Ba người một đường bình an tới Trường An. Tiểu Cẩm Nhan lấy thân phận "Liễu Nhan" vào Thanh phủ cùng học tập với tiểu Thanh Nhược. Trước kia bởi vì sống trong hậu cung, cũng không hiểu chuyện triều cương, vì thế tiểu Cẩm Nhan cũng không biết Thanh gia gia chủ - Thanh Vũ là đương triều đứng đầu võ thần, nàng chỉ tưởng như gia đình giàu sang bình thường. Gần đây chiến sự ở phía bắc căng thẳng, Thanh Vũ bị điều phái đến bắc địa, vì thế hai người cũng không gặp nhau. Tiểu Cẩm Nhan cũng bận rộn nghĩ phương pháp vào cung, đôi khi nghĩ nhập thần cũng không biết, đều là tiểu Thanh Nhược nhẹ nhàng lắc nàng hồi thần lại. Mỗi điều này, Cẩm Nhan sẽ áy náy cười cười với tiểu Thanh Nhược.
Cuộc sống ở Thanh phủ quả thực an ninh. Tiểu Thanh Nhược có hai tiên sinh, đều là sau giờ ngọ tới, chia ra dạy nàng thi thư cùng cầm họa. Dạy thi thư là một lão tiên sinh râu dài, dạy cầm họa là tiên sinh trẻ tuổi chừng ba mươi. Lão tiên sinh cũng không thật thích tiểu Thanh Nhược, bởi vì nàng thường thường không cho ra được câu trả lời hài lòng. Ngược lại là tiểu Cẩm Nhan, lúc mới vừa gặp mặt, lão tiên sinh thì có ý thử nàng, kết quả tự không cần phải nói, nhìn ánh mắt của tiểu Cẩm Nhan cũng trở nên hài lòng. Trẻ tuổi tiên sinh cũng may một ít, lúc dạy cầm họa diện mục hiền hòa. Vì vậy tiểu Thanh Nhược luôn là thích học cầm họa hơn.
Như thế lại qua hai tháng, khí trời chuyển lạnh, đã vào thời gian cuối thu, mắt thấy liền muốn chuyển lạnh bắt đầu bước sang mùa đông.
Ngày hôm đó, lão tiên sinh theo lệ đến dạy. Lúc trong giờ học, tiểu Cẩm Nhan muốn âm thầm hỏi thăm tin tức trong cung, nên đến bên người lão tiên sinh, nói: "tiên sinh, Nhan nhi gần đây nghiên cứu sử sách, rất là cảm thấy hứng thú. Đáng tiếc, con kiến thức nông cạn, không hiểu đương kim thế sự, mong rằng tiên sinh chỉ điểm một hai."
Lão tiên sinh vừa nghe tiểu Cẩm Nhan đã bắt đầu học sử, nhất thời vui mừng, vuốt râu cười giảng giải.
"Hoàng đế đều có rất nhiều phi tần sao? Vậy đương kim Hoàng thượng thì sao?" tiểu Cẩm Nhan làm bộ nghi vấn nói.
"Dĩ nhiên. Từ xưa nam tử tam thê tứ thiếp, thiên tử càng là như vậy, có thể nói ba ngàn hậu cung. Đương kim Hoàng thượng long ân dày nặng, từ lúc hai mươi bốn tuổi kế vị đến nay đã lập Hầu thị Hoàng hậu một vị, quý phi bốn vị, chia ra làm Hoa phi, Lệ phi, Đức phi, Thục phi. Hôm nay chỉ còn ba vị, vị trí Hoa phi trống chỗ. Mà phía dưới càng là giai lệ vô số, hậu cung phong phú." lão tiên sinh tinh tế giảng đạo.
Tiểu Cẩm Nhan nghe vậy dĩ nhiên sửng sốt, tâm đột nhiên rơi xuống, vội vàng hỏi: "vì sao vị trí Hoa phi lại trống chỗ?"
