Hai người nhìn nhau, đầu tiên là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó đều sững sờ.
Cố Cẩn Nhan nhìn em gái mình, giới thiệu, "Đây là bạn gái của tôi, Hà Du." Ngay khi cô nói tên người yêu, khóe miệng cô tự nhiên nhếch lên, khi quay đầu lại mới nhận thấy sắc mặt của Hà Du không đúng, "Tiểu Du?"
Hà Du mím môi, nhìn thẳng vào Cố Trì Khê.
Lại có tiếng bước chân.
Ôn Ninh từ sau cửa đi ra, ngơ ngác mở to hai mắt: "Tiểu Du —— "
Tiếng kêu này phá tan bầu không khí kinh ngạc, xấu hổ lan tràn như mực nhỏ vào nước trong, nồng đậm đến mức tràn ngập không khí.
Hà Du nhìn sang nàng, càng thêm xấu hổ.
Em gái……
Cố Trì Khê...
Đều họ Cố!
Tại sao cô không nghĩ tới?
Ba người nhìn nhau, sắc mặt trắng xanh, dù có đần độn đến đâu cũng nhìn ra chút tình huống.
Cố Cẩn Nhan kinh ngạc hỏi: "Mọi người quen nhau?"
“A, ừm—” Ôn Ninh cứng ngắc gật đầu, cười cười, nhìn đại tỷ, lại nhìn Hà Du, cuối cùng hướng ánh mắt khó hiểu nhìn đại tỷ.
"Đây là... chị dâu sao?"
Cố Trì Khê cau mày.
Hà Du quay mặt đi.
Cố Cẩn Nhan ừ một tiếng, không kịp lộ ra nụ cười liền chú ý tới biểu tình của em gái, nếu chỉ là người quen đơn thuần, nhiều nhất là kinh ngạc, nhưng ánh mắt của Cố Trì Khê lại có chút lạnh, tràn đầy mâu thuẫn.
Nhất định là có cái gì đó.
“À, em với Tiểu Du quen biết nhiều năm rồi, ha ha ha, cái này gọi là không phải người một nhà không tiến một gia môn a.” Ôn Ninh cười giải hòa, ngữ khí tự nhiên.
Cố Cẩn Nhan nhướng mày, mỉm cười.
Miko ngước mắt nhìn người lớn, thấy dì có vẻ không vui nên khẽ gọi: "Tiểu dì ơi, con muốn ăn dâu tây."
“Tiểu dì, con cũng muốn ăn.” Joe luôn theo sát bước chân của em gái.
Cố Trì Khê lập tức giãn mày, cười cười, cúi người nắm tay hai đứa nhỏ, "Có có, Tiểu dì biết hai đứa thích dâu tây, cho nên dì mua rất nhiều, mau vào đi."
Thay giày xong, Cố Trì Khê dẫn bọn nhỏ đi vào trước, Ôn Ninh rất phối hợp kéo Hà Du cùng Cố Cẩn Nhan vào phòng.
"Hà Du cậu thật là, có đối tượng mà không nói cho tớ biết, hôm nào hung hăng chỉnh cậu một trận."
"Ha, tùy tiện chỉnh."
Hai người cười cười ở trước mặt Cố Cẩn Nhan.
Hơn một năm không liên lạc, bởi vì có chút chuyện không vui mà tách ra, hai người trở nên xa cách rất nhiều, Ôn Ninh vươn tay ôm lấy vai Hà Du, nhưng người kia lại vô thức tránh đi, cả hai đơ ra một lúc, vờ như không để ý.
Hà Du muốn rời đi.
Nếu sớm biết cục diện này thì cô đã không đến đây, hoặc nếu sớm biết Cố Trì Khê là em gái của A Nhan, cô nhất định sẽ tránh đi thật xa.
Nhưng chuyện đã xảy ra, cô không thể cứ thế rời đi, càng không thể bỏ lại A Nhan một mình nan kham ở chỗ này...
Cô căng da đầu cười, căng da đầu nói chuyện.
Cố Cẩn Nhan thấy được Hà Du co quắp, một tay vòng qua eo cô, cho cô một ánh nhìn kiên định cùng trấn an.
Hà Du cười đáp lại.
