(Đam Mĩ) Ác Mộng
|
|
Ác mộng
Chap III:
Ta trầm mặc, không biết có đúng hay không ta thực sự sợ hắn, dù ta không bị khiết phích, thì phản ứng của hắn cũng quá đáng rồi. Tựa hồ bất cứ ai cũng không được phép lừa gạt hắn, loại ánh mắt hung hiểm từ trên cao nhìn xuống làm ta cảm thấy rất tự ti…
“Nói!”
Mãi không thấy ta trả lời, hắn lại gia tăng khí lực, tuy rằng hắn so với ta khỏe, nhưng khí lực đã quá mạnh rồi.
Ta đau đến mặt mũi trắng bệch, cũng không muốn tỏ ra khiếp nhược, hắn, thực sự quá đáng rồi! Ta thật tình ghét hắn, cũng là lần đầu tiên ta ghét một người. Phẫn nộ nhìn hắn, không quan tâm đau đớn trên mặt.
Cảm nhận được ta căm ghét, hắn buông tay ra, ném lại cho ta hai chữ “Biến thái”, rồi ngông nghênh đi… Để lại ta với cái cằm đỏ bừng, một thời gian sau là sưng lên. Không có đá chườm lạnh, ta chỉ có thể sử dụng nước lạnh rửa qua. Ủy khuất càng lúc càng tăng, ta cái gì cũng không làm sai, vì sao bị người khác ức hiếp… Nhìn trong gương, mặt ta vốn trắng trắng lại nổi bật hồng hồng mắt cùng cằm, quả có chút hài hước, vừa nhìn là biết dễ khi dễ dáng dấp!
Liên tục rửa mặt mấy lần, đến lúc vết sưng trên cằm không còn quá rõ ràng, ta mới cầm sách vở đi học.
Có gì đó chạm vào cánh tay ta, nghiêng đầu nhình, là người ngồi cùng bàn với ta. Hắn hỏi “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao! Không cẩn thận đụng vào cửa thôi…” Ta nói, không nghĩ sẽ có người quan tâm. Nhớ lại mình còn không chủ động hòa hắn nói chuyện, có chút vô ý.
“Có cần đi y tế không?” Hắn quan sát cằm ta, đề nghị.
“Không cần, cảm ơn ngươi…” Đối với hắn hảo ý, ta có chút vui vẻ. Tâm tình bị đả kích cũng tốt lên rất nhiều.
“…” Hắn tựa hồ còn muốn nói gì đó, bỗng vang lên tiếng chuông . Ta nhìn hắn cười cười, mở ra sách vở. Hắn kinh ngạc biểu tình làm ta tự hỏi mình thường ngày đến mức nào lạnh lùng… Lập tức, hắn cùng đối ta tươi cười.
Giờ nghỉ cuối cùng cũng tới, ta lên sân thượng nghỉ ngơi, thuận tiện xoa xoa mặt, mùa hè nóng, quạt máy trong phòng học mặc dù bật nhưng không có tác dụng lắm.
Có cái gì lạnh lẽo chạm vào ta, ta ngẩng đầu lên nhìn, là người ngồi cùng bàn với ta, trên tay hắn đang cầm một chai suối khoáng bị đóng băng.
“Này, cho ngươi!”
“…” Ta ngạc nhiên nhìn hắn mồ hôi đầm đìa, ta thậm chí không biết tên hắn!
“Nhanh a! Sắp lên lớp rồi!” Đem chai nước đặt vào tay ta, hắn cấp tốc trở về.
“Cảm tạ…” Hắn thực sự là người tốt, ta đem chai nước lạnh, đặt tại cằm.
“Đồng môn mà, có gì đâu” Sang sảng tiếng cười vang lên.
Ta thật may mắn khi có một người thiện ý như thế ngồi cạnh. Ta cảm nhận được từ hơi lạnh trong nước một chút vui vẻ… Vào giờ, ta len lén nhìn sách vở hắn, mới biết được tên hắn.
