Mơ Xanh Nấu Rượu
|
|
Chương 10:
Giang Sam ngữ khí ôn nhu bên trong lại mang theo thương tiếc cùng áy náy, bộ dáng đó theo Tống Trí Văn có một loại hòa hợp kỳ diệu, cái cảm giác này, giống như là dòng nước nhu tình, nhẹ nhàng rót vào trong lòng Tống Trí Văn, y không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Sam một cái, Giang Sam trên mặt còn lưu lại đỏ ửng của sự tình vừa nãy, đôi mắt có chút phiếm hồng, môi cũng là hơi sưng tấy, cậu như vậy, vừa trêu ghẹo người vừa làm người thương yêu.Nhưng cậu luôn làm cho người ta phi thường cảm thấy sạch sẽ, trong trắng, không chút nào làm bộ, cũng không làm nũng, quả thực giống như chén trà nhỏ nhắn bằng sứ y đang nắm trong tay, trắng noãn, nhẵn nhụi, trơn bóng như ngọc, nó không cần rõ ràng, chỉ là đợi ở chỗ này, cũng làm người ta cảm thấy thật bình tâm, thoải mái, tốt đẹp.
Tống Trí Văn đã phát hiện Giang Sam cùng trước đây không giống nhau lắm, cậu trước kia, tựa hồ mỗi lần đều rất hồi hộp, vừa nghe lời đoán ý, vừa muốn dùng hết khả năng làm y vui lòng, cùng cậu trên giường, quả thực như nhìn cậu như đang cố gắng học tập các loại kỹ năng, y cảm thấy được Giang Sam mệt, chính y cũng mệt mỏi đến hoảng loạn, sau đó hứng thú cái gì cũng không còn.
Nhưng bây giờ Giang Sam có lúc vẫn như cũ căng thẳng, thế nhưng là rất lạc quan , loại lạc quan rất kỳ diệu, cũng không phải cậu có nhiều kỹ xảo ảo diệu làm cho y vui lòng, mà là làm cho y cảm thấy được phi thường hòa hợp, ôn nhu, rồi lại nhiệt huyết dâng trào.
Tống Trí Văn đối loại hòa hợp này cảm giác rất kỳ quái, y không biết là tại sao, Giang Sam chính mình cũng không biết, mà muốn chân chính tra cứu rõ, vậy hẳn là Giang Sam đã yêu y, không tự chủ mà đối với y vừa yêu vừa cưng chiều, vừa thẹn thùng lại vừa ngọt ngào. Vừa như một đại nam nhân thành thục, trầm ổn, lại vừa giống như một cậu bé hay ngượng ngùng.
Tống Trí Văn nghe cậu hỏi bờ vai của mình, đem cốc trà đã pha xong đưa cho Giang Sam, chính y liền vén áo tắm ở cổ tay lên, để Giang Sam nhìn nơi cậu cắn: “Trầy da, cậu thật ra sức. Giống như chó con.”
Giang Sam trà cũng không dám uống, rất là hối hận nói: “Xin lỗi.”
Tống Trí Văn đem áo tắm kéo lại, đưa tay sờ mặt cậu, nói: “Này có cái gì đáng xin lỗi, không có chuyện gì.”
Giang Sam vẫn rất hối hận: “Em bôi cho anh chút thuốc Vân Nam nha?”
Tay Tống Trí Văn đã đáp đến cái mông cậu, theo dõi khuôn mặt ửng đỏ của cậu, “Uống nước nhanh lên một chút, giờ mà thoa thuốc, lát nữa còn phải tắm rửa lại.”
Giang Sam chớp chớp mi, vừa uống nước vừa cười, nụ cười này của cậu, vừa nhu tình vừa ngại ngùng, vừa thẹn thùng lại có vẻ cao hứng, điều này làm cho Tống Trí Văn thật hứng thú.
Giang Sam uống xong mới biết trà mình đang uống là cực phẩm bích loa xuân, trà này trong vắt như nước mùa xuân ánh xuân sơn, mùi thơm ngát nức mũi, khiến miệng lưỡi người như được tân sinh, miệng đầy lưu hương, cậu vừa mới uống xong, Tống Trí Văn liền giúp cậu đem cốc uống trà để lên bàn, sau đó ôm hông cậu hôn môi.
Ành mắt Tống Trí Văn rất sâu, bên trong là tình cảm nhu hòa cùng nồng nặc dục vọng, Giang Sam bị anh nhìn, eo như nhũn ra, cậu không tự chủ vòng lấy gáy của anh, mở miệng cùng anh hôn môi.
Tống Trí Văn hôn cậu, đem cậu dẫn tới bên giường, Giang Sam suýt chút nữa vấp ngã ở bậc thềm gỗ trước giường, được Tống Trí Văn ôm lấy, hai người cơ hồ là lảo đảo ngã xuống giường.
Nệm tơ lụa trải giường mang theo cảm giác nhẵn nhụi, mềm mại và mát mẻ, Giang Sam chống tay xuống tấm nệm, Tống Trí Văn đã nhanh tay kéo ra áo ngủ cậu, bàn tay của anh mang theo cảm giác ấm áp từ bụng dưới cậu tìm đến ***g ngực của cậu, mân mê một bên đầu nhũ cậu, Giang Sam nằm ngửa ở trên giường, giật giật chân tách ra ôm lấy eo Tống Trí Văn, Tống Trí Văn vùi đầu hôn bả vai cậu, sau đó liền ngậm lấy một bên nhũ đầu của cậu.
Chất lỏng thấm ướt khiến đầu nhũ mới vừa rồi bị cắn phá da đầu một trận đau nhói, mà kèm theo đau đớn, là tê dại, ngứa ngáy không nói ra được, Giang Sam giơ tay lên tháo ra dây lưng áo tắm Tống Trí Văn, sau đó luồn vào bên trong áo tắm mò bụng cùng ngực của y, Tống Trí Văn thế là đem áo tắm của mình cởi bỏ, người ngồi lên giường, Giang Sam vốn là đi chân đất, lúc này liền bò lên giường, ôm lấy Tống Trí Văn đem anh đặt ở trên giường, cậu vừa hôn môi cùng lỗ tai của anh vừa đưa tay mò xuống ngực, bụng anh, theo đó liền sờ lên phân thân ý chí chiến đấu sục sôi, thô to của anh.
Tống Trí Văn bị cậu vừa hôn vừa sờ, rất có cảm giác, đưa tay bấu lấy cái mông của cậu, sau đó ngón tay liền mò vào huyệt khẩu, hậu huyệt Giang Sam bị anh đâm chọt không ngừng co rút lại, trong mắt cậu chứa thủy quang liếc mắt nhìn Tống Trí Văn một cái, nói: “Em đem màn buông xuống, có được không?”
Giường mặc dù không có đối điện cửa sổ, thế nhưng dưới tình huống cửa sổ mở ra, Giang Sam vẫn có chút không thoải mái.
Tống Trí Văn nói: “Được.”
Giang Sam thế là quỳ đứng dậy đi thả màn, Tống Trí Văn nhìn da dẻ rất tốt của cậu, eo nhỏ mông vểnh, tư thế quỳ như vậy lại có một loại vẻ đẹp, y liền nhanh tay kéo xuống áo tắm trên người của cậu, lấy tay ôm chặt hông cậu, Giang Sam vừa mới buông màn xuống, đã bị y mò lên người một trận tê dại, cơ hồ đứng không nổi, thế là thừa cơ hội mềm rũ ở trên người Tống Trí Văn, Tống Trí Văn ôm lấy eo của cậu, cắn một cái trên đầu nhũ trước ngực cậu đỏ bừng.
