(Đam Mĩ) Ác Mộng
|
|
Ác mộng
Chap XVIII:
_ Ầy ầy, bận a~~~~~ =_= _
————————————————�� �
Ngày thứ hai, chậm chạp lê thân thể còn hơi sốt đến lớp học. Ta cũng định nghỉ học, vì việc học hiện tại không phải là vấn đề quan trọng nhất đối với ta. Nhưng ta nghĩ hôm qua đã nghỉ rồi, thôi thì hôm nay cố đi vậy.
Sáng sớm, Trình Hi cứ ôm chặt ta không buông, hắn còn không ngừng kích thích, vuốt ve ta. Hắn căn bản không quan tâm là cửa chưa khóa, cũng không quan tâm đến người khác nghĩ gì, nhưng ta có quan tâm. Tối qua, hắn đã cuồng nhiệt phát tiết trong ta đến tận sáng, cũng tận lực uy hiếp ta không được nói chuyện với Khải Ninh.
“Không tệ, vừa làm xong đã có thể đi học!” Hắn nằm trên giường hút thuốc lá, động tác vô cùng thành thục.
Mấy ngày nay, ta đã nghe những lời khinh miệt của hắn không ít, ngực tuy rằng khó chịu, nhưng nét mặt ta vẫn lãnh đạm vô cảm.
“Qua đây!”
Ta đang chuẩn bị ra cửa, nghe thanh âm của hắn, lại chậm rãi quay lại, vừa mới tới gần, hắn đã bắt lấy cằm ta, lực đạo đau đớn lập tức truyền đến, sau đó, hắn không khác gì quỷ hút máu điên cuồng cắn cổ ta, khi hắn buông tay ra, ta đã cảm nhận được máu đang chậm rãi chảy xuống…
“Đây là ấn ngân, khẳng định ngươi thuộc về ta! Được rồi…Đi học đi!..Không được câu dẫn nam nhân khác, hiểu không?” Hắn buông ta ra, trở lại giường.
…Hắn coi ta như đồ vật gì đó của riêng hắn…Có lẽ, là “nữ nhân” của hắn chăng…
…
Khi ta về chỗ ngồi, Lưu Khải Ninh lập tức hỏi ta “Thụy, đêm qua ngươi không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì a…”Nghe hắn hỏi, mặt ta cảm thấy nóng lên, đêm qua, Trình Hi như cầm thú điên cuồng trong cơ thể ta lộng phá, phát tiết xong, cũng không rút ra, cứ để mặc phân thân hắn trong huyệt động của ta… Sau đó, Khải Ninh lại cư nhiên gọi điện cho ta…
Trình Hi đương nhiên không cho ta trả lời, nhưng nếu ta không tiếp, vạn nhất Khải Ninh tìm đến phòng ta thì sao, ta nói ra, hắn mới đồng ý đưa điện thoại cho ta, lại ác ý đem phân thân cứng như thép đâm thật sâu vào trong… Âm thanh đau đớn gần như vang lên.. Phải cố hết sức, ta mới kìm chế được thanh âm khuất nhục của bản thân mà trả lời Khải Ninh…
“Nhưng, hôm qua ta gọi điện, giọng ngươi có chút… Ngươi thực sự không có việc gì sao?” Khải Ninh không chú ý mặt ta đang đỏ lên, vẫn như cũ quan tâm hỏi thăm ta.
“Không có việc gì, chắc là tại tay ta run nên âm thanh không rõ ràng, thực sự không có việc gì đâu!” …Tay của ta, vừa mới dập điện thoại xuống, đã bị ác ma kia nắm lấy kéo xuống giường làm loạn rồi.
Trong lúc ta cùng Khải Ninh đang đối thoại, các nữ sinh cũng tươi cười đứng xung quanh.
” Ngô Thụy, người hôm qua tới tìm ngươi là Trình Hi của khóa tam đúng không?”
“Hắn là bạn của ngươi sao?”
“Các ngươi có quen biết đúng không? Hắn có bạn gái chưa?”
“…”
Các nàng tranh nhau hỏi, ánh mắt mong chờ nhìn ta!
