Trói Buộc (Bối Hậu Linh)
|
|
Chương 25
Edit + Beta: Mạc Lam Như
Mấy ngày gần đây, trời đổ mưa liên tục. Mưa phùn rả rích làm tâm tình tôi vốn bực bội mà nay càng trở nên khó mà bình tĩnh.
Mấy ngày nay, tôi một mực cố gắng vượt qua lo lắng cùng bất an trong lòng. Cha cố tình để cho tôi nghe nội dung chiếc máy ghi âm, ý đồ rất rõ ràng. Cha muốn cho tôi biết khó mà lui. Cha cho thấy lực lượng của mình, để tôi tự hiểu, tôi hiện tại chính là đang nằm gọn trong tay cha. Thoát ra khỏi đó, là chuyện không thể.
Nhưng mà điều này cũng không phải là điều mà tôi e ngại. Cái tôi sợ nhất chính là cha biết tôi cùng Hàn Sách có quan hệ, như vậy đối với Hàn Sách sẽ có bất lợi. Hiện tại, người tôi có thể liên lạc chỉ có Hàn Sách, nếu như mất đi tung tích của anh ta,cơ hôi gặp Mễ Khải của tôi càng thêm xa vời.
Hàn Sách bây giờ là dây nối duy nhất ràng buộc tôi với Mễ Khải, dù có làm gì cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ cùng anh ta. Tôi cần phải mau mau nghĩ biện pháp, trước khi cha làm tổn thương anh ta, cảnh báo anh ta mới được.
Nghĩ đến Trương đang ngồi phía đối diện, tôi tự hỏi bây giờ đi quầy hàng quà vặt mua đồ, thừa dịp hỗn loạn, biết đâu lại có thể thoát đi tầm mắt của cậu ta.
Vừa cảm thấy có thể thực hiện, tôi lại đột nhiên nghĩ tới, kể từ khi bị bắt về nhà, cha một chút tiền cũng không có cho tôi. Như vậy, cơ hội tôi đi tới quầy hàng ăn vặt lại trở về con số không.
Đang muốn nghĩ một kế hoạch khác trong đầu, tôi đã thấy cha đẩy cửa bước vào.
Sau khi cha tiến vào phòng học, Trương lập tức đứng lên,cúi đầu tỏ vẻ tôn kính với cha.
Cha mang theo ý cười đi về phía tôi, dắt tay tôi: “Tiểu Hãn, hôm nay chúng ta đi ăn bên ngoài nhé.”
Tôi không lên tiếng. Cha mang tôi ra bên ngoài, trong suốt lúc đó, hoàn toàn không có để mắt đến Trương.
Lúc ngồi trên xe, mưa cũng bắt đầu lớn, bầu trời rất nhanh trở nên xám xịt.
Cha nhìn cảnh vật bên ngoài mơ hồ bị một màn mưa bao phủ, cảm thán nói: “Xem ra hôm nay, trận mưa này là rất lớn rồi.”
Sau đó, cha mới quay đầu nhìn tôi: “Lúc trước, Tiểu Hãn sợ nhất là sấm sét. Mỗi lần sét đánh, con đều khóc, rồi chui vào lồng ngực cha.”
Tôi cúi đầu, không có để ý đến cha. Tôi cũng không biết hiện trên mặt cha hiện giờ là như thế nào.
Xe chậm rãi chạy, nhưng mưa thì càng ngày càng lớn. Mưa tạt vào cửa kính xe, làm mọi vật bên ngoài vì những giọt nước mưa mà trở nên vặn vẹo.
Trên bầu trời âm u mịt mù kia, thình lình truyền đến tiếng sấm vang dội. Cha nắm chặt tay tôi.
Trước kia, đôi tay này thật thon dài, mềm mại biết bao, hiện tại nó lại trở nên khô quắt già yếu. Trên tay đã hình thành nếp nhăn, các đốt ngón tay nổi bật, tựa như thực vật mất đi hơi nước mà khô héo. Tôi nghĩ, cha, đã già rồi.
Ngẩng đầu nhìn cha, cha cũng đang chăm chú nhìn tôi.
Cha quả nhiên đã già rồi. Khuôn mặt anh tuấn trong trí nhớ cũng có vài nét thay đổi. Làn da cha xuất hiện nếp nhăn, không còn săn chắc, màu da cũng không sáng rọi bằng lúc trước, hai bên thái dương đẹp đẽ đã điểm một ít tóc trắng. Cha tiều tụy nhìn tôi.
“Con nhìn cha cái gì mà chuyên chú như vậy?” Cha xoa đầu tôi, tươi cười nói.
Tôi hạ ánh mắt, cũng không nói gì cả, để lại cha một mảnh thần sắc ảm đạm.
Trong xe khôi phúc im lặng vốn có, xe như lúc trước, chậm rãi chạy.
Trong xe yên tĩnh dị thường, nghe thấy tiếng hít thở của cha, lại làm cho tôi cảm thấy áp bách. Có lẽ, tới tận khi tôi nằm trong quan tài, cha đều sẽ không bỏ qua cho tôi.
Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh truyền đến, xe bắt đầu lay động kịch liệt. Tốc độ xe vốn không nhanh, lái xe mau chóng ngừng xe lại.
“Thủng lốp rồi. Xin ngài chờ cho một chút.” Lái xe quay người, cung kính hướng cha tôi mà nói.
Cha nhẹ gật đầu, rồi chuyển ánh mắt về phía bên ngoài cửa sổ.
Được cha đồng ý, lái xe cởi áo khoác ra liền chuẩn bị xuống xe.
Hết thảy đây chỉ là trường hợp phát sinh.
Tôi nhìn thấy lái xe bấm nút, khóa xe được đẩy lên, cha quay đầu nhìn tôi, đã thấy tôi đẩy cửa ra, chân bước ra ngoài. Cha sợ hãi mở to mắt ra nhìn, diện mục trở nên dữ tợn.
Chân vừa tiếp xúc với mặt đất, tôi không quan tâm gì nữa, chỉ biết điên cuồng lao về phía trước mà chạy.
Mưa thấm ướt quần áo, ánh mắt tôi trở nên mơ hồ, xen lẫn tiếng sấm xa xa, hung hăng tại thân thể tôi mà chớp động. Mà tất cả những điều này, tôi đều mặc kệ, trong nội tâm, chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu – chạy.
Đem hết toàn lực mà chạy, dù con đường có kéo dài tới đâu, tôi chỉ biết nó là con đường duy nhất có ánh sáng.
Không biết mình đã chạy bao lâu, đưa mắt nhìn bốn phía, tôi đang ở trong một hẻm nhỏ âm u.
Mùi vị của mưa cùng mùi thức ăn bỏ đi cùng nhau bốc lên. Mèo hoang chấn kinh, kêu thảm thiết một hồi rồi càng lui về phía bóng tối.
Ven theo con hẻm tối tăm này, bóng tối cũng không làm tôi có nửa điểm thối lui ý chí, ngược lại, tôi càng kiên định mà đi thẳng về phía trước.
