Khu rừng mở rộng sâu thẳm dường như vô tận, thấp thoáng vài đốm lửa phía cuối con đường hẹp giữa hai hàng thông, James tìm thấy lối thoát dẫn đến một ngôi làng nhỏ bé. Trời đất bắt đầu trở tối, trong một đêm trăng tròn đẹp và gió hiu quạnh thổi len qua bìa rừng bọc quanh những ngôi nhà gỗ, tạo ra những tiếng rít như ai kêu oán. Vài người sinh hoạt bên đám lửa giữa làng, những người khác cặm cụi làm công việc của họ, trong không khí khá nặng nề.
- Xin chào, tôi là James, nhà khảo cổ đơn thân.
Anh chàng bước đến gần đám đông đàn ngồi giữa làng và nói. Mọi người nhìn nhau chầm chậm một cách hoài nghi, rồi một ông già tóc bạc ngậm tẩu thuốc ngước lên nhìn:
- Nếu cậu muốn trọ qua đêm nay, thì chúng tôi sẵn lòng. Nhưng chúng tôi có vài điều luật bắt buộc.
- Điều luật ư? Tôi sẵn sàng tuân theo nếu được qua đêm, và tôi cũng có vài câu hỏi thắc mắc về nơi này thưa ông. - James đáp.
- Hãy để câu chuyện của cậu vào sáng mai, không phải đêm nay...- Ông lão ngước lên trời nhìn ánh trăng tròn đang bị che khuất một phần do vài đám mây tụ.
Bỗng một tiếng sói hú vang vang khắp cả làng, mọi người giật mình hướng về phía ngọn núi xa xăm đen đuốc kia. Người nông dân từ phía căn nhà xa xa bỏ cây đuốc đang làm việc dang dở xuống rồi hét lên:
- Đã đến lúc rồi mọi người!
- Mau vào nhà mau, khóa cửa lại! - Một tiếng phụ nữ ở đâu đó trong làng vọng ra.
- Nó đến rồi! - Cậu bé ngồi cạnh đám lửa trại hốt hoảng bật dậy và chạy xộc vào căn nhà gần đó.
Vài anh bạn đang uống rượu làm đổ bình, lật đật chạy vào các căn nhà. Mọi người xung quanh vội vã bấn loạn. Ông già chỉ James về phía căn nhà hướng bên trái.
- Đó là của cậu, chúc may mắn... - Sau đó ông cũng chạy đi.
- Này, này... ông ơi... đợi đã!
James bỡ ngỡ vì không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy rằng lúc này ngôi làng đã trở nên vắng bóng người. Nỗi tiêu điều và trầm mặc bao phủ toàn bộ không gian, trong màn đêm hiu quạnh chỉ còn le lói đám lửa sắp lụi tàn. James hoang mang, một phần sợ hãi khi liếc nhìn xung quanh. Xách ba-lô lên, James lặng lẽ đi vào ngôi nhà gỗ mà ông già đã chỉ.
***
Ngồi trong căn nhà hiu quạnh được thắp sáng bằng ngọn đèn dầu trên chiếc bàn duy nhất, James nhìn ra cánh cửa sổ và bắt đầu nghĩ về các dự định. Anh đọc về những năng lực kì lạ của ánh trăng được cất giữ trong một nơi gần đây, Từ lâu anh luôn có niềm tin về sức mạnh của ánh trăng và khả năng nó tác động lên tâm lý con người, nhưng thật sự nó là gì thì vẫn còn bí ẩn. Đó là lí do James muốn tìm đến ngọn núi bên kia nhưng không may đi lạc vào ngôi làng này, mà dường như một điều quái quỷ gì đó đang xảy ra nơi đây. Rồi lại nhớ đến lời của ông già kia, "điều luật" ở đây là gì?
Tiếng gõ cửa cốc cốc, gián đoạn dòng suy tư của James, khiến anh giật mình trở dậy.
- Ai đó?- James hỏi và hơi nhíu mày.
