Trường Phượng Khuynh Nhan
|
|
Chương 29: Được Cứu
Thời gian dường như trôi qua rất lâu. Màn đêm trước mắt càng lúc càng tối, mí mắt cũng nặng nề đến không thể nâng lên được. Tay chân nhất định muốn gảy, hoặc là đã gảy. Thanh Nhược nghĩ như vậy. Rất nhiều cây từ hai bên liên tục lùi về phía sau, trong mi mắt lờ mờ nhìn cái gì cũng giống như đang nhìn một mộng cảnh. Không có cảm giác ấm áp từ tay phải kia, hết thảy đều giống như không tồn tại. Chợt, Thanh Nhược chỉ cảm thấy trên chân một vấp, toàn thân mềm nhũn bay về phía trước, cùi chõ cọ qua rễ cây trên mặt đất. Vậy mà nàng cũng không có tri giác. Thanh Nhược không cảm giác được thân thể đang tồn tại, chỉ cảm thấy trong cơ thể hao tổn trống rỗng đến không còn dư lại chút gì. Nước mắt Thanh Nhược lại rơi xuống, dung nhập vào trong bùn đất. Nàng cảm giác mình thật vô dụng. Nàng cố gắng lấy tay chống lên thân thể, vậy mà ngay cả một ngón tay cũng nhúc nhích không được. Trước mắt đã hoàn toàn không thấy được sự vật, nước mắt cùng cảm giác ngất xỉu đồng thời bao phủ Thanh Nhược. Một giây sau, cho dù không tình nguyện như thế nào đi nữa, trước mắt vẫn là hoàn toàn đen kịt lại, Thanh Nhược hôn mê bất tỉnh. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, đập vào mi mắt là tường trắng đã hiện lên vàng, góc tường đã hiện lên nấm mốc. Thanh Nhược cảm thấy cổ họng khát giống như muốn bốc lửa, theo bản năng rên rỉ một tiếng, thì bị mình giọng nói khàn khàn của mình làm cho kinh ngạc. Giọng nói này của mình có mấy phần tương tự giống cô gái mang mặt nạ kia. Nhớ tới cô gái mang mặt nạ, trong lòng Thanh Nhược lập tức có chút nóng nảy, dùng lực đem đầu miễn cưỡng lệch một chút, chịu đựng đau đớn trên cổ, mới nhìn rõ mình đang ở một nhà nông bình thường. Trên người không có cảm giác đốt nóng như trước, nhưng chân vẫn rất mỏi, nặng nề tựa như không đứng lên nổi. Nhưng trong lòng Thanh Nhược lo lắng Cẩm Nhan, cắn môi dùng sức muốn ngồi dậy. Cửa gỗ kèn kẹt một tiếng được mở ra, đi vào là một nữ nhân ước chừng bốn mươi tuổi. Vừa thấy Thanh Nhược đã tỉnh nằm ở trên giường, kinh ngạc kêu một tiếng, rồi đung đưa thân thể đi qua, lấy tay đè ép Thanh Nhược đang muốn ngồi dậy, nói: "cô nương đừng nôn nóng, vừa tỉnh lại liền lộn xộn, thân thể còn chưa khỏe đây." "cái này...... đây là nơi nào?" Thanh Nhược cố gắng để cho giọng nói khôi phục bình thường, để cho đối phương nghe hiểu được. Nữ nhân vừa nghe giọng nói này, liền biết tình huống của Thanh Nhược, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn gỗ rót chén nước, rồi đi đến đở Thanh Nhược ngồi dậy đem chén đưa tới môi của nàng. Thanh Nhược vốn là rất khát, tất nhiên không từ chối nữa, từ tay của đối phương uống sạch sẽ. "còn muốn uống nữa không?" nữ nhân hỏi. Thanh Nhược suy nghĩ một chút, ngượng ngùng gật đầu. Nữ nhân lại đi qua, rót thêm một chén nữa cho Thanh Nhược, đồng thời nói: "ta ở phòng bếp nấu chút cháo, nhìn ngươi mệt lả, chờ chốc lát, ta lấy tới cho ngươi." nói xong rồi cẩn thận để Thanh Nhược nằm xuống, cất xong cái ly rồi đi ra cửa. Thanh Nhược nhìn bên ngoài loáng thoáng là sau giờ ngọ, mới biết mình đã ngủ gần một ngày, trong lòng chốc lát không dám buông lỏng, nhưng cũng hiểu giờ phút này bổ sung thể lực quan trọng hơn, dự định ăn xong, nói cám ơn rồi lập tức đi tìm Tri phủ Trừ Châu. Chỉ chốc lát sau, nữ nhân bưng một chén cháo gà trở lại. Tay nghề của bà không tệ, cháo gà rất ngon, Thanh Nhược lại đói vô cùng, càng là cảm thấy mỹ vị vô cùng. Ăn một chút, liền cảm giác khí lực dần dần trở về trên người, rất nhanh cháo liền thấy đáy. Nữ nhân thấy, cười nói: "ăn nhanh như vậy, có việc gấp?" Thanh Nhược khó xử gật đầu, nói: "không biết xưng hô như thế nào?" "xưng hô cái gì, chỉ là một mặt chi duyên (gặp mặt một lần) thôi." nữ nhân cũng không đáp ứng, chẳng qua là tùy ý cười cười. Thanh Nhược ngớ ngẩn, tuy cảm thấy không hợp lễ, nhưng cũng hợp lý, nên cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ vội vả hỏi: "xin hỏi đây là nơi nào? Ta có việc gấp muốn vào thành Trừ Châu tìm Tri phủ Trừ Châu." "đây là địa phương nhỏ bên ngoài thành, nhưng cách thành cũng không xa. Ta sẽ đi cùng ngươi. Vừa lúc, ta cũng cần vào thành mua chút đồ dùng. Ngươi chờ một lát, ta lấy chút tiền tệ. Ngươi cứ mặc y phục trước. Mặc dù có chút chỗ bị rách nhưng ta đã khâu vá sửa lại đại khái." Nói xong, nữ nhân chỉ chỉ tủ treo quần áo để ở một bên, sau đó liền ra cửa. Thanh Nhược lúc này mới phát hiện trên người mình đã sớm không phải là bộ quần áo màu xanh nhạt kia, chỉ mặc bộ màu trắng áo lót. Áo lót cũng không phải của mình, chất liệu hiển nhiên đơn sơ rất nhiều. Có lẽ là ban đầu lúc gặp nạn bị dính máu, trong lúc chạy trốn lại khó tránh khỏi bị rách một ít chỗ, người nọ cũng nghĩ đến tỉ mỉ, đã đem quần áo của mình giặt xong phơi khô thậm chí khâu vá sửa lại. Trong lòng Thanh Nhược thoáng qua một tia ấm áp. Nàng đi tới, thấy một tiểu ngọc ấn đặt ở phía trên y phục, liền lấy, sau đó mặc vào quần áo. Lúc thay áo, Thanh Nhược phát hiện vết thương trên người mình cũng tựa hồ được xức một chút thảo dược, vẫn còn dính chút dấu vết màu xanh lá cây. Trong lòng Thanh Nhược càng là cảm thấy cảm động, thu dọn thỏa đáng rồi đi ra cửa. Trước mắt, sân viện tuy đơn sơ, lại bố trí cũng xem như là tốn tâm tư. Chung quanh còn dựng giàn dây leo, phía trên loáng thoáng giống như là nho. Giữa sân có gốc cây hoa quế, dưới tàng cây bày một cái bàn đá cùng bốn cái ghế đá. Xung quanh cũng đặt vô số chậu bông, có chậu đã nở ra hoa nhỏ, có hồng có trắng, xem ra rất khả quan. Đang nhìn, người phụ nữ kia đã từ trong một căn phòng