“A…” Giang Sam trầm thấp kêu một tiếng, lấy tay chống lên bờ vai của y, bởi vì tư thế khó nói, không thể không xoay sở ngồi ở trên hông của y, Tống Trí Văn vuốt ve thân thể của cậu, đem áo tắm trên người của cậu hoàn toàn cởi xuống, ném sang một bên.
Giang Sam bị hắn cắn đến vừa đau vừa tê dại, cảm giác tim đều phải ngưng đập, cậu đành phải không ngừng cào lưng anh, cũng không dám cắn bờ vai anh nữa.
Phân thân Tống Trí Văn đã hoàn toàn đứng lên, y đem Giang Sam thả xuống giường, mở ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một bình bôi trơn, y vỗ vỗ thân dưới Giang Sam: “Được rồi, quỳ lại đây.”
Lời này của anh khiến Giang Sam sửng sốt một chút, Giang Sam nhìn anh một chút, đành phải phóng thân qua, mà Tống Trí Văn cũng không có phát hiện lời này của y làm Giang Sam có chút bị tổn thương.
Tống Trí Văn đổ đầy tay dịch bôi trơn, sau đó tìm thấy khe mông của cậu đi vào, hai người vừa mới làm, bên trong còn rất mềm mại, mà lúc trước Tống Trí Văn đã khiến nó có chút bị thương, nhìn ra được có chút sưng, y thoa rất nhiều dịch trơn, ngón tay không ngừng ra vào, phát ra một ít tiếng nước dính nhớp.
Giang Sam bị ngón tay của y không ngừng xỏ xuyên mở rộng, phía trước đã căng đến khó chịu, đỉnh chảy ra chất lỏng nhớp nhúa, cậu mặt đỏ tới mang tai nói: “Tống tiên sinh, ngài vào đi.”
Tống Trí Văn đem chiếc lọ bôi trơn trong tay ném sang một bên, sau đó kéo người cậu qua, cầm một cái gối đệm đặt ở dưới hông của cậu, đem một cái chân của cậu vắt trên vai, lúc này mới đi vào.
Giang Sam bị anh giữ chặt eo không ngừng ra vào, phía sau bị căng đến tràn đầy, vừa đau lại vừa sung sướng, bởi vì người không ngừng bị Tống Trí Văn đâm chọc, đành phải duỗi tay nắm lấy lan can đầu giường chạm trổ hoa văn.
Tống Trí Văn ước chừng phát hiện loại này tư thế cậu không thoải mái, liền kéo chăn đệm ở sau lưng y qua một bên, sau đó cúi xuống hôn môi của cậu, Giang Sam ôm lấy đầu Tống Trí Văn, ngón tay thon dài cắm ở bên trong tóc của y, Tống Trí Văn rất hưng phấn, trên eo càng thêm dùng sức, không ngừng xỏ xuyên đỉnh vào, hậu huyệt Giang Sam mềm mại mà nóng bỏng, siết thật chặt y, theo động tác của y không ngừng co rút, Tống Trí Văn động tình hôn cậu, lại đưa tay xoa nắn phía trước của cậu.
Chỉ cảm thấy được một luồng dòng điện từ nửa người dưới thông qua cột sống tiến thẳng tới đại não, cậu tại một trận nghẹt thở đầy khoái cảm ở bên trong đạt tới cao trào, phía sau cũng co rút một hồi, Tống Trí Văn vốn định rút ra, không nghĩ tới bị siết đến tiết ra, y sững sờ trên thân Giang Sam một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, sau đó chậm rãi từ trong thân thể Giang Sam tuột ra, y dùng tay Giang Sam nắm lấy phân thân của mình, liền ve vuốt một lúc, cuối cùng cũng coi như bắn sạch sẽ.
Giang Sam đến nửa ngày mới phản ứng được, đôi mắt cậu mông lung ánh nước, ý thức được mình khiến Tống Trí Văn sớm tiết, liền thăm dò đứng dậy, đến ôm lấy eo Tống Trí Văn, vùi đầu đi hôn bộ phận đã mềm xuống kia của anh, ngón tay liền vuốt bao tinh hoàn cùng bắp đùi anh, tay Tống Trí Văn êm ái xoa xoa tóc của cậu, nói: “Được rồi, đứng lên đi.”
Mà Giang Sam không đứng lên, cậu ngậm lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng liếm láp lỗ nhỏ phía trên, Tống Trí Văn liền không tiếp tục kéo cậu lên, nhìn cái mông của cậu trắng trắng vểnh vểnh đung đưa ở trước mắt, hậu huyệt như một đóa hoa, hồng diễm xinh đẹp, dịch thể trắng đục từ bên trong bị ép chảy ra ngoài.
Kích thích này khiến lòng Tống Trí Văn lập tức ngứa ngáy khó nhịn, y đem Giang Sam kéo lên.
|
Chương 11:
Hai người ở trong phòng lăn lộn một thời gian dài nữa, mặt trời đã dần dần ngả về Tây, ánh nắng từ cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, trên giường cũng hiện ra càng thêm sáng ngời.
Sắc tím đỏ của đệm giường ánh lên thân thể trẻ trung của Giang Sam, nhẵn nhụi mà căng mịn, hết thảy đều rất đẹp đẽ.
Giang Sam ở trên giường, xác thực chỉ có thể dùng đẹp đẽ để hình dung.
Tống Trí Văn đang áp cậu trên chăn, từ bờ vai của cậu bắt đầu không ngừng hướng phía dưới hôn môi, liếm láp, tay thì lại ve vuốt ngực cùng bụng cậu, Giang Sam vì không để bị y kéo xuống theo chỉ còn cách nắm lấy thành giường, ngón tay trắng nõn cùng hoa văn gỗ tử đàn nhẵn nhụi bổ sung cho nhau, vô cùng đẹp đẽ, Tống Trí Văn lúc này mới phát hiện cái giường này quả thực chính là vì Giang Sam mà tạo ra.
Y vẫn luôn hôn cắn cánh mông như hoa của cậu, mông thịt trắng mịn tại khi y gặm cắn đi xuống lập tức liền tránh một chút, hậu huyệt cũng thuận theo co rút lại, đóa hoa ấy thoáng có chút sưng theo co rút lại mà biến thành màu phấn hồng một chút, Tống Trí Văn kinh ngạc, phía sau của cậu quả thật là màu phấn non, bởi vì y trước đây chưa bao giờ phát hiện qua, y tách cánh mông của cậu mà mút cắn nụ hoa non hồng kia, điều này làm Giang Sam cả kinh cả người, phía trước liền phản ứng, cậu đỏ mặt quay đầu lại nhìn Tống Trí Văn, Tống Trí Văn mình cũng kinh ngạc một chút,y kiên quyết không có làm cho người ta chuyện như vậy, tuy rằng y ở trên giường luôn luôn săn sóc.
Giang Sam bay qua hôn đến, nhấc chân kẹp lấy Tống Trí Văn, đem anh kéo đến trên người mình, ôm anh và hôn môi, lại đưa tay đi mò eo mông cùng dưới thân Tống Trí Văn, Tống Trí Văn phía dưới đã lại cứng, cùng phân thân nửa mềm mại nửa cứng rắn của cậu cùng nhau ma sát.
Tống Trí Văn vừa cùng cậu môi lưỡi tương giao, vừa đưa một tay hướng phía dưới xoa nắn phân thân của hai người, kề lại cùng nhau ma sát một trận, phía dưới Giang Sam cũng hoàn toàn cứng rồi, y lúc này mới vừa xoa bắp đùi Giang Sam vừa đưa ngón tay thăm dò bên trong hậu huyệt của cậu, ở trong còn lưu lại dịch thể lúc nãy, cảm giác mềm mai, nóng ẩm, quả thực giống như tơ lụa, ngón trỏ của y không ngừng xỏ xuyên, sau đó ngón tay giữa liền thăm dò vào, tuy rằng lúc nãy dùng rất nhiều dịch bôi trơn, nhưng bị ma sát quá độ nên hậu huyệt vẫn như cũ cảm nhận được một trận không khỏe, đau đớn, mà Giang Sam không có từ chối, lại nói, cậu vừa cảm thấy đau, vừa lại rất muốn cùng Tống Trí Văn làm tình.
