Siêu Sao
|
|
Đệ lục chương: Diễn chung.
《 Ác ma đường mòn 》 quay chụp đã qua đi tròn một tuần, Đường Phong ngoại trừ ngày đầu bị đạo diễn hung hăng đe dọa một phen bắt buộc phải đẩy mình đi vào đường cùng sau đó cũng đã đột phá diễn xuất rất tốt. Bộ điện ảnh tuy rằng có hai nam chính, nhưng thực tế cảnh quay của Đường Phong nhiều hơn Michael Chino một chút, nhưng do yêu cầu tuyên truyền bộ phim, công bố đối ngoại vẫn là lấy tên tuổi cá nhân của đạo diễn Lý Nguy và Chino là chính.
Một tuần này trên cơ bản đều là phân cảnh của Đường Phong, đến ngày cuối cùng mới là Đường Phong và Chino lần đầu mặt đối mặt hợp tác diễn diễn.
Phong cách điện ảnh của Hollywood được xưng là hoàn thiện nhất trên thế giới hiện nay, trong quá trình đang không ngừng tìm tòi và cải biến thì cũng có một vài người tuân theo nguyên tắc chuẩn mực, điểm này là điểm Đường Phong thích nhất, đó chính là bọn họ mỗi tuần đều có hai ngày nghỉ ngơi, chuyện này đều đã viết rõ trong hợp đồng ký kết lúc trước, song song cũng bao gồm thù lao quay phim của cậu.
Làm một siêu cấp tân binh, Đường Phong chỉ có thể nhận được 500.000 đô la Mỹ ít ỏi, ngay cả số lẻ của Chino cũng không bằng, người kia làm siêu sao Hollywood một hơi cầm đi 12,5 triệu đô, lại còn là giá hữu nghị.
Hôm nay là ngày nghỉ ngơi, ngày hôm qua Đường Phong khổ cực công tác một ngày đêm còn đang tham lam xuống lầu với chu công, sáng sớm lại không biết là ai cứ như đòi mạng điên cuồng ấn chuông cửa, điên cuồng gọi điện thoại cho cậu.
“Charles. . .” Tiện tay kéo qua cái gối che lên đầu mình, Đường Phong mơ mơ màng màng gọi một tiếng, đáng tiếc không ai đáp lại cậu.
Ặc, đúng rồi, hôm qua Charles nói anh ta đi New York hai ngày bàn chuyện làm ăn.
“Lục Thiên Thần, đi mở cửa. . .” Chuông cửa còn đang kêu, Đường Phong dùng sức đem chăn kéo lên đầu, kết quả chính là lộ ra cặp chân thon dài, sau đó cũng không ai đáp lại cậu.
Lục Thiên Thần đi đâu rồi, tối hôm qua cậu nhớ hình như là có người nửa đêm chạy đến nằm trên giường cậu, Charles vắng mặt đương nhiên chỉ có thể là chủ tịch Lục. Không có biện pháp, Đường Phong chỉ có thể từ trong chăn gian nan bò lên, mắt buồn ngủ nửa mộng du đi mở cửa, liền nhìn thấy một cái đầu đen thò vào.
“Đường Phong, tôi mang đồ ăn sáng tới!” Một người đàn ông tóc vàng kim xách một cái túi màu trắng nhảy ra, giọng điệu giả vờ đáng yêu.
“Ừ. . .” Mơ mơ màng màng đóng cửa lại, Đường Phong chân trần trở về phòng, cậu thực sự là quá mệt, “Anh ngồi trước đi, tùy ý, tôi nằm thêm một lúc nữa.” So với nụ cười xán lạn của đối phương, biểu hiện của Đường Phong thực sự giống như một chậu nước lạnh, không có kinh ngạc cũng không có hoảng sợ, bình tĩnh khiến cho người ta phát điên.
Đường Phong nói xong cũng mặc kệ Chino, trực tiếp nằm về giường, đắp chăn, chính thức bắt đầu ngủ bù.
Hôm qua Đường Phong đã hẹn Chino ngày hôm nay ở nhà cùng nhau nghiên cứu kịch bản, chỉ là Đường Phong không nghĩ tới Chino sẽ đến sớm như vậy, cậu vừa nhìn đồng hồ treo trên tường, dĩ nhiên là sáng sớm bảy giờ rưỡi, kính nhờ, cho cậu ngủ thêm một giờ.
. . .
. . .
Đường Phong là bị một trận mùi thơm dụ tỉnh, cậu mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng, trong phòng bếp là một bóng lưng trẻ tuổi đang bận rộn, người nọ đột nhiên quay người lại, cái miệng kéo ra, lông mi nhấc lên, lộ ra hàm răng trắng đều như vỏ sò.
Đường Phong lần đầu tiên nhìn thấy Chino không phải nghĩ chàng thanh niên này rất tuấn tú, mà là vô ý thức nhớ tới Chino vài năm trước hình như có quay quảng cáo kem đánh răng, hàm răng đích xác rất chỉnh tề trắng noãn.
“Tỉnh? Đi tắm trước, tắm xong là có thể ăn sáng.” Sau khi cười với Đường Phong, Chino liền xoay người tiếp tục bận rộn.
Đường Phong xoay người đi vào phòng tắm, cởi quần áo, mở vòi hoa sen, dòng nước từ trên đỉnh đầu trượt xuống cọ rửa thân thể, nghĩ đến hình dạng Chino bận rộn trong phòng bếp, chẳng biết thế nào lại nở nụ cười, Chino còn có thể làm cơm? Trước kia trên cơ bản cậu ở một mình, thời gian cố định sẽ có nhà dinh dưỡng sắp xếp cơm nước thay cậu, thực đơn một tháng rập theo khuôn khổ, cho dù ăn ngon nhưng liên tục vài năm cũng sẽ khiến người ăn thấy nhạt nhẽo.
Từ trong phòng tắm đi ra vừa dùng khăn khô lau tóc, Đường Phong mặc áo choàng tắm đi đến phòng khách, vừa nhìn liền thấy đồ ăn đặt trên bàn ăn, có chay có mặn, màu sắc tươi sáng, nhìn qua khá đẹp, ngửi lên cũng rất thơm, không biết ăn vào mùi vị sẽ thế nào.
“Những thứ này đều là anh làm? Anh biết làm cơm Trung?” Đường Phong đã sớm đói bụng, đi tới bên bàn ăn tiện tay kẹp lấy một con tôm chiên giòn không khách khí bỏ vào miệng, hơn nữa hương vị còn rất chuẩn.
Chino cần hai cốc sữa đậu nành đi ra vừa lúc thấy một màn Đường Phong ăn vụng, Đường Phong đã giải quyết xong một con tôm, ngón tay còn dính bột mì, Đường Phong nhìn nhìn bàn ăn muốn lấy một tờ giấy ăn, không thấy, liền thẳng thắn dùng lưỡi liếm liếm, cái lưỡi mềm mại hồng phấn xẹt qua đầu ngón tay xanh nhạt.
Chino đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, yết hầu cuộn lên.
“Sữa đậu nành?” Đường Phong xoay người, đường nhìn rơi vào hai cốc sữa đậu nành trên tay Chino, cậu không nhớ trong nhà có sữa đậu nành.
“Sáng sớm mua một chút, cậu vẫn ngủ chưa ăn, sữa đậu nành tôi hâm nóng, cậu không ngại chứ? Tôi nghĩ cậu nhất định không ngại.” Chino cười đem sữa đậu nành đặt lên trên bàn, còn tự hỏi tự đáp.
“Tôi thích uống sữa đậu nành.” Đường Phong hai tay ôm lên cái cốc, ấm áp trong dạ dày cực kỳ thoải mái, “Tôi thực sự rất kinh ngạc anh cư nhiên biết làm cơm, lại còn là cơm Trung chính thống.”
Chino cũng cười ngồi xuống một bên bàn ăn: “Ưu điểm của tôi rất nhiều, nghe những lời này của cậu hình như nghĩ tôi là một tên rất không xong.”
Đường Phong vươn lưỡi liếm liếm sữa đậu nành trên môi: “Đó là bởi vì đôi khi tính tình của anh quá trẻ con, rất thích chọc phiền phức cho người khác.” Không cẩn thận liền nói ra đánh giá của cậu đời trước về Chino.
Chino chỉ là coi Đường Phong đang nói chuyện cười cũng không quá mức để ở trong lòng, giống như Đường Phong ngoại trừ ban đầu kinh ngạc cũng không đem chuyện Chino biết là cơm Trung nhớ ở trong đầu.