khác đi ra, nhìn thấy Thanh Nhược đứng ở trong viện, thì lên tiếng chào hỏi, sau đó dẫn Thanh Nhược ra khỏi đại môn. Hai người một đường đi về phía Đông hướng đến thành Trừ Châu. Trên đường, Thanh Nhược hỏi tới mình tại sao lại xuất hiện ở trong nhà nữ nhân. Người phụ nữ kia giải thích nói mình thỉnh thoảng sẽ lên núi đi tìm chút thảo dược, rỗi rãnh sẽ bán cho thẳng bé định kỳ tới thu thảo dược để kiếm được chút tiền lẻ. Hôm đó, bà mới vừa vào khu rừng không lâu, thì gặp được Thanh Nhược nằm dưới đất, dò xét hơi thở, lại kiểm tra chốc lát, phát hiện tuy trên người có vết máu nhưng cũng không lo ngại, nên lập tức đi tìm người đến giúp một tay mang vào trong nhà của mình, giúp nàng đổi y phục, suy đoán chờ nàng tỉnh cũng vừa lúc khô. Kết quả đợi đến sau giờ ngọ Thanh Nhược đã tỉnh lại, trái lại nhanh hơn so nàng dự đoán. Nữ nhân cũng không hỏi tới Thanh Nhược vì sao muốn tìm Tri phủ, chỉ đại khái hỏi thế nào bị thương các loại, Thanh Nhược cũng chỉ là đáp gặp phải trộm cướp. Nữ nhân gật đầu một cái, cũng không hỏi cái gì nữa, chẳng qua là nói chút chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Trong lòng Thanh Nhược nhớ đến Cẩm Nhan, trái lại cũng không có tâm tình nói chuyện, giờ phút này chẳng qua là nghe nên cũng cảm thấy rất tốt, thỉnh thoảng mới ứng một hai tiếng. Vào đến trong thành, nữ nhân dẫn Thanh Nhược đi tới nơi mướn xe ngựa, nói: "ta biết ngươi nóng lòng, nha môn Tri phủ tuy không xa, nhưng nếu tự mình đi cũng cần một canh giờ. Ngươi nên ngồi xe ngựa đi thôi. Ngươi không có tiền, ta giúp ngươi ứng tiền trước." Nếu là trước đây, Thanh Nhược nhất định từ chối. Nhưng tình huống hôm nay đặc thù, Thanh Nhược biết nàng có ý tốt, nên cũng đáp ứng, chỉ nói chờ xong chuyện có cơ hội nhất định đến bái phỏng trả nhân tình. Nữ nhân chỉ cười cười, cũng không nói chuyện, trả tiền dặn dò phu xe đưa đến nha môn Tri phủ, liền cùng Thanh Nhược nói tạm biệt. Xe ngựa quả nhiên tiết kiệm không ít thời gian, chưa tới một nén nhang xe ngựa liền ngừng lại. Thanh Nhược xuống xe, vội vội vàng vàng đi tới trước cửa, theo lệ bị người giữ cửa ngăn cản. "người tới là người phương nào?" Thanh Nhược lấy ra ngọc ấn, mở miệng lên tiếng: "dân nữ Thanh Nhược, có việc gấp cầu kiến Tri Phủ! Mong rằng hai vị tiểu ca chuyển cáo, Tri phủ thấy ngọc ấn thì sẽ biết được." Trong đó, một vị tiểu ca chần chừ, lấy ngọc ấn trong tay Thanh Nhược, để một vị khác ở lại canh giữ, mình chạy vào cửa phủ đi hồi báo. Một lát sau, cửa phủ liền mở ra, một người vội vàng từ trong cửa phủ vọt ra, lao thẳng về phía Thanh Nhược! Toàn thân Thanh Nhược ngốc ở nơi đó. Nàng vạnvạn không nghĩ tới, giờ phút này ra cửa chạy tới mình, lại là nàng! Editor: mọi người đoán xem là ai.
|
Chương 30: Cố Nhân Tới
Từ Tri phủ Trừ Châu lao ra, không phải là ai khác, chính là Hoa Dao, từng cùng Thanh Nhược có duyên gặp mặt một lần, lúc này vốn nên đang ở nội cung. "ngươi...... tại sao là ngươi?" Thanh Nhược kinh ngạc đến không biết phải nói cái gì. Hoa Dao vọt tới trước mặt Thanh Nhược, ánh mắt quét Thanh Nhược thật nhanh một lần, mở miệng nói: "đương nhiên là ta! Ngươi trốn ra được? Cẩm Nhan đâu?" Thanh Nhược càng là kinh ngạc, vì sao Hoa Dao giống như là biết rõ tình cảnh của các nàng. Đang muốn mở miệng, lại có một giọng nói ôn nhu từ sau lưng Hoa Dao truyền tới: "gấp cũng vô dụng. Trước hết để cho người ta đi vào đã, chuyện này cần thương nghị thật kỹ lưỡng." Lúc này, Thanh Nhược mới chú ý tới sau lưng Hoa Dao đi ra một nam một nữ. Người nam chừng bốn mươi tuổi, mặc quan bào, dáng vẻ cung kính hơi thấp đầu, có lẽ chính là Tri phủ Trừ Châu. Mà người nữ bất quá hai mươi, mặc thanh nhã váy gấm, tướng mạo cũng xem như là một mỹ nhân, trên người mơ hồ tỏa ra không rõ khí chất, chính là cô gái mới vừa rồi mở miệng, trên mặt cũng không có biểu lộ gì nhưng giọng nói lại ôn nhu. Hoa Dao nghe thấy có lý, nên vội kéo Thanh Nhược vào trong phủ nha. Đợi mấy người ngồi xuống, Tri phủ tiếp thụ đến ánh mắt của Hoa Dao sau liền thức thời lui xuống, mượn cớ nói đi vì mọi người chuẩn bị ngọ thực (bữa ăn trưa), chỉ để lại Thanh Nhược, Hoa Dao cùng cô gái kia. Trong lòng Thanh Nhược có nhiều nghi vấn, tỷ như Hoa Dao tại sao sẽ ở phủ nha Trừ Châu, làm sao biết được tình huống của các nàng, đám đạo tặc kia có mục đích gì...... một đoàn nghi vấn lượn quanh ở trong lòng Thanh Nhược, làm cho Thanh Nhược không biết nên mở miệng hỏi cái gì trước. Sắc mặt Hoa Dao tuy gấp, nhưng cũng bất loạn, nhìn ra biểu lộ của Thanh Nhược mang nhiều nghi vấn, chỉ nói: "bây giờ không phải là lúc hỏi những cái khác, sau này ta sẽ tự giải thích. Ngươi nói cho ta biết trước, trong rừng xảy ra chuyện gì? Ngươi là trốn ra được, còn Cẩm Nhan đâu?" Thanh Nhược sắp xếp ý nghĩ lại một chút, liền nói: "khi đó gặp mấy trăm người đạo tặc, chúng ta bị phân tán thành hai nhóm. Ta cùng với Cẩm Nhan được bảy vị ám vệ che chở vào rừng. Càng về sau chỉ còn dư hai vị ám vệ mang theo chúng ta tuôn ra một con đường máu, cũng không nhìn thấy địch nhân. Lúc này một nữ nhân mang mặt nạ đuổi kịp chúng ta. Sau đó, sau đó......" Thanh Nhược nói đến điểm này, lại nghĩ tới tình cảnh tối hôm qua, trong lòng run sợ càng sâu, nhìn thấy Hoa Dao cùng cô gái kia đang lắng nghe, không thể làm gì khác hơn là đè ép hốt hoảng tiếp tục nói: "sau đó ám vệ lại để cho hai chúng ta chạy trốn. Nhưng là một hồi sau, nữ nhân kinh khủng kia lại đuổi theo. Cẩm Nhan...... Cẩm Nhan để cho ta đi tìm Tri phủ Trừ Châu, sau đó tìm Bạch...... Bạch Diệc Hoa, nói nàng sẽ biết làm sao......" Trong đầu Thanh Nhược hiện ra sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi mất huyết sắc của Cẩm Nhan, và vết thương sâu hoắm trên tay, trong lòng nàng càng lúc càng bất an. Nhưng là, nhưng là phải nên tin tưởng Cẩm Nhan. Đúng! Cẩm Nhan thông minh như vậy, nhất định có thể sống sót! "cho nên ngươi liền đem Cẩm Nhan ném cho mặt nạ nữ nhân đó, chính mình chạy ra ngoài?" Hoa Dao khó hiểu mà đem thân thể nặng nề dựa vào lưng ghế. Nữ nhân này! Vì sao lại bảo vệ đứa nhỏ này đến thế! Nghe xong lời này, gương mặt Thanh Nhược lập tức mất huyết sắc, chấn động ở đó không nói ra lời. Nếu là nhìn kỹ, sẽ không khó phát hiện tay nhỏ bé đang đặt ở trên đầu gối bắt đầu run nhẹ. Cô gái mặc váy gấm liếc Hoa Dao một cái, nếu là người quen thì có thể đọc được trách cứ trong mắt nàng. Nàng ôn nhu nói: "ta chính là Bạch Diệc Hoa. Hoa Dao chẳng qua là lo lắng, không nên để ý những lời kia." Trên mặt vẫn là bình tĩnh. Giờ phút này Thanh Nhược nơi nào nghe vào. Nàng chỉ cảm thấy mình bị chấn động đến trống rỗng, chỉ nhiều lần nghĩ đến mình lại đem một mình Cẩm Nhan ném vào tình cảnh nguy hiểm như thế. Nếu là...... nếu là Cẩm Nhan xảy ra điều gì ngoài ý muốn...... Thanh Nhược thậm chí không dám nghĩ tiếp! Hoa Dao hiển nhiên cũng chú ý tới Thanh Nhược khác thường. Tuy cũng hiểu lúc ấy Thanh Nhược ở đó cũng không có tác dụng nhiều, nhưng ít ra, ít nhất Cẩm Nhan không phải một người đơn độc đối mặt! Được rồi, nàng biết Cẩm Nhan khẳng định luyến tiếc Thanh Nhược lâm vào khốn cảnh. Nàng bất đắc dĩ liếc mắt, đứng lên nói: "việc này không nên chậm trễ, chúng ta trở về trong rừng xem một chút!" Bạch Diệc Hoa gật đầu một cái, cũng đứng lên. Hoa Dao đi mấy bước, phát hiện Thanh Nhược còn ngồi ở đó không có theo tới, thở dài, liền tới đở Thanh Nhược, nói: "được rồi, ta chẳng qua là nóng nảy chút, cũng biết lúc ấy ngươi ở đó cũng không có tác dụng gì. Chúng ta trở về rừng xem một chút trước, hy vọng không đến nỗi quá tệ." Lúc này, Thanh Nhược mới hồi thần, thân thể vẫn có chút phát run, theo tay của Hoa Dao đứng lên, sắc mặt cũng chưa bình tĩnh lại. Hoa Dao nhìn thấy cũng có chút không đành lòng. Là mình nói quá ác, hay là đứa nhỏ này quá yếu đuối đây. Trên đường. "tiểu Thanh Nhược, chớ nghiêm mặt, Cẩm Nhan rất thông minh, chắc sẽ không có chuyện gì." Ba người Hoa Dao cùng lên một chiếc xe ngựa hơi lớn, thấy Thanh Nhược cả đường cũng cắn môi không nói lời nào, trong lòng vẫn là có chút bận tâm, ôm cánh tay của Thanh Nhược nói. "Ừm......" Thanh Nhược gật đầu một cái đáp lời. Nhưng trong lòng rất thấp thỏm, vừa khẩn trương vừa mong đợi vừa sợ. "đừng suy nghĩ nhiều. Ngươi không hỏi một chút vì sao ta ở Trừ Châu sao?" Hoa Dao cố gắng dời đi lực chú ý của Thanh Nhược. Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn về Hoa Dao, miễn cưỡng vặn ra tươi cười nói: "vì sao ngươi lại ở Trừ Châu?" Hoa Dao thật muốn liếc mắt một cái, nhưng là kiêng kỵ tâm lý tiểu hài tử, còn là nhịn. Chẳng qua là đưa tay dùng sức vuốt mặt của Thanh Nhược oán giận nói: "đừng cười, cười khó coi chết đi được! Cứ như ta đang ép ngươi bán cười vậy." Đợi nhu mở ra Thanh Nhược mới cười giải thích, "các ngươi vừa rời đi, ta liền nói với Cẩm Lân, thật vất vả mới thuyết phục hắn tạm thời cho đi, nên cũng xuất cung đi. Suy nghĩ có thể thuận tiện tới gặp Diệc Hoa, dù sao mục đích của các ngươi cũng là Tô Châu, nên nghĩ ở Bạch gia Tô Châu chờ mọi người tới. Ta đã đến Tô Châu mấy ngày, ở tại Bạch gia. Sáng nay thì biết được Bạch gia nghe được tin tức, nói là ngoại thành Trừ Châu có đạo tặc xuất hiện, phát hiện rất nhiều thi thể. Trong lòng ta cảm thấy không ổn, bấm ngày các ngươi cũng gần như sắp đến rồi, nên vội vàng cùng Diệc Hoa khoái mã thêm roi chạy tới. Ở đó, ta thấy được thi thể của mấy ám vệ, nên nghĩ đến chắc là mọi người đã xảy ra chuyện, vội vàng phái người vào trong rừng tìm. Nhưng là khu rừng kia hơi lớn, chúng ta chỉ tìm thấy thi thể của mấy ám vệ, nhưng cũng không có tìm được các ngươi. Cũng không có tìm được thi thể Cẩm Nhan, cho nên ngươi cứ yên tâm." Hoa Dao chưa nói hết, lúc ấy cảnh tượng đó quả thực khiến nàng muốn cả kinh hôn mê. Nơi đó, máu tươi nhiễm đỏ bãi cỏ, thi thể la liệt. Mà vừa nhìn thấy trong đông đảo áo đỏ là áo đen ám vệ, nàng liền xác nhận thân phận của hắn. Ám vệ trong cung quần áo tuy là màu đen, ống tay áo lại có thêu đặc biệt ám văn dấu hiệu, những thứ này nàng nghe Cẩm Lân nhắc qua. Cho nên lúc đó sắc mặt của nàng so với Thanh Nhược khi nãy cũng không khá hơn bao nhiêu. Càng về sau dốc lòng tìm kiếm cũng không phát hiện thi thể của nhóm người Cẩm Nhan, nàng mới hơi yên tâm. Thanh Nhược nghe giải thích mới hiểu được, cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhìn Hoa Dao một chút, lại nhìn gương mặt vô biểu tình của Bạch Diệc Hoa một chút, hỏi: "vậy tại sao lúc ấy Cẩm Nhan để cho ta đi tìm Bạch cô nương?" Hoa Dao giải thích: "chắc là sau khi ta xuất cung, Cẩm Nhan sẽ biết được tin tức từ Cẩm Lân, cũng đoán được ta nhất định là ở trong phủ của Diệc Hoa, cho nên mới để ngươi đi tìm Diệc Hoa. Tìm được Diệc Hoa thì tương đương với tìm được ta." Dừng một chút, lại nói, "hơn nữa Diệc Hoa biết y thuật." "ngươi chẳng phải cũng biết y thuật sao." Chợt, Bạch Diệc Hoa mở miệng. Gương mặt Hoa Dao nhăn một cái, giọng nói rõ ràng không vui nói: "ta mới không cần phải biết. Ta chỉ dùng độc!" Trong mắt Bạch Diệc Hoa thoáng hiện lên một chút bất đắc dĩ. Thanh Nhược không biết Hoa Dao vì sao khôngvui, nhưng cũng không quan tâm tới những thứ này, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến annguy của Cẩm Nhan, hy vọng xe ngựa mau đến khu rừng nhanh một chút mới phải.
