[BL] Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn!
|
|
|
Hắc. Ta ms khỏj pệnh và zừa đj nhà sách mứ zìa. Tốj kó chap.
|
Chương 18.4 。。。 "Bấy lâu nay, tôi nghe tiếng nữ hoàng Asisu của quý quốc tài sắc vẹn toàn, nên đã đem lòng ngưỡng mộ, muốn được kết nghĩa trăm năm cùng nàng!" Rakefi thản nhiên nói, ánh mắt lóe sáng đầy gian trá "Nữ hoàng Asisu của Ai Cập sẽ trở thành hoàng phi vương quốc Babylon... Một bậc mẫu nghi lưỡng quốc!" "Người thực lòng cầu hôn với chị ta ư?" Menfuisu biểu tình kinh ngạc, trừng mắt nhìn Rakefi "Đúng vậy! Tôi cùng nữ hoàng đã nói chuyện qua, nàng đã đồng ý! Bây giờ chỉ còn chờ vào quyết định của ngài..." Rakefi khẽ nhìn nàng, môi khẽ câu lên tạo thành một đường cong đẹp đến hoàn mỹ, vài nữ hầu có mặt trong đại điện lúc này vì Rakefi đỏ mặt một phen. "Chờ một chút!" thanh âm lạnh như băng phát ra từ miệng Zuto, nàng lãnh đạm nhìn lướt qua phía Ragashu. Anh ngồi đó mà hồn treo lơ lửng trên mây nên đâu biết nàng đang nhìn anh. Nàng thở dài bất lực, phải công nhận một điều là Ragashu rất ngốc, cư nhiên lại để cho Rakefi thay thế thân phận của mình, chẳng lẽ Ragashu không nghĩ tới sẽ có một ngày Rakefi giết chết anh vì vương vị sao? Thật khiến nàng điên đầu a! Nàng vốn định từ chối lời cầu hôn này, nhưng xem ra không được rồi. Nếu nàng để cho Ragashu ngu ngốc này đối phó với kẻ nham hiểm như Rakefi thì dân chúng Babylon nhất định sẽ gặp đại họa a... "Nữ hoàng, nàng có gì muốn nói à?" Rakefi nhẹ giọng "Ngươi đang đùa với ta? Ngươi rõ ràng không phải hoàng đế Babylon, những lời ngươi vừa nói phải để cho chính hắn nói mới đúng chứ!" Zuto cười nhẹ, nụ cười dịu dàng nhưng thực chất là u ám khiến người sợ hãi. Rakefi này quá coi thường nàng rồi, gã nghĩ là nàng không nhận ra được đâu là người thật và đâu là giả mạo? Vậy xem ra gã sai lầm nặng a, với sự tinh tường của mình, nàng đã nhìn ra từ lâu rồi, nàng có thể phân biệt được Ragashu và Rakefi là nhờ vào mắt của hai người. Đôi mắt của Ragashu là màu đen tuyền, không nhiễm chút tạp niệm, còn đôi mắt của Rakefi lại hoàn toàn trái ngược, đôi mắt có màu nâu nhạt đầy bụi bẩn và dối trá. "Chị, ý ngươi là..." Menfuisu vội lên tiếng "Phải, người ngồi đằng kia mới chính là Ragashu!" nàng phe phẩy quạt lông vũ, lớn tiếng hô to "Ragashu, ngươi mau hoàn hồn a, ta có chút chuyện muốn nói cùng ngươi a!" "Nàng gọi ta?" Ragashu ngờ vực, mi tâm nhíu lại nhìn nàng, những ngón tay thon dài vẫn không ngừng mân mê ly rượu. "Phải a... Mà ngươi cũng thật quá đáng đi, sao lại để cho anh trai của ngươi thay mặt nói chuyện làm trò hề với Menfuisu, vô lễ thật nha!" nàng yểu điệu, nghiêng đầu cười như hoa Rakefi đang đứng giữa điện mặt đen kịt, im lặng ngồi xuống bên cạnh Ragashu, trong lòng thầm rủa những kẻ đang cười châm chọc gả. "Gọi ta làm gì?" Ragashu nhàn nhạt, anh không quan tâm những gì nàng nói nên phớt lờ đi, tao nhã xoay mặt sang phía khác như không muốn nhìn thấy nàng, bộ dáng lãnh khốc nhưng cũng quá mức tịch mịch. "Ách... Người ta nói... Là muốn gả cho ngươi a!!!" Nàng vừa nói vừa cầm quạt lông vũ che mặt, giả vờ thẹn thùng xấu hổ. Hắn chớp mắt