Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!
|
|
Chương 74: Tiết lộ thiên cơ
Lần này Cố Cẩm Lan thật sự giật mình, chuyện này so với chuyện phụ hoàng của nàng gặp nguy hiểm còn đáng kinh ngạc hơn, dù sao nguy hiểm vẫn chưa xảy ra, nàng cũng không biết sẽ xảy ra bằng cách nào. Thế nhưng Lưu Dục thì khác, nàng đang ngồi trước mặt nàng, thế nhưng nàng lại nói bản thân không phải Lưu Dục. Trước khi thành thân nàng đã điều tra qua Lưu Dục và không thấy có chuyện gì khác thường cả. Thanh Huyền đạo nhân ngồi đối diện không nói gì, hắn chăm chú uống rượu ăn thịt, Cố Cẩm Lan bưng chén rượu lên uống hai ngụm để ổn định cảm xúc, đồng thời muốn đè xuống sự khiếp sợ từ đáy lòng. Lưu Dục nói thêm: "Lưu Dục, cách đây vài năm đã chết rồi." "Ngươi là ai?" Cố Cẩm Lan lúc này lại có chút phẫn nộ sau khi biết thêm được một sự thật. "Điện hạ, ta là Lưu Dục, cũng không phải là Lưu Dục." "Nói rõ ràng, phò mã của bổn cung, đến từ đâu? Ngươi là do Lưu Thận tìm người ngoài đến dã mạo?" Cố Cẩm Lan có thể chấp nhận Lưu Dục là nữ, bởi vì nàng cũng có xuất thân cao quý, nàng là tiểu vương gia của phủ Trấn Nam vương. Tại cổ đại, công chúa điện hạ tuyệt đối không có khả năng ở cạnh một người xuất thân bình thường, điều này so với việc Lưu Dục là nữ nhân còn khiến cho Cố Cẩm Lan phẫn nộ hơn. "Điện hạ, ta không phải người Đại Tề, ta từ thế giới khác đến. Cách đây mấy năm Lưu Dục bị người trong phủ đẩy vào ao sen trong viện, lúc ấy nàng đã chết đuối. Ta lúc ấy đang đi trên đường thì gặp mưa to nên núp dưới tàng cây, ai ngờ bị sét đánh trúng. Thời điểm tỉnh lại liền biến thành Lưu Dục. Điện hạ, ta nói vậy ngươi có hiểu không? Cố Cẩm Lan nghe xong liền không có tức giận như lúc đầu, chí ít thì phò mã của mình không phải là dân thường do Lưu Thận tùy tiện đem tới. Nàng nhìn Thanh Huyền đạo nhân: "Sự phụ, ý của phò mã là tá thi hoàn hồn (mượn xác nhập hồn)?" Thanh Huyền đạo nhân buông đũa trong tay: "Cũng tương tự như vậy." "Vậy, phò mã, ngươi từ đâu đến đây?" Lưu Dục nâng lông mày, làm sao để giải thích đây? "Điện hạ, nơi của ta không khác nơi này lắm, chỉ là cách ăn mặc không giống, đồ ăn cũng không giống." "Sư phụ, phò mã còn có thể trở về?" "Trở về? Vĩnh An, ngươi hi vọng nàng trở về sao?" Cố Cẩm Lan im lặng một chút mới nhìn Lưu Dục: "Phò mã, ngươi có nhớ nhà không?" "Điện hạ, ở thế giới kia ta đã qua đời rồi." "Bổn cung hỏi, ngươi có nhớ nhà không?" Lưu Dục cũng yên lặng, Đại Tề nơi này, không có di động, không có Internet, không có TV, không có sữa tươi bánh ngọt, không có kem, không có ô tô hay xe lửa, quan trọng là từ lúc nàng đến nơi này, nàng không biết cha mẹ mình đau lòng như thế nào, tuy rằng trên nàng còn một người anh có thể chăm lo cho cha mẹ. Nghĩ xong xuôi, nàng nói với Cố Cẩm Lan một từ: "Nhớ." Cố Cẩm Lan bưng chén rượu lên, lại uống hai ngụm, nàng nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, công chúa điện hạ cao quý lúc này có chút mệt mỏi, một lát sau nàng nói: "Sư phụ, người có biện pháp để phò mã quay về không?" Thanh Huyền đạo nhân cũng không gấp gáp, trả lời một cách bình thản: "Có thì có, Cửu Tinh Liên Châu là kỳ quan thiên tượng ngàn năm khó gặp, năm nay nó sẽ đến. Nàng có thể trở về." "Vậy, đưa phò mã trở về đi." Cố Cẩm Lan nói xong câu này giống như đã dùng hết tất cả khí lực của mình, cảm giác tâm nàng đau đớn tột cùng, nàng lại rót một chén rượu cho mình rồi chậm rãi uống. Thanh Huyền đạo nhân cũng không có đáp lại lời Cố Cẩm Lan, hắn nhìn Lưu Dục: "Ngươi từ lúc ở nơi này còn không biết mình trở về được hay không, vì vậy cũng không có suy xét về vấn đề này mấy, nay biết có thể trở về, ngươi tính như thế nào?" Lưu Dục luôn không uống được rượu nhiều, lần này nàng cũng tự rót cho mình vài chén uống liên tục một hơi, sắc mặt nàng lập tức đỏ lên, có lẽ do rượu vào lời ra, hoặc là chỉ có rượu thì mới làm con người ta khai thật, nàng trực tiếp xem nhẹ sự có mặt của Thanh Huyền đạo nhân, trực tiếp cầm tay Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi vì cái gì lại muốn để ta đi? Điện hạ, ta không thể không có ngươi, ta là phò mã của điện hạ, đời này đều là người của điện hạ. Điện hạ, ngươi đừng đuổi ta đi mà." Tửu lượng của Lưu Dục rất kém, Cố Cẩm Lan biết điều này, uống mấy chén xong tuy không đến mức ăn nói lung tung hay bất tỉnh nhân sự nhưng cũng đủ để nàng say khướt. "Phò mã, sư phụ còn ở đây, đừng để lão nhân gia hắn chê cười." Thanh Huyền đạo nhân khoát tay: "Đây là việc của đôi tình nhân các ngươi, ta là lão già nát rượu quản không được." Lưu Dục chuyển ghế qua cạnh Cố Cẩm Lan, tựa đầu lên người công chúa điện hạ: "Điện hạ, ta không muốn tiếp tục xa ngươi, ta nhớ nhà nhưng ta muốn ở cạnh bên người điện hạ hơn." "Phò mã, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, ngươi đã nghĩ kĩ rồi sao? Lần này không về thì kiếp này cũng không quay về được." Lưu Dục ngẩng đầu: "Kiếp này, Lưu Dục chỉ là phò mã của một mình điện hạ." Cố Cẩm Lan cười dịu dàng, sờ tóc Lưu Dục: "Được." Thanh Huyền đạo nhân ngồi đối diện ho khan hai tiếng, mặt của Cố Cẩm Lan