Hắc Ám Xâm Tập
|
|
Đến khi Tê buông Lâm Lẫm ra, đã mấy giờ trôi qua. Mồ hôi trên người Lâm Lẫm tạo thành một lớp mỏng, Tê lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra, qua lớp vỏ tàu trong suốt nhìn ra ngoài.
Khi Tê bị Lâm Lẫm lần thứ n trằn trọc xoay người quấy rầy y, hắn rốt cuộc cầm lấy mảnh vải chà lau thân thể cho Lâm Lẫm. Một trận rung động kéo dài trong vài giây tác động vào Tê, Lâm Lẫm không cảm nhận được, nhưng Tê trời sinh có thần kinh nhạy bén………..
Phi thuyền theo Á không gian nhảy ra, hiện tại đang bay với siêu vận tốc ánh sáng. Tê ném khăn lau, đi ra khoang ngoài……
Người đang điều khiển phi thuyền xoay người lại nói với Tê, “Phát hiện một chiến hạm, ở phía trước chúng ta.”
Hồng đang từ một hướng khác đi tới. Tê bước đến gần, trên màn hình quả nhiên có một điểm sáng nhấp nháy không ngừng.
“Là loại chiến hạm gì? Theo lý thuyết, chúng ta tiến hành thêm hai lần nhảy nữa là có thể tới được tinh hệ phía trước.” Hồng nói đầu tiên.
“Căn cứ biểu hiện, cùng với công nghệ ban đầu của phi thuyền này là tương tự…….”
“Cũng chính là ở trên đó có những tên giống như Lâm Lẫm!” Hồng không thèm để ý nói.
Tê hừ lạnh một tiếng, bước sang một bên, “Gửi đi tín hiệu cầu cứu.”
Tín hiệu là mỗi phi thuyền đều có, nếu chiến hạm kia cũng thuộc hệ ngân hà, như vậy dựa theo hiệp ước, bọn họ là không thể cự tuyệt trợ giúp. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tê gợi lên một nụ cười, nguyện vọng của bọn họ cũng sắp đạt thành.
“Đối phương yêu cầu giải thích nguyên nhân, đưa ra danh tính.”
“Không cần quan tâm, dù sao cuối cùng vẫn phải phái người sang đây.” Hồng nói.
Sau khi đọc được trí nhớ của Lâm Lẫm, bởi vì máy móc là không có năng lực phân biệt, tất cả ký ức đều được bảo quản, sau khi đọc, bọn họ đối với hệ ngân hà cũng có hiểu biết nhất định.
Nếu là nhận được tín hiệu cầu cứu mà không đi cứu viện, máy tính chủ sẽ ghi lại những dữ liệu đó, khi về tới Trái đất, đây là hành vi trái pháp luật, sẽ bị xét xử. Ngôn ngữ hai bên vốn không thông nhau, nhưng Lâm Lẫm được trang bị vi mạch nên họ mới có thể nói chuyện. Hiện tại vì thuận lợi cho những hành động sau này, bọn họ cũng bắt đầu học tập ngôn ngữ của hệ ngân hà, giao tiếp là không thành vấn đề.
Không ngoài dự kiến, sau khoảng mười phút, Tê thu được một yêu cầu đề nghị kết nối.
Hồng đã muốn nở nụ cười, trong quá trình tiến lại gần, bọn họ thấy chiến hạm mang dấu hiệu y tế, trên loại thuyền này, quân nhân là không nhiều. Phía bên kia đã phái ba người ngồi trên một phi thuyền bé tiến vào, cầm vũ khí trong tay.
“Các ngươi gặp khó khăn gì?” Người đi đằng trước hỏi.
Vẻ bên ngoài của Tê cùng Hồng tương tự con người, điểm này đem lại cho bọn họ một thuận lợi rất lớn.
“Chúng ta ở trên phi thuyền cứu hộ của thuyền quân dụng đánh số XYL30801, khi đang hôn mê bỗng nhiên xảy ra một vụ nổ mạnh, tuy rằng đúng lúc thoát được, nhưng hệ thống thông tin cùng khoang hôn mê đã bị phá hủy, may mắn gặp các ngươi.” Hồng căn cứ vào những chuyện đã xảy ra đối với Lâm Lẫm vừa nói vừa thở dài, cuối cùng liền làm như thật, lộ ra một nụ cười cảm kích.