“Ta không biết …”Ta nhỏ giọng trả lời. Lại càng khiến các nàng bất mãn.
“Sao lại không biết… Này nhé, hắn rõ ràng là tới tìm ngươi mà ~~” Các nàng nũng nịu hỏi ta.
“Các ngươi chung phòng a!”Các nữ sinh phấn khích nói “Trình Hi là công tử của Trình gia đúng không?”
“…Không biết…”Ta lùi dần vào ghế. Thật là khủng khiếp, các nữ sinh nhìn ta như ong thấy mật, nhãn thần phát sáng quỷ dị.
“Chắc chắn!” Một nữ sinh khẳng định, quay mặt hỏi nữ sinh bên cạnh “Tình, nhà ngươi cũng có công ty đúng không? Có biết Trình gia không?”
Nữ sinh kia trả lời “Làm sao quen biết được… Trình gia thần bí vô cùng…”
Ta van các nàng đừng nói nữa, thanh âm các nàng thật sự vô cùng chói tai. Nhưng, ta không thể nói với các nàng như vậy, ta quay sang nhìn Khải Ninh, lại thấy hắn đang nghiêm túc lắng nghe, còn đang suy nghĩ gì đó.
————————————————�� �
|
_Có bạn comment (Bên WP của ta) là dùng số La Mã hơi khó đọc, nên ta sẽ chuyển thành số thường a~~ _
Ác mộng Chap 19
“Đang nghĩ cái gì! Khải Ninh ~~” Các nữ sinh quả thật thất thường, tất cả đều chú ý đến Lưu Khải Ninh, hoàn toàn quên rằng ngày hôm qua hắn vừa quát tháo với các nàng.
” Khải Ninh! Ngươi không thích Trình Hi a ~~~”
“… Cũng phải thôi ~~~ Khải Ninh tuấn mỹ với Trình Hi tà mị tựa như hoàng tử với ma vương.. Oa ~~ càng nghĩ càng thấy đúng ~~” <Nhiều dấu “~~” quá, đúng là đại đại nũng nịu a…>
“Đúng vậy…”Không biết ai vừa nói, các nữ sinh cũng lập tức phụ họa.
…
Lần đầu tiên tiếng chuông vào lớp đối với ta lại êm tai đến thế , các nữ sinh lập tức tản ra.
Ta cùng Khải Ninh đồng loạt thở phào, tuy rằng, khuôn mặt hắn đối các nàng vẫn vô cùng dễ chịu.
Được nửa tiết, ta mệt mỏi hơi duỗi người… khẽ động thân thể, đã thấy phía dưới có cái gì chảy ra, thứ đang chảy ra dĩ nhiên vô cùng ô uế. Bộ phận dị thường của ta đã ẩm ướt rồi…Thật sự rất muốn tắm… Ta đã chờ dịch thể kia chảy hết mới mặc quần áo vào, hóa ra vẫn còn, lần sau phải dùng tay lấy ra mới được, ta cắn môi.
“Sao vậy? Khó chịu ư?” Khải Ninh nhẹ giọng hỏi ta, lẽ nào hắn đang nhìn ta sao… Ta mỉn cười, làm sao có thể a!
Nhìn giáo sư đang quay mặt lên bảng viết bài, ta nhỏ giọng trả lời “Không sao!”
Đợi hết tiết, ta lập tức lao vào toilet dưới tầng, bởi vì toilet tầng trên đã đông người rồi.
Ta khóa cửa lại, lấy ra khăn tay, đưa xuống hạ thân lau sạch sẽ. Ta cắn môi đưa ngón tay vào để rửa sạch, chỉ chốc lát, bạch dịch liền chảy ra, mặc dù không nhiều, cũng đủ làm ta thấy ghê tởm. Ta cẩn thận đem mọi thứ dọn sạch, mới trở về lớp học.
…
“Uy… Ba ba ạ?” Ta cầm điện thoại công cộng.
” Tiểu Thụy sao?”
“Ân..”Nghe thanh âm quen thuộc bên tai, ta không khỏi cảm thấy bi thương “Điện thoại… Điện thoại con hỏng rồi…Ân, chờ con mua cái mới sẽ liên lạc với ba ba ba sau.”