Đi vòng qua cửa, Cố Trì Khê ôm Miko và Joe ngồi trên sô pha ăn dâu tây, Ôn Ninh nghĩ nghĩ, quyết định dẫn đại tỷ và... chị dâu đi tham quan nhà mới trước.
Xuống lầu dạo một vòng.
Phong cách thiết kế tổng thể của ngôi nhà chủ yếu là màu be, nhẹ nhàng lại tươi mới, không có bất kỳ đồ vật nào thừa ra ngoài, rất thoải mái về mặt thị giác. Cố Cẩn Nhan thích ban công lớn, cho nên cô ở lại một lúc mới lên lầu.
"Nếu về sau hai người sống ở đây, nhà ở Thiên Hòa sẽ bỏ trống sao?"
"Không, cuối tuần sẽ sống ở Thiên Hòa, bên kia yên tĩnh, nhịp sống chậm, bên này chủ yếu là gần công ty và trung tâm thành phố..."
Ôn Ninh và Cố Cẩn Nhan vừa tham quan vừa nói chuyện phiếm.
Hà Du ở bên cạnh không lên tiếng, ôm cánh tay Cố Cẩn Nhan chỉ cảm thấy an tâm, lại nhìn Ôn Ninh thản nhiên như nước sôi để nguội, không có gợn sóng, cô đột nhiên không hiểu tại sao lúc trước chính mình lại chấp nhất như vậy.
Giống như một kẻ tâm thần?
Kẻ biến thái?
Cô lắc đầu, nhìn lại khuôn mặt của Cố Cẩn Nhan.
...
Xuống lầu ăn cơm, Hà Du vào bếp rửa tay.
Vừa vặn nước ra, Cố Trì Khê đi vào, Hà Du sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu cười, tiếp tục rửa tay.
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm cô: "Tôi muốn biết, làm sao cô quen biết được đại tỷ của tôi."
Động tác Hà Du cứng đờ, cũng không ngẩng đầu: "Quen biết từ quán bar."
Như cảm nhận được địch ý của người tới, cô tắt nước, lấy ra một tờ giấy lau tay, chậm rãi nói: “Tôi đã sớm buông xuống, không cần khẩn trương đâu, tôi cũng không nghĩ tới sẽ có tình huống hôm nay."
"Quán bar của cô sao?"
"Ừm."
Cố Trì Khê cau mày, vốn muốn hỏi cô có phải có âm mưu gì hay không, nhưng nghĩ lại, đại tỷ cũng không phải người ngốc, nếu như người bên cạnh có ý đồ không trong sạch thì đã sớm nhìn ra.
Tình địch ngày xưa biến thành chị dâu, cô nhất thời khó có thể tiếp thu.
"Thật sự buông xuống rồi?"
"Ừm."
"Tại sao lúc trước cô lại uy hiếp Ôn Ninh?" Cố Trì Khê lại gần một bước.
“Uy hiếp?” Hà Du lùi lại một bước, “Tôi uy hiếp cậu ấy cái gì?”
"Tuyệt giao."
"..."
Hà Du chìm trong ký ức, có chút mơ hồ, "Tuyệt giao như thế nào lại thành uy hiếp?"
Cố Trì Khê chỉ nhìn cô, không nói gì.
"Mối quan hệ lúc đó xấu hổ như vậy, chỉ có tuyệt giao mới tốt cho tôi và Ôn Ninh. Chẳng lẽ cô cho rằng tôi dùng tuyệt giao tới uy hiếp Ôn Ninh để ở bên cạnh tôi sao?"
"Cô làm Ôn Ninh rất khổ sở."
"Phải, tôi đã làm cậu ấy khổ sở, nhưng tôi không thể làm khác được, tiếp tục làm bạn trong hoàn cảnh đó chỉ khiến tôi và cậu ấy tổn thương mà thôi, dù sao cũng đã lâu như vậy rồi, tôi không muốn nhắc đến nữa, cô đều đổ lên hết trên đầu tôi cũng được, tùy cô." Hà Du nhún vai, ném quả bóng giấy vào thùng rác rồi quay người rời đi.
Cố Trì Khê bình tĩnh nói: "Tôi không đổ lên đầu cô, này vốn dĩ chính là cô sai, cô không chỉ làm tổn thương Ôn Ninh mà còn làm tổn thương Diệc Thế, tôi cũng thực sự không nghĩ tới nhân tra tình địch trước kia lại trở thành chị dâu, quá châm chọc."
"Tôi hy vọng cô sẽ không lại làm tổn thương đại tỷ của tôi."
Hà Du dừng bước chân, nắm chặt tay, môi mỏng trắng bệch.
Ngọn lửa mùi thuốc súng tràn ngập ra...
Cô đang định nói thì có tiếng bước chân đi về phía này, lập tức buông nắm tay, nhếch khóe miệng giả vờ không có chuyện gì.
Cố Cẩn Nhan đi vào, nhìn thấy hai người đều đứng bất động, cười hỏi: "Sao lâu như vậy?" Nói xong, liền lẳng lặng đứng ở bên người Hà Du.
"A, không sao, tán gẫu một lát, ăn cơm thôi." Hai tay Hà Du ôm eo cô, ngữ khí của câu cuối cùng tựa hồ có chút làm nũng.
Cố Cẩn Nhan rất ngạc nhiên, cười híp mắt, "Được, tôi đi rửa tay."
Hà Du và Cố Trì Khê một trước một sau đi ra ngoài.
Trên bàn ăn, Ôn Ninh vẫn luôn làm bầu không khí sôi nổi, không có gì để nói thì tìm chuyện để nói, khi nói về chuyện vui ở trường hàng không, Hà Du cũng rất phối hợp, nhưng khi phối hợp dần dần giống như hai người chưa bao giờ có bất kỳ mâu thuẫn nào.
Về phần hai chị em, một người không nói gì, thỉnh thoảng mỉm cười, người còn lại vẻ mặt tươi tỉnh lắng nghe cuộc nói chuyện của họ, yên lặng quan sát biểu cảm của mọi người.
Hai tiểu bảo bối ngoan ngoãn yên tĩnh.
Sau khi ăn xong, Cố Trì Khê mang ra một đĩa dâu tây lớn như có phép thuật, khiến ánh mắt hai chị em thèm thuồng. Mọi người ngồi trên sô pha, bảo mẫu mang trà hoa quả mới pha đến, Ôn Ninh và Hà Du mỗi người bế một đứa nhỏ, còn hai chị em kia tán gẫu về công việc.
Cố Trì Khê đưa Cố Cẩn Nhan đến phòng làm việc.
Trên tv đang chiếu phim hoạt hình, hai đứa nhỏ thích thú vừa xem vừa ăn dâu tây, nhưng hai người lớn thì thất thần.
Ôn Ninh liếc nhìn Hà Du, thu lại ánh mắt.
Hà Du cũng nhìn Ôn Ninh, quay lại.
Hai người không nói chuyện với nhau, giống như náo nhiệt trên bàn ăn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cuối cùng, Ôn Ninh cũng không nhịn được nữa, vừa vặn đối diện với ánh mắt của đối phương, liền cười hỏi: "Cậu... dạo này thế nào?"
“Khá tốt,” Hà Du cũng cười, “Còn cậu thì sao?”
"Ừm."
"Tớ xin lỗi những chuyện lúc trước."
"Đều là hiểu lầm, qua rồi."
Như tìm lại được cảm giác quen thuộc lúc trước, Ôn Ninh híp mắt cười, trêu ghẹo nói: “Tuần trước Khê Bảo gọi điện thoại cho đại tỷ, đại tỷ nói muốn dẫn bạn gái tới, cả hai chúng ta đều rất kinh ngạc, thực sự, lúc trước lập flag đại tỷ sẽ không yêu đương, cuối cùng là tự vả vào mặt, sau đó chúng ta vẫn luôn suy nghĩ xem chị dâu tương lai sẽ như thế nào, nhưng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, hahaha ..."
"Tớ cũng ngốc, đi trên đường còn rất khẩn trương, nếu sớm biết là người quen, tớ còn khẩn trương làm gì, hahahaha..." Hà Du cười lớn.
Gạt xấu hổ sang một bên, Ôn Ninh chân thành cảm thấy vui vẻ thay cho Hà Du, chính mình cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đến nay nàng vẫn tiếc nuối tình bạn 7 năm giữa hai người.