|
Chương 31: Thi Thể
Mặc dù xe ngựa chạy rong ruổi nhưng tới nơi gặp chuyện không may cũng rất nhanh. Lúc này, thi thể đã được quan phủ xử lý hoàn tất, nhưng trên cỏ vẫn còn giữ lại từng vũng máu khô lớn. Xác hai chiếc xe ngựa tối qua cũng vẫn giữ ở tại chỗ, thê lương nhắc nhở Thanh Nhược đến sự thực kia. Hoa Dao tung người nhảy xuống xe, rồi thúc giục Thanh Nhược mang theo hai người bọn họ dọc theo lộ tuyến tối hôm qua đi lại một lần. Thanh Nhược đứng ở tại chỗ, có chút chần chừ. Tối hôm qua, nàng bị hoảng sợ không nhỏ, vốn là không quá cố ý nhắc nhở mình phải nhớ lộ tuyến. May mắn vẫn còn có những vết máu kia, ba người liền theo những dấu vết này đi vào trong rừng. Một đường đi tới, giống như đang nhắc nhở Thanh Nhược tối hôm qua phát sinh hết thảy, hình ảnh rõ ràng ở trong đầu không ngừng thoáng hiện, để cho sắc mặt của nàng có chút kinh hoảng, chỉ dựa vào sự lo lắng đối với Cẩm Nhan để chống đở. Dù sao còn nhỏ tuổi, lại không trải qua thế sự, mấy canh giờ xuống, trong lòng nàng chưa từng buông lỏng một khắc, cho dù là lúc bị ngất xỉu cũng là vừa bất an vừa vội. Chuyện tối ngày hôm qua ở trong lòng nàng tạo thành ảnh hưởng tựa như một tảng đá lớn bị ném vào giữa hồ, văng lên sóng lớn, trong mắt trong lòng đều là máu tươi cùng thịt tung tóe. Nhưng là bây giờ không phải là thời điểm khiến cho nàng sợ, nàng sợ hơn cũng không phải là những thứ kia. Ba người đi tới địa phương mà A Cửu cùng Thập Ngũ mang theo các nàng cùng mấy người ám vệ khác tách ra. Tới đây thì phân biệt rõ hơn, sau đó mấy người trên căn bản là một đường bỏ chạy về phía Đông. Cả nhóm Thanh Nhược liền cũng đi về phía Đông. Trong lúc đó, Thanh Nhược hỏi đến ám vệ, Hoa Dao chỉ đại khái nói đã an táng tốt cho họ. Nàng tất nhiên không có nói cho Thanh Nhược những người đó thảm thiết như thế nào, năm người ám vệ, đều là mặt mũi đầy máu, vết thương khắp người, trên người cơ hồ không có một chỗ hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả chết cũng nắm chặc đại đao trong tay. Có một bị chém đứt tay phải, có một bị một thanh đại đao chém vào bên hông, hầu như đứt nửa người, trước khi chết, đao còn cắm ở ngang hông. Có một người bị đâm một đao từ phía sau lưng, lộ ra xương sống. Thấy những chiến huống thảm thiết này, ngay cả nàng cũng có chút không đành lòng. Lại đi một lát sau, Thanh Nhược liền nhận ra địa phương mà lúc ấy bốn người bị đuổi theo. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì từ xa các nàng liền phát hiện hai cỗ thi thể nằm dưới đất. Bởi vì chung quanh chỗ này chính là buội cây buội rậm, vì vậy đám người Hoa Dao cũng không tìm được, nên cũng không có thu thập tốt thi thể. Sắc mặt Thanh Nhược càng lúc càng trắng mấy phần, vừa muốn đến gần, Hoa Dao chợt giữ nàng lại, trong ánh mắt lộ ra lo lắng. Thanh Nhược chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, phất tay Hoa Dao xuống, đi về phía trước một chút. Trước mắt một nam tử trẻ tuổi nhắm hai mắt, gò má dán trên đất, ngực cắm một thanh đại đao, hai tay vẫn nắm lưỡi đao, vết máu một mực chảy đến hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) cùng cổ tay, sau đó hội tụ thành một mảng máu khô ở ngực. Vậy mà trên mặt của y vẫn là mang theo một nụ cười ôn nhu. Phương hướng mà khuôn mặt của y hướng đến chính là thi thể của một cô gái trẻ tuổi. Thanh Nhược nhận ra đây là A Cửu. Trên người A Cửu tất cả đều là khối máu ngưng kết, một bộ y phục đã bị chém rách mấy lỗ, bên trong lộ ra trung y màu trắng cùng vết thương như ẩn như hiện máu thịt. Nàng nhìn về phía Thập Ngũ, tay phải vẫn khoác lên trên mặt của Thập Ngũ, thần sắc trên mặt cực kỳ phức tạp. Bãi cỏ dưới người tất cả đều bị máu nhuộm thành một mảnh màu nâu đen, thêm vào ở màu xanh lá tươi mới khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Nước mắt Thanh Nhược đột nhiên im lặng rơi xuống. Quả nhiên, vẫn là chết sao......A Cửu. Thanh Nhược siết tay thật chặc, móng tay hầu như đều muốn đâm vào thịt trong lòng bàn tay, lấy cái này áp chế run sợ từ nội tâm xông đến. Nhìn cảnh tượng như vậy, tại chỗ ba người tựa như có thể thấy được hình ảnh trước khi chết của hai ám vệ. Hoa Dao cùng Bạch Diệc Hoa nhìn tư thế chết của hai người cũng trở nên trầm mặc. "đi thôi." Sau một lát, Hoa Dao mở miệng, phá vỡ yên lặng, tới đở Thanh Nhược, sau đó từ từ lôi kéo nàng, tiếp tục đi về phía Đông. Các nàng còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Bạch Diệc Hoa nhẹ nhàng vuốt mắt cho A Cửu, sau đó cùng đi tới. Càng đến gần chỗ đó, tim Thanh Nhược càng đập nhanh. Nàng không dám tưởng tượng mình thấy được sẽ là cảnh tượng gì. Nàng mặc cho Hoa Dao lôi kéo nàng đi về phía trước, vừa muốn biết kết quả, lại sợ biết kết quả. Vậy mà còn là càng lúc càng gần. Thanh Nhược cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn. Tay của nàng ở lòng bàn tay Hoa Dao hơi run rẩy. Hoa Dao hiển nhiên cũng chú ý tới tâm tình của Thanh Nhược, trong lòng thở dài, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào. Nữ nhân kia! Luôn là quá phiền toái! Rốt cục, phía xa giống như nhìn thấy có một người nằm trên đất. Chân của Thanh Nhược rốt cục không cách nào di động nữa. Chợt, đôi chân nàng mềm nhũn trượt trên đất. Toàn bộ chú ý của Hoa Dao đang ở bóng người phía trước, cũng không để ý, không kịp bắt lại Thanh Nhược, Thanh Nhược đã ngồi trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn về phía trước. Nhất thời, Hoa Dao cảm giác dũng khí của mình cũng bị cạn sạch, chần chừ ngừng lại. Chỉ có Bạch Diệc Hoa vẫn trấn định, liếc mắt nhìn Thanh Nhược trên đất, sau đó kéo qua Hoa Dao, tiếp tục đi về phía trước. Hoa Dao hiểu ý tứ của Bạch Diệc Hoa, cũng không dám để cho Thanh Nhược tiếp tục đi về phía trước, loại chuyện khó này không thể làm gì khác hơn là do hai người bọn họ phụ trách. Càng lúc càng gần, Hoa Dao đã mơ hồ nhìn thấy một bộ áo bào màu trắng nhuốm máu, trong lòng hơi chìm chìm. Mặt Bạch Diệc Hoa vẫn không thay đổi kéo Hoa Dao, cho đến đứng lại ở trước bóng người màu trắng. Trước mắt nằm một người mặc một thân bạch y, phía trên loáng thoáng có thể phân biệt ra ám văn khiêm tốn mà hoa lệ, cổ áo viền bạc, bên hông đeo một khối mặc ngọc, trên ngọc có khắc một con Phượng Hoàng bay lượn, nhưng đầu chuyển sang bên kia, không thấy được gương mặt. nhưng thân hình kia vẫn là cực kỳ giống một người. Sắc mặt Hoa Dao càng lúc càng khó coi. Bạch Diệc Hoa cũng không để ý, ngồi xổm người xuống, đưa tay ra, nhẹ nhàng xoay mặt người nằm trên đất lại. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt các nàng. Mi tựa như núi xa, mạo như thanh liên. Môi mỏng như trăng non, lúc này đã trút hết huyết sắc, gương mặt kia như một bức tranh thủy mặc bị phai màu, đều là tái nhợt, lại có vết máu từ bên mép chảy xuống, nhiễm đỏ nửa bên cổ thon dài, kết thành vảy màu đỏ sậm, rơi vào mỗi một chỗ trên bạch y, nở ra từng đóa hoa lớn yêu dã, lại ở chỗ ngực trái tràn ra bông hoa đỏ như máu, một đường dọc tới xương sườn, chảy tới trên đất, tụ thành một vũng máu khô nhỏ. Dung nhan kia tĩnh như nước, mật như khói, khóe môi lại có độ cong rất nhỏ, hoa lệ mà nở rộ trong vũng máu, giống như như ánh bình minh ở trong màn đêm tối tăm đột nhiên tràn ra lửa khói, trong nháy mắt phá vỡ bầu trời đen to lớn, rực rỡ không gì tả nổi, rồi lại đẹp đến khiến người ta vỡ tim. Thân thể Hoa Dao lắc lư, được Bạch Diệc Hoa vịn lại. Hai người cũng không có chú ý đến sau lưng, Thanh Nhược theo kịp, đến khi nhìn thấy diện mạo của người nọ, bước chân đột nhiên lui về sau một bước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra thần sắc cổ quái vặn vẹo, kinh ngạc nhìn người nằm trên đất. Thời gian tựa như trải qua ngàn vạn năm, sau đó giống như từ cả vùng đất khô khốc đột nhiên nứt ra khe hở, từ trong xông ra bi thương cực lớn. Nhưng không có nước mắt. Thanh Nhược chẳng qua là gắt gao nhìn người nằm trên đất, ánh mắt cũng không nháy một cái. Có lẽ là cảm nhận được hơi thở sau lưng không đúng, Bạch Diệc Hoa quay đầu lại, khi nhìn đến Thanh Nhược, nàng kinh hãi thoáng qua, trong mắt lóe lên tâm tình phức tạp, sau đó kéo kéo Hoa Dao. Hoa Dao không kịp ngăn cản Thanh Nhược, để cho nàng chính mắt nhìn thấy tình huống trước mắt, trong lòng áo não không ngớt, vội vàng lui đến bên người Thanh Nhược, đưa tay kéo nàng, ngừng một chút nói: "chúng ta đi về trước thôi." Thanh Nhược lại tựa như không nghe, vẫn nhìn Cẩm Nhan, không nói lời nào, cũng không có động tác. "nàng đã chết." Chợt, Bạch Diệc Hoa mở miệng. Trong nháy mắt, thân thể Thanh Nhược run lên, sau đó tiến lên một bước, thoát khỏi tay của Hoa Dao, từ từ ngồi xổm xuống. Sau đó chầm chậm, đưa tay phải ra đặt ở dưới mũi Cẩm Nhan. Không còn thở. Bạch Diệc Hoa cũng không có ngăn cản nàng. Hoa Dao càng là quay đầu, không đành lòng nhìn lại. Bất quá mới ở chung với nhau thời gian ngắn ngủi không phải sao? Có phải nên nói là mị lực của Cẩm Nhan quá lớn, quá thành công? Nhưng là bi kịch hôm nay, thật sự là Cẩm Nhan hy vọng thấy sao? Khóe môi Hoa Dao xẹt qua một nụ cười khổ. Ban đầu, nàng đã nhìn thấu tâm tư của Cẩm Nhan, cho nên cố ý cùng Cẩm Nhan thân cận nhìn phản ứng của tiểu Thanh Nhược. Hôm nay tình huống này, thật không biết nên làm thế nào cho phải. Tay phải Thanh Nhược thuận thế dán lên trên mặt Cẩm Nhan. Chạm vào tay lạnh như băng, cứng ngắc như sắt. Hôm qua mới vừa hứa hẹn, nhanh như vậy liền nuốt lời sao. Thế nào...... có thể. Trong cái khe kia xông ra bi thương càng nhiều hơn, tràn vào miệng mũi Thanh Nhược, che mất nàng. Mi mắt quen thuộc kia đã từng ôn nhu cười với mình, thậm chí còn từng vô tình đụng chạm môi mình. Thanh Nhược chậm rãi lấy ngón tay ôn nhu vuốt ve mi, mắt, mũi, cuối cùng rơi xuống trên môi. Tay run rẩy dữ dội. Bất quá chỉ mới một ngày, vì sao hết thảy tấtcả đều thay đổi đây?
|
Chương 32: Cẩm Nhan Phiên Ngoại (Một)
Ở trong cung , Cẩm Nhan từ nhỏ liền học được tuyệt tình cùng đạo lý mạnh được yếu thua . Khi đó nàng bất quá bốn tuổi . Vẫn còn trẻ con . Nhiều lắm là , bất quá là một hài tử thông minh một chút . Bởi vì lúc nàng ra đời trời giáng điềm lành , được ban cho danh hiệu Trường Phượng , phong làm Trường Phượng công chúa , được Hoàng thượng sủng ái . Nhưng , cây to đón gió . Huống chi , tài năng lộ phải quá sớm . Sớm đến nàng lúc đó không có bất kỳ năng lực tự vệ . Có rất ít người biết nàng đã từng từ trong cung biến mất qua nửa năm . Hoặc là nói chính xác hơn là năm tháng hai mươi ba ngày . Những ký ức kia đối với nàng mà nói , là bóng tối . Trên đoạn đường kia hiện đầy bụi gai , chỉ cần hồi tưởng liền phảng phất có thể nạo rách mềm mại da thịt , chảy ra máu tươi . Bọn chúng cũng bị phong ở ký ức sâu nhất của nàng , đóng bụi , hiện lên cũ vàng . Nhưng lại vĩnh viễn ở đó một góc không bao giờ quên được . Nàng chưa từng đối với bất kỳ người nào nhắc qua bất cứ chuyện gì về đoạn thời gian kia . Bất luận kẻ nào . Tất cả mọi người chỉ biết là nàng sau khi trở lại , Lệ phi liền nhảy giếng tự vận . Mà ở số ít phiên bản truyền lưu , Lệ phi được vớt ra ngoài trên thi thể tràn đầy vết roi cùng vết đao , trầy da sứt thịt , có vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn thấy sâm sâm bạch cốt . Những thứ này dấu vết đều ở trong nước ngâm phải hiện lên bạch , sưng vù ra , ngay cả vốn là diễm lệ mặt mũi cũng không có thể may mắn thoát khỏi , cơ hồ nhận không ra dáng vẻ , thật là kinh khủng . Những người biết Trường Phượng công chúa biến mất mơ hồ hiểu chuyện này cùng Lệ phi có liên quan , nhưng không ai dám mở miệng , tất cả mọi người sáng suốt lựa chọn trầm mặc . Lúc đó , Lệ phi cùng Hoa phi quan hệ cũng không xấu , thậm chí là dung hiệp . Kể cả đối với tiểu Cẩm Nhan cũng là cực tốt . Tiểu Cẩm Nhan trừ đi chỗ mẫu phi , đi nhiều nhất chính là Chiêu Nhân cung của Lệ phi . Lệ phi thường cười cho tiểu Cẩm Nhan chuẩn bị các loại thức ăn , thỉnh thoảng kể chuyện xưa cho nàng nghe . Nàng thích nghe nhất những dã sử tin đồn thú vị . Lệ phi xuất thân dân gian , cái này loại chuyện xưa ngược lại biết được phải là nhiều nhất . Tiểu Cẩm Nhan thường thường có thể dành cả thời gian một buổi chiều để vừa ăn đồ ăn vặt vừa nghe chuyện xưa , cho đến sắc trời dần tối , bà vú tìm tới để cho nàng trở về chỗ mẫu phi ăn , nàng mới vẫn như cũ không thôi mà đi trở về . Có lúc nàng cũng sẽ nương nhờ Lệ phi nơi đó sau đó mới trở về mình Vân Phượng điện . Cho nên ở Lệ phi trước khi chết , số ít người biết được công chúa mất tích đều không từng hoài nghi tới Lệ phi . Tiểu Cẩm Nhan là biến mất trong lúc chơi trốn tìm . Ai cũng không biết công chúa là vì sao không thấy . Lúc ấy bốn cung nữ cùng hai thái giám theo yêu cầu của công chúa cùng nàng chơi đùa . Còn dư