Lão tiên sinh không nghĩ tới nàng sẽ hỏi tỉ mỉ như vậy, nhưng vẫn là giải thích: "nghe nói Hoa phi kia mấy tháng trước bởi vì chuyện yêu thuật bị bỏ tù, ngày hôm sau thì tự vận trong ngục. Nhan nhi nên biết, gần vua như gần hổ, nội cung đấu tranh khốc liệt không phải chúng ta có thể lường trước." dứt lời thở dài một tiếng.
Bên kia, Cẩm Nhan chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai, câu nói kế tiếp đã sớm biến thành tiếng ông ông rất nhỏ nghe không rõ, trong đầu chỉ nhiều lần vang lên tin tức Hoa phi tự vận, không hồi thần được. Trước mắt tựa như bị đập đến nổi lên sao, xám xịt một mảnh, tiếng nhịp tim đập bành bành lớn như trống chùy, quanh quẩn trong thân thể.
Lão tiên sinh vừa quay đầu nhìn thấy sắc mặt tiểu Cẩm Nhan khó coi, ân cần vỗ vỗ thân thể của nàng, đang muốn nói chuyện, không hiểu sao khi nhẹ nhàng vỗ một cái thân thể tiểu Cẩm Nhan liền lảo đảo, chợt ngã trên đất, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.
Cẩm Nhan gặp ác mộng.
Trong mộng, nàng vẫn là đang ở trong tiểu phòng tối kia, tối đen đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón, không thấy được một tia ánh sáng. Dưới người, sàn nhà cứng rắn cũng bốc lên khí lạnh, dường như muốn xâm vào trong thân thể nho nhỏ, cóng đến tiểu Cẩm Nhan co rúc ở góc tường, cố gắng ôm lấy chính mình lấy được chút ấm áp. Chợt, trong bóng tối vang lên âm thanh tí tách, rất nhỏ nhưng lại rõ ràng. Giọng nói này càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cảm giác tựa như đang ở trước mắt. Tiểu Cẩm Nhan thử đưa tay ra dò xét phía trước, liền cảm thấy trên bàn tay rơi xuống vài giọt ướt át. Nàng không biết là cái gì, hiếu kỳ rút tay trở về nhìn, mới thấy rõ màu sắc kia diễm như lửa, đâm rách bóng tối ám trầm xuất hiện ở trước mắt, hẳn là một vũng máu nhỏ! Tiểu Cẩm Nhan bị dọa sợ đến vội vàng hất tay, chất dính kia lại dính ở lòng bàn tay vẫy không đi. Vừa ngước mắt, trước mắt không biết sao lại có thể thấy được một hình dáng mơ hồ mặc bạch y xuất hiện ở giữa không trung. Trong lòng Tiểu Cẩm Nhan sợ, lại không khống chế được cẩn thận mà nhìn hình dáng kia, dần dần hình dáng kia hiện lên rõ ràng, xuất hiện ở trước mắt mình chính là gương mặt của mẫu phi đang chảy máu trừng hai mắt! Bộ bạch y kia chẳng biết tại sao cũng dính vào máu tươi, giờ phút này đang dọc theo vạt áo tí tách nhỏ xuống giọt máu. Tiểu Cẩm Nhan bị dọa sợ đến dính sát vào trên vách tường, thân ảnh kia nhưng vẫn là cách nàng càng ngày càng gần...... càng ngày càng gần......gương mặt đầy máu dữ tợn kia dường như muốn dán đến trên mặt nàng!
Chợt, tiểu Cẩm Nhan đột nhiên mở mắt ra.
Trước mắt ánh vào một khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn, lúc này đang nhéo lông mày, ánh mắt lo lắng nhìn nàng. Thấy nàng mở to mắt, chợt cúi người ôm lấy nàng, tay nhỏ bé thật chặc vòng cổ của nàng.
"hù dọa hư Nhược nhi ——"
Sắc mặt của Cẩm Nhan tái nhợt, nhìn một chút gương mặt lo lắng của Thẩm Vân bên kia, cố hết sức nhếch miệng, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ tiểu Thanh Nhược nằm ở trên người, liền mệt mỏi đến hai mắt nhắm nghiền lại.