Nhưng mà, ánh mắt đại tỷ nhìn Hà Du ôn nhu như có thể véo ra nước, nàng lại cảm thấy mình nghĩ nhiều.
Cười một hồi, Ôn Ninh vươn ngón trỏ chọt chọt cô, nhướng mày: “Này, nếu đều là chị dâu, còn tuyệt giao nữa không?"
"Chậc chậc, chị dâu cái gì, đừng gọi bậy."
"Chuyện sớm hay muộn thôi, tớ chuẩn bị bao lì xì tân hôn cho hai người trước."
"Vậy tớ đây chờ uống rượu tròn tháng của con hai người nhỉ?"
"Hà Tiểu Du, cậu muốn ăn đánh hả—"
"Ha ha ha ha."
...
Trong văn phòng, hai chị em nói chuyện công việc một lúc rồi im bặt.
Cố Cẩn Nhan nhìn em gái dọn dẹp bàn, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hỏi: "Khê Khê, giữa em với Tiểu Du đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Trì Khê dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, môi khẽ mấp máy, tựa hồ muốn nói lại thôi, trong đôi mắt đen lộ ra cảm xúc phức tạp.
"Hửm?"
"Vẫn là để cô ấy tự nói với chị đi."
“Làm sao vậy?” Cố Cẩn Nhan nhướng mày cười nói.
Cố Trì Khê lắc đầu: "Dù sao tôi cũng là người đứng xem."
Tất cả đều bảo vệ bảo bối, nhớ lại vừa rồi đại tỷ đứng trước mặt Hà Du, nếu là cô và Ôn Ninh cũng sẽ có thể lý giải, sau đó lại nghĩ đến ánh mắt đại tỷ nhìn Hà Du... Tuy có chút lo lắng, nhưng cô vẫn hy vọng đại tỷ có thể hạnh phúc.
Cố Cẩn Nhan nghe xong gật đầu, chuyển chủ đề: "Vừa rồi tôi nhìn thấy phòng trẻ em, hai người định sinh con sao?"
"Ninh Bảo muốn." Cố Trì Khê hơi cong khóe miệng, "Tôi còn chưa nghĩ tới."
"Nên thận trọng, lúc trước tôi cũng suy xét mấy năm."
"Đại tỷ..."
"Hửm?"
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm cô: "Hai người chuẩn bị kết hôn sao?"
Câu hỏi này thực sự khiến Cố Cẩn Nhan chú ý.
Tựa hồ không có ai nghĩ tới.
Cô châm chước nói: "Tôi không thành vấn đề, xem Tiểu Du nguyện ý."
Không ngờ, Cố Trì Khê đột nhiên cười lớn: "Lúc trước chị nói không có thời gian cùng sức lực dành cho đối tượng, cũng không muốn kết hôn, kết quả thế nào? Bị tôi nói trúng rồi."
Cố Cẩn Nhan ho nhẹ một tiếng, mặt có chút đỏ, nhấp môi cười.
.
Sau bữa tối, cả nhà bốn người rời đi, suốt buổi chiều vẻ mặt của Cố Trì Khê dịu đi rất nhiều. Trước khi đi, Ôn Ninh đặc biệt chính thức gọi chị dâu, mặt cũng không đỏ, mà Hà Du lại xấu hổ xỏ giày xong liền bỏ chạy.
Về đến nhà, Hà Du đi tắm trước, Cố Cẩn Nhan chơi với bọn trẻ một lúc mới lên lầu.
"Tiểu Du—"
Cô gọi Hà Du chỉ mặc độc một chiếc quần lót ra khỏi phòng tắm.
Hà Du giật mình, lập tức đưa hai tay ra trước ngực, khi nhận ra đó là A Nhan thì lại buông xuống, mang vẻ mặt "Chị nhìn thì nhìn đi", lắc mông đi qua trước mặt cô.
Cố Cẩn Nhan đuổi theo ôm lấy cô, cắn vành tai của cô, "Sắc dụ hửm?"
“Không có, này, đừng cắn, đừng…” Hà Du bị nụ hôn làm cho mềm nhũn.
"Em có chuyện muốn nói với chị."
Cố Cẩn Nhan buông ra, hai tay ôm cô ném lên giường, "Được, nói đi."