Hai người đàn ông ngồi trước bàn ăn bắt đầu dùng cơm, Chino làm một bàn cơm ngon, Đường Phong ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm, Chino cười hì hì chạy vào phòng bếp lấy thêm cơm cho người kia, lúc ăn hai người hình như cũng không quá thích nói, tùy tiện hàn huyên trò chuyện cũng là chuyện công tác.
Cơm nước xong, Đường Phong và Chino cùng nhau thu dọn bát đũa, xét thấy bữa cơm là Chino làm, Đường Phong kiên trì tự mình rửa bát, Chino cũng không tranh, khoanh tay trước ngực tựa ở cửa phòng bếp nhìn Đường Phong rửa bát, ánh mắt ẩn ý trêu tức rơi lên sau gáy Đường Phong, bờ vai không hẹp hơn vai anh, đường nét tấm lưng duyên dáng, dưới lưng, còn có đi xuống. . .
Đường Phong quay đầu nghiêm khắc trừng Chino: “Không có việc gì làm thì đi phòng khách dọn dẹp một chút.”
“Nhìn không ra vóc người của cậu rất tốt.” Huýt một tiếng sáo, Chino cười bỏ chạy ra khỏi nhà bếp trước khi Đường Phong ném một cái dĩa lên mặt anh.
. . .
. . .
Kịch bản phim hai người trước đó sớm đã xem qua vô số lần, cảnh quay của ngày kia chính là tu sĩ Đường lần đầu gặp mặt tu sĩ Chris, Đường mang theo bí mật của mình và tro cốt của linh mục già lần đầu tiên rời khỏi quê nhà đi tới đất khách, sau đó gặp một người đàn ông ảnh hưởng đến cả cuộc đời cậu.
Lúc trước Chino nhận được kịch bản xong liền suốt đêm đọc một lần, càng xem càng nghĩ câu chuyện tình cảm trong điện ảnh giữa tu sĩ Đường và Chris hai người cực kỳ hấp dẫn, trong hoàn cảnh bọn họ không thể thay đổi tôn giáo đương thời của mọi người cùng với mâu thuẫn tự mình giải phóng, cộng thêm đông tây phương va chạm, các loại vấn đề về đồng tính luyến ái đều được sâu sắc phác họa đi ra.
Điện ảnh là tàn nhẫn, nhưng hiện thực, lại tốt đẹp.
Trong lúc Chino và Đường Phong đang bàn luận về kịch bản, Đường Phong ngay trước mặt cực kỳ khích lệ Chris, trọn đời một người có thể yêu được mấy ai? Có lẽ chỉ có một người như thế, tín ngưỡng cũng tốt, cái khác cũng được, trong một cuộc sống như vậy, trong bối cảnh xã hội ngay lúc đó Chris không thể nghi ngờ là một người dũng cảm, cho dù là trong hiện tại cũng vẫn như cũ khiến cho người ta phải ao ước.
“Có thể ở bên người yêu, cho dù là sống ở quê cày ruộng nuôi bò cũng sẽ rất hạnh phúc.” Chino cảm khái một phen.
Đường Phong ngây người trong chốc lát, sau đó liền nở nụ cười: “Ý kiến hay đấy.”
“Cậu không tin tôi?” Chino lập tức kéo cao lông mày nhìn về phía người kia, hình dạng khoa trương khiến người ta buồn cười.
“Tin, đương nhiên tin.” Đường Phong buông kịch bản, chế nhạo nói: “Vậy anh tìm được người yêu chưa, tranh thủ thời gian đi mua một nông trại trước đi.”
“A!”Chino giảo hoạt cười, “Người yêu của tôi không phải là cậu sao? Đến lúc đó tôi nuôi bò sữa, còn cậu phải đi vắt sữa.”
“Qua một đoạn thời gian nữa chúng ta sẽ có vài cảnh tương đối thân mật, nghe ý của đạo diễn là sẽ quay cảnh chúng ta ở trên giường trước, cậu chuẩn bị tốt chưa?” Chino một lần nữa kéo về đề tài điện ảnh, quay chụp một bộ điện ảnh cũng không phải dựa theo kịch bản từng bước phát triển nội dung vở kịch, phần lớn thời gian là đến mỗi một tràng cảnh liền quay toàn bộ phân cảnh trong tràng cảnh đó, cứ như vậy một cái tràng cảnh rồi một cái tràng cảnh có thể tiết kiệm không ít thời gian quay phim và chế tác thành phẩm.
“Tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề, dù sao quay cảnh thân thiết với anh người có hại không phải là tôi.” Tư tưởng của người nào đó còn dừng lại ở khoảng thời gian làm một người đàn ông bốn mươi tuổi trưởng thành nói như thế.
“Hắc, nghe có vẻ như cậu chiếm được tiện nghi, đừng nghĩ mình trong sạch như vậy, được rồi, tuy rằng danh tiếng của tôi rất lớn cộng thêm có rất nhiều fan hâm mộ, thế nhưng tôi rất vui lòng hôn môi với cậu.” Chino cười chớp chớp mắt, “Tự tin như thế, lẽ nào trước đây cậu từng hôn đàn ông rồi sao?”
|
Đệ thất chương – cố ý
“Chẳng lẽ anh quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đã hôn rồi sao? Chris, anh thật đúng là khiến em đau lòng.” Đường Phong khéo léo kéo đề tài đến khu vực an toàn, đối với cậu mà nói sinh hoạt là sinh hoạt, công việc là công việc, cho dù hiện tại cậu có thiện cảm với Chino, thế nhưng quan hệ giữa bọn họ còn chưa tới nông nỗi có thể trò chuyện càng sâu thêm.
Chino bộ dạng “Tôi nhớ ra rồi”, hai mắt lòe lòe phát sáng lộ ra vẻ mặt chờ đợi không ngớt: “Ai, thực sự là đã quên, thực ra tôi còn chưa chuẩn bị tốt, không bằng chúng ta thử thử vài lần coi như làm nóng người, đến lúc quay cảnh cũng dễ qua.”
“Tôi lại không nghĩ như thế.” Đường Phong trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của đối phương, “Đạo diễn nói qua, cảnh quay lần đầu tiên thân mật của chúng ta tốt nhất là hai bên hàm chứa xa lạ và cẩn thận. Phải có vị đạo ngây ngô, luyện tập quá tốt liền trực tiếp từ quả táo xanh thành quả táo chín mất.”
“Đến đây đi, đến đây đi, Đường.” Chino vẫn không cam lòng khuyên nhủ dụ dỗ.
“Không, không được.” Đường Phong thẳng lắc đầu, không phải cậu sợ thân thiết với Chino, mà là thân thiết vô ích với công tác hoàn toàn không cần làm, cậu và Chino chỉ cần đóng phim trong điện ảnh là được, trong sinh hoạt chỉ có thể an phận làm bạn bè, cậu không muốn bởi vì có quá nhiều vui đùa thân mật quá mức mà mang đến phiền não.
Trong giới giải trí phim giả việc thật có nhiều lắm, nam nữ diễn viên trong một bộ điện ảnh cho dù hai bên đã có bạn đời cũng sẽ ở trong khoảng cách quay phim mà lăn trên cùng một cái giường, loại chuyện này chỗ nào cũng có, ở Hollywood một chút cũng không phải chuyện lạ, chỉ là khi một người diễn viên đem quá nhiều tinh lực đặt ở sinh hoạt cá nhân cũng rất dễ ảnh hưởng cuộc đời diễn nghệ của người đó.
Đường Phong ngoan cố khiến Chino cực kỳ vô lực, cuối cùng cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
“Đàn ông Trung Quốc các cậu thực sự là quá bảo thủ!” Chino kết thúc trong thất bại tức giận bất bình, “Tôi còn tưởng rằng ngày hôm nay cố ý làm cơm Trung là có thể thắng được một nụ hôn của cậu, Đường Phong, cậu thật sự là khiến tôi đau lòng.”
“Đây không phải là bảo thủ, mà là nguyên tắc, được rồi, bàn luận hôm nay đến đây kết thúc, hiện tại anh chạy về tìm bạn gái của anh mà làm nũng.”
“Cậu đang ghen sao?” Một câu của Chino trực tiếp khiến Đường Phong câm nín.
Đường Phong trừng mắt Chino: “Anh thực sự là quá mức coi trọng mình.”