liên tục, bàng hoàng chẳng thốt nên lời. Nó khẽ cười, xem ra mọi việc đã diễn ra đúng ý nó. Menfuisu xoa cằm, mắt phượng sắc bén, chăm chú quan sát Ragashu, xem thử anh có ý đồ gì. Carol thì mặt tái xanh, cô là nhìn không nhầm a, hai người trước mắt cô giống hệt tên cướp mà cô đã gặp khi trốn Menfuisu đi chơi ngoài sa mạc. Rakefi cùng toàn bộ đại thần biểu tình không tin tưởng mấy vào lời của nàng. "Nàng nói thật?"Ragashu nhếch môi "Ân~, nhưng ta có chút điều kiện trao đổi..."nàng ngây ngô "Điều kiện gì?" "Ta muốn trở thành nữ vương nắm tất cả quyền hành của Babylon quốc! Ngươi chấp nhận không?" "Ta đồng ý!/Ta không đồng ý!" Rakefi cùng Ragashu đồng loạt lên tiếng "Như vậy coi như xong chuyện! Sau hôn lễ của Menfuisu và Carol, ta sẽ theo ngươi về Babylon!" nàng hững hờ trước lời phản đối của Rakefi, thanh tao thoát tục bước đến cạnh Ragashu, kề sát vào tai anh nói nhỏ "Còn có, bốn người sẽ đi theo cùng ta! Ngươi phải sắp xếp chu đáo cho họ a, bằng không ta sẽ hủy bỏ hôn lễ đã nói khi nãy." "Ta hiểu rõ!" Ragashu cười ôn nhu, nhanh một chút hôn phớt lên gò má hồng nhuận của nàng, cả đại điện thêm một lần kinh ngạc trợn mắt há mồm. Nàng thì khó chịu nhăn mặt, vội vàng kéo hắn và nó rời đi. Rakefi nghiến răng nhìn Ragashu rồi tới bóng dáng khuất dần của nàng, trong lòng trỗi lên thứ gọi là ghen tị. Rakefi quyết định triển khai kế hoạch của gã vào tối nay. Rắn Hổ! Không nhiều, bất quá chỉ vài trăm con... 。。。 end c18!
|
3000 năm, khoảng thời gian không dài nhưng không hẳn là ngắn. Dưới gốc Phong, từng chiếc lá đỏ rực như máu nhẹ nhàng rơi xuống, hắn ôm lấy bài vị của nàng trong tay, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo rơi lệ. Trong lòng lạnh giá, tự hỏi... Hắn, quỷ vương nơi Diêm La, một kẻ mang tiếng lãnh khốc, tàn bạo cũng có lúc nhu nhược, yếu lòng như thế sao??? Nhớ lại 3000 năm trước... Nàng, một đóa Mạn Đà La xinh đẹp vươn mình trên đỉnh Tuyết sơn, một tiểu yêu tinh ngây ngô, thuần khiết. Đỉnh Tuyết sơn ngày ấy... hắn vô tình nhìn thấy nàng gặp nạn, vô tình đem nàng cứu sống, rồi lại vô tình bỏ đi không nói một lời. Nào ngờ tới, nàng chỉ vì việc đó mà đem lòng yêu hắn. Sau một trăm năm, nàng truy tìm được hắn, nàng quấn lấy hắn không buông, mặc kệ hắn thờ ơ bao nhiêu, lãnh khốc đến mức độ nào, tàn nhẫn ra sao... Nàng vẫn vậy, ương bướng chạy theo phía sau hắn, chỉ với với mong muốn rằng hắn sẽ cười với nàng. Thời gian ấy thật dài, nhưng dẫu sao hắn cũng đáp trả tình yêu của nàng. Đem nàng làm nữ nhân của riêng hắn, quỷ hậu duy nhất trong đời hắn, hắn trao cho nàng tất cả trái tim hắn, vì nàng mà bất kể hy sinh tính mạng... Vậy mà... Chỉ trong một lúc mù quáng, khi hắn thấy nàng và nam yêu khác ôm ấp lấy nhau. Hắn điên cuồng đem mọi thứ xung quanh biến thành mớ lộn xộn, đổ nát, mù quáng vung Hắc đao... Hắc đao lóe sáng... Máu tuông ra không ngừng, thấm đẫm bạch y của nàng. Phải... Chính hắn... Tàn nhẫn một đao đem nàng hạ sát. Nàng ngây ngốc nhìn Hắc đao nhuốm đầy máu trong tay hắn, từng giọt rơi xuống tí tách, mùi máu tanh nồng bốc lên đầy kinh tởm. Đôi mắt hoa đào cay xè, tuông đầy lệ, nàng