“Sao vậy, Tiểu Thụy, con ngoan, con khóc sao! Không đủ tiền à? Hay là không quen chỗ ở mới?”
Ba ba… Con muốn về nhà “Con ổn! Tiền con còn… Ba ba không cần lo lắng cho con…”Nước mắt ta chảy xuống.
“Ba ba, con cúp máy đây… Khi nào con đổi điện thoại sẽ gọi cho ba… Mẹ có khỏe không ạ?”
“Tạm biệt ba ba!”
Cúp máy xuống, ta dựa vào buồng điện thoại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ta sợ mình sẽ nói ra mọi chuyện mất… Ta chờ tâm tình mình bình ổn lại, mới quay về ký túc xá.
Trình Hi chưa về, trên giường chăn gối lộn xộn vô cùng. Ta dọn dẹp lại… Tay đang gấp chăn bỗng ngừng lại… Hắn không ở đây… Nghĩa là…
Ta chạy ra đóng lại cửa phòng, vội vàng chạy đến hộc tủ của hắn, cẩn thận không làm mọi thứ lộn xộn, ta phải tìm cho ra điện thoại của hắn a!
——————————————
|
Ác mộng
Chap 20:
Ta đặt sách vở xuống, tìm hết trong các ngăn kéo… Không tìm thấy! Ta tiếp tục mở ngăn quần áo… Vẫn không có… Chỉ còn lại hành lý của hắn, ta đến gần, đưa tay tìm kiếm, bên trong chỉ có một ít quần áo cùng vật dụng cá nhân… Không có vật ta muốn tìm…
“Ngươi đang làm gì!” Thanh âm không lớn, đã đủ làm ta điếng người ngồi bệch xuống đất, cửa mở rồi, mà hắn vẫn đang đứng ở cửa nhìn ta.
Ta đứng lên, khiếp sợ nhìn hắn, nhìn hắn đóng cửa, sau đó, nhìn hắn đang chậm rãi quan sát ta.
“Ngươi tìm gì? … Tìm được chưa?”Hắn mỉn cười.
Đôi mắt hẹp dài tinh tế của hắn nhíu lại như đang cười, ta nhìn thấy lại cảm giác toàn thân vô lực “Không, không có… Ta chỉ là muốn giúp ngươi dọn dẹp hành lý… Thực sự… “Ta biết…Lý do này vô cùng thiếu thuyết phục…
“Vậy sao?…Thế thì ta cần phải cảm tạ ngươi rồi.” Hắn chậm rãi tới gần…
Ta run sợ lui lại.
“Ngươi thử lui lại xem!”Hắn uy hiếp, ta đứng ngựng lại như bị đóng băng.
“A a…” Hắn càng lúc càng tới gần, ta không chịu nổi áp lực mà hắn mang lại, thất thanh kêu lên.
“Tiện nhân!” Hắn lôi ta đi, ném vào tường, lưng ta đập một cái thật mạnh , đau đến tê dại.
Lạnh lùng nhìn ta từ trên tường trượt xuống, hắn nắm tóc ta kéo đến toilet, dọc theo đường đi, ta kinh sợ mà phản kháng lại hắn, nhưng tóc vẫn bị hắn nắm lấy lôi đi.
Từ phòng đến toilet tuy rằng rất gần, nhưng da đầu ta bị nắm đến phát đau, chỉ có thể cam chịu nhìn hắn mở vòi sen, thô bạo phun trút tất cả vào ta.
“Muốn tìm cái gì?… Nói thật đi!” Hắn nhìn ta vô lực quỳ trên mặt đất, quỷ dị cười hỏi.
“Không… Không…”
“Đau… A…” Không kịp nhìn hành động của hắn, đã thấy cảm giác đau đớn truyền đến từ bắp đùi, hắn đá ta… Sau đó, dùng giầy giẫm lên chân ta…
“Không nói sao?…”Hắn vừa nói vừa gia tăng lực đạo ở dưới chân.