Tôi không dám tin, chính mình trăm phương ngàn kế tính toàn lâu như vậy, rốt cuộc, chỉ vì sai lầm của một lái xe nho nhỏ mà đạt được tự do.
Cảm giác không chân thực chạy thẳng lên não, tựa như đây là một kỳ tích chỉ có trong mơ, chính mình vọng tưởng đã thoát khỏi cha.
Phía sau, cùng với tiếng mưa rơi hỗn loạn là tiếng bước chân dồn dập, tiếng cha gầm nhẹ vang lên: “Mấy người các người đúng là lũ ăn hại! Mau tìm người về đây tôi. Nơi nào, càng hẻo lánh càng phải tìm bằng được Tiểu Hãn về đây. Thử không tìm thấy đi, rồi xem tôi sẽ xử lý mấy người như thế nào.”
Tôi cả kinh, bước nhanh hơn về chỗ sâu trong hẻm nhỏ. Trong hỗn loạn, tôi nhìn thấy, một cách cửa mở, không chút do dự, tôi xông vào, đóng chặt cửa, gắt gao chống đỡ.
Một hồi tiếng bước chân dồn dập đi tới, lại đi qua, rồi một bước chân ngừng lại bên ngoài cách cánh cửa tôi trống không xa.
Tôi vểnh tai lên nghe ngóng, chăm chú phân biết tiếng mưa rơi cùng tiếng bước chân mơ hồ mà hỗn loạn.
“Bíp bíp” vài tiếng bấm điện thoại, âm thanh của cha vang lên: “Đường Diễn, bên kia tìm qua chưa? Ừm, tìm lại đi! Cho dù có lật tung cả chỗ này lên cũng phải tìm được. Nhớ đấy!”
Sau đó, tiếng bước chân của cha dần dần biến mất trong mưa.
Ven theo cánh cửa đã gỉ sắt mà ngồi xuồng, lúc tiếp xúc với mặt đất, trên mặt tôi đã không còn phân biệt được rõ ràng đâu là nước mưa hay nước mắt nữa rồi.
Cha thô bạo như vậy, tôi chưa từng được chứng kiến qua. Cha để tìm được tôi, không tiếc tốn hao bất cứ thứ gì, bất luận đó là một cái giá lớn.
Vùi sâu mặt vào hai bên cánh tay, cha vì sao lại không buông tha tôi? Tôi chỉ muốn được sống cuộc sống trong thế giới của chính mình, tại sao nguyện vọng nhỏ bé như vậy cũng không thực hiện được? Mà hết thảy tại sao hết lần này đến lần khác mọi việc đều là chuyển lên người tôi?”
Bên trong hẻm nhỏ tối tăm, vang lên thanh âm nghẹn ngào nức nở của tôi.
Một thanh âm trong đầu vang lên, khuôn mặt Mễ Khải tươi sáng rõ nét xuất hiện ngay trước mặt tôi. Gương mặt ấy mang theo nét cười, nói rằng yêu tôi ... Đứng lên, lau khô nước mắt trên mặt. Ít nhất, còn có một người, ở cùng anh, tôi có thể tìm thấy thế giới của chính mình.
Đi ra khỏi chiếc cửa sắt, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, mạnh mẽ rơi xuống trên người tôi, tựa như muốn đâm thủng tôi thành từng lỗ vậy.
Bỏ qua đau đớn, tôi đi thẳng về phía trước. Hiện tại, tôi phải báo tin với Mễ Khải, tôi đã trốn được rồi, tôi tự do rồi, từ nay về sau có thể vĩnh viến cùng anh ở một chỗ, cùng sống, cùng chết, thẳng tới khi cả hai cùng đầu bạc răng long.
Dừng lại một chút để xác định phương hướng, tôi tiếp tục bước những bước đi kiên định.
Không biết đã đi trong màn mưa bao lâu, một siêu thị xuất hiện trước mặt tôi. Vỗ vỗ quần áo ẩm ướt, tôi đẩy cửa bước vào, bởi vì mưa to nên cũng không có khách hàng. Bên trong cũng chỉ có một người đang đứng trước quầy thu ngân, xem ra là nhân viên ở đây. Tôi hít một hơi, bước lại gần chỗ anh ta.
“Xin lỗi, tôi có thể gọi điện thoại ở đây được không?”
Đối phương thoáng đánh giá tôi một phát, mắt lé sang, chỉ chỉ về phía quầy điện thoại công cộng bên cạnh chỗ thu ngân.
Tôi mau chóng ứng phó, không có ý tứ nói: “Nhưng hiện tại tôi không có ... tiền.”
Đối phương liếc nhìn tôi một cái rồi quay đi, có vẻ như không thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi vội vàng tháo đồng hồ trên tay đưa tới trước mặt anh ta vội nói: “Đây là đồng hồ cha tôi mua cho, chính hãng GUESS, không thấm nước.”
Đối phương tiếp nhận, đặt trong tay mà tinh tế xem xét. Xem xong lại dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn về phía tôi.
“Cái này tuyệt đối là hàng thật?”
Đối phương vẫn còn nhìn tôi.
Tôi giật mình: “Tuyệt đối không phải trộm.”
Đối phương lại nghiêng mắt nhìn tôi, tất cả tâm tư đều đặt trên chiếc đồng hồ.
Đợi đối phương xem đủ rồi, anh ta mới buông ra một câu: “ Gọi đi.”
“Cảm ơn!” Tôi hân hoan cầm lấy điện thoại, bấm lên dãy số quen thuộc.
Điện thoại chỉ mới vang lên một tiếng đã được bắt máy, tiếp đó thanh âm củaHàn Sách vang lên: “Dương Hạo sao?”
Tôi ngẩn người, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Ừm, là tôi.”
“Cha của cậu canh cậu rất nghiêm ngặt sao? Lâu như vậy mới gọi điện.”
“Tôi trốn khỏi nhà rồi.” Mang theo hưng phấn, tôi vui vẻ mà tuyên bố về sự tự do hiện tại, “Mễ Khải thì sao? Anh ấy có ở đó không?”
“Cậu chỉ biết Mễ Khải, bạn thân lo lắng cho cậu, cậu cũng không thèm quan tâm.” Giọng điệu ghen tuông mười phần của Hàn Sách vang lên, “Cậu ta về quê rồi. Mấy hôm trước, mẹ cậu ta bệnh nặng, trong nhà có người gọi điện thoại đến, bảo cậu ta mau chóng trở về.”
“Vậy mẹ anh ấy có sao không?”
“Ừm, bình thường mẹ cậu ta thân thể cũng không tốt, có thể là do nghe nói cậu ta bị đuổi học, bị đả kích, dẫn đến bệnh tình càng nghiêm trọng.”
Tuy Hàn Sách nói như bình thường, nhưng từng lời nói của anh ta như cắt thật sâu vào lòng tôi, như từng lưỡi móc, hung hăng cắm sâu vào thân thể tôi.
“Anh có thể liên lạc với anh ấy không?”
“Quê cậu ta là một địa phương nhỏ bé, muốn liên lạc có chút khó khăn. Nhưng vẫn có cách để liên lạc.”
“Cảm ơn anh.” Tôi thật sự cảm kích, Hàn Sách thật giống như người anh trai, tận lực giúp đỡ lấy tôi.
