe đi xuống, vừa mới đẩy ra cửa lớn Tư gia đã ngửi được từng trận mùi vị không nên có. Đó là mùi thơm thuộc về đồ ăn, để dạ dày của cô cả ngày cũng không có ăn cái gì mơ hồ nổi lên cảm giác nhỏ bé. Nhìn món ăn phía trên kia, tôm bốc vỏ ủ trà, dưa chuột cuốn, món ăn trắng đen, đều là thức ăn chay rất đơn giản, lại bày ra tinh xảo, màu sắc xinh đẹp Ăn quen cũng ăn chán những thức ăn đầu bếp kia làm, Tư Hướng Nhan chẳng muốn nói lên chính mình muốn ăn cái gì, cũng đã sớm quên mùi vị những món ăn thường ngày kia của mẹ Tư làm. Bây giờ thấy được món ăn chính mình thích ăn ở trước mắt, Tư Hướng Nhan nhìn về phía Ông Lẫm Nhiên đang nằm ở trên sofa, đã đoán được tất cả những thứ này là từ tay ai làm "Ngô, Nhan Nhan, chị trở về rồi a" Bận bịu cả ngày, lại vì vừa rồi làm một số chuyện tiêu hao thể lực, Ông Lẫm Nhiên mơ mơ màng màng từ trên ghế sofa đứng lên, giữa hai chân thậm chí còn xen lẫn phần cảm giác khác thường kia, Thấy Tư Hướng Nhan trở về, nàng liếc nhìn quần lót bị chính mình bỏ lên sofa, bây giờ mặc vào đã không kịp, chỉ có thể dùng thảm đem vải vóc nho nhỏ kia che lại "Ừm, đây là cô làm" Tư Hướng Nhan rất khẳng định tất cả những thứ này là từ tay Ông Lẫm Nhiên làm, ở Tư gia, ngoại trừ người này, không ai dám một mình sử dụng nhà bếp "Người ta biết Nhan Nhan đêm nay sẽ không ăn đồ gì, mới cố ý làm cho chị, mau tới nếm thử trù nghệ của em, em còn pha trà cho chị" Thấy Tư Hướng Nhan có chút ngạc nhiên nhìn những món ăn trên bàn kia, Ông Lẫm Nhiên biết cô là muốn ăn, bằng không cũng sẽ không đứng lâu như vậy Động động hai chân có chút như nhũn ra, Ông Lẫm Nhiên đem trà mình pha xong bưng ra đặt ở trước mặt Tư Hướng Nhan, lại thay cô chuẩn bị bát đũa, sau đó thì một mặt chờ mong đứng ở nơi đó chờ Tư Hướng Nhan thưởng thức món ăn.....của chính mình. Đem động tác của Ông Lẫm Nhiên nhìn ở trong mắt, Tư Hướng Nhan không có ý định từ chối, cũng là muốn biết những thức ăn này có phải là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, thế là, cô kẹp lên một con tôm lột vỏ bỏ vào trong miệng "Tôm lột vỏ rất tươi, mức độ cứng mềm cũng vừa đúng lúc, phối hợp mùi vị ngọt của trà Diệp Thanh, càng là đặc biệt rất ngon. Đem mỗi một món đều ăn vài miếng, Tư Hướng Nhan dùng khăn giấy lau miệng, nhìn về phía Ông Lẫm Nhiên đứng ở bên cạnh. Trên mặt nàng mang theo quầng hồng nhợt nhạt, ánh mắt nhìn mình cũng là chăm chú và sủng nịch, Tư Hướng Nhan làm sao cũng không nghĩ đến sẽ từ trong mắt Ông Lẫm Nhiên đọc ra nhiều tình cảm như vậy, trong lúc nhất thời càng là ngẩn người tại đó, đã quên bước kế tiếp nên làm phản ứng gì "Nhan Nhan cảm thấy ăn ngon không?" Thấy Tư Hướng Nhan né tránh nhìn chăm chú của chính mình, Ông Lẫm Nhiên có chút thất vọng, nàng nghẹ giọng hỏi, chỉ sợ nghe được đối phương đưa ra câu trả lời không hài lòng "Tạm được, phải nhớ xưng hô cô nên nói" Bị Ông Lẫm Nhiên thân mật kêu như vậy, Tư Hướng Nhan cảm thấy đặc biệt không dễ chịu. Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên cuốn lên gió to, còn kèm theo từng trận chớp nhoáng, Ông Lẫm Nhiên liếc nhìn không khí muốn mưa, vội vàng đi đến hướng trong sân "Đại tỷ, quần áo của người ta còn phơi ở bên ngoài, em đi lấy" Tuy trong lòng đối với câu trả lời qua loa như vậy của Tư Hướng Nhan không bất mãn, Ông Lẫm Nhiên vẫn là phải đi thu quần áo trước. Nhìn theo dáng vẻ sốt ruột của nàng, Tư Hướng Nhan cảm thấy có mấy phần buồn cười. Cô ngồi vào bên cạnh sofa, theo bản năng đi lấy thảm len của chính mình, lại phát hiện trên thảm vốn nên sạch sẽ ngăn nắp hiện đầy vật chất dinh dính trơn trợt, như là nước, rồi lại không phải Nghĩ đến Ông Lẫm Nhiên vừa rồi nằm ở nơi này, Tư Hướng Nhan nhíu mày muốn hỏi nàng xảy ra chuyện gì, nhưng mà, thông qua cửa sổ thủy tinh sát đất, cô nhìn theo bóng lưng của Ông Lẫm Nhiên, từng trận gió to đem váy ngắn của nàng thổi bay, đập vào mi mắt cũng không phải vải vóc màu sắc khiêu gợi gì, mà là hai viên trắng toát, cái mông giống như mì vắt. Thấy được một màn như thế, sắc mặt của Tư Hướng Nhan u ám xuống, cô buông ra tay cầm lấy thảm len, đem quần lót ren màu đen quấn ở trên cổ tay lấy xuống, không biết nên nói cái gì cho phải "Đại tỷ, làm sao vậy?" Lúc này, Ông Lẫm Nhiên thu cẩn thận quần áo trở về, thấy dáng dấp Tư Hướng Nhan thất thần, nghi hoặc nói. Thì ở lúc này, vật thể Tư Hướng Nhan đặt ở bên cạnh sofa gây nên sự chú ý của nàng, cái kia, không phải là của chính mình.... "Lần sau trở về phòng của cô làm chuyện này" Tư Hướng Nhan bỏ xuống một câu nói này liền quay người lên lầu, dọc theo đường đi đều nhíu chặt mày. Cô không nên bị biểu hiện giả dối của Ông Lẫm Nhiên nấu ăn lừa dối, nữ nhân này vẫn không biết liêm sỉ, yêu thích tùy ý động dục, không chỉ ở trên sofa làm loại chuyện đó, còn đem thảm len của mình làm dơ Thấy Tư Hướng Nhan lên lầu, Ông Lẫm Nhiên ủy khuất mân mê miệng. Cảm giác bỗng nhiên đến nàng có biện pháp gì, mỗi lần nghĩ đến Nhan Nhan đều đến phòng giải quyết đây...Nghĩ như thế, Ông Lẫm Nhiên đi tới bên sofa đem thảm len và quần lót ôm vào trong ngực, bỗng nhiên ngây ngẩn "Quần lót này, vừa rồi Nhan Nhan dùng tay chạm qua đó" Hết chương 18 Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực, phần cuối phần cuối, quần lót này là Nhan Nhan dùng tay chạm qua! Người ta muốn nhanh chóng mặc vào tự mình*, thì có loại cảm giác Nhan Nhan đang cưỡng gian mình đó! Edit: còn 2 chương nữa là đủ
|