“Đúng không?” Người đi đầu gỡ xuống mặt nạ bảo hộ, tuy rằng khuôn mặt bọn họ quá mức đẹp, nhưng phẫu thuật thẩm mỹ hoặc những người mang gien cải tạo không ít, nên cũng không quá bất ngờ, “Chúng ta cần cùng máy tính của các ngươi tiến hành liên hệ để xác nhận.”
“Được.” Hồng liền tự mình dẫn họ đi.
Đó là một quyết định sai lầm, ba người vốn đứng ở cửa bắt đầu đi sâu vào trong khoang thuyền, bọn họ còn chưa biết cuối cùng là cái gì đang đợi bọn họ. Cho dù có vũ khí trên tay, Hồng giết bọn hắn đơn giản như thái rau vậy.
Khi người cuối cùng đi ngang qua người, Hồng để lộ ra răng nanh đáng sợ, những chiếc răng nhọn trong giây lát cắn ngập vào xương sọ của nam nhân, khiến người nọ ngay cả cầu cứu đều không kịp hô lên.
“Đưa máy phiên dịch cho ta.” Người đi đầu quay lại nói. Vừa lúc thấy đôi mắt đồng bạn rơi ra, khắp nơi máu tươi khiến cho người ta sợ hãi. Trong hoảng sợ, hắn nâng súng trong tay lên. Cùng lúc hắn bóp cò súng, Tê lắc mình một cái vọt tới bên người hắn, thật gọn gàng dứt khoát chém đứt cánh tay.
Nam nhân nhìn chính mình bị cụt tay, đôi môi run rẩy kêu to, “Hải tặc….là hải tặc….”
Giây tiếp theo, thanh âm bị nghẹn lại tại cổ họng, năm ngón tay của Tê đã xuyên qua cổ hắn. Người đứng giữa bị một màn tàn nhẫn làm sợ tới mức chân khuỵu xuống, nhưng nói thế nào hắn cũng là quân nhân, không phải hắn không phản kháng, mà là Hồng đã nắm chặt mặt hắn.
“Tốt lắm, thông báo rằng có thể lên thuyền…..” Hồng dán tại vành tai hắn nhẹ giọng nói.
“………”
Hồng thu chặt móng tay lại uy hiếp. Nam nhân nuốt nuốt nước miếng, ném vũ khí trong tay, lấy ra thiết bị liên lạc, “Báo cáo tàu Raphael, thân phận đối phương đã được xác nhận, không có bất thường, đề nghị cứu trợ.”
“Tốt lắm.” Hồng vỗ vỗ mặt hắn.
|
“Dừng tay.” Khánh Âm từ xa đi tới, “Đừng biến thành một đống thịt nát nữa, ta muốn một cái để nghiên cứu.”
Hồng liếc xéo hắn một cái, “Ngươi còn sợ không có tài liệu nghiên cứu sao?”
Khánh Âm đứng cạnh thi thể hai người, thì thào tự nói, “Hoàn hảo, nội tạng không bị tổn thương, có thể giải phẫu ra xem.” Lại sờ sờ vào một người, “Bộ não này cũng có thể mở ra để thí nghiệm.”
Nghe được lời nói của Khánh Âm, nam nhân run rẩy, bởi vì Khánh Âm đã ngẩng đầu lên, lấy ánh mắt nhiệt tình nhìn chằm chằm vào hắn.
Lạch cạch!
Tiếng động của một vật rơi xuống đất, khiến cả mấy người đều quay đầu nhìn lại. Lâm Lẫm chỉ khoác áo ngoài, sắc mặt tái nhợt đứng đó, ánh mắt nhìn về nơi đẫm máu trên mặt đất, cái chén trong tay rơi ở bên chân.
Tim Tê chợt đập mạnh, một cảm giác kỳ lạ dâng lên, y che đi máu tanh trên mặt đất đi đến bên người Lâm Lẫm, cầm bàn tay lạnh như băng của hắn, “Sao lại ra ngoài, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Đỏ, màu đỏ….” Lâm Lẫm nói đứt quãng.