“Đồ đạc của tôi, anh có còn giữ không?” Tôi hỏi.
“Có, tất cả vẫn còn nguyên.”
“Tại giường của tôi, ngay đầu giường, phía trong vách, anh xem có sổ tiết kiệm của tôi trong đó, mật mã là xxxxxxx. Lấy hết chỗ tiền đó ra, đưa cho mẹ Mễ Khải chữa bệnh. Nếu còn dư thừa, hai người tự phân ra.”
“Cậu bây giờ đang ở đâu? Tôi liên lạc với Mễ Khải, bảo cậu ta đi tìm cậu.”
“Tôi đang thành Đông, phố Trương Khánh.”
“Chúng tôi có khả năng là phải vài ngày mới tới được đó.”, Hàn Sách dừng một chút, “Cậu trước hết tìm chỗ nào ở tạm đi, đừng để cha cậu phát hiện.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, khóe miệng không tự giác nhếch lên, để lộ vẻ tươi cười sáng lạn.
Người còn đang đứng trong quầy hàng thì kinh dị nhìn tôi.
“Cảm ơn.” Bởi vì tôi đang rất vui vẻ, nên tuyệt nhiên không để ý tới tới nét mặt cổ quái của người kia.
Đi ra khỏi siêu thị, mưa vẫn như cũ, ào ào trút xuống. Dưới mái hiên có một người đi làm về tránh mưa, anh ta kéo nhanh cổ áo, tận lực dựa vào tường, nên mưa có chút dính vào chiếc quần tây. Tôi cười cười nhìn anh ta, đối phương cũng rất có lễ độ, gật gật đầu nhìn tôi.
|
Nhìn từng cột nước chảy xuống từ mái hiên, tôi bắt đầu xây dựng tương lai.
Đợi mưa ngừng, tôi sẽ đi tìm một nơi để ở tạm. Tuy trên người hiện tại không có đồng nào, nhưng nhất định sẽ có biện pháp.
Đã có hy vọng, cho dù có đối mặt với tuyệt cảnh cũng sẽ nghĩ ra biện pháp, cách nghĩ lạc quan dần dần từ trong tâm tôi mà truyền vào toàn thân.
Đợi sao khi trận mưa này dừng lại, bầu trời của tôi sẽ lại là vạn dặm không mây.
Tưởng tượng trong tương lai có thể nằm trong lồng ngực ôn hòa, ấm áp của Mễ Khải, hiện tại những rét lạnh này, tựa như một việc hết sức nhỏ nhặt, không đáng để tâm tới.
Trong màn mưa mờ mịt, một chiếc xe đột nhiên lái vào, ngay lúc tôi đang kinh ngạc, ý thức chạy trốn bắt đẩu trỗi dậy thì, người đã bị túm lại từ phía sau.
Quay đầu nhìn, là người ban nãy cùng tránh mưa.
“Xin lỗi rồi.” Đối phương nhàn nhạt nói, thái độ nho nhã, lễ độ vừa rồi cũng không còn.
Chiếc xe gần đó rất nhanh tiến lại, bọt nước văng lên tung tóe.
Cha thần sắc bối rối từ trên xe bước xuống, đi thẳng về phía tôi, đem tôi ôm vào ngực.
Phía sau được giải thoát, tôi liền xụi lơ trong lồng ngực cha.
Cha chăm chú vuốt ve tôi, toàn thân run rẩy.
“Tiểu Hãn! Tiểu Hãn! Tiểu Hãn…” Cha từng tiếng, từng tiếng, đau nhức triệt để gọi tên tôi.
Tôi nhắm mắt lại, để cho bóng tối bao phủ thân thể, giống như chính mình cũng không còn tồn tại nữa.
|
Chương 26
Edit + Beta: Mạc Lam Như
Trong bóng tối, một điểm ánh sáng dần dần mở rộng, lấp lánh, sáng rực đến chói mắt. Mễ Khải đứng ở đó, trong phiến ánh sáng này, mà vẫy tay với tôi.
“Hạo!” Mễ Khải dần đi về phía tôi, nắm lấy tay tôi: “Anh chờ em lâu rồi.”
Trên tay truyền đến cảm giác ôn hòa, tôi kinh ngạc nhìn vào tay mình. Ngẩng đẩu lên, nhìn ánh mắt tràn ngập vui vẻ của anh, tôi ngả vào lòng anh.
“Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Mễ Khải nói, đồng thời vòng tay cũng chặt chẽ hơn.
Cái cảm giác ôn nhu kia giờ còn mang đến cho tôi cả hy vọng cùng ước mơ.
“Ừm!” Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, “Em mãi mãi là của anh.”
Mễ Khải nâng mặt tôi lên, khẽ chạm vào môi tôi: “Anh cũng vậy, mãi mãi là của em.”
Tràn ngập cảm giác hạnh phúc không nói nên lời, tôi chậm rãi mở mắt, khuôn mặt còn mang theo nét cười vui vẻ. Trước mắt tôi là trần nhà trắng toát, quay đầu nhìn xung quanh, cha đang ôm lấy tôi ngủ. Trí nhớ giống như sóng triều mà trào đến.
Đêm mưa, điên cuồng chạy trốn, gió lạnh rét tới thấu xương, siêu thị sáng ngời … Còn có, cú điện thoại kia …
Tôi ngồi dậy, Mễ Khải, Mễ Khải sẽ đến đón tôi, tôi muốn hẹn địa điểm …
Thò tay đi lấy quần áo, tôi lại bị cha chẳng biết tỉnh từ lúc nào kéo trở về trong ngực.
“Tiểu Hãn, con muốn làm gì?”
Tôi ngẩng đầu, cha tiều tụy đưa mắt nhìn tôi.
Cha phóng xe đi tới, bị người bắt giữ, bị cha ôm vào ngực ngay lập tức …
Tôi sợ hãi nhìn cha, nước mắt hoảng loạn cứ thế mà trượt ra khỏi hốc mắt, toàn thân không nhịn được run rẩy.
“Thả con ra! Không muốn! Buông ra! Thả con ra ngoài! Thả con ra ngoài!” Tôi nói năng lộn xộn, thét đến chói tai, giãy giụa, kêu khóc thảm thiết.
Cha khống chế tôi đang lộn xộn, ôm tôi vào trong ngực, tại bên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hãn, con trước hết bình tĩnh chút được không? Con bây giờ chưa thể đi đâu hết, giờ phải nghỉ ngơi đã. Chờ con khỏe rồi, nơi nào cha cũng đưa con đi.”
Giằng co một hồi, tôi toàn thân không còn khí lực, giãy giụa cũng không còn, chỉ im lặng nằm trong ngực cha, trong đầu vô cùng đau nhức.
Cha nhẹ nhàng buông tôi ra, điều chỉnh gối đầu cho tôi, đắp chăn cho tôi, đồng thời ngồi dậy bên cạnh tôi, đưa tay nhè nhẹ vỗ về tôi, như muốn dỗ dành tôi đi vào giấc ngủ, làm yên lại tâm tình hỗn loạn của tôi.