lại một tiểu thái giám che mắt bắt đầu đếm , những người còn lại liền tìm chỗ trốn . Nhưng là , đến tất cả mọi người bị tìm ra sau , duy chỉ có không thấy Trường Phượng công chúa . Đoàn người mồ hôi lạnh cũng xuống tới , lúc đầu cũng không dám lộ ra , chịu nhịn tâm từ từ tìm , nhưng ngay cả cái bóng cũng tìm không thấy . Tìm đến cuối cùng , sáu người cũng hoảng hồn , vội vàng đi thông báo bà vú chiếu cố công chúa , hy vọng thị vệ thấy công chúa có thể đem công chúa đưa về . Hôm đó bà vú thân thể khó chịu nằm nghỉ ngơi , nghe mấy người báo lại cũng hoảng hồn , chống gượng chạy đi tìm kia nhóm phụ cận thị vệ , nhưng không nghe thấy bất kỳ có tin tức liên quan đến Trường Phượng công chúa . Bà vú cùng thị vệ tìm lần Vân Phượng trước điện sau điện , cũng không tìm thấy công chúa , mới hiểu được có lẽ là xảy ra chuyện . Bà vú bận rộn chạy đi tìm Hoa phi , nhưng vừa tới Hoa phi ở Ngọc Đức cung , nhưng không nghĩ đến , xa xa liền nhìn thấy bên ngoài cung đứng mấy hàng thị vệ , không khí nghiêm túc . Bà vú ở trong cung đã lâu , nhìn lên thấy liền biết cái này không khí có cái gì không đúng , nhưng cũng không biết làm sao bây giờ , không thể làm gì khác hơn là lại trở về cùng sáu người kia nói trước không muốn đem chuyện của công chúa lộ ra . Sáu người vốn liền rất lo lắng , vừa nghe lời này vội vàng đồng ý . Ngày thứ hai , bà vú liền nghe phong phanh Hoa phi hôm qua bởi vì yêu thuật sự kiện bị hạ ngục , hôm nay liền phát hiện ở trong tù sợ tội tự vận , kinh ra một cái mồ hôi lạnh . Khi nàng suy nghĩ như thế nào đem sự kiện bẩm cho Hoàng thượng thời điểm , cửa bị gõ . Không có ai chú ý tới , ngày đó trong cung ít đi bốn cung nữ cùng hai tiểu thái giám . Mà cùng ngày , bà vú cùng hôm đó thị vệ giúp một tay tìm kiếm nói công chúa đã tìm được , cũng nói tới công chúa bởi vì chuyện của mẫu phi khổ sở trong lòng không muốn gặp người . Cũng vì vậy , không có ai hoài nghi , cũng không có người quan tâm , vì sao như vậy thời gian dài không có thấy Trường Phượng công chúa . Mà khi đó , Trường Phượng công chúa đang hôn mê ở trong một chiếc xe ngựa lắc lư , chạy nhanh ở ngoài thành trên đường . Khi tiểu Cẩm Nhan có ý thức lúc , chỉ cảm thấy đầu vẫn rất choáng , ấu nộn thân thể ở lắc lư trong xe ngựa dập đầu phải có chút đau . Ánh mắt bị một cái bóng loáng vải gấm che lại , không nhìn thấy trước mắt tình huống , chỉ đoán ra là ở trên xe ngựa . Nàng cố gắng hồi tưởng cảnh tượng lúc đó , nhớ mang máng nàng núp ở một cái động trong núi giả , đang chờ người đến tìm , chợt nghe thấy được một cổ mùi thơm . Đó là một loại mùi rất kỳ lạ , có chút ngọt nị , tiểu Cẩm Nhan nghi ngờ lại ngửi một cái , đang muốn bò ra ngoài đi nhìn một chút , chợt thân thể mềm nhũn , liền dần dần mất đi ý thức . Nàng lúc đó không biết có loại đồ gọi là mê hương , ngã xuống cuối cùng chỉ cảm thấy rất kỳ quái , trong nháy mắt trong lòng cũng xẹt qua dự cảm xấu . Giờ phút này tỉnh lại , liền nhận ra mình trước mắt tình cảnh nguy hiểm . Tuy không biết nguyên nhân , nhưng nàng từ nhỏ thông tuệ , hiểu hiện giờ tốt nhất là biết rõ tình cảnh trước mắt , sau đó nghĩ biện pháp trở về cung đi . Tay chân của nàng cũng bị sợi dây trói , ánh mắt lại bị che , nàng thử ngồi dậy . Nhưng trong bụng đói bụng , xác nhận hôn mê không ít thời gian , cộng thêm cảm giác ngất xỉu còn chưa rút đi , hẳn là không thể dùng sức . Bất đắc dĩ , nàng chỉ đành phải chờ xe ngựa dừng lại . Nhưng xe ngựa hẳn là một mực chạy , qua rất lâu sau đó , ở tiểu Cẩm Nhan nhịn không được ngủ hai lần sau mới ngừng lại . Khi đó , Cẩm Nhan đã đói bụng đến phải không có một tia khí lực , hơn đừng nhắc tới trong miệng khô cạn phải tựa như muốn bốc lửa . Đợi đến lần thứ ba tỉnh lại sau một lát , xe ngựa mới ngừng lại , tiểu Cẩm Nhan liền cố gắng lên tinh thần chú ý . Chỉ cảm thấy trước mắt cách miếng vải gấm đen hơi sáng một chút , ngay sau đó liền có một đôi bàn tay một chút đều không ôn nhu kéo lại cánh tay của tiểu Cẩm Nhan , sau đó một thanh kéo đi ra , ném xuống đất . Tiểu Cẩm Nhan vốn liền suy yếu , vừa té như vậy , liền lại hôn mê bất tỉnh . Nữa khi tỉnh lại , là bị một chậu nước lạnh tưới tỉnh . Khi đó đã là đầu mùa thu , nước lạnh vừa đụng đến tiểu Cẩm Nhan , nàng liền bị lạnh tỉnh . Lần này trước mắt không có miếng vải đen , mới vừa vừa mở mắt , cảm giác hồi lâu chưa từng thấy qua ánh sáng , ánh mắt trong nháy mắt bị đột nhiên xuất hiện ánh sáng đâm vào làm nàng híp mắt lại . Mấy giây sau , một thân ảnh cường tráng xuất hiện ở trong tầm mắt mình . Những ngày kế tiếp , là khổ đau trải qua . Người nam nhân kia đem tiểu Cẩm Nhan nhốt vào một gian phòng nhỏ tối đen , chỉ có mỗi lúc giờ cơm mới xuất hiện sau đó thông qua dưới cửa một ô vuông nhỏ đưa cơm . Căn phòng rất nhỏ , chỉ đủ tiểu Cẩm Nhan đi bốn năm bước . Hắn khi rãnh rỗi thì đi vào , trong tay luôn là cầm roi , sau đó bắt đầu dùng roi đánh nàng . Hắn quất nàng thời điểm , trên mặt loáng thoáng có nét mặt hưng phấn , ra tay cũng không bởi vì tiểu Cẩm Nhan mới bốn tuổi mà có bất kỳ lưu tình . Nhưng hắn lại là rất có phân tấc mỗi lần chỉ quất mấy roi , sau đó ném cho nàng một chai thuốc rời đi . Tiểu Cẩm Nhan thường xuyên ở vào thời điểm này cắn răng , ở trong bóng tối một mình bôi thuốc . Trên lưng hiện đầy vết roi , trong tay chạm được tiên nộn da thịt lật rách , chảy xuống nhuộm máu , trên mặt đất đều có thể thấy màu nâu đỏ vết máu . Ánh mắt của nàng không thấy rõ sự vật , chỉ có thể từ dưới cửa ô nhỏ xuyên thấu qua tới yếu ớt ánh sáng để phán đoán ban ngày hay là đêm tối . Bởi vì khi là đêm tối , ngay cả ô nhỏ đều là bóng tối 、 yên tĩnh . Như vậy ngày giờ , roi cũng không phải là khó khăn nhất chịu được , khó khăn nhất chịu được là cái này vĩnh hằng bóng tối . Không có khái niệm thời gian , không có sức sống hoàn cảnh , đơn giản có thể đem người ép điên . Ngươi chạm tới , là lạnh như băng không khí , thấy , chỉ có bóng tối vô tận . Chật hẹp mà đè nén . Dù sao cũng là đứa trẻ , như vậy bóng tối quá kinh người . Khi nàng co rúc ở trong bóng tối , thân thể co lại thành một đoàn run rẩy khóc thút thít , như vậy tuyệt vọng là sâu tận xương tủy . Như vậy rất nhiều ngày sau , nàng ngay cả nước mắt cũng mất , chẳng qua là tận lực tựa vào trên vách tường tìm cầu xin chút cảm giác tồn tại . Nàng hiểu nước mắt của nàng không