liền nổi đỏ, dù đều là nữ tử nhưng nàng và Lưu Dục cũng đã có phu thê chi thực rồi. Trước mặt người khác có hành động thân mật như vậy thì làm sao nàng không xấu hổ cho được. "Phò mã, đứng dậy, ngồi đàng hoàng." Lưu Dục cũng chưa say đến độ bất tỉnh nhân sự, có được đáp án khẳng định xong nàng cũng ngoan ngoãn thay đổi tư thế. Thanh Huyền đạo nhân thấy hai người đã có quyết định liền dặn dò: "Nếu các ngươi đã quyết định xong, sự việc sau này phải suy xét thật thận trọng. Theo tính tình của phụ hoàng ngươi, hắn sớm hay muộn sẽ biết được chân tướng sự việc." "Phụ hoàng nếu đã phái thánh vệ đi điều tra một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Đại Tề đều của phụ hoàng, Vĩnh An có biện pháp gì chứ?" Nói tới đây, ánh mắt Vĩnh An có chút lạnh lùng: "Trừ phi, Đại Tề này không còn là Đại Tề của phụ hoàng." Lưu Dục thả chân gà đang cắn dở, miệng không khép lại được: "Điện hạ, lời này ngươi nói, có ý gì?" Cố Cẩm Lan liếc Lưu Dục một cái: "Phò mã, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ngồi ăn cơm đi. Chuyện này không cần ngươi phải lo." "Ta không lo thì ai lo, Thành vương cũng do ta thu phục nha." "Ngươi bình an sẽ khiến cho bổn cung bớt lo." "Vĩnh An, quyết định này của ngươi tốt nhất nên nói cho Cố Hoằng, thiên tượng đã dự báo trước, đôi khi ngươi cũng không cần phải làm gì." "Ta sẽ ghi nhớ lời sư phụ dặn, Cố Hoằng cũng nên chọn thời cơ thích hợp, ta tiếp tục thận trọng suy xét thêm là được." "Vi sư xuống núi lần này là vì ngươi và phò mã của ngươi. Nếu sự việc đã giải quyết xong, vi sư trở về đạo quan. Công phu của thánh vệ hàng đầu, ngươi đã biết sự tồn tại của hắn thì nên để ý nhiều hơn." "Đã khiến sư phụ bận tâm rồi, đợi lát nữa liền viết một lá thư sai ngươi đưa vài hũ rượu anh đào đến cho sư phụ." "Ha ha, vẫn là đồ nhi hiểu rõ ta thích gì. Ta đã uống rượu anh đào mà tiểu phò mã của ngươi ủ thì không thể không giúp nàng." "Đạo trưởng, ngươi muốn uống thì uống, phương thức ủ cũng có thể cho người nha, chỉ là rượu mà thôi, là vật ngoài thân." "Phò mã gia thật hiếu kính với người già, ta sẽ không lấy phương thức ủ, lấy rồi phải tự ủ, ta chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, vậy mới thích." Ћ
|
Chương 77: Hoàng tử chết ngang giữa đường
Mật thám quỳ ở dưới dĩ nhiên không có tư cách đáp lời Tang Lâm Hoài Nhị, hắn chỉ là một binh lính quèn phụ trách tìm hiểu tin tức mà thôi. Một người có bộ dáng thư sinh đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng: "Công chúa, thân thể ngài đáng giá tựa ngàn vàng, một mình vào Đại Tề chỉ sợ không ôn. Quốc chủ nếu biết được sẽ hỏi tội ta mất." Tang Lâm Hoài Nhị chẳng thèm để ý mà phất phất tay: "Bên trong Đại Tề bổn cung cũng chưa phải lần đầu đến, ai nhận ra ta chứ? Lập tức khởi hành, Lưu Dục bọn họ cho dù đã đến được Nam Cương thì muốn đến phủ nguyên soái cũng mất một ngày đường. Bổn cung cùng bọn họ giả như vô tình gặp gỡ, sau đó lẫn vào phủ nguyên soái tìm hiểu tin tức." Mai Bạch Vũ lúc này ngồi nghỉ chân ở trong sân, nàng tiện thể nhìn tin tức mới nhất mà thuộc hạ vừa mang đến. Thú vị, thật thú vị, Cảnh đế có phải lão già hồ đồ hay không? Đại Tề đang vất vả ổn định biên cương, hắn muốn tạo ra sóng gió sao? Hoàng đế như vậy cho dù có trung thần tài năng phụ tá nhưng người đứng đầu không giỏi thì thiên hạ làm sao có thể thái bình thịnh thế? Nếu Cảnh đế đã không xem trọng Cố Hoằng như vậy, ta sẽ không tiếp tục giúp đỡ hắn. Mai Bạch Vũ cười một cách nghiền ngẫm, nàng nhìn Vô Phá đứng yên lặng phía sau: "Truyền xuống phái vài người võ công tốt đưa tiễn hai vị Hoàng tử kia một đoạn đi." Cảnh đế vì muốn giữ bí mật nên nuôi dưỡng hai người con trai ở tận phương Nam, hiện tại muốn đón về cũng sẽ gặp nhiều phiền toái. Mặc dù từ đó cách kinh thành không đến năm ngày đường nhưng cũng đủ để xuất hiện các loại biến cố. Đường xa như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện một nơi để tập kích dễ dàng. Ví dụ như một nơi không xóm làng hàng quán gì, tuy là bình nguyên nhưng nhìn rất hoang vắng, đối với sát thủ của Thiết Huyết đoàn mà nói, chỉ cần ở nơi không thể gọi viện binh đến cứu thì là nơi ám sát tốt nhất, cũng nhất thiết phải là rừng cây rậm rạp hay đường núi eo hẹp. Cố Hoằng tuy phái một trăm binh lính cho mỗi Hoàng tử, thế nhưng điều này không có nghĩa người hắn phái đi đều là binh lính tinh nhuệ. Việc nghênh đón Hoàng tử này không phải là để hành quân chiến tranh, nay là thời chiến loạn lạc, Cố Hoằng dĩ nhiên chỉ đưa những binh lính hơi già yếu bệnh tật đi đón, bọn họ cũng không nghĩ thật sự có người ám sát. Trên thực tế, các binh lính phòng thành doanh cũng biết một ít chuyện này nọ trong Hoàng cung, ít nhất họ biết tiểu vương gia của bọn họ là phò mã của Vĩnh An công chúa hay chuyện Vĩnh An công chúa và Ninh vương là hai huynh muội ruột thịt cùng mẫu thân. Bọn họ thấy có người ám sát mình, chẳng ai liều chết chống cự, đánh tượng trưng vài cái rồi chạy tán loạn. Đối với nhóm sát thủ, mục tiêu của bọn họ chỉ là hai vị Hoàng tử, họ cũng không tán sát sạch tất cả binh lính hộ tống. Đáng thương hai đứa con riêng của Cảnh đế, còn chưa thấy được một viên gạch của Hoàng cung thì đã đi gặp Hoàng gia gia của bọn họ trong sự sợ hãi tột cùng. Vô Phá đứng một bên xem cuộc chiến, kiếm trong tay nàng cũng chưa ra khỏi vỏ. Nàng khinh thường phẩy áo một cái, nhiệm vụ như vậy mà đường chủ phải phái nàng tự mình đến chấp hành, đường chủ đúng là thật lòng đối với phò mã gia. Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng lại ảm đạm, phò mã gia kia so với nàng khác biệt một trời một vực, thôi thì chỉ có người như vậy mới có thể cho đường chủ hạnh phúc. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, nàng huýt sáo báo hiệu tất cả rời khỏi, bây giờ tính tình của đường chủ đã thay đổi rất nhiều, nàng ra lệnh người không nằm trong nhiệm vụ thì không được giết, không được lạm sát kẻ vô tội. Những binh lính kia chỉ làm việc do phụng mệnh của Cố Hoằng, nàng tất nhiên cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Mai Bạch Vũ di chuyển nhanh hơn Lưu Dục, nàng giờ phút này đã ngồi ngay ngắn tại tửu lâu lớn nhất trong châu phủ. Qua cửa sổ, nàng nhìn biến trấn phồn hoa của Nam Cương, bất chợt một người lại gần ghé vào tai nàng thấp giọng vài câu, nàng mặt mày hớn hở viết một phong thư khiến người họ mang đi. Thời điểm Cố Hoằng ở Ninh vương phủ nhận được tin tức, thiếu chút nữa hắn làm rơi chén trà cầm trong tay. "Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa!" "Hồi bẩm Ninh vương điện hạ, hai vị Hoàng tử ở trên đường đi đã qua đời." Cố Hoằng có chút không bình tĩnh, đứa ngốc đều biết nếu hai hoàng tử kia chết thì hắn là người có lợi nhất. Thế nhưng hai người kia không phải do hắn giết, vậy do ai ra tay? Hắn càng nghĩ thì chỉ nghĩ ra được những nguyên nhân sau, thuộc hạ cũ của Cố Hướng báo thù rửa hận hoặc là thích khách do Hung Nô, Nam Chiếu phái đến. Thế nhưng dù là người nào giết hai đứa con trai này Cảnh đế, tất cả mọi người đều sẽ nghi ngờ hắn, dù sao hai người kia chết thì địa vị Thái tử cũng không thể thuộc về hắn. Cố Hoằng nghĩ đến đây lập tức đi viết một lá thư. "Nhanh chóng khẩn cấp tự tay đưa đến cho Vĩnh An công chúa và phò mã gia." Người quỳ ở dưới lĩnh mệnh rời khỏi, Cố Hoằng lập tức đến phòng thành doanh gặp phó tướng. "Chu tướng quân, lần này phòng thành doanh phụ trách đón hai vị Hoàng đệ của bổn vương về cung, không nghĩ đến hai người họ bị giết trên đường đi. Ngươi có biết tội hay không?" Chu Thông quỳ một gối xuống: "Ninh vương điện hạ, mạt tướng biết tội, mong điện hạ chỉ dẫn." Cố Hoằng một tay nâng Chu Thông dậy: "Chu tướng quân không cần phải như thế, ngươi là thủ hạ của lão vương gia, bổn vương sẽ không thấy chết mà không cứu. Thế nhưng tự Chu tướng quân cũng hiệu được nếu đã ra chuyện lớn này thì bổn vương cũng khó trốn khỏi cơn tức giận của phụ hoàng. Bổn vương có một đề nghị, không biết ý của Chu tướng quân như thế nào?" "Ninh vương điện hạ cứ nói, mạt tướng là do một tay lão vương gia đề bạt lên, sẽ không vong ân phụ nghĩa." "Việc này chỉ có các tướng sĩ của phòng thành doanh được biết, theo ý của bổn vương thì việc này cũng phải chờ Hoàng muội của bổn vương cùng phò mã gia của nàng thương nghị mới có thể quyết định được. Chỗ phụ hoàng chỉ có cách kéo dài thời gian thôi, nếu không một trăm tướng sĩ phòng thành doanh và Chu tướng quân sẽ gặp phiền toái lớn." "Mạt tướng hiểu được ý của Ninh vương điện hạ, mong điện hạ cứ yên tâm về phòng thành doanh. Mạt tướng nhất định an bài tốt bọn họ, sự tình còn lại mạt tướng sẽ chờ điện hạ phân phó sau." "Vậy là tốt rồi, bổn vương cũng sẽ nói việc này cho lão vương gia, Chu tướng quân cứ yên lặng đợi chờ tin tức." ----------------------------------- "Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?" Lưu Dục thấy Cố Cẩm Lan nhìn phong thư cau mày. Cố Cẩm Lan đem lá thư thiêu hủy: "Hai Hoàng tử bị ám sát, chết ở trên đường đi." "Việc này phải làm như thế nào, phụ hoàng tất nhiên sẽ cho rằng là do Ninh vương điện hạ gây ra, việc này, khó giải quyết." "Phò mã, hôm nay đã đến thành Dương Châu, việc trọng đại này phải thương nghị cùng với lão vương gia. Ngũ ca nhất định trước tiên sẽ giấu giếm không báo cho phụ hoàng, hắn sẽ chờ tin tức từ chúng ta." "Một khi đã như vậy, cứ ăn đại thứ gì rồi nhanh chóng gấp rút lên đường đi." ---------------------------- Tang Lâm Hoài Nhị quan sát thủ hạ sau khi đổi trang phục và ngựa: "Các ngươi diễn tốt cho bổn cung, đừng để lộ bất cứ điều gì." Người ở dưới đều vâng dạ, lập tức khởi hành. "Vì sao dừng lại vậy?"Lưu Dục vén rèm xe ngựa lên hỏi thị vệ bên ngoài. Đầu lĩnh thị vệ ghìm ngựa tiến đến, xoay người xuống bẩm báo: "Hồi bẩm điện hạ, hồi bẩm phò mã gia, phía trước có đánh nhau." "Đánh nhau sao? Điện hạ, ngươi cứ ở trong xe, ta xuống xem một chút." "Phò mã, ngươi nói sai rồi, là bổn cung xuống xem, ngươi ngồi ở trong xe đi." Lưu Dục đột nhiên nghĩ đến thời điểm điện hạ nhà nàng chặn giết quân địch ở ngoài thành, bộ dáng rút kiếm giết người của nàng thật là....Lưu Dục rùng mình một cái, nhanh chóng nói: "Điện hạ, ta cùng với ngươi đi xem đi."
