Siêu Sao
|
|
Tựa như hiện tại, cậu một mình qua đêm cũng có thể an ổn ngủ đến ngày mai, nhưng nếu có người gọi điện thoại cho cậu, có người tỉ mỉ vì cậu bày ra một hồi mát-xa lãng mạn, hiển nhiên là cái thứ hai càng làm cho người ta thích.
Cậu ghét so sánh, quá mức dễ dàng khiến người ta sa vào.
Cậu không muốn thừa nhận, phần lớn thời gian cậu là cô độc, tuy rằng cậu không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt, thế nhưng rất nhiều người luôn luôn lo lắng cậu sẽ không thoải mái và khó chịu, thật giống như bởi vậy mà cậu cũng không thoải mái và khó chịu theo.
Giống như là đứa trẻ té ngã, người lớn nếu không đi hô to gọi nhỏ thì phần lớn bọn nhỏ đều sẽ đứng lên tiếp tục chơi đùa, nếu như người lớn chạy tới nâng lên quan tâm, đứa trẻ kia lập tức sẽ khóc.
“Charles.” Lúc tay đối phương nhẹ nhàng xoa nắn cần cổ của cậu, Đường Phong lật tay nắm lấy.
“Đừng gọi như thế, tôi đáp ứng cậu ngày hôm nay sẽ không làm bậy, cậu là muốn buộc tôi nửa đêm chạy như điên ở trên đường sao? Tôi nhất định sẽ trở thành đầu đề tin tức ngày mai.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Charles đã cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gáy của người kia.
“Tôi nghĩ. . . Tôi hôm nay cần một người làm ấm giường.” Đường Phong xoay người kéo Charles xuống, môi hai người đàn ông rất nhanh đụng vào nhau.
Dưới tiền đề đã từng thân mật, lại một lần nữa lăn trên giường cũng không phải là chuyện quá khó làm, cậu hiện tại chỉ muốn ôn tồn một phen, vô cùng nhuần nhuyễn rơi mồ hôi một phen, sau đó ngủ thẳng đến trưa ngày mai.
Bảo trì cự ly với Charles? Lãnh đạm quan hệ?
Lúc này Đường Phong đều đã quên sạch việc này, hoa hoa công tử Charles không có khả năng sẽ đuổi theo cậu cả đời đúng không, nếu như người này thực sự muốn đuổi theo cậu cả đời, vậy cũng không phải là chuyện quá xấu.
A, đúng rồi, tay nghề mát-xa của Charles rất tốt.
. . .
. . .
Charles xin thề, đây là lần đầu tiên anh ra sức đi lấy lòng một người đàn ông như thế, tỉ mỉ bố trí gian phòng cũng tốt, champagne đắt tiền cũng được, hay là hiếm khi chủ động mát-xa cho người khác, cùng với cẩn thận và ôn nhu thăm dò gần như không thể xảy ra lúc ở trên giường.
Cùng với, dùng miệng phục vụ một người đàn ông.
Nhưng anh chính đã làm như vậy, tuần hoàn theo bản năng của mình.
Cái tên giàu có gì cũng không thiếu như anh từ trước đến nay đều là được người phục vụ, lần đầu hầu hạ người khác phát hiện cảm giác cũng không tệ, mỗi khi anh thấy trên khuôn mặt Đường Phong xuất hiện kinh ngạc, vui vẻ và thoải mái, trong lòng anh giống như là bị người tiêm thuốc kích thích suýt nữa nổ tung, so với cái gì cao X trên giường còn khiến người ta cảm thấy mỹ mãn hơn.
Cách xa mấy tháng lại một lần nữa lăn trên giường cùng với Đường Phong, tư vị so với lúc ban đầu ở bên nhau còn thỏa mãn hơn, có lẽ hẳn là dùng “Tâm tình kích động phấn khởi” đến hình dung.
Chán ngấy? Chán ngấy cái đầu!
Người đàn ông ở bên sau khi trải qua một hồi vận động kịch liệt nóng bỏng liền lâm vào sâu trong giấc ngủ, hô hấp đều đặn mà nhẹ nhàng, nửa nằm nghiêng dựa vào trong lòng Charles, khoảng thời gian Charles cứ như vậy con mắt nháy cũng không nháy nhìn người đàn ông này đã qua đi nửa tiếng đồng hồ.
Trải qua nửa giờ tự hỏi và tỉ mỉ quan sát, Charles rốt cục cho ra một cái kết luận.
Rất tốt, vấn đề khiến anh buồn bực mấy tháng rốt cục có đáp án, nếu như đây là đáp án của cậu, vậy anh sẽ dựa theo phương thức của mình đi tiếp.
Buổi tối, nến thơm cuối cùng đốt hết, ngọn nến bao phủ trong nước biến thành một sợi khói trắng, sau một đêm, ánh sáng ban ngày giãy dụa nỗ lực từ trong rèm cửa sổ rất nặng nhảy vào gian phòng, nhưng cuối cùng khi rơi trên giường thì chỉ còn lại cái bóng yếu ớt.
Trên giường tán loạn thành một đống, lúc Charles tỉnh lại Đường Phong đã không ở trong lòng anh, anh xoa xoa trán, rất nhanh chợt nghe thấy tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm truyền đến.
Tự làm chủ trương, Charles cầm lấy điện thoại đặt thức ăn giao hàng tận nơi, sau khi trải qua vận động ngày hôm qua, bọn họ hiện tại đều cần ăn chút gì đó bổ sung thể lực, ưm, may là anh còn nhớ sáng sớm Đường Phong thích ăn cái gì.
Nói chuyện điện thoại chưa đến mười phút sau tiếng đập cửa vang lên, Charles sợ hãi than tốc độ siêu nhân của người giao hàng, anh tùy tiện lấy quần mặc lên, để trần nửa người trên còn lưu lại dấu răng bị Đường Phong cắn, đi tới mở cửa.
“Hắc! Lục Thiên Thần! Tôi còn tưởng là người giao hàng tới.” Con mắt Charles sáng lên, mở hai tay nói tiếng chào hỏi với người đàn ông có chút sửng sốt ở ngoài cửa, “Cậu muốn tìm Đường Phong? Cậu ấy đang ở phòng tắm, cần tôi gọi không?”
“Không cần.” Lục Thiên Thần liếc nhìn bên trong phòng, bên trong rất lộn xộn, trên mặt đất đều là quần áo tán loạn chung quanh, một chai champagne chưa uống hết, ngọn nến chỉ còn lại một đoạn nhỏ.
Cùng với, mùi vị tình dục nồng đậm còn chưa hoàn toàn tán đi.
“Vậy có chuyện quan trọng gì, tôi giúp cậu chuyển lời cho cậu ấy.”
“Hai ngày này bảo cậu ấy nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho cuộc thi ban huấn luyện.”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ chăm sóc tốt cậu ấy.” Charles đương nhiên trả lời, sau đó bỗng nhiên “Rầm” một tiếng đóng cửa.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Lục Thiên Thần hít sâu một hơi, ngực đột nhiên có chút khó chịu.
. . .
“Vừa có ai tới à?” Cầm khăn mặt khô trong tay xoa tóc, Đường Phong từ trong phòng tắm đi ra, trên người cậu đã thay quần áo sạch sẽ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái phi thường, tâm tình hình như rất không tệ.
Charles cong lên khóe miệng: “Chỉ là một người đưa đồ ăn thôi.”
|
Đệ nhất bách nhị thập lục chương: Ban huấn luyện siêu sao kết thúc ( nhất )
Có một đoàn thể mạnh mẽ thông minh hiệu suất cao, so với hiệu quả một người tác chiến tốt hơn rất nhiều, một vài tin xấu của Đường Phong vừa xuất hiện được vài ngày, rất nhanh phần lớn trang web gia đình đã không có tin tức trừ bỏ tin tức về công tác của Đường Phong.
Dựa theo lời của Lục Thiên Thần mà nói, độ chú ý của Đường Phong hiện tại cũng đủ cao, một minh tinh là cần được chú ý, nhưng có không phải càng được chú ý thì càng tốt, một minh tinh không có tác phẩm không ngừng nhảy ra các loại tin tức, cuối cùng thường thường sẽ làm cho dân chúng nghĩ có chút phiền, tâm lý trái ngược cũng bởi vậy mà đến.
Cậu hiện tại cần yên lặng một đoạn thời gian.
Không chỉ đoàn đội bên này của Lục Thiên Thần bắt đầu khống chế độ chú ý trên internet, ngay cả Tô Khải Trình mấy ngày trước đó dường như phát điên bôi nhọ cậu cũng yên lặng theo. Dựa theo lời của Charles mà nói, một vài tấm ảnh đặc biệt đã nổi lên tác dụng không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn Tô Khải Trình sẽ không làm phiền Đường Phong, đương nhiên cũng có thể là Tô Khải Trình sau khi suy nghĩ cẩn thận thì tỉnh táo lại.
