(Đam Mĩ) Ác Mộng
|
|
Ác mộng
Chap XIII:
Từ cửa sổ, ta quay lại, khe khẽ nói "....Ngươi thắng rồi...."
Hắn vỗ tay cười "Quyết định thông minh!"
"Đến, đến đây!" Hắn vươn bàn tay thanh mảnh, những đốt tay cứng cáp.
"...." Ta không tình nguyện, ngồi cạnh bên hắn.
"...Ta, ta sáng đã không đi học, buổi chiều...ta muốn đi..."Lắp bắp, ta run rẩy nói ra. "A..."Thân thể bị động, người đã bị hắn áp vào lòng.
"Cơ thể ngươi như vậy còn có thể đi học sao?"Hắn vừa nói vừa cởi áo ta, sắc hồng tím từ cổ lan dài...
Một khắc cũng không muốn ở chỗ này, không muốn nhìn căn phòng này, giường này...còn có hắn..."Y phục có cổ áo, không nhìn thấy!"
"Ha ha...Thật thuần khiết a...Ta không nói cái này!"
Tay hắn mạnh mẽ áp mông ta, đồng thời ma sát phân thân trong khố y.
"A a..."Thân thể mềm nhũn, rốt cuộc minh bạch hắn nói cái gì, thân thể vô lực. Tình trạng như vậy ta cũng không chắc mình có thể đi học, nhưng, nếu đó là phương pháp duy nhất trốn khỏi hắn "Không việc gì, ta có thể đi!"
Hắn quan sát khuôn mặt ta, biểu tình lạnh lùng "Tốt, ngươi muốn thì có thể đi, bất quá, tan học lập tức về ngay, muộn một phút thì xem buổi tối ta trừng phạt ngươi thế nào..."
Dứt lời, hắn đi thẳng ra cửa...
Đến lúc cửa bị hắn đóng lại, ta mới trầm tĩnh lại, cởi bỏ y phục, nhìn thân thể đầy vết ngân, nức nở bò đến toilet. Nước nóng như thiêu đốt, mặc kệ, ta điên cuồng chà xát. Phía dưới có gì chảy ra, cúi đầu nhìn, bạch dịch cùng tơ máu, tí tách chảy xuống...
Vừa đứng một lúc, hai chân đã vô lực,ta nhìn trời, chiều rồi, sáng đã nghỉ không phép, cầm lấy điện thoại, định gọi, mới ngẩn ra, ta không biết điện thoại của đồng môn nào..
Nằm sấp xuống giường, lại ngửi được vị đạo dâm mi, nhất thời một trận buồn nôn cuồn cuộn, trên giường đều là sắc hồng nhức mắt.
"A a..." Ta điên cuồng vứt bỏ chăn niệm, cố sức ném xuống mặt đất, xé rách chúng, lại chỉ làm cơ thể thêm đau đớn. Ta câm lặng quỳ xuống, gắng gượng chuẩn bị đi học.
....................................
Ta cố gắng men theo tường, mò mẫn đi, mỗi lần cử động là một loại dày vò thống khổ, khiến ta thật lâu thật lâu sau mới đến lớp được.
Ngồi trên ghế thân thể đều đau nhức đến thống khổ, ta rã rời gục xuống.
"Ngươi làm sao vậy? Mặt mũi trắng bệch, sáng cũng không đi học...' Lưu Khải Ninh thân thiết hỏi ta.
Ta miễn cưỡng cười "Sáng có chút khó chịu, có lẽ bị cảm lạnh. Đã uống thuốc rồi, không sao đâu."
"Vậy à, sáng ta đã xin nghỉ giúp ngươi, không cần lo lắng đâu."
"Ân..." Ta cảm kích gất đầu "Ta nằm nghỉ một chút..."
"A...Xin lỗi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi! Giáo sư tới ta sẽ gọi ngươi!" Hắn áy náy nói "Được rồi, ngươi cho ta số điện thoại được không?...Sáng sớm ta rất lo lắng, lại không tìm được ngươi... Còn số phòng của ngươi, nói cho ta biết đi!"
Chắc nói ra không có việc gì, ta mở miệng, đọc một chuỗi số cho hắn.