Lúc hai người đấu võ mồm chế nhạo nhau cửa nhà trọ bị người từ bên ngoài mở ra, một người đàn ông Trung Quốc anh tuấn mà có chút lạnh lùng mặc Âu phục đứng thẳng ở cửa, vừa nhìn thấy hình ảnh thân mật của Đường Phong và Chino ngồi trên sô pha phòng khách chỉ là nhẹ chớp chớp mắt, mở miệng nói: “Đường Phong, có khách?”
“Ngày hôm nay thảo luận kịch bản với Chino một chút.” Đường Phong cau mày nhìn nhìn Lục Thiên Thần đóng cửa đi vào phòng, “Ngày hôm nay anh đi đâu vậy?”
“Sáng sớm có chút việc, tôi sợ làm ồn cậu nên không nói với cậu, cậu không thấy tờ giấy tôi đặt ở đầu giường sao?” Lục Thiên Thần chưa từng để ý đến Chino, chỉ lo nói chuyện với Đường Phong.
“Ặc, có lẽ là tôi không thấy.” Sáng sớm cậu bị Chino đánh thức, sau đó ngủ một giấc liền thẳng đi ăn cơm, cũng không chú ý trên tủ đầu giường có đặt tờ giấy hay không.
“Xem ra lần sau tôi nên dán ở trên cái gương trong phòng tắm.” Có chút ẩn ý dịu dàng cười cười, Lục Thiên Thần đi tới bên người Đường Phong mở hai tay nhẹ nhàng ôm lấy người kia, hiếm khi nào mở miệng vui đùa, “Nhớ tôi sao?”
“Đúng vậy, muốn để anh mời khách ăn cơm.” Người này cười cũng ôm lại Lục Thiên Thần.
Lục Thiên Thần sảng khoái nói: “Không vấn đề.” Sau đó mới chậm rãi chuyển hướng về phía Michael Chino vẻ mặt phức tạp ngồi trên sô pha, giọng điệu y hệt nam chủ nhà: “Ngài Michael hẳn là cũng chưa ăn cơm trưa, có muốn ăn cùng chúng tôi không?”
Trong lời này tiết lộ hai hàm nghĩa:
Thứ nhất, “chúng tôi” chỉ chính là tôi và Đường Phong.
Thứ hai, “có muốn ăn cùng chúng tôi không” rõ ràng có ẩn ý đuổi người, bằng không nên đổi thành cách nói “cùng ăn cơm với chúng tôi đi.”
“Không, không cần, buổi tối tôi có hẹn đi ăn rồi.” Chino uyển chuyển cự tuyệt xong liền tạm biệt Đường Phong và Lục Thiên Thần, sau đó rời đi, mà trong toàn bộ quá trình Đường Phong cũng không tận lực giữ lại đối phương.
Sau khi Chino rời đi Lục Thiên Thần liền lên lầu, vừa đi vừa nói: “Hình như cậu ta có chút hứng thú với cậu.”
Đường Phong nhẹ giọng nở nụ cười một chút, chỉnh lý kịch bản ở trên bàn, cầm sách lên rồi cũng lên lầu: “Khi một diễn viên chìm đắm trong kịch bản phim rất dễ bị chính mình mê hoặc, đây là lý do vì sao người yêu của rất nhiều diễn viên bên ngoài đều là đối tượng hợp tác của họ.”
Cái này gọi là nhập vai quá sâu, không chỉ đem nhân vật trong kịch bản đưa vào trong sinh hoạt của mình, thậm chí là yêu người tình trong phim của mình.
Một người muốn thay đổi tình cảm, nói giản đơn cũng giản đơn, có đôi khi chỉ là chuyện một giây đồng hồ mà thôi.
“Cậu bị cậu ta mê hoặc?” Thanh âm của Lục Thiên Thần từ bên trong cánh cửa hơi khép của phòng ngủ truyền đến.
“Ưm, tạm thời còn chưa, chờ một chút. . .” Đường Phong ôm kịch bản đi vào gian phòng, cậu thấy Lục Thiên Thần vừa cởi áo sơ mi lộ ra thân trên rắn chắc cường tráng, ngay sau đó người đàn ông kia bắt đầu cởi quần, cậu hơi hơi đề cao tiếng nói.” Nơi này là phòng ngủ của tôi, phòng của anh là ở bên cạnh chủ tịch Lục.”
Lục Thiên Thần cởi quần xong liền mở tủ quần áo, từ bên trong cư nhiên lấy ra quần áo không thuộc về Đường Phong.
“Hiện tại chỗ này cũng là phòng tôi.” Đưa lưng về phía người kia, Lục Thiên Thần vừa thay quần áo sạch vừa nói.
“Quần áo của anh sao lại ở trong tủ của tôi?”
“Là tôi bỏ vào.” Mặc quần, Lục Thiên Thần đang cài cúc xoay người lại, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt, “Bởi vì trong một tháng có rất nhiều ngày tôi sẽ ngủ ở phòng cậu, đi đi lại lại quá phiền phức, thẳng thắn đem quần áo đem đến đây.”
“Vì sao, anh sợ bóng tối à?” Đường Phong nhịn không được nói một câu, cậu buồn bực nhíu mày, kính nhờ, xin cho tôi một không gian riêng tư, cậu không quen chia xẻ chăn giường với người khác trong thời gian dài, hơn nữa đối tượng còn là Lục Thiên Thần, như vậy quá quỷ dị, cậu nhất thời khó có thể tiếp thu.
“Đừng quên giao ước của chúng ta.” Lục Thiên Thần cuối cùng mặc xong quần áo, đeo dây lưng, tiện tay nhấc lên một chiếc áo khoác xám bạc hiệu Gucci, “Đi thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn.”
“Tôi không biết trong giao ước đã từng nói tôi và anh còn phải ở chung một phòng.” Trời ạ, Đường Phong bắt đầu đau đầu, Lục Thiên Thần đến tột cùng là ăn nhầm thuốc gì vậy.
Tuy rằng cậu không ngại thỉnh thoảng ngủ chung với người khác, thế nhưng ngủ chung giường với một người trong thời gian dài khác biệt rất lớn.
“Hay là cậu muốn đơn độc chung phòng với Charles?”
“Vì sao tôi muốn đơn độc chung phòng với Charles?”
“Cậu ta là một người đàn ông muốn làm cái gì thì làm cái đó, Đường Phong, nếu như cậu không có ý gì với cậu ta vậy đừng tiếp cận cậu ta quá gần, người như cậu ta nhìn thì có vẻ rất lăng nhăng, thế nhưng một ngày muốn có gì đó vậy nhất định phải nắm được trong lòng bàn tay mới bằng lòng bỏ qua.” Lục Thiên Thần nhìn qua có vẻ rất chân thành.
Đường Phong gật đầu, cái này cậu hiểu, chỉ là lần trước tâm tình không tốt nên ngủ với Charles một lần, được rồi, cậu sẽ tận lực tránh cho chuyện này phát sinh, ai bảo cậu “may mắn” gặp phải Charles và Lục Thiên Thần chứ. Hừ, còn có một Albert thần long thấy đầu không thấy đuôi.
“Thời gian hiện tại còn sớm, anh đưa tôi đến hiệu sách trước, tôi mua hai quyển sách rồi về đi ăn.” Đường Phong quyết định đem vấn đề của Lục Thiên Thần tạm thời ném ra sau đầu, hiện nay vẫn là lấy công tác làm trọng.
. . .
. . .
Đường Phong và Lục Thiên Thần tùy tiện cùng ăn một bữa cơm ở một nhà hàng gần đó, cậu mua mấy bộ sách nói về tôn giáo, tuy rằng từ lúc lấy được kịch bản cậu cũng đã xem qua tư liệu liên quan, thế nhưng trong lúc quay phim xem một vài quyển sách có liên quan càng giúp cậu dễ dàng nhập vai.
Nhà trọ của bọn họ cách địa điểm quay chụp cũng không xa, bên cạnh có nhà hàng, hiệu sách, cũng có công viên, Đường Phong ở nhà một ngày đêm muốn đi công viên tản bộ, Lục Thiên Thần vui vẻ đáp ứng.
Đường Phong một mình đi trên đường nhỏ, Lục Thiên Thần đi đỗ xe trước, qua một lúc nữa mới đến được. Công viên vào lúc chập tối cũng không có nhiều người, đèn đường hai bên đường tỏa ra ánh sáng ấm áp, từng chút xuyên qua tán cây rậm rạp rơi lên mặt đất sạch sẽ, gió mát buổi tối nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đàn ghi-ta không biết truyền đến từ đâu.