thể cho nàng bất kỳ trợ giúp nào . Sợ cũng không có thể . Nàng hiểu , nếu như tiếp tục như vậy đi xuống , nàng nhất định sẽ điên . Mỗi ngày mỗi đêm ở tiểu phòng tối , nàng suy nghĩ đều là thế nào chạy đi . Nàng tuy nhỏ nhưng cũng hiểu , nàng cơ hội rất ít , nhất định phải một lần thành công , nếu không lần sau cơ hội sẽ không biết khi nào . Mà nàng không có thời gian , nàng nhất định phải chạy đi ở trước khi nàng phát điên . Vì vậy , khi ngày đó nam nhân lại một lần nữa cầm roi đi vào , phát hiện tiểu Cẩm Nhan nằm trên đất bất tỉnh nhân sự . Hắn đi tới ngồi xổm xuống , đưa tay ra tiến tới tiểu Cẩm Nhan dưới mũi , chỉ dò phải nhẹ cạn hư nhược hô hấp . Cái trán lửa nóng , gò má ửng hồng . Nam nhân tựa hồ cũng không muốn thấy tiểu Cẩm Nhan chết đi , chần chừ , vẫn là đem tiểu Cẩm Nhan bế lên , đi ra khỏi tiểu phòng tối . Hắn đem tiểu Cẩm Nhan đặt ở trên giường gỗ , tìm sợi dây đem tay cùng chân của tiểu Cẩm Nhan cũng trói lại , sau đó đắp lên chăn ngăn trở sợi dây kia , liền ra cửa đi . Ở nghe tiếng bước chân biến mất sau , tiểu Cẩm Nhan từ từ mở mắt ra . Rất lâu không có thấy ánh sáng . Tiểu Cẩm Nhan trong lòng thoáng qua một tia cảm giác kỳ quái , khóe mắt ướt chút , có loại xung động muốn khóc . Vậy mà rất nhanh , tiểu Cẩm Nhan liền thu thập xong tâm tình của mình . Nàng cần tập trung tinh lực để chạy trốn . Mặc dù tay chân bị trói , di động không có phương tiện , nhưng là so ở chật hẹp tiểu phòng tối tốt hơn nhiều . Tiểu Cẩm Nhan cắn răng một cái , lộn một cái , cùng chăn cùng nhau rơi vào trên đất . Mặc dù có chăn chèn phía trước , tiểu Cẩm Nhan trên người hiện đầy vết thương còn là đau đến nhíu lại mi , động tác cũng không chần chờ , chống giường từ từ đứng lên . Nàng nhìn thấy bên cạnh trên bàn có chén nước , liền nhảy qua . Thân thể bởi vì tay chân bị trói , lực thăng bằng cũng không khá lắm , một đoạn mấy bước khoảng cách , đã té hai lần . Đến một lần cuối cùng , nàng cố ý hướng cái bàn chỗ ngã xuống , bả vai đụng vào góc bàn , trên người chợt đau nhói , đồng thời đụng phải cái bàn lay động hạ , sau đó cả hai đồng thời té xuống . Chén nước rơi trên mặt đất , vỡ vụn ra tới . Nàng kềm chế ở đáy lòng hưng phấn , lăn đến bên cạnh mảnh vỡ lấy mảnh sứ cắt dây . Nàng không biết nam nhân khi nào trở lại , trong lòng cấp , cũng không khống chế tốt lực đạo trên tay , mảnh sứ lúc ma sát cũng cắt vào lòng bàn tay nhỏ bé , chảy máu , thấm ướt sợi dây . Nhưng tiểu Cẩm Nhan động tác không ngừng , tiếp tục cắt dây . Với nàng mà nói , như vậy đau đớn cùng ngày trước so sánh , cũng không phải là không thể nhẫn nhịn . Thời gian từng giây từng phút trôi qua . Mồhôi nhu ướt lông mi , rơi xuống . Tiểu Cẩm Nhan có thể cảm thấy trong tay sợidây càng ngày càng nhuyễn . Vậy mà đang lúc ấy thì bên ngoài đột nhiên vanglên tiếng bước chân . [editor: đọc khúc này hồi hộp chết người, y như đang coi phim kinh dị vậy. ^_^]
|
Chương 33: Cẩm Nhan phiên ngoại ( hai )
Sau khi người đàn ông đó dẫn đại phu vào cửa, thì thấy được một cảnh tượng như vậy: cái bàn lật ngã xuống đất, cái ly cũng vỡ, mảnh vỡ rơi trên mặt đất, phía trên dính chút vết máu. Ở mép giường, chăn rơi trên đất, trên giường lại không có người. Nếu như hắn cẩn thận một chút, sẽ phát hiện cái ly bị vỡ thiếu một mảnh. Vậy mà phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là người đã chạy mất. Hắn nghĩ một đứa bé chắc sẽ chạy không xa, chưa kịp ngẫm nghĩ liền vội vàng đuổi theo. Dưới giường, tay cầm mảnh sứ của tiểu Cẩm Nhan đổ đầy mồ hôi, may mắn đối phương không có tới đây dẹp chăn, nếu không như vậy sẽ thấy nàng. Rốt cục, sợi dây đứt, nàng thừa dịp người đàn ông kia mới vừa chạy ra cửa, vội vàng từ gầm giường bò ra chạy ra ngoài. Rất nhanh tiểu Cẩm Nhan chạy tới trên đường, nàng không dám ở lâu. Đợi sau khi ra ngoài, tiểu Cẩm Nhan mới phát hiện chỗ ở là một trấn nhỏ, hẳn là quang cảnh ở phương Nam, cầu nhỏ nước chảy, khói bếp lượn lờ, bây giờ chính là lúc hoàng hôn, trời chiều nhiễm đỏ mặt nước. Ngày đó, ngay cả mây cũng thấm đẫm hồng ý, cảnh tượng rất ấm áp. Thấy được mặt trời, đáy lòng nàng dâng lên chua xót, thân thể nho nhỏ trong ánh trời chiều có vẻ đặc biệt cô tịch bất lực. Nàng không biết nơi này cụ thể là nơi nào, chỉ biết là phương hướng của nàng chỉ có một —— Trường An - Hoàng thành. Đó là một đoạn lịch trình gian khổ. Nàng không có một xu, cho nên chỉ có thể vừa hỏi người, vừa ăn xin lên đường. Nàng thu hồi tất cả kiêu ngạo, cách rời Hoàng cung, những kiêu ngạo kia không thể mang lại cho nàng bất kỳ tính thực tế nào. Nàng sẽ đói, nàng sẽ khát, nàng cần lộ phí, nàng càng cần một lớp ngụy trang để tránh né người đàn ông kia. Nho nhỏ hài tử giống như trưởng thành trong một đêm. Nàng mím đôi môi, bò lổm ngổm trong bụi bậm, trên mặt đều là tro bụi, tóc tai rối bời, quần áo lam lũ. Theo thời gian, càng ngày trong mắt nàng lộ ra kiên nhẫn càng sâu. Nàng bị mưa gió, bị cơ hàn, bị bẩn thỉu, cũng bị vũ nhục. Chỉ có mỗi khi màn đêm buông xuống lúc, nàng mới giống như là đứa bé, sợ hãi tất cả bóng tối trước mắt. Nàng chẳng qua là một lần lại một lần tự nói với bản thân, mình phải sống sót trở về. Đây là âm mưu, nàng phải đòi lại tất cả. Tình huống cải thiện là cho đến khi nàng vô tình nghe được ở phụ cận khách điếm có người phải về Trường An. Nàng rốt cục cảm thấy thời cơ tới. Tiểu Cẩm Nhan dùng tiền còn sót lại đi mua một bộ quần áo nữ đồng mộc mạc. Nho nhỏ người rốt cục khôi phục sạch sẽ lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bị thu sương cóng đến có chút phiếm hồng. Nàng chỉnh lý xong mình, sau đó len lén hỏi thăm được xe ngựa của những người muốn đi Trường An. Xe ngựa so với trong tưởng tượng tinh sảo hơn nhiều. Bên trong trải vải gấm, rất thoải mái. Tiểu Cẩm Nhan suy nghĩ tìm lý do thuyết phục bọn họ đem nàng thuận lợi mang đến Trường An. Ước chừng qua hai canh giờ, màn xe được vén ra, lộ ra một thiếu phụ với gương mặt thanh tú. Tiểu Cẩm Nhan quỳ ngồi trong xe ngựa, hai tay chống đầu gối, nhút nhát nhìn thiếu phụ trẻ tuổi, lộ ra vẻ thấp thỏm hốt hoảng mà hài đồng nên có. Thiếu phụ hiển nhiên không ngờ rằng trong xe lại có một đứa trẻ, nhất thời cũng sợ run bên ngoài xe. "mẹ, không lên xe sao?" chợt, một giọng nói trẻ thơ phá vỡ trầm mặc. Lúc này, tiểu Cẩm Nhan mới chú ý tới hài đồng ở bên cạnh thiếu phụ. Mới vừa bởi