Bị đau đớn kịch liệt tra tấn, tôi mơ màng dần, đầu óc lung tung nghĩ tới hiện giờ Mễ Khải, Hàn Sách, cái nơi sáng ngời kia …
Bàn tay cha hình như có ma lực. Cha chỉ nhẹ vỗ tôi một cái, mí mắt tôi như nặng xuống một phần, không chống đỡ được cơn buồn ngủ cùng đau đớn song song giày vò, hai mắt tôi gần như ngay tức khắc nhắm nghiền lại.
Tới khi tỉnh lại một lần nữa, bên ngoài đã là một mảnh đen kịt.
Tôi khởi động thân thể một chút, toàn thân vẫn vô lực như trước.
Dưới ánh trăng, gian phòng hiện vô cùng im ắng. Cha không biết đã đi đâu rồi.
Nhìn cảnh vật quen thuộc, suy nghĩ hỗn loạn của tôi rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.
Tôi vội vàng tìm quần áo mặc vào, rồi xông ra khỏi phòng.
Bây giờ là lúc nào rồi? Mễ Khải còn đang chờ tôi.
Chạy tới cánh cửa bị khóa chặt, tôi mới chính thức nhận ra sự thật.
Chính mình đã bị bắt trở về, còn mong đợi cái gì mà đi ra ngoài chứ.
Nhẹ chạm vào cánh cửa lạnh như băng, ở bên kia cánh cửa, hạnh phúc chỉ còn cách tôi có mười centimet nữa thôi. Mười centimet này, sao mà lại xa xôi như vậy.
Tiến đến trước bậc thềm, tôi mệt mỏi ngồi xuống, trong nội tâm ngàn vạn lần gọi tên Mễ Khải, một lần lại một lần, câu nói yêu anh được lặp lại. Mỗi một lần lặp lại, áy náy cùng đau đớn trong lòng tôi lại càng dâng lên.
Bởi vì tôi, tiền đồ của anh cũng không còn; bởi vì tôi, gia đình anh liên tục gặp chuyện; bởi vì tôi, anh hiện tại ngay cả gặp mặt tôi cũng không thể.
Tại sao chính mình lại không cẩn thận, bị bắt về như vậy? Tại sao lòng tham của mình lại lớn như thế, lại còn mơ tưởng đến tình yêu xa vời? Tại sao chính mình lại cố chấp, đi tìm kiếm tự do? Hết thảy, đều là bản thân gieo gió gặt bão mà thôi.
Tôi tự oán hận chính mình, mọi thứ, tất cả mọi thứ đều là tại mình.
Quá khứ từng mảng, từng mảng hiển hiện lên trước mắt, hình ảnh Mễ Khải ngại ngùng cười, cái ôm ôn hòa, cánh tay hữu lực ấm áp, còn có lời yêu thương kia ...
Đột nhiên tôi hiểu ra.
Chúng tôi là yêu nhau, tình yêu thì cần phải tôi luyện. Tình yêu đích thực sau khi trải phong ba bao táp, sẽ càng trở nên vững chắc, bền chặt.
Tôi muốn tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi, hiện tại sự tình chính là để khảo nghiệm tình yêu này mà thôi. Kết quả của những chịu đựng này, nhất định sẽ là tình yêu tốt đẹp không gì sánh được của chúng tôi.
Không còn mê mang, không còn sợ hãi, cũng không còn bất an, tôi kiên định đứng lên.
Khải, chờ em. Tôi nhất định sẽ nghĩ cách ra ngoài lần nữa, có thể cùng anh gặp mặt. Khi đó, tôi sẽ càng thêm yêu anh, và tình yêu của chúng tôi sẽ ngày càng kiên định!
Xác định được phương hướng cho tương lai, mỗi bước chân của tôi càng thêm vững chắc.
Ngày hôm sau, khi tôi đang mặc đồng phục, cha đã kéo lấy tay tôi, ôm vào trong ngực.
“Không đi học nữa.”
Cha nói như vậy, tôi ở trong ngực cha cũng không nói gì cả.
“Cha đã nói với hiệu trưởng, Tiểu Hãn vẫn chưa theo kịp được tiến độ bài vở. Đợi đến khi nào khai giảng năm học mới, con sẽ đi học lại.”
Tôi nhắm mắt, biết rõ, đây chẳng qua chỉ là cái cớ. Tôi đã chạy được hai lần. Lần này, cha nhất định sẽ chặn cho không còn lối thoát.
Tôi chậm rãi gật đầu, bình tĩnh mà tiếp nhận hết thảy. Hiện tại, lưu ban với tôi mà nói, một điểm ý nghĩa cúng không có. Có thể cho tôi tương lai tốt đẹp, chỉ có thể là người kia, những thứ khác đều là hư vô.
Mặc kệ có như thế nào, cha cũng không thể chăm sóc tôi cả đời. Cha sẽ già đi, cũng sẽ giao cho tôi quyền lực trong công ty. Chỉ cần chính mình trụ lại cùng nhẫn nhịn, để cho cha buông lỏng phòng bị, nhất định mình và Mễ Khải có thể đến với nhau.
Cha cọ cọ đỉnh đầu tôi, khí nhiệt truyền vào tai tôi, có chút buồn buồn cùng nóng bức.
Tôi thuận theo tiếp nhận, dịu dàng ngoan ngoãn như một chú cừu non.
Cha đối với biểu hiện của tôi thì vô cùng hài lòng, bên cạnh tai tôi khẽ cười một tiếng: “Tiểu Hãn lớn lên, tính tình đều thay đổi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cha, nhẹ hỏi: “Cha không thích con giống như bây giờ sao?”
Tôi thấy trong mắt cha, thoáng lóe lên tinh quang, cúi người, ghé lại gần mặt tôi.
“Con, tiểu yêu tinh hấp dẫn này, cẩn thận không chừng bị cha ăn sạch.”
Tôi nhắm mắt lại, hai tay choàng qua cổ cha. Lần đầu tiên tôi chủ động hôn cha.
Hôn cùng dây dưa một hồi so với trong tưởng tượng còn có phần nóng bỏng hơn.
Cha buông tôi ra, không thể tin được mà nhìn tôi.
Ánh mắt nóng bỏng đảo qua đôi mắt bị sương mù bao phủ, đôi môi hé mở của tôi, còn có, vạt áo còn vài nút chưa cài ...
Tôi cảm giác được, hô hấp của cha ngày càng trở nên gấp gáp, tôi chậm rãi nhắm mắt lại. Mà ngoài ý muốn của tôi, cha lại quay đi, ngồi xuống bên giường.
“Cha?” Tôi khó hiểu nhìn cha.
Cha nặng nề thở dài, đưa tay ra cài nốt y phục cho tôi.
Cảnh tượng không thể tin được trước mắt khiến tôi có chút sởn gai ốc, không có phản ứng nhìn cha cài nốt cúc áo cho tôi.
Cha sờ sờ đầu tôi, ôn nhu nói: “Hôm nay con muốn ăn cái gì? Cha làm cho con.”