Thẩm Vân nhìn ra tình huống của Cẩm Nhan không ổn, chẳng qua là trước mắt cũng không tiện hỏi nhiều, dặn dò tiểu Thanh Nhược ở trong phòng phụng bồi tiểu tỷ tỷ, rồi dẫn đại phu ra cửa, vừa đi vừa hỏi thăm tình huống. Đại phu chỉ nói nàng bị kích thích nên nhất thời bị sốc, cũng không lo ngại, chú ý chút là tốt.
Từ hôm đó, Cẩm Nhan đóng cửa không ra, có hơn phân nửa thời gian cũng nằm ở trên giường, ngay cả nụ cười cũng là mệt mỏi, rất ít mở miệng nói chuyện, cả người rất nhanh gầy đi.
Thẩm Vân đi thăm qua mấy lần, nhưng cũng thúc thủ vô sách (không biết làm sao), có thể làm chỉ là đành phải phân phó phòng bếp thường xuyên lấy chút bổ phẩm tới đây.
Trái lại tiểu Thanh Nhược rất là chuyên cần, ban đêm cũng ở trong phòng Cẩm Nhan. Đây là Thẩm Vân âm thầm chỉ thị, hôm nay chỉ có thể dựa vào tiểu hài tử thân cận đi hóa giải tinh thần sa sút của tiểu Cẩm Nhan. Tiểu Thanh Nhược không thường làm nũng, may mắn lần này Cẩm Nhan trái lại cũng không cự tuyệt. Đôi khi Cẩm Nhan từ trong mộng tỉnh lại cũng sẽ khuyên tiểu Thanh Nhược, bởi vì mình mỗi lần gặp ác mộng sẽ làm nàng thức tỉnh, vì thế rất ngượng ngùng. Tiểu Thanh Nhược chẳng qua là lộ ra hàm răng trắng hướng Cẩm Nhan cười lắc đầu, sau đó cố làm thành thục ôm Cẩm Nhan, vỗ vỗ lưng của nàng, giọng nói mang theo buồn ngủ nãi thanh nãi khí nói: "tiểu tỷ tỷ không cần sợ, Nhược nhi phụng bồi tiểu tỷ tỷ." sau đó vỗ vỗ rồi lại dần dần duy trì tư thế ôm mà ngủ. Mỗi lần, Cẩm Nhan nhìn gương mặt nho nhỏ kia sẽ luôn cảm thấy sự tuyệt vọng kia cũng không đến nỗi hoàn toàn che mất mình, bên người nhiệt độ quen thuộc vẫn còn đang cố gắng sưởi ấm mình.
Rốt cục, dần dần vào mùa đông, cách năm mới cũng rất gần, Thanh phủ bắt đầu có không khí vui mừng.
Ngày hôm đó, tiểu Thanh Nhược như thường ngày cùng Cẩm Nhan núp ở trong chăn, hưởng thụ ấm áp. Tiểu Thanh Nhược sợ lạnh, cả người cũng co ở trong ngực Cẩm Nhan, tay phải là nhẹ nhàng siết vạt áo ngang hông của Cẩm Nhan, ngủ an tĩnh. Cẩm Nhan tỉnh lại, mở mắt chính là gương mặt đang ngủ của tiểu Thanh Nhược. Thân thể đứa bé 2 tuổi còn có chút tròn vo, lại rất mềm mại, cộng thêm lại trắng như tuyết, giống như một đoàn kẹo đường to lớn vùi ở trong ngực Cẩm Nhan. Thần sắc Cẩm Nhan nhu hòa, hơi tăng thêm khí lực ôm lấy tiểu Thanh Nhược, đem đầu vùi vào trên vai của nàng, cảm thụ sâu hơn đoàn mềm mại kia tựa sát vào trong ngực của mình, thân thể ấm áp, chóp mũi nãi hương cũng nhiều chút, rất là dễ ngửi.
Mùa đông gió rét gào thét, lại thổi không vào cái chăn ấm áp này.
Tiểu Cẩm Nhan trừng mắt nhìn, một giọt lệ chợt rơi xuống, lọt vào trong áo lót hơi rộng mở trên bả vai tiểu Thanh Nhược, chậm rãi hòa vào tuyết trắng kia.