-------------------------------------------
|
Ác mộng
Chap XIV:
Đầu choáng váng, rõ ràng là thời tiết tháng chín, người ta lại lạnh run, âm thanh của giáo sư cũng nghe không rõ, mãi tiếng chuông tan giờ mới vang lên, ta có cảm giác như chờ gần một thế kỷ.
” Lưu Khải Ninh <Bản QT ghi là Lưu đồng học>, tiết sau, ngươi giúp ta xin nghỉ được không?” Ta không chịu được nữa rồi, cần phải ngủ một giấc.
“Ân, không thành vấn đề, buổi chiều ngươi cũng nghỉ đi, nhìn ngươi, cả người tái mét rồi!… Gọi Khải Ninh là được rồi!” Cầm giấy xin phép của ta lên, hắn nói tiếp “Ta đỡ ngươi về ký túc xá.”
“Không cần, ta đi được! Không làm phiền ngươi học tập!” Ta cười cự tuyệt.
“Không được, đi nửa đường lại bất tỉnh thì sao, để ta dìu ngươi về, sau đó ta về lớp, cũng an tâm hơn.” Dứt lời, hắn đã kéo cánh tay ta nâng lên.
Thân thể mềm nhũn, thôi, hắn dìu cũng tốt, vạn nhất lại ngất xỉu giữa đường, thật sự rất mất mặt!
“Cảm tạ!”
Thực tế, nhờ có hắn đỡ, chân ta ít nhiều còn di chuyển được, đi hết hành lang, thân thể càng lúc càng yếu ớt, tới cầu thang, gần như bị hắn tha đi. Đương nhiên, với cá tính nhiệt tình của Lưu Khải Ninh, hắn còn muốn cõng ta lên, bất qua, ta kiên quyết từ chối.
Vào phòng, ta gục xuống giường, may mắn trước khi đi học đã dọn dẹp không ít, người khác nhìn vào cũng không thấy có gì bất thường.
“Ngươi đi học đi! Rất cảm ơn ngươi!” Ta phủ chăn lên đầu, nói khẽ.
Hắn gật đầu “Được, ngươi muốn uống thuốc không? Hay tan học, ta đưa ngươi đến bác sĩ.”
“Không! Không cần, ta nghỉ ngơi một lát là ổn rồi.” Hiện tại, ta chỉ muốn ngủ một giấc.
“Ta đi, có việc gì gọi điện cho ta!” Hắn vừa nói, vừa viết số điện thoại đưa ta.
…………………………….
Mặc kệ mọi thứ, ta ngủ một giấc thật say, cho đến khi có gì đó chạm vào mặt ta.
“Tỉnh tỉnh ! Tỉnh mau!”
Thanh âm quen thuộc, khiến ta sợ hãi, chậm rãi mở mắt, cả dáng vẻ của Trình Hi cũng mơ mơ hồ hồ.
“Ngươi sốt rồi!’ Tay hắn chạm vào trán ta.
Thực sự không có khả năng đáp lại, ta nhắm mắt, lần thứ hai thiếp đi.
………………………….
Không biết bao lâu sau, ai đó lay lay người ta, ta tỉnh giấc, chỉ thấy hắn âm trầm ngồi cạnh ta, không cần phải nói, chính hắn đánh thức ta.
Ta phẫn hận nhìn hắn, không biết vành mắt hồng hồng cùng con ngươi ươn ướt, trong mắt hắn lại vô cùng đáng thương khả ái.
“Đừng nhìn ta như vậy, đã bệnh rồi, lại còn vọng tưởng câu dẫn ta!” Hắn nhéo mặt ta, vô sỉ nói.
“…” “Quên đi, ta không tính toán với ngươi! Ngồi dậy!”
Hắn kéo cánh tay ta, đem người ta nâng dậy, cơ thể mềm nhũn, toàn thân vô lực. Ta cắn môi, nuốt xuống cảm giác khó chịu.
Chờ ta dễ chịu hơn, tay hắn đưa ra hai viên thuốc màu trắng.
“Uống đi.” Hắn ra lệnh.
