Trường Phượng Khuynh Nhan
|
|
Chương 19: Lăng Gia Tiểu Nữ
Trước hết phản ứng kịp chính là Cẩm Nhan cùng Lăng Kỳ Tông. Cẩm Nhan mới vừa chau mày, bên cạnh Lăng Kỳ Tông đã đổi sắc mặt, dáng vẻ tức giận hẳn là chưa từng có trước đó, hạ thấp giọng quát: "Lăng Kỳ Hâm!" Lăng Kỳ Hâm đang chuyên chú cắn cánh tay của Mặc Vũ, nghe được giọng nói nổi giận đùng đùng đến ngớ ngẩn, ngậm cánh tay của đối phương ngẩng đầu lên, thấy trước mặt một đám người hoặc tức giận hoặc khiếp sợ, nhất thời cũng không phản ứng kịp đây là tình huống gì, quên mất trong miệng còn đang cắn người ta cô nương tế bì nộn nhục (da mịn thịt mềm). Đáng thương Mặc Vũ, mới vừa bén nhạy phát hiện có người từ đầu tường rơi xuống đập hướng công chúa sau liền tay mắt lanh lẹ xông tới chế phục đối phương, lại phát hiện đối phương là tiểu thư Lăng gia, hơn nữa giống như con cọp nhỏ lại hung hăng cắn cánh tay của nàng một hớp. Mà thân là khách nhân, nhất thời lại cũng không tốt ở trước mặt người của Lăng phủ dùng sức đả thương người ta. Không thể làm gì khác hơn là cắn răng chống. Đầu của Lăng Kỳ Tông cảm giác đều muốn nổ tung, mặt mũi Lăng phủ đều bị tiểu muội làm mất hết, từ trên tường nhảy xuống cũng liền thôi, lại vẫn cậy mạnh cắn khách nhân, nếu để cho coi trọng mặt mũi phụ thân biết, đoán chừng rất khó thu xếp. Mà nay nhìn tiểu muội còn ngẩn người tại đó không có buông miệng ra, chỉ có thể lần nữa đè nén giận dữ nói: "mau buông người ta ra!" Lăng Kỳ Hâm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng há miệng, nhưng là còn là nếm đến một chút mùi tanh. Mặc Vũ nhàn nhạt nhìn Lăng Kỳ Hâm một cái, quét qua môi đối phương hơi mang đỏ tươi, yên lặng lui về sau lưng Cẩm Nhan. Ánh mắt Cẩm Nhan ân cần nhìn Mặc Vũ một cái, Mặc Vũ nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo không sao. Lăng Kỳ Tông một thanh kéo qua Lăng Kỳ Hâm đang tựa vào bên tường, kéo đến trước mặt Cẩm Nhan các nàng, sau đó quay đầu đối với Lăng Kỳ Hâm nói: "tiểu Hâm! Mau cho khách quý nói xin lỗi!" Lăng Kỳ Hâm giờ phút này bởi vì trong miệng mùi máu tanh nên đích xác là có chút ngượng ngùng, nhưng vừa là trọng mặt mũi giống lão gia tử, lại là còn tính trẻ con, tuy trong lòng áy náy, ngoài miệng lại vẫn mạnh nói: "ai bảo nàng tập kích muội! Muội cắn nàng còn là nhẹ đây!" Lăng Kỳ Tông chỉ có thể hít sâu một hơi, hóa giải tức giận trong lòng, lại nói: "vậy muội cũng giải thích một chút! Muội làm sao sẽ từ trên tường nhảy xuống! Thiếu chút nữa còn đập đến người khác! Nếu không phải là vị cô nương này tay mắt lanh lẹ, khách quý liền bị làm tấm đệm cho muội rồi!" Lăng Kỳ Hâm hiển nhiên không có sợ người ca ca này nữa, mặt bất mãn nói: "ai bảo ông ấy đem muội cấm túc! Trong viện nhàm chán chết, muội cũng sắp điên rồi điên rồi điên rồi! Cửa không thể đi, muội không leo tường chẳng lẽ bay a! Nếu có thể bay, muội còn leo tường a!" Lăng Kỳ Tông bị ế một cái, tự biết mình cho tới bây giờ không phải là đối thủ của tiểu muội, không thể làm gì khác hơn là nói: "tiểu Hâm, muội ăn nói có thể nào vô lễ như vậy! Muội xem một chút, người ta cũng bị muội cắn chảy máu! Nói lời xin lỗi không nên sao?" Lăng Kỳ Tông biết rõ tính khí của Lăng Kỳ Hâm là chết con vịt mạnh miệng (có lẽ là cãi bướng), lại cùng Cẩm Nhan thương lượng nói: "vị này là Lăng Kỳ Hâm, tiểu muội của ta, tâm là tốt, chẳng qua là rất trẻ con, mong rằng các ngươi thông cảm nhiều hơn. Ta muốn để cho tiểu Hâm mang vị cô nương này đi băng bó, hy vọng các ngươi cho nàng một cơ hội chuộc lỗi." Tiểu Hâm cúi đầu, trong miệng nhỏ giọng thầm thì oán giận nói: "ta còn bị buộc uống một hớp máu đây." Cẩm Nhan cũng nghe đến câu nhỏ giọng oán thầm này, trong mắt trái lại lóe lên một nụ cười, nói: "ta thấy Lăng tiểu thư rất khả ái. Nếu Lăng huynh nói như vậy, trách nữa ngược lại cho thấy chúng ta hẹp hòi." quay đầu nhìn về Mặc Vũ thấp giọng phân phó: "Mặc Vũ, ngươi cùng Lăng cô nương đi đi, ta ở chỗ này tạm thời không có chuyện gì." Mặc Vũ gật đầu đáp ứng. Lăng Kỳ Hâm ở chỗ này không được tự nhiên, Lăng Kỳ Tông lặng lẽ ở bên tai nàng nói: "muội nếu không đi, phụ thân mà biết muội đụng khách nhân, chính muội tự cân nhắc một chút hậu quả đi." Lăng Kỳ Hâm nghe vậy, quả thật cả kinh, xìu xuống. Chỉ đành phải hướng Mặc Vũ hô: "uy! Ngươi theo ta, ta dẫn ngươi đi băng bó." Hai người liền từ mọi người tạm thời rời đi. Lăng Kỳ Hâm vốn không cao hứng cùng đối phương nói chuyện, trong lòng oán giận ca ca nghiêm túc, nén giận chỉ để ý cắm đầu đi một đường. Mặc Vũ vốn cũng không phải là người nói nhiều, đối phương không mở miệng nàng liền không mở miệng. Bởi vì sân của mình rất gần, liền dẫn người đi Đông viện của mình. Nàng vốn định tìm một nha hoàn tùy tiện giúp người băng bó, nhưng là vừa không biết lai lịch của đối phương, vạn nhất mật báo bị phụ thân biết thật là một chuyện rất nhức đầu, liền quyết định ủy khuất chính mình đi. Đi rồi một lát, Lăng Kỳ Hâm chợt nghĩ đến một cái vấn đề, liền dừng bước. Mặc Vũ nhất thời không có quan sát người phía trước, còn chưa tới cửa viện liền ngừng lại, nàng cũng khó khăn lắm mới ngừng lại được. Đối phương rồi lại chợt nghiêng đầu. Lúc này cho dù Mặc Vũ thân thủ bén nhạy đi nữa cũng không ngờ tới tiểu thư này cũng quá nhiều chuyện đi, không còn kịp tránh né nữa, liền bị cái trán của đối phương mạnh mẽ đập đến lỗ mũi, thật là trùng hợp, cũng