Phiên ngoại 12 (Khê - Ninh) Ôn Ninh bất động ăn dấm của con gái. Lúc đầu nàng muốn nuôi con vì thích, còn vì muốn sinh một tiểu Cố Trì Khê, ai ngờ đứa nhỏ càng lớn càng giống mình, còn cướp đi tình yêu của Cố Trì Khê mà lẽ ra nên dành cho nàng. Cho đến một ngày, Cố Trì Khê nói: "Chị nhìn Ôn Noãn chào đời giống như nhìn thấy chính mình, chị bồi Ôn Noãn lớn lên giống như chính mình lớn lên lần nữa, thứ chị không có liền không thể để con gái cũng không có." “Ninh Bảo, chúng ta là một nhà ba người, Ôn Noãn là con của chị với em, đầu tiên có chị với em, sau đó mới có con bé.” Cô nghiêm túc lại ôn nhu mà nhìn nàng chăm chú. Lúc này Ôn Ninh mới hiểu được. Ôn Noãn từ nhỏ đã dính người, đặc biệt là với Cố Trì Khê, bởi vì cô yêu con bé, cho con bé mọi thứ mà con bé muốn, thậm chí không bao giờ cau mày. Ngược lại Ôn Ninh nghiêm khắc hơn rất nhiều nên có chút sợ hãi. Tiểu loli 5 tuổi đã biết buổi tối không nên đi quấy rầy mẹ. Thỉnh thoảng thức giấc giữa đêm lại sợ hãi, nên tự bật đèn, rồi chạm vào cửa phòng của mẹ, định gõ cửa nhưng không dám, bởi vì —— "A, vợ đánh nhẹ một chút..." “A...ư..." Mami khóc đến thương tâm. Nhưng rồi lại nghe thấy tiếng mommy kêu thảm thiết. "Ninh Bảo, em đừng..." "A--" "Biết em lợi hại chưa?" Nghe rất đáng sợ. Ôn Noãn kinh hãi, run cầm cập, trở về phòng mình. Sáng hôm sau, vợ vợ mệt mỏi dậy một lúc mới rời giường, theo thói quen đi xem con gái trước. Đèn trong phòng ngủ chính bên trái bật sáng, Tiểu Ôn Noãn nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt lại, lông mày nhíu lại, giống như đang gặp ác mộng. “Noãn Bảo, đây là…” Hai người nhìn nhau. Cố Trì Khê tắt đèn, mở rèm cửa để ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Ôn Ninh cúi xuống, cố gắng đánh thức con gái dậy, nhưng tiểu loli hít mũi trong giấc mơ, cử động, mở đôi mắt ngái ngủ. “Ôn Noãn—” Ôn Ninh cười vươn tay: “Mami ôm nè.” Tiểu loli co rúm lại trên giường. Ôn Ninh: "?" “Ôn Noãn, lại đây mommy ôm.” Cố Trì Khê dang rộng vòng tay. Tiểu loli kéo chăn lên đầu. Cố Trì Khê: "?" Vợ vợ lại nhìn nhau, thầm nghĩ không tốt, Ôn Ninh vén chăn lôi con gái ra: "Ôn Noãn, làm sao vậy? Đừng dọa mami." "Đừng đánh con ô ô ô..." Tiểu loli khóc lên. Cố Trì Khê nhíu mày: "Em đánh con bé sao?" Ôn Ninh không hiểu: "Không có." "Noãn Bảo, sao mami lại đánh con? Xảy ra chuyện gì, nói cho mami biết được không?" Nàng hôn lên má con gái, lau nước mắt. Tiểu Ôn Noãn ôm lấy cổ Ôn Ninh, đau lòng nhìn nàng, sau đó lại nhìn mommy, nức nở nói: “Tối hôm qua con… ở cửa… nghe tiếng hai người đánh nhau, đánh đến khóc…” Ôn Ninh: "..." Cố Trì Khê: "..." Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Hai người đồng thời ho khan một tiếng, đỏ mặt nhìn nhau. Ôn Ninh: Chị xem, đã bảo chị làm nhẹ một chút. Cố Trì Khê: Hiểu rồi, lần sau lấp kín miệng em lại. Đều không nhịn được cười. . Sau khi có con gái, trong nhà càng náo nhiệt hơn. Ôn Ninh luôn có loại tâm lý "sinh con ra là để chơi", trước sáu tuổi là đáng yêu nhất, lớn lên sẽ không chơi được nữa, cho nên nhất định phải tận hứng. Ở nhà, nàng thường xuyên nháo với con gái như một đứa trẻ, thời gian trôi qua, Ôn Noãn không còn sợ hãi nàng nữa. Về sự nghiệp, Cố Trì Khê đã mở kinh doanh máy bay phản lực và hàng không vào năm con gái chào đời, đồng thời thành lập một số công ty con, sau vài năm phát triển ổn định