“…”
“Nhanh lên, đừng để ta lập lại!” Khẩu khí hắn vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Sau cùng, hắn mất kiên nhẫn, đưa tay đoạt lấy hai viên thuốc trong tay ta, nhét vào miệng ta, mạnh mẽ lấy nước đổ vào.
“Khụ khụ… Khụ…” Sặc rồi “…Khụ..Ngươi cho ta uống cái gì…”
“A…” Hắn bóp cổ ta, sốt rồi, đã phải uống thuốc gì kỳ quái, ngươi còn muốn giết ta sao?
“Thuốc hạ sốt! …Ngươi vừa uống đấy! Thật muốn giết chết ngươi… Biết cách chọc giận ta lắm, bảo bối!” Tiếng gọi thân thiết lại được hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra.
————————————————-
|
Ác mộng
Chap XV:
Thuốc hạ sốt sao…
Hắn sao bỗng nhiên tử tế vậy?… Ta thà chết cũng không muốn tiếp nhận thuốc của hắn!
Tay trên cổ buông lỏng ra, ta yên lặng nằm trên giường, thầm nghĩ làm sao trốn khỏi hắn, phải tìm bằng được điện thoại có ảnh chụp ta! Nhưng ta không biết hắn giấu ở đâu…
Có âm thanh “xoạt xoạt”, hắn bắt đầu cởi áo. Ta ngạc nhiên nhìn cơ thể hắn lộ ra những đường cong tinh tế. Thấy ta đang quan sát, hắn quay đầu nói “Thế nào? Thèm khát sao?”
Ta hạ mắt, vì sao khuôn mặt cùng cơ thể toàn mỹ kia lại thuộc sỡ hữu của một kẻ tà ác vô sỉ, hắn, đã hư hỏng quá sức rồi!
Ta chưa bao giờ căm ghét ai đến thế, ta đã từng cho rằng, ta sẽ không có cảm xúc kịch liệt như thế!..Nếu như khả dĩ, ta thậm chí muốn giết hắn, để bảo vệ bí mật của ta…Thiên a, ta đang suy nghĩ cái gì…Ta cư nhiên lại muốn giết người…Ta vì suy nghĩ của bản thân mà run rẩy! Càng thêm phẫn nộ mà căm ghét hắn…
“Lùi vào trong!” Hắn không chờ ta đồng ý, đã tự mình lên giường.”Mẹ nó, đóng nhiều tiền vậy, giường thì bé tí…” Hắn oán giận.
Đây là giường đơn, đương nhiên không lớn, ngươi cho ngươi là ai a! Chật thì ra chỗ khác…Bởi vì hắn nằm sát bên ta, ta khẩn trương lui vào trong, lui, lui mãi… cho đến khi sát vách tường!
“Sao? Không muốn nằm cạnh ta?” Hắn ôm eo ta, kéo ta về, nhất thời, toàn thân ta kề sát
hắn, mà hô hấp hắn thì đang nhè nhẹ chạm vào tóc ta…
Ta giãy dụa, mong muốn cách xa hắn một chút, chỉ là, tay hắn giống như sắt thép cứng cáp, không chút suy chuyển, ta đành cam chịu mặc hắn. Tận lực không để ý đến hắn, ta cố gắng mau mau ngủ đi, thế nhưng càng cố, lại càng không thể ngủ.
Tay hắn, bắt đầu chuyển động, ta cho rằng hắn buông ta ra, nhưng không hề nghĩ, tay hắn đang vuốt vuốt mông ta.
Lẽ nào hắn muốn…
“Không… Không muốn…” Ta kêu lên, nắm tay hắn lại.
“A a…” Hắn áp tay ta về phía sau, gập người ta xuống. Cơ thể ta toàn thành một đường cong, mà cái mông thì cao cao lên đến gần sát mặt hắn.
“Thật ồn…Không khác gì đàn bà…”Ta nghe được thanh âm khó chịu của hắn.
“…”Ta im lặng, cũng không phải vì lời lẽ hắn, mà vì cánh tay ta, tượng như muốn đứt rồi.