Tê ôm thắt lưng hắn, nâng hắn lên mang trở về khoang thuyền, “Không có việc gì, tiếp tục ngủ đi.”
Hồng lộ vẻ khinh thường nhìn phương hướng hai người rời đi, “Ngu ngốc.”
Khánh Âm đã gọi người đem thi thể nâng đi, cũng không thấy bóng dáng hắn, hẳn là phải đi tiến hành “Nghiên cứu khoa học.”
Nam nhân kia thấy không ai để ý đến mình, đang muốn nhân cơ hội phản kháng, lại bị ánh mắt của Hồng khiến cho không thể nhúc nhích, đó là một đôi mắt hoàn toàn vô cảm, giống như có thể giấu đi mọi cảm xúc.
Tê rất nhanh quay về phòng kiểm soát, dường như cùng lúc y quay lại, phi thuyền đã nhận được thông báo cho phép đổ bộ của đối phương.
Khi cửa khoang thuyền mở ra, Tê đá nam nhân kia, “Dẫn đường.”
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi giống như kế hoạch của bọn họ, rất dễ dàng cướp được chiến thuyền y tế này, không hề có tổn thất….
Bởi vì những người này còn có ích, Tê không giết chết, cũng đã cảnh cáo Hồng, chỉ là đánh ngất bọn họ, nhiều nhất là chặt đứt một chân. Còn những quân nhân thề sống chết chống lại thì là ngoại lệ. Người đứng đầu bên phe đối phương là một bác sĩ mặc áo trắng, đeo kính mắt viền vàng, nhã nhặn mà yếu đuối, hắn nhỏ giọng cảnh cáo, “Các ngươi đang phạm pháp, đây là phi thuyền y tế của liên bang, thiết bị theo dõi sẽ đem bộ dáng các ngươi truyền lại Trái đất…….”
Hồng so với Tê còn chán ghét các kẻ yếu đuối hơn, chỉ thấy hắn khoát tay, đã đem vị bác sĩ kia văng xa hơn mười thước, trực tiếp đụng vào vách tường, sau đó liền ngất đi.
“Tốt lắm, hiện tại đem bọn chúng giam lại.”
Vài người được phân công lập tức đi thực hiện, còn những người bên Tê thì bất động, cho đến khi Tê gật đầu với bọn họ. Chiến hạm này to hơn gấp trăm lần so với phi thuyền nhỏ chỉ có thể chứa hai mươi người, ngoại trừ các thiết bị y tế, thì không có nhiều người lắm, chỉ có sáu mươi người, trong đó mười tên hoàn toàn là quân nhân, còn có năm nhân viên hậu cần. Trừ bỏ hai gã quân nhân đã chết, còn lại tám gã quân nhân thì sáu người cũng đã chết, còn lại mấy chục tên trói gà không chặt thì đã đầu hàng hết.
Bọn họ thật không ngờ có người sẽ cướp đoạt phi thuyền y tế, đây là một việc có kết quả hoàn toàn không tốt. Một là phi thuyền y tế không có thứ gì đáng giá, hai là cướp loại tàu này sẽ phải nhận trừng phạt cực kỳ hà khắc.
Chờ sau khi đã bố trí tốt tù binh, Tê mới đưa Lâm Lẫm lên trên. Sự tình vừa rồi giống như để lại trong lòng Lâm Lẫm một bóng ma, hắn đem thân thể co lại như một con tôm trên giường, khóe mắt hồng hồng. Nhìn thấy Tê, Lâm Lẫm liền lấy tay lau nước mắt, kéo ga giường lên trùm hết cả người. Tê ngồi xuống bên giường Lâm Lẫm, xoa đầu hắn qua lớp ga mỏng
“Tức! Tức!” Hai tiếng động nhỏ vang lên khiến Tê xốc tấm ga lên.