Không phải đã biết rồi sao? Còn hỏi ta làm gì… Ta cắn răng không nói…
Hắn đột nhiên cười lớn, sau đó ngồi xổm đối diện ta. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn từ từ kề sát ta, sau đó, môi hắn tiến gần, đầu lưỡi ma mị dò xét khắp vòm miệng của ta, chỉ lát sau, ta đã thở dốc chờ hắn buông ra.
“Không muốn nói cũng không sao…”Thanh âm hoàn toàn thay đổi, lạnh đến thấu xương “Ngươi sẽ phải cầu ta đã không cho ngươi nói!”
Ta còn đang mơ hồ, hắn đã dùng khăn nhét vào miệng ta.
“Ô…Ô..”Ta lắc đầu, hắn đang làm gì a!
Nhìn biểu tình vừa nghi hoặc vừa sợ hãi của ta, hắn thanh nhã đem vòi sen phun vào ta, nước lạnh làm ta ướt đẫm từ đầu đến chân…
“Ai ya, y phục ướt hết rồi, có khó chịu không?… Ta giúp ngươi cởi được chứ?”
Ta điên cuồng lắc đầu!
“Im lặng tức là đồng ý… Đến, bảo bối, ta giúp ngươi cởi!”
Hắn ném y phục ta sang một bên, cơ thể của ta lập tức áp sát sàn nhà, hắn lại dùng lực nắm tóc ta kéo lên, đưa vòi sen áp sát mặt ta, nước bắn vào mặt ta, hô hấp cũng càng lúc khó khăn…
“Thoải mái không… Ta đối với ngươi được chứ? Xem, ta tự mình phục vụ cho ngươi…”
Hắn nhỏ giọng nói, vươn lưỡi liếm mặt ta, cảm giác như bị sâu bò lên, ta theo phản xạ mà lui lại, không dự đoán động tác này lại chọc tức hắn. Hắn hung hăng cắn vai ta, đau đớn chưa từng có, gần như muốn cắn nát thịt ta, nước trên sàng cũng hóa thành hồng sắc, ta khả dĩ tưởng tượng được, vết cắn của hắn trên vai ta hung hiểm đến nhường nào…
————————————————�� �————–
|
Ác mộng
Chap 21:
Hết lần này đến lần khác hắn cứ liên tiếp cắn vết thương đang chảy máu của ta, da thịt đau đến tê dại. Mỗi lần ta mở mắt, tơ máu lại tràn từ vai xuống xương quai. Những sợi tóc đen của hắn đong đưa trước mặt ta, hắn cứ từng chút từng chút vừa cắn vừa liếm vết máu đang chảy… Nếu ta giãy dụa, hắn sẽ di răng đến những nơi non mềm nhất trên cơ thể ta, điên cuồng cắn xé.
Ta run rẩy giơ tay lên, hướng đến khuôn mặt hắn, nhắm mắt lại, ta dùng hết sức đẩy hắn ra, đem cơ thể thoát khỏi hắn.
Ta im lặng, sợ hãi nhìn hắn.
Hắn bởi vì đau đớn mà ngẩng đầu lên nhìn ta, khuôn mặt tuấn mỹ càng lúc càng âm u, từ môi hắn, máu của ta chầm chậm chảy dài xuống, quỷ dị vô cùng.
Ta giãy dụa, cố đẩy hắn đi, mặc dù tay ta hoàn toàn run rẩy.
Hắn mỉn cười, biểu tình khinh miệt, sau đó hắn cúi xuống, dùng lưỡi còn đang ngập trong máu, liếm mặt ta, mùi tanh xộc lên làm choáng váng…Mặt ta loang lổ trong máu, thật sự kinh tởm… Ta cố quay đầu, tránh xa đầu lưỡi ma mị của hắn, hắn lại bóp hàm ta, chỉnh lại khuôn mặt ta. Ta dùng lực đẩy mạnh hơn, hắn cũng chỉ cười hừ một tiếng.
Ta kinh sợ, liều mạng nắm tóc hắn, đẩy hắn đi, hắn thịnh nộ , ta run run buông tay xuống..
“Lá gan thật lớn… Dám phản kháng ta?”Hắn nhìn những sợi tóc trong tay ta, ta vội vã ném chúng đi.