|
Chương 78: Lần đầu gặp gỡ
Cố Cẩm Lan xuống xe ngựa một cách thoải mái, nàng xem Lưu Dục chậm rãi theo phía sau, Lưu Dục không biết xấu hổ còn lôi kéo tay nàng ra phía trước. Một đám cướp cưỡi ngựa đằng trước vây quanh vài tên gia đinh, còn có một chiếc xe ngựa. Vài tên gia đinh tay không tấc sắc bị dọa đến lạnh run người, Cố Cẩm Lan nhìn tình huống lúc này, nàng có cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không phát hiện ra. Nếu quan sát xung quanh nơi này một chút thì đây đúng là chỗ tốt để trộm cướp hoành hành. Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi thấy thế nào?" Cố Cẩm Lan ra dấu cho Lưu Dục im lặng tiếp tục xem, tên cầm đầu của đám cướp thúc ngựa đi về phía hai người: "Núi rừng này là địa bàn của huynh đệ chúng ta, các vị nếu đi ngang qua chúng ta sẽ không ngăn cản, thế nhưng nếu các vị muốn xen vào việc của người khác thì đừng trách huynh đệ bọn ta ra tay giết người." Lưu Dục vừa muốn đáp lại thì bị Cố Cẩm Lan đè xuống, vì vậy nàng đứng yên không nói gì, tên cầm đầu kia thấy vậy cười to: "Tốt, các vị quả nhiên hiểu chuyện." Sau đó hắn vung đao trong tay lên: "Các huynh đệ, tiến lên." Một đám người nghe vậy vung đao tiến lên phía trước, chưa đến vài giây đã chém chết vài tên gia đinh, một số tên cướp phi thân xuống đi đến cỗ xe ngựa lôi Tang Lâm Hoài Nhị ra, nha hoàn bên cạnh hô to: "Buông tiểu thư của chúng ta ra." Sau đó nàng nhìn phía đoàn người của Lưu Dục: "Công tử cứu mạng, cầu xin công tử cứu mạng." Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi thấy sao?" Cố Cẩm Lan nhìn Tang Lâm Hoài Nhị vài cái, trong mắt nàng tràn ra sự khinh miệt, nàng cười cười: "Phò mã muốn cứu thì cứu đi." Nàng tuy không thấy được sự sơ hở trong màn kịch này nhưng nàng nhìn ra được nữ nhân đối diện có ánh mắt cực kì bình tĩnh. Nếu muốn tiếp cận phò mã của bổn cung, vậy thì cho ngươi một cơ hội. Ngươi đã không biết thân biết phận thì đừng trách bổn cung giam giữ ngươi bên cạnh, cũng tốt cho việc giám sát. Lưu Dục nhìn bọn thị vệ bên cạnh: "Mau đi cứu người." Bọn thị vệ thúc ngựa tiến lên rút đao ra giao đấu cùng bọn cướp, thủ lĩnh đám cướp thấy vậy hô to: "Các huynh đệ, đối phương người đông thế mạnh, là hảo hán không nên rước họa vào thân, chúng ta trước rút lui." Nói xong liền cưỡi ngựa nhanh chóng rời khỏi. Lưu Dục tiến lên chắp tay một cách tao nhã: "Vị tiểu thư chắc đã rất sợ hãi, không biết có bị thương hay không?" Tang Lâm Hoài Nhị đánh giá Lưu Dục trên dưới vài lần, một nam nhân văn nhược thư sinh, thanh tú, hoàn toàn không giống với người xuất thân từ con nhà võ tướng. Hắn không giống với các nam nhân cao to da rám nắng của Nam Chiếu, cũng không giống với nam tử điển hình của vùng Trung Nguyên. Nếu so sánh về phong độ và bộ dáng bên ngoài thì cũng là mỹ nam hàng đầu của Trung Nguyên. Nàng hơi hoảng loạn lên tiếng: "Đa tạ công tử đã cứu giúp, lần này ta muốn đi thành Dương Châu gặp cửu cửu (cậu), không nghĩ tới lại gặp bọn cướp giữa đường. May mắn có công tử cứu giúp, không thì sẽ không biết có chuyện gì xảy ra." Lưu Dục nhìn thoáng những cỗ thi thể dưới đất, nàng cảm thấy hơi ghê tởm: "Ngươi tới, đêm những thi thể này mai táng đi, dù là vùng hoàng vu thì có chết cũng không nên chết không toàn thây." Sau đó nàng nói với Tang Lâm Hoài Nhị: "Vị tiểu thư này, nếu thuộc hạ của ngươi đã không còn, tiểu thư không chê thì chúng ta có thể tiễn tiểu thư một đoạn đường." Lưu Dục nói xong lại nhíu mày một cái, tiếp theo chắp tay sau lưng thở dài, nói một câu: "Có tài để làm gì, vì ai mà tranh đoạt cả thiên hạ?" Tang Lâm Hoài Nhị nghe câu này xong liền ngẩn người, nàng chỉ biết chiến tranh là để tranh giành chính quyền, nàng không nghĩ ra được còn có lý do nào khác. Những lời này từ miệng văn nhược thư sinh đối diện nói ra lại mang theo hàm ý khác. Cố Cẩm Lan nghe vậy liền biết Lưu Dục lại suy nghĩ trận chiến sắp đến, nàng khó có được sự ôn nhu dịu dàng, nàng cầm tay Lưu Dục khuyên một câu: "Được rồi, đừng khó chịu nữa, điều quan trọng là chúng ta nên gấp rút lên đường." Tang Lâm Hoài Nhị tất nhiên biết nữ nhân trước mặt là Vĩnh An công chúa của Đại Tề Cố Cẩm Lan. Nàng nhìn Cố Cẩm Lan cầm tay Lưu Dục, đột nhiên trong lòng có chút ghen tị, ngay cả nàng cũng không rõ vì sao lại có loại cảm giác này đối với một người lần đầu gặp mặt, hơn nữa còn là phò mã của địch quốc. "Vị này là phu nhân sao?" Tang Lâm Hoài Nhị nhìn chằm chằm Cố Cẩm Lan hỏi. Cố Cẩm Lan thản nhiên nhìn thoáng qua nàng, không nói gì cả, Lưu Dục ngược lại đáp lời nhiệt tình: "Vị này là phu nhân của ta, tiêu thư, chúng ta có việc gấp muốn đi Dương Châu, tiểu thư đi theo chúng ta coi như chịu thiệt rồi." "Đa tạ công tử, không biết nên xưng hô với công tử như thế nào?" "Ta họ Lưu." "Lưu công tử, vậy phiền toái ngươi rồi, chỉ là phu nhân không biết có để ý hay không?" Cố Cẩm Lan cười lạnh trong lòng, bổn cung đương nhiên sẽ không để ý, thấy ngươi đi đường mỗi bước chân có khoảng cách khá đều, biết võ công nhưng cũng không đáng lo ngại mấy. Nàng kéo tay Lưu Dục: "Chúng ta quay về xe đi, gấp rút lên đường quan trọng nhất." Lưu Dục thỏa mãn dịu dàng nhìn Cố Cẩm Lan: "Tốt, chúng ta trở về." Tang Lâm Hoài Nhị nhìn Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan, trong mắt nàng chợt lóe qua tia ghen tuông. Tang Lâm Hoài Nhị trở về xe ngựa, nha hoàn cũng vào cùng, còn một tên gia đinh không bị chém chết thì ở bên ngoài lái xe. "Công chúa, ngươi thấy công chúa Đại tề và phò mã của nàng như thế nào?" Nha hoàn đối diện nhỏ giọng hỏi. Tang Lâm Hoài Nhị cười lạnh: "Phò mã là người đơn thuần, chỉ sợ nàng công chúa kia là người có tâm cơ lớn." "Công chúa vì sao lại nói như vậy?" "Bọn họ vừa xuất hiện thì vị phò mã kia đã muốn sai người tới giúp, nhưng Cố Cẩm Lan lại ngăn cản hắn. Chắc là muốn nhìn xem có điều gì không thích hợp hay không." "Thế nhưng cuối cùng nàng cũng đồng ý cứu, điều này chứng tỏ nàng vẫn không bằng công chúa." "Điều này chưa chắc, bổn cung nhìn không thấu nàng, vừa đi vừa quan sát xem sao. Trước hết cùng bọn họ đến thành Dương Châu đã." "Công chúa, nhưng vào thành rồi thì chúng ta làm sao đến phủ nguyên soái cùng họ được? Chúng ta đã nói muốn đi thăm người thân, đến thành thì phải đi tìm người thân trước. Vậy sẽ không thể đi cùng rồi." Ánh mắt của Tang Lâm Hoài Nhị chợt lóe lên tia hung ác: "Người thân, có thể không có mặt ở đó." Nha hoàn đứng đối diện thấy vậy cũng không dám tiếp tục nói gì thêm. Cố Cẩm Lan tựa vào tấm đệm êm, hơi nhắm mắt lại: "Phò mã, ánh mắt của ngươi có thể tốt lên một chút được không?" Lưu Dục không hiểu gì hỏi lại: "Điện hạ, ta lại làm gì sai sao?" "Ngươi vừa mới tự rước phiền toái lớn." "Điện hạ vì sao nói như vậy?" "Người ngươi mới cứu không phải là một vị tiểu thư xuất thân từ gia đình bình thường." "A? Ý của điện hạ là có người cố ý tiếp cận ta? Đóng kịch để người giả làm cướp chờ ta đi cứu các nàng?" "Cũng gần giống ý của bổn cung, phò mã hóa ra cũng thông minh." "Nhưng mà điện hạ, ta không thấy chỗ nào không đúng nha, gia đinh chết nhiều như vậy, không giống giả chết." "Phò mã, tâm tính ngươi vẫn rất đơn thuần, có đôi khi vì muốn đạt mục đích lớn, hi sinh vài người là chuyện bình thường." "Nhưng mà điện hạ, làm sao ngươi thấy được?" "Bổn cung xác định được là vì nhìn ra người ngươi cứu biết võ công. Khoảng cách bước chân của nàng khá đều, chẳng những biết võ công, võ công của nàng cũng không kém." Lưu Dục chợt hiểu ra: "Hóa ra là như vậy, hèn gì ta không nhận ra, ta cái gì cũng không biết..."
|
Chương 79: Cảnh đế giận dữ
"Không, có một chuyện phò mã rất am hiểu." "Là cái gì?" Lưu Dục di chuyển sang cạnh Cố Cẩm Lan cười mập mờ: "Điện hạ muốn nói ta rất am hiểu chuyện thị tẩm sao?" Cố Cẩm Lan nghe vậy liền mở mắt: "Phò mã, đi đường gấp rút ngươi không mệt sao?" Lưu Dục vẫy tay liên tục: "Mệt, mệt chết đi được." "Bổn cung muốn nói ngươi rất am hiểu chuyện ăn uống." Lưu Dục bĩu môi: "Điện hạ, chúng ta dẫn phải sói vào nhà rồi, làm sao đây?" "Các nàng chỉ có hai người thôi, phò mã sợ cái gì?" Cố Cẩm Lan thản nhiên liếc Lưu Dục một cái. "Hay là phò mã sợ tiểu thư kia ai mộ mình?" "Ha ha, điện hạ nói cái gì vậy nha, việc này có sợ cũng vô dụng..." "Phò mã, quả thật ngươi không cần phải sợ chuyện này." "Ách, điện hạ, vì sao ngươi lại nói như vậy?" "Phò mã có tác phong nhanh nhẹn của các công tử cao quý, nói không chừng vị tiểu thư kia thích ngươi nha. Bổn cung thấy nàng nhìn bổn cung với ánh mắt tràn đầy ghen tuông, phò mã thật sự rất cuốn hút đó." "Thế nhưng điện hạ, ta vẫn không hiểu việc này với việc ta sợ có liên quan gì với nhau." Cố Cẩm Lan trừng mắt nhìn Lưu Dục: "Phò mã, bổn nói vậy, ngươi cảm thấy rất vui sao?" "Điện hạ, ta đâu có dám, ta không dám, điện hạ, ngươi tiếp tục nói đi." "Người tiếp cận chúng ta tất nhiên cũng biết thân phận của chúng ta. Ở tại Nam Cương, người cảm thấy hứng thú với chúng ta chỉ có thể là người Nam Chiếu, chỉ là bổn cung bây giờ vẫn chưa xác định được thân phận của nàng, rốt cuộc là người Nam Chiếu nào muốn đến theo dõi chúng ta?" Tiếp theo Cố Cẩm Lan lại nhìn Lưu Dục cười: "Phò mã, nhiệm vụ này giao cho ngươi." "Cái gì? Điện hạ, một chút võ công ta cũng không biết, như vậy thật nguy hiểm." Cố Cẩm Lan vừa giống đùa giỡn vừa giống tức giận nói: "Không không, phò mã đi sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Phò mã anh tuấn phong lưu như vậy, nói không chừng vị tiểu thư lai lịch không rõ ràng nàng sẽ trở thành Mai tỷ tỷ thứ hai của ngươi nha." Lưu Dục nghe xong đành phải im miệng lại không dám hó hé nói thêm lời nào. Trải qua một ngày lên đường gấp rút, thời điểm chạng vạng liền đến được thành Dương Châu. Lúc vào thành hai người họ được tiếp đón theo nghi thức hoành tráng, thị vệ cùng dân chúng hai bên đường hoan nghênh tiếp đón Lưu Dục và Cố Cẩm Lan. Công chúa cao quý nhất Đại tề và cháu trai đích tôn của đại nguyên soái đến nơi này là diễm phúc của bọn họ, vì vậy tất cả mọi người đều đứng vỗ tay ca tụng không ngơi nghỉ. Bởi vì thời gian không có nhiều, Cố Cẩm Lan và Lưu Dục trực tiếp mang Tang Lâm Hoài Nhị vào phủ nguyên soái rồi an bài nàng ở phòng dành cho khách. Cố Cẩm Lan không quên dặn ám vệ quan sát hành động của nàng, trong khoảng thời gian ngắn sắp đến nàng cùng Lưu Dục cũng đỡ bận tâm đến các nàng. Cố Cẩm Lan và Lưu Dục ngồi đối diện Trấn Nam vương Lưu Thận: "Gia gia, ngươi thấy nên xử lý việc này thế nào cho tốt? Hai hoàng tử chết giữa đường, bệ hạ nhất định sẽ trách tội Ninh vương điện hạ." Lưu Thận nhìn Cố Cẩm Lan: "Vĩnh An công chúa điện hạ, cựu thần có một đề nghị, không biết có nên nói hay không?" "Lão vương gia cứ việc nói, không cần phải kiêng nể. Chúng ta đều là người một nhà, giờ phút này là thời khắc nguy cấp, đã là thời buổi rối loạn rồi." Lưu Thận nhíu mày: "Bệ hạ để đạt được sự thành công vĩ đại, lần này ngự giá thân chinh làm hao phí nhân lực tiền tài vô số mà không có tác dụng gì. Thành vương mưu phản mới vất vả ổn định xong, Ninh vương điện hạ lại là người có đức, vậy mà bệ hạ nhất định không muốn Đại Tề yên ổn." Nói đến đây Lưu Thận uống một ngụm trà, nhìn Cố Cẩm Lan đang mang vẻ mặt bình thản, vì thế hắn nói tiếp: "Không biết Vĩnh An điện hạ có cho rằng bệ hạ tuổi có chút lớn, xử lý chính sự hay tiếp quản Đại Tề lực bất tòng tâm?" Cố Cẩm Lan nghe đến đó, nhíu mày một cái, trầm tư một hồi mới lên tiếng: "Lão vương gia nói đúng, nhưng Ngũ ca của ta không thể trở thành Thành vương thứ hai, nếu không lòng dân vẫn sẽ hướng về phụ hoàng." Lưu Thận sờ sờ râu: "Chỉ cần Vĩnh An điện hạ và Ninh vương điện hạ gặp nạn, cựu thần cùng các tướng sĩ phòng thành doanh, kể cả tướng sĩ Nam Cương sẽ không ngồi yên mặc cho Đại Tề gặp họa nội xâm. Nếu bệ hạ anh minh, cựu thần tất nhiên sẽ trung thành trấn thủ biên cương." "Nếu lão vương gia đã nói vậy, bổn cung sẽ viết thư báo cho Ngũ ca để hắn báo cho phụ hoàng việc hai vị hoàng tử kia, để xem phụ hoàng xử lý như thế nào." "Việc này cần nhanh chóng, không được chậm trễ." Cố Hoằng nhận được tin xong nhìn chằm chằm nội dung lá thư Cố Cẩm Lan viết, hắn cũng hơi do dự, nhưng do dự gì thì hắn cũng không thể không chừa đường lui cho mình để có sự chuẩn bị tốt nhất. Hắn nâng bút viết tấu chương, sau đó cũng gấp rút để người mang đến đại doanh Mạc Bắc. Cảnh đế mở tấu chương của Cố Hoằng ra, quét đổ tất cả những thứ có trên bàn: "Cố Hoằng, ngươi dám ra tay độc ác như vậy, tưởng rằng trẫm không dám động đến ngươi sao?" Cảnh đế suy sụp ngã xống ghế, hai đứa con trai còn lại cũng chết, Cố Hoằng lên ngồi Đại tề sao yên ổn? Trẫm mới gần năm mươi, trẫm không tin mình lại không có thêm vị hoàng tử nào. Chờ trẫm khải hoàn trở về, xem trẫm thu thập ngươi như thế nào, ai muốn giành ngôi vị Hoàng đế của trẫm, giành Đại Tề của trẫm thì đều là loạn thần tặc tử. Cảnh đế cầm bút lông viết một đạo thánh chỉ, miễn đi tước vị Ninh vương của Cố Hoằng, giáng xuống làm quận vương, thế nhưng vẫn phải tiếp tục giám quốc để đưa lương thảo đến Mạc Bắc. Thời điểm Cố Hoằng tiếp nhận thánh chỉ này, hắn cũng rất bình tĩnh, hắn vẫn triệu tập các đại thần đến Ninh vương phủ. "Nói vậy các vị đại nhân đều đã biết nội dung thánh chỉ của phụ hoàng, về sau bổn vương sẽ không hỏi quá nhiều việc những việc xảy ra trong triều. Làm phiền các vị đại nhân phải vất vả gom góp lương thảo vận chuyển đến Mạc Bắc để trợ giúp phụ hoàng." Đại thần đứng dưới vừa nghe Cố Hoằng nói vậy đều kêu khổ trong lòng, bệ hạ làm sao thế này, nay chiến sự tại Mạc Bắc đang trong trạng thái giằng co, đại đao đội còn chưa huấn luyện tốt, mười vạn đại quân lại đang ngồi há mỏ chờ ăn cơm, gop góp lương thảo là vấn đề quan trọng nhất hiện giờ. Vậy mà lúc này Cố Hướng ngồi tù, cách chức làm thường dân. Hai vị hoàng tử lai lịch không rõ cũng chết giữa đường, Hoàng thất Đại Tề chỉ còn có một mình Cố Hoằng là hoàng tử. Bệ hạ hiện tại đang ở xa tận Mạc Bắc, nếu có chuyện gì xảy ra còn phải do Cố Hoằng quyết định, dù sao người ta vẫn họ Cố, mà Đại Tề là của họ Cố. Thế nhưng bệ hạ nay lại lấy đi tước vị của Cố Hoằng đồng thời để hắn giám quốc, không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân là do hai vị hoàng tử kia. Nghĩ tỉ mỉ hơn một chút thì chuyện này không phải do Cố Hoằng ra tay, nếu hai người kia chết giữa đường, mọi người dĩ nhiên sẽ nghi ngờ Cố Hoằng đầu tiên. Ninh vương cũng không ngốc như vậy, hắn sẽ không làm việc không có lợi cho mình, chắc là thuộc hạ cũ của Cố Hướng muốn trả thù giúp rồi. Vị thiếu niên đang ngồi trên kia giờ phút này lại lên tiếng muốn tiếp tục gom góp lương thảo và hắn sẽ không nhúng tay vào, việc lớn như vậy đều giao cho các đại thần, khổ nhất vẫn là thần tử. Người đứng dưới nhìn nhau trong chốc lát, hộ bộ thượng thư đứng dậy nói: "Việc gom góp lương thảo quyết định sự thành bại, việc lớn này chúng ta là thần tử không dám tự quyết định, vẫn muốn Ninh vương điện hạ làm chủ, chủ trì đại cục." Ninh vương khoát tay: "Hai vị hoàng đệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường, tuy không phải do bổn vương gây ra nhưng dù sao cũng do bổn vương bảo hộ không chu toàn, phụ hoàng trách tội bổn vương không có nửa câu oán hận. Bổn vương nói thật lòng với các vị đại nhân, nếu giờ phút này bổn vương nhúng tay quá nhiều vào chính sự, chỉ sợ phụ hoàng sẽ giận dữ." XM
|
Chương 80: Thử
Đại thần ở phía dưới có ai muốn làm đâu, chuyện gom góp lương thảo là chuyện lớn, nếu xử lý không tốt, đến lúc Cảnh đế tức giận thì bọn họ gánh không nổi. Hộ bộ thượng thư đứng ra nói: "Ninh vương điện hạ, bọn thần mong điện hạ chủ trì đại cục, hi vọng điện hạ trợ giúp." Cố Hoằng thấy thế liền biết mình không thể từ chối, đành phải nói: "Các vị đại nhân, không phải bổn vương không muốn giúp đỡ phụ hoàng, chỉ là tình thế trước mắt không thể đoán trước, bổn vương chỉ làm theo thánh chỉ. Các vị đại nhân đã nói như vậy thì nếu bổn vương tiếp tục từ chối sẽ không hợp lẽ, một khi đã vậy, tất cả cứ theo bình thường mà làm đi." Cố Hoằng lại cầm ra quyển thánh chỉ còn lại: "Đây là ý chỉ còn lại của phụ hoàng, phụ hoàng muốn tuyển tú thêm cho hậu cung. Nếu trong phủ các vị đại nhân có vị tiểu thư nào ở độ tuổi phù hợp liền báo cáo cho lễ bộ đi." Cố Hoằng vừa nói xong, phía dưới lập tức bùng nổ, đại thần nghị luận với nhau xôn xao cả lên. Cố Hoằng thấy vậy cũng không ngăn cản, để mặc cho bọn họ bàn tán. "Bệ hạ vì sao muốn tuyển tú?" "Việc này còn không rõ sao, bệ hạ muốn có thêm vài vị hoàng tử." "Nhưng bệ hạ đã gần năm mươi tuổi, còn có hi vọng sao?" "Có hi vọng hay không chúng ta không được bàn, nhưng Triệu đại nhân, ngươi bỏ được nữ nhi của ngươi mà đem nàng tiến cung sao?" Cố Hoằng thấy bọn họ nghị luận với nhau gần xong thì vỗ vỗ bàn: "Lương thảo đã gom góp gần đủ, nếu không đủ thì tính sau, trước hết đem nhưng thứ đã có đến Mạc Bắc đi, việc này giao cho hộ bộ toàn quyền xử lý. Việc tuyển tú thì giao cho lễ bộ, cần phải xử lý nhanh một chút. Xem tình huống trước mắt thì chiến sự Mạc Bắc rất nhanh sẽ kết thúc, thời điểm phụ hoàng quay về, nếu chưa thấy tú nữ tiến cung, bổn vương và các vị đại nhân sẽ phải chịu trách nhiệm." Người ở dưới nghe Cố Hoằng nói vậy đều nôn nóng, Cảnh đế hạ chỉ rồi có thể thay đổi sao? Mặc kệ có thuận theo lòng dân hay không, mặc kệ thiên hạ có thái bình thịnh thế hay không, bọn họ đều phải làm theo. Một đám mang mặt khổ rời khỏi Ninh vương phủ để đi xử lý chính sự. Cố Cẩm Lan và Lưu Dục tuy ở tại Nam Cương xa xôi nhưng cũng biết đến việc tuyển tú. "Điện hạ, ta thấy phụ hoàng đã thật sự già rồi." "Hành động này của phụ hoàng chứng tỏ hắn không muốn để Ngũ ca trở thành thái tử." Lưu Dục thở dài: "Chiến sự Mạc Bắc rất nhanh sẽ kết thúc, đến thời điểm phụ hoàng hồi cung, tình thế sẽ trở nên khó đoán hơn." Cố Cẩm Lan ngược lại không lo lắng, nàng nói: "Phò mã, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình chưa?" Lưu Dục nghe không cảm thấy khó hiểu: "Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?" Cố Cẩm Lan cười một tiếng: "Bổn cung không phải nói ngươi đi tìm hiểu vị tiểu thư ngươi đã cứu có lai lịch như thế nào sao?" "Ách, điện hạ, loại chuyện này làm sao ta có thể đi tìm hiểu?" "Phò mã chưa thử làm sao biết? Nữ nhân trước mặt người mình thích sẽ không nói dối." "Điện hạ, nhưng nàng thích nam nhân, cũng không thích ta." "Phò mã, ngươi có tin tưởng mị lực của mình không?" "Nhưng mà điện hạ, nói đi nói lại ta không biết sử dụng mỹ nam kế." Cố Cẩm Lan uống một ngụm trà: "Phò mã, bổn cung chẳng phải đã phải lòng ngươi sao?" "Điện hạ, đây là hai việc khác nhau, không giống." "Phò mã kiếm nhiều cớ như vậy là do không muốn giúp bổn cung?" "Được được được, điện hạ, ta đi, ta đi liền, được không?" Lưu Dục oán hận nhai nuốt một hạt đậu luộc, dời mông khỏi ghế đi đến sân của Tang Lâm Hoài Nhị. Cố Cẩm Lan thấy Lưu Dục ra ngoài liền vỗ vỗ tay, ám vệ xuất hiện quỳ trên mặt đất: "Chủ tử." "Truyền tin đến kinh thành, giải quyết Cố Hướng ở trong đại lao đi." "Vâng." Ánh mắt Cố Cẩm Lan chợt sắc lạnh, tình thế hiện nay chỉ sợ sẽ có thêm nhiều Cố Hướng, nghĩ đến Lưu Dục, ánh mắt nàng trở nên dịu dàng lại. Nàng cười cười nhìn nắp chén trà, phò mã lúc này chắc đang luống cuống chân tay đây. "Cộc cộc" Lưu Dục gõ vài cái tên cửa. "Có ai không?" Lưu Dục vừa hỏi xong liền tự mắng mình ngu ngốc, làm sao mà không có người được chứ. Nàng vừa dứt lời, Tang Lâm Hoài Nhị tự mình ra mở cửa: "Phò mã gia, mời vào." Lưu Dục sải bước tiến vào, cười ha ha: "Tiểu thư đã biết ta là phò mã sao? Còn chưa biết danh tính của tiểu thư, ta nên xưng hô như thế nào?" "Cha ta là thương nhân, thuở nhỏ ta thường cùng cha vào Nam ra Bắc, cũng không giống các vị tiểu thư khuê các khác. Đến phủ nguyên soái rồi mà vẫn không đoán được phò mã gia là ai thì ta quá ngu ngốc rồi. Thành Dương Châu ai mà không viết Trấn Nam vương gia, phò mã gia đã quá khách khí rồi, ta vốn họ Lâm." Lưu Dục nghĩ trong lòng, ngươi quả nhiên giỏi đóng kịch nha. Nếu điện hạ không nói cho ta biết ngươi có võ công, có khi ta đã bị những lời này của ngươi lừa gạt. Lưu Dục tận lực khiến bản thân bình tĩnh và lịch sự hết mức, nàng nói chuyện thật chậm để không để bộc lộ tính tình của mình: "Lâm tiểu thư, mấy ngày nay ta có việc bận nên đã không đón tiếp chu toàn, mong tiểu thư không phiền lòng, không biết nhà cữu cữu của tiểu thư có gần với phủ nguyên soái không?" "Phò mã gia có ân cứu mạng ta còn chưa báo đáp, làm sao có thể phiền lòng việc không được tiếp đón chu toàn. Hôm qua ta đã phái nha hoàn đi tới nhà cữu cữu, không ngờ hắn đã qua đời, chỉ còn lại thím và các bị biểu huynh, nhưng họ cũng không đối tốt với ta." Nói xong nàng bày ra bộ dáng như sắp khóc. Lưu Dục ấn ấn huyệt Thái dương, nàng thật sự không biết diễn xuất, Lưu Dục nghĩ nếu ngươi đã nói vậy, ta còn có thể nói gì. "Một khi đã như vậy, Lâm tiểu thư nếu không ngại thì trước tiên cứ ở đây, chờ tiểu vương và điện hạ xử lý việc cần làm xong thì sẽ phái thị vệ hộ tống tiểu thư trở về." Lưu Dục lại nghĩ đến trước đó Cố Cẩm Lan có nói người trước mắt chắc chắn là người Nam Chiếu, nàng lại muốn cứu vớt cuộc đối thoại: "Lâm tiểu thư từng đi cùng phụ thân vào Nam ra Bắc, có từng đi qua Nam Chiếu chưa?" Tang Lâm Hoài Nhị nghiêm mặt lại nhưng rất nhanh trở lại bình thường, Lưu Dục vì sao đột nhiên hỏi đến chuyện này? "Quả thật đã cùng cha đi ngang qua Nam Chiếu để trao đổi lá trà cùng tơ lụa, không biết tiểu vương gia vì sao hỏi việc này?" Nàng đổi xưng hô từ phò mã gia trở thành tiểu vương gia, nàng cảm thấy không thích việc xưng hô với Lưu Dục là phò mã. "Lâm tiểu thư, nghe nói phong cảnh của Đại Lý ở Nam Chiếu đẹp không sao tả xiết, đó là tiên cảnh của nhân gian, có đúng như vậy hay không?" Ánh mắt Tang Lâm Hoài nhị lóe lên sự kiêu ngạo: "Quả thật như vậy, cảnh sắc Đại Lý rất đẹp, thật đúng để người ta lưu luyến quên về." Lưu Dục thở dài: "Đáng tiếc, cuộc đời ta không thể thấy được phong cảnh Đại Lý." "Nga? Tiểu vương gia vì cái gì muốn đến Đại Lý?" "Cảnh Đại Lý đẹp như vậy, chẳng phải rất thích hợp để du ngoạn cùng người mình yêu sao? Nếu vậy lúc về già sẽ có những hồi ức thật đẹp." "Tiểu vương gia nặng tình như vậy, Vĩnh An công chúa thật có phúc." "Nàng chiêu một phò mã không có tham vọng như ta, vì sao gọi là có phúc?"Lưu Dục tin rằng không nữ nhân nào không thích người thâm tình, thế nhưng những lời nàng nói đều là sự thật." "Ta thấy đa số nam tử đều muốn tranh giành quyền lực cùng của cải đến ta chết ngươi sống, tiểu vương gia lại không hám danh lợi." "Công danh phú quý như mây bay, có như thế nào thì một ngày chỉ ăn được ba bữa, đêm chỉ ngủ trên một chiếc giường. Huyết nhiễm giang sơn đích họa, chấm địch nhĩ mi gian nhất điểm chu sa (Máu nhuộm thắm cảnh giang sơn, chẳng thắm bằng chấm chu sa trên trán nàng."
|