Chỉ là rất nhanh liền có một vài thanh âm khác hấp dẫn lực chú ý của Đường Phong.
“Ô ô. . .”
Tiếng khóc rất nhỏ nghe có vẻ cực kỳ giống mèo con, Đường Phong đang tản bộ thoáng dừng lại, đường nhìn xuôi theo thanh âm nhìn qua, tiếng nức nở của mèo con vọng lại từ trong rừng cây cách đó không xa, cách quãng nghe có vẻ cực kỳ đáng thương, tỉ mỉ nghe lại kỳ thực là tiếng khóc của một bé gái, con cái nhà ai lại khóc vào lúc này?
Cậu ba bước thành hai bước đi về phía rừng cây, lúc cậu bạt ra rừng cây thấy một cô bé khoảng chừng ba bốn tuổi đang ngồi xổm trên bãi cỏ lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn vương nước mắt, một đôi mắt to đen bóng lộ ra ướt át, đặc biệt chọc người thương yêu.
Đứa bé này hẳn là lạc mất người lớn.
|
Đệ bát chương – bé Annie.
Sau khi thấy cô bé một mình một người khóc nỉ non Đường Phong liền đi tới, cậu hạ xuống thắt lưng, nửa quỳ trước mặt nhìn thẳng vào đối phương, thanh âm tận lực thả nhẹ.
“Hi, xin chào, chú là Đường Phong, sao con lại ở đây một mình?”
Cô bé mặt đầy nước mắt ngẩng đầu nhìn về phía người kia, vừa rồi từ xa nhìn lại tưởng rằng cố bé là mắt đen, nhìn gần mới biết là màu rám nắng, đôi mắt to đặc biệt của trẻ con còn đang ngập nước, chớp chớp mắt nhìn về phía Đường Phong, nước mắt lại chảy xuống: “Ba ba không thấy, Annie và ba ba lạc nhau.” Thanh âm mềm mại như thế luôn luôn chọc người trìu mến.
Công viên cũng không phải rất lớn, ba ba của cô bé hẳn là cũng đang tìm cô bé đáng yêu tên Annie này, Đường Phong nghĩ cậu hẳn là có thể giúp đỡ cô bé đi tìm ba ba.
Đường Phong hơi chút dỗ dành, cô bé rất nhanh liền nín khóc mỉm cười, tuy rằng cậu nghĩ rất vui vẻ, nhưng đối phương dễ dàng tiếp nhận cậu như vậy lại khiến cậu có chút lo lắng, nhỡ đâu gặp phải người lớn có ý xấu, cô bé chẳng phải rất dễ bị lừa bắt. Quên đi, vấn đề giáo dục này vẫn là để lại nói chuyện với ba ba của Annie.
Nếu như ba ba của cô bé phát hiện con gái thất lạc, hẳn là rất nhanh sẽ tìm đến, so với chạy loạn chung quanh, không bằng ngồi chờ ở một chỗ, Đường Phong cùng cô bé ngồi trên ghế gỗ trong công viên chờ ba ba của cô.
Bé Annie cực kỳ đáng yêu, tuy rằng tuổi còn rất nhỏ nhưng lại xinh đẹp tựa như một búp bê Barbie, trẻ con ngoại quốc khi còn bé phần lớn đều không xấu, thế nhưng có thể đáng yêu được như Annie lại không có nhiều lắm, cha mẹ cô bé hẳn là đều có ngoại hình không tệ. Từ quần áo trên người Annie đến xem, gia cảnh của cô bé hẳn là cũng rất không tệ.
“Annie còn nhớ đã tách ra ba ba ở chỗ nào không?”
“Ở chỗ có rất nhiều người, Annie tìm không thấy ba ba, chú có thể giúp Annie tìm được ba ba?” Bé Annie ngồi ở bên cạnh Đường Phong, đáng thương vươn tay ôm lấy cánh tay người kia, thật giống như vậy là có thể khiến bé cảm thấy an toàn.
“Đương nhiên là có thể.” Đường Phong vừa cười vừa nói.
Có thể là nhớ lại chính mình, nhìn bé Annie ở bên người, Đường Phong rất khó không thể yêu thương đứa trẻ này, bởi vì lúc còn bé khuyết thiếu một chút tình thương, đứa trẻ sau khi lớn lên nhìn qua rất lạnh nhạt hoặc là yếu đuối, sẽ nhịn không được đi thương yêu đối phương. Để cho bé Annie bình tĩnh lại, Đường Phong thử nói chuyện phiếm với đối phương: “Annie có thích chơi trò chơi gì không?” Đường Phong đề nghị nói.
Cô bé lập tức giơ tay: “Con thích chơi trò chơi nói thật với ba ba, chú Đường chơi với con nha, Annie bắt đầu trước!”
“Được.” Người kia vui vẻ đáp ứng.
“Chú có người mình thích không? Giống như ba ba thích ma ma vậy.” Chớp chớp một đôi mắt to, Annie đặt câu hỏi trước, hình dạng ngây thơ khờ khạo không làm cho người ta hoài nghi dụng ý câu hỏi của đối phương.
“A. . . Hiện nay còn không có.” Đường Phong suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.
Có thiện cảm với mấy người cũng không phải không có, thế nhưng muốn nghiêm túc nói chuyện cảm tình vẫn như cũ là chủ ý không chắc, Đường Phong cũng sẽ không nói dối với một người bạn nhỏ, cho nên cậu nói thật.
“Đến phiên chú, Annie năm nay bao nhiêu tuổi?” Hỏi đều là một vài vấn đề hời hợt.
“Annie bốn tuổi rưỡi.” Cô bé tiếp tục hỏi: “Chú Đường thích dạng người gì?”
“Dạng người thích sao. . .” Vấn đề này Đường Phong thật đúng là là chưa từng tỉ mỉ nghĩ tới, cậu suy nghĩ một chút, nói: “Ừm, bề ngoài chỉ cần thuận mắt là ổn, chú hi vọng người ấy là một người thiện lương, có tâm tính như ánh mặt trời, nhiệt tình trong cuộc sống, có cái nhìn và quan điểm không quá khác chú là được.”
“Chú, chú thực sự là người tốt, chúng ta làm bạn có được không?”
“Được, chú rất vui vì có thể làm bạn với Annie.” Đối mặt với đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, Đường Phong rất khó giấu đi nụ cười của mình, thế giới người lớn quá phức tạp, chỉ có ánh mắt của trẻ nhỏ là luôn luôn trong suốt sáng sủa như vậy, chọc người thương yêu.
“Ngoéo tay nga!” Annie chớp con mắt vươn ngón tay nhỏ bé ra, vẻ mặt vui mừng.
“Ừ, ngoéo tay, một trăm năm không đổi.” Đường Phong nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô bé, cười đến cưng chiều.
Lúc này xa xa truyền đến tiếng hô lo lắng của một người đàn ông: “Annie! Trời ơi, ba ba rốt cục tìm được con.”
Nhìn người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, Đường Phong đứng lên lôi kéo Annie nhìn qua có chút cáu kỉnh, cúi đầu nhẹ nói: “Annie, anh ta là ba ba của con sao? Mau chạy qua đi.”
Trong mắt đứa trẻ cúi đầu hiện lên một tia khinh thường, lúc lại ngẩng đầu lên đã là vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, Annie nhìn nhìn Đường Phong, lại nhìn ba ba đang nhanh chân chạy về phía mình, cuối cùng vẫn là chạy về phía ba ba của bé.
“Đáng ghét, hiện tại mới tới tìm con!” Một bên chạy chậm một bên còn thở phì phì mắng.
“Ừ, là lỗi của ba ba, Annie đừng giận ba ba có được không?” Đón lấy con gái ngoan của mình, người này mỉm cười nhìn về phía Đường Phong: “Mr., cảm ơn cậu chăm sóc cho con gái tôi.”
“Không sao, đây là chuyện tôi nên làm.”
Ba ba Annie và Đường Phong hàn huyên một hồi, Đường Phong biểu thị sự lo lắng của cậu, mong rằng ba ba của Annie có thể để ý bé hơn, thuận tiện giáo dục cô bé không nên đơn giản nói chuyện với người lạ, đây cũng không phải đổ lỗi cho một đứa trẻ ngây thơ chất phác, mà là một đứa trẻ yếu đuối không có năng lực tự bảo vệ mình vậy phải có tính cảnh giác.