Thấy tôi im lặng thật lâu, cha vỗ vỗ vào mặt tôi: “Mau đi rửa mặt. Ăn mặc gọn gàng một chút, hôm nay nhà ta có khách.”, rồi cha mới rời khỏi phòng ngủ.
Kéo cổ áo, lại nhìn ra cửa phòng không còn một ai, tôi triệt để choáng váng.
|
Chương 27
Edit + Beta: Mạc Lam Như
Ngồi bên trong ghế sô pha, cha một bên vuốt ve tôi, vừa nhìn quyển sách trên tay, trông rất là nhàn nhã.
Tôi lấy điều khiển trên bàn, nhàm chán chuyển kênh.
Cha nói hôm nay nhà có khách, hiện vẫn đang ở nhà đợi, nói rằng vị khách này rất quan trọng.
Tôi ngược lại cảm thấy vị khách trong lời cha nói cũng không có quan trọng đến thế. Bởi vì sau bữa sáng, cha vẫn luôn bên cạnh tôi, bất luận là làm cái gì, cũng luôn đem tôi ủng trong ngực.
Tắt TV đi, tôi tùy tiện ném điều khiển qua một bên, hướng về phía sau, khẽ dựa vào lồng ngực cha.
Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài. Mễ Khải, hiện tại không phải là đang tìm tôi khắp nơi đấy chứ?
Tôi có thể tưởng tượng anh cùng Hàn Sách trong hẻm nhỏ, khắp nơi mà nghe ngóng tin tức của tôi, kêu gào tên tôi, hướng người qua đường hỏi thăm tin tức của tôi.
Hai người chờ thêm một chút thôi, tôi đã nghĩ ra cách để ra ngoài, hiện tại chỉ còn là vấn đề thời gian. Chờ một chút nữa, nhẫn thêm chút nữa, lui một bước, sau sẽ là trời cao biển rộng.
Cha buông sách, thật lâu nhìn về phía khuôn mặt mơ màng của tôi.
Cha nhẹ nâng mặt của tôi lên, chậm rãi mà vuốt ve.
Tôi mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt ôn nhu cùng thống khổ của cha.
Tôi đưa tay khẽ chạm vào nếp nhăn trên khóe mắt của cha, tràn ra một dáng vẻ tươi cười.
Cha chạm vào tay tôi, áp lấy gương mặt.
Tôi nhìn mí mắt đóng chặt không ngừng run rẩy của cha. Như vậy giống như đứa trẻ tìm được cha mẹ bị lạc, chăm chú nắm lấy góc áo của mẹ, sợ hãi lần nữa mình sẽ bị lạc. Cái cảm giác bị bỏ rơi này luôn cùng với sợ hãi và bất an.
“Cha ...”
Tôi không có động tác gì hơn, người trước mặt yếu ớt như vậy, tôi chỉ sợ một rung động rất nhỏ cũng có thể làm cho cha bị nghiền nát.
“Tiểu Hãn” Đáp lại lời tôi, cha chậm rãi mở mắt, trong mắt pha lấy hạnh phúc cùng bi thương.
“Tiểu Hãn, cha yêu con. Cha là người yêu con nhất trên đời. Chon nên, con làm ơn, đừng hận cha. Cha yêu thương con nhất, bất luận so với kẻ nào cũng đều hơn.” Cha ôm chặt lấy tôi, bên cạnh tai tôi, run rẩy cất lời.
Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi mà nói: “Con, không hận cha.” Bởi vì cha là cha của con.
Phần tình cảm này, chính là quá mềm yếu, lại chịu quá nhiều cảm tình, làm cho tôi không cách nào tiếp nhận được.
Tôi một mực trốn tránh, một mực thống khổ, một mực căm hận. Không phải là vì cha, chuyện cha làm không có gì sai. Cha chỉ là thích tôi, yêu thương tôi mà thôi. Cha không có sai. Cái sai chỉ là phần tình cảm thân nhân này lại là tình yêu.
Cho nên, “Con không có hận cha.”
Tôi biết rõ, cha cũng rất thống khổ, giày vò. Cha mỗi khắc đều là lo lắng cùng bất an, khủng hoảng cùng sợ hãi. Cha lo lắng tôi hận cha rồi sinh ra chán ghét cha, chính mình trả giá hết thảy cũng không được gì. Cha sợ hãi mất đi tôi, tình cảm cho đi, sẽ không được hồi báo; sợ hãi tôi sẽ vứt bỏ cha mà đi, cuối cùng, chính mình cái gì cũng không còn.
Loại giày vò này, tra tấn cả thể xác và tinh thần, tôi biết rõ, thống khổ nhất chính là cha. Cho nên, “Con không hận cha.”
“Tiểu Hãn, con .. có yêu cha không?” Cha có chút kích động, thanh âm không tự giác cao lên vài phần, mà trong giọng nói ngoại trừ vui mừng, còn xen lẫn cả khẩn trương chờ đợi hồi đáp cùng sự lo lắng về đáp án.
Yêu sao? Cảm nhận được cái ôm ấm áp của cha, nhìn khuôn mặt phong sương của cha, không thương cha sao?
“Có không?” Cha cấp bách truy vấn.
Trong khi chờ đợi, tất cả nỗi lo lắng, bất an cùng hiển hiện lên mặt cha.
Một người có thể nào đồng thời xuất ra nhiều biểu tình cùng một lúc như vậy sao?
Tôi bình tĩnh nghĩ.
Nét mặt tôi bây giờ, nếu bị cha thấy được, thì sẽ như thế nào đây?
Con ngươi cha tràn đầy ảm đạm mà nhìn xuống dưới.
Tôi biết rõ, cũng không nói gì, cứ để mọi chuyện trôi qua. Tôi há miệng nhưng rốt cục cũng chẳng có thanh âm nào phát ra.
Dù cho kế hoạch của tôi có bị hủy, nhưng mọi việc hết thảy cũng đã xong. Bất kể là kết cục tốt đẹp hay là kết quả xấu, tất cả yêu hận rồi cũng tan thành mây khói.
Tôi thấy biểu tình cha lại trở nên thống khổ. Cha giãy giụa, tìm cớ, kéo dài. Cuối cùng, bất luận là có thuyết phục thế nào đi chăng nữa, điều đó đều không tồn tại, hiện chỉ còn biết đối diện với sự thật.
“...” Tôi nhìn thấy miệng cha chậm rãi mở ra, lời quyết định giống như theo đó mà sắp được tuôn ra.
Tôi nghĩ chính mình hiện thậm chí còn giống như đang đợi cha tuyên án.
“Đính đoong” Chuông cửa đột nhiên vang lên.
“... Cha đi mở cửa.” Cha giật giật miệng, nói ra một câu.
Cha quay người lại, tôi tựa như được trút đi gánh nặng mà thả người trên ghế sa lông. Chỉ còn một chút nữa thôi, chuyện kia dường như có thể được giải quyết, chỉ một chút nữa.
Cha đưa người khách trở vào trong phòng khách. Khi nhìn thấy người đó, tôi chỉ có cảm giác như mình bị đánh rơi vào địa ngục, nhưng đồng thời lại mang theo một cảm giác vui thích.