Phỉ Thúy đáng ra vẫn bị nhốt ở trong lồng giờ lại bị Lâm Lẫm nắm chặt trong tay, nhưng vừa rồi Lâm Lẫm cuộn tròn người lại nên mới không bị phát hiện. Trong mắt y, Phỉ Thúy chỉ là một thứ phiền toái, nhưng bởi vì Lâm Lẫm, y vẫn mang nó lên phi thuyền, chính là nghiêm khắc hạn chế thời gian nó cùng Lâm Lẫm thân thiết. Phần lớn thời gian Phỉ Thúy đều bị nhốt trong lồng sắt, Lâm Lẫm nếu muốn nó, đều trợn to hai mắt nhìn Tê, nếu y cố tình không để ý tới, hai mắt Lâm Lẫm sẽ rất nhanh ướt át….giống như một đứa trẻ muốn đồ chơi vậy.
“Chính ngươi lại lấy ra hả?” Tê hỏi. Tuy rằng không có khóa, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên không được sự cho phép của Tê mà hắn tự tiện làm.
Lâm Lẫm cắn cắn môi, không trả lời. Tê cũng không ép hỏi, hiện tại, nếu nó có thể khiến Lâm Lẫm cao hứng, y cũng không để ý đến việc Lâm Lẫm làm mà không xin phép.
“Tốt lắm, đi xem phòng mới của ngươi nào.” Tê thấp giọng nói.
Nhưng dù trong lời nói của Tê xem ra đã thực ôn hòa, vẫn làm cho Lâm Lẫm run lên vài cái.
“Vẫn còn sợ hãi?” Tê bắt đầu ảo não vì cái gì lúc trước không cho người trông chừng hắn.
Lâm Lẫm nắm chặt Phỉ Thúy trong tay.
“Chít chít!”
Phỉ Thúy bị Lâm Lẫm nắm chặt khiến nó đau phát khóc, đôi mắt ngập nước, cái miệng mở ra huh huh vài tiếng, đáng tiếc Lâm Lẫm hoàn toàn không để ý tới. Tê dùng tay nâng bả vai hắn, kéo hắn từ trên giường đứng lên, ôm vào trong ngực,vài sợi tóc đen chạm vào tay y, trải qua mấy tháng, tóc Lâm Lẫm đã dài ra rất nhiều.
“Không sao, đó chỉ là ác mộng thôi, không cần lo lắng, không có chuyện gì….” Tê càng nói càng nghiêm túc, hoàn toàn không ý thức được hành vi của mình có bao nhiêu khác thường, thái độ đối với Lâm Lẫm dường như đã sớm vượt qua sự hiếu kỳ, mới lạ đối với con mồi, “Không phải sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi……”
Sẽ không để ngươi lại bị tổn thương, chuyện Hồng đã gây ra tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa.
“……..” Môi Lâm Lẫm mấp máy một chút, sau hơn mười phút, mí mắt dần dần rũ xuống….
Tê một lần nữa đem hắn đặt lại trên giường, thấy tay hắn vẫn không buông Phỉ Thúy, trong lòng không vui, nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài. Sau khi thương lượng cùng Hồng, liền quyết định đem tù binh chia làm hai nhóm, Hồng cùng Tê mỗi người một nửa, bởi vì bọn họ là công cụ sinh sản quan trọng.
“Nơi này, nơi này, cùng nơi này, cả ba hành tinh đều thích hợp để chúng ta sống.” Hai gã thanh niên hướng về Hồng và Tê báo cáo.
Ba hành tinh này đều cách hệ ngân hà khá xa, mà lại vô cùng hoang vắng, khá giống với giai đoạn thời tiền sử của Trái đất, theo lý thuyết con người nên sớm di dân tới đây, nhưng đáng tiếc là đã có các đạo luật bảo vệ hành tinh cách đây hai trăm năm, hạn chế con người như châu chấu di dân ồ ạt. Hơn nữa cả ba hành tinh này đều xuất hiện dã thú rất hung mãnh, quân đội Trái đất vốn không hiếu chiến, căn bản không nghĩ vì di dân mà hao phí một nguồn sinh lớn để săn bắt chúng. Vả lại, các tổ chức bảo hộ cũng không cho phép.