Lưu Khải Ninh … Lưu Khải Ninh…. Lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, đã khai giảng lâu như vậy còn không biết tên quả thật thất lễ.
Buổi trưa tan học, cangtin đầy người rồi, giáo sư chỉ cần dạy quá giờ một chút, đã rất đông rồi. Ngồi một góc khuất, ta ăn chút đồ ăn vặt, ngày hôm nay không ăn cơm vậy.
Đọc sách giáo khoa, nhìn ở trước đoàn người đông đúc xếp hàng mua bữa trưa, ta cúi đầu học công thức.
” Ngô Thụy! Ngươi cũng đến ăn trưa a!” Người ngồi cùng bàn với ta lại gần ta chào hỏi.
“Ân!”
“Ngươi thật là, định đợi đến khi nào…Ta giúp ngươi mua ba”
Nói xong, đem mình thực hạp đặt lên bàn, một tay đoạt lấy ta thực hạp, chen vào bên trong, rất nhanh thì hắn đã mua xong cơm đi ra, ta cảm kích đối hắn nói “Cảm tạ”
Hắn có chút mất hứng “Đừng có khách khí như vậy a! … Ngươi nói vậy ta rất không tự nhiên a”
“..Xin lỗi…” Ta cúi đầu cắn môi, ta thật không biết cảm tạ cũng sẽ đắc tội với người khác.
“Này… Ngươi không hiểu… Ta đều không phải đang trách ngươi, chỉ là, bằng hữu giúp nhau là chuyện rất bình thường a” Hắn lo lắng giải thích.
“…” Ta là hắn bằng hữu sao? “Quên đi, tính tình ngươi quá ôn hòa, làm ta cảm giác giống như đang khi dễ ngươi, cái này cho ngươi, mau ăn đi.”
Tiếp nhận thực hạp, ta chuẩn bị rời đi, nhìn hắn vẫn đứng chỗ cũ, ta hướng hắn nói “Xin lỗi, ta kỳ thực là thật tâm cảm tạ ngươi…” Tuy rằng hắn không thích ta nói vậy, ta vẫn là cảm kích nói ra, ta không có thói quen được người khác giúp đỡ.
————————————————�� �——————————
|
Ác mộng
Chap IV:
Trở lại ký túc xá, kẻ đáng ghét kia không đi ra ngoài, mà nằm trên giường xem tạp chí.
Ta tiếp tục động tác, lẳng lặng đóng cửa lại,định ngồi trên giường mình chuẩn bị ăn.
Thế nhưng ta không muốn hắn chú ý, hắn hết lần này đến lần khác hắn lại chú ý “Kẹt!” một tiếng, hắn rất nhanh ngẩng đầu lên, khinh miệt nhìn ta… Ta bị hắn nhìn đến sợ hãi.
“…Da thịt trắng nõn mịn màng a… Tiểu bạch kiểm <tiểu = nhỏ, bạch = trắng, kiểm = mặt> “
Thanh âm kỳ quái châm chọc làm mặt ta đỏ lên. Ta cũng không cùng hắn tranh luận, chỉ mở thực hạp, mùi thơm lập tức tản ra. Nhìn cửa sổ, tận lực không suy nghĩ đến hắn…
Vừa ăn được mấy miếng, “Ba” muôi trong tay bị đánh rơi, ta nhìn thân ảnh cao gầy của hắn ngay trước mắt, sao lại cận quá, khống chế hành động mình, ta lập tức đứng vọt lên, nhưng tay lại bị hắn nắm.
“Cổ tay rất thanh mảnh.” Thật không nghĩ âm thanh này là của một học sinh cao trung, thanh âm rất có từ tính.
Ta cố sức giãy dụa muốn thoát ra, thế nhưng hắn lại càng dùng sức chế trụ.