Thân thể đang sốt nên rất yếu ớt, hơn nữa, trải qua dằn vặt từ ngày hôm qua, tinh thần ta đã suy yếu lắm rồi, chỉ cần một chút tác động cũng khiến ta tổn thương, huống hồ đau đớn từ cổ tay truyền đến vô cùng thống khổ, nước mắt của ta lại muốn rơi xuống…
Thanh âm tí tách, ta yên lặng khóc, vốn đã mặc cảm về thân thể, lại bị hắn nắm được nhược điểm… Ta cảm giác mình giống như một con mồi bất lực, sa vào lưới nhện…
“Khóc cái gì!” Hắn gầm lên,làm ta giật bắn mình. “Phiền chết, ta ghét nhất nhìn thấy nước mắt, nếu là người khác, ta đã cho ăn tát rồi!”
“…”
“Quay mặt sang đây, hở chút là khóc!” Hắn tiếp tục nói, ta mặc kệ hắn phát tiết.
Hắn mắng chửi một hồi, cuối cùng lực trên cổ tay ta cũng nhẹ đi.
Hắn khẽ nâng tay ta lên…
“Xanh tím rồi…” Hắn ôn nhu “Thế nào lại dễ xanh vậy…”
Buồn cười, lực ngươi lớn như vậy, có thể nào lại không sưng lên.
“Thực sự rất mỏng manh!” Hắn liếm cổ tay ta, khẩu thủy chạm vào da thịt đang sưng tấy…
—————————————-
|
Ác mộng
Chap XVI:
Cổ tay ta dính đầy khẩu thủy của hắn, hắn thỏa mãn nhìn ta.
“Chỉ là sờ một chút, ngươi đã phản ứng quá mức rồi…Ngủ đi…” “…”
“Ngủ mau!” Hắn ôm ta, đưa mặt ta kề ngực hắn.
Ta ngơ ngác một hồi, rốt cuộc mệt mỏi kéo đến, ta ngủ thật say!
Ngày thứ hai, hết sốt! Hắn cũng không ngủ cạnh ta, ta lê thân mệt mỏi rã rời đến lớp. Phòng học đang ầm ĩ lại thoáng chốc trở nên an tĩnh, ta nghi hoặc về chỗ ngồi.
“Ngươi không sao chứ? Ngày hôm qua nghỉ học a…”Một đám nữ sinh xông tới.
“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay còn mệt không…”
“Ngô Thụy uống thuốc chưa? Ta có mang theo không ít thuốc từ nhà.”
Ta nhìn các nàng, đầu lại bắt đầu đau. Ta cảm kích nói với các nàng “Cảm ơn, ta không sao…”
Các nàng cứ vây lấy ta, Lưu Khải Ninh không nhịn được quát lớn”Các ngươi thật là… Ồn chết, Ngô Thụy còn chưa hết bệnh!”
Hắn làm ta ngạc nhiên, hắn luôn tao nhã hữu lễ, thậm chí trong mắt nữ sinh hắn còn là “Bạch mã hoàng tử”, các nữ sinh cũng bị hắn dọa làm cho sợ, nói thầm “Làm sao vậy.”rồi tự trở về chỗ mình.
Không nghĩ hắn cũng có lúc như vậy, tuy là xuất phát từ hảo tâm, nhưng hắn ôn nhu cũng có thể thành thô bạo, ta bất an cúi đầu.
“Không sao chứ?… Ta thất thố rồi!” Hắn đỏ bừng mặt, đưa tay sờ trán ta.
Ta cứng ngắt co lại, hắn thấy ta quay đầu tránh, ngượng ngùng nói “Ta chỉ muốn biết ngươi còn sốt không.”
Ta hình như làm tổn thương hắn rồi, hắn về chỗ mở sách vở, chỉ là thỉnh thoảng lại nhìn ta, ta làm như không biết mà tiếp tục ghi chép.
Tan học, ta muốn mượn vở để chép lại bài thiếu, nhưng ngoại trừ Lưu Khải Ninh, ta không biết ai khác… Ta cắn môi, làm sao bây giờ, có nên mở miệng không… Đang lúc ta còn do dự, một quyển vở đã đặt trước mặt ta.
“Đây, bài ngày hôm qua.” Khải Ninh cười nhìn ta.
Biểu tình của hắn vô cùng thân thiện, ta cúi đầu, tiếp nhận vở hắn.