Vì một tiểu minh tinh mà chọc giận hai đại nhân vật, đây cũng không phải sự lựa chọn tốt.
Không có kẻ địch hay bạn hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, điểm này Đường Phong tin tưởng người như Tô Khải Trình sẽ hiểu, mặc dù cậu và Tô Khải Trình vĩnh viễn cũng sẽ không là bạn.
Cho dù lần sau bọn họ gặp nhau, Đường Phong cũng sẽ không cho đối phương cái nhìn hòa nhã, cậu ghét ngụy quân tử, còn hơn ngụy quân tử như Tô Khải Trình cậu càng thích lưu manh như Charles, hoặc là loại thương nhân phân rõ nguyên tắc như Lục Thiên Thần, chí ít không cần lo lắng tùy thời sẽ bị đối phương đâm một đao ở sau lưng.
Cuộc thi ban huấn luyện siêu sao cũng không phải có thể hoàn thành toàn bộ trong một ngày đêm, suy nghĩ đến nhân viên đạo cụ bố trí trường quay cùng với thị suất thu, toàn bộ cuộc thi sẽ phân ra ba phần, kéo dài chiến tuyến đề thăng thị suất thu.
Ngày thi hôm nay chính là phần một, là bộ phận cực kỳ quan trọng trong hoạt động xã giao, khiêu vũ và cưỡi ngựa.
Trước cuộc thi có ai là không nghiêm túc luyện tập, hầu như mỗi một người bước lên sân khấu đều phát huy rất không tệ, học viên trong cuộc thi vũ đạo có thể lựa chọn vũ đạo mình am hiểu, phần lớn thanh niên đều chọn hip-hop đường phố, một loại vũ đạo sức sống bắn ra bốn phía.
Mấy người nghệ sĩ tuổi trẻ theo âm nhạc ở trong sân vũ đạo làm ra động tác yêu cầu cao độ, “Ông già” Đường Phong cũng ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, có nhiều vũ đạo lực lượng đích xác phi thường đẹp, sức sống tuổi trẻ cùng sinh mệnh lực được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, thanh niên có vũ đạo của thanh niên, không cần phải vì thể hiện “Phẩm vị cao” của mình mà cố ý chọn một vài “Vũ điệu người già”.
Dù sao, khi một người đã qua ba mươi lăm tuổi sẽ rất khó tiếp tục nhảy vũ đạo sức sống bắn ra bốn phía như thế.
Đường Phong rất muốn thử nghiệm một chút, thế nhưng kết cục là cậu bị tập thể mọi người chế giễu, chỗ nên có sức mạnh thì khiêu vũ không giống khiêu vũ mà giống như đang đánh quyền luận võ, chỗ nên mềm mại thì mềm quá mức như đang múa ba-lê, sự thực chứng minh cậu không phải toàn năng, nhảy vũ điệu đường phố thực sự là quá không xong.
Có một việc là bí mật Đường Phong vẫn luôn giữ gìn, cô nhi viện thỉnh thoảng cũng sẽ cử hành một vài hoạt động, thí dụ như một vị làm từ thiện nào đó tới, bọn họ phải đi ra hát một bài nhảy một điệu gì gì đó, sau đó có một lần khiêu vũ bởi vì số lượng bé gái ít hơn, kết quả cậu bị ép mặc thành con gái đi nhảy ba-lê.
Hơn ba tháng luyện tập ba-lê cổ điển của cậu!
“Đường Phong, đến phiên cậu!”
Sau khi mấy người thanh niên khiêu vũ xong rất nhanh liền đến phiên Đường Phong, mấy người trước nhảy đều là vũ đạo vui vẻ sức sống bắn ra bốn phía, còn có động tác yêu cầu cao độ, thế nhưng Đường Phong cũng sẽ không chịu thua, người già cũng có chỗ lợi hại của người già, khi các thanh niên chọn nhảy vũ điệu đường phố, cậu lại chọn điệu Tăng-gô Ác-hen-ti-na bình thường luyện tập cùng với Đường Điềm Điềm.
Tăng-gô Ác-hen-ti-na, vũ điệu khi thì buồn bã triền miên, khi thì ẩn chứa mạnh mẽ.
Pon Una Cabega ( tiếng Tây Ban Nha “hình như” có nghĩa là ‘đặt bước đầu tiên’ =..= )
Tiếng nhạc sôi động mạnh mẽ vang dội phát ra, nốt nhạc đàn vi-ô-lông trong nháy mắt nâng lên lòng người, xa xa quốc gia Ác-hen-ti-na, chủ âm đàn vi-ô-lông-xen, gợi ra miên man bất định trong mỗi người.
Song song hai người trong sân nhảy chuẩn bị theo nốt nhạc trùng điệp hạ xuống, trong nháy mắt, những bước nhảy mạnh mẽ của điệu Tăng-gô bởi một người mà kéo ra một hồi xa hoa, hào hiệp, phiêu dật dây dưa.
Cậu biểu diễn, cậu là diễn viên, cuộc đời của cậu cũng là một sân khấu trong mơ khiến người ta không thể tỉnh lại.
Nốt nhạc rung động lòng người, vũ đạo triền miên, thân thể nhìn như dán vào cùng nhau lại thủy chung cách xa nhau một khoảng ngắn, từng bước xa xa, là dây dưa tưởng như phản kháng lại tựa như nghênh đón, là lôi kéo lẫn nhau không muốn rời đi, cho đến khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, đi theo sự uyển chuyển của tiếng đàn vi-ô-lông tựa như đang khóc, tấm rèm sân khấu liệu có phủ xuống?
Khi cô bé bên trong khuỷu tay của cậu nhẹ nhàng nhảy lên, lượt kéo cuối cùng của đàn vi-ô-lông-xen, nốt cuối của đàn vi-ô-lông, ngón tay cùng ngón tay chạm vào nhau sau đó là chia lìa.
Đây là một câu chuyện, bọn họ oanh oanh liệt liệt nhất kiến chung tình, trong quá trình yêu thương hai bên triền miên mà tràn ngập giãy dụa mâu thuẫn, cho đến cuối cùng không tha không muốn rồi lại dứt khoát xoay người rời đi, lưu cho mọi người một ý nghĩ, sau khi chia tay, hai bên liệu có còn hoài niệm một đoạn cảm tình không thể xóa nhòa kia.
Diễn xuất hoàn mỹ, không chỉ phải có kỹ xảo.
Nếu như nói vũ đạo của minh tinh trẻ tuổi khiến cho người ta tim đập dồn dập, tràn đầy sức sống, sinh mệnh cùng nhiệt tình, vậy dưới sự dẫn dắt của Đường Phong, Đường Điềm Điềm bọn họ biểu hiện ra ngoài còn lại là lắng đọng nửa đêm xa hoa lãng phí uống rượu vang dưới ánh nến, càng nhiều bất đắc dĩ, càng nhiều tâm hồn chấn động, cũng có càng nhiều cộng hưởng.
Tình yêu cũng không phải hoàn mỹ, cho dù là cổ tích tình yêu như của các nàng công chúa hay cô bé lọ lem, ở trong hiện thực cũng không có một kết cục quá mức tốt đẹp.
Ngoại trừ tim đập thình thịch, cũng cần phải lo lắng một chút sau này có thể đi tới cuối cùng hay không?
Điệu Tăng-gô Ác-hen-ti-na của Đường Phong và Đường Điềm Điềm thắng được tiếng vỗ tay của mọi người, cuộc thi buổi sáng rốt cuộc phát huy trọn vẹn, toàn bộ mọi người trong ban huấn luyện bao quát cả nhân viên công tác cùng đi ăn cơm trưa, bọn họ còn có cuộc thi cưỡi ngựa.
Cuộc thi cưỡi ngựa phi thường giản đơn, chỉ cần cho ngựa đi ra, chạy, dừng, rẽ và làm mấy động tác sơ cấp, thế nhưng nội dung cuộc thi này thoạt nhìn thì giản đơn, nhưng chân chính đi làm lại không đơn giản như vậy, nhất là khi có người cho ngựa đi bộ, ngựa sẽ đứng lại, bảo nó dừng, nó lại rẽ vào bên cạnh ăn cỏ.
Cuộc thi cưỡi ngựa lần này thật sự là trò cười chồng chất.
Đường Phong nhận được “Học bù tư nhân” của Lục Thiên Thần và Charles trái lại là thuận lợi đi qua cuộc thi, vì thế còn khiến cho không ít người cảm thán, rõ ràng ngay từ đầu mọi người cũng không biết, tại sao Đường Phong lại học nhanh như vậy, khiêu vũ cũng tốt như vậy, ở cùng một ban huấn luyện với Đường Phong thật sự là không công bằng, quá không công bằng!
Ngay từ đầu Đường Phong cũng không coi ban huấn luyện trở thành một trận thi đấu, cho nên người đàn ông này cũng không lo lắng những người khác có khả năng có điều kiện như cậu vụng trộm đi học cưỡi ngựa, hiện tại nghe mọi người nói, Đường Phong cũng chỉ có thể âm thầm che miệng nở nụ cười.