“…Trách trách, ngươi làm sao phải khẩn trương?… Chẳng lẽ, ngươi kỳ thật là nữ a!…” Ngả ngớn kề sát tai ta nói.
Ta sợ hãi, viền mắt bắt đầu đỏ. Khiếp sợ nói ” Nói càn cái gì! Buông, buông ra!” Lại càng cố sức giãy dụa.
Hắn cũng không nghĩ ta sẽ kịch liệt phản kháng, tay ta thoát được, nhìn hắn nhất thời âm trầm lại, ta theo phản xạ chạy ra ngoài. Trên thực tế, ta đã làm như vậy rồi, chỉ là, hắn tốc độ so với ta rất nhanh, ta hối hận vì cái gì không tập luyện thân thể.
“Phản ứng của ngươi là sao?” Hắn phẫn nộ đem ta đẩy vào tường.
“…” Ta biết mình phản ứng thái quá, nhưng ta không thể khống chế, ta không chịu được người khác tiếp cận quá gần, hơn nữa hắn lại là một người nguy hiểm, cơ thể ta theo bản năng mà hành động.
“Hay, ngươi chính là nữ a”
Lời vừa nói ra, ta chợt nghe hắn cười lớn, ngay cả hắn cũng nghĩ khó tin. Ta tức giận đến run rẩy, hắn như thế nào lại có thể vũ nhục ta…
“Ngươi đừng quá đáng!” Tuy rằng tức giận, ta thanh âm vẫn như cũ rất nhỏ, cảm giác tự ti đã khắc vào tâm tủy ta.
“..Ta quá đáng? Ta thế nào quá đáng rồi?” Hắn thiêu mi, chậm rãi cười “..Ta còn thật muốn quá đáng một lần a.”
Hắn đang nói cái gì? Ta còn chưa kịp phản ứng, người đã bị hắn đặt lên giường, sau đó bị hắn đẩy ngã nằm xuống, tất cả chỉ trong một khoảng khắc.
“Để ta kiểm tra xem.” Hắn hứng thú bắt đầu cởi y phục ta.
Ta rốt cuộc ý thức được hắn đối với ta làm gì rồi, liều mạng giãy dụa thoát ra. Mùa hè mỏng manh y phục rất nhanh bị xé rách, cơ thể trắng nõn bị lộ ra, hắn áp vào ta một hơi thở gấp, trong mắt chợt hiện tia kinh ngạc, sau đó, chính là kinh hồn táng đảm nhiệt độ.
“Ta thật là nam sinh, ngươi buông!” Tuy biết rằng hắn chỉ là trêu cợt ta, thế nhưng nếu tái kiểm tra xuống phía dưới, bí mật của ta… Tất cả mọi thứ cũng sụp đổ…
“Đừng nhúc nhích” Hắn thanh âm khàn khàn vang lên, ta lúc này không biết cái gì gọi là tình dục, tự nhiên không phát hiện loại tình huống này có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ là phi thường bất an, nghe hắn nói chỉ sợ bí mật bị lộ.
Tay hắn bắt đầu thoát quần ta, ta lúc này cả ý nghĩ cũng bắt đầu co giật, gắt gao hô lên “Buông.. Buông ra…A A “
Điên cuồng đánh đấm cùng tiếng thét rốt cuộc chọc giận hắn, một cái tát giáng lên mặt ta, ta lập tức bị đánh nghiêng về một bên, nước mắt rốt cuộc chảy xuống rồi, trong miệng đều là máu tanh, trộn lẫn với nước mắt… Hắn giống như ác ma kinh nhân. Đến khi quần sắp sửa bị hạ xuống, ta nhắm hai mắt lại.