Hắn còn giảng bài cho ta, ta vừa nghe hắn nói, vừa chép lại…
Đột nhiên, các nữ sinh trong lớp bắt đầu hét ầm lên, ta không quan tâm tiếp tục cùng Lưu Khải Ninh thảo luận một phương pháp phân tích đạo đề. Đến lúc tiếng la hét của nữ sinh càng lúc càng lớn, ta ngẩng đầu lên, hô hấp như đình trệ, Trình Hi tới đây!
Hắn thấy ta chú ý đến hắn, đi nhanh đến chỗ ta, ta theo phản xạ đứng lên, bút trên tay
cũng rơi xuống mặt đất.
Lưu Khải Ninh nhìn Trình Hi, lại nhìn sang ta “Sao vậy? Ngô Thụy? Đây là…?”
“…Hắn là bạn ta!” Tay ta run run, miễn cưỡng đối Khải Ninh giải thích.
“Ngươi không sao chứ!” Khải Ninh cũng nhìn thấy ta đang run, có lẽ dáng dấp kiêu ngạo của Trình Hi làm cho hắn khó chịu, hắn nhìn Trình Hi với ánh mắt dò xét, thế nhưng Trình Hi không chú ý hắn, nắm tay ta, kéo ra bên ngoài.
“Ngươi buông… Còn đang học…” Ta nhỏ giọng nói.
“Câm miệng! Theo ta ra ngoài!” Hắn cắt đứt lời nói của ta, tiếp tục kéo tay ta, lôi ta ra ngoài. Khải Ninh lập tức ngăn hắn lại, trấn phía trước hắn.
“Buông Ngô Thụy ra!”
Khải Ninh kéo tay còn lại của ta, không cho ta ra ngoài. Lúc này, lớp học an tĩnh dị thường, tất cả mọi người đều nhìn về hướng ta.
——————————————-
Em Thụy sắp bị xử ~~~~
|
Ác mộng
Chap XVII:
Khải Ninh không chút sợ hãi cùng Trình Hi tranh chấp,… mà ta đứng giữa bọn họ, thực sự rất khó thở. Ánh mắt mọi người xung quanh càng làm ta có cảm giác như bị kim châm!
“Buông!”Ta hoảng loạn rút tay ra, chúng ta đang làm cái gì a!
Nhưng hai người kia căn bản không để tâm đến.
“Buông hắn ra!” Thanh âm Trình Hi lãnh khốc vô cùng. Ta càng lúc càng hoảng hốt.
Khải Ninh cũng không thua kém “Ngươi mới nên buông hắn ra!”
“Các ngươi cùng buông ra!” Nhìn ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa nghi hoặc xung quanh, ta giống như bị dao đâm, hô to “Nơi này là phòng học…”
Hai người cũng ý thức được tình cảnh hiện tại, an tĩnh lại, Trình Hi lôi ta ra hành lang, Khải Ninh cùng hắn dằng co, tiếng chuông bỗng vang lên, ta quay lại nhìn Khải Ninh
“Không sao đâu, ngươi trở lại lớp đi.”
“Không được, ta lo lắng!” Hắn cự tuyệt.
Tuy rằng ta rất cảm kích hảo tâm của hắn, nhưng sẽ làm Trình Hi thực sự tức giận!
“Ngươi dựa vào cái gì mà lo lắng? Ngươi là cái gì của hắn a…” Trình Hi vuốt tóc ta, nói một cách khinh thường.
“Ngươi nói gì, kể cả việc học ngươi còn không quan tâm, có tư cách nói ta!” Khải Ninh tức giận, ta cầu khẩn hắn đừng nói nữa, Trình Hi chuyện gì cũng dám làm a! Ngay cả cường bạo, uy hiếp đồng môn còn dám nữa là…
“Ngươi!” Quả nhiên, Trình Hi giận thật rồi.
Trình Hi quay sang ta, lạnh lùng “Ta không nói lời vô ích nữa, nói, ngươi đi với ai!” ánh mắt hắn tràn đầy uy hiếp.
“Ngô Thụy, đừng sợ, đã có ta!” Khải Ninh nói tiếp, hắn đại khái cho rằng ta đang bị Trình Hi uy hiếp trấn tiền hay bạo lực gì đó.