Cậu ôm lưng Tống Trí Văn, cùng anh hôn càng them chặt chẽ, không thể tách rời.
Tống Trí Văn khuếch trương mấy lần, rồi lần nữa đem vật thô cứng của mình chôn vào, y dùng chăn cùng gối đem lót dưới mông Giang Sam đến mức rất cao, thế là có thể thẳng tắp nhìn thấy bộ dáng tiến vào của mình, theo động tác của y, Giang Sam cũng rất khó tiếp nhận, bởi vì điểm thụ lực đã biến thành vai cùng đầu, cậu muốn bắt lấy phía sau thành giường cũng không cách nào nắm tới, Tống Trí Văn nhìn một chút, mò qua một bên áo ngủ, từ cây cột đầu giường vòng qua phía trên bức bình phong, Giang Sam bắt lấy áo ngủ, lấy áo ngủ làm điểm chống đỡ.
Tống Trí Văn trước đây rất không thích ở trên giường chơi trò gì đặc biệt, bởi vì cảm thấy có hoa không quả, lúc này nhìn ngón tay trắng nõn, thon dài của Giang Sam bị trói lại bởi áo ngủ màu đen giốn như dây thừng, không khỏi một trận tâm thần dập dờn, y càng dùng sức mà đỉnh vào, Giang Sam đột nhiên không kịp chuẩn bị: “Ưm a a” kêu vài tiếng, âm thanh đã có chút ấm ách , nghe lại phi thường động tình, Tống Trí Văn không khỏi đem chân của cậu mở càng rộng ra, nắm chặt vòng eo của cậu cắm rút.
Trong phòng không có mở máy điều hòa, gió từ cửa sổ thổi vào, kéo bay màn giường đã có vẻ hơi oi bức, mà hai người bên trong đều đắm chìm trong dục vọng không có phát hiện ra vấn đề này.
Giọt mồ hôi trên trán Tống Trí Văn nhiễu xuống người Giang Sam, y tại một trận mãnh liệt thảo phạt mà bắn vào trong thân thể Giang Sam, sau đó có chút thoát lực ôm lấy cậu, Giang Sam vừa đau vừa sảng khoái, ban đầu cậu còn nhẫn nhịn không muốn rên rỉ, sau đó thực sự không nhịn được, a a a rên rỉ không ngừng, căn bản không ngừng được, cậu lần này tại lúc Tống Trí Văn ôm lấy mình mà bắn ra, sau đó một trận choáng váng.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào đầu giường, màn không biết là chất liệu gì, màu sắc nhạt nhòa, theo ánh mặt trời chiếu sáng, tia sáng lưu động theo đỉnh màn như nổi trên mặt nước chảy gợn sóng mỹ lệ, cậu nhìn nóc giường trên gợn sóng, tâm tính thiện lương như cũng theo gợn sóng kia chảy xuôi, có loại nhu hòa mềm mại không nói ra được.
Tống Trí Văn thở gấp một hồi mới chậm rãi từ trong thân thể cậu trượt ra ngoài, lập tức liền chảy ra không ít dịch thể, y trước đây chưa từng thử qua không mang bao làm tình, cho nên này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại phong cảnh này.
Giang Sam chân đã tê rần, chính mình căn bản cũng không thanh tỉnh, mở to hồng đôi mắt hồng có chút mê man nhìn Tống Trí Văn, Tống Trí Văn cảm thấy cậu như chú thỏ trắng nhỏ, không nhịn được đến gần hôn cậu một chút, sau đó y mới ngồi thẳng người dậy, phát hiện có chút nóng .
Ysờ soạng tận cùng bên trong giường đá, nơi đây có một công tắc, y mở ra máy điều hòa.
Giang Sam lúc này cũng tỉnh táo lại, cậu chậm rãi ngồi dậy, Tống Trí Văn lúc này mới phát hiện chân của cậu như cứng ngắc, liền vì cậu xoa bóp, sờ sờ bộ phận kia của cậu bởi vì không có tích lũy sắc tố đen mà có vẻ non đỏ, Giang Sam cảm thấy được chính mình đem phần của một tuần lễ đều tiết ra, không còn dám tiếp nhận trêu chọc của Tống Trí Văn, đành phải nhanh chóng khép chặc chân, dựa vào bên người Tống Trí Văn đi hôn một khóe môi cùng cằm của anh.
Tống Trí Văn cảm thấy rất nóng, bất quá không có đẩy Giang Sam ra, y hiện tại vừa thỏa mãn vừa cảm thấy có chút hư không, ước chừng là cơ hồ cũng bị Giang Sam móc rỗng.
Giang Sam hôn môi làm cho y có chút cảm giác mềm mại, Giang Sam cũng cảm thấy theo dục vọng mà phát tiết, trong lòng có chút trống rỗng, bởi vì Tống Trí Văn ở bên cạnh cậu, thế nhưng không phải của cậu.
Cậu thấy Tống Trí Văn không có từ chối, liền hôn lên môi của anh, hai người ôn ôn nhu nhu hôn một trận, sức lực chậm rãi phục hồi sau một trận cao trào vừa qua.
Tống Trí Văn xuống giường đi tắm, gọi Giang Sam đi cùng, Giang Sam không có áo tắm, Tống Trí Văn cầm cái của mình khoác lên trên vai của cậu, chính mình liền thân thể trần truồng đi tới phòng tắm, thời điểm Giang Sam xuống giường có chút gian nan, đứng chậm một hồi mới tốt hơn chút, sau đó mỗi một bước đi đều cảm thấy được phía sau không thoải mái, cảm giác được thứ bên trong chảy ra, sợ nhỏ lên thảm trải nền, cậu đành phải ngồi ở trên giường một lúc, lấy chăn lau lau, lúc này mới chậm rãi đi tới phòng tắm.
Trong phòng tắm điều hòa rất nhanh, đã mát mẻ hẳn lên.
Mặt trời về Tây chiếu ở trên mặt hồ bên ngoài, mặt hồ theo gió lấp loáng một mảnh sóng nước.
Trong bồn tắm lớn đã đổ đầy nước, Tống Trí Văn ở dưới vòi hoa sen tắm một lúc, rồi an vị trong bồn tắm, nước trong bồn tắm giống như dòng suối ồ ạt chảy ra.
Giang Sam liếc mắt nhìn anh, liền bỏ đi áo ngủ, mở vòi hoa sen, bắt đầu tỉ mỉ mà tắm rửa, Tống Trí Văn nhìn cậu một lúc, rồi nhìn đến phong cảnh bên ngoài.
Giang Sam lúc này đã thu hồi lý trí, cậu cảm thấy được Tống Trí Văn không phải là một người theo đuổi kích thích, vách tường thủy tinh này hẳn là nhìn thấy một mặt, không phải y không biết cái này mà hào phóng kéo màn cửa sổ ra.
Cho nên Giang Sam cũng không lo lắng, phóng khoáng tắm rửa dưới vòi hoa sen trong phòng tắm.
Chỉ là Tống Trí Văn hai lần đem thứ kia bắn vào trong cậu, làm cho cậu hơi bó tay, Tống Trí Văn lúc này nói với cậu: “Tiểu Giang, lại đây.”
Giang Sam đi tới, ở bên bồn tắm ngồi xổm xuống: “Tống tiên sinh?”
Tống Trí Văn nói: “Tiến vào, tôi rửa cho cậu.”