không biết đụng trúng sợi gân nào, lỗ mũi đau xót, một giọt lệ không bị khống chế chảy xuống. Lăng Kỳ Hâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó mi tâm đụng phải một món đồ mềm mại, không chờ phản ứng kịp, đối phương đã lui nhanh một bước, trước mắt lại chợt sáng lên. Đợi Lăng Kỳ Hâm ngẩng đầu, liền chỉ nhìn thấy đối phương che lỗ mũi, đôi môi hồng diễm, một đôi tròng mắt đen sương mù mông mông, đang nhìn nàng chằm chằm, trên gò má còn loáng thoáng có nước mắt. Giống như vì trốn tránh trách nhiệm của mình, Lăng Kỳ Hâm cướp mở miệng trước nói: "ngươi...... ngươi theo gần như vậy làm gì!" Mặc Vũ trầm mặc một chút, mới nói: "là lỗi của ta, mong rằng Lăng tiểu thư tha thứ." Nghe vậy, Lăng Kỳ Hâm quả thật cả kinh, càng lúc càng cảm thấy thật có lỗi, chỉ đành phải ấp úng giải thích: "ta...... ta không phải là ý đó. Ta dừng lại là bởi vì nhớ tới ta là len lén chạy ra ngoài, không thể quang minh chánh đại từ cửa chính trở về, bằng không cha ta khẳng định biết. Chúng ta...... chúng ta vẫn phải là leo tường trở về." Dừng một chút, lại nói: "ngươi biết leo tường sao?" Nghĩ lại, mới vừa rồi, công phu của đối phương lợi hại như vậy, mình hỏi phải cũng quá ngây thơ, vội vàng lại sửa lời nói: "ngươi nhất định là biết rồi. Kia, ngươi sẽ mang người leo tường sao?" Mặc Vũ nghi ngờ nói: "Lăng tiểu thư mới vừa rồi là thế nào leo ra?" Lăng Kỳ Hâm ngượng ngùng, mới vừa rồi là có người làm đệm cho nàng leo ra ngoài, mà bây giờ lại không người cho nàng làm đệm dĩ nhiên leo không đi lên, vì vậy lầu bầu nói: "tùy tiện leo ra......" Khóe mắt của Mặc Vũ không nhịn được nheo lại. "công phu của ngươi tốt như vậy, mang ta bay vào đi, như thế nào?" Lăng Kỳ Hâm mặt mong đợi nói. Mặc Vũ thầm nghĩ quả nhiên là tính trẻ con, mới vừa rồi còn trầm mặt lập tức lại vui vẻ, nhất thời ngược lại cũng cảm thấy thẳng tính, liền gật đầu lên tiếng: "hảo." Nói xong, liền nhảy tới trước một bước, nắm cả người của đối phương, thi triển khinh công bay lên, đạp một cái trên tường, rồi lại nhẹ nhàng đi xuống. Lăng Kỳ Hâm chỉ cảm thấy một cái chớp mắt, mình liền từ ngoài tường đến bên trong tường. Thật đúng là cảm thấy chơi thật rất khá, trong lòng âm thầm làm một quyết định. Trong miệng cười vui vẻ nói: "mau vào trong phòng đi, ta băng bó cho ngươi." nói xong, liền bất kể phản ứng của Mặc Vũ, kéo tay của nàng bước đi về phía trước. Mặc Vũ hơi sửng sờ, còn chưa thích ứng xúc cảmtrong tay, thì đã bị lôi kéo đi theo.
|
Chương 20: Thông Đồng
Mặc Vũ rất nhanh liền bị lôi kéo đi tới một nơi gọi là khuê phòng. Đây là...... khuê phòng a. Mặc Vũ thấy tẩm điện của công chúa nhiều rồi, bây giờ chợt thấy căn phòng của Lăng Kỳ Hâm, ngược lại nhất thời cảm khái vô cùng. Màu chủ đạo của căn phòng là xanh nhạt, ra giường màu xanh nhạt, chăn cũng là xanh nhạt, phía trên thêu hoa mẫu đơn lớn đang nở rộ, viền cánh hoa điểm chỉ màu hồng, kỹ thuật tinh sảo, chẳng những không hiện lên tục tằng, ngược lại mang theo cảm giác tiểu nữ sinh đáng yêu. Trên thành giường khắc hình Phượng Hoàng bay lượn, đầu giường để tán loạn một cái yếm màu hồng, thậm chí có thể nhìn thấy hình phía trên là lá sen. Trên màn giường in phức tạp ám văn, một nửa được treo lên, một nửa lại nhăn nhúm khoác lên mép giường, trên tường loáng thoáng có thể nhận ra là treo bức họa vẽ hoa cảnh. Chẳng qua là, phía trên vốn nên là đóa hoa rực rỡ thì lại là từng cục màu nhuộm chung một chỗ nhìn chẳng phân biệt được rõ. Mà bên trái phần đề chữ...... là ba chữ vô cùng lớn viết nguệch ngoạc, những thứ này cũng không phải Mặc Vũ có thể nhận ra. Tủ treo quần áo làm bằng gỗ tử đàn hơi rộng mở, lộ ra bên trong khuấy thành một đoàn. Mà phía trên tủ treo quần áo để mấy tượng gỗ búp bê, ngược lại rất khả ái. Lăng Kỳ Hâm lôi kéo Mặc Vũ đi tới mép giường, liền nhìn thấy cái yếm màu hồng của mình đang ở nơi đó chiêu diêu, nhất thời khó được đỏ mặt, nắm lấy cái yếm nhét vào trong chăn gấm, bày ra một dạng nhắm mắt làm ngơ, bịt tai trộm chuông, làm bộ như chuyện này không hề tồn tại, cố gắng trấn định hướng Mặc Vũ nói: "ngồi...... ngồi đi. Ta đi lấy rương thuốc." Mặc Vũ rất phối hợp, sao lãng ngượng ngùng trong mắt đối phương, thần sắc đứng đắn gật đầu một cái, liền ngồi ở mép giường. Lăng Kỳ Hâm thật nhanh chạy đi tủ treo quần áo lôi ra một rương gỗ, sau đó chạy tới mép giường, cũng ngồi xuống, kéo qua tay trái của Mặc Vũ, liền một cái vén lên ống tay áo. Cánh tay trơn bóng không tỳ vết hiện ra ở trước mắt Lăng Kỳ Hâm, màu da tuy không trắng nõn như những cô gái bình thường, nhưng là mang theo sáng bóng màu mật ong, mơ hồ có thể thấy được đường cong theo ống tay áo màu đen biến mất ở chỗ không thể nhìn thấy. Lăng Kỳ Hâm ngẩn ra. Kinh ngạc rất lâu. "không phải tay này." Mặc Vũ rất lễ phép chờ Lăng Kỳ Hâm kinh ngạc xong, mặt đứng đắn nhìn Lăng Kỳ Hâm nói, "Lăng tiểu thư cắn là tay phải." Lăng Kỳ Hâm lập tức đỏ mặt, đơn giản cảm thấy hết sức sỉ nhục, liền hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Vũ một cái, trong lòng cắn răng nghiến lợi, đối phương lại là bộ dáng nghiêm chỉnh, để cho mình đều không có lý do phát tiết. Vì vậy đổi một cái nắm được tay phải của đối phương, dùng sức vén đi lên. Mặc Vũ không có đoán được động tác của đối phương đột nhiên thô lỗ, chân mày cực nhanh cau lại. Mà Lăng Kỳ Hâm lại là ngẩn ra. Nàng tuy là biết mình