câm lặng không thốt nên lời. Đau đớn... Nàng khụy xuống trên nền đất lạnh, cố gắng vươn cánh tay níu lấy vạt áo của hắn, chỉ để hỏi 1 câu: "Tại sao? Muội đã làm gì sai? Vì sao huynh lại đối với muội như vậy?" Hắn phớt lờ câu hỏi của nàng, hất cánh tay yếu ớt của nàng ra, lạnh nhạt nhếch môi rồi bỏ đi mất. Để lại đó chỉ còn có nàng, dưới gốc Phong đã thấm đầy máu tươi, nàng nhìn bóng hắn khuất dần, chua xót dùng chút sức lực cuối cùng mà gào khóc rồi hóa thành tro bụi, biến mất không còn dấu vết. Nàng, đóa Mạn Đà La xinh đẹp giờ lìa cành, cánh hoa vô lực rơi rụng trên đất. Số trời có lẽ đã định, đã đến lúc nàng chết đi. Chết đi trong khi không hiểu lí do là vì sao... 3000 năm sau, hắn đau đớn dựa vào thân Phong thụ, nơi đã từng nhuốm đầy máu, nơi hắn đã hạ sát nàng. Năm đó hắn quả thật sai lầm... Nam yêu đó chẳng qua cũng chỉ là thân ca ca của nàng! Hắn vì sao ngu ngốc, vì sao không hỏi nàng làm rõ chuyện, vì sao giết nàng để giờ phút này hối hận cũng không kịp... Hối hận! Chắc chắn cũng chẳng được gì nữa... Hắn ôm chặt lấy bài vị được khắc tên nàng trong lòng, lần nữa vung Hắc Đao, nhưng... Không phải để giết người, là hắn muốn tự sát, dưới ánh trăng sáng mờ ảo đáng sợ, hắn nâng Hắc đao lên "Phập!" một đao xuyên thẳng vào tim, lại thêm tự đọc thần chú, ra lệnh phát Hỏa Diễm Linh Lung, đem chính mình thiêu đốt tại gốc Phong thụ thần. Trước khi hóa tàn tro, hắn cũng chỉ biết mỉm cười lẩm bẩm: "Nếu có kiếp sau... ta sẽ không sai lầm... nối tiếp sai lầm... cũng mong rằng kiếp sau... nếu được bên nàng... Ta sẽ không đem nàng... hạ sát như 3000 năm trước..." Gốc Phong thụ năm ấy, lặng lẽ chứng kiến toàn bộ bắt đầu cũng như kết thúc của đại bi kịch, lửa đỏ cháy rực rừng dưới ánh trăng tròn vành vạnh, sáng hết cả một vùng trời vốn dĩ tối đen như mực nơi yêu giới... Hắn và nàng... Thầm mong kiếp sau sẽ không như ngày hôm nay tái diễn...
*VôNgânTuyếtThái*
|
3000 năm, khoảng thời gian không dài nhưng không hẳn là ngắn. Dưới gốc Phong, từng chiếc lá đỏ rực như máu nhẹ nhàng rơi xuống, hắn ôm lấy bài vị của nàng trong tay, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo rơi lệ. Trong lòng lạnh giá, tự hỏi... Hắn, quỷ vương nơi Diêm La, một kẻ mang tiếng lãnh khốc, tàn bạo cũng có lúc nhu nhược, yếu lòng như thế sao??? Nhớ lại 3000 năm trước... Nàng, một đóa Mạn Đà La xinh đẹp vươn mình trên đỉnh Tuyết sơn, một tiểu yêu tinh ngây ngô, thuần khiết. Đỉnh Tuyết sơn ngày ấy... hắn vô tình nhìn thấy nàng gặp nạn, vô tình đem nàng cứu sống, rồi lại vô tình bỏ đi không nói một lời. Nào ngờ tới, nàng chỉ vì việc đó mà đem lòng yêu hắn. Sau một trăm năm, nàng truy tìm được hắn, nàng quấn lấy hắn không buông, mặc kệ hắn thờ ơ bao nhiêu, lãnh khốc đến mức độ nào, tàn nhẫn ra sao... Nàng vẫn vậy, ương bướng chạy theo phía sau hắn, chỉ với mong muốn rằng hắn sẽ cười với nàng, sẽ yêu nàng, chỉ cần một lần cũng đủ lắm rồi. Thời gian ấy thật dài, dài đến mức tưởng chừng như thiên địa cũng hao mòn, hắn cuối cùng cũng đáp trả tình yêu của nàng. Đem nàng làm nữ nhân của riêng hắn, quỷ hậu duy nhất trong đời hắn, hắn trao cho nàng tất