Giang Sam hai má ửng hồng, cười tiến vào bồn tắm, cho dù là hai đại nam nhân thành niên, cái bồn tắm chứa được vẫn như cũ còn có một khoảng rất rộng, Tống Trí Văn để Giang Sam ngồi ở trên chân mình, sau đó ngón tay thăm dò vào phía sau cậu đem thứ kia đào ra, phía trước Giang Sam lại bị đâm đến nửa cứng, cho nên cậu không dám có động tác khác.
Tuy rằng cậu còn trẻ, mà túng dục như vậy, còn chưa có thể tiếp thu nổi.
Tống Trí Văn cảm thấy làm xong, lúc Giang Sam sắp đi, y đột nhiên mở ra vòi hoa sen trên đỉnh đầu, Giang Sam bị tưới khắp cả mặt mũi, cậu cả kinh run lên, cúi đầu phát hiện Tống Trí Văn lại nở nụ cười, cậu đột nhiên như phát hiện ra miền đất mới khi biết Tống Trí Văn người này kỳ thực có một mặt rất trẻ con.
Cậu thế là như chuyện đương nhiên nhào vào người Tống Trí Văn, nâng mặt của anh ở trong làn nước ấm áp hôn lên đôi môi mềm mại của anh.
Ở trong phòng ngủ đợi Giang Sam với Tống Trí Văn cả một buổi chiều, Thải Thải cảm thấy tẻ nhạt vô cùng, nhưng lại không muốn rời đi nơi này, Đại Thụy ngủ đã xong liền cằm ipad chơi game, lúc ăn cơm tối, hắn nhìn thấy khuôn mặt Giang Sam một bộ mệt nhọc lại xuân tình phơi phới, liền đối với cậu chớp mắt.
May mà bữa cơm này không phải thức ăn chay , Thải Thải ăn được rất vui sướng, Tống Trí Văn ăn xong trước rồi đi thư phòng , Thải Thải trêu chọc Giang Sam, nói: “Này, cậu làm rất được a, một buổi trưa, các người đã tới mấy lần? Hả?”
Giang Sam chỉ là cười, không trả lời.
Thải Thải nhìn cậu chỉ cười, liền đối với cậu xì một tiếng, nói: “Cái giường kia có phải là dùng cũng không tệ lắm, tôi thay y lắp đặt, bỏ ra hơn 50 triệu.”
Giang Sam trợn to mắt, sau đó lại cười.
Thải Thải bị cậu cười đến khó thở, như trút giận mà sờ soạng cái mặt của cậu, nói: “Nhìn cậu nhỏ nhắn thế này.”
|
Chương 12:
Thải Thải mang theo Giang Sam đến bên hồ ngồi ngắm cảnh, lúc này mặt trời dần xuống núi, bầu trời phía tây một mảnh rộng lớn ánh nắng chiều, mặt hồ cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Hái Thải nói: “Nửa sông lạnh run nửa sông hồng, hẳn chính là như vậy đi.”
“Ừm. Ngày mai sẽ là ngày mặt trời. Ánh bình minh không ra khỏi cửa, ánh nắng chiều đi ngàn dặm.” Giang Sam thật có chút mệt mỏi, eo cùng cái mông đều không thoải mái, nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn bên ngoài suy nghĩ xuất thần.
Còn chưa có nghỉ ngơi tốt, điện thoại di động đã vang lên, cậu thấy là lão đại điện thoại, liền đi ra bên ngoài nghe.
Lúc này gió lạnh phơ phất, gió như là bao bọc thân thể của cậu, càng làm cho cậu cảm thấy được eo mỏi mông đau, cậu thanh cổ họng mới tiếp máy: “Này, lão đại.”
Từ Thanh nói: “Tiểu Giang Giang, cậu có ở nhà không?”
“Hiện tại không có, bất quá chị có chuyện gì, em lập tức trở về.”
“Há, cậu có thể trở về vậy thì quá tốt rồi. Là như vầy, chị đem Lê Lê gửi ở chỗ của cậu hai ngày được không, chị muốn đi Z thành công tác, chị phải đi liền tối nay.”
Lê Lê là con gái Từ Thanh, nàng mấy năm trước cùng chồng ly hôn, con gái theo nàng, hiện tại năm, sáu tuổi. Bình thường mẹ của nàng tại S thành giúp nàng chăm sóc con bé, mà gần đây mẹ của nàng về nhà, con bé lại nghỉ hè không cần đưa đón đến trường học, cũng không phải rất mất công tốn sức.
Lúc trước chính nhờ có Từ Thanh ra sức dẹp nghị luận của mọi người muốn nhận Giang Sam vào công ty, Giang Sam đương nhiên rất cảm động và biết ơn lòng tốt của nàng, rất nhanh liền cùng nàng như chị em ruột, Lê Lê là một cô bé trầm mặc, nhưng rất yêu thích Giang Sam, hay cùng cậu trò chuyện. Lúc trước Từ Thanh cũng đã từng đem Lê Lê giao cho Giang Sam, không xảy ra bất cứ vấn đề gì, cho nên Từ Thanh lần này mới liền giao cho cậu.
Hơn nữa, Từ Thanh hẳn là biết Giang Sam chỉ yêu thích nam nhân, nhưng nàng đối đãi cậu vẫn giống như lúc trước, càng hiểu người còn càng thân cận hơn, thậm chí có người cảm thấy hai người có phải là đang nói chuyện yêu đương, sau đó xác định hai người thật ra cũng chỉ là chị em.
Giang Sam tiến vào nói một tiếng với Thải Thải: “Hái tỷ, em có việc nhất định phải lập tức trở về.”
Thải Thải kinh ngạc “A” một tiếng, “Bây giờ đi về?”
Giang Sam cười nói: “Đúng, lúc này không muộn, đánh xe trở lại cũng mất một giờ.”
Hái Thải đáp: “Há, đi. Bất quá cậu trước cùng ông chủ Tống nói một tiếng đi.”
“Vâng, vậy tốt rồi. Bất quá em không biết ngài ấy ở đâu.”
Thải Thải liền đứng dậy mang Giang Sam đến thư phòng Tống Trí Văn, kỳ thực lúc ở sân khóa viện bên cạnh phòng ngủ, Thải Thải ở cửa viện thăm dò nhìn qua, nhìn thấy trong thư phòng đèn đuốc sáng choang, cửa sổ mở tung, mà Tống Trí Văn đang mở video hội nghị, hắn cũng đành phải đem cửa viện kéo lại, nói: “Tôi cho phép cậu đi đi. Hiện tại không có cách nào làm phiền ngài ấy.”
Giang Sam chú ý tới nơi này chung quanh đều có máy thu hình, cậu đi theo phía sau Thải Thải không dám nhìn loạn xung quanh, Thải Thải tốt bụng đưa cậu đến một bến tàu bên đảo, cho người lái thuyền đưa đến lên bờ, liền gọi điện thoại cho tài xế đưa Giang Sam trở về.
Giang Sam vốn muốn nói tự mình đón xe là được, mà nghĩ tới đây không dễ đón xe, liền không có nói ra.
Thải Thải đứng ở trên bến tàu hướng Giang Sam khoát tay áo một cái, nhìn thuyền đi xa mới quay về.
Nói đến hắn đều có chút không hiểu nổi Giang Sam, hoàn toàn không hiểu cậu đối Tống Trí Văn là ý gì, hiện tại chính là nên tận dụng mọi thời cơ, cậu cư nhiên chạy về nhà.
Bất quá Thải Thải đối Giang Sam ấn tượng cũng không kém đi, nói sao nhỉ, ở chung rất thoải mái, rõ ràng cũng không gặp mấy mặt, lại giống như bạn cũ, cậu ở bên cạnh mình, luôn cảm thấy rất bình thản.