và trở thành công ty tập đoàn, cô không tự mình quán xuyến mọi việc nữa, dần dần rút lui ở hậu trường. Sau khi Ôn Ninh được thăng chức thành huấn luyện viên bay, thời gian bay giảm đi một nửa, mỗi năm đều đặn hướng dẫn hai đợt học viên, thỉnh thoảng hướng dẫn một cơ trưởng mới, có rất nhiều học viên, họ đều gọi nàng "lão sư". Vợ vợ dành nhiều thời gian và sức lực để ở bên con gái hơn. Tiểu Ôn Nõan rất thông minh, học mọi thứ rất nhanh, luôn tò mò về thứ mới lạ, cô bé thích "thám hiểm" trong phòng để đồ của mẹ, lần nào cũng tìm ra được những thứ mới mẻ. Ví dụ như con thỏ nhỏ, củ cải nhỏ, quả anh đào nhỏ... Những đồ chơi này có công tắc ma thuật, nhấn một cái liền sẽ kêu ong ong rung lên, khiến tay cô bé tê rần. Gần đây, Ôn Noãn mê chơi trò gian hàng "Siêu thị", mẹ mua cho cô bé cả một bộ mô hình và chơi với cô bé mỗi ngày, cô bé dần quên đi những món đồ chơi nhỏ có rung. "Kỳ quái, sao tìm không thấy?" "Hửm?" Ôn Ninh lục lọi những chiếc hộp và ngăn tủ trong phòng để đồ, lẩm bẩm một mình: “Em mua một đống trứng bỏ vào ngăn kéo, nhưng không thấy.” “Một đống?” Cố Trì Khê đang thay quần áo ở bên cạnh, nghe thấy thanh âm liền kinh ngạc quay đầu lại, “Sao mua nhiều như vậy?” "Dùng a." "..." Cố Trì Khê đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng: "Em có đặt nhầm chỗ không? Lúc dì dọn dẹp vô ý vứt đi chăng?" “Không thể nào…” Ôn Ninh xấu hổ xoa xoa mũi. Đồ chơi đó mua một thời gian rồi để dành, hầu hết đã tháo ra, không đụng đến. Trong khoảng thời gian đó, nàng đã thu dọn các ngăn tủ quần áo một lần, dọn đồ rồi cất đi, khó có thể nói bị vứt đi như rác. Nếu là bị chính mình vô ý vứt đi cũng còn tốt, nhưng nếu bị dì trong nhà nhìn thấy, thì—— Tưởng tượng cảnh tượng đó, Ôn Ninh có thể dùng ngón chân moi ra cái hố. Cố Trì Khê lại ho khan một tiếng, cố nén cười, thấy đã mười giờ rưỡi, thúc giục: "Không sao, cho dù dì nhìn thấy cũng mắt nhắm mắt mở, có thể không nhận ra được đó là cái gì. Mau thay quần áo đi, hẳn là Noãn Bảo đồng học sắp tới rồi.” Hôm nay là sinh nhật lần thứ năm của Ôn Noãn, hai người định tổ chức tiệc ở nhà, mời mấy bạn học thân với con gái đến chơi, buổi trưa cùng nhau cắt bánh kem. Ôn Ninh gật đầu thở dài, may mà những thứ nàng mua đều có hình dạng "rau củ quả và động vật nhỏ", nhìn bề ngoài giống như đồ chơi bình thường. "Được, lần sau em lại mua." "Nhớ cất kỹ." ... Sau khi thay quần áo, đi xuống cầu thang, học sinh lần lượt đến cùng với phụ huynh. Dù là tiệc sinh nhật của đứa nhỏ nhưng cha mẹ cũng có thể nhân cơ hội này mà giao lưu với nhau, tất cả đều ở trong cùng một vòng tròn, điều này tạo điều kiện thuận lợi cho việc trao đổi tài nguyên. Sau khi ăn xong, bánh được cắt ra, người lớn ngồi trong phòng khách nói chuyện, bọn trẻ chơi trò "Siêu thị" bên cạnh. Hôm nay Ôn Noãn ăn mặc đặc biệt, mặc một chiếc váy mới rất đẹp, tết hai bím, trên đầu đội vương miện công chúa, khuôn mặt mũm mĩm hồng hào, khá nổi bật giữa một đám trẻ con. Cô bé lấy tất cả các mô hình của mình ra, đặt trên tủ siêu thị. "Tớ muốn dưa hấu." "Cho cậu." “Ôn Dư Cố, cậu ít mô hình quá, chúng ta phân không đủ.” Một bé trai nói. Ôn Noãn cúi đầu nhìn đống đồ chơi hiển nhiên là không đủ, suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên: "Còn nữa, chờ tớ một chút." Cô bé đứng dậy, vặn vẹo thân hình nhỏ bé chạy lên lầu, một lúc