Lá gan ta rất nhỏ… Nếu không đã không bị ngươi ức hiếp đến mức này…
Hắn lạnh lùng nhìn ta, áp lực kinh khủng. Sau đó hắn dùng vòi sen tẩy sạch đi vết máu… Vết cắn trên vai chạm vào nước lạnh, đau đến mức, ta có cảm giác da thịt mình đang bị cắt ra thành từng mảng…
Một lúc lâu sau, hắn mới ngừng lại… Hắn nắm lấy tóc ta, cơ thể ta vì lạnh, run lên từng cơn, vô lực mặc hắn kéo lê ra ngoài. Hắn ném ta xuống giường, ta vội vã đem chăn quấn lên.
“Muốn thoải mái sao?…. Không được rồi…”Hắn kéo chăn lên, vứt ra ngoài.
Ta vô lực nằm yên, tuy rằng vật chế trụ hàm đã không còn, nhưng ta lạnh đến mức không thể nói chuyện được. Ta lặng lẽ cuộn tròn cơ thể, ôm lấy đầu gối.
Hắn xem xét chân ta, chỗ hắn đạp vào đã sưng lên một mảng, thân thể lạnh không còn cảm giác đau, nhưng từ bàn tay hắn lại truyền đến cảm giác vô cùng ấm áp.
Hắn dùng tay xoa nhẹ lên chân ta, thân thể ta vì nhiệt độ của hắn mà bớt run.
“Lạnh sao?”
Ta hỗn loạn nhìn hắn, tuy rằng thời tiết tháng chín còn mát mẻ, nhưng ngâm lâu như vậy trong nước lạnh, đã vượt qua khả năng chịu đựng của cơ thể ta.
Răng ta đánh vào nhau, miệng cứng ngắt không thể đóng lại. Ta, kể cả nói, cũng nói không được rồi.
Cõ lẽ bộ dạng của ta nhìn rất đáng thương, hắn mới ném quần áo trên giường cho ta, ta run run đem quần áo khoát vào người.
“Ta có nói cho ngươi dùng sao?”Hắn đột nhiên mở miệng.
Ta còn đang ngơ ngác, hắn đã ném quần áo đi.
Hắn cười nhạo “Phản ứng thật vô vị…”lại đem chăn đắp lên người ta.
“Biết lỗi chưa?…Muốn tìm điện thoại? Muốn chạy? Đúng không?… Sau này bỏ ý niệm này trong đầu đi, nếu không… Hừ… Thủ đoạn của ta không đơn giản thế này đâu, đây chỉ là khay vị thôi..”
Dứt lời, hắn cởi y phục, chui vào trong chăn.
“Lạnh…”Hắn chạm vào da thịt ta”Bất quá rất thoải mái… Cảm giác dễ chịu…”
Tay hắn ma sát khắp người ta, cơ thể ta cũng không còn run nữa.
“A a…”Ngươi làm cái gì… Tay hắn vuốt ve mông ta..
“Kêu cái gì…Muốn ta chạm vào huyệt động của ngươi sao?”Hắn châm chọc đùa giỡn ta.
“…”Nơi đó là nơi <bài tiết, ầy =_=(QT a, không phải ta)>, lẽ nào hắn muốn…Ta càng lúc càng sợ.
Quả nhiên, tay hắn đầu tiên là ôn nhu ma sát, sau đó thì chậm rãi tiến nhập, một ngón cũng chưa gây cho ta cảm giác đau đớn, nhưng vô cùng dị dạng.
Chỉ một lát, hắn rút ngón tay ra, đưa đến trước mặt ta”Ngậm nó” “…”Ngón tay vừa trong nơi đó… Ta lắc đầu, không muốn…
“Không muốn sao… Được thôi, ta sẽ trực tiếp vào”
Trực tiếp vào… Ta nhớ đến phân thân to lớn của hắn, toàn thân run rẩy. Ta nhẹ giọng nói “Không… không… Ta ngậm…”
Ngón tay hắn di chuyển khắp khoang miệng ta, hắn đem ngón tay còn ẩm ướt đó đặt vào giữa khe mông. Có chất bôi trơn nên ngón tay ra vào càng dễ dàng, hắn nghiêng người đem ta đặt dưới thân.