Hắn ngừng lại, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, tự nhìn hai tay mình. Ta không biết mình như thế nào nhìn hắn, cũng không biết trông mình đến tột cùng hình dạng như thế nào thống khổ, nói chung, hắn là dừng lại rồi. Trong một lúc, căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Một lát, hắn mở miệng “Ta chỉ… Chỉ là nói đùa..Thực sư, ngay từ đầu chỉ là nói đùa… Thế nhưng… Ta đối nam nhân không có hứng thú… Đều tại ngươi không khác gì đàn bà mà la hét…”
Ta không rõ đùa vui lại có thể đến trình độ này, mà khiến ta khó chịu là hắn cư nhiên lại trách ta, ta khó tin nhìn hắn, lẽ nào tất cả đều là tại ta, ta kéo ra giường che khuất thân trên.
Hắn càng nói càng nhỏ giọng, rốt cuộc cũng im lặng rồi… Sau đó hắn đối ta nói “Yêu
quái” rồi tiêu sái ra ngoài.
Ta không nhịn được khóc lớn, nhìn đống hỗn độn trên giường, cũng không quản máu miệng, cứ mặc nước mắt tuôn ra…
————————————————�� �——————–
|
Ác mộng
Chap V:
Ngày thứ hai, ta không đi học, vì mặt ta sưng ngay cả mình cùng nhìn không được, khi rửa mặt khăn mặt cùng vết sưng tiếp xúc đều là một loại dằn vặt. Mà ta càng cảm thấy sợ hãi hắn sức lực…
Hắn từ ngày hôm qua, đã không trở về… Chờ đến ngày thứ ba, trên mặt vết sưng cũng đã lành rất nhiều, xác định đã có thể ra ngoài, ta kiên quyết sẽ đến phòng hiệu trưởng làm việc!
Khi ta dùng dũng khí hướng hiệu trưởng đưa ra yêu cầu, thấy ta vẻ mặt tiều tụy, hiệu trưởng trầm tư rồi cuối cùng đáp ứng yêu cầu của ta.
Đi trên đường về, tâm tình chán nản mấy ngày nay dần dần chuyển biến tốt đẹp. Ta vô tình chạm mặt Khải Ninh, bất quá hắn tựa hồ không thấy ta, mà ta vội trốn tại góc khuất ven đường, sợ lại bị hắn hỏi han…
Tới buổi tối, kẻ đáng ghét đã trở về, ta run rẩy, dùng toàn sức đem thân thể lui vào trong chăn, làm như đang ngủ say hình dạng. Giường lõm xuống, ta biết hắn đang ngồi lên giường ta. Tim đập mau như muốn nhảy ra ngoài, ta căng thẳng hô hấp.
Trên mặt trọng lượng bỗng nhiên biến mất, hắn kéo chăn của ta ra, ta tận lực đóng giả người đang ngủ, hô hấp trầm ổn.. Đi nhanh đi, đi mau, ta thầm lặng yêu cầu. Đợi một thời gian sau, ta nghĩ một thế kỷ cũng không như vậy dài đằng đặc…
Có cái gì chạm lên mặt ta.. Một hồi lâu, ta mới biết đó là tay hắn, ta chưa bao giờ bị ai chạm, ta kiềm chế suy nghĩ muốn vùng lên. Trên người bắt đầu phản ứng bài xích… Không muốn ai chạm ta!!! Hắn hô hấp càng ngày càng gần, ta do dự, có hay không mở mắt ra.
Đột nhiên môi bị cái gì ướt át bao trùm, ta trong nháy mắt cứng ngắc, như là ếch bị rắn nhìn. Sau đó, rốt cuộc khống chế không nổi, đẩy ra hắn, ta ngồi dậy, dùng nhãn thần hoảng loạn mà nhìn hắn. Hắn tựa hồ không ngờ ta giả vờ ngủ, trên mặt âm trầm, dùng loại tà ma nhãn thần quan sát ta… Ta giữ chặt y phục, bất an cắn môi!
“Hừ… Ngô Thụy khiết phích thật sự là thương cảm, nhìn hắn như vậy mệt mỏi hình dạng, thực sự không đành lòng, cho nên, thầy đã chuẩn bị cho trò một gian phòng khác… Lão nhân kia nói như vậy, vì ngươi tìm hắn a!” Hắn lãnh khốc nói.