sau quay lại, trên tay ôm một cái giỏ nhỏ, trong đó có hơn chục loại "Rau, trái cây và động vật nhỏ". - lạch cạch. Cô bé đổ đồ chơi trên thảm. Có cà rốt, cà tím, cá voi, quả anh đào, thỏ trắng... Sờ vào có cảm giác rất dễ chịu, mềm và trơn chứ không cứng như đồ chơi mô hình. “Cái này còn có thể động đó nha.” Ôn Noãn cầm lấy quả cà tím, nhấn công tắc phía trên. Quả cà tím nhỏ ong ong rung lên. "Oa--" Bọn trẻ há hốc mồm kinh ngạc. Mọi người đều chưa từng nhìn thấy loại đồ chơi này bao giờ, nhất thời cảm thấy rất mới lạ, liền lao vào chơi. "Ôn Dư Cố, đây là đồ chơi gì?" Ôn Noãn lắc cái đầu đầu nhỏ, nhưng vẻ mặt có phần đắc ý: "Tớ không biết, là mẹ tớ mua." Người lớn đang uống trà nói chuyện phiếm cũng không để ý tới, một cô bé cầm củ cà rốt đang rung đi tới bên mẹ mình, "Mẹ, mẹ có biết đây là đồ chơi gì không?" Mọi người đều chú ý đến. Mẹ nghi hoặc nhìn củ cà rốt, sửng sốt hơn mười giây, sắc mặt khẽ biến: "Cái này... cái này ở đâu vậy?" "Là của Ôn Dư Cố ạ." "..." Tất cả phụ huynh đều chú ý đến Ôn Ninh và Cố Trì Khê. Không khí bỗng im ắng. Độ rung của hơn chục món đồ chơi cực kỳ đinh tai. Ôn Ninh: "..." Cố Trì Khê: "..." . Buổi tối, vợ vợ tiễn phụ huynh và bạn học về. Tiểu Ôn Noãn vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, cô bé đắm chìm trong niềm tự hào được những đứa trẻ ngưỡng mộ, bảo mẫu tắm cho cô bé đều phá lệ vui vẻ, hát một bài hát trong phòng tắm. Hai mẹ thả mình trên sô pha sống không còn gì luyến tiếc. “Ninh Bảo, này chúng ta có tính là chết xã giao không?” Cố Trì Khê ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ lúc chiều, tai lại nóng lên. Ôn Ninh lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Này không phải trọng điểm, trọng điểm là Ôn Noãn mới 5 tuổi đã trộm đồ mà không nói cho chúng ta biết." "..." "Phải được giáo huấn một chút." Lời vừa dứt, một bóng người nhỏ nhắn từ trong phòng tắm chạy ra. "Mommy—" Ôn Noãn nhào vào trong lòng Cố Trì Khê, gác chân lên người Ôn Ninh, cười khúc khích. “Ôn Dư Cố!” Ôn Ninh khẽ quát một tiếng. Tiểu loli giật mình. Mami gọi tên thật của cô bé nghĩa là đang tức giận. Cô bé lao vào vòng tay của mommy. Cố Trì Khê vô thức nhíu mày: "Đừng hung dữ như vậy, Ôn Noãn còn nhỏ..." Cô còn chưa nói xong, Ôn Ninh đã vươn tay đem con gái từ trong ngực côm xuống đất, "Đứng thẳng!" Ôn Noãn ngoan ngoãn đứng thẳng. “Sao lại lục đồ của mami?” Ôn Ninh sắc bén hỏi. Tiểu loli lén nhìn Cố Trì Khê, ủy khuất chu môi: "Bởi vì... có đồ chơi ạ..." "Vậy tại sao con lấy mà không nói với mami?" Cô bé gục đầu xuống, không nói gì. "Lấy đồ mà không có sự đồng ý của mami là ăn trộm, con sẽ bị chú cảnh sát bắt, biết không?" "Con muốn gì thì nói với mami, mami sẽ mua cho con, nhưng con không được ăn trộm biết không? Lần sau con còn làm như vậy mami sẽ đánh vào mông rồi giao con cho chú cảnh sát, con sẽ không nhìn thấy mami nữa." Ôn Ninh thuyết giáo, uy hiếp nói. Tiểu loli liên tục gật đầu, nước mắt lưng tròng thở hổn hển, quay sang Cố Trì Khê cầu cứu. Cố Trì Khê luôn mềm lòng nên không chịu được, vội ôm lấy con gái, dỗ dành: “Được rồi được rồi, Noãn Bảo biết sai rồi, đừng khóc nữa.” "Sau này đừng quá chiều con bé." "Ừm." "Chị cũng đừng quá bênh vực con bé." "Ừm ừm." Cố Trì Khê ừ vài tiếng có lệ rồi đưa con gái lên lầu. Ôn Ninh: "..." Từ đó Ôn Noãn lại bắt đầu sợ Ôn Ninh. Kết thúc.
|