Nhìn phía sau gương mặt quen thuộc của Trương, tôi không thể tin được, tôi như vậy mà có thể cùng anh gặp mặt.
Ngày đêm nhớ mong cùng tưởng niệm, mà tại đây, lại chính là được tận mặt nhìn thấy.
“Khải…” Mở miệng nói, thanh âm tôi có chút khàn khàn.
Đôi mắt kia, bờ môi kia, gương mặt kia, so với trong hồi ức đã phác họa tới ngàn lần của tôi giống y hệt.
Thâm tình ngưng mắt nhìn, trong đôi mắt lúc này chan chứa biết bao tình nghĩa nồng đậm. Đôi mắt cùng ánh sáng chói lọi từ anh tiếp xúc, thật lâu đan vào nhau.
Trong ánh mắt anh, tôi đọc được tình cảm tương tự, nóng bỏng mà sâu sắc hơn. Đốt cháy lẫn nhau, chậm rãi hòa tan.
Anh gầy, tiều tụy đi rồi. Anh vốn luôn là người tràn đầy tinh thần, sức sống. Bộ dạng anh có chút u buồn, so với trong trí nhớ kia, quả thật là không tương xứng. Đôi lông mày của anh hơi nhăn lại, đôi môi mím chặt, lần nữa lại cho thấy biểu tình hiện đang thống khổ của anh.
Tôi vươn tay, muốn chạm vào nỗi u buồn của anh. Khải, anh nhìn thấy không? Em ở chỗ này rất tốt, không có bị tổn thương. Khải, anh nghe được không? Anh nghĩ tới em sao? Em thật sự rất nhớ anh, mỗi ngày, mỗi ngày, trong đầu chỉ có hình bóng anh.
Thời gian qua anh sống ra sao? Nghe nói anh bị đuổi học, trong nhà còn có chuyện nữa. Em thực xin lỗi anh, là em đã hại anh. Nhưng hiện tại anh không cần lo lắng, em sẽ đền bù tổn thất gấp đôi cho anh. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, hạnh phúc mà chung sống bên nhau, mãi mãi ...
Nước mắt đang bị tay ngăn lại, cũng cứ theo vậy mà trào ra, tôi còn chưa có làm gì đã bị cha kéo lại trong ngực, một tay ngăn cách tôi và Mễ Khải.
“Ngồi đi!” Mặc dù đây là lời nói với Mễ Khải, nhưng cha lại ôn nhu nhìn tôi, giúp tôi lau nước mắt.
“Không cần, tôi sẽ đi ngay.” Ánh mắt anh nhìn tôi cùng cha dao động một hồi, cuối cùng nhất định chăm chú trên người của cha, không ... liếc nhìn tôi lấy một cái.
Cha cũng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía Mễ Khải. Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai nhường ai. Trong không khí sản sinh ra một loại khí tức nồng đậm mùi thuốc súng.
“Đổng Vũ Hãn, chúng ta chia tay đi.” Mễ Khải nhàn nhạt mà nói, che đi thống khổ tận sâu trong lòng.
Mễ Khải vừa dứt lời, bên tai tôi truyền đến tiếng cười khẽ của cha.
Tôi kinh ngạc quay đầu, trông thấy khuôn mặt tươi cười của cha, lại chuyển hướng qua Mễ Khải, anh thất bại cúi đầu.
Thật lâu sau, trong phòng khách không ai nói thêm câu nào. Thời gian cứ yên tĩnh mà trôi qua, lời tuyên án cho sự sống của tôi như vậy mà mất đi.
“Vì, vì sao ...?” Tôi đã không biết mình hiện đang ở nơi nào, trong đầu đang nghĩ tới cái gì. Mà có lẽ, tận thế cũng không hơn gì cái này rồi.
“Em lừa gạt anh, lừa anh thê thảm! Em căn bản tên gọi không phải là Dương Hạo, sinh nhật cũng không phải là ngày 9 tháng 3. cũng chưa đầy 18 tuổi.”
Không có xúc động, phẫn nộ lên án, hết thảy mọi thứ đều được anh bình thản nói ra, “Em là người có tiền, thấy thú vị liền ra ngoài giải sầu đôi bữa. Không thú vị, liền vỗ mông ra đi. Để rồi sau đó, em lưu lại một cục diện rối răm để cho bọn anh giải quyết.”
“Không phải, không phải là như thế.” Trong cái ôm ấm áp của cha, tôi bắt đầu giãy giụa. Chỉ cần một chút, cho dù là một chút, để cho tôi chạm vào Mễ Khải, một chút thôi là đủ rồi, không cần đến lời nói, tâm ý chúng tôi có thể tương thông, anh rồi sẽ hiểu rõ.
“Chuyện kia rồi sẽ ra sao?” Mễ Khải ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy bi thương, “Cho dù không phải như vậy, em là nam, anh cũng là nam, trong nhà đều là con trai độc nhất, làm sao mà có khả năng cùng nhau một chỗ.”
Tôi trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh. Nối dõi tông đường đương nhiên là việc đại sự trong cuộc đời con người. Nhưng là loại sự việc này, chẳng phải từ lúc trước khi kết giao cần phải nghĩ kỹ đó sao.
“Tại sao? Tại sao hiện tại anh mới nói đến việc này? Em tưởng là anh đã suy nghĩ kỹ về việc này rồi, chứ không phải là nhất thời xúc động mới làm ra quyết định đó. Em vẫn cho là anh đã suy tính rõ ràng ...” Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ dường như đều có vẻ ngưng trệ hết lại.
“Anh không có như vậy, giống như tưởng tượng của em. Thật xin lỗi, làm cho em thất vọng rồi. Em đã tìm được đối tượng rất tốt...” Anh chậm rãi nói ra, ngưng một chút, “Như là cha của em.”
Tôi nhắm mắt lại.
“Em rồi sẽ sống thật tốt.”
Bừng tỉnh, thế giới trước mắt trở nên sáng tỏ vô cùng.
“Nói xong chưa?” Cha cười nhẹ mà nói.
Mễ Khải liếc nhìn cha, không nói gì. Anh thò tay gãi đầu, trên ngón áp út kia vẫn còn chiếc nhẫn sáng loáng có thể rõ ràng thấy được.
Một khắc này, chết lặng trong tâm bắt đầu chuyển động, kịch liệt nổi lên đau đớn.
“Không tiễn.” Cha mở cửa, làm ra tư thế xin mời.
Tôi nhìn thấy thân ảnh Mễ Khải xuyên qua cửa sắt rộng mở, cửa dần khép lại, anh xoay người liếc tôi khi cánh cửa khép lại, chặt đứt tất cả ánh mắt.
Chính là cái liếc nhìn này, trong thiên ngôn vạn ngữ, đó là cái liếc nhìn của ngàn vạn tình nghĩa.
Sự sống đang ở bên bờ vực, được cánh tay hữu lực kéo trở lại.
Chiếc nhẫn kia vẫn còn trên tay anh, anh còn đeo, là có ý nghĩa tràn đầy yêu thương, nên anh mới ngoái đầu lại nói cho tôi biết – anh không có thay lòng đổi dạ.