Ờ, cậu thực sự không phải cố ý.
Cuộc thi hôm nay xem như là kết thúc hoàn mỹ, nói là cuộc thi, nhưng kỳ thực không có giám khảo cũng không có chấm điểm.
Sau khi xong mọi người còn muốn đi ăn đi hát karaoke, Đường Phong lấy lý do thân thể chạy mất, đây cũng không phải là cậu kiếm cớ, mà là đích xác cậu có chút đau lưng, khiêu vũ là một nguyên nhân, cưỡi ngựa là một nguyên nhân khác, mấy ngày hôm trước bị Charles đè ép mới là nguyên nhân chân chính.
Rõ ràng thân thể còn trẻ, tại sao lại không chịu nổi làm lụng vất vả như thế?
Đường Phong một mình trở lại gian phòng đem rượu thuốc từ trong ngăn tủ lấy ra, cậu phải gia tăng luyện tập Vịnh Xuân quyền, không cần vóc người cơ thể phải đáng sợ, nhưng ít ra phải làm một người đàn ông có thể một quyền đánh cho đối thủ phun máu mũi, đây cũng là vì suy xét cho an toàn tự thân của cậu.
Nói không chừng lúc nào đó còn có thể đưa cho Tô Khải Trình làm quà tặng.
Cởi áo trên, Đường Phong mở TV một bên xem tin tức một bên xoa nước thuốc cho nơi bị đau của mình, không qua bao lâu điện thoại di động vang lên, một tiếng lại một tiếng, giống như là sẽ không dừng lại.
“Ngày hôm nay không rảnh, cho dù anh đứng ở ngoài tôi cũng sẽ không mở cửa.” Vừa cầm lấy điện thoại, Đường Phong liền nói.
Đối phương lập tức liền trầm mặc, ngay lúc Đường Phong muốn dập máy thì trong ống nghe truyền đến thanh âm của Lục Thiên Thần 【 chưa thấy ai nói chuyện với ông chủ như cậu 】
“Đây không phải dãy số của anh, tôi cứ nghĩ anh là. . .” Đường Phong sửng sốt một chút, cậu còn tưởng là cái tên Charles kia lại gọi điện thoại đến, ngày hôm nay cậu chỉ muốn ở một mình.
【 là ai? 】
“Không có gì, chủ tịch Lục có việc sao?”
【 biểu hiện ngày hôm nay của cậu rất tốt 】
“Ừ, cảm ơn.” Gọi điện thoại đến chỉ là vì nói cái này với cậu?
【 ngày mai còn có cuộc thi, cậu đi nghỉ đi 】
“Ừ, tôi biết.”
【 tạm biệt, ngủ ngon 】
Ớ, hết rồi?
“Anh cũng ngủ ngon.” Lục Thiên Thần gọi điện thoại đến tìm cậu chỉ là vì nói tiếng ngủ ngon với cậu? Lúc Đường Phong còn đang suy nghĩ đối phương đã ngắt điện thoại.
“Thực sự là cái tên kỳ quái.” Đường Phong cười khẽ một tiếng, bên cửa sổ dường như chợt hiện một chút, bên ngoài hình như có ánh đèn, cậu buông rượu thuốc chân trần đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo ra một cái khe rèm cửa sổ.
Dưới lầu nhà trọ, một người đàn ông mặc Âu phục đen tựa ở bên cửa xe hút một ngụm thuốc lá, một lát sau đem tàn thuốc giẫm tắt kéo mở cửa xe ngồi xuống, Đường Phong trốn ở phía sau rèm cửa sổ nhìn chiếc xe con màu đen dần dần rời đi.
Bởi vì cậu vừa mới nói “cho dù anh đứng ở ngoài tôi cũng sẽ không mở cửa”, cho nên Lục Thiên Thần đã lái xe đến ở dưới lầu cứ như thế mà đi?
Nhìn dưới lầu không một bóng người, Đường Phong kéo lại rèm cửa rời khỏi bên cửa sổ, bóng đêm ngoài cửa sổ vô biên.
. . .
|
Hai ngày sau, cuộc thi cuối cùng của ban huấn luyện được thu hình trước phần cuối tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》, cũng chính là cuộc thi cuối cùng của ban huấn luyện siêu sao, biểu diễn.
Đề thi của Larry là mỗi một học viên đều quay chụp một MV trực tiếp, học viên có thể chọn một bài hát mình thích để diễn dịch, không có ngôn ngữ, chỉ có động tác, biểu tình, ánh mắt. . .
Những thứ này cũng không phải là chỗ khó nhất, khó nhất là ở chỗ mỗi người chỉ có một cơ hội, không có NG lặp lại, chỉ có ống kính quay từ lúc bắt đầu đến lúc cuối cùng không gián đoạn.
Không ít học viên đều vì biểu diễn lần này cảm thấy có chút khẩn trương, mặc dù Larry là huấn luyện viên khóa biểu diễn của bọn họ, nhưng Larry ngoại trừ lên khóa đầu tiên làm cho bọn họ một vài động tác làm mẫu, sau đó cũng không còn xuất hiện, thậm chí ngay cả cuộc thi hôm nay cũng vậy, chỉ nghe là băng ghi hình cuối cùng sẽ đưa cho Larry xem.
Trước khi quay, mỗi một học viên đều có thể trò chuyện giản đơn với người quay phim cùng với đạo diễn, cũng có thể nói là phỏng vấn giản đơn trước khi thi đấu.
“Ca khúc tôi chọn là I want love của Elton John.” Đường Phong ngồi trên ghế đạo diễn, trên khuôn mặt cũng không có quá nhiều biểu tình khẩn trương, thủy chung mang theo dáng cười khiến người ta cảm thấy thân thiết và thoải mái.
“Vì sao cậu lại chọn bài hát này, có phải nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với cậu?” Ở ngoài màn ảnh, đạo diễn MV và Đường Phong dễ dàng nói chuyện với nhau, so với mấy người học viên khác Đường Phong rõ ràng là có chỗ không tầm thường, điểm này ông có thể cảm thụ được khi còn chưa nói chuyện với Đường Phong.
Người đàn ông này ung dung, tùy ý, đáng yêu, một khi ống kính nhắm vào Đường Phong, lập tức cậu sẽ trở nên nghiêm túc và chuyên chú.
Đường Phong nở nụ cười, hai tay cậu chọc chọc vào nhau như một đứa trẻ lộ ra vài phần ngượng ngùng, trầm mặc khoảng chừng một giây rồi mở miệng nói: “Nếu như tôi nói đây là tiếng lòng của tôi thì sao? Ha hả, cái này cũng không phải nói tôi khuyết thiếu tình thương, mà là mỗi người, đàn ông hay phụ nữ, đều đang trải qua con đường cảm tình nhấp nhô mà thả neo, thế cho nên rất ít người có thể đi tới cuối cùng.”
“Cậu muốn biểu hiện hàm nghĩa trong ca khúc như thế nào, hay là nói cậu cho rằng ca khúc này mang ý nghĩ gì?”
Đường nhìn dời về phía ống kính, Đường Phong thẳng người lại, ánh mắt dịu dàng mà chuyên chú, ngôn ngữ trầm thấp mà nhẹ nhàng chậm chạp: “Người như tôi, ở trên con đường cảm tình lảo đảo không ngừng tiến về phía trước, có lẽ sẽ có vấp ngã và thương tổn, nhưng chúng nó cũng không thể ngăn cản tôi tiếp tục bước về phía trước.”
Trầm mặc hai giây, người này buông xuống mi mắt, ôn nhu nói: “Ngoại trừ tình yêu, còn có tình thân, cùng với tình bạn, toàn bộ love. . .”
. . .
Áo T-shirt màu ghi đậm, quần đen, Đường Phong một người đưa lưng về phía ống kính đứng trong phòng lớn vắng vẻ, sắc trời ngoài cửa sổ một mảnh u ám, cành cây rậm rạp nhưng lộ ra màu mực xám.
Trong căn phòng lớn như vậy, xa hoa, vắng vẻ, cậu có vẻ cô độc mà nhỏ bé, bóng lưng dưới màn ảnh đã là một bức tranh tiết lộ khúc nhạc dạo của ca khúc, vẽ loạn một lần lại một lần đau xót và bi thương.
Tiếng ca vang lên:
【 I want love, but it ‘s impossible
Tôi muốn yêu, nhưng điều này là không thể 】
Ống kính từ xa đến gần dần dần tiếp cận, thẳng đi vòng đến trước mặt người kia, người đàn ông cúi đầu thả lỏng ngẩng đầu lên, giống như độc thoại, hướng về ống kính hát lên lời ca:
【 A man like me, can only avoid responsibility
Người đàn ông như tôi, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm
Man like I already tired of the feelings of failure
Người đàn ông như tôi từ lâu đã chán ghét tình cảm thất bại
Other people think it is free
Những người khác nghĩ đó là giải thoát 】
Trên dưới nhẹ nhàng mấp máy đôi môi hơi lộ vẻ tái nhợt mà khô nứt, hai tròng mắt sáng sủa dưới đôi lông mày rậm ẩn dấu bao nhiêu bí mật và trải nghiệm người khác không biết, theo từng động tác rất nhỏ của cậu, người khác cũng dường như bị kéo vào bên trong thế giới của cậu.