Họ thực hiện những nỗ lực không ngừng nghỉ để lấy được lệnh cấm, bất cứ loại thuyền nào cũng không được phép đổ bộ, lại càng không cho phép nhảy tới tinh hệ này. Cũng bởi vì những hành tinh thuộc địa ở gần đã nhiều không đếm hết, mọi người đối với những hành tinh xa xôi cùng hoang dã lại càng không hứng thú.
Sau một cuộc thảo luận đơn giản, bọn họ chọn một hành tinh có hệ số rủi ro cao nhất, bởi vì càng nhiều mãnh thú cũng có nghĩa là càng nhiều thức ăn. Chặng đường quả là xa hơn, chiến thuyền này dù được trang bị hệ thống động lực tiên tiến nhất trên Trái đất dành cho những phi thuyền khổng lồ, nhưng lấy tốc độ cao nhất cũng phải mất nửa tháng.
*khéo léo làm chệch hướng: nguyên văn là “tứ lạng bạt thiên cân”
|
Chủ yếu có mấy nghĩa chính: Lấy nhu thắng cương
Mượn lực: khi hai bên tranh đấu, chuyển hoán lực của cả hai bên, dùng lực của đối phương cùng lực của mình, phản lại hắn; hoặc thay đổi dòng lực lượng; hoặc cả hai bên cùng hợp nhất.
Đưa vào hư không: để đối phương tỏ rõ ra két cấu của dòng khí trong người, đến khi nơi phát ra kình lực bị lộ ra, đột nhiên đem chính mình hóa hư không, nhằm thẳng vào phá hủy nơi tập trung sức mạnh của đối phương.
Dùng mưu đồ mà không dùng sức mạnh
*Bước nhảy không gian (Space jump): là một cách dịch chuyển thường được xuất hiện trong các tiểu thuyết hoặc bộ phim về khoa học viễn tưởng.
Nói theo một cách đơn giản, trong vũ trụ bao la, chúng ta biết được nhanh nhất chính là vận tốc ánh sáng, hành tinh cách Trái đất gần nhất là khoảng 20 năm ánh sáng, thế nên chúng ta đưa ra một luận điểm về bước nhảy không gian. Ví dụ, thời gian cần thiết để chúng ta vượt qua khoảng cách từ A đến B trên mặt phẳng (không gian hai chiều) khoảng mười năm. Nhưng vì một biến cố nào đó, mặt phẳng kia bị cong lại trong không gian ba chiều, khiến điểm A và điểm B gần nhau hơn, thậm chí trùng lên nhau. Khi đó điều kì diệu đã đến với chúng: Thời gian hàng chục năm để đi từ A đến B đạt được chỉ trong giây lát. (Ai đã đọc Đôrêmon chắc cũng từng biết về luận điểm này ^^)
|
7|
Thiết lập lại từ đầu một lộ tuyến mới cho phi thuyền, phá giải hệ thống theo dõi, mang theo mấy chục tù nhân, bọn họ liền hướng hành tinh đã chọn thẳng tiến. Sau khi hoàn thành xong công việc, đã mười mấy giờ trôi qua, hơn nữa trước khi cùng Lâm Lẫm làm tình y cũng không nghỉ ngơi, đến bây giờ, Tê cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Y hoạt động cổ, quay về phòng Lâm Lẫm.
Lâm Lẫm vẫn còn đang ngủ, không biết là hắn vẫn chưa có tỉnh hay đã tỉnh rồi lại thiếp đi. Nhưng tay đã muốn buông ra, Phỉ Thúy nằm trên giá treo quần áo bên giường quạt quạt cánh, hai ánh mắt khép lại thành một đường chỉ, đang mơ mộng đẹp. Bỗng nhiên, Tê nhăn mày, bọn họ vốn rất bận rộn, Lâm Lẫm hẳn là chưa có ăn gì đi. Tê đang chuẩn bị đi lấy thức ăn, nhưng lại phát hiện trên bàn có một cái hộp đã được mở ra, bên trong đã được ăn sạch.