Bởi Annie vẫn ồn ào muốn làm bạn với Đường Phong, cuối cùng Đường Phong vẫn để lại địa chỉ và số điện thoại của cậu sau đó cô bé mới vui vẻ rời đi với ba ba.
Lúc Lục Thiên Thần đỗ xong xe tìm thấy Đường Phong, Annie và ba ba của bé vừa vặn rời khỏi.
“Bọn họ là ai?” Nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ đã rời đi, Lục Thiên Thần hơi nhíu nhíu mày, vừa rồi ở bãi đỗ xe xảy ra vài chuyện không quá vui vẻ, có người điên chạy tới làm phiền anh, vì thế anh đành dừng lại ở bãi đỗ xe một hồi, xuất phát từ trực giác của thương nhân, Lục Thiên Thần cảm thấy có chút không quá thích hợp.
“Là bé Annie và ba ba của bé.” Đường Phong rất nhanh nói chuyện vừa rồi cho Lục Thiên Thần, cũng chẳng có gì đáng ngại.
Lục Thiên Thần thẳng thắn nói: “Bọn họ nhìn qua có chút kỳ quái, cậu hẳn là chú ý nhiều hơn một chút, đừng tùy tiện làm bạn với bất cứ ai.”
Đây chính là thằng nhóc chưa tới ba mươi tuổi giảng đạo cho lão giang hồ gần bốn mươi sao? Đường Phong không cho là đúng, Annie là một đứa trẻ đáng yêu, cậu tin tưởng một vài người lớn lòng dạ đen tối, thế nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ hôn nhiên ngây thơ, sao có thể có mục đích linh tinh gì đó.
Hơn nữa, cậu hiện tại không tiền không thế không kẻ thù, lại còn đang ở Mỹ, ai lại muốn chạy đến Mỹ đối phó với cậu chứ.
Tô Khải Trình? Không thể nào, Charles từng nói, Tô Khải Trình hiện tại cũng không dám chạm vào cậu.
“Anh nghĩ quá nhiều rồi, Annie chỉ là một cô bé đáng yêu mà thôi, đừng đem ý nghĩ tàn khốc của thương nhân các anh gán lên trên người một cô bé.” Đường Phong có chút không vui, Lục Thiên Thần là một thương nhân đạt tiêu chuẩn, thế nhưng điều đó cũng không có bất cứ mâu thuẫn nào với chuyện Đường Phong không thích tính cách của Lục Thiên Thần, cậu không có quyền phê phán đối phương, nhưng bản thân vẫn có quyền không thích.
“Cậu không hài lòng với tôi?”
“Không, tôi chỉ là nghĩ anh nên thân thiện với người khác một chút, đừng lúc nào cũng nghĩ bất cứ ai tiếp cận anh đều là người không có ý tốt.”
Lục Thiên Thần cười nhạt một tiếng: “Nhưng đích xác có người như vậy.”
“Anh sẽ chỉ vì thỉnh thoảng bị một đóa hoa hồng đâm lên tay mà sẽ đem toàn bộ hoa trong vườn nhổ sạch?” Đường Phong nhịn không được phản kích nói, thế giới này đích xác không hoàn mỹ, thế nhưng vậy thì sao, không có người hoặc chuyện hoàn mỹ, nếu như luôn luôn cường điệu khuyết điểm của đối phương ngoại trừ khiến chính mình và người khác khó chịu ra cũng sẽ không mang đến bất cứ chỗ tốt nào. Ai, có một câu nói rất xưa rất xưa là: thế giới này không thiếu cái đẹp, chỉ là thiếu con mắt biết thưởng thức mà thôi.
Không sai, người có tâm phòng bị là bình thường, thế nhưng quá mức cũng không tốt.
Đường Phong cho rằng Lục Thiên Thần có lẽ sẽ phản bác cậu hai câu, hoặc là bầu không khí sẽ trở nên xấu hổ, nhưng đối phương chỉ là nhìn cậu một cái, thanh âm nhẹ nhàng phun ra một câu: “Tôi chỉ là đang quan tâm cậu.”
Trong nháy mắt khiến Đường Phong nói không nên lời.
“Đi dạo xong rồi trở về đi.” Đường Phong nghẹn ra một câu, quá phạm quy, cậu không thích ứng Lục Thiên Thần đột nhiên trở nên phân rõ phải trái.
“Được, nói một chút chuyện vừa rồi cho tôi, người bạn mới của cậu bé Annie.”
. . .
. . .
Bên đường phố đối diện công viên ngừng một chiếc xe con màu đen, đầu đường ở Mỹ cũng không khiến người khác chú ý.
“Bỏ ra! Đồ con lợn ngu ngốc.” Một bé gái nhìn qua rất đáng yêu dường như nổi cáu hô một tiếng với một người đàn ông, người đàn ông vốn đang ôm cô bé rất nhanh buông tay cung kính đứng ở một bên, một màn thú vị này khiến không ít người đi đường đều quay đầu sang nhìn lại. Vệ sĩ đứng ở cạnh xe mở cửa sau của xe, Annie rất nhanh nhảy lên, hoàn toàn không còn vẻ đáng yêu hồn nhiên như vừa rồi, mà giống như một tiểu ma nữ lộ ra dáng cười đắc ý tùy hứng không gì sánh được: “Ba ba, cái người tên Đường kia thực sự là ngốc, hắn hoàn toàn bị con lừa rồi.”
Albert tựa lưng vào ghế ngồi buông ly rượu trong tay, mở hai tay với cô bé: “Annie của ba ba luôn luôn thông minh như vậy.”
Nhào vào lòng người đàn ông kia, tiểu ma nữ cười ha hả tựa ở trong lòng Albert: “Ba ba, con thích hắn.”
“Thật không? Vậy Annie và ba ba giống nhau, ba ba cũng thích cái người ngốc ngốc kia.” Albert cong môi, “Đến đây, nói cho ba ba các con vừa rồi đã làm gì, ba ba bảo con hỏi, cậu ta trả lời thế nào.”
|
Đệ cửu chương: Lần đầu diễn chung.
“Con hỏi hắn có người thích không, tựa như ba ba thích ma ma vậy.” Tiểu ma nữ nghịch ngợm chớp chớp mắt, hai tay khoác lên bờ vai rắn chắc của người đàn ông kia lè lưỡi.
“Hỏi như vậy rất tốt, cậu ta trả lời như thế nào?” Albert tỏ ra chẳng sao cả, anh không có vợ, cũng sẽ không có chuyện như là “Ba ba thích ma ma”, anh chỉ cần một đứa con, không hơn.
Về phần mẹ ruột của Annie, anh không muốn biết, cũng không cần để bé Annie biết.
“Hắn nói không có.”
“Sau đó con hỏi gì?” Đáp án của Annie cũng không làm Albert kinh ngạc, đây là đáp án có trong tưởng tượng của anh, mà hiện thực cũng đích xác như vậy.
“Sau đó con hỏi hắn thích dạng người gì, ba ba, hắn trả lời thật ngốc.” Bé Annie nhăn cái mũi nhỏ, bắt chước giọng điệu của Đường Phong nói, “Ừm, bề ngoài chỉ cần thuận mắt là ổn, chú hi vọng người ấy là một người thiện lương, có tâm tính như ánh mặt trời, nhiệt tình trong cuộc sống, có cái nhìn và quan điểm không quá khác chú là được.”
Cô bé một chữ cũng không sót nói lại, cái tuổi nho nhỏ phối với giọng điệu chín chắn của Đường Phong tạo nên một loại hiệu quả hài kịch.
Người thiện lương, nhiệt tình trong cuộc sống. . . Từ sâu trong cổ họng Albert phát ra một tiếng cười nhạt: “Ha hả, thật đúng là một người đàn ông ngu xuẩn, ý nghĩ có bao nhiêu tốt đẹp, khiến tôi đều nhịn không được cảm thấy lo lắng cho cậu, cậu cuối cùng liệu có giống Esméralda yêu người không nên yêu không?”
. . .
. . .
Không ai lại đoán ra một đứa bé bốn tuổi choai choai sẽ nói dối, vì vậy phần lớn người sống trên thế giới luôn luôn ôm lấy thiện ý mà sinh hoạt.