"Em có hai người bạn làm chip, họ nhận ra chị vào ngày sinh nhật của em, muốn ăn cơm với chị... này, chị đang hôn ở đâu vậy..." Giọng nói của Hà Du hiếm khi mềm mại.
Cố Cẩn Nhan vùi đầu chơi xấu, đồng thời ôn thanh giải thích: "Đã ký hợp đồng, đã có nhà cung cấp ổn định rồi."
"Ò, vậy để em nói với họ ưm...chị liền khi dễ em không kịp mặt quần áo, a—"
Hà Du bị chơi xấu đến mức ngân nga ầm ĩ.
Cố Cẩn Nhan tiếp tục chơi xấu.
Thấy mình sắp bị chế trụ, Hà Du đột nhiên nhớ tới hôm nay mình lo lắng cái gì, tâm tình lập tức trở nên nghiêm túc, "A Nhan, em... em còn có chuyện muốn nói, em với Ôn Ninh..."
Cố Cẩn Nhan lập tức dừng lại, ngẩng đầu lên.
Hà Du có chút thấp thỏm.
Không phải là cô vẫn luôn nhớ Ôn Ninh, nhưng chỉ nói như vậy, vạn nhất A Nhan ghen——
"Em với Ôn Ninh làm sao?" Cố Cẩn Nhan thúc giục.
Yết hầu Hà Du lăn lộn, cô thành thật giải thích cặn kẽ mọi chuyện về mình và Ôn Ninh, bao gồm cả việc lúc đó cô có ác cảm với Cố Trì Khê, tiếp cận Khâu Diệc Thế, sau đó ngủ với Khâu Diệc Thế trong trạng thái mê man,...
Nói xong, cô rũ mi, lấy tóc che mặt như đà điểu.
Chợt an tĩnh.
Hơi thở của nhau như đông lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất chậm rãi, cô tựa hồ đang chờ đợi phán xét, trái tim chốc lát bình tĩnh, chốc lát bất an.
Thật lâu sau, thân thể đột nhiên nhẹ, Hà Du mở mắt ra, nhìn thấy Cố Cẩn Nhan yên lặng nhìn cô, trong mắt tràn đầy phức tạp.
"Thì ra là Ôn Ninh..."
"Cái gì?"
"Em thường sấy tóc cho em ấy."
Hà Du: "..."
Khó trách cô nhớ ra hôm đó Ôn Ninh không có mặt ở tiệc sinh nhật.
Khó trách em gái cô lại có địch ý với Hà Du như vậy.
Nếu lúc đó cô đọc hết tư liệu của Hà Du...
“Có thể yêu thầm nhiều năm như vậy, hẳn là em rất thích em ấy.” Cố Cẩn Nhan thở dài, tâm tình càng ngày càng buồn bực, trong mắt dâng lên chua xót nồng đậm.
Cô buông Hà Du ra, bước đến bên cửa sổ.
Hà Du sửng sốt, vội vàng đứng dậy, đuổi theo ôm lấy cô: “Có lẽ trước kia thích, nhưng bây giờ em đã buông xuống rồi.”
"Hai người gặp nhau có xấu hổ không?"
"Lúc đầu có chút, cũng là bởi vì quá trùng hợp, sau đó lại không có, cậu ấy có gia đình nhỏ của cậu ấy, em có hạnh phúc của em, không có gì xấu hổ."
Cố Cẩn Nhan không nói gì, đôi mắt đỏ hoe phản chiếu trong kính cửa sổ.
"A Nhan..."
"Ừm."
“Chị mới là bảo bối của em.” Hà Du cúi đầu hôn lên môi cô.
Một luồng hơi thở nóng bỏng phả lên môi, Cố Cẩn Nhan nhắm mắt lại, tùy ý cô đòi lấy, không khí tĩnh mịch tràn ngập tiếng hít thở hỗn loạn.
Đột nhiên, cô đẩy Hà Du ra.
Hà Du: "?"
Cố Cẩn Nhan kéo cô ra khỏi phòng, lấy áo ngủ mặc cho cô, trở lại phòng đem gối ôm vào trong ngực cô, thấp giọng nói: "Đi phòng khách ngủ đi."
Nói xong, cô đóng cửa lại.
Hà Du chớp chớp mắt: "Em..."