Giống như một tầng băng lạnh theo trên mặt rút đi, Tê đi đến bên giường, xốc chăn lên chui vào. Một cỗ ấm áp trên người Lâm Lẫm liền truyền đến, Tê không kìm nổi mà ôm hắn, đem mặt y dán chặt vào sau lưng hắn. Sau một lát, Tê đột nhiên muốn nhìn mặt Lâm Lẫm một chút, vì thế y xoay người Lâm Lẫm lại, nhưng là y liền rất nhanh phát hiện ra rằng làm như vậy là không thể ôm Lâm Lẫm, bởi vì bụng hắn quá to…. Do dự trong chốc lát, Tê vẫn xoay người hắn sang….
Có thể do những hình ảnh giết chóc đã kích thích Lâm Lẫm, giờ còn chưa tan đi, cũng có thể là bởi quan hệ ngày hôm qua quá mức kịch liệt, hắn vẫn mê man, tùy ý Tê đem hắn xoay đi xoay lại cũng không có tỉnh. Tìm một vị trí thật thoải mái, y nhẹ nhàng thở ra, từ từ nhắm mắt lại. Lại bởi vì Tê mà Lâm Lẫm ngủ không yên, phía sau lưng thấy lạnh lạnh….
“Uhm….” Lâm Lẫm xoay người lại, như thế nào mà y lại nằm kế bên mình….
Có lẽ đã quá quen với mùi của Lâm Lẫm, người luôn luôn ngủ không sâu như Tê cư nhiên lại không có động tĩnh gì, ngược lại càng dùng sức ôm chặt người trong lòng, không cho hắn ngọ nguậy.
Khánh Âm vừa lúc đến nơi tìm Tê, đứng ở cửa thấy tình cảnh này, một Tê thật tuấn mỹ cùng một Lâm Lẫm không ngừng giãy dụa mà thoát không ra khỏi cái ôm.
“…….” Chờ hồi phục lại tinh thần, Khánh Âm phát hiện chính mình đã quay ra ngoài, cũng thay bọn họ khóa kỹ cửa. Hắn vuốt tóc mình, cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được, vì thế không hề miễn cưỡng mà quay về phòng thí nghiệm.
Một giấc ngủ này, ước chừng khoảng mười tiếng. Trong lúc đó, Lâm Lẫm đang gặp ác mộng chính mình bị trói vào tảng đá chìm xuống đáy biển, cảnh trong mơ làm cho Lâm Lẫm thở hổn hển, sau đó tỉnh lại. Quay đầu lại nhìn, thấy Tê ở phía sau, hắn giật giật cơ thể, phát hiện Tê không chịu buông ra, hơn nữa khi hắn cử động lại càng bị Tê ôm chặt hơn, Lâm Lẫm tức đến phát khóc đành phải chấp nhận làm một Mộc Đầu Nhân*, lại có chút ghen tỵ với giấc ngủ sâu của Phỉ Thúy.
Hắn không dám đánh thức Tê. Bởi vì hắn từng có một bài học kinh nghiệm rất sâu sắc. Có một lần, hắn làm nháo loạn lên không ngớt khiến Tê tỉnh dậy, kết quả là Tê quay sang đè hắn, làm suốt một ngày, hắn đau đến mức khóc hết nước mắt mà Tê cũng không chịu tha….
Sau khi được ngủ ngon, tinh thần Tê thực sảng khoái, y thay Lâm Lẫm chải tóc, thấy mắt Lâm Lẫm đỏ lên liền hỏi, “Ngươi khóc à?” Lâm Lẫm liên tục lắc đầu.
Khánh Âm tính toán thật tốt thời gian, chọn thời gian thích hợp tiến vào, “Ta có chuyện muốn nói.”
“Nói đi.” Tê vẫn đang nắm cằm Lâm Lẫm nhìn xem đôi mắt thỏ* của hắn.
“Này….” Khánh Âm liền do dự……
Tê cuối cùng cũng buông Lâm Lẫm đang ngồi trên đùi hắn ra, rồi nói, “Đi thôi.”
Tiến vào một phòng họp nhỏ, Tê nhếch chân lên nói, “Đừng có dài dòng.”
Khánh Âm ngồi xuống bên cạnh y, “Về thân thể của Lâm Lẫm….”
Tê nghe được chuyện có liên quan đến Lâm Lẫm, biểu tình lười nhác bắt đầu trở nên nghiêm túc, ngay cả chân cũng thả xuống dưới, “Hắn làm sao vậy?”