cắn chảy máu, xác thật có chút quá đáng, nhưng bởi vì lúc ấy hoảng hốt, cũng không biết tới trình độ nào, giờ phút này thấy cái dấu răng sâu hoắm đó khảm vào trong thịt, vết máu rỉ ra một mảnh, khiến cho một khối lớn khu vực phụ cận vết thương đều là màu đỏ bầm, trong đó thậm chí còn có cục máu ngưng kết dính vào phía trên. Bởi vì mới vừa rồi dùng sức quá mạnh, sợi quần áo cũng khảm ở chỗ dấu răng, có thể thấy được mình mới vừa rồi kéo ra đối phương đoán chừng rất đau. Vừa nghĩ như thế, Lăng Kỳ Hâm vốn là đuối lý càng thêm cảm thấy đứng ngồi không yên. Lăng Kỳ Hâm tuy ngang bướng nhâm tính, tâm địa cũng là thiện lương, lúc trước quá nhiều người, lại bị ca ca cường ngạnh yêu cầu mình nói xin lỗi, mới lại càng không chịu cúi đầu. Nếu đối phương là vì chuyện này oán giận nàng, nàng còn cảm thấy dễ chịu chút, cũng không khó chịu như vậy. Không nghĩ đối phương cũng vô thanh vô tức không trách không oán, chẳng qua là lẳng lặng nhìn nàng, thần sắc cũng không có bất kỳ trách cứ, càng là cảm giác mình không đúng. Giờ phút này nhìn mình tạo ra vết thương, chỉ cảm thấy nhìn cũng cảm thấy đau. "buồn bực hồ lô (cái này là biệt danh tiểu Hâm đặt cho Mặc Vũ)! Đau không biết nói sao?" Lăng Kỳ Hâm cúi đầu ở trong rương tìm thích hợp kim sang dược (có lẽ là tên thuốc). Giọng nói buồn buồn. Mặc Vũ thấy vậy cũng cười cười, nhẹ giọng nói: "ta không đau." "gạt người, cũng chảy máu nhiều như vậy, ngươi xem bản thân là sắt sao? Ngươi nếu là sắt ta còn cắn ra máu sao?" Lăng Kỳ Hâm rốt cuộc tìm được kim sang dược, vừa nâng tay của Mặc Vũ vừa cẩn thận xức lên." "ai, nhiều." Mặc Vũ nhìn trên cánh tay mình bị phủ thật dầy một tầng bột màu trắng, hảo tâm nhắc nhở. "nhiều một chút cũng sẽ không chết người!" Lời tuy nói như vậy, Lăng Kỳ Hâm ngược lại ngừng tay, bắt đầu lấy ra băng vải đi quấn quanh. Vừa băng bó vừa lẩm bẩm trong miệng: "ta bình thường không cắn người. Nếu không phải là lúc trước ngươi từng đâm ta thắt lưng đem ta đâm mềm nhũn, thật mất mặt bị ca ca kéo về trong phủ, lần này lại còn thừa dịp thời điểm ta mới vừa rơi xuống tường đánh lén ta, ta mới không cắn ngươi!" Mặc Vũ nghe, gật đầu lên tiếng: "Lăng tiểu thư nói đúng, ta sai lầm rồi." Lăng Kỳ Hâm chợt ngừng trên tay động tác, chợt ngẩng đầu, chằm chằm nhìn thẳng Mặc Vũ nói: "ngươi người này sao mềm yếu như vậy! Ta nói mấy câu ngươi liền nhận sai, cốt khí người luyện võ đâu!" Mặc Vũ vừa nghe, vốn định tiếp tục giả trang nghiêm chỉnh, còn là nhịn không được bật cười. Lăng Kỳ Hâm thấy nụ cười của đối phương ngẩn người, kiên quyết cho rằng là đối phương đang cười nhạo mình, mặc dù cười còn là như vậy đẹp mắt, nhưng là loại hành vi này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ! Đang muốn nổi giận, chợt nghĩ tới điều gì, tròng mắt quay một vòng, giống như một con tiểu hồ ly cười nhìn Mặc Vũ. Mặc Vũ nhìn thấy nụ cười này, không biết sao trong lòng có một dự cảm xấu. Quả nhiên, ngay sau đó đối phương liền mở miệng. "ta quyết định! Ngươi dẫn ta đi thôi?" Lăng Kỳ Hâm cảm giác mình đơn giản quá thông minh, "ta có thể cho nhà lưu lại thơ nói bái ngươi làm thầy học võ nghệ! Sau đó đi được xa xa. Chờ qua chuyện lại trở về!" Mặc Vũ vừa nghe cái quyết định to gan này, thiếu chút nữa không có từ trên giường trượt xuống. Mình mấy người bất quá là ở một ngày liền đi, chẳng lẽ sẽ còn bắt cóc một vị thành niên thiếu nữ? Mặc Vũ nhất thời rất là nhức đầu, muốn khuyên đối phương bỏ đi cái chủ ý này, liền hỏi: "ngươi muốn tránh chuyện gì?" Lăng Kỳ Hâm vội vàng oán giận nói: "ngươi không biết cha ta thật là quá đáng, lại muốn đem ta gả cho một ngốc tử! Kia ngốc tử thật đúng là rất không thú vị, cả ngày nhốt ở trong nhà không ra cửa, so với ta còn thục nữ! Ngươi nói, chuyện như vậy ta làm sao có thể ngoan ngoãn chờ cho phép nó phát sinh! Vốn là hôm đó, ở mẫu đơn tiết, ta nhìn thấy trước mặt ngươi cái người nam tử đó dáng dấp cũng được, liền muốn trước câu dẫn để cho hắn mang theo ta bỏ trốn, sau đó chạy mất cũng không muộn. Không ngờ ta dáng dấp như vậy như hoa như ngọc đối phương lại không có phản ứng! Tức chết ta! Cái gì ánh mắt! Ngươi cũng nói một chút! Ta chẳng lẽ không xứng với hắn sao?" Mặc Vũ vừa nghe nói thế, liền hiểu nguyên nhân chuyện hôm đó, thật đúng là cảm thấy có chút dở khóc dở cười, ngoài miệng còn là ngoan ngoãn lên tiếng: "tiểu thư xứng với ai cũng dư sức có thừa." "ta cũng là cảm thấy như vậy! Nhưng là trên đời luôn có mấy ánh mắt kỳ quái!" Lăng Kỳ Hâm nói xong một chuỗi dài, đã đem cánh tay của đối phương băng bó xong, còn tự nhận là hoàn mỹ vô cùng kết một cái nơ, nhất thời nhìn lại rất vui vẻ, ngoài miệng thì thầm: "buồn bực hồ lô, đừng kêu tiểu thư tiểu thư, đem ta cũng gọi già rồi! Gọi ta tiểu Hâm đi. Không cho phép cự tuyệt!" Mặc Vũ vừa định từ chối, vừa nghe câu cuối cùng kia, liền chấp nhận ứng tiếng. Lăng Kỳ Hâm lúc này mới hài lòng đứng lên, vuốt vuốt quần áo trên người nói: "vậy liền như vậy vui vẻ quyết định! Các ngươi khi nào rời phủ?" Mặc Vũ suy nghĩ cảm thấy vẫn là đem loại chuyện phiền lòng này giao cho công chúa quyết định đi, liền trả lời: "sáng mai." Lăng Kỳ Hâm vừa nghe, rất là cao hứng nói: "thật tốt quá! Việc này không nên chậm trễ, ta buổi tối liền thu xếp, sáng mai đi tìm ngươi hội hợp! " Mặc Vũ càng thêm quyết định nhanh lên một chútđem chuyện này ném cho công chúa.