“…” Ta len lén nhìn hắn, sắc mặt hắn càng ngày càng kém, ta hấp tấp cúi đầu nhìn hình hoa trên chăn.
“Thế nào? Dám làm mà không dám nhận?” Hắn mạnh mẽ tới gần, ta bất đắc dĩ lui vào sát tường phòng bị, bị hắn chế trụ cằm quá khứ lại tái hiện…
Đau… Đau quá, vết sưng trên mặt còn chưa lành hẳn, bị hắn bóp, ta hàm răng cũng muốn gãy rồi, nước mắt không kiềm nổi rơi xuống. Thấy hắn lộ ra một tà mị khuôn mặt, đối với ta có chút xung kích, nhưng đa phần đều là sợ hãi.
“Vừa chạm một chút, đã khóc rồi?” Hắn nâng cao thanh âm “Thật là nũng nịu a”
“Ngươi buông ta ra! …Không thì ta gọi người!” Ta còn nhớ hành động quá đáng của hắn lần trước, hắn không phải là một người đơn giản buông tay.
Hắn như thể nghe thấy truyện cười, khoa trương cười lớn, ngay lúc ta còn đang nghi hoặc, hắn lại đột nhiên đem ta đặt dưới thân, lúc ta còn chưa kịp kêu lên, hắn đã xé gối, nhét vào miệng ta…
“Như vậy, sẽ không có ai quấy rối chúng ta rồi…” Hắn tươi cười lúc này thập phần quỷ dị.
Ta lắc lắc đầu, trong miệng nức nở… Hắn rốt cuộc bị sao vậy…
“Ta muốn đi tắm, ngươi ngoan ngoãn nằm ở chỗ này!… A, được rồi, phải trói chặt một chút..” Dứt lời, rút ra dây lưng đem ta trói ở trên giường… Ta liều mạng giãy dụa cổ tay, hành vi của hắn đã vượt quá bình thường… Rất nhanh, cổ tay bắt đầu đỏ lên, nhưng dây trói không chút nào thả lỏng!
“Bảo bối! … Như vậy chỉ biết tự làm thương mình mà thôi…” Hắn mặc áo ngủ còn chút ẩm ướt đi ra.
Đây là lần đâu tiên ta bị một ngoại nhân như vậy thân thiết gọi, thật ác tâm.. Ta mở to hai mắt nhìn.
“Ngươi sợ ta thượng ngươi là nam nhân sao, không việc gì, ta kỹ thuật rất tốt!..” Hắn vuốt vuốt mặt ta, nhìn ánh mắt ta đầy khiếp sợ “Thế nào? Ta thượng ngươi là phúc khí của ngươi… Không được bày ra bộ dạng này…”
Thiên a, hắn đang nói cái gì… Cái gì gọi phúc khí… Ta liều mạng lắc đầu, buông a…
“Da của ngươi so với nữ nhân còn nhẵn nhụi, khuôn mặt cũng thế, trên người không có thể mao ta chán ghét, cho nên ta có thể chấp nhận được.. Ta sẽ đem ngươi huấn luyện thành sủng vật, chỉ thuộc về ta…”
Ta gần như muốn ngất đi rồi, người này hóa ra, lại là một kẻ biến thái… Ta không muốn…
Ta sợ hãi nhìn hắn kéo ra chăn trên người ta, nước mắt – vì sợ hãi cực độ, cũng đã rơi khắp mặt ta, vì sao lại như vậy a….