Nhưng không có lời đáp. Cửa vẫn gõ cốc cốc... James hỏi lần nữa. Vẫn không có lời đáp, nhưng... cốc cốc. James đứng dậy, bước đến chậm rãi, cẩn trọng. Khi sắp tới cánh cửa thì tiếng cốc cốc dừng lại. James nhẹ nhàng, chạm chốt cửa, và mở ra...
Bên ngoài trời gió thổi mạnh. Một chàng trai mặc ác khoác rơm, da ngâm, có vẻ hối hả nài nỉ:
- Làm ơn, hãy cho tôi vào!
- Được... vào đi.- James hơi đắn đo nhưng vẫn chấp nhận lời yêu cầu.
Chàng trai áo rơm vội vã ngồi xuống ghế, tay run bần bật khi anh cố đan vào nhau. Môi mấp máy và bắt đầu tiếp chuyện với James:
- Anh... là người... mới đúng không?
- Đúng vậy, và tôi không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở nơi này. Từ lúc quá sớm mọi người bắt đầu đi ngủ và đóng chặt cửa lại. Họ sợ điều gì?
- Họ sợ... chúng! - Chàng trai áo rơm trợn mắt nhìn.
- Chúng? Chúng là ai?
- Nghe này... Anh sẽ không bao giờ tồn tại được nơi này nếu không có lòng tin.
- Lòng tin?
- Lòng tin từ mọi người... Anh phải có bằng chứng.
- Khoan, Tại sao tôi phải có lòng tin, và tại sao... tồn tại ư? - James nhíu mày, nhún vai tỏ vẻ khó hiểu.
Móc từ chiếc túi da vải của mình ra, chàng trai áo rơm đưa cho James một lọ nhỏ bằng bạc.
- Hãy cầm lấy thứ này, nó sẽ giúp anh sống sót.
Bỗng có tiếng động lớn vang lên từ xa bên kia,nghe như tiếng vỡ của đồ đạc và tiếng thét của ai đó thất thanh. Chàng trai mũ rơm đứng dậy, chạm nhẹ vào vai của James và nói vội vã:
- Anh... hãy nhớ chúng ta đã gặp nhau đêm nay. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện tiếp với anh. Giờ tôi phải đi.
- Đi đâu?
- Nó là lượt của tôi... Hãy nhớ khóa cửa lại và đừng mở cho bất kì ai cho đến sáng mai.
Vừa dứt lời chàng trai áo khoác rơm quay lưng bỏ chạy vào nơi tăm tối của ngôi làng. Để lại cho James lần nữa một nỗi hoang mang. James nghĩ nếu mình không lầm thì có ai đó đang cần được cứu phía nhà bên kia, nhưng rồi lời dặn của người lúc nãy cùng với màn đêm bí ẩn làm James thấy e ngại không dám bước chân ra đường lúc này nữa. James phân vân, rồi lên giường, thiếp đi lúc nào không hay. Ý nghĩ cuối cùng trong đầu của anh đó là: Điều gì đang thực sự diễn ra trong làng này?
***
Sáng hôm sau, James bị đánh thức bởi tiếng người ồn ào ngoài sân làng. Mở cửa ra thì thấy mọi người đang tụ họp đông đủ ở giữa thành vòng tròn. Tiến đến gần, James bất chợt dừng lại khi để ý ánh mắt lo lắng xen kẽ tức giận của mọi người dành cho anh. Tiếng bàn tán dừng lại và thay bằng những cái nhìn hoài nghi, một số người đang cầm vũ khí trên tay như liềm, cuốc, đinh ba.
- Xin chào mọi người, điều gì đang diễn ra ở đây vậy! - James chào một cách gượng gạo
- Đồ sát nhân! - Cô gái mặc váy xanh từ cuối đám đông hét lên rất giận dữ chỉ vào James - Mày chết đi con ạ!
Cô gái nhặt lên một hòn đá định ném vào James nhưng một người đàn ông lực lưỡng mang kiếm bên hông chặn tay cô ta lại.