|
Chương 21: Nụ Hôn Ngắn Ngủi
Trong lúc nàng lại bị Lăng Kỳ Hâm lôi kéo đi dạo sân, còn đem một con mèo mập nàng nuôi cho Mặc Vũ nhìn. Mặc Vũ thề, nàng chưa từng thấy qua con mèo nào mập như vậy, cơ hồ không thấy được cái chân, Mặc Vũ rất hoài nghi con mèo này thật có thể kéo một thân béo phì đi lại sao? Vậy mà sự thật chứng minh Mặc Vũ coi thường con mèo mập này, cả người màu trắng, chỉ có cái trán có một nhóm lông màu đen, nó thật có thể đi! Nếu như con mèo này không có mập như vậy, thì không thể nghi ngờ nó là một con mèo vô cùng xinh đẹp, nhất là cặp mắt kia rất là đặc biệt. Con mắt trái màu xanh lá cây, mắt phải màu xanh da trời, thật là hiếm có. Nhưng khi Lăng Kỳ Hâm hưng phấn kêu nó A Phì lúc, Mặc Vũ còn là cơ hồ choáng váng. Không cần...... tên cũng đặt được hình tượng như vậy đi? Mặc Vũ nghĩ nàng cả đời đoán chừng cũng sẽ nhớ con mèo này tên là A Phì. Lăng Kỳ Hâm nhìn thấy ánh mắt của Mặc Vũ ngây ngốc cùng A Phì nhìn nhau, không khỏi cười càng vui vẻ hơn, tự động giải thích: "thật ra thì trước kia A Phì không có mập như vậy, ta nhặt được thời điểm mới vừa bị vứt bỏ!" Lăng Kỳ Hâm hai ngón tay xoay vòng vòng nói, "ta thấy nó nhỏ như vậy, liền nghĩ nhất định phải đem nó nuôi mập, cho nên mới cho nó đặt tên là A Phì. A Phì rất thông minh, nó còn đã cứu ta đây! Ngay cả cha ta cũng cảm thấy A Phì là không thể làm gì khác ngoài làm mèo. Nói xong mặt kiêu ngạo. Ngày xuân, ánh mặt trời buổi trưa sáng ngời nhưng cũng không chói mắt, hết thảy khuynh đảo ở trong nụ cười đó càng thêm sáng ngời, nhất thời hoảng đến Mặc Vũ thất thần. Đợi Mặc Vũ thấy Cẩm Nhan lúc, đã là bị Lăng Kỳ Hâm dẫn đi đại sảnh ăn cơm trưa. Lăng lão gia tử ngồi ở thượng vị, bên cạnh chia ra ngồi Lăng Kỳ Tông cùng Lăng Kỳ Hâm, Cẩm Nhan là ngồi ở bên cạnh Lăng Kỳ Tông, nữa vòng tới đây chính là Thanh Nhược, Bạch Phong, Mặc Vũ. Mặc Vũ tự không cần phải nói, bị Lăng Kỳ Hâm lôi kéo ngồi vào bên cạnh nàng. Một vòng người liền như vậy ngồi bắt đầu ăn cơm. Lăng lão gia tử vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, thân thể thẳng tắp như gốc cây tùng, trừ mở đầu chào hỏi khách nhân ăn cơm, liền không nói nữa. Lăng lão gia tử luôn luôn giữ vững "thực không nói tẩm không nói" (ăn không nói ngủ không nói), cho nên ở trước mặt phụ thân, cho dù là Lăng Kỳ Hâm cũng rất quy củ, mặc dù không ngừng uốn éo người không kiên nhẫn. Những thứ này lúc trước Lăng Kỳ Tông liền có nói qua, thậm chí ngay cả năm xưa Lăng phu nhân qua đời Lăng lão gia tử cũng không tái giá cũng sơ lược nói ra, là nguyên do như vậy mọi người cũng đều có chuẩn bị tâm lý. Sau khi ăn xong, Lăng Kỳ Tông đề nghị mọi người đi Lạc Dương nổi danh "Hương Sơn Tự ". Từ xưa có vân: lạc cũng khắp nơi sơn thủy chi thắng, long môn thủ yên. Long môn mười tự xem du chi thắng, hương sơn thủ yên. Long môn Hương Sơn Tự này có thể thấy được danh tiếng rất vang. Mấy người sớm nghe nói về Hương Sơn Tự, dĩ nhiên là đáp ứng. Lăng Kỳ Hâm vừa nghe mọi người muốn ra đi chơi, cũng la hét muốn đi theo, hơn nữa giơ hai tay bảo đảm nhất định ngoan. Lăng Kỳ Tông thuở nhỏ liền cưng chìu cô muội muội này, tất nhiên đồng ý. Sáu người xuất hành, Lăng Kỳ Tông gọi tới ba chiếc xe ngựa, Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược một chiếc, Bạch Phong cùng Mặc Vũ một chiếc, Lăng gia huynh muội một chiếc, mang theo sáu người hầu võ công không kém đánh xe, liền lên đường. Thanh Nhược quy củ ngồi ở đối diện Cẩm Nhan, căng thẳng kéo khóe miệng cúi đầu, bộ dáng buồn rầu. Cẩm Nhan nhìn mặt đối phương hơi mang ngây ngô, mắt to vô thần nhìn chằm chằm giày thêu hoa của mình, ngón tay xoắn lại hơi hiện lên trắng, Cẩm Nhan thật lo lắng sau một khắc những ngón tay tinh tế trắng trẻo kia sẽ đột nhiên bị chủ nhân vặn gãy. Đần chết. Cẩm Nhan âm thầm mắng trong lòng, chỉ cảm thấy trẻ con không thể dạy. Lúc này, xe ngựa tựa như bị sốc nảy, hơi lắc lư một cái, rất nhanh lại bình ổn lại. Nhưng liền trong chớp nhoáng này, Thanh Nhược bởi vì tâm thần hoảng hốt mất thăng bằng ngã về phía trước, khó khăn lắm đụng vào một mềm mại ôm trong ngực, hương thơm thanh mát quen thuộc xông vào mũi. Lỗ mũi Thanh Nhược đau xót, đã ướt hốc mắt. Cẩm Nhan đở ổn sau vốn định buông tay, nhưng chỉ một cái liền nhìn thấy Thanh Nhược phiếm hồng hốc mắt cùng ướt át lông mi, ngược lại ngẩn ra, chỉ để mềm nhũn giọng nói nói: "ngươi khóc nhè làm chi?" Thanh Nhược vừa nghe đến giọng nói này, nháy mắt, chợt từ trên lông mi rơi xuống một giọt lệ, trong miệng còn quật cường nói: "ai nói ta khóc? Ta mới