————————————————�� �————————–
|
Ác mộng
Chap VI:
Cúc áo từng chiếc từng chiếc bị giải khai, ta càng ngày càng liều mạng giãy dụa, mặc kệ đau đớn truyền từ cổ tay… Miệng bị nén chặt khó chịu, muốn kêu to lại chỉ có thể phát sinh “Ô ô ” âm thanh. Đá động chân tay dễ dàng bị hắn chế trụ, áo ngủ rất nhanh bị cởi ra, nhãn thần hắn càng làm ta thêm sợ hãi…
Hắn xoay người ngồi sát cạnh ta, dùng tay xoa xoa ngực ta, da giống như bị loài bò sát bò lên chuyển động, thân thể căng thẳng, thật đáng ghét…
Ta chỉ có thể mặc hắn vuốt ve da thịt ta, cảm giác bất lực khiến ta tuyệt vọng…
“A..” Đau quá a, hắn hung hăng bóp hai điểm nhảy cảm trước ngực ta. Mẫn cảm thần kinh lập tức làm ta thống khổ!
“Phải… Biểu tình thật thú vị..” Hắn thở dốc, cúi đầu xuống, cư nhiên ngậm hai điểm bị hắn đùa nghịch đến sưng đỏ. Ta thì dù không hiểu chuyện, cũng đã minh bạch hắn định làm gì.. Ta dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn hắn…
Nước mắt ngày một dâng, ta xem tay hắn càng ngày càng xuống thấp, cả người run rẩy không kiềm được…
“Hảo tiểu…” Hắn cầm hạ thân ta, “Nhưng rất khả ái…”
Chưa bị phát hiện… Không muốn…. Phân thân bị hắn nắm, như vật gì yếu ớt bị hắn chế trụ.
………………………………………..
“Đây là cái gì…” Hắn nghi hoặc nhìn ta hạ thể, ta nghe rõ ràng âm thanh hắn hô hấp, vẻ mặt hắn kỳ quái hòa lẫn kinh ngạc, giờ khắc này, ta chỉ hận tài sao không sớm chết đi…
Hạ thể bị lộ ra, ngay cả nơi mà chính ta cũng chưa từng chạm bị hắn dùng ngón tay đùa nghịch.
Ta hoảng hốt, nước mắt chảy đầy mặt.
“Ta sẽ bỏ khăn ra, nếu như ngươi dám hô người, để mọi người thấy ngươi thân thể!” Hắn uy hiếp, thỏa mãn nhìn ta thống khổ gật đầu.
“Ngươi là song tính nhân?…”Hắn do dự hỏi.
“…”Ta không trả lời.
“Ha ha … Ha ha ha a…”
Hắn cười càng lúc càng lớn “Khán khán, ta tìm được một hiếm có bảo bối…Thật không ngờ ta sẽ gặp được, lại là một vật rất xinh đẹp..Sau đó ngươi là người của ta rồi” Hắn liếm nước mắt nghẹn ngào của ta.
“…” Ta không muốn! Thế nhưng, ta không dám hô lên, như vậy thân thể không thể để người khác thấy…
Hắn tách ra hai chân ta, đem nơi ta luôn cảm thấy hổ thẹn bày ra trước mắt hắn, ta thân thể run rẩy, vô pháp ngăn cản hắn nhìn.
Có cái gì đó đi vào hạ thể, đó là ngón tay hắn, cảm giác thô ráp ma sát cơ thể ta, tựa như một hạt cát trong vết thương, tay hắn bên trong liên tục ma sát, hai chân ta cũng hắn áp chế đến tê cứng rồi.
Ta vô lực thở dốc, đau quá, hắn lại cho thêm một ngón tay, tiếp tục ở bên trong khai thác không ngừng…
————————————————�� �————————–
|
Ác mộng
Chap VII :
“Ngươi thả ta!… Van cầu ngươi… Cầu ngươi…” Ta cúi đầu cầu xin.
Hắn không nhìn ta liếc mắt, như cũ ở bên trong ta đùa giỡn. Giống như một tiểu hài tử đang xem xét một món đồ chơi hiếm lạ, hắn nghịch ngợm tiểu đệ đệ của ta, hướng nơi cấm kỵ kia thâm nhập.