Cũng giống như trong một tòa tu viện nhỏ ở bên bờ biển xinh đẹp của Ailen cũng không có ai hoài nghi một người tu sĩ đến từ phương Đông, bởi vì trong tay cậu ôm lấy tro cốt của linh mục già rời khỏi tu viện từ vài chục năm trước, bộ dáng phong trần của cậu cùng vượt qua một đường xa xôi vất vả, cậu thậm chí chưa từng mở miệng nói một câu, điều này khiến mọi người cho rằng người tu sĩ tên Đường này là một khổ tu giả.
Đường đi tới vùng đất xa lạ hẻo lánh này trong một đêm mưa to gió lớn.
Uỳnh uỳnh uỳnh —
Trên bầu trời đen tối xẹt qua một tia sấm sét, người đàn ông giấu mình trong chiếc áo tu đạo màu đen cầm trong tay một cành cây khô, mỗi một bước đi giày của cậu lại lún vào bùn đất, có đôi khi cảm thấy hai chân đều sắp bị nước bùn ngập hẳn vào, là ai lôi kéo cậu dưới mặt đất? Là ma quỷ đến từ địa ngục sao?
Cậu không biết, cậu chỉ là có chút hoảng hốt, sau đó cảm thấy cơn đói và cái lạnh khiến cậu khó chịu.
Mưa nặng hạt từ trên không trung rơi xuống, không chút lưu tình tát lên mũ cùng bờ vai của cậu, áo tu đạo đen đã hoàn toàn bị nước mưa thấm ướt, may mà chiếc áo màu đen, nếu như là màu nhạt hơn một chút chỉ sợ giờ này khắc này đã sớm bị nước bùn nhuộm thành màu tro. Cơn mưa rơi liên tục bốn năm ngày, mà cậu ở trong mưa cũng đã liên tục chạy bốn năm ngày đường.
Cậu đã không thể trở lại, cậu có thể làm chỉ là liên tục đi về phía trước, đi về phía trước. .
Cậu kéo lại chiếc áo đơn bạc, dùng vải bố quấn bình tro cốt của linh mục già ở trên bụng, như vậy cậu có thể dễ dàng bảo hộ nó tránh khỏi đụng vào vật cứng rắn. Từ khi bước lên vùng đất xa lạ này, Đường dựa vào chữ viết để biểu đạt ý nghĩ của cậu, cậu muốn cái gì, cậu muốn đi đâu, muốn đi về phía nào.
Có mấy người tốt bụng cho cậu thức ăn nước uống, bọn họ còn khen ngợi cậu là một tu sĩ thiện lương mà kiên cường, bởi vì cậu đem một đời đều kính dâng cho thần, bọn họ cho rằng Đường không nói lời nào là bởi vì Đường quyết tâm làm một người khổ tu sĩ, hơn nữa tu sĩ này dĩ nhiên còn đến từ phương Đông xa xôi.
Trời ơi, cậu đi đường nhiều ngày như vậy, gần như là truy tìm chỉ dẫn và bước chân của thần.
Đường không có phản bác, giờ này khắc này cậu có bao nhiêu may mắn cậu không thể nói, cậu không phải đã đánh mất công năng ngôn ngữ, chỉ là cậu không thể nói chuyện. Trong tu viện cũ cậu ở, những người đó buộc cậu phải thề không nói một chữ trong năm mươi năm, mỗi ngày cậu phải sao chép lời nói của thần, đem mỗi một chữ vững vàng nhớ ở trong lòng.
Bọn họ thúc giục cậu rời khỏi vùng đất phương Đông quen thuộc, nghiêm phạt cậu phải mang theo tro cốt của linh mục già đi tới vùng đất xa lạ này.
Đường cũng không bởi vậy mà cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng quá nhiều, cậu thậm chí là hài lòng sung sướng, bởi vì vùng đất này cách quê hương cậu quá xa, chuyện xấu cậu phạm phải ở đó khiến đồng liêu khiến thần đều chán ghét sẽ không truyền đến nơi đây. Cậu nghĩ, cậu đã không hề xa cầu quá nhiều, cũng không dám thử chuyện vi phạm ý nguyện của Chúa, cậu chỉ hy vọng có thể vượt qua cuộc sống năm mươi năm không tiếng động trong tu viện nhỏ.
Đói bụng, mệt nhọc cùng với lạnh giá khiến Đường ngã xuống bùn đất bên cạnh bờ biển, trước một chốc hôn mê cậu ngửa mặt lên bầu trời, một mảnh đen kịt cực kỳ giống áo tu đạo màu đen cậu mặc trên người, mà chúng nó cách cậu càng ngày càng gần, trở thành một tấm vải đen lạnh lẽo mà kín gió vững vàng bọc lấy cậu.
【 Cậu khiến Chúa hổ thẹn. . . 】
【 Tu sĩ, cậu phạm phải sai lầm dơ bẩn, cậu bị nghiêm phạt không được nói chuyện trong năm mươi năm, cậu sẽ vì sai lầm của mình mà trả giá trọn đời! 】
Thở mạnh một hơi, đột ngột mở mắt, Đường từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt của cậu tái nhợt, trong đôi mắt đen chứa đựng ánh sáng như trời sao, chợt lóe chợt lóe, giống như lập tức sẽ vỡ tan, tràn ngập đau khổ và sám hối.
“Cậu tỉnh?” Một tia nắng mỏng manh từ trong cửa sổ gỗ chiếu nghiêng tiến đến, người thanh niên tóc vàng mắt xanh ngồi ở bên cạnh tu sĩ, lúc Đường quay mặt về anh, anh lộ ra dáng cười tốt đẹp như ánh mặt trời, dáng cười kia tựa như đang phát sáng đâm đau con mắt của Đường, so sánh với đối phương, cậu càng giống như vũng bùn giãy dụa trong đầm lầy ban đêm, dơ bẩn và hắc ám.
“Tôi không biết cậu có hiểu điều tôi nói không, cậu hôn mê ngã xuống cạnh biển, là cha sứ cứu cậu, thượng đế phù hộ, cậu sống, thực sự, chậm một chút nữa cậu rất có thể sẽ chết ở cạnh biển, sau đó sẽ bị thần biển nuốt gọn.” Người thanh niên xoa xoa trán, khuôn mặt chân thành khiến Đường không rõ rốt cục người này đang nói gì.
Đường quyết định không nói lời nào, chỉ là nghe đối phương nói chuyện.
“Chúng tôi phát hiện trên người cậu có một bức thư, may là nó được bọc rất kín, nếu không sẽ bị nước tấm ướt, ra cậu là tu sĩ đến từ phương Đông xa xôi, cảm ơn cậu đã đem tro cốt của cha sứ Doran trở về, cha sứ đã đồng ý cho cậu ở lại. Đường, cậu sẽ ở lại chứ?”
Đường cúi đầu, tiêu cự trong mắt có chút phát tán, cậu biết lá thư này, thượng đế ơi, bức thư vốn dĩ là những người khác viết thay cậu, bọn họ đem tội ác dơ bẩn của cậu đều viết ở trên, thế nhưng ở trên đường đi tới Châu Âu cậu đã đem bức thư đó ném vào trong biển rộng. Bức thư tu sĩ trẻ tuổi nhìn thấy kỳ thực là cậu viết.
Cậu cảm thấy hoang mang và có chút luống cuống, điều này làm cho Đường nhìn qua càng yếu đuối và đáng thương.
“Hình như cậu bị dọa sợ, không có việc gì, cậu sẽ tốt lên, chúng tôi đều biết quan hệ giữa cậu và cha sứ Daron rất tốt, ở chỗ này chúng tôi đều là bạn cậu.” Tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên tiến gần, khoảng cách quá mức gần gũi khiến Đường lần đầu thấy rõ dáng vẻ của người thanh niên này, ngũ quan khắc sâu mà tinh tế, một đôi mắt tuyệt đẹp giống như đá quý màu biển sâu.
Cậu nghĩ, người thanh niên này ở trong người Châu Âu hẳn coi như là anh tuấn. Nhưng sau đó Đường lập tức bị ý nghĩ dơ bẩn xấu xa của mình dọa sợ, cậu không thể, cậu thực sự không thể tiếp tục phạm vào lệch lạc.
Đường nhanh chóng cúi đầu, cứng ngắc gật đầu, biểu thị cậu nghe hiểu lời đối phương nói.
Sau đó cậu chợt nghe tiếng tu sĩ trẻ ghé vào tai cậu nở nụ cười, hơi thở ấm áp liên tục phun lên mặt cậu, giống như từng cơn gió nóng khiến cho người ta phiền táo bất an.