cả, vì nàng mà bất kể hy sinh tính mạng... Thế nhưng trái tim hắn, nàng chưa một lần nắm rõ. nàng tự lừa mình dối người, chỉ cần được ở bên cạnh hắn, có yêu hay không cũng không sao thế nhưng thực chất có mấy ai thoát được cái ảo mộng được người mình yêu thề nguyền sống chết? Ba trăm năm sau, nàng rốt cục đã đợi được hắn, đợi được hắn nguyện ý vì nàng lao xuống vực vì chữ yêu, không phải vì trách nhiệm. Vậy mà..... Chỉ trong một lúc mù quáng, khi hắn thấy nàng và nam yêu khác ôm ấp lấy nhau. Hắn điên cuồng đem mọi thứ xung quanh biến thành mớ lộn xộn, đổ nát, mù quáng vung Hắc đao... Hắc đao lóe sáng... Máu tuông ra không ngừng, thấm đẫm bạch y của nàng. Phải... Chính hắn... Tàn nhẫn một đao đem nàng hạ sát. Nàng ngây ngốc nhìn Hắc đao nhuốm đầy máu trong tay hắn, từng giọt rơi xuống tí tách, mùi máu tanh nồng bốc lên đầy kinh tởm. Đôi mắt hoa đào cay xè, tuông đầy lệ, nàng câm lặng không thốt nên lời. Đau đớn... Nàng khụy xuống trên nền đất lạnh, cố gắng vươn cánh tay níu lấy vạt áo của hắn, chỉ để hỏi 1 câu: "Tại sao? Muội đã làm gì sai? Vì sao huynh lại đối với muội như vậy?" Hắn phớt lờ câu hỏi của nàng, hất cánh tay yếu ớt của nàng ra, lạnh nhạt nhếch môi rồi bỏ đi mất. Để lại đó chỉ còn có nàng, dưới gốc Phong đã thấm đầy máu tươi, nàng nhìn bóng hắn khuất dần, chua xót dùng chút sức lực cuối cùng mà gào khóc rồi hóa thành tro bụi, biến mất không còn dấu vết. Nàng, đóa Mạn Đà La xinh đẹp giờ lìa cành, cánh hoa vô lực rơi rụng trên đất. Số trời có lẽ đã định, đã đến lúc nàng chết đi. Chết đi trong khi không hiểu lí do là vì sao... 3000 năm sau, hắn đau đớn dựa vào thân Phong thụ, nơi đã từng nhuốm đầy máu, nơi hắn đã hạ sát nàng. Năm đó hắn quả thật sai lầm... Nam yêu đó chẳng qua cũng chỉ là thân ca ca của nàng! Hắn vì sao ngu ngốc, vì sao không hỏi nàng làm rõ chuyện, vì sao giết nàng để giờ phút này hối hận cũng không kịp... Hối hận! Chắc chắn cũng chẳng được gì nữa... Hắn ôm chặt lấy bài vị được khắc tên nàng trong lòng, lần nữa vung Hắc Đao, nhưng... Không phải để giết người, là hắn muốn tự sát, dưới ánh trăng sáng mờ ảo đáng sợ, hắn nâng Hắc đao lên "Phập!" một đao xuyên thẳng vào tim, lại thêm tự đọc thần chú, ra lệnh phát Hỏa Diễm Linh Lung, đem chính mình thiêu đốt tại gốc Phong thụ thần. Trước khi hóa tàn tro, hắn cũng chỉ biết mỉm cười lẩm bẩm: "Nếu có kiếp sau... ta sẽ không sai lầm... nối tiếp sai lầm... cũng mong rằng kiếp sau... nếu được bên nàng... Ta sẽ không đem nàng... hạ sát như 3000 năm trước..." Gốc Phong thụ năm ấy, lặng lẽ chứng kiến toàn bộ bắt đầu cũng như kết thúc của đại bi kịch, lửa đỏ cháy rực rừng dưới ánh trăng tròn vành vạnh, sáng hết cả một vùng trời vốn dĩ tối đen như mực nơi yêu giới... Hắn và nàng... Thầm mong kiếp sau sẽ không như ngày hôm nay, tái diễn... ___ Trong tàn lửa đang thiêu đốt mọi thứ, thanh âm xa xăm từ đâu đó vang vọng, chua chát, bi thương... " Sinh linh trong lục giới đều có thể hoá sinh... Chỉ riêng mình ta là không thể! Hắc đao của quỷ vương chàng vĩnh viễn không thể vãn hồi. Ta và chàng mãi mãi không có kiếp sau..." <3 <3 <3 *Vô Ngân Tuyết Thái*
|