————————————————�� �——————
|
_ Chap này có dùng sex toy, bạn nào không đọc nổi thì... ấn back nha ~~~ *chấm nước mắt* =_= _
------------------------------------------- Ác mộng
Chap 22:
Ta cố giãy dụa.
Có vật gì đặt giữa hai chân ta, ta nuốt nước bọt, đau đớn như lũ truyền khắp cơ thể ta.
“A a…”Mặc dù ta đã trải qua cảm giác này, nhưng thống khổ vẫn mãnh liệt vô cùng.
Bạch dịch tràn ra, ngập khắp huyệt động, cảm giác cực kỳ khó chịu, ta chỉ có thể im lặng cam chịu tất cả…
“A, đúng rồi…Ngươi hôm nay thật xuất sắc, ta phải thưởng cho ngươi rồi!” Hắn lấy ra một cái hộp được chạm trổ tinh xảo.
“Ta vốn không định dùng nó sớm thế…Bất quá…”Hắn mở hộp ra, một vật gì to cỡ cánh tay trẻ con hiện ra trước mắt ta, vật kia, giống như là… Ta cắn răng nhìn hắn, hắn cười nhạt.
“Phía trước rất khó chịu đúng không, đáng tiếc ta lại không thể cùng lúc thỏa mãn ngươi rồi… Đành phải nhờ vật này thôi…”Nói xong, hắn đặt vật kia vào hạ bộ phía trước, ta run người, huyệt động đã bị phân thân hắn xuyên đến tan nát, hắn còn muốn làm gì…
“A a…” Hoa huyệt mỏng manh bị xuyên qua. Phía trước là dị vật, phía sau là phân thân cự đại, làm ta đau đến mức không gì diễn tả nổi…
Vật băng lãnh kia càng lúc càng tiến sâu, không ngừng dằn vặt ta.
“Chặt quá!”Hắn rít lên, động tác càng lúc càng thô bạo, ta mở to hai mắt, gục trên giường, cảm giác khoang bụng giống như đang bị vật gì càn phá bên trong.
“A A …. a….a”Ta gào lên.
Hắn tàn nhẫn đem vật kia tiến nhập sâu vào, mồ hôi lạnh ướt đẫm người ta, tràn cả vào mắt ta.
“Sảng lắm sao?…Muốn gọi người đến tham quan à?”
Nghe hắn nói, ta gắng gượng kiềm nén âm thanh đau đớn. Không nhìn thấy khóe miệng hắn đang nhếch lên.
Ta còn chưa kịp chuẩn bị, hắn đã đem phân thân cứng như thép thâm nhập thật sâu, còn dùng tay đâm dị vật kia vào hoa huyệt của ta, càng lúc càng thống khổ, động tác hắn vô cùng thô bạo, như muốn đâm nát cơ thể ta.
Lúc này, ta mới biết, thịnh nộ của hắn vô cùng đáng sợ, việc ta tìm điện thoại đã chọc điên hắn rồi… Đúng vậy, hắn coi mình là trung tâm của mọi vật, muốn cái gì được cái đó, không thích cái gì, cái đó sẽ biến mất, tính cách lại vô cùng bạo ngược, hỉ nộ bất thường…Ta làm sao có thể để bản thân mình bị hắn dằn vặt trong tay, sẽ phát điên mất… Bản chất hắn chính là điên loạn và ích kỷ…
“Thích không?… Muốn thoát khỏi ta sao?…Ngươi là người của ta, vĩnh viễn đừng nghĩ trốn khỏi ta… Ta có thể dưỡng ngươi cả đời…Đem ngươi nhốt tại nhà… Không bao giờ thả ra..” Hắn cuồng loạn nói, ta không biết hắn vì đùa vui mà nói, hay là thật tâm, nhưng ta biết, hắn có đủ năng lực làm chuyện đó…Hắn vừa làm ta kinh sợ, vừa làm ta thêm quyết tâm…Không thể không thoát khỏi hắn..Hắn chắc chắn sẽ không buông tha ta! Chờ hắn chán ta rồi, ta chỉ sợ cũng không toàn mạng…
————————————————�� �–
|