Giang Sam về đến nhà muốn mời tài xế đi uống chén trà, bất quá tài xế cự tuyệt, nói: “Ông chủ bên kia không rõ thời điểm nào cần xe, tôi phải nhanh chóng chạy trở về.”
Giang Sam rất lý giải lại nói cám ơn, lúc này mới về nhà.
Từ Thanh rất nhanh đưa Lê Lê tới, thời điểm ấy nàng một tay kéo valy, chuẩn bị trực tiếp từ chỗ Giang Sam đón xe đi sân bay .
Lê Lê ôm một cái cầu hoa, mặc váy lụa trắng công chúa, đứng ở trong cửa hướng Từ Thanh nói: ” Tạm biệt mẹ.”
Từ Thanh nói: “Nghe lời Giang ca ca, mẹ ngày mốt sẽ trở về.”
Lê Lê gật đầu, Giang Sam hỏi Từ Thanh: “Em và Lê Lê đưa chị đi sân bay.”
“Đi một chút là tới thôi.” Từ Thanh rất nhanh liền đạp giày cao gót mười cm bạch bạch bạch đi, nàng là một nữ nhân mạnh mẽ, tính khí cũng rất hot, ở phương diện khác, cùng Giang Sam ôn nhu quả thực là hai thái cực.
Kỳ thực lúc Giang Sam vừa tới công ty, Từ Thanh ngầm theo đuổi cậu, tuy rằng nàng so với Giang Sam lớn hơn tám tuổi, Giang Sam hết cách rồi, đành phải cùng nàng nói mình thích nam nhân, Từ Thanh ngạc nhiên sau đó cười khổ nhìn cậu, rồi hai người thành chị em tốt.
Có Lê Lê ở đây, Giang Sam hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ lung tung, dù sao Lê Lê cũng là cô bé đơn thuần, khả ái như, thời điểm cô bé ở bên, cậu còn muốn Tống Trí Văn, vậy thì thật là quá không tốt .
Cậu mang theo Lê Lê làm bữa ăn khuya, cậu luộc khoai tím, sau đó đem nồi cùng cái muỗng đưa cho Lê Lê, để cô bé ngồi ở trên ghế đem khoai tím làm thành bột nhão, Lê Lê chơi không còn biết trời trăng, cười luôn miệng, cậu liền cầm sữa bò xuyên vào ống hút đưa cô bé uống, Lê Lê uống vào mấy ngụm rồi không uống nữa, cậu liền đem sữa bò còn dư lại đổ vào khoai tím trộn đều, Lê Lê nhìn, liền lại muốn uống, thế là một hộp sữa bò đổ một nửa vào khoai tím, cô bé uống một nửa.
Hai người vui vẻ hợp tác làm khoai tím nướng, xong sau đó Lê Lê cao hứng ăn hai cái.
Cô bé gầy gò đến mức kinh người, chân tay nhỏ nhắn, toàn bộ là bởi vì không ăn cơm ngon miệng, Từ Thanh lúc trước đối Giang Sam nói nàng không ăn cơm tối, làm cho cậu dù thế nào cũng bắt cô bé ăn một chút, sữa bò thì nhất định phải uống.
Ăn khuya xong hai người ngồi chơi một lúc, Lê Lê buồn ngủ, nên tắm rửa đi ngủ, Giang Sam ôm cô bé ở cửa chuẩn bị bồn tắm, dể bản thân cô bé tự tắm, cô nhóc ngoan ngoãn tắm sạch, Giang Sam liền đến lau khô cho cô bé, đem bé con ôm ra, mặc vào quần lót cùng váy ngủ dễ thương.
Lê Lê nằm nhoài trong ngực của cậu, Giang Sam ôm cô bé lên giường, Lê Lê buồn ngủ mông lung còn đòi cậu: “Giang ca ca, còn có chuyện chưa giải thích.”
Thế là Giang Sam lại bắt đầu kể chuyện xưa, cậu giải thích chuyện Isaac Newton bị trái táo rơi trúng đầu, vừa đóng vai Isaac Newton, vừa đóng vai trái táo, đóng vai thành Isaac Newton còn kêu một tiếng: “Ai nha, trái táo thật là lớn.”
Lê Lê vốn là muốn ngủ, bị cậu chọc cho cười khanh khách, nói: “Ai nha, trái táo rơi trúng ta, đau quá nha.”
Thế là hai người cười thành một đoàn.
Giang Sam bảo: “Chuyện cũ nói, bé ngoan nên ngủ.”
Lê Lê thế là liền nhanh chóng nhắm mắt lại, cậu hôn một cái lên trán của bé, nói: “Đã ngủ chưa?”
Lê lê nói: “Em đang ngủ.”
Giang Sam nói: “Vậy anh đi tắm đây.”
Lê Lê nói: “Em đang ngủ, em không nghe được.”
Giang Sam nhịn cười ra cửa phòng ngủ, đi tắm.
Tống Trí Văn họp xong đi ra dạo một vòng, hỏi Thải Thải Giang Sam đi nơi nào, Thải Thải ở trên đảo thật cô đơn, nói: “Cậu ấy có việc đi trước, vừa nãy tôi dẫn cậu ấy đi tìm anh, anh đang họp, tôi liền để cậu ấy đi trước.”
Tống Trí Văn có chút giật mình, mà không biểu hiện bao nhiêu, chỉ là “Ồ” một tiếng, kêu Thải Thải đem số điện thoại Giang Sam cho y.
Thải Thải ngờ nghệch cho y, nói: “Cả người tôi xương cốt không thoải mái, tôi phải đi về.”
Tống Trí Văn liếc hắn một cái, nói: “Cậu đi đi.”
Thải Thải như được đại xá, rời đi. Cho hắn về chốn hồng trần náo nhiệt đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Tống Trí Văn ăn điểm tâm, đầu bếp đến tìm y, nói: “Tiên sinh, lúc trước đưa cá chép cho nhà bếp, ngài muốn làm thế nào đây?”
Tống Trí Văn rất ít ăn cá chép, hoặc nói là không ăn.
Tống Trí Văn nhớ lại con cá kia là của Giang Sam, liền nói: “Tôi không ăn cá đó, dùng thùng nuôi cho tốt rồi nói sau.”
Đầu bếp đáp ứng, lúc sau mang ra một cái thùng, Tống Trí Văn nhìn một chút, con cá kia cũng nhiều nhất là một cân, không lớn.
Y quyết định tự mình đem đưa cho Giang Sam.
|
Chương 13:
Lúc Tống Trí Văn gọi điện thoại cho Giang Sam, đã là mười giờ sáng .
Cô bé thức dậy sớm, tỉnh ngủ liền không muốn ở trên giường nằm nữa, Giang Sam cũng chỉ đành rời giường, giúp Lê Lê rửa mặt thu thập xong, sau đó hai người ở trong phòng bếp nấu cháo, hấp sủi cảo, Lê Lê vo gạo với tạo hình cho sủi cảo bày ở trong nồi, cô bé làm rất đàng hoàng, trịnh trọng, mỗi khi thả một cái, liền gọi Giang Sam một tiếng, Giang Sam rất khoa trương tán dương cô nhóc: “Thật có thể làm a, làm được quá tốt rồi.”
Kỳ thực Lê Lê biết cậu là đùa mình thôi, nhưng vẫn rất vui vẻ cười.
Ngoại trừ cháo cùng sủi cảo, Giang Sam lại làm tôm bóc vỏ trộn đậu đũa, Lê Lê mong đợi nhìn Giang Sam nấu ăn, sau đó giúp cậu bưng lên bàn, hai người lúc ăn cơm, đều cười nói vui vẻ, ở nhà rất khó ăn nhiều, Lê Lê ăn một bát cháo, ba cái sủi cảo cùng non nửa dĩa rau, Giang Sam cho cô bé thuốc giúp uống cho trẻ em tiêu, rồi mang cô bé ra ngoài.