Nơi đó có cành cây biến thành màu đen, bầu trời xám xịt nhìn không thấy ánh sáng mặt trời, khu nhà cấp cao phồn hoa nhưng trống rỗng, cùng với một người đàn ông hát lên tôi muốn yêu.
Biểu diễn không có dùng sức quá mức, cũng không có tận lực xây dựng biểu tình thương cảm, biểu tình trên mặt cậu là rất nhỏ như vậy, rồi bị phóng đại trong màn ảnh trở thành nốt nhạc đau đớn lòng người.
【 I can not love, I have covered all over with cuts and bruises
Tôi không thể yêu, toàn thân tôi đã tràn đầy thương tích
Apart from the cold and old wounds, I have no feeling
Ngoại trừ lạnh giá và vết sẹo cũ, tôi đã không còn cảm giác
I have been dead
Tâm của tôi đã như tro nguội 】
Một lần lại một lần, hát lên tôi muốn yêu, biểu tình rất nhỏ này, dường như đang kể ra cậu đang nỗ lực đối diện với đau thương muốn xóa sạch và quên nó đi.
Đường Phong dưới ống kính, Đường Phong ngoài ống kính.
Hai người.
Sức quyến rũ không giống nhau.
Nhưng lại giống nhau khiến cho người ta tự giác tới gần.
. . .
Trong trường quay, mọi người chuyên chú quan sát người này biểu diễn cũng không chú ý tới một người đứng trong góc phòng, Lục Thiên Thần từ xa nhìn lại, lẳng lặng nghe, đột nhiên nghĩ đến rất nhiều thứ.
Ví dụ như cái gọi là nhất kiến chung tình, ví dụ như cái gọi là tim đập thình thịch.
Ví dụ như ngày đầu tiên Đường Phong sau khi kết thúc giao dịch một tháng với Charles đi đến nhà anh, ví dụ như người đàn ông trong tưởng tượng của anh sẽ lộ ra biểu tình bi thương hoặc là đau khổ lại ở trước mặt anh cong lên nụ cười nhẹ nhàng không sao cả.
Ví dụ như vào một ngày nào đó anh đến trước nhà trọ của Đường Phong lại phát hiện người mở cửa là Charles, lại ví dụ như buổi tối ngày hôm trước anh đứng dưới lầu nhà trọ hút thuốc cũng không có suy nghĩ cẩn thận vì sao anh lại lái xe đến dưới lầu nhà người kia, nhìn ánh đèn thắp sáng trong phòng người nọ, giãy dụa đến cuối cùng mới gọi một cú điện thoại.
Cuối cùng, anh còn chưa lên lầu, còn chưa bước vào cửa, không nói được một lời liền rời đi.
Rốt cuộc là vì cái gì?
【 But I still eager for love, just hope not as ever
Nhưng tôi vẫn như cũ khát vọng tình yêu, chỉ là hy vọng đừng như dĩ vãng
I want to love, I will not let the sad love
Tôi muốn yêu, tôi sẽ không để nó trở thành một mối tình buồn 】
Lúc hát đến câu này, Đường Phong dựa vào trước song sắt, hơi cúi đầu, mi mắt buông xuống lộ ra vết nứt mơ hồ không rõ lại dè dặt.
Tình yêu buồn, sau đó sẽ không có.
Đi tới trường quay, không chỉ có Lục Thiên Thần.
Ở một góc không người chú ý khác, Charles cong lên khóe miệng nở nụ cười.
Tình yêu, có ai là không muốn?
Người không muốn, chỉ là chưa từng thấy sự tốt đẹp của nó, chỉ là không biết tư vị đau khổ sau khi mất đi, chỉ là mấy tên ngu xuẩn và đần độn.
Charles nghĩ, anh hẳn là không phải cái gì ngu xuẩn và đần độn.
Chỉ là, tôi xin cậu. . .
Sao cậu có thể sử dụng ca khúc như vậy, sao có thể biểu hiện tự nhiên lại sâu sắc dưới ống kính như thế, như vậy sẽ khiến anh rất khó chống lại mê hoặc đến từ lời bài hát:
This love is best not to hurt my heart
Tình yêu này tốt nhất không nên tiếp tục tổn thương lòng tôi
Tình yêu này tốt nhất không nên tiếp tục trở thành gông cùm xiềng xích
I want love I don ‘t want it meaningless
Tôi muốn yêu tôi không hy vọng nó là vô nghĩa
I want true love
Tôi muốn tình yêu thực sự
“Đường Phong, cậu đây là phạm quy.” Charles cười khổ, nụ cười khổ hiếm thấy, nghiêm chỉnh hiếm thấy, hiếm khi nào cho dù đang ở trường quay trực tiếp Charles cũng không có chủ động đến chỗ Đường Phong.
Biểu diễn ca khúc như vậy, khiến anh đều nghĩ yêu thương khó chịu, phạm quy, thực sự phạm quy.
Sao có thể ưu tú như vậy, sao có thể biểu diễn tốt như vậy?
Tốt đến mức khiến anh cảm thấy, đây không phải là tận lực giả vờ thương cảm và vỡ vụn, mà là một người đàn ông chân chính đã từng trải qua vô số đau thương, từng vấp ngã một lần lại một lần, cuối cùng vẫn như cũ không ngừng tiến về phía trước, khát vọng tình yêu chân chính.
Người đàn ông dưới ống kính, trong mắt bắt đầu lộ ra ý cười nhàn nhạt, giống như cầu vồng hiện lên khi băng tan lúc đầu xuân, đến khi ngẩng đầu nhìn thì phát hiện, mây đen ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã tan đi.
Khi tiếng ca nhỏ dần, khi âm nhạc biến mất, màn ảnh cuối cùng, Đường Phong trong màn ảnh lại trở lại vị trí lúc ban đầu cậu đứng, đối mặt ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía ống kính.
Có ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu xuống, ở bên cạnh cậu tỏa ra một mảnh nhu hòa, cảnh tượng nhìn trong mắt cậu đã không còn là bầu trời xám xịt, đã không còn là cành cây màu mực.
Trong khe mây đen cũng có sáng sủa nhàn nhạt.
Trong kẽ hở của cành cây màu đen, cũng có sinh mạng mới không ngừng nỗ lực đâm chồi nảy lộc.
Âm nhạc kết thúc, biểu diễn cũng kết thúc, Đường Phong lại thật lâu không nghe thấy tiếng đạo diễn kêu cắt, chu vi cũng im ắng, chẳng lẽ là cậu diễn không tốt?
Lần đầu tiên sau khi sống lại nghiêm túc đối mặt với ống kính, nói không có một chút khẩn trương có lẽ là giả, cậu hơi hơi ngẩn người, có chút mơ hồ nguyên nhân mọi người trầm mặc.
“Ba ba ba!” Trong góc phòng truyền tới tiếng vỗ tay, sau đó tựa như một viên đá nhỏ ném vào trong nước, lục tục có người vỗ tay theo, thẳng đến khi bên tai Đường Phong tràn ngập tiếng vỗ tay nhiệt tình cùng với tiếng khen ngợi trầm trồ của người khác.
Người đàn ông này mỉm cười quay đầu, cậu nhìn về phía truyền đến tiếng vỗ tay đầu tiên, nơi đó đã không còn ai, cũng không biết là ai dành cho cậu tiếng vỗ tay và khẳng định đầu tiên.
|
Đệ nhất bách thập thất chương: Ban huấn luyện siêu sao kết thúc ( nhị )
Cuộc thi kết thúc, Đường Phong một mình rửa mặt trong toilet, lau đi lớp phấn trang điểm của nhân viên hoá trang đánh cho cậu.
“Brưm brưm brưm –” Điện thoại di động vang lên, mặt trên biểu hiện chính là một dãy số lạ.
“Alo.” Cầm lấy khăn tay xoa xoa tay, ấn nút nhận cuộc gọi.
【 Ngài Đường, buổi biểu diễn phi thường tốt, phi thường phi thường tốt, thế cho nên tôi không thể khống chế được mình phải gọi một cú điện thoại cho cậu, tôi thích diễn xuất của cậu, thích biểu tình đứng bên cửa sổ nhìn qua giống như muốn rơi lệ của cậu, thích kiên nghị và sạch sẽ trong mắt cậu, tôi bị diễn xuất của cậu mê hoặc, triệt triệt để để! 】
Phương thức nói chuyện có chút giống diễn viên kịch trên sân khấu, ngôn ngữ vừa nghe là có chút quái dị và khoa trương, cùng với thanh âm có thể coi là đặc biệt dễ nghe, Đường Phong rất khó không thể nhận ra đối phương.