không có khóc nhè!" Cẩm Nhan đưa tay phải ra, dùng ngón tay trỏ ôn nhu phớt qua gò má trắng mịn của Thanh Nhược, sau đó đem nó đưa đến trước mắt Thanh Nhược nói: "ngươi không có khóc, vậy đây là cái gì?" Thanh Nhược nhìn thấy nước mắt mình, đột nhiên liền cảm giác ủy khuất khó nhịn, cắn chặc đôi môi, nhưng vẫn là không khống chế được, nước mắt tựa như gảy tuyến một cái rơi xuống. "ai. Thế nào khóc đến càng lúc càng lợi hại." Cẩm Nhan nhìn thấy, dùng ngón cái nhẹ mở ra đôi môi đang bị cắn đến trắng bệch, nói: "lại cắn môi, ngươi một vật nhỏ, sao giống như con chó nhỏ." Ngước mắt nhìn đôi mắt đỏ của Thanh Nhược, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, hơi nước hòa hợp trong đôi mắt to đen nhánh, thật đúng là dáng vẻ đáng thương, ngược lại để cho Cẩm Nhan cảm thấy ví dụ khi nãy của mình càng lúc càng hình tượng lên, nhất thời không nhịn được phác xích nở nụ cười. "ngươi còn cười! Ai cho ngươi khi dễ ta!" Thanh Nhược thấy mình khóc đến khổ như vậy đối phương lại vẫn cười, nhất thời không cam lòng nện xuống vai trái Cẩm Nhan. "ta thế nào khi dễ Thanh Nhược ngươi?" Cẩm Nhan vẫy tay, mặt vô tội nói. "ngươi...... ngươi cho ta nhìn sắc mặt!" Thanh Nhược nhắc tới cái này liền tức giận, "không thể hiểu được!" Cẩm Nhan ngưng cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm Thanh Nhược hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "không phải là không thể hiểu được." Thanh Nhược thấy vậy ngược lại ngẩn người, lẩm bẩm nói: "đó là bởi vì cái gì?" "tự mình nghĩ đi." Cẩm Nhan vừa cười, ngón trỏ nhẹ nhàng đâm đâm cái trán Thanh Nhược, đem nàng từ mình trong ngực đở dậy, để cho nàng ngồi vào trên chân của mình, sau đó đem mặt vùi vào hõm vai Thanh Nhược, hơi thở ấm áp vẩy vào trên người Thanh Nhược, xuyên thấu qua áo mỏng dán lên da thịt để cho Thanh Nhược có chút thẹn thùng, thân thể cứng ngắc không có nhúc nhích. "Thanh Nhược sẽ thích Cẩm Nhan sao?" giọng buồn buồn từ trong hõm vai Thanh Nhược truyền tới, trở nên có chút ồ ồ, Thanh Nhược chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ là Thanh Nhược, Cẩm Nhan, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "ngươi nói cái gì, ta không có nghe được." "không có gì." Cẩm Nhan ngẩng đầu lên, hướng Thanh Nhược cười cười, nói. Từ khoảng cách gần, Thanh Nhược nhìn thấy Cẩm Nhan cười, mi mắt cong thành một độ cong đẹp mắt, gương mặt tinh sảo cũng theo nụ cười này dấy lên một tia gợn sóng, như gió ngày xuân nhẹ thổi lất phất lộ ra càng lúc càng an tĩnh tốt đẹp. Một cổ nhiệt khí từ lỗ tai tản ra, Thanh Nhược đỏ mặt, Thanh Nhược vẫn ngưng thần nhìn không nháy mắt, quên dời mắt. Cẩm Nhan nhìn thấy biểu lộ ngây ngốc của Thanh Nhược, trong lòng vừa động, ôm hông của nàng, từ từ hướng phía trước nghiêng đi. Thanh Nhược ngồi ở Cẩm Nhan trên đùi, hai người khoảng cách vốn là gần, chỉ một cái chớp mắt mặt của Cẩm Nhan liền phóng đại ở trước mắt Thanh Nhược, ở Thanh Nhược còn chưa kịp phản ứng thời điểm, liền cảm thấy một xúc giác mềm mại mát mẽ dán lên môi của mình, nhẹ nhàng mút môi mình, hơi thở nhè nhẹ ấm áp phất qua lông mi Thanh Nhược, trên môi từng điểm từng điểm được ôn nhu trác trứ, trên mặt cũng rất nhột, nhột phải Thanh Nhược hồi thần. Thanh Nhược lấy lại tinh thần đột nhiên trợn to hai mắt, bị dọa sợ đến lập tức từ trên đùi Cẩm Nhan đứng lên, nhất thời không để ý, hung hăng đụng phải trần xe. Tuy là mềm, nhưng cũng chỉ là một tầng thật mỏng, Thanh Nhược không có khống chế lực đạo, thật là đụng đến xuyên thấu qua vải gấm đụng đến cứng rắn đầu gỗ, chỉ nghe một tiếng "ầm ——", buồng xe cũng theo đó lắc lư, Thanh Nhược choáng váng đầu, lại ngã xuống một bên. Cẩm Nhan lanh tay lẹ mắt lại cứu vớt Thanh Nhược một lần nữa, nghiêng người đở Thanh Nhược. Lúc này, xe ngựa đã ngừng lại, tất cả mọi người nghe tiếng vang kia, Lăng Kỳ Tông vén lên màn xe của mình hướng các nàng hỏi: "xảy ra chuyện gì?" "không có sao, chẳng qua là Thanh Nhược không cẩn thận bị đập đầu một cái, vô ngại. Tiếp tục đi." Cẩm Nhan vừa đở ổn Thanh Nhược liền lên tiếng. Lăng Kỳ Tông lúc này mới yên tâm, nói cẩn thận một chút liền lại rút về bên trong xe ngựa, phân phó tiếp tục đi về phía trước. Nếu lúc này có người vén lên rèm xe, sẽ gặp thấytình huống cũng không tựa như Cẩm Nhan nói vô ngại như vậy. Bên trong buồng xe,tiểu Thanh Nhược tựa vào bên cửa sổ, đôi môi trắng bệch, mặt hoảng sợ nhìn chằmchằm mặt đất, nói không ra lời. Mà Cẩm Nhan, là mặt không thay đổi ngồi ở bên kia,trầm mặc nhìn Thanh Nhược trốn tránh ánh mắt của nàng.