Hai người đi công viên hải dương chơi, Lê Lê trên đường uống một hộp sữa bò, lúc Tống Trí Văn điện thoại đến, Lê Lê chính tại ngồi chồm hổm trong nhà vệ sinh, Giang Sam chờ ở bên ngoài rất gấp, sợ nàng ăn bậy hư bụng.
Nhìn thấy số điện thoại xa lạ, Giang Sam tiếp máy nghe: “Xin chào, xin hỏi ai ạ?”
Bên kia chần chờ một chút mới truyền tới một thanh âm hơi thấp, trầm ổn, “Tiểu Giang, là tôi.”
Đến phiên Giang Sam sững sờ một chút: “Tống tiên sinh, chào ngài.”
Còn chưa kịp nhiều lời, Lê Lê từ nhà vệ sinh đi ra, muốn Giang Sam giúp cô bé chùi đít.
Giang Sam nhìn điện thoại một chút, không thể làm gì khác hơn là nói: “Tống tiên sinh, xin lỗi, em hiện tại có chút việc gấp, em mấy phút sau lại ọi cho ngài, được không?”
“Hừm, được.” Tống Trí Văn trong thanh âm nghe không ra tâm tình, nhưng y có chút không cao hứng, bởi vì rất ít người có chuyện so với y còn quan trọn hơn.
Giang Sam cúp điện thoại bắt đầu hầu hạ Lê Lê, đem nàng thu thập xong, liền ôm Lê Lê đi rửa tay, rửa xong lại lo lắng hỏi, “Còn đau bụng sao?”
Lê Lê lắc đầu, đem mặt chôn ở trên bả vai cậu, yêu kiều gọi cậu: “Giang ca ca, em có thể hôn anh một cái không?”
“Được, nhưng em không thể tùy tiện hôn một người con trai khác, cũng không thể để người con trai khác tùy tiện hôn mình.”
“Em biết, mẹ đã nói.”
Thế là Giang Sam đưa mặt cho Lê Lê hôn.
Lê Lê như chiếm được tiện nghi vừa thẹn vừa thoải mái cười.
Giang Sam ôm Lê Lê gọi điện thoại lại cho Tống Trí Văn: “Tống tiên sinh, vừa nãy thật xin lỗi, ngài có chuyện gì à?”
Tống Trí Văn không nghĩ tới cậu trở nên khách khí như thế, bất quá y lập tức điều chỉnh lại :”Cậu câu cá không mang về, tôi đem qua cho cậu. Cậu đang ở đâu?”
“Cám ơn nhiều, mà em ngày hôm nay không ở nhà, em ở bên ngoài, cá kia liền để lại trong hồ đi. Thực sự là đã làm phiền ngài rồi.”
“…” Tống Trí Văn có nửa phút đều không lên tiếng, sau đó nói: “Hừm, được.”
Tống Trí Văn cúp điện thoại xong trong lòng không thoải mái tí nào. Nói sao đây, Giang Sam khách khí lễ phép mặt sau rất rõ ràng là cảm giác khoảng cách. Tống Trí Văn không hy vọng cùng ai thân cận, ngược lại là y, y cao cao tại thượng, phải không dễ dàng thân cận.
Nhưng y tự mình gọi điện thoại mời và hẹn gặp, cơ hồ là không có ai không nể mặt mũi, mà loại hành động này của Giang Sam cũng rất không nể mặt y.
Y nhìn cái thùng dưới bóng cây bên ngoài cửa, con cá kia còn sống được rất thản nhiên, y nâng thùng hướng nhà bếp đi, đối đầu bếp nói: “Làm cá chép chu ngọt đi.”
Mà Tống Trí Văn không ăn con cá chép chu ngọt này mà có việc phải về nội thành, y bận quá, cho dù để ý chuyện Giang Sam, cũng kéo dài không được bao lâu.
Từ Thanh trong một buổi tối trở về S thành, bởi vì về quá muộn, Lê Lê đã ngủ, cho nên, thứ ba nàng mới đến đón con gái về.
Nàng đăng ký cho Lê Lê học một lớp hè ngoài giờ, chuẩn bị đem cô đưa tới, như vậy nàng có thể thoải mái rất nhiều, thế nhưng Lê Lê ở trước mặt người xa lạ phi thường câu nệ, e sợ lúc đưa tới lại muốn ồn ào, thật là làm cho nàng phát sầu.
Trước một đêm cùng Giang Sam gọi điện thoại, Giang Sam liền nói cậu giữa trưa sẽ không đi bệnh viên, cũng không có chuyện gì bận bịu, có thể giúp nàng trông Lê Lê một lúc.
Từ Thanh nói: “Kia thật sự quá tốt, chị buổi sáng vừa vặn đi công ty một chuyến, buổi trưa ở bên ngoài ăn cơm, chị buổi chiều liền đem Lê Lê đưa đến lớp hoc.”
Giang Sam cảm thấy được Lê Lê rất nhiều lúc đều trầm mặc, thậm chí bị người khác cho là tự bế, hoàn toàn là bởi vì từ công nhân trẻ làm quá bận rộn, cứ đem con nơi này vứt, nơi đó vứt, mà mẹ của cô bé cũng đồng dạng sẽ chăm con nít, không kiên trì, Giang Sam có lần còn nghe được nàng nói Lê Lê là không thích con nít, Giang Sam lúc đó trong lòng liền không thoải mái, nhưng đối phương là người lớn cũng không tiện nhiều lời.
Cậu lúc này liền đối Từ Thanh nói: “Em trước cùng Lê Lê nói một tiếng, đột nhiên đem con bé đưa đến lớp học kia, nó khẳng định lại muốn ồn ào.”
Từ Thanh cảm kích không thôi.
Buổi trưa ở căn tin công ty ăn cơm, ăn xong Từ Thanh muốn đem Lê Lê mang đi lớp học kia, buổi sáng Giang Sam cùng Lê Lê nói , Lê Lê mạnh mẽ đáp ứng , mà lúc này cô bé lại không muốn, ở bãi đậu xe dưới đất, cô nhóc khóc nháo không lên xe, không ngừng ở trong ***g ngực Từ Thanh nhảy tưng kêu loạn, muốn Giang Sam ôm, không muốn Từ Thanh ôm.
Giang Sam khuyên không ngừng cũng không được, Giang Sam biết cô bé đã khóc là như tiến vào thế giới của riêng mình, nói cái gì con bé đều nghe không lọt, cũng sẽ không nói, chỉ là đối Từ Thanh nói: “Chờ con bé khóc mệt rồi lên xe đi.”
Từ Thanh bị con bé làm cho buồn bực mất tập trung, giơ tay mạnh mẽ cho nó mấy cái tát vào mông, lần này Lê Lê càng là khóc dữ hơn , hơn nữa từ trong ***g ngực Từ Thanh tránh thoát, nó nhảy xuống liền thật nhanh hướng phía trước chạy đi.
Một chiếc xe đang từ một bên khác lái tới, Từ Thanh sợ đến kêu to vọt tới, Giang Sam dù sao cũng là nam nhân, so với Từ Thanh phản ứng nhanh hơn, cậu chạy qua kéo lại Từ Thanh, không để cô va vào xe, mà Lê Lê đã chạy qua bên đường khác xe chạy đến.
Xe ngừng lại, Giang Sam vòng qua xe đem Lê Lê chạy loạn bắt được, Lê Lê ở trong ***g ngực của cậu quào loạn đánh lung tung, còn lớn giọng kêu không muốn, không muốn, không muốn.
Giang Sam ôm cô bé êm ái vỗ nhẹ nàng, nói: “Hừm, được rồi, được rồi, không muốn, không muốn.”