“Tôi là Chris, tuy rằng cậu không thể nói, thế nhưng tôi hi vọng có một ngày cậu có thể chính miệng gọi tên tôi.” Chris ngừng lại, sau đó dùng tiếng nói trầm thấp nói bên tai người kia, “có phải mỗi người phương Đông đều có đôi mắt giống như cậu, chúng nó thật đẹp, là đôi mắt. . . Đẹp nhất tôi từng thấy, Đường.”
Đường, người này gọi tên cậu, một lần lại một lần.
Cậu cảm thấy trong lòng ấm lên, một loại tình tự xa lạ bắt đầu tràn ngập thân thể cậu, có thể tất cả đều sẽ tốt lên.
Đường khôi phục sức khỏe rất nhanh, cậu chính thức gia nhập tu viện nhỏ bên cạnh biển này, tất cả mọi người rất hoan nghênh cậu đến, nhưng đến khi hiếu kì đối với người phương Đông bắt đầu nguội lạnh, phần lớn thời gian đều không có ai để ý đến cậu.
Đối với Đường mà nói đây là chuyện tốt, cậu vui mừng vì không thể mở miệng, như vậy cậu có thể tránh cho mình không cẩn thận nói ra vài lời không dễ nghe.
Ngoại trừ một người, tu sĩ tên Chris kia, nghe những người khác nói Chris cực kỳ thông minh, tu viện nho nhỏ này dung không nổi Chris, rất nhanh Chris sẽ đến địa phương lớn hơn để học tập.
Ngày đó Đường tỉnh lại hồi lâu mới phát hiện mình dĩ nhiên trần truồng, cậu quẫn bách quấn chăn, hoảng loạn nhìn đông nhìn tây nỗ lực tìm kiếm áo tu đạo đen vừa bẩn vừa rách của cậu.
“Chúng nó quá rách, cha sứ bảo tôi đổi một bộ tu đạo mới cho cậu.” Chris nói như vậy, sau đó mỉm cười, “là tôi giúp cậu cởi quần áo, tôi cũng đã lau người cho cậu.”
Đường cố gắng quên đi trêu tức giấu sâu trong đáy mắt của Chris khi nói những lời này, thế nhưng mấy ngày nay cậu luôn luôn có thể phát hiện ánh mắt của Chris nhìn cậu, Chris luôn luôn đứng xa xa nhìn cậu, cũng không nói chuyện với cậu.
Thực sự là một người kỳ quái.
“Cắt! Tốt!” Đạo diễn hô to một tiếng, ý nghĩa ngày hôm nay lần đầu tiên Đường Phong diễn chung với Chino thuận lợi hoàn thành.
Đường Phong mặc áo tu đạo và Chino cách đó không xa thoáng nhìn nhau, song song mỉm cười, xem ra nghiên cứu kịch bản ngày hôm trước rất hữu dụng.
|
Đệ thập chương: Làm nóng trước.
Ngày hôm nay điện ảnh quay chụp thuận lợi kết thúc công việc, mấy người nhân viên độc thân đang bàn về buổi tối muốn đi đâu cùng nhau ăn cơm, mấy người có vợ như đạo diễn Lý Nguy sớm đã từ chối lời mời vội vàng về nhà ăn cơm với người thân.
“Đường Phong, cùng đi ăn đi.” Chino vừa từ phòng trong xe của anh tháo trang sức thay quần áo đi ra, liền thấy Đường Phong đã kéo mở cửa xe chuẩn bị vào xe rời đi, anh vội vã la lớn.
Người kia giơ tay vẫy vẫy với Chino, cũng không quay đầu lại liền tiến vào trong xe: “Không được, tối nay tôi có chút việc, ngày mai gặp.”
Xe khởi động, lưu lại một vòng khói trắng.
Chino đứng ở tại chỗ thở dài, hai tay cắm trong túi quần thật lâu nhìn phương hướng Đường Phong rời đi, cuối cùng có chút buồn bực một cước đá văng cục đá trước mặt, ngày hôm trước nhìn thấy chuyện trong nhà trọ của Đường Phong vẫn như cũ rất rõ ràng, chỉ là anh không tin Đường Phong và Lục Thiên Thần sẽ có quan hệ quá mức thân mật gì đó, cho dù ở trong phạm vi tràn ngập danh lợi này cũng có không ít minh tinh cấu kết với ông chủ lớn.
Nhưng anh biết Đường Phong không phải người như vậy, sẽ không vì giành được cơ hội diễn xuất mà bán đứng thân thể.
. . .
. . .
Đường Phong không muốn thừa nhận chính cậu có chút trốn tránh Chino, có thể là vì Michael Chino cậu biết lúc trước hoàn toàn khác với hiện tại, cũng có thể là Chino đột nhiên thân cận với cậu khiến cậu có chút được sủng mà lo, nhưng nguyên nhân chân chính chỉ có chính cậu biết.
Trong phim cậu sẽ có vài cảnh thân mật quá mức với Chino, mặc dù Lục Thiên Thần và Charles không có biểu thị cái gì, nhưng cậu không phải một kẻ ngu si, một người vui vẻ hay là ấm ức cậu vẫn có thể nhìn ra. Căn cứ vào độ thân mật trong công tác có thể đạt được sự chú ý của người bên ngoài, nhưng riêng tư ở cùng với nhau quá dễ khiến người ta sản sinh một vài liên tưởng không tốt.
So sánh với lúc ban đầu, tinh lực của Lục Thiên Thần và Charles hai người đặt ở trên người cậu rõ ràng trở nên nhiều hơn, những thứ này không nhất định có liên quan đến cảm tình, cũng không phải ý nghĩa hai người đàn ông này đột nhiên yêu cậu hay bị làm sao, cũng giống như thú cưng mình nuôi đột nhiên thân cận với người khác không để ý tới mình, là người khẳng định đều cảm thấy khó chịu.
Biện pháp tốt nhất để không rơi vào phiền phức chính là rời xa tất cả chuyện vật có thể khơi ra phiền phức.
Từ hai ngày trước Lục Thiên Thần đem quần áo dọn tới tủ đồ của Đường Phong, người đàn ông này liền bắt đầu mỗi ngày buổi tối bò lên trên giường trong phòng cậu, nhiều lúc Đường Phong từ phim trường trở về, Lục Thiên Thần cũng là đúng lúc này về đến nhà, hai người cùng nhau ăn cơm, tùy tiện nói một chút vài việc xảy ra hôm nay.
Sau đó Đường Phong vào trong phòng trống có đặt một cái gương ngồi học thuộc lòng lời kịch luyện tập diễn xuất, Lục Thiên Thần trở về thư phòng của anh xử lý công việc, hai bên đều không quấy rối đối phương, đến tối khoảng tầm chín mười giờ sẽ lại gặp nhau ở phòng khách, cùng nhau xem TV nói chuyện phiếm, hoặc là thỉnh thoảng đi ra ngoài uống rượu đi dạo.
Cuộc sống quy luật như vậy có đôi khi làm cho người ta có một loại cảm giác kỳ quái, thế nhưng loại tình huống này cũng không duy trì liên tục quá lâu.
Lại đến một buổi tối, Đường Phong và Lục Thiên Thần xem TV xong trở về phòng tắm trong phòng mình, Lục Thiên Thần quay về phòng tắm trong phòng anh, bình thường chờ Đường Phong chậm rì rì bước ra phòng tắm Lục Thiên Thần đã ngồi ở đầu giường, giống như mọi ngày cầm sách xem. Sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Đường Phong.
“Nếu như tôi không nhìn lầm, anh đang cầm kịch bản của tôi sao?” Tóc còn chưa sấy khô, người này một tay dùng khăn mặt khô xoa tóc, từ một góc giường khác bò tới, tư thế hai tay hai chân nhìn qua giống như một con động vật họ mèo cỡ lớn, động tác bò gường ngốc ngốc của cậu thành công hấp dẫn Lục Thiên Thần chú ý.
Thấy đối phương một mực nhìn mình, Đường Phong nghi hoặc vươn tay sờ sờ mặt: “Làm sao vậy, râu của tôi chưa cạo sạch?”