Từ lần trước ở Mỹ uống một tách cà phê với Albert, Đường Phong chỉ biết người đàn ông quái dị này sớm muộn cũng sẽ gọi điện thoại cho cậu, nhưng thật không ngờ khoảng cách chính là ba tháng từ sau lần gặp ấy, càng thật không ngờ cú điện thoại đầu tiên của đối phương gọi đến chính là một cỗ vị đạo người hâm mộ.
“Cảm ơn.” Căn cứ vào lễ phép, Đường Phong vẫn biểu thị cảm ơn.
【 Không, người cần phải cảm ơn là tôi, đối với người đàn ông thân ở thế giới hắc ám như tôi, sự xuất hiện của cậu tựa như một ngôi sao rực rỡ soi sáng lòng tôi 】
Không phải chưa từng nghe thấy tán dương nhiệt tình buồn nôn, nhưng những lời này từ trong miệng Albert nói ra vì sao nghe thế nào cũng có vị đạo sởn tóc gáy, giống như là phong cách vừa ra khỏi hắc ám của kịch ShakeSpeare, nghe thế nào cũng không được tự nhiên. Đường Phong nhéo nhéo mũi, đẩy cửa đi ra ngoài, cậu tốt nhất là tìm một nơi không người nói chuyện với Albert, quý ngài đặc biệt này gọi điện thoại cho cậu hẳn là sẽ không chỉ đưa tới vô số ca ngợi cho cậu chứ.
【kiên nghị của cậu, còn có thông minh của cậu, chúng nó đều khiến tôi mê muội không ngớt. Tôi nghe nói không lâu trước đó cậu từng trải qua một lần bắt cóc, ôi, trời ạ, chuyện này thực sự khiến tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc 】
Tôi cũng không nghe ra mảy may kinh ngạc từ trong giọng điệu bình thản muốn chết của anh, mặt khác, làm thế nào người này biết cậu bị Tô Khải Trình bắt cóc?
【 thế nhưng cậu lại dựa vào chính mình từ trong nanh vuốt ma quỷ thành công bỏ chạy, dưới tình huống khẩn cấp mà nguy hiểm như vậy, trí tuệ và quả đoán của cậu quả thực khiến tôi điên cuồng! 】
Anh điên cuồng là do chính anh, không nên đem trách nhiệm đổ lên người tôi, ngài Albert điên khùng.
“Cho nên, ” Cậu dừng lại một chút, “Ngài Albert, anh rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?”
【 Thả lỏng, đừng khẩn trương, tôi chỉ là khán giả trung thành của cậu, ở tại đây biểu đạt một phen ái mộ với cậu, ha hả. . . Chờ đến ngày nào đó cậu tỏa sáng rực rỡ, đi đến cuối cùng của cuối cùng, chỉ có tôi mới có thể cho cậu không chịu tổn thương, không giống người thường, tình yêu chân chính 】
Người đàn ông ở đầu dây bên kia phát ra một tiếng cười khẽ từ sâu trong yết hầu, sau đó điện thoại bị cắt đứt.
Khán giả trung thành? Phần tử điên cuồng nguy hiểm thì đúng hơn.
. . .
. . .
Ban huấn luyện siêu sao hoàn mỹ kết thúc, buổi tối hôm sau sẽ cử hành lễ kỷ niệm cùng với lễ trao thưởng tại building của tập đoàn Thiên Thần, trước khi bước vào bữa tiệc mọi người còn phải đi lên một đoạn thảm tràn đầy ánh sao, ngụ ý con đường ngôi sao bằng phẳng thuận lợi.
Nghi thức đi thảm sao còn chưa bắt đầu, hai bên đường đi vào hội trường đã chật ních người của truyền thông, một ban huấn luyện siêu sao nho nhỏ tự nhiên không thể hấp dẫn được nhiều ký giả truyền thông như vậy, trong ban huấn luyện siêu sao, các học viên có thể là siêu sao tương lai mà các vị huấn luyện viên chờ mong, thế nhưng ở trong mắt công chúng, bọn họ hiện tại chỉ là một đám tiểu minh tinh vừa mới xuất đạo, không có danh tiếng cũng không có tác phẩm.
Đêm nay ngoại trừ chúng học viên ra còn có minh tinh, đạo diễn và những người nổi tiếng trụ cột đến đây trợ uy, trên thảm đỏ, những người này mới là nhân vật tiêu điểm chân chính.
Mấy người học viên trước khi được đón tiếp đi lên thảm đỏ đều được trang điểm trang phục trong phòng hoá trang do công ty chuẩn bị, được D gia nào đó tài trợ vật phẩm xa xỉ, mấy bé còn chưa chân chính tiến nhập giới giải trí này đều có thể mặc vào quần áo sang quý bình thường bọn họ không mua nổi, đương nhiên, sau đó đều phải trả lại.
Ngày hôm nay Đường Phong mặc chính là một bộ Âu phục trắng kẻ ca-rô, rất có phong cách trẻ trung chuyên nghiệp, nơ nhỏ ngay ngắn, cùng với kính khung đen không có mắt kính, kiểu tóc toàn bộ chải vuốt ra sau.
Dựa theo lời của tiểu Vũ mà nói, Đường Phong ngày hôm nay chính là phong cách quý ông hippie, đứng trên thảm đỏ tuyệt đối không thua các nam minh tinh khác, mặc kệ là khí thế hay là bề ngoài, người đàn ông này luôn luôn có phẩm chất đặc biệt mà tiểu minh tinh khác không có, đó chính là khí chất và phong độ.
Mặc kệ là thảm đỏ nào, tiêu điểm của mọi người luôn luôn đặt ở trên người các nữ minh tinh ăn mặc khêu gợi, thế nhưng thảm đỏ ánh sao lúc này đây có lẽ sẽ có chút không giống.
Hiện tại Đường Phong đang ngồi ở trên xe con vừa đến chỗ bữa tiệc, ngồi trên vị trí phụ lái là người đại diện kiêm trợ lý tiểu Vũ của cậu, bên trái cậu là Lục Thiên Thần, bên phải là Charles, làm hai trong ba người đầu tư lớn của ban huấn luyện siêu sao, Lục Thiên Thần và Charles tự nhiên cũng sẽ bước lên thảm đỏ, lấy thân phận cao suất phú mưu sát vô số tiếng thét chói tai của các cô bé thiếu niên.
Cứ như vậy bọn họ sẽ cùng nhau đi lên thảm đỏ, mọi người nghe không sai, là ba người bọn họ, Đường Phong ở chính giữa, Lục Thiên Thần bên trái, Charles bên phải, cùng nhau bước lên thảm đỏ.
“Đây là lần đầu tiên cậu bước lên thảm đỏ, khẩn trương không?” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Có hai vị đại hộ pháp các anh ở đây, tôi muốn khẩn trương cũng khó.” Đường Phong cong lên khóe miệng, khi một người hàng năm đều phải đi lên đủ loại thảm đỏ, không cần bao lâu bản thân sẽ triệt để nói lời tạm biệt với khẩn trương, không phải là đi lên bày ra một tư thế cho truyền thông chụp ảnh, kí tên cho các fan hâm mộ, chào hỏi, đùa giỡn một chút hay sao.
“Đây không phải là lần đầu tiên tôi đi lên thảm đỏ, nhưng tuyệt đối sẽ là lần khiến người ta khó có thể quên.” Tâm tình Charles rất tốt nói.
Trước đó không lâu có một chút tin tức không quá tốt liên quan đến Đường Phong, một trong số đó chính là scandal cậu bắt cá hai tay, một chiếc thuyền là họ Lục, một chiếc thuyền là con lai, hiện tại cả hai chiếc thuyền đều hộ tống cậu, nói vậy là có thể cho mấy kẻ miệng thối phải câm miệng.
“Xin mời đến khu chuẩn bị làm chuẩn bị.”
Xe dừng ở khu chuẩn bị, nghe nói một trong ba nhà đầu tư lớn Tô Khải Trình cùng với Ca Trần vừa ra viện làm khách quý mở màn đi thảm đỏ, mà hiện tại ba người đàn ông bọn họ còn lại là làm người kết thúc.
Tiếng nhạc cùng với tiếng hoan hô của các ký giả ở bên ngoài cửa xe loáng thoáng truyền đến, khiến cho người ta có một loại cảm giác không quá chân thực, giống như là đang đắm chìm trong dòng nước màu lam sậm.
Khi cửa xe mở, đèn flash chói mắt thuộc về giới giải trí, âm nhạc và tiếng hoan hô của fan yêu thích điện ảnh nhất thời giống như gió bão quét từ Thuỵ Điển đến, người có thể ưỡn ngực đi qua là có thể đi tới cuối cùng.
Mà hiện tại, tất cả chỉ mới bắt đầu.