“Trứng trong bụng hắn, đã xác định là biến đổi, kết hợp với gien của hắn…. Bào thai sẽ không được sinh ra dưới hình thức trứng như trước kia, sau đó ở bên ngoài tiếp tục lớn lên, mà là trưởng thành trực tiếp trong cơ thể.”
“Việc này ta đã sớm biết.” Tê nhìn hắn, Khánh Âm trước đây đã từng nói với y.
“Ta nghĩ, đây không phải một trường hợp đặc biệt, nếu những người khác cùng ngài giao hợp….” Khánh Âm bỗng nhiên im miệng, bởi vì hắn phát hiện ánh mắt Tê nhìn hắn không tốt, “Nếu những loài khác cùng người trong tộc chúng ta giao hợp, hẳn là cũng giống như Lâm Lẫm….”
“Ý ngươi là….”
Khánh Âm gật đầu, “Đúng vậy, gien của chúng ta pha trộn với người trong hệ thiên hà, tất nhiên theo ý ta là tiến hóa, nhưng ngài biết đấy, Hồng đại nhân luôn bị ám ảnh bởi huyết thống, hắn sẽ không đồng ý việc gien dị tộc lẫn vào….”
Khoảng thời gian hành tinh bọn họ còn huy hoàng, trình độ khoa học kỹ thuật đã phát triển rất cao, Hồng cực độ bài trừ việc nghiên cứu gien di truyền, hắn không tiếp thu khiếm khuyết của hình thức sinh sản…. cũng không để ý rằng họ đang tiến vào con đường không có lối thoát. Trong mắt hắn, không có hậu đại liền đi cướp người của hành tinh khác là chuyện đương nhiên, tuy rằng phần lớn mọi người đều cho rằng như vậy, Tê cũng giống họ, nhưng Tê lại tương đối lý trí. Đây cũng là lý do mà Khánh Âm lựa chọn Tê. Tuy rằng hắn biết Tê thật ra cũng là bắt nguồn từ sự tự tin đối với bản thân mình, y cho rằng dù cùng bất cứ sinh vật nào pha trộn gien, gien của y là hoàn toàn chiếm ưu thế, không bị đồng hóa mà là tiến hóa.
“Muốn nói ra không?” Khánh Âm hỏi.
Bởi vì lần đầu Hồng thấy Lâm Lẫm là cách đây ba tháng trước, cho nên bụng Lâm Lẫm tạm thời còn chưa khiến Hồng hoài nghi, nhưng trứng trong bụng Lâm Lẫm cũng không xác định được rốt cuộc cần bao lâu mới có thể trưởng thành. Qua một tháng nữa, nếu còn chưa đẻ, Hồng cũng sẽ nhận thấy.
“Trước tiên cứ gạt Hồng.”
|
Tê vừa rời khỏi Lâm Lẫm, Phỉ Thúy liền bay đến bên người Lâm Lẫm, dùng thân thể nho nhỏ chạm vào mặt Lâm Lẫm, ngón tay như những que diêm nhỏ qua lại vuốt ve da hắn, giống như đang an ủi. Lâm Lẫm ngồi ở cửa sổ của phi thuyền, hai mắt vô thần nhìn không gian hoang vu ở bên ngoài.
“Chít chít!” Phỉ Thúy thấy Lâm Lẫm không có phản ứng, sốt ruột lấy đầu đi cụng hắn.
Lâm Lẫm bị làm ngứa, liền tóm lấy cánh đem nó đặt ở trong tay, “Phỉ Phỉ…..”
Đối với Lâm Lẫm bây giờ mà nói, hai chữ Phỉ Phỉ so với Phỉ Thúy dễ nhớ hơn. Phỉ Thúy cuối cùng cũng giành được sự chú ý của Lâm Lẫm, nó liền khoe khoang đôi cánh rực rỡ bay đến độ cao đối diện Lâm Lẫm, “Chu!” khi Lâm Lẫm đang trơ mắt liền bị hôn một cái.
“A!” Lâm Lẫm không nhìn nữa, lập tức bật cười ha ha.