Lê Lê cuối cùng cũng coi như chậm rãi yên tĩnh lại, Từ Thanh liền muốn đi qua đánh vào mông nó: “Con chạy loạn cái gì, có xe thấy không!”
Lê Lê mạnh mẽ trừng mắt nàng, nghẹn ngào đem mặt chôn trên bả vai Giang Sam.
Chiếc xe kia dừng lại bên trong thò ra một cái đầu người nhìn bọn họ, Giang Sam thấy được hắn, không khỏi kinh ngạc: “Trần ca!”
Chính là tài xế của Tống Trí Văn, mấy ngày trước còn đưa cậu về.
Cửa sổ phía sau của xe cũng hạ xuống, Tống Trí Văn ngồi ở bên trong ánh mắt rất bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn cậu và Từ Thanh vài lần, Giang Sam nhìn thấy anh, ngẩn ra một lúc mới cười cười, nói: “Tống tiên sinh, thật là đúng dịp. Vừa nãy xin lỗi, con bé chạy loạn.”
Tống Trí Văn nói: “Không sao.”
Sau đó cửa sổ xe liền nâng lên, Trần tài xế đối Giang Sam gật đầu một cái, lái xe đi.
Từ Thanh hỏi Giang Sam: “Ai vậy?”
Giang Sam nói: ” Người quen biết trước đây.”
Từ Thanh không để ý nhiều, Giang Sam nói: “Nếu không thì buổi chiều cũng không cần đưa Lê Lê qua đó.”
Lê Lê dựa vào lời của cậu ngẩng đầu mong đợi nhìn mẹ của nó, mà Từ Thanh nghiêm mặt nói: “Tuyệt đối không thể, không nên đem nó chiều hư. Cho là khóc liền có thể giải quyết sự tình, vậy cứ để nó khóc đi.”
Lê Lê liền muốn khóc, mà không khóc lên, chỉ là rất ủy khuất dựa vào người Giang Sam, Giang Sam cũng rất bất đắc dĩ.
Cuối cùng Lê Lê cũng coi như thỏa hiệp, muốn Giang Sam đưa nó đi đến lớp học kia.
Sau mười mấy ngày, Thải Thải gọi điện thoại cho Giang Sam, rất nhiều chuyện hỏi: “Nha, Tiểu Khả này, cậu gần đây cùng ông chủ Tống ra sao rồi?”
Giang Sam rất kỳ quái tại sao hắn lại hỏi vấn đề này, nói: “Chúng em sau đó không có liên lạc a.”
Thải Thải kêu một tiếng sợ hãi: “Làm sao có khả năng, y muốn có số điện thoại của cậu mà.”
Giang Sam trầm mặc mấy giây rồi nói: “Chúng em thật không có liên lạc.”
Thải Thải hết chỗ nói rồi mới hẹn Giang Sam đến quán của mình đến ngồi một chút, nói: “Tôi mời khách.”
Giang Sam hơn mười giờ đến, chính là thời điểm quán bar náo nhiệt.
Ngồi ở vị trí gần quầy bar thật tốt, Giang Sam bởi vì vóc người đẹp ,khí chất tốt, lại cùng Thải Thải ngồi chung một chỗ, không ít người đều phải nhìn cậu vài lần.
Thải Thải bất mãn nói: “Thế nào lại không có liên lạc, ông chủ Tống gần đây đều ở S thành mà?”
Giang Sam cúi đầu nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt mình không nói lời nào, Thải Thải vỗ sau lưng cậu một cái, Giang Sam nắm lấy tay của hắn đặt trên quầy bar, Thải Thải không nghĩ tới người tốt tính đến không còn cách nào khác như Giang Sam cư nhiên đè lại hắn, không khỏi nhíu mày, nói: “Làm gì a, muốn cùng tỷ đến một pháo?”
Giang Sam chậm rãi thu tay về, nói: ” Loại người như Tống tiên sinh, em cảm thấy được ngài ấy không thể thích người đối với y nghe lời răm rắp. Lại nói, dựa vào dịu ngoan, phục tùng cùng bao dung không thể được yêu.”
Thải Thải sửng sốt một chút, sau đó nói: “Nha, nhóc con cậu tâm không nhỏ mà, cậu muốn y yêu mình sao?”
Giang Sam cúi đầu không nói.
Thải Thải lại nói: “Tôi cảm thấy được không có khả năng lắm a.”
Giang Sam cười khổ một cái, nói: “Em cũng cảm thấy rất khó khăn. Cho nên em không lại nghĩ vấn đề này nữa.” Trừ phi anh yêu con người của cậu, chấp nhận nhân cách cùng dáng vẻ của cậu, không phải anh hoặc là coi cậu là tiểu khả ái, hoặc là coi cậu là một người bạn giường tùy tiện, này có ý nghĩa gì. Giang Sam nghĩ như vậy, nhưng không nói ra.
Vừa nói cậu và Thải Thải cụng ly, uống hết rượu trong ly rồi nói: “Hái tỷ, em phải đi thành C công tác, lần này hẳn là sẽ không trở về, anh đến C thành, gọi điện thoại cho em, em sẽ chiêu đãi anh. Số điện thoại của em sẽ không thay đổi.”
Thải Thải ngạc nhiên, mà Giang Sam đã từ trên cái ghế chân cao bước xuống, rời đi.
|
Chương 14:
Điều đến thành C đối với Giang Sam mà nói, là một kỳ ngộ rất tốt, mà kỳ ngộ lại thường thường đối mặt với khiêu chiến.
C thành cùng S thành cách nhau không xa, giám đốc nơi này đột nhiên từ chức rời đi, hơn nữa cùng thuộc hạ huyên náo rất nhiệu loạn.
Bởi vì vấn đề nơi này không nhỏ, công ty quyết định điều người khác qua làm giám đốc, không từ phía dưới trực tiếp đề bạt.
Từ Thanh hẳn là quý nhân lớn nhất trong số mệnh Giang Sam, nàng tính cách hào phóng, làm việc gọn gang, quả cảm, hơn nữa cùng tầng quan hệ rất tốt, bây giờ là Tổng kinh lý của công ty ở S thành và C thành.
Tron có năng lực ngoài có thủ đoạn, dáng vẻ nàng còn phi thường xinh đẹp, thân cao ráo, vóc người nóng bỏng, trang điểm tinh xảo, rất được nam nhân yêu mến, ngoại trừ Giang Sam gặp diện mạo của nàng ở ngoài đời, trong công ty những người khác e sợ đều chưa từng thấy qua. Công ty thậm chí còn truyền miệng nói nàng cùng tổng bộ cấp cao có quan hệ xác thịt.
Chính nàng tại ba năm trước dọn dẹp nghị luận của mọi người nhận Giang Sam vào công ty, sau đó thành tích của Giang Sam chứng minh nàng anh minh, nàng hiện tại liền bỏ mặc nghị luận của mọi người cho Giang Sam đi C thành làm giám đốc.
Giang Sam đơn thân độc mã, không vợ con, đi nơi nào đều được, hơn nữa cậu thiên hướng nhiệt tình, cho dù có những người khác phản đối cho cậu đi, chính cậu cũng tràn đầy tự tin, cùng cấp trên gọi video nói chuyện, dự án cậu làm rất tốt, bởi vậy đánh bại mấy đối thủ cạnh tranh khác, được nhận lệnh làm quản lí chi nhánh ở C thành.
vai Từ Thanh kỳ thực không nỡ lòng để Giang Sam rời xa mình, thế nhưng, nàng vỗ Giang Sam nói: “Là nam nhân, phải không ngừng phấn đấu đi lên, không phải, tầm mắt vĩnh viễn chỉ ở một điểm như vậy, vì một chút chuyện nhỏ tính toán chi li, rất hẹp hòi, rất khó coi.”