Charles và Lục Thiên Thần phân biệt từ hai bên xe đi xuống trước, đến lượt Đường Phong xuống xe trước mặt cậu đã có hai người đàn ông vươn tay về phía cậu, cậu mỉm cười, không hề do dự phân biệt nắm lấy Charles và Lục Thiên Thần.
Trong nháy mắt, vô số đèn flash rọi sáng đêm tối, mà bọn họ cũng rất tự nhiên trang nhã ở dưới ống kính nắm lấy tay nhau cùng lên thảm đỏ.
Giờ này khắc này, có lẽ có rất nhiều người đang hiếu kỳ ba người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì, là quan hệ tình yêu tam giác như tin đồn ở ngoài giới? Nhưng vì sao có thể yên ổn cùng nhau nắm tay đi về phía trước? Hay cái gọi là yêu sách này, căn bản là giả mà thôi.
Đối mặt với đèn flash, Đường Phong chỉ là lộ ra dáng cười tự tin mà thong dong của cậu.
Về phần đáp án, người ngoài giới sẽ vĩnh viễn không biết.
. . .
. . .
Sau khi đi qua thảm đỏ còn có một MC phỏng vấn cùng với công đoạn kí tên, ba người đàn ông sau khi ký tên liền bị mỹ nữ MC lôi qua, dính chặt một vấn đề.
“Chúng tôi muốn hỏi một chút chủ tịch Lục, làm người kết thúc bước lên thảm đỏ cùng với Đường Phong, có phải có nghĩa chủ tịch Lục sau đó sẽ dẫn đắt Đường Phong nhiều hơn không?” Ánh mắt của nữ MC nhìn qua nhìn lại trên người Đường Phong và Lục Thiên Thần, dù thế nào cũng lộ ra một cổ vị đạo bát quái.
Lục Thiên Thần lấy nụ cười thản nhiên làm câu trả lời, trả lời xong còn rất hách dịch: “Chỉ cần là người có năng lực, giải trí Thiên Thần chúng tôi đều sẽ dẫn dắt, đương nhiên, biểu hiện vượt trội của Đường Phong trong ban huấn luyện siêu sao mọi người đều quá rõ ràng.”
Tay già đời, Đường Phong cong lên khóe môi.
|
“Ngài Charles, chúng tôi cũng không biết hóa ra anh là một trong những người đầu tư cho ban huấn luyện siêu sao, có phải bởi vì điều này mà anh lần lượt lựa chọn Đường Phong trong tiết mục?” Nữ MC đem vấn đề ném cho Charles.
“Sao cô lại nghĩ vậy? Tôi cũng không để công tác của tôi ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân, nguyên nhân lựa chọn của tôi rất đơn giản, Đường Phong là một người đàn ông tốt, ở cùng cậu ấy tôi thấy rất thoải mái, cũng cực kỳ vui vẻ.” Cũng may Charles bình thường không đứng đắn lúc đối mặt với ống kính cũng coi như là bình thường.
Hai người cao suất phú tiếp nhận thăm hỏi xong bên ngoài hậu trường vang lên một mảnh tiếng hoan hô của fan nữ, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hét như là “Đường Phong cùng Lục Thiên Thần” “Đường Phong với Charles mới là một đôi” như vậy.
“Ba người cùng nhau!” Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có một giọng nam thô ráp trộn lẫn trong tiếng kêu.
Nữ MC cười đến mờ ám, cuối cùng đem microphone đưa cho Đường Phong: “Nếu như bảo cậu lựa chọn một người giữa chủ tịch Lục và ngài Charles, Đường Phong cậu sẽ chọn ai?”
“Trên thực tế tôi không thích lựa chọn.” Cố ý khoa trương ôm lấy cánh tay Charles và Lục Thiên Thần, Đường Phong nhướng mày, dáng dấp cao ngạo của người chiến thắng, cười nói, “Không phải vấn đề tôi lựa chọn, mà là bọn họ yêu chết tôi rồi, đúng hay không?”
Lục Thiên Thần và Charles từ chối cho ý kiến, ký giả ở bên cạnh bị Đường Phong đùa hài hước mà nở nụ cười.
Sau khi MC phỏng vấn còn có một đoạn đường là kí tên cho fan cùng với một vài phỏng vấn của ký giả giới giải trí, phần lớn mọi người bước qua thảm đỏ ở khu vực này đều chưa tiến vào hội trường, sau khi rời khỏi bàn vẽ kí tên ba người đàn ông nắm tay tạm thời rời ra.
Charles và Lục Thiên Thần cơ bản là bị một vài ký giả về các loại tin tức tài chính và kinh tế vây quanh, Đường Phong gần đây có rất nhiều tin tức cũng bị một ít trang web gia đình cùng ký giả đài truyền hình lôi kéo không thể phân thân.
Đường Phong thành thạo nắm trong tay một đống microphone có ký hiệu logo của các đài truyền hình, hình dạng thuần thục khiến mấy nữ ký giả sôi nổi nêu câu hỏi.
“Đường Phong, cậu ở nhà từng tập ôm microphone sao?” Nhìn mấy người mới khác, mỗi lần đều đem microphone rơi trên mặt đất, đâu giống người đàn ông này, tùy tiện ôm một cái là vững vàng không hề bối rối.
“Tôi hiện tại là nắm microphone, sau đó chính là ôm cúp, không sai, tôi ở nhà đã từng luyện tập, thế nhưng luyện tập chính là song song ôm bốn năm cúp.” Như trước là trả lời theo phong cách Đường Phong.
“Chúng tôi tin cậu có thể làm được, biểu diễn cuối cùng trong ban huấn luyện của cậu rất tuyệt vời!” Còn có ký giả vừa phỏng vấn vừa biểu đạt sự yêu thích của mình đối với Đường Phong.
“Ưm, đương nhiên rồi.” Đường Phong hé miệng cười khiến những người khác cũng nở nụ cười theo.
Thế nhưng cũng không phải tất cả ký giả đều là ôn hòa đáng yêu như vậy, rất nhanh có người hỏi cậu: “Nghe nói cậu có bất hòa với chủ tịch giải trí Tô thị, chuyện này là thật sao? Cậu và Ca Trần có quan hệ gì?”
“Những lời đồn này đều là nói bậy, trên thực tế quan hệ của tôi và chủ tịch Tô rất tốt, tuần trước chúng tôi còn cùng đến khách sạn, thế nhưng cũng không phải là đi thuê phòng, chúng tôi chỉ là ngồi hàn huyên một chút về chuyện công tác và biểu diễn.” Chẳng lẽ còn bảo cậu hướng về ống kính nói là, hắc, kỳ thực tuần trước chúng tôi đích thật là đi khách sạn, thế nhưng là chủ tịch Tô bắt cóc tôi, chúng tôi còn thiếu chút nữa lên giường với nhau, thế nhưng cuối cùng chủ tịch Tô bị tôi đánh cho một trận!
Đột nhiên một người ký giả nhìn về phía sau Đường Phong hô: “Xem, chủ tịch Tô tới!”
Đường Phong mắt nháy cũng không nháy liền hiểu ra ý ngầm của ký giả kia, là muốn có đối chứng? Cậu giả vờ kinh ngạc xoay người, cũng thấy được Tô Khải Trình đang cùng Ca Trần tiếp thu phỏng vấn, bề ngoài Tô Khải Trình thoạt nhìn rất tốt, đó là bởi vì ngoại trừ cái tát ra, Đường Phong đánh Tô Khải Trình trên cơ bản đều là ở chỗ người ở bên ngoài nhìn không thấy.
Như là, bụng này, ngực này, mông này. ( Mông???? Mông??? Chủ tịch Tô bị đánh mông??/ @@ )
“Chủ tịch Tô, Tô Khải Trình.” Đường Phong đem một đống microphone trả lại cho chúng ký giả, trong một trận đèn flash điên cuồng thong dong tự nhiên đi tới chỗ Tô Khải Trình, giống như là muốn chứng minh với mọi người kỳ thực quan hệ của cậu và Tô Khải Trình rất tốt, một chút cũng không có mâu thuẫn.
Tô Khải Trình hơi híp mắt, nhìn Đường Phong trang phục anh tuấn tiêu sái đi tới trước mặt, anh hạ giọng ghé vào bên tai người kia: “Cậu đang làm gì?”
“Quay về phía ống kính, sau đó cười một cái, nếu như không muốn cổ phiếu của anh ngày mai rớt giá.” Nhẹ nhàng phun ra một câu, một tay Đường Phong ôm vai Tô Khải Trình giả vờ vô cùng thân thiết, lộ ra dáng cười xán lạn về phía ống kính.
Tô Khải Trình từ sâu trong yết hầu phát sinh một tiếng hừ nhẹ, thế nhưng trong lúc hướng về phía ống kính vẫn như cũ biểu hiện vô cùng thân thiết với Đường Phong, anh một bên phối hợp với Đường Phong mỉm cười, một bên nhỏ giọng thì thầm với người này.