Tê còn chưa bước vào, chợt nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Lâm Lẫm. Tê đứng tại chỗ, Lâm Lẫm dường như chưa bao giờ cười như vậy ở trước mặt y, cho dù hắn ngốc, cũng chỉ là ngẫu nhiên cười hì hì vài tiếng. Chưa từng cao giọng cười to như vậy…. Tê trừng mắt nhìn, trong mắt giống như có hạt cát, không đau nhưng lại gợn gợn khiến y không thể chịu đựng được.
Lâm Lẫm thấy Tê nghiêm mặt lạnh lùng bước vào, theo bản năng đem Phỉ Thúy giấu ở sau người, giống như trẻ con, khi cha mẹ tức giận, một đứa bé còn nhỏ cũng thực nhạy bén biết cha mẹ không vui…. Lâm Lẫm nhảy dựng lên lui vào một góc, trốn sau bức rèm, chính là bụng hắn lại lộ ra trông có vẻ thực buồn cười, Tê bỗng nhiên tức giận, hắn như thế nào lại ngốc như vậy…. Lâm Lẫm trước kia cho dù cùng y đối đầu cũng không làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy.
“Lại đây!” Gân xanh trên trán Tê hiện lên.
“Ngươi không nhìn thấy ta…..” Lâm Lẫm giống như trong miệng ngậm đường, mơ hồ nói.
“………” Loại sự tình này thật ra đã không phải lần đầu tiên, trò đùa của trẻ con luôn ngây thơ tức cười, Tê cũng không để trong lòng, ngược lại cảm thấy rất thú vị. Nhưng hôm nay, y không hiểu sao thật nôn nóng, liền đem hắn nhấc tới trước mặt, giáo huấn những điều y đang nghĩ trong đầu, Tê thấp giọng nói, “Lại đây nhanh lên!”
Nghe ra uy hiếp trong lời nói của Tê, Lâm Lẫm ngó ra, liền thấy sắc mặt âm u của y, nhất thời sợ hãi lại rụt vào, vài giây sau, thân thể run rẩy bước ra, vừa đi vừa lầm bầm, “Đau……..”
Thanh âm yếu đuối mềm mại nhẹ nhàng tiến vào tai Tê, khiến Tê giảm hẳn tức giận. Hắn là một tên ngốc, cùng hắn so đo làm gì….
Tê thở dài, ôn nhu nói, “Lại đây, ta không đánh ngươi….”
Lâm Lẫm hơi ngẩng đầu lên, trộm liếc nhìn Tê một cái, giống như y chưa từng tức giận vậy. Vì thế, Lâm Lẫm lập tức quên bẵng đi những lời hung tợn vừa nãy, đi tới cọ cọ bên người y, ngẩng mặt lên meo meo cười với Tê. Tê nhớ tới tiếng cười vừa nãy của hắn, trong lòng ấm áp, lại nghe thấy Lâm Lẫm há mồm nói, “Ta đói bụng…..”
……………..
Mặt lại đen một nửa, ngoài ăn ra ngươi còn có thể làm gì? Tê quên mất Lâm Lẫm còn có thể bị y chơi đùa, bị y đè, bị y khi dễ, bị y lăn qua lăn lại……
Cuối cùng thì một Lâm Lẫm lãnh đam quật cường tốt hay tên ngốc nghe lời này tốt, Tê nắm tay lại, móng tay đâm vào thịt, trong miệng vẫn nói, “Chờ một lát, rồi sẽ ăn ngay……..”
Không cần dụng cụ gì, trực tiếp lấy tay mở nắp, Tê đã làm việc này rất quen thuộc. Lâm Lẫm vẻ mặt đau khổ, “Lại là thứ này…….”
Thứ này đã là không tệ, những người khác đều phải ăn viên dinh dưỡng.
Lâm Lẫm nhăn mày, “Không muốn ăn…….”
Tê xúc một thìa lớn, đưa cho Lâm Lẫm, “Mau ăn nào.”
Lâm Lẫm sợ hãi nhìn Tê, liền mở miệng ra, “A………”
“Không cần chạy lung tung, đã nghe chưa!” Cho Lâm Lẫm ăn xong, Tê dặn dò hắn.
|