…Một lát, ta nhẹ giọng “…Không có chuyện gì đâu, Khải Ninh. Chúng ta chỉ là có chuyện cần nói, ngươi về lớp đi.” Xin lỗi, ngươi đi nhanh đi, việc này ngươi không giúp ta được đâu.
Trình Hi lập tức đắc ý, châm chọc nói “Nghe không, còn chưa cút!”
“Ngươi…Ngươi dám làm gì Ngô Thụy, ta quyết không tha ngươi!” Không biết tại sao ta lại cự tuyệt hắn bang trợ, hắn vừa cảnh cáo Trình Hi, vừa nhìn ta thật sâu, đi về lớp cũng liên tục quay đầu, mà ta chỉ biết nhìn hắn cười cười ý bảo hắn an tâm.
“Ba!!”
Khuôn mặt đang cười của ta bị Trình Hi giáng xuống một cái tát, mặt nghiêng đi, ta im lặng không nói.
“Không tệ … Còn có bảo hộ nữa! Câu dẫn nam nhân a! Dám lừa dối ta sao!” Hắn dùng lực áp vào chỗ vừa bị đánh, nhìn ta run lên, hắn nói tiếp “Ta hận nhất là bị người khác phản bội, đặc biệt nữ nhân của ta lại câu dẫn nam nhân khác…”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, Khải Ninh chỉ là hảo tâm muốn giúp ta thôi, “Không phải! Chúng ta là đồng môn thôi, cái gì cũng không có…”
“Hừ, không được nói chuyện với hắn nữa, bằng không, ta không chỉ tiết lộ bí mật của ngươi. Ta còn phế đi hắn!” Hắn ác ý hung độc nói, ta liên tục gật đầu sợ hãi.
Kế tiếp, vì hắn uy hiếp ta, ta phải đến phòng hiệu trưởng, xóa bỏ yêu cầu tái bàn giao ký túc xá, hắn lại còn bắt ta phải nói “Sau đó không thay đổi nữa, cùng hắn sinh hoạt”.
Đến lúc hiệu trưởng cung kính nói sẽ vì hắn chuẩn bị một phòng riêng, thì hắn cười nói nguyện ý cùng ta sinh hoạt một phòng. Cứ như vậy, chuyện này coi như xong, cái gì cũng không thay đổi, chỉ cần hắn còn nắm giữ bí mật của ta, thì ta có trốn cũng không thoát.
Buổi tối, thân thể còn hơi sốt, đã bị hắn lột sạch sẽ, đặt trên giường. Hắn chỉ dùng khẩu thủy bôi trơn một lát, đã dùng lực mạnh mẽ tiến vào huyệt khẩu non mềm.
“Nữ nhân đê tiện…. Dám câu dẫn nam nhân…” Hăn thô bạo nói, mỗi lần lại đâm vào chỗ sâu nhất bên trong.
“…” Ta chỉ có thể cảm nhận nỗi đau khuất nhục đến tận xương cốt, cả tinh thần, cũng bị hắn vũ nhục đến tận cùng.
Bạch dịch nóng hổi bắn vào cơ thể ta, hắn thở dốc nằm sấp trên người ta.
“Rất sảng… Yêu tinh… Chặt cực kỳ… Ngươi, chỉ có thể là của ta, nếu như ngươi dám ở bên ngoài cùng kẻ khác… ta sẽ phá hủy ngươi!” Hắn uy hiếp lần nữa. Tóc dài chạm vào ngực ta, khiến cơ thể ta nổi lên một trận ngứa ngứa đến tê dại.
“Yêu tinh… Yêu tinh của ta, bảo bối của ta…” Hắn ôm ta như một món đồ chơi bằng sứ. “Thân thể của ngươi ôm rất chặt, có đúng hay không vì là song tính nhân, quả thật thích hợp làm sủng vật của ta!”
“…”Nước mắt lại chảy xuống, nếu đánh đổi hắn vũ nhục, dằn vặt, để giữ lấy bí mật được bảo toàn. Thực sự đáng giá sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ta cũng điên mất… Nhất định phải tìm điện thoại có ảnh của ta, sau đó chuyển trường thoát khỏi hắn…
————————————————�� �—
|