|
Chương 22: Xăm Nhân Duyên (Thượng)
Thời gian lại qua nửa nén hương, ba chiếc xe ngựa đã đi tới dưới chân Hương Sơn Tự. Kế tiếp thềm đá thì mọi người phải tự đi lên. Lăng Kỳ Tông xuống xe, lễ phép đi tới buồng xe của Cẩm Nhan, gõ khung xe một cái nói: "Vu huynh, Thanh cô nương, đã đến." Lăng Kỳ Hâm là mặt hưng phấn chạy tới một buồng xe khác, nàng cũng không giống anh của nàng có phong độ như vậy, la hét "đến rồi, xuống xe xuống xe" liền tự mình cầm lên màn xe để các nàng đi xuống. Bên kia, Cẩm Nhan đã nhảy xuống xe, đang muốn đưa tay đở Thanh Nhược, liếc thấy Thanh Nhược đang nhìn tay của mình đột nhiên co rúc lại con ngươi, tay ngừng lại một chút, chủ động bắt lại cổ tay Thanh Nhược, cứng rắn là đem nàng kéo xuống xe. Bởi vì lực đạo này, Thanh Nhược lảo đảo một cái, mắt thấy sẽ phải ngã vào trong ngực Cẩm Nhan, vội vàng liều mạng kéo lại bên cạnh Lăng Kỳ Tông, mới đứng vững thân hình, thở phào một cái, buông lỏng tay ra quay đầu hướng Lăng Kỳ Tông áy náy cười cười . Lăng Kỳ Tông làm sao không có nhìn ra ý vị bất thường tới, nhưng cũng chẳng qua là lắc lắc đầu nói không có gì đáng ngại, cũng rất thức thời rút người ra trở lại bên cạnh Lăng Kỳ Hâm. Thanh Nhược thấy Lăng Kỳ Tông đi rồi, chỉ để lại mình cùng Cẩm Nhan hai người, càng cảm thấy giống như mang châm trong người, chút nào không dám nhìn Cẩm Nhan đang nghiêm mặt, trong lòng đã sớm loạn đến không được, còn chưa từ trong chuyện vừa rồi thoát ra. Nàng không biết nên dùng trạng thái gì cùng công chúa ở chung. Lần trước có thể thuyết phục mình là một việc ngoài ý muốn, như vậy lần này đây? Lại là ngoài ý muốn sao? Nhưng là nếu không phải ngoài ý muốn, vậy sẽ là cái gì đây? Cho tới bây giờ không có ai trả lời nàng những câu hỏi này. Thanh Nhược thậm chí ngay cả tình yêu giữa nam nữ cũng u mê, lập tức lại bị tình huống trước mắt làm cho đảo loạn phải không được, chỉ có thể trốn tránh Cẩm Nhan. Trong lòng nàng hốt hoảng cực kỳ, mơ hồ cảm thấy công chúa rất nguy hiểm, cảnh tượng khi nãy rất nguy hiểm, tất cả phát triển cũng rất nguy hiểm, nguy hiểm đến nhất định phải chạy trốn mới được. Cẩm Nhan không cần đoán cũng biết Thanh Nhược suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không lo lắng, dù sao chuyến này đi Tô Châu vừa mới bắt đầu, trên đường có rất nhiều cơ hội cùng nàng chu toàn, không sợ Thanh Nhược chạy ra khỏi lòng bàn tay của mình. Nhưng không lo lắng thuộc về không lo lắng, không vui trái lại cũng là thật, nhưng đối mặt người khác vẫn là bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra. Mấy người còn lại rất nhanh liền cảm thấy Thanh Nhược có cái gì không đúng, dù sao Thanh Nhược không biết che giấu, tâm tư gì cũng viết ở trên mặt. Bạch Phong, Mặc Vũ hai người càng là nhận ra được Thanh Nhược trước khi lên xe và sau khi xuống xe có sự khác biệt, giờ phút này giống như đang tránh công chúa. Công chúa mặc dù dường như vô sự, nhưng dáng vẻ cũng là không vui, hai người đã mơ hồ đoán được mới vừa rồi trên xe là xảy ra chuyện gì, chẳng qua là hiện giờ không tiện hỏi thăm, cố ý cũng làm như không biết chuyện. Duy nhất không có ý thức được bất kỳ cái gì chính là Lăng Kỳ Hâm. Lăng tiểu muội nhìn ra được vô cùng vui vẻ, xem ra là bình thường bị quản thúc rất nghiêm, giờ phút này được đi ra thì ánh mắt cũng cười muốn nheo lại. Nàng một tay nắm cánh tay của Mặc Vũ, lôi kéo nàng hướng trên thềm đá đi tới, vừa đi vừa nói: "buồn bực hồ lô, mau mau! Để ta nói cho ngươi biết, Hương Sơn Tự ở Lạc Dương của chúng ta hương khói rất linh. Ngươi mau suy nghĩ một chút muốn cầu xin cái gì!" Trên mặt của Mặc Vũ hơi mang theo lúng túng cùng ngượng ngùng, cũng không tốt tránh thoát làm mất thể diện của nàng, liền bị nàng lôi kéo hướng phía trước đi tới. Bạch Phong ở phía sau nhìn thấy, ngẩn ra, sau đó kìm lòng không đặng nở nụ cười. Rất ít thấy dáng vẻ Mặc Vũ như vậy đây, thật đúng là rất mới lạ. Tự giác không có theo sau làm kỳ đà cản mũi quấy rầy sự hăng hái của Lăng Kỳ Hâm, Bạch Phong cùng Cẩm Nhan một đường từ từ đi về phía trước. Thanh Nhược vì tránh ra Cẩm Nhan, cố ý đi tới bên cạnh Bạch Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại không biết đang suy nghĩ gì. Cẩm Nhan nhìn thấy trước mắt Hương Sơn Tự quả nhiên khí thế hoành vĩ, loáng thoáng có tiếng chuông vang vọng trong không khí, cách càng gần, mùi đàn hương thì càng lúc càng nồng nặc, để cho người ta không tự chủ tĩnh tâm, dâng lên cảm giác tôn kính. Lăng Kỳ Tông tự giác hướng mọi người giới thiệu lịch sử cùng truyền thuyết của Hương Sơn Tự. Trừ Thanh Nhược không yên lòng, mọi người cũng nghe rất nghiêm túc. "Vu huynh có nguyện vọng gì?" Chốc lát, đến trước cửa chùa, Lăng Kỳ Tông cười hỏi. Khóe mắt Cẩm Nhan liếc về Thanh Nhược một cái, trong miệng trả lời: "ta còn thật có một chuyện cầu xin. Nếu tới, hôm nay trong lòng lại đang chỉ đặt một chuyện, liền cầu xin một xăm nhân duyên đi." Lăng Kỳ Tông sáng tỏ cười cười, nói: "vừa đúng. Hương Sơn Tự xăm nhân duyên linh cực kỳ, nói vậy nhất định có thể giải cho Vu huynh một chuyện." Thanh Nhược bởi vì còn đang suy nghĩ chuyện của mình, mấy người nói chuyện cũng không có lọt vào tai, liền bị bất tri bất giác bị dẫn tới trong điện xin xăm cầu duyên. "Thanh Nhược." Cẩm Nhan đột nhiên vỗ vỗ bả vai Thanh Nhược, làm cho Thanh Nhược giật mình hồi thần. Nhìn thấy Cẩm Nhan đi tới bên cạnh mình, sắc mặt tái nhợt đi mấy phần, không kịp lui về phía sau. Cẩm Nhan đoán được tình huống này, Thanh Nhược vừa mới động trong nháy mắt, liền đè ép vai của nàng. Thân thể Thanh Nhược cứng đờ, đứng ở đó. Cẩm Nhan nhân cơ hội đến gần hạ thấp giọng lạnh lùng nói: "mới vừa bên trong xe là ta nhất thời đầu choáng váng, ngươi chớ có tự mình đa tình, mình hù dọa mình." Thanh Nhược nghe được lời này, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, rõ ràng thở phào một cái, nhưng không biết sao lại cảm thấy trong lòng mất mác, giống như rơi xuống cái gì một loại, chỉ đành phải miễn cưỡng gạt ra nụ cười nói: "Cẩm Nhan nói phải." Cẩm Nhan mím chặc môi, buông ra Thanh Nhược, thần sắc lạnh lùng liếc Thanh Nhược một cái, thì không để ý tới nàng nữa, xoay người đi tới trước tượng Phật, quỳ xuống, cầm lấy ống xăm bắt đầu lắc xăm. Thanh Nhược chỉ cảm thấy nhìn thấy ánh mắt kia, tim của mình mỗi một tấc tựa hồ cũng bắt đầu kết băng, cơ hồ muốn run rẩy lên. Trong ánh mắt kia, thật là cùng Cẩm Nhan nói như vậy, không có chút nào tình cảm. Giống như tất cả ôn nhu, cưng chìu trước đây đều tại giờ khắc này bị hung hăng ném lại, không lưu một tia tình ý. Nghĩ đến cái này, Trong lòng Thanh Nhược hoảng loạn lên, so với lúc trước ở trong buồng xe càng thêm sợ hãi, nàng có loại cảm giác bị vứt bỏ cùng cảm giác mất mác, rồi lại ngăn lại loại cảm giác này. Bên này, Cẩm Nhan đã lắc xăm xong, được Bạch Phong chậm rãi đở dậy tới, xoay người nhàn nhạt hướng Thanh Nhược nói: "ngươi cũng tới đây rút xăm đi." Thanh Nhược cố tự trấn định đi qua, không biết là cầu xin cái gì, nhưng lại chút nào không thể làm nghịch tâm tư Cẩm Nhan, liền theo ý của nàng quỳ xuống, nhưng không biết sao, chỉ lắc hai cái liền từ trong ống xăm đồng thời rớt ra hai cây xăm. Đang muốn trả về lắc lại lần nữa, bên cạnh tiểu tăng đã dừng lại Thanh Nhược nói: "cô nương không thể. Quẻ xăm rất linh, nếu là hai cây, nói vậy phải có thâm ý, liền đem hai cây cũng giao do đại sư Tuệ Nhân giải đoán xăm là tốt rồi." Thanh Nhược nghe vậy, ngược lại cũng không để ý lắm, liền muốn đứng lên. Nếu là thường ngày, Cẩm Nhan nhất định là sẽ tới đở một cái, nhưng giờ phút này bất đồng, nàng cũng không có chút động tác. Thanh Nhược tựa hồ cũng hiểu tình hình này, chẳng qua là sắc mặt lại trắng mấy phần, nhưng cũng không nói cái gì. "A! Cácngươi lại chạy tới cầu duyên a? Thật tốt quá! Ta cũng muốn ta cũng muốn!" Lúcnày, một giọng nói sáng ngời xông phá tầng không khí trầm úc này, nhất thờicũng làm cho Lăng Kỳ Tông đám người thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ thấy Lăng Kỳ Hâmbính bính nhảy nhảy hướng các nàng chạy tới, Mặc Vũ đi theo phía sau, trên mặtbiểu lộ quái dị. Hai người cũng không tựa như lên núi như vậy cặp tay, mà làcách mấy bước khoảng cách, chia ra vào cửa.