Lời này của nàng, trước đây cũng từng nói với nữ nhân, nói chung, là người đều là áp dụng.
Giang Sam cười gật đầu, nói: “Lão đại, em sẽ không để cho chị hối hận quyết định của mình.”
Giang Sam đến C thành, lúc bắt đầu công tác không tốt làm, sản phẩm bọn họ rất tốt, thế nhưng tại C thành cùng với thị trường địa phương xung quanh tiêu thụ không cao.
Giang Sam bởi vì tuổi trẻ, hơn nữa còn là hàng không binh, ban đầu cũng không thể phục chúng.
Sau đó cậu xoay sở trong nước sôi lửa bỏng, tình hình mới tốt chút ít.
Cậu muốn sửa sang toàn bộ sản phẩm tiêu thụ hết thảy khu vực, lại tự chạy đến bệnh viện, mỗi ngày đều rất bận.
Cậu tuy rằng nhìn ôn hòa, kì thực ngoài nhu trong cương, cấp dưới ai phạm sai ở trong tay cậu, cậu sẽ giáo dục hai lần, nếu hai lần còn không được, liền trực tiếp xin chỉ thị cấp trên, gọn gàng đem người sa thải, sau đó cậu liền nhận hai thực tập sinh ưu tú vào, cơ hồ là tay dắt tay dẫn người, tại hơn nửa năm sau, tình trạng ở C thành liền có chuyển biến tốt, hơn nữa đi vào quỹ đạo tuần hoàn tốt.
Ở trong cuộc họp hằng năm, Giang Sam chiếm được tổng bộ khẳng định cùng khích lệ, cũng cầm tiền thưởng cao nhất, toàn bộ cộng sự đều đi theo tăng tiền thưởng, tự nhiên ai ai cũng đều sung sướng.
Bởi vì rất bận bịu, Giang Sam cơ hồ không có thời gian quan tâm đến chuyện của Tống Trí Văn, Từ Thanh ngược lại mang theo Lê Lê được nghỉ hè đến C thành thăm cậu, bởi vì công tác cũng tới xem qua cậu mấy lần, mà Thải Thải, mặc dù có nói thời điểm hắn đến C thành thì liên hệ cậu, mà Thải Thải mỗi ngày luôn có các loại náo nhiệt và việc vui chơi, hơi nào sẽ đem Giang Sam để ở trong lòng.
Giang Sam ở C thành mua một căn nhà hai phòng, lại thay xe mới, tuy rằng công tác bận rộn mà áp lực lớn, ngày ngược lại là trải qua khá an ổn, trong nhà cũng có thúc cậu tìm bạn gái cùng chuyện kết hôn, bất quá trong nhà chỉ cần nhắc đến việc này, cậu liền trầm mặc không nói, người trong nhà đương nhiên so với người ngoài hiểu rõ cậu hơn ai hết, cho nên sau đó không còn dám đề cập tới, bởi vì trong nhà hết thảy tiêu dùng dựa cả vào một mình cậu, đau lòng cậu công tác khổ cực, không dám nhiều lời.
Lại một cuối năm nữa, Giang Sam theo lệ nhắn cho Thải một tin nhắn chúc Tết, tin nhắn đương nhiên gửi chung, không nghĩ tới Thải Thải lại hồi đáp, nói: “Đã lâu không có tin tức của cậu, ngươi còn tại C thành à.”
Giang Sam ở trong lòng cười khổ, các loại ngày lễ đều có gửi tin cho Thải Thải, hắn nhất định là không để ý mới có thể trả lời một câu như thế.
Kỳ thực Giang Sam gửi tin nhắn chung, ước chừng cũng không chú ý đến cùng đã gửi cho người nào, mà Thải Thải không đồng dạng như vậy, hắn mỗi lần đều sẽ đặc biệt chú ý.
“Vẫn còn ở đó. Ngày hôm nay C thành trời đang mưa, có chút lạnh. Hái tỷ gần đây có khỏe không?”
“Còn ở là tốt rồi, đi ra chơi đi, tôi ở chỗ này. Thật náo nhiệt, còn có thể giới thiệu cho cậu mấy người.”
Giang Sam đáp ứng , mở xe đi đến chỗ của Thải Thải, nơi này Giang Sam trước đây cũng đã tới, thời điểm mời khách tới đây, cậu và giám đốc nơi này còn có chút giao tình.
Lúc Giang Sam đến, phía trước ngừng một chiếc xe ngay cửa, cậu đành phải kiên nhẫn đợi ở phía sau, đứa bé giữ cửa biết cậu, tuy rằng không thể tại lúc làm việc cùng cậu trò chuyện nhiều, nhưng cũng cười tới nói hai câu: “Đưa chìa khóa cho em đi, anh đi vào trước.”
Xe của cậu đứng ở sườn núi trên đường, phía sau lại tới một chiếc xe nữa, xe trước mặt không lái đi, cậu phiền lòng xuống xe, bởi vì trời mưa, đường ở đây rất trơn, cậu nói: “Thôi, anh chờ một chút là tốt rồi.”
Y kinh doanh dược liệu, toàn bộ bệnh viên ở C thành, lớn một chút đều có, cùng bác sĩ cũng quen thuộc, thời đại này, không sợ cái khác, chỉ sợ sinh bệnh, Giang Sam giúp giám đốc đến đứa bé giữ cửa nơi này giới thiệu mấy người tốt ở bệnh viên cùng bác sĩ, thêm vào cậu vừa khiến người bội phục lại khiến người ta thân thiết, đương nhiên nhân duyên rất tốt.
Đứa bé giữ cửa cùng cậu nhỏ giọng nói: “E sợ còn muốn chờ một chút.” Nói xong nháy mắt nở nụ cười ám muội, hắn cười đến rất bí ẩn, Giang Sam hiểu ý tứ của hắn, cánh tay của hắn đặt trên tay lái, trên cổ còn vây quanh khăn quàng cổ lông dê mỏng, mang theo ánh mắt ủ rũ càng lộ ra ôn nhu.
Bởi vì thực chờ lâu, Giang Sam hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là để đứa bé giữ cửa Tiểu Bân giúp đỗ xe, cậu xuống xe đi vào bên trong, lúc này, người trên xe trước mặt cũng bước xuống .
Hai bảo tiêu mặc thường phục đứng ở bên cạnh cửa xe, một nam nhân bước xuống xe, Giang Sam thấy đối phương ngang ngược như thế, cũng muốn nhìn rõ, thế là cùng đối phương đối mặt.
Hai người đều ngẩn ra.
Giang Sam mặc áo lông màu trắng cùng quần bò màu đen, trên cổ quàng khăn, bên ngoài là áo khoác màu đen, áo khoác là Từ Thanh mua cho, tôn lên một than cao ráo của cậu, lại tao nhã.
Tống Trí Văn lại là một thân đen thui, quả thực muốn dung nhập vào ban đêm, lúc xuống xe y không lộ vẻ gì, mang trên mặt một tia âm trầm.
Giang Sam vốn muốn cất bước rời đi, nhìn thấy y liền đứng lại, đối với hắn cười gật đầu: “Tống tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Tống Trí Văn còn chưa đáp lại cậu, một cậu nhóc từ trên xe chạy xuống, kéo lại tay Tống Trí Văn, sau khi nhìn thấy Giang Sam, hắn liền trợn to mắt, phách lối ha một tiếng nở nụ cười.
Giang Sam cũng cùng tâm tình của hắn giống nhau, đó chính là ngày hôm nay ra ngoài đạp trúng phân sao?
Hai vóc người có chút giống, mà đứa bé trai này hiển nhiên rất non, Giang Sam không biết hắn có phải là hai mươi tuổi không.
|