“Van cầu ngươi… Ngươi buông ta ra… Ngươi muốn cái gì cũng được… Ta sẽ nói ba ba cho ngươi tiền… Ngươi buông ta ra…” Ta nức nở, mong muốn có thể thuyết phục hắn, thế nào cũng được, ngươi buông tha ta a!
“Ba” Bắp đùi non mềm bị hắn hung hăng đánh vài cái, “Ta để ý chuyện đó sao? …Muốn tiền, hừ, ngươi muốn bao nhiêu ta cũng có thể cho ngươi… Ngươi thông minh một chút đi…”
Nhìn hắn mỉa mai cười, ta minh bạch hắn đều không phải kẻ cần tiền. Ta không biết dũng khí từ đâu, có lẽ là do sợ hãi khí lực, ta bắt đầu giãy dụa, mà hắn cũng không chịu được, một đấm đánh vào bụng ta, dù không xuất toàn lực khiến ta ngất đi, nhưng cũng đủ làm ta tiêu tán mọi phản kháng!
Ta yếu ớt nằm, nhìn hắn tại hạ thân ta đùa giỡn..
Ngẩng đầu lên, hắn cười “Rất đẹp, thanh tú vô cùng… So với xử nữ còn tuyệt mỹ hơn! Cũng rất sạch sẽ…” Nói xong, lại cầm phân thân ta tỉ mỉ quan sát “Phải, phía trước bị động, ở đây cũng phản ứng không tệ!”
Ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua như thế dâm loạn ngôn ngữ, bụng đau đến mức không thể phản kháng rồi… Ta tự hận mình bất bình thường, nếu là người khác, đã khả dĩ kêu cứu, mà ta lại không thể, tượng như thanh oa <ếch nhái> mở hai chân, mặc người thao túng… Có lẽ, nếu như là người thường, hắn cũng không như thế hứng thú rồi!
Không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng rút ngón tay ra.
Ta chán ghét quay đầu đi, hắn cư nhiên lại đưa ngón tay vào miệng ta, kia ngón tay vừa chạm nơi dơ bẩn…
“Thế nào? Chính mình cũng ghét bỏ?…” Hắn châm biếm tại miệng ta càn quấy, móng tay cọ xát niêm mạc khoang miệng gây đau nhức ! Một hồi sau, khẩu thủy <khẩu = miệng, thủy = nước> tràn ra, hắn mới bỏ tay ra, lần thứ hai sờ soạng chỗ dơ bẩn kia.
Có nước bọt bôi trơn, lần này tay hắn càng thêm thuận lợi tiến sâu vào, sau đó tiếp ngón
hai, ngón ba… Cảm giác bị khai thác thật khó chịu.
“Lần này là đặc biệt, sau này ngươi muốn học cách thả lỏng, ta cũng không giúp ngươi, nhớ kỹ” Hắn nâng mặt ta “Nghe rõ rồi chứ, làm người của ta, ngươi phải học rất nhiều…
Đây là vinh hạnh của ngươi…” “Con mẹ nhà ngươi vinh hạnh…” Ta run run nhục mạ hắn, đây là lần đầu tiên ta chửi mắng ai đó. Ta khóc, loại này vinh hạnh, ai muốn chứ…
Sắc mặt hắn lập tức trở nên xấu xí, lòng ta chợt hiện lên một tia khoái ý. Nhưng rất nhanh đã bị hắn phẫn nộ dập tắt.
“Ngươi dám nói như vậy!” Hắn mạnh mẽ rút tay ra. Cái gì đó cứng rắn như thép đặt giữa hai chân ta!
“A…” Thanh âm đau đớn cũng phát không ra. Căng cứng, tê liệt đau đớn, khuất nhục thống khổ, hỗn loạn trong đầu ta, làm cho ta tựa như gặp ác mộng.
————————————————�� �-
|