Vui thích tràn ngập lan tràn, là cảm giác linh hồn thoát ra khỏi thân thể mà trở nên bay bổng cùng nhẹ nhõm. Tôi lẽ ra cần sớm nghĩ đến, hết thảy những lời anh nói đều không phải lời thật lòng.
Anh có thể tới đây, cái này vốn là một việc không thể nào. Nhất định là cha đã có làm gì rồi. Cha luôn dùng thủ đoạn mà. Tại sao tôi lại ngu ngốc như vậy, không chịu tiếp thu bài học trước, lại một lần nữa rơi vào cái bẫy như vậy?
Tôi tự cười khổ chính mình ngu ngốc, đồng thời trong nội tâm lần nữa lại có động lực, cháy lên niềm hy vọng.
|
Chương 28
Edit + Beta: Mạc Lam Như
Từ sau khi Mễ Khải đi, mỗi ngày của tôi đều có vẻ vô cùng xao động, tôi khó có thể bình yên ngồi một chỗ. Tuy không biết vì sao Mễ Khải lại nói vậy, nhưng dù sao anh cũng đã cho tôi đủ loại ám hiệu, tôi biết, anh vẫn sẽ đợi tôi.
Vốn dĩ tôi nên yên lòng vì những điều này, nhưng không hiểu sao giờ lại bắt đầu nôn nóng, như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi dưới nước mà rục rịch không yên.
Nằm trong lồng ngực cha, tôi lại thay đổi tư thế, mặc kệ xoay như thế nào, tôi cũng không thấy dễ chịu. Cha dừng đọc sách, thấp mắt nhìn xuống tôi. Khóe miệng cha hơi nhếch lên một chút, cha lại tiếp tục đọc sách, còn tôi một bên xem bài vở. Hiện tại tôi không đi học, cũng không có việc làm, cha thường để tôi nằm như vậy mà vuốt ve.
Tôi nhàm chán ngáp ngáp một chút, cha để quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía tôi: “Mệt mỏi sao? Mau đi tắm rửa.”
Tôi gật gật đầu, đứng lên.
Cuối cùng tôi cũng có thể thoát ly khỏi ánh mắt của cha, cũng chỉ có lúc này, tôi mới có thể thả lòng bàn thân.
Mở vòi hoa sen, tôi nhìn thân ảnh mơ hồ trong gương. Không biết cha tại sao lại yêu thích con người trước mặt này. Rõ ràng là một thiếu niên bình thường, chỉ là khuôn mặt kế thừa huyết thống nên đẹp mắt một chút. Tôi cũng không có cá tính, lại khúm núm, nhút nhát như chuột, nội tại lại càng bần cùng cực điểm.
Tại sao cha lại thích tôi? Tôi là con trai cha, trong cơ thể mang cùng một dòng máu, cùng huyết thống. Đây là tại sao chứ?
Tôi ngược lại nghĩ tới một người khác. Mễ Khải thì sao? Anh vì sao lại yêu thích tôi?
Như vậy thì cái người lúc nào cũng sai như tôi vì sao lại có người ưa thích?
Vẫy vẫy bọt nước trên tóc, tôi rũ bỏ những suy nghĩ không tốt này. Mễ Khải nhất định là rất yêu thích tôi.
Mễ Khải, hôm nay được gặp anh, mọi chuyện lại là như thế, nghĩ như vậy càng như thêm tra tấn người.
Vì Mễ Khải...
...
“Cha...”
Cha ngẩng đầu, nhìn về phía tôi đứng ở cửa phòng ngủ: “Gội đầu sao? Con mau đi sấy khô tóc. Cẩn thận không bị cảm lạnh.”
“...” Cắn răng một cái, tôi bỏ đi áo choàng tắm trên người.
Ánh mắt cha lập tức tối lại, dao động mà đặt tại thân thể tôi.
“Mặc áo vào, sấy tóc rồi đi ngủ.” Cha lạnh như băng mà nói một câu, cúi đầu tiếp tục xem sách.
“Cha!” Tôi có chút gấp gáp.
“Đừng để bị cảm mạo.” Lần này cha cũng không ngẩng đầu lên.
“...” Hiện tại tôi không biết nên làm như thế nào cho phải.
Tôi đứng ở dưới ánh đèn, thân thể trần truồng, coi như cha đã từng trăm ngàn lần nhìn tôi lõa thể như vậy, như thế nào thì tôi vẫn là xấu hổ không thôi. Mà nghĩ tới mình cùng cái chuyện sắp cần làm, tôi càng có cảm giác mình trở nên xấu xa.
Rung động lấy tay bỏ đi đồ lót trên người, lay động thân thể bước tới trước một bước, tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cha...”
Cha lé mắt nhìn qua tôi một cái, kinh ngạc mở to mắt: “Con, đây là đang làm gì vậy?”
“Con...” Dũng khí đổ xuống, tôi không tự giác cúi đầu, “Ôm con.” Tôi thanh âm yếu ớt như ruồi muỗi mà nói ra hai chữ.
“Đi ngủ!” Cha hô lớn một tiếng.
Không ngờ tới được là tôi bị cha quát to như vậy, thân thể bất giác co rúm lại, nước mắt nhẫn nhịn đã lâu chảy xuống. Chẳng lẽ mình thật sự là người vô dụng như thế, cái gì cũng không có làm được, mà ngay cả có nắm chắc thắng lợi trong tay thì sự tình cũng sẽ rối tinh rối mù cả thôi ...
Nâng lên đôi mắt đẫm lệ, tôi cũng nhìn thấy hai mắt cha hình như cũng đã đỏ thẫm.
“Cha, con yêu cha.”
Đất trời nghiêng ngả, tôi đã bị cha kéo mạnh về phía giường, đặt ở dưới thân.
“Con nói cái gì?”
Đôi mắt tràn ngập tơ máu của cha nguy hiểm trừng tôi, hơi thở nóng rực theo lời nói mà phun trên mặt tôi. Như vậy thật giống với quái thú đáng sợ đang chuẩn bị hưởng dụng con mồi.
“Con, yêu cha.” Tôi có chút run rẩy, không trọn vẹn mà nói ra câu kia, giống như chú ngữ mang theo ma lực.
“Nói lại lần nữa!” Cha gấp gáp, đối với tôi hô to.
“Con yêu cha.” Tôi lại đáp.
“Lại một lần nữa!” Cha thúc giục.
“Con yêu cha.”
“Một lần nữa!”
“Con yêu cha...”
Lần lượt, từng tiếng, cha như phát điên mà chăm chú bức bách.
Tôi không chút do dự, lần lượt lặp lại lời kia... Cuối cùng, tất cả thanh âm của tôi đều bị môi cha nuốt gọn.
Cha hôn đến kịch liệt, tất cả tương tư nửa năm nay dường như trút cả vào đây.
Hai tay tôi vòng qua cổ cha, chủ động đáp lại nụ hôn này, biến nó trở thành nụ hôn sâu, dài và ướt át.
Thấy được phản ứng của tôi, cha càng thêm điên cuồng. Thật sâu, thật dài, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Nụ hôn vừa dứt, tôi chỉ có thể nằm tại ngực cha mà thở.