“Lần tôi trước dọa sợ cậu?” Còn đang giả vờ uy phong.
Đường Phong không để mình bị đẩy vòng vòng, cậu không thể bị vài ba câu của giới giải trí dọa sợ như vậy : “Tôi lần trước hình như giẫm phải tiểu Tô Tô của anh, chúng nó còn đau không?”
“Tình cảnh Đường đại minh tinh tự an ủi ở trong phòng tắm thực sự là nóng bỏng, quay thành điện ảnh nhất định bán ra cực kỳ tốt.” Tô Khải Trình không cam lòng tỏ ra yếu kém, thế nào cũng phải lấy lại một phần mặt mũi, lần trước bị Đường Phong giáo huấn một trận, lần này đấu miệng thế nào cũng không thể thua.
“Chủ tịch Tô có phải là cứng luôn hay không, không biết cuối cùng chủ tịch Tô là tự mình giải quyết hay là bảo hai người thủ hạ cao to cường tráng kia hầu hạ? Nói lại, chủ tịch Tô kỹ thuật hôn của anh thực sự không được tốt lắm, có cơ hội tôi sẽ dạy anh.” Đường Phong khẽ cười một tiếng, cùng Tô Khải Trình xoay người tránh ký giả, để cho bọn họ chụp nhiều ảnh như vậy cũng đủ rồi.
“Tôi lần trước chỉ là vui đùa với cậu, tôi nghĩ sau đó cậu cũng sẽ trả thù.” Vừa mới xoay người, Tô Khải Trình liền hơi chút thay đổi giọng điệu.
“Trò đùa của chủ tịch Tô không phải là ai cũng có thể chấp nhận.”
“Nếu như tôi thật muốn đối phó cậu, Lục Thiên Thần bọn họ cũng không thể tìm được cậu nhanh như vậy, tôi cũng sẽ không đơn giản mắc mưu.” Lời này cũng không biết là thật hay giả.
“Anh thế nhưng bỏ thuốc tôi.”
“Có thể là tôi chỉ muốn chụp một vài bức ảnh tuyệt đẹp lúc cậu thủ dâm?” Tô Khải Trình dừng lại, trong biểu tình lộ ra vài phần nghiêm túc.
“Như vậy hiện tại chủ tịch Tô nói chuyện này với tôi là vì cái gì, nghìn vạn lần đừng nói cho tôi là anh muốn hoà thuận với tôi như lúc ban đầu, hoặc là anh thích tôi gì gì đó, anh hại tôi thiếu chút nữa từ trên lầu ba nhảy xuống, nếu như tôi có bệnh tim lập tức sẽ là phát bệnh bỏ mình.” Căn bản không để cho Tô Khải Trình có cơ hội cãi lại, Đường Phong sau khi nói xong trực tiếp đi về một bên khiến cho mọi người hiếu kỳ nhưng lại nhịn xuống, lại nhìn Ca Trần hai người bọn họ.
“Chúc mừng cậu xuất viện.” Đường Phong đi qua nhẹ nhàng ôm người thanh niên này một cái.
Dưới ông kính không có ai lại đi tự hủy hình tượng của mình, lấy “Ánh nắng, tốt đẹp” làm nhãn hiệu Ca Trần cũng giả cười: “Đừng ở chỗ này giả bộ, nhìn không ra mày thật đúng là lợi hại, trước đây đều là giả vờ?”
“Mọi người đều vậy, tám lạng nửa cân, trông kỹ Tô Khải Trình nhà cậu, lần sau đừng đơn giản thả ra.” Thỉnh thoảng đôi khi, cái miệng của Đường Phong cũng rất lợi hại.
“Mày dụ dỗ anh ấy?”
Ca Trần nói khiến Đường Phong có chút bất đắc dĩ, cậu cười khổ nói: “Yên tâm đi, ánh mắt của tôi còn chưa kém đến vậy, nếu như thực sự thích anh ta vậy cậu cũng không cần tiếp tục làm điệp viên hai mang.”
“Xem ra bọn họ chuyện gì cũng nói cho mày, ha hả.” Ca Trần dường như kiềm chế phẫn nộ và không cam lòng, “Mày nghĩ mày là ai, bọn họ chơi chán rồi sớm muộn gì cũng sẽ ném mày đi, giống như là rác rưởi ven đường, mày thực sự biết người như Lục Thiên Thần và Charles là bộ dáng gì sao? Bọn họ là dã thú hung ác, ăn thịt người cũng không nhả xương.”
“Vậy còn phải xem. . . Rốt cuộc là ai chơi ai,” Đường Phong nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ Ca Trần lùn hơn cậu nửa cái đầu, “Câu nói cuối cùng của cậu tôi biểu thị tán thành, đối phó với dã thú đích xác phải có năng lực của người thuần thú, tôi cũng xin khuyên cậu một câu, đóng kịch ở trong điện ảnh là đủ rồi, trộn cả vào trong chuyện không thuộc về chức nghiệp của mình sẽ chỉ làm cậu rơi vào trong phiền phức.”
Vô ý nói quá nhiều với Ca Trần, tự cho ký giả chụp thêm vài tấm ảnh sau đó Đường Phong liền chạy đi tìm Lục Thiên Thần và Charles, cậu tuân theo ý nguyện của mình cho một người trẻ tuổi một lời khuyên, Ca Trần có tiếp thu có nghe vào tai hay không cũng không phải là chuyện cậu có thể khống chế.
Ở trong mắt mọi người, bọn họ vừa rồi hình như là ôm nhau lặng lẽ nói chuyện, nhưng có đôi khi những lặng lẽ nhìn như vô cùng thân thiết này kỳ thực cũng không “tốt đẹp” như trong tưởng tượng của mọi người.
Bữa tiệc của minh tinh thực sự là một nơi kỳ diệu, không phải sao?
. . .
. . .
Tiệc của ban huấn luyện siêu sao sẽ bắt đầu vào đúng bảy rưỡi tối, khách khứa lúc này cũng lục tục bước vào hội trường, MC lên đài nói một đống, sau đó là nhường cho ba vị đầu tư lớn Lục Thiên Thần, Charles và Tô Khải Trình phân biệt lên đài đọc diễn văn, ba người đàn ông tựa như bạn cũ mỉm cười bắt tay nhau, người không biết phỏng chừng sẽ thực sự tin tưởng cảm tình giữa bọn họ rất tốt.
Phần tiếp đó tự nhiên là chủ đề của bữa tiệc ngày hôm nay, chúc mừng toàn bộ thành viên của ban huấn luyện tốt nghiệp, mà ngày hôm nay lại có ba nhà đầu tư trao tặng tiền thưởng cho một phần học viên ưu tú, còn hơn cái gọi là cúp, chi phiếu chân thực càng thích hợp với những người mới xuất đạo.
Đầu tiên trao thưởng chính là người có tiềm lực tốt nhất, lấy được thưởng là một người thanh niên anh tuấn đẹp trai, tên gọi Trương Thụy Thừa, bình thường cùng với Đường Điềm Điềm và Đường Phong quan hệ cũng không tệ, là một tân binh nghiêm túc lắng nghe, hiện nay đã ký hợp đồng với giải trí Thiên Thần.
Từ sớm trước đó Đường Phong cũng đã gặp Trương Thụy Thừa, ngay từ đầu ở trong tiết mục của Trần Minh Húc cậu đều đã dự định kết nối điện thoại cho Trương Thụy Thừa, cho tân binh này một cơ hội đưọc chú ý hơn, thế nhưng sau đó Chino chen chân cũng khiến chuyện này không giải quyết được gì, Trương Thụy Thừa xem như là một tân binh có bề ngoài không tệ dùng chính sức lực của mình có được sự tán thành của mọi người.
Phần thưởng tiềm lực tốt nhất là do Charles trao giải, Trương Thuy Thừa có chút kích động bắt tay với người này, sau khi nhận giải còn nói một vài lời cảm ơn, ngoài ý muốn chính là đối phương cư nhiên còn nhắc tới Đường Phong.
“Trong khoảng thời gian ở ban huấn luyện siêu sao tôi muốn đặc biệt cảm ơn một người, vô luận là về sinh hoạt, âm nhạc và biểu diễn, anh ấy đều giúp đỡ tôi không ít, anh ấy chính là Đường Phong, cảm ơn anh!” Trương Thụy Thừa mặt hướng về phía người đàn ông ngồi dưới đài cúi người một cái, Đường Phong chỉ là cười gật đầu.
Mặc kệ là thật tâm hay là cố ý, phần cảm ơn này cậu nhận.
Trong giới giải trí có ai là không có chút tiểu tâm tư? Chỉ cần không xúc phạm tới người khác, tâm cơ nhất định cũng sẽ không tệ.