- Marry, cô quên điều luật của chúng ta rồi à? Hãy bình tĩnh lại.
Ông già ngậm tẩu thuốc bước ra giữa, tiến gần James và từ tốn:
- Anh ta là người mới, hãy để tôi giải thích.
- Chào ông, tôi... thực sự không hiểu... - James không khó để nhận ra ông ấy vào đêm qua.
Ông già quay nhìn chậm rãi về phía tất cả mọi người xung quanh một vòng, có khoảng gần hai chục người. Cuối cùng ông nhìn vào James:
- Chào anh bạn, tôi là Sherir, trưởng làng này. Chúng tôi vừa bị mất một người đêm qua.
- Mất? - James sửng sốt.
- Đúng vậy. Đó là Nick, chồng của Marry, người phụ nữ vừa công kích bạn, anh ta vừa bị chết đêm qua trong nhà.
- Ai đã giết anh ấy? Không phải tôi!
- Đừng nói điều vô nghĩa đó ở đây. Trong làng này, bất kì ai cũng có khả năng giết người. Bởi vì...
- Bởi vì có một lũ gớm ghiếc đang trà trộn vào chúng ta. - Một giọng nói nữ ven vào.
Một người phụ nữ mặc áo dài màu tím, bên ngoài phủ lớp vải trong suốt, đeo dây chuyền lộng lẫy quanh trán, bàn tay móng dài của cô đang cầm một quả cầu tròn bước đến. Tất cả mọi người lúc này đang tập trung vào vẻ bí hiểm của người phụ nữ ấy, trong vài giây thinh lặng.
- Katty, nhà tiên tri quyền năng, hãy nói cho chúng tôi biết cô đã tìm được gì vào tối qua, nhờ quả cầu bí ẩn ấy? - Trưởng làng Sherir nói.
- Rất tiếc, thưa quý ngài và các bạn. Hôm qua tôi vẫn chưa tìm được ai là "chúng". Có lẽ... tôi cần nhiều thời gian hơn.
Khuôn mặt mọi người tỏ vẻ âu sầu, rồi tiếng bàn tán nho nhỏ với nhau xì xầm.
- "Chúng" là ai? Làm ơn hãy giải thích cho tôi biết. - James lên tiếng. Mọi người ngừng bàn tán lại.
- Chúng...- Sherir nói - là những con Ma Sói hiểm ác đội lốt người dân trong làng này. Vào những đêm trăng tròn chúng sẽ lộ nguyên hình và đi giết người.
James lặng người và tròn to mắt. ông lão Sherir tiếp lời:
- Từng người một sẽ ra đi mỗi đêm. Còn ban ngày chúng ta không biết được chúng là ai, chúng rất giỏi trong việc cải trang như người thường. Mọi người sẽ bắt đầu hoài nghi lẫn nhau. Chúng ta cần chấm dứt việc này bằng cách tìm ra ai là Ma Sói. Và...
- Và...? - James hỏi nhưng dường như đã có câu trả lời.
- Xử tử những người đó.
Khi Sherir vừa kết thúc nói, đám đông bắt đầu hò hét lên những từ "giết", "giết nó đi", "xử tử", "Ma Sói". Sherir giơ tay lên làm dấu hiệu giữ trật tự mọi người.
- Các vị xin hãy nhớ những điều luật của chúng ta. Vào hôm qua, một nạn nhân xấu số đã ra đi, chúng ta hết sức đau buồn về việc này. Nhưng vì công lý, sẽ không để cho những con quỷ kia lộng hành thêm nữa, chúng ta sẽ tiêu diệt chúng trước khi chúng tận diệt nơi này! Còn bây giờ, mọi người hãy đưa ra bằng chứng, và cuối cùng đúng 12 giờ trưa nay, tại giàn xử tử kia... - Sherir chỉ tay về hướng giàn treo với một dây thừng thòng lọng to đùng, rất vừa vặn đầu người - Chúng ta sẽ dành cho ai bị tin là Ma Sói!