vì khẩn trương, đứa bé kia vóc dáng lại lùn, thấp hơn bánh xe nên nàng không có nhìn thấy. Lúc này nhìn tới, bất quá là một bé gái chừng hai tuổi, loáng thoáng có thể thấy được trên đầu cột hai búi tóc nhỏ, đang lắc lắc tay của thiếu phụ. Thiếu phụ nhìn về phía nữ nhi đang dắt trong tay, trấn an nói: "mẹ có chuyện phải xử lý. Nhược nhi ngoan, chờ một chút." nói xong, rồi nhìn về phía tiểu Cẩm Nhan, hơi chau mày. Lúc này, phu xe thấy có chuyện, đi qua, cũng nhìn thấy tiểu Cẩm Nhan trong xe, kinh ngạc nói: "từ đâu tới đứa trẻ! Mau xuống!" Nói xong liền đưa tay tới bắt cánh tay của Cẩm Nhan. Tiểu Cẩm Nhan thấy vậy vội vàng rút vào bên trong, cơ hồ là rút đến góc buồng xe. Phu xe đưa tay cũng không với tới, lại chuẩn bị lên xe bắt, bị thiếu phụ kéo lại. "tiểu An, đừng dọa đến hài tử!" Thiếu phụ mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại. Sau đó, nàng lại chuyển sang tiểu Cẩm Nhan, hòa nhã nói: "tiểu cô nương, chúng ta phải xuất phát rời đi, mau trở lại nhà đi thôi." Tiểu Cẩm Nhan dùng sức lắc đầu một cái, trong giọng nói mang theo khẩn cầu: "mang con cùng đi có được hay không? Con, con không phải ở chỗ này." "chúng ta phải đi một chỗ rất xa, tiểu cô nương vẫn là không nên đi theo." thiếu phụ lại khuyên. "mẹ! Mẹ, mọi người đang nói chuyện với ai a! Nhược nhi cũng muốn xem!" Bên cạnh thiếu phụ, giọng nói của nữ đồng lại vang lên, chân nhỏ nhảy nhảy muốn nhìn vào trong xe. Đáng tiếc, lực đạo chưa đủ, vẫn là nhìn không thấy. Thiếu phụ nhìn tiểu thân thể của nữ nhi đang cố gắng nhảy nhảy, không nhịn được cười, đáp một tiếng rồi khom lưng ôm lấy nàng. Tiểu Cẩm Nhan lúc này mới thấy rõ ràng dáng vẻ bé gái. Mặt béo mập tròn vo, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, chất liệu nhẹ trơn, dưới vạt áo điểm một vòng lụa mỏng, rũ xuống tua khoác lên tiểu giày viền bạc màu nâu đậm, nhìn ra được là gia đình giàu sang. Trên cổ tay trái đeo hai vòng tay màu bạc, trên cổ là đeo một khóa trường mệnh xinh xắn màu vàng, mắt to ra sức nhìn nàng. "tiểu tỷ tỷ ——" bé gái thấy Cẩm Nhan, cười híp mắt chỉ tiểu Cẩm Nhan. "Ừ. Nhược nhi khuyên tiểu tỷ tỷ xuống được không? Chúng ta phải trở về bên phụ thân." thiếu phụ nói với nữ nhi. "A. Nhưng là tiểu tỷ tỷ thật là đẹp, Nhược nhi muốn cùng chơi đùa với tiểu tỷ tỷ, chúng ta mang tiểu tỷ tỷ cùng trở về đi ——" bé gái ở trong ngực thiếu phụ vặn vẹo thân thể nói, đồng thời ánh mắt không nhịn được liếc Cẩm Nhan. Tiểu tỷ tỷ thật rất dễ nhìn đây! Tiểu Cẩm Nhan thấy trong lòng vui mừng, vội vàng nói: "phu nhân nên dẫn con đi thôi! Con có thể phụng bồi tiểu thư, chơi đùa với nhau. Nếu là để con ở nơi này, con, con sợ." nói xong, lộ ra vẻ mặt khiếp đảm. Thiếu phụ thấy vậy, nghi ngờ trong lòng, hỏi: "tiểu cô nương sợ cái gì?" Tiểu Cẩm Nhan cắn môi, tay trái đem ống tay áo phải kéo lên một nửa, lộ ra vết roi tím bầm, cúi đầu, nước mắt liền rơi vào trên sàn gỗ trong buồng xe, xuất hiện một dấu vết nhỏ màu đậm. Đừng nói thiếu phụ, ngay cả phu xe đứng bên cạnh thấy cũng rùng mình, nhìn những dấu vết kia trên da thịt ấu nộn, trong mắt cũng thoáng qua một tia không đành lòng. "đau ——" bé gái trong ngực thiếu phụ thấy vết thương lộ ra, cả người cũng co rút, mặt chôn ở trên vai của mẹ, trong miệng la hét đau. Tiểu Cẩm Nhan lại nhẹ nhàng đem ống tay áo kéo xuống, khẩn thiết nhìn thiếu phụ. Thiếu phụ không đành lòng, suy nghĩ một cô bé có lẽ cũng không quá uy hiếp, coi như là hài tử người khác từ trong phủ trốn ra, bằng thế lực nhà mình có lẽ cũng không đến nỗi trêu chọc quá nhiều mối họa. Trầm ngâm chốc lát, nàng gật đầu với phu xe một cái, rồi ôm con gái lên xe. Tiểu Cẩm Nhan thấy, trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng. Khi thiếu phụ lên xe lúc, bé gái liền đi vào trong buồng xe trước, lúc này xoay người lại khiếp sợ nhìn một chút tiểu tỷ tỷ trước mặt, sau đó xích lại phía trước mấy bước. Thấy tiểu tỷ tỷ cười nhìn mình, lá gan lại lớn chút, dời đến bên người tiểu tỷ tỷ, đỏ mặt không nói lời nào. Lúc này, trong lòng Tiểu Cẩm Nhan mang theo cảm kích, thấy bé gái tất nhiên đặc biệt yêu thích, trong lòng đã sớm nghĩ kỹ tìm từ, nên chủ động mở miệng nói: "tỷ tên là Liễu Nhan, muội tên gì?" "muội, muội tên là Thanh Nhược. Tiểu tỷ tỷ cùng mẫu thân cứ kêu muội Nhược nhi là được." tiểu Thanh Nhược nắm vạt áo đáp. Tiểu Cẩm Nhan nụ cười lớn hơn. Nàng biết, bắt đầu từ giờ phút này, nàng rốt cuộc có hi vọng, chỉ đợi tìm thời cơ vào Trường An, vào cung, nàng là có thể thấy được phụ Hoàng cùng mẫu phi. Lúc đó, nàng vẫn chưa biết, mẫu phi của nàng đã bị ban cho cái chết trong ngục, qua loa hạ táng. Cho nên giờ phút này, nụ cười của tiểu Cẩm Nhan vẫn là tinh khiết mong chờ, nàng tựa như thấy được hy vọng đến gần. Vì vậy cũng không keo kiệt cho bản thân thiện ý, đồng thời thuận tay cho tiểu Thanh Nhược sửa lại một chút vạt áo hơi nhăn. Tiểu Thanh Nhược chợt bắt lại tay Cẩm Nhan, trái lại để cho tiểu Cẩm Nhan hơi ngớ ngẩn, không ngờ tới bé gái mới nãy còn ngượng ngùng lại sẽ có cử động này, nhưng cũng không rút ra, chỉ lẳng lặng nhìn bé gái, đoán không ra nàng muốn làm gì. Tiểu Thanh Nhược cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi cánh tay của Cẩm Nhan, sau đó ngẩng đầu lên sợ sệt nói: "tiểu tỷ tỷ...... đau. Mẫu thân nói qua, thổi thổi sẽ hết đau." nói xong lại thổi vài cái, sau đó ngẩng đầu nhìn phản ứng của Cẩm Nhan: "đau...... đau không?" Trong lòng Cẩm Nhan đột nhiên xông ra rất nhiều cảm giác kỳ lạ, có chút ẩm ướt, có chút ấm áp, thậm chí cảm thấy mũi chua, nhất thời nói không ra lời. Thiếu phụ ở bên cạnh nhìn hai đứa bé cũng không mở miệng cắt đứt, mà giờ khắc này thấy vẻ mặt tiểu cô nương, trong lòng động dung lại thở dài. Tiểu Thanh Nhược thấy tiểu tỷ tỷ không nói lời nào, cho là những nơi khác còn đau, liền lại đem ống tay áo kéo lên một chút định thổi thổi, không nghĩ lại lộ ra vết thương vẫn chưa khép lại vẫn còn rách ra da thịt, trên tay dừng lại, ngẩn ngơ. Cẩm Nhan vội vàng đè lại tay tiểu Thanh Nhược, kéo ống tay áo xuống, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "đã hết đau. Cám ơn Nhược nhi." Tiểu Thanh Nhược kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Nhan, mắt chợt đỏ lên, nước mắt liền rơi vào trên mu bàn tay Cẩm Nhan. Cẩm Nhan chỉ cảm thấy giọt lệ nóng kia từ mubàn tay một đường đốt đến trong tim.
|