“Ừ, ở đây chưa lau khô.” Lục Thiên Thần nghiêng người vươn tay sờ nhẹ lên mặt người kia, mặc dù nơi đó cực kỳ sạch sẽ căn bản không có chỗ bẩn nào. Lục Thiên Thần bình tĩnh lau mặt cho người kia, sau đó lại dường như không có việc gì tiếp tục cúi đầu xem kịch bản Đường Phong đã đánh dấu, trên kịch bản tràn ngập ghi chép của Đường Phong, biểu hiện trong một vài phân cảnh Đường Phong thậm chí dùng ba loại bút màu khác nhau chia ra ba loại phương pháp thuyết minh, cho dù vào lúc quay chụp cuối cùng Đường Phong chỉ có thể dùng một loại phương pháp trong đó để diễn.
Lục Thiên Thần sớm đã biết Đường Phong là một người nỗ lực, mỗi ngày lúc còn đang ở trong quốc nội ngoại trừ công tác, thời gian còn lại Đường Phong không phải dùng để đọc sách thì chính là luyện tập võ thuật, hiện tại thấy ghi chép trong kịch bản của Đường Phong, Lục Thiên Thần đột nhiên nghĩ anh hình như thực sự chưa từng hiểu về Đường Phong.
Trước đây không có, hiện tại là đang bắt đầu từng chút từng chút hiểu thêm.
“Ngày mai có cảnh cưỡng hôn?” Lục Thiên Thần tùy ý hỏi.
“Đúng vậy.” Hơn nữa đối tượng bị cưỡng hôn chính là Đường Phong.
Tu sĩ Đường luôn luôn trốn tránh chính thức bị nhiệt tình và quyết tâm của Chris dẫn đường, cảnh hôn ngày mai sẽ là trọng điểm trong cả ngày quay chụp, bởi vì đạo diễn yêu cầu mới mẻ và chân thực, cậu và Chino trước khi quay chụp cũng chưa từng luyện tập hôn môi.
“Giống như thế này?” Tiếng nói vừa dứt, không để Đường Phong có bất cứ cơ hội phản ứng nào, Lục Thiên Thần nghiêng thân hai tay giống như cái kìm giam giữ người kia vào trong ngực.
Lúc ban đầu bị đối phương cưỡng hôn Đường Phong có chút giật mình, dù sao mấy ngày nay từ lúc bọn họ cùng phòng Lục Thiên Thần cho tới bây giờ cũng chưa từng có bất cứ hành vi vượt quá nào, sức lực của Lục Thiên Thần quá lớn, đến nỗi cậu bị đè lên chiếc chăn mềm mại, cả người chìm vào trong một biển chăn gối màu trắng.
Đường Phong đỡ lấy cánh tay Lục Thiên Thần nỗ lực tách ra, nhưng đối phương lại không muốn buông tha cậu, sau khi đẩy ngã cả người đều đè lên cậu, ngực dán ngực, mùi thơm sữa tắm tươi mát hòa với mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái của đàn ông bay đến, bị nghẹn thở khó chịu, Đường Phong phải hơi mở miệng hít dưỡng khí, Lục Thiên Thần giống như con báo bén nhạy ngửi thấy một chút mùi vị liền đuổi theo, cái lưỡi mềm mịn cạy mở hàm răng của Đường Phong kiên quyết chen đi vào.
“Ưm — “Toàn bộ quá trình phát sinh đột nhiên lại rất nhanh, Đường Phong thử đẩy đẩy đối phương, chỉ có thể trách Lục Thiên Thần không phải chim non như Tô Khải Trình, mà là tên đàn ông dũng mãnh đã trải qua huấn luyện, xa xa không phải một loại Đường Phong có thể đẩy ra hoặc là đá văng.
Lục Thiên Thần tinh chuẩn ngăn chặn tứ chi Đường Phong, đoạn tuyệt tất cả khả năng đối phương đẩy anh ra, nụ hôn hung hãn như là muốn đem người kia nuốt vào trong bụng.
Trong căn phòng ấm áp tràn ngập hô hấp dồn dập lại thấp nhẹ, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng thân thể ma sát ga giường.
Đây không phải lần đầu tiên Đường Phong hôn môi, cũng không phải lần đầu tiên hôn đến kích tình bắn ra bốn phía như vậy, nhưng xác thực là lần đầu cảm thụ được ngay cả lưng cũng bị đè ép, nụ hôn hung hãn không gì sánh được, tứ chi thân thể không thể nhúc nhích, khiến lực chú ý của cậu bị ép phải tập trung vào thính giác và cảm nhận.
Bên tai vang lên tiếng hít thở ồ ồ của Lục Thiên Thần, bên trong cũng trộn lẫn với thanh âm của cậu, ngực dán ngực phát sinh âm hưởng giống như đánh trống “thùng thùng thùng”, tiết tấu tần suất tim đập của hai bên từ không đồng nhất từ từ trở nên cùng một nhịp, thanh âm cộng hưởng bị phóng đại gấp bội, thế giới của cậu rất nhanh bị một tiết tấu đơn độc khống chế.
Bọn họ có lẽ đã tiếp khúc chưa đến nửa phút, cũng có thể là dài đến bốn năm phút đồng hồ.
Lúc Lục Thiên Thần buông Đường Phong người kia đã nhắm hai mắt lại, trên làn môi màu nhạt đồ lên một tầng nước sáng bóng như bột trân chân, hô hấp gấp gáp giữa môi phát sinh một chút âm hưởng, con mắt khép hờ nhè nhẹ run, điều này làm cho Lục Thiên Thần lại cúi đầu hôn lên môi người kia một chút.
“Cái này là gì?” Đường Phong mở mắt, đôi mắt trong suốt hơn bất kỳ ai kia luôn luôn làm cho người ta không muốn dời đi đường nhìn.
“Làm nóng trước.” Giọng nói của Lục Thiên Thần lộ vẻ ôn nhu hơn so với bình thường, nhưng ngữ điệu lại vẫn bình ổn, nếu như không phải lồng ngực của anh giống với Đường Phong trên dưới phập phồng, vậy thật đúng là rất khó nhìn ra Lục Thiên Thần vừa làm ra loại chuyện cưỡng hôn này.
Đường Phong nheo mắt, lấy ánh mắt hoài nghi xem xét người đàn ông vẫn như cũ đè ở trên người cậu.
“Anh còn chưa muốn đứng lên sao? Hay là. . . Anh nghĩ tôi sẽ tin tưởng loại chuyện ma quỷ này của anh.” Trên tay gia tăng lực đạo, Đường Phong nỗ lực đẩy Lục Thiên Thần từ trên người cậu xuống.
“Vậy cậu nghĩ tôi vì sao lại muốn làm vậy?” Không chỉ không bị đẩy ra, Lục Thiên Thần càng thêm nắm chặt hai tay người kia gắt gao đè nặng đối phương không tha, khoảng cách quá mức gần gũi khiến cho bọn họ đều có thể cảm nhận nhiệt độ trên người đối phương, nhiệt độ càng ngày càng cao, khiến cho không khí chung quanh đều nhuộm lên một tầng lửa nóng.
Một người từng trải không nên cảm thấy hoảng loạn vào loại thời gian này, nhưng Đường Phong phát hiện dưới đường nhìn chuyên chú của Lục Thiên Thần cậu có một loại ảo giác sắp bị nhìn thấu.
“Không bằng anh nói cho tôi biết.”
“Cậu quyến rũ tôi.”
Một câu nói của Lục Thiên Thần khiến Đường Phong tức khắc bật cười, tên này đang nói gì vậy, cậu lúc nào quyến rũ Lục Thiên Thần.
“Không, tôi không có, chủ tịch Lục, anh có thể đừng tự kỷ như thế được không.” Đường Phong thoáng cái lại nở nụ cười, tiếng cười của cậu đem không khí có chút mờ ám vừa rồi từng chút đánh tan.
“Nếu như cậu là Đường Phong, vì sao sẽ không? Cậu đã từng yêu tôi, vậy nên cố ý ưng thuận yêu cầu Charles nói ra, nỗ lực khiến tôi ghen. Như vậy hiện tại, cậu cũng sẽ cố ý thân cận với Charles hoặc là Chino, sau đó cố ý xa lánh tôi, khiến tôi cảm thấy khó chịu.”
“Không, tôi không có.” Người này tuyệt đối là suy nghĩ quá nhiều.
“Nếu như cậu không có, vậy cậu là ai? Một người mất trí nhớ, sẽ triệt để biến thành một người khác sao?”
“Tôi là Đường Phong.” Cái này không dọa cậu được, Đường Phong nhìn chăm chú vào Lục Thiên Thần đè lên trên người cậu, một câu một chữ nói. “Đường Phong chân chân thực thực, chuyện tình anh không thể hiểu được cũng không phải đều là giả.”
|