Tiểu Cẩm Nhan chợt nghĩ đến, tựa hồ gần đây đều không thường gặp ác mộng.
Bên kia, tiểu Thanh Nhược cảm giác bả vai ngứa một chút, nỉ non một tiếng, liền cũng hồi tỉnh lại, cặp mắt vẫn mang theo hơi buồn ngủ, không thể làm gì khác hơn là dùng hai tay xoa xoa.
Sáng sớm mùa đông, ánh nắng đặc biệt trong suốt, từ bên cửa sổ xuyên thấu vào, thắp sáng lên ám trầm trong phòng. Tiểu Thanh Nhược mở mắt, nhìn thấy tiểu tỷ tỷ đang nhìn chăm chú vào mình. Bởi vì ngược sáng, mặt của tiểu tỷ tỷ có chút ẩn trong bóng tối, tròng mắt xinh đẹp màu hổ phách cũng ở trong tối phát ra ánh sáng, nhìn vào, tựa như liền đắm chìm trong hồ nước chập chờn màu vàng. Giờ phút này trên hồ nước mơ hồ tràn ngập sương mù màu trắng. Lông mi thật dài run lên một cái, tô điểm ở trên hồ, tựa như có con bướm đậu ở đó.
Tiểu Thanh Nhược thấy nhất thời ngớ ngẩn, không tự chủ được từ từ đưa tay phải ra nhẹ nhàng chạm đến hồ nước động lòng người kia.
Lông mi chớp chớp, phất qua ngón tay tiểu Thanh Nhược, tựa như một trận gió mát, hơi lạnh thư thích.
Bàn tay nho nhỏ của Tiểu Thanh Nhược không nhịn được dính vào trên gương mặt ấm áp kia, nhìn vào trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia, nhất thời rút không ra, chỉ có bên mép vẫn lộ ra lời nói lẩm bẩm: "tiểu tỷ tỷ thật là đẹp mắt......"
Mi mắt của Cẩm Nhan cũng mang theo vui vẻ, cũng không ngăn cản, trái lại đem mặt gần sát hơn chút, nói: "Nhược nhi thích sao?"
Mang theo mát mẻ, ngào ngạt mùi thơm trộn lẫn cùng hô hấp hơi nóng đồng thời phất qua mặt của Thanh Nhược. Thanh Nhược đột nhiên cảm giác được đầu ngón tay đã tê rần, đáy lòng vui mừng đột nhiên liền như nước thủy triều xông tới, tràn đầy thấm ướt cả người, nặng nề gật đầu một cái, lại tựa như như thế cũng chưa đủ biểu đạt hết ý nghĩ của mình, suy nghĩ một chút, tiểu thân thể tiến về phía trước, đôi môi béo mập nhẹ nhàng chạm vào mắt của Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan thuận theo hơi híp mắt lại.
Chờ lui về lúc, bên tai tiểu Thanh Nhược đã đỏ ửng. Trên mặt cũng là khó có thể ức chế thần sắc vui mừng. Tựa như một nụ hoa dính nước sương, run rẩy mà giũ ra một phòng hào quang, rơi xuống rực rỡ.
Cẩm Nhan vẫn mang theo ôn mềm vui vẻ nhìn tiểu Thanh Nhược, tròng mắt màu mật sắc kia tựa hồ cũng hòa tan ra trong không khí lạnh lẽo mùa đông, ôn nhu tiết ra ở hai người thân cận ôm nhau, ánh vào trong ánh mắt sáng ngời là tiểu Thanh Nhược xấu hổ đỏ mặt.
Năm tháng tĩnh hảo, trần thế an ổn. Nhất thời như họa.
Đảo mắt liền tới ngày Tết.
Sa sút như Cẩm Nhan, cũng trong mấy tháng này dần dần hồi phục chút sinh khí, bị Thẩm Vân kéo lên cùng tiểu Thanh Nhược giúp chút chuyện nhỏ. Toàn bộ Thanh phủ cũng bận rộn thành một đoàn, tràn ngập không khí náo nhiệt.