|
Chương 23: Xăm Nhân Duyên (Hạ)
"các ngươi đã chạy đi đâu, cũng không thấy các ngươi? Với lại, tiểu Hâm, mặt của muội sao đỏ như vậy?" Lăng Kỳ Tông vẫn không ngừng quan tâm đến Lăng Kỳ Hâm. "ai nha không có gì. Ca, huynh đừng dài dòng, muội cũng muốn xin xăm!" Không biết sao, mặt của Lăng Kỳ Hâm lại đỏ một chút, chớp mắt liền chạy tới trước tượng Phật, quỳ xuống, bắt đầu lung tung phe phẩy ống xăm, trái lại cũng thuận lợi lắc ra một quẻ. Lăng Kỳ Hâm nhìn quẻ xăm một cái, hai mắt đột nhiên sáng lên hưng phấn kêu to: "thượng thượng đại cát. Đắc kỳ sở tai (được vừa ý), đắc kỳ sở tai đắc kỳ sở! Ha ha, vừa nhìn chính là xăm thượng thượng!" Chợt, Lăng Kỳ Hâm chuyển sang Mặc Vũ, nhất thời chuyển giọng điệu, có chút nhăn nhó nói: "buồn bực hồ lô, ngươi có muốn tới xin một quẻ hay không?" Mọi người nghe thấy đều rất kinh ngạc, giọng điệu này sao không giống với bình thường Lăng Kỳ Hâm hay dùng, nhìn sang Lăng Kỳ Hâm, lại thấy nàng ấy tựa hồ rất khẩn trương. Mặc Vũ vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, cũng nhất thời không ngờ tới Lăng Kỳ Hâm lại đột nhiên nói chuyện với nàng, lại thấy tất cả mọi người đang dùng ánh mắt kỳ quái qua lại quan sát hai nàng, nhất là ánh mắt của công chúa càng thêm ý vị sâu xa, dường như muốn thấy nội tâm của mình, nhất thời quýnh lên, liền vội vàng lắc đầu nói không cần, thần sắc bình tĩnh thường ngày cũng thoáng rách ra một đường may, lộ ra chút kinh hoảng. Khó được Lăng Kỳ Hâm không có tiếp tục đuổi theo đạt tới mục đích của mình, mà lại đứng lên, đổi sang nói với Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược: "chúng ta nhanh đi giải đoán xăm đi!" Nói xong, liền kéo Thanh Nhược bước nhanh đến chỗ giải đoán xăm. "tiểu Hâm, muội có phải là tư xuân? Bình thường, phiền nhất chính là cái gì nhân duyên, vì vậy rất ghét cha an bài hôn sự cho muội, chẳng lẽ bây giờ muội đã nghĩ thông suốt?" Lăng Kỳ Tông thấy tiểu muội mình tích cực như vậy, ở bên cạnh trêu chọc. "phi. Huynh mới tư xuân, muội nói cho ca ca biết, huynh nên nhanh nhanh cưới Phương Huyên tỷ tỷ đi, đỡ cho phụ thân cứ loạn an bài hôn sự cho muội! Ý trung nhân của muội tự muội sẽ tìm!" Lăng Kỳ Hâm không khỏi châm chọc nói. Một câu cuối cùng, chợt giọng nói nhỏ một chút, giống như nhớ tới cái gì, liền dừng ở thoại đầu. Lăng Kỳ Tông chẳng qua là cười cười, cũng không thèm để ý. Rất nhanh, đoàn người đã thấy được chỗ giải đoán xăm, nơi đó ngồi một vị hòa thượng lông mày trắng, quả thật rất từ mi thiện mục, mặt cười ha hả, thật đúng như tiểu hòa thượng nói, chính là đại sư Tuệ Nhân. Lăng Kỳ Hâm dĩ nhiên là đầu tiên vội vả đem xăm đưa cho Tuệ Nhân, liền nói: "đại sư mau giúp ta nhìn một chút quẻ xăm này!" Tuệ Nhân cười nhận lấy, liếc mắt nhìn liền nói: "cô nương quả thật xin được xăm tốt a! Đắc kỳ sở. Cũng tức là khen ngợi quân nhĩ chi hôn nhân. Đắc kỳ sở tại dã. Gặp này vô cùng tế ngộ lúc. Quân nhữ khả hào bất do dự. Quyết định thủ chi dã khả. Chần chừ tức thất chi đông ngung. Đãn bất năng thu chi tang du giả." [editor: cái này thiệt đúng là bó tay, không biết dịch làm sao lun, đại khái chắc là sẽ gặp ý trung nhân ^_^] Lăng Kỳ Hâm nghe được lời này, càng lúc càng vui vẻ, đắc ý chép miệng với Lăng Kỳ Tông, rồi cười không khép miệng lại được. Bên này, khóe mắt Cẩm Nhan thấy Thanh Nhược vẫn còn đang sững sờ, nên tự mình rút ra hai quẻ xăm kia, đưa cho đại sư Tuệ Nhân, đồng thời nói: "nàng ấy rút được hai quẻ, không biết ý gì? Mong rằng đại sư giải hoặc." Đại sư Tuệ Nhân nhận lấy xăm, lúc này nhìn lâu một chút, đồng thời đọc lên nội dung một quẻ trong đó: "quân thành mệnh lý chi nguyệt hạ linh thiêm. Xăm thượng thượng. Tuy chấp tiên chi sĩ, ngô diệc vi chi tuy chấp tiên chi sĩ. Ngô diệc khả vi chi tức thị biểu minh. Y ký nhiên thị khả kính chi sĩ. Ngã khả vi chi. Dịch ngôn chi. Y nhân tình hữu sở chung chi thì. Ngô đối y nhân diệc khả hảo hảo đối đãi. Lưỡng giả chi tình hợp chi thì. Tất tu tương đối đãi dã. Bất nghi trí chi bất lý da. Thử thì. Tương thị quân chi đại tổn dã." Lấy ra một quẻ khác nói, "Tiện như phượng khứ tần lâu, vân liễm vu sơn. Phượng khứ tần lâu da. Biểu minh y nhân khứ hĩ. Vu sơn chi vân diệc liễm dư. Khả tri ý trung chi nhân tẩu liễu. Thị biểu bạch lưỡng nhân bất nghi kết hợp da. Nhất thiết chi sự. Hôn nhân diệc như thử đoạn hĩ. Bất nghi nỗi chí. Nghi lánh trạch giai ngẫu khứ." ngẩng đầu nhìn Thanh Nhược, nói, "còn đây là xăm hạ hạ." [editor: cái này không chỉ là bó tay nữa mà là bó toàn thân lun, xin hết sức thông cảm T_T] "Ơ! Tại sao lúc thì xăm thượng thượng, lúc thì xăm hạ hạ?" Lăng Kỳ Hâm cùng những khác nghe không hiểu gì hết, nhưng cũng biết là một quẻ tốt một quẻ xấu, quả thật bị làm cho đầu óc mơ hồ. Đừng nói nàng, mấy người khác cũng giống vậy, chỉ có Cẩm Nhan như có điều suy nghĩ. "Hai quẻ này cùng ra từ một người, một thành một bại, có thể thấy được tương lai không thể định đoạn. Thành, cũng có thể là bại; bại, cũng có thể là thành. Duyên này, có được có mất. Mong rằng cô nương tự đi cân nhắc lấy hay bỏ." Thanh Nhược tựa hồ có chút nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi thay đổi. Cẩm Nhan rõ ràng cũng chú ý tới, ánh mắt sâu hơn, cùng mọi người nói: "ta có chút mệt, trở về thôi." "ngươi......" Lăng Kỳ Hâm đang muốn nói ngươi không phải là còn có một quẻ muốn giải sao, lời vừa mới ra khỏi miệng liền bị Mặc Vũ tiếp thu được ánh mắt của công chúa tay mắt lanh lẹ kéo kéo tay. Còn chưa đợi Mặc Vũ mở miệng cắt đứt, Lăng Kỳ Hâm không ngờ kinh ngạc ngừng lời nói, quỷ dị chuyển con ngươi, không biết làm sao. Mặc Vũ cũng không ngờ tới phản ứng này của Lăng Kỳ Hâm, cũng là ngẩn ra, chợt cảm thấy tay của Lăng Kỳ Hâm cũng lập tức rất nóng, muốn hất ra, lại sợ nàng hỏi nhiều nữa, chỉ đành phải chế trụ ngọn lửa trong lòng bàn tay, gấp gáp muốn phải theo ý tứ công chúa rời đi trước rồi lại nói, vì vậy liền nói: "tốt lắm, vậy liền đi về trước." Nói xong dẫn đầu lôi kéo Lăng Kỳ Hâm đi ra ngoài cửa. Bạch Phong cùng Mặc Vũ sớm chiều ở chung, đầu tiên chú ý tới biểu lộ của Mặc Vũ, đứng ở sau lưng công chúa, lấy tay che miệng, cười không tiếng động lại vui sướng. Thật là không nghĩ tới cũng sẽ có một ngày Mặc Vũ bị buộc phải thi triển mỹ nhân kế. Trong lòng Bạch Phong âm thầm suy nghĩ, đợi trở về nhất định phải cùng Tử Lôi, Xích Điện thật tốt nói một chút. Lăng Kỳ Tông là một người thông minh, ở Cẩm Nhan nói ra câu nói kia sau, tuy không hiểu, nhưng vẫn là nhận lời: "vậy ta đi xuống trước chuẩn bị, mọi người từ từ đi tới là được." trước hết rời đi. Ở khi Mặc Vũ mang theo Lăng Kỳ Hâm rời đi, Bạch Phong liền cùng Thanh Nhược nói: "Thanh cô nương có thể bồi tại hạ đi cầu xin bình an phù hay không? Khó được một lần tới Hương Sơn Tự đây." Thanh Nhược cũng đúng lúc muốn tạm thời tránh Cẩm Nhan, lại suy nghĩ quẻ xăm vừa rồi , liền vội vàng đáp ứng. Trong lòng mặc dù hiếu kỳ quẻ xăm của Cẩm Nhan, nhưng là cũng không tốt hỏi nhiều. Đợi mọi người rời đi sau, Cẩm Nhan xoay người nhìn Tuệ Nhân vẫn đang mỉm cười, mím đôi môi đem quẻ xăm của mình đưa tới. "Kinh khởi khước hồi đầu, hữu hận vô nhân tỉnh, giản tẫn hàn chi bất khẳng tê, tịch mạc sa châu lãnh." Đại sư Tuệ Nhân cười nhìn lại Cẩm Nhan nói, "cô nương cũng là xăm hạ hạ." Cẩm Nhan nghe thấy điều này trái lại có vui vẻ, gật gật đầu nói: "ta biết." Cũng không phản bác, chấp nhận đại sư gọi cô nương. "nhữ chi hôn nhân dã. Trung chi người. Giật mình quay đầu lại đi. Có hận không người tỉnh. Không một người giúp một tay. Tỉnh tự ta. Trở lực quá lớn. Viên chi. Đống tẫn chi hàn chi thượng bất khẳng tê. Tạo thành chi người. Kỳ tịch mịch sa châu cũng lãnh. Bắt bẻ quá nhiều tới trở ngại. Như có thể trở lực vô hóa thành trợ lực lúc. Không cách nào phải chi dã." Tuệ Nhân dừng một chút lại nói, "duyên này ngàn vạn ngăn trở. Nhưng cô nương thông tuệ, nói vậy thật ra thì cũng đã hiểu rõ trong lòng, Lão nạp nói cũng bất quá là nhiều lời. Mọi người khuyên cũng không được, cô nương cứ tùy tâm đi. Người sống trên đời, vốn là theo tim của mình là tốt, người bên cạnh tất cả đều phân không rõ." Thần thái trong mắt Cẩm Nhan càng sâu, vui vẻ sâu hơn: "ta vốn không tin những thứ này. Những điều đại sư nói, tại hạ đều biết, đều tán thành. Đa tạ đại sư chỉ điểm." Nói đến điểm này, nàng mang theo cười, hơi khom lưng bày tỏ kính trọng đối với đại sư Tuệ Nhân. "ha ha, tuy biết gương mặt cô nương vô cùng tôn quý, nhưng lễ này ta nếu đã nhận, Lão nạp đành tặng lại một câu nói thôi." Tuệ Nhân ngưng cười, thần sắc nghiêm túc, nói, "từ yêu mà sinh ưu, từ yêu mà sinh sợ. Nếu không yêu, thì không lo cũng không sợ. Ngươi tuy không thích nghe, ta vẫn là cần nhắc nhở." Cẩm Nhan cũng thu lại thần sắc, nói: "đại sư nói rất có lý. Nhưng Cẩm Nhan đã vào hồng trần, thì là người hồng trần, làm chuyện hồng trần, hưởng hồng trần chi nhạc, chịu hồng trần chi tội." Tuệ Nhân nghe vậy, dừng một chút chợt nở nụ cười, nói: "ha ha, cô nương quả không phải người tầm thường, tuệ căn thông minh. Là Lão nạp hồ đồ." Dứt lời, khép mắt lại, khóe miệng vẫn mang theo vui vẻ. Cẩm Nhan thấy vậy, cũng không để ý lắm, tronglòng thoải mái giống như được giải thoát cái gì, ngậm cười chậm rãi đi đếnngoài cửa.
|