Tôi nghĩ, cái duy nhất tôi có thể đem cho cha, có lẽ chỉ có cái này thôi.
Bờ môi bị hôn đến sưng đỏ, hơi run lên, đầu lưỡi có chút đau xót.
Cha tựa như hoàn toàn biến thành người khác. Tôi chưa từng có thấy qua cha cuồng bạo như thế này, hoàn toàn không còn hào hoa phong nhã như trước. Cha giống như là muốn đem tình cảm kiềm nén bấy lâu mà phóng thích vào lần này vậy.
Hoàn toàn không tuân theo trình tự nào, không một điểm thương tiếc, càng không có kiên nhẫn khiêu khích, cha trên người tôi điên loạn mà gặm cắn. Chỉ trong chốc lát, trên người tôi đã trải rộng những dấu hôn đỏ sậm cùng dấu răng.
Tôi nhắm chặt hai mắt, chờ đợi thống khổ đi qua.
Cùng Mễ Khải hôn môi, cùng Mễ Khải động chạm, tất cả đều không có giống như vậy. Vừa nghĩ tới cái người đang ở trên thân mình không phải là Mễ Khải, tôi liền có chút cảm giác muốn bài xích.
Chăm chú leo lên phía trên thân thể cha, tôi tự nói với mình, chỉ cần qua đi là tốt rồi. Chỉ cần xem cha như Mễ Khải là được rồi. Là Mễ Khải đang hôn tôi, là Mễ Khải đang vuốt ve tôi, là Mễ Khải đang tiến nhập thân thể tôi...
Đã là nam nhân, vô luận đối phương là ai, nơi địa phương trí mạng kia mà bị kích thích, ắt sẽ không chịu nổi mà phản ứng. Huống chi đây lại là thân thể quen thuộc đã từng bị cha chiếm hữu qua bao lần.
Cha ra vào rất nhanh khiến cho tôi liền có phản ứng. Tình dục chậm rãi bao phủ toàn thân, hai chân chăm chú kẹp lấy hai bên hông của cha, đong đưa eo của chính mình.
Chưa bao giờ thấy tôi chủ động như vậy, cha đã hoàn toàn mất đi lý trí, thầm nghĩ chính mình nên dùng khoái cảm mà nhấm nháp nhiệt tình của tôi.
Không chịu nổi sự tấn công mãnh liệt của cha, như có luồng sóng mãnh liệt đánh tới, làm tôi chậm rãi lên tới cao trào.
Trong hoảng hốt, tôi thấy Mễ Khải đang nhìn tôi mỉm cười. Anh vuốt ve tóc của tôi, tới gần bên tai tôi mà nói: “Anh yêu em.”
Một lời thổ lộ kia làm tôi toàn bộ đều vui thích, cao hứng gọi ra tên của anh: “Khải!”
Thân thể căng cứng xụi lơ xuống, ánh mắt tan ra đụng phải đôi mắt cha, mang theo phẫn nộ cùng không thể tin được.
Tôi giật mình một cái, cảm giác được trong người không còn nguồn phát tiết đầy nhiệt lưu nữa liền mềm nhũn ra.
Cha đen mặt từ trong cơ thể tôi lui ra. Tôi chỉ có thể hoảng sợ cùng bất an mà nhìn cha.
Cha không nói hai lời, lập tức đem tôi vào phòng tắm. Đem tôi quăng xuống bồn tắm, mặc kệ tôi có bị đụng đầu hay va chạm vào đâu không, cha vặn mở vòi hoa sen, xả nước trực tiếp lên người tôi.
Nước lạnh thoáng cái vọt tới, lạnh như băng, rét tới thấu xương. Nhưng làm cho tôi sợ hãi hơn cả chính lại là ánh mắt rét lạnh của cha. Nhiệt tình ban đầu sớm đã lui bước, chỉ còn lại độ ấm đã bị đóng băng hết thảy.
Mặc kệ tôi đang run rẩy sợ hãi trong bồn tắm giãy giụa, cha ném vòi hoa sen đi, tay đổ ra sữa tắm, hướng tới người tôi mà kì cọ.
Trên người tôi, cha một hồi điên cuồng xoa nắn, sau mang bọt biển hướng tới phía dưới thân sau của tôi mà sờ soạng.
Tôi sợ hãi mở to hai mắt, kinh hoảng vô cùng.
“Cha, con không muốn! Cha!”
Hai mắt cha đỏ ngầu, hoàn toàn không để ý tới lời nói của tôi, tiếp tục động tác vừa rồi.
Ngón tay mang theo sữa tắm rất dễ dàng tiến vào địa phương vừa mới bị khuếch trương qua, ở bên trong mà tận lực càn quấy, chà xát, không chút lưu tình.
Tẩy trừ như vậy chỉ mang đến thống khổ, tôi chỉ có thể leo lên ôm chặt vai cha, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
“Cha, không muốn. Đau quá, cầu cha...” Lời nói thỉnh cầu thoát ra không được trọn vẹn, đầy đủ.
Cha đột nhiên dừng động tác trong tay, đẩy tôi ra, vung tay cho tôi một cái bạt tai.
“Con như vậy mà để cho nó đụng chạm thân thể!” Cha đứng lên, tức giận nói, hung dữ trừng mắt với tôi.
Cái tát này là cực kỳ dùng sức, cả người tôi đều bị lật tung trong bồn tắm, bên má bị đánh sưng phồng lên. Xem ra, cha là đem tất cả khí tức phẫn nộ nãy giờ dồn hết vào cái tát này.
Cha thở gấp nhìn tôi một hồi rồi quay người đi ra, để lại tôi một mình trong phòng tắm.
Thoáng ngưng lại, tôi chậm rãi bò dậy, đem mình cuộn lại trong bồn tắm, lẳng lặng rơi lệ.
Tại sao lại như vậy? Tại sao chính mình lại không thể dùng được? Tại sao việc gì tôi cũng không làm được?...Khải, em làm mọi thứ hỏng hết rồi...
Trong nội tâm tràn đầy hối hận, ý thức chậm rãi mơ hồ dần.
Không biết đã qua bao lâu, cha lần nữa đi đến.
Tôi ngẩng đầu nhìn cha, mi tâm cha nhăn lại, ánh mắt bi thương mà nhìn lấy tôi. Cúi đầu thấp xuống, tiếp tục ôm chặt lấy thân thể mình, tôi không phản ứng.
Cha đi về phía trước, xả đi nước lạnh, vặn xuống một hồi nước ấm, cọ rửa thân thể run rẩy của tôi. Một bên nhẹ nhàng xoa bóp, một bên dùng bọt biển thoa bọt khắp thân thể tôi.
Thân thể ôn hòa dần, khuôn mặt trắng bệch của tôi hiện lên vài vệt hồng nhạt, run rẩy cũng dần dần ngừng lại.
Cha đau lòng dùng khăn tắm lau nhè nhẹ trên thân thể tôi, che kín vết nước cùng một bên khuôn mặt bị sưng lên.
Lau sạch sẽ thân thể tôi, cha dùng khăn tắm bao lấy tôi, ôm tôi quay vào phòng ngủ.
|