Cẩm Nhan ở Thanh phủ nháy mắt đã có gần 3 tháng, rời cung là có hơn năm tháng, hẳn là gần nửa năm. Đến ngày Tết, đèn lồng đỏ treo thật cao, trên cửa cũng theo tập tục dán đôi liễn đỏ. Buổi sáng hai người tỉnh lại, đập vào mi mắt đều là màu đỏ hoan hỉ, rất dễ cũng khiến cho tâm tình tốt lên. Cẩm Nhan tỉnh lại thì phát hiện có hai bộ đồ mới màu đỏ được xếp chỉnh tề ở mép giường. Đã lâu nàng không có mặc quần áo màu sắc tươi đẹp như vậy. Cẩm Nhan hơi phát ngây ngô, rồi bắt đầu mặc quần áo, sau đó cúi người nhẹ nhàng nhéo mặt của tiểu Thanh Nhược một cái. Tiểu Thanh Nhược bị nháo tỉnh, xoa xoa mắt, thân thể lại rụt một cái vào trong chăn ấm áp, lẩm bẩm rồi lại nhắm mắt lại.
"Tiểu sâu lười vẫn chưa chịu dậy. Năm mới rồi." Một tay Cẩm Nhan chống bên trong giường, một tay ngắt nhéo lỗ mũi tiểu Thanh Nhược. Sợi tóc bên tai rũ xuống, rơi vào trên cổ tiểu Thanh Nhược, ngứa một chút. Tiểu Thanh Nhược hô hấp bị nghẹt, không thể không mở to mắt lần nữa.
"Tiểu tỷ tỷ khi dễ Nhược nhi ——" tiểu Thanh Nhược giọng ồm ồm kháng nghị, đưa tay phất rơi cái tay tác quái kia. Tay không có, sợi tóc kia vẫn còn gãi nàng, tiểu Thanh Nhược không thể không nhăn tiểu chóp mũi, mặt bất mãn.
Cẩm Nhan nhìn thú vị, không nhịn được nhẹ nhàng cười ra tiếng, ở tiểu Thanh Nhược còn chưa kịp thanh tĩnh lúc cúi người đem nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào trên khuôn mặt bị chăn hun đến có chút đỏ bừng, cười nói: "này, bồi thường muội."
Tiểu Thanh Nhược ngớ ngẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hơn, phấn khích hừ một tiếng, đáy mắt còn là lộ ra ánh sáng vui mừng, hướng Cẩm Nhan mở ra hai tay: "tiểu tỷ tỷ năm mới vui vẻ!"
Cẩm Nhan cười trở về ôm lấy tiểu Thanh Nhược, thuận tay đem nàng kéo ngồi dậy, trong miệng lên tiếng: "năm mới vui vẻ."
Tiểu Thanh Nhược cười ánh mắt cũng híp lại, chỉ lộ ra hàm răng trắng lấp lánh trong ánh mặt trời.
Bởi vì năm mới đến nên Thẩm Vân đặc biệt cho phép Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược chơi đùa trên đường, chỉ dặn dò ở trước buổi trưa trở lại dùng cơm. Tiểu Thanh Nhược vì sự phá lệ này mà hưng phấn, hôn mẫu thân một hớp thật to.
Ngày Tết dân gian hiển nhiên náo nhiệt rất nhiều so với trong cung. Hai người cùng mấy vị nha hoàn và tùy tùng ra cửa, tiểu Thanh Nhược lôi kéo tiểu Cẩm Nhan, tay của hai người bị nàng không ngừng lắc tới lắc lui, hoan hoan hỉ hỉ đi trên đường. Tuy là năm mới, trên đường tiểu gian hàng lại đặc biệt nhiều, ngày Tết đến luôn mang đến càng nhiều mối làm ăn hơn cho họ. Một đường bước đi, mọi người đều mặc đồ mới, trên mặt mang theo vui vẻ, vui sướng cùng người nhà đi dạo trên đường.