Kế tiếp là Tô Khải Trình trao giải khen thưởng điều kiện tốt nhất, người nhận được thưởng là Đường Điềm Điềm tương lai tươi sáng, từ mấy ngày tiếp xúc với Đường Điềm Điềm đến xem, co bé này thoạt nhìn vô tâm vô phế, nhưng đối với sự nghiệp diễn nghệ cũng có dã tâm nhất định.
Minh tinh không có dã tâm không phải là minh tinh, Đường Điềm Điềm có vẻ ngoài trẻ tuổi, bây giờ còn ký hợp đồng với giải trí Tô thị, Tô Khải Trình dù sao cũng sẽ có một ít cơ hội cho tân binh, Đường Phong không thích Tô Khải Trình, nhưng cậu cho rằng giải trí Tô thị rất không tệ, gốc rễ thâm sâu, cạnh tranh tuy rằng mạnh, thế nhưng một ngày thượng vị thì cũng có đủ tài nguyên.
Cô bé này lên đài điềm tĩnh ngoài ý muốn, thoải mái từ trong tay Tô Khải Trình nhận giải, nói tiếng cảm ơn với mọi người, lúc xuống đài còn len lén nháy một ánh mắt về phía Đường Phong, khiến cho Đường Phong nhịn không được nở nụ cười một chút.
Sau đó lại lục tục trao tặng một vài giải thưởng nữa, có vũ đạo tốt nhất, lễ nghi tốt nhất, cũng có một vài giải thưởng không nặng không nhẹ nhân duyên tốt nhất, kỳ thực nhìn kỹ sẽ phát hiện hầu như tất cả mọi người đều được nhận giải, đây cũng coi như là sự cổ vũ của đơn vị chế tác đối với mỗi một học viên huấn luyện.
Giải thưởng lớn chân chính luôn luôn là ở cuối cùng, nếu đã có tên là ban huấn luyện siêu sao, vậy giải thưởng lớn nhất tự nhiên cũng có cái tên “siêu sao”.
“Ở chỗ này, chúng tôi sẽ trao ra giải thưởng cuối cùng của ban huấn luyện siêu sao, người nhận được giải thưởng siêu sao lớn nhất không chỉ nhận được một triệu tiền thưởng, còn có thể nhận được cơ hội biểu diễn điện ảnh của đạo diễn lớn trong nước, một hợp đồng quảng cáo trị giá một triệu, cùng với chụp ảnh bìa cho một trong bốn tạp chí lớn trong nước. Như vậy, giải thưởng siêu sao đến tột cùng sẽ thuộc về ai? Trước đó, xin cho phép tôi được giới thiệu với mọi người giải thưởng siêu sao làm thế nào bình chọn ra.”
“Đầu tiên, người đoạt giải phải là người có thành tích đứng trong top 3 của toàn bộ chương trình học; thứ hai, người đoạt giải phải nhận được sự khẳng định của trên hai phần ba học viên; cuối cùng, người đoạt giải cũng phải có được sự khẳng định của các vị huấn luyện viên chương trình học của chúng ta.” Khi tiếng nói của MC hạ xuống, màn hình trên sân khấu liền bật lên một video clip.
Trên video xuất hiện hình ảnh đầu tiên là huấn luyện viên vũ đạo Pacino, người đàn ông trên trán có nếp nhăn tràn đầy quyến rũ này mỉm cười với màn ảnh: “Nếu như cho tôi một cơ hội, tôi hy vọng có thể cùng Đường Phong nhảy thêm một điệu Tăng-gô.”
Trong hội trường lập tức truyền đến một trận tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo, vị trí Đường Phong ngồi cũng lập tức có đèn chiếu thẳng xuống, người đàn ông này nở nụ cười nhìn huấn luyện viên Pacino trên màn hình, cậu rất vui lòng cùng huấn luyện viên nhảy thêm một điệu.
Kế tiếp xuất hiện là huấn luyện viên khóa âm nhạc Austin, đánh giá của Austin chính là: “Nếu như cậu sản xuất album, tôi hy vọng mình có thể có vinh hạnh làm người chế tác của cậu.”
Sau đó lại lục tục xuất hiện các vị huấn luyện viên xã giao và cưỡi ngựa khác, cùng với mỗi một video clip của mỗi học viên, MC hỏi mỗi một học viên có tán thành Đường Phong trở thành người nhận được giải thưởng siêu sao lớn nhất hay không, mà không có một học viên trả lời là phủ định.
Đường Phong tự giễu nghĩ, đây là uy lực của lão bánh quẩy cậu.
Đương nhiên, xuất hiện trên màn hình còn có ba nhà đầu tư lớn vẫn như cũ đứng trên sân khấu, Lục Thiên Thần và Charles khích lệ thừa nhận Đường Phong cũng không lạ, kỳ quái chính là Tô Khải Trình cư nhiên cũng tán thành.
Đường Phong hiếu kỳ nhìn Tô Khải Trình ở trên đài, người đàn ông kia cũng vừa vặn nhìn về phía Đường Phong, hình dạng lạnh lùng cười khẽ giống như đang nói: về công việc tôi là một người nghiêm túc, tuy rằng tôi thừa nhận cậu, nhưng tôi sẽ nhớ kỹ chuyện cậu đánh tôi.
Đánh một gậy rồi cho cục kẹo?
Lúc mọi người ở đây cho rằng MC muốn tuyên bố người đoạt giải là Đường Phong, ngay lúc Đường Phong cho rằng cậu vẫn có thể bình tĩnh ngồi ở chỗ kia đợi lấy giải thưởng, trên màn hình lại xuất hiện một ông lão, một trong những nhà biểu diễn nổi danh giàu nhất đương đại, thầy của Fiennes Đường — Larry.
Khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt màu mực vẫn như trước lấp lánh hữu thần, khi Đường Phong ngẩng đầu nhìn chăm chú vào video, cậu dường như là đang mặt đối mặt nói chuyện với Larry, không có khoảng cách giữa sống và chết, không có thân phận không thể nói ra, cũng không bị ngăn cách bởi màn hình điện tử.
Trong nháy mắt khi Larry xuất hiện trên màn hình, viền mắt Đường Phong dĩ nhiên có chút nhịn không được mà ướt át.
Ông lão kia dùng biểu tình hiền lành, thong thả mở miệng nói: “Khi tôi cho rằng một viên siêu sao sáng nhất thế giới này đã ngã xuống, tôi thấy được diễn xuất của một người thanh niên đến từ Trung Quốc. Không có ngôn ngữ, không có quá nhiều động tác, chỉ cần nhìn vào trong đôi mắt sáng sủa kia là có thể thấy được một thế giới chúng ta không thể chạm vào.”
Đột nhiên, một ông lão tinh thần sáng láng từ phía sau màn hình đi ra, trên khuôn mặt mang theo dáng cười mở hai tay: “Chúc mừng, con trai của tôi, cậu là siêu sao cuối cùng đoạt giải.”
Trong hội trường ồ lên một mảnh, mọi người đang ngồi đều đứng lên vỗ tay hoan nghênh vị nghệ thuật gia này ghé bước đến đây.
“Đường Phong, mau nhanh đi lên.” Thấy người này sững sờ bất động tại chỗ, người đại diện tiểu Vũ vội vàng khẽ đẩy Đường Phong, người đàn ông này hít sâu một hơi chạy nhanh lên sân khấu, ở nhất khắc ôm được Larry kia nước mắt nhịn không được mà rơi xuống, cậu nên nói gì đây? Cậu cái gì cũng nói không nên lời, nước mắt của cậu đã là toàn bộ tình cảm chồng chất.
“Nếu như Fiennes còn sống, cậu ấy có thể thấy được cậu nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ, bởi vì nghị lực của cậu ấy sẽ được tiếp tục bởi cậu.” Ông lão vừa là cỡ nào tiếc hận một thiên tài biểu diễn mất đi, vừa là cỡ nào vui vẻ trong lúc ông còn sống còn có thể thấy được một siêu sao khác nổi lên, ông tựa như một người cha, hiền lành vỗ nhẹ nhẹ lên vai người đàn ông im lặng mà khóc, “Cậu và Fiennes rất giống nhau, bề ngoài đều là một người đàn ông trưởng thành, nhưng đều thích khóc liên tục như một đứa trẻ.”
“Larry, cảm ơn ông.” Nghẹn ngào lần thứ hai lộ ra dáng cười, “Cảm ơn, thực sự cảm ơn. . .”
“Tôi biết cậu sẽ trở thành một siêu sao chân chính, tôi cũng rất vui vì có thể gặp được cậu, con trai của tôi.”
Ông lão tóc đã trắng xoá này không chỉ là người thầy đầu tiên dạy biểu diễn cho cậu, có đôi khi càng giống một người cha, Đường Phong không có cha, cậu không biết người cha chân chính là như thế nào, nhưng cậu nghĩ cha của cậu hẳn là giống như Larry.
Dạy cậu biểu diễn, giải thích đạo lý nhân sinh cho cậu, vào lúc cậu yên lặng yếu đuối và thương tâm, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Tối nay, siêu sao vừa mới sống lại.
|