Cẩm Nhan vẫn luôn ở trong cung ngây ngô, bình thường cũng không có cơ hội thấy được cảnh tượng bình thường náo nhiệt này. Giờ phút này thấy đến rất là ngạc nhiên. Trên đường hầu như một mảnh lửa đỏ, tất cả hài đồng hầu như đều giống hai nàng mặc bộ đồ mới màu đỏ, không khí ngày Tết đập vào mắt. Hai người bên này xem một chút, bên kia nhìn một chút, chỉ cảm thấy khắp nơi hỗn loạn, hoa mắt.
Rất nhanh, tiểu Thanh Nhược bị một tiểu gian hàng nặn bột mì hấp dẫn, kéo Cẩm Nhan ngừng lại.
Chủ sạp là một ông lão hơn năm mươi tuổi, nhìn thấy Thanh Nhược cùng Cẩm Nhan trước gian hàng, liền cười nói: "các tiểu thư mua một cái chứ? Bột mì này gặp nước không tan ra, rất bền, bảo tồn mười năm tám năm không thành vấn đề. Nếu là bảo vệ tốt, cả đời cũng có thể."
Trong lòng Cẩm Nhan vừa động, hỏi: "cái gì cũng có thể nặn sao?"
Ông lão cười gật đầu: "tất nhiên. Ông làm cái này cũng có mấy thập niên, chút kỹ thuật này vẫn phải có. Trên trời, dưới nước, trên đất, cháu chỉ cần nói ra, ông đều có thể nặn ra."
Tiểu Cẩm Nhan chợt cười: "nếu như thế, mong rằng phiền toái ông nặn cho cháu bé gái bên cạnh đi." nói xong, cúi đầu nhìn tiểu Thanh Nhược đang chăm chú nhìn trên quầy để các loại động vật khả ái, đáy mắt nổi lên sương mù lượn quanh. Tiểu Thanh Nhược chú ý tới tầm mắt, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh sáng chợt lóe rồi tắt trong đôi mắt xinh đẹp kia, nhất thời lại xem không hiểu.
Ông lão qua lại nhìn hai người một cái, đáp ứng, tay lấy ra bột nhão màu trắng, ngẩng đầu tinh tế quan sát Cẩm Nhan cùng tiểu Thanh Nhược, một lát sau cúi đầu, đột nhiên ngón tay trên dưới tung bay, tốc độ để cho người ta ca ngợi.
"tiểu tỷ tỷ thế nào?" tiểu Thanh Nhược lắc lắc tay dắt Cẩm Nhan, trong đôi mắt tràn đầy ân cần cùng nghi ngờ.
Cẩm Nhan nhẹ nhàng lắc đầu một cái, khóe miệng vẫn treo cười, lại có chút đơn bạc, suy nghĩ một chút, nói: "Nhược nhi thích cái nào trên quầy thì lấy đi, tiểu tỷ tỷ cho muội."
Tiểu Thanh Nhược tuy cảm thấy tiểu tỷ tỷ có chút quái lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, nghe được cái này vội vàng vui vẻ ứng tiếng, bắt đầu chọn lựa món đồ mình thích.
Cẩm Nhan kinh ngạc nhìn chăm chú vào diện nhân* ở trong tay ông lão bắt đầu thành hình, đáy lòng xẹt qua một tia thở dài.
* diện nhân: theo mình nghĩ là một kiểu tò he ở Việt Nam.
Tò he là một loại dângian của trẻ em , có thể ăn được. Ban đầu, tò he là sản phẩm làm bằng dùng để lễnên chúng thường có hình thù các con vật như , , , , , ... vì vậy, người ta gọisản phẩm này là "đồ chơi chim cò". Một số vùng tại miền Bắc, người tacòn gọi là "con bánh" vì bên cạnh hình thù các con vật, người ta cònnặn bột thành nải , quả , chân giò, đĩa ... tạothành để đi dângcúng. Sản phẩm này có màu sắc tương đối giống đồ thực và có pha thêm chút nêncó thể ăn được. Về sau, sản phẩm được gắn vào một chiếc ống, ở đầu kèn có quét chút ,khi thổi phát ra âm thanh "tò te" thế nên có lẽ